Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 180: Chương 180



Tiêu chuẩn để xác định phẩm cấp một lá bùa là tính ổn định của linh lực và độ đồng đều của hoa văn. Linh lực càng ổn định thì hoa văn càng đồng đều.

Nhìn tờ bùa đầu tiên, hoa văn giống hệt nhau như dùng thước đo.

Quan trọng hơn cả, hoa văn của cả chồng bùa này đều như thế.

“Tiểu sư muội, đống bùa này là do muội vẽ ư?”

Phượng Khê hếch cằm, nhìn trời với góc mắt bốn mươi lăm độ: “Đương nhiên, nhưng muội phải đính chính lại rằng không phải vẽ, mà là đóng dấu!”

Cảnh Viêm không tin.

Để huynh ấy được mở mang tầm mắt, Phượng Khê trực tiếp biểu diễn một lần.

Không, là N lần mới đúng.

Nhìn chồng bùa cao cao, Cảnh Viêm bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Không phải nói vẽ bùa rất khó ư?

Không phải nói vẽ bùa rất tốn thời gian ư?

Ấy thế mà, tiểu sư muội của huynh ấy, tốn chưa tới một khắc đã “bốp”, “bốp”, “bốp” ra mười mấy tờ là sao?

Sau khi hồi phục tinh thần, chuyện đầu tiên huynh ấy làm là truyền tin cho Giang Tịch và Quân Văn, để họ lập tức tới đây.

Không thể để một mình huynh ấy chịu đựng sự kinh ngạc này được.

Chỉ chốc lát sau, Giang Tịch và Quân Văn có mặt.

Phượng Khê lại bắt đầu biểu diễn.

Tròng mắt hai người suýt thì lồi ra ngoài.

Thậm chí Quân Văn còn tự véo mình, khi cảm nhận được cơn đau đến độ nhếch miệng, hắn mới dám chắc chắn rằng bản thân không hề gặp ảo giác.

Ối giời ạ!

Tiểu sư muội lợi hại quá đi mất thôi!

Người khác nín thở đến khô phổi mới hoàn thành một lá bùa, nàng chỉ cần “bốp” một cái, là sản xuất được cả đống lớn. Hơn nữa đều là bùa thượng phẩm nữa chứ!

Phượng Khê thở dài: “Ôi! Mỏi tay quá, đổi tay trái vậy!”

Sau đó, nàng lại bắt đầu dùng tay trái đóng bùa.

Sau đó nữa, nàng dứt khoát nhắm chặt cả hai mắt.

Hơi thở dần ổn định, đều đều, khe khẽ.

Ba người Giang Tịch: “…”

Quân Văn thầm nghĩ: trông cũng dễ đấy nhỉ?

Hay là hắn cũng thử xem?

Vì thế, hắn lấy khuôn bùa từ tay Phượng Khê, rồi bắt chước cách đóng bùa của nàng.

Ừm, lãng phí một tờ giấy vẽ bùa.

Phượng Khê chậm rãi nói: “Ngũ sư huynh, huynh không thể lập tức rót hết linh lực vào đó, mà phải chậm rãi, đều đều, ngoài ra còn phải nắm rõ độ chứa linh lực của hoa văn trên Hỏa Diễm Phù nữa.”

Vẻ mặt Quân Văn dại ra, chậm rãi và đều đều thì hắn hiểu rồi đấy, nhưng độ chứa kia thì nắm kiểu gì?

Cảnh Viêm lạnh lùng nói: “Ngũ sư đệ, đệ đừng lãng phí giấy vẽ bùa nữa. Đệ tưởng ai cũng là thiên tài giống tiểu sư muội à?”

Quân Văn trợn mắt lườm huynh ấy, rồi tiếp tục thử.

Sau khi lãng phí vài chục tờ giấy vẽ, hắn mới hoàn toàn hết hi vọng.

Tứ sư huynh nói đúng, không phải ai cũng b**n th** giống tiểu sư muội.

Phượng Khê cười tủm tỉm nhờ Cảnh Viêm khắc khuôn bùa cấp Địa.

Bởi bùa cấp Địa sẽ bán được với giá cao hơn.

Kết quả, đợi đến khi có khuôn bùa, Phượng Khê thử liên tiếp mấy chục lần mới thành công vẽ nên một lá bùa.

Mấy người Giang Tịch giúp nàng phân tích, cảm thấy rất có thể là do tu vi của nàng không đủ.

Đương nhiên, cũng có thể do linh thạch thượng phẩm không đủ ổn định. Nếu có thể tìm được linh thạch cực phẩm trong truyền thuyết thì tốt rồi.

Phượng Khê bèn chọn một loại bùa cấp Huyền nhờ Cảnh Viêm điêu khắc.

Lần này xác suất thành công cao hơn nhiều.

Vì thế, Phượng Khê lại nhờ Cảnh Viêm khắc thêm khuôn của vài loại bùa cấp Địa nữa.

Giờ đây Cảnh Viêm cực kỳ tích cực.

Trong lòng cũng không chê Phượng Khê lãng phí linh thạch nữa.

Mấy hôm sau, Phượng Khê đưa cho mỗi người Giang Tịch một bao tải bùa chú, phòng khi họ rảnh quá thì có thể ném chơi để g.i.ế.t thời gian.

Ba người Giang Tịch: “…”

Quân Văn không nhịn được mà cảm thán: trước kia lúc còn nghèo khổ, hắn thật sự rất hâm mộ đệ tử thân truyền của ba tông môn còn lại, bởi người ta có rất nhiều đan dược và bùa chú.

Nhưng bây giờ, đan dược hắn có phải chứa bằng chậu, bùa chú hắn có phải đựng bằng bao tải.

Oai phong biết bao!

Đây đều là công lao của tiểu sư muội!

Một mình tiểu sư muội có bản lĩnh ngang với nghìn binh vạn ngựa.

Tiểu sư muội có thể kiếm vô số linh thạch.

Tiểu sư muội không phải người, mà là thần!

---

Phượng Khê không kể chuyện bùa chú cho Tiêu Bách Đạo nghe, nàng định giấu thật nhiều “kỹ năng ẩn”, chờ có cơ hội thích hợp sẽ tung ra một loạt để ông bất ngờ.

Sáng nay trời có hơi âm u.

Phượng Khê cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ sắp có mưa.

Nàng tới tìm Cảnh Viêm để luyện tập như thường lệ.

Khi hai người đang đánh hăng say, gió lốc chợt nổi lên, mây đen giăng kín trời.

Trong lòng Phượng Khê giật thót, đừng bảo lão khốn Thiên Đạo lại đến “đánh” nàng đấy nhé?

Nàng vô thức nhìn vào đan điền, thấy năm Linh căn đã kết thành trận sao.

Điều này càng thêm chứng thực suy đoán của nàng.

Nàng chẳng còn tâm trạng đâu mà luyện tập cùng Cảnh Viêm nữa, vội vội vàng vàng chạy về sân viện của mình.

Cầm cột thu lôi tự chế, nàng cắm một đầu xuống đất, đầu khác buộc chặt vào eo.

Sau đó chờ sét đánh.

Ai dè, chờ một hồi lâu, chỉ chờ được mưa to.

Phượng Khê: “…”

Nàng chửi năm Linh căn trong đan điền một trận.

Đang yên đang lành, chúng đưa “tình bảo dởm” cho nàng làm gì?

Năm Linh căn lập tức lao vào tẩn nhau.

Rõ ràng là đang oán trách lẫn nhau.

Phượng Khê: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 181: Chương 181



Sáng hôm sau, Quân Văn hưng phấn tới tìm Phượng Khê.

“Tiểu sư muội, hôm qua sau khi có sét đánh, núi sau mọc nhiều nấm Tùng Linh lắm. Chúng ta đi hái nấm đi!”

Hai mắt Phượng Khê sáng lên!

Trong nhẫn trữ vật của nàng có gà Xích Vũ mà Hình Vu tặng, vừa hay có thể hầm với nấm Tùng Linh.

Thế là, hai người cùng sóng vai chạy ra sau núi.

Đến nơi họ mới phát hiện có rất nhiều đệ tử cũng đang hái nấm.

Nguyên nhân rất đơn giản: thứ này có thể bán lấy tiền.

Đối với một tông môn nghèo đến độ khố rách áo ôm mà nói, đây là món quà trời cao ban tặng.

Thấy Phượng Khê và Quân Văn tới, rất nhiều đệ tử tới chào hỏi Phượng Khê, còn với Quân Văn… họ lựa chọn phớt lờ.

Quân Văn: “…”

Một người sống sờ sờ đứng đây mà họ không nhìn thấy à?

Phượng Khê đáp lại lời chào của mọi người, rồi bắt đầu hái nấm.

Thật ra, có ăn hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng là hưởng thụ quá trình hái nấm này.

---

Đêm hôm đó, sư đồ Tiêu Bách Đạo quây quần bên nhau thưởng thức món gà hầm nấm.

Ăn lửng dạ, Tiêu Bách Đạo nói: “Kiếm trủng của Vạn Kiếm Tông có động tĩnh bất thường, Lộ Chưởng Môn có hơi không chắc chắn, nên nhờ chưởng môn của ba tông môn còn lại sang xem giúp. Nếu các con không có việc gì thì đi cùng vi sư đi!”

Tiêu Bách Đạo vốn định đi một mình, nhưng Mộc trưởng lão nói với ông rằng gần đây các đệ tử thân truyền luyện tập quá liều mạng, tốt nhất hãy đưa họ ra ngoài thư giãn một thời gian.

