Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 110: Chương 110



"Tôi vẫn thường xuyên đến đây dọn dẹp, cô có thể trực tiếp vào ở, ga giường mới thay không lâu lắm mà cô cũng có thể thay bằng đồ của cô, lát nữa tôi sẽ thu dọn đồ ở trong tủ để cô treo áo quần của cô, mọi thứ trong bếp đều có thể dùng, nhưng muối, xì dầu vân vân thì cô phải tự chuẩn bị."

Bà chủ bật đèn trong nhà vệ sinh lên bên trong cũng có bình nóng lạnh bằng gas, còn có một ít đồ dùng trong nhà tắm.

"Mấy cái này là của con trai tôi nếu cô có thể dùng thì dùng đi, để lâu quá cũng sẽ dễ hỏng." Xem xong nhà thì bà chủ đưa chìa khóa cho Thư Nhan muốn vào ở lúc nào cũng được.

Thư Nhan ngàn lần cảm ơn, dắt Thiên Bảo đến nhà mới lấy đồ đạc, nhà của bà chủ thứ gì cũng có, nhưng đồ dùng hàng ngày và nồi niêu chén bát và cả ga giường chăn nệm nữa vẫn phải dùng đồ của riêng mình thì tốt hơn, đặc biệt là ga giường chăn nệm, không phải là chê chỉ là cảm thấy dùng đồ của mình càng thoải mái hơn.

Lúc quay lại, Thư Nhan phát hiện trên đất bị kéo dài, chắc chắn là bà chủ khi đến dọn dẹp đã kéo hỏng rồi, đây thực sự...

Thư Nhan đặt đồ xuống xắn tay áo lên, đầu tiên là lấy ga giường chăn nệm trong nhà của bà chủ giặt sạch hong lên đã, rồi thay ga giường vỏ chăn của mình vào sau đó bỏ áo quần của ba mẹ con vào trong tủ, và đi dọn dẹp phòng bếp một lúc là có thể vào ở được rồi.

"Thiên Bảo." Thư Nhan thở hổn hển mới phát hiện ra không nghe thấy động tĩnh của Thiên Bảo một lúc lâu rồi, bước ra bên ngoài thì đã thấy con trai đang ngủ ở trên ghế sofa nên đi đến bế cậu bé lên giường, nhìn thằng bé ngủ rất say nồng khóe miệng lại khẽ kéo lại, trẻ con rất nhạy cảm.

TBC

Đặt biệt là sau khi theo Thư Nhan đến một thành phố mới, tựa như biết được cái gì cùng phải dựa vào người mẹ Thư Nhan này nên không dám vật vả khóc lóc nữa, gần đây rất ngoan ngoãn, và rất cố gắng để nhận được sự thừa nhận của cô ấy, bản chất của trẻ con đều rất tốt, sở dĩ bọn trẻ hỗn hào tất cả không phải là vì có một người phụ huynh thiếu văn hóa hay sao.

Giúp cậu bé kéo chăn đắp lại, Thư Nhan đi vào nhà bếp làm việc, làm xong hết rồi thì Thiên Bảo cũng đã tỉnh.

"Mẹ, sau này mình sống ở đây sao?"

"Đúng đấy, sau này sẽ sống ở đây, cuối năm là có thể sống ở trong ngôi nhà mới chúng ta, đến lúc đó không cần chuyển nhà nữa." Thư Nhan hiểu rằng chuyển lui chuyển tới cũng không tốt với bọn trẻ, nhưng giờ cũng hết cách.

Đưa con đến nhà cô giáo Lưu, Thanh Thanh đã đi học rồi, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại cô giáo Lưu và chồng cô ấy, Thư Nhan nói rõ lý do mình đến đây, cô giáo Lưu không nói lời nào liền đồng ý.

"Tìm được nhà thì tốt quá rồi, con cái phải để tự mẹ nuôi dưỡng là điều tốt nhất." Cô giáo Lưu dẫn Thư Nhan đi thu dọn mọi thứ, vừa nói với Thư Nhan rằng Thanh Thanh hiểu chuyện như thế nào, mỗi lần cô ấy nấu ăn, Thanh Thanh sẽ giúp nhặt rau rửa rau, thấy cơm cô ấy ăn gần hết rồi sẽ giúp cầm lấy bát và đũa, ăn xong rồi cũng sẽ thu dọn lại, cùng với bạn học nam khác sẽ hoàn toàn không giống nhau.

Thư Nhan nghe xong lại không vui lắm, trẻ con hiểu chuyện thì tốt, nhưng hiểu chuyện quá sẽ khiến người khác đau lòng, nhất định là con bé sợ cô giáo lưu ghét bỏ nó, sau đó sẽ không nuôi nó nữa, sợ bản thân làm tăng áp lực cho mẹ mới thể hiện ngoan như vậy.

Chăm sóc toàn thời gian là một trăm tệ một tháng, cô giáo Lưu nói gì mà cũng phải trả tiền lại có Thư Nhan.

"Chị đang làm gì vậy." Thư Nhan đẩy tiền lui: "Tôi tự làm kinh doanh phải thường xuyên đi lấy hàng, đến lúc đó có khả năng là phải làm phiền chi chăm sóc Thanh Thanh."

Tiền chắc chắn sẽ không thể nhận lại, ngược lại Thư Nhan phải mua thịt và trái cây làm quà cảm ơn.

Buổi chiều đi đón Thanh Thanh tan học khi nhìn thấy Thư Nhan ánh mắt của Diệp Thanh Thanh sáng lên, vác cặp sách trên lưng lon ton chạy đến: "Mẹ, sao mẹ lại đến vậy?"

"Mẹ tìm được nhà rồi, vì vậy mẹ đến đón con về nhà." Thư Nhan dắt mỗi tay mỗi đứa đi chợ rau mua thức ăn nấu cơm cho hai con ăn.

Thiên Bảo thì không sao mấy ngày nay đều bên cạnh Thư Nhan, còn Diệp Thanh Thanh thì thật sự đã lâu lắm rồi không được ăn cơm mẹ nấu rồi, ăn được hương vị quen thuộc nên ăn được một bát cơm lớn, khi định đi xới thêm cơm thì bị Thư Nhan ngăn lại.

"Ăn no quá bụng sẽ đau, đừng ăn nữa." Thư Nhan gội đầu cho Diệp Thanh Thanh mới phát hiện đầu con bé vậy mà lại có chấy, bị lây ở đâu đây?

"Con không biết, mẹ ơi ngứa quá." Không biết sao sau khi quay về Diệp Thanh Thanh làm nũng hơn lúc trước.

Thư Nhan vội vàng đi gội đầu cho con bé sau đó dẫn con bé ra phòng khách ngồi bắt chấy, may mà không nhiều lắm, nhưng tất cả áo quần con bé mặt phải trụng qua nước sôi, ngay cả áo quần sạch kia cũng thế.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 111: Chương 111



Ngày hôm sau Thư Nhan đưa bọn trẻ đi học, Thiên Bảo nóng lòng chạy vào trong trường, thằng nhóc này đã ngộp ngạt ở trong nhà rồi.

Thư Nhan đến cửa hàng hỏi Trương Hoa Tú: "Hôm nay nhà bên cạnh có động tĩnh gì không?"

"Không có." Trương Tú Hoa không hiểu vì vậy nhìn Thư Nhan

"Không sao cả, chiều hôm qua và tối đến buôn bán như thế nào?" Thư Nhan lật sổ sách và đếm lại tiền, gom hết lại có hơn một ngàn hai trăm tệ tính ra cũng không quá tệ.

"Bình thường." Trương Tú Hoa và Oánh Oánh lại không nghĩ như vậy, lúc đó khi tổ chức hoạt động tốn một ngàn bảy, tám ngàn, và còn hạ gục được mười ngàn là nhiều nhất vào hôm đó, bây giờ hơn một ngàn là một chênh lệch quá lớn.

Thư Nhan cười: "Hơn một ngàn là không ít rồi, sao lòng của hai người lại còn lớn hơn cả chủ là tôi đây."

