Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 30: Chương 30



Thư Nhan giả vờ như vô cùng do dự móc ra một trăm tệ, trong lòng nhớ kỹ vốn. Một trăm tệ này coi như là nguyên chủ hiếu kính năm nay. Thời buổi này ở nông thôn có cô gái nhà nào đã lấy chồng mà có thể cho gia đình một trăm tệ một năm? Cô hoàn toàn có thể xem là hào phóng.

Lâm Tử Hương bất mãn cầm lấy một trăm tệ, con mắt nhìn chằm chằm vào túi áo của Thư Nhan, hận không thể móc ra nhìn. Nghĩ đến đứa con gái này vẫn luôn trung thực, bà ta mới không ra tay hành động. Lâm Tử Hương liếc nhìn phòng khách một vòng, cầm lấy hai cái ly trên bàn rời đi: "Sinh con gái thì được gì, đi từ xa tới mà ngay cả một bữa cơm cũng không có để ăn."

Thư Nhan im lặng nhìn hai mẹ con họ rời đi, trong lòng cảm thấy không đáng thay cho nguyên chủ. Thư Kiến Tường thì không nói, trong mắt căn bản không có cô em gái này. Lâm Tử Hương từ khi gặp mặt cũng không thèm quan tâm đôi câu vài lời, chỉ mong con gái mình đừng ly hôn, chặt đứt con đường tài lộc. Trong mắt bà ta thật sự không có đứa con gái là nguyên chủ, có chăng chẳng qua chỉ là một cái công cụ để vơ vét của cải mà thôi.

Qua tầm mười phút, người xem nhà cuối cùng cũng đã tới. Người đến là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, liên tục xin lỗi Thư Nhan.

"Thật sự xin lỗi, để cô đợi lâu rồi."

"Không sao, đúng lúc tôi có thể xem lại căn nhà này." Thư Nhan tìm bừa một cái cớ. May mà đối phương tới muộn, nếu đụng mặt Lâm Tử Hương thì chắc phải có choảng nhau.

Căn nhà này ở gần bến xe mới, vị trí rất tốt, xung quanh đã được bán với giá một trăm bảy, một trăm tám mươi nghìn tệ. Thư Nhan ra giá một trăm sáu mươi nghìn tệ thật sự không cao.

Người tới cũng rất thoải mái. Sau khi xem nhà cũng không mặc cả, lập tức quyết định mua ngay.

Bên này vừa giải quyết ổn thỏa, bên Thư Kiến Dương truyền đến tin một căn khác cũng đã được bán, bao gồm vật dụng và đồ điện gia dụng trong nhà, tổng cộng một trăm năm mươi nghìn tệ.

"Bất động sản đã xử lý xong hết, có phải sắp đi rồi không?" Trong mấy ngày ngắn ngủi, Thư Kiến Dương đã có nhận thức mới về Thư Nhan.

"Ừ, em định ngày mai sẽ đi luôn."

"Nhanh vậy à?" Thư Kiến Dương không ngờ tốc độ của Thư Nhan lại nhanh như vậy, nói đi là đi.

TBC

"Vốn là định trong hai ngày này." Thư Nhan mỉm cười: "Anh ba, cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, đoán chừng em sẽ mang theo căn nhà kia và mười nghìn tệ, dẫn theo hai đứa nhỏ sống cả đời trong uất ức."

"Đừng xem thường bản thân mình. Chủ ý là em đưa ra, anh chỉ làm chân chạy giúp em mà thôi. Cho dù không có anh giúp đỡ thì em vẫn có thể trừng trị Diệp Chí Cường."

Thư Nhan khẽ mỉm cười: "Anh ba lại rất tự tin về em."

Sáng sớm hôm sau, Thư Nhan thu dọn đồ đạc không nhiều của ba người, chuẩn bị ra trạm xe lửa. Vừa mở cửa thì thấy Thư Kiến Dương đã chờ cô.

"Đi thôi, anh đưa em đi." Anh ấy thuận tay bế Diệp Thiên Bảo còn đang ngủ trong lòng cô.

Thư Nhan vẫy tay với Thư Kiến Dương bên ngoài xe lửa: "Anh ba, anh về đi. Khi nào đến nơi em sẽ gọi điện thoại cho anh."

Tàu hỏa sơn xanh của thập niên 90 thật sự khác tàu cao tốc trong tương lai một trời một vực. Đầu tiên là không thể chịu đựng nổi không khí trong khoang, ngồi chưa được bao lâu, người bên cạnh bắt đầu hút thuốc, ăn sáng, còn có người cởi giày, lối đi ngột ngạt, nồng nặc mùi mồ hôi, mùi chân thối, quyện với mùi thức ăn.

Thư Nhan dựa sát vào cửa sổ hít nhẹ một hơi. May mà còn có thể mở cửa sổ, nếu không cô đã nôn thốc nôn tháo thật rồi.

Điểm đến lần này là Nam Thành. Khi quyết định rời Tây Thành, Thư Nhan đã mua sẵn bản đồ toàn quốc và tìm hiểu kỹ càng.

Bản thân cô đã sống đến 30 tuổi, nhưng kinh nghiệm sống không được phong phú lắm. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô trở về quê hương.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 31: Chương 31



Hai năm sau, trở lại thành phố mình từng học đại học, công việc cô tìm cũng không có nhiều thách thức, nhận mức lương vô thưởng vô phạt, sống vật vờ qua ngày không có mục đích.

Nếu cô chỉ có ở một mình, đi đâu không quan trọng, nhưng giờ đây cô dẫn theo hai đứa con, làm gì cũng phải nghĩ đến bọn trẻ trước.

Không có gì bất ngờ, cô chọn ngay thành phố nơi mình đã học đại học. Thứ nhất là cô đã quen với nơi đó, tuy thế giới này và thế giới riêng của cô là thế giới song song, nhưng thực tế chỉ là một bước ngoặt nhỏ trong lịch sử, Trái đất vẫn là Trái đất ấy, quốc gia vẫn là quốc gia ấy, chỉ có địa phương là khác tên, còn vị trí địa lý thì vẫn vậy.

Có nhiều chi tiết nhỏ thay đổi, nhưng phương hướng chung đều giống nhau. Ví dụ như Nam Thành vẫn là siêu đô thị bậc nhất trong nước, môi trường địa lý vẫn y nguyên, không thể thay đổi. Tuy nhiên, bên trong Nam Thành lại có thể có một số thay đổi nhỏ. Chẳng hạn như tuyến tàu điện ngầm trước kia bị thay thế bằng tuyến khác, hoặc địa điểm nào vốn dĩ bị phá bỏ thì có khả năng ở thế giới này sẽ không bị phá bỏ.

