Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 210: Chương 210



"Ai nói Tiêm Tuyết chỉ có quần áo mùa thu chứ, trong đó còn có quần áo ở nhà, quần áo này một năm bốn mùa đều dùng được, nếu bên này chị không có chuyện gì thì có thể theo đi thẳng đến cửa hàng quản lý ở Nam Thành nhìn xem thử."

Có lẽ vì còn nhiều chuyện bận lòng nên chị cả cũng không đi với Thư Nhan đến Nam Thành, chỉ nói lần sau có rảnh thì đến xem, người ta đã không muốn đi nên Thư Nhan cũng không thể cưỡng cầu được, cuối cùng đưa số điện thoại của mình cho cô ấy.

Mọi người có thể bắt đầu liên lạc với nhau, nếu lúc trước không có chị cả truyền thụ cho cô nhiều kinh nghiệm, còn giới thiệu mấy cửa hàng có giá cả cao hơn các cửa hàng trước cho cô, Thư Nhan cũng không thể thuận lợi như vậy, dù sao chỉ cần chị cả đến Nam Thành rồi gọi điện cho cô một cuộc, Thư Nhan sẽ lập tức đến tiếp đón cô ấy.

Thư Nhan với mấy chủ cửa hàng khác cũng đang dọn kho của mình, ở thị trường bên này cũng như thế, rất nhiều quần áo mùa đông đều đã xử lý, Thư Nhan chọn một ít mẫu mã kinh điển và lấy rất nhiều các kiểu dáng dễ phối đồ để đặt cơ sở, những thứ này bán không hết thì bỏ vào kho đợi đến thu đông cũng có thể bán đi, trừ ngần đó ra, Thư Nhan còn lấy rất nhiều mẫu mùa xuân, muốn phủ kín cửa hàng thật sự cần rất nhiều quần áo.

Cô đang định kêu xe ba bánh, chỉ thấy ở cửa chợ tại cột điện cách đó không xa có một người đàn ông mặc một áo khoác ngoài vải nỉ, mạnh mẽ kiên cường cao to.

Thấy Thư Nhan đi ra, anh bước nhanh đến: "Xe đang ở phía trước, tôi gọi đến giúp cô rồi."

Hôm nay, hàng hóa thật sự nhiều, Thư Nhan lấy ra một ít kiểu dáng bỏ lên xe mang về, toàn những thứ vụn vặt nhưng nhóm lại cả một nhà cũng thật sự rất nhiều, Phương Trạch Vũ qua lại ba vòng mới lấy đi hết, Thư Nhan cũng tự chạy theo ba vòng với anh, nhưng tất cả những thứ nặng đều để Phương Trạch Vũ cầm, cô chỉ cầm mấy thứ nhỏ nhẹ linh tinh.

Sau khi nhét hết vào ghế dự bị phía sau, vị trí của người lái phụ cũng bị bỏ đầy đồ, sau khi Thư Nhan cầm mấy đồ lặt vặt quay lại ra sau không khỏi hơi nhướng mày, lúc về, anh vẫn cố ý không ngồi ở ghế lái phụ.

Bây giờ, vẫn chưa xác định Phương Trạch Vũ có ý với mình hay không thì cô đúng là sống quá uổng phí nhiều năm như vậy rồi, còn công cốc cho việc xem nhiều phim thần tượng với tiểu thuyết cũng.

"Thời gian còn sớm, chúng ta đi ăn sáng trước đi?" Phương Trạch Vũ cầm đồ vật này nọ chỉnh sửa lại cho tốt, rồi quay đầu hỏi cô.

TBC

"Được, tôi mời anh ăn sáng." Lúc Thư Nhan để bụng rỗng ngồi trên xe có chút khó chịu: "Tài xế, anh cùng với bọn tôi đi ăn chút không?"

"Tôi không cần, tôi đã ăn rồi." Tài xế vội vàng lắc đầu.

Hai người mua đại hai cái bánh bao hấp, hai ly sữa đậu nành, ăn sáng qua loa, trong lúc đó cũng không có nói cái gì, nhưng lại không có cảm thấy xấu hổ.

"Anh không đi thăm Đậu Đậu sao?" Trên đường trở về, Thư Nhan không biết nói gì đành tìm chủ đề.

"Đậu Đậu với mẹ của thằng bé đã đến nhà bà ngoại rồi, dù sao tôi cũng thường xuyên đến Hàng Thành, nên lần sau thăm thằng bé cũng được." Phương Trạch Vũ nhìn thoáng qua Thư Nhan.

Thư Nhan gật đầu, mở cửa xe ra vừa định ngồi vào, lại bị Phương Trạch Vũ giành trước một bước: "Cô không quen ngồi xe, tôi nhường cho cô vị trí dựa gần cửa sổ." Mặt bên vị trí bên cửa sổ là một nơi chất đầy hàng hóa.

"Cảm ơn!"

Có lẽ phản ứng hơi say xe lúc trước đã bị anh nhìn thấy, anh đúng là một người rất cẩn thận và săn sóc.

"Cô ngủ đi, đến nơi rồi tôi sẽ kêu cô dậy." Phương Trạch Vũ lấy ra một cái gối đầu nhỏ, đặt ở bên cạnh cửa sổ, để cô tựa vào nơi đó ngủ: "Như thế dựa vào, cổ không thấy mỏi, đầu cũng sẽ không bị đụng đau."

Thư Nhan cũng không biết anh còn chuẩn bị cái này, trong lòng có chút lay động nho nhỏ.

Sau khi cô vào thế giới này, đột nhiên nhiều ra hai đứa nhỏ, có được trí nhớ của nguyên chủ, tự nhiên cô có tình cảm với hai đứa nhỏ này, dù như thế nào cũng không cho phép cô bỏ hai đứa nhỏ này đi được, trước mặt hai đứa nhỏ cô phải kiên cường, che ở trước mặt bọn chúng chắn gió che mưa, có đôi khi ngay cả bản thân cô cũng quên mất, ban đầu cô vốn là người độc thân, không có kết hôn cũng không có con, tuổi ba mươi nhưng tâm hồn vẫn hai mươi, khát khao có thể tìm được ông chồng của mình có thể yêu chiều phụ nữ.

Thư Nhan nhìn anh nở nụ cười nhẹ, dựa vào gối đầu nhỏ chậm rãi thiếp đi.

Hôm nay, Thư Nhan ngủ lại vô cùng yên ổn, vừa đi vào giấc ngủ đã đến thẳng cửa của cửa hàng, lúc được Phương Trạch Vũ đánh thức cô còn có chút mơ mang.

"Cô đến nơi rồi." Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng huých vào cánh tay của cô.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 211: Chương 211



"Tôi ngủ có chút say, cảm ơn anh, nếu không anh xuống ngồi chơi một lát đi?" Thư Nhan vừa chuyển hàng hóa của Trương Hoa Tú với Oánh Oánh, vừa mời anh.

"Không cần đâu, công ty của tôi còn có việc, tôi đi trước đây." Phương Trạch Vũ khẽ gật đầu, đợi Thư Nhan chuyển hàng hóa ra xong cũng nói tài xế lái chở anh rời đi.

Thư Nhan hơi sửng sốt, vừa rồi Phương Trạch Vũ vô cùng xa cách, dáng vẻ giống như họ không phải người quen của nhau, nhưng lúc ở Hàng Thành, Phương Trạch Vũ lại rất chủ động, chuyện gì cũng cướp làm trước hơn nữa thái độ với giọng điệu cũng hoàn toàn khác, đương nhiên Thư Nhan sẽ không nghĩ anh bị bệnh tâm thần phân liệt, có lẽ anh sợ danh tiếng của mình liên lụy đến cô, cho nên khi về lại Nam Thành đã giả vờ một dáng vẻ không biết cô như vậy.

Thật sự, cô thích một người luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và suy nghĩ cho đối phương, chỉ tiêu này Phương Trạch Vũ đã đầy đủ, cũng chứng minh được anh không phải đang lay động nhất thời.

TBC

Thư Nhan c*n m** d***, trong lòng cũng hơi hơi nhói lên.