Hai nhân viên trong cửa hàng đều được phụ cấp ăn uống, lúc đó Thư Nhan nhìn thấy bọn họ vất vả khi tổ chức hoạt động, vì vậy mới gọi họ cùng ăn cơm, đương nhiên là bây giờ bọn họ tự nghĩ ra cách là hai người đều mang theo cơm hộp, của Trương Tú Hoa thì ngon hơn một chút, một thịt một rau và còn có cả trứng, của Oánh Oánh thì một phần cải thảo rất nhiều và hai cái bánh bao.

"Em ăn như thế này có no không? Hết tiền rồi sao? Chị sẽ cho em ứng lương trước." Thư Nhan không chịu được lên tiếng.

"Ăn no mà, em thích ăn như thế này." Oánh Oánh cười nói.

Thích ăn như thế này? Không phải là trước đó chưa từng ăn cơm cùng với nhau, mỗi lần Thư Nhan gọi hai phần thịt đều bị ăn sạch sao, trong đó là Oánh Oánh tập trung ăn nhiều nhất, hiện giờ trong phần cải thảo này không có chút dầu mỡ nào cả, theo lý mà nói thì lương cũng không phải là ít, không cần tiết kiệm như vậy, nhưng đây là việc của người ta nên Thư Nhan cũng không quản được đến chuyện này.

Thư Nhan ăn trưa xong quay lại đã thấy cửa hàng bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, đến ngay cả Trương Hoa Tú và Oánh Oánh cũng đứng ngay ở cửa tiềm ló đầu nhìn sang: "Sao vậy?"

"Bà chủ, chị biết không? A Lạc của cửa hàng bên cạnh thế mà lại là vợ bé của người khác, cửa hàng này là do nhân tình đó mở cho đấy, bây giờ vợ lớn của người ta phát hiện được nên dẫn một nhóm người đến phá tiệm, bà chủ ra đây, ra đây..." Oánh Oánh kích động nói.

Thư Nhan thò đầu ra nhìn chỉ thấy hai người đàn ông lôi ra một người phụ nữ áo quần bị l*t s*ch, bất ngờ thay đó là A Lạc.

"Cứu tôi với, g.i.ế.c người rồi, cứu tôi với, ai trong các người giúp tôi gọi cảnh sát với, tôi muốn báo cảnh sát." A Lạc bất ngờ phát điên vùng khỏi hai người đàn ông ôm lấy người mình che những vị trí nhạy cảm.

Lúc này một người phụ nữ trong cửa hàng đi ra trên người mặc một chiếc váy màu tím nhạt, rất xinh đẹp lại có khí chất, đừng từ xa nhìn A Lạc như thể đến gần cô ta sẽ dính bẩn.

"Tìm đàn ông còn không biết xấu hổ thì như thế này có gì mà phải sợ chứ?" Người phụ nữ điềm tĩnh nói mà hoàn toàn không điên cuồng hay kích động của một bà vợ cả đánh tiểu tam.

TBC

"Là do bản thân cô không có bản lĩnh giữ cho chặt đàn ông, anh ấy tìm tôi thì tôi làm gì được chứ, cô có muốn tìm thì đi tìm anh ấy đi, việc gì phải đến tìm tôi." A Lạc nhìn quanh một vòng đột nhiên thấy Thư Nhan: "Lấy cho tôi một bộ áo quần, xin cô đấy..."

Thư Nhan cau mày, cô ta không bị bệnh đấy chứ, lúc trước đối phó cô ấy như thế sao giờ đột nhiên tìm cô ấy giúp đỡ, tránh sang một bên để người bên cạnh che người cô lại.

"Chu Hồng, Chu Hồng giúp tôi, giúp tôi với." Vừa rồi A Lạc giống như bị bệnh cấp tính nên loạn lên tìm thầy chữa trị, thế là nhìn thấy Chu Hồng cách đó không xa vội vàng tìm cô ta giúp đỡ.

Không ngờ Chu Hồng khinh miệt nhổ nước bọt nói: "Không ngờ cô lại là một kẻ tiểu tam, sau này đừng nói chúng ta quen biết nhau, tôi sợ mất mặt lắm."

A Lạc trợn trừng cặp mắt, Chu Hồng biết chuyện cô ta là tình nhân mà, vậy mà giờ lại có thể nói ra những lời này.

"Chị họ." Vẫn là Phạm Hiểu Mai cởi áo khoác ngoài phủ lên người A Lạc ôm lấy A Lạc, Phạm Hiểu Mai nhìn về phía người phụ nữ đó: "Cô đi tìm chị họ của tôi cũng coi như chẳng có tài cán gì, có bản lĩnh thì quản cho tốt người đàn ông của mình đi."

Người phụ nữ nhìn Phạm Hiểu Mai đầy thích thú: "Tôi vẫn chưa tìm đến cô mà, không ngờ cô lại tự tìm đến."

"Cô có ý gì?" Phạm Hiểu Mai nhìn người phụ nữ cảnh giác.

"Hai người phụ nữ phục vụ chung một chỗ, chơi có vui không?"

Nhóm quần chúng ăn dưa khiếp sợ nhìn hai người trên mặt đất, có cô bé nghe không hiểu bèn hỏi lại mẹ mình, bị băng cái đầu, người mẹ vội vàng kéo con gái mình rời đi, sợ bẩn mắt và đôi tai của con gái mình.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 112: Chương 112



Còn một vài người đàn ông đang đi dạo cùng những người phụ nữ, chưa hiểu chuyện gì lại bị người yêu hoặc vợ của mình nhéo một cái, ra tay không ít tàn nhẫn, không ít người đàn ông r*n r* kêu đau, cái mấy người đàn ông quay đầu lại thì bị vợ mình xách tay lên kéo đi.

Rất nhiều người vây quanh lại chỉ trở về phía hai chị em, nếu như lúc này đã có điện thoại di động, Thu Nhan không chút hoài nghi hai chị em cô sẽ lên đầu các tiêu đề.

Phạm Hiểu Mai nhìn xung quanh, phô trương thanh thế quát lớn: 'Cô không được nói bậy, cô có chứng cứ không?"

"Sao cô biết tôi không có?" Người phụ nữ lấy từ trong túi ra một chồng ảnh đưa cho người bên cạnh, nói anh ta đi phát từng cái: "Hôm nay mọi người đã có duyên ở đây, những đồ vật đẹp mắt như vậy cũng nên đưa cho mọi người cùng xem cho đã mắt."

Thư Nhan cũng được đưa hai tấm, một tấm là ở trong bồn tắm, một người đàn ông dáng vẻ tao nhã đang vui vẻ ôm người phụ nữ Phạm Hiểu Mai, xuân phong hiện đầy mặt, một tấm khác là ở trên giường, hai chị em trước sau như một...

Tên Trương Bá Tông này khá biết chơi, so với anh ta, Diệp Chí Cường chỉ là một đứa nhóc, quả nhiên người thành phố càng biết chơi hơn, người xưa không lừa cô.

Những người xung quanh đều chấn động, một vài cô dâu nhỏ vừa kết hôn kêu lên sợ hãi, không kiềm được mà liếc trộm một cái, Thư Nhân còn phát hiện ra một vài người đàn ông đem giấu mấy tấm ảnh đi, còn để làm gì chắc không cần nói cũng biết.

Tấm ảnh cuối cùng được ném đến người A Lạc và Phạm hiểu Mai, hai người nhìn ảnh chụp thì mặt trắng bệch ra, chỉ cảm thấy cả người như đang trong hầm băng, run lên bần bật.

A Lạc cũng không kết hôn, sống ở thành phố khác, cô ta lại không như thế, cô ta có chồng có con, nếu việc này lan truyền ra bên ngoài, chồng cô ta nhất định sẽ đánh c.h.ế.t cô ta.

Phạm Hiểu Mai ngã khuỵu vào người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ vừa định đỡ lấy đã bị người đàn ông ngăn cản lại.

"Tôi không cố tình, tất cả là do chị ta, đều là do chị họ dụ dỗ tôi, chị ta nói chỉ cần cùng nhau thì sẽ mở cho tôi một cửa hàng thời trang trẻ em, tôi thật sự rất sợ, chỉ là tôi bị ép, cầu xin cô buông tha cho tôi đi."

Phạm Hiểu Mai túng quá hóa liều có chút nằm ngoài dự đoán của người phụ nữ, cô cười như không cười nhìn Phạm Hiểu mai đang nằm trên mặt đất, quầy đầu lại nhìn về phía A Lạc.

