Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 200: Chương 200



"Sao tôi cũng có phần vậy?" Ông Trương còn cho hai phần khiến Thư Nhan dở khóc dở cười: "Tôi không cần."

"Không phải đồ tốt gì đâu, chỉ là muốn chúc mừng thôi, vậy tổng giám đốc Thư, sang năm chúng ta gặp nhé." Ông Trương vẫn cứ nhét vào cốp xe, trực tiếp đưa Thư Nhan về nhà.

"Sang năm gặp, chúc năm mới anh Trương và chị dâu trước nhé, chúc anh chị một năm mới sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt." Thư Nhan không từ chối nữa.

Năm nay họ kiếm được rất nhiều tiền, mỗi người chia được 1,15 triệu tệ, Thư Nhan đầu từ 150. 000 tệ, chiếm 20% cổ phần trong nhà máy mới, 1 triệu tệ còn lại đã được chuyển vào thẻ của Thư Nhan.

"Tổng giám đốc Thư sang năm cũng mọi thứ đều ổn nhé." Ông Trương cười ha ha tiễn Thư Nhan đi.

Đến công ty, Hồ Thụy Tuyết đã họp xong, hôm nay ngoại trừ tiền lương và tiền thưởng cuối năm, rất nhiều người đều đang thì thầm thảo luận về tiền thưởng cuối năm, ai nấy đều tràn ngập niềm vui.

"Tổng giám đốc Hồ khi nào nghỉ?"

"Buổi chiều chúng ta đến khách sạn liên hoan, ăn cơm xong thì nghỉ, mồng tám tết đi làm lại." Trợ lý của Hồ Thụy Tuyết trả lời.

Thư Nhan gật đầu, đi vào văn phòng thì thấy Hồ Thụy Tuyết còn đang thảo luận với giám đốc nhân sự về quy trình của chương trình buổi chiều.

"Còn có chương trình cơ à?" Cuối năm công ty rất bận, Thư Nhan không ngờ còn có thời gian để sắp xếp chương trình.

"Cô đến thật đúng lúc, lát nữa lên sân khấu phát biểu vài câu nhé." Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy Thư Nhan, lập tức bảo giám đốc nhân sự sắp xếp cho Nhan Hoan vài phút.

"Tôi đi lên nói cái gì, không phải sáng hôm nay cô đã họp xong rồi sao? Tôi không nói đâu." Thư Nhan từ chối.

"Dù sao cô cũng là một người chủ khác của công ty, trong bữa tiệc cuối năm cũng phải lộ diện chứ." Hồ Thụy Tuyết làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, nói thế nào cũng bảo cô phải đi lên nói chuyện.

Cuối cùng vẫn bị Hồ Thụy Tuyết đẩy lên nói vài câu, chủ yếu là những thành tựu gì đã đạt được trong năm nay, hy vọng năm tới có thể đạt được những thành tựu gì, sau đó cảm ơn sự cố gắng của tất cả mọi người v... v... Cuối cùng chúc tết sớm với tất cả mọi người.

"Không phải nói rất tốt đấy sao? Còn ra dáng hơn tôi nữa." Hồ Thụy Tuyết giả vờ ngạc nhiên nhìn Thư Nhan.

Thư Nhan trợn mắt nhìn cô ấy, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Kết thúc bữa ăn liên hoan của công ty, Thư Nhan lại ngựa không dừng vó chạy đến cửa hàng nhỏ của mình.

Mấy ngày gần đây cửa hàng đang tổ chức hoạt động nên kinh doanh rất tốt, doanh thu một ngày có thể hơn mười nghìn tệ, hôm qua và hôm nay rõ ràng kém rất nhiều, chủ yếu là do hầu hết mọi người đều đã bán gần hết và Thư Nhan cũng không thiếu mấy ngày kinh doanh này, nên dứt khoát bảo hai người Trương Hoa Tú dọn dẹp, năm giờ chiều hôm nay đóng cửa đến mồng tám tết đi làm lại.

"Năm nay mọi người đều đã vất vả rồi, lát nữa dọn vệ sinh xong thì về đi nhé, mồng tám tết đi làm đừng đến muộn." Nhân lúc hai người họ quét dọn vệ sinh thì Thư Nhan tính lương cho họ.

Trương Hoa Tú và Oánh Oánh luôn rất cố gắng, chịu khó. Hơn một tháng gần đây cô rất ít đến, nhưng hai người họ cũng không vì thế mà lười biếng, vẫn làm hết sức mình cho nên Thư Nhan cho mỗi người họ một bì lì xì năm trăm tệ.

"Chúc tết mọi người trước, chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."

"Cảm ơn bà chủ, tôi cũng chúc tết bà chủ sớm, chúc bà chủ sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt." Oánh Oánh nhận lấy tiền lương và tiền thưởng, phấn khởi chúc tết Thư Nhan.

TBC

Ngoại trừ tiền thưởng còn có tiền lương của hai người, Thư Nhan viết phiếu lương bỏ vào phong bì cho họ, ngoài ra chính là tiền thưởng, Trương Hoa Tú biểu hiện rất tốt nên Thư Nhan trực tiếp cho một ngàn, còn Oánh Oánh năm trăm.

Dọn dẹp xong, đóng cửa chính, kéo cửa sắt lại, Trương Hoa Tú dán thông báo viết bằng giấy đỏ dán lên cửa, rồi chính thức nghỉ.

"Cô, khi nào con gái cô nghỉ?" Con gái của cô giúp việc ngày mười tám nghỉ, nhưng cô giúp việc mới vừa tìm được việc làm nên chắc chắn không thể đi ngay được, con gái bà ấy dứt khoát tìm một công việc nghỉ đông để ở lại Nam Thành cũng mẹ cô ấy.

"Hai mươi tám nghỉ. Cho nên..." Cô giúp việc vặn tay: "Tôi muốn hai mươi tám trở về ăn tết, nhưng mà đồ tết tôi cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, bánh đường, bánh gạo và những thứ như bánh màn thầu, bánh bao tôi đã làm rất nhiều, ngày mai tôi lại gói thêm ít sủi cảo để trong tủ lạnh cấp đông, đến tết cô cũng không cần gói,"

"Được, tôi biết rồi." Cô giúp việc mới đến đi làm mười ngày, chưa có lương nhưng Thư Nhan cũng chuẩn bị cho bà ấy một bì lì xì, bên trong bỏ năm mươi tệ, ngoài ra còn tặng cho cô giúp việc một phần dầu ăn và bánh quy cầm bên chỗ ông Trương: "Bên tôi mồng tám đi làm, bọn trẻ cũng sẽ đi học trong khoảng thời gian đó, cho nên tôi hi vọng cô có thể trở lại sớm."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 201: Chương 201



"Mồng tám tôi quay lại." Cô giúp việc vội nói.

Cô giúp việc thật sự rất chịu khó, trước khi đi không những quẹt dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, mà còn làm rất nhiều đồ ăn vặt cho ngày tết, gói rất nhiều sủi cảo đủ loại nhân, bỏ vào tủ lạnh không hết còn đang để ở bên ngoài không ít.

"Mẹ ơi, họ đều về ăn tết rồi, chúng ta cũng sẽ về ăn tết sao?" Thiên Bảo đột nhiên hỏi.

"Về ăn tết à, về đâu?" Thư Nhan sửng sốt, còn tưởng rằng Thiên Bảo không nhớ.

"Về..." Thiên Bảo cẩn thận nhìn Thư Nhan, thực ra trẻ con rất nhạy cảm, dù sao nó biết nếu nhắc đến ông bà nội và ba thì có thể mẹ sẽ không vui.

"Nơi này chính là nhà của chúng ta, chúng ta ăn tết ở nhà mình. Đi xem tivi trước đi, buổi trưa mẹ nấu vài món ăn quê hương." Thư Nhan không nói gì thêm với cậu bé.

Ăn trưa xong, ba mẹ con đi ngủ trưa. Tỉnh dậy đã sắp ba giờ, Thư Nhan ngồi trên giường thẫn thờ, bỗng nhiên không biết nên làm cái gì.

