Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới

Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 85: Chương 85



Đột nhiên, mùi rượu đào ấy lại biến mất một cách kỳ lạ.

Tiêu Ngôn Cẩn còn tưởng mình bị ảo giác.

“Cô... cô khỏe chứ?”

“Thật sự rất vui vì có thể gặp được Tiêu sư tỷ ở đây. Hôm nay công ty có chuyện như vậy, may mà có chị.”

“Khách sáo rồi.” Tiêu Ngôn Cẩn mỉm cười đáp lại.

“Chị...” Mộ Nhu Tuyết mặt đỏ lên, hơi ngượng ngùng hỏi: “Chị không nhớ ra em sao?”

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn kỹ một lúc: “Tôi với cô từng quen nhau à?”

Mộ Nhu Tuyết trong lòng chấn động, hơi thất vọng thở dài một tiếng.

“Em sẽ khiến chị một lần nữa nhớ kỹ em.”

Tiêu Ngôn Cẩn nhíu mày, quay người bước đi.

Không buồn quan tâm đến Omega xinh đẹp kia vẫn đang lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô.

Về đến xe, Tiêu Ngôn Cẩn điên cuồng cầm lấy chai nước khoáng và uống liên tục, cho đến khi bụng c*ng tr**ng mới miễn cưỡng dừng lại.

Thật kỳ quái... ngoài tin tức tố của Quý Vân Nặc, cô đã rất lâu rồi không còn ngửi thấy tin tức tố của Omega khác.

Mà Omega này hiển nhiên không phải người bình thường, không chỉ xinh đẹp mà khí chất còn quá nổi bật. Một gia đình giàu có như thế, chắc chắn là nhân vật có địa vị. Nhưng... hào môn nào họ Mộ chứ?

Tiêu Ngôn Cẩn suy nghĩ mất cả nửa tiếng, đến khi có người gõ cửa xe mới sực tỉnh.

Một người bạn cũ xuất hiện trước mắt.

Gặp lại người bạn tốt ngày xưa, tất nhiên Tiêu Ngôn Cẩn rất vui vẻ, hai người trò chuyện sôi nổi. Nhưng nói chuyện một lúc, người bạn ấy bỗng thở dài.

Tiêu Ngôn Cẩn ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Người kia nói: “Tôi thấy rất kỳ lạ. Giang Nam về quê thừa kế gia sản, công ty hiện giờ chỉ còn vài người bọn tôi, vậy mà lại có nhiều tiền đến mức đổi trụ sở lên hẳn một cao ốc 5 tầng sao?”

Tiêu Ngôn Cẩn chưa từng nghĩ đến chuyện này: “Không phải nghe nói Trương tổng hợp tác với một đại gia sao? Trước đây họ còn đầu tư mấy bộ phim, có một bộ vừa rồi chiếu đạt tận 5 tỷ doanh thu đó.”

“Nhưng, Trương tổng làm sao có thể kết thân được với Tiết tổng?”

“Tiết tổng?”

“Chính là Tiết Phong Dã – thiếu gia Tập đoàn Vạn Sướng, một trong ba ông trùm điện ảnh, sở hữu Vạn Sướng Film.”

Đầu óc Tiêu Ngôn Cẩn như bị bóp nghẹt, ngây ra không nói được lời nào, đầu óc chỉ là một mớ bòng bong.

“Sau khi hợp tác, công ty liền tuyển thêm diễn viên mới, trong đó có một Omega tên là Mộ Nhu Tuyết – rất xinh đẹp, lạnh lùng, cao quý. Nhưng Trương tổng giờ gần như không quan tâm đến chúng ta nữa, toàn vẽ ra viễn cảnh to lớn, nói rằng sau này chắc chắn chen chân vào hàng ba ông lớn...”

Không biết từ khi nào, Tiêu Ngôn Cẩn đã về đến nhà. Vừa bước vào, cô nằm vật lên giường, đầu óc vẫn hỗn loạn vì bị tin tức tố ảnh hưởng, lòng cũng rối bời. Quá kỳ lạ.

Tối đến, cuối cùng cô cũng bình thường trở lại, nhưng Quý Vân Nặc phát hiện trên người cô có mùi tin tức tố của Omega khác.

“Mùi rượu quả đào?” Quý Vân Nặc cúi xuống ngửi cổ cô, lập tức nhạy bén nhận ra điều gì đó, khiến Tiêu Ngôn Cẩn hoàn toàn không nghĩ ra được lời nào để giải thích.

Toàn thân Tiêu Ngôn Cẩn nổi da gà, cố gượng cười: “Không phải em vừa tắm xong sao? Sao còn mùi nữa chứ!”

Quý Vân Nặc đột ngột đứng dậy, lặng lẽ nhìn cô, sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, rõ ràng muốn nghe một lời giải thích.

Tiêu Ngôn Cẩn vội nói: “Em thật sự không hề động chạm gì tới Omega nào cả, chỉ là có một Omega đứng cạnh em thôi.”

“Là một đỉnh cấp Omega?” Quý Vân Nặc nhướng mày hỏi.

Tiêu Ngôn Cẩn: “…”

“Đúng! Nhưng em dám thề, không phải em ép cô ta giải phóng tin tức tố!”

“Vậy là cô ta cố ý phóng thích tin tức tố?” Gương mặt bình tĩnh của Quý Vân Nặc khiến Tiêu Ngôn Cẩn cảm thấy như cả không gian đều run rẩy theo.

Điều này cũng có nghĩa là Omega kia đang cố tình quyến rũ Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn không biết phải nói sao cho xuể. Cô biết tỷ tỷ hay ghen rất kín đáo và đáng sợ, nhưng lại không cách nào giải thích rõ ràng.

“Em vừa ra khỏi công ty, thì gặp Omega mới kia phóng thích tin tức tố. Lúc ấy em hoảng quá, nhưng em không bị ảnh hưởng mà!”

Nói đến đây, đối phương lại hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Ngôn Cẩn: “?”

“Vậy em nói, hương rượu quả đào của cô ta dễ ngửi hơn, hay mùi hoa hồng của chị dễ ngửi hơn?” Quý Vân Nặc nghiêng đầu hỏi một cách nghiêm túc.

“Dĩ nhiên là mùi hoa hồng dễ ngửi hơn.” Trong lòng cô từ lâu đã cho rằng hoa hồng là mùi hương ưu nhã, đẹp đẽ nhất thế gian.

Quý Vân Nặc lại tiếp tục truy vấn: “Vậy, Omega kia đẹp hơn, hay chị đẹp hơn?”

Tiêu Ngôn Cẩn ghé sát vào, ôm lấy vòng eo nàng, đôi môi đỏ khẽ kề vào tai trắng như sứ của Quý Vân Nặc. Đôi mắt tím vốn nghịch ngợm đáng yêu trong mắt Quý Vân Nặc, lúc này lại trở nên quyến rũ đầy mê hoặc...

Tiêu Ngôn Cẩn dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, chẳng phải chị biết rõ rồi mà còn hỏi sao?”

Cô vừa nghịch ngón tay trắng nõn của Quý Vân Nặc, tay kia lại đè mạnh lên eo nàng, vừa nũng nịu vừa nói: “Nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên của người ta đều cho tỷ tỷ rồi, người ta chính là người của tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn làm gì thì làm, người ta thậm chí không chớp mắt lấy một cái. Giống như bây giờ, nếu tỷ tỷ muốn đánh dấu em, em sẽ nằm yên trên giường mặc cho tỷ tỷ giày vò, tốt nhất là hung hăng mà giày vò em!”

Nói đến câu cuối, Tiêu Ngôn Cẩn còn cố tình làm nũng, cười duyên một cái đầy quyến rũ, như thể một yêu phi khiến nước mất nhà tan.

Tiểu yêu tinh!

Đôi mắt lạnh lùng của Quý Vân Nặc cuối cùng cũng tan sương, ánh lên một tia sáng trong suốt.

Omega của cô, chỉ có nàng mới được chạm vào. Người khác không đủ tư cách.

Dù chưa tự nhận ra mức độ chiếm hữu của mình với Tiêu Ngôn Cẩn lớn đến đâu, Quý Vân Nặc đã âm thầm lên kế hoạch đến công ty để xem cái Omega dám phát tán tin tức tố trước mặt công chúng đó rốt cuộc là ai.

Dám giở trò trước mặt vị hôn thê của nàng, muốn làm gì?

“Chị vui rồi à?” Tiêu Ngôn Cẩn thấy biểu cảm nàng thay đổi, liền thử dò hỏi: “Nếu còn chưa đủ, ngày nào em cũng cho chị đánh dấu nha.”

Quý Vân Nặc không vạch trần cô, chỉ ừ một tiếng.

“Quá tuyệt vời!” Tiêu Ngôn Cẩn ôm chầm lấy lão bà yêu dấu, cúi xuống hôn một cái, sau đó như con cua lớn nằm sấp trên giường, uốn éo eo, nhắm mắt lại: “Tỷ tỷ, vậy chị còn chờ gì nữa, mau đến giày vò em đi!”

Nhưng Quý Vân Nặc vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Ngôn Cẩn mở một mắt nhìn: “Sao vậy?”

Quý Vân Nặc hừ lạnh: “Trên người em có mùi hương của người khác, chị không muốn ngủ cùng em.”

Tiêu Ngôn Cẩn hiểu ý ngay, lập tức vào phòng tắm kỳ cọ kỹ càng suốt gần hai tiếng, sau khi ra ngoài toàn thân đều là mùi sữa tắm, ngay cả tin tức tố của bản thân cũng bị át mất.

“Tỷ tỷ... chị...?”

Thật đáng tiếc, Quý Vân Nặc đã ngủ rồi.

Nằm yên tĩnh ở mép giường, gương mặt thanh tú nhè nhẹ thở đều.

Tiêu Ngôn Cẩn bĩu môi: Ba ngày rồi Quý Vân Nặc không chạm vào cô.

Đêm đầu nói đau dạ dày, thôi được.
Đêm thứ hai nói quá mệt, cũng được.
Lần này lại ngủ mất, đến ôm cũng không cho.

Chẳng lẽ nàng nuôi tiểu tình nhân bên ngoài rồi?

Tuy Tiêu Ngôn Cẩn nghĩ vậy thì thấy vô lý, bất cứ ai ngoài cô Quý Vân Nặc cũng chướng mắt, nhưng trong lòng vẫn bốc lên một cơn giận vô danh.
Nếu thật là như thế, thì cô nhất định sẽ giẫm nát cái "tiểu kiều" được bao dưỡng kia dưới chân! So về ăn bám, không ai hơn cô được đâu!

----------------------------

Hôm nay là ngày đi đăng ký kết hôn.

Tiêu Ngôn Cẩn hôm qua cố tình ngủ thật sớm, chỉ vì sợ sáng ra bị quầng thâm mắt, rồi còn dậy sớm để trang điểm kỹ càng trước gương.

Khi Quý Vân Nặc tỉnh dậy, cô đã đánh xong lớp nền.

“Tỷ tỷ, dậy đi, dậy đi nào~” Tiêu Ngôn Cẩn phấn khởi thúc giục, rồi tiếp tục trang điểm.

Quý Vân Nặc chống người dậy, gãi đầu, trong lòng nghĩ con nhóc này rốt cuộc chấp niệm với việc đăng ký lớn tới cỡ nào chứ.

Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Vệ Thấm và Quý Chi Diệp đích thân lái xe đưa họ đến Cục Dân chính.

Lần thứ hai bước vào nơi này, lại là để đưa con gái và con dâu tương lai đi đăng ký.

Quý Chi Diệp và Vệ Thấm nhìn tòa nhà quen thuộc, không khỏi cảm khái.

Quý Chi Diệp tựa lưng vào ghế, cười nói: “Bà xã à, còn nhớ lúc chúng ta tới đây đăng ký không? Em còn ngủ nướng không chịu dậy nữa kìa.”

Mặt Vệ Thấm đỏ hồng, khi đó trong mắt Quý Chi Diệp thì bà chỉ là một cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé, tính cách có phần bướng bỉnh.

Thật ra lúc ấy bà không muốn đi đăng ký. Nằm trên giường làm nũng không chịu dậy, Quý Chi Diệp dịu dàng dỗ dành.

Bà vòng tay ôm cổ Quý Chi Diệp, hỏi: “Nếu sau này em vẫn cứ như vậy, chị còn muốn em nữa không?”

Quý Chi Diệp dịu dàng cười: “Không đâu.”

“Chị thật sự sẽ không chán em sao?”

“Không chán đâu.”

“Nếu... nếu chị không còn yêu em thì sao?”

Không yêu thì mới để ý đến chuyện người ta có phiền phức hay không.

Quý Chi Diệp vẫn cười, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của bà.

“Nếu chị muốn cưới Thấm Thấm, tức là chị đã nghĩ đến cả tương lai. Ngay từ lần đầu tiên gặp em, chị đã biết em là người như vậy nhưng trong mắt chị, đó không phải là khuyết điểm. Hơn nữa, khi chị bị thương, Thấm Thấm sẽ đau lòng mà băng bó cho chị. Khi chị buồn, em sẽ luôn ở bên, không đi đâu cả. Đó mới là Thấm Thấm chân thật của chị. Dù là kiếp này hay kiếp sau, chị đều muốn ở bên em.”

Khuôn mặt trắng như tuyết của Vệ Thấm cuối cùng cũng vì lời nói ấy mà cảm động.

“Vậy... chị đỡ em dậy được không?”

Quý Chi Diệp vẫn còn đang thắc mắc vì sao Vệ Thấm không chịu để mình cõng lên người, thì chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, đúng thật là có hơi quá mức một chút.

Hồi tưởng lại năm đó, Vệ Thấm bất ngờ đẩy bà một cái.

Quý Chi Diệp đau đến mức mặt mày nhăn nhó: “Làm sao vậy, Thấm Thấm?”

“Còn nhớ hồi chúng ta tham gia chương trình hẹn hò truyền hình không?” Vệ Thấm chớp mắt hỏi.

“Dĩ nhiên là nhớ, lúc đó em cố tình tham gia để chọc giận chị, may là chị dùng quan hệ để cũng được vào tham gia cùng em.”

Vệ Thấm trợn mắt, đâu phải chọc giận gì, rõ ràng là cố tình trốn tránh bà ấy.

Cả nước đều biết đại tiểu thư Quý gia thầm yêu mình, muốn mọi người đều thấy rõ để không ai dám đến gần mình.

Vì thế bà ấy còn cố tình đến chương trình để theo đuổi mình nữa. Nghĩ tới càng thấy tức, khi đó khách mời nam bị Quý Chi Diệp uy h**p không ai dám chọn mình hẹn hò. Hừ, trong lúc mình lẻ loi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, thì bà ấy lại giả vờ cũng không được ai chọn, quỷ kế đa đoan đúng là tiểu nãi A.

Nhưng mà, tiểu nãi A này thành thật chân thành, cuối cùng cũng làm mình cảm động.

Vệ Thấm càng nhìn vợ của mình càng thấy thuận mắt, liền ôm lấy đầu bà hôn vài cái thật mạnh.

Quý Chi Diệp lập tức cầm lấy tay bà xoa xoa vào chỗ vừa bị đánh, tủi thân nói: “Thấm Thấm, đau quá ~”

Vệ Thấm áy náy, thấy mình ra tay không nhẹ, vội vàng dỗ dành, vừa ôm vừa xoa: “Em sai rồi, bảo bối.”

Quý Chi Diệp thấy bà chủ động gần sát, khóe môi liền nở nụ cười, ôm lấy bà, hôn thật sâu.

Cùng lúc đó, Tiêu Ngôn Cẩn và Quý Vân Nặc tay trong tay bước vào Cục Dân Chính.

Cặp đôi Alpha–Omega này, vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

“Tôi nói rồi mà, chọn người yêu phải chọn người đẹp chứ.”

“Không thể phủ nhận, hai người này trông như minh tinh vậy, đẹp quá mức cho phép.”

“Hình như từng thấy trên TV rồi thì phải.”

“Quý Tổng, Quý Thiếu Phu nhân.” Nhân viên quản lý Cục Dân Chính cười tươi đón tiếp, hiển nhiên là do Quý Chi Diệp đã sắp xếp từ trước.

“Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, giờ có thể đi chụp ảnh ngay.”

Quý Vân Nặc mỉm cười: “Cảm ơn.”

Nộp sổ hộ khẩu và giấy tờ tùy thân, hai người tiến hành chụp ảnh để làm giấy chứng nhận kết hôn.

Cả hai đều mặc sơ mi trắng, tóc buộc gọn sau tai, lộ trán và các đường nét tinh xảo trên gương mặt.

Nhiếp ảnh gia tấm tắc khen: “Hai người là cặp đôi đẹp nhất tôi từng chụp ảnh kết hôn.”

Tiêu Ngôn Cẩn khẽ cong môi đỏ, lén nắm tay Quý Vân Nặc.

Tối qua, khi Tiêu Ngôn Cẩn ôm Quý Vân Nặc, cô thì thầm hỏi: “Ngày mai có hồi hộp không?”

Quý Vân Nặc cười nhẹ, lắc đầu.

Tiêu Ngôn Cẩn cầm tay nàng đặt lên ngực mình, để nàng cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch.

“Em cũng hồi hộp, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc từ mai chị và em là vợ vợ hợp pháp, là thấy hạnh phúc đến mức không còn sợ nữa.”

Quý Vân Nặc ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh vừa hay chạm phải ánh mắt Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn như thấy cả một bầu trời đầy sao trong đôi mắt ấy.

Sau khi chụp ảnh xong, hai quyển sổ hồng được mang đến. Tiêu Ngôn Cẩn cầm lấy, vui sướng không nỡ buông tay.

Quý Vân Nặc cũng nắm chặt, tay còn lại vẫn nắm tay cô thật chặt.
 
Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 86: Chương 86



Sau khi làm xong thủ tục đăng ký kết hôn, bốn người lại cùng nhau đi làm đẹp.

Đây là đề nghị của Quý Chi Diệp, muốn mọi người thư giãn một chút.

Tiêu Ngôn Cẩn và Quý Vân Nặc ra trước, ngồi đợi hai người mẹ vẫn còn đang tận hưởng dịch vụ bên trong sảnh lớn.

Lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên từ hành lang phía sau. Tiêu Ngôn Cẩn cứ tưởng là Vệ Thấm, ngẩng đầu lên lại thấy chị họ của Quý Vân Nặc – Hứa Tri Hạ – đang khoác tay PD Kỷ Miên của chương trình tuyển tú, nụ cười rạng rỡ như hoa.

Quý Vân Nặc cũng nhìn thấy họ, liền gọi một tiếng: “Chị họ!”

Hứa Tri Hạ nhìn tâm trạng rất vui vẻ, cười nói: “Hai em cũng ở đây à?”

Quý Vân Nặc gật đầu: “Mama nói chỗ này mới khai trương, nghe nói rất tốt nên đưa tụi em tới.”

Hứa Tri Hạ bỗng có ý tưởng: “Lúc nãy chị còn thấy nhiều sản phẩm mới trong phòng chăm sóc da, nhưng chỉ hợp với Omega, đang lo không có ai đi thử cùng, Vân Nặc, em đi với chị nha!”

Quý Vân Nặc còn chưa kịp trả lời đã bị Hứa Tri Hạ kéo đi. Nàng không quên quay đầu lại nhìn Tiêu Ngôn Cẩn đầy lưu luyến. Tiêu Ngôn Cẩn gật đầu, ra hiệu nàng yên tâm, đừng lo cho mình.

Kỷ Miên cũng vội vẫy tay chào bà xã: “Nhớ về sớm đấy nhé.”

“Biết rồi biết rồi!”

Hai chị em Omega rời đi, Tiêu Ngôn Cẩn mới bước lên nói chuyện với Kỷ Miên: “Lâu rồi không gặp, Kỷ PD.”

“Chúng ta đều là người một nhà cả, gọi như vậy khách sáo quá. Gọi chị dâu đi!” Kỷ Miên cười ha ha, vỗ nhẹ vai cô: “Hôm nay hai em đi đăng ký kết hôn à?”

Tiêu Ngôn Cẩn gật đầu, liếc mắt thấy trong tay Kỷ Miên đang cầm hộp bánh kem: “Chị mua cho chị họ sao?”

Kỷ Miên “ừ” một tiếng, gương mặt đầy vẻ hạnh phúc: “Là chị họ em mua cho chị đó. Cô ấy biết chị thích bánh kem vị dâu, tiện đường ghé tiệm bánh mua cho. Nhưng vừa rồi làm đẹp thoải mái quá nên chưa ăn, giờ ăn cùng nhau luôn đi?”

Kỷ Miên rất nhiệt tình, Tiêu Ngôn Cẩn tất nhiên cũng không từ chối. Dù sao cũng muốn duy trì mối quan hệ tốt với người thân của Quý gia.

Hộp bánh vừa mở ra, mùi thơm dâu tây thoang thoảng lan tỏa.

Trên mặt bánh còn có mô hình gấu trúc bằng bơ rất đặc biệt.

Kỷ Miên thấy cô có vẻ đang suy nghĩ điều gì, liền giải thích: “Là chị họ em nhờ nhân viên cửa hàng làm riêng đấy. Loại bánh như vậy bình thường rất hiếm.”

“Chị thích gấu trúc à?”

Kỷ Miên gật đầu.

“Vậy… chị còn thích…”

Tiêu Ngôn Cẩn bỗng nhớ đến bài hát do Kỷ Miên từng sáng tác “Thế giới này vốn không có gì, nhưng thế giới nguyên bản lại có ca khúc”.

Càng kỳ lạ hơn là chị gái ở thế giới trước của cô cũng thích gấu trúc, thích ăn bánh kem vị dâu tây. Nhưng ba năm trước, người đó đột nhiên như biến thành người khác: không còn yêu động vật, lại thích nhảy múa, trong khi rõ ràng chị ấy thích ca hát cơ mà…

Tuy nhiên, ngoài những điểm khác biệt đó, tính cách hai người rất giống nhau, nên lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều.

Đang định hỏi tiếp thì Vệ Thấm và Quý Chi Diệp đi xuống, bắt chuyện với Kỷ Miên.

Suy nghĩ của Tiêu Ngôn Cẩn lập tức bị cắt ngang, đành phải giấu nghi vấn trong lòng.

Về đến nhà, cô liền mở điện thoại tìm kiếm thông tin quá khứ của Kỷ Miên.