Vì thế, Tiêu Bách Đạo mới quyết định dẫn theo cả bốn đệ tử cùng đi.

Vả lại, đi nhiều ăn nhiều, thế mới không lỗ.

Vừa nghe sắp được ra ngoài, Quân Văn và Phượng Khê lập tức hí hửng đồng ý.

Còn Giang Tịch và Cảnh Viêm, tuy không muốn đi cho lắm, nhưng sư phụ đã lên tiếng, họ chỉ đành gật đầu đồng ý.

Mấy hôm sau, năm sư đồ ngự kiếm phi hành tới Vạn Kiếm Tông.

Tuy đây đã là lần thứ ba Cảnh Viêm chứng kiến Phượng Khê ngự kiếm, nhưng nhìn tư thế ngự kiếm độc đáo của nàng, huynh ấy vẫn cảm thấy chướng mắt không thôi.

Tiểu sư muội thông minh tuyệt đỉnh, sao lại chẳng có chút thiên phú nào ở phương diện ngự kiếm này thế nhỉ?

Phượng Khê chẳng hề nhận ra sự ghét bỏ của tứ sư huynh nhà mình, lòng nàng đang đắc ý không thôi. Bởi mỗi lần ra ngoài đều được ngồi tàu lượn siêu tốc, k*ch th*ch biết bao!

Năm sư đồ đi vài ngày, cuối cùng đã tới Vạn Kiếm Tông.

Lộ Chấn Khoan - chưởng môn của Vạn Kiếm Tông đích thân ra tận cổng tông môn nghênh đón.

“Tiểu chưởng môn đi đường vất vả rồi. Mau, mời mọi người vào trong.”

Tiêu Bách Đạo hỏi han vài câu, rồi cùng Lộ Chấn Khoan tiến vào.

Đại đệ tử Lăng Thiên Đình của Vạn Kiếm Tông cũng tới chào hỏi mấy người Giang Tịch, rồi đón họ vào trong.

Căn cứ theo nguyên tắc cẩn thận, Phượng Khê nhón chân, khẽ khàng bước qua bậc cổng.

Bình an không có chuyện gì.

Quả nhiên, trong bốn tông môn lớn, chỉ có mỗi tổ sư gia của Huyền Thiên Tông là xấu xa thôi.

Vừa đặt chân vào đại diện, đoàn người đã nhìn thấy Bách Lý Mộ Trần và Hồ Vạn Khuê ngồi sẵn ở đó.

Lần này Bách Lý Mộ Trần không đưa đệ tử theo, Hồ Vạn Khuê thì đưa mỗi Hình Vu đi cùng.

Không đưa không được, từ khi biết Phượng Khê cũng tới, ngày nào gã cũng lảng vảng trước mặt Hồ Vạn Khuê, khiến ông ta cảm thấy phiền c.h.ế.t.

Bách Lý Mộ Trần cười nói: “Tiêu chưởng môn, trước kia ngươi luôn một thân một mình, sao dạo gần đây lại thường xuyên dẫn theo đồ đệ thế? Nhưng cũng dễ hiểu thôi, đồ ăn thức uống của Huyền Thiên Tông các ngươi đạm bạc, mà đám trẻ lại đang trong tuổi ăn tuổi lớn, đi theo bồi bổ cũng được.”

Sắc mặt Cảnh Viêm lập tức tối sầm xuống.

Rõ ràng Bách Lý Mộ Trần đang châm chọc họ tới ăn chực.

Nghĩ tới đây, huynh ấy vô thức nhìn ba người Giang Tịch.

Kết quả thấy sắc mặt họ vẫn như thường, giống như chẳng nghe thấy gì cả.

Cảnh Viêm: “…”

Ơ này! Người ta đang xúc phạm danh dự của tông môn chúng ta đấy, sao các người chẳng ừ hử gì thế?

Lúc này, Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Vẫn là Bách Lý chưởng môn hiểu ra, đúng là ta có ý định như thế thật. Chờ giải quyết xong chuyện của Vạn Kiếm Tông, ta còn định ghé thăm Hỗn Nguyên Tông của ngươi vài hôm đấy. Lần trước có vài món ăn khiến ta nhớ mãi không quên.”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Ông ta chợt nhận ra, lão già Tiêu Bách Đạo này hoàn toàn không biết xấu hổ.

Chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông cười nói: “Bách Lý chưởng môn nói đùa rồi. Mấy đồ đệ của ta cứ nhắc Phượng Khê mãi, nên ta mới bảo Tiêu chưởng môn dẫn tất cả các đệ tử ghé chơi.”

Trong lòng Bách Lý Mộ Trần thoáng hụt hẫng.

Đương nhiên ông ta biết Lộ Chấn Khoan đang nói đỡ cho Tiêu Bách Đạo, nhưng cũng vì thế mà nhìn ra quan hệ giữa các đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông và Phượng Khê khá thân thiết.

Ngự Thú Môn thì càng không cần phải nói, gã Hình Vu kia chỉ hận không thể gia nhập Huyền Thiên Tông ấy chứ.

Nhìn lại mấy đệ tử của Hỗn Nguyên Tông ông ta mà xem, đứa nào đứa nấy đều bị ghét bỏ.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 182: Chương 182



Mọi người trò chuyện thêm vài câu, rồi nói đến chủ đề chính.

Lộ Chấn Khoan cau mày: “Theo nội dung được ghi trong điển tịch của tông môn, thì lần cuối cùng Kiếm trủng có động tĩnh bất thường là vào ba nghìn năm trước. Chẳng qua chỉ diễn ra trong vòng ba ngày rồi khôi phục bình thường. Nhưng lần này…”

Nói tới đây, Lộ Chấn Khoan tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng lần này lại diễn ra tận vài tháng rồi. Thế nên ta mới mời ba vị tới giúp đỡ.”

Thật ra trong lòng ba người Tiêu Bách Đạo đều hiểu rõ: ban đầu Vạn Kiếm Tông định giấu nhẹm tin này, bởi chẳng ai muốn người ngoài tham gia vào chuyện của tông môn mình cả.

Nhưng hiện tại có lẽ tình hình nghiêm trọng quá rồi, Vạn Kiếm Tông không thể giải quyết được, nên mới mời họ tới chứ gì.

Hồ Vạn Khuê nói: “Lộ chưởng môn, chi bằng chúng ta tới Kiểm trủng xem xét trước, biết rõ tình huống rồi mới bàn bạc được. Ngươi thấy sao?”

Bách Lý Mộ Trần và Tiêu Bách Đạo cũng có ý này.

Vì thế, đoàn người đứng dậy, di chuyển tới Kiếm trủng.

Tuy Phượng Khê vẫn luôn miệng trò chuyện với Hình Vu, nhưng nàng có hơi thất thần.

Bởi, khi khoảng cách giữa nàng và Kiếm trủng càng gần, thanh kiếm gỗ trong nhẫn trữ vật của nàng càng không thích hợp…

Nhìn thanh kiếm gỗ, Phượng Khê cạn lời không thôi.

Bởi nó đang cố gắng… tự sơn cho mình.

Đúng đó, là tự sơn.

Dùng loại sơn đen mà Phượng Khê từng sơn cho nó khi tham gia luận võ ở thành Thiên Thủy.

Thanh kiếm gỗ ngâm mình trong thùng sơn, để sơn đen bao phủ toàn thân nó.

Sau đó, nó nhảy khỏi thùng, chui vào giữa “núi băng”, để lớp sơn nhanh khô hơn.

Điều khiến Phượng Khê kinh ngạc là, ngày thường nó luôn bày ra dáng vẻ nửa c.h.ế.t nửa sống, ấy thế mà giờ đây lại có thể làm xong hết một “chuỗi hành động” kia chỉ trong tích tắc.

Chỉ cần dùng gót chân Phượng Khê cũng đoán được, con hàng này muốn trốn tránh.

Vì chột dạ, cũng có thể là vì sợ hãi. Tóm lại là cứ lén lén lút lút.

Phượng Khê uể oải không thôi.

Bởi Linh sủng, Linh căn và cả thanh kiếm gỗ này của nàng đều chó như nhau.

Chẳng biết là học theo ai nữa!

Trong lúc Phượng Khê im lặng, các đệ tử của Vạn Kiếm Tông chen vào giữa nàng và Hình Vu, khiến gã bị đẩy ra xa.

Đây là địa bàn của Vạn Kiếm Tông, một đệ tử của Ngự Thú Môn như gã có tư cách gì mà ngang ngược?

Họ còn chưa kịp nói với tiểu sư muội câu nào, ấy thế mà gã đã lải nhải không ngớt rồi.

Hình Vu bị đẩy ra rìa tức đến độ thở phì phò.

Chứng kiến cảnh tượng này, Cảnh Viêm cũng không biết đây là lần thứ mấy bản thân cảm thấy nghi ngờ nhân sinh nữa.

Trước kia, mỗi lần gặp nhau, cùng lắm các đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn cũng chỉ hỏi han xã giao vài câu. Sao bây giờ đám người Hình Vu lại nhiệt tình với tiểu sư muội đến thế?

Còn luôn miệng gọi tiểu sư muội nữa chứ. Họ có biết xấu hổ không hả?

Đây là tiểu sư muội của huynh ấy cơ mà!

Non nửa canh giờ sau, đoàn người tới Kiếm trủng.

Trên đường đi, Phượng Khê đã nghe Quân Văn giới thiệu về Kiếm trủng này.