Đây chỉ là phỏng đoán của Thư Nhan, cũng có thể gần giống với thế giới của chính cô. Tóm lại, cô cứ mua bừa vài căn nhà cổ ở ngoại ô Nam Thành, sau này di đời sẽ được đền bù thành mười mấy hai mươi căn...

Mà nhà đất ở Nam Thành như thế nào? Tương lai sẽ có giá cao ngất trời. Cô chỉ cần nằm nhà đếm tiền là được. Nghĩ thôi đã thấy phấn khởi rồi.

"Mẹ, con muốn đi tiểu." Diệp Thiên Bảo thì thào.

Có lẽ cú sốc mà Diệp Chí Cường gây ra quá lớn, nên mấy ngày nay đứa trẻ này rất ngoan. Trẻ con ồn ào quá thì khó chịu, mà yên tĩnh quá lại sợ nó có chuyện gì. Người nói sinh con cái sinh ra để đòi nợ quả không sai. Thư Nhan giờ đây đã thực sự thấm thía sâu sắc.

Tình hình trị an tầm này không tốt, Thư Nhan không yên tâm để Diệp Thanh Thanh ngồi lại, bèn bế Diệp Thiên Bảo rồi dắt Diệp Thanh Thanh cùng đi vào nhà vệ sinh.

"Mẹ, túi?" Diệp Thanh Thanh muốn cầm túi.

"Không cần đâu con. Mấy bộ quần áo cũ ấy mà. Đi thôi." Cô đã khâu thứ có giá trị vào túi trong.

Họ không có nhiều hành lý, chỉ có một chiếc ba lô, bên trong đựng quần áo cũ của ba mẹ con. Đáng lẽ định đưa con gái đi sắm quần áo nhưng bận suốt nên hoãn lại. Sau đó, nghĩ là sắp sửa rời khỏi Tây Thành, dắt theo hai đứa con cũng không dễ dàng gì, nên chỉ gói gém đơn giản rồi lên đường. Có tiền thì ở đâu cũng có thể mua được. Để sau khi đã ổn định nhà cửa ở Nam Thành rồi mua quần áo mới cũng được.

Về bản thân cô, sáu tháng tới cô không có ý định mua quần áo. Sau khi ổn định cuộc sống thì bước đầu tiên là giảm cân, gầy đi mới mua quần áo để tránh lãng phí.

Sau khi Diệp Thiên Bảo vào nhà vệ sinh, Thư Nhan cũng kêu cả Diệp Thanh Thanh ngồi xuống, dẫn theo con nhỏ làm gì cũng không tiện, vào nhà vệ sinh lại càng phiền phức hơn.

Đối diện Thư Nhan là một cặp vợ chồng trung niên trông rất giản dị, khoảng năm mươi tuổi. Người nam thì kiệm lời, người nữ lại nói rất nhiều.

"Em gái, cha bọn trẻ đâu? Sao không đi cùng ba mẹ con?"

TBC

Lòng Thư Nhan thắt lại. Đàn bà con gái một thân một mình dắt theo hai đứa trẻ con, nhất định là miếng thịt béo trong mắt bọn buôn người, không cảnh giác là không được. Nhìn mặt không bắt được hình dong, cẩn thận trong mọi chuyện không bao giờ thừa.

Thư Nhan bình tĩnh cười đáp: "Cha bọn trẻ đang làm việc ở Ninh Thành, kêu nhớ các con, bảo tôi dẫn bọn trẻ đến chơi."

"Ninh Thành tốt lắm đấy, làm việc gì thế? Chắc kiếm được không ít tiền nhỉ? Không thì sao nỡ cho ba mẹ con đi chơi. Tiền tàu xe đi về có rẻ đâu." Người phụ nữ nói rất bình thường.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 32: Chương 32



"Đi làm thuê ba cọc ba đồng ấy mà. Tết nhất không về nhà nên nhớ các con, vừa khéo là hai đứa nhỏ cũng muốn đi chơi nên đưa hai đứa đến đó một lần." Thư Nhan nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Thiên Bảo, ghé vào tai cậu và nói nhỏ: "Đừng nói gì cả."

Diệp Thiên Bảo sợ hãi nép vào n.g.ự.c Thư Nhan, còn Diệp Thanh Thanh thì ôm chặt lấy gấu áo của mẹ.

Trẻ con rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn.

"Nói cũng phải. Em nói xem, chúng ta kiếm tiền chẳng phải đều là vì con cái sao?" Người phụ nữ bật cười nhìn hai đứa nhỏ: "Hai đứa con em xinh đáo để, mỗi tội con bé hơi gầy. Nào, đây là trứng trà bác tự nấu đấy. Cho các cháu này."

Thư Nhan càng thêm cảnh giác, khẽ cười và nói: "Không cần đâu, không cần đâu."

TBC

Vội vàng đẩy lại: "Mẹ con tôi có mang theo đây."

Cô lấy từ trong túi ra một bịch trứng trà, đưa ngược lại cho họ hai quả: "Chuẩn bị sẵn ở nhà rồi. Tôi sợ trời nóng lại ăn không hết. Anh chị nếm thử của tôi xem."

"Chúng tôi cũng có, giữ lại cho bọn trẻ ăn đi."

Hai người đẩy tới đẩy lui, bốn quả trứng trà lăn xuống đất: "Ấy chết! Ôi... Thật xin lỗi, tôi biếu anh chị thêm mấy quả."

"Không cần đâu. Thanh niên các cô cứ ưa sạch sẽ. Bên ngoài vẫn có vỏ đây còn gì? Bóc vỏ là ăn được hết." Người phụ nữ xua tay, nhặt quả trứng trà lên bóc vỏ, rồi ăn cùng người đàn ông.

Chẳng lẽ không phải kẻ xấu? Phải chăng cô đã thận trọng quá mức? Mặc kệ. nhỡ chẳng may có chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng muộn màng.

Thư Nhan cười ngượng ngùng: "Hai đứa con em từ nhỏ bụng dạ đã yếu."

"Bụng dạ yếu thì phải chăm sóc cho tốt, nếu không sẽ khổ lắm." Ăn xong trứng trà, người phụ nữ lấy từ trong túi ra rất nhiều táo đỏ: "Táo đỏ vườn nhà tự trồng, ăn không hết nên đem phơi khô. Món này tốt cho cả phụ nữ lẫn trẻ em, ngọt lịm. Mấy mẹ con ăn thử."