"Bà chủ, người vừa rồi có phải là..." Trương Hoa Tú nhìn Oánh Oánh đi ra, lập tức im lặng.

"Anh ấy có việc đến Hàng Thành, bọn chị ghép xe chung thôi. Nhanh lấy hàng hóa ra, chú ý cẩn thận một chút, phối hợp với nhau rồi treo ra ngoài."

Thật ra tiếng tăm của Phương Trạch Vũ khá vang dội gần đại học Nam Thành thôi, lúc đó rõ ràng Phương Trạch Vũ bị oan, những người đó chỉ biết nghĩ dùng chuyện này đè xuống, còn làm sao chuyện này có thể ồn ào đến cả thành phố, sự nổi tiếng này cũng nhờ công lao mẹ kế của anh, ba người thành con hổ, ban đầu người nghi ngờ lại trở thành bán tín bán nghi, nhưng tin đồn này truyền ra, người nơi khác cũng không biết người này là anh, Trương Hoa Tú như vậy càng khiến người ta nghi ngờ.

Lúc trước, giữa trưa còn phải chạy về nhà nấu cơm cho bọn nhỏ, nhưng bây giờ Thư Nhan hoàn toàn có thể chậm rãi về nhà, cũng không tự nấu cơm nữa, do có cô cả ở lại nấu cơm cho cô, hoặc nấu lại một bát mì cho cô, tay nghề của bà ấy còn chuyên hơn cô nhiều.

Vài ngày kế tiếp, vào buổi tối Thư Nhan đều có thể nhận được điện thoại của Phương Trạch Vũ, cũng không nói cái gì mà chỉ ân cần thăm hỏi một câu, sau đó chúc cô ngủ ngon với cô, nhưng vẫn không thấy người, nếu không phải mỗi đêm đề có điện thoại như vậy, Thư Nhan còn nghĩ mình đã đoán sai.

"Mẹ." Thư Nhan bị Thanh Thanh gọi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thanh Thanh, trong lúc này con bé đang mặc một chiếc váy ba mảnh hồng nhạt, xoay qua một vòng trước mặt cô: "Ngày mai đến đám cưới của dì Tú Tú, con mặc như thế này đi được không?"

"Được chứ, Thanh Thanh nhà chúng ta mặc cái gì cũng đẹp." Thư Nhan nhéo mặt của cô bé, trẻ con còn khôi phục nhanh hơn cả người lớn, Thư Nhan chỉ phai tàn nhan trắng lên một chút, còn Thanh Thanh lại càng không cần nói, bây giờ người béo lên một chút cũng trắng lên rất nhiều, không giống như dáng vẻ xấu xí nhỏ con mới đầu Thư Nhan thấy, đợi tóc dài thêm nữa có thể thắt hai b.í.m tóc như Đồng Đồng, thì cô bé sẽ xinh đẹp chẳng khác gì một công chúa nhỏ cả.

Thanh Thanh ngại ngùng cười cười, chạy về phòng thay áo ngủ.

Người ta qua một năm béo thêm vài cân, Thư Nhan qua một năm lại ngược lại gầy đi vài cân, hiện tại là 107 cân, bụng còn có khá nhiều thịt, nhưng mặc quần áo sau màu đông cũng không nhìn thấy quá rõ ràng, ít nhất bây giờ đi ra ngoài chắc chắn sẽ không có người nào nói cô béo cả.

Có thể người ở thời đại này còn thích dáng người của cô như thế, nhưng Thư Nhan vẫn chưa vừa lòng với cân nặng này, làm sao cũng phải gầy thêm tiếp mười cân nữa, nhưng bây giờ rõ ràng đến gia đoạn cổ chai, một hai ngày gần đây vẫn chưa giảm xuống còn có chút cảm giác mờ mịt đang tăng lên.

Người gầy, mặc quần áo đương nhiên nhìn đẹp hơn, tìm lại mấy quần áo trước kia bị Thư Nhan ném đi, bây giờ đều toàn là quần áo trong cửa hàng của cô, Tú Tú kết hôn, cô cố ý chọn mặc một bộ mẫu màu đông mới, trên gương mặt còn trang điểm một nét tự nhiên, cả nét mặt đều tỏa sáng, không thể nói tươi đẹp b.ắ.n ra bốn phía nhưng ít nhất vẫn thuộc một người đẹp thanh tú.

"Mẹ thật xinh." Thanh Thanh với Thiên Báo thấy Thư Nhan trang điểm xong đi ra, nhìn đến ngây ngẩn, tự lục lại trong trí nhớ của bọn chúng, Thư Nhan vẫn đầu bù tóc rối, sau khi đến Nam Thành đã sạch sẽ, cơ thể cao và cân nặng cũng giảm đi, làm sao mà không đẹp được.

"Cảm ơn hai đứa, chúng ta đi thôi." Thư Nhan cười nhận lời khen của hai đứa nhỏ.

Tú Tú là quản lý trưởng của cô, nhưng với Ngô Tú Nguyệt là em gái của chồng, cho nên tiền lì xì cũng có bao lớn một chút, Thư Nhan bỏ vào bao 600 tệ, hiện tại số tiền lì xì này đã là số tiền lớn siêu cấp rồi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 212: Chương 212



Cô dẫn hai đứa nhỏ đến khách sạn, tổng cộng có mười bàn, 90% là bà con xa ở bên Trương Hoa Tú, còn bên Trần Phi trừ nhà cậu của anh ấy ra, trông chỉ có một mình ba của anh ấy đến.

Trần Phi với ba của anh ấy không giống nhau một chút nào, có lẽ anh ấy lớn lên giống mẹ mình, mặt của ba Trần Phi mang theo dáng vẻ vui mừng ngồi ở đó, trông còn rất hòa thuận.

"Thư Nhan, chị ngồi ở đây này." Ngô Tú Nguyệt dẫn Thư Nhan đến vị trí của mình.

"Tôi sẽ không ngồi đây, tìm đại một vị trí hàng đơn cho tôi là được." Thư Nhan vừa thấy bàn đầu tiên, vội vàng từ chối.

Bàn đầu chỉ có mấy vị trí, đương nhiên không để hai đứa nhỏ chiếm vị trí này được, Thư Nhan nói bọn nhỏ tìm Trương Thành Hàm chơi, quay lại bưng thức ăn cho bọn chúng với Trương Thành Hàm ăn ở bên trong là được.

Khách mời lục tục xuất hiện, Thư Nhan ngồi cùng bàn với Trương Hoa Tú, bà ngoại ông ngoại, cậu và dì của họ, họ nhìn thấy Thư Nhan đều nhỏ giọng hỏi mẹ Trương đây là ai, vừa nghe Trương Hoa Tú nói đây là bà chủ, cả nhóm lập tức chào hỏi Thư Nhan.

"Tú Tú nhà của tôi bình thường rất ít người giúp đỡ." Năm nay, bà ngoại cũng đã bảy mươi tuổi, nhìn vẫn còn rất trẻ.

"Cháu cũng nhờ Tú Tú giúp đỡ ít nhiều đó ạ, không có cô ấy giúp cháu quản lý cửa hàng, cháu thật sự không thoải mái như giờ đó." Thư Nhan còn khen ngợi Hoa Tú.

"Cũng nhờ cháu đồng ý bồi dưỡng Tú Tú thành tài, nếu không con bé cũng không có cơ hội này." Bà ngoại cười ha hả, nói: "Cũng cảm ơn cháu đã giúp giới thiệu tên nhóc tốt như Trần Phi, Tú Tú vẫn chưa kết hôn làm bà rất buồn lòng, cũng không thể yên lòng được."

"Ngày vui sao bà lại nói mấy lời này." Ông ngoại trừng mắt bà ngoại.

Thư Nhan cười cười, cũng nói chuyện với dì nhỏ ở một bên về một ít phong tục kết hôn của địa phương nơi này, đến gờ ăn cơm, bà ngoại vô cùng nhiệt tình dặn dò Thư Nhan ăn nhiều một chút.

"Bà ngoại, con người của cháu không khách sáo đâu, bà ăn đi ạ." Thật sự quá nhiệt tình, Thư Nhan có chút chịu không được.