Kiếm trủng chính là mộ kiếm, bên trong chôn rất nhiều tàn kiếm.

Về phần lai lịch của số tàn kiếm đó, chẳng ai biết cả.

Nghe đồn sở dĩ tổ sư gia của Vạn Kiếm Tông sáng lập ra Vạn Kiếm Tông là vì bảo vệ Kiếm trủng.

Khi tận mắt nhìn thấy Kiếm trủng, Phượng Khê thật sự bị chấn động.

Bên trong cái hố với đường kính mấy trăm trượng toàn là tàn kiếm, chúng chen chúc nhau, ngang dọc đan xen, nhiều vô số kể.

Lăng Thiên Đình dặn dò mấy người Giang Tịch: “Tàn kiếm trong Kiếm trủng vẫn giữ lại ý thức trước khi bị đứt gãy, nên đừng dùng thần thức cảm nhận chúng, nếu không sẽ bị cảm xúc của chúng ảnh hưởng, gây tổn thương thần thức.”

Hắn ta vừa dứt lời, Phượng Khê đã cảm nhận đủ loại cảm xúc đan xen: đau khổ, tàn nhẫn, khát m.á.u, tuyệt vọng…

Phượng Khê: “…”

Nàng đã làm gì đâu.

Hình như chúng chủ động chui vào cảm nhận của nàng.

Nói đúng hơn là, hình như chúng đang… tấn công nàng.

Phượng Khê đoán là có liên quan đến kiếm gỗ, nên cũng không nói chuyện này ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, nàng bị đủ loại cảm xúc tiêu cực bao phủ, thần thức đau đớn giống như bị kim đâm.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sớm ngất xỉu rồi.

Nhưng đối với Phượng Khê - người từng chịu đủ loại đòn kiểm của ngọc giản - nay đã trở thành Nữu Hỗ Lộc Khê, thì chút đau đớn này chẳng là gì cả.

Nàng chỉ coi những cảm xúc tiêu cực kia đang… châm cứu cho nàng thôi.

Đau đến độ sảng khoái.

Thậm chí nàng còn có tâm trạng tẩy não kiếm gỗ nữa kìa: “Khi hai ta ký kết khế ước, ta đã quyết định sẽ bảo vệ ngươi cả đời. Chỉ cần ngươi ổn, đừng nói thần thức bị tấn công, dẫu có bị vạn tiễn xuyên tim, ra cũng cam tâm tình nguyện.”

“Ta không mong gì khác, chỉ mong ngươi sớm ngày phá kén thành bướm, lần nữa tìm lại vinh quang thuộc về ngươi. Chúng ta cùng nhau trải nghiệm sự ấm lạnh của nhân gian, cùng nhau bước đi ngắm nhìn sự phồn hoa của thế gian. Chúng ta cùng nhau đạp qua núi sông, lên trời xuống biển, để ngươi không uổng kiếp làm kiếm.”

Kiếm gỗ trốn trong “núi băng” cảm động đến độ nước mắt ròng ròng.

Tiếc là tu vi có hạn, nên tạm thời nó vẫn chưa thể giao lưu với Phượng Khê.

Chẳng qua Phượng Khê vẫn mơ hồ cảm nhận được sự cảm động và… không dám động đậy của nó.

Chẳng biết con hàng này đã làm ra chuyện thiếu đạo đức gì, mà bây giờ phải chột dạ như thế nữa.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 183: Chương 183



Lúc này, Phượng Khê nghe thấy chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông nói: “Ba vị xem đi. Tàn kiếm trong Kiếm trủng lại bắt đầu lắc nữa rồi. Hơn nữa biên độ lắc hôm nay còn lớn hơn những lần trước.”

Phượng Khê tập trung nhìn xuống Kiếm trủng.

Thật ra, biên độ lắc lớn trong lời Lộ Chấn Khoan chỉ mang tính tương đối thôi. Bởi nếu không nhìn kỹ, thì thậm chí còn chẳng phát hiện ra những tàn kiếm kia đang lắc ấy chứ.

Nhưng đúng là có lắc thật.

Có thanh kiếm dù chỉ còn mỗi chuôi nhưng cũng lắc hăng say lắm.

Những thanh khác đều đang lắc, nếu nó không lắc thì lạc quẻ biết bao.

Lộ Chấn Khoan lo lắng nói: “Những tàn kiếm này vẫn còn giữ lại ý thức trước kia bị đứt gãy, lỡ ngày nào đó chúng nổi điên thì hậu quả không dám tưởng tượng. Ta mời ba vị tới là để tham mưu giúp ta, xem tiếp theo nên làm thế nào cho thỏa đáng.”

Tiêu Bách Đạo cau mày: “Điều ngươi lo lắng cũng có lý. Nghe đồn trong Kiếm trủng có tới tận mấy chục vạn tàn kiếm, nếu chúng nổi điên, chắc chắn sẽ gây ra thương vong lớn. Hơn nữa rất có thể chúng sẽ tác động đến linh kiếm phong ấn của cả bốn tông môn, tạo nên tổn thất khó lường.”

“Tốt nhất chúng ta phải có kế hoạch dự phòng trước, chẳng hạn như xây dựng một trận phòng hộ. Dù không thể ngăn cản tàn kiếm nổi điên, nhưng cũng có tác dụng báo động trước, để chúng ta có thời gian giảm xóc.”

Hiếm khi Bách Lý Mộ Trần không phản đối ý kiến của Tiêu Bách Đạo, mà hùa theo: “Tiêu chưởng môn nói đúng đó, chi bằng chúng ta hãy xây một trận phòng hộ trước, để hễ tàn kiếm nổi điên thì cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian.”

Hồ Vạn Khuê cũng đồng ý với ý kiến này.

Nếu động tĩnh bất thường của tàn kiếm chỉ diễn ra trong hai, ba ngày thì không nói, nhưng bây giờ nó đã kéo dài mấy tháng trời, rõ ràng rất không bình thường, không thể chủ quan được.

Lộ Chấn Khoan cười khổ, đáp: “Ba vị, ta cũng muốn xây dựng trận phòng hộ lắm chứ. Nhưng thần thức của những tàn kiếm trong Kiếm trủng quá hung ác, các trận pháp sư của Vạn Kiếm Tông của bọn ta không thể đặt trận ở đây.”

“Vì thế, ta có một yêu cầu quá đáng. Ta muốn nhờ ba vị cùng ra tay ngăn cản thần thức của tàn kiếm, để các trận pháp sư hoàn thành trận phòng hộ. Không biết ý của ba vị thế nào?”

Nói thật, ba người Tiêu Bách Đạo không muốn cho lắm.

Bởi làm vậy cực kỳ hao tốn thần thức, chỉ cần bất cẩn xíu thôi là sẽ nguy hiểm đến thức hải ngay.

Nhưng xuất phát từ đại cục, họ chỉ có thể đồng ý.

Vẫn câu nói cũ, bất kể ngày thường bốn tông môn lớn đấu đá nhau thế nào, nhưng vào thời khắc sống còn, họ vẫn sẽ bện thành một sợi dây thừng.

Nếu không thế, thì Ma tộc đã chẳng bị ngăn mãi ở bờ bên kia của biển Vô Cực.

Phượng Khê khẽ cau mày.

Nàng không muốn sư phụ mạo hiểm.

Nhưng nàng không thể nói thẳng thừng ra được.

Cách duy nhất là tiêu hóa toàn bộ những thần thức của tàn kiếm kia, thế thì khi dàn trận, sư phụ nàng và các chưởng môn sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng làm thế nào mới có thể dẫn dụ thần thức của tàn kiếm tới đây nhỉ?

Nàng nhìn chằm chằm kiếm gỗ.

Thanh kiếm gỗ đang trốn trong “núi băng”: “…”

Nàng vừa nói sẽ bảo vệ nó cả đời bình an kia mà!

Chỉ mới chốc lát mà đã thay đổi rồi ư?

Sao trở mặt nhanh thế!

Kiếm gỗ không tình nguyện chui ra khỏi “núi băng”, sau đó khẽ cọ cọ vào Huyết Ma lệnh - nơi quả cầu đen đang ẩn thân, ý đồ cọ sạch lớp sơn đen trên người.

Quả cầu đen tức điên lên.

Kiếm gỗ tưởng mình là lợn rừng đang cọ bùn đấy à?

Trước kia lúc mới nhìn thấy thanh kiếm này, nó đã thấy ngứa mắt rồi, quả nhiên linh cảm của Cầu Cầu nó chẳng sai bao giờ.

Đáng lẽ ra, chủ nhân đừng nên thanh kiếm này, mà nên ném vào Kiếm trủng, để kiếm gỗ tự sinh tự diệt mới phải.

Khi lớp sơn trên thân kiếm gỗ bong ra càng nhiều, lượng cảm xúc tiêu cực mà Phượng Khê cảm nhận được càng tăng cao.

Nàng chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến mấy người Hình Vu nữa, mà trực tiếp khoanh chân ngồi đả tọa.

Mọi người tưởng nàng sắp ngộ đạo, nên chẳng ai quấy rầy nàng.

Hình Vu tỏ vẻ chung niềm vinh dự: “Thấy chưa? Tiểu sư muội của ta lại sắp ngộ đạo rồi. Một năm ngộ đạo tận ba lần, ngoài tiểu sư muội của ta ra thì đâu còn ai làm được nữa!”

Quân Văn bĩu môi.

Sư huynh “ngoài giá thú” như gã, lấy tư cách gì mà nói mấy lời đó?