Từng debut qua chương trình “Nữ thần 101”, được gọi là “C vị bình dân”. Nhóm nhạc tên “the Abo”, hai năm sau tan rã. Vì chuyện công việc mà bị công ty cũ đóng băng, sau đó được Hứa Tri Hạ đầu tư mới có thể trở lại diễn xuất. Vài tháng sau thì kết hôn với Hứa Tri Hạ.

Tốc độ này…

Hiện giờ họ đã có một bé ba tuổi và một em bé chưa đầy một tuổi.

Cuộc sống thực sự hạnh phúc.

Tiêu Ngôn Cẩn bật cười, trong lòng lại bất giác dâng lên một tia thương cảm khi nhớ đến gia đình ở thế giới cũ.

Không biết người nhà cô bên kia có lo lắng khi cô đột nhiên biến mất không?

Đang nghĩ đến đây thì Quý Vân Nặc bước ra từ phòng tắm, liền ôm lấy cô. Nhìn màn hình điện thoại, nếu thấy cô đang nhắn tin với Omega khác, e là sẽ “trị tội” cô ngay.

“Em đang xem gì vậy?”

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức tắt điện thoại: “Không có gì đâu.”

Quý Vân Nặc nhàn nhạt nhướng mày.

Tiêu Ngôn Cẩn đành phải thừa nhận: “Trước kia thấy chị họ với chị dâu thân thiết như vậy, nên cũng muốn hiểu chuyện cũ của họ một chút.”

Thì ra là chuyện đó.

Quý Vân Nặc nói: “Chị họ từng kể với chị, hồi đó vì được fan yêu thích trong chương trình tuyển chọn tài năng, fan couple cũng nhiều, đạo diễn còn tự mình bảo hai người cố gắng bán couple, nên chị họ trong lòng cũng thấy khó chịu.”

Tiêu Ngôn Cẩn biết chuyện này, vì đó là một quả "dưa" (tin đồn) rất nổi: nào là Kỷ Miên vì áp lực từ công ty nên bắt buộc phải đóng couple với người đứng đầu, nào là Hứa Tri Hạ từng lén hành hung Kỷ Miên… Nhưng trước mặt fan, cả hai vẫn phải tiếp tục duy trì hình ảnh thân thiết.

Thậm chí có tin đồn rằng một thí sinh bị béo phì là do Hứa Tri Hạ cố tình bỏ hormone vào nước uống.

Mấy chuyện đó… đúng là kịch tính thật.

“Sau đó thì sao?”

“Sau khi chương trình kết thúc, chị họ cảm thấy mình nhận được Giải Kim Lộc, còn Kỷ Miên thì bị ảnh hưởng vì hình tượng CP sụp đổ, nên cố ý tặng chị dâu một cơ hội đóng phim. Ban đầu chị ấy chỉ định tặng cơ hội thôi, không định tham gia. Nhưng đạo diễn nhất quyết bắt cả hai cùng diễn, thế là họ lại diễn chung. Không ngờ…” Quý Vân Nặc nhịn không được bật cười: “Chị họ lại yêu luôn chị dâu.”

Y hệt như nàng, từng thề không bao giờ động lòng với Alpha, kết quả vẫn “nghiện thật sự”.

“Chỉ diễn chung mà cũng yêu luôn sao?”

Quý Vân Nặc thấy cô cứ hỏi mãi không thôi, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Chị họ nói chị dâu thay đổi nhiều lắm, trưởng thành hơn nhiều so với trước kia. Mà đúng là, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, thì thay đổi là điều hiển nhiên.”

Tiêu Ngôn Cẩn chỉ “à à” hai tiếng, liền bị Quý Vân Nặc ôm vào lòng.

Đôi bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng vu.ốt ve trên gương mặt Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn bắt đầu nổi d.ục v.ọng, khẽ thì thầm: “Tỷ tỷ… đã mười ngày rồi chúng ta chưa làm… chị có phải nên…”

“Xin lỗi, chúng ta không làm được.”

“Vì sao?” Tiêu Ngôn Cẩn bật dậy, hoang mang. Chẳng lẽ hết h.am mu.ốn rồi?

“Chị không muốn làm.” Quý Vân Nặc trả lời vô cùng thản nhiên.

Tiêu Ngôn Cẩn như muốn sụp đổ. Không lẽ cưới rồi là hết “lửa” à?

Rõ ràng từng bảo mình rất giỏi, từng khiến nàng thỏa mãn lắm mà…

Thấy ánh mắt ủy khuất của cô, Quý Vân Nặc không nhịn được bật cười.

Nàng không nói gì, lấy từ trong túi ra tờ giấy xét nghiệm dạ dày hôm đó, đặt trước mặt Tiêu Ngôn Cẩn.

Rồi cười khẽ: “Chị đang mang thai.”

Như thể bị sét đánh trúng, Tiêu Ngôn Cẩn im bặt hồi lâu, vội vã cầm tờ giấy lên xem kỹ.

Có… có thai được hai tháng rồi. Không trách được dạo này cứ buồn nôn, hóa ra là nghén!

Lẽ ra phải nghĩ đến sớm mới đúng!

Tiêu Ngôn Cẩn vẫn còn chấn động, miệng mở ra mà không biết nói gì. Phát ra hai tiếng “ô ô”, như sắp khóc.

Quý Vân Nặc hơi sững sờ, ôm cô vào lòng: "Em khóc gì vậy, bảo bối?”

“Em chỉ là quá bất ngờ… em sắp làm mama rồi.” Tiêu Ngôn Cẩn toàn thân run rẩy. “Sao bây giờ chị mới nói cho em biết?”

“Vì chị muốn tạo bất ngờ cho em mà. Hôm nay vừa đúng là ngày chúng ta đăng ký kết hôn.”

Nước mắt Tiêu Ngôn Cẩn rơi như mưa. Niềm vui gấp đôi ép đến mức cô nghẹn thở, nhưng cô lại rất thích cái cảm giác này.

Bỗng cô nghiêm túc nói: “Vân Nặc.”

Quý Vân Nặc sửng sốt: “Em gọi chị là gì?”

“Vân Nặc.” Cô lặp lại.

Lần đầu tiên nghe Tiêu Ngôn Cẩn gọi mình như thế, dù chỉ là cách gọi người nhà hay dùng, nhưng Quý Vân Nặc nghe xong lại thấy không thoải mái.

Nhíu mày: “Không được gọi chị là Vân Nặc.”

Tiêu Ngôn Cẩn nhún vai: “Vì sao?”

“Nghe không đúng vai vế.”

“Gọi chị là tỷ tỷ mới hay.”

Tiêu Ngôn Cẩn bật cười không nhịn được, gần như gập người xuống vì cười.

Quý Vân Nặc càng thêm tức: “Em cười cái gì?” Rồi kéo tai cô không chút khách khí.

“Đau! Đau!” Tiêu Ngôn Cẩn không ngờ Quý tiểu thư luôn dịu dàng với cô nay lại thật sự ra tay.

Á! Phụ nữ hung dữ như vậy… cô càng yêu.

Quý Vân Nặc cuối cùng cũng buông ra, thở hắt một hơi: “Gọi lại lần nữa.”

Tiêu Ngôn Cẩn nghịch ngợm cười: “Vân Nặc.”

Gân xanh trên trán Quý Vân Nặc nổi lên.

Lúc này Tiêu Ngôn Cẩn mới xin tha: “Tỷ tỷ, em sai rồi. Em phát hiện mình chưa bao giờ gọi chị là Vân Nặc.”

Quý Vân Nặc vỗ nhẹ một cái vào người cô: “Vân Nặc là tên thân mật, em không được gọi thế.”

Tiêu Ngôn Cẩn nghiêng đầu hỏi: “Tỷ tỷ không thích em gọi chị là Vân Nặc sao?”

“Không hẳn vậy.” Cô suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chị vẫn thích em gọi chị là Nặc Tỷ Tỷ hơn.”

Tiêu Ngôn Cẩn “à” một tiếng, ngoan ngoãn bám lên người nàng, nhưng không dám chạm vào bụng, chỉ liên tục gọi: “Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ…”

Quý Vân Nặc mỉm cười mãn nguyện, bởi vì những cách xưng hô đó dễ khiến người ta mềm lòng, nàng cũng không nhịn được mà thêm phần cưng chiều cô.

Tiểu kiều A này, thật là không biết thế nào là đủ.

Tiêu Ngôn Cẩn nhìn xuống bụng nàng, nơi đây cuối cùng cũng đang nuôi dưỡng đứa trẻ của cô và chị ấy.

Rất nhanh, Quý Vân Nặc cũng nói chuyện này cho Vệ Thấm và Quý Chi Diệp biết.

Ban đầu, hai người họ còn tưởng nàng lại đang đùa.

Quý Vân Nặc bất đắc dĩ phải lấy giấy xét nghiệm ra cho họ xem.

Vệ Thấm sau khi xem xong, suýt chút nữa ngất đi, nếu không có Quý Chi Diệp đỡ bên cạnh, chắc là ngã lăn ra mất.

“Chúng ta mau nghĩ tên cho con bé thôi!” Câu đầu tiên sau khi tỉnh táo lại của Vệ Thấm chính là: phải đặt tên cho em bé.

Quý Chi Diệp chỉ biết dở khóc dở cười.

Hồi đó khi Vệ Thấm mang thai Quý Vân Nặc, hai người họ đã mừng rỡ biết bao.

Còn chưa có bầu rõ ràng, mà hai người đã thức trắng đêm nghĩ tên cho đứa bé.

“Gọi là gì được nhỉ?”

Quý Chi Diệp nghĩ một lúc rồi nói: “Quý Thấm?”

Vệ Thấm trừng nàng: “Gì chứ, chị định gọi em là Thấm Thấm, hay gọi con gái là Thấm Thấm?”

Quý Chi Diệp lại nghĩ: “Quý Vệ? Quý Duy? Quý Mộ Vệ?”

Vệ Thấm: “……”

Cuối cùng hai người nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cái tên nào vừa ý.

Thậm chí còn lôi ra quyển từ điển Tân Hoa dày cộp, đem tất cả từ đẹp đẽ ra đọc đi đọc lại.

Mãi đến một đêm, Quý Chi Diệp đột nhiên bừng tỉnh, nhẹ nhàng chạm vào Vệ Thấm.

“Làm gì vậy?” Vệ Thấm bị đánh thức liền định cho bà một trận.

Chưa kịp động tay, đã bị Quý Chi Diệp bất ngờ hôn môi bà.

Mặt Vệ Thấm lập tức đỏ hồng, nửa đêm gọi người dậy chỉ để hôn hít?

Sau một nụ hôn sâu thật lâu, Quý Chi Diệp mới cười nói: “Gọi con là Quý Vân Nặc đi.”

“Tại sao?”

“Còn nhớ lần mình đi khinh khí cầu ở thảo nguyên Vân Thượng không?”

“Là cái kết của phim "Lại luyến tổng tài" khi chị tỏ tình với em.” Vệ Thấm làm sao quên được khoảnh khắc ấy.

“Khi đó chị nói tất cả mây và gió quanh chị đều nghe thấy lời hứa: chị sẽ yêu em một vạn năm.” Quý Chi Diệp nghiêm túc đáp.

Hai má Vệ Thấm lại ửng hồng. Đó đúng là khoảnh khắc xúc động nhất đời bà, nên cũng chấp nhận cái tên này.

