Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 130



“Vậy lát nữa chúng ta đi lên núi xem có thể tìm được nhiều đá giống như vậy không. Nếu xác nhận thực sự có mỏ vàng thì chúng ta lại mời chú Canh tới thương lượng xem làm sao có được lợi ích lớn nhất.” Tô Mạt nói.

Lục Trường Chinh cau mày: “Vợ ơi bên ngoài tuyết đang rơi, lạnh lắm. Em nói cho anh biết ở đâu, tự anh đi qua là được.”

Anh không muốn để vợ đi theo rồi bị nhiễm lạnh.

“Em không biết rõ vị trí ở đâu chỉ biết đại khái, em đưa anh đi. Em mặc dày hơn một, vận động sẽ không lạnh.”

Lục Trường Chinh vốn muốn nói tìm dọc theo suối là được, lại tháy ánh mắt kiên định của Tô Mạt, thì anh hiểu nói lại không có chỉ có thể chiều theo, có điều lúc ra cửa sống c.h.ế.t cũng phải mang theo áo khoác quân đội cho Tô Mạt.

Tô Mạt nắm một đống kẹo sữa thỏ trắng, mấy miếng bánh quy trứng còn lại, đổ thêm một bầu nước nóng để mang theo, giữa trưa lên trên núi rồi ăn.

Lục Trường Chinh vốn cũng định là nếu Tô Mạt không nhúc nhích thì sẽ cõng cô, kết quả lại phát hiện tuy không thể nói là đi nhanh như bay nhưng tốc độ của cô thực sự không chậm.

Xem ra trải qua khoảng thời gian rèn luyện này,thể lực của vợ anh đã khá hơn nhiều, cũng không biết có vững chắc hơn trước không?

Nhưng mà càng đi Lục Trường Chinh càng phát hiện ra có điều không đúng, đây là phương hướng đi vào sâu trong núi.

“Vợ, bình thường em lên núi đều đi như vậy sao?”

“Cũng không phải, là lần đó vô tình lạc đường nên mới đi vào trong một chút.”

Hai người lại tiến sâu vào trong thêm nửa giờ, thấy Tô Mạt còn chưa có ý định dừng lại, Lục Trường Chinh yên lặng lấy s.ú.n.g ra, lên nòng.

Nơi này hoàn toàn là phạm vi sâu trong núi, bất kể lúc nào cũng có thể gặp mãnh thú. Cũng do giờ là mùa đông nên cây cỏ cũng khô mới dễ đi hơn chút, nếu nững khoảng thời gian khác thì cũng không dễ đi.

Vợ anh đúng là nữ trung hào kiệt, không hổ là người phụ nữ dám đi đường núi vào nửa đêm!

Đặc vụ chọn hang ổ đều cố gắng đến gần vòng ngoài, vợ anh thì hay rồi, hăng hái đi vào tận bên trong.

Cuối cùng lại đi chừng mười phút đồng hồ Tô Mạt cũng dừng lại, chỉ chỉ dòng suối nhỏ ở bên cạnh: “Chính là bên này.”

Lúc này dòng suối nhỏ vẫn chưa hoàn toàn đóng băng, chỉ có vài miếng băng mỏng trôi giữa dòng, vì vậy có thể thấy rõ đá trong khe suối.

Hai người đi dọc theo dòng suối vào bên trong để tìm kiếm, tìm hơn nửa giờ nhưng cũng không phát hiện đá gì đặc biệt.

Lục Trường Chinh thấy thời gian đã hơi muộn, anh sợ Tô Mạt đói nên kêu dừng ăn cơm trưa trước.

Lục Trường Chinh lượm vài cành cây khô, đốt một đống lửa nhỏ để Tô Mạt sưởi ấm, sau đó lại đặt bình nước lên để đun nước nóng.

Hai người uống nước ấm, ăn bánh quy trứng, mỗi người lại ăn thêm hai viên kẹo sữa thỏ trắng.

Tô Mạt ngồi bên cạnh đống lửa có chút mất mát nho nhỏ. Dù sao cô cũng ôm mong đợi rất lớn, vốn tưởng chắc chắn sẽ tìm được hòn đá thứ hai tương tự nhưng kết quả lại không thu được gì.

Lục Trường Chinh nhìn thấu sự mất mát của Tô Mạt, anh vội vàng lên tiếng an ủi: “Vợ, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta tìm thêm một chút.”

Nói xong còn giúp Tô Mạt phủi tuyết trên mũ.

Chỉ có điều nhìn tuyết này có khuynh hướng càng rơi xuống càng nhiều, đoán là cũng không tiện tìm thêm lâu nữa. Từ chỗ này xuống núi dựa vào tốc độ đi bộ của hai người bọn họ cũng phải đi hơn ba tiếng đồng hồ.

Tô Mạt gật đầu sau đó cầm nhánh cây gạt tuyết trên đất làm trò chơi. Tuyết không dày, cô lùa lùa vài cái là đã đẩy được tảng đá bên dưới ra.

Hòn đá kia vốn nằm dưới đất, sau khi bị Tô Mạt kéo ra thì ngửa lên, phần vốn là dưới đất để lộ ra ngoài, bất ngờ thay ở dưới có hai khối màu vàng lớn bằng hạt đậu nành.

Tô Mạt cũng rất kinh hãi, như này là cô được thần may mắn bám vào người ư? Cô liếc nhìn Lục Trường Chinh, trong mắt hai người đều có chút không thể tin nổi.

Tận mắt thấy vận may của vợ, Lục Trường Chinh thực sự cũng không biết nói gì cho phải, đây chẳng lẽ chính là “đứa con trời chọn”?

Lục Trường Chinh nâng mặt Tô Mạt lên hôn một cái, sau đó nhặt hòn đá kia lên, đi tới bên dòng suối để rửa sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-130.html.]

Sau khi rửa sạch sẽ, màu vàng lại càng thêm rõ ràng, đoán chừng bên trong kia không chỉ có hai viên đậu vàng.

Lục Trường Chinh đưa đá cho Tô Mạt, cười nói: “Vợ, thực sự có mỏ vàng.”

Tô Mạt cũng vui vẻ tới mức mặt mày hớn hở, tiếp tục quay sang nhìn sau đó đưa trả cho anh.

Có thì tốt!

Có thì có thể làm cho người bên cạnh leo lên, bọn họ lại có thêm một lớp bảo đảm.

“Anh nói đi, tại sao lại ở bên cạnh nhỉ?” Tô Mạt có chút nghi ngờ, chỗ này cách dòng suối nhỏ một khoảng.

Lục Trường Chinh giải thích: “Có thể là khi tuyết tan ra rồi rơi xuống, gặp phải mùa tuyết lớn, nước trên núi này cũng lớn, suối cùng có thể biến thành sông.”

Vừa đúng lúc năm ngoài ở chỗ này có trận bão tuyết lớn, cha anh còn cố ý viết thư nói với anh rằng hai mươi năm qua chưa thấy tuyết lớn như vậy.

