Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 120: Chương 120



Lộ Tu Hàm nghe vậy thì nghiến chặt răng, không nói gì nữa.

Ra tới sau núi ở Đông Phong, đập vào mắt mọi người là một biển hoa.

Những bông thược dược tơ vàng có màu sắc rực rỡ, thoạt trông như mây tía phía cuối chân trời.

Phượng Khê chạy vào giữa biển hoa, bảo Quân Văn dùng đá lưu ảnh ghi lại cho nàng vài khoảnh khắc đẹp.

Quân Văn sửng sốt.

Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, tiểu sư muội vừa gầy vừa nhỏ, sắc mặt tái nhợt như quỷ vậy.

Nhưng lúc này đây, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, mỗi khi cười lại để lộ hai má lúm đồng tiền, toàn thân tràn ngập sự sống động, linh hoạt khó diễn tả thành lời, cơ thể cũng cao lớn hơn nhiều.

Hóa ra, trong lúc vô thức, tiểu sư muội đã hóa kén thành bướm.

Sau đó, hắn nhìn thấy ở nơi cách đó không xa, có một con thiêu thân cực kỳ, đ.â.m thẳng về phía Phượng Khê…

Nhìn thấy ánh mắt của Quân Văn, Phượng Khê biết ngay sau lưng mình có gì đó. Lúc này nàng đang đứng giữa biển hoa, nếu nàng là người bình thường, thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là nhón chân bay lên trời.

Mà một khi như thế, thì lại đúng đà lao tới của con thiêu thân to đùng kia, mạng nhỏ của nàng sẽ đăng xuất ngay.

Nhưng Phượng Khê đâu phải người bình thường. Ngay giây phút nhìn thấy miệng Giang Tịch mấp máy chữ “không”, nàng gần như quỳ gối trên mặt đất theo bản năng, rồi biểu diễn một cú quỳ trượt dài…

Dẫu bị hoa cản trở, nàng vẫn trượt được hơn một trượng.

Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn tổ sư gia đã giúp nàng nắm vững một kỹ năng mới!

Sau khi Phượng Khê quỳ xuống, tuyệt chiêu “thiên la địa võng” của Giang Tịch cũng lập tức đánh tới, trói chặt con thiêu thân kia, tránh cho nó tấn công Phượng Khê thêm lần nữa.

Phản ứng của Mục Tử Hoài chậm nửa nhịp, nhưng kiếm của hắn ta cũng tới ngay sau đó.

Tu vi của mấy người Quân Văn thấp hơn, nên tốc độ cũng chậm hơn.

Chỉ mỗi Lộ Tu Hàm chẳng hề có ý định ra tay.

Hắn ta chỉ hận không thể vỗ tay cho con thiêu thân kia, hận không thể cổ vũ nó mau chơi c.h.ế.t Phượng Khê, sao có thể ra tay giúp nàng được?

Thậm chí hắn ta còn định nhân cơ hội đó để đánh lén nàng, nhưng nghĩ đến hậu quả, hắn ta lại cố kiềm chế lại.

Lúc này, cuối cùng Phượng Khê cũng nhìn thấy rõ con vật tấn công sau lưng mình.

Đó là một con thiêu thân cực lớn, có đôi cánh dài cỡ một trượng.

Trên cánh nó tràn ngập những hoa văn hình mắt người, râu và bụng nó được bao phủ bởi những sợi lông mịn lóe ra ánh sáng xanh.

Cái miệng nó giống hệt ống hút, đang không ngừng mấp máy.

Phượng Khê đang định sử dụng tuyệt chiêu của mình, chẳng ngờ bụng của con thiêu thân kia đột nhiên phình to như quả bóng.

Sắc mặt Giang Tịch tái đi: “Nó muốn tự bạo! Mau tránh ra!”

Mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Huynh ấy vừa dứt lời, con thiêu thân kia lập tức tự bạo, một luồng linh lực cực lớn san phẳng biển hoa.

Nơi nó đậu còn bị nổ thành một hố to.

Khi tầm nhìn của đám người Giang Tịch khôi phục, họ phát hiện không thấy Phượng Khê đâu nữa.

Quân Văn khóc rống lên: “Chắc chắn tiểu sư muội đã bị chôn sống rồi! Mau, đào mau lên!”

Mọi người sốt ruột đào bới, nhưng lại chẳng đào được cái gì.

Người đâu?

Biến mất giữa không trung ư?

Trong mắt Lộ Tu Hàm hiện rõ sự phấn khích. Hắn ta vốn định dụ nàng tới kiếm sơn rồi gài bẫy nàng, chẳng ngờ nàng lại tự gặp xui xẻo ngỏm củ tỏi rồi.

Đây là báo ứng!

Đáng đời nàng!

Sắc mặt Mục Tử Hoài lại cực kỳ hoảng loạn, đang yên đang lành lại chẳng thấy người đâu, hắn ta biết giải thích với Huyền Thiên Tông thế nào đây?

