Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 35: Trọng sinh



Cố Diễm biết sức khỏe của ông luôn không tốt, nhưng khi được nhận thông báo rằng bệnh tình của ông trở nên nguy kịch, cậu mới đột nhiên phát hiện ra một ngày nào đó ông sẽ rời xa cậu.

Ngày hôm đó, ông cụ Cố ép Cố Diễm đưa ông từ bệnh viện về nhà, hôm sau lại từ căn nhà thuê ở thành phố trở về nhà cũ ở nông thôn.

Ông cụ Cố nói, đây là lá rụng về cội. Ông được sinh ra ở thôn này, khi trưởng thành cũng từng phát đạt, đi khắp thế giới, nhưng khi ông sa sút, thôn này lại trở thành bến cảng, nơi này là cội nguồn của ông, ông chết ở chỗ này mới yên tâm.

Cố Diễm quỳ trước giường bệnh mấy tiếng cũng không thuyết phục được ông Cố thay đổi ý định, cuối cùng dưới sự van xin của ông cụ Cố, cậu không dám trái lời nữa, chỉ có thể chiều theo ý ông, ngừng giãy giụa vô ích trong bệnh viện, đưa ông trở về nhà cũ trong thôn.

Cố Diễm xin nghỉ ở trường học vài ngày, vốn dĩ anh chỉ định ở lại chăm sóc ông nội đang suy yếu nhanh chóng, nhưng vừa xin phép xong, ngày hôm sau đã bị ông gọi vào giường bệnh dặn dò di ngôn.

Trong đôi mắt già nua của ông cụ Cố đầy vẻ phức tạp, cuối cùng chuyển thành thoải mái. Cả cuộc đời vận mệnh thăng trầm, cuối cùng rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, từng oán hận, từng không cam lòng, cũng từng có rất nhiều tiếc nuối, nhưng khi sinh mệnh kết thúc, tất cả đều phai nhạt đi.

Điều duy nhất còn vướng bận là đứa cháu trai tự tay nuôi lớn.

Ông vốn là nỏ mạnh hết đà, có thể chống đỡ được đến bây giờ là vì muốn chờ Cố Diễm trưởng thành, nhưng xem ra hiện giờ không thể chờ được nữa rồi.

Ông cụ Cố nhìn Cố Diễm với vẻ áy náy.

Cuối cùng, ông Cố bảo Cố Diễm làm theo chỉ thị của ông, tìm ra một cái rương làm bằng gỗ mun được bao bọc bởi một tấm vải màu xanh biển từ trong phòng.

Ông nói với Cố Diễm, chiếc rương này là bảo vật gia truyền, phải truyền lại thật tốt, chỉ khi rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận thì mới được mở nó ra.

Cố Diễm không quá để ý đến chiếc rương, cậu nắm chặt tay ông, nước mắt làm tầm mắt cậu trở nên mơ hồ.

Ông cụ Cố bây giờ nhìn có vẻ tinh thần rất tốt , còn có sức dặn dò cậu nhiều thứ như vậy, nhưng mà…

Chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, ông cụ Cố đã là đèn cạn dầu, đi đến cuối cùng.

Sau khi dặn dò hết mọi chuyện xong, ông cụ Cố từ từ nhắm hai mắt lại, bàn tay trong tay Cố Diễm dần mất đi chút hơi ấm cuối cùng.

Cố Diễm trơ mắt nhìn người thân duy nhất cứ thế ra đi, đờ đẫn quỳ một hồi lâu, nước mắt đã thấm ướt tấm vải trên chiếc rương trong lồng nực..

Cậu không nhận ra, chiếc rương đen kịt đột nhiên toả ra một vầng hào quang mờ nhạt , dần dần càng ngày càng sáng, cuối cùng ánh sáng rực cháy mãnh liệt, hoàn toàn nhấn chìm Cố Diễm.

Vân Xu phát hiện vị trí bên cạnh đã trống suốt bốn ngày, giáo viên chủ nhiệm nói Cố Diễm xin nghỉ một tuần vì ông nội bị bệnh nặng.

Vốn dĩ giáo viên chủ nhiệm không muốn chấp thuận cho kỳ nghỉ dài như vậy vào thời điểm này, nhưng Cố Diễm có hoàn cảnh đặc biệt, ông nội bệnh nặng, trong nhà chỉ có một mình người thân là cậu chăm sóc, không phê duyệt cho Cố Diễm thì phải làm sao?

Tin nhắn Vân Xu gửi cho Cố Diễm vẫn chưa thấy Cố Diễm trả lời, thử thăm dò gọi điện thoại, Cố Diễm cũng không bắt máy, việc này khiến cô có hơi lo lắng.

Ông cụ Cố bị bệnh rất nghiêm trọng sao?

Đã xảy ra chuyện gì sao? Tiền thuốc men có đủ không?

Vân Xu không nhịn được suy nghĩ rất nhiều, đồng thời cảm thấy có gì đó bị chặn lại trong tâm trí, làm mờ đi một điều rất quan trọng

Vào đêm trước kỳ thi hàng tháng, Cố Diễm vội vã trở lại trường học trong đêm.

Ngày hôm sau, sự xuất hiện của cậu đã gây náo động cả lớp.

Mấy ngày không thấy, khi Cố Diễm xuất hiện trở lại, tướng mạo và khí chất đều vô cùng khác biệt, giống như đột nhiên biến thành một người khác

Tối hôm qua, Vân Xu lo lắng lạ thường, hôm nay dậy muộn hơn một chút, chẳng mấy khi cô lại vào lớp suýt soát giờ vào học. Đôi mắt vốn đang lười nhác híp lại bỗng mở to khi nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cửa sổ.

Cố Diễm đã trở lại?

Không chỉ trở lại, mà còn thay đổi hoàn toàn.

Cậu tháo kính, mái tóc cắt ngắn, đôi lông mày rậm thẳng tắp và đôi mắt phượng kiêu ngạo, phong nhã không còn bị che lấp, bộ đồng phục học sinh luôn chỉnh tề được mở ra để lộ chiếc áo sơ mi màu xám khói bên trong, lộ cả cái cổ thon dài và xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng.

Khác với bộ dạng Vân Xu nhìn thấy lúc trước, không chỉ có quần áo, lúc trước Cố Diễm còn cài nút áo sơ mi trên cùng, quan trọng nhất là vẻ mặt và khí chất, lúc trước Cố Diễm thu mình, còn có dấu vết của sự ngây thơ đang cố che giấu.

Nhưng Cố Diễm của ngày hôm nay thật sự rất khác biệt, không cần phải cẩn thận tìm ra mấy điểm khác ấy, mà những thay đổi ấy của cậu rõ rệt đến nỗi khiến người ta thấy kinh ngạc.

Cố Diễm như vậy làm Vân Xu có hơi do dự, không đến chào hỏi.

Sau khi Vân Xu ngồi xuống, đưa lưng về phía cậu, Cố Diễm mới hơi ngước mặt nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, ánh mắt phức tạp.

Suốt ba ngày thi căng thẳng, cả Vân Xu và Cố Diễm đều cố tình tránh mặt nhau, và vì lúc thi ngồi chỗ khác nên hai người không nói một câu nào trong ba ngày.

Cố Diễm cũng không trả lời tin nhắn lúc trước của Vân Xu.

Sau khi thi xong, bầu không khí trong ký túc xá trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Vân Xu vẫn ở cùng với ba người lớp Ánh Nắng.

Họ đã bị Vân Xu k.ích thích và ảnh hưởng, phải nói là toàn bộ lớp Ánh Nắng đều bị Vân Xu ảnh hưởng, bây giờ bầu không khí học tập đã khác trước rất nhiều, không còn thờ ơ với các kỳ thi như trước nữa. Họ cũng đã nghiêm túc ôn tập trong kỳ thi hàng tháng vừa qua, thi xong cực kì nhẹ nhõm.

Sau khi thả lỏng hết sức, mấy người họ tụ tập nói chuyện phiếm.

Vân Xu không tham gia, nhưng mỗi lần mọi người tám chuyện, cô cũng ngồi ở bên lắng nghe. Thật ra dù là nam hay nữ thì trong người vẫn có máu hóng hớt.

