Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 135



Lúc này mẹ con Phó Mạn Hoa trở về, trong lòng Chu Thời Anh thực sự rất lo lắng.

"Bọn họ trở về từ khi nào? Trở về để làm gì?" Chu Thu Anh hỏi.

"Nói là sáng nay mới đến, trở về xử lý việc nhà cửa, đã lấy nhà lại rồi!"

Chu Thu Anh nghĩ thầm, quả nhiên!

Trước kia nhà họ Tô ở Thượng Hải có địa vị gì? Sao có dễ dàng dàng bị người khác chia rẽ như vậy.

Chỉ có chồng bà ta ngu ngốc mới đi tố cáo người ta, cây đại thụ đáng tin như thế, lại bị ông ta đắc tội.

"Trong thời gian này, anh khiêm tốn một chút cho em, đừng để người khác phát hiện ra gì đấy." Chu Thu Anh vẫn không yên tâm.

"Anh biết rồi." Dương Sĩ Ân rất bực bội: "Với quan hệ giữa anh và Tô Đình Khiêm, chẳng ai nghĩ là anh đâu."

"Nếu không nghi ngờ, hôm nay bọn họ sẽ không đến đây." Chu Thu Anh hừ lạnh.

"Nghi ngờ thì sao, bọn họ cũng phải đưa ra bằng chứng." Dương Sĩ Ân dùng sức cào đầu, nhỏ giọng tức giận.

"Coi như bọn họ đã biết thì sao? Anh không làm gì sai, bọn họ có thể làm gì anh, cùng lắm thì hai nhà cắt đứt quan hệ mà thôi." Dương Sĩ Ân đi tới đi lui trong phòng khách, giống như con thú bị nhốt.

"Nhà nước đã khác biệt, không còn là thiên hạ của đám tư sản. Trong thư tố cáo anh viết, cũng không có câu nào nói dối, dù Tô Đình Đức là sĩ quan, nhưng cũng không thể đối phó anh vì anh nói thật."

"Nếu không, anh có thể đi tố cáo ông ấy lợi dụng chức quyền ức h.i.ế.p dân chúng."

"Anh đã lớn tuổi rồi, sao vẫn ngây thơ như vậy." Chu Thu Anh cũng tức giận: "Nhà họ Tô muốn đối phó anh, hoàn toàn chẳng cần tự mình ra tay."

Bà ta không biết hôm nay có nên gửi radio về nhà mẹ đẻ hỏi anh bà ta không. Anh bà ta đang làm việc trong chính phủ, mặc dù chức vụ không cao, nhưng tin tức linh hoạt hơn bọn họ.

Anh bà ta nói rằng phía trên có người muốn hại nhà họ Tô, nhưng cũng có nhiều người bảo vệ nhà họ Tô. Ngoài mặt nhà họ Tô ở Thượng Hải trông có vẻ đã xuống dốc, nhưng thật ra đang ẩn mình ở trong bóng tối.

Lúc trước Tô Đình Đức bị điều động đến quân khu Quảng Tây, cũng bởi vì thế lực nhà họ Tô ở chỗ này quá lớn. Lãnh đạo sợ Tô Đình Đức ở lại đây, sau này chỗ này sẽ bị nhà họ Tô khống chế, cho nên mới điều người đi thật xa.

Nghe anh bà ta nói xong, Chu Thu Anh sợ tới mức cả người đổ môi hôi lạnh, lập tức gửi radio cho Tô Mạt.

Anh bà ta còn nhắc nhở rằng, nếu nhà họ Tô đã biết và muốn trả thù, vì tương lai của con cái, tốt nhất bà ta nên cắt đứt quan hệ với ông Dương.

Chu Thu Anh muốn nói rõ với Dương Sĩ Ân, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta, bà ta đột nhiên không muốn nói nữa.

Nói thật, bà ta thất vọng về ông Dương. Một người có thể ra tay tố cáo bạn tốt của mình, một ngày nào đó, ông ta không hài lòng về bà ta, cũng sẽ đi tố cáo mình.

Dù sao hai người là vợ chồng, bà ta không bao giờ che giấu khi nói chuyện trước mặt ông ta.

Dương Tố Vân về nhà, nhìn thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng khách với nét mặt khó coi. Nhưng vì họ đang giữ radio của cô ta, do đó cô ta cũng không hỏi mà về thẳng nhà.

Cả nhà ba người, tính tình đều ồn ào, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.

Ở bên kia, Canh Trường Thanh làm xong công việc, thu dọn một chút rồi chuẩn bị đến đại đội thôn Lục gia.

Vừa tới cửa phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, là Tô Đình Đức gọi.

Hai anh em nói chuyện một lát, Canh Trường Thanh cũng nói việc Tô Mạt phát hiện ra mỏ vàng cho Tô Đình Đức nghe, hỏi ý kiến của ông ấy.

Chờ lúc Canh Trường Thanh đến, trời cũng đã tối. Lục Trường Chinh về sớm hơn Canh Trường Thanh, đang giúp Tô Mạt nấu ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-135.html.]

Ba món, một món thịt hươu hầm nấm mật ong với sườn heo, cà chua xào trứng và cải bắp xào, món chính là cơm trắng. Lục Trường Chinh còn đặc biệt đến chỗ cha anh xin một ít rượu trắng.

Ba người ăn cơm trước, sau đó mới bàn việc, ba người đều nói ra suy nghĩ của mình.

Xác định một trăm phần trăm có mỏ vàng, vấn đề bây giờ là có bao nhiêu mỏ vàng. Việc này cần báo lên trên, để nhà nước phái đội ngũ chuyên nghiệp đến đo đạc mới được.

Nhưng báo lên như thế nào vẫn mang tính kỹ thuật. Nếu việc này xử lý không tốt, nhà nước sẽ khen thưởng một chút, công lao đều thuộc về người khác.

"Cấp trên chú có một lãnh đạo cũ, bên này chú có thể nhờ ông ấy. Ở đơn vị cháu đang đóng có lãnh đạo này đáng tin không? Có thể giúp cháu đạt lợi ích lớn nhất?" Canh Trường Thanh hỏi.

"Về phần yêu cầu của Tiểu Mạt, bên chú có thể sắp xếp."

Yêu cầu của Tô Mạt là trước tiên có một chức vụ nghiên cứu viên nông nghiệp trong công xã, để sau này cô thuận tiện nghiên cứu, leo lên vị trí lãnh đạo.

Làm chính trị thật sự không phải là thế mạnh của cô.

Lục Trường Chinh nghiêm túc suy nghĩ, quan hệ giữa anh với đoàn trường và lữ đoàn trưởng khá tốt, nhưng có lẽ cấp bậc của hai người này chưa đủ giúp anh đi điều đình, lợi ích cũng không được bao nhiêu.

Xem ra chỉ có thể đi bước đó.