"Món này mẹ con tôi cũng có." Thư Nhan cảm thấy người này quá nhiệt tình.

Lúc này, một nhân viên trên tàu đi tới, Thư Nhan vội hỏi: "Xin chào đồng chí, xin hỏi toa giường nằm còn chỗ không?"

Cô mua vé vội nên không mua được vé giường nằm. Cứ nghĩ chỉ hơn mười tiếng đồng hồ, chịu đựng rồi cũng qua. Bây giờ, tốt hơn hết là nghĩ cách đổi sang toa giường nằm.

"Xin lỗi, việc này tôi cũng không rõ." Nhan viên tàu lắc đầu.

"Đồng chí, nhờ đồng chí châm trước cho mẹ con tôi. Đồng chí xem, hai đứa bé nhà tôi đều ốm yếu." Thư Nhan đụng khẽ vào Diệp Thanh Thanh, cô nhóc rất thông minh, lập tức ho lụ khụ, tỏ vẻ rất khó chịu: "Xem giúp tôi xem liệu có chỗ nào trống với được không? Tôi sẽ mua vé bù."

Trên thực tế, tàu hỏa luôn để thừa ra giường nằm để đối phó với những trường hợp khẩn cấp hoặc dùng để tạo mối quan hệ, nhưng người bình thường khó có thể mua được.

Dù sao cơ thể này cũng đã từng c.h.ế.t một lần, khí sắc rất kém, lại dắt theo hai đứa trẻ con, cô bé thì gầy guộc, đứa trẻ bế trong tay cũng tái nhợt. Nhân viên trên tàu cảm thấy động lòng thương, đưa họ đến chỗ trưởng tàu để giải thích tình hình, sau đó bù thêm một vé giường nằm cho cô.

"Cô ta đã phát hiện ra điều gì à?" Cặp vợ chồng đối diện Thư Nhan nhìn họ rời đi, người phụ nữ hỏi.

"Tại bà hấp tấp quá chứ còn gì nữa. Người ta đàn bà con gái một thân một mình dắt theo hai đứa trẻ đi xa thì phải cẩn thận là cái chắc." Người đàn ông trầm giọng than thở.

"Tiếc cho con cừu béo mẫm này quá. Tôi nhìn thấy rõ rành rành, người đàn ông đưa chúng lên tàu lái xe hơi, tay đeo đồng hồ dây vàng. Đấy ông xem, nói mua vé giường nằm là mua ngay được. Chắc chắn phải mang theo không ít tiền." Người phụ nữ vô cùng tiếc nuối: "Hai đứa bé kia cũng xinh xắn nữa, nhất là thằng bé con ấy, trắng trẻo bụ bẫm, nhất định sẽ bán được giá."

"Im mồm! Sợ người khác không nghe thấy à?" Người đàn ông trừng mắt nhìn bà ta. Chuyến đi này thế là công cốc.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 33: Chương 33



Đổi sang toa giường nằm, ba chiếc giường trong đó đã có người, chiếc giường còn trống là của họ. Giường ở tầng trên, phía dưới ở bên trái là một ông cụ, bên phải là một anh thanh niên, phía trên anh ta là cô gái trẻ.

Thư Nhan cười với bọn họ, do dự mãi, cuối cùng vẫn không đề nghị đổi chỗ, đành chịu phiền phức hơn một chút vậy. Lần sau đi đâu nhớ mua vé trước là được.

Đầu tiên là giúp con gái leo lên giường tầng trên, rồi bế con trai lên. Sau khi đã yên vị, Thư Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, vừa vỗ lưng Diệp Thiên Bảo, vừa thủ thỉ hỏi Diệp Thanh Thanh: "Sợ không con?"

"Không sợ ạ." Nói thì nói như vậy, nhưng co bé lại túm chặt cánh tay Thư Nhan.

"Đừng sợ, có mẹ đây rồi." Thư Nhan ôm cả Diệp Thanh Thanh vào lòng: "Nhớ là sau này ra ngoài, người không quen biết cho thứ gì thì đừng lấy, đặc biệt là đồ ăn."

Mười bảy tiếng đồng hồ sau, tàu đã đến ga Nam. Thư Nhan khoác ba lô, bế Diệp Thiên Bảo, dắt Diệp Thanh Thanh, theo dòng người đi ra khỏi ga. Cuối cùng cũng đã đến nơi.

"Ở khách sạn không, đồng chí ơi?"

"Đồng chí, có phòng ở chưa?"

TBC

"Đồng chí, đi xe không?"

"Đồng chí, đi đâu vậy?"

"U Phổ, đi không? Còn đúng một chỗ cho cô thôi. Nếu đi thì đi luôn được."

Thư Nhan vừa ra khỏi ga, rất nhiều người đã vây quanh hỏi han, dịch vụ gì cũng có. Thư Nhan không dừng lại, cô dắt đứa trẻ ra bên ngoài đi tìm xe buýt. Thấy trạm xe buýt cũ nhưng vẫn chưa thay đổi địa điểm, Thư Nhan cũng yên tâm, may là mọi chuyện vẫn chưa thay đổi.

Không có nhiều tuyến đường, Thư Nhan tìm được chỗ quen thuộc nhất, đợi hơn nửa tiếng chuyến xe đó mới đến. Không còn cách nào khác, hiện giờ ít xe buýt, không bạt ngàn như tương lai, vài phút lại có một chuyến

Đến nơi, cuối cùng Thư Nhan lộ ra một nụ cười khẽ. Đây là làng đại học mà cô quen thuộc nhất. Ngay từ khi chuẩn bị đến Nam Thành, cô đã kiểm tra vị trí của trường đại học, giống với thế giới của mình, và cô cũng nắm được đại để việc di dời của toàn bộ những tòa nhà gần trường đại học, ví dụ như phố Học Phủ cách trường không xa là một con phố cổ hàng trăm năm, trong tương lai nó sẽ là một trong những điểm tham quan thu hút của Nam Thành.

Vì là con phố có lịch sử hàng trăm năm, nên đương nhiên không có sự thay đổi lớn. Đặt chân đến đây, Thư Nhan thấy quả đúng là như vậy. Như khách sạn cha mẹ đưa cô đến thuê phòng lúc đăng ký giờ đã mở cửa, đưa các con vào thì phát hiện ra không phải cùng một người chủ.

Ngay từ khi mới xuyên qua, Thư Nhan gọi điện cho nhà máy của cha, là một dãy số trống, và cũng không có nhà máy nào như vậy. Chủ hiện giờ không phải người đó cũng có thể lý giải được. Có giống nhau đến mức nào cũng không cùng một thế giới.