Vô liêm sỉ.

Cảnh Viêm lại nghiến chặt răng: huynh ấy không thông minh bằng tiểu sư muội, ngộ tính cũng không cao bằng tiểu sư muội, nên huynh ấy nhất định phải liều mạng tu luyện mới được.

Huynh ấy quyết định giảm thời gian ngủ từ hai canh giờ xuống còn một canh giờ.

Tiêu Bách Đạo lại cười nói với Bách Lý Mộ Trần: “Bách Lý chưởng môn, ta có một thắc mắc. Trước kia khi còn ở Hỗn Nguyên Tông, Tiểu Khê chẳng để lộ chút thiên phú nào, sao vừa tới Huyền Thiên Tông của bọn ta đã tỏa sáng rực rỡ thế? Chẳng lẽ do ta có cách dạy dỗ ư?”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Càng già càng mặt dày!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 184: Chương 184



Khi họ nói nói cười cười, Phượng Khê đang phải chịu một cơn đau đớn cùng cực.

Kiểu đau này khác hoàn toàn sự đau đớn khi tu luyện, dường như toàn bộ thần hồn của nàng đang bị gặm nhấm.

Nàng tự nhủ bản thân phải cố gắng chịu đựng.

Bởi chỉ như vậy, nàng mới có thể bảo vệ sư phụ và giấu kín sự tồn tại của kiếm gỗ.

Về phần vì sao nàng không muốn kiếm gỗ bị bại lộ á, có nhiều nguyên nhân lắm.

Thứ nhất, nàng vẫn chưa hiểu rõ mối liên quan giữa kiếm gỗ và những tàn kiếm kia. Nếu kiếm gỗ bị bại lộ, rất có thể sẽ rước rất nhiều rắc rối cho nàng, thậm chí cho cả Tiêu Bách Đạo và Huyền Thiên Tông.

Thứ hai, dường như Ma tộc đang tìm kiếm món đồ gì đó ở Huyền Thiên Tông, rất có thể là kiếm gỗ. Biết có khả năng đó mà nàng còn tiết lộ sự tồn tại của kiếm gỗ, thì thật sự quá ngu xuẩn.

Thứ ba, nếu kiếm gỗ đã ký khế ước với nàng, vậy nàng phải có trách nhiệm bảo vệ nó. Trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ, nàng sẽ không dễ dàng để lộ sự tồn tại của nó.

---

Khi Phượng Khê cảm thấy bản thân thật sự không thể chịu nổi nữa, thanh kiếm gỗ trong nhẫn trữ vật chợt rung mạnh, phát ra tiếng xé gió vù vù.

Những thần thức của tàn kiếm đang tấn công Phượng Khê lập tức biến mất chẳng còn tăm hơi.

Tàn kiếm trong Kiếm trủng giống những con ruồi không đầu, liều mạng chui xuống đáy mộ, hơn nữa toàn thân còn không ngừng run rẩy.

Chỉ trong thời gian chừng trăm hơi thở, toàn bộ mộ kiếm tụt xuống khoảng mười trượng, rồi chìm vào im lặng.

Tất cả mọi người sững sờ trước biến cố này.

Đúng lúc này, Phượng Khê thất khiếu đổ m.á.u, hôn mê bất tỉnh.

Mọi người vội vàng tiến lên cấp cứu, thông qua họ, Cảnh Viêm dường như nhìn thấy mình của những ngày “trẻ dại”.

Chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã tỉnh lại, chẳng qua sắc mặt có hơi tái nhợt.

Nàng cười khổ: “Ta vốn đang trong quá trình ngộ đạo, nhưng ngộ được một nửa lại bị cắt ngang, nên mới thất bại.”

Mọi người chẳng chút nghi ngờ, bởi ban nãy Kiếm trủng vừa xảy ra dị biến, chắc chắn Phượng Khê đã bị ảnh hưởng rồi.

Thấy Phượng Khê không sao, sự chú ý của mọi người lại lần nữa hướng về Kiếm trủng.

Lát sau, Quân Văn rống lên một tiếng, khiến mọi người giật mình sợ hãi.

Tiêu Bách Đạo trợn mắt lườm hắn một cái sắc lẹm: “Con la hét gì đấy?”

Đôi mắt Quân Văn trợn tròn xoe: “Ban nãy tàn kiếm trong Kiếm trủng còn cực kỳ ngông cuồng, ấy thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn thế kia. Mọi người thử đoán xem là vì nguyên nhân gì?”

Hình Vu bĩu môi: “Ngươi biết à?”

Quân Văn hừ lạnh: Đương nhiên biết rồi. Bởi ta thông minh hơn ngươi nhiều. Sở dĩ Kiếm trủng trở nên ngoan ngoãn như thế, chắc chắn là do bị Thiên Đạo cảnh cáo.”

“Vậy vì sao Thiên Đạo lại xuất hiện kịp thời thế? Bởi vì trong lúc ngộ đạo, tiểu sư muội của ta đã giao lưu với linh khí trong trời đất, qua đó, Thiên Đạo cảm nhận được sự khác thường của Kiếm trủng, nên mới ra mặt cảnh cáo.”

“Cũng vì vậy, nên việc ngộ đạo của tiểu sư muội nhà ta mới thất bại.”

“Tóm lại là, tiểu sư muội nhà ta đã dùng cơ hội ngộ đạo của muội ấy, để đổi lấy sự bình yên của Kiếm trủng.”

Mọi người sửng sốt, sau khi ngẫm lại, họ cảm thấy lời Quân Văn khá có lý.

Nếu không trên đời làm gì có lắm truyện trùng hợp như thế. Phượng Khê vừa thất bại trong việc ngộ đạo, Kiếm trủng đã khôi phục trạng thái yên lặng lúc trước.

Hình Vu chẳng có tâm trạng đâu mà đốp chát với Quân Văn, gã bắt đầu tràng dài nịnh nọt: “Ta biết ngay là công lao của tiểu sư muội mà.”

“Lúc trước khi ghé thăm Ngự Thú Môn, tiểu sư muội cũng hóa giải nguy hiểm tiềm tàng của tông môn ta. Tiểu sư muội đi tới đâu là mang theo may mắn đến đó.”

“Tiểu sư muội chẳng những là tấm gương của Nhân tộc, mà còn là điềm lành của Nhân tộc nữa.”

Tuy lời của gã khá “chân chó”, nhưng có rất nhiều người tán đồng với cách nói này.

Nha đầu Phượng Khê này quả là con cưng của điềm lành.

Không nói đâu xa, sau khi nàng tới Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên Tông gặp hết chuyện tốt này đến chuyện tốt khác, nàng không phải điềm lành thì là gì?

Nghe thấy lời khen của mọi người, vẻ mặt Phượng Khê tràn ngập sự xấu hổ: “Đó chỉ là suy đoán của Ngũ sư huynh nhà ta mà thôi, chưa chắc đã là sự thật, ta không dám nhận lời khen của mọi người.”

Quân Văn lẳng lặng ngửa đầu nhìn trời.

Đúng vậy, đều là hắn suy đoán, “suy đoán” được nàng truyền tin “mớm lời”.

Chẳng qua, điều này cũng chứng tỏ kỹ thuật diễn của hắn càng ngày càng tinh vi.

Mừng quá đi mất thôi.

Vả lại, vì sao tiểu sư muội không nhờ những người khác phối hợp diễn?

Vì chỉ mỗi hắn là thích hợp nhất.

Đại sư huynh là kẻ đầu gỗ, bảo huynh ấy nói dối chi bằng g.i.ế.t huynh ấy cho rồi.

Còn tứ sư huynh luôn vác cái mặt “hận đời” kia, làm gì có ai chịu tin lời huynh ấy.

Về phần Hình Vu á, cũng chỉ thân hơi người lạ xíu thôi, chứ sao thân hơn sư huynh cùng tông được.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 185: Chương 185



Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Tiêu Bách Đạo, trong lòng Bách Lý Mộ Trần có một loại cảm giác không nói nên lời.

Thẩm Chỉ Lan mà ông ta coi như bảo bối bị mọi người tránh như tránh tà, còn Phượng Khê bị ông ta bỏ qua lại được tôn làm điềm lành của Nhân tộc.

Chẳng lẽ ông ta thật sự sai rồi ư?

Nếu lúc trước ông ta ra mặt đòi lại công bằng cho Phượng Khê, có khi nào người cười tươi rói hiện tại sẽ là ông ta không?

Ông ta lại nhìn về phía phượng khê, vốn tưởng được mọi người khen ngợi hết lời, tiểu cô nương sẽ đắc ý không thôi.

Kết quả, Phượng Khê luôn miệng khiêm tốn, rồi nói với chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông: “Lộ chưởng môn, nhân lúc tàn kiếm trong Kiếm trủng ngừng nghỉ giây lát, mọi người hãy nhanh chóng lập trận phòng hộ đi ạ.”

Lộ Chấn Khoan khen ngợi Phượng Khê vài câu, rồi lập tức sắp xếp các trận pháp sư trong tông môn tới lập trận phòng hộ.

Tâm trạng của Bách Lý Mộ Trần lại càng phức tạp hơn.

Trái ngược hoàn toàn với ông ta, Tiêu Bách Đạo vui đến độ nở hoa.

Tiểu đồ đệ lại cho ông thêm thể diện rồi.

Đời này, việc chính xác nhất ông làm là nhận Phượng Khê làm đồ đệ.