"Trước kia ông nội cháu đã cứu một người, bây giờ vị trí của người đó ở trung ương cũng khá cao. Những năm qua chưa nhờ tới quan hệ này, cháu có thể nhờ ông nội viết thư thử xem."

Tuy rằng lâu rồi người kia không đến thăm ông nội, nhưng mỗi năm đều gửi thư và quà đến. Cũng từng nói với ông nội, nếu có chuyện gì cứ viết thư cho ông ấy, chỉ cần không phạm pháp phản bội đất nước, ông ấy sẽ cố gắng giúp đỡ.

"Vậy được, bên này chú sẽ liên hệ thử xem." Không được thì lại sử dụng quan hệ của nhà họ Tô.

Nhà họ Tô cũng có người ở trung ương, mặc dù bây giờ tình hình của người đó cũng không tốt đẹp gì, có thể không sử dụng thì cố gắng hết sức đừng dùng.

Dù sao ân tình dùng một lần sẽ nợ một lần.

Muốn khai thác mỏ vàng này, trong giai đoạn đầu, phải huy động lực lượng quân đội đến trấn giữ và bảo vệ.

Yêu cầu của Lục Trường Chinh rất đơn giản, đến lúc đó cử anh dẫn binh đến nơi này. Có anh canh giữ, bên Thượng Hải phái một người tới anh bắt một người, phái hai người tới anh bắt một cặp.

Hệ số an toàn cao, anh không cần phải thường xuyên lo lắng cho an toàn của vợ.

Còn muốn thăng đến cấp bao nhiêu, anh thực sự không đặt nặng mục tiêu. Tùy theo sự sắp xếp của quốc gia, dù sao chỉ cần thăng thêm một cấp, vợ anh có thể theo tòng quân.

Là một người lính, anh vẫn thích từng bước leo lên theo công trạng.

"Hôm trước chú nhận được điện thoại của anh cả, chị dâu và Dịch Sâm đã ở Thượng Hải, bọn họ cũng lấy lại nhà. Anh ấy nhờ chú hỏi cháu, nhà họ Dương không ổn chỗ nào, anh ấy sai người điều tra nhưng chưa tìm ra được gì."

"Chắc cha cháu bị Dương Sĩ Ân tố cáo." Tô Mạt nói, sau đó nói ra phân tích của cô: "Cháu từng nói với cha cháu, nhìn nét mặt của ông ấy, có lẽ việc này gần như chính xác."

"Được, chú biết rồi." Nét mặt Canh Trường Thanh lạnh lùng.

Dương Sĩ Ân này đúng là loại qua cầu rút ván, ngoài mặt trông ông ta chẳng chiếm được hời gì từ nhà họ Tô, nhưng có một số việc, người ta cũng nể mặt giao tình với nhà họ Tô mà ưu tiên cho ông ta.

Ngay cả con trai, cũng nói tự mình thi vào bộ tài vụ. Nhưng lúc đó hai chọn một, thực lực của hai người ngang nhau, nếu không nể mặt nhà họ Tô, chưa chắc con trai ông ta được chọn.

Dù sao nhà họ Tô cũng giao nộp xưởng may.

"Chị dâu và những người khác giải quyết xong công việc ở Thượng Hải sẽ đến đây thăm cháu. Bọn họ hỏi cháu có cần gì không?"

Tô Mạt suy nghĩ một lát, cũng không thiếu thứ gì, nhân tiện nói: "Chú nhờ bác gái cầm phiếu ngoại tệ đổi ra một số phiếu thông dụng cả nước, một vài phiếu lương thực, còn nhiều hơn thì đổi thành những phiếu khác."

Dù sao sau này cô sắp đi làm, nếu không bất đắc dĩ cô sẽ không đến chợ đen, vì thế lượng phiếu phải dồi dào.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 136



Ba người lại nói chuyện một lát, Canh Trường Thanh chuẩn bị ra về.

Lục Trường Chính thấy tuyết rơi nhiều hơn, ban đêm lái xe không an toàn, dù sao phòng phía tây cũng có giường lò, nên mời Canh Trường Thanh ở lại một đêm.

"Nếu không thì tối nay chú ở lại đây một đêm? Sáng sớm chúng ta tới chuồng bò hỏi ý kiến của cha và chú Trương?"

Canh Trường Thanh suy nghĩ, thấy thế cũng được.

Trương Chấn ở giới quan chức nhiều năm, đã sớm thành cáo già, nghe ý kiến của ông ấy cũng không tồi. Hơn nữa, quan hệ của ông ấy khá rộng, lúc trước bị điều xuống nông thôn vì không muốn thông đồng làm bậy. Nếu một ngày nào đó ông ấy muốn quay về, có lẽ cũng không khó.

Canh Trường Thanh ngủ ở phòng phía tây đều có chăn nệm. Ngày trước, Tô Mạt may hai bộ chăn nệm của hồi môn, toàn là đồ bông nên không có vỏ ngoài.

"Này...Chú Canh, phải ủy khuất chú đắp đồ bông ạ." Tô Mạt hơi xấu hổ, cô chưa gom đủ phiếu vải để may một vỏ chăn giường khác.

Canh Trường Thanh hơi kinh ngạc, lại có chút xót xa, vội khoát tay nói: "Không sao, bông vải này trắng thật, trông cũng rất sạch sẽ."

Trước kia cô ăn mặc tiêu dùng đều lựa chọn tỉ mỉ như công chúa nhỏ, thậm chí chưa bao giờ phải may vỏ chăn.

Canh Trường Thanh quyết định, sau khi anh ta trở về sẽ chuẩn bị một vài phiếu vải gửi tới cho Tô Mạt, lúc trước là lỗi của anh ta, đều cho phiếu đồ ăn.

Đồng thời anh ta lạnh lùng nhìn Lục Trường Chinh. Là một sĩ quan, lại không nuôi nổi vợ mình.

Lục Trường Chinh hơi lúng túng, trước kia anh đã đưa hết phiếu vải cho vợ, không biết vợ dùng vào đâu, cũng không thấy cô may đồ mới.

Chờ sắp xếp cho Canh Trường Thanh xong, hai vợ chồng cùng nhau quay về phòng.

Rạng sáng hơn bốn giờ, Lục Trường Chinh và Canh Trường Thanh thức dậy, chuẩn bị đi chuồng bò.

Lúc đầu, Tô Mạt cũng muốn đi theo, nhưng gió tuyết quá lớn, Lục Trường Chinh không đồng ý.

Cầm hai miếng thịt hươu bào đã ướp sẵn, lại lấy thêm ít lương thực từ trong nhà, rồi hai người lên đường.

Lúc hai người trở về đã gần bảy giờ, Tô Mạt cũng cũng làm xong bữa sáng. Ăn xong bữa sáng, Canh Trường Thanh quay lại công xã trong gió tuyết.