Rất có thể là hồi đầu năm tuyết tan rồi chảy xuống, sau đó lại đến mùa trồng trọt xuân, người lớn không rảnh lên núi, chờ đến lúc thư nhàn thì cỏ cây trên núi này đã sớm tươi tốt, cũng không thể phát hiện ra được.

Cũng chỉ có vợ anh vận khí tốt, vừa mới tới một lần đã phát hiện ea.

Hai người lại đi tìm dọc theo dòng suối, lúc này không chỉ tìm trong suối nước mà ngay cả bên cạnh cũng tìm luôn.

Lại tìm hơn một tiếng, hai người tìm thấy mấy hòn đá chứa vàng, thậm chí còn tìm được một cái đầu chó bằng vàng lớn chừng chén cơm.

Lúc này không cần tìm nữa, có đầu chó vàng thì đó chính là chứng cớ có sức thuyết phục tuyệt đối!

Chờ đến lúc về lại thương lượng với Canh Trường Thanh, xem xem vận hành như thế nào là ổn.

Lục Trường Chinh rửa sạch sẽ hồn đá, dắt Tô Mạt đi về phía dưới núi.

Bây giờ cũng đã sắp ba giờ, tuyết cũng bắt đầu rơi nặng hạt hơn, nếu không nắm bắt tốt thì sẽ tối mất.

Trên đường trở về, Tô Mạt suy nghĩ về chuyện của Lục Hữu Căn, cô hỏi anh: “Chuyện của cha chị dâu hai anh có nghe nói không?”

Ngày hôm qua Tô Mạt cũng cùng Lưu Ngọc Chi đi chia buồn.

Bất kể mối quan hệ bình thường có như thế nào thì cha ruột của chị em dâu mất, lại đang ở cùng một thôn, không đi một chút thì cũng không được.

Mặc dù Lục Quế Hoa nói chuyện quái gở, nhưng với Tô Mạt thực sự đúng là không làm chuyện gì khác thường.

Lục Trường Chinh gật đầu, lúc anh sửa sang hồ sơ cũng đã thấy.

“Không nghĩ ông ta lại đi tới bước đường này.” Tô Mạt than thở, thời mạt thế bao nhiêu người muốn sống không được, người còn có thể sống lại tìm đường c.h.ế.t hết lần này tới lần khác.

“Đây là lựa chọn của chính ông ta.” Thực ra Lục Trường Chinh không quan tâm đến hành vi này. Lúc đầu có gan làm chuyện này cũng phải có dũng khí gánh vác hậu quả.

Cũng may kết quả xử phạt của công xã còn chưa xuống, người trong đại đội cũng còn chưa biết chuyện này, nếu không lại giống như mọi người bức tử ông ta.

Nhưng trong mắt một vài người, mặt mũi quan trọng hơn hết thảy, cho dù có là mạng sống.

“Hôm nay em thấy em vợ của anh hai, nhìn dáng vẻ rất không chín chắn, giống như chẳng có chút được việc nào cả.” Thực ra Tô Mạt còn muốn hỏi người này có phải có vấn đề về tđầu óc không.

Lục Trường Chinh giễu cợt: “Từ nhỏ Lục Phúc Bảo đã bị chiều tới hư, nói là áo tới giang tay cơm tới há mồm cũng không quá, anh thấy anh hai nói không biết chừng lại có thêm đứa con trai.”

“Không đến nỗi như vậy chứ? Nhà mẹ chị dâu hai cũng có nhà, lại vừa mới chia lương, anh ta cũng đã lớn như vậy không tới nỗi muốn anh hai nuôi chứ?”

“Không nói trước được, hy vọng đến lúc đó anh hai có thể tỉnh táo một chút.”

Nếu dính vào người này thì sau này có buông tay được không cũng khó nói.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 131



Gió tuyết lớn dần, hai vợ chồng không nói chuyện nữa mà lặng lẽ tăng bước chân đi nhanh hơn.

Bỗng nhiên Lục Trường Chinh đang đi phía trước khựng lại, kéo Tô Mạt tránh ra phía sau, sau đó ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.

Tô Mạt dừng chân, nhìn theo tầm mắt của Lục Trường Chinh. Cô nhìn thấy một con vật có sừng rất dài đứng bên cạnh dòng suối, dáng người gần to bằng dê, trông giống hươu nhưng trông nó ngốc nghếch hơn một chút.

"Đó là hươu phải không?" Tô Mạt nói nhỏ.

Lục Trường Chinh gật đầu, nói khẽ: "Vợ đừng cử động, để anh đi bắt nó lại."

Vừa nói xong đã thả tay Tô Mạt ra, khom lưng đi vòng sang bên cạnh.

Hình như con hươu đang muốn uống nước, có lẽ nó cảm thấy lạnh nước lạnh nên cứ đứng đó lưỡng lự không dám tới gần, không rõ nó định làm gì.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt nhìn thấy Lục Trường Chinh ra tay.

Anh khom eo bước trên tuyết, tốc độ rất nhanh nhưng không hề phát ra chút tiếng động nào.

Trước khi sắp tới gần hươu, anh nhào người lên vồ, ôm cổ nó vặn nhẹ một cái. Tiếng rắc vang lên, con hươu chưa kịp phản ứng đã phải nuốt hận vào lòng.

Chưa tới hai phút, một con hươu đã bị đánh gục trong im lặng.

Chẳng trách chỉ trong 7 năm, anh từ một thằng nhóc nông thôn không có bối cảnh leo lên tới chức vị phó đoàn trưởng.

Lục Trường Chinh vác con hươu lên vai, ngoắc tay với Tô Mạt: "Vợ ơi đi thôi, nay về sớm một chút, tối nay chúng ta sẽ ăn thịt hươu."

Tô Mạt vội chạy về phía anh.

Do Lục Trường Chinh phải vác hươu nên không thể dắt vợ đi được, vì vậy anh để cô đi phía trước, còn mình thì đi phía sau nhìn.

Tô Mạt nghĩ tới trong không gian vẫn còn hai con heo rừng rất lớn, sau này cô phải tìm cơ hội g.i.ế.c lấy thịt, để lại ăn dần.

Quan trọng là lúc chọc tiết, lén thịt ở nhà mùi m.á.u tươi vẫn tỏa ra ngoài được. Có lẽ cô sẽ phải lên núi, tìm một nơi để thịt trộm mới được.

Tuy nhiên dạo này xảy ra nhiều chuyện, mà cô tạm thời không thiếu thịt, chờ sau này tin đồn bớt đi hẵng làm thịt heo rừng vậy.

Tốc độ đi của hai vợ chồng không chậm, nhưng phải gần bảy giờ họ mới về tới nhà. Bây giờ trời đã tối sầm lại, cộng thêm tuyết rơi nên bên ngoài hầu như không có ai. Vì vậy không ai nhìn thấy họ đang khiêng một con hươu về cả.

Về tới nhà, Lục Trường Chinh vội vàng lấy một cái chậu ra cắt tiết hươu. Trời lạnh thế này, nếu không làm nhanh thì sẽ không kịp.

Máu hươu là thứ rất tốt!