Hai mươi chín tết, Thư Nhan dẫn bọn trẻ dán câu đối, bắt đầu chuẩn bị cho bữa cơm giao thừa hôm nay, thỉnh thoảng có điện thoại gọi đến chúc tết, là ông Trương còn có Hồ Thụy Tuyết và những người khác, ngoài ra, Phương Trạch Vũ cũng gọi điện thoại đến.

"Năm mới vui vẻ!"

TBC

"Anh cũng năm mới vui vẻ!" Thư Nhan không ngờ anh sẽ gọi điện thoại đến.

"Cô... Năm nay đón năm mới với bọn trẻ ở Nam Thành?"

"Đúng vậy. Không phải lần trước tôi đã nói rồi sao, quan hệ của tôi với gia đình không phải rất tốt cho nên không về, còn anh thì sao? Đón năm mới cùng với người bà kia?" Thư Nhan chuyển sang hỏi.

"Ừm."

Đột nhiên Thư Nhan nhớ đến sủi cảo ăn không hết trong tủ lạnh, liền nói: "Năm mới các anh có ăn sủi cảo không? Dì giúp việc nhà tôi trước khi đi đã gói rất nhiều sủi cảo, tôi và bọn trẻ ba người ăn không hết, cho anh một ít nhé."

Phương Trạch Vũ sửng sốt há miệng, bỗng nhiên không muốn từ chối: "Bà nội lớn tuổi, tôi lại không biết nấu cơm, đang lo năm mới gói sủi cảo thế nào đây, cảm ơn cô."

Mao Vệ Bình ở bên cạnh lập tức ngửi được mùi khác lạ, giống như kẹo da trâu đi theo lên xe đến bên ngoài khu chung cư Thư Nhan ở.

Thấy Phương Trạch Vũ bước xuống từ một chiếc xe nhỏ, Thư Nhan chỉ nhìn rồi cũng không hỏi thêm: "Cũng không biết anh và bà thích ăn nhân gì, nên tôi lấy mỗi thứ một ít, túi màu đỏ là thịt và rau hẹ, trong túi màu trắng là thịt và đậu phụ, bên trong túi thắt nút này cái gì cũng có, có thịt bò, thịt dê và hải sản, trộn tất cả các loại với nhau, tay nghề của dì rất tốt." Thư Nhan giới thiệu xong, thấy Phương Trạch Vũ luôn đang nhìn cô thì thoáng sững sờ: "Cái đó, dì gói nhiều quá ba mẹ con tôi ăn không hết, để lâu thì sẽ không ngon, nếu anh cảm thấy ngon thì tôi lấy thêm cho anh." Nói xong nhét đồ vào trong tay anh, rồi xoay người đi.

Trong xe có một người nằm sấp trên khe hở cửa kính xe đang nhìn chằm chằm họ, thấy Thư Nhan đã đi thì mở cửa xe kéo Phương Trạch Vũ lên xe: "Có phải cô ấy không? Có phải cô ấy không?"

Phương Trạch Vũ sợ hãi đẩy đầu anh ấy sang một bên: "Cái gì có phải là cô ấy không? Đừng nói bậy, người ta là mẹ của hai đứa con rồi."

"Đệch! Phương Tử, tôi không ngờ cậu có gu mặn như thế đấy, vậy mà thích người đã có gia đình, cậu như thế này là không đúng đâu biết không?" Mao Vệ Bình trợn mắt nhìn Phương Trạch Vũ, tuy rằng anh ấy tin tưởng người anh em của mình sẽ không làm chuyện không có phẩm chất như vậy, nhưng chuyện tình cảm này ai có thể nói rõ được đây.

"Cô ấy ly hôn rồi."

Mao Vệ Bình nuốt ngược trở lại những lời còn chưa kịp nói ra: "Cậu nói chuyện có thể đừng nghỉ nửa chừng được không, tôi còn tưởng cậu quyến rũ phụ nữ có chồng nữa chứ. Ly hôn rồi thì được, ly hôn rồi không phải cậu sẽ có cơ hội ư? Mau theo đuổi đi, cậu cũng đã ba mươi lăm rồi, lớn tuổi rồi." Đột nhiên Mao Vệ Bình nghĩ đến gì đó, bối rối hỏi: "Cậu nói cô ấy có hai đứa con rồi, vậy cô ấy triệt sản chưa? Dù sao thì có con của riêng mình cũng tốt hơn."

"Nói bậy bạ gì đấy?" Phương Trạch Vũ liếc mắt nhìn anh ấy: "Bọn tôi không có gì cả, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."

Bạn bè bình thường? Tin cậu mới lạ đấy, Mao Vệ Bình nói thầm.

"Trở về đừng có nói bậy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy." Phương Trạch Vũ nhìn sủi cảo trong tay, bảo anh ấy lái xe đưa anh về nhà trước.

Phương Trạch Vũ đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng là người từng c.h.ế.t vài lần, anh không cảm thấy Thư Nhan đã ly hôn sẽ như thế nào, mà ngược lại anh rất rung động trước người mẹ đơn thân mạnh mẽ, tự tin và tốt bụng này.

Đương nhiên, cũng bởi vì một vài hành động ấm áp của Thư Nhan, thật sự khiến anh rất dễ chịu, ba mươi lăm tuổi, ngoại trừ ông bà nội, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự ấm áp ở một người phụ nữ, nói không động lòng là giả.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 202: Chương 202



Chỉ là anh từng ngồi tù, thanh danh lại không tốt, nếu thật sự ở cùng với Thư Nhan có thể sẽ khiến cô bị liên lụy.

"Tôi nói này Phương Tử, nếu cậu thích thì đi theo đuổi, đừng bỏ lỡ rồi sau này lại hối hận, vả lại, sao cậu biết cô ấy không có ý với cậu, nếu không có thì một người phụ nữ ly hôn như cô ấy tại sao lại muốn tặng sủi cảo cho cậu? Tại sao không tặng sủi cảo cho tôi?" Mao Vệ Bình thật sự sốt ruột thay cho Phương Trạch Vũ: "Cậu nói xem cậu luôn một mình, có một người phụ nữ chu đáo ở cùng sẽ tốt biết bao."

"Đừng nói nữa, trong lòng tôi hiểu rõ."

Tối ngày hai mươi chín hôm đó, ba người ngủ chung với nhau, giường của Thư Nhan rộng hai mét, ba người cũng không thấy chật.

"Mẹ, sau này con có thể ngủ chung với mẹ sao?"

Sau khi chuyển đến nhà mới, Thư Nhan không cho Thiên Bảo ngủ cùng nữa rồi, mà để cho cậu một mình một phòng, nhưng thỉnh thoảng lúc trời mưa sấm sét đánh, cậu vẫn sẽ ôm gối đầu nhỏ của mình đến ngủ với cô.

"Thiên Bảo đã là đàn ông rồi, phải ngủ một mình."

"Thiên Bảo không muốn làm đàn ông." Thiên Bảo chu miệng nhỏ.

Thư Nhan nhéo nhéo cái mũi của cậu, hỏi: "Không xấu hổ à?"

Đến Nam Thành lâu như vậy rồi, hai đứa bé cũng thay đổi rất nhiều, Thanh Thanh càng ngày càng sáng sủa và to gan hơn. Thiên Bảo mới ban đầu còn thường xuyên làm ầm ĩ lên, nhưng bị Thư Nhan chỉnh mấy lần cũng không còn điêu ngoa nữa, cũng sẽ không biết vô sỉ còn càng ngày càng thân thiết với Thư Nhan và Thanh Thanh, nhất là quan hệ với chị gái thay đổi cực lớn.

Bây giờ hai chị cũng có bí mật nhỏ, giấu diếm không nói cho Thư Nhan nghe, mặc dù Thư Nhan thể hiện ghen tỵ trên mặt nhưng trong lòng lại rất vui mừng.

Thanh Thanh hoàn toàn không muốn về nhà, càng sẽ không chủ động nhắc đến ông bà nội và ba, thỉnh thoảng Thiên Bảo cũng có nhắc đến ông bà nội, mặc dù Thư Nhan không thích bọn họ nhưng cô cũng sẽ không nói xấu ông bà nội và ba trước mặt hai đứa bé. Dù sao, những người đó cũng là người thân của bọn chúng, mà ông cụ Diệp với bà cụ Diệp thật sự đau đứa cháu nội như Thiên Bảo.