A Lạc ném tất cả các ảnh qua một bên, hung dữ nhìn chằm chằm người phụ nữ, nói: "Tôi mồi chài chồng cô thì sao? Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, anh ta lao đến như một con ch.ó Nhật.

Lúc đó sau khi tôi rời đi, tôi đi tìm việc làm, chính chồng cô lại tự mình mò đến cửa ôm lấy tôi, xin lỗi tôi, nói vô cùng thích tôi, nói cô ở trên giường giống như khúc gỗ vậy, nếu như không phải vì cô có tiền đã sớm ly hôn với cô rồi, chính là cô không có bản lĩnh giữ chồng, dựa vào đầu trút giận lên người tôi thế."

Ánh mắt mọi người xung quanh trộm nhìn người phụ nữ, Thư Nhan cũng liếc nhìn người phụ nữ đó, lại phát hiện ra cô ta vô cũng bình tĩnh.

"Cô yên tâm, anh ta còn thảm hại hơn cô."

Ở lại xem hiện tại chỉ còn đa số là phụ nữ đã kết hôn, đều coi thường hồ ly tinh giật chồng, thấy cô ta cứ cho mình đúng lý hợp tình như thế, ồn ào mắng chửi cô ta: "Đồ không biết xấu hổ, hồ ly tinh..."

TBC

"Sao tôi không biết xấu hổ chứ? Rõ ràng là cô ta không có bản lĩnh trước."

"Nếu như đã không biết xấu hổ, vậy thì còn mặc quần áo làm gì?"Một người phụ nữ trực tiếp kéo quần áo của A lạc xuống, phi một tiếng: "Loại người giống như cô nên tr*n tr**ng đi trên phố."

"Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi." A Lạc kinh hãi hét lên chói tai.

Nếu như lúc bắt đầu còn nói người phụ nữ độc ác đang làm quá thì hiện tại những người ở đầu đều nói cô ta xứng đáng.

A Lạc muốn chạy những những người phụ nữ rất đông canh chừng xung quanh, vốn dĩ chạy không thoát được, cô ta cuộn tròn trên mặt đất không ngừng hét chói tai.

Thư Nhan hừ một tiếng, ngẩng đầu lên thì phát hiện không thấy người phụ nữ đâu, đến đột ngột rời đi cũng đột ngột.

Kịch cũng đã xem xong, Thư Nhan gọi Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đang vui vẻ quay về lại tiệm.

"Thật sự không ngờ, cô A Lạc này lại trơ trẽn đến thế, làm tiểu tam người ta lại còn cứ tự cho mình đúng." Oánh Oánh nhớ đến trộm xem những tấm ảnh kia lại đỏ bừng mặt, sau đó lại mắng A Lạc: "Vị vợ cả vừa nãy vừa xinh đẹp vừa khí chất, lại giàu có, cho dù so về tướng mạo hay dáng người đều kém hơn cô ta, một người vợ xinh đẹp như thế ở trong nhà thì không cần, lại đi theo người đàn bà không bằng vợ mình, chị nói xem có phải người đàn ông kia có bệnh hay không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 113: Chương 113



"Phụ nữ bên ngoài, dù sao đàn ông ở bên ngoài cũng không mấy tốt đẹp." Trương Hoa Tú đột nhiên sợ hãi chuyện kết hôn, nếu sau này cô kết hôn, chồng cô cũng có người phụ nữ khác bên ngoài cô phải làm sao đây?

Trần Phi vừa mới đi vào cửa thì nghe Trương Hoa Tú nói như vậy, ngơ ngác nhìn về hướng Thư Nhan, hơi không rõ nguyên nhân.

"Đang nói đến bà chủ bên cạnh nhà chúng ta, không ngờ cô ta lại là tiểu tam, hôm nay bị vợ người tình của cô ta l*t s*ch quần áo ném ra đường."

Lúc Trần Phi vừa đến đây cũng nhìn thấy có rất nhiều người vây xung quanh, anh ta cũng không phải người quá tò mò, đi vòng qua đám người mới vào được, cũng không thèm nhìn.

Anh ta đến cũng không đúng lúc, gây chuyện ầm ĩ như thế, là phụ nữ cũng không thấy thoải mái huống chi bản thân Trương Hoa Tú là người rất sợ kết hôn, Trần Phi phản ứng lại.

"Vấn đề chủ yếu ở đây vẫn là đàn ông, chỉ cần anh ta không có tâm tư này, có thêm nhiều phụ nữ xinh đẹp đến quyến rũ cũng vô dụng."

"Anh hiểu chứ." Thư Nhan nhìn Trần Phi, lòng người khó đoán, không ai biết được ý tưởng thật sự của người khác, giống như Trương Bá Tông, nếu có thể người phụ nữ kia vừa xinh đẹp lại khí chất kết hôn với anh ta, dáng vẻ và học thức chắc chắn sẽ rất tốt, nhưng kết quả thì sao, người ta cũng không yêu thích hoa dại bằng hoa nhà đâu."

Trần Phi nhìn Trương Hoa Tú nói: "Nhà tôi khá đặc biệt, mẹ tôi là con dâu của bà nội tôi, sau khi kết hôn thì tình cảm của bọn họ vẫn không được tốt cho lắm cũng có thể nói ba tôi đối xử với mẹ tôi không được tốt, lúc còn nhỏ tôi thường xuyên thấy mẹ khóc thầm, mẹ tôi vừa đi không bao lâu ba tôi lại người phụ nữ khác quay về việc này ảnh hưởng rất lớn với tôi, tôi vẫn luôn nghĩ nhất định sau này tôi cũng sẽ không chọn bừa một người như vậy để kết hôn, tránh để làm phiền người ta, nếu may mắn gặp được người yêu thương thì có thể ở cạnh cô ấy, tôi chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với cô ấy, nắm tay cô ấy đến già."

Trương Hoa Tú cúi đầu, khóe miệng cong lên.

Thư Nhan vừa nhìn biểu cảm đã biết cô ấy đã rung động, lắc đầu, phụ nữ mà! Một bên là đàn ông thích nói lời đường mật, một bên lại thích nghe lời ngọt ngào, nhưng mà thấy tấm lòng chân thành và có trách nhiệm của Trần Phi, tốt xấu gì cũng phải sống chung, trái tim con người dễ thay đổi, ai có thể tính được chuyện sau này, có thể Trương Hoa Tú thay lòng đổi dạ? Cũng không phải không có khả năng.

TBC

"Có thể thiết kế Trần mang đèn đom đóm lại đây không?" Cô đưa bản thiết kế nhà mình cho Trần Phi xem.

Không ngờ xem rất có tâm và trách nhiệm, anh cũng đặc biệt đến nhà cô, giúp cô thiết kế các loại đèn và lồng đèn khác nhau, đồng thời anh cũng nhờ người làm đồ nội thất.

"Ồ, đúng vậy, đèn đều đã xong, đồ đạc có hơi trễ, lần trước tôi đã kiểm tra lúc đến nhà anh, nhóm thợ thủ công rất lành nghề, trang trí cũng rất ổn, những có điều chưa thể vào ở được, tôi đề nghị ba tháng nữa cô hãy vào ở." Trần Phi cũng biết chuyện Thư Nhan bị đòi lại phòng thuê.

"Tôi đã tìm được một ngôi nhà mới và có thể sống đến cuối năm, đến lúc đó dọn đi vào chắc là không sao cả." Thư Nhan lôi kéo Oánh Oánh đi xem đèn đom đóm, Trần Phi ở bên kia cùng với Phạm Hoa Tú.

Công việc làm ăn hôm nay vô cùng kém, mọi người trên khắp các con phố đang sôi nổi bàn luận về chuyện của A Lạc.

Đang định đi làm tan làm về thì thấy cảnh sát đi đến đây, hóa ra chủ nhà bên cạnh báo án, người phụ nữ chẳng những l*t s*ch đồ của A lạc, còn đập phá đồ của cửa hàng cô ta, nếu không cũng không báo cảnh sát.

"Xin chào, chúng tôi đến đây hỏi vài chuyện."

Thư Nhan gật đầu, nói tất cả những gì cô ấy biết, lúc hỏi có quen biết người phụ nữ đó không thì trực tiếp lắc đầu, lúc hỏi còn nhớ rõ diện mạo vẫn lắc đầu như cũ, dù sao hỏi cái gì cũng không biết là được rồi.