Sau khi rửa bát, Lục Trường Chinh cũng ra ngoài, đầu tiên là đến nhà họ Lục nói chuyện với Lục Bá Minh.

Hai ông cháu bàn chuyện bí mật ở trong phòng hơn một giờ, cuối cùng Lục Trường Chinh cầm một bá thư viết tay của Lục Bá Minh rời đi.

Qua gần một tháng tẩm bổ bằng sâm núi, sức khỏe của Lục Bá Minh đã khá hơn, nếu không phải gió tuyết lớn, ông cũng định ra ngoài đi bộ một lát.

Sau khi Lục Trường Chinh rời đi, Lục Thanh An đi vào phòng hỏi Lục Bá Minh: "Cha à, thằng ba tìm cha có việc gì thế?"

Lục Bá Minh xua tay, cười nói: "Tạm thời giữ bí mật, qua một thời gian ngắn việc thành công, con sẽ biết. Tóm lại, là một chuyện tốt to lớn!"

Tiểu Mạt này thật đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lục.

Một người sắp c.h.ế.t như ông được cô cứu sống.

Bây giờ còn phát hiện ra một chuyện tốt như mỏ vàng, không chỉ riêng thằng ba được thăng chức, mà đây còn là một chuyện rất tốt với công xã Hồng Kỳ và huyện Thanh Khê bọn họ.

Có mỏ vàng này, công xã Hồng Kỳ, huyện Thanh Khê bọn họ xem như là có ngành mỏ trụ cột, không còn là một huyện nhỏ, tương lai phát triển của nơi này là vô hạn.

Tuy rằng mỏ vàng sẽ do phần lớn binh sĩ chịu trách nhiệm, nhưng chắc chắn sẽ chiêu mộ một lượng công nhân tại địa phương, điều này có thể cung cấp khá nhiều việc làm.

Lục Thanh An thấy cha mỉm cười, hỏi mấy lần cũng không tiết lộ, trong lòng ông ấy hơi ấm ức.

Ông ấy cảm thấy cha thích thằng ba hơn mình, nhưng một người cha như ông ấy không tiện so sánh với con mình, thật là khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-136.html.]

Sau khi quay về phòng, Lục Thanh An thở dài nằm xuống giường, Lý Nguyệt Nga đang may quần áo, bèn hỏi ông ấy thế nào.

"Cha và thằng ba nói chuyện gì đó, anh đi hỏi mà ông ấy không nói cho anh biết." Lục Thanh An ấm ức nói.

Lý Nguyệt Nga lườm ông ấy: "Chắc anh cũng biết thằng ba ở lại đây làm gì, việc này phải giữ bí mật, sao có thể nói cho anh biết. Cha là người có kiến thức rộng rãi, thằng ba tìm ông ấy hỏi ý kiến thì có gì đâu."

Lục Thanh An xua tay: "Không phải việc này, em chưa thấy cha cười híp mắt đâu."

Lần trước, ông ấy cha vui vẻ như vậy là lúc đất nước được thành lập.

Ban đầu Lục Thanh An chỉ thuận miệng hỏi, bây giờ như vậy khiến ông ấy tò mò muốn chết, trong lòng như thể bị mèo cào.

Một người là cha, một người là con trai ông ấy, hai người đều biết, nhưng lại khăng khăng không nói với ông ấy, cảm giác này!

Haiz!

*

Lục Trường Chinh lái xe đi huyện, đi mượn xe của bộ đội vũ trang rồi lái vào thành phố.

Lãnh đạo kia có một thân tín, trước đó được điều động đến thành phố Song Sơn, từng viết thư bảo Lục Bá Minh có vấn đề gì cứ đến tìm người đó là được.

Bây giờ người đó được coi như là người đứng thứ hai ở thành phố Song Sơn, Lục Trường Chinh nói ra tên Lục Bá Minh, một lát sau được thư ký mời vào phòng làm việc.

"Ông cụ Lục có gì dặn dò." Người đó hỏi với nét mặt nghiêm túc.

Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Lục Bá Minh tìm tới, ông ta rất bội phục người như vậy.

Nếu đối là những người khác, có ơn cứu mạng với lãnh đạo, nói không chừng sẽ lợi dụng việc này để trèo lên cao. Riêng ông cụ Lục, nhiều năm như vậy, vẫn chưa làm phiền lãnh đạo vì bất cứ việc gì.

Lục Trường Chinh đưa thư Lục Bá Minh tự viết cho người đó, trong thư cũng không viết gì, chỉ nói là có việc muốn nói chuyện với lãnh đạo.

Sau khi người đó đọc xong, lập tức gọi điện thoại, sau vài lần chuyển cuộc gọi, cuối cùng đã liên lạc được với thư ký lãnh đạo để nói rõ tình hình.

Thư ký cũng là một người theo lãnh đạo rất nhiều năm, mỗi dịp năm mới, đều là anh ta đi gửi quà cho Lục Bá Minh. Anh ta lập tức đi xin ý kiến của lãnh đạo, chẳng mấy chốc đã có câu trả lời.

Cúp điện thoại, người đó nói với Lục Trường Chinh: "Lãnh đạo nói, ngày mai ông ấy sẽ ở phòng làm việc cả ngày để chờ điện thoại của ông cụ." Nói dứt lời, ông ta bèn gửi số điện thoại cho Lục Trường Chinh.

Vài năm gần đây, lãnh đạo thường làm việc theo lịch điều động, không phải là thân tín thì rất khó liên lạc.

Lục Trường Chinh cầm số điện thoại, nói lời cảm ơn rồi ra về. Lúc đi ngang qua công xã, anh lại tìm Canh Trường Thanh để trao đổi tiến triển sự việc.

Việc này không nên chậm trễ, ai cũng không biết sẽ có người khác lên núi rồi phát hiện ra cục đá có chứa vàng hay không.

Sáng nay, Canh Trường Thanh gọi điện thoại cho lãnh đạo cũ, người lãnh đạo mà Lục Trường Chinh muốn tìm cũng có quan hệ tốt với lãnh đạo cũ, chỉ chờ bên phía Lục Trường Chinh chào hỏi, anh ta sẽ đi bàn bạc với người ta.

Lãnh đạo cũ cũng bảo bọn họ mau chóng đưa đồ đến Bắc Kinh, muốn bàn bạc phải có chứng minh thực tế mới được.

"Sáng mai, cháu sẽ dẫn ông nội đi gọi điện thoại, nếu không có vấn đề gì, ngày mai có thể lên đường." Lục Trường Chinh nói.

Canh Trường Thanh gật đầu: "Hai ngày nay, chú sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa, ngày mốt cũng có thể xuất phát."

Thượng Hải.

Giữa trưa, chủ nhiệm khu phố tự mình đến nói không tìm đồ dùng trong nhà về được. Ông ta hỏi có muốn mua vật dụng lại từ đầu không, hay bồi thường tiền cho họ tự mua lại.