"Thế cháu ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút nhé." Bà ngoại không khuyên nữa.

Không bao lâu sau, Trần Phi với Trương Hoa Tú đến mời rượu, mừng ngày của họ, mỗi người đều nói một ít câu chúc phúc, để cho vợ chồng son thoải mái vượt qua cửa ải này.

Ăn đến một nửa, hai người bàn bên cạnh đột nhiên nói gì đó lớn tiếng, Thư Nhan quay đầu lại nhìn, hai người đều đã đỏ mặt, rõ ràng là đã uống rượu.

Sắc mặt của Trương Hoa Tú với bà ngoại có chút khó coi: "Ai chia hai người họ đến một chỗ thế?"

"Không biết." Dì nhỏ của Trương Hoa Tú cũng mang sắc mặt nhục nhã: "Con đi gọi chị dâu Hai, nói họ nhanh chóng chạy đến đây một xíu."

Không đợi cho ba Trương Hoa Tú chạy đến, một người trong đó đã cầm lấy bát ném trên mặt đất, hôm nay cũng là ngày tốt để kết hôn, cầm chén ném trên mặt đất không khác gì ném lên mặt cô dâu và chú rể.

Choảng một tiếng, cả tiệc cưới đều im lặng như tờ, dường như bị bấm tạm dừng. Hai người đang khắc khẩu kia lập tức cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy ba Trương chạy đến rồi lại nhìn nhau, sau đó hừ nhẹ một tiếng tách ra...

"Cả năm yên bình, tương lai chúc vợ chồng các em mỗi năm đều bình yên, trăm sự đều thuận lợi." Thư Nhan đứng dậy cười nói.

Mọi người cũng phản ứng lại, mỗi người đều chúc mừng với Trương Hoa Tú và Trần Phi.

Hai người tươi cười có chút cứng ngắc, gật đầu nói cảm ơn.

Bên này, chuyện vừa mới ổn định, bên kia ba của Trần Phi không biết khi nào đã cầm đồ đạc ồn ào muốn đi về.

"Anh làm cái gì đấy?" Cậu Trần giữ c.h.ặ.t t.a.y ba Trần.

"Cái gì mà cả năm bình yên, tôi thấy là đang xem thường tôi với con của tôi. Người Nam Thành không biết lễ phép sao? Hôm nay đám cưới này không thể tiếp tục nữa, tôi muốn dẫn con tôi rời đi, nó không đi thì không phải con của tôi."

"Nói xong chưa? Nói xong thì bỏ hết mấy đồ này nọ xuống, ngồi lại cho tôi." Cậu Trần cảnh cáo nhìn ba Trần.

Ban đầu ba Trần đang hùng hổ đột nhiên rụt lại, bỏ đồ vật này nọ xuống ngồi lại.

TBC

Một màn này thật sự cũng rất nhiều người thấy, nhưng tất cả mọi người đều xem như không nhìn thấy gì.

Vốn dĩ, bà con xa của Trương Hoa Tú bên này làm ồn ào một loạn một đoàn như thế, ba của người ta tức giận cũng được thôi, cậu người ta ra mặt bình định rồi, chứng minh thân thế của người ta rất lớn.

Đợi tất cả khách khứa rời đi hết, nước mắt của Trương Hoa Tú tí tách rơi xuống: "Con đã nói không cần mời ông ta, nhưng mẹ không nghe cứ mời, nhìn xem bây giờ đã loạn thành cái dạng gì rồi?"

Mẹ Trương cẩn thận nhìn mắt con gái mình, nói: "Đó là cậu ruột của con, sao đám cưới của con không mời nó được chứ? Còn người kia là chú út ruột của con, sao không mời nó được? Mẹ biết ban đầu họ sẽ không hợp nhau, đã mười mấy năm qua rồi, mẹ nghĩ..."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 213: Chương 213



"Em nghĩ cái gì? Được rồi, chuyện cũng đã xảy ra rồi thì cần nói cái gì nữa, con cũng đừng khóc nữa, hôm nay là ngày vui ngẫm lại lợi ích thì phải cảm ơn ngày hôm nay có Thư Nhan, nếu không việc này cũng thật ồn ào." Ba Trương ra mặt nói.

"Không cần đâu, thời gian không còn sớm nữa, tôi mang đứa nhỏ về trước." Chuyện này là chuyện nhà của người ta, cô đứng ở đây có chút xấu hổ.

"Từ từ đã." Ngô Tú Nguyệt cầm túi đồ linh tinh đuổi theo, nói: "Mấy đồ này không lấy sao."

TBC

"Bánh kẹo cưới tôi lấy rồi mà." Hơn nữa, Trương Hoa Tú còn đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa ba hộp bánh kẹo cưới.

"Không phải, cái này là cho bà mối đó." Ngô Tú Nguyệt cầm đồ vật này nọ nhét vào trong tay của cô.

"Nói là bà mối, chứ thật ra tôi cũng không giúp đỡ gì nhiều, mấy thứ này tôi không lấy đâu." Thư Nhan lắc đầu, thật là nhờ đôi mắt của họ tự nhìn, chứ không có liên quan nhiều gì đến cô.

"Thế thì không được, đây là quà cảm ơn cho chị, chị phải nhận, nếu không đó là xui xẻo đấy."

Họ đã nói như vậy, Thư Nhan chỉ có thể nhận lấy.

Về nhà cô đã thấy hai cây thuốc lá, hai hộp bánh kẹo cưới, còn có hai bao tiền lì xì, một cái do Trương Hoa Tú gửi cho cô, lúc về đưa trực tiếp cho cô, còn một cái là họ dùng làm quà cảm ơn mai mối của cô, bên trong có 200 đồng.

Được rồi, đi ra ngoài ăn đám cưới, vừa ăn chút cơm không phải trả tiền, còn nhận được tiền lì xì 200 đồng với một đống đồ này nọ.

Qua hết tết Nguyên Tiêu, năm này xem như chính thức trở thành quá khứ.

Một năm mới, Thư Nhan đã sáng lập kế hoạch mới cho mình, kế hoạch năm ngoái là giám béo ít nhất là 30 cân, loại bỏ tàn nhang, trắng đẹp để cho mình nhìn giống như ba mươi tuổi, tiết kiệm tiền 2 triệu.

Mục đích giảm béo 30 cân đã đạt được, còn vượt qua mức hoàn thành. Đầu tiên hơn 150 cân đến bây giờ chỉ còn 107 cân, tính ra đã gầy hơn 40 cân rồi, tàn nhan cũng loại bỏ, làn da cũng trắng lên mấy độ, hiện tại đi ra ngoài không có mấy người ba mươi tuổi gọi cô là chị lớn nữa, nhưng muốn bảo dưỡng làn da được y nguyên thì không thể thư giãn được.

Lúc trước, cô cầm hai triệu bốn trăm hai mươi ngàn đến Nam Thành, mua phòng, mở cửa hàng, một số thứ linh tinh khác tổng cộng còn lại một triệu chín trăm hai mươi ngàn, lúc ấy việc làm ăn trong cửa hàng cũng không tệ, cho nên kế hoạch đến cuối năm tiết kiệm đến 2 triệu, không ngờ cuối cùng lại mua một mặt tiền cửa hàng nữa, còn hợp tác với ông Trương, kết quả còn hợp tác với cả Hồ Thụy Tuyết, một triệu mấy trăm này đều đã tiêu hết, cho đến cuối cùng trong tay ngay cả 1 triệu cũng không tới, chỉ còn lại có hơn sáu trăm ngàn, nhưng số tiền này đều thuộc loại đầu tư, lúc cuối năm, chỗ ông Trương chia đến một triệu, bên kia của Hồ Thụy Tuyết càng không cần nói, tại đã bàn trước rằng trước ba năm sẽ không chia hoa hồng, nhưng tài sản đều ở nơi đó hết, nên nếu tính gốc ngọn thì bây giờ dù sao Thư Nhan cũng là một phú bà rồi.

Năm 93 trở thành một phú bà, chỉ cần cô không đi tìm đường chết, thì ba năm nữa cô sẽ trở thành tỷ phú, sau 13 năm nữa hoàn toàn không có vấn đề gì về việc dưỡng lão.