Nhưng Vân Xu không ngờ lần này mọi người bàn tán về Cố Diễm.

Ngô Tuyết nói với Vân Xu: “Cố Diễm lớp cậu bây giờ nổi tiếng ghê ấy, rất nhiều người trong lớp tôi nói về cậu ấy.”

Vân Xu mờ mịt: “Nói cái gì?”

Lúc này vừa mới thi xong, vẫn chưa có kết quả.

Hơn nữa cho dù có kết quả, cũng sẽ không có mấy người nghị luận, một là vì Cố Diễm rất kín tiếng, hai là mọi người đã quen với việc Cố Diễm đứng thứ nhất.

Nếu Cố Diễm rơi khỏi vị trí thứ nhất thì có lẽ mới khiến mọi người bàn tán.

Trần Lệ nhìn Vân Xu, khoa trương nói: “Lão đại, có phải cậu đã biết trước nên không kinh ngạc chút nào đúng không?”

Vân Xu càng bị cô ta làm cho bối rối thêm, hỏi: “Tôi biết trước cái gì?”

Ngô Tuyết nhanh chóng nói tiếp: “Chuyện Cố Diễm siêu đẹp trai ấy!”

Lý Đồng cũng nói theo: “Bởi vì cậu ấy quá đẹp trai nên sau khi nổi tiếng, rất nhiều người đến nhìn cậu ấy, cậu không nhận ra sao?”

Đúng là Vân Xu không nhận ra, cô còn tưởng đó là hoạt động tự phát của lớp Tên Lửa, đến lớp hưởng hào quang của học sinh giỏi.

Thì ra là đến nhìn Cố Diễm?
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 36



Trần Lệ thu biểu cảm của Vân Xu vào trong mắt, cười nói: “Mọi người chỉ hiếm khi gặp chuyện kì lạ thôi, một học bá đẳng cấp đột nhiên trở nên đẹp trai đã vô cùng kì lạ rồi, chắc hẳn lão đại cũng biết từ trước.”

Nghĩ đến chuyện lúc trước Vân Xu giúp Cố Diễm, cô ta nghĩ, chắc chắn Vân Xu đã có ý với Cố Diễm từ trước. Cho nên không hổ là lão đại, ánh mắt thật sự là thâm hiểm, phát hiện ra thứ không ra gì trong mắt người khác chính là viên ngọc quý, còn thu vào trong túi từ trước.

Ngô Tuyết tò mò nói: “Mình không đi xem, thật sự đẹp trai như bọn họ đồn à? Đến mức một đám người kéo nhau đi xem?”

Lý Đồng nhìn về phía Vân Xu, nói: “Lão đại, cậu cảm thấy thế nào?”

Vân Xu thành thật nói: “Cậu ấy là người con trai đẹp trai nhất mà mình từng nhìn thấy.”

Trần Lệ cũng không nhìn, hỏi: “Đánh giá cao thế cơ à? So với Lăng Vân Huyên và Chu Dã còn hơn cơ á?”

Vân Xu gật đầu.

Lăng Văn Huyên và Chu Dã nổi tiếng như vậy ở trường trung học cơ sở, thật ra một nguyên nhân cực kì quan trọng là vẻ bề ngoài của bọn họ cực kì đẹp trai, rất nhiều người đã tự gọi bọn họ là đẹp trai nhất trường.

Điểm này thể hiện rất rõ trên người Chu Dã.

Chu Dã, đúng nghĩa là có tai tiếng từ bên ngoài, tính tình thì kém, thành tích không tốt, hoàn toàn là một tên côn đồ, nhưng vẫn có một đám đứa không sợ chết đem lòng thích.

Mẹ kiếp, chỉ là khuôn mặt thôi mà.

Điều này cũng có thể chứng minh tướng mạo Chu Dã đẹp, nhưng trong miệng Vân Xu, Cố Diễm còn đẹp trai hơn Chu Dã.

Ba người hít sâu vào một hơi, sau đó cười nói: “Lão đại, tổ đội bọn tôi có thể đi xem người ngồi cùng bàn của cậu không?”

Bọn họ không phải chỉ thuận miệng nói suông, sáng hôm sau trong lúc nghỉ giữa tiết, họ thực sự lén lút mò tới lớp Tên Lửa.

Nhưng bọn họ đến cũng không thấy được, bởi vì người đến nhìn lén cũng không chỉ là bọn họ.

Vân Xu cũng vụng trộm nhìn Cố Diễm một cái.

Cố Diễm dường như không biết có nhiều người đến nhìn anh như vậy, vẫn nghiêm túc cúi đầu làm bài tập, tốc độ trả lời câu hỏi nhanh khiến cho người ta líu lưỡi.

Từ góc độ của Vân Xu có thể nhìn thấy trọn vẹn góc nghiêng gương mặt của Cố Diễm, thanh thoát tuấn tú giống như nhân vật truyện tranh 2D.

Trong lòng cô hơi không tự nhiên cho lắm, lúc trước không thể nói cô và Cố Diễm quá thân mật, nhưng ít nhất cũng xem như bạn bè bình thường, nhưng hiện tại, bầu không khí giữa hai người không hiểu sao trở nên rất bế tắc.

Vân Xu có thể nhìn ra, Cố Diễm không muốn để ý tới cô, cố ý rời xa cô.

Cô đã làm cái gì sai à?

Vân Xu không nghĩ là bởi vì những chuyện trước kia nguyên thân gây ra cho Cố Diễm đã khiến anh tức giận, kể cả nếu là như vậy, Cố Diễm muốn tức giận cũng đã tức giận từ lâu rồi.

Vân Xu vô thức vẽ mấy nét trên tờ giấy nháp, đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì bỗng nhiên đối mắt với Cố Diễm.

Bị anh phát hiện rồi.

Vân Xu trấn tĩnh nhìn nhau với Cố Diễm, dưới ánh mắt hơi lạnh lùng của Cố Diễm, trong lòng cô có chút do dự, nhưng ngoài miệng lại dứt khoát tức giận hỏi thẳng.

“Cậu làm sao vậy? Giận tôi à?”

Giằng co thì thôi đi, Vân Xu tự chủ động mở miệng hỏi anh, chắc chắn anh không thể tiếp tục trốn tránh.

Cố Diễm lắc đầu: “Không phải là giận.”

Tâm trạng của cậu vô cùng phức tạp, tâm tình của cậu đối với Vân Xu hai chữ “tức giận” không thể khái quát được.

Nghe Cố Diễm nói không giận mình, bả vai căng thẳng của Vân Xu thả lỏng, hỏi: “Là bởi vì chuyện của ông nội cậu sao? Tình trạng thân thể của ông Cố giờ như nào rồi?”

Nét mặt Cố Diễm cứng đờ.

Cậu chậm rãi nói: “Ông nội tôi qua đời rồi.”

Tin tức này đánh úp tới, Vân Xu lập tức không phản ứng kịp. Cô sửng sốt một lúc lâu mới nhỏ giọng nói một câu “Xin lỗi.”

Tầm mắt Cố Diễm đảo quanh một vòng trên người Vân Xu, muốn nói cái gì lại nuốt trở về.

——

Thành tích thi tháng này được đưa ra, Cố Diễm vẫn đứng số một, để Lăng Văn Huyên âm thầm cắn răng.

Tâm trạng những người khác cũng có chút phức tạp, Cố Diễm xin nghỉ nhiều ngày như vậy không ôn tập được tốt ai ngờ vẫn có thể vững vàng đứng ở vị trí đầu, bọn họ liều mạng ôn tập, nhưng cuối cùng vẫn không theo kịp.

Thứ hai vẫn là Lăng Văn Huyên, chẳng qua lần này Lăng Văn Huyên nhìn thấy thành tích của mình không hề có chút hào hứng nào, thay vào đó là cảm giác nguy hiểm nồng đậm.

Bởi vì Vân Xu xếp thứ ba, tổng điểm lần này bất ngờ chỉ kém cậu ta một điểm.

Nếu như cậu ta bị Vân Xu ở phía sau vượt trước đuổi kịp... Chuyện này xảy ra mặt mũi cậu ta để đâu?

Đến lúc đó cậu ta chính là phần mắm muối cho chuyện cười của Vân Xu.

Lăng Văn Huyên đã có thể chấp nhận Cố Diễm ở trước mặt mình, nhưng lại không thể chịu đựng được bị Vân Xu đuổi kịp.

Để không bị vượt mặt thứ hạng trong kì thi tiếp theo, Lăng Văn Huyên không quan tâm nhiều đến chuyện xưa nay nữa, nghiêm túc học tập hơn bao giờ hết.

Vân Xu cũng không vui khi nhìn thấy thành tích của mình.

Cô vốn đã có kinh nghiệm học tập từ kiếp trước, sau khi đến thế giới này, gần như lúc nào cô cũng trong trạng thái học tập, chưa bao giờ lười biếng, Cố Diễm còn ( bếp nhỏ 小灶 dạy tăng cường) cho cô giúp cô tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn bị Lăng Văn Huyên không dùng hết sức mình để thi đè ở phía sau.

Vân Xu vốn bởi vì sự thay đổi của Cố Diễm nên tâm trạng không được tốt cho lắm, đã thế còn bị Lăng Văn Huyên tiếp tục đè ép chỉ vì chút chênh lệch nhỏ, tâm trạng đang bức bối lập tức rơi vào ngõ cụt.

Vân Xu mất hứng ngay cả Cố Diễm cũng nhận ra.

Cố Diễm xoay bút trong tay, tầm mắt dừng lại ở trên người Vân Xu. Anh nhìn thấy cô bĩu môi nhíu mày, trong mắt bất giác hiện lên một chút ý cười, sau đó rất nhanh đã bị anh đ.è xuống, đôi mắt lập tức hiện ra sự mâu thuẫn và bối rối.

Buổi chiều, hiếm khi có được tiết thể dục, Vân Xu chạy vài vòng để phát ti.ết xong ngồi im tại gốc cây không muốn di chuyển, sau đó cô lấy ra một quyển sách.

Đột nhiên một quả bóng rổ từ từ lăn xuống bên chân cô, cô ngẩng đầu nhìn, cùng lúc đó Chu Dã đứng cách không xa tươi cười nhìn lại.

Thật ra vẻ bề ngoài của cậu ta cũng rất thông minh anh tuấn, cười rộ lên cũng khiến người khác không nhịn được mà cười theo, đẹp trai lại lấy lòng.

Chỉ là tính cách Chu Dã ngang ngược phô trương, chắc chắn là không thể hiền được rồi, còn bị dở hơi nữa, đột ngột dùng cái tướng mạo vui vẻ kia khiến người ta vừa nhìn chỉ muốn lùi bước.

Vân Xu chớp chớp mắt, cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc.

Chu Dã thấy Vân Xu chú ý tới mình, lần này cũng không để Vân Xu đi nhặt bóng nữa, mà là tự mình đi trước, nhặt quả bóng lên, sau đó mặt dày ngồi ở bên cạnh Vân Xu.

Cậu ta duỗi cổ nhìn thoáng qua quyển sách trên tay Vân Xu, thấy Vân Xu nhìn qua nhếch miệng cười nói: “Sao cậu đột nhiên biến thành mọt sách vậy? Những lúc như thế này thì thư giãn một tí đi, cũng đâu có thiếu chút thời gian học tập như này đâu.”

Vân Xu xoay người sang một bên, bộc lộ sự không thích của mình rất rõ ràng: “Tôi không quen cậu.”

“Tại sao không quen chứ? Chúng mình biết nhau lâu như vậy, hơn nữa... Không đánh nhau thì không quen.” Trong mắt Chu Dã xẹt qua sự chột dạ.

Vân Xu trắng mắt liếc Chu Dã một cái.

Không đánh thì không quen, ha ha.

“Tôi thù rất dai.” Vân Xu thẳng thừng nói với Chu Dã: “Chuyện đó thôi cũng đủ khiến tôi ghim cậu với Lăng Vân Huyên thật lâu, cậu đừng tới gần tôi, tôi rất căm ghét cậu.”

Lời nói của Vân Xu như tát thẳng vào mặt Chu Dã, hai chữ ‘căm ghét’ khiến gương mặt cậu ta cứng đờ, không biết phải phản ứng lại như nào.

Sao cậu ấy lại nói chuyện thẳng thắn như vậy chứ?

Chu Dã nói: “Mình xin lỗi cậu vẫn không được sao?”

Vân Xu thuận miệng nói: ‘Vậy không được, cậu cho tôi đánh cậu một trận mới được.”

Không ngờ Chu Dã nghe xong không những không tức giận, trái lại giọng điệu còn vui vẻ như chim sẻ nói: “Vậy tôi sẽ cho cậu đánh tôi một trận, đánh tôi xong một trận cậu sẽ hết tức giận chứ?”

Lúc này Vân Xu mới quay đầu nhìn cậu ta, nhíu mày cảnh giác nói: “Cậu muốn làm gì?”

Lúc trước Chu Dã luôn tiến sát bên cạnh cô, thậm chí là nói với người khác cô là ‘bạn gái’ của cậu ta, cô cũng có thể lý giải được đó là vì tính tình không tốt hay đi trêu chọc của cậu ta, nhưng bây giờ, cô phát hiện thái độ của Chu Dã dường như khác với tưởng tượng của cô.

Chu Dã nhìn ánh mắt Vân Xu, thu hồi nụ cười không đứng đắn, nghiêm túc nói: “Vân Xu, cậu không thích tôi, nhưng tôi thích cậu. Tôi muốn đuổi theo cậu, lần này là thật.”

Vân Xu thấy Chu Dã nói rất nghiêm túc chân thành, trong lòng lại không hoàn toàn tin tưởng.

“Tại sao cậu lại thích tôi?” Vân Xu suy nghĩ lại một hồi, theo cô thấy, thời gian cô và Chu Dã ở chung cũng không nhiều lắm, cô cũng không cho Chu Dã mặt mũi tốt, còn cầm bóng đập vào mặt cậu ta nữa.

Chu Dã nói: “Đã thích thì làm gì có nhiều nguyên nhân cơ chứ? Dù sao cậu là người con gái đầu tiên khiến tôi thật lòng muốn yêu.”

Vân Xu không khách khí vạch trần cậu ta nói: “Tôi nhớ lần đó ở cửa hiệu sách, cậu đang hẹn hò với người khác mà.”

Chu Dã vội vàng giải thích: “Cậu ta cũng không phải bạn gái tôi, đúng là cậu ta có thích nhưng tôi không thích cậu ta, lần đó chỉ là chơi đùa với cậu ta một chút thôi... Kỳ thật cũng không có gì thú vị, nhưng tôi nghe mọi người nói bên cạnh đàn ông phải có một người con gái mới có thể diện.”

Ánh mắt Vân Xu nhìn Chu Dã kiểu một lời khó nói hết.

Có gái đi bên cạnh mới có thể diện á?

Loại lời này Chu Dã cũng tin?

Vân Xu đột nhiên cảm nhận được khoảng cách thế hệ. Vốn cô cũng không nhận ra nhưng giờ cô đã thấy, Chu Dã dù có dọa người khác thế nào cũng chỉ là một đứa con nít lớn xác, còn kèm theo một chút ấu trĩ.

Chu Dã bị Vân Xu nhìn đến đỏ mặt, như thể cậu ta đang bị sỉ nhục một cách tinh tế, để che dấu cậu ta đột nhiên đưa tay sờ lên đầu Vân Xu một cái, nói: “Là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không gần gũi với người con gái nào khác nữa, tôi chỉ cho cậu đứng bên cạnh tôi thôi.”

Vân Xu đẩy tay cậu ta ra, nghe vậy càng nhận định Chu Dã đích xác là một người ngây thơ, cô không vui nổi nói: “Cậu có thể đừng động tay động chân với tôi không?”

Bọn họ cũng không phải người yêu, Chu Dã tùy tiện động tay động chân với một nữ sinh như cô, rốt cuộc là quá tùy tiện l.ỗ mãng, hay là không tôn trọng giới tính của cô, không coi cô là con gái chứ gì?

Chu Dã vốn còn muốn xoa mái tóc mềm mại kia nữa, nhưng nhìn đôi mắt vốn to lại sáng ngời của Vân Xu mở to nhìn mình, đôi môi bất mãn hơi hơi nhếch lên, cậu ta vội vàng thức thời thu tay lại, còn không quên nói: “Được, cậu nói gì tôi nghe nấy.”

Ánh mắt cậu ta dịu dàng nhìn Vân Xu, bị Vân Xu cãi ý nhiều lần nhưng trong lòng không hề cảm thấy bất mãn, trái lại còn vui vẻ chịu đựng,

Cô gái nhỏ rõ ràng nhìn rất mềm yếu, nhưng tính tình này, cái miệng này, thật đúng là không tha cho bất kì ai khác. Nghĩ như vậy, khóe miệng Chu Dã lại nhếch lên nụ cười yêu chiều.

Một trùm trường xấu tính trước mặt người khác nhưng lại để lộ ra nụ cười yêu chiều ở trước mặt nữ sinh, ánh mắt thẳng thắn không che dấu, tình yêu nóng bỏng thuần túy của thiếu niên, hình ảnh này, tốt đẹp khiến người ta không nhịn được mà mỉm cười.

Cố Diễm đứng thẳng tắp, nhìn hai người họ ngồi cùng một chỗ từ xa, tâm tình đột nhiên chìm xuống đáy vực, trong lòng chua xót khó tả, đôi môi bị mím chặt đến trắng bệch.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 37: Thượng vị



Vân Xu không đồng ý lời tỏ tình của Châu Dã, mà Châu Dã cũng không nhụt chí, mỗi ngày đều chờ trước cửa lớp Tên Lửa đợi Vân Xu cùng đi ăn cơm, nếu như Vân Xu bận làm bài không muốn tới nhà ăn thì cậu ta sẽ gói đồ lại rồi ân cần đưa cho Vân Xu.

Không chỉ như vậy, cậu ta còn học được cách lấy danh nghĩa hỏi bài để tới tìm Vân Xu, Vân Xu không muốn chú ý tới cậu ta thì cậu ta cũng mặt dày ngồi cạnh Vân Xu để cùng làm bài tập.

Cậu ta tới thường xuyên tới nỗi lớp Tên Lửa đều biết Châu Dã thích tới tìm Vân Xu, hơn nữa trước kia đã từng có vài lời đồn đại nói tâm tư của Châu Dã khi đối xử với Vân Xu không khác gì lòng dạ Tư Mã Chiêu.

Mà những người lần trước có xảy ra mâu thuẫn với Vân Xu liền run bần bật, chỉ sợ Vân Xu sẽ để Châu Dã trả thù bọn họ.

Một tháng nghỉ hè kế tiếp, Châu Dã quấn lấy Vân Xu xin số WeChat, sau đó nhắn tin WeChat hẹn Vân Xu ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ, nói một cách mỹ miều là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, thả lỏng tâm trạng.

Châu Dã vốn cho rằng thuyết phục Vân Xu ra ngoài chơi sẽ rất khó, dù sao Vân Xu tuy không còn bài xích cậu ta nữa nhưng mà quan hệ cũng không thể nói là thân thiết được, huống hồ cậu ta thấy trong mắt Vân Xu cũng chỉ có mỗi việc học tập.

Nhưng mà lần này Vân Xu lại dễ dàng đồng ý với cậu ta.

Vân Xu: “Được.”

Nhìn câu trả lời ngắn gọn của Vân Xu, Châu Dã lại vui mừng tới độ cười ngây ngô thành tiếng, khiến cho vẻ mặt của những người đang đứng vây quanh nói chuyện với cậu ta mơ hồ.

Sau khi Châu Dã nhận được câu trả lời của Vân Xu xong cũng không rảnh quan tâm tới bọn họ, vừa cười ngây ngô vừa nghĩ trong lòng, Vân Xu đồng ý đi chơi với cậu ta có phải đang minh chứng cho việc mối quan hệ giữa cậu ta và Vân Xu đã có bước đột phá rồi không?

Vân Xu đồng ý ra ngoài chơi với Châu Dã đơn giản là bởi cái câu nói kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, bị trạng thái thật lòng của Châu Dã thuyết phục mà thôi.

Dù sao tuổi cô cũng không lớn, vẫn còn muốn đi chơi.

Chẳng qua cô không ngờ tới được chuyện sau khi cô trả lời Châu Dã xong, Cố Diễm cũng gửi tin nhắn cho cô.

Cố Diễm: “Ngày mai cậu có thời gian không? Tôi tới dạy cậu học thêm.”

Vân Xu nhìn tin nhắn xong liền sửng sốt.

Từ lần Cố Diễm xin nghỉ về xong thì con người cậu liền có chút thay đổi, cậu không chủ động nói chuyện với Vân Xu, cũng không cùng Vân Xu học chung nữa, quay trở lại đang vẻ độc lai độc vãng, cũng không nhắc lại chuyện dạy Vân Xu học thêm nữa.

Vân Xu cảm nhận được thấy độ trốn tránh cô của Cố Diễm chẳng khác gì tránh rắn rết, đầu tiên là chủ động thử vài lần, cuối cùng dưới thái độ cố tình muốn xa lánh của Cố Diễm, cô cũng thức thời không đi quấy rầy Cố Diễm nữa.

Mà lần này cô lại không có làm sai điều gì chọc tức cậu, cậu không một tiếng cứ thế xa cách cô, Vân Xu cũng biết giận chứ, cuối cùng hai người gần như không hề nói chuyện với nhau trong một tháng.

Không nghĩ rằng Cố Diễm lại đột nhiên gửi một tin nhắn như vậy.

Vân Xu nắm di động do dự hồi lâu, cuối cùng cô nhắn một tin trả lời: “Ngày mai tôi có hẹn rồi.”

Trả lời xong Vân Xu liền ném điện thoại sang một bên, nghĩ tới Cố Diễm liền cảm thấy giận, buồn tới độ cô bối rối rồi đau đầu, tựa như phát bệnh vậy.

Trước tiên Châu Dã đưa Vân Xu tới khu trò chơi điện tử.

Vừa đến khu trò chơi điện tử, Châu Dã liền ngựa quen đường cũ đổi một rổ tiền xu chơi game, sau đó đưa Vân Xu tới phòng KTV mà các cô gái tương đối thích.

Vân Xu không quá thích hát, nhưng mà cô cũng chưa từng trải nghiệm việc hát Karaoke trong không gian nhỏ kiểu này.

Châu Dã nhét một vài đồng xu vào “Cậu chọn bài đi.”

Vân Xu chọc chọc trên màn hình một hồi lâu rồi mới do dự chọn một bài hát cũ.

Châu Dã nhân cơ hội tự mình mang tai nghe lên cho Vân Xu.

Vân Xu nghiêm túc hát, Châu Dã liền ngồi bên cạnh nhìn, ý cười nói khoé miệng chưa từng hạ xuống.

Lúc hát có quên giai điệu nên Vân Xu có chút xấu hổ, sau khi hát xong một ca khúc cô liền không còn hứng thú nữa, Châu Dã liền đưa cô đi chơi trò khác, chẳng hạn máy bay mô phỏng, gắp thú, bắn súng, ném bóng rổ, mỗi cái chơi một lần, cậu ta còn đưa Vân Xu tới máy khiêu vũ rồi nhảy cho Vân Xu xem.

Chu Dã cũng đẹp trai, khi nhảy cũng rất đẹp, có rất nhiều người tới xem cậu ta nhảy, thậm chí ánh mắt của vài nữ sinh khi nhìn cậu ta còn tỏa sáng.

Chu Dã nhảy xong liền nhìn về phía Vân Xu, trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong, khiến cho mấy nữ sinh nhìn Vân Xu bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.

Vân Xu vỗ tay cho cậu ta, sau đó khi Châu Dã muốn dạy cô nhảy cô liền từ chối quyết đoán.

Châu Dã nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ thích chơi mấy thứ này.”

Đừng nhìn hiện giờ Vân Xu là một học sinh tốt, cậu ta từng nghe bảo trước kia Vân Xu cũng là người ghét học tập chỉ thích chơi bời.