Xã Lĩnh An, Diệp Chí Cường dẫn Lý Kiều Kiều về nhà ăn tết, ông cụ Diệp thấy cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt của Lý Kiều Kiều, nhìn thế nào cũng không quen nhìn.

TBC

Lúc Diệp Chí Cường ở chung với Lý Kiều Kiều, bà cụ Diệp đã biết ngay, lúc đó trong lòng bà ấy rất kiêu ngạo, dù sao Lý Kiều Kiều là sinh viên, bưng bát sắt, nhưng người như thế lại đi theo người mới tốt nghiệp trung học như con trai bà ấy, không kiêu ngạo trong lòng mới là lạ.

Thế nhưng, khi bà ấy biết Thư Nhan lợi dụng cô ta để ly hôn con trai mình, còn ép con trai của bà ấy ra khỏi nhà, công ty không có không nói, nhưng cháu đích tôn của bà ta cũng bị Thư Nhan dẫn đi, cậu là cháu đích tôn của nhà họ Diệp bọn họ, là cháu trai mạng sống của bà ta, nếu không có Lý Kiều Kiều xúi giục bên cạnh, Chí Cường làm sao có thể để Thư Nhan như thế?"

"Còn chưa nhận được điện thoại của Thư Nhan sao?" Ông cụ Diệp hít một ngụm khí lạnh, trên khuôn mặt chứa đầy u sầu: "Bà nói nó có quá đáng không, một năm rồi cũng không về, cuối cùng dẫn đứa nhỏ đi đâu rồi chứ? Cũng không biết, bây giờ Thiên Bảo nhà chúng ta thế nào rồi?"

"Còn có thể thế nào nữa? Cô ta một chữ to cũng không đọc được, một đứa không học như thế đừng bị lừa cũng tốt lắm rồi. Mà với tính cách của cô ta, có thể tự bảo vệ được sao? Ông nói xem, nếu như cô ta tái giá, sinh ra một đứa nữa thì Thiên Bảo của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nghĩ đi nghĩ lại, bà cụ Diệp lại đỏ cả vành mắt nói: "Ôi! Tâm can bảo bối của bà, ở nhà bà nội không có cho cháu chịu một chút oan ức nào, bây giờ lại phải chịu khổ. Lúc ấy, tôi nói kéo cô ta đi buộc ga-rô rồi, nhưng ông lại nói muốn đợi sinh cháu trai, sau này cô ta có đứa nhỏ khác, Thiên Bảo phải làm sao bây giờ?" Cuối cùng, bà cụ Diệp oán trách ông cụ Diệp.

"Lúc ấy, tôi nói như thế, bà cũng đồng ý." Ông cụ Diệp cũng không vui, điều tra kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, vì không để Thư Nhan bị buộc ga-rô, ông ấy còn phải tặng quà cho thôn trưởng với chủ nhiệm phụ nữ.

"Được rồi, con vất vả lắm một năm mới về nhà một lần, hai ngươi có thể đừng lải nhải nữa không?" Từ lần cuối Diệp Chí Cường gặp Thư Nhan đã thay đổi rất nhiều, chủ yếu là không có tinh thần phấn chấn như trước nữa mà giống như trông già đi mười tuổi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 203: Chương 203



"Con nghĩ hai ba mẹ thích cằn nhằn như vậy sao. Con nói xem, sao con không cẩn thận như vậy? Bị Thư Nhan tính kế, còn bị đuổi ra khỏi nhà? Lúc ấy, con nên nói với mẹ, mẹ sẽ xé con nhỏ đó ra, cuối cùng ngay cả cháu đích tôn cũng không giữ được, mẹ thấy do Lý Kiều Kiều không cho con giữ. Kết quả thế nào? Đứa nhỏ thôi, cô ta cũng không giữ được, bác sĩ còn nói trong tương lai rất khó sinh con được nữa." Thỉnh thoảng ông cụ Diệp nhìn ra bên ngoài, tiến đến thì thầm bên tai Diệp Chí Cường: "Vài ngày trước, ba đến thăm con gái của em gái nhỏ của nhà họ Ngô, dáng vẻ nhìn vừa trắng vừa mũm mĩm, mặt tròn vo, vừa nhìn đã giống ông Vượng. Dáng vẻ này không giống với Lý Kiều Kiều kia, cằm nhọn đến mức đ.â.m c.h.ế.t người, vừa nhìn đã thấy khắc chồng, con nói xem, sau khi con ở với cô ta giống như số con rệp, không phải cô ta khắc thì là ai? Còn có, danh tiếng của cô ta..."

"Ba đừng nói bậy bạ, bây giờ thời đại nào rồi, còn mê tín cổ hủ như thế." Tuy lời là nói như vậy, nhưng rõ ràng Diệp Chí Cường đã bị thuyết phục.

Sau khi ở cùng với Lý Kiều Kiều, thật sự anh ta làm chuyện gì cũng không thuận lợi, đầu tiên là bị Thư Nhan uy h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà, còn hạng mục của công ty Tái Thị cũng bị người ra cướp mất, bỏ ra rất nhiều tâm tư với lao lực mới gắng gượng được huề vốn, anh ta cầm chút tiền thừa này về tỉnh biên giới phát triển, kết quả cũng gian khổ khác thường.

Chủ yếu là từ khi danh tiếng của Lý Kiều Kiều bị phá hủy, sau đó đứa nhỏ cũng không có, cả người cũng thay đổi, tính toán chi li không nói còn cả ngày nghi thần nghi quỷ, luôn luôn nghi ngờ anh ta có phụ nữ khác ở bên ngoài, hở chút tối về nhà đã cãi lộn ầm lên, biến mỗi lúc anh ta ở nhà cảm thấy phiền muốn chết, còn không bằng Thư Nhan lúc trước, cái gì cô cũng không quan tâm, còn muốn hầu hạ anh ta thật thoải mái.

Tính con người là như thế, vợ không bằng tình nhân, thỉnh thoảng ở chung một chỗ chỉ thấy được ưu điểm của đối phương, quan trọng nhất là trên người của Lý Kiều Kiều có một ánh hào quang của người trí thức, có thể làm cho người đàn ông như Diệp Chí Cường có cảm giác muốn chinh phục. Hiện tại, không có lớp màn ánh hào quang này, Lý Kiều Kiều cũng không sinh con được, lúc này đây cơ thể không chăm sóc tốt còn lưu đi lạc xa quê hương với anh ta, nên chỉ có thể khó coi như thấy quỷ. Càng ngày Lý Kiều Kiều càng không có tự tin, một người cố gắng một lần nữa dồn hết sức vào sự nghiệp cả ngày đi xã giao, vốn chỉ mới trên ba mươi, đương nhiên Lý Kiều Kiều không thể yên tâm anh ta được, hơn nữa cơm áo gạo tiền cho cuộc sống...

Thư Nhan không rõ tình hình của bọn người Diệp Chí Cường lắm, mà cũng không muốn biết, cô vẫn đang cùng với bọn nhỏ chuẩn bị cơm tất niên cho đêm nay.

Bánh bao, bánh kẹo ngọt, sủi cảo với mấy thứ linh tinh khác đều do cô cả trước khi rời nhà đã nấu hết, nhưng Thư Nhan cũng tự chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, thịt gà vịt thịt cá chắc hẳn không thể thiếu, hôm qua, Hồ Thụy Tuyết có đưa rất nhiều mẻ hải sản tươi sống, trong đó đều là tôm hùm, cua nước, tôm càng xanh, cá, ... cái gì cần cũng có hết, cô lấy từng thứ ra nấu một ít.

TBC

"Mẹ làm nhiều như thế, chúng ta ăn hết sao?" Thanh Thanh nhìn thấy mẹ lấy một chậu rồi lấy tiếp một chậu nữa sang.

"Đúng là ăn không hết, nhưng mỗi năm để dư được mà." Thư Nhan lấy hai chân gà ra đưa cho hai đứa nhỏ, bảo bọn chúng ra phòng khách chậm rãi gặm: "Ăn xong rồi quay lại đây rửa tay, không được lau lên thảm sô pha đấy."