"Xin chào, cô muốn thuê phòng phải không?"

"Vâng, cho tôi thuê một phòng. Bao nhiêu tiền một đêm thế?" Không thấy bảng giá đâu, Thư Nhan hỏi. .

"Cô muốn ở phòng đơn hay phòng đôi? Năm tệ một phòng đơn, tám tệ một phòng đôi." Ông chủ cười, đáp.

"Anh có thể đưa tôi đi xem phòng được không? Để tôi so sánh." Thư Nhan đi theo ông chủ lên tầng. Phòng gần như giống nhau, chỉ có điều phòng đôi rộng hơn một chút và có cả phòng tắm. Thư Nhan chọn ngay phòng đôi không chút do dự. Đóng cửa lại, cô thở dài thườn thượt.

Cho dù đã đổi sang toa giường nằm thì trên tàu cũng không ngủ ngon giấc, hai đứa nhỏ đều đã mệt rã rời. Thư Nhan không cho chúng ngủ ngay mà bảo chị gái trông em trai, để mình đi mua hai bát hoành thánh.

Vào những năm 1990. khẩu phần ăn rất hào phóng, hai bát là đủ cho ba mẹ con họ ăn no.

Ngủ một giấc thức dậy đã là buổi chiều. Không có đồng hồ, không có điện thoại di động, thậm chí bây giờ là mấy giờ cũng không biết. Hai đứa trẻ vẫn đang say giấc, Thư Nhan đánh thức chúng. Ban ngày ngủ quá nhiều, đêm đến sẽ không ngủ được nữa.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 34: Chương 34



"Mẹ ơi." Diệp Thanh Thanh dụi mắt, cất tiếng gọi khẽ.

"Dậy thôi, mẹ đưa hai đứa ra ngoài ăn."

Để mà so ra, Diệp Thiên Bảo gắt gỏng hơn nhiều, bị đánh thức nên khóc quấy, Thư Nhan nhỏ nhẹ dỗ dành vài câu rồi thay quần áo cho cậu bé.

"Muốn ăn gì nào?" Thư Nhan rất quen thuộc khu vực này, nhưng là quen với hơn mười năm sau, còn tình hình hiện tại thật ra cũng không rõ lắm, đơn giản là con phố này rất giống và không có nhiều thay đổi.

Thư Nhan hơi thất vọng khi tìm thấy quán ăn trong trí nhớ của mình, nhưng chủ quán không phải là người trong trí nhớ.

Vốn dĩ chủ quán này là người Tây Thành. Hồi đó, nhiều sinh viên miền Bắc rất thích ăn ở đây. Nghe vợ chồng họ trò chuyện với nhau bằng giọng Tây Thành, mà họ cũng là người Tây Thành, nhưng hương vị món ăn lại giống ở Nam Thành hơn.

"Mẹ ơi, ngọt quá." Diệp Thiên Bảo cắn một miếng là muốn nôn nhưng lại không dám nôn ra.

Trước đây ở quê, nếu không thích là cậu nôn ra ngay, bà nội sẽ ở bên dỗ dành. Mấy ngày đó theo mẹ đến Tây Thành, nếu nôn ra không chịu ăn, mẹ sẽ thật sự mặc kệ cậu. Nếm mùi đói vài lần là biết ngoan thôi.

Thư Nhan cắn một miếng, bản thân cô thì tàm tạm, dù sao đã ở Nam Thành lâu như vậy, dần dần cũng chấp nhận được khẩu vị địa phương. Hai đứa trẻ là lần đầu tiên ăn, không quen là bình thường.

"Ông chủ ơi, có thể làm món chưa bưng ra theo khẩu vị của Tây Thành được không?" Là do cô sơ suất, những tưởng chỉ có ông chủ thay đổi, không ngờ là cả khẩu vị cũng có thể thay đổi.

"Em gái cũng là người Tây Thành à?" Bà chủ bưng đồ ăn ra, nhiệt tình hỏi.

"Vâng. Em thì không sao, ăn gì cũng được, hai đứa trẻ lần đầu tiên ăn món Nam Thành nên không quen." Thư Nhan nhìn thấy món ăn trong tay bà chủ: "Làm xong rồi thì thôi ạ. Phiền chị làm thêm cho em một món ăn thường ngày ở Tây Thành với."

Bà chủ cười hiền lành: "Nhà chị mở quán nên ăn muộn, vừa hay đang chuẩn bị ăn, nấu nhiều lắm. Em không chê thì cứ chia ra là được."

Sao lại chê cơ chứ? Thư Nhan nói lời cảm ơn bà chủ. Chỉ chốc lát, cô ấy đã bưng một mâm lớn với ba đĩa đồ ăn ra.

"Mỗi món chị sẻ ra một ít, không đủ thì bảo chị nhé." Hiếm khi gặp được đồng hương Tây Thành nên bà chủ cực kỳ vui vẻ.

Hương vị Tây Bắc đích thực, hai đứa trẻ ăn rất vừa miệng, Thư Nhan ăn hai miếng rồi không ăn nữa mà ăn món đã gọi lúc trước. Cô ăn được cả món Nam Thành lẫn Tây Thành, nên để lại món Tây Thành cho các con.

"Mẹ ơi, mẹ cũng ăn đi." Diệp Thanh Thanh để ý thấy Thư Nhan không gắp món mà bà chủ đưa ra sau.

Chẳng trách sao người ta lại bảo con gái thì chu đáo, tỉ mỉ.

Thư Nhan tươi cười gắp cho cô bé một miếng thịt: "Mẹ thích ăn ngọt, con và em ăn mấy này đi."

Rồi lại gắp một miếng cho Diệp Thiên Bảo đang ngơ ngác nhìn: "Con cũng ăn đi. Hay ăn chóng lớn. Sau này có thể bảo vệ mẹ và chị."

"Bảo vệ mẹ và chị?" Cậu chưa nghe những lời này bao giờ. Bà nội nói với cậu rằng, mẹ và chị là người ngoài, chỉ giúp cậu làm việc thôi, họ phải nghe lời cậu.

"Đúng rồi. Mẹ và chị là con gái. Thiên Bảo là đàn ông. Chẳng lẽ lại không nên bảo vệ mẹ và chị à?" Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, người lớn dạy gì thì học theo đó. Trước đây, bị bà Diệp nuôi dưỡng theo tư tưởng lệch lạc, bây giờ uốn nắn lại còn kịp.

Hai mắt Diệp Thiên Bảo sáng ngời nhìn Thư Nhan: "Đàn ông? Đàn ông giống như cha ạ?"