"Vợ, em tính làm gì với đống m.á.u hươu này?" Lục Trường Chinh hỏi.

Tô Mạt lắc đầu, cô mới chỉ từng nghe nói về rượu m.á.u hươu, nhưng mới chỉ dừng lại ở nghe nói mà thôi, thực tế cô không biết làm.

"Được, vậy lát nữa anh bưng sang nhà mẹ để mẹ xử lý vậy." Lục Trường Chinh vừa nói vừa lột da hươu.

Da hươu cũng là đồ tốt, sau này mang đi thuộc da làm một chiếc áo hai lớp cũng được.

Tô Mạt thắp đèn dầu trong nhà lên, cầm đèn dầu mang vào phòng khách. Cô nhóm lò làm phòng khách sáng hơn một chút, tránh việc ánh sáng không đủ làm hỏng miếng da.

Nhưng cô thấy tay nghề của Lục Trường Chinh rất thuần thục, vừa nhìn đã biết anh từng làm rất nhiều lần rồi.

"Anh hay lột da lắm à?" Tô Mạt hỏi.

"Lúc làm nhiệm vụ hay ở trong núi, bắt được thức ăn đều phải lột da cả." Lục Trường Chinh giải thích.

Tô Mạt gật đầu, không để mình rảnh tay, cô đi đong gạo nấu cơm, định lát nữa sẽ nấu một nồi thịt hươu kho ăn chung với cơm.

Lột da xong, Lục Trường Chinh nhấc con hươu tới cạnh giếng để mổ bụng, làm sạch. Sau khi làm sạch hươu xong, anh đã cắt một khúc thịt ra trước để vợ mang đi nấu cơm, sau đó mới cắt nốt số thịt còn lại.

Lấy một khúc thịt nặng khoảng ba bốn cân định mang sang biếu cha mẹ. Còn nhà hai người anh thì lấy cho mỗi người một khúc khoảng hai cân.

Chỗ thịt còn dư sẽ mang vài cân tới chuồng bò biếu cha mẹ vợ, còn sót lại sẽ ướp một nửa, sấy khô một nửa để vợ ăn dần.

Con hươu này nặng khoảng bảy mươi cân, cắt thịt ra được khoảng bốn mươi cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-131.html.]

Có số thịt hươu này rồi, thỉnh thoảng vợ chỉ cần tới công xã cắt thêm chút thịt là không cần lo lắng số thịt ăn trong mùa đông.

Làm sạch hết số thịt xong, Lục Trường Chinh để hết thịt định mang đi cho vào một cái gùi. Sau đó anh nhấc lòng hươu lên, định mang sang cho ông nội hầm canh uống.

Bưng chậu m.á.u hươu, nghĩ ngợi một lát lại cầm theo cả tấm da hươu lên. Anh sẽ nhờ mẹ giúp thuộc da, vì anh lo vợ anh không biết làm việc này.

Hai vợ chồng Lý Nguyệt Nga thấy Lục Trường Chinh cầm theo vài thứ tới thì giật mình lắm.

"Buổi chiều các con lên núi săn thú à?" Lý Nguyệt Nga nhận đồ, nhỏ giọng hỏi thăm.

"Có việc phải lên núi, vừa hay bọn con gặp được con hươu này." Lục Trường Chinh nói.

Lúc sáng khi Lục Trường Chinh tới Lý Nguyệt Nga cũng có nhà nên bà ấy biết anh phải làm gì, thế nên cũng chỉ vỗ vai anh một cái.

"Việc con làm rất nguy hiểm, sao lại dẫn vợ theo làm gì? Tới lúc quay về đơn vị, đừng có kéo thêm phiền phức cho con bé."

Nhỡ đám bè đảng còn sót lại của đặc vụ muốn trả thù, thằng ba không có nhà sẽ trả thù lên người Tiểu Mạt thì sao. Con bé ở nhà một mình như thế, có thể làm gì được chứ.

"Mẹ yên tâm, con tự biết giới hạn." Lục Trường Chinh nói, sau đó chỉ vào hai khúc thịt định cho nhà anh cả và anh hai: "Hai khúc thịt kia con mang sang cho anh cả với anh hai, mẹ mang sang nhà họ giúp con. Giờ con về ăn cơm đây."

Lý Nguyệt Nga vung tay nói: "Ừm, con mau về nhà đi." Giờ đã hơn tám giờ rồi, chỉ sợ con trai đang rất đói bụng.

Khi Lục Trường Chinh quay về, Tô Mạt đã nấu cơm xong. Một nồi thịt hươu kho, một đĩa rau xào ăn cùng cơm trắng, cả hai đều ăn rất ngon miệng.

Cơm nước xong xuôi, Lục Trường Chinh cầm bát đũa đi rửa, sau đó đi múc nước tắm cho vợ.

Hai người bận rộn trên núi hơn nửa ngày trời, tuy rằng trời rất lạnh nhưng vẫn toát nhiều mồ hôi.

Chờ Tô Mạt tắm xong Lục Trường Chinh mới đi tắm.

Tới khi anh tắm xong vào phòng đã thấy Tô Mạt đang cầm báo. Cô kề sát vào ngọn đèn dầu để đọc chữ.

"Vợ, em đang xem gì thế?"

"Xem bản tin của đại đội chúng ta." Tô Mạt đưa tờ báo cho Lục Trường Chinh.

Cô không ngờ bài báo này được đăng nhanh như thế, nội dung viết rất công bằng chính trực, không viết mấy thứ bịa đặt vào. Chỉ có đằng sau có hơi nhiều trang thổi phồng về công trạng của lãnh đạo huyện.

Lục Trường Chinh cầm tờ báo liếc vài giây đã đọc xong, anh đặt báo sang một bên, hai mắt sáng ngời nhìn Tô Mạt chăm chú. Anh cất giọng khàn khàn: "Vợ, chúng ta đi ngủ thôi."

Tô Mạt gật đầu, mặt hơi đỏ lên.

Đây là chuyện rất bình thường.

Người ta hay nói gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn, nhưng Tô Mạt lại cảm thấy hơi mãnh liệt quá, làm cô không chịu nổi.

Không biết tại sao thể lực của người này lại tốt như thế, chẳng khác nào muốn dồn người ta vào chỗ c.h.ế.t cả.

Nhưng làm chuyện này, bảo khó chịu thì không. Còn thoải mái thì làm lâu quá cũng không thoải mái. Cảm thấy rất khó nói.

Có lẽ là do kích cỡ không xứng đối, cuối cùng Tô Mạt không chịu nổi nữa, phải lén sử dụng dị năng để thư thả hơn một chút.

Bỗng dưng Lục Trường Chinh cảm giác có một dòng nước ấm đang di động ở nơi đó, khiến cả người anh vô cùng thoải mái, tựa như đang tung bay trong một đám mây làm anh điên cuồng hơn.

Tới bây giờ Tô Mạt vẫn không hay biết mình vừa tự dùng đá đập chân mình.

Xong việc, Lục Trường Chinh nằm bên cạnh Tô Mạt khe khẽ dụ dỗ: "Vợ, em thật tốt! Sau này cứ tiếp tục như vậy nữa nhé, được không?"