Cô bé Quý Vân Nặc nhỏ xíu, từ khi sinh ra đã biết mình là kết tinh tình yêu của hai người mẹ. Nhưng tình yêu đó thật sự quá mãnh liệt. Lúc ba tuổi, cô bé thấy mẹ vừa về nhà liền bị mẹ kia ôm chặt lấy, ân cần hỏi: “Chăm con có mệt không?” rồi ngượng ngùng, tủi thân mà rúc vào lòng không chịu buông. Cô bé mặc tã đứng bên cạnh, m.út nú.m v.ú giả, đưa tay đòi mẹ bế mà không ai chú ý.

Tội nghiệp cô công chúa nhỏ chỉ còn biết ôm đồ chơi phát tiết bực bội.

Hai bà mẹ yêu nhau đến phát ngán này thật là…

Quý Chi Diệp bật cười: “Còn chưa sinh mà, lo đặt tên làm gì sớm thế.”

Ngày hôm sau, tin tức Tiêu Ngôn Cẩn và Quý Vân Nặc đăng ký kết hôn đã lan truyền khắp Weibo.
 
Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 87: Chương 87



【A a a a a, lại phát "cẩu lương" nữa rồi!!】

【Mọi người cùng tôi niệm: Lời Hứa CP là thật! Lời Hứa CP là thật!】

Tuy nhiên, những lời khen này chủ yếu đến từ fan couple và một vài người qua đường chúc phúc mà thôi.

Còn lại, những fan only thì mỉa mai Tiêu Ngôn Cẩn là Alpha "chuế A" ăn bám Quý đại tiểu thư:

【Tôi còn tưởng Quý đại tiểu thư chỉ đang chơi đùa với Tiêu Ngôn Cẩn thôi, không ngờ lại thật sự đăng ký kết hôn. Ngồi chờ các cô ấy ly hôn thôi.】

【Tiêu Ngôn Cẩn đến giờ vẫn không phải là một chuế A chính hiệu, tại sao lại khiến người của Quý gia vui vẻ đến thế?】

【Cho thấy thủ đoạn đối phương quá cao tay. Thời cổ đại gọi là "nhị thái thái", dùng sắc đẹp để trèo lên.】

Tất nhiên, những bình luận không thân thiện đó đều bị đội ngũ của Quý gia xử lý và xóa sạch.

Tiêu Ngôn Cẩn không hề để tâm đến mấy bình luận tiêu cực đó, thậm chí còn mong có thêm vài cái nữa cho vui. Mỗi ngày đọc đều cảm thấy thú vị.

【Tiêu Ngôn Cẩn đúng là đáng thương, đính hôn ba tháng mới đi đăng ký kết hôn. Người khác mười mấy ngày là xong rồi.】

【Vậy nên rốt cuộc các nàng đang thương lượng điều gì? Có phải Quý đại tiểu thư bao nuôi mấy Alpha, để tránh lời đồn nên mới nhờ đồng đội quen thân diễn trò?】

Tiêu Ngôn Cẩn: “……” Mấy người này tưởng tượng phong phú thật đấy.

【Nói cho cùng cũng chẳng phải không có lý. Tôi nhớ có một nam Omega là minh tinh, kết hôn với một Alpha rồi còn mang thai, nhưng mọi người lại đoán con đó là của kim chủ!!】

Tiêu Ngôn Cẩn: “……” Tuy tin tức nghe thái quá, nhưng nói thật cũng hơi giống thật.

【Phải đó, nếu bảo các nàng kết hôn vì Quý Vân Nặc mang thai, vậy chẳng phải là——】

Tiêu Ngôn Cẩn thật sự không nhịn được, suýt nữa nói toạc ra: đứa bé trong bụng Quý Vân Nặc là của cô!

Nhưng Quý gia có quy định, phải đợi qua sáu tháng ổn định thai kỳ mới được thông báo công khai. Dù vậy… Tiêu Ngôn Cẩn vẫn thấy phiền não.

Phải làm sao để fan biết là cô tự nguyện đây? Chẳng lẽ lại tự mình đăng Weibo giải thích?

Lúc đang lướt điện thoại, cô tình cờ thấy một video tổng hợp của chương trình tạp kỹ của Mộng Hoa Video. Trong đó có phân mục “nhật ký đời sống vợ chồng”, là về vài cặp đã kết hôn. Tiêu Ngôn Cẩn lập tức vỗ tay một cái, có cách rồi!

Cộng đồng fan couple “Lời Hứa CP” lại nổ tung như hồi hai người đính hôn.

Thời Chính Nghĩa: [Này, các cậu đăng ký kết hôn sao không nói với tụi tôi một tiếng hả a a a a!!]

Hà Nhu: [Tôi cũng chỉ biết khi thấy trên Weibo! Các cậu còn xem chúng tôi là đồng đội nữa không hả?! Quá vô tình rồi đó!]

Tiêu Ngôn Cẩn: [Xin lỗi, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, ngay cả tôi cũng chưa tiêu hóa kịp nữa…]

Tiêu Ngôn Cẩn: [ảnh sticker cún con đáng thương.jpg]

Thời Chính Nghĩa lập tức spam mấy sticker biểu cảm.

Thời Chính Nghĩa: [Tôi mặc kệ, tôi thật sự rất vui! Nếu các cậu có con, chẳng phải tôi sẽ thành mẹ nuôi sao? Ha ha ha ha ha!]

Tiêu Ngôn Cẩn: “……” Nghĩ cũng thấy vui thiệt.

Quý Vân Nặc: [Tiêu Ngôn Cẩn, em đang làm gì đó?]

Tiêu Ngôn Cẩn: [Bà xã à, em đang ở nhà nè. Chị đang ở công ty phải không? Có muốn em làm cơm trưa mang qua cho không?]

Quý Vân Nặc: [Không cần đâu bảo bối. Mama và mẹ đã đặc biệt xây hẳn một nhà bếp riêng trong công ty, còn sắp xếp cả chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp riêng cho chị.]

Tiêu Ngôn Cẩn: [sticker cún con cười gian.jpg]

Tiêu Ngôn Cẩn: [Có ngon bằng đồ em nấu không?]

Thời Chính Nghĩa: [Khoan đã, hai người tán tỉnh nhau có thể lén nói riêng được không?! Đây là group chat mà!!]

Tiêu Ngôn Cẩn: [Xin lỗi nha, bà xã ơi, em muốn đi gặp chị!]

Quý Vân Nặc hiếm khi đăng một ảnh đáng yêu “emo”.

Là ảnh một chú chó con ôm một chú mèo nhỏ, bên cạnh còn có hai trái tim nhỏ.

Quý Vân Nặc: [Đến đây đi, vẫy ngón tay.jpg]

Tiêu Ngôn Cẩn: [Hun hun!]

Thời Chính Nghĩa: [……]

Hà Nhu: [……]

Còn có tin gì về Lan Nguyện Nịnh, Thẩm Nhã, Giang Nam không: [……]

Tuy Quý Vân Nặc đang mang thai, nhưng mới chỉ hai tháng, không thể vì mang thai mà vừa mới nhậm chức Tổng giám đốc điều hành đã ở nhà không đi làm.

Vì vậy, nàng vẫn quyết định tiếp tục đi làm.

Vệ Thấm đã lựa chọn đầu bếp chính thông qua tuyển chọn toàn quốc, nguyên liệu vừa sạch sẽ lại hợp vệ sinh, dinh dưỡng đầy đủ, rất tốt cho cơ thể bà bầu và thai nhi.

Nhưng nàng ăn lại cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo.

Cửa đột nhiên vang lên một tiếng "đinh", một túi giấy màu nâu được đặt ngay ngắn lên bàn.

Quý Vân Nặc ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Ngôn Cẩn với gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Nàng còn chưa kịp nói gì, Tiêu Ngôn Cẩn đã thở dài: “Tỷ tỷ, chị quên rồi sao, mẹ không cho em tới công ty Quý gia, nên em phải cải trang thành người giao cơm mới lẻn vào được.” Cô cười tinh nghịch.

Quý Vân Nặc: “……”

Dù Vệ Thấm có nói vậy, cũng không hề dặn bảo vệ cấm cửa, chỉ cần Tiêu Ngôn Cẩn bảo ai đó thông báo với nàng một tiếng, Vệ Thấm cũng không thể nào tra ra qua camera được.

Tiêu Ngôn Cẩn mở gói đồ ăn, bên trong là món khoai tây nghiền và tôm bóc vỏ xào rau chân vịt do chính tay cô làm, rất lành mạnh và vô cùng thích hợp cho bà bầu.

“Em làm cho chị đó.” Ánh mắt Tiêu Ngôn Cẩn bỗng trở nên chín chắn hơn, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cô em gái nhỏ trong mắt Quý Vân Nặc đã dần trở thành một người mama thực thụ.

“Em cần gì làm thế, đầu bếp sẽ lo chuyện ăn uống cho chị rồi.”

Tiêu Ngôn Cẩn lắc đầu: “Nhưng chị thích ăn đồ em nấu, đúng không?”

Nàng hơi mơ hồ gật đầu.

“Chị đang mang thai, lại thường xuyên buồn nôn, ăn không ngon miệng. Em sợ chị ở công ty cũng không ăn uống đầy đủ.”

Thì ra là đến để giám sát đây mà.

Quý Vân Nặc khẽ cười, ánh nhìn mệt mỏi trong đáy mắt được sự quan tâm của cô vợ nhỏ xua tan. “Chị sẽ ăn.”

Tối qua nàng cũng không ăn được bao nhiêu, gần đây tình trạng ốm nghén ngày càng rõ rệt, Tiêu Ngôn Cẩn lo lắng là điều dễ hiểu. Nhiều đêm tỉnh dậy, cô đều thấy đèn phòng tắm vẫn bật sáng.

Mới có hai tháng thôi mà đã vất vả thế này.

Tiêu Ngôn Cẩn mím môi, ngồi xổm xuống, cách lớp áo sơ mi trắng của Quý Vân Nặc mà áp tay lên bụng nàng,, nhẹ nhàng vỗ về.

“Đau bụng không?” Nhiệt độ từ tay Alpha truyền vào bụng rất ấm áp.

Quý Vân Nặc dịu dàng cúi xuống nhìn Alpha của mình, “Không đau.”

“Nơi đó có con của chúng ta.” Tiêu Ngôn Cẩn khẽ nói. Cô thật sự muốn cúi xuống, thì thầm với em bé rằng đừng làm mẹ đau nữa, nhưng hiện giờ bé còn chưa thành hình.

“Quý tổng, xin lỗi vì đến giờ nghỉ trưa lại vào làm phiền.” Ứng Nghiên Nghiên gõ cửa rồi bước vào, vừa vào đã kinh ngạc khi thấy Tiêu Ngôn Cẩn ngồi trên ghế sofa, Quý thiếu phu nhân làm sao vào được thế này?

Quý Vân Nặc lấy lại vẻ bình tĩnh vừa rồi, “Cô nói đi.”

“Có nghệ sĩ dưới trướng công ty chúng ta là Cung Nghiệp Lãng bị chụp được cảnh ôm mỹ nữ trong hộp đêm, hiện đang bị lan truyền mạnh trên mạng xã hội, rất nhiều fan đang yêu cầu công ty lên tiếng giải thích.”

Tiêu Ngôn Cẩn thấy tên nghe quen tai, hình như là nam chính trong bộ phim cô từng xem cùng Vệ Thấm "Alpha không cần yêu Omega."