Mục tiêu năm này là gầy 10 cân, chăm sóc tốt cho làn da để vẻ ngoài của cô nhìn giống như phụ nữ hai mươi sáu tuổi.

Thư Nhan viết kế hoạch này xong, nghĩ nghĩ lại viết thêm kế hoạch mua một mặt tiền cửa hàng nữa, tuy khi còn bé quan hệ của anh em chị em có tốt đi chăng nữa thì lúc trưởng thành đều sẽ có gia đình của mình, rồi sẽ từ từ xa nhau, Thư Nhan không hi vọng hai đứa bé của mình vì mặt tiền cửa hàng mà làm loạn đến không nhìn mặt nhau, cho nên nhất định thứ này phải có hai phần.

Có thể, có người nói sau này Thanh Thanh sẽ gả đi, cho nên cũng cần một phần đồ cưới, Thư Nhan vẫn hi vọng mình cố gắng làm sao thật công bằng, nếu bọn nhỏ có tài năng cực giỏi, thì cô sẽ cho bọn nhỏ một ít tài chính để khởi động tự đi xông pha, còn nếu không tài thì cần trông cậy vào ít đồ vật này nọ của cô, thế thì đều do cô chia ra, đến lúc đó cũng không có chỗ để cho bọn nhỏ trách cứ nữa.

Nghĩ đến ngày đó còn hơi xa, nhưng cũng nên lo lắng trước, mặt khác vấn đề là hai đứa nhỏ hứng thú với lớp nào, đầu năm học Đồng Đồng đã đăng ký một lớp ca hát mà cô bé thích, Thanh Thanh cũng muốn học một môn mình thích, Thư Nhan đã hỏi cô bé, cô bé nói muốn học đàn dương cầm, Thư Nhan cũng thích đàn dương cầm, do trước đây điều kiện trong nhà của cô bình thường nên không thể học hết được, hiện tại với điều kiện này của cô, Thanh Thanh lại còn muốn học, đương nhiên cô không có gì phải ngăn lại.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 214: Chương 214



Còn Thiên Bảo, lúc trước cậu quá nhỏ nhưng năm nay cũng đã hơn 4 tuổi và có thể đi học được rồi, cậu cũng từng đến các lớp học xem thử, không ngờ cậu lại chọn lớp thư pháp, lớp này cũng là sở thích tốt, Thư Nhan không nói hai lời lập tức theo ý của cậu, chỉ cần cậu có thể kiên nhẫn tiếp tục theo học, sau này cô sẽ nhờ Hồ Thụy Tuyết giúp tìm một thầy giáo tốt dạy cho cậu.

Hai đứa nhỏ đều đang đi học, cô cũng không thể dậm chân tại chỗ như thế này được, với số tuổi hiện tại của cô đi học ca hát khiêu vũ hình như cũng không thích hợp, Thư Nhan nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định đăng ký cho mình một lớp học ngôn ngữ, ngôn ngữ ở thế giới này giống với thế giới của cô, ví dụ như nói tiếng Anh cũng là một trong ba môn chính của trường học, các cuộc thi cũng đều phải có, cũng không biết tác giả của những quyển sách này có phải do ấn tượng khắc lại quá sâu hay không mà khi viết tiểu thuyết còn có dùng tiếng Anh trong đó.

Tốt xấu gì, cô cũng qua bốn cấp, xem như có chút nền móng hơn nữa cô có dự cảm rằng, sớm muộn gì công ty của cô với Hồ Thụy Tuyết cũng sẽ vượt qua biên giới, cho nên học một ít ngôn ngữ cũng không tệ.

Trừ lần đó ra, Thư Nhan quyết định tìm một ít phòng tập thể hình hoặc yoga, cô phát hiện bản thân gầy đi nhưng dáng người lại không phải trông quá đẹp, chủ yếu do dáng không đẹp, sau đó càng ngày càng gầy khó hơn, hiện tại cũng là thời điểm tốt cho độ dẻo dai nên không thể bỏ qua được.

Viết toàn bộ kế hoạch năm 93 xong, cô bỏ nó và khóa vào trong một chiếc hộp nhỏ rồi bỏ khóa ở tủ đầu giường, Thư Nhan mở cửa ra ngoài lại bị cô cả đang đứng ở bên ngoài đang chuẩn bị gõ cửa làm cho giật mình.

"Có chuyện gì thế?"

TBC

"Có điện thoại tìm cháu." Cô cả thả tay xuống, vội vàng nói.

"Nhan Nhan là anh đây, lúc ba của em lên trên nóc nhà sửa mảnh ngói lại không cẩn thận ngã xuống, hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu, đã vào phòng cấp cứu gần hai tiếng đồng hồ rồi, anh lo quá nên gọi điện thoại cho em."

Thư Nhan nghe được lời của Thư Kiến Dương ngây ra một chút: "Sao ông ta lại tự mình leo lên đó, sao không gọi ba đứa con làm chứ? Bác sĩ nói như thế nào? Có nghiêm trọng không?"

"Bây giờ còn chưa biết, anh vừa nghe anh cả nói đầu dính đầy đất, hình như là va vào cục đá, anh thấy mặt của chú Hai đầy m.á.u trông rất nghiêm trọng, mặc kệ nói như thế nào thì ông ta cũng là ba của em, anh cảm thấy nên gọi một cuộc điện thoại cho em trước." Thư Kiến Dương nghĩ hay là cứ gạt Thư Nhan cho qua chuyện, tránh cho cô thấy khó xử, nhưng cuối cũng nghĩ cũng không được, ông ta cũng là ba của cô, lỡ thật sự có chuyện gì đã xảy ra, cô không thấy mặt lần cuối, bây giờ không nói gì nhưng lỡ tương lai hận anh ấy thì phải làm sao.

Đời người khó đoán, ai có thể biết được một người vừa khỏe mạnh như voi hôm trước đột nhiên lại ngã sấp xuống, nếu như Thư Nhan không thích ba mẹ của nguyên thân, thì thật ra chuyện này con gái như cô cũng không thể quan tâm được.

"Em biết rồi, anh Ba, phiền anh đợi ở bệnh viện một chút, nếu bác sĩ nói không tốt, em sẽ lập tức chạy về." Thư Nhan thở dài, Thư Kiến Dương nói nghiêm trọng như thế, lỡ như có chuyện xảy ra thì chắc phải quay về một chuyến.

Chắc chắn không thể dẫn mấy đứa bé về, nên cô phải có sẵn một con tin, hơn nữa ba mẹ Diệp Chí Cường mà biết sẽ đến làm ầm lên.

Một mình cô về sao? Thư Nhan lo lắng đến lúc đó mẹ của cô với mấy anh trai ngăn cản không cho cô đi nữa, do dự một chút cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ.

"Không biết tình hình của ba tôi bên kia thế nào, nếu thật sự đã xảy ra chuyện thì tôi là con gái chắc phải đi về nhà, nhưng người nhà của tôi? Nói thật thì, tôi cảm thấy nếu mình về đó một mình sẽ rất khó để đi ra, cho nên... Tôi nhớ công ty của các anh không phải là công ty vệ sĩ sao? Tôi muốn mời hai người đến bảo vệ tôi." Nếu Thư Hữu Phúc đã chết, cô chắc phải đi về trong thôn để đưa ma, đế lúc đó cũng không chắc có thể ra ngoài.

Cơ thể Phương Trạch Vũ ngồi thẳng dậy: "Tôi thế nào? Tôi... Là át chủ bài trong công ty của chúng tôi."

Lúc nói những lời này, mặt của Phương Trạch Vũ không kiềm được đỏ lên.

Thư Nhan sửng sốt, cô thật sự không ngờ Phương Trạch Vũ sẽ nói như vậy: "Đương nhiên, nếu là anh thì tuyệt quá rồi, tôi chỉ lo lắng một mình anh đủ không nên phiền anh giúp tôi chọn thêm một người nữa, tôi chỉ muốn nói trước như thế, tôi đang đợi điện thoại của anh họ."