Bây giờ Tô Mạt không còn sức để nói chuyện, hoàn toàn mặc kệ anh.

Nhưng người nào đó vẫn cứ rủ rỉ bên tai mai, làm cô phải uể oải đáp lại: "Là thế nào?"

"Giống như hồi nãy ấy." Lục Trường Chinh hình dung lại lần nữa.

Nếu Tô Mạt không kiềm chế, có lẽ cô đã nhảy dựng lên rồi.

Không lẽ dị năng còn truyền ra được?

Lại còn truyền bằng cách thức xấu hổ như vậy?
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 132



Tô Mạt đang tình nồng ý mật với chồng thì bên nhà họ Dương ở Thượng Hải, bầu không khí lại không được tốt lắm.

Hôm nay Chu Thu Anh đã nhận được bức thư hồi âm của Tô Mạt. Bà ta không ngờ Tô Mạt lại không khách sáo như thế, vừa mở miệng đã đòi một cái vô tuyến điện.

Buổi tối chờ tới khi Dương Sĩ Ân quay về, Chu Thu Anh đã đập bức thư ngay trước mặt ông ta.

"Tô Mạt muốn một cái vô tuyến điện, anh xem rồi tính thế nào? Con bé kia không biết khách sáo chút nào cả, đúng là được chiều sinh hư rồi, không hề biết tý nào về cách đối nhân xử thế cả."

"Từ đầu em đã nói rồi, không có phiếu không mua được, sau này mỗi tháng gửi cho con bé đó mười tệ thôi, đừng có nuôi con bé đó tốt quá lại thành một nắm gạo nuôi ân nhân, một đấu gạo nuôi kẻ thù."

Dương Sĩ Ân mở bức thư ra xem, một lát sau mới nói: "Chính em tự nói con bé cần gì cứ tìm em, bây giờ người ta đã nói rồi em lại không cho làm. Nếu em muốn người ta nhớ tới ân nghĩa của mình thì kiểu gì cũng phải làm được việc đầu tiên."

"Ngày xưa con bé từng đưa cho Tố Vân một cái vô tuyến điện à, giờ bảo Tố Vân gửi cái vô tuyến điện kia tới là được."

Tuy rằng năm nay máy vô tuyến điện đã hạ giá, nhưng mua một cái cũng tốn hơn sáu mươi tệ, đã thế còn phải dùng có phiếu mới mua được.

Hàng ở Thượng Hải bán rất chạy, loại phiếu mua món đồ to như thế, bọn họ không có phiếu ngoại tệ bù vào như nhà họ Tô được. Thứ này rất hiếm có.

"Anh nghĩ con gái anh sẽ đồng ý à?" Chu Thu Anh chế nhạo: "Lát nữa con bé về anh có thể thử nói với con bé xem, đừng bảo em đi làm người ác."

Tối nay Dương Tố Vân có hẹn đi xem phim với đồng nghiệp nên về hơi muộn. Lúc về thấy cha mẹ vẫn ngồi ngoài phòng khác thì hơi ngạc nhiên.

"Cha, mẹ, sao hai người vẫn chưa ngủ?"

Nhà họ Dương không có máy vô tuyến, thường sau bữa cơm chiều hai vợ chồng Dương Sĩ Ân sẽ vào phòng từ sớm để đọc báo hoặc đọc sách vân vân...

"Cha con có chuyện cần nói." Chu Thu Anh nói, giọng điệu hơi chế giễu.

Dương Tố Vân bước tới, khéo léo ngồi xuống ghế: "Cha, có chuyện gì thế?"

Dương Sĩ Ân ho khan, sau đó mới nói: "Đúng thế, Tiểu Mạt ở dưới nông thôn nói muốn một cái vô tuyến điện. Cái máy vô tuyến điện của con ấy, mai hãy gửi đi qua cho con bé kia đi."

Dương Tố Vân kinh ngạc trừng to mắt, nói: "Tại sao chứ?"

Tại sao Tô Mạt cần vô tuyến điện thì phải gửi cho cô ta?

"Cái vô tuyến điện đó vốn là do con bé đưa cho con, bây giờ con bé cần, con gửi cho con bé dùng cũng không có gì sai cả."

"Cô ta viết thư nói là muốn con trả lại đồ cho cô ta đúng không?" Đồ đã tặng, làm gì có chuyện phải trả lại chứ.

"Con bé không nói thế. Là cha và mẹ con viết thư gửi cho con bé, hỏi xem cần gì cứ nói với cha mẹ. Con bé gửi thư hồi âm nói rằng muốn có một cái máy vô tuyến điện, cha mẹ nhớ ra con có một cái nên định bảo con gửi qua đó trước."

Dương Tố Vân cảm thấy khó chịu, cô ta không ngờ cha mẹ của mình lại quan tâm Tô Mạt tới vậy. Thậm chí còn bắt cô ta gửi đồ cho Tô Mạt nữa.

"Vậy cha mẹ mua cho cô ta một cái là được mà." Dương Tố Vân tức nghẹn họng.

"Tình hình nhà ta thế nào con cũng biết mà. Anh trai con sắp kết hôn, có rất nhiều khoản phải tiêu." Giọng điệu của Dương Sĩ Ân bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Cha thấy con cũng ít khi dùng tới máy vô tuyến điện. Mà Tô Mạt xuống nông thôn khổ lắm, con lại là bạn thân của con bé, không lẽ không nên quan tâm con bé hơn một chút à? Gửi đồ cho con bé dùng tạm không được à? Từ đầu cái máy vô tuyến điện đó là do con bé đưa con mà."

"Trước kia Tô Mạt từng đưa con không ít đồ. Ngay cả cái áo khoác dài con đang mặc trên người hình như cũng do con bé đưa mà? Lúc con bé đưa đồ cho con đã từng tỏ ra tiếc nuối chưa? Bây giờ con bé ở nông thôn cần dùng đồ, mới chỉ xin một cái máy vô tuyến điện thôi mà con đã tỏ ra không muốn như vậy rồi?"

"Tố Vân, con trở nên ích kỷ như thế từ khi nào?"

"Hồi nhỏ, con có một cục kẹo thôi cũng muốn để giành cho Tô Mạt một nửa."

Dương Tố Vân cảm giác như vừa bị cha mình xé rách mặt nạ, khiến cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cái máy vô tuyến điện đó là do cô ta tặng cho con, bây giờ gửi qua đó kiểu gì cô ta cũng nhận ra ngay."

"Không sao, cha sẽ viết thư nói rõ ràng với Tô Mạt. Bởi vì nhà không có phiếu nên gửi tạm máy của con cho con bé dùng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-132.html.]

"Cha muốn gửi thì tự lấy mà gửi đi." Nói xong đứt phắt dậy về phòng, đóng sầm cửa ;ại.

Về phòng, Dương Tố Vân nằm úp sấp xuống giường bật khóc nức nở, cảm thấy rất ấm ức.

Khóc lóc một lát, cô ta cởi áo khoác dài ra ném xuống đất.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta lại nhặt áo khoác dài lên rồi treo lên kệ đồ.