Nhớ lại ngày đó, ông gặp chuyện bất bình, ra mặt giúp đỡ, dưới tình huống tất cả mọi người không coi trọng Phượng Khê, mắt ông vẫn sáng rực như gương, nhìn thấu nhân tài, chủ động nhận Phượng Khê làm đệ tử thân truyền. Ôi giờ ngẫm lại, ông vẫn không khỏi bội phục sự thông tuệ và quyết đoán của bản thân lúc đó.

---

Thật ra hiện tại Phượng Khê chẳng vui vẻ gì cho cam.

Bởi sau khi kiếm gỗ rung mạnh thì chẳng hề động đậy nữa, sự liên hệ giữa nó và thần thức của nàng cũng trở nên cực kỳ mong manh.

Điều này chứng tỏ kiếm gỗ yếu hơn trước kia nhiều.

Không biết phải làm thế nào mới có thể bồi bổ cho nó nhỉ?

Quả cầu đen nói: “Chủ nhân, ta cảm thấy thanh kiếm nát kia thích Ma giới hơn, chi bằng chúng ta tới Ma giới chơi đi!”

Phượng Khê: “…”

Linh kiếm mà thích Ma giới cái nỗi gì?

Lời như thế nó nói ra mà không thấy ngượng miệng à?

Nó muốn đến Ma giới thì nói thẳng đi, còn đổ vấy cho kẻ khác nữa chứ!

Chim béo cất giọng mềm mại: “Chủ nhân, ta cảm thấy hỏa tủy có thể bồi bổ cho nó đó, hay chúng ta đốt chút hỏa tủy đi!”

Phượng Khê: “…”

Ngươi định bồi bổ cho nó hay định hỏa táng nó thế hả?

Đứa sau còn không đáng tin cậy hơn đứa trước.

Lúc này, cờ Càn Khôn vẫn luôn không có cảm giác tồn tại chợt cất tiếng yếu ớt: “Chủ nhân, ta từng nghe thế kiếm có thể dưỡng kiếm đó. Chi bằng ngươi thử lĩnh hội thế kiếm đi!”

Phượng Khê cảm thấy có hơi ê răng.

Nàng cũng muốn lĩnh hội thế kiếm lắm chứ, nhưng đã thử vô số lần rồi, mà chẳng lần nào thành công cả.

Thất bại nhiều đến độ nàng còn nghi ngờ bản thân ngốc hơn cả Quân Văn.

Sau này, từ khi có thể dùng kiếm pháp và tuyệt chiêu chữ “quỳ” đè đầu cưỡi cổ Quân Văn, nàng không còn cố chấp với thế kiếm như thế nữa.

Không ngờ lúc này đây, cờ Càn Khôn lại nhắc tới thế kiếm.

Vì kiếm gỗ, nàng quyết định thử thêm lần nữa, thế là tung tăng chạy tới học hỏi kinh nghiệm của đám người Lăng Thiên Đình.

Lăng Thiên Đình cũng không giấu riêng, hắn giảng giải chi tiết về quá trình bản thân lĩnh hội thế kiếm.

Tình hình của hắn ta và Quân Văn không khác nhau là bao, hắn ta cũng linh hội được thế kiếm khi tiến vào Tàng Kiếm Phong của Vạn Kiếm Tông lấy kiếm, hơn nữa còn linh hội được tận hai loại.

Phượng Khê hỏi thêm những người khác, họ cũng đều lĩnh hội thế kiếm khi đi lấy kiếm.

Hình Vu tò mò hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội lĩnh hội được thế kiếm gì đấy?”

Quân Văn tức giận lườm gã một cái, đúng là cái hay không nói, chỉ giỏi nói cái dở thôi.

“Kiếm pháp của tiểu sư muội ta siêu tuyệt, căn bản không cần lĩnh hội thế kiếm!”

Đầu tiên mọi người sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu ra.

Tiểu sư muội vẫn chưa lĩnh hội được thế kiếm.

Trong lòng mọi người chợt cảm thấy cân bằng một cách khó hiểu. Hóa ra cũng có chuyện tiểu sư muội không làm được!

Chẳng qua, cũng vì chút khiếm khuyết như vậy, nên họ mới cảm thấy tiểu sư muội càng thân thiết hơn.

Bởi có khiếm khuyết chứng tỏ nàng là con người, chứ không phải một vị thần hư vô mờ mịt.

Lăng Thiên Đình chủ động đề nghị: “Tiểu sư muội, chi bằng muội đến Tàng Kiếm Phong của Vạn Kiếm Tông bọn ta thử xem! Biết đâu muội lại ngộ ra điều gì đó thì sao.”

Phượng Khê cảm thấy thử chút cũng được, bèn gật đầu đồng ý.

Vì thế, Lăng Thiên Đình tới xin phép Lộ Chấn Khoan.

Giờ đây Lộ Chấn Khoan cảm thấy Phượng Khê quý ngang linh thạch, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, nên tất nhiên là đồng ý ngay tắp lự.

Nhóm đệ tử thân truyền dắt nhau tới Tàng Kiếm Phong.

Tàng Kiếm Phong cũng chẳng khác Vạn Kiếm Bích của Huyền Thiên Tông là bao, chỉ khác nhau mỗi cái tên thôi.

Bên trong phong ấn vô số linh kiếm, nếu lĩnh hội được thế kiếm, sẽ nhận được sự tán thành của linh kiếm.

Mọi người không dám tới quá gần, chỉ dám đứng ở nơi cách Tàng Kiếm Phong chừng trăm trượng để nhìn tới.

Lăng Thiên Đình nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội có nhìn thấy sợi tơ hồng phía trước không? Một khi bước qua sợi tơ hồng đó, thế kiếm sẽ biến thành bóng kiếm, tấn công muội, thông qua đó, muội có thể dần dần lĩnh hội thế kiếm. Nếu cảm thấy không chịu được, muội hãy rút lui, bóng linh kiếm không thể bước qua dây tơ hồng.”

Phượng Khê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lăng Thiên Đình vẫn không yên tâm, bèn dặn dò thêm lần nữa.

Giang Tịch cũng tới dặn theo.

Phượng Khê cảm thấy bản thân giống hệt Tôn Ngộ Không bị niệm chú Khẩn Cô Nhi, khiến nàng đau hết cả đầu.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 186: Chương 186



Mãi một lúc lâu sau, Giang Tịch mới dặn xong.

Phượng Khê bước qua sợi tơ hồng, chờ bóng linh kiếm tới tấn công mình.

Nhưng, chẳng có gì xảy ra cả.

Chẳng lẽ do nàng cách xa quá?

Vì thế, nàng tiến về phía trước một bước.

Vẫn chẳng có gì xảy ra cả.

Lại tiến thêm một bước nữa…

Lăng Thiên Đình vốn định ngăn cản, nhưng thấy Phượng Khê chẳng có chuyện gì cả, sợ cắt ngang quá trình lĩnh hội của nàng, nên hắn ta không dám mở lời.

Mấy người Giang Tịch cũng có suy nghĩ tương tự.

Khi Phượng Khê cách Tàng Kiếm Phong chừng ba mươi trượng, mọi thứ vẫn bình yên như cũ.

Đừng bảo linh kiếm trong Tàng Kiếm Phong này đều… c.h.ế.t hết rồi đấy nhé?

Trong lúc nàng mải suy nghĩ miên man, vài thế kiếm biến thành bóng linh kiếm phóng về phía nàng với tốc độ nhanh như chớp mà chẳng hề báo trước.

Phượng Khê vội vàng kết ấn, linh lực hóa thành vô số sợi dây đằng, quấn chặt những bóng kiếm kia, còn nàng thì nhanh chóng chạy lùi về sau.

Bất kể tu vi cao thấp, thì khả năng chạy trốn của nàng luôn mạnh nhất.

Chỉ trong một cái chớp mắt, nàng đã bước ra khỏi dây tơ hồng.

Lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Bởi Lăng Thiên Đình từng nói, những bóng kiếm kia sẽ không vượt qua dây tơ hồng.

Nhưng nàng vui mừng quá sớm rồi.

Những bóng kiếm kia chẳng hề tạm dừng, mà cứ thế xông thẳng về phía nàng.

Phượng Khê sợ tới mức hét ầm lên, đôi tay không quên vội vàng kết ấn.

Lăng Thiên Đình và mấy người Giang Tịch cũng không ngờ sẽ xảy ra biến cố này, đồng thời lao tới giúp đỡ.

Nhưng dường như những bóng kiếm kia đã nhằm vào Phượng Khê, chúng chuyên môn đuổi theo nàng.

Quân Văn hét lên: “Tiểu sư muội, muội chạy nhanh lên. Chạy ra xa Tàng Kiếm Phong một chút, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Kết quả, dù Phượng Khê có chạy xa đến đâu, thì phía sau vẫn có một chuỗi bóng kiếm đuổi sát núi…

Phượng Khê phát điên lên được!

Đừng bảo thế kiếm của Vạn Kiếm Tông đều thành tinh hết đấy nhé?

Nàng đã chạy xa thế rồi, sao chúng vẫn đuổi theo nàng vậy?

Có khi nào là họa do kiếm gỗ gây ra không nhỉ?

Tiếc là kiếm gỗ trong nhẫn trữ vật im lìm như sắp c.h.ế.t, không có bất cứ phản ứng nào.

Phượng Khê cảm thấy muốn giải quyết chuỗi thế kiếm kia, thì không thể cứng đối cứng được.

Một là do số lượng bóng kiếm quá nhiều, hai là nàng sợ nếu lấy kiếm gỗ ra… thì mâu thuẫn sẽ càng gay gắt hơn, khó mà hòa giải.