Chuyện này giống như đi trên sân khấu vậy, cảnh sát cũng không nghiêm túc xem xét làm gì.

Khó được có một ngày được về đến nhà sớm, đã lâu rồi mới nằm trên giường buổi sáng, Thư Nhan thoải mái thở dài, thật sự cũng không muốn đứng dậy, nhưng vẫn còn hai cái miệng nhỏ đang chờ được cho ăn, nhận mệnh lên mua đồ ăn chuẩn bị cơm chiều, sau đó đi bế em bé.

"Tôi nghe nói hôm nay mọi người rất ầm ĩ." Lâm Tuệ hỏi Thư Nhan.

"Sao chị biết được?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn Lâm Tuệ, thành phố Tây Nam cách đây khá xa, làm sao cô ấy đã biết rồi.

"Tôi có một người bạn đã xin nghỉ đi dạo đến thành phố Tây Nam, tận mắt nhìn thấy, chưa kịp ăn cơm trưa đã chạy đến xưởng của bọn tôi nói, còn nói có ảnh chụp: "Nói đến đây Lâm tuệ cũng có hơi ngượng ngùng đỏ bừng mặt, nhỏ tiếng hỏi: 'Có phải là sự thật không?"

"Thật, còn ở bên cạnh nhà tôi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 114: Chương 114



"Thật sự, vậy cô nhanh nói đi." Lâm Tuệ hơi kích động nói, Ngô Tú Nguyệt thấy bọn họ như vậy thò qua hỏi nguyên nhân, nghe thấy Lâm tuệ nói, cũng kích động nhìn Thư Nhan.

Thự Nhan: Thật lắm chuyện.

Mấy ngày nay nhà bên cạnh không mở cửa, Thư Nhan nhìn thấy chủ nhà bên cạnh đang tìm người lấy bảng quảng cáo, thì hỏi: "Ở đây không mở cửa nữa sao?"

"Còn mở làm gì nữa? Cửa hàng của tôi bị đập phá mà tôi vẫn chưa giải quyết được, thật quá đen đủi." Chủ nhà thở dài, vì phiền phức, căn nhà tốt của anh ta không thể cho thuê trong một khoảng thời gian, anh ta nhìn Thư Nhan: "Tôi thấy công việc kinh doanh của cô rất tốt, cô có muốn thê của tôi rồi sát nhập lại thành một nhà không?"

"Không, hiện tại tôi tạm thời không có ý tưởng mở rộng thêm." Thư Nhan lắc đầu.

Không có A lạc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cô cũng cảm thấy không khí trong lành hơn.

Công việc kinh doanh đang dần đi vào đúng hướng, doanh thu mỗi ngày khoảng một ngàn năm trăm tệ, cứ cuối tuần Thư Nhan lại đi mua hàng một lần, ngày bình thường cô sẽ đến làm sau khi giao con, còn phải đón con lúc 4 giờ chiều, làm cơm chiều, cùng bọn trẻ làm bài tập về nhà cũng không quá bận rộn như chúng ta tưởng tượng.

Hôm nay Thư Nhan đưa con đến cửa hàng, còn chưa kịp vào cửa đã bị một người mặc đồ đen ngăn cản: "Cô Thư, cô chủ của chúng tôi muốn mời cô dùng cơm một bữa."

Thư Nhan nhìn theo hướng tay anh ta, thây cửa sổ một chiếc siêu xe từ từ kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, đây rõ ràng là người phụ nữ đánh tiểu tam Trương Bá Tông hôm đó.

"Rất xin lỗi, không phải tôi cố tình điều tra cô, chỉ là tôi chưa có ý định từ bỏ, dù sao...

Tôi vẫn hy vọng đó không phải là sự thật." Người phụ nữ ở trước mặt Thư Nhan không hề che dấu mà cười khổ."Cô nói xem đàn ông sao lại rẻ tiền như vậy, tôi đối xử với anh ta không đủ tốt sao?"

"Đơn giản là vì trong lòng không có cô, cho nên cô có đối xử tốt anh ta cũng cho rằng đó là điều đương nhiên." Thư Nhan nói thẳng.

Người phụ nữ sững sờ một lúc, bẩm lẩm nửa khóc nửa cười: "Đúng vậy, đơn giản trong lòng anh ta không có tôi."

"Còn chưa biết làm sao để xưng hô với cô? Tôi tên Thư Nhan." Thư Nhan nói sang chuyện khác.

"Xin lỗi, xin tự giới thiệu, tôi tên Hồ Thụy Tuyết, tôi biết chuyện của cô, xin lỗi, tôi có thể trao đổi chuyện với cô không."

Thư Nhan:...

Rõ ràng là bản thân muốn tìm người nói chuyện cùng, hơn nữa muốn nói chuyện rõ ràng, nhưng mà người phụ nữ trước mặt dường như giống sắp sụp đổ, vậy nên cố nghe thử vậy.

Bọn họ là bạn học thời đại học, quen biết trong một hoạt động xã hội, Hồ Thụy Tuyết, chưa bao giờ trải qua chuyện này trước đây nên vẫn luôn mắc lỗi, ngay lúc đó Trương Bá Tông vô cùng nhiệt tình giúp đỡ cô, người chưa bao giờ tiếp xúc với đàn ông như Hồ Thụy Tuyết đã rung động, sau đó hợp tình hợp lý là ở bên nhau, lúc tốt nghiệp đại học, cô tràn đầy vui sướng đưa Trướng Bá Tông về nhà thì lại bị gia đình phản đối.

Vì thế, cô cũng tất cả mọi cách chống lại gia đình, thậm chí còn tuyệt thực, cuối cùng cô đã thắng, cưới Trương Bá tông, sau khi kết hôn hai người vô cùng ngọt ngào, không bao lâu sau sinh ra được một cố công chúa nhỏ, nắm ngoái phát hiện ra chồng dang díu với bảo mẫu, Hồ Thụy Tuyết thật sự không dám tin, sau khi đuổi theo A Lạc, cô lần nữa sụp đổ.

TBC

Lúc trước không màng đến lời phản đối của người nhà bắt buộc phải kết hôn với người ta, không ngờ sau khi kết hôn lại mới mấy năm đã phản bội cô.

"Mấy năm nay, tôi ngày đêm day dứt không ngừng nói với bản thân đó là người ban đầu tôi chọn, con đường tôi chọn quỳ gối cũng phải hoàn thành, nhưng tôi nhìn thấy hành động cô làm, đột nhiên mở rộng mắt nhìn thông suốt, thật ra tôi đã hết yêu anh ta từ lâu, chỉ là trước đây trải qua quá nhiều chuyện với anh ta, cho nên chỉ là không cam lòng kết thúc thôi.

Vẫn là học được kiểu chụp hình này từ cô, ném ảnh cho bọn họ xong thật là thoải mái, ha ha ha..."

Thư Nhan nhìn Hồ Thụy Tuyết cười đến mức ngã người về sau nên có hơi lo lắng, cô ấy sẽ không phát điên chứ.

"Tôi không điên, thật sự rất thoải mái." Hồ Thụy Tuyết hai mắt lấp lánh nhìn Thư Nhan: "Tôi cho người đem ảnh A Lạc và Trương Ba Tông về quê, để cho người nhà ở quê bọn họ biết được một vài sự tích quang vinh của họ chứ, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy những có thể gây ra tiếng nổ lớn, bọn họ nếu về quê chắc hẳn đẹp mặt lắm."

Thư Nhan:...

"Anh ta còn muốn giành quyền nuôi con với tôi, cũng không nghĩ đến việc anh ta đi được đến đây là nhờ ai, nhà họ Hồ có thể cho anh ta thì cũng có thể lấy lại.

Nói cũng khéo, Trương Bá Tông mở xưởng quần áo, dù sao anh ta cũng có năng lực khá tốt, ban đầu nhà xưởng nhỏ phát triển khá quy mô, hiện tại xưởng đã về với tôi, cô cũng vừa mở cửa hàng, chúng ta có thể coi như đồng hành được với nhau."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 115: Chương 115



"Vậy sau này nhờ vả bà chủ Hồ giúp đỡ." Thư Nhan cảm thấy Hồ Thụy Tuyết được người nhà bảo vệ quá tốt cho nên mới dễ dàng bị Trương Bá Tông làm cho rung động, thậm chí cô còn nghi ngờ Hồ Thụy Tuyết ở bên Trương Bá Tông đều là do một tay anh ta thiết kế, nếu không sao lại ngẫu nhiên gặp được, đây cũng không phải là phim thần tượng.