Cái áo này mua ở cửa hàng Hữu Nghị, có tiền mà không có phiếu ngoại tệ cũng không thể mua được.

Trong đám bạn chỉ có mình cô ta có, ai cũng tỏ ra hâm mộ cô ta cả.

Dù không thích Tô Mạt thế nào đi nữa cũng không nên làm khó dễ một món đồ.

...

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm ngồi xe lửa tới ga xe lửa Thượng Hải.

Do mua vé giường nằm nên hai mẹ con họ không phải chịu khổ quá nhiều khi đi xe lửa.

Hai người tới khách sạn trước, thuê một căn phòng, tắm nước nóng rửa mặt, sau đó thay sang một bộ đồ thật đẹp.

Trước tiên đi tới nhà kiểu Tây ngày trước Tô Đình Khiêm ở, sau khi nhìn thấy giấy niêm phong, hai người họ đã quay người tới chỗ khu phố.

Sau khi làm rõ thân phận xong, một người từng nhận ơn của Tô Trọng Lê đã lén kéo Phó Mạn Hoa sang bên cạnh. Nói với bà ấy rằng bên bọn họ không xử lý được chuyện này, có ở đây cũng chỉ tổ kéo dài thời gian. Sau đó bảo bà ấy hãy tới thẳng hội ủy viên cách mạng.

Hai mẹ con lại tới phòng làm việc của hội ủy viên cách mạng Thượng Hải. Phó Mạn Hoa vừa tới đã bày ra khí độ của một phu nhân nhà quan, nói rõ thân phận, bảo rằng bà ấy là vợ của sư đoàn trưởng trong quân đội tỉnh Quảng Tây, chỉ thẳng tên nói muốn gặp chủ nhiệm của phòng làm việc.

Bí thư vừa nghe nói người phụ nữ này có chút lai lịch, lại còn có một sĩ quan đi bên cạnh đã vội vã gọi điện thoại.

Cấp trên vừa nghe thấy đã bảo anh ta cứ kéo dài thời gian thêm, không cần gặp vội.

Bí thư dẫn hai người họ tới phòng họp, châm trà, nói rằng lát nữa chủ nhiệm sẽ tới. Không ngờ chờ mất tận hai tiếng, chủ nhiệm mới thong thả đi tới.

Chủ nhiệm phòng làm việc vừa tới đã giở giọng quan liêu, nói là công việc rất bận rộn, khó lắm mới có chút thời gian, còn hỏi họ tới đây có chuyện gì.

Phó Mạn Hoa không lòng vòng nhiều, đưa ra yêu cầu hủy bỏ niêm phong ba căn nhà kiểu Tây mang danh nghĩa của Tô Trọng Lê, đồng thời trả lại nhà cho bọn họ.

"Ôi chao, đồng chí Phó, chỉ sợ làm vậy không được đâu. Tô Đình Khiêm là người mang tư tưởng thối nát, đã vậy còn thuộc tẩu tư phái (phái chủ trương đi theo con đường tư bản chủ nghĩa), tài sản dưới danh nghĩa của ông ta đều bị tịch biên cả." Người kia nói.

Phó Mạn Hoa vỗ bàn, nói: "Tôi không quan tâm Tô Đình Khiêm có lỗi gì, chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ấy rồi. Mấy căn nhà này không phải của Tô Đình Khiêm, mà là của cha chồng Tô Trọng Lê nhà tôi, đó là tài sản thuộc về nhà họ Tô."

"Nhà họ Tô chúng tôi vì Đảng vì nước làm ra biết bao cống hiến, ngay cả lãnh đạo đứng đầu cũng phải nêu tên biểu dương. Số tài sản còn thừa này ban đầu chính lãnh đạo đứng đầu đã nói nó thuộc về nhà họ Tô, không một ai được phép chiếm đoạt bằng bất kỳ lý do gì."

"Bây giờ các ông làm vậy là định làm trái lời lãnh đạo đứng đầu? Định phản cách mạng?"

"Ấy ấy, đồng chí Phó, bà nói thế oan uổng bọn tôi quá. Bọn tôi chỉ làm việc theo quy định."

"Quy định gì? Mang ra đây cho tôi xem?"

"Thời kỳ cách mạng, nhà họ Tô bọn tôi gần như lấy hết sạch của cải ra để chi viện cho cách mạng. Thời dựng nước, nhà tôi cũng nộp hần hết tài sản lên, ngay cả lãnh đạo đứng đầu cũng phải khen nhà tôi yêu Đảng yêu tổ quốc."

"Thời khó khăn, cha tôi đã lấy hết cổ tức mà chính phủ cho để cậy nhờ quan hệ khắp nơi mua lương thực, cứu tế cho bách gia trăm họ nghèo khổ xung quanh."

"Khi cha qua đời, ngay cả Nhật báo Nhân Dân cũng lên bài thông báo tin buồn."

"Một người yêu Đảng yêu nước yêu dân lại có chí như cha tôi mới qua đời được vài năm mà các ngươi đã muốn đổi một lý do để chiếm đoạt số tài sản cuối cùng còn lại, khiến lòng người ta lạnh buốt."

"Bây giờ tốt nhất các ông hãy đưa ra cho tôi một lý do hợp lý. Nếu không chịu, bọn tôi sẽ báo cáo lên chỗ lãnh đạo đứng đầu, nhờ ông ấy cho nhà họ Tô bọn tôi một câu trả lời thích đáng."

Chủ nhiệm phòng làm việc toát mồ hôi hột khi nghe Phó Mạn Hoa nói, vội vàng chạy ra ngoài xin phép lãnh đạo cấp trên.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 133



Sau khi chủ nhiệm chạy về phòng làm việc đã vội vã gọi điện cho cấp trên, nói lại tình huống vừa rồi, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, nói rằng lần này Phó Mạn Hoa tới rất có khí thế, chắc hẳn sau lưng đã có núi dựa.

Cấp trên lại vội vàng gọi điện cho cấp cao hơn, báo lại tình hình vừa nghe được.

Cấp trên nghĩ tới chuyện dạo vừa rồi có phải người đi kích động hai nhóm người, đoán được có người chống lưng cho nhà họ Tô, mà khả năng cao người này còn có bản lĩnh không tệ.

Tuy rằng bây giờ bọn họ chiếm thế, nhưng chưa chưa tới mức muốn làm gì thì làm. Trong tình huống chưa thăm dò được gì, bọn họ nên tạm hoãn lại, xem tình hình rồi tính tiếp. Đừng vì con số lẻ của nhà họ Tô mà lật cả thuyền.

Thế là cấp trên đã ra lệnh làm theo yêu cầu của Phó Mạn Hoa.

Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống phòng làm việc của chủ nhiệm.

Khi chủ nhiệm phòng làm việc quay lại phòng họp, thái độ đã tốt hơn hồi nãy rất nhiều. Ông ta khom lưng nhận lỗi với Phó Mạn Hoa, nói rằng tại mấy người bên dưới bọn họ hiểu sai ý của cấp trên, bây giờ sẽ cho người đi xé giấy niêm phong ngay lập tức.