Thư Nhan nôn nóng ở trong phòng đợi điện thoại trong chốc lát, nhưng vẫn yên lặng không động tĩnh gì, trong lòng của cô bắt đầu chậm rãi trầm xuống, cô nghĩ muốn sắp xếp một chút.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 215: Chương 215



Trước tiên, nói với cô cả là cô có thể sẽ về quê, ít nhất là một tuần, nếu cô về thì chắc phải đưa chi tiêu trong nhà cho bà ấy trước, Lâm Tuệ đã đi làm rồi đợi khi cô ấy quay về, Thư Nhan sẽ nhờ cô ấy giúp trông coi cửa hàng.

Lúc cô đang xếp quần áo, chuông điện thoại lại vang lên, Thư Nhan chạy đến nhận cuộc gọi, hiển nhiên là Thư Kiến Dương gọi đến.

"Anh Ba, tình hình bây giờ sao rồi?"

"Hữu kinh vô hiểm*, số mạng của ba em còn tốt lắm, không có bị va vào trúng chỗ thần kinh quan trọng nào hết? Bác sĩ kia nói, có một ít người sau khi té gã sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ, hoặc là biến thành người sống đời thực vật. Bây giờ ông ta vỡ đầu, m.á.u đổ nhiều một chút, nhưng không có chuyện nghiêm trọng gì, em yên tâm đi, có anh ở đây chăm sóc nên em không cần về."

Thư Nhan thở dài nhẹ nhõm: "Em biết rồi." Cô do dự một chút, nói: "Anh Ba, chuyện... Có chuyện phiền anh, em gửi 1000 đồng vào số tiết kiệm của anh, anh gửi cho mẹ em giúp em với, chỉ là có lẽ sau này họ sẽ thường xuyên đến tìm anh hỏi thăm em đang ở đâu."

"Anh là ai chứ? Em yên tâm đi, bọn họ không dám đến làm phiền em đâu." Khóe miệng của Thư Kiến Dương hơi hơi cong lên: "Anh là người như thế nào thì chú Hai với thím Hai biết rõ, em đừng quan tâm anh, em cũng không cần gửi tiền, anh sẽ đưa cho thím Hai thay em là được."

"Thế thì đâu có được, anh nhanh nói tài khoản cho em biết đi, nếu không nói tài khoản ngân hàng."

Thư Kiến Dương biết tính cách của Thư Nhan, nên đành phải nói tài khoản ngân hàng cho cô biết.

Cúp điện thoại, Thư Kiến Dương cầm điện thoại di động đi về phòng bệnh, Thư Hữu Phúc đang ụp ống oxi thở nằm nơi đó, Lâm Tử Hương đang lau nước mắt ở một bên.

"Thím Hai đừng khóc nữa, không phải bác sĩ đã nói không có chuyện gì rồi sao?" Thư Kiến Dương nhướng mày, anh ấy hiểu thím Hai này nhất, ban đầu thật sự khóc cho chú Hai, nhưng hiện tại sợ là đang sót tiền.

"Đổ nhiều m.á.u như thế sao không có chuyện gì được chứ? Thím đã bảo ông ta không cần đi, nói thằng Cả với thằng Hai đi được rồi, không nên tự mình đi làm, cũng không xem tuổi mình bao nhiêu rồi, còn so được với người tuổi trẻ hay sao? Nhìn bây giờ xem, người đau, tiền cũng mất." Lâm Tử Hương nói xong lại kiềm không được mà khóc.

Thư Kiến Dương thiếu chút nữa trợn trắng mắt rồi, nói cái gì mà bảo thằng Cả thằng Hai chứ, anh ấy dám cam đoan dù chú Hai có bảo thì thím Hai cũng tiếc mấy đứa con mình lên đó, nói không chừng chính bà ta đã bảo chú Hai leo lên thì có.

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi đừng nói nữa, người không có chuyện gì là tốt rồi." Vợ chồng anh Hai cầm quần áo đi tới, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tiền thuốc men bao nhiêu vậy? Sau này còn cần bao nhiêu tiền? Nhà chúng ta có đủ tiền hay không?"

"Vừa mới vào bệnh viện đã nộp 2000. Nói là sau này đợi thông báo lại, chắc còn cần rất nhiều tiền. Nhà chúng ta có tiền hay không mày không biết à? Toàn bộ đều xây phòng ở cho ba anh em chúng mày rồi, hai vợ chồng tao làm gì còn tiền nữa? Hai ngàn này vẫn mượn của Kiến Dương đấy." Nói xong, Lâm Tử Hương lại nhìn Thư Kiến Dương.

Ai cũng biết bây giờ Thư Kiến Dương đã phát tài, làm một công trình có thế kiếm mấy trăm ngàn, hơn nữa trong nhà họ mọi người đều cảm thấy tài chính của anh ấy phát triển là nhờ Thư Nhan giúp đỡ. Bà ta nghĩ chỉ 2000 đồng mà Thư Kiến Dương nói không cần, họ lại có thể mượn tiếp. Đợi nửa ngày mà Thư Kiến Dương vẫn không hé răng lấy một chữ, Lâm Tử Hương hơi tức giận nói: "Một lát nữa, ba anh em chúng mày gom tiền trả cho Kiến Dương."

"Chuyện tiền nong không cần sốt ruột." Không đợi bọn người Lâm Tử Hương vui mừng, Thư Kiến Dương còn nói thêm: "Ngày mai trả cũng được, con người của cháu rất dễ nói chuyện với người một nhà, người khác nợ tiền của cháu, lúc ấy cháu sẽ để cho họ trả, còn bà con xa nợ cháu ấy hả? Chắc cháu sẽ thư thả cho mọi người vài ngày, dù sao cháu không lo lắng."

Lâm Tử Hương với mấy anh em nhớ đến dáng vẻ Thư Kiến Dương đi đòi tiền, cả người run rẩy, anh ấy không lo lắng nhưng bọn tôi thì lo lắng đấy! Bởi vì nếu như Thư Kiến Dương một khi đã tức giận quậy lên rồi thì thân thích cũng không nhận.

"Anh yên tâm đi, ngày mai mấy anh em bọn em sẽ gom tiền trả lại cho anh." Anh Cả - Thư Kiến Phi nhanh chóng nói.

"Vậy thì được rồi, bên kia cháu còn nhiều chuyện chưa làm, nhà thím cũng đã đến đây hết rồi, cháu đi trước một bước."

Thư Kiến Dương nghênh ngang rời đi, một câu cũng chưa nhắc đến chuyện Thư Nhan gửi cho họ 1000 đồng, trước tiên để bọn họ bỏ tiền ra đã, đợi bọn họ đau lòng vài ngày đến lúc đó anh ấy sẽ đưa tiền cho bọn họ khiến họ vui mừng một chút.

TBC

Xí! Anh ấy thật sự rất lương thiện mà.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 216: Chương 216



Tất nhiên không cần quay trở về quê thì thật tốt, đầu tiên Thư Nhan nói với cô cả tin mình không quay về nữa sau đó lại lập tức gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ.

"Cũng may là ông ấy không có vấn đề gì cho nên tôi cũng không cần phải trở về nữa. Tôi cũng đã nói với anh họ tôi rồi sẽ đưa cho ông ấy một nghìn tệ để tự ông ấy muốn mua cái gì thì mua." Những thứ khác đương nhiên sẽ để cho ba con trai của ông ta chia sẻ, ông ấy đã xây nhà, dựng vợ, nuôi con cho bọn họ rồi thì bỏ ra một chút tiền thuốc men thì có làm sao.

TBC

"Không có vấn đề gì là tốt rồi." Trong lòng Phương Trạch Vũ cảm thấy có một chút đáng tiếc nhưng ngay sau đó anh lại lập tức cảm thấy mình không nên có ý nghĩ này.

Sau khi tắt điện thoại, Thư Nhan lại dọn dẹp quần áo thả lại vào chỗ cũ. Tuy rằng cô không thích ba mẹ của nguyên chủ vì tính trọng nam khinh nữ nhưng dù sao đây cũng là ba của nguyên chủ, cô vẫn hy vọng đối phương có thể khoẻ mạnh sinh sống.