"Khách sáo quá, về chuyện này tôi cũng không hiểu rõ lắm, sau này còn muốn nhờ cô giúp đỡ tôi." Nét buồn bã nơi khóe mắt của Hồ Thụy Tuyết đã vơi bớt đi rất nhiều.

Ly hôn đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì quá xấu hổ, Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan trái tim cô ấy vô cùng khâm phục, sau khi phát hiện ra chồng mình không thể cứu vãn được nữa, cô ấy dứt khoát khiến cho tên cặn bã ra khỏi nhà mình, đả kích tiểu tam, đứa con đi làm ăn kinh doanh, so với cô ấy, Hồ Thụy Tuyết cảm thấy rằng tất cả những gì mình gặp gỡ đều chỉ là chuyện nhỏ.

"Giúp đỡ lẫn nhau." Thư Nhan mỉm cười, không quá nghiêm túc, trong nhà Hồ Thụy Tuyết làm gì cô cũng không biết rõ lắm, nhưng thế lực chắc chắn không nhỏ, tùy tiện giúp đỡ cô một cái bằng mấy năm thậm chí mười năm nổ lực.

Ưu thế bẩm sinh đã không giống nhau, Thư Nhan khá cởi mở với phương diện này, cho dù là trước đây hay là sau khi xuyên qua, cô đều muốn ăn cơm dựa vào chính tôi tay của mình.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hồ Thụy tuyết phát hiện ra Thư Nhan không giống với những người vợ ở nông thôn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nếu cô ấy xuất hiện trong gia đình giống mình, chắc chắn sẽ ưu tú hơn mình gấp vô số lần.

Nếu Thư Nhân biết cô ấy nghĩ như thế, chắc chắn sẽ nói mình suy nghĩ nhiều, bởi vì vốn dĩ cô là người ngoài cuộc, hơn cô ấy có lợi thế về tầm nhìn hơn hai mươi hoặc ba mươi năm, và cô ấy chỉ đơn giản là mang theo một thiết bị gian lận.

Nói chuyện phiếm cong còn cùng nhau đi ăn cơm trưa, lúc rời đi, Hồ Thụy Tuyết còn đưa điện thoại của bản thân cho Thư Nhan.

"Tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng cha và anh trai cũng tính ra có tiếng nói ở Nam Thành, nếu có khó khăn có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Được rồi, cảm ơn."

Lúc Hồ Thụy tuyết lái xe đưa Thư Nhan về cửa tiệm, lúc Thư Nhan bước xuống xe, Hồ Thụy Tuyết đột nhiên hỏi: "Lần sau cô còn có thể rủ cô đi ăn cơm chứ?"

Thư Nhân ngây người, sau đó cười nói: "Tất nhiên rồi."

"Cô chủ." Trương Tú Hoa và Oánh Oánh đang ăn cơm, cũng không thấy xe của Hồ Thụy Tuyết.

"Sao mọi người ăn cơm trễ thế?"Thư Nhan nhìn lướt qua, Trương Tú Hoa vẫn ăn chạy như cũ, thức ăn của Oánh Oánh đỡ hơn chút, ít ra còn nhìn thấy thịt, việc riêng tư của công nhân cô cũng không tham gia quá nhiều, Thư Nhan cũng không có hỏi nhiều mở ngăn kéo ra kiểm tra tài khoản sáng nay.

TBC

Một buổi sáng đã có thể bán hơn sáu trăm tệ, mấy ngày nay bình quân bán được hơn một ngàn năm trăm tệ, một tháng bốn mươi ngàn, trừ đi tiền thuê nhà, điện nước và lương công nhân, một tháng kiếm được hơn hai mươi ngàn, như vậy đã là quá nhiều.

"Cô chủ, ngày mai chị đi nhập hàng sao?" Oánh Oánh cơm nước xong, hơi do dự hỏi.

"Bây giờ hàng hóa vẫn còn đủ, ngày mai chị sẽ đi gọi để bổ sung, trước tiên không đi nhập hàng, có chuyện gì sao?" Thư Nhan xem qua rồi, chỉ thiếu mấy mẫu, cho nên cuối tuần này cô lười biếng không đi.

"Không có gì, ngày mai em muốn xin nghỉ phép một ngày." Oánh Oánh cúi đầu, cô ấy về muộn sau Trương Hoa Tú gần một tháng, kết quả người ta còn chưa xin nghỉ, cô lại xin nghỉ trước, cô ấy lo lắng bản thân sẽ không để lại ấn tượng tốt cho cô chủ, bây giờ công việc nhẹ nhàng, tiền lương lại còn rất cao, cô tuyệt đối không thể nào vứt bỏ được.

"Có thể chứ, vốn dĩ một tháng được nghỉ phép hai ngày, cứ nói với chị trước một tiếng là được, em viết giấy xin nghỉ đi, chị ký tên, ngày mai chị sẽ tự đến đây." Ngày mai vốn dĩ tính đến nhà mới xem thử, sau đó thuận đường đến mua đồ gia dụng, nhưng mà Oánh Oánh muốn xin nghỉ nên tạm thời bỏ qua một bên trước.

Thư Nhan nhìn qua Trương Hoa Tú: "Chị có muốn xin nghỉ phép không? Từ ngày đi làm chị cũng chưa xin nghỉ phép lần nào, cả tháng rồi phải không? Đừng nên ngày nào cũng đi làm, tạm thời xin nghỉ một ngày."

"Chị không có chuyện gì nên không xin nghỉ.

Mấy ngày này không có việc gì, cũng không quá bận rộn, không mệt lắm, ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm." Trương Hoa Tú tiếc việc nghỉ ngơi, cô chủ nói không nghỉ thì được tăng thêm ba mươi đồng, một ngày được mười lăm đồng.

Chỉ có thể nói quan điểm của mỗi người đêu không giống nhau, có người bằng lòng nghỉ ngơi, thiếu đi chút tiền cũng chẳng sao cả, có người bằng lòng với lương cao và thời gian dài hơn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 116: Chương 116



Buổi chiều ông Hồ đến tìm cô, Thư Nhan vỗ trán quên nói chuyện cô đã tìm được nhà cho ông Hồ.

"Thật xin lỗi, hai hôm nay bận rộn quá nên có hơi bất cẩn, Chủ khách sạn tôi ở là người tốt sẵn sàng cho tôi thuê trong mấy tháng, hiện tại tôi dọn đến nhà bọn họ, vì thế nên tôi không thuê phòng ở bên kia nữa."

"Không sao.

Tôi còn tưởng lần này cô lại muốn nói không tìm được căn nào tốt nữa, cô có thể tự mình tìm thấy là tốt nhất.

Lần này tôi tìm cô là có một tin tức muốn nói cho cô, cửa hàng quần áo nam đối diện? Cửa hàng đó hình như đã đóng cửa, chủ nhà dường như muốn bán căn nhà đó đi, cô có hứng thú hay không?" Lão Hồ hỏi thầm.

"Có chứ, chắc chắn là có rồi." Ánh mắt Thư Nhan sáng lên, không ngờ còn có cái bất ngờ như này."Chủ nhà tính bán ra sao?"

"Giá ở đây hơi cao, cô phải chuẩn bị tâm lý, phủ nhà ra giá một mét vuông mười ngàn, nhưng mà tôi có thể giúp cô trả còn tám ngàn năm trăm, có lẽ cũng được." Lão Hồ còn chưa nói hết.

Cửa hàng của anh ta cũng thuê một căn tương tự Thư Nhan, khoảng chừng tám mươi mét vuông, nếu tính ra tám ngàn năm trăm một mét vuông thì cũng đã gần bảy mươi ngàn, hiện giờ nói đến cái gì này chắc chắn là rất cao.

"Có đầy đủ giấy tờ chứ? Có thể sang tên hay không? Quan trọng nhất là có thể vay hay không?"

"Đầy đủ giấy tờ chứng nhận, có thể sang tên, cô muốn vay thì tôi cũng có thể xử lý giúp cho cô." Lão Hồ biết Thư Nhan sẽ rung động cho nên mới tìm hiểu đối phương kỹ càng.

"Giúp tôi hẹn gặp chủ nhà đi." Cơ hội tốt như thế, thư Nhan cũng không muốn bỏ qua.

Cô ấy mỗi lần mua nhà đều giống nhau không trực tiếp trả toàn bộ tiền thuê nhà, trên tay chỉ có chút tiền đó cũng không thể mang toàn bộ đi mua nhà được, hơn nữa đất ở Hoa Nguyên cũng đang giảm giá dần nên tốt nhất là vay để mua nhà, nhà mặt tiền cho thuê cũng được, không thể lỗ.

Việc này giao lại cho Lão Hồ, buổi chiều Thư Nhan phải đi cùng tổng giám đốc Hà đến chỗ bạn anh ta.

Nhà máy của bạn tổng giám đốc Hà ở cùng khu với anh ta, bọn họ đi bộ mười phút mới đến được nhà máy.

Khu nhà xưởng tuy hơi cũ nhưng máy móc bên trong vẫn khá mới.

Mỗi công nhân đều ăn mặc rất gọn gàng, sạch sẽ, tổng thể cũng không tệ lắm.

"Xin chào, tôi là Thư Nhan, xin hỏi quý danh của ngài?" Thư Nhan thấy một người đàn ông mảnh khảnh đi đến, cười chào hỏi.

"Kẻ hèn mọn này họ Trương, cô gọi tôi là Lão Trương cũng được." Lão Trương trực tiếp đưa Thư Nhan đến dạo quanh khu xưởng, kiên nhẫn giải thích lúc Thư Nhan không hiểu.

"Tổng giám đốc Hà hẳn đã nói với cô, tôi muốn tìm một nhà xưởng lớn hơn, tạm thời mau hai kiểu áo sơ mi, nếu như có thể có lời, tôi sẽ phát triển thêm có kiểu khác, đây là bản thảo, cô xem có thể may hay không?" Thư Nhan chuyên môn tìm người vẽ thiết kế quần áo, anh ta hỏi một vài người vẽ thiết kế cần năm mươi tệ, nhưng Thư Nhan lại cảm thấy rất đáng giá.

Cô lấy bản thảo thiết kế ra, Lão Hà cũng đứng qua một bên, dù sao cũng không nên quần áo trên bản thiết kế, đó cũng là một chuyện bí mật.

Lão Trương may quần áo đã mấy năm cũng có thể coi như hiểu biết đồ thiết kế, phong cách kiểu khá đơn giản và cổ điển, ai cũng có thể mặc được, phong cách rất đa năng.

Lão Hồ tìm người thợ giỏi nhất trong xưởng, đầu tiên may hai kiểu áo, cuối cùng Thư Nhan cũng phải xem tay nghề của họ.

Ông ấy xem xong bản thiết kế, lập tức bắt tay vào cắt vải, động tác vô cùng nhanh nhẹn, từ cắt đến may xong tổng cộng có hơn nửa tiếng, đồ may xong còn đẹp hơn bản vẽ, thư Nhan gật đầu hài lòng.

TBC

"Thế nào? Có vừa mắt ngài không?" Lão Trương rất tự tin với tay nghề của người thợ giỏi nhất của mình.

"Không thành vấn đề, mỗi kiểu làm một trăm bộ, thử bán, nếu như có lời, tôi sẽ lại thêm đơn, khả năng sau này có kiểu dáng khác lại có thể tìm anh hợp tác."

Nói thật, một trăm kiểu rất ít, nhưng mà lão Trương đã không rồi không nhận đơn, dù thế nào đi nữa, thà có việc vẫn hơn không có, không nói hai lời mà nhận ngay.

Công việc thu dọn quần áo mùa hè vào thứ Bảy có khá hơn bình thường một chút nhưng cũng không khá hơn là bao, thử nhiều thì mua nhiều.

Trương Hoa Tú nói nhẹ nhàng Thư Nhan cảm thấy không có gì thoải mái, một người thử hai ba bộ đồ, mười người thì hai ba mươi bộ đồ, ngoài việc lấy ra thì còn phải treo lên lại.

"Cô chủ, trang phục mùa hè phải xử lý sao? Tôi cảm thấy còn rất nóng, còn có thể bán thêm một đoạn thời gian nữa." Trương Hoa Tú đi theo Thư Nhan sửa sang lại trang phục ngày hè, chia làm ba phần.

Phần đầu là tất cả những gì Thư Nhan phải xử lý, mua một bộ tặng một bộ, phần thứ hai từ từ bán, tất cả đều giảm 40%, ở phần thứ ba cô có thể để nó bán vào năm sau, cũng chỉ giảm 20%, có thể bán được thì bán.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 117: Chương 117



"Đợi đến khi thời tiết trở lạnh cũng bán không được nữa.

Nhân lúc còn có thể bán được thì bán với lúc giảm giá bây giờ, nếu không càng tệ hơn nữa." Phối xong một bộ đồ, đặt trên giá áo ở trên cửa.

Người đi vào khi thấy tấm giấy đỏ khổ lớn dán trước cửa, nhiều người thích mua quần áo cuối mùa giá quá rẻ.

"Cô chủ, tôi muốn mua bộ này tặng bộ này không?" Một người phụ nữ nhìn trúng một chiếc váy giảm giá 20%, muốn Thư Nhan mua một tặng một.

'Thật ngại quá, chiếc váy này trên tay cô giá rất cao.

Cô có thể cảm nhận được chất liệu rất tốt.

Tôi bán lỗ, thật sự không thể tặng được." Trên tay cô gái đó giá trị rất cao, Thư Nhan rất thích, còn nghĩ đến nếu bán không được, bản thân mình năm sau sẽ mặc.

Người phụ nữ khoa chân múa tay rất lâu, sau đó đi thử và ngắm nghía hồi lâu nhưng vẫn chưa mua.

Đã gần trưa, lượng người mua sắm từ từ giảm xuống, Thư Nhan bảo Trương Hoa Tú trực tiếp đến chợ vải, giúp cô vẽ bản thiết kế còn có Lão Trương vào một người thợ trong xưởng chờ cô ở đây chờ cô, hôm nay muốn chọn quần áo và tài liệu.

"Tôi hy vọng chiếc áo được làm bằng chất liệu dày hơn.

Có thể mặc vào mùa thu và mùa đông." Thư Nhan nhận thấy rằng nhiều khách hàng quan tâm đến tính thực dụng hơn, vì vậy khi may quần áo, cô ấy sẽ không chỉ theo đuổi vẻ đẹp mà còn phải thực dụng.

Ngoài hai chiếc áo sơ mi, Thư Nhan cũng nhân cơ hội xem xét các loại vải có thể may quần áo mùa thu và quần áo, bây giờ không có nhiều vải như trong tương lai, không thể mặc quần dài, nhưng Thư Nhan thấy loại vải may quần thể dục có độ co giãn ít, nhiều màu sắc nên dùng may quần dài sẽ không có vấn đề gì.

"Định may quần thể dục sao?" Nhà thiết kế thấy thư Nhan vẫn luôn xem loại vải này."bây giờ rất nhiều người may đồ thể dục, nhưng mà thời tiết bây giờ đang lạnh dần lên, mùa đông cũng bán không được."

"Không phải, tôi mua may thành quần áo mùa thu." Hiện tại đồ mùa thu đẹp kiểu rộng thùng thình, còn có rất nhiều người mặc đồ len, khó giữ được ấm nhưng lại mập, rất ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ.

Nếu lấy thần quần áo mùa thu, vừa đẹp lại vừa ấm, hẳn là rất nhiều người thích?

Sau đó người thợ nghe thấy Thư Nhan nói vậy thì sờ thử vật liệu: "Cái này may đồ mùa thu có thể không quá lạnh? Tôi biết có một loại tương tự, nhưng lại giày hơn."

Thư Nhan cũng không cho rằng như vậy, người thích cái đẹp cũng không lạnh nhạt: "cái này, trước mua mấy cái xem thử đã, có thể làm thử mấy bản."

Muốn có hai kiểu màu đen và màu đỏ, trước mặt hai cái này là thu hút nhất.

Hiện tại trong xưởng có chút khó khăn, Thư Nhan làm càng nhiều hơn, ở trong xưởng càng nhiều, tiền lương của bọn họ càng cao hơn, người thợ cũng vui lây mà đồng ý.