Rồi lại tỏ vẻ cấp dưới tuổi trẻ nông nổi, làm việc hấp tấp quá nên có thể sẽ gây ra một chút thiệt hại, sau này họ sẽ bồi thường đúng giá trị.

Sau đó còn phái một chiếc xe con cung kính đưa hai người họ về.

Hai mẹ con họ đi thẳng tới căn nhà kiểu Tây mà cả nhà Tô Đình Khiêm từng ở.

Người của khu phố vừa nhận được lệnh cấp trên đã chạy đi xé giấy niêm phong từ trước, thậm chí còn lau sạch sẽ luôn cả mấy chỗ bị bẩn trên cửa.

Có hai cán bộ khu phố đứng chờ ở cửa, trong đó có một người phụ nữ đã nhắc nhở Phó Mạn Hoa.

"Đồng chí Phó, đây là chìa khóa của ba căn nhà kiểu Tây, bà cầm lấy đi." Người đó nói: "Lát nữa bà hãy kiểm tra lại xem, nếu phát hiện mất cái gì thì báo cáo lên khu phố bọn tôi, được thì bọn tôi sẽ cố gắng tìm lại, còn không được thì báo lên lãnh đạo, họ sẽ bồi thường theo giá trị."

"Được, làm phiền đồng chí rồi." Phó Mạn Hoa nói, cũng không tỏ ra quá thân thiết với người phụ nữ này.

Bây giờ bọn họ đang bị người ta để mắt tới, bà ấy làm vậy là tránh làm hại tới người khác.

Cầm chìa khóa, hai mẹ con mở cửa vào nhà.

Căn nhà được giữ gìn khá tốt so với tưởng tượng của hai người, ít nhất nhìn trong sân không thấy tình trạng bị đập phá đồ đạc.

Hai người họ vào nhà, thấy bên trong vẫn không xê dịch gì nhiều ngoài bộ ghế gỗ Hoàng Hoa Lê cỗ đã biến mất, còn những thứ khác hầu hết vẫn còn nguyên.

"Có lẽ đám người kia định một thời gian nữa sẽ dọn vào đây ở, vì thế mới không cho người đập phá." Tô Dịch Thâm đoán, Phó Mạn Hoa cũng đồng tình với suy nghĩ này.

"Đi kiểm tra từng phòng một, xem có thứ gì bất thường không." Dù sao họ đã không tới căn nhà này mấy năm, mấy thứ cụ thể còn hay không họ không biết nên chỉ có thể nhìn sơ qua.

Chờ hai người kiểm tra xong thì phát hiện những đồ biến mất đa phần là đồ cổ, đồ dùng trong nhà. Tô Trọng Lê có xu hướng dùng các vật dụng cổ xưa, căn phòng ông cụ ở ngày xưa gần như bị vét sạch sẽ.

Phòng Tô Mạt được trang trí thiên kiểu Tây nên vẫn còn đủ đồ nhất, có thể nói gần như không bị động vào.

Ánh mắt Tô Dịch Thâm trở nên lạnh giá, xem ra đám người ở Thượng Hải này rất ngang ngược. Còn dám buôn lậu bảo vật trắng trợn, cứ đồ cổ có chút giá trị đều bị bọn họ vơ vét hết cả.

Mấy thứ đó trước kia còn đáng tiền, nhưng với tình huống bây giờ chúng không đáng bao nhiêu. Bồi thường theo giá trị chẳng được bao nhiêu, nhà họ đành phải nhận lấy thiệt thòi.

Do căn nhà kiểu Tây khá gần nên hai mẹ con lại tới hai căn khác xem thử, bên kia từ đầu đã không có người ở nên rất ít đồ đạc, nhìn sơ sơ có vẻ không bị mất thứ gì.

"Lát nữa tìm người đổi hết khóa cửa phòng và cửa nhà đi." Phó Mạn Hoa dặn dò: "Buổi chiều tới ngân hàng, xem khoản kiều hối còn trong tài khoản nữa không."

Buổi trưa, hai mẹ con tới quán cơm quốc doanh gần đó ăn cơm trưa.

Buổi chiều, đầu tiên họ đi tìm thợ thay khóa hết toàn bộ khóa ở cửa và phòng ở ba căn nhà kiểu Tây. Sau đó lại tới ngân hàng, phát hiện khoản tiền kiều hối đã có người mạo nhận.

Thế là hai mẹ con đã viết một tờ đơn bao gồm những thứ bị mất và khoản kiều hối bị người mạo nhận, rồi gửi đơn lên khu phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-133.html.]

Đây là tình huống đặc biệt, bên khu phố bày tỏ nhiều nhất hai ngày nữa sẽ đưa ra câu trả lời.

Chạng vạng tối, hai mẹ con tới hợp tác xã mua bán mua một bọc táo, lại tới tòa nhà dành cho công nhân viên ở trường học hỏi thăm nơi ở của Dương Sĩ Ân, định tới nhà họ Dương thăm hỏi.

Trước khi tới đây, Tô Đình Đức đã dặn dò họ phải tới nhà họ Dương thăm dò tình hình. Ông ấy luôn cảm thấy nhà họ Dương là lạ, nhưng không hiểu rõ cụ thể mọi chuyện ra sao.

Dương Sĩ Ân mở cửa nhìn thấy hai người họ tới, nét hoảng hốt thoáng hiện lên trong mắt ông ta, sau đó mới tới kinh ngạc.

"Chị dâu Tô, hai người tới Thượng Hải khi nào thế? Mau vào ngồi đi." Vừa nói vừa đón hai người họ vào nhà.

"Vừa tới hôm nay, tới đây để xử lý chuyện nhà cửa." Phó Mạn Hoa mỉm cười, rồi đặt bọc táo lên bàn.

"Đúng thế, chuyện nhà cửa nên xử lý càng sớm càng tốt, không thì sẽ... Bây giờ xử lý thế nào rồi?"

"Đã xử lý xong, lấy về được rồi."

Dương Sĩ Ân giật mình, xem ra Tô Đình Đức không hề bị ảnh hưởng chút nào, mấy căn nhà nói lấy là lấy lại được ngay. Song cũng cảm thấy sợ hãi, hai mẹ con nhà này tới đây liệu có phải là vì đã biết được chuyện gì rồi không?

"Ông nhà tôi đã dặn dò tôi phải tới đây thăm chú, nói là cảm ơn chú đã chăm sóc cho em trai của ông ấy." Phó Mạn Hoa cố tình nhận mạnh hai chữ chăm sóc.

"Đâu... Đâu có chăm sóc gì, bình thường toàn ông ấy chăm sóc tôi thôi." Dương Sĩ Ân hoảng hốt, nói chuyện cà lăm, lưng toát mồ hôi hột.

May mà đúng lúc này Chu Thu Anh xách đồ ăn quay về, thấy hai mẹ con nhà Phó Mạn Hoa cũng sợ hết hồn, nhưng bà ta đã nhanh chóng phản ứng lại kịp.