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một cách duy nhất, đó là coi chuỗi bóng kiếm kia thành một… bầy chó.

Dù sao chúng cũng chỉ là ý thức còn sót lại biến thành, chắc chắn không thể chống đỡ được lâu.

Vì thế, chỉ cần nàng cứ chạy mãi, cứ kéo dài thời gian thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tan biến thôi.

Vì thế, con hàng Phượng Khê bắt đầu vui vẻ chạy khắp Vạn Kiếm Tông!

Chỉ cần không c.h.ế.t, nàng sẽ liều mạng chạy.

Phượng Khê cố ý chạy đến nơi có người, thi thoảng gặp người đi qua, nàng cũng sẽ hét lớn báo hiệu: “Mau tránh ra! Thế kiếm điên rồi.”

Nhóm quần chúng hóng hớt của Vạn Kiếm Tông kinh ngạc đến độ suýt lồi mắt.

Thế kiếm không thể vượt qua sợi tơ hồng kia mà? Sao giờ lại chạy đến tận đây rồi?

Với lại, vì sao chúng lại đuổi theo Phượng Khê?

Chẳng lẽ là chủ động nhận chủ?

Không, trông càng giống như… g.i.ế.t chủ hơn ý!

Trọng điểm của số ít người lại nằm ở một vấn đề khác, đó là: sao tốc độ chạy của Phượng Khê còn nhanh hơn cả thế kiếm vậy? Tốc độ này sắp đuổi kịp tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh rồi đấy!

Đang chạy, Phượng Khê chợt giật mình: nàng có bùa chú kia mà! Nàng chạy cái gì?

Đều tại trước kia quá nghèo, không dùng nổi bùa chú, nên trong lúc nhất thời nàng mới không nhớ ra!

Nghĩ đến đây, Phượng Khê rút ra khỏi nhẫn trữ vật một xấp bùa nổ, rồi vừa chạy vừa nở nụ cười âm hiểm với chuỗi thế kiếm.

Sau đó, nàng tung bùa về phía chúng.

Khi âm thanh nứt vỡ vang lên hết đợi này đến đợt khác, một số thế kiếm trực tiếp tan biến, một số khác thì mờ đi nhiều.

Một số còn lại thì quay đầu bỏ chạy.

Phượng Khê cười lạnh, đuổi nàng cho chán chê rồi muốn chạy á? Nào có dễ thế!

Nàng cầm bùa nổ đuôi sát theo sau: “Đứng lại! Tất cả đứng lại cho ta! Nếu không đừng trách ta không nể tình.”

Tốc độ chạy trốn của đám thế kiếm kia lại càng nhanh hơn.

Có ngu mới đứng lại.

Đám người Giang Tịch vất vả lắm mới chạy đến nơi, thấy vậy thì tỏ vẻ: “…”

Ban nãy không phải thế kiếm đang đuổi g.i.ế.t tiểu sư muội ư? Sao bây giờ lại đảo ngược tình thế rồi?

Chuỗi thế kiếm kia phớt lờ, chẳng thèm quan tâm đến họ, cứ thế chạy lướt qua người họ.

Ngay sau đó, Phượng Khê đuổi tới: “Các vị sư huynh, sư tỷ, mọi người trò chuyện trước đi, đợi muội dạy dỗ đám oắt con kia rồi đến chơi với mọi người sau.”

Mọi người: “…”

Hình Vu tinh mắt nhìn thấy xấp bùa trong tay Phượng Khê, bèn hỏi Quân Văn: “Trước đó các ngươi đến thành Thiên Thủy, tiểu sư muội mua nhiều bùa chú thế cơ à?”

Quân Văn gật đầu: “Ừ, đúng là mua khá nhiều.”

Dùng khuôn đóng được vài bao cơ mà.

Phượng Khê nhanh chóng đuổi tới tàng Kiếm Phong, chuỗi thế kiếm kia không chạy nữa, mà quay đầu tấn công nàng.

Lúc này Phượng Khê mới phát hiện nơi đây cấm dùng bùa.

Nàng sợ tới mức hét lên một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.

Đám người Giang Tịch vừa đuổi tới: “…”

Lần này Phượng Khê có kinh nghiệm rồi, sau khi chạy đến nơi cho phép sử dụng bùa, nàng bèn đứng lại, không chạy nữa.

Mà chống nạnh khiêu khích chuỗi thế kiếm kia: “Đuổi tiếp đi! Có giỏi thì đuổi tiếp đi!”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 187: Chương 187



Những thế kiếm kia tức đến run người, nhưng cũng chẳng còn cách nào với Phượng Khê, bèn chuẩn bị rút về Tàng Kiếm Phong.

Không ngờ Phượng Khê lại nói: “Đừng đi chứ! Nếu đã ra rồi thì ở lại chơi lát đi. Có giỏi thì các ngươi đừng đánh hội đồng, từng thanh một ra đây đấu tay đôi với ta xem nào. Yên tâm, ta đảm bảo không dùng bùa chú, cũng sẽ không chạy, nếu nói không giữ lời, ta sẽ làm chó!”

Quả nhiên những thế kiếm kia đứng lại, sau đó… hợp thành một bóng kiếm.

Bảo muốn đấu tay đôi kia mà! Xông lên đây!

Phượng Khê: “… Gâu gâu gâu!”

Sau đó nhanh tay lẹ mắt tung một đống bùa nổ về phía bóng kiếm.

Bóng kiếm bị nổ thành năm, bảy mảnh, hoàn toàn bị phá hủy.

Hừ!

Định chơi xỏ nàng á?

Cũng không hỏi xem cái danh bà tổ thuộc tính chó của nàng từ đâu mà đến!

Chứng kiến toàn bộ quá trình, đám người Giang Tịch tỏ vẻ: “…”

Phượng Khê vô thức nhớ ra thiết lập tính cách của mình, bèn cố gắng vớt vát: “Ban nãy muội sốt ruột nên nói nhịu. Muội vốn định quên, quên, quên cơ. Mọi người đừng hiểu lầm nhé.”

Đám người Giang Tịch: “…”

Lời nói dối trắng trợn như thế, mà vẫn có người tin cho được. Quân Văn tỏ vẻ tò mò hỏi: “Tiểu sư muội, muội quên chuyện gì vậy?”

Phượng Khê chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt tràn ngập sự kiêu ngạo: “Muội quên nói với những thế kiếm kia rằng, không phải muội không thể lĩnh hội chúng, mà do chúng không xứng. Một thiên tài như muội nên tự sáng tạo ra một loại thế kiếm cho riêng mình, một loại thế kiếm độc nhất vô nhị!”

Mọi người: “…” Nàng cũng biết tự dát vàng lên mặt mình đấy nhỉ?

Tự sáng tạo ra thế kiếm á?

Tiền nhân đã lĩnh hội hàng ngàn loại thế kiếm, nàng có thể nghĩ ra loại mới nào?

Quân Văn sửng sốt giây lát, rồi lập tức nói: “Đúng! Đều do chúng không xứng! Tiểu sư muội tài giỏi như vậy, có ngộ tính cao như vậy, chắc chắn có thể tự sáng tạo ra một thế kiếm của riêng mình.”

Hình Vu cũng góp lời: “Đúng đó, đừng nói một thế kiếm, tiểu sư muội, ta cảm thấy muội sẽ sáng tạo được ít nhất hai thế kiếm.”

Mọi người: “…”

Lúc này, mấy người Lộ Chấn Khoan nghe tin vội vàng đuổi tới.

Nhìn thấy Phượng Khê vẫn bình an vô sự, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Khê nói với vẻ tự trách: “Lộ chưởng môn, nếu không tại ta đưa ra đề nghị đến Tàng Kiếm Phong quan sát thế kiếm, thì sẽ không gây ra sự việc hỗn loạn phía sau, gây thêm rắc rối cho ngài và Vạn Kiếm Tông.”

Lộ Chấn Khoan xua tay: “Không sao, chỉ cần ngươi không bị thương là được.”

“Về việc bị những thế kiếm kia gây khó dễ, có lẽ có liên quan đến việc trong lúc ngộ đạo, ngươi giao lưu với linh khí của Thiên Đạo, khiến Thiên Đạo phát hiện ra rồi trấn áp Kiếm trủng, nên chúng mới trả thù ngươi. Ngươi bị tai bay vạ gió thì đúng hơn.”

Phượng Khê: “…”

Ngài giỏi bổ não thật đấy.

Đấy, nàng đã bảo mà, chỉ cần thiết lập tính cách ổn, thì bản thân chẳng cần làm gì đã có người bổ não nghĩ sẵn lý do giúp mình rồi.

Lộ Chấn Khoan sai người chuẩn bị bàn tiệc phong phú để chiêu đãi mọi người.

Trong lúc ăn uống linh đình, Phượng Khê lại được mọi người điểm danh khen ngợi hết lời.

Trên đường về phòng dành cho khách, Tiêu Bách Đạo ngà ngà say, ông nói với bốn đồ đệ: “Quyết định chính xác nhất trong đời vi sư là nhận mấy đứa các con làm đồ đệ. Vi sư coi như sống không uổng kiếp này rồi.”

Tuy ông thường hay thiên vị Phượng Khê, nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, dù ngày thường hay mắng mỏ, răn dạy, nhưng có thương mới có mắng, có răn.

Phượng Khê định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt thành lời.