Một ngày như vậy qua đi, ngày hôm sau Thư Nhan lại chạy tới công ty, Hồ Thuỵ Tuyết hỏi cô: "Ngày hôm qua công ty có tổ chức tiệc tối tết nguyên tiêu sao không thấy cô lại đây vậy? Tiết mục cực kỳ xuất sắc luôn mà còn có rất nhiều giải thưởng nữa, cô không tới thật sự rất đáng tiếc."

"Đừng nói nữa, ba tôi trèo nên nóc nhà làm mái ngói gì đó nên bị ngã phải vào việc cấp cứu suốt bốn năm tiếng đồng hồ. Tôi đã chuẩn bị thu dọn đồ trở về rồi nhưng sau đó anh họ tôi lại nói ông ấy đã cứu được rồi nên tôi mới không đi nữa." Thư Nhan xoa huyệt thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

"Không có vấn đề gì chứ? Cô cũng thật là, sao lại không gọi điện thoại cho tôi nói một tiếng, có cần phải chuyển ông ấy tới điều trị ở Nam Thành không? Dù sao thì bệnh viện ở đây cũng tiên tiến hơn một chút." Hồ Thuỵ Tuyết quan tâm hỏi.

"Đừng, nếu như thật sự nghiêm trọng cần phải đến bệnh viện lớn điều trị thì tôi sẽ gọi anh họ tới giúp đỡ đưa ông ấy đến bệnh viện lớn trên Bắc Kinh. Dù cho có phải trả bao nhiêu tiền thì tôi cũng tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết tôi đang ở chỗ này được, nếu không về sau tôi và tụi nhỏ còn có thể sinh sống được không?" Còn về phần bỏ toàn bộ ra đó là chuyện không có khả năng, cô không phải là người thánh mẫu như vậy.

Ba mẹ hận không thể uống m.á.u cô chẳng lẽ cô còn vội vàng để cho bọn họ uống nữa sao.

Về chị hai của nguyên chủ thì không tính chứ về phần ba anh em nhà họ thì một người cũng đừng hòng nghĩ có thể chạy được, mười nghìn tệ thì mỗi người chia ra bỏ hai nghìn rưỡi, còn hai mươi nghìn thì mỗi người trả năm nghìn tệ.

Hồ Thuỵ Tuyết đỡ trán, lúc này cô ấy mới nhớ tới những lời Thư Nhan đã từng nói trước đó lúc ở nhà mới của cô, ba mẹ cô cực kỳ trọng nam khinh nữ: "Ba mẹ của cô cũng rất đáng thương nhưng lại không có cách nào khiến người ta đau lòng được cả."

"Không đề cập đến bọn họ nữa, hôm trước không phải cô nói Đoá Đoá muốn uống chè ngọt tôi làm hay sao? Buổi sáng tôi có nấu một nồi lớn, một lát nữa tôi bảo tài xế gửi đến." Thư Nhan chẳng muốn đề cập đến những chuyện rắc rối của nhà nguyên chủ một chút nào.

"Vậy tôi thay Đoá Đoá cảm ơn mẹ nuôi của con bé nha."

Vào ngày mùng hai năm mới, Hồ Thuỵ Tuyết có đưa đứa nhỏ đến nhà cô chúc tết. Hồ Thuỵ Tuyết phát hiện ra Đoá Đoá ở bên cạnh Thư Nhan cực kỳ yên tĩnh, là cái kiểu yên tĩnh nhưng lại rất thoải mái, còn đối với Thanh Thanh và Thiên Bảo cũng không có cảm giác đặc biệt bài xích gì cả.

Cô ấy lôi kéo Thư Nhan muốn nhận cô làm mẹ nuôi của con bé, hai đứa nhỏ nhà Thư Nhan cũng sẽ nhận Hồ Thuỵ Tuyết làm mẹ nuôi.

Ban đầu Hồ Thuỵ Tuyết còn nói muốn rượu nhưng đã bị Thư Nhan từ chối, tuy rằng cô và Hồ Thuỵ Tuyết kết bạn với nhau nhưng thực tình cô cũng không phải rất thích anh trai của cô ấy là Hồ Thuỵ Dương cho lắm, hơn nữa cô cũng không muốn tiếp xúc với ba mẹ của Hồ Thuỵ Tuyết.

Hồ Thuỵ Tuyết cũng rất tôn trọng lựa chọn của cô, dù sao thời gian về sau vẫn còn rất dài nên luôn có cơ hội có thể gặp được.

Chuyện trong công ty nói nhiều thì cũng không phải nhiều mà nói ít nhưng thật ra lại rất phức tạp, phần lớn đều là do Hồ Thuỵ Tuyết quản lý.

Nhóm thứ hai gia nhập mở ra một trăm đơn vị, cho tới bây giờ cũng đã có sáu mươi hai đơn vị tham gia gia nhập cửa hàng, còn có không ít người vẫn đang chờ đợi và theo dõi số lượng tăng trưởng nhanh chóng của cửa hàng với ý nghĩa công ty phải tăng năng lực sản xuất càng sớm càng tốt.

Mỗi một cửa hàng có một trăm bộ quần áo, thì cứ một trăm cửa hàng sẽ có mười nghìn bộ quần áo, chưa kể nó còn có khoảng hơn một trăm bộ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 217: Chương 217



Quan trọng chính là Thư Nhan cho rằng chuẩn bị tới đầu xuân thì đơn đặt hàng quần áo mùa thu sẽ bị giảm đi nhưng kết quả ngược lại không những đơn hàng không giảm mà còn tăng lên.

Bởi vì có người đã mở đường đi sang Nga, cũng có một số lượng lớn nhung quần áo mùa thu được tiêu thụ sang bên đó, nghe nói ở bên đó được người ta cực kỳ hoan nghênh.

Hôm nay Hồ Thuỵ Tuyết muốn nói cho Thư Nhan biết về việc mình muốn mua một mảnh đất để xây dựng nhà máy.

"Chúng ta có nhiều tiền như vậy sao?"

Đương nhiên Thư Nhan sẽ rung động nhưng mà hiện tại ở Nam Thành còn có rất nhiều nơi vẫn còn nằm ở vùng ngoại thành, giá cả đất cũng không phải cực kỳ cao lắm, nếu như có thể bắt lấy được thì về sau lợi nhuận về tay chắc chắn sẽ thật sự rất lớn.

"Ngốc, dùng tiền của ngân hàng." Ai lại dùng tiền của mình để mua đất, lấy quy mô và danh tiếng hiện tại của công ty bọn họ thì căn bản chẳng cần đi tới ngân hàng mà người ở ngân hàng đã tự tìm tới cửa bọn họ rồi: "Cô có biết từ ngày mùng tám mở cửa đến bây giờ đã có biết bao nhiêu ngân hàng chạy tới cửa rồi không? Bảy nhà, tất cả đều có tên ở đây chỉ vì muốn cho chúng ta vay tiền. Nếu như lúc này chúng ta đi vay thì một trăm phần trăm đều được phê duyệt."

"Số lượng mua đất cũng không nhỏ đâu." Ngân hàng có thể phê duyệt nhiều tiền như vậy sao?

"Đương nhiên có thể, tôi đã chụp ảnh mảnh đất trước đó xem rồi sau đó dùng để thế chấp, làm sao ngân hàng có thể không phê duyệt được?" Hồ Thuỵ Tuyết tự tin nói.

"Vấn đề là cô lấy đất trước rồi mới đưa tiền, ZF có thể..." Thư Nhan phản ứng lại, chỉ cần đả thông quan hệ thì tại sao lại không thể dù sao thì có thể thu được tiền từ phía bên GTZYJ là được rồi, kéo dài thêm một hai ngày cũng không làm sao cả.

Còn phía bên ngân hàng có rất nhiều những công ty lớn ở đây không sợ Hồ Thuỵ Tuyết không có đủ khả năng, chắc chắn là bọn họ sẽ nhanh chóng phê duyệt.

Thao tác cụ thể thế nào Thư Nhan cũng không hiểu rõ cho lắm nhưng dù sao Hồ Thuỵ Tuyết đã nói như vậy rồi thì chắc chắn có thể làm được, nghe cô ấy sẽ không sai.