Thư Nhan khựng lại. Trong thâm tâm đứa trẻ, dĩ nhiên cha của nó là người giỏi nhất. Cậu bé còn quá nhỏ, Thư Nhan cũng không ngốc đến mức đi tranh cãi với cậu.

"Đúng, Đàn ông giống như cha vậy."

Diệp Thiên Bảo vui vẻ ăn thêm nửa bát cơm. Từ khi đi theo Thư Nhan, cô không đút cho cậu bé ăn nữa. Bây giờ, cậu cầm thìa tự ăn, ăn rất ngon lành.

TBC

Vậy nên gì mà nếu trẻ không ăn thì phải chạy theo đút, đều là do nuông chiều hết. Bỏ đói mấy bữa là biết ăn liền.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 35: Chương 35



Thanh toán xong, bà chủ rất tốt bụng, còn tặng Thư Nhan một số món ăn vặt mình tự làm.

"Tặng em bao nhiêu món thế này là em biết ơn lắm rồi." Thư Nhan từ chối.

"Hiếm khi gặp được đồng hương, tất cả đều là duyên số. Sau này năng đến cho chị đắt hàng là được."

"Vậy em xin cảm ơn chị." Trong lúc trò chuyện, Thư Nhan được biết năm nay bà chủ 36 tuổi, lớn hơn cô 11 tuổi, nhưng cuộc sống của người ta hạnh phúc, đuề huề, trông trẻ hơn Thư Nhan rất nhiều.

Khách sạn đang ở có một lợi thế là có bếp chung ở sân sau, tự chuẩn bị dụng cụ nấu nướng và nguyên liệu, nếu muốn dùng thì 50 xu một ngày, Thư Nhan định mua ít đồ và bát đũa để tự nấu.

Gần đó có một cửa hàng bách hóa, bán đủ thứ. Vốn dĩ cô muốn định cư ở Nam Thành, mua đồ đạc đầy đủ cũng không hề gì, nhưng còn dẫn theo hai đứa con nên có thể giản tiện được thì giản tiện. Cô chọn ba cái bát, ba đôi đũa, hai cái thìa, một bát to để đựng canh, một chiếc khăn lau bát đĩa, rồi lấy thêm hai cái đĩa nữa là đủ.

Diệp Thanh Thanh rất ngoan, giúp Thư Nhan xách một ít đồ nhẹ. Diệp Thiên Bảo nhìn thấy thế cũng xách giúp một ít đồ, Thư Nhan không ngăn cản sự tích cực của cậu bé, còn nhiệt tình khen ngợi hai chị em.

Không được ngăn cản con cái khi chúng muốn giúp đỡ, đây là điều cô học được từ các chuyên gia. Người ta cho rằng cha mẹ sẽ hình thành tính ì và ỷ lại của trẻ, Thư Nhan cảm thấy cũng có lý.

Diệp Thanh Thanh chơi với Diệp Thiên Bảo trong phòng, Thư Nhan vào bếp vừa rửa bát đũa rồi trần qua một lượt, vừa suy ngẫm về con đường tương lai.

Trước hết, phải tìm được một căn nhà để ở, mua được là tốt nhất, không mua được thì thuê trước.

Sau đó là vấn đề chọn trường cho Diệp Thanh Thanh. Hiện tại đã hết thời gian đăng ký, các trường đã khai giảng, muốn vào học thì phải tìm mối quan hệ. Nếu thực sự không được thì chỉ có thể theo học trường tư thục. Còn cả Diệp Thiên Bảo cũng đã đến lúc phải đi mẫu giáo. Chọn trường mẫu giáo cũng phiền phức. Bao nhiêu chuyện dồn dập không hề nhỏ.

Tạm thời thu xếp chuyện của hai đứa trẻ trước, rồi từ từ tính chuyện sau này.

Ngày hôm sau thức dậy, Thư Nhan ra ngoài mua bữa sáng về ăn.

"Lát nữa, mẹ sẽ ra ngoài tìm nhà. Con và em chơi trong phòng, ngoài mẹ ra thì không được mở cửa cho ai hết, cũng đừng ra ngoài, biết chưa?" Cô con gái này thực sự rất hiểu chuyện. Cũng may mà có được đứa con gái hiểu chuyện như vậy, nếu không có lẽ Thư Nhan còn mệt hơn bây giờ.

TBC

Khách sạn không có nhiều tiện nghi, đồ điện duy nhất là chiếc quạt, cố tình đặt quạt trên cao để hai đứa trẻ không vô tình chạm vào.

Buổi sáng thức dậy, cô cố ý mở nắp phích nước nóng cho nguội, nếu chúng muốn uống thì chỉ cần rót ra uống, chạm vào sẽ không bị bỏng. Ngó quanh thêm một vòng, thấy không có gì nguy hiểm, cô mới đi ra ngoài.

Thay vì tìm kiếm một cách mù quáng, cô biết gần đó có một khu tập thể cũ, trước đây là khu tập thể công nhân nhà máy, sau khi nhà máy chuyển đi, nhà trường mua lại làm nhà phúc lợi, phát cho giáo viên, một vài giáo viên đã có nhà sẵn sẽ đem cho thuê để bù vào chi phí thường ngày.

Cô đến gặp trực tiếp ông bảo vệ giải thích ý định của mình. Không may là ông cụ lại nói với Thư Nhan rằng nhà ở đây ít khi cho thuê, nếu có thì người ta đã thuê ngay rồi.

Là do cô không suy nghĩ kỹ càng. Hiện tại là năm 1992 chứ không phải 2019. Lương giáo viên còn rất thấp, nhiều giáo viên độc thân còn không được phân nhà nên chỉ có thể ở trong ký túc xá tập thể. Hơn nữa, nhà ở Nam Thành từ trước đến nay đều rất đắt đỏ, làm sao Thư Nhan có thể thuê được.

"Vậy ông ơi, ông có biết quanh đây còn chỗ nào có thể thuê được nhà không?" Thư Nhan không bị sốc, tiếp tục hỏi ông cụ.

"Tìm nhà quanh đây khó lắm." Ông cụ lắc đầu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 36: Chương 36



Bây giờ kinh tế khá hơn lên, gia đình nhiều sinh viên làm ăn kinh doanh kiếm ra tiền, muốn cho con cái có điều kiện tốt hơn, kéo theo sinh hoạt phí của sinh viên tăng lên, cũng nhiều người ra ngoài sống nhiều hơn.