Vào những lúc thế này, bất kể khua môi múa mép, nịnh nọt thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nàng sẽ dùng hành động thực tế để báo đáp sư phụ.

Quân Văn tung ta tung tăng chạy đến đỡ Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, con đỡ ngài nhé.”

Tiêu Bách Đạo trợn mắt lườm hắn: “Con đỡ ta? Có phải con đang ngầm ám chỉ rằng ta già đến độ đi không nổi rồi đúng không?”

“Nếu con đã hiếu thuận như vậy, thì cõng ta về phòng dành cho khách đi.”

Quân Văn: “…”

Khó trách tiểu sư muội im lặng như thế, hóa ra có đôi khi vỗ m.ô.n.g ngựa sẽ bị ngựa đá trúng mặt.

Đương nhiên Tiêu Bách Đạo sẽ không thật sự bắt Quân Văn cõng, ông chỉ đang trêu hắn mà thôi.

Khi năm sư đồ chuẩn bị tách ra, ai về phòng nấy, Tiêu Bách Đạo dặn dò bốn đệ tử nghi ngơi cho tốt, đừng tu luyện không biết ngày đêm.

Bốn đồ đệ luôn miệng đồng ý.

Sau đó, sau khi quay về phòng, cả bốn đồng loạt bắt đầu tu luyện.

Chỉ cần không c.h.ế.t, nhất định phải liều mạng cố gắng.

Phượng Khê tu luyện mãi tới khi rạng sáng mới chịu đi nghỉ ngơi.

Lúc này, vô số thế kiếm bay ra khỏi Vạn Kiếm Phong, biến thành bóng kiếm, rồi lén lút bay về khu dành cho khách.

Bây giờ đang là đêm khuya, chúng đều biến thành bóng, còn chuyên bay sát mặt cỏ, nên đệ tử tuần tra của Vạn Kiếm Tông chẳng hề phát hiện ra.

Chỉ chốc lát sau, đám thế kiếm đã bay tới phòng của Phượng Khê, rồi chen qua khe cửa mà vào trong.

Khi chúng chuẩn bị báo thù rửa hận, Phượng Khê ngồi bật dậy, giơ gối đầu lên.

Lúc bấy giờ đám thế kiếm mới phát hiện, thứ Phượng Khê gối lên không phải gối thật sự, mà là một chồng bùa nổ.

Cao chừng một thước.

Đám thế kiếm sợ tới độ chạy tán loạn ra ngoài, nhưng do số lượng quá nhiều, nên có kha khá thế kiếm bị kẹt trong cửa.

Do động tác quá lớn, chúng thậm chí còn đ.â.m nát cửa.

Không sai đâu, cửa phòng bị đ.â.m thành một đống bột gỗ vụn.

Chịu đựng gió đêm lạnh đến run người, Phượng Khê lẳng lặng đưa ra một quyết định.

Bất kể thế nào, ngày mai nàng cũng phải quay về Huyền Thiên Tông mới được.

Không thể ở lại nơi quỷ quái như Vạn Kiếm Tông này nữa.

Nàng chưa từng nghe nói thế kiếm biết đánh lén người vào lúc nửa đêm.

Còn là tổ chức thành đoàn thể đánh hội đồng nữa chứ!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 188: Chương 188



Ngày hôm sau, khi Quân Văn tới tìm Phượng Khê, nhìn khung cửa trống rỗng và bột gỗ vụn đầy đất, vẻ mặt hắn hiện rõ sự kinh ngạc và sùng bái.

“Tiểu sư muội, hiện tại kiếm pháp của muội đã xuất thần nhập hóa đến mức có thể c.h.é.m cửa thành bột mịn rồi ư? Bộ kiếm pháp mà muội nghĩ ra lợi hại quá nhỉ!”

Phượng Khê: “…”

Phượng Khê kể lại chuyện tối qua cho Tiêu Bách Đạo nghe, Tiêu Bách Đạo cũng cảm thấy không thể ở lại Vạn Kiếm Tông thêm nữa, bèn tìm Lộ Chấn Khoan để nói lời tạm biệt.

Hồ Vạn Khuê và Bách Lý Mộ Trần cũng định rời đi vào hôm nay, bởi chuyện của Kiếm trủng đã được giải quyết rồi.

Đúng lúc này, họ nhận được một tin tức, rằng hoa Diên Vĩ Gân Xanh ở rìa rừng Sương Mù đang nở rộ.

Mọi người vui mừng không thôi!

Hằng năm rừng Sương Mù luôn bị sương mù bao phủ, loại sương mù này có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh.

Thế nên hiếm có ai dám mạo hiểm tiến vào.

Nhưng cứ cách vài năm, sương mù sẽ tan chừng nửa tháng.

Mà thứ khiến sương mù tan chính là hoa Diên Vĩ Gân Xanh. Trong vòng ba ngày kể từ khi Diên Vĩ Gân Xanh nở rộ, sương mù sẽ dần dần tan biến hết.

Sau khi bàn bạc, bốn người Bách Lý Mộ Trần quyết định để các đệ tử thân truyền lập tức xuất phát đến rừng Sương Mù để tham gia thí luyện.

Bốn người họ cũng đích thân tới tọa trấn ở bên ngoài.

Khi đoàn người Phượng Khê tới rừng sương mù, tất cả đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông và những đệ tử thân truyền còn lại của Ngự Thú Môn đều có mặt đông đủ rồi.

Chỉ thiếu mỗi Thẩm Chỉ Lan.

Bởi vì Bách Lý Mộ Trần vẫn chưa hủy bỏ lệnh cấm túc nàng ta.

Trong ánh mắt Lộ Tu Hàm nhìn Phượng Khê tràn ngập sự độc ác, đều tại ả khốn này giở trò, mới hại Chỉ Lan sư muội ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.

Phượng Khê, ngươi đợi đó cho ta, rừng Sương Mù chính là nơi chôn thây ngươi!

Tần Thời Phong nhìn một vòng mà không thấy Thẩm Chỉ Lan đâu, trong lòng có hơi thất vọng.

Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn ta, Hình Vu chỉ hận không thể lập tức chuyển sang làm đệ tử của Huyền Thiên Tông.

Mấy người Tiêu Bách Đạo dặn dò các đệ tử một lúc lâu, rồi mới để họ tiến vào rừng Sương Mù.

Bốn tông môn lựa chọn bốn tuyến đường khác nhau, đây là ý của bốn vị chưởng môn, bởi ít nhiều họ cũng có ý phân cao thấp.

Rõ ràng khi ở Vạn Kiếm Tông, bốn tông môn còn bện chặt thành một sợi dây thừng, ấy thế mà bây giờ lại bắt đầu đấu đá nhau.

Bách Lý Mộ Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiêu chưởng môn, trong cuộc thí luyện cờ Càn Khôn, Phượng Khê đã giành hết nổi bật. Nhưng thú trận pháp không phải yêu thú thật sự. Phương pháp tẩy não của con bé sẽ không có hiệu quả với yêu thú trong rừng Sương Mù, mà Huyền Thiên Tông lại không đủ nhân số, ta thấy chuyến này Huyền Thiên Tông các ngươi sẽ chẳng thu hoạch được gì mấy đâu.”

Tiêu Bách Đạo nhìn ông ta: “Sao ngươi hay thấy thế? Ta còn thấy Hỗn Nguyên Tông các ngươi xếp hạng bét kia kìa.”

Hồ Vạn Khuê và Lộ Chấn Khoan vội tiến lên hòa giải, lời nói cực kỳ ba phải, nhưng trong ý ngoài lời để tỏ vẻ nhất định đệ tử nhà mình sẽ giành hạng nhất cho xem.

Lúc này, Phượng Khê bị Bách Lý Mộ Trần nhắc tới đang… ăn cỏ.

Vừa tiến vào rừng Sương Mù, năm Linh căn trong đan điền của nàng đã bắt đầu nũng nịu đủ trò.

Phượng Khê chỉ đành vừa nhổ thảo dược, vừa nhét vào miệng nhai lấy nhai để.

Thấy nàng nhai hết vài cây thảo dược có độc, nhưng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, bừng bừng sức sống, Cảnh Viêm lại lần nữa nghi ngờ nhân sinh.

Tiểu sư muội còn có thể bách độc bất xâm ư?

Hay là huynh ấy tận dụng luôn một canh giờ để ngủ kia để tu luyện nhỉ?

Đúng lúc này, họ chạm mặt một con Báo Mắt Tím có tu vi tương đương tầng tám Trúc Cơ.

Cảnh Viêm xụ mặt xông lên.

Tầng tám Trúc Cơ thì sao!

Nào có đáng sợ bằng tuyệt chiêu “quỳ” của tiểu sư muội?

Huynh ấy đánh không lại tiểu sư muội, chẳng lẽ còn đánh không lại một con báo ư?

Quân Văn cũng xách kiếm vọt lên, cái miệng liên tục ồn ào: “Tứ sư huynh, con này đệ nhìn thấy trước, huynh đừng giành với đệ!”

Cảnh Viêm hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn.

Báo Mắt Tím vui vẻ không thôi!

Bởi trong mắt nó, Cảnh Viêm và Quân Văn đang chủ động tìm c.h.ế.t!

Vừa hay có thể thay đổi khẩu vị.

Nhưng sau khi giao đấu, nó hối hận rồi.

Bởi vì động tác của Cảnh Viêm và Quân Văn quá uyển chuyển.

Lần nào cũng có thể né tránh đòn tấn công của nó, đến nỗi ngay cả góc áo của họ, nó cũng chẳng thể chạm tới.