"Đã nghĩ được chỗ nào tốt chưa?" Cái này thì cô có thể giúp được, tuy rằng khác nhau về thế giới nhưng về phương hướng phát triển thì lại giống nhau, cho nên cô hoàn toàn có thể lựa chọn được một nơi cực kỳ sẽ phồn hoa về sau này.

TBC

Một khi nơi đó bị phá bỏ hoặc di dời đi thì một mảnh đất rộng lớn như vậy sẽ thuộc về bọn về, ZF chắc chắn sẽ lựa chọn một mảnh đất để cho bọn họ xây dựng nhà máy, ngoài ra còn được bồi thường một khoản kếch xù.

"Đây cũng là việc tôi muốn nói với cô đây." Hồ Thuỵ Tuyết lấy một tờ bản đồ rồi mở ra, cô ấy chỉ đến một vòng tròn màu đỏ trên kia: "Đây là kết quả về sự lựa chọn kỹ càng của tôi, cô xem trông thế nào nếu như không hài lòng thì chúng ta lại chọn cái khác."

Có tổng cộng bốn vòng tròn được vẽ trên đó, sau khi Thư Nhan nhìn xuống cũng nhịn không được mà thầm khâm phục Hồ Thuỵ Tuyết. Có một số người trời sinh đã rất tinh mắt, những nơi mà cô ấy chọn đều sẽ trở thành nơi cực kỳ phồn hoa trong tương lai.

"Thế nào? Cô cảm thấy chỗ nào tốt nhất?" Hồ Thuỵ Tuyết tươi cười mang theo vẻ tự tin, cô ấy tin rằng Thư Nhan nhất định sẽ thích những nơi mà cô ấy đã chọn.

"Tôi cảm thấy chỗ nào cũng rất tốt, nếu như mà có tiền thì tôi thật sự rất muốn bắt lấy toàn bộ những nơi này." Hai mắt Thư Nhan sáng lên.

"Quả nhiên ý kiến của anh hùng đều rất giống nhau, cô có nhìn thấy chỗ này không? Ở đây sẽ có một trung chuyển hậu cần quy mô lớn, nếu như nhà máy của chúng ta nằm ở ngay cạnh thì về sau việc giao hàng sẽ cực kỳ dễ dàng, hơn nữa còn có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí vận chuyển." Hồ Thuỵ Tuyết chọc đến một vòng tròn trong đó.

"Hậu cần?" Được đấy, vừa nãy cô còn đánh giá cao Hồ Thuỵ Tuyết, có tầm nhìn tốt là một phần nhưng có con đường tin tức mới là quan trọng nhất.

"Không sai, năm trước quốc gia chuẩn bị thành lập hậu cần của chính mình nên đã chọn ra hai khu vực Nam Thành và Dương Thành để xây dựng thí nghiệm. Phía Nam Thành của chúng ta sẽ được đặt ở đây thế nhưng những khu vực xung quanh có lẽ sẽ hơi khó khăn, những người nhìn trúng ở đây cũng không ít mà muốn bắt lấy tay cũng phải tốn một chút sức lực." Hồ Thuỵ Tuyết sờ cằm: "Ngoài ra ba chỗ kia cũng không tồi lắm, tuy rằng có hơi chếch một chút nhưng so với với những chỗ lớn hơn thì khá là tốt. Tôi cảm thấy nếu như đã muốn xây dựng một nhà máy thì phải xây một nhà máy thật lớn, ít nhất trong vòng năm năm chúng ta cũng không cần phải xây dựng thêm lại."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 218: Chương 218



Cái này nói rất chuẩn, mấy năm tiếp theo tốc độ phát triển của quốc gia sẽ ngày càng nhanh chóng, tất nhiên bọn họ cũng đi theo tốc độ này nên chắc có lẽ sẽ không đủ?

Đương nhiên đây cũng là thứ tốt nhất rồi, nếu như thật sự nhà máy không đủ dùng thì chỉ có thể chứng minh rằng việc làm ăn của bọn họ đang cực kỳ phát triển.

Dù sao thì miếng đất kia cũng không có vấn đề gì, có thể bắt được miếng nào thì cứ bắt lấy miếng đấy.

"Tôi biết." Hồ Thuỵ Tuyết gật đầu.

Cuộc họp buổi sáng cũng không có vấn đề gì, Thư Nhan trở lại cửa hàng của mình.

Mới vừa bước vào cô đã phát hiện ra bộ dáng không mấy vui vẻ của Trương Hoa Tú và Oánh Oánh, đặc biệt là lúc Oánh Oánh nghiêng người với cô, tuy nhiên cô vẫn có thể nhìn ra được đôi mắt đang sưng đỏ của cô ấy.

"Làm sao vậy?" Thư Nhan đi đến gần mới nhìn thấy trên mặt của Oánh Oánh có hơi sưng, khoé miệng và khoé miệng đều có vết ứ đen rõ ràng là bị người ta đánh.

TBC

"Sao lại thế này? Ai đánh em?" Thư Nhan kéo tay cô ấy qua nhìn kỹ mặt cô ấy, tròng mắt đều có tơ m.á.u đỏ, cũng không biết cô ấy bị đánh nặng tới cỡ nào?

"Bà chủ, ba em... muốn gả em cho một người què chỉ bởi vì người kia đưa cho ông ấy năm mươi nghìn tệ tiền lễ hỏi, ông ấy muốn bán em đi. Em không đồng ý nên ông ấy đánh em, ông ấy còn muốn giam em không cho em đi làm. Em phải cố ý gạt mẹ em nói là em sẽ đồng ý nên mẹ em mới cho em đi ra ngoài ăn sáng, thừa dịp lúc đó em chạy tới đi làm. Sao ông ấy có thể như vậy được chứ? Sao ông ấy có thể bán em đi chỉ bởi vì em trai em được chứ, rốt cuộc em có phải là con gái mà ông ấy sinh ra không?" Oánh Oánh nhìn thấy Thư Nhan là lại không nhịn được khóc ròng.

"Trước hết em đừng khóc, cứ từ từ nói lại cho chị nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Thư Nhan kéo cô ấy ngồi xuống rồi bảo Trương Hoa Tú đi lấy cho cô một cốc nước.

"Em trai em kết hôn, bên đằng nhà gái nhất định đòi phải có phòng ở. Lúc trước không phải bọn họ nói muốn bảo em lấy ra mười nghìn tệ sao nhưng mà em nói với bọn họ là em không có, mỗi tháng em chỉ giao cho bọn họ một trăm năm mươi tệ thôi. Hai tháng nay ba mẹ em cũng không nói gì em cả làm em cảm thấy hơn kỳ quái. Không ngờ bọn họ lại nói bóng gió ra ngoài bảo chỉ cần có ai có thể mang được lễ hỏi tới thì dù cho cao thấp béo gầy, già trẻ gì đó cũng sẽ gả em cho người ta." Oánh Oánh nức nở nói.

"Bọn họ cũng quá bất công rồi." Trương Hoa Tú đổ cho cô ấy một cốc nước lại không nhịn được tức giận: "Dù sao cậu tuyệt đối không thể đồng ý được, hiện tại đã xã hội mới được quyền tự do yêu đương, làm gì có ba mẹ nào lại nói chuyện mai mối như vậy chứ."

"Bọn họ sẽ không để ý những thứ ấy đâu, bọn họ chỉ cảm thấy nuôi tôi lớn như vậy rồi sau đó muốn bán tôi đi để cho em trai tôi kết hôn ổn định thôi." Oánh Oánh nức nở mấy tiếng, cô ấy lại nói với Thư Nhan: "Bà chủ, mấy ngày nay em có thể ngủ tạm dưới đất trong cửa hàng được không? Cái nhà đó em không dám trở về cũng trở về không được."