Hai mẹ con đương nhiên chọn tiền.

"Lãnh đạo đã dặn dò bồi thường cho các người theo giá đồ dụng tốt nhất hiện nay trên thị trường." Chủ nhiệm khu phố hơi xấu hổ cười nói.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 137



"Với đồ dùng trong phòng khách mà hai người báo cáo lên trên, lãnh đạo nói sẽ bồi thường cho hai người theo giá hai bộ sopha. Tủ quần áo, bàn làm việc và giường các thứ, đều bồi thường theo giá tốt nhất hiện nay."

"Tôi đặc biệt đi hỏi giá thị trường ghế sopha da nhân tạo bao hết giá 89 tệ một đôi, tủ áo khoác bán giá 64,85 tệ, bàn làm việc giá 34,20 tệ, giường gỗ lớn giá 54,3 tệ."

"Lãnh đạo nói bồi thường cho hai người 350 tệ, bà xem như thế được không?"

Khóe miệng Phó Mạn Hoa giật giật, 350 tệ này không biết có mua đủ chân ghế gỗ lê hoa cúc màu vàng hay không.

Với số tiền ít ỏi này, đã muốn bỏ túi trọn vẹn tất cả đồ dùng trong nhà bị dời đi.

Cố tình làm vậy khiến bọn họ chán ghét sao?

Nhưng tình hình mạnh hơn con người, mục đích của bọn họ là trở về nhà. Những việc khác chỉ có thể nhẫn nhịn trước.

Không nên vì một số đồ này mà làm ầm ĩ trở mặt với đối phương, cái được sẽ không bù được cái mất.

Bây giờ bà ấy cảm thấy mọi việc hơi thuận lợi quá mức. Bà ấy còn tưởng phải đánh một trận chiến trực diện.

"Chắc ông cũng biết, số tiền này còn thiếu rất nhiều không đủ bồi thường những vật dụng đó. Người khác dời vật dụng đi, quốc gia lại bồi thường, nhà họ Tô chúng tôi luôn yêu Đảng yêu nước, không muốn làm nhà nước khó xử, chúng tôi nhận số tiền này, việc này tạm thời xem như kết thúc." Phó Mạn Hoa nói.

Chủ nhiệm khu phố trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được, chỉ đành cười khổ: "Chúng tôi đều làm việc theo lệnh cấp trên."

"Tôi biết các người khó xử, vấn đề vật dụng này cứ giải quyết vậy đi." Phó Mạn Hoa nói: "Vậy phiếu ngoại tệ thì sao?"

"Cấp trên vẫn đang điều tra, chẳng mấy chốc sẽ có câu trả lời."

Những người kia không dặn dò chuyện phiếu ngoại tệ. Nó chỉ là phiếu ngoại tệ năm trăm tệ, bọn họ còn coi thường.

Là cấp dưới tham lam, lén mạo danh đi nhận.

Thời đó ngân hàng rất hỗn loạn, không giống như đời sau, việc gì cũng phải tự mình ra ngân hàng. Cấp dưới cầm giấy thông báo phiếu ngoại tệ, lại có đóng dấu của bộ ngành liên quan nên dễ dàng mạo danh nhân tiện.

Phó Mạn Hoa nhận tiền bồi thường, ký tên xong, đuổi chủ nhiệm khu phố đi.

Sau đó lại đến bưu điện gọi điện cho Tô Đình Đức, kể hết mọi chuyện cho ông ấy nghe.

Tô Đình Đức cũng nói chuyện nhà họ Dương, chuyện mỏ vàng ông ấy không tiện nói qua điện thoại, bèn lờ mờ ám chỉ có chuyện tốt, bảo bọn họ ở Thượng Hải thêm hai ngày, không cần rời đi gấp.

Biết Dương Sĩ Ân tố cáo Tô Đình Khiêm, mẹ con hai người bắt đầu hành động.

Đầu tiên là đi thăm những người quen cũ, sau đó lại dùng tình nghĩa để sắp xếp xong mọi việc.

Lục Trường Chinh trở về đại đội, trước tiên đi nói rõ tình hình với Lục Bá Minh.

Sau khi về đến nhà, anh nói chuyện với Tô Mạt.

"Vợ ơi, em muốn đi Bắc Kinh không?" Lục Trường Chinh hỏi.

"Em có thể đi sao?" Hai mắt Tô Mạt sáng lên.

Bây giờ ở chỗ này trời đông tuyết phủ, cũng không có việc gì làm. Nếu có thể đi Bắc Kinh dạo chơi, cũng không tệ.

Ở đời sau, Bắc Kinh đô thị hóa rất nhanh, nhiều thứ mang cảm giác lịch sử theo năm tháng cũng không còn nữa.

"Dĩ nhiên có thể, em là một trong những người phát hiện. Nhưng có lẽ không được gặp lãnh đạo, đến đó dạo chơi thì được." Lục Trường Chinh cười cưng chiều.

Vợ anh đến từ thành phố lớn. Cô ở nông thôn thời gian dài như vậy chắc cũng chán lắm. Bây giờ tuyết vẫn còn rơi, mỗi ngày đều phải ở trong nhà.

"Vậy em sẽ đi chung với mọi người." Tô Mạt vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nghĩ tới hai mẹ con Phó Mạn Hoa sắp đến, lại nói: "Gọi điện thoại cho bác cả, nói hai mẹ con bác cả gái đến trễ một chút, hoặc gặp nhau ở Bắc Kinh cũng được."

"Được, ngày mai anh sẽ nói với bí thư Canh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-137.html.]

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh mượn xe bò của đại đội đưa Lục Bá Minh lên bưu điện công xã gọi điện thoại.

Có xã viên đại đội trông thấy Lục Bá Minh ra khỏi cửa thì rối rít sửng sốt.

Xem ra người tốt vẫn được trời phù hộ.

Sau khi điện thoại kết nối, Lục Bá Minh tường thuật lại sự việc, lãnh đạo đương nhiên hoàn toàn đồng ý.

Việc này với ông ta mà nói, hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, đều là việc tốt có lợi cho nước cho dân.

Người có công thì được thưởng, ông ta chỉ ghi nhớ đúng tên người đó mà thôi.

Nhưng báo cáo vượt cấp, ít nhiều không thuận tai cho lắm. Để Lục Trường Chinh đến Bắc Kinh, sau đó gọi thêm người thứ hai lên, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn.

Cũng xem như là thống nhất với lãnh đạo địa phương, lãnh đạo cũng thông qua báo cáo.

Ngày thứ ba, ba người mang theo đồ đến thành phố Song Sơn. Sau khi gặp người thứ hai, bọn họ cùng nhau lên tàu hỏa đi Bắc Kinh.