Vân Xu lắc đầu, không giải thích.

Kiếp trước cô không có cơ hội tới những nơi này chơi, vốn dĩ Vân Xu chỉ thích mua mua mua.

Châu Dã dù bị Vân Xu từ chối cũng vẫn rất vui, cậu ta liếc mắt nhìn quanh đám người đang nhìn lén bọn họ, rất muốn nắm lấy tay Vân Xu.

Lúc này cậu ta mới chân chính cảm nhận được những lời mà những người bạn từng nói với cậu ta “Con trai phải đưa bạn gái đi cùng mới có mặt mũi” có nghĩa là gì.

Không phải bởi vì dẫn một cô gái đi bên cạnh sẽ có mặt mũi, mà nếu như có một cô gái tình nguyện đi bên cạnh, cùng cô ấy đi tới đâu đó thì trong lòng sẽ thấy rất đắc ý, rất thỏa mãn.

Châu Dã cảm thấy Vân Xu không có quá nhiều hứng thú với nơi này nên dẫn cô tới sân trượt băng bên cạnh. Sân trượt băng rất lớn, một đám người tay nắm tay nhau lướt qua mặt cô, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp.

Châu Dã nghiêng đầu nói với Vân Xu : “Đáng tiếc không có nhiều thời gian, nếu không tôi đã đưa cậu tới Thánh An Đông trượt tuyết. Cậu muốn chơi cái này không?”

Ánh mắt của cậu ta hiện lên ánh sáng lập loè.

Tuy rằng thành tích của cậu ta không tốt, nhưng mà mấy cái trò chơi kiểu này, lớn bé cậu ta đều tiếp xúc qua rồi, hơn nữa chơi cũng không tệ, cậu ta rất muốn thể hiện chút tài năng của mình trước mặt Vân Xu.

Vân Xu nhìn những người đang trượt băng đầy uyển chuyển bên trong, lúc Châu Dã hỏi cô, cô vừa lúc nhìn thấy có người bị vấp ngã, trông có vẻ thật đâu, vì thế cô lắc đầu với Châu Dã.

Nếu như là người khác thì có lẽ Châu Dã đã trợn mắt rồi bỏ đi, nhưng bởi vì đối tượng là Vân Xu, cậu ta tựa như cực kỳ kiên nhẫn, thấy Vân Xu không thích, cậu ta cũng không nói thêm gì, hơn nữa dẫn Vân Xu ra khỏi khu trò chơi điện tử.

Sau khi rời đi, Châu Dã liền giới thiệu mấy trò chơi nhưng đều bị Vân Xu từ chối, cuối cùng Châu Dã đưa Vân Xu tới tiệm cà phê Internet.

Đây là lần đầu tiên Vân Xu tới nơi kiểu này, cô tò mò nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trang trí không tệ, có những phòng lớn bé khác nhau, có dàn máy tính cực lớn khiến cho người ta rất muốn ngồi xuống.

Châu Dã gọi hai ly đồ uống rồi dẫn Vân Xu tới một phòng riêng nhỏ.

Vân Xu thấy Châu Dã không trả tiền cũng không đưa chứng minh thư đi đăng ký liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Một tay Châu Dã tựa vào lưng ghế, cười giải thích cho cô: “Tôi là cổ đông của chỗ này, coi như là một nửa ông chủ.”

Vân Xu gật gật đầu, xem như đã hiểu buổi tối hôm trước Châu Dã chuồn ra ngoài là đi đâu.

Mở máy tính lên, Châu Dã đăng ký cho Vân Xu tài khoản một trò chơi trực tuyến yêu thích của cậu ta.

Cậu ta cầm tay dạy Vân Xu chơi như thế nào, ban đầu Vân Xu cũng kiên nhẫn học, nhưng mà sau đó cô phát hiện thao tác thật quá khó, có học cũng phải tiêu tốn quá nhiều công sức, liền nói: “Có trò chơi nào đơn giản hơn không?”

Châu Dã đỡ trán, cuối cùng hai người ngồi ở cà phê Internet chơi di động.

Di động có một trò chơi tương tự với trò chơi trực tuyến kia, bắt đầu cũng dễ dàng hơn, thao tác cũng đơn giản, Vân Xu nhanh chóng thông thạo cách bấm giữ mấy nút đó, sau đó Vân Xu bắt đầu đi theo Châu Dã lên hạng đồng mà đi tàn sát xung quanh.

Vân Xu đánh mấy trận xong, cuối cùng cũng thấy có chút thú vị, thậm chí là có hơi nghiện, bắt đầu ghi nhớ những kỹ năng đặc điểm, kỹ thuật nhanh chóng tăng lên.

Châu Dã một bên thành thạo dạy cho Vân Xu, thậm chí còn có sức lực trộm ngắm sườn mặt của Vân Xu.

Góc nghiêng của Vân Xu thật là xinh đẹp, đôi tai nhỏ nhắn trắng xinh, đôi môi đỏ bừng ấy, cái mũi cao, còn có đôi lông mi dày và dài như chiếc cọ nhỏ nữa… Không có chỗ nào là không đẹp hết.

Cô thực sự quá đẹp, so với những cô gái mà cậu ta từng gặp đều đẹp hơn.

Ngay lúc Châu Dã đang nhìn chằm chằm vào Vân Xu, nhân vật trong tay cậu ta đột nhiên chết khiến Vân Xu phải quay đầu nhìn cậu ta ở một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt đang nhìn lén mình của Châu Dã.

Châu Dã ngẩng đầu nhìn trần nhà, bên tai đã phiếm hồng.

“Cậu không chú ý đánh sẽ thua đó”

“Ừ.”

Châu Dã sợ cậu ta mà làm Vân Xu thua thì Vân Xu sẽ không chơi nữa, vội vàng tiếp tục nghiêm túc đánh, sau đó nhẹ nhàng đưa cô đi.

Đánh xong trận này, Châu Dã đột nhiên hỏi: “Vân Xu, có phải cậu và Cố Diễm đã chia tay rồi không?”

Gần đây Châu Dã thường đi tìm Vân Xu, thế nên cận ta có thể nhận ra thái độ của Cố Diễm với cậu ta có sự chuyển biến.

Cậu ta quấn lấy Vân Du, Cố Diễm chỉ ngồi một bên, không như trước kia mà ngăn cậu ta lại, thậm chí tới một câu cảnh cáo cũng không có, thoạt nhìn như không chút để bụng hay để ý tới quan hệ của bọn họ.

Giữa Cố Diễm và Vân Xu không có chút thân mật nào của người yêu nhau, thậm chí còn có vẻ lạnh nhạt và tránh né nhau.

Loại tình huống này, tám chín phần mười là chia tay.

Châu Dã có cảm giác hưng phấn giống như di nương nấu chết chính thất để thượng vị.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 38: Không có vấn đề gì



Nghe thấy câu hỏi của Châu Dã, Vân Xu ngạc nhiên trong chốc lát rồi mới nhớ tới trước đó cô từng lấy Cố Diễm ra làm lá chắn, từng nói rằng Cố Diễm là bạn trai của mình.

Cô nhớ rõ số lần mà cô nói không vượt quá ba lần, không nghĩ được rằng vậy mà Châu Dã lại tin tưởng không chút nghi ngờ nào.

Tuy rằng trước đó cô cảm thấy rất chán ghét Châu Dã, nhưng mà cô và Châu Dã cũng không có oán sâu hận lớn gì, dưới sự ân cần lấy lòng hầu hạ của Châu Dã, quan hệ giữa hai người từ kiểu chiến tranh “không đánh không quen nhau” đã chuyển thành tơ lụa.

Lại nói tiếp, một Lăng Văn Huyên chưa từng trực tiếp nhằm vào cô tính ra còn ghê tởm hơn Châu Dã nhiều.

Lúc Vân Xu vừa tới thế giới này vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ một chút, đồng thời cũng mang theo sự sợ hãi khi đối mặt với cuộc sống mới, việc đè nén các loại cảm xúc khiến cô mang vẻ địch ý đề phòng tựa như một con nhím vậy.

Mà hiện giờ cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.