Tiếng chuông cửa vang lên, Thanh Thanh mang dép lê chạy xoành xoạch ra mở cửa, Lâm Tuệ thấy Thanh Thanh mở miệng hỏi thăm: "Em đã nấu cơm chưa, nếu chưa thì đừng nấu, đêm nay đến nhà bọn chị ăn đi."

Thư Nhan bưng một chậu chân gà KFC với một chậu tôm hùm lớn đi ra: "Em đã chuẩn bị xong hết rồi, ngay đúng lúc chuẩn bị ở nhà ăn. Chị đến đúng lúc lắm, chẳng phải Đồng Đồng rất thích ăn chân gà KFC mà em nấu sao? Chị cầm một chậu về, còn có tôm hùm lớn này nữa."

"Chị gọi em đến nhà chị ăn cơm, cuối cùng còn đến đây lấy đồ ăn của em." Lâm Tuệ không khách sáo nhận lấy rời đi ngay, lúc quay lại còn trả lại cái chậu, trong đó cũng đầy đồ ăn linh tinh, còn có một mâm chân giò heo sắp muốn tràn ra ngoài, thêm một mâm lạp xưởng đã cắt gọn.

Thư Nhan cũng không khách sáo nhận lấy, thật ra không cần biết giá cả của mấy thứ này ra sao, chủ yếu có qua có lại, tình cảm mới có thể lâu dài được.

"Mẹ, lạp xưởng này ăn ngon quá." Thanh Thanh cầm lạp xưởng chấm vào dấm chua ăn.

"Ăn ngon thì sau này mẹ sẽ học dì Lâm Tuệ, rồi làm một ít để dành cho mấy đứa ăn từ từ." Muốn ăn lạp xưởng cũng không phải rất đơn giản sao, đợi cô cả về cùng nhau nấu là được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 204: Chương 204



Đồ ăn đầy một bàn, Thư Nhan cầm camera ra, chụp vài tấm, ba người ngồi trước bàn cơm tất niên cùng chụp một tấm hình.

Camera này là sau khi Thư Nhan chuyển đến nhà mới, đã cố ý nhờ Hồ Thụy Tuyết mua giúp ở Hương Giang, chủ yếu dùng với mục đích là ghi chép lại tỉ mỉ từng chút cuộc sống của hai đứa nhỏ.

Ăn cơm tối năm mới đầy phong phú, nhìn đêm xuân, ba người thật vui vẻ, cuối cùng theo người ở trong TV tính thời gian.

"Chúc mừng năm mới." Thư Nhan ôm bên phải và bên trái hai đứa nhỏ, hôn bên trái một chút, lại hôn bên phải một chút, một mình nuôi hai đứa bé cũng rất vất vả, nhưng lúc hạnh phúc đến lại càng nhiều.

Điện thoại vang lên, Thư Nhan đến bắt máy, một giọng nói ấm áp dễ nghe truyền đến: "Chúc mừng năm mới, sủi cảo cô làm ăn ngon lắm."

Khóe môi Thư Nhan cong lên, để lộ hai lỗ như quả lê nhợt nhạt, hai lúm đồng tiền này sau khi cô gầy đi mới xuất hiện, trước đó cô béo quá nên không thấy lỗ lê này.

"Tôi cũng chúc anh năm mới vui vẻ."

Mới vừa cúp điện thoại, Hồ Thụy Tuyết lại gọi đến, sau đó là ông Trương, ông Hồ, cuối cùng là Thư Kiến Dương không biết dùng điện thoại gọi nhầm đến, chúc một câu năm mới vui vẻ rồi cúp máy.

Ngày hôm sau là mùng một của năm mới, dù sao tập tục của Trung Quốc vào mùng một có rất nhiều chuyện không được làm, Thư Nhan nằm ở trên giường với hai đứa nhỏ, nghe tiếng chuông cửa vang lên mới đứng dậy.

"Dì Thư, cháu đến chơi với Thanh Thanh.

"Đồng Đồng à, các cháu đi chơi đâu thế?" Thư Nhan mở cửa để Đồng Đồng đi vào, cô cầm kẹo nhét đầy trong túi cho cô bé.

"Bọn cháu xuống dưới lầu tìm Lý Tuấn Nhiên chơi." Khuôn mặt tươi cười của Đồng Đồng để lộ hai chiếc răng cửa bị mất.

"Vậy đi đi, đừng ra khỏi chung cư nhé, cũng không được chơi đốt pháo đấy." Lý Tuần Nhiên là bạn học cùng lớp của Thanh Thanh, cũng ở lầu một sát bên ở tòa nhà kia, sau đó chuyển đến bên này, hai đứa bé Thanh Thanh thường xuyên đi tới chỗ thằng bé chơi, nghe nói sau sân của Lý Tuấn Nhiên có nuôi hai con thỏ, dù sao một ngày không nhìn thấy một lần thì mấy đứa nhỏ này ăn cơm cũng không ngoan.

Trẻ con thích đi theo đứa bé lớn hơn, Thiên Bảo thấy thế cũng vội vàng thay giày đuổi theo, Thư Nhan cũng không quan tâm, bảo Thanh Thanh trông em trai.

Cô không có bà con xa ở Nam Thành, cũng sẽ không đi thăm người thân, vậy nên thời gian dài ở nhà cũng nhàm chán, mùng ba, Thư Nhan dẫn bọn nhỏ đến chơi kinh đô, thời đại này có rất ít người vào thời gian mừng năm mới đi du lịch, vậy nên cảnh quan có vẻ vô cùng quạnh hiu, nhưng quạnh hiu cũng có chỗ tốt của quạnh hiu, không có người chen người, nhìn quốc kỳ lên cao, đi dạo Cố cung, đi Trường Thành, ăn âm thực ở phố lớn ngõ nhỏ tại kinh đô, lúc trở về, Thư Nhan mua ba mươi con vịt nướng.

Mỗi lần ra ngoài du lịch, dù sao cũng phải mang chút đặc sản về cho người có quan hệ tốt với mình, một người hai con, cô cũng không còn thừa lại bao nhiêu.

"Em về rồi sao?" Chị Trương nhận vịt nướng của Thư Nhan, nhiệt tình tiếp đón cô đến nhà họ ăn cơm.

"Không cần đâu, em không có ở nhà mấy ngày rồi, em phải về quét dọn một chút đã."

TBC

"Không cần đến lượt em đâu, đêm hôm qua cô cả có đến, giờ vẫn còn đang ở trong phòng của chị nè, chị nói với cô ấy một tiếng." Động tác của chị Trương rất nhanh, nói xong đã đi gọi người.

Đương nhiên, cô cả về tốt rồi, Thư Nhan cũng có thể giải thoát được khỏi chút chuyện việc nhà.

Mùng tám, đa số các mặt tiền cửa hàng phố lớn ngõ nhỏ lại khai trương một lần nữa, trong đó có cửa hàng của Thư Nhan.

Cô cầm bốn con vịt nướng vào trong cửa hàng, Trương Hoa Tú với Oánh Oánh mỗi người có hai con, thật ra Trương Hoa Tú cũng đã từng nếm thử rồi, còn Oánh Oánh nhìn thấy hơi ngạc nhiên.

"Bà chủ, chị đi kinh đô ăn tết hả?" Hình như lần trước, có nghe bà chủ nói tiếng Tây Thành, chắc không phải là người từ kinh đô.

"Ừ, chị cũng không có bà con xa ở Nam Thành, ở nhà cả ngày không có gì làm, nên dẫn bọn nhỏ đến kinh đô chơi, các em chơi tết thế nào?" Thư Nhan từng đi đến kinh đô, nhưng lần đó trong trí nhớ của cô rất tệ, bởi vì cô đi theo nhóm nên không những không có tự do, còn ăn ngủ cũng không ngon.

Nói trắng ra là không có tiền, nếu đăng ký một nhóm giàu chắc chắn sẽ không trải qua chuyện giống như thế, lúc này cô dẫn bọn nhỏ đến đó, chơi với ăn rất nhiều nơi, hơn nữa ăn rất nhiều món mà dân đi làm không tiêu nổi phí, dù sao, một tháng Thư Nhan có bốn năm trăm, chắc chắn sẽ không nỡ dẫn mấy đứa con đi ăn như thế.