Gần đây đúng là đang nổi.

Quý Vân Nặc trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Vậy thì ra thông cáo đi, nói anh ta chỉ đến hộp đêm để giải trí một chút.”

Ứng Nghiên Nghiên ngạc nhiên: “Vậy còn chuyện ôm mỹ nữ thì sao?”

“Anh ta có bạn gái không?”

“Có ạ.”

Những minh tinh như Cung Nghiệp Lãng thường không công khai chuyện yêu đương, mà cái gọi là bạn gái kia, trong mắt các sao nam nổi tiếng, chẳng qua chỉ là đối tượng giải quyết nhu cầu si.nh lý. Chắc chắn cũng chẳng kéo dài được lâu.

“Đồ tra nam.” Tiêu Ngôn Cẩn buột miệng nói.

Ứng Nghiên Nghiên càng không dám lên tiếng. Quý thiếu phu nhân, trước kia chính cô cũng… khá tra mà?

Quý Vân Nặc cười nhẹ: “Tôi có xem qua hồ sơ của anh ta. Bộ phim giúp anh ta nổi tiếng khi mới debut xong thì liên tiếp thất bại. Bộ có chút tiếng vang nhất là "Alpha không cần yêu Omega", nhưng lại bị netizen chỉ trích vì kịch bản, diễn xuất của anh ta cũng bị phê bình. Người như thế còn giá trị thương mại gì chứ?”

Một câu hỏi khiến Ứng Nghiên Nghiên không biết trả lời ra sao. Nếu là cấp trên trước đây, chắc chắn sẽ tìm cách giữ Cung Nghiệp Lãng lại, vì anh ta vẫn còn fan — mà fan thì vẫn là “rau hẹ”, cần cắt càng nhiều càng tốt.

“Giá trị thương mại… cái đó…”

Quý Vân Nặc cười lạnh, dù nàng không biết nhiều về Cung Nghiệp Lãng, nhưng cũng nghe đồn: dựa vào ngủ với fan mà có được tất cả, không có độ hot thì liền giở trò gây sốc, những fan lý trí khuyên anh ta nghiêm túc học diễn xuất thì bị chính anh ta xem thường.

Lúc không có chuyện thì xem fan là phiền phức, có chuyện thì xem fan như cái máy ATM để moi tiền, loại người như vậy không xứng làm thần tượng.

“Coi như đền tiền cũng được. Trước đây chúng ta đầu tư cho anh ta mua hot search, tiêu tốn không ít tiền. Vừa nổi một chút liền tỏ thái độ, không hề nghiên cứu diễn xuất, scandal cũng không ít, còn xúc phạm cả fan – người mà anh ta gọi là cha mẹ, là cơm áo – chơi gái lộ liễu trên mạng. Một thần tượng đạo đức thấp kém như vậy, công ty không cần thứ rác rưởi, phế vật đó.”

Nghe tới hai chữ “phế vật”, Ứng Nghiên Nghiên kinh hãi, Quý tổng này cũng biết mắng người đấy!

“Chuyện bạn gái có thể tạm không nhắc tới, vì sau này cư dân mạng tự khắc sẽ đào ra. Còn việc đi hộp đêm ôm mỹ nữ không phạm pháp, nhưng fan sẽ sốc. Chỉ khi fan ồ ạt thoát fandom, anh ta mới tự nhìn lại mình. Chuyện sau đó, tùy số phận anh ta.”

“Vậy Quý tổng…”

“Công ty đang thiếu diễn viên, tốt xấu lẫn lộn. Tôi muốn cô ký thêm vài người mới – Alpha nữ, Omega, cả Beta đều được – điều tra kỹ hậu trường của họ, tốt nhất đừng có scandal.” Quý Vân Nặc xem lại tài liệu, rồi giao cho Ứng Nghiên Nghiên.

Vừa nói xong, mí mắt nàng đã nặng trĩu vì mệt mỏi.

Ứng Nghiên Nghiên đáp một tiếng rồi rời đi.

Quý Vân Nặc xoa xoa giữa trán, đến khi có người thay nàng nhẹ nhàng xoa bóp, nàng mới thả tay xuống.

“Em thật sự vẫn muốn tiếp tục công việc sao?”

“Hiện tại trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ bị đào thải, không ít người kêu gọi họ rút khỏi giới giải trí. Nhân lực bây giờ đang khan hiếm, em không thể rút lui vào lúc này.”

Tiêu Ngôn Cẩn bĩu môi, sau đó hôn nhẹ lên má cô.

“Hửm?”

“Vậy chị cứ yên tâm đi, nếu phim truyền hình của em nổi rồi, công ty mình cũng sẽ kiếm được bộn tiền.”

Quý Vân Nặc mỉm cười: “Vậy em phải cố gắng lên nhé.”

Tiêu Ngôn Cẩn nghiêng má sang một bên, “Vậy bà xã có phần thưởng gì cho em không?”

Quý Vân Nặc bắt chước lực đạo khi nãy của Tiêu Ngôn Cẩn, cũng hôn nhẹ lên má cô.

“Còn thiếu một thứ nữa.”

“Thiếu gì cơ?”

“Chị quên là mấy ngày trước chúng ta đã đi đăng ký kết hôn rồi sao?”

Quý Vân Nặc mỉm cười cưng chiều, nhẹ giọng gọi: “Bà xã.”

“Gì cơ, nghe chẳng có thành ý gì cả.”

“Bà xã~”

“Vẫn chưa đủ thành tâm.”

“Thế rốt cuộc phải gọi thế nào mới được?” Quý Vân Nặc bất lực nói, cái cô nàng này thật là không biết bao giờ mới hài lòng.

Tiêu Ngôn Cẩn hôn lên môi nàng một cái, “Học theo em, nũng nịu chút ~”

Quý Vân Nặc “ừm” một tiếng, dịu giọng gọi: “Bà xã~” Dù không thực sự làm nũng, nhưng giọng nói đã ngọt ngào hơn một chút, khiến hai tai Tiêu Ngôn Cẩn gần như dựng đứng lên vì phấn khích.

“Tỷ tỷ ngoan quá đi.” Tiêu Ngôn Cẩn cười ranh mãnh, ánh mắt của cô ngập tràn niềm vui và yêu thương dành cho nàng.

“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?” nàng dịu dàng nói.

“Được.”

Vì vậy, buổi trưa hôm ấy, Tiêu Ngôn Cẩn ở lại trong văn phòng của Quý tổng.

Trương tổng gọi điện đến: “Ngôn Cẩn, em xem qua kịch bản vừa gửi chưa?”

“Giờ đừng làm phiền em.” Tiêu Ngôn Cẩn chỉ hé đầu ra để ngắm nhìn góc nghiêng tuyệt mỹ của bà xã, còn lại chẳng còn tâm trí nào để lo chuyện khác.

Không ngờ hôm nay cô lại cũng vì sắc đẹp mà say đắm như vậy. Nếu đặt trong thời cổ đại thì có lẽ cô chính là một con chim hoàng yến được Quý Vân Nặc nuôi trong lồng, chưa từng gặp qua Omega nào khác, như ếch ngồi đáy giếng chỉ biết thưởng thức một người duy nhất, dù vậy cũng không hẳn là “ếch”, vì Quý Vân Nặc thực sự đẹp đến hiếm thấy, đến mức cô không thể để mắt đến Omega nào khác.

“Em làm sao thế?”

“Bị sắc đẹp mê hoặc thôi, không có việc gì thì em cúp máy đây!” Tiêu Ngôn Cẩn không do dự mà ngắt cuộc gọi.

Trương tổng vẫn còn băn khoăn: sắc đẹp gì mà khiến Tiêu Ngôn Cẩn si mê đến vậy? Nghĩ đến cô từng vì yêu thích cái đẹp mà đuổi theo đại tiểu thư Quý gia, vì hình tượng mà tiếp cận, vì lý tưởng mà bảo vệ… thì cũng đúng là hợp lý. Nghĩ lại, à, hóa ra chính là nhan sắc của Quý đại tiểu thư.

Đúng là yêu đương đến lú lẫn mà.

--------------------------------

Quý Vân Nặc tan làm, vừa bước ra đã thấy Tiêu Ngôn Cẩn vẫn đang ngủ trên ghế sofa.

“Quý tổng, tôi về trước nhé.” Ứng Nghiên Nghiên nhẹ giọng nói từ cửa. Nhìn thấy Tiêu Ngôn Cẩn ngủ trong văn phòng của Quý tổng, trong lòng cô không khỏi ghen tỵ, đặc quyền này chỉ có Tiêu Ngôn Cẩn mới được hưởng.

Quý Vân Nặc gật đầu một cái.

Ứng Nghiên Nghiên lập tức ra ngoài, vừa đi vừa rủ đồng nghiệp: “Tan làm rồi, tan làm rồi, đi ăn cơm nào.”

“Nhất định phải kể cho chúng tôi này nghe Quý tổng và Quý thiếu phu nhân bên trong rốt cuộc làm gì đấy nhé.”

“Họ sẽ không phải đang thân mật đấy chứ? Tôi rất tò mò, ai chủ động trước?”

“Nhìn họ đúng kiểu rất ân ái, trước đó tôi vào đưa tài liệu còn thấy tiểu Quý tổng cười với thiếu phu nhân ngọt lịm luôn, Emma, nụ cười đó ngọt như kẹo vậy!”

“Kswl (ngọt chết tôi rồi), nói thật thì mình giờ đã là fan CP của họ rồi đó.”

“Đừng vội, để tôi từ từ kể cho nghe…”

Quý Vân Nặc chỉ biết cười bất đắc dĩ, có lẽ nên nhắc họ nhỏ tiếng một chút, dù sao cách âm ở văn phòng cũng không tốt lắm.

Quý Vân Nặc đang mang thai, không thể mang giày cao gót nên chiều cao cũng không nổi bật, đi lại hơi nặng nề, nàng buộc phải bước chậm lại khi đến gần Tiêu Ngôn Cẩn.

Đây không phải lần đầu nàng thấy Tiêu Ngôn Cẩn ngủ.

Nhiều lần ở ký túc xá, nàng tỉnh dậy là thấy người kia đang ngủ, nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Ngôn Cẩn là kiểu người thích ngủ nướng, lần nào nàng cũng dậy trước. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy thấy người kia trong vòng tay mình, nàng lại cảm thấy hạnh phúc.

Giờ phút này, cô nàng Alpha bé nhỏ đang ngủ trong văn phòng của mình – đối với Quý Vân Nặc, điều đó đồng nghĩa với sự an toàn tuyệt đối mà Tiêu Ngôn Cẩn cảm nhận được khi ở bên nàng.
 
Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 88: Chương 88



Trong đôi mắt màu tím của Quý Vân Nặc ẩn giấu sự dịu dàng, như một ao đào hoa trong vắt, cánh hoa rơi nhẹ trôi nổi trên mặt nước, từng đợt sóng lăn tăn, như thể muốn cất giữ người thương trong lòng, mãi mãi giữ lấy trong tim.

Tiêu Ngôn Cẩn nghiêng người, mặt hướng về phía Quý Vân Nặc, biểu cảm an tĩnh như một đứa trẻ con đang ngủ say.

Quý Vân Nặc không nhịn được vươn tay chọc nhẹ lên má cô, cảm giác rất dễ chịu và mềm mại.

Ánh mắt Quý Vân Nặc hạ xuống, nhìn thấy đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn.