Rất nhanh sau đó, Báo Mắt Tím đã không còn sức chống cự.

Khi Cảnh Viêm đang định lấy mạng nó, Phượng Khê hét lên: “Tứ sư huynh, hạ thủ lưu báo!”

Cảnh Viêm không rõ nguyên nhân: “Tiểu sư muội, thứ này không g.i.ế.t còn giữ lại làm gì?”

“Giữ lại làm thú cưỡi cho muội đó! Đi bộ mỏi chân lắm.”

Cảnh Viêm: “…”

Một Luyện Khí kỳ như muội mà đòi ký khế ước với yêu thú tầng tám Trúc Cơ á?

Phượng Khê nói với Báo Mắt Tím: “Làm thú cưỡi cho ta, ta giữ mạng cho ngươi. Đồng ý không?”

Báo Mắt Tím rất có cốt khí… gật đầu thật mạnh.

Sống heo hắt còn hơn c.h.ế.t tử tế.

Làm thú cưỡi thì làm thú cưỡi thôi.

Phượng Khê: “…”

Nàng vốn tưởng còn phải mất công giáo dục tư tưởng, rồi dùng tuyệt chiêu chữ “quỳ” tra tấn nó thêm một thời gian, ai ngờ nó lại đồng ý nhanh thế?

Ai bảo yêu thú kiêu ngạo khó thuần, thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục hả?

Đúng là chỉ giỏi nói linh ta linh tinh!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 189: Chương 189



Phượng Khê bắt đầu tiến hành ký khế ước với Báo Mắt Tím, đồng thời cũng hứa hẹn, đợi đến khi rời khỏi rừng Sương Mù, nàng sẽ giải trừ khế ước với nó.

Vì có lời hứa này, quả cầu đen và chim béo mới không thèm so đo với Báo Mắt Tím. Một linh sủng tạm thời mà thôi, không đáng để chúng phải hao tâm tốn sức.

Bởi vậy, Báo Mắt Tím tưởng chúng là hai con gà yêu, ánh mắt nhìn chúng tràn ngập sự coi thường.

Phượng Khê ngồi trên lưng Báo Mắt Tím, vừa nhai thảo dược vừa hỏi: “Sương mù trong rừng Sương Mù đến từ đâu?”

Quân Văn đáp: “Ta nghe nói chúng xuất phát từ khu vực trung tâm của khu rừng, nhưng cũng chẳng ai biết vì sao chúng lại lan ra khắp rừng. Chỉ biết khi có sương mù, không ai dám tiến vào.”

Rừng Sương Mù được chia làm ba khu vực: khu vừng rìa ngoài, khu vực bên trong và khu vực trung tâm.

Phạm vi thí luyện của mấy người Phượng Khê ở khu vực bên trong, bởi khu vực trung tâm là địa bàn của yêu thú Nguyên Anh, nếu họ tiến vào đó, không phải đi thí luyện mà là đi tìm c.h.ế.t.

Phượng Khê chỉ thuận miệng hỏi, sau khi nhận được đáp án, nàng nhanh chóng đổi chủ đề khác.

Khi đoàn người đang cười đùa, Phượng Khê cảm thấy ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống. Ban đầu nàng vốn tưởng do bị cây cối che khuất, nhưng vùng đan điền của nàng nhanh chóng truyền tới một cơn đau đớn mơ hồ.

Nàng nhìn vào đan điền, phát hiện năm Linh căn đang kết thành trận sao.

Phượng Khê: “…”

Tình báo lần này đã chuẩn xác chưa thế?

Nàng không dám chủ quan, vội vội vàng vàng lấy cột thu lôi tự chế ra, sẵn sàng “gắp lửa bỏ tay người” bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt ba người Giang Tịch ngẩn ra.

“Tiểu sư muội, muội, muội đang định làm gì thế?”

Phượng Khê thở dài: “Từ sau khi ký khế ước với cờ Càn Khôn, lòng muội vẫn luôn bất an, cảm thấy bản thân có thể bị sét đánh bất cứ lúc nào, nên đã chuẩn bị trước một chút.”

Ba người Giang Tịch: “…”

Có cần thiết phải thế không?

Lôi kiếp chỉ giáng một lần thôi, họ chưa từng nghe nói lôi kiếp còn chia đợt để giáng luôn đấy.

Với lại, cái thứ đồ mà nàng chế tạo có hiệu quả thật không đấy?

Lôi kiếp đâu phải tia sét bình thường, sao có thể dẫn đi được?

Phượng Khê lại nói tiếp: “Lỡ thật sự có thiên lôi giáng xuống người muội, các huynh nhớ cách xa xa chút nhé. Muội sợ đến khi đó lại vô tình dẫn sét đến người các huynh.”

“Các huynh đừng ôm suy nghĩ san sẻ giúp muội, kẻo đến khi đó muội còn phải phân tâm chăm sóc các huynh ấy chứ. Ngũ sư huynh, huynh là người thông minh, đến lúc đó nhớ kéo đại sư huynh và tứ sư huynh tránh xa ra nhé.”

Quân Văn có cảm giác như được giao sứ mệnh quan trọng, tự hào không thôi: “Tiểu sư muội, muội yên tâm. Cứ giao cho ta, ta đảm bảo không để hai huynh ấy kéo chân sau muội.”

Giang Tịch: “…”

Cảnh Viêm: “…”

Đúng lúc này, sắc trời hoàn toàn tối sầm.

Phượng Khê bảo ba người Giang Tịch lùi ra xa, hơn nữa nàng còn tranh thủ thời gian giải trừ khế ước với Báo Mắt Tím.

Báo Mắt Tím vốn tưởng phải c.h.ế.t chung với Phượng Khê, không ngờ nàng lại sẵn lòng thả cho nó một con đường sống.

Báo Mắt Tím cực kỳ cảm động, sau đó… nó giơ chân chạy mất.

Cảm động thì cảm động, nhưng tự do quan trọng hơn.

Phượng Khê lười để ý đến nó, nàng nói với cờ Càn Khôn: “Nếu lát nữa ta không thể dẫn lôi kiếp đi, cũng không thể chịu được uy lực từ lôi kiếp, ngươi nhớ phải kéo ta vào trong cờ Càn Khôn đó, biết chưa?”

Cờ Càn Khôn cũng biết hiện tại là thời điểm sống còn, nên sảng khoái đồng ý.

Cùng lắm nó thì chìm vào giấc ngủ đông, chứ đâu thể trơ mắt nhìn chủ nhân bị đánh c.h.ế.t được.

Bởi dù sao thì họa này cũng từ nó mà ra.

Nó có lỗi với chủ nhân.

Ân tình mà chủ nhân dành cho nó, nó có trả tám đời cũng không hết.

Cảm nhận được suy nghĩ của nó, lương tâm vốn rời nhà trốn đi của Phượng Khê có hơi áy náy xíu.

Nhưng bây giờ, nàng càng muốn kiểm nghiệm xem cột thu lôi của nàng có tác dụng không…

Nàng vừa nghĩ tới đây, một tia sét màu tím cắt ngang bầu trời đen kịt, bổ thẳng xuống nơi mà Phượng Khê đứng.

Giang Tịch và Cảnh Viêm vô thức muốn tiến lên đỡ giúp, nhưng lại bị Quân Văn túm chặt.

“Nếu tu vi của hai huynh đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đệ tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng với tu vi hiện tại, hai huynh tới đó cũng chỉ là mang thêm rắc rối cho tiểu sư muội thôi.”

Giang Tịch và Cảnh Viêm chỉ đành cắn răng đứng yên.

Khi tia sét màu tím sắp bổ vào người Phượng Khê, nàng nhấc chân… chạy.

Ba người Giang Tịch: “…”

Cũng đúng thôi, chỉ có kẻ ngốc mới đứng yên chờ sét đánh.

Phượng Khê chạy đằng trước, tia sét màu tím đuổi sát theo sau, nhất quyết không chịu bỏ qua cho nàng.

Ban đầu Phượng Khê còn chạy theo đường thẳng, nhưng sau đó, nàng bắt đầu chạy vòng quanh gốc cây.

Vừa chạy vừa quấn dây sắt quanh gốc cây.

Trong lúc đuổi theo, tia sét màu tím vô tình chạm phải dây sắt. “Piu”, uy lực của tia sét truyền qua cột thu lôi, truyền tới cây cổ thụ.

Cây cổ thụ lập tức cháy thành than.

Uy lực của tia sét cũng giảm hơn phân nửa.

Phượng Khê: “…?”

Xem ra lôi kiếp cũng chỉ đến thế mà thôi, dù có chút linh trí thì cũng phải khuất phục trước bản năng.

Tia sét màu tím tức đến độ b.ắ.n ra tia lửa, bổ thẳng về phía Phượng Khê.

Phượng Khê lại nhấc chân chạy tiếp.

Nàng còn chơi xấu ném hết sợi dây sắt này đến sợi dây sắt khác về phía sau.

Tia sét màu tím vô tình chạm phải một sợi, lại hao tổn một phần uy lực nữa.

Nó sắp tức c.h.ế.t rồi!

Nó đánh nhiều người như thế, đây là lần đầu tiên gặp được người “chó” đến độ này.

Đúgn lúc này, Phượng Khê thất khiếu đổ m.á.u, ngã quỵ trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Tia sét màu tím: “…”

Ơ?

Lại chơi chiêu gì thế?

Nó có nên đánh không nhỉ?

Hay là cứ chờ một lát xem thế nào?
 
Back
Top Bottom