Đi đến nhà xưởng xem thử, xác định không có vấn đề gì, thư Nhan quay lại cửa hàng trước, Công việc kinh doanh buổi chiều thuận lợi, đặc biệt là quần áo mùa hè gần như bán hết sạch, Trương Hoa Tú đặc biệt đau khổ vì chuyện này, dù sao những bộ quần áo trước đây bán ba mươi đến bốn mươi tệ giờ đều được bán với giá mười đến hai mươi nhân dân tệ, và họ đã kiếm được rất nhiều tiền.

"Nếu không hôm nay làm cái này đi, còn thừa lại chút bán đi."

"Chị đừng cho như thế lại không đúng, nếu như hôm nay không xử lý bớt, nếu không không khí lạnh lên, quần áo cũng chỉ có thể cất trong kho hàng, sang năm có thể cũng không bán đi được." Thư Nhan không đồng ý, Trương Hoa Tú làm việc cẩn thận nghiêm túc, nhưng lại thiếu quyết đoán và tính sâu xa, làm công nhân Trương Hoa Tú làm rất tốt, nhưng bồi dưỡng cô ấy làm cửa hàng trưởng, còn cần mài giũa thêm.

TBC

Ngày hôm qua, Oánh Oánh đã xin nghỉ phép, tất nhiên Trương Hoa Tú không thể ở lại một mình trong cửa hàng, khi cô ấy đưa con cái đi vào buổi sáng, Thư Nhan đã nhờ Ngô Tú Nguyệt đến đón đứa trẻ.

đến nhà cô ấy chơi một lúc, khi Thư Nhan đến nhà Lâm Tuệ thì hai đứa trẻ và Đồng Đồng vẫn chưa ngủ.

"Đã trễ vậy còn chưa ngủ?" lần trước thư Nhan lần trước đến đây thuê phòng đã đến nhà, lần này lại đến nhà, sau khi quét xung quanh, có hai phòng và một phòng khách, sạch sẽ và ngăn nắp, và bài trí rất ấm áp.

"Không sao, cuối tuần mà, để chúng thoải mái." Lâm Tuệ cười cười, điều khiển nhà cô cũng rất tốt, sau khi hai vợ chồng kết hôn thì dọn ra ngoài, một nhà ba người ở cùng rất thoải mái.

"Nhà mới trang trí thế nào? Khi nào thì dọn đến?" Thư Nhan rất muốn ở nhà riêng, cô thật sự không có cảm giác an toàn khi ở nhà người khác.

"Trang trí cũng mất hơn một tháng, mấy ngày trước mẹ chồng nhờ người ta đếm ngày.

Bà ấy nói là ngày 15 tháng 12.

Tôi định hôm đó chuyển nhà, chị thì sao?" Nói đến nhà mới, Lâm Tuệ phấn khích.

"Tôi phải đến cuối năm, khi nào có ngày cụ thể, tôi sẽ tìm người hỏi thử." Thư Nhan vỗ cỗ sô pha: "Nhà này của chị vẫn còn rất mới, sao lại muốn đổ nhà?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 118: Chương 118



"Nhà quá nhỏ hai người khách đã không thể đi ra ngoài rồi, trong tay tôi vẫn còn ít tiền để dành, hiện tại vẫn chưa dùng đến nên tôi chuyển qua nhà to hơn chút." lâm tuệ hạnh phúc khi nhớ đến căn biệt thự rộng 120m2 của mình.

Thư Nhân muốn nói rằng điều kiện của cô khá tối, nhà Ngô Tú Nguyệt đông người như thế cũng chỉ có bốn mươi mét vuông.

"Nói về trang trí, hôm trước tôi đi xem nhà có xem qua nhà chị .

Trang trí đẹp hơn của tôi rất nhiều.

Còn những chiếc đèn đó, chị mua ở đâu vậy? Đẹp quá.." lâm Tuệ hận không thể cài ở nhà mình.

"Công ty trang trí ở thủ phủ Nam Thành, tôi đã nhờ một người bạn mua giúp ánh sáng và đồ đạc."

"Thật không may, tôi đã mua hết rồi.

Nếu không, tôi sẽ nhờ mua cho chị một bộ."Nơi cô sống cách cộng đồng của Lâm Tuệ một chút, có một đoạn đường bị đất hoang bao vây, Thư Nhan có chút chột dạ, ôm chặt Thiên Bảo, ôm Tinh Tinh đi nhanh hơn một chút, đột nhiên đối diện có người đi đến, thư Nhan hoảng sợ, thấy người đó đi chậm lại mới thả lỏng, gật đầu với anh tam người đàn ông thấy thư Nhan đưa theo hai đứa nhỏ cũng ngạc nhiên rồi gật đầu.

Lần thứ ba gặp mặt, hai người vẫn như cũ không nói chuyện câu nào.

"Mẹ, tối quá! Con sợ quá!" Thiên Bảo ôm cổ Thư Nhan.

"Mẹ, ông chú vừa rồi trông thật đáng sợ." Diệp Thanh Thanh ở bên cạnh Thư Ngôn có chút sợ hãi.

"Tinh Tinh, sao chúng ta không thể nhìn vào vẻ bề ngoài? Không thể trông mặt mà bắt hình dong đúng không? Ý chính là chúng ta không thể để ý bề ngoài mà đoán anh ta là người như thế nào, nhiều người nhìn có vệt hung dữ nhưng bên trong rất lương thiện.

TBC

Rất nhiều người lớn lên hiền lành nhưng thật ra lại là người.

Còn nhớ rõ dì Tú Nguyệt nói về bạn nhỏ kia không, chính là người trông có vẻ hiền lành lại lừa bà nội, đến bây giờ vẫn chưa quay lại."

"Con hiểu rồi, không thể trông mặt bắt hình dong đúng không?" Thiên Bảo giơ tay nhỏ lên trả lời.

"Đúng rồi, chính ta không thể trông mặt bắt hình dong.

Giống như chú lúc nãy, trên mặt có rất nhiều vết sẹo thì sao? Đều về bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân nên mới bị thương, vết sẹo đó có hơi đáng sợ nhưng cũng không quá hù người khác, hơn nữa vô cùng vinh quang, cú ấy là anh hùng." Thư Nhan cười giải thích.

"Hóa ra là anh hùng, lớn lên con cũng muốn làm anh hùng." Thiên Bảo ôm cổ Thư Nhan nói lớn.

"Đã là anh hùng thì phải ngoan ngoãn, học giỏi mới được chứ?" Vẻ mặt Thư Nhan nghiêm nghị khiến cả hai đứa trẻ đều nghiêm túc.

"Có thể " .

Hai đứa trẻ đồng thanh nói, nhưng giọng nói của con gái có hơi yếu ớt.

Phương Trạch Vũ đi sau tỏ vẻ xúc động, vừa nghe thấy tiếng con kêu là sợ, nghĩ đường quả thật hơi tối nên quay lại dắt hai đứa đi dạo nhưng không ngờ nghe thấy Thư Nhan sử dụng bản thân như một tấm gương tích cực để dạy dỗ bọn trẻ, vậy cô ấy có nghĩ anh ấy là một anh hùng không? Cô ấy không nghe thấy những tin đồn đó sao?

Nhìn ba mẹ con bọn họ rời đi, Phương Trạch Vũ xoay người đi trở lại, bước chân hơi gấp gáp.

Vào cuối tuần, Thư Nhan nghĩ rằng Tinh Tinh vẫn chưa đến cửa hàng của cô ấy, vì vậy cô ấy chỉ đơn giản xin phép giáo viên từ trường luyện thi cho nghỉ phép và đưa chúng đến cửa hàng.

Thiên Bảo đã đến đây một vài lần, bé đã giới thiệu những gì mình biết cho chị gái với cảm giác vượt trội, lâu lâu phải thử xem chị gái có nhớ kỹ không.

"mẹ, em trai nói ngoài cửa tiệm có rất nhiều bóng bay, chỉ cần buộc vào là có quạt điện, có đúng không?" Diệp Thanh Thanh dạo một vòng rồi quay lại nói.