Bất chợt nàng nuốt nước bọt một cái.

Đôi môi ấy màu sắc đầy đặn, hình dáng hoàn mỹ. Trước kia nàng chỉ lo quan sát tổng thể, lại không để ý rằng môi của Tiêu Ngôn Cẩn thật sự rất đẹp.

Suy nghĩ mấy giây, Quý Vân Nặc không kìm được mà cúi xuống, hôn lên môi Alpha của mình.

Son môi vị sơn trà ngọt ngào, mang theo mùi thanh mát của sơn trà.

“Chị đang hôn lén em nha.” Tiêu Ngôn Cẩn đột nhiên mở mắt, cười đầy tinh nghịch.

Quý Vân Nặc bị cô chọc đến xấu hổ: “Em giả vờ ngủ.”

“Không giả ngủ sao biết chị sẽ làm gì với em?” Tiêu Ngôn Cẩn ghé lại gần, hôn lại một cái, sau đó chu môi: “Chị dùng son môi vị sơn trà, em thích.”

Quý Vân Nặc không nói gì, Tiêu Ngôn Cẩn vĩnh viễn sẽ không biết, từ một năm trước, lúc cô còn ngủ, Quý Vân Nặc đã lén nhìn gương mặt say ngủ của cô đến mê mẩn, còn từng lén chạm vào đôi môi mềm mại đó, dù chưa hôn, nhưng cũng không ít lần vu.ốt ve.

Ra khỏi công ty, hai người cùng đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó ăn cơm.

Vì đang mang thai, Quý Vân Nặc dĩ nhiên chọn ăn thanh đạm.

Tiêu Ngôn Cẩn là người lái xe, hiếm khi Quý Vân Nặc ngồi ghế phụ.

Tiêu Ngôn Cẩn cẩn thận thắt dây an toàn cho nàng, sau đó nhìn vào bụng mà nói: “Vân Nặc baby, chúng ta xuất phát nhé.”

Quý Vân Nặc bật cười: “Bé con nghe được sao?”

Tiêu Ngôn Cẩn lái xe rất cẩn thận, tốc độ đều đều, mắt không rời khỏi con đường.

Cô nói: “Dù sớm hay muộn cũng sẽ gọi chị là mẹ. Dù thế nào đi nữa, mỗi ngày em cũng phải nói với con, đừng bắt nạt mẹ.”

Quý Vân Nặc dở khóc dở cười, nàng mới mang thai hơn hai tháng, bụng còn chưa thấy gì, nói gì đến chuyện con hình thành hay không.

“Bé con chắc chắn hiểu mà. Có người mẹ được yêu thương thế này, chắc chắn sẽ không làm mẹ buồn đâu.”

Tiêu Ngôn Cẩn cười rạng rỡ, nụ cười không hề tắt.

Vào nhà hàng, Tiêu Ngôn Cẩn cẩn thận xem thực đơn.

Lúc Quý Vân Nặc đang nghe điện thoại của Vệ Thấm, sau khi cúp máy, thực đơn đã được Tiêu Ngôn Cẩn đưa cho phục vụ.

“Chờ chút sẽ có món ngon cho chị ăn.” Gần đây Quý Vân Nặc ăn uống khá nhạt, tuy tốt cho cơ thể, nhưng kéo dài vài tháng như thế chắc chắn sẽ khó chịu.

Ít nhất cũng phải ăn một chút món ngon đỡ ngán.

“Chị, em thấy buổi chiều chị vẫn ổn mà, không bị nghén gì chứ?”

“Ừm, thật sự không có.”

“Nếu nghén nặng quá thì ở nhà nghỉ, làm việc ở nhà cũng được.”

“Được, nghe lời em.”

Hai người vừa nói chuyện vài câu, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng quen thuộc.

“Miên Miên, ngồi chỗ nào đây?” Là giọng của Hứa Tri Hạ.

Quý Vân Nặc ngẩng đầu, Tiêu Ngôn Cẩn cũng nhìn theo rồi chào: “Chị họ, chị dâu.”

Hứa Tri Hạ và Kỷ Miên trông thấy hai người thì khá bất ngờ.

“Ồ, lại gặp rồi.” Hứa Tri Hạ cười tươi. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, bờ vai trắng mịn hở một nửa, mái tóc xoăn lớn được tạo kiểu tinh tế, khí chất quý phái thuần khiết, đầy sức hút.

Tiêu Ngôn Cẩn nghĩ, chắc họ không phải đang hẹn hò chứ?

“Muốn ngồi ăn cùng không?” Quý Vân Nặc hỏi, rõ ràng không ngại việc họ đang hẹn hò.

“Được chứ.” Hứa Tri Hạ lập tức ngồi xuống, hiển nhiên cũng không để tâm đến cuộc hẹn riêng của hai người.

“Thế hai nhóc kia đâu rồi?”

“Ba mẹ chị giành chăm con, cứ sợ chị không lo nổi. Rồi vì hai đứa nhỏ mà họ quyết định sống lại với nhau, giờ còn tái hôn nữa.” Hứa Tri Hạ nói về ba mẹ mình với vẻ khó hiểu, nhưng nghĩ lại thì cũng tốt, ít nhất gia đình lại trọn vẹn.

Kỷ Miên ở bên cạnh cười nhạt, ôm eo vợ: “Họ cho chúng ta khoảng trời riêng, không tốt à?”

Hứa Tri Hạ liếc cô một cái, khóe môi khẽ cong: “Không có đâu.”

“Sao lại không có? Tối qua em còn quấn lấy chị mà, hửm?” Kỷ Miên nâng cằm cô lên, ánh mắt mơ màng, dường như quên mất phía đối diện còn có hai người trẻ tuổi đang ngồi.

Tiêu Ngôn Cẩn tròn mắt nhìn, miệng nhấp nước chanh mà ngọt đến nỗi như rắc thêm đường: “Trời ơi, hình ảnh này ngọt quá rồi.”

“Cái gì?” Đối phương nghe không rõ.

Tiêu Ngôn Cẩn cúi đầu: “Không có gì đâu.”

Quý Vân Nặc tức giận liếc cô một cái, cuối cùng cũng cảm nhận được Tiêu Ngôn Cẩn khi còn nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi.

Một bát canh tần ô nấu tim gà được bưng lên.

Tiêu Ngôn Cẩn đưa cho Quý Vân Nặc: “Món canh Quảng Đông này nấu rất khéo, chị nếm thử xem.”

Cô cố ý dùng muỗng khuấy nhẹ trên bề mặt canh để vớt lớp dầu đi, rồi múc canh lên, nước canh trắng ngà, thơm ngào ngạt, trong đó có thịt gà giàu đạm, rất phù hợp với phụ nữ mang thai.

Quý Vân Nặc mỉm cười gật đầu, tự mình nếm thử, hương vị tươi ngon làm vị giác lập tức bừng tỉnh.

Hứa Tri Hạ trừng mắt nhìn Kỷ Miên: “Chị nhìn người ta đi, chu đáo biết bao, cẩn thận biết bao.”

Kỷ Miên nhún vai, đột nhiên hỏi: “Mấy người từng ăn sáng ở đây chưa?”

Quý Vân Nặc đáp: “Có ăn cơm hộp rồi.”

Kỷ Miên nói: “Chị rất thích món sủi cảo tôm trong đó, làm chị nhớ đến bánh bao ướt và gạch cua ở Giang Nam.”

Tay Tiêu Ngôn Cẩn đang múc canh đột nhiên run lên, lập tức nhớ đến chuyện xảy ra ở cửa hàng nguyên liệu lần đó.

Hứa Tri Hạ tò mò hỏi: “Một cái sủi cảo tôm, sao lại khiến chị liên tưởng đến bánh bao ướt với gạch cua?”

Kỷ Miên giải thích: “Vì sủi cảo tôm nhìn giống bánh bao ướt mà, bên trong lại là hải sản, giống con cua, không phải chị vẫn thường ăn bánh bao ướt với gạch cua chung sao?”

Hứa Tri Hạ thật sự hết nói nổi, sủi cảo tôm chỗ nào giống bánh bao ướt, cua với tôm vị cũng đâu có giống nhau. Xong đời rồi, ngay cả suy nghĩ của vợ mình mà cô cũng không theo kịp.

Đang ăn được nửa chừng, Kỷ Miên xoa tay, muốn đi vệ sinh.

Vừa rồi bị Tiêu Ngôn Cẩn nhìn chằm chằm, cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Tiêu Ngôn Cẩn cũng tranh thủ cơ hội này đi theo vào nhà vệ sinh.

Sau khi Kỷ Miên đi ra rửa tay, đúng lúc thấy Tiêu Ngôn Cẩn lặng lẽ xuất hiện phía sau.

Kỷ Miên giật mình kêu “Á!” một tiếng: “Má ơi, em làm chị hết hồn!”

Tiêu Ngôn Cẩn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Kỷ Miên không rời.

Kỷ Miên có cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân nổi da gà.

“Em… em muốn làm gì?” Kỷ Miên lùi lại, cho đến khi đụng vào tường mới nhận ra không còn đường thoát.

Ánh mắt Tiêu Ngôn Cẩn tràn ngập nghi ngờ, như thể đang cố tìm ra một đáp án từ cô ấy, Mà Kỷ Miên thì nghĩ: “Mình trông có giống đáp án gì đâu chứ?!”

“Em hỏi chị một chuyện,” Tiêu Ngôn Cẩn tiếp tục tiến lại gần, giọng lạnh như băng.

Kỷ Miên rùng mình. Người này ngày thường nhìn rất ôn hòa, sao giờ lại có khí thế bá đạo như thế?

“Em… em nói đi.”

Rồi người trước mặt chậm rãi nói: “Minh nguyệt bao lâu có?”

Câu thơ quá quen thuộc, ai có tí học thức đều biết. Nhưng phản ứng của Kỷ Miên lại không bình thường.

“Ngẩng… ngẩng đầu tự nhìn?”

Vừa nói xong, mắt Tiêu Ngôn Cẩn lập tức sáng rực, toàn thân khẽ run lên.

Bất ngờ ôm chặt lấy Kỷ Miên, cô thốt lên: “Thì ra thật sự là chị, tỷ tỷ!”

Kỷ Miên sững người. Nghe giọng quen thuộc ấy, cô còn tưởng mình vừa quay lại thế giới cũ.

Sau một hồi Tiêu Ngôn Cẩn giải thích, Kỷ Miên mới hiểu ra.

Thì ra họ là chị em ruột ở thế giới trước.

Nhưng vì cha mẹ ly hôn, một người theo họ cha là họ Kỷ, một người theo họ mẹ là họ Tiêu. Tuy vậy, quan hệ của họ vẫn rất tốt, từ nhỏ sống cùng ông bà. Câu nói lúc nãy là ám hiệu riêng của họ, có nghĩa là “cha mẹ sắp tới đón”, nên họ sẽ trốn trong tủ quần áo không cho ai tìm ra, chỉ để không phải chia lìa nhau.

Cho nên Tiêu Ngôn Cẩn biết chị mình thích vị dâu tây, thích gấu trúc, thích ăn bánh bao ướt và gạch cua, tất cả đều có căn cứ.

Sau này Tiêu Ngôn Cẩn xuyên không đến đây, lúc đầu cả hai đều thấy tên đối phương quen thuộc đến mức giật mình, nhưng lại tự thuyết phục mình rằng “sao có thể trùng hợp đến vậy được” nên không nghĩ nhiều.