Trước kia mấy bạn học trong lớp Ánh Nắng từng mâu thuẫn với cô, còn có Châu Dã, Vân Nguyệt, thậm chí là cả Lăng Văn Huyên, thật ra đều không đáng để cô để ý tới như vậy, càng đừng nói là oán hận.

Đây là cuộc sống mới của cô, cô chỉ cần nắm chắc được tới những thứ mình quan tâm là được.

Có lẽ là do hôm nay ra ngoài đi dạo khiến tâm tình cũng thả lỏng, lòng dạ cũng trở nên nhẹ nhõm nên Vân Xu chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhàng không ít.

Vân Xu tính định nói rõ cho Châu Dã chuyện giữa cô và Cố Diễm, nhưng ngay trước khi cô định nói ra thịt Châu Dã lại vừa nghe điện thoại.

Châu Dã vừa thấy tên hiển thị trên màn hình, sau khi nhìn rõ là ai gọi tới thì trực tiếp cầm điện thoại lên nghe.

Vân Xu phát hiện sau khi Châu Dã nghe cuộc điện thoại này xong, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Sau khi ngắt điện thoại xong, Châu Dã áy náy nói với Vân Xu: “Nhà tôi xảy ra chút chuyện nên bây giờ cần phải quay về, hôm nay không thể đi cùng cậu nữa rồi, lần sau chúng ta lại hẹn gặp nhé?”

Vân Xu thấy vẻ mặt của Châu Dã lúc này thật nghiêm trọng, cũng không nói thêm lời hứa hẹn “lần sau lại hẹn tiếp” nhưng vẫn gật gật đầu, an ủi nói: “Chuyện trong nhà quan trọng, cơ hội đi chơi vẫn còn có rất nhiều, cậu bận thì cứ đi trước đi.”

Cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của Vân Xu, ánh mắt nhìn Vân Xu của Châu Dã lại càng sáng thêm một chút, nghĩ đến chuyện xảy ra trong nhà, cậu ta cũng không thể tiếp tục nói chuyện tiếp với Vân Xu được nữa, vội vàng rời khỏi quán cà phê Internet.

Châu Dã đi rồi, Vân Xu cảm thấy có hơi mệt nên không tiếp tục đi dạo nữa, về tới nhà cô chụp màn hình cảnh pentakill trong game rồi đăng lên vòng bạn bè.

Hôm nay Vân Xu thi đã đứng thứ hai chưa: Châu Dã đưa tôi tới quán cà phê Internet chơi game trên điện thoại, cậu ta phụ trách đánh tôi phụ trách nhặt, cuối cùng làm được cú pentakill, NICE【 Hình ảnh 】

Vân Xu rất hiếm khi đăng gì đó lên vòng bạn bè, nên cô đã phải chỉnh sửa bài post rất nhiều trước khi đăng lên.

Sau khi gửi đi, cô ôm di động nhìn một hồi lâu.

Cô không có nhiều bạn tốt trên WeChat lắm, bình thường chỉ dùng phần mềm chim cánh cụt để liên lạc với bạn cùng lớp thôi, đếm tới đếm lui, cùng lắm chỉ có năm người.

Cố Diễm là một trong số đó.

Vân Xu đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng không nhận được tin tức gì.

Vân Xu nhìn thời gian, buông di động rồi đi ăn bữa tối, sau đó thu dọn tâm tư, dồn sức lực quay trở lại chuyện học tập.

Trong mấy ngày nghỉ, Vân Xu không hề ngó qua di động, đợi tới khi cô quay lại trường học mới đảo mắt qua nhìn WeChat.

Trong WeChat tới một tin tức mới cũng không có.

Vân Xu:…

Sao lại cảm thấy có hơi tức ngực nhỉ?

Vân Xu cũng không thể hiểu sao mình lại như vậy, cho tới tận lúc cô phát hiện mình đã tới kỳ s.inh lý mới tìm được đáp án. Không phải các cô gái khi mất một lượng máu lớn đều cảm thấy tâm trạng không tốt là việc rất bình thường sao?

Khi quay lại lớp học một lần nữa, Vân Xu mới phát hiện người ngồi bên cạnh không thấy đâu, mà giáo viên chủ nhiệm lớp nói Cố Diễm bị ốm nên xin nghỉ học mấy ngày.

Lúc này còn xin nghỉ sao? Lại còn là mấy ngày nữa? Các bạn học liền ngó nhìn.

Vân Xu sau khi nghe được Cố Diễm xin nghỉ ốm, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.

Cô biết trước kia Cố Diễm và ông nội mình sống nương tựa vào nhau, lần trước ông nội Cố qua đời, hiện tại chỉ còn lại có một mình Cố Diễm, sinh bệnh thì ai chăm sóc cậu chứ?

Tưởng tượng tới cảnh một mình Cố Diễm lẻ loi một mình nằm trên giường bệnh, Vân Xu cũng không để ý nữa mà trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Diễm.

Phải gọi điện thoại tới ba lần thì mới có người nhận.

Lúc điện thoại thực sự được kết nối, Vân Xu có hơi nghẹn một chút, thiếu chút nữa quên mất mình định nói gì, mà ở đầu dây bên kia đối phương cũng lặng thinh.

Bên kia tựa hồ có chút yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Vân Xu có thể nghe được tiếng Cố Diễm hít thở.

Vân Xu là người lên tiếng trước: “Cố Diễm?”

Đối phương im lặng vài giây rồi mới nặng nề mà ừ một tiếng.

Cố diễm lãnh đạm mà thái độ cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Vân Xu mặc niệm trong lòng Cố Diễm đang là người bệnh, nói: “Cậu ốm à? Cảm mạo hay bị sốt? Hiện tại đang ở bệnh viện nào thế?”

Mà đầu dây bên kia lại yên lặng.

Vân Xu:…

Vân Xu đang đứng trên một hành lang nhỏ để gọi điện thoại, tín hiệu ở chỗ này tương đối tốt, hơn nữa sẽ không làm ảnh hưởng tới bạn cùng phòng.

Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ về tình trạng cơ thể của Cố Diễm, không hề chú ý tới có hai nữ sinh đang đi về phía này, sau đó đụng mạnh vào cô một cái.

Vân Xu theo bản năng ngạc nhiên mà hô một tiếng, nếu không phải cô phản ứng nhanh thì có lẽ cô đã ngã ngồi xuống đất rồi, điện thoại trong tay cũng suýt nữa là văng ra ngoài.

Vân Xu đỡ tường đứng dậy, sau đó nhìn người vừa đụng phải mình.

Là một gương mặt xa lạ, nhưng mà trên mặt đối phương tràn ngập sự khiêu khích, nhìn cô cười đắc ý một cái rồi cầm một chai nước đã đun sôi đi ngang qua người Vân Xu như không có việc gì.

Kẻ ngốc tới từ đâu đấy?

Từ sau khi cô chuyển tới lớp Tên Lửa, đặc biệt là sau khi Châu Dã thường xuyên tới tìm cô thì đã không còn có người nào trắng trợn gây sự trước mặt cô nữa.

Vân Xu cũng có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó cau mày, đi lên vài bước rồi kéo nữ sinh này lại, nói: “Nói xin lỗi.”

Nữ sinh kia có chút kinh ngạc trước hành động này của Vân Xu, một nữ sinh thoạt trông thật ngoan ngoãn không có chút công kích nào mà cũng có lá gan này ư?

Tầm mắt nữ sinh đó lướt ngang qua mặt Vân Xu, trong mắt có một tia ghen ghét.

Nữ sinh dùng sức hất tay Vân Xu ra, nói: “Chó ngoan không cản đường.”

Vân Xu lạnh mặt, đối phương khiêu khích giống như châm ngòi lên một đống lửa, ngay khi lửa giận bùng phát, Vân Xu dùng sức đá vào nữ sinh cầm bình nước đó.

Bình nước trong tay nữ sinh bay ra ngoài, vang lên một tiếng lách cách, bình nước vỡ nát thành một đống vụn lấp lánh trên mặt đất.

Nữ sinh đó không dự đoán được Vân Xu lại dã man như vậy, ngốc một chút, sau đó tức giận giơ tay lên định tát Vân Xu một cái.