Hắn ta không dám giấu diếm, vội vàng báo cáo đầu đuôi mọi chuyện cho Bách Lý Mộ Trần.

Ban đầu Bách Lý Mộ Trần cảm thấy đại đồ đệ nói linh tinh, đang ngắm hoa sao có thể xảy ra chuyện?

Vả lại, dẫu con thiêu thân tự bạo thật, thì cũng không thể nổ tung một người chứ?

Phải xác nhận đi xác nhận lại, ông ta mới chịu tin tưởng.

Ông ta đành căng da đầu kể lại chuyện này cho Tiêu Bách Đạo nghe.

Không thể không nói, những lời tẩy não của Phượng Khê trong khoảng thời gian này đã phát huy hiệu quả, tuy Tiêu Bách Đạo sốt ruột, nhưng không hề lo đến ngất xỉu như lần trước nữa.

“Đến xem xét hiện trường trước đã!”

Bách Lý Mộ Trần thở phào nhẹ nhõm. Ông ta nghe nói, lần trước khi Phượng Khê xảy ra chuyện ở Ngự Thú Môn, lão già này suốt ruột phát điên rồi.

Nếu lần này cũng ầm ĩ lên, thì thật sự không dễ dàn xếp.

Hai người lập tức dẫn theo một nhóm “lãnh đạo cấp cao” của Hỗn Nguyên Tông tới biển hoa.

Giờ đây đã không thể gọi là biển hoa nữa, mà phải gọi là một mớ hỗn loạn.

Khi nghe chúng đệ tử miêu tả lại vẻ ngoài của con thiêu thân kia, Cát đường chủ của Truyền Công Đường kinh ngạc hỏi: “Bướm xanh mắt người ư? Thứ này đã bị diệt sạch từ mấy vạn năm trước rồi kia mà, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?”

“Những hoa văn hình mắt ở cánh nó có tác dụng mê hoặc thần trí, khiến người ta rơi vào ảo cảnh. Cũng may mấy đứa tốt số, đã dùng linh lực trói chặt nó trước, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng.

Nếu việc Ngự Thú Môn xuất hiện Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh trước đó còn có thể coi là sự trùng hợp, thì việc bướm đêm mắt người xuất hiện ở Hỗn Nguyên Tông chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên.

Sợ rằng sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Là trò quỷ của Ma tộc? Hay còn có một thế lực khác?

Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là Phượng Khê đâu rồi.

Đang yên đang lành, sao có thể biến mất được?

Cổ trưởng lão am hiểu trận pháp nói: “Có lẽ khi bướm đêm mắt người tự bạo đã kích hoạt sự d.a.o động của không gian, Phượng Khê bị cuốn vào khe hở thời không, bị truyền tống tới địa phương khác rồi.”

“Chuyện này cũng có cùng nguyên lý hoạt động với linh bảo truyền tống của Chỉ Lan. Có một vài nơi lực không gian không ổn định, khi bị linh lực tác động sẽ gây ra tình trạng này.”

Mọi người đều cảm thấy ông ta nói có lý, nhưng vấn đề là: Phượng Khê bị truyền tống đến đâu rồi?

Nếu bị truyền tống tới nơi bình an còn tốt, chứ nếu bị truyền tống tới nơi nguy hiểm, chẳng phải sẽ c.h.ế.t thẳng cẳng ư?

Tuy nhiên hồn đăng của Phượng Khê vẫn còn sáng, ít nhất là hiện tại nàng vẫn còn sống.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 121: Chương 121



Bách Lý Mộ Trần nghĩ ngợi thật lâu, rồi mới nói với Tiêu Bách Đạo: “Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.”

“Nha đầu Phượng Khê kia phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ bình an không có việc gì đâu.”

Sắc mặt Tiêu Bách Đạo cực kỳ khó coi, nhưng ông cũng biết lời Bách Lý Mộ Trần không sai.

Chuyện xảy ra hôm nay khác hoàn toàn với chuyện xảy ra ở Ngự Thú Môn. Chuyện xảy ra ở Ngự Thú Môn là do Già Thiên Cuồng Hống đầu sỏ, nhưng chuyện hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Nhớ lại những lời dặn dò của tiểu đồ đệ, ông chỉ có thể kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, gắng gượng đáp lại vài câu.

Bách Lý Mộ Trần thở phào nhẹ nhõm, rồi sắp xếp người tuần tra suốt ngày suốt đêm ở đây. Hễ có gió thổi cỏ lay đều phải báo cáo kịp thời.

Sau khi quay về phòng khách, Quân Văn nói với Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, ngài yên tâm đi, chắc chắn tiểu sư muội sẽ không sao đâu.”

“Nàng có nhiều cách giữ mạng lắm. Nói thế nào nhỉ, dẫu chúng ta đều c.h.ế.t hết, tiểu sư muội vẫn sẽ sống nhăn răng thôi.”

Tiêu Bách Đạo: “Con cút ra ngoài cho ta!”

Thứ không biết nói tiếng người!

Chẳng qua, có những lời của Quân Văