Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 145



Thấy Lục Tiểu Lan trả lời chung chung thế, Phó Mạn Hoa hỏi thẳng vào vấn đề.

“Một tuần mấy lấn?”

“Hai đến ba lần.”

“Có để ý một lần kéo dài bao lâu không?”

Lục Tiểu Lan hơi xấu hổ: “Không, không để ý, hình như tầm mười mấy phút gì đó.”

“Năng lực của chồng cháu cơ bản là bình thường, nhưng thận có hơi yếu, vấn đề này không lớn. Bình thường cho cậu ta ăn thêm những đồ bổ thận, ví dụ như hạt mè, đỗ đen, thịt dê, cá chạch,...”

“Hai cháu không cần thấy áp lực quá, việc sinh con có liên hệ rất nhiều đến cảm xúc. Trong quân đội chỗ bác có nhiều đôi vợ chồng, hai người đều không có vấn đề gì, nhưng mà kết hôn biết bao năm vẫn không có một mụn con nào, uống thuốc hay cố gắng đến nhường nào cũng không được. Sau này họ không muốn có nữa, tâm trạng thả lỏng, kết quả lại mang thai.”

Nghe Phó Mạn Hoa nói vậy, Lục Tiểu Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Nói chuyện tử tế với mẹ chồng cháu đi, nếu bà ta không nghe thì cháu đừng tủi thân làm gì, cũng đừng uống thuốc gì làm hại cho sức khỏe, không cần làm theo lời bà ta, cháu cứ để thuốc đấy, đợi lúc nào bà ta không thấy thì lén đổ đi là được.”

Làm việc ở bệnh viện bao lâu, chưa có loại ngoài nào mà bà ấy chưa gặp cả. Mặc dù họ là bệnh viện quân y, nhưng vẫn có đầy rẫy những bà mẹ chồng xấu xa, bắt nạt con dâu.

“Đương nhiên, tốt nhất là nói chuyện với chồng cháu, đi bệnh viện kiểm tra thử xem.”

Lục Tiểu Lan vội vàng đồng ý, vẻ mặt cô ấy đã đỡ hơn rất nhiều, nụ cười cũng đã quay về.

Nhưng Tô Mạt cảm thấy không lạc quan thế.

Theo lý mà nói, thời này không có nhiều thực phẩm dẫn đến khó mang thai bị ô nhiễm như sau này. Hai người này mới hơn hai mươi tuổi, theo số lần sinh hoạt vợ chồng như thế thì phải có thai rất nhanh mới đúng.

Như Lục Tiểu Lan miêu tả thì cô cảm thấy có vẻ Dương Cảnh Minh không có t*ng trùng.

Sau này thì căn bệnh không t*ng trùng không phải là điều gì bí mật, nhưng thời đại này vẫn chưa phát hiện ra, cũng không có thiết bị để kiểm tra.

Mong là không giống như cô nghĩ, nếu là bệnh không có t*ng trùng thì sau này Lục Tiểu Lan sẽ còn khổ dài.

Sau khi phiền não trong lòng được giải tỏa, Lý Nguyệt Nga tán dọc thêm lúc nữa mới đưa Lục Tiểu Lan về.

Dọc đường về, Lý Nguyệt Nga lén nói với Lục Tiểu Lan: “Trong nhà có bình rượu hương đấy, nào Cảnh Minh đến đón con về, con mang một vò về, bồi bổ cho nó.”

Cậu con rể này nom có vẻ cao to tráng kiện, không ngờ lại bất lực. Vừa mới kết hôn thế mà làm mỗi hai, ba lần một tuần.

Nhớ lại ngày xưa, bà ấy vừa kết hôn với ông nhà là ngày nào cũng muốn lăn giường với nhau.

*

Chạng vạng tối, Canh Trường Thanh đến, cầm theo một miếng thịt to đùng và hai bình rượu.

Mấy ngày nay anh ta bận tối mắt tối mũi, mãi mới xử lý được hết công việc tồn đọng, thế nên đêm nay có thời gian qua đây tụ họp.

Tô Mạt nhận lấy đồ, thấy Canh Trường Thanh còn cầm theo rượu, đoán chừng đêm nay anh ta chuẩn bị tám chuyện cả đêm với Tô Dịch Thâm nên cô định nấu thêm đồ ăn, không nửa đêm mấy ông anh lại đói bụng.

Có thịt dê, Tô Mạt om thịt dê với hạt dẻ. Sau đó cô đặt lên trên bếp để hấp cách thủy, bao giờ ăn thì múc ra bát, để giữ cho món ăn nóng hổi mọi lúc.

Cô làm thêm ít thịt kho tàu, thêm món cá om củ cải, tiếp đó lấy chút mỡ lợn con thừa khi nãy để xào rau, món chính là cơm trắng.

Cơm tối được chuẩn bị rất phong phú.

Thời gian đã không còn sớm, Tô Mạt bắt đầu nấu nướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-145.html.]

Cô rửa sạch thịt dê đã cắt khói, đặt nồi đất lên bếp lò để hấp cách thủy rồi lại vo gạo để nấu cơm.

Mấy người bóc vỏ hạt dẻ giúp Tô Mạt xong thì bị Tô Mạt đuổi sang phòng phía Tây nói chuyện phiếm.

Họ đã mấy năm không gặp nhau, chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói. Mặc dù bình thường có gọi điện cho nhau, nhưng tiền điện thoại đắt muốn chết, nào ai dám nói nhiều, toàn nói cho xong chuyện là vội vàng cúp máy.

Khi Tô Mạt đang nấu cơm, Lục Trường Chinh cũng quay trở về, trong tay còn xách theo một con gà rừng.

Tô Mạt liếc qua, được rồi, mọi người đông đủ hết rồi.

Lục Trường Chinh vào phòng chào hỏi Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm, sau đó mới đi ra ngoài g.i.ế.c gà rừng, đưa qua cho Tô Mạt.

Tô Mạt vội vàng đi lấy nấm phỉ và bún ra, còn gà thì đưa đi hấp cách thủy.

Mọi người thấy đã đủ người, đồ ăn thì phong phú, thế nên bảo Lục Trường Chinh qua nhà họ Lục gọi ba người qua đây ăn cơm.

Lúc Lục Trường Chinh đến nhà họ Lục, Phó Mạn Hoa vội vàng cất gần hết sâm núi hoang ở phòng phía Tây lại.

Sâm núi hoang bị Phó Mạn Hoa dọn vào trong góc, không để ý thì khó mà phát hiện ra được. Canh Trường Thanh cũng chỉ phát hiện lúc Phó Mạn Hoa lấy ra.

“Chị dâu, sâm núi hoang đâu ra thế?”

“Tiểu Mạt cho đấy, lúc trước con bé đi lên núi đào được, cố ý để lại đợi chị đến để mang đi.” Phó Mạn Hoa nói.

Canh Trường Thanh cười: “Con bé này, bao nhiêu đồ tốt trên núi đều bị con bé thấy hết.” Sâm núi hoang, còn có mỏ vàng, mấy cái đấy không có vận may tuyệt đỉnh thì sao mà thấy được.

Phó Mạn Hoa cũng cười: “Lại chẳng, khéo chỗ này nuôi được con bé đấy.”

Bởi vì phòng khách đã bị Tô Mạt chiếm dụng để trồng rau nên buổi tối phải ăn trên giường lò. Nhiều người quá không đủ chỗ ngồi, vì vậy phải chia thành hai bàn. Năm người đàn ông ngồi ở giường phòng phía Tây ăn, còn ba người phụ nữ ngồi ăn trong phòng Tô Mạt.

Bàn khá nhỏ nên phải dùng bát nhỏ để đồ ăn, phần còn lại vẫn để trong nồi đun lửa nhỏ, ăn xong thì múc tiếp, lúc nào đồ ăn cũng nóng hôi nổi.

Mọi người vừa ăn vừa nói, đến hơn chín giờ, ba người già quay về nhà trước.

Sau khi mấy người đi, Lục Trường Chinh mới kể chuyện mỏ vàng.

Hôm đó, họ nghỉ ngơi ở huyện Thanh Khê một đêm, sáng sớm hôm sau thì đưa người lên núi.

Đầu tiên là đi dọc theo dòng suối đi lên đầu nguồn, dọc đường còn phát hiện ra kha khá hòn đá có chứa vàng, tìm hơn một ngày, cuối cùng cũng tìm được một vị trí nơi lừng chừng núi sâu, phát hiện ra mỏ khoáng sản.

Theo thăm dò sơ bộ của đội khảo sát, mỏ vàng này phải có mười tấn vàng, rất có giá trị khai thác. Cụ thể số lượng như thế nào thì phải đợi sau mùa đông, tuyết tan đi mới có thể thăm dò kỹ hơn.

Mặc dù chỉ có một phán đoán sơ bộ, nhưng ngần này đã là đủ rồi. Có lẽ toàn bộ kế hoạch mà họ đã vạch ra ở Bắc Kinh sẽ thực hiện được.

Bây giờ chỉ đợi báo lên trên thôi, bên quốc gia sẽ cử người đến.

“Giờ tình hình đã xác định rồi, hai hôm nữa bên quân đội sẽ phái lính đến đây, chúng ta sẽ phải phong tỏa ngọn núi đó lại trước. Sau đó nhân lúc mùa đông để thông đường đến đó, đến mùa xuân năm sau kỹ sư đến đây là có thể bắt đầu khai thác được rồi.” Lục Trường Chinh nói.

Canh Trường Thanh gật đầu: “Nếu cần phải mở đường thì có thể tập hợp xã viên của xã mình.”

Việc khai thác đường vào mỏ như thế này cần phải điều động người bản địa đến giúp đỡ, nhưng không có chuyện là làm miễn phí, vì dù sao cũng là việc cần dùng sức mà, ít nhất phải năm hào một ngày.

Mùa đông ở đây kéo dài, đến tháng tư mới bắt đầu mùa vụ mới, nhân cơ hội này để cho xã viên kiếm thêm chút thu nhập cũng tốt.

Lục Trường Chinh gật đầu, có cơ hội giúp bà con có thêm lợi nhuận, đương nhiên anh sẽ cố gắng nắm bắt.

Sau đó, mọi người chuyển sang tán gẫu về chuyện khác. Tô Mạt nghe một lúc thì định quay về ngủ.

Trong nhà ấm áp dễ chịu, căng da bụng cái chùng da mắt liền.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 146



Sau khi Tô Mạt và Phó Mạn Hoa đi ngủ hết, ánh mắt Tô Dịch Thâm nhìn Lục Trường Chinh đã sắc sảo hẳn lên.

Lục Trường Chinh ngồi xuống, mặc cho anh ta đánh giá.

“Tôi không biết cậu lấy Tiểu Mạt vì mục đích gì, nhưng nếu cậu mà bắt nạt con bé thì nhà họ Tô tôi không tha cho cậu đâu.”

“Tôi lấy cô ấy không vì mục đích gì hết, chỉ đơn thuần là tôi vừa nhìn đã yêu cô ấy mà thôi.” Lục Trường Chinh nghiêm túc: “Cả đời này tôi sẽ không bắt nạt cô ấy.”

Tô Dịch Thâm nhìn chằm chằm Lục Trường Chinh hồi lâu: “Ba đời nhà họ Tô tôi có mỗi một cô con gái đấy thôi, mọi người đều yêu chiều con bé. Mười tám năm đầu đời, con bé được nuôi lớn trong bình mật ngọt, gia đình chưa bao giờ để con bé phải chịu khổ.”

“Nửa năm nay gia đình xảy ra biến cố, con bé phải chịu biết bao khổ cực, một mình gánh vác biết bao việc, thấy con bé xuất sắc như này, tôi thân làm anh, trong lòng thấy vừa tự hào vừa đau lòng.”

“Con bé không dễ dàng gì, cậu phải chăm sóc con bé nhiều vào, giúp đỡ con bé chút. Nếu có một ngày nào đó cậu thấy con bé là một gánh nặng thì tuyệt đối đùng bắt nạt con bé, cũng đừng làm khổ con bé, cậu cứ gọi điện cho tôi, tôi đến đưa con bé về.”

Một tia lạnh lẽo lóe nơi đáy mắt Lục Trường Chinh, anh trịnh trọng đáp: “Sẽ không có ngày đấy đâu.”

Khó khăn lắm anh mới cưới được cô vợ này, yêu thương còn chưa hết chứ nào nỡ bắt nạt cô, để cô chịu khổ chứ.

Hai người đàn ông nhìn nhau rồi uống rượu, Canh Trường Thanh mỉm cười, cũng uống một chén.

“Không cần Dịch Thâm đâu, chú ở ngay gần đây, cứ nói với chú là được, chú bảo đảm sẽ đưa con bé đi thật xa.”

Tô Dịch Thâm kính Canh Trường Thanh một chén: “Chú Canh, chuyện ở đây nhờ cả vào chú.”

Tô Dịch Thâm chỉ kém Canh Trường Thanh năm tuổi, bình thường toàn gọi là anh Trường Thanh, đây là lần đầu tiên nghiêm túc gọi một tiếng chú.

Canh Trường Thanh tươi cười: “Thằng nhóc này.” Sau đó rót đầy chén rồi uống cạn.

Tô Mạt không biết ba người chè chén đến mấy giờ, trong mơ màng hình như nghe thấy có người ra ngoài.

Sáng sớm tinh mơ, Tô Mạt thấy đồ ăn vẫn còn thừa lại chút, nên nấu cháo gạo vụn ăn kèm với mấy món còn thừa.

Lúc Tô Mạt nhóm lửa chợt nghe thấy tiếng mở cửa bên phòng phía Tây, quay người lại thì thấy là Canh Trường Thanh.

Canh Trường Thanh thấy Tô Mạt nhìn mình, trong mắt như có chút thất vọng thì nói: “Cậu ta đi lúc hai giờ sáng rồi, bảo vội lên núi vì còn việc cần xử lý.”

Bây giờ đám lính kia vẫn đang xây dựng cơ sở tạm thời trên núi tuyết, Lục Trường Chinh thân là người chỉ huy nên không được phép rời đi quá lâu.

“Ừm.” Tô Mạt đáp: “Tối qua mọi người nói chuyện đến mấy giờ vậy? Sao dậy sớm thế?”

“Một, hai giờ gì đấy.” Canh Trường Thanh không chú ý thời gian lắm: “Chú ngủ nông lắm.”

Nói xong, Canh Trường Thanh lại tràn đầy hứng thú đi ngắm nghía rau của Tô Mạt, hỏi: “Tiểu Mạt, cháu nghĩ sao mà lại trồng loại rau này trong vườn thế?”

“Cháu có đọc quyển sách bác trai gửi về.” Tô Mạt đáp. Sau đấy nói ra những kiến thức về nông nghiệp cô học được lúc đó, giải thích đại khái các loại rau và nguyên lý trồng trọt với Canh Trường Thanh.

Dù sao sách bác gửi về đã bị bên tịch biên lấy đi từ lâu, họ cũng không có gì để kiểm chứng.

Canh Trường Thanh hào hứng nghe, này đúng là một ý tưởng trồng trọt rất tiên tiến.

Nếu có thể phát triển rộng rãi, vậy thì vấn đề đồ ăn vào mùa đông của những người dân miền Bắc sẽ được cải thiện rõ rệt.

Xem ra việc con bé này muốn một chức trong viện nghiên cứ nông nghiệp không phải là đòi hỏi vô lý, trong tay con bé cũng có chút gì đó.

Anh ta thân là một nhân vật chủ chốt của công xã, anh ta nghĩ xa hơn nhiều. Đợi đến khi quặng vàng đi vào khai thác, thế thì số lượng người của công xã Hồng Kỳ sẽ tăng vọt, vấn đề lương thực thì chưa dám đảm bảo, nhưng rau dưa thì sắp giải quyết được rồi.

Như vậy có thể nuôi được đại đội, đồng thời có thể thêm một nghề tay trái là nghề trồng rau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-146.html.]

Lúc ăn sáng, Tô Mạt mới biết chuyện bọn họ định ngày mai sẽ về từ miệng Tô Dịch Thâm.

Kỳ nghỉ có hạn, đường xá lại xa xôi nên Tô Mạt không tiện giữ hai người ở lại. Ăn sáng xong lại bắt đầu bận rộn.

Lấy thịt heo Tô Dịch Thâm mua hôm qua ra băm, lại tới phòng phía tây lấy một đống nấm phỉ sấy khô. Tô Mạt định làm một ít nấm thịt sốt cho họ mang về trộn với cơm ăn.

"Tiểu Mạt, không cần làm đâu, để lát nữa bọn bác lên xe lửa rồi mua đồ ăn cũng được." Phó Mạn Hoa tưởng Tô Mạt nấu đồ ăn cho họ mang lên xe lửa.

"Bác gái, cháu đang làm thịt nấm sốt. Bác cả nhà cháu chưa được ăn đồ cháu nấu bao giờ, bác mang về cho ông ấy nếm thử đi ạ." Tô Mạt nói.

Phó Mạn Hoa bật cười: "Được. Chắc bác cả của cháu phải ăn thêm được ba bát cơm nữa đấy."

Cũng may lần trước Lý Nguyệt Nga mang sang một vại tương, tuy không hiệu quả bằng tương hột ớt nhưng cũng rất thơm.

Lúc Tô Mạt nấu, Phó Mạn Hoa đã thấy rất thơm rồi. Chờ cô nấu xong đã múc một miếng lên ăn thử.

"Ngon quá! Tiểu Mạt, đừng nói là bác cả, ngay cả bác gái cháu cũng phải ăn thêm ba bát cơm nữa." Phó Mạn Hoa giơ ngón cái lên, khen ngợi.

Nấm thịt sốt đã làm xong, bây giờ dùng cái gì để đựng mới là vấn đề.

Tô Mạt nhớ ra hình như từng thấy bên nhà họ Lục có lon trái cây, dự định tới nhà họ Lục lấy đồ.

Lý Nguyệt Nga vừa nghe Tô Mạt nói mai hai mẹ con Phó Mạn Hoa phải đi cũng vội vàng tìm lon cho Tô Mạt. Bà ấy vội vàng mở hết nắp lon ra.

Phải dùng tầm năm cái lon có lẽ mới đủ đựng hết sốt được.

Rửa lon sạch sẽ, chờ nấm thịt sốt nguội hoàn toàn, Tô Mạt đổ vào lon rồi đóng kín lại. Sau khi đổ đầy năm lon, vẫn còn sót lại một chút nấm thịt sốt định để trưa ăn với cơm.

Bữa trưa khá đơn giản, Tô Mạt làm mỳ sợi, kết hợp với rau củ tươi non trong nhà, trộm thêm nấm thịt sốt khiến bát mỳ thơm ngon tới mức Phó Mạn Hoa phải ăn hết hai bát.

Buổi chiều, Tô Mạt lại gói sủi cảo.

Nguyên liệu có hạn nên chỉ làm hai loại nhân. Một loại nhân rau hẹ trứng gà, một loại nhân cải trắng tóp mỡ.

Rau hẹ lấy ở trong nhà, tuy rằng vẫn hơi non nhưng xanh mơn mởn, trông rất vừa ý.

Phó Mạn Hoa nhìn thấy bộ dạng nấu nướng thuần thục của cô thì thở dài: "Tiểu Mạt, khổ cho cháu rồi."

Tô Mạt mở to mắt, mỉm cười: "Bác gái, không khổ đâu ạ. Bột mì sủi cảo gì đó có bao nhiêu người được ăn chứ."

Phó Mạn Hoa sờ đầu Tô Mạt, khóe mắt bà ấy ẩm ướt.

Đúng là một đứa bé ngoan!

Tới chiều muộn, Lý Nguyệt Nga khoác theo một cái sọt tới, bên trong toàn đồ tặng Phó Mạn Hoa.

"Em gái, tôi thấy Tiểu Mạt nói ngày mai hai người sẽ trở về, chỗ chúng tôi chẳng có gì tốt cả, chỉ có chút đặc sản quê nhà tặng bà." Lý Nguyệt Nga vừa nói vừa lấy đồ trong sọt ra.

"Này là da chó sói, năm kia đại đội bắt được, bà mang về cho bác cả bên nhà thông gia làm đôi miếng bảo vệ đầu gối. Tôi nghe nói ở không khí phương nam ẩm ướt, tới mùa đông phải bảo vệ đầu gối thật tốt."

"Đây là cá khô do đại đội bắt được ở con sông phía trước. Hương vị rất ngon, bà mang về nhé. Khi nào nấu cơm thái gừng thành sợi, cho ít nước tương vào chưng lên, ăn kèm với cơm hoặc bánh bao đều ngon cả."

"Đây là thịt thỏ sấy, cũng bắt được ở trên núi. Đã được làm sạch rồi sấy khô rồi nên không sợ bị hỏng, bà mang về mà ăn dần." Vừa nói vừa lấy ra ba tảng thịt thỏ sấy khô.

"Nấm phỉ và óc chó này là vợ thằng hai cho. Còn đùi dê sấy là của vợ thằng hai."

"Ở nông thôn không có thứ gì tốt, mong bà không chê."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 147



Phó Mạn Hoa sững người nhìn Lý Nguyệt Nga cầm nhiều đồ tới như thế, khi thấy bà ấy nói vậy đã vội nói:

"Ôi chao, bà chị nói gì thế? Mấy cái này có thứ nào không phải đồ tốt đâu? Ở phía nam muốn mua còn khó nữa là."

"Tôi tới đây tay không, giờ về lại cầm đi theo đồ như thế xấu hổ quá."

Nếu không phải đường xá xa xôi, có lẽ Phó Mạn Hoa đã mang thêm nhiều quà gặp mặt hơn rồi.

"Em gái đừng nói vậy. Vải mà bà mang tới nhìn chất lượng và màu sắc đã biết ở chỗ chúng tôi không thể mua được rồi. Còn đồ của tôi toàn lấy từ trong núi cả, bà không chê là được."

Sau đó hai người lại bắt đầu so tài tôi đẩy bà ấn, cuối cùng Lý Nguyệt Nga mới chịu rời đi.

Do phải đi lúc sáng sớm nên sau khi Phó Mạn Hoa sắp xếp đồ đạc xong đã lên giường ngủ từ sớm.

Ngày hôm sau, mới ba giờ sáng Tô Mạt đã nhẹ chân nhẹ tay đi nấu một nồi nước sôi để lát nữa luộc sủi cảo.

Nghe Tô Dịch Thâm nói hôm nay có hai đội khảo sát sẽ về Bắc Kinh, bộ đội cho xe đưa họ tới ga xe lửa nên hai mẹ con họ có thể đi nhờ xe luôn.

Lục Trường Chinh đã sắp xếp xong, tới năm giờ sáng sẽ tới đại đội đón hai mẹ con họ.

Một lát sau hai người cũng ngủ dậy, rửa mặt xong xuôi mới ăn sủi cảo nóng hổi.

Tô Mạt nấu hết sủi cảo, chỗ còn thừa bỏ vào cặp lồng cho hai mẹ con ăn trên đường đi. Cặp lồng không đựng được hết, cô lại lấy một cái cốc sứ ra để đựng.

"Bác gái, bà mang theo chỗ sủi cảo này lên xe lửa, sau đó đổ thêm ít nước nóng vào hâm lại là ăn được. Đồ ăn nhà làm bao giờ cũng ngon hơn đồ ăn trên xe lửa."

"Ừm." Phó Mạn Hoa gật đầu, vành mắt ẩm ướt: "Tiểu Mạt, cháu phải sống cho tốt, có chuyện gì nhớ gọi điện cho các bác."

"Vâng." Tô Mạt gật đầu, lòng cũng chua xót theo.

Đã tới giờ, ba người xách theo hành lý đi tới đại đội.

Tiết trời hôm nay khá tốt, không có tuyết rơi.

Lúc đi ngang qua nhà họ Lục, hai vợ chồng Lục Thanh An, Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc đều ra ngoài tiễn họ. Ngay cả Lục Bá Minh cũng chạy ra đường giao nói chuyện với hai mẹ con họ một lúc.

Nhà họ Lục đưa hai mẹ con tới đại đội, chờ chưa tới năm phút đã có xe tới đón.

Lên xe, đôi mắt Phó Mạn Hoa đã đong đầy nước mắt, bà ấy hạ kính xe xuống vẫy tay với mọi người.

Bây giờ tạm biệt không biết tới bao giờ mới gặp lại.

"Tiểu Mạt, chú ý giữ gìn sức khỏe!" Trước khi xe rời đi, Tô Dịch Thâm đã nói với Tô Mạt.

"Vâng! Anh cả, anh cũng giữ gìn sức khỏe nhé!" Vành mắt Tô Mạt ẩm ướt, cô không giỏi nói mấy lời tạm biệt lắm.

Chờ xe đi khuất, cả nhà họ mới quay về nhà.

Lý Nguyệt Nga vỗ lưng Tô Mạt an ủi: "Tiểu Mạt đừng buồn. Chờ sau này thằng ba được nghỉ, mẹ sẽ bảo thằng bé về nhà mẹ đẻ thăm với con."

Tô Mạt gật đầu.

Về tới nhà, Tô Mạt cảm thấy nhà hơi trống rỗng.

Con người thường vậy, khi đã quen với cuộc sống có nhiều người, đột nhiên chỉ còn một mình sẽ cảm thấy trống rỗng.

Tô Mạt thở dài, định tới phòng phía tây dọn chăn nệm.

Chăn nệm ở phòng phía tây đã được Tô Dịch Thâm gấp gọn gàng đặt lên giường lò, bên cạnh tấm nệm có một chồng tiền.

Ba mươi mốt đồng tám hào.

Tô Mạt kìm nén nước mắt cả sáng, cuối cùng cũng tuôn rơi.

Sợ rằng anh cả chỉ để lại tiền đi xe, còn bao nhiêu tiền đều để lại cho cô hết rồi!

Tô Mạt cảm xúc trong chốc lát, sau đó lại xốc tinh thần đứng dậy dẹp dẹp nhà cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-147.html.]

Quét tước dọn dẹp vệ sinh xong, Tô Mạt cầm những món đồ cần giặt đi giặt, sau đó treo trong phòng để nó tự khô.

Căn nhà có tường ấm và giường lò nên rất khô ráo, treo vỏ chăn với ga trải giường ướt lên coi như máy tạo độ ẩm.

Làm xong hết việc, Tô Mạt lấy một cái bánh bao hấp trước đó từ trong không gian, ăn xong bữa trưa, cô lại lên giường lò ngủ.

Cũng không biết lý do tại sao, nhưng mấy ngày nay Tô Mạt luôn cảm thấy buồn ngủ, không biết có phải cô sắp tới kỳ kinh hay không.

Nghĩ đến kỳ kinh nguyệt, Tô Mạt lại cảm thấy có gì đó không đúng, hình như tháng trước cô không đến.

Theo lý thường mà nói thì cơ thể nguyên chủ đã được cô điều trị rất tốt, chắc chắn tháng nào cũng phải gặp bà dì mới đúng chứ.

Tô Mạt điều khiển dị năng, nghĩ định tiếp tục điều trị thêm nữa, nhưng Tô Mạt không ngờ, vào lúc cô vạn hành dị năng, cô cảm nhận được hai luồng sinh khí cực kỳ yếu ớt ở phần bụng dưới.

Tô Mạt sợ tới mức nhảy dựng lên!

Cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ cô đang mang thai?

Nhưng chẳng phải dị năng giả rất khó mang thai à?

Ở mạt thế, chuyện dị năng giả khó thụ thai đã không còn là một bí mật nữa rồi.

Cũng chính vì như vậy nên dù Lục Trường Chinh có kịch liệt đến mức nào, Tô Mạt cũng chưa suy xét đến vấn đề tránh thai.

Mười năm sau mạt thế, những đứa bé do các dị năng giả giới tính nữ sinh ra có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, không phải chỉ riêng nữ giới, ngay cả dị năng giả nam cũng rất khó làm bạn tình của mình mang thai.

Vậy tại sao cô lại mang thai sau vài lần như thế?

Tô Mạt đau đầu, cô không dám tin đây là sự thật, cô hoảng loạn thực sự.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc làm mẹ.

Tô Mạt chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục điều khiển dị năng để cảm nhận bên trong cơ thể mình. Quả nhiên là có hai nguồn năng lượng mỏng manh yếu ớt, dường như một trong số đó còn cảm nhận được sự thăm dò của cô và thậm chí còn bắt đầu tương tác lại.

Tô Mạt sợ đến mức nhảy dựng lên.

Cái quái gì thế này? Tại sao nó có thể tương tác được? Chẳng lẽ cô đang mang thai dị năng giả sao?

Nhưng nếu thử tính thời gian thì cũng mới chỉ được đâu đấy gần mười lăm ngày thôi, nó vẫn còn là một phôi thai kia mà? Tại sao lại có thể dùng dị năng để tương tác được?

Hai Tô Mạt!

Chẳng lẽ cô đang mang một con quái vật trong mình?

Tô Mạt lại tiếp tục di chuyển dị năng để thăm dò, nhưng lần này dù cô có nhử thế nào chăng nữa thì sinh mệnh yếu ớt kia cũng nhất quyết không tương tác với cô.

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, cũng may, cô không mang quái thai.

Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc mình đang mang hai sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, cô lại suy sụp ngồi trên giường lò, khoảnh khắc này đây, cô không biết nên làm thế nào mới phải.

Nếu đã chắc chắn là có thai, bọn nhỏ cũng đã tìm đến với cô rồi, cô không thể tước đoạt quyền được sống của chúng.

Nhưng mang thai rồi thì giờ phải làm cái gì đây? Sự nghiệp cô đặt ra, cô vừa mới bắt được được mấy bước. Rõ ràng đây không phải thời điểm thích hợp nhất để cô mang thai.

Cô không biết mình có thể đảm nhận chức vị đã được ấn định xong xuôi sau khi mang thai nữa hay không.

Hơn nữa, cô chưa từng chăm sóc trẻ con kia mà? Cô không biết liệu mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không.

Tô Mạt hơi hoảng loạn, cô vẫn chưa thể thích ứng với thân phận mới này.

Tô Mạt bực bội muốn chết, sau đó cô quyết định nằm xuống giường lò một lần nữa, đắp chăn lên ngủ.

Tới chiều tối, Lục Trường Chinh quay về, nhìn trong nhà tối om như không có người, ai ngờ vừa vào nhà đã thấy vợ mình đang ngồi trên giường đất với vẻ mặt chán nản.

Chứng kiến cảnh tượng này, trái tim Lục Trường Chinh thắt lại. Anh bước tới, khẽ ôm Tô Mạt vào lòng.

“Vợ à, em đừng buồn. Sang năm anh được nghỉ phép, anh sẽ đưa em đi thăm mấy người nhà bác cả.”

Tô Mạt không trả lời, mãi một lúc lâu sau, cô khẽ nói: “Lục Trường Chinh, em mang thai rồi.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 148



Lục Trường Chinh chưa kịp phản ứng lại: “Sao?”

Tô Mạt chợt nhớ ra điều gì đó, hình như người bình thường sẽ không cảm nhận được mình mang thai khi còn trong giai đoạn này, vậy nên cô sửa lại lời: “Em vẫn chưa tới ngày, có lẽ em mang thai rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Lục Trường Chinh là sửng sốt, sau đó, cảm giác ngọt ngào lan tràn khắp trái tim anh, anh mừng đến nỗi nhấc bổng Tô Mạt từ trên giường lò lên.

“Em nói thật không vợ?” Đôi mắt Lục Trường Chinh sáng như sao trời.

Niềm hạnh phúc của Lục Trường Chinh đã dần lây nhiễm Tô Mạt: “Lục Trường Chinh, anh thích trẻ con sao?”

“Bình thường, không thể nói thích mà cũng không hẳn là không thích. Nhưng anh thích đứa trẻ do vợ anh sinh cho anh.”

Tô Mạt cong môi cười, phải thừa nhận rằng người đàn ông này rất biết cách ăn nói.

“Vậy còn em thì sao hả vợ? Em có thích con của chúng ta không?” Lục Trường Chinh cảm thấy hơi bất an. Với trạng thái của Tô Mạt hiện giờ, người nào có mắt cũng nhìn ra được là cô không vui.

Nếu vợ không thích thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vứt bỏ đứa nhỏ này ư?

Nghĩ vậy, Lục Trường Chinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Mạt.

Thú thực, sau khi phát hiện cha mẹ vợ ở thôn Lý Gia Ao, anh đã nghĩ tới trường hợp trước đó vợ kết hôn với anh có lẽ không phải vì thích anh. Khả năng cô chỉ muốn kiếm một chỗ ở riêng để thuận tiện cho việc chăm sóc cha mẹ mình.

Nhưng vậy thì đã sao?

Người phụ nữ này là của anh, cả đời này cô chỉ được là của anh mà thôi.

Lục Trường Chinh cũng tin chắc, sau khi sống chung, vợ sẽ từ từ thích anh.

Nhưng hiện giờ thời gian hai người họ ở chung quá ngắn, nếu vợ không muốn mang thai đứa con của bọn họ thì anh phải làm sao bây giờ?

Một lúc lâu sau, Tô Mạt mới lên tiếng: “Lục Trường Chinh, em không biết. Em không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không.”

Nghe Tô Mạt nói như vậy, trái tim vốn đang treo lơ lửng vì căng thẳng của anh cũng dần thả lỏng, anh dịu dàng an ủi: “Vợ, em thông minh như vậy, chắc chắn em sẽ trở thành một người mẹ tốt.”

“Vậy nếu em không thể thì sao?” Tô Mạt nói: “Trẻ con không phải người trưởng thành như chúng ta, chúng rất khó chăm sóc. Với lại giờ điều kiện chữa bệnh rất kém, lỡ như lúc mang thai xảy ra vấn đề gì thì sao? Hoặc là sau khi sinh, đứa trẻ bị bệnh thì biết làm thế nào bây giờ? Đứa nhỏ cũng không biết nói chuyện nữa.”

Cảm nhận được sự lo lắng của Tô Mạt, Lục Trường Chinh khẽ vỗ lưng an ủi cô.

“Không đâu vợ, em đừng sợ. Cơ thể hai chúng ta đều khỏe mạnh, đứa nhỏ sẽ không có vấn đề gì đâu. Đến lúc đó chúng ta sẽ tới bệnh viện kiểm tra định kỳ mỗi tháng. Dù đứa bé có bệnh cũng không sợ, vẫn còn bác sĩ mà. Lệnh của quân đội sẽ sớm được ban ra thôi. Nếu như anh có thể ở bên này, anh sẽ ở bên chăm sóc em. Em cũng không cần lo lắng về vấn đề cha mẹ ở bên kia đâu, sau này anh làm việc ở đây rồi, anh sẽ chăm sóc họ thật tốt.”

Biết vợ không phải không muốn sinh con cho mình mà chỉ đang sợ không thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ, Lục Trường Chinh vừa mừng lại vừa đau lòng.

Tô Mạt đã trải qua sự thay đổi lớn, cô phải nhận quá nhiều áp lực trong khoảng thời gian này. Bây giờ lại bất ngờ đảm nhận thêm một thân phận mới, e là cô đang cảm thấy quá sức chịu đựng.

Việc lén lút đưa đồ đến chuồng bò vốn không dễ dàng gì, lại còn phải đề phòng bọn người phản động của Thượng Hải. E là chuyện trong nhà cũng đủ chèn ép tới mức cô không thở nổi.

Anh phải gánh vác gánh nặng thay cô, để cô cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm mới được.

“Vợ, mọi chuyện vẫn còn có anh kia mà.” Lục Trường Chinh khẽ hôn lên trán Tô Mạt, tiếp tục an ủi cô: “Sau này chuyện trong nhà đã có anh giải quyết, em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là được.”

Khỏi cần phải nói, được Lục Trường Chinh khuyên như vậy, cảm giác bực bội trong lòng Tô Mạt đã vơi đi rất nhiều.

“Anh nói thử xem, nếu bây giờ em mang thai thì chức vụ được định sẵn là sẽ dành cho em sẽ mất luôn không?”

Lục Trường Chinh cười: “Cái này thì em yên tâm đi vợ, cấp trên đã đồng ý rồi thì sẽ không nuốt lời đâu. Còn nữa, người sắp xếp là chú Canh kia mà. Đừng nói là em chỉ vừa mới mang thai, cả kể hôm sau là ngày em đi sinh thì chú ấy cũng sẽ sắp xếp cho em một chức vụ mà em nên có thôi.”

Tô Mạt nghĩ thầm, cũng đúng.

Ở kiếp sau cô đã xem quá nhiều tin tức về việc phụ nữ có thai bị sa thải nên đã vô tình quên mất sự đặc biệt của thời đại này. Vào thời đại này, công việc giống như một củ cải một cái hố, cất vào trong cái bát sắt là có thể truyền lại cho con cái đời sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-148.html.]

Nhưng thật ra cô bị biểu tượng che mắt.

Cũng có thể là cô bị hoocmon mang thai ảnh hưởng tới.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Mạt cũng không còn lo lắng gì nữa, tất cả những gì cô cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt.

Chuyện công việc, tạm thời cứ đi một bước tính một bước đã, chỉ cần vẫn được giao chức vụ là được rồi.

“Anh nói thử xem, bao giờ thì em mới được bổ nhiệm?” Tô Mạt hỏi Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh thấy ánh mắt vợ đã nhanh nhẹn long lanh như trước, anh thở phào nhẹ nhõm: “Dù có chuyện gì thì chắc cũng xong trong tháng này thôi.”

Bây giờ mới là ngày một tháng mười hai, thời gian một tháng là đủ để phía trên hoàn tất các thủ tục rồi.

“Vợ, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu cơm.” Lục Trường Chinh nhẹ nhàng đặt Tô Mạt lên giường lò, sau đó lại thắp đèn dầu cho cô.

Giờ vợ anh đang mang thai nên rất mệt. Còn về hai chữ “khả năng” mà Tô Mạt nói, anh đã hoàn toàn xem nhẹ chúng.

Lục Trường Chinh cắt một ít lạp xưởng rồi hấp cùng gạo, sau đó chiên trứng gà, anh cũng xào thêm ít rau với mỡ heo.

Anh phải làm nhiều món bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, không dám để vợ ăn thịt mỗi ngày. Nhưng trứng gà thì vẫn phải đảm bảo ngày nào cũng phải có, như thế mới đảm bảo lượng dinh dưỡng cần thiết.

Cơm nước xong xuôi, Lục Trường Chinh bắt đầu gặp khó khăn.

Bây giờ vẫn còn rất nhiều việc cần làm trên núi, anh không thể về nhà mỗi ngày được, cách hai ba ngày về một lần đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, đợi sau khi được bổ nhiệm, chắc chắn anh phải quay về quân đội một chuyến để bàn giao công việc.

“Vợ này, hay là nói với mẹ anh đi. Để sau này mẹ qua đây nấu cơm cho em nhé?” Lục Trường Chinh nói.

“Đừng, em vẫn chưa chắc chắn đâu.” Mặc dù Tô Mạt đã chắc chắn rồi.

“Dù có mang thai thật thì cũng không đến mức phải cần người khác nấu cơm cho. Đại đội vẫn còn những người phụ nữ khác nữa, họ còn ra đồng làm việc được kìa, em chưa đến mức nấu bữa cơm cũng không nổi.”

“Nhưng vừa nãy em…” Anh thấy tâm trạng vợ vừa nãy không được ổn lắm.

Trước đây Lục Trường Chinh từng nghe một chiến hữu đã lập gia đình kể lại rằng thời điểm vợ anh ta mang thai là lúc cô ấy cần có người bên cạnh nhất.

“Vừa nãy em nghĩ sai, giờ nghĩ thông suốt rồi, anh đừng nói chuyện này với mẹ.” Tô Mạt dặn dò.

Cô vẫn muốn ở nhà đọc sách học bài kia mà, nếu có người ở đây hai tư giờ trên ngày thì thật sự hơi bất tiện.

Cô đã quen với việc sống tự lập rồi, chưa đến mức mang thai mà phải cần người nấu cơm. Đợi sau khi có được công việc, cô còn phải đi làm nữa.

“Anh sợ em mệt.”

Tô Mạt mỉm cười: “Chỉ nấu có bữa cơm thôi mà, không đến mức mệt đâu. Mà nếu mệt thật thì em sẽ nói với anh.”

“Được! Vợ này, nếu em thấy không thoải mái ở đâu phải nói với anh ngay đấy.”

Buổi tối, lúc đi ngủ, Lục Trường Chinh thành thật quá mức, thỉnh thoảng anh còn nhỏm dậy kiểm tra xem chăn của Tô Mạt có bị lật ra hay không.

Gần mười ngày sau đó, Tô Mạt chỉ ở trong nhà, không đi ra ngoài.

Lục Trường Chinh cũng cố gắng cứ cách hai đến ba ngày lại về nhà một lần, mà mỗi lần quay về, anh sẽ cầm theo vài món ăn hoang dã.

Dù gì bọn họ cũng đang làm việc ở sâu trong núi, có đông người nên săn được khá nhiều thứ. Binh lính đóng quân nơi đó cũng tìm đồ ăn ngon dựa vào những con mồi này.

Trong khoảng thời gian này, Tô Mạt ở nhà vừa học hành vừa viết bản thảo, thỉnh thoảng cô cũng dành chút thời gian may cho mình một chiếc áo bông. Cô vốn định may cho Lục Trường Chinh một bộ luôn, nhưng Lục Trường Chinh sợ cô mệt nên không cần, nói rằng quân đội có phát.

Thỉnh thoảng Lý Nguyệt Nga cũng tới tìm Tô Mạt để nói chuyện phiếm.

Mấy người Phó Mạn Hoa cũng quay về Quảng Tây vào đêm thứ tám, cùng ngày hôm đó, họ gọi điện cho Tô Mạt báo đã về tới nơi bình an.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 149



Hôm nay, Mã Tiểu Quyên lại tới chỗ Tô Mạt chơi, cô ta kể cho Tô Mạt nghe một số chuyện của thanh niên trí thức.

Mã Tiểu Quyên kể về thanh niên trí thức Lâm Hà, nói gia đình đã tìm đối tượng cho cô ta, bảo mùa đông cô ta quay về để ra mặt. Nếu thấy hợp, có thể Lâm Hà sẽ quay về thành phố kết hôn.

Mã Tiểu Quyên cũng kể về một số mâu thuẫn chỗ thanh niên trí thức, cán bộ Tô Mạt quyết định kết hôn quá nhanh, rời xa chỗ thanh niên trí thức đó đúng là một lựa chọn sáng suốt.

“Tớ nghe nói mùa xuân năm sau sẽ có một nhóm thanh niên trí thức khác tới. Bây giờ mới chỉ có mười người ở đó mà đã nhiều mâu thuẫn vậy rồi, sau này lại có thêm một đám khác tới nữa, không biết sẽ thế nào đây.” Mã Tiểu Quyên thở dài.

“Càng ngày càng đông người, nếu điều kiện kinh tế của cậu cho phép thì có thể xem xét nộp đơn xin xây một căn phòng ngay gần chỗ các thanh niên trí thức. Ở một mình sẽ tự do với thoải mái hơn.” Tô Mạt đề nghị.

Đôi mắt Mã Tiểu Quyên sáng ngời: “Xây một căn phòng tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”

Cụ thể bao nhiêu thì Tô Mạt cũng không rõ lắm, nhưng cô vẫn đưa ra con số đại khái: “Một căn phòng gạch bùn có lẽ sẽ rơi vào khoảng bảy đến tám chục.”

Dù gì Mã Tiểu Quyên cũng không có gì hết, từ gạch bùn đến gỗ cô ta phải tìm người mua.

Mã Tiểu Quyên nghĩ ngợi: “Cũng đúng, đợi đến đầu mùa xuân tớ xem có bao nhiêu người tới rồi tính vậy.”

Đến giữa trưa, Tô Mạt giữ Mã Tiểu Quyên ở lại ăn cơm, cô nấu một nồi cháo lớn, cắt ít thịt hươu khô, sau đó xào thêm hai món rau xanh.

Mã Tiểu Quyên ăn mà thấy thỏa mãn cuộc đời. Bình thường cô ta thấy rau xanh chẳng ngon mấy, nhưng mùa đông này không có nhiều đồ ăn, rau xanh cũng được coi là một món đẳng cấp.

Rau này Tô Mạt đã trồng được một tháng rưỡi, giờ có thể ăn được rồi.

Tô Mạt hái mấy cành phát triển tốt hơn chút rồi cầm đến nhà họ Lục, bảo Lý Nguyệt Nga tự phân chia.

Hôm nay là ngày mười hai tháng mười hai, giấy hẹn khen thưởng liên quan đến mỏ vàng phía trên đã được gửi xuống.

Canh Trường Thanh được thăng chức lên thành bí thư huyện uỷ huyện Thanh Khê, Lục Trường Chinh được thăng chức lên trung đoàn trưởng trung đoàn X, Tô Mạt được bổ nhiệm làm nghiên cứu viên nông nghiệp đặc biệt của công xã Hồng Kỳ.

Vậy là lệnh bổ nhiệm cho ba người chính thức có hiệu lực từ ngày 1 tháng 1 năm 1972.

Về phần Tô Mạt, ngoài được bổ nhiệm công việc nghiên cứu viên đặc biệt, lãnh đạo cấp trên còn thưởng cho cô năm trăm tệ.

Khoản tiền thưởng này được một cán bộ của uỷ ban huyện đích thân cầm tới cho cô sau hai ngày được bổ nhiệm.

Người nọ còn đặc biệt tổ chức một cuộc họp khen thưởng trong đại đội, khích lệ việc Tô Mạt phát hiện ra mỏ vàng và báo cáo một cách rất trung thực. Sau đó, người nọ bắt đầu khoe khoang về những chuyện cán bộ uỷ ban nào đó đã làm, có hiệu quả gì và có những thành tựu gì.

Tô Mạt bất chấp gió tuyết, đứng trên bục phát biểu của đại đội, nở nụ cười công nghiệp lấy lòng. Khi nghe cán bộ kia dông dài đủ thứ chuyện, cô chỉ hận không thể giơ một chân đá bay anh ta xuống bục.

Hy vọng rằng sau khi chú Canh nhậm chức có thể nắm quyền càng sớm càng tốt, sau đó tiêu diệt hết đám sâu bọ trong uỷ ban nào đó.

Cuối cùng, sau khi cán bộ kia nói năng hùng hồn suốt hơn một tiếng đồng hồ, Tô Mạt mới được lĩnh tiền, cô vội bước xuống.

Nhóm xã viên đại đội thôn Lục Gia như muốn nổ tung!

Có c.h.ế.t bọn họ cũng không ngờ rằng trong núi của họ lại có một cái mỏ vàng.

Đây là một điều thật tuyệt vời biết bao!

Ở gần đây có khai thác mỏ, có thể cuộc sống sau này của họ sẽ được cải tiến lên một bậc.

Các đội viên của đội dân quân tham gia tuần tra núi cảm thấy hơi hụt hẫng. Không hiểu trước đó mắt mũi bọn họ thế nào mà lại bỏ qua mỏ vàng, nếu không chắc chắn vinh dự này, phần thưởng này, công việc này đã thuộc về họ rồi.

Đợi đến khi tiễn cán bộ trong huyện đi, Lục Bảo Quốc khẽ vỗ bả vai Lục Thanh An: “Cái ông già này, giấu kín như bưng vậy, thậm chí còn không để lời nào lọt ra ngoài.”

Lục Thanh An khẽ cười, đáp: “Chuyện này cần phải giữ bí mật, sao mà nói bậy được.”

Thực chất trái tim Lục Thanh An cũng đau đớn muốn chết, ba ông cháu đều biết cả, chỉ có mình ông ấy là bị lừa.

Bên kia, thím Xuân Phượng cũng không tiếc lời trêu ghẹo Lý Nguyệt Nga: “Thảo nào bà cưng đứa con dâu út nhất, đúng là cục vàng hàng thật giá thật mà.”

Lý Nguyệt Nga gật đầu rồi cười ha ha: “Cũng không hẳn, nhưng đúng là cục vàng thật.”

Bà ấy nói Tiểu Mạt là ngôi sao may mắn, giờ cô còn phát hiện ra cả mỏ vàng.

Trong khi hai người đang cười nói vui vẻ lại vô tình đụng trúng Lý Thuý Hoa đang cúi đầu bước đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-149.html.]

Lý Thuý Hoa liếc mắt nhìn Lý Nguyệt Nga rồi rời đi ngay. Bây giờ bà ta đã không còn sức lực để tranh đua nữa rồi!

Buổi chiều, Lục Trường Chinh về.

Sau khi được bổ nhiệm, anh phải quay về quân đội để bàn giao công việc. Lần này mà đi thì ít cũng phải mất nửa tháng, anh phải về xem tình hình vợ trước. Có một số việc cũng nên nói với người trong nhà.

Thu dọn đồ đạc xong, hai vợ chồng đến nhà họ Lục.

Trong phòng Lục Bá Minh, Lục Trường Chinh nói chuyện mình được thăng chức lên trung đoàn trưởng, đồng thời cũng nói chuyện sau này sẽ chỉ huy binh lính phụ trách việc khai phá mỏ vàng với người lớn và hai người anh trai.

Hôm nay Lục Vệ Quốc nghỉ phép, đúng lúc đang ở nhà.

Mọi người mừng vô cùng, thăng một lúc lên ba cấp bậc. Nếu phải phấn đầu từng bước thì e là cũng phải mất vài năm.

Hơn nữa giờ Lục Trường Chinh còn được điều động về gần, không cần giống như trước, phải mấy năm mới được gặp một lần nữa.

“Chú ba này, trung đoàn trưởng với bí thư huyện uỷ thì ai cao hơn?” Lục Vệ Quốc hỏi. Bí thư huyện uỷ chính là lãnh đạo cấp cao nhất của huyện Thanh Khê.

“Coi như cùng đẳng cấp.” Lục Trường Chinh đáp.

Lục Vệ Quốc giơ ngón tay cái với anh: “Được đấy chú ba!”

Mặc dù Lục Bá Minh cũng rất vui nhưng vẫn nói chuyện với Lục Trường Chinh bằng thái độ nghiêm nghị: “Mấy chuyện kiểu này chỉ có thể gặp không thể cầu, đi một lần lối tắt là được. Sau này phải thành thật kiên định, leo lên trên bằng công trạng mới là con đường đúng đắn.”

Sợ cháu trai lại thấy đi lối tắt quá dễ rồi nảy sinh suy nghĩ xấu xa nào đó.

“Ông nội, cháu biết mà, ông yên tâm đi.” Lục Trường Chinh trả lời với thái độ trịnh trọng.

Chính anh cũng không ngờ mình có thể lên thẳng vị trí trung đoàn trưởng. Mà trong chuyện này, có lẽ vị lãnh đạo kia đã cố gắng hết sức để báo đáp lòng tốt của ông nội thông qua anh.

“Được rồi, mọi việc đã nói xong, cháu mau đi đi, đừng để mọi người chờ lâu.” Lục Bá Minh xua tay, bảo Lục Trường Chinh mau đi, xe chở anh đang chờ ở bộ đại đội.

Lục Trường Chinh gật đầu, anh thu dọn đồ đạc rời đi. Trời nổi gió và tuyết lớn, anh không muốn mọi người cất công đưa tiễn mình. Đặc biệt là Tô Mạt, anh giục cô về nhà.

Đợi sau khi Tô Mạt đi rồi, Lục Trường Chinh mới lặn lội quay lại, anh kéo Lý Nguyệt Nga sang một bên, thấp giọng nói: “Mẹ, vợ con có rồi, trong khoảng thời gian con không ở nhà, mẹ chăm sóc cô ấy giúp con nhé.”

Lý Nguyệt Nga tức đến nỗi tát anh: “Cái thằng nhóc đáng c.h.ế.t này, tại sao con không nói sớm.”

Buổi trưa Tô Mạt còn đứng trên bục phát biệt hứng trọn gió lạnh suốt một tiếng đồng hồ, nếu biết cô có rồi thì dù có thế nào cũng quyết không để cô lên bục đứng.

“Vợ con không cho nói, cô ấy nói cô ấy vẫn chưa chắc chắn. Nhưng hơn một tháng rồi mà cô ấy vẫn chưa tới kỳ kinh, tám mươi phần trăm là có rồi.”

“Con bé có dấu hiệu thai nghén không?”

Lục Trường Chinh lắc đầu: “Con chưa nhìn thấy cô ấy nôn.”

Ngược lại, vợ anh ăn uống tốt hơn bao nhiêu. Trước đây cô chỉ ăn một chén cơm mỗi bữa, nhưng bây giờ phải ăn hai chén.

“Được, mẹ hiểu rồi, con mau đi đi.” Lý Nguyệt Nga xua tay. Lần này thằng ba quay lại quân đội rồi sẽ về nhanh thôi, vậy nên bà ấy cũng không quá buồn bã.

Sau khi quay về phòng, Lý Nguyệt Nga suy nghĩ đắn đo, đúng là có một số người sẽ không buồn nôn trong quá trình thai nghén.

Có thể Tiểu Mạt là kiểu như vậy.

Lục Thanh An thấy Lý Nguyệt Nga ngồi ngây người như suy tư gì đó, ông ấy hỏi: “Thằng ba nói chuyện gì với em à?” Chuyện gì mà lại không thể nói với ông ấy.

Lý Nguyệt Nga trừng mắt nhìn ông ấy, đáp: “Nói có lẽ anh lại sắp làm ông nữa rồi.”

“Gì?”

“Nói có thể vợ nó mang thai rồi, nhờ em để ý chăm sóc con bé trong khoảng thời gian này.”

“Thật chứ?” Lục Thanh An mừng ra mặt.

Mặc dù ông ấy đã lên chức ông mấy lần, nhưng đây là đứa con đầu lòng của thằng ba. Thằng ba rất có tương lai, ông ấy rất mong chờ con của thẳng bà.

“Trong nhà còn nhiều trứng gà không? Đưa hết cho Tiểu Mạt đi. Hai ngày trước anh thấy trong ngăn tủ còn túi sữa bột, em cũng cầm cho con bé nốt đi.”

“Cần anh dạy hả?” Lý Nguyệt Nga cười mắng: “Đợi em đến hỏi trước tình hình đã.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back