Kỷ Miên xuyên đến đây lâu rồi, tính cách cũng thay đổi nhiều, nên Tiêu Ngôn Cẩn mãi tới hôm nay mới thấy đáng nghi.

Kỷ Miên bật khóc.

Tiêu Ngôn Cẩn bối rối, ôm lấy cô: “Lão tỷ, sao lại khóc thế?”

Kỷ Miên đã sống cùng Hứa Tri Hạ nhiều năm, cuộc sống hạnh phúc mỗi ngày. Giờ gặp lại em ruột, cô không khỏi xúc động, nhớ lại đã hơn 5 năm không gặp người thân.

“Ở thế giới cũ… em có nhớ chị không?”

Tiêu Ngôn Cẩn ngắc ngứ một hồi mới đáp: “Thực ra… chủ thể thân xác của chị đã trở về thế giới cũ, chiếm lại thân xác cũ của chị, lúc ấy em không chú ý, còn thấy chị trở nên kỳ lạ.”

Kỷ Miên: “……”

Hứa Tri Hạ và Quý Vân Nặc chờ mãi không thấy, Hứa Tri Hạ nhô đầu ra: “Sao bọn họ đi lâu thế?”

Quý Vân Nặc lắc đầu: “Không biết đang làm gì.”

Vừa dứt lời, hai người kia cuối cùng cũng trở lại.

Kỷ Miên mắt vẫn còn ươn ướt, Hứa Tri Hạ ngạc nhiên: “Miên Miên, sao vậy? Trông như chị vừa khóc?”

Kỷ Miên lau nước mắt, nhìn Tiêu Ngôn Cẩn cười: “Không sao cả.”

Hứa Tri Hạ vẫn lo lắng: “Thật sự không sao chứ?”

Tiêu Ngôn Cẩn tâm trạng rất tốt, cười nói: “Chị dâu, chị không cần lo cho tỷ tỷ của em đâu, chị ấy là cảm động quá mà khóc thôi.”

Lời này vừa dứt, cả phòng rơi vào im lặng.

Hứa Tri Hạ ngơ ngác: “Em gọi chị là… chị dâu?”

Kỷ Miên giật mình, vội ho nhẹ: “Em nhìn con bé này, vui quá nói năng cũng lộn xộn.”

Tiêu Ngôn Cẩn phối hợp nói: “Đúng đúng đúng, em nói nhầm rồi, là chị họ. Kỷ PD mới là chị dâu của em.”

Kỷ Miên không nhịn được cười. Dĩ nhiên cô rất yêu thương em gái mình. Hai người cùng nhau cười đùa vui vẻ hồi lâu. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, họ đã thân thiết như chị em ruột, thậm chí còn nói chuyện rất hợp, kể cả chuyện thuở nhỏ cũng có thể nói ra mà trò chuyện rôm rả. Điều này khiến hai Omega đứng cạnh đều giật mình sửng sốt.

Một tháng trôi qua, kịch bản cũng đã được viết gần như hoàn chỉnh.

Sau khi giao cho phía sản xuất, Tiêu Ngôn Cẩn cũng chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim.

Kiếm tiền để nuôi vợ và con!!

“Quý Thiếu phu nhân, đây là trợ lý mà tổng giám đốc Quý chọn cho cô.” Ứng Nghiên Nghiên cố tình đến phim trường để xem tiến độ sản xuất (thực ra là nhận nhiệm vụ đến kiểm tra xem Tiêu Ngôn Cẩn làm ăn thế nào), và đặc biệt mang theo một nữ Alpha.

Đúng vậy, ngay cả trợ lý cũng là Alpha.

“Cô ấy tên là Khúc Nhan Hi.”

Cô gái trẻ vừa bước sang tuổi hai mươi gật đầu chào Tiêu Ngôn Cẩn, mỉm cười nói: “Xin chào Quý thiếu phu nhân, em tên là Khúc Nhan Hi.”

Tiêu Ngôn Cẩn rất hài lòng với trợ lý mà Quý Vân Nặc chọn cho mình. Đúng lúc đó, đạo diễn Cố bước tới.

Nhíu mày nói: “Ngôn Cẩn này, bộ phim nữ chính không có tuyến tình cảm như vậy thật ổn chứ?”

“Chỉ cần kịch bản ổn là được, ở đâu tôi cũng có thể diễn.”

Chuyện kịch bản Tiêu Ngôn Cẩn và đạo diễn Cố đã thảo luận nhiều lần, nhưng sau lưng cô là Quý gia – bên đầu tư và phát hành. Còn đạo diễn chỉ là người không có địa vị cao, nên dĩ nhiên mọi chuyện đều phải nghe theo nhà đầu tư.

“Được rồi.” Hiện tại các diễn viên khác cũng đã được chọn xong, có bàn lại cũng vô ích.

Ông bắt đầu thúc giục mọi người: “Khởi quay, khởi quay!”

Tiêu Ngôn Cẩn vừa hóa trang xong, liền đi thay trang phục. Thợ phụ trách trang phục đặc biệt chuẩn bị đồ cho cô, vừa giúp mặc vừa khen: “Quý thiếu phu nhân, vóc dáng của cô đẹp thật đấy.”

Tiêu Ngôn Cẩn bật cười. Cô dù sao cũng là xuất thân từ nhóm nhạc nữ, vóc dáng sao có thể không đẹp được?

“Eo thon, chân dài, làn da vừa mịn vừa trắng, lại còn có eo con kiến nữa chứ, Omega cũng chưa chắc được như cô đâu.”

Tiêu Ngôn Cẩn cứ để mặc người ta khen, thầm nghĩ: “Alpha hoàn hảo như tôi, e rằng chỉ có Quý đại tiểu thư mới có phúc hưởng thôi.”

Cô thay đồ xong liền bắt đầu quay phim.

Nhân vật của cô là một yêu nữ trong Ma giáo có tính cách kiêu ngạo và mạnh mẽ. Dù bị người đời sợ hãi, nhưng từ nhỏ lại rất để tâm đến chuyện bất công, chuyên ra tay trừng trị kẻ xấu.

Vì thế phục trang của cô lấy màu đen và đỏ làm chủ đạo. Hôm nay cô mặc áo dài cổ trang màu đỏ rực, bên hông đeo kiếm Ma giáo, khí chất tiêu sái như mây bay nước chảy.

Ứng Nghiên Nghiên đứng bên cạnh nhìn mà không chớp mắt, quay một đoạn video rồi gửi cho Quý Vân Nặc.

Lúc ấy, Quý Vân Nặc đang họp nhưng cũng khá rảnh rỗi. Nàng mở video ra xem, thấy vợ mình tay cầm trường kiếm, đối mặt với một đám diễn viên quần chúng mà không hề lộ chút sợ hãi nào, thể hiện vai yêu nữ Ma giáo đến mức sống động như thật.

Cô còn hóa trang mắt đỏ, khiến đôi mắt hạnh trông vừa yêu dị vừa đáng yêu.

Tiêu Ngôn Cẩn... đúng là một tiểu yêu tinh.
 
Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới
Chương 89: Chương 89



Khóe môi Quý Vân Nặc khẽ cong lên, người khác thấy vậy thì xôn xao bàn tán.

“Tiểu Quý tổng đang tám chuyện với ai mà lại cười vậy chứ?”

“Nói thật, tiểu Quý tổng cười lên thật sự quá đẹp! Bình thường lạnh như băng, không ngờ khi cười lại như mùa xuân ấm áp đến, vạn vật hồi sinh.”

“Còn có thể là ai được nữa, chắc chắn là Quý thiếu phu nhân rồi. Các người quên mấy hôm trước Ứng Nghiên Nghiên đã nói gì sao?”

Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng, Quý Vân Nặc lập tức lạnh mặt, vỗ bàn một cái: “Họp!”

Các cảnh quay hôm đó quay tương đối thuận lợi, chỉ có đạo diễn Cố là còn đang phiền não.

“Ngôn Cẩn này, tại sao cô là một yêu nữ ma giáo đường hoàng mà lại xuyên không đến thế kỷ 21, sau đó biến thành thám tử tư phá án siêu nhạy bén, thậm chí còn lập liên minh điều tra ngoài hành tinh với bạn bè nữa chứ?”

Tiêu Ngôn Cẩn nằm dài trên ghế nghỉ, dường như vẫn chưa thoát vai, giọng nói mang đầy sắc thái cổ xưa: “Đạo diễn Cố, ngài không hiểu rồi. Bản tiểu thư làm vậy là muốn mang đến bất ngờ lớn cho khán giả. Hiện giờ phim truyền hình toàn là yêu yêu đương đương nhàm chán hoặc đấu đá nội bộ, có gì mới mẻ đâu chứ?”

Đạo diễn Cố càng thêm phiền não: “Nhưng như vậy liệu có ổn không?”

Tiêu Ngôn Cẩn đứng dậy, khoanh tay nhìn ánh trăng trên trời, nói: “Ngài biết tâm lý tò mò không? Càng kỳ lạ thì người xem lại càng muốn biết nội dung. Giống như khi vợ ông ngoại tình thì ông chắc chắn muốn biết kẻ thứ ba là ai. Đơn giản vậy thôi.”

Đạo diễn Cố: “…” Biết cô nổi tiếng miệng lưỡi lanh lợi, nhưng cũng không cần so sánh như vậy chứ? Nhưng vẫn giơ ngón tay cái lên: “Cô đỉnh thật.”

-------------

[Em đang làm gì đấy?]
[Tiểu cún đang ngơ.jpg]
[Mèo nhỏ đang nhìn trộm.jpg]

Ngày hôm sau, vừa quay xong cảnh của mình, Tiêu Ngôn Cẩn liền thấy vợ mình gửi tin nhắn — là một loạt sticker biểu cảm — khiến cô cười đến không ngậm được miệng.

[Vừa mới quay xong đấy!]
[Vợ yêu!] [Hôn hôn!!!]

Quý Vân Nặc đang làm việc có chút bực bội vì vài nhân viên không làm tốt, để nàng phải xử lý hậu quả. Nhưng vừa nhìn thấy ảnh tự chụp của Tiêu Ngôn Cẩn, tâm trạng lập tức sáng sủa hơn.

[Vợ ơi, tấm này đẹp không?]

Tiêu Ngôn Cẩn để tóc dài hơn, còn cài vài cây trâm nhỏ xinh, vừa mềm mại lại vừa mang khí chất Alpha, như một bức tranh sống động.

Hóa ra Tiêu Ngôn Cẩn mặc cổ trang lại xinh đẹp đến vậy, Quý Vân Nặc lần đầu tiên thấy mà tim đập thình thịch.

[Ảnh nè.jpg]
[Còn cái này thì sao?]

Tiêu Ngôn Cẩn liên tục gửi cả chục tấm hình, muốn Quý Vân Nặc bình luận từng tấm một.

Quý Vân Nặc không thấy phiền, trái lại còn chăm chú mở từng ảnh ra xem, rồi tải hết về lưu lại.

Tiêu Ngôn Cẩn vốn rất ít khi chụp ảnh tự sướng, chỉ thỉnh thoảng đăng ảnh cho fan. Nhưng do cô vốn rất ăn ảnh, chỉ cần chụp nhẹ cũng đã đẹp rạng ngời, fan thi nhau vào bình luận khen ngợi, gọi cô là “vợ yêu” liên tục.