Thư Nhan hơi thất vọng. Cô tưởng mình quá quen thuộc với nơi này, lại có nhiều giáo viên, sau này nghĩ cách tìm mối quan hệ rồi cho Diệp Thanh Thanh đi học trường Tiểu học Tây thành gần đó. Vào trường ấy rồi lên cấp hai, cấp ba cũng sẽ không phải lo lắng nhiều. Chưa kể đến khi thi đại học, trường Đại học Nam Thành sẽ ưu tiên cho học sinh của trường cấp ba Nam Thành.

"Sao cô không đến Tiểu Nam Môn xem sao? Ở đó có nhiều nhà thuê lắm." Ông cụ thấy Thư Nhan như vậy, không khỏi đưa ra lời khuyên.

Hai mắt Thư Nhan sáng ngời. Đương nhiên cô biết Tiểu Nam Môn, là trung tâm thương mại sầm uất nhất trong tương lai, nhưng chắc bây giờ ở đó toàn là nhà cổ nhỉ? Hơn nữa đều là những đại viện, mỗi căn từ hai mươi đến ba mươi mét vuông ở được năm, sáu người, tầng trệt có một phòng tắm chung. Môi trường thì không cần phải nói.

Thư Nhan có thể chịu đựng mọi chuyện khác, nhưng cô thực sự không thể chấp nhận phòng tắm kiểu đó.

"Ông ơi, ông có biết gần đây có tòa nhà nào không?"

"Tòa nhà cũng có đấy! Đi bộ một km về phía Bắc, có ông chủ lớn xây dựng cả tòa chung cư, nhưng chỗ ấy chỉ bán chứ không cho thuê. Phòng ốc hoành tráng lắm, môi trường cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất là đắt. Cô đến đó mua một căn, đảm bảo rất thoải mái." Ông cụ bảo vệ cảm thấy Thư Nhan có vẻ phách lối nên cố tình rung cây dọa khỉ.

TBC

"Ở phía đó ạ?" Trong thế giới của cô, nơi đó sẽ được trường học tiếp quản để xây dựng một chi nhánh, nên cô nghĩ hiện tại nó vẫn là một bãi đất hoang, thậm chí còn không nhìn về phía ấy. Không ngờ nơi đó đã được người ta mua đứt để khai thác bất động sản.

Vẫn là câu nói ấy, giống đến mấy cũng không phải là một thế giới, có thể dùng để tham khảo chứ không thể đánh đồng với nhau, Thư Nhan cảnh cáo bản thân một lần nữa, cảm ơn ông cụ rồi lập tức lên đường đến Tiểu Nam Môn.

Đi được hơn một dặm, Thư Nhan nhìn thấy một tòa cao ốc, phía sau có khu dân cư, cây cối xanh tốt, ít nhất nhìn từ bên ngoài vào cũng thấy rất thoải mái. Cô tìm đến trung tâm mua bán nhà. So với tương lai thì có thể nói là vắng như chùa bà đanh.

Thực ra cũng không có gì khó hiểu. Lúc này, các đơn vị sẽ phân lô bán nền, rất nhiều người ôm lấy nhà đất, kiên quyết giữ bằng được vị trí công việc, thậm chí cho rằng người nào mua nhà là kẻ ngu.

Một lý do nữa là giá nhà ở thời điểm này thực sự quá cao. Như khu chung cư mà Thư Nhan đang xem bây giờ, giá chào bán là 1. 500 tệ một mét vuông. Nghe có vẻ là một số tiền nhỏ, nhưng đừng quên hiện tại là năm 1992. thu nhập bình quân đầu người ở Nam Thành khoảng ba, bốn trăm tệ một tháng, lương cả năm là hơn 3. 000 tệ. Nhịn ăn nhịn uống chỉ có thể mua được hai mét vuông đất. Thực tế so ra cũng không khác tương lai là mấy.

"Tôi xin chào chị, xin cho hỏi chị muốn xem nhà phải không?" Thái độ của cô gái bán hàng rất tốt, không có kiểu nhìn mặt đặt tên.

Kinh tế của Trung Quốc vừa mới khởi sắc, rất nhiều người phất lên sau một đêm, không hiếm người ăn mặc rất xoàng nhưng trong nhà rất nhiều tiền.

"Đúng rồi, tôi đến xem nhà." Thư Nhan cười với người bán hàng: "Nhà có những căn hộ kiểu nào có thể giới thiệu một chút được không?"

"Dĩ nhiên." Cô gái bán hàng lấy bản thiết kế bên trong ra đưa cho Thư Nhan, giới thiệu tỉ mỉ về bố cục của nhà ở.

Nhà đầu tư là người gốc Nam Thành, nhưng lại mời nhà thiết kế của công ty thiết kế ở Cảng Thành, nghe cô gái bán hàng giới thiệu nhà thiết kế còn dành được giải thưởng quốc tế, vì vậy nhà cửa ở đây của bọn họ theo tiêu chuẩn quốc tế, vô cùng cao cấp và thời thượng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 37: Chương 37



Chỉ dựa vào hình dạng và bố cục tổng thể thì đích thật không tồi chút nào, đặt ở hai mươi năm sau thì vẫn rất có khí thế, chỉ là không biết cấu hình như thế nào thôi.

Tổng cộng có bốn loại cấu hình, chia ra các loại là 60 mét vuông, 80 mét vuông, 90 mét vuông, còn có loại phòng lớn là một 120 mét vuông, loại 120 mét vuông chỉ có mười căn.

TBC

Nhà ở Nam Thành vẫn luôn chật hẹp, rất nhiều người dân địa phương chen chúc trong một căn nhà hai mươi mấy mét vuông, hoặc là căn nhà ba bốn mươi mét vuông.

Không nghi ngờ gì căn 120 mét vuông chính là biệt thự rồi, tính toán giá cả cho căn 120 mét vuông, tính ra một ngàn năm trăm đồng cho mỗi mét vuông, ít nhất là phải cần một trăm năm mươi ngàn.

Bây giờ đối với người Nam Thành mà nói với trung bình hàng tháng là bốn trăm một tháng thì chắc chắn là một con số khổng lồ.

Có thể nói các nhà thiết kế ở Cảng Thành tận dụng diện tích của nhà ở mức tối đa nhất, 60 mét vuông là ba phòng ngủ một phòng khách, kèm thêm một cái ban công khác, 80 mét vuông làm đến được bốn phòng ngủ và một phòng khách, cũng có ban công, 90 mét vuông là bốn phòng ngủ và 2 phòng khách, tặng thêm hai cái ban công.

Diện tích sàn dành cho công cộng được tính mười phần trăm, diện tích thực dụng của căn 90 mét vuông là 81 mét vuông, bốn phòng ngủ hai phòng khách và một phòng vệ sinh, có thể thấy căn phòng còn được bao nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-c*-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-37.html.]