Nghe được câu hỏi của Thư Nhan, vẻ mặt Trương Hoa Tú ngại ngùng, đưa ra hai tấm thiệp cưới nói: "Ngày mười hai tháng này em sẽ kết hôn, đến lúc đó hai người phải đến đấy."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 205: Chương 205



Thư Nhan giật mình nhìn Trương Hoa Tú, lúc cuối năm trước chỉ vừa mới đính hôn, nhanh như vậy đã kết hôn rồi?

Lúc ấy, Trương Hoa Tú không mời cô, đương nhiên cô cũng sẽ không đi, sau đó Ngô Tú Nguyệt lại nói với cô rằng, ngày đính hôn đó, Trần Phi còn mời cả nhà cậu của anh ấy và nhà ba mẹ của họ ăn một ít cơm, cũng không có bạn rượu nên không xuất hiện chuyện gọi người lúc này.

"Mẹ của em nói, tuổi của hai bọn em cũng không nhỏ nữa, kéo dài không có nghĩa gì nên sớm kết hôn sinh con một chút, chứ tuổi lớn khó hồi phục được." Trương Hoa Tú đỏ mặt.

"Dì nói cũng đúng, ba của Trần Phi bên đó nói như thế nào?" Đính hôn không mời ba, chắc kết hôn cũng không thể không mời chứ.

"Trần Phi đã gọi điện thoại về cho ông bà, ba của anh ấy nói mùng mười sẽ đến đây, chuyện khác em cũng không rõ lắm." Trương Hoa Tú chưa nói, ngày đó Trần Phi gọi điện thoại nói chuyện với ba mình có hơi khó chịu, hình như mẹ kế muốn giới thiệu cô gái nhà ngoại cho Trần Phi, sau đó bị Trần Phi nói thẳng một lần, anh ấy còn từ chối mẹ kế tham dự hôn lễ, đại khái ý là không muốn mẹ kế kia cũng không cho ba của anh ấy đến đây, mấy chuyện đó đều thuộc chuyện xấu trong nhà của Trần Phi, hiển nhiên Trương Hoa Tú sẽ không nói ra bên ngoài.

Thư Nhan cũng không phải dạng hiếu kỳ, có nói thì cô cũng nghe thế thôi, không nói cô cũng không đi hỏi nhiều, ai không có chút bí mật chứ.

"Vậy đến lúc đó, nhất định chị sẽ đến." Lại nói thêm, cô cũng xem như là một nửa bà mai mối của hai người họ, nên rượu này chắc chắn phải đi uống rồi.

Mới vừa khai trương cửa hàng, nên việc làm ăn cũng không tốt như trước, nhưng công việc của họ cũng rất nhiều phải quét dọn sạch sẽ toàn bộ cửa hàng trước, còn phải thu dọn quần áo rồi lấy ra nữa, cầm rất nhiều quần áo lông ra đập một lần sau, đó đi phơi gió.

Tất cả các quần áo mùa đông đều chỉnh sửa lại phơi lên, toàn bộ mẫu mã gần hết cũng treo hết ra ngoài cửa để bán đi, mấy bộ phối hợp hơi đẹp cũng cầm treo trên tường, lập tức sẽ đến thời trang mùa xuân, mấy thứ này đều phải nhanh chóng làm dọn sạch sẽ hết.

TBC

"Toàn bộ đống này đều đặt ở cửa giảm năm mươi phần trăm đi, còn mấy thứ này giảm hai mươi phần trăm, hai đứa treo lên đi, trước ca tan làm buổi tối phải đem đống này xử lý hết, đêm nay chị sẽ đi nhập hàng, ngày mai sẽ treo thời trang mùa xuân." Thư Nhan vừa phối hợp quần áo, vừa chia việc.

Hiện tại, có cô cả ở đây, nên Thư Nhan ra ngoài cũng không cần lo lắng mấy đứa con ở nhà không có ai chăm sóc, cũng có thể đi ra ngoài nhập hàng lúc nào cũng được.

Họ vừa mới thay đổi quần áo gần xong, lại có hai người bước vào. Thư Nhan ngẩng đầu lên đã thấy đều là khách hàng quen cũ, một trong số đó là cô gái có vóc người nhỏ con đưa bài thuốc dân gian cho cô vào năm trước.

"Trời đất! Bà chủ, tàn nhang trên mặt cô hết rồi, có phải bài thuốc dân gian kia hiểu quả không? Tôi đã nói rồi đó, bài thuốc đó rất tốt mà, chị dâu tôi uống xong thì tàn nhan cũng nhạt đi, nhưng hiệu quả của cô thì quá tốt, nhìn sơ cũng không thấy được, làn da cũng trắng nhiều hơn nữa, còn có cô cũng gầy đi nhiều lắm, có cách nào giảm béo à?" Cô gái có vóc dáng nhỏ kia nghĩ mình đã gửi một bài thuốc vô cùng hiệu quả nên rất vui mừng.

Thư Nhan dở khóc dở cười nói: "Không phải, năm trước tôi uống bài thuốc dân gian kia còn bị tiêu chảy đi bệnh viện, sau khi thầy thuốc biết đã đọc qua bài thuốc nói rằng đây là thuốc thanh nhiệt giải độc lọc ruột, nhưng thể chất của tôi hơi lạnh nên uống không thích hợp, hiện tại tàn nhang của tôi mất là do đi bệnh viện dùng laser xóa sạch."

"Cô uống bị tiêu chảy hả?" Cô gái vóc dáng nhỏ hiện lên sự kinh hoàng trên vẻ mặt: "Tôi không biết cô uống sẽ bị như vậy, chị dâu của tôi uống thật sự có hiệu quả rất tốt mà."

"Không sao đâu." Thư Nhan không giận cô gái này, người ta cũng chỉ có lòng tốt, nào ngờ bản thân cô có bệnh cấp tính cần chạy chữa khắp nơi, còn phải gặp bác sĩ xem mới uống, nên cười nói: "Bài thuốc này không có vấn đề gì, tại thể chất của tôi không thích hợp để uống thôi. Nhưng lần sau, cô cũng đừng đem bài thuốc cho người khác, thể chất của mỗi người khác nhau cho nên chị dâu của cô hợp nhưng không chắc là người khác cũng có thể uống được, tôi tiêu chảy thôi còn tốt, lỡ người khác uống vào có chuyện thì cũng không thể nào tìm cô gây phiền được đúng không?

Cô gái gật đầu, bài thuốc này trừ đưa cho Thư Nhan, cô ấy còn đưa nó cho một người đồng nghiệp, người đó uống cũng không có gì, không ngờ Thư Nhan lại phản ứng lớn như vậy, sau này cô ấy vẫn nên không nói với người khác, lỡ như lòng tốt lại trở thành chuyện xấu, có vấn đề gì xảy ra, cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 206: Chương 206



Thật ra Thư Nhan đã phát hiện cơ thể mình cũng hơi trắng, sau một mùa đông cũng trắng lên hơn nữa, nhờ cô chăm sóc nên bây giờ lại hơi trắng hơn với người thường.

"Tôi biết rồi, cảm ơn bà chủ quan tâm. Bà chủ, cô còn có hoạt động gì không? Năm trước có nhiều chuyện trong nhà, nên ngay cả quần áo mùa đông cũng không có đi mua."

"Có chứ, cô đến đúng lúc lắm, có mấy mẫu gần hết rồi, tôi đều lấy hết ra để bán, trong đó còn có vài mẫu quần áo nhỏ, cô đi xem thử đi." Thư Nhan cầm vài mẫu quần áo còn lại ra, để cho cô ấy khỏi phải tự đến lựa chọn.

Hai khách hàng đi rồi, Thư Nhan cũng nói với Trương Hoa Tú một tiếng là phải đến xưởng của ông Trương.

Trong lúc ăn tết, ông Trương với Diệp Thục Cầm cũng không có rảnh rỗi, Thư Nhan đến trong xưởng chỉ thấy toàn bộ lầu hai với lầu ba đều sửa sang và bắt đầu đưa vào sản xuất rồi.

"Lập tức gia tăng nhiều máy móc như thế có phải quá nhanh rồi không?" Thư Nhan cảm thấy tốc độ phô trương của ông Trương thật sự quá là nhanh.