Quý Vân Nặc dĩ nhiên có vào xem, và mỗi lần thấy fan gọi Tiêu Ngôn Cẩn là “vợ”, với đủ loại biểu cảm “mèo thèm thuồng”, trong lòng nàng lại khó chịu.

Chỉ có mình tôi mới được gọi em ấy là “vợ”.

Nhưng nàng cũng không rảnh rỗi, từng tấm ảnh vẫn lưu giữ lại, đến giờ toàn bộ ảnh riêng tư của nàng đều là những bức ảnh đẹp của Tiêu Ngôn Cẩn.

Nàng cũng chưa từng nói cho Tiêu Ngôn Cẩn biết mình lưu giữ nhiều như vậy.

Mà Tiêu Ngôn Cẩn cũng không nói rằng cô cũng giữ rất nhiều ảnh chụp của Quý Vân Nặc.

Rõ ràng là một đôi vợ chồng đã quen biết nhiều năm, mà đến cả chuyện lưu giữ ảnh nhau cũng phải lén lút, mang theo chút cảm giác kí.ch t.hích lẫn guilty (có lỗi).

Sau khi nói chuyện vài câu với Quý Vân Nặc, Tiêu Ngôn Cẩn lại quay trở lại công việc.

Nữ hai đã đến hiện trường, đi ra từ phòng hóa trang.

Hiện tại bối cảnh quay của họ là một rừng trúc, Tiêu Ngôn Cẩn thủ vai Nam Cung Thanh Dã là một yêu nữ của Ma giáo, vì không phục sự tàn bạo của Ma giáo giáo chủ mà đã lén tấn công, khiến giáo chủ bị thương nặng, bị người trong giáo truy sát.

Cô trốn đến rừng trúc tên là “U Hoàng”.

Còn nữ hai là Thánh nữ của chính đạo, đến U Hoàng để truy bắt người của Ma giáo, không ngờ lại gặp Nam Cung Thanh Dã, tưởng rằng cô đến hỗ trợ, nên lập tức giao chiến.

Cuối cùng cả hai bị cuốn vào trận pháp sâu trong U Hoàng, xuyên không đến hiện đại.

Nội dung nghe có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng vẫn khá hơn mấy kịch bản kiểu “ngươi yêu ta – ta yêu ngươi – ta không yêu ngươi – ngươi không yêu ta – vậy thì cùng nhau nhảy vực”.

Mộ Nhu Tuyết mặc một bộ đồ trắng, tay cầm sáo ngọc, đeo mặt nạ trắng. Thân hình cao gầy, tóc dài bay bay, khí chất thanh lãnh, chính đạo.

Trong khoảnh khắc, Tiêu Ngôn Cẩn còn tưởng Thánh nữ ấy là Quý Vân Nặc giả dạng, cho đến khi Mộ Nhu Tuyết gọi một tiếng: “Cô Tiêu, chúng ta bắt đầu nhé.”

Tiêu Ngôn Cẩn lúc đó mới bừng tỉnh, Mộ Nhu Tuyết thật sự có khí chất quá giống Quý Vân Nặc.

“Yêu nữ, mau đầu hàng chịu trói!”

Mộ Nhu Tuyết hô lời thoại, tay cầm kiếm đâm về phía Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn nghiêng đầu tránh, Mộ Nhu Tuyết lại tiếp tục tấn công. Dây thép không chịu được trọng lượng người lớn, khiến cô ta mất thăng bằng, vài động tác đánh chưa xong đã lộn xộn, ngã nhào xuống người Tiêu Ngôn Cẩn.

May mà Tiêu Ngôn Cẩn là một Alpha, nếu không chắc đã bị thương nội tạng.

“Cái quỷ gì vậy, kéo tôi lên!” Tiêu Ngôn Cẩn gào lên, dù người ngã lên là một Omega yểu điệu, nhưng đây là lần đầu cô bị một Omega ngoài Quý Vân Nặc chạm vào. Cảm giác hoàn toàn là cự tuyệt và không thoải mái.

Trợ lý của Mộ Nhu Tuyết vừa đỡ cô ta dậy, vừa lẩm bẩm: “Quý thiếu phu nhân cũng thật là, không nhìn xem cô là Omega à? Sao lại dám nói chuyện với cô kiểu đó, chẳng chút phong độ.”

Mà cảnh hai người va chạm vừa hay bị Quý Vân Nặc đang đến thăm phim trường nhìn thấy.

Ứng Nghiên Nghiên không ở đây, Khúc Nhan Hi ra ngoài lấy tài liệu, mà cô thì dám trắng trợn thân mật với Omega khác như vậy?

“Bà xã.” Tiêu Ngôn Cẩn còn chưa phát hiện biểu cảm của Quý Vân Nặc, chạy tới định ôm nàng, nhưng Quý Vân Nặc lùi một bước, lạnh nhạt nói: “Người toàn mồ hôi.”

Tiêu Ngôn Cẩn vội cởi trang phục diễn ra.

Quý Vân Nặc nheo mắt, liếc nhìn Omega kia một cái, dung mạo lạnh nhạt, khí chất xuất trần, đặc biệt khi đeo mạng che mặt nhìn từ xa lại rất giống chính mình.

Mộ Nhu Tuyết cũng lén liếc Quý Vân Nặc một cái. Hai đại mỹ nhân Omega chưa chính diện gặp nhau, nhưng không khí đã ngập mùi thuốc súng khó chịu.

Đến khi đạo diễn bên kia hô bắt đầu chuẩn bị cảnh quay, Mộ Nhu Tuyết mới đi vào xe bảo mẫu.

Tiêu Ngôn Cẩn đã cởi áo khoác đỏ ngoài, bên trong là lớp áo ngủ trắng cổ trang. Nhưng Quý Vân Nặc nhìn thấy rất khó chịu, như thể nội y của Alpha nhà mình bị người khác thấy mất rồi, liền nhanh chóng khoác áo vest của mình lên cho cô, kéo cô vào xe bảo mẫu.

Mấy người trong đoàn thấy thế, cười hiểu ý.

Quý đại tiểu thư tới kiểm tra tiểu kiều nhà mình.

Trên bàn nhỏ trong xe đặt đầy hơn mười hộp cơm, toàn là Quý Vân Nặc tỉ mỉ chọn lựa.

Tiêu Ngôn Cẩn cười nói: “Cảm ơn chị mang cơm cho em. Mà sao hôm nay chị có thời gian đến thăm em vậy?”

Quý Vân Nặc nghiêng người nhìn cô, kéo mặt xuống tỏ ra không vui.

Tiêu Ngôn Cẩn đưa đũa cho nàng, ra hiệu cùng nhau ăn.

Quý Vân Nặc vốn định ăn tối cùng cô, nhưng sau khi thấy Omega kia, bây giờ thật sự không còn tâm trạng.

“Cô gái tên Mộ Nhu Tuyết đó, là do em chọn sao?”

Câu chuyện nào rồi cũng lại quay về vấn đề này.

Tiêu Ngôn Cẩn sửng sốt, dở khóc dở cười: “Em làm gì có quyền lớn thế, là Trương tổng sắp xếp vào đó. Công ty mình cũng có đầu tư, đạo diễn thấy cô ta xinh đẹp, bảo không dùng thì phí, nên để đóng vai nữ hai.”

Quý Vân Nặc “hừ” lạnh một tiếng.

Tiêu Ngôn Cẩn đương nhiên biết nàng đang giận gì, liền rúc vào lòng nàng, nũng nịu: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ chị nghĩ em thay lòng đổi dạ à?”

“Đương nhiên không phải.” Quý Vân Nặc ngạo kiều không chịu thừa nhận, “Chỉ là thấy hai người mắt đi mày lại, chị không vui.”

Tiêu Ngôn Cẩn cũng chẳng hiểu sao lại có chuyện mắt đi mày lại gì ở đây, cả kịch bản cô gần như diễn một mình, Mộ Nhu Tuyết cũng chỉ có chút ít phân cảnh chung với cô.

“Yên tâm đi, cô ta không có nhiều phân cảnh. Thật ra cũng chẳng khác gì nữ phụ, chính là em — Tiêu Ngôn Cẩn mới là nữ chính. Đến lúc phát sóng, có rất nhiều cảnh để chị xem lắm.” Tiêu Ngôn Cẩn an ủi, gắp thức ăn bỏ vào bát nàng.

“Tỷ tỷ, nếu không vui thì để em đút cơm cho chị nha.” Tiêu Ngôn Cẩn liếc nhìn bụng Quý Vân Nặc, bưng cơm lên nói: “Đói đến bé con trong bụng thì làm sao bây giờ đây?”

“À, em chỉ lo bảo bảo đói thôi.” Khi mang thai sẽ sản sinh hormone, tính tình người mẹ thay đổi thất thường, Tiêu Ngôn Cẩn tất nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này.

Cô không sợ Quý Vân Nặc nổi nóng, dù có đánh người cũng không sao, miễn là đánh vào người cô là được rồi.

“Sao có thể chứ, nếu bảo bảo đói thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể mẹ, em không muốn chị bị tổn thương đâu.” Lời ngon tiếng ngọt của Tiêu Ngôn Cẩn lập tức khiến Quý Vân Nặc nở nụ cười.

“Mệt em vẫn có thể nói ra những lời như vậy.”

Tiêu Ngôn Cẩn đút cơm cho nàng, Quý Vân Nặc cảm thấy mình đâu phải trẻ con, cứ nhất định phải tự ăn, kết quả Tiêu Ngôn Cẩn lại hé miệng “a” một tiếng: “Vậy chị đút cho em đi.”

Cô nàng ngọt ngào nũng nịu này.

Quý Vân Nặc tất nhiên không để cô đạt được như ý.

“Không cần lo lắng về Mộ Nhu Tuyết, em và cô ta không thân, sẽ giữ khoảng cách.” Tiêu Ngôn Cẩn tiếp tục nói.

“Ừm, chị tin em.”

Ăn xong, còn chưa đến lượt Tiêu Ngôn Cẩn quay phim, hai người lại ôm ôm ấp ấp một lúc.

“Này, em biết chuyện gì đang xảy ra giữa Hà Nhu và Thời Chính Nghĩa khi ở chung nhà không?”

“Em không muốn nói chuyện các cậu ấy, nói chuyện của chúng ta đi.”

“Em muốn nói thế nào?” Quý Vân Nặc nghiêng đầu hỏi.

“Hôn chị một cái.” Tiêu Ngôn Cẩn tranh thủ lúc Quý Vân Nặc chưa kịp phản ứng liền hôn lên môi nàng.

Quý Vân Nặc không chịu thua, hôn lại, hai người cứ thế chị một cái, em một cái, không ai chịu lép vế, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ thấy trẻ con, mà điều bất ngờ là Quý đại tiểu thư cũng làm được vậy.

“Quý thiếu phu nhân, tôi về rồi.” Khúc Nhan Hi mở cửa xe, nhìn thấy hai người đang ôm ấp nhau, mặt Tiêu Ngôn Cẩn dính đầy dấu môi, còn Quý Vân Nặc thì bị Alpha ôm trong lòng, hơi xấu hổ nhìn cô một cái. Cô thật sự đang yêu.

Khúc Nhan Hi đỏ mặt đóng cửa lại, nói lớn: “Xin lỗi!!”

Tiêu Ngôn Cẩn: “……”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back