Ngược lại căn to nhất là 120 mét vuông có ba phòng ngủ hai phòng khách và hai phòng vệ sinh, Thư Nhan có thể hiểu được dụng ý của nhà thiết kế, người mua được căn 120 mét vuông dĩ nhiên là người có tiền, chú trọng đến sự thoải mái, dù sao thì phòng quá nhỏ sẽ không thể làm hài lòng người mua.

Chưa kể đến vị trí địa lý, trường đại học Nam Thành là trước đại học trọng điểm trong nước, khu vực xung quanh cũng sẽ phát triển rất tốt trong tương lai, nhà cửa ở đây chắc chắn sau này sẽ tăng vùn vụt.

Nếu như cô ấy lại mua nhà, giữ lại căn nhà này thì hoàn toàn không cần lo lắng và có thể cho thuê bất cứ lúc nào.

"Tôi muốn biết xung quanh đây có cơ sở hạ tầng công cộng gì không? Ví dụ như trường học, bệnh viện vân vân?" Nếu như cô ấy chỉ có một mình thì Thư Nhan sẽ không hề do dự mà mua ngay, nhưng vấn đề là cô ấy có hai đứa con, trường học và bệnh viện là vấn đề chủ yếu nhất.

Trường học thì không nhất thiết, nhưng người dân Trung Quốc ai cũng biết, trẻ con còn nhỏ và sức đề kháng yếu khó tránh khỏi những lúc đâu đầu nóng sốt, nhỡ có tình huống gì đó xảy ra đột xuất thì ở gần bệnh viện là điểm mấu chốt để cứu mạng

"Có, ở bên trong khu chung cư có một trường mầm non, hơn nữa là trường song ngữ và bên trong có nhiều giáo viên nước ngoài, cô cũng biết tốt nhất là nên học ngôn ngữ từ nhỏ, về phía nam ba trăm mét là trường tiểu học Gia Thật, đi về phía đông bốn cây số là bệnh viện Nhân Dân số 2 của thành phố Nam Thành. Ngoài ra phía sau khu chung cư không xa là chợ rau, tiện cho việc mua rau, tổng thể mà nói thì cơ sở hạ tầng ở chúng tôi vô cùng đầy đủ, tôi có thể rất tự tin nói rằng ở đây không nhất thì cũng nhì ở trong toàn bộ Nam Thành."

Cô ấy biết trường tiểu học Gia Thật có tiếng cũng không thua kém gì trường tiểu học Tây Thành, hai trường luôn là đối thủ cạnh trạnh với nhau, nhìn chung thành tích của trường tiểu học Gia Thật có thể tốt hơn, nhưng cuối cùng tỉ lệ chọi thi đỗ là 3:7, trường tiểu học Gia Thật là ba tiểu học Tây Thành là bảy.

Sở dĩ có sự khác biệt lớn như vậy nguyên nhân chủ yếu là vì thành tích của Gia Thật dựa vào sự quản lý chặt chẽ, việc tự học vào buổi sáng, tự ôn tập vào buổi tối và bài tập về nhà khá là nhiều.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 38: Chương 38



Thư Nhan đã từng làm gia sư cho một em học sinh ở tiểu học Gia Thật thật sự bị những bài tập về nhà kia làm cho choáng ngợp, một ngày có đến ba bài kiểm tra khác nhau là Ngữ Văn, Toán và Anh Văn, một cuốn ghi chép, một bài văn ba trăm từ, trong một ngày học hai mươi từ mới, hai mươi từ ngữ, hai mươi chữ đơn từ của môn Tiếng Anh, thêm vào đó là các loại sách luyện tập mà nhà trường yêu cầu phải mua...

Nhà trường và giáo viên nghiêm khắc với trẻ con là tất yếu nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Dù sao Thư Nhan cũng cảm thấy quá cứng rắn với trẻ con thì chưa hẳn là điều tốt.

Có thể thấy được điều đó thông qua tỉ lệ thi đại học, những đứa trẻ sau khi học cấp II, cấp III ở những trường học không quá nghiêm khắc và được thư thái hơn, vậy là được nuông chiều bản thân hơn so với những đứa trẻ khác, từ đó điểm thành tích sẽ tụt một cách thê thảm.

"Trường tiểu học Tây Thành cũng không xa, có thể đến học ở đó không?" Bản thân cô ấy đã đi học nhiều năm như vậy nên biết nỗi khổ nhất của việc học tập, hãy đối xử với người khác như cách bạn muốn họ đối xử lại với mình.

Cô gái bán hàng ngạc nhiên nhìn Thư Nhan bây giờ trường tiểu học Gia Thật khó vào hơn rất nhiều so với tiểu học Tây Thành, rất nhiều phụ huynh mua nhà của bọn họ chính là vì chính sách mới của quốc gia, đi học ở chỗ lân cận thì có thể học ở trường tiểu học Gia Thật, tức là những đứa trẻ đàng hoàng học ở trường cấp II trọng điểm đến khi đó có thể vào học ở trường cấp III Nam Thành.

"Tiểu học Tây Thành cũng được, chúng tôi cũng có chỉ tiêu."

Người đầu tư có thể nắm được vùng đất khu vực này thì chắc chắn tiềm năng ở đằng sau không hề nhỏ, có đủ sức lấy được chỉ tiêu của hai trường này quả thật là điều dễ dàng.

Thư Nhan rất vui mừng khi nghe điều đó: "Con gái tôi năm nay đã bảy tuổi, đang học lớp một tiểu học, vì có chút chuyện nhỏ mà phải trì hoãn lại, bây giờ có thể đăng ký nhập học được không?"

TBC

Không gian làm việc của những năm chín mươi có thể lớn hơn nhiều so với tương lai, suy cho cùng vào thời điểm này việc kiểm soát cũng không mấy nghiêm khắc.

Cô gái bán hàng khó xử nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, dẫu sao cũng phải cần trường học bên kia hồi đáp lại."

"Tôi đi xem nhà, xem nhà xong rồi thì lại bàn chuyện khác, nếu không nói nhiều cũng vô ích."

"Chị xem ưa ý loại căn hộ nhà ở nào?" Cô gái bán hàng lộ ra hàm răng xinh đẹp thẳng đều, làm kinh doanh lâu như vậy có thể thấy ra người nào chỉ hỏi, người nào thật lòng muốn mua, trước mặt là một người trông không xinh đẹp lại ăn mặc quê mùa, nhưng rõ ràng là thực sự muốn mua nhà, chẳng qua cô ấy định vị cho Thư Nhan là căn hộ 60 mét vuông, cứ cho là căn hộ nhỏ nhất cũng cần một trăm ngàn và cô ấy cũng nhận được không ít tiền phần trăm.