Vân Xu né người sang bên làm nữ sinh đánh vào khoảng không.

Mà người ở phòng ký túc cạnh đó, vào gồm cả đám người Lý Đồng đều bị âm thanh này làm cho giật mình, mà tình cờ sao đều là học sinh lớp Ánh Nắng.

Vân Xu nhìn về phía Lý Đồng, chỉ vào nữ sinh trước mặt không biết tới đây vì mục đích gì, ra hiệu ngăn cô ta lại trước đã.

Dáng vẻ và khuôn mặt không biểu cảm của Vân Xu khiến mọi người nhớ tới một số kí ức không nhẹ nhàng lắm, Lý Đồng hiểu nhầm ý của Vân Xu, đưa mắt sang nhìn những người khác.

Các nữ sinh nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Lý Đồng, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó rất ăn ý mà vây quanh nữ sinh kia.

Mấy nữ sinh lớp Ánh Nắng đã ai chưa từng tham gia đánh người chưa?

Bao vây, che miệng, giật tóc rất liền mạch lưu loát.

Nữ sinh đó không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như này, cô ta bị che miệng lại, tóc bị giật đau cũng không có cách nào phát ra tiếng, dáng vẻ khiêu khích lúc này cũng duy trì không nổi nữa, lúc này thoạt nhìn còn có vài phần đáng thương.

Vân Xu không để ý hành động của mọi người trước mặt mình, cô nhìn vào điện thoại trước, phát hiện vẫn còn đang ở trạng thái trò chuyện, lại lần nữa áp điện thoại lên tai, Vân Xu nói: “Cố Diễm tôi…”

Cố Diễm nghe thấy giọng nói của cô, ngắt lời cô, giọng nói có chút dồn dập: “Cậu không sao chứ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Đứng theo góc độ của Cố Diễm, vừa rồi đầu dây điện thoại bên kia xuất hiện rất nhiều tạp âm, cậu nghe thấy tiếng kêu của Vân Xu, tiếng bình thủy tinh bị vỡ, còn có giọng điệu không tốt lắm của một cô gái khác, sau đó là những tiếng ồn ào.

Vân Xu nắm di động, ngồi xổm xuống gửi cả mặt cô gái đang bị ấn ở ven tường, rũ mắt nói: “Không có việc gì…”

“Chỉ là bị người ta đánh mà thôi…” Trong giọng nói có tiếng run nhè nhẹ, trông đáng thương tới độ khiến người ta phải thương tiếc.

Nữ sinh đó và mọi người:???
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 39: Cậu thích cô



Nữ sinh đang ngồi dưới đất giãy giụa kịch liệt, mở to hai mắt ra nhìn Vân Xu, nếu như không phải đang bị bịt kín miệng thì nhất định cô ta đã chửi ầm lên rồi.

Có liêm sỉ một chút đi, rốt cuộc là ai bị đánh cơ chứ?

Còn có cái vẻ mặt không chút biến sắc này có phải thật quá rồi không?

Cái giọng nói uất ức đó là sao chứ?

Không chỉ có nữ sinh bị che miệng kia mà ngay cả đám người Lý Đồng cũng quay sang nhìn nhau, nghĩ thầm không hổ là cao thủ mà, cái kỹ xảo giả hem ăn thịt hổ này từ trước tới nay đều rất mạnh.

Cố Diễm nghe thấy Vân Xu vừa bị đánh, đột ngột ngồi dậy từ trên giường bệnh khiến y tá ngồi bên cạnh cũng phải hoảng sợ.

Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, cẩn thận nghe thì còn có thể nghe thấy giọng như bị hụt hơi: “Hiện giờ sao rồi? Ai đánh cậu? Châu Dã đâu?”

Trong khoảng thời gian này Châu Dã vẫn luôn quấn lấy Vân Xu, bởi vì có cái danh trùm trường của Châu Dã, mà cũng biết hai người luôn đi cùng nhau nên không ai dám tìm Vân Xu gây phiền phức nữa.

Đương nhiên, một ngôi trường lớn như vậy thì không phải ai cũng sẽ biết tới Vân Xu, cũng không phải đầu óc của ai cũng tỉnh táo. Nếu không thì sao một người được liệt vào danh sách không thể trêu chọc như Vân Xu vào lúc đang gọi điện này lại như một quả hồng mềm bị người ta tuỳ tay n.ắn b.óp chứ.

Cô nữ sinh bị bịt miệng kia vẫn trừng mắt lớn mà giãy giụa, Vân Xu cũng trừng mắt nhìn cô ta một cái, không nói gì ý bảo: Yên lặng một chút.

Không thể yên tĩnh đợi cô nghe điện thoại xong rồi quay lại bàn chuyện chính sao?

Nữ sinh bị cô trừng mắt xong đương nhiên vẫn không ngoan ngoãn nghe lời, trừng mắt lớn tựa như cái chuông đồng vậy, ra sức kêu ô ô rồi giãy giụa, ý định gây tiếng động để những người khác để ý tới tình hình bên này.

Vân Xu thấy đối phương không để mình bớt lo như vậy, liền quyết định trước không thả người.

Cô vẫn dùng giọng điệu yêu ớt để nói với Cố Diễm như cũ: “Là một nữ sinh không quen biết mà thôi, tôi cũng không biết sao cậu ta lại đánh tôi nữa.”

Giọng nói của Cố Diễm trở nên dồn dập: “Có bị thương không?”

Vân Xu có thể nghe thấy được Cố Diễm đang sốt ruột và lo lắng, không khỏi có chút hổ thẹn, hổ thẹn khi mình lại nói dối, nhưng mà đồng thời cũng thấy vui ở trong lòng, vui tới mức thấy mũi đau đau.

Cô cũng không biết tại sao lại như vậy.

Giọng nói của Vân Xu trầm xuống: “Tôi không sao đâu, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì cơ?” Cố Diễm nhạy bén nhận ra tiếng nức nở trong giọng nói của Vân Xu, trong lòng trở nên lo lắng, cũng không vì câu không sao đâu của Vân Xu mà thả lỏng được.

Giọng nói của Cố Diễm trầm mà có lực, gần như che đi chút ngây ngô của thiếu niên mà có nhiều thêm phần thành thục và sức hút của người đàn ông trưởng thành, Vân Xu theo bản năng mà xoa tai.

Sao trước kia cô không phát hiện ra giọng của Cố Diễm lại… mê người như thế chứ?

Tim của Vân Xu đập nhanh hơn, có chút muốn che giấu không muốn tự mình đi thăm dò ý định của đối phương nhưng lại lỡ buột miệng thốt ra: “Chỉ là nhớ cậu thôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ có đầu dây điện thoại bên kia trở nên im lặng mà cả đám người Lý Đồng cũng mơ màng theo, cả nữ sinh đang giãy giụa kia cũng dừng lại.

Vì tình cảm mà vô sỉ giả bộ nhu nhược, ấy là bởi đang muốn tán tỉnh sao?

Trong mắt nữ sinh bị bắt kia chứa đầy sự tức giận, thật quá đáng, không chỉ đánh cô ta mà còn lợi dụng cô ta để tán tỉnh.

Mà trong phòng bệnh vốn an tĩnh cũng như vậy, Cố Diễm để mặc y tá điều chỉnh lại kim truyền, trên khuôn mặt tái nhợt cũng thêm được chút hồng hào, tựa như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.

Vân Xu nói xong thì thấy muốn trốn.

Cô…

Mấy lời nói kiểu này không thể tùy tiện nói ra được, mà nói như vậy có nghĩa là ai cũng hiểu cả.

Thật ra cũng có thể lập tức giảo biện là nhớ theo nghĩa bạn bè, nhưng mà Vân Xu há miệng thở d.ốc, cổ họng như bị bóp nghẹt lại không nói được gì.

Má cô nóng bừng, hai tay chống lên đầu gối, thấp thỏm đợi câu trả lời của Cố Diễm.

“Vân Xu,” Cố Diễm gọi tên Vân Xu một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng tựa như mang theo trọng lượng rất lớn.

“Ừm.” Vân Xu lên tiếng, sau đó không nói nữa.

Mãi một lúc lâu sau, Cố Diễm nói: “Đợi tôi quay trở lại trường học.”

Vân Xu li.ếm liế.m cánh môi khô khốc: “Được.”

Sau khi ngắt điện thoại, trong lòng Vân Xu cảm thấy phức tạp, cô cất điện thoại vào lại túi, quay đầu lại nhìn nữ sinh một khắc cũng không chịu an phận kia.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp theo, Vân Xu mỉm cười đầy xán lạn với đối phương.

“…” Mà cô nữ sinh còn đang giãy giụa kia không cử động gì nữa.

Vân Xu nói: “Thả cậu ta ra đi.”

Lý Đồng do dự hỏi: “Cứ thả cậu ta ra dễ dàng như vậy sao?”

“Đều là bạn học với nhau, cần phải khoan dung và thân thiện” Vân Xu nói: “Vừa nãy tôi chỉ muốn để cậu ta xin lỗi mình mà thôi, dù sao làm sai thì xin lỗi không phải là điều cơ bản nhất sao?”

Khoan dung thân thiện, chỉ muốn để cô ta nói lời xin lỗi.

Nhóm người vừa mới ẩu đả với nữ sinh xong: “…”

Cậu là boss, cậu nói gì cũng đúng hết.

Lý Đồng đá đá nữ sinh, nhắc nhở nói: “Có nghe thấy không, xin lỗi.”

Nữ sinh làm chuyện sai cần phải nói lời xin lỗi: “…”

Lúc đó cô ta bị ma xui quỷ ám gì mà lại đi trêu chọc Vân Xu chứ?

Cô ta sớm nên nghĩ đến chuyện một nữ sinh có thể đi cùng Châu Dã sao có thể là đóa hoa nhỏ và túi trút giận sao?

Tới khi Cố Diễm lại quay lại trường học thì cũng đã là sau kỳ nghỉ quốc khánh rồi.

Một người thường xuyên xin nghỉ sau khi quay lại lớp như cậu khiến trên mặt mọi người đều không nhịn được mà lộ vẻ kinh ngạc.

Hơn nữa lần này Cố Diễm cũng không đeo cái kính đen quê mùa kia nữa, mái tóc dài đã được cắt ngắn để lộ khuôn mặt rõ ràng, đôi lông mày và đôi mắt tuyệt đẹp không bị tóc và kính che đi đã hoàn toàn lộ ra ở trước mặt mọi người.

Đuôi mắt phượng thật sự quá đẹp, lại mang theo cảm giác tao nhã tự nhiên, vẻ lãnh đạm trong đôi mắt càng trở nên nồng đậm hơn những không hề mang chút tăm tối, lại đẹp trai bức người. Điều này khiến cho cả nam lẫn nữ trong lớp đều xem tới ngây người, trong đó ánh mắt của các nữ sinh phá lệ nhiệt tình.

Ngay cả người thích Lăng Văn Huyên nên luôn không cho Cố Diễm sắc mặt tốt như Tần Ảnh cũng nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Bị nhiều người chăm chú nhìn vào mình như vậy mà Cố Diễm lại không có chút sợ hãi nào hết, thậm chí còn không thèm để mắt mà chỉ thong dong đi về chỗ ngồi của cậu.

Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp thôi mà Vân Xu lại cảm thấy cô và Cố Diễm như đã cách xa nhau từ rất lâu rồi, mà Cố Diễm như đã trải qua đủ gió táp mưa xa, khoảng cách với cô xa như thiên sơn vạn thủy.

Loại cảm giác này mơ hồ khiến người ta thấy rất khó chịu.

Vân Xu nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên đang tập trung thu dọn bàn học của mình.

Động tác của Cố Diễm hơi dừng lại, cậu lấy bút máy trong túi đựng bút ra rồi nhẹ nhàng gác ở bên cạnh sách vở, đột nhiên cậu nghiêng đầu nhìn về phía Vân Xu, giọng nói nhẹ giống một trận gió: “Làm sao vậy?”

Trong nháy mắt Vân Xu thu hồi tầm mắt, quay đầu ngồi thẳng: “Không có gì.”

Giáo viên cũng vào rồi nên Cố Diễm không tiện nói gì.

Một lát sau, cậu cảm giác tay mình nhe bị cái gì chọc vào, một quyển vở nháp được đẩy về phía cậu.

Cố Diễm không nói gì mà kéo quyển vở nháp lại về phía mình, đôi môi đang mím chặt bất giác cong lên.

“Rốt cuộc cậu bị bệnh gì thế? Hiện giờ sao rồi?”

Chữ viết uyển chuyển thành nhã, nhưng mà trước đó, nhưng mà mấy chữ trước đó đã bị xoá đi, còn có mấy chữ có dấu chấm thừa nét, nhìn là biết người viết khi viết xuống có chút do dự.

Hoá ra không chỉ có mình cậu bối rối mà chính cô cũng thế.

Cố Diễm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vân Xu, mà chỉ viết lại một câu khiến Vân Xu đọc xong phải trực tiếp đang ngồi mà nhảy dựng lên.

Lúc Vân Xu nhảy dựng lên liền đụng phải bàn, lớp Tên Lửa vẫn luôn rất yên tĩnh, cô gây ra tiếng động lớn như vậy khiến cho những người khác lập tức nhận ra.

Giáo viên trong lớp thấy đó là Vân Du, vẻ nghiêm khắc trong tầm mắt phải nhạt đi một chút, giọng điệu ôn hòa nói: “Vân Xu? Em có gì không đồng ý với đề bài này sao?”

Trong lòng Vân Xu như có một dàn nhạc đang diễn tấu, khiến tinh thần cô trở nên phấn chấn, cô kích động đi lên bục giảng.

Giáo viên:???

Giáo viên đang giảng một đề bài rất khó, trong đó phải sử dụng rất nhiều công thức cùng cách giải toán khác nhau, sau khi Vân Xu giải xong bài này cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.

Nhưng mà cô bình tĩnh, còn những người khác bao gồm cả giáo viên cũng không bình tĩnh nổi.

Bởi vì vậy mà Vân Xu lại thực sự giải được câu hỏi khó mà các bạn trong lớp không giải ra được. Tốc độ cô viết rất nhanh, nhanh tới độ không nhìn ra đang giải một bài toán khó vậy, lưu loát viết hơn nửa bảng đen, lấp đầy vào những chỗ trống, thoạt nhìn có chút đồ sộ.

Giáo viên đột nhiên không biết nói gì, sửng sốt trong chốc lát sau mới bắt đầu vỗ tay trước tiên, cười nói: “Bạn Vân Xu đã làm bài vô cùng tốt…”

Tuy rằng bị ngắt lời, nhưng mà giáo viên luôn thiên vị với học sinh thông minh, mà bài này Vân Xu lại giải hoàn hảo như vậy, cô giáo vốn không định phê định Vân Xu mà cười ha ha tiếp tục nói.

Điều này chỉ là một bước nhạc đêm nhỏ, sự chú ý của các bạn học cũng nhanh chóng hướng về giữa lớp. Chỉ có một người lúc này nội tâm đang khó giữ được bình tĩnh.

“Nếu kỳ thi giữa kỳ cậu vượt qua được Lăng Văn Huyên thì tôi thích cậu được không?”

Hỏi một câu thật kỳ quái.

Vì sao phải đợi cô vượt qua Lăng Văn Huyên thì cậu mới thích cô chứ?

Vì sao cậu lại muốn thích cô?

Cậu thích cô á?

Thích. Vân Xu mặc niệm hai chữ này, giấy nháp đều bị cô vuốt nhăn lại, lại không dám nghiêng đầu đi liếc mắt nhìn Cố Diễm một cái, càng đừng nói tới việc chất vấn Cố Diễm.

Mà cô không hề biết Cố Diễm vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, nhìn rõ cả khi hai tai cô đỏ bừng cả lên cùng khuôn mặt ửng màu hoa đào, từ ngòi bút máy nhỏ mấy giọt mực khiến cho chữ vừa mới viết ra bị thấm mực nhoè đi.

Người không bình tĩnh, đâu chỉ có mỗi mình cô đâu ?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back