"Vậy cũng không thành vấn đế nhưng một cô gái như em ở chỗ này cũng không an toàn. Nếu không em cứ ở nhà chị trước đi? Em với Tú Tú cùng nhau đi làm tan tầm thì phía ba mẹ em làm sao đây? Oánh Oánh, là một người từng trải chị muốn nói với em chính là em không thể tùy tiện để ba mẹ em làm những gì mà họ muốn được, nếu em không đứng lên thì bọn họ sẽ luôn bức em thôi. Hiếu kính ba mẹ nhưng không phải là hy sinh chính mình, hiện tại ba mẹ em vẫn còn trẻ, em cũng phải có một cuộc sống tốt để chờ đến khi em có tiền, có khả năng rồi, đợi đến lúc bọn họ già đi em muốn hiếu kính bọn họ vẫn còn kịp." Thư Nhan cũng thật lòng hy vọng rằng những cô gái từng có trải nghiệm giống như nguyên chủ có thể được sống tốt đẹp.

"Em... em sẽ không gả cho người què kia đâu, có c.h.ế.t cũng không gả."

Nhà cô có tổng cộng ba phòng, nếu tính cả phòng cho cô cả ở nữa thì cũng miễn cưỡng có thể coi là bốn phòng, để Oánh Oánh lại đây sống chắc chắn không được. Thư Nhan để cho cô ấy ngủ ở phòng của Thanh Thanh còn Thanh Thanh sẽ tới phòng của cô ngủ.

"Mấy ngày nay dì Oánh Oánh sẽ ở lại nhà của chúng ta, phòng của con cứ để tạm cho dì dùng trước, còn với mẹ ngủ cùng một phòng có được không?"

Thanh Thanh còn chưa cả gật đầu thì Thiên Bảo đang ở bên cạnh đã hô: "Mẹ ơi, mẹ để phòng của con cho dì Oánh Oánh ở đi, con muốn ngủ cùng với mẹ."

"Không thể, Thiên Bảo là con trai phải tự mình đi ngủ, hơn nữa phòng của con trai với con gái không giống nhau có biết không hả?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 219: Chương 219



Trong nhà không có người lớn là đàn ông nên Thư Nhan cũng đã cố gắng hết sức để dạy dỗ bọn chúng rằng trai gái khác nhau, đặc biệt là với Thiên Bảo. Thư Nhan muốn ý thức để cho cậu bé càng thêm độc lập không để cho cậu bé quá ỷ lại vào mình rồi cuối cùng lại biến thành một mama boy, đây là thứ mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

"Cảm ơn bà chủ."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi." Thư Nhan nhẹ giọng nói.

Ngày hôm sau, lúc ba người bọn họ cùng nhau đi đến cửa hàng đi làm thì đã thấy xung quanh cửa hàng có mấy người vây quanh. Thư Nhan vừa định đi qua thì đã bị Oánh Oánh giữ c.h.ặ.t t.a.y lại nói nhỏ: "Đó là ba mẹ của em."

Thư Nhan vừa muốn nói gì đó thì đã thấy ba mẹ của Oánh Oánh chạy vọt lại đây.

Ba mẹ của Oánh Oánh nhào tới đây làm Thư Nhan suýt chút nữa đã bị khí thế của bọn họ làm sợ tới mức lui xuống một bước. Cô nghĩ tới khí thế của mình không thể yếu vậy được nên lập tức đứng thẳng người, trầm mặt xuống rồi lạnh giọng hỏi: "Các người là ai? Đứng ở trước cửa hàng của tôi làm gì?"

Ban đầu hai người này còn đang hùng hùng hổ hổ bây giờ lại bị Thư Nhan đè ép lại, khí thế yếu xuống, không còn bộ dạng hù người như vừa rồi nữa.

"Cô là bà chủ của con nhóc này sao? Mấy ngày nay đã để cô chăm sóc nhiều rồi thế nhưng hôm nay chúng tôi tới đây tìm nó là có chuyện riêng." Mẹ của Oánh Oánh mỉm cười nói với Thư Nhan.

Thư Nhan giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ nửa đùa nửa thật nói: "Chuẩn bị tới chín giờ rồi nên cô ấy còn phải đi làm, có chuyện gì không thể đợi tới khi tan làm rồi nói sau được sao? Các người tới đây ồn ào làm tôi còn tưởng rằng các người đang muốn đập phá cửa hàng của tôi, suýt chút nữa tôi đã báo công an rồi."

"Không thể nào, chúng tôi nào dám đập cửa hàng chứ, không phải ở đây một tháng được nghỉ phép hai ngày sao? Hôm nay tính xin nghỉ phép một ngày." Mẹ Oánh Oánh mỉm cười nói.

Thư Nhan nhíu mày: "Muốn xin nghỉ thì phải nói trước, hôm nay tôi có việc phải đi ra ngoài, trong tiệm chỉ có một nhân viên thì làm sao mà được. Có chuyện gì chờ sau khi tan làm không được sao?"

Hai người lại liếc nhau, bọn họ không tin là Thư Nhan không biết chuyện. Buổi tối hôm qua Oánh Oánh không trở về nhà, buổi sáng lại cùng cô đi tới đây nên bọn họ khẳng định là cô ấy đang ở nhà cô, chẳng lẽ cô lại không hỏi cái gì sao?

TBC

"Bà chủ, không đi làm không được sao? Vậy tiền lúc trước chúng tôi cũng không cần nữa, về sau cũng chẳng tới nữa." Lúc này, một người đàn ông chống gậy chậm rãi đi tới, giọng điệu còn rất kiêu ngạo.

Thư Nhan đánh giá ông ta, người đàn ông này khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, mái tóc thưa thớt, làn da ngăm đen, quan trọng nhất chính là tròng mắt lõm sâu trông đặc biệt đáng khinh. Ba mẹ Oánh Oánh thật sự vì tiền mà hoàn toàn không màng đến cuộc sống sau này của cô ấy.

"Ông là ai? Oánh Oánh là người trưởng thành rồi, lúc trước khi cô ấy tới đây đi làm có ký kết hợp đồng? Ông lấy tư cách gì để làm chủ?"

"Tôi tên là Lý Vĩ Quốc, là chồng chưa cưới của Oánh Oánh, tôi đã có đủ tư cách để làm chủ cho cô ấy chưa?" Lý Vĩ Quốc nghiễm nhiên tự cho mình cái thân phận ông xã của Oánh Oánh ra để nói.

"Có cái rắm, tôi căn bản chưa đồng ý muốn gả cho ông, từ khi nào mà ông trở thành chồng chưa cưới của tôi?" Oánh Oánh kích động không thôi.

Người đàn ông đó mỉm cười lộ ra hàm răng vàng khè: "Ba mẹ đã nhận tiền lễ của anh tức là đã nói đồng ý rồi. Bà xã, mau nhanh cùng anh về nhà, về sau em không cần phải đi làm nữa mà chỉ cần ở nhà làm việc nhà rồi chăm con cho anh là được."

"Giờ đã là thời đại nào rồi mà còn phải nghe theo lời mai mối của ba mẹ sắp đặt chứ. Ba mẹ cô ấy nhận thì ông đi mà tìm ba mẹ của cô ấy, dù sao Oánh Oánh của chúng tôi cũng không gả cho ông." Trương Hoa Tú kéo Oánh Oánh sang một bên.

"Thời đại nào cũng đều do mẹ sinh ba dưỡng cả, con cái phải nghe theo lời của ba mẹ. Chúng tôi sinh nó ra nuôi nó lớn còn có thể hại nó được cái gì?" Mẹ của Oánh Oánh cũng tiến lên muốn kéo Oánh Oánh qua.

Thư Nhan lại lôi kéo Oánh Oánh lui về phía sau một bước: "Đừng có động tay động chân nếu không tôi sẽ báo công an đấy."

Mẹ Oánh Oánh dừng lại một chút nhưng Lý Vĩ Quốc lại không sợ: "Báo công an đi, báo đi, chúng tôi cũng chẳng làm gì cả. Công an còn có thể quản chuyện nhà của chúng tôi sao?"

Ba mẹ của Oánh Oánh cũng lập tức không còn sợ nữa.

"Đúng vậy, chúng tôi cũng không phạm tội gì thì công an có thể bắt chúng tôi được sao? Đây là chuyện của nhà chúng tôi, có phải cô quản rộng quá rồi không? Tiền lương chúng tôi cũng chẳng cần, Oánh Oánh cùng mẹ trở về nhà." Mẹ Oánh Oánh duỗi tay muốn kéo Oánh Oánh đi.
 
Back
Top