"Mỗi căn đều đưa cho tôi đi xem một vòng." Lúc này đều có sẵn các căn hộ đã hoàn thiện có thể trực tiếp đến xem.

Đi ngang qua tòa nhà Thư Nhan hỏi: "Đây là tòa nhà văn phòng sao?"

"Đúng rồi, ở đây đang quảng cáo cho bên ngoài thuê, nếu chị làm ăn kinh doanh thì ở đây là nơi thích hợp nhất để thuê, xung quanh đây có mấy trường đại học nên càng dễ dàng để tuyển dụng các sinh viên hơn." Cô gái bán hàng dừng lại để giới thiệu cho Thư Nhan.

Thư Nhan nghe những lời này cho có vậy thôi tuyệt đối sẽ không xem là thật, bây giờ sinh viên còn được bao để bố trí, ai lại đi làm công cho một công ty tư nhân nhỏ chứ?.

"Không dễ thuê đâu nhỉ?" Thư Nhan mỉm cười hỏi.

Thật ra những năm chín mươi không phải là thời cơ tốt để đầu tư mua nhà, thời gian sau đó thì giá cả nhà cửa cũng không có gì thay đổi lớn, chi bằng đem tiền đi làm ăn kinh doanh, đến vào khoảng năm 1997 đến năm 1999 khi giá nhà rớt giá mua mười mấy hai mươi căn nhà thì có thể nằm ở nhà và ngủ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 39: Chương 39



"Sao lại thế được? Những ngôi nhà ở đây đã cho thuê gần hết, chị có muốn đi xem không?"

Thư Nhan lắc đầu, cô ấy thuê văn phòng làm gì? Lại không mở công ty, nên đi xem nhà trước đã.

Cô gái bán hàng không nói gì thêm nữa, nếu như Thư Nhan thật sự muốn thuê thì điều đó mới khiến cô ấy kinh ngạc.

Đi theo cô gái bán hàng bước vào bên trong khu chung cư, đi trên đường cô gái không ngừng giới thiệu cho cô ấy về cơ sở hạ tầng môi trường ở bên trong khu chung cư: "Đây là phòng bảo vệ với hệ thống an ninh hai mươi bốn giờ bảo vệ an toàn cho toàn bộ dân cư ở đây trong mọi lúc, đây là trường mầm non song ngữ tự thiết lập của khu chung cư chúng tôi, bây giờ không có nhiều trẻ em lắm, đợi các chủ hộ lần lượt chuyển đến thì lúc đó sẽ náo nhiệt lắm."

Đi vào tòa nhà thứ hai cô gái bán hàng vô cùng tự hào nói: "Tòa nhà của chúng tôi là nơi duy nhất ở Nam Thành có thang máy, tất cả toàn bộ thang máy đều được nhập khẩu, chị không cần lo lắng về vấn đề an toàn."

Tổng cộng khu chung cư có hai mươi tầng, bọn họ đi xem đầu tiên là căn hộ rộng 60 mét vuông. 60 mét vuông thật sự rất nhỏ, phòng nhỏ nhà vệ sinh nhỏ, nhà bếp cũng nhỏ, hai người có thể lách vai qua có thể đi qua, ba người thì chỉ có thể chen chúc vào tại một chỗ.

Căn 80 mét vuông gần như bằng 60 mét vuông chỉ có hơn nhau một phòng mà thôi. 90 mét vuông xem ra rộng hơn nhiều vì có nhiều hơn một ban công, nên cảm giác phạm vi tầm nhìn được mở rộng hơn, tổng cộng có bốn phòng, cô ấy và đứa con mỗi người một phòng, còn lại một phòng có thể làm phòng làm việc, căn hộ này có thể đưa vào phạm vi xem xét, nhưng Thư Nhan vẫn muốn đi xem căn hộ 120 mét vuông một chút.

Thật sự căn hộ 120 mét vuông không chê vào đâu được, diện tích căn phòng phù hợp, phòng khách rộng rãi sáng sủa, có ba ban công lớn còn có hai nhà vệ sinh, cảm giác nhìn chung vô cùng tốt.

"Giá cả bao nhiêu?" Cái được gọi là giá khởi điểm là giá cả cho căn nhà tệ nhất, vừa tối tăm lại ẩm thấp, những người có cơ thể yếu ớt sẽ sinh bệnh nếu ở đó, hiện giờ đang xem căn nhà này tuyệt đối không thể nào là giá khởi điểm.

"Chị nhìn trúng ngôi nhà này sao?" Trong lòng cô gái bán hàng không hề vui vẻ, thật ra có rất nhiều người sau khi xem qua căn nhà 120 mét vuông đều vô cùng yêu thích

Cuối cùng toàn bộ đều dọa sợ bỏ chạy sau khi nghe đến giá cả, cô gái bán hàng cũng rất sợ khi Thư Nhan nghe giá cả cũng sẽ quay lưng bỏ đi, trên khuôn mặt vẫn đang nở nụ cười nhiệt tình.

TBC

"Chúng tôi đã mời nhà thiết kế giỏi nhất, công ty kiến trúc tốt nhất, dùng vật liệu tốt nhất..."

"Cô cứ trực tiếp nói ra cái giá đi." Nói nhiều như vậy không phải là muốn nói chỗ này của bọn họ đắt cũng có cái đạo lý của đắt hay sao?.

"Bốn ngàn hai trăm tệ một mét vuông."

Thư Nhan đột nhiên muốn cười haha, đã nói giá trung bình là một ngàn năm trăm tệ mà, không phải bốn ngàn hai trăm cũng chênh lệch quá nhiều rồi sao? Điều này không đáng tin giống như mức lương bình quân đầu người của thế hệ sau này vậy.

Bốn ngàn hai trăm tệ không nhiều nhưng đây là bốn ngàn hai trăm tệ của năm 1992. nhân viên chính thức của bên Nam Thành chỉ có hơn ba trăm một tháng, cũng có thể nói một nhân viên làm một năm không ăn không uống cũng mua không nỗi một mét vuông.

Thư Nhan do dự có cần phải mua một căn nhà lớn như vậy không, gần năm trăm ngàn đồng, số tiền này đem gửi vào ngân hàng thì tiền lãi sẽ tăng cao hơn cả giá nhà.

Cô gái bán hàng hồi hộp nhìn Thư Nhan.
 
Back
Top Bottom