"Không sợ, một năm qua chúng tôi còn chưa làm chút gì, buổi chiều ngày hôm nay cũng có người đến khảo sát thực địa, nếu không có vấn đề thì lập tức đặt hàng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến nghe tin đến hỏi."

"Thế chút mừng tổng giám đốc Trương khai trương thuận lợi." Thư Nhan nói đùa.

"Cùng vui chung, cùng vui chung."

Thư Nhan từ chối lời mời ở lại ăn cơm, mà đi thẳng đến công ty, cũng giống như lời ông Trương nói, công ty bên này thật bận đến tối mặt tối mày."

Ban đầu Nhan Tuyết với Tiêm Tuyết nhờ làm quảng cáo đã trở thành một nhãn hiệu nổi tiếng cả nước, sau một dịp tết cũng quá độ, tiếng tăm càng thêm nổi hơn, thêm vào đó một nhóm thương nghiệp sau khi gia nhập liên minh cũng lục tục khai trương, rất nhiều phong thư của nhiều người gửi đến muốn gia nhập vào liên minh, hiện tại công ty giống như một thị trường lớn, nơi nơi đều có người muốn hỏi về chuyện gia nhập liên mình, công nhân bên trong công ty cũng đang giải thích với họ.

Đã không thể phân biệt rõ ai là người của thị trường rồi, dù sao bộ tài vụ, bộ hành chính và bộ thiết kế đều đã đến hỗ trợ.

TBC

"Làm ăn vẫn ổn." Thư Nhan cười nói.

"Cô đến cũng vừa lúc, một lát nữa chúng ta phải mở cuộc họp liên quan đến việc cửa hàng gia nhập liên minh, với vấn đề quảng cáo mới."

Sắp đến đầu xuân, quần áo mùa thu chậm rãi cởi xuống, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ai mua nữa, nhưng Nhan Tuyết của bọn họ cũng không phải chỉ làm quần áo mùa thu, từ năm trước khai trương công ty đến bây giờ đã mở ra một khu xưởng quần áo ở nhà và nội y.

"Nội y sợ không dễ qua camera giám sát, tôi đề nghị quảng cáo mới chủ yếu đánh vào quần áo ở nhà."

Trên mặt tổng giám đốc Trương giảng ra và rất vui mừng, Thư Nhan vẫn ngồi ở phía dưới lặng lẽ nghe họ thảo luận, tổng thể cũng không có vấn đề gì lớn nhưng cô cảm thấy số lượng cửa hàng gia nhập liên minh có chút bảo thủ.

"Năm trước có một nhóm cửa hàng gia nhập liên minh tại vì chúng ta không có kinh nghiệm, không tự tin, hiện giờ có rất nhiều cửa hàng gia nhập vào liên mình, phát triển cũng không đến mức tệ, tôi cảm thấy có thể mở ra hai chi nhánh thuộc quyền của gia nhập liên minh ở thành phố." Thư Nhan cảm thấy hai xấp chỉ mới năm mươi cửa hàng cũng khá ít.

Hồ Thụy Tuyết còn đang suy nghĩ, Thư Nhan đã nói.

"Mặt khác, tôi còn có một đề nghị, chúng ta có thể mở chi nhánh công ty ở một số ít thành phố chủ yếu, còn lại vừa mời vừa tuyển các đại lý doanh nghiệp." Như một ít thành phố ở tỉnh xa xôi, không có phương tiện qua lại nhiều, không bằng trao quyền rõ ràng cho người khác.

Trở về văn phòng, Hồ Thụy Tuyết sáp đến, cười nói với Thư Nhan: "Cô nói xem, đầu óc cô lớn lên như thế nào thế? Sao thông minh như vậy?"

"Đừng quậy nữa, tôi cũng giống với cô có hai mắt một cái mũi thôi, còn nữa tôi thông minh làm sao bằng cô được." Thư Nhan uống một ngụm nước, hỏi: "Nghe nói cô chuẩn bị xây dựng nhà xưởng mới, muốn đánh vào thị trường trang sức nữ sao?"

"Kế hoạch đúng là như thế, cô yên tâm đi, tôi sẽ không liều lĩnh như thế đâu." Hồ Thụy Tuyết nói rất chân thành.

Bên kia, ông Trường xem như đã chính thức lùi ra ngoài, tương lai chỉ lấy hoa hồng, chuyện trong xưởng cô cũng sẽ không quan tâm, bên này, Hồ Thụy Tuyết có quản lý tinh anh về từ du học nước ngoài, trừ có chuyện quan trọng cần giải quyết, thì hình như có rất nhiều chuyện không cần gọi cô, một khi đã như vậy Thư Nhan cũng nên về nhà rồi.

"Tôi gọi lái xe đưa cô về. Đúng rồi, cô chừng nào mới đi thi bằng lái? Không có xe có nhiều bất tiện lắm." Hồ Thụy Tuyết đã có được bằng lái từ năm ngoái rồi, nhưng cô ấy cũng rất ít khi đi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 207: Chương 207



Chuyện này cũng phải, không xe thật sự rất bất tiện, cô cũng có tính đến thi bằng lái rồi nhưng vẫn luôn bị các chuyện khác làm tạm gác lại.

"Hay là từ ngày mai, để cho lái xe dạy cô lái xe trước, còn bằng lái tôi tìm người lấy cho cô một quyển." Hồ Thụy Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nơi, thật ra hiện tại bằng lái cũng không có mấy người thi, hơn nữa không có chút quan hệ hay bối cảnh nên cũng không phải đến đăng ký.

"Không cần, tôi tự đi thi được rồi." Cũng không biết thi bằng lái xe bây giờ với tương lai có khác gì nhau không? Cũng tại vì trước kia cô không có xe, sau khi đi thi rồi cũng không có đụng qua, tay nghề cũng đã mai một rồi, thừa dịp học xe cũng có nhiều cơ hộ sờ xe một xíu nếu không cô thật sự hơi không dám lái.

"Thôi thì vậy đi. Nếu không thì để cho tôi dạy cô học cũng được, tôi giúp đăng ký hộ cô luôn." Hồ Thụy Tuyết cảm thấy tính cách dạy dỗ của mình siêu dễ chịu, còn vô cùng kiên nhẫn nữa.

"Được, vậy cô giúp tôi đăng ký lịch hẹn trước, sau này tôi sẽ đi thi."

"Hẹn cái gì? Chừng nào cô rảnh thì nói với người đó một tiếng, hỏi có thể dạy hay không dạy là được rồi." Hồ Thụy Tuyết gọi điện thoại cho người dạy lái xe lúc trước, bên kia lập tức đồng ý.

Thư Nhan bây giờ mới biết, không ngờ còn chia ra cấp bình thường với cấp Vip. VIP là giáo viên dạy 1 với 1, hơn nữa hoàn toàn không cần hẹn trước, chỉ cần bạn cảm thấy bản thân có thể đi thi thì đi thôi, đương nhiên giá cả cũng thật sự rất cao, lúc này một tấm bằng lái thế mà đã hơn bảy, tám trăm ngàn, nhiêu đó thôi cũng đủ đắt rồi.

Đêm nay cần phải đi nhập hàng, ngày mai trong cửa hàng treo loại mới, mấy ngày này đã bề bộn nhiều việc, Thư Nhan hơn lo lắng một chút rồi lập tức hẹn tuần tới.

"Nếu cô vội thì lý thuyết cứ để giáo viên dạy lái kiểm tra là được rồi." Hồ Thụy Tuyết cảm thấy đi học cũng không dùng làm gì, thay vào đó bản thân tự lên lái hai vòng là được rồi.

"Đi học trước đã." Thư Nhan cười nói.

Gọi điện thoại cho tài xế lái xe tới đây, vừa mới khai trương đầu năm nên không có người lái taxi, Thư Nhan chỉ một mình, cô suy nghĩ một chút lập tức thuê hẳn một người, dù sao cũng phải lấy chút hàng về nên tốn kém không bao nhiêu.

Mới vừa bỏ điện thoại xuống, tài xế đã gọi một cuộc điện thoại nói: "Anh Vũ, đêm nay cô Thư sẽ đi nhập hàng."

"Tôi biết rồi, một lát nữa cậu gọi điện thoại nói tôi ghép xe."