Không có chuyến tàu đi thẳng từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh, họ phải đến Cáp Nhĩ Tân trước, lại ngồi tàu hỏa từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh.

Từ thành phố Song Sơn đến Cáp Nhĩ Tân, phải ngồi tàu hỏa mất 8 tiếng đồng hồ, giá vé 2,6 tệ.

Giữa trưa bốn người họ lên tàu hỏa, đến Cáp Nhĩ Tân cũng hơn tám giờ tối. Sáng mai mới có chuyến tàu từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh, bốn người mua vé xong, lại đến nhà khách gần nhà ga thuê hai phòng, nghỉ ngơi một đêm.

Ngày hôm sau, bốn người lên tàu hỏa đi Bắc Kinh.

Trong bốn người, có ba người là quan chức đủ tư cách mua giường cứng. Giá vé giường cứng từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh là 13,8 tệ, cả quá trình không bị chậm trễ thì mất hơn ba mươi tiếng đồng hồ.

Nhưng bây giờ phía Bắc đang có tuyết rơi, trễ giờ là chuyện thường xuyên xảy ra.

Bọn họ xuất phát từ chín giờ ngày 20 từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh đã là rạng sáng bốn giờ ngày 22, tốn gần bốn lăm giờ đồng hồ.

Điều kiện của họ khá tốt, phiếu giường cứng có thể ngủ trên xe lửa, tiền giấy cũng dư dả, mỗi bữa đều ăn đồ ăn nóng trên toa ăn.

Bọn họ ở trên tàu hỏa hai ngày, Tô Mạt đều cảm thấy hơi khó khăn. Có thể tưởng tượng, những người chỉ ngồi ghế cứng khó chịu đến mức nào.

Ở thời đại xe ngựa chạy quá chậm, ngồi một chuyến đường dài thật sự như chịu tội.

Lãnh đạo đã sắp xếp người tới đón bọn họ, bốn người được đưa tới một viện đã bố trí sẵn.

Vừa nghỉ ngơi chưa bao lâu, chiến sĩ trẻ đến thông báo bọn họ phải lên đường đi gặp lãnh đạo.

Tô Mạt không có chức vụ, vì thế không có trong danh sách gặp mặt. Tô Mạt tranh thủ hỏi chiến sĩ trẻ cô có thể ra ngoài đi dạo hay không?

Chiến sĩ trẻ trả lời là được.

Lục Trường Chinh và Canh Trường Thanh dặn Tô Mạt chú ý an toàn, sau đó theo chiến sĩ trẻ rời đi.

Tô Mạt dọn dẹp một lát, thay một bộ đồ khác, ra ngoài hỏi thăm tình hình rồi bắt đầu đi dạo một mình.

Viện cô được sắp xếp cũng được coi là vị trí thứ hai thứ ba ở đời sau.

Trước khi tận thế, cha mẹ Tô Mạt từng dẫn cô đi Bắc Kinh du lịch, so với cảnh tượng ngựa xe như nước, tòa cao ốc mọc san sát ở đời sau, Bắc Kinh hiện tại mang đậm hơi thở của thời đại.

Tiếc là cô không có máy chụp hình, nếu không chụp ảnh ghi chép lại cũng rất tốt.

Đang đi dạo xung quanh một lúc, Tô Mạt lại đi tới cảnh bắt mắt nhất Bắc Kinh lúc này - tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm xây xong vào tháng 10 năm 1969, đây là công trình chuẩn bị cho chiến tranh. Nó chưa mở cửa đối ngoại trước tháng một năm nay, chỉ có thể cầm phiếu do bộ ngành liên quan cấp mới có thể vào.

Ngày 15 tháng 1 năm nay, đoạn đường từ lăng mộ Công chúa đến Bắc Kinh được đưa vào hoạt động, giá vé là một hào.

Khi Tô Mạt đang hỏi thăm người khác, có một chị gái nhiệt tình đề cử tàu điện ngầm.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 138



Đến trạm tàu điện ngầm, Tô Mạt mua vé vào trong ngồi trải nghiệm một lát, tốc độ đương nhiên không thể so sánh với tàu điện ngầm ở đời sau, nhưng ở hiện tại mà nói, là một thứ gì đó vô cùng cao cấp.

Một mình Tô Mạt nhanh nhẹn thông suốt, đi dạo đến bốn năm giờ chiều mới về. Sau khi về tới, mới phát hiện những người đó vẫn chưa về.

Mãi đến khoảng mười giờ đêm, ba người kia mới trở về. Lục Trường Chinh không chủ động lên tiếng nói về tình hình, Tô Mạt biết tạm thời không thể nói cho cô biết, nên cũng không hỏi.

Hai ngày sau, ba người đều đi sớm về trễ, Tô Mạt lại đi dạo chung quanh một mình.

Cô đi Thiên An Môn, lại dạo lòng vòng bên ngoài cố cung. Giai đoạn này rất đặc biệt, bởi vì hành động cướp bóc phá hoại của bè lũ "Phá tứ cựu" (tiêu diệt bốn cái cũ). Vì bảo vệ những di vật văn hóa, trung ương đóng cửa cố cung, không mở cửa cho người ngoài.

Vừa đắm chìm trải nghiệm những ngõ hẻm văn hóa lâu đời ở Bắc Kinh.

Suýt bị nhân dân Triều Dương giác ngộ chính trị cực cao bắt làm đặc vụ, cũng may Tô Mạt có mang theo thư giới thiệu trong người. Sau một hồi nói chuyện, bọn họ mới tin Tô Mạt là dế nhũi từ nông thôn lên Bắc Kinh.

Lại đi tới trường đại học Thanh Hoa mà cô hằng mong ước, sau đó đi dạo chợ ở Bắc Kinh mua một vài thứ, còn chi hai mươi tám tệ mua một lon sữa mạch nha và hai con vịt quay.

Mặc dù ở đời sau, sữa mạch nha này được đánh giá uống không ngon, nhưng dù sao cũng là sản phẩm đặc sắc ở thời này. Vì thế Tô Mạt mới mua một lon mang về cho người lớn tuổi uống thử, đương nhiên cô cũng phải uống thử.

Thịt vịt quay cũng là đặc sản ở Bắc Kinh, đã tới đây, sao có thể không mua về cho người lớn nếm thử.

Tối ngày 24, lúc ba người trở về trên mặt còn rất vui mừng, dễ nhận thấy công việc vô cùng thuận lợi.

Ban đêm khi đi ngủ, Lục Trường Chinh hơi áy náy ôm Tô Mạt: "Vợ ơi, sự việc khẩn cấp, ngày mai chúng ta sẽ đi về."

Anh còn muốn đi dạo với vợ ở Bắc Kinh, nào ngờ bận tới mức không dành ra chút thời gian nào được.

Tô Mạt khoát tay: "Công việc quan trọng, mấy ngày nay em đi dạo đủ rồi." Chủ yếu là dựa vào tuyến xe số mười một, vì vậy những nơi có thể đi dạo thực sự rất hạn chế.

"Chờ sau này chúng ta quay lại, anh sẽ cố gắng đi dạo với em." Lục Trường Chinh nói.

Anh đã đến Bắc Kinh hai ba lần, quen thuộc hơn vợ anh.

Sáng sớm ngày 25, Tô Mạt nhờ Lục Trường Chinh đi lấy vịt quay, sau đó thu dọn quần áo. Sau buổi tụ tập với đội đo đạc, bọn họ lên đường trở về.

Cùng thời gian đó, đoàn số mười một, sư đoàn đồn trú số bốn quân khu Thẩm Dương cũng cử một lực lượng quân sự tiến về công xã Hồng Kỳ.

Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Sâm cũng đã ở trên xe lửa đi về phía Bắc.

Hai người lên phía Bắc còn trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở.

Bởi vì có người đang theo dõi hai người, bọn họ mua vé lên xe xuôi về phía nam trước, chờ người theo dõi bị dụ lên xe mới vội vã từ trên xe bước xuống.

Phiếu lên phía bắc cũng sai người mua, vì không muốn người khác để ý, bọn họ còn mua vé ghế cứng.

Mẹ con hai người thực sự đã ngồi ghế cứng đến Bắc Kinh, thừa dịp đổi chuyến mới mua vé giường cứng.

"Sau này con cưới vợ, phải cưới người ở gần một chút, đừng tìm người ở phương Bắc. Nếu không mỗi lần về nhà mẹ đẻ lại thêm nhiều phiền phức." Trên tàu hỏa, Phó Mạn Hoa nói với Tô Dịch Sâm với nét mặt xanh xao.

Bà ấy không phải là người cổ hũ, lúc còn trẻ đi xa còn có thể chịu cực, chờ khi lớn tuổi sẽ rất khó khăn.

Như khi Tô Mạt lấy chồng, bà ấy đến một chuyến, gần như là đi từ cực nam Tổ quốc đến cực bắc.

Chỉ riêng ngồi xe đã mất bảy tám ngày, một người lớn tuổi như bà ấy còn có thể chịu được bao lâu?

Chỉ sợ chỉ có thể đến lần này.

Nghĩ lại cảm thấy thật bi thương.

Nhà ông cụ Tô dương thịnh âm suy, đến đời thứ ba chỉ có một đứa con gái là Tô Mạt, còn gả xa như vậy.

Điều quan trọng là phía Bắc còn đang rất lạnh, bà ấy ở Quảng Tây phải mặc hai lớp áo. Bây giờ bà ấy cũng mặc hai lớp áo len mà còn thấy vô cùng lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-138.html.]

Đây là trên xe lửa, nếu như ở bên ngoài, chẳng phải sẽ c.h.ế.t cóng sao? Cũng không biết áo bông bà ấy mua ở Thượng Hải dùng có đỡ hay không?

Tô Dịch Sâm hơi chột dạ, không mở mắt. Trong quân đội, anh có thích một người đến từ tỉnh Tấn, đang trong giai đoạn theo đuổi.

Vì cần phải lên núi khảo sát sơ bộ trước khi tuyết rơi dày đặc nên quốc gia đặc biệt cử một chuyến tàu tốc hành. Với sự giúp đỡ của đội khảo sát, những người Tô Mạt không cần đến ba mươi giờ đã trở lại Cáp Nhĩ Tân.

Sau đó lại chuyển tàu tốc hành, về tới thành phố Song Sơn vào chạng vạng tối ngày 26.

Trong thời kỳ này, dù có nhiều biến động nhưng đất nước cũng đang nỗ lực phát triển.

Để phát triển công nghiệp cần phải đưa thiết bị tiên tiến từ nước ngoài vào, nhưng nước ta lại cực kỳ thiếu ngoại tệ. Để giải quyết vấn đề này, trong vài năm gần đây, đất nước đã ban hành hàng loạt chính sách hỗ trợ khai thác và sản xuất vàng mỏ.

Đồng thời, một lượng lớn binh lực cũng được cử đi thăm dò các mỏ vàng ở những nơi dễ hình thành các mỏ vàng.

Tuy nhiên, một khi mỏ vàng được phát hiện thì cũng không nhất định có thể khai thác được.

Phải dựa trên phân tích tổng hợp về điều kiện địa chất địa phương, trữ lượng tiềm ẩn có thể khai thác được và các yếu tố khác mới có thể xác định tài nguyên khoáng sản này có thể trở thành mỏ vàng khai thác được hay không.

Các mỏ khoáng sản như bọn họ báo cáo, đều là tài nguyên khoáng sản có quặng lộ thiên tự nhiên, về cơ bản thuộc loại trưởng thành, dễ khai thác nên quốc gia rất quan tâm.

Khi nhóm người đến thành phố Song Sơn, trung đội binh lính được quân khu cử đến cũng đã đến. Cùng với bọn họ là hàng loạt vật tư quân sự dã chiến cùng một số xe tải quân sự.

Sau khi Lục Trường Chinh kết nối với trung đội trưởng, anh lập tức mang theo vật tư, người và trang bị của đội khảo sát, tiến về huyện Thanh Khê.

Tô Mạt và Canh Trường Thanh muốn đón nhóm người Phó Mạn Hoa, nên họ ở lại thành phố Song Sơn thêm một đêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, hai bác cháu gặp nhau ở ga xe lửa.

Phó Mạn Hoa, một người đã sống ở phương nam xa xôi gần hai mươi năm, ở phương bắc băng tuyết ngập trời, thực sự lạnh cóng đến run rẩy.

Cũng may mắn khi Tô Mạt tới Bắc Kinh, cô đã mang theo chiếc áo khoác quân đội do Lục Trường Chinh gửi đến. Thấy vậy, cô nhanh chóng khoác lên người Phó Mạn Hoa.

Sau khi uống một bát canh thịt dê nóng hổi tại quán cơm quốc doanh, lúc này Phó Mạn Hoa mới bình thường trở lại.

“Bác thật sự đã già rồi, không được việc nữa.” Phó Mạn Hoa cảm thán.

Nhớ những năm đầu tham gia cách mạng, ở bệnh viện dã chiến rất lạnh, bà ấy mặc một chiếc áo mỏng, khí thế ngất trời.

"Bác, bác chỉ là chưa thích ứng kịp thôi, quen là tốt rồi." Tô Mạt nhanh chóng an ủi bà ấy.

"Đúng vậy, Quảng Tây lúc này trời vẫn còn nóng, bác cháu mặc áo dài tay là đủ rồi."

Phó Mạn Hoa nhìn Tô Mạt bây giờ, rất thích cô.

Cả người trông vui vẻ hoạt bát, trong ánh mắt cũng có sự cứng cỏi, không hề giống dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn như trước đây nữa.

Quả nhiên, con người phải trải qua nhiều chuyện mới trưởng thành được.

Chờ ăn sưởi ấm xong, bốn người mới bắt xe đưa đón trở về huyện Thanh Khê.

Canh Trường Thanh và Tô Dịch Thâm đến Bộ Lực lượng Vũ trang để tìm người, mượn xe quay về đại đội thôn Lục Gia. Chủ yếu là do có rất nhiều hành lý, khiêng đi trên đường đầy tuyết, thật sự rất tốn sức.

Canh Trường Thanh xuống xe ở công xã, đi nhiều ngày như vậy, công việc chồng chất không ít, anh ta phải tranh thủ thời gian xử lý công việc trước.

Các cán bộ công xã khác từ sáng sớm đã phát hiện có mấy xe quân sự đang chở một nhóm binh lính và đồ đạc lên núi, họ đều hoảng sợ, tưởng xảy ra chuyện lớn gì.

Bây giờ nhìn thấy Canh Trường Thanh trở về, tìm được người đáng tin cậy, vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình.

Kết quả khảo sát cuối cùng chưa công bố, Canh Trường Thanh cũng không để lộ, nhưng anh ta đã trấn an bọn họ, nói đó là chuyện tốt.

Người của Bộ Lực lượng Vũ trang đưa họ đến bộ đại đội, con đường đi xuống phía dưới hẹp và đầy tuyết, anh ta không dám lái xe. Vì thế, anh ta còn hơi xấu hổ. Trước khi rời đi, anh ta rất lịch sự nói với Tô Dịch Thâm, nếu muốn dùng xe thì có thể đến Bộ Lực lượng Vũ trang tìm bọn họ.

Mặc dù Tô Dịch Thâm đến từ quân khu Quảng Tây, nhưng dù sao với thân phận trung đoàn trưởng của anh ấy, trong mắt những sĩ quan nhỏ bé ở đây, sự tồn tại của anh ấy lại là cấp cao.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 139



Sau khi sĩ quan rời đi, đồng chí trung đoàn trưởng Tô đeo trên lưng một chiếc ba lô lớn, hai bên mang một túi hành lý, tay phải xách cái hòm bằng da lớn của Tô Mạt, không hề dễ đi.

Tô Mạt nhìn thấy, đôi mắt giật giật, vội vàng nói: "Anh cả, để em xách ba lô cho anh."

Tô Dịch Thâm xua tay nói: "Không cần, em xách túi hành lý kia, giúp anh đỡ mẹ một chút." Đường tuyết trơn trượt, mẹ còn đi giày da, đừng để té ngã.

Túi hành lý để lại cho Tô Mạt chứa đầy quần áo, tương đối nhẹ.

Về đến nhà, Tô Mạt lại bận rộn. Cô nhanh chóng nhóm lửa, đốt tường lửa, đốt kang, rồi đun một nồi nước, chờ đun nóng xong đưa cho Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm tắm rửa.

Hai mẹ con thấy Tô Mạt bận trước bận sau, trong mắt có chút kinh ngạc.

Lúc trước Canh Trường Thanh đã gọi điện nói Tô Mạt chăm sóc cho gia đình mình tốt lắm, thực ra bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ thấy Tô Mạt như vậy, bọn họ mới hoàn toàn tin tưởng.

Sau khi sưởi ấm, Phó Mạn Hoa bắt đầu nhìn quanh nhà.

Tuy không bằng căn nhà của nhà họ Tô, nhưng ở nông thôn này cũng đã rất tốt rồi.

Gia cảnh đàng trai ở trong này, hẳn được xem là rất giàu có.

Phó Mạn Hoa nhìn khung gỗ nơi Tô Mạt trồng rau trong nhà, cảm thấy thú vị: “Cái này là cháu trồng à?”

Tô Mạt gật đầu: “Đúng vậy, mùa đông phương bắc không có rau xanh để ăn, cháu nhân giống trong phòng, mùa đông còn có chút rau xanh.”

Rau xanh này là Tô Mạt sử dụng dị năng chải vuốt sợi mỗi ngày nên chúng vô cùng khỏe mạnh, dù đi vắng vài ngày nhưng hiện tại chúng vẫn xanh tươi, phát triển tốt, hiện tại đã cao mười centimet.

"Tiểu Mạt, thấy cháu như vậy, bác cũng yên tâm."

Tô Mạt cười nói: "Trước kia cháu không hiểu chuyện, làm cho bác lo lắng."

Phó Mạn Hoa cười cười: “Người một nhà không nói lời hai nhà*, quan trọng nhất là cháu sống tốt. Cháu cũng không biết, khi nghe tin cháu kết hôn ở đây, bác cháu đã lo lắng đến vài ngày không ngủ.”

*thành viên trong nhà thì không nói chuyện khách khí như người ngoà i

*thành viên trong nhà thì không nói chuyện khách khí như người ngoà

Tô Mạt hơi áy náy, lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc rời khỏi viện thanh niên trí thức, hơn nữa trong thôn còn có tin đồn, cô cảm thấy Lục Trường Chinh không tồi. Cộng với trải nghiệm mới xuyên sách, bốc đồng nên quyết định kết hôn.

“Thật xin lỗi, bác gái, là cháu quá xúc động, hại mọi người lo lắng.”

"Bất kể có xúc động, chỉ cần kết quả tốt là được. Hiện tại thấy cháu như thế này, rõ ràng rất tốt, chúng ta cũng yên tâm."

"Nhà chồng cháu ở đâu?" Phó Mạn Hoa hỏi.

“Vừa rồi lúc tới đây, có mấy dãy nhà ngói gạch xanh lớn.” Tô Mạt nói.

Phó Mạn Hoa gật đầu: “Chúng ta nghỉ ngơi một lát, lát nữa qua đó thăm hỏi một chút.”

Sau đó, bà ấy xách một cái túi hành lý lên, đặt lên ghế rồi mở ra: "Đi đường xa, bác cũng không mang theo quà gì cả. Cái túi này toàn vải dệt, cháu muốn gì thì giữ lại. Còn lại, cháu xem chuẩn bị cho cho nhà chồng cháu mỗi nhà một mảnh.”

Tô Mạt đi qua nhìn, thấy cả một túi đựng đầy vải, cô không khỏi chậc lưỡi: "Bác, sao bác lại mua nhiều vải như vậy?"

"Chú Canh của cháu cố ý gọi điện cho bác, bảo tôi mang thêm vải cho cháu. Bác nghĩ, vải diềm bâu Thượng Hải nổi tiếng khắp cả nước, nên mua thêm về tặng cho nhà chồng cháu làm quà."

Bà ấy cũng nghe Canh Trường Thanh nói, ở nông thôn, mỗi năm mỗi người chỉ được phát phiếu vải ba thước bốn, nên nghĩ ở đây vải đang khan hiếm.

Bà ấy là người nhà mẹ đẻ lần đầu đến nhà, nhất định không thể keo kiệt. Nhà mẹ đẻ thực lực hùng hậu, Tiểu Mạt ở nhà chồng mới có tiếng nói.

Mỗi mảnh vải này dài bảy thước, đủ để một người đàn ông trưởng thành may được một bộ quần áo. có một số mẫu đẹp, bà ấy còn lôi ra thêm vài mảnh nữa.

Cũng nhờ có mối quan hệ bền chặt của nhà họ Tô trong xưởng dệt, nếu không chỉ là phiếu vải thôi,cũng đã đủ rắc rối cho bà ấy rồi.

Tô Mạt nghe là Canh Trường Thanh nhờ, cô không khỏi mỉm cười, xem ra cái chăn bông đêm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho chú Canh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-139.html.]

Lần này khi đi mua sắm ở chợ Bắc Kinh, bà ấy tình cờ bắt gặp một mảnh vải bị lỗi đang được bán miễn phí, liều mạng tuổi trẻ khỏe mạnh, nên giật cho cô một mảnh lớn. Nó có màu vàng nhạt với những bông hoa, thích hợp làm vỏ chăn.

Lát nữa cô sẽ làm vỏ chăn, để anh cả không phải đắp chăn bông nữa.

"Được rồi, cảm ơn bác." Tô Mạt cảm động, biết bà ấy đang cố gắng cứu lấy thể diện.

Phó Mạn Hoa lại lấy một chiếc ba lô khác, từ trong đó lấy ra rất nhiều thứ: "Này là kem bông tuyết, dầu gội và sữa tắm này, bác cố ý đến cửa hàng Hữu Nghị mua cho cháu. Bác cũng mua một đôi bốt da nhung, bên này tuyết rơi, vừa vặn có thể mang.”

“Còn có hai lon sữa đặc, cháu giữ một lon mà uống. Lon còn lại, lát sang nhà chồng, đưa cho ông nội cháu.”

“Bác cũng chọn cho em một chiếc váy, kiểu dáng mùa thu, chờ đến mùa xuân thu lại mặc..."

Phó Mạn Hoa một bên vừa lấy đồ ra, vừa nói, trong lời nói tràn ngập sự quan tâm của người lớn dành cho người nhỏ tuổi.

Sau khi lấy những thứ này, Phó Mạn Hoa lần lượt lấy ra từng mảnh vải trong túi hành lý, đặt lên trên giường, cùng Tô Mạt chọn ra những thứ sẽ mang đến cho nhà họ Lục.

Tổng cộng có hơn hai mươi mảnh, phần lớn là vải bông, vải chéo và vải kaki với màu sắc đẹp mắt, còn có một số mảnh vải nhung, thậm chí còn có hai mảnh vải thời trang nhất như vải tổng hợp và len.

“Mảnh vải nhung màu xám này hơi tối, con gái như cháu mặc không hợp, lát nữa sẽ đưa cho mẹ chồng cháu. Cháu chọn thêm hai mảnh nữa, đưa cho hai anh chị dâu.”

Tô Mạt xem xét, chọn ra hai mẫu có màu sắc và hoa văn phù hợp với trẻ em hơn.

"Bác, nước nóng rồi, bác và anh cả có muốn rửa mặt, ngâm chân cho ấm không?" Tô Mạt thấy trong phòng bắt đầu ấm lên, nên nghĩ nước cũng nóng rồi.

"Cũng được, bác lau người chút." Phó Mạn Hoa nói.

Bà ấy ở trên tàu năm sáu ngày, cả người đều có mùi. Một lát lần đầu gặp mặt, người khác lại nghĩ bà ấy không chú ý đến vấn đề vệ sinh.

"Nếu không thì trực tiếp tắm luôn đi? Cháu có bồn tắm lớn, đun một nồi nước lớn, đủ dùng." Tô Mạt cảm thấy lau người không bằng tắm luôn cho rồi.

"Ai da, có thể tắm thì tốt quá." Phó Mạn Hoa vui vẻ.

Bà ấy ở phía nam ngày nào cũng tắm, mấy ngày không tắm, đúng là làm gì cũng không thoải mái.

Tô Mạt vội vàng đi ra ngoài, lấy bồn tắm ra rửa sạch, sau đó chuyển sang phòng phía tây, bảo Tô Dịch Thâm đổ nước nóng vào, sau đó lại ra bể múc nước.

Sau khi Tô Dịch Thâm đổ đầy nước tắm cho Phó Mạn Hoa, anh ấy bước ra tiếp quản công việc của Tô Mạt.

Tô Dịch Thâm vừa múc nước vừa hỏi: “Cha mẹ cậu ấy đối với em tốt không?”

Tô Dịch Thâm là một người trầm ổn, không phải loại người nói nhiều, cách biệt tuổi tác với Tô Mạt rất nhiều, không giống như Tô Dịch Viễn, có mối quan hệ thân thiết với Tô Mạt. Nhưng đối với người em họ duy nhất này, cũng là rất yêu thương, anh ấy thuộc kiểu người nói ít nhưng làm rất nhiều.

Tô Mạt gật đầu: "Bọn họ đều rất tốt với em."

"Chú thím có khỏe không?"

"Vẫn khỏe." Cô ấy đã hai mươi ngày không đến chuồng bò, cũng không biết bây giờ ở đó thế nào rồi.

"Nếu thuận tiện, hai ngày tới hãy đưa anh đến đó xem."

"Được." Tô Mạt đáp lại.

"Không biết mấy ngày tới chồng em có thể quay lại được không." Tô Dịch Thâm thở dài. Mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên, nếu lần này không gặp được, thì không biết sau này phải bao lâu mới có thể gặp một lần.

Anh ấy cũng chỉ xin nghỉ một tháng, nhiều nhất chỉ có thể ở lại đây ba bốn ngày. Bọn họ phải về Quảng Tây, hành trình sẽ mất ít nhất tám đến mười ngày, phải đổi bốn lần tàu.

Họ khởi hành từ tỉnh Quảng Tây vào ngày 14 tháng 11, hôm nay là ngày 27.

Tô Mạt cũng không biết, dù sao đây là mệnh lệnh của cấp trên. Nhưng cô nghĩ, nếu Lục Trường Chinh biết nhóm bác cả của cô đến thì anh cũng sẽ tranh thủ thời gian để quay lại.

Sau khi Phó Mạn Hoa tắm xong, ba người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà nhà họ Lục.

Vừa bước vào sân đã gặp Lý Nguyệt Nga đang cầm thứ gì đó.

Lý Nguyệt Nga cũng nhìn thấy khói bắt đầu bốc lên ở bên này, biết bọn họ đã trở lại, nên bà ấy mang đồ của Tô Mạt lại đây.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back