"Ôi, chị dâu Tô tới đó à? Đã nhiều năm không gặp rồi." Chu Thu Anh vội bước tới nhiệt tình chào hỏi, sau đó nhìn sang Tô Dịch Thâm, hỏi: "Đây là thằng cả hay thằng hai nhà chị thế? Lớn quá rồi, giờ không nhận ra được nữa."

Do Tô Đình Khiêm và Dương Sĩ Ân có quan hệ tốt nên khi anh trai chị dâu về nhà, ông ấy thường mời luôn cả nhà Dương Sĩ Ân tới ăn cơm chung. Vì thế Chu Thu Anh cũng nhận ra Phó Mạn Hoa.

"Đây là thằng cả." Phó Mạn Hoa nói.

"Trông rõ đẹp trai lịch sự!" Chu Thu Anh khen ngợi, sau đó đổi chủ đề: "Vừa hay hôm nay em mua thịt, tối nay chị dâu Tô phải ở đây ăn cơn với nhà em nhé. Ngày trước toàn ăn nhà bọn chị rồi, lần này phải ăn nhà em mới được."

Sau đó lại nhắc tới chuyện nhà của Tô Mạt: "Hôm nay em vừa gửi đồ sang cho Tô Mạt đấy."

"Cuộc sống ở nông thôn của con bé này rất khổ sở, còn nói với em là muốn một cái vô tuyến điện để giải sầu. Cái đó ấy à, vừa hay Tố Vân không dùng tới nên em đã gửi sang cho con bé dùng tạm rồi."

Chu Thu Anh không nhắc tới Tô Mạt thì thôi, vừa nhắc đã đạp trúng bãi mìn.

Dạo này Tô Mạt đã trưởng thành hơn, sẽ không trắng trợn đòi người ta đưa đồ cho mình.

Nhưng bây giờ cô làm như vậy đã chứng tỏ cô không có ý định giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Dương nữa.

"Con bé nói là đã kết hôn ở nông thôn rồi, bọn chị đã biết chuyện này chưa?"

"Biết, lúc kết hôn đã nói rồi, lấy chồng là sĩ quan."

"Ôi, đứa bé này có phúc thật đó." Xuống tận nông thôn rồi vẫn lấy được chồng làm sĩ quan.

"Chị dâu Tô, hai người cứ ngồi chơi nhé, để em đi nấu cơm."

Phó Mạn Hoa đứng dậy, mỉm cười nói: "Thu Anh, không cần phải nấu đâu, bọn tôi ăn xong mới tới đây. Tự dưng nhớ ra đã lâu không gặp nên mới tới đây thăm hai người thôi."

"Cả ngày đi khắp nơi rồi, giờ hơi mệt, tôi về nhà nghỉ ngơi trước, sau này có thời gian chúng ta lại tụ tập nói chuyện."

Nói xong hai mẹ con mặc kệ cặp vợ chồng nhà họ Dương vẫn muốn giữ lại, cứ thế đi về.

Nếu Tô Mạt đã phát hiện ra vấn đề thì họ còn thăm dò làm gì nữa, ngày mai gọi điện hỏi rõ tình hình luôn là được.

Tới lúc đó, có oán báo oán, có thù báo thù!
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 134



Lúc đầu Tô Mạt rất mệt mỏi, nhưng nghe Lục Trường Chinh nói xong, trong lòng có chuyện nên không ngủ được nữa.

Thậm chí còn lén sử dụng dị năng để xem Lục Trường Chinh có phản ứng gì không.

Hình như Lục Trường Chinh không có cảm giác gì, cho dù hai người gần như dán sát lại vào nhau.

Vì thế chỉ khi nào cả hai làm vậy mới được?

Tô Mạt nghi ngờ mơ màng ngủ mất.

Sáng sớm, khi Lục Trường Chinh sáp lại gần, lúc này Tô Mạt đang có suy nghĩ muốn nghiên cứu nên không hề từ chối anh.

Thậm chí khi Lục Trường Chinh năn nỉ, cô còn sử dụng dị năng khiến Lục Trường Chinh rất thỏa mãn.

Tô Mạt như muốn nứt ra!

Chuyện gì thế này? Dị năng của cô biến dị sau khi xuyên sách à? Hay sự thật vốn là như vậy, chẳng qua bình thường cô không sinh hoạt vợ chồng nên mới không biết?

Lục Trường Chinh không có nhiều kinh nghiệm trong việc này, mặc dù anh cảm giác không giống nhưng chỉ cho rằng đó là vấn đề kỹ thuật. Khi thấy Tô Mạt phân tâm, anh còn cho rằng làm vậy rất mệt.

"Vợ, nếu em mệt thì đừng làm thế nữa." Chuyện thế này là do đàn ông ra sức, sao lại để vợ mệt được.

Tô Mạt nhìn anh, mặc kệ không muốn quan tâm, chỉ ậm ừ cho xong việc.

Lục Trường Chinh được miếng ngon nên lại càng ân cần hơn.

Rửa rau nấu cơm quét dọn anh làm hết, để Tô Mạt nằm trên giường lò nghỉ ngơi. Ngay cả nước để đánh răng rửa mặt cũng bưng tới tận giường.

Lục Trường Chinh bằng lòng phục vụ, Tô Mạt mặc kệ anh.

Một lát sau Lục Trường Chinh bưng đồ ăn sáng lên giường lò. Hai bát cháo trắng, chiên thêm hai quả trứng gà và một đĩa cải thảo muối cay.

Lúc hai vợ chồng đang ăn sáng thì Lý Nguyệt Nga tới.

Tối qua bà ấy đã lấy m.á.u hươu ngâm rượu, thứ này rất bổ nên định hôm nay sẽ mang một vò tới cho nhà thằng ba.

Thấy hai vợ chồng đang ăn sáng, Lý Nguyệt Nga đã vào nhà trò chuyện mấy câu.

Nhà rất ấm áp nên Tô Mạt không mặc quá nhiều đồ, chỉ mặc một cái áo sơ mi rồi khoác thêm áo lông. Đã vậy còn không phải loại sơ mi cổ cao, không tránh khỏi việc lộ cổ trong lúc cử động.

Cũng vì vậy khi Lý Nguyệt Nga nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tô Mạt, bà ấy giật môi.

Sao thằng ba như sói như hổ thế, ra sức dày vò con dâu, giờ xem gặm người ta thành cái hình thù gì rồi kìa.

Thật ra cũng oan cho Lục Trường Chinh thật. Do da Tô Mạt trắng, lại mềm mịn nên anh chỉ cần hơi dùng nhiều lực một chút cũng để lại dấu vết.

Lục Trường Chinh thấy mẹ ôm một bình lớn nên hỏi: "Mẹ đang ôm cái gì thế? Cho bọn con à?"

Lý Nguyệt Nga siết nắm đấm, cười nhạt: "Không phải, đây là vại tương thím Xuân Phượng cho mẹ, vừa hay mẹ đi ngang qua nhà các con nên tiện đường vào một lát."

Tốt nhất không nên cho thằng ba rượu hươu làm gì. Giờ chưa uống đã dày vò con dâu thành thế này rồi, uống rượu xong còn tới mức nào nữa?

"Thím Xuân Phượng làm tương rất ngon, mẹ san cho bọn con một ít đi." Lục Trường Chinh đứng dậy định đi lấy bát.

"Ôi chao, có phải của mẹ hết đâu, mẹ còn phải chia cho bốn thím của con nữa, lát nữa còn thừa sẽ cho con." Lý Nguyệt Nga ôm vại chạy mất.

Lục Trường Chinh cảm thấy mẹ thật kỳ lạ, nhưng cũng không quá để tâm. Chỉ là vại tương thôi mai, nếu muốn ăn chỉ cần đi đổi với người ta là được.

Cơm nước xong, Lục Trường Chinh đạp xe tới công xã tìm Canh Trường Thanh.

Tô Mạt cũng đứng dậy, xử lý số thịt hươu còn sót lại. Cô ướp một phần, phần còn lại buộc một sợi dây treo vuông góc với bếp lò, định làm thành thịt xông khói.

Canh Trường Thanh vừa đi triệu cấp cán bộ mở họp xong, lúc quay lại phòng làm việc đã nhìn thấy Lục Trường Chinh đang ngồi ngoài cửa chờ anh ta. Canh Trường Thanh hơi ngạc nhiên.

"Có chuyện gì không?" Canh Trường Thanh nhướng mày.

Bây giờ anh ta hơi sợ gặp mấy người này, nhỡ đâu lại tạo ra thêm chút chuyện cho anh ta nữa thì sao. Một đám người làm trái pháp luật vẫn còn đang bị tạm giam trong đồn công an, tới giờ chưa được xử lý xong kìa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-134.html.]

Lục Trường Chinh gật đầu.

"Vào trong rồi nói." Canh Trường Thanh mở cửa phòng làm việc rồi đi vào trước.

Lục Trường Chinh theo sau, đóng kín cửa phòng mới tìm một chỗ để ngồi: "Có thể nói chuyện không?"

Canh Trường Thanh ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra. Anh ta nhếch miệng, nói: "An toàn, nói đi."

Từ khi phát hiện ra hang ổ của đặc vụ, anh ta đã mời người của đồn công an kiểm tra rà soát lại toàn bộ phòng làm việc một lượt, không hề phát hiện ra thiết bị nghe lén nào.

Lục Trường Chinh lấy một hòn đá trong túi ra đưa cho Canh Trường Thanh: "Đây là thứ cháu và Mạt Mạt tìm thấy khi lên núi tối qua."

Canh Trường Thanh nhận đồ, tới khi nhìn thấy hòn đá dính một hạt đậu vàng, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén ngay: "Trên núi có mỏ vàng?"

Lục Trường Chinh gật đầu: "Mạt Mạt đã phát hiện ra, cô ấy muốn dùng cái này để nâng hai chúng ta lên. Chú xem hôm nay có thời gian rảnh không tới nhà cháu ăn cơm, chúng ta sẽ bàn bạc lại lần nữa."

"Được, tối nay chú qua." Canh Trường Thanh nói. Cõi lòng vô cùng ấm áp, con bé này có cái gì tốt cũng không quên anh ta bao giờ.

"Cháu có cảm thấy, đám đặc vụ để mắt tới công xã Hồng Kỳ là do mỏ vàng này không?" Canh Trường Thanh hỏi.

Lục Trường Chinh suy nghĩ một hồi mới nói: "Khó nói lắm, khả năng đúng 50%."

Mỏ vàng và hang động là hai hướng hoàn toàn khác nhau. Vả lại mỏ vàng cần phải khai thác, dù đặc vụ phát hiện cũng không thể đào được.

Lục Trường Chinh đoán, hình như đặc vụ để ý tới nơi này không có liên quan gì nhiều tới mỏ vàng cả.

Bọn họ đã lục soát xung quanh sơn động rồi, không phát hiện được gì cả. Nhưng bây giờ anh không tìm được nguyên nhân nào khác, vì thế cũng không thể nói gì được.

Anh định đi tìm vài người của thế hệ trước hỏi thăm, có lẽ sẽ hỏi ra được vài chuyện bất thường.

Ra khỏi phòng làm việc của Canh Trường Thanh, Lục Trường Chinh đạp xe tới gần đại đội, định tìm nhà của một vài ông bà cụ hỏi chút chuyện.

Buổi chiều, cán bộ công xã áp tải ông Thạch và Triệu Cửu Hương về, đại đội thông báo phê bình, triệu tập các xã viên lại làm một buổi xử tội công khai đơn giản.

Có lẽ do Lục Hữu Căn đã c.h.ế.t nên mọi người chỉ thổn thức một lát, sau đó ôm theo tâm lý tới xem chứ người thực sự chạy lên đánh chửi rất ít.

Cuối cùng ông Thạch và Triệu Cửu Hương bị xử phải tới nông trường cải tạo lao động một năm.

Tuyết rơi trời trở lạnh, trên người lại toàn vết hôn nên Tô Mạt không tới xem, cô ở nhà học tiếp.

Tới chiều muộn Lý Nguyệt Nga đã tới nhà, bà ấy cầm theo nửa vò tương đưa nhỏ và đưa cho Tô Mạt ba bức thư.

"Tiểu Mạt, có thư của con này, trời lạnh nên mẹ mang về cho con luôn." Lý Nguyệt Nga nói.

Ba bức thư, có hai bức là của tòa báo, bên trong có ấn phẩm đóng kín, có lẽ là phần thưởng được gửi tới sau khi gửi bản thảo.

Tô Mạt mở ra xem, đúng là vậy thật.

Nhưng mấy biên tập viên này rất keo kiệt, ngoài bức thư khen ngợi ra chỉ cho thêm hai tấm phiếu, ngay cả phiếu giảm giá cũng không có.

Sáu tấm phiếu, ba phiếu công nghiệp, một phiếu nửa cân đường mật, hai phiếu dầu.

Khóe miệng Tô Mạt co rút, trước đây đọc tiểu thuyết cô hay thấy người ta làm giàu dựa vào viết bản thảo.

Sao tới lượt cô lại bi thảm như thế?

Có lẽ đây mới là trạng thái bình thường của thời kỳ này!

Nhưng tòa báo và tạp chí keo kiệt như vậy vẫn bị Tô Mạt kéo vào danh sách đen, sau này sẽ không gửi cho bọn họ nữa.

Dù sao cô viết bản thảo không phải vì thích, mà để kiếm thêm chút tiền hoặc chút phiếu.

Nếu nhận lại quá ít thì không đáng, chẳng bằng tiết kiệm sức lực làm mấy chuyện có ích hơn.

Tô Mạt đưa phiếu nửa cân đường mật cho Lý Nguyệt Nga: "Mẹ, phiếu đường mật này cho mẹ. Mẹ mang đi mua đường mật, khi nào trời lạnh pha để uống."

Lý Nguyệt Nga biết đây là phần thưởng do Tô Mạt gửi bản thảo mới có, vì vậy đã nhận lấy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back