Thư Nhan nghe tài xế nói Phương Trạch Vũ cũng phải đi đến Hàng Thành, nên ghép xe với cô, cô cũng không có nghi ngờ anh đồng ý luôn.

Lúc trước, có nhiều chuyện họ cũng từng đi chung một xe, không có chuyện bây giờ Phương Trạch Vũ có chuyện đi nhờ xe mà cô không đồng ý.

Cô quen thuộc mở cửa xe sau ra, bước một chân đi vào mới phát hiện Phương Trạch Vũ đã ngồi ở bên trong, trước kia anh vẫn ngồi ở ghế phụ người lái nên Thư Nhan nghĩ hôm nay anh cũng sẽ ngồi chỗ đó, kết quả không ngờ anh lại ngồi ở phía sau, bây giờ cô vừa bước một chân vào, tiến cũng không được lui cũng không xong.

"Làm sao vậy?" Phương Trạch Vũ lạnh nhạt nhìn Thư Nhan.

"À, không có gì." Thư Nhan ngây người một chút, chớp mắt, lúc này lùi ra hình như cũng không hay lắm, vẫn ngồi xuống: "Tài xế, đi thôi."

"Làm ăn trong cửa hàng tốt lắm."

"Hả?" Thư Nhan cầm mấy đồ vật này nọ lấy ra xong, không có nghe lời Phương Trạch Vũ nói.

"Tôi nói chuyện làm ăn trong cửa hàng của cô tốt lắm, có nghe không?" Trên mặt của Phương Trạch Vũ rất bình tĩnh, nhưng thật sự toàn bộ lòng bàn tay của anh đều là mồ hôi.

TBC

"Cũng ổn. Vào cuối năm trước có làm một sự kiện, rất nhiều quần áo đều bán sạch, thêm vào đó bây giờ cũng sắp đến mẫu xuân rồi, cho nên tôi đến Hàng Thành lấy về chút hàng, anh đi thăm Đậu Đậu sao?" Thư Nhan cười hỏi.

"Đúng một nửa thôi, do có chút việc ở công ty bên Hàng Thành, thuận đường đến thăm Đậu Đậu, cô muốn đi thăm thằng bé không?" Phương Trạch Vũ hỏi xong lập tức ủ rũ, chắc là phải đợi đến Hàng Thành rồi dẫn Đậu Đậu đến gặp cô, sau đó cùng nhau ăn cơm.

"Tôi sao?" Thư Nhan nghi ngờ nhìn Phương Trạch Vũ.

"Đúng vậy, thằng bé từng nói với tôi vài lần muốn gặp dì đã cứu mình." Lời này thật sự không có lừa Thư Nhan, mẹ của Đậu Đậu với Đậu Đậu thật sự đã nói rất nhiều lần, Thư Nhan vẫn luôn từ chối, ban đầu tính đến tết sẽ đến chúc tết, kết quả Phương Trạch Vũ đến nhà Thư Nhan lại không đúng dịp, cũng nhờ Lâm Tuệ mới biết Thư Nhan dẫn con đi du lịch rồi.

"Tôi đoán là không có thời gian, buổi tối nghỉ ngơi một lát, hơn ba giờ đã xuất phát đến chợ, hơn bốn giờ sẽ nhập hàng mãi đến tận bảy tám giờ sáng, còn phải vội vàng trở về làm mới cửa hàng." Hai ngày này thật sự rất vội vàng, thật sự không thể moi ra thời gian rảnh được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 208: Chương 208



"Thật vất vả." Phương Trạch Vũ thật sự cảm thấy như vậy.

"Đã thành thói quen rồi, nên không sao." Thư Nhan cười cười, hỏi: "Vừa rồi anh có nhắc đến công ty, anh đi làm công ty sao?"

Hỏi xong, Thư Nhan cảm thấy không hay lắm, tiếng tăm của Phương Trạch Vũ xuất hiện ở nơi đó, công ty tốt nhất định là vào không được, cô hỏi như vậy có phải là chạm vào chỗ đau của anh rồi không?

"Tôi đang làm ở Hoa An, đó là công ty vệ sĩ, cũng xem như không có lãng phí mấy thứ học được." Phương Trạch Vũ há miệng th* d*c, đến bên miệng lại đổi thành: "Vậy con của cô đâu? Hay là tôi gọi bạn mình đưa con đến trường giúp cô."

"Không cần, lúc trước anh cũng biết tôi đã nhờ mẹ của một bạn học nữ đến tìm mình giúp đưa luôn rồi, cuối năm trước không phải tôi đã tìm một bà dì sao, mấy sủi cáo tặng cho anh cũng nhờ dì đó làm, cho nên bây giờ đi ra ngoài tôi cũng không có gì lo lắng nữa." Thư Nhan không ngờ rằng Phương Trạch Vũ lại là vệ sĩ, nhưng anh với vệ sĩ bình thường chắc khác nhau, chẳng lẽ là vệ sĩ tư nhân sao?

"Bảo mẫu đã biết rõ ràng thân phận chưa? Tôi có thể gọi người điều tra một chút." Anh chỉ thấy có rất nhiều bảo mẫu đối xử với trẻ con không tốt, hoặc đều là lừa bán trẻ em.

"Đó là bà con xa của hàng xóm nhà tôi, người phụ nữ này có học ở đại học Nam Thành, cho nên cũng xem như hiểu rõ, nên không cần kiểm tra đâu."

Hai người kể về chút việc nhà, vô thức đã đến Hàng Thành, trước kia Thư Nhan nghĩ Phương Trạch Vũ im lặng ít nói, không thích nói chuyện, không ngờ anh còn nói nhiều như vậy.

"Tôi đi trước đây." Thư Nhan vẫy tay với họ, đóng cửa xe lại đang chuẩn bị đi chỉ thấy Phương Trạch Vũ cũng theo xuống khỏi xe.

"Bây giờ, cô đi đâu?"

"Tôi muốn tìm một khách sạn ngủ một chút, hơn ba giờ sẽ đến đó." Thời tiết bây giờ còn rất lạnh, hơn nữa là vào buổi tối, Thư Nhan mới không ngốc nghếch ngồi ở bên ngoài đợi đâu.

"Tôi đưa cô đi." Bây giờ đã hơn mười một giờ tối, xung quanh chỉ có mấy đèn đường sáng lờ mờ.

Thư Nhan vừa định từ chối, chỉ thấy Phương Trạch Vũ không nói hai lời thoải mái đi ở trước mặt mình, cô hơi sửng sốt một chút, khóe miệng cũng hơi cong lên yên lặng đi theo phía sau anh.

Đàn ông thường lẫn lộn với bệnh ung thư nam* với chủ nghĩa gia trưởng, thật ra có rất ít chủ nghĩa gia trưởng thật sự lấy được lòng phụ nữ, giống như lúc đi trên đường cái, đàn ông sẽ kéo phụ nữ đi bên trong, lúc sinh bệnh còn cường ép dùng quyền thế đút uống thuốc...

(*)Đàn ông thẳng là đàn ông chỉ thích phụ nữ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó là, những người đàn ông dị tính. Bệnh ung thư nam thẳng xuất hiện trên Douban và Weibo vào cuối tháng 6 năm 2014. do cư dân mạng bày tỏ thái độ bất mãn và không hài lòng với nhau bằng cách sống trong thế giới quan, giá trị và thẩm mỹ của riêng mình, và họ hơi nam tính, kiểu philistine...

"Bình thường, cô đều nghỉ ở khách sạn này sao?" Phương Trạch Vũ cẩn thận quan sát ở bên ngoài, người thường nhìn thấy nơi này cao cấp nhất, nhưng trong mắt anh lại không có chốn nào an toàn.

"Đúng thế, tôi với bà chủ ở đây cũng quen nhau luôn rồi. Anh yên tâm đi, tôi ở đây thật sự rất an toàn." Thư Nhan thấy dáng vẻ nhíu mày của anh, cười nói: "Tôi chỉ là người bình thường, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, còn nữa có rất nhiều người đến nhập hàng đến lúc đó có thể cùng đi chung đến chợ rồi."

TBC

Phương Trạch Vũ đang tính giúp trả tiền thay Thư Nhan, lại bị Thư Nhan từ chối, chưa nói cô có tiền của mình, nhưng dù không có tiền cũng không thể lấy lợi ích của người ta được.

Bà chủ nhìn dò xét, nhỏ giọng nói với Thư Nhan: "Mới vừa rồi là người trong mộng của em sao?"

"Không phải đâu, đó chỉ là bạn bình thường thôi." Thư Nhan hơi ngây ra một chút, trả lời lại.

"Đừng có lừa người, bạn bình thường làm sao hơn nửa đêm đưa em đến khách sạn được, lúc đi còn lưu luyến không rời." Bà chủ không tin nửa câu.

"Sao anh ấy có thể lưu luyến không rời được chứ, rõ ràng là đi rất phóng khoáng đó." Thư Nhan dở khóc dở cười.

"Thế em không biết rồi, chị mở khách sạn nhiều năm như vậy cũng từng gặp muôn hình vạn trạng con người khác nhau, ánh mắt của chị rất tốt đó. Vừa rồi, cậu ta đi có chút không muốn, không phải người em thích thầm thì người này đang theo đuổi em rồi đấy, vừa nhìn cũng biết trầm ổn đó nhưng trên mặt lại có vết sẹo." Bà chủ tiếc hận, nói.

"Đàn ông có vết sẹo cũng không sao." Huống hồ, Thư Nhan cảm thấy vết sẹo xuất hiện ở trên mặt Phương Trạch Vũ lại mang theo khí phách.

Bà chủ nhìn Thư Nhan cười cười: "Câu này có phải đang bao che không?"

"Không thể nào đâu, em chỉ nói lý luận của mình mà thôi, bà chủ này em đi lên ngủ trước đây, đồng hồ báo thức em dùng xong sẽ trả lại cho chị." Thư Nhan không muốn lại nói chuyện này với bà chủ nữa, nên về phòng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 209: Chương 209



Lúc trước, vừa dính gối đầu đã ngủ, nhưng hôm nay cô lại không thể nào ngủ được, trong đầu Thư Nhan không ngừng nhớ đến lời của bà chủ nói.

Rất nhiều người nói tình cảm của mình không nhạy bén, lúc đối phương không tỏ tình cũng không biết đối phương có tình ý với mình, chuyện này hoàn toàn là nói phét, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ chỉ không cần là đứa ngốc, thì làm sao không cảm nhận được tình ý của đối phương được? Chỉ cần không giấu đi tâm ý thật sự hoặc bản thân đối phương không biết mình có tình cảm khác với bạn thì người được yêu kia chắc chắn sẽ cảm giác được, không nói thật chỉ là muốn hưởng thụ sự theo đuổi của đối phương thật tốt mà thôi.

Hôm nay, thật sự Phương Trạch Vũ khác với lúc trước, chuyện này Thư Nhan thật sự cảm nhận được, thật ra trong lòng cô cũng đã nói thầm, không phải cô tự kỷ mà thật sự đối phương đã thay đổi rất rõ ràng, một người luôn luôn im lặng ít đột nhiên nói rất nhiều, còn đột nhiên đưa cô đến khách sạn...

Thư Nhan vô cùng rõ ràng tình cảnh bây giờ của mình, ly hôn, dẫn hai đứa nhỏ, không có văn hóa không có vẻ ngoài, muốn tìm một người có điều kiện tốt cũng rất khó, nhưng Thư Nhan cũng không muốn lập tức kết hôn ngay, lỡ như không được lại dẫn hai đứa nhỏ chuyển đi tiếp.

TBC

Đột nhiên cảm nhận được có người muốn đến gần mình, nói thật thì Thư Nhan không có vui mừng, ngược lại hơi kinh hoàng và hoảng loạn.

Nhưng, thân phận của Phương Trạch Vũ là quân nhân xuất ngũ với hành động của anh đã đem lại một cảm giác an toàn rất mạnh cho Thư Nhan. Nhưng tình cảm bây giờ của Phương Trạch Vũ lại không thể không rơi vào sự lo lắng của Thư Nhan, cô còn có hai đứa nhỏ còn đang đến tuổi đến trường, bọn nhỏ đã vượt qua những lời đồn đại nhảm nhí không nổi.

Nghĩ nghĩ rồi chậm rãi rơi vào giấc ngủ, nếu không có đồng hồ báo thức, chắc cô đã ngủ quên mất. Lúc đến cửa đợi của chợ quần áo, Thư Nhan lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở rất xa, cô nhanh chóng chạy đến.

"Chị cả." Chị lớn này là người cô gặp khi đến huyện Ôn nhập hàng một lần.

"Em gái là em đó hả? Thật sự trùng hợp quá." Chị cả này nhìn thấy Thư Nhan cũng rất vui vẻ.

"Thật đúng là trùng hợp, cuối tuần em đều đến đây, mỗi lần quay về đều đứng trước quảng trưởng nhìn một chút, không ngờ lại gặp chị." Thư Nhan giữ c.h.ặ.t t.a.y chị cả nói: "Buổi tối vừa rồi, chị luôn đợi ở bên ngoài sao? Hôm nay lạnh lắm, em có nước ấm nè, chị uống một ngụm đi."

"Không cần đâu, chị có mang theo cho riêng mình, bây giờ cửa hàng quần áo làm ăn sao rồi?" Thật ra, chị cả này vừa nhìn thấy Thư Nhan cũng không nhận ra được, cô thật sự thay đổi nhiều quá, người gầy và trắng không nói, cả người đều có tinh thần khác với lúc trước.

"Làm ăn cũng ổn lắm, còn chị cả thì sao?" Hai người đi vào nơi phát sáng, Thư Nhan mới phát hiện sắc mặt của chị cả này có chút vàng vọt, khác hoàn toàn với lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tự tin bay ngất trời của người này: "Sao chị như thế này? Bị bệnh sao?"

"Không phải." Chị cả cười khổ: "Năm ngoái chị đi không bao lâu, mặt tiền cửa hàng của chị thuê bị phá bỏ và dời đi nơi khác, không còn cách nào khác chị vừa muốn vay thuê mặt tiền cửa hàng lại vừa phải chăm sóc bọn nhỏ, khó khăn lắm mới thuê được một mặt tiền cửa hàng lần nữa, nhưng chuyện làm ăn lại khác thật xa với lúc trước." Chuyện này cũng không thể trách ai được, chỉ có thể tự nhận mình không may.

"Yên tâm, chị cả, chị giỏi việc buôn bán như thế, tương lai sẽ tốt lại thôi." Đột nhiên, cô nhớ đến huyện Ôn bên kia không có cửa hàng gia nhập liên minh của họ, lại hỏi: "Chị lớn, chi có biết Tiêm Tuyết không?"

"Nhãn hiệu quần áo mùa thu Tiêm Tuyết của công ty Nhan Tuyết à?"

"Đúng rồi đó, đó chính là Tiêu Tuyết." Thư Nhan cảm thấy lần này về nói với Hồ Thụy Tuyết một chút, có thể đổi quảng cáo, chứ không thể người ta cảm thấy Tiêm Tuyết chỉ có quần áo mùa thu được.

"Nhãn hiệu này sao không biết được, làm quần áo mà ai chẳng biết Tiêm Tuyết đó là nội y hàng hiệu của Trung Quốc chúng ta. Ông chủ đó cũng thật là danh tác, đánh quảng cáo lên camera giám sát, cũng không biết thu được bao nhiêu tiền." Chị cả cảm thán.

Thư Nhan cười nói: "Em có bạn đi làm ở Nhan Tuyết, nghe nói sắp mở hai chi nhánh gia nhập liên minh ở thành phố, chị có muốn gia nhập vào liên minh không, chị xem thử huyện Ôn kia có vị trì nào chị cứ tùy ý chọn, việc làm ăn cũng không tệ, sau khi chị đăng ký cửa hàng mình gia nhập vào liên mình sẽ không cần tự đi đến Hàng Thành nhập hàng nữa, chỉ cần gọi điện thoại cho công ty, công ty sẽ giao hàng thẳng đến, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể chăm sóc mấy đứa nhỏ.

"Quần áo mùa thu sắp tới sẽ hết mùa, bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi." Chị cả lắc đầu.
 
Back
Top