"Là thật, nhưng mà lúc đó con còn phải đi học, mẹ không đưa con đến đây được, chờ hoạt động lần sau, mẹ sẽ đưa con đến buộc bóng tay, trong đó có gì mẹ đều cho con hết." Thư Nhan để cho bọn chúng chơi trong tiệm, bản thân mình đến nhà đối diện xem nhà cùng lão Hồ.

Chủ nhà đang ở nước ngoài, hình như đã xin thẻ xanh, sau này sẽ không về nữa, ở bên kia mua nhà còn thiếu ít tiền, mới tính đến việc bán căn nhà mặt tiền này.

Ra giá không hề thấp, mười ngàn tám trăm một mét vuông, so với giá lão Hồ nói với Thư Nhan còn đắt hơn tám trăm, Thư Nhan cảm thấy nhất định còn phải trả giá, nhưng mà loại chuyện này đương nhiên giao cho lão Hồ còn tiện hơn nữa.

"Trên đó tối thiểu là 9.

500, tôi sẽ không bỏ một tiền nữa." Lão Hồ lau mồ hôi, không ngờ khách hàng ngày nay lại khó tính như vậy, nhưng mà nói, dân chúng ở đây càng ngày càng sung túc, tiền thuê hàng năm cũng đang tăng.

Nếu chủ nhà không thiếu tiền mua nhà bên ngoài, anh ta cũng không bán làm gì.

"Trước xem phòng ở."

Cách bố trí của căn nhà này cũng không khác biệt gì mấy so với căn nhà mà Thư Nhan thuê, vị trí địa lý không có gì để chê, chỉ là giá cả cao hơn tâm lý mong đợi của cô.

"Hiện tại chủ nhà có ở trong nước không?" Nếu như người này không ở trong nước, thì hơi phiền phức.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 119: Chương 119



"Có, đang về làm thủ tục, tiện đường bán căn nhà này đi, có điều giá cả xác định là 9500 không thêm bớt." Ông Hồ lại không có ý định mở lời dẫn Thư Nhan đi gặp chủ nhà.

Chuyện này cũng rất bình thường, nếu như nhờ tay của ông ta thúc đẩy được vụ mua bán này thì hai bên đều phải trả phí giới thiệu cho ông ta, nếu mà dẫn Thư Nhan đi gặp chủ nhà rồi, họ có thể lén lút hoàn thành giao dịch của mình, đến lúc đó họ cũng sẽ không cho ông ta phí giới thiệu mà ông ta cũng không thể nói lý được.

"Đàm phán thêm nữa đi, bên này giá bình quân đều chỉ hơn tám ngàn, tuy vị trí địa lý ở đây cũng không tệ nhưng cũng không đến mức tới 9500." Thư Nhan cảm thấy ông Hồ đã nghĩ nhiều quá rồi, sau này cô còn có rất nhiều chuyện cần nhờ ông ta giúp đỡ, làm sao chỉ vì chút tiền giới thiệu bỏ ông ta sang một bên được.

"Được, tôi sẽ đi nói lại một chút." Ông Hồ gật đầu.

"Chỉ cần ông có thể đàm phán giảm giá xuống, bất kể giảm được bao nhiêu, tôi sẽ cho ông một phần trăm." Thư Nhan cười nói.

"Nếu như tôi có thể nói để hạ giá đến 8500 thì sao?" Ánh mắt của ông Hồ lập tức sáng lên.

"Nếu như ông có thể giảm giá xuống còn 8500. thì tôi sẽ cho ông hai phần trăm." Thư Nhan không do dự nói.

Thư Nhan đi dạo trong cửa hàng, trong tương lai, tiếng tăm của đường Nam Thành Tây càng lúc càng nổi, trong thế giới của cô, vào mười năm nữa, tiền thuê của nơi này đã cao đến 100 ngàn nguyên trên một mét vuông, đến 19 năm sau, bên này cũng đã tăng đến 200 ngàn trên một mét vuông rồi. Nói cách khác, giá thuê mỗi năm phải bỏ ra là 1 triệu 600 ngàn, tuy trong thế giới này không biết có giống với thế giới của cô hay không, nhưng theo tình hình phát triển hiện này, cũng xem như không khác biệt bao nhiêu.

10 năm sau cô bao nhiêu tuổi rồi? Thư Nhan tính toán một chút, năm nay cô 25 tuổi, 20 năm sau cô đã 45 tuổi. Đến lúc đó, cô cũng không cần làm cái gì nữa, chỉ cần nằm ở nhà, hàng năm nhận tiền thuê trọ là đủ để cuộc sống cô trở nên giàu có rồi.

"Tại sao, cô lại ở đây?"

Thư Nhan nghe được giọng nói lập tức quay đầu lại, đã thấy Chu Hồng đứng ở cửa, dáng vẻ của cô ta hiện giờ có chút chật vật, nhìn khác hoàn toàn với dáng vẻ vênh váo kiêu ngạo lúc trước.

"Tôi nghe nói ở đây căn hộ muốn bán, đúng lúc tôi có một người bạn muốn mua nên tôi đến xem qua một chút giúp người đó." Thư Nhan quét mắt nhìn Chu Hồng, chủ nhà trọ muốn lấy mặt tiền bán đi, hiện tại cô ta là một khách trọ nên trông thật bình thường, giống hệt với dáng vẻ của cô ta ngày hôm đó, cái lúc mà cô ta bảo rằng căn nhà này không cho cô thuê.

Thật sự là đạo trời tuần hoàn, người làm việc gì đều có trời cao nhìn thấy, trời xanh chưa bao giờ bỏ sót ai. Thư Nhan cũng cảm thấy dễ chịu một hồi.

"Loại người nào kết bạn với loại người đó, bạn bè của cô cũng có thể mua được căn phòng này sao?" Chu Hồng hừ lạnh: "Có tiền như vậy không bằng cho cô mượn để mua một căn nhà trước đi, tránh cho loại người như chó mất chủ chạy đầy đường bị người ta dí."

TBC

"Ngược lại, tôi lại không có chạy loạn ở trên phố lớn đâu, sao cô không soi mình trong gương thử đi, dáng vẻ này mới thật sự là chó nhà có tang đấy." Cửa hàng của Chu Hồng là một trong số ít cửa hàng bán thời trang nam giới tại đường Nam Thành Tây, chuyện làm ăn cũng rất tốt, nhưng hiện tại chủ nhà trọ không cho cô ta thuê nữa nên cô ta chỉ có thể tìm một cửa hàng khác để dọn đi, khái niệm tự kinh doanh hoàn toàn khác với một cửa hàng, vậy nên Chu Hồng còn sẽ gặp nhiều phiền phức hơn cả Thư Nhan.

"Không liên quan đến tôi, dù sao tôi không mở cửa hàng thì còn có chồng nuôi. Còn cô thì sao? Một người phụ nữ lại vừa kinh doanh vừa dẫn theo con cái. Chồng của cô đi đâu rồi? Chẳng lẽ không cần cô nữa sao? Đúng rồi, cô vừa béo ục ịch vừa đen nhẻm như thế, trên mặt toàn đầy tàn nhang, xấu xí như thế, nếu tôi mà là đàn ông cũng sẽ không thèm cô đâu." Chu Hồng nhìn chằm chằm Thư Nhan hung dữ nói.

"Vậy tôi cũng phải tìm một người chồng có năng lực rồi, chứ loại khúm núm như thế kia, vợ nói một câu không dám hé răng một lời thật nhu nhược, đổi lại là tôi thì tôi cũng không cần."

"Cô..."

Lời này của Thư Nhan coi như đã đ.â.m cho Chu Hồng một nhát, Chu Hồng tự nhận bản thân có vẻ ngoài xinh đẹp, con người lại thông minh, nhưng lại gả cho một kẻ vô dụng lầm lầm lì lì.

Thư Nhan chẳng muốn để ý đến cô ta nữa, cô đi thẳng vào trong cửa hàng. .

"Mẹ, mẹ xem bong bóng này." Thiên Bảo cầm hai quả bong bóng chạy đến trước mặt Thư Nhan, đưa cho cô xem như đang dâng vật quý hiếm.

"Ui, bong bóng xinh đẹp như vậy ở đâu ra thế nhỉ?" Thư Nhân cầm một cái, thổi bong bóng đến mức lớn vừa, có lẽ cô sợ thổi to quá sẽ dễ vỡ dọa sợ con mình.
 
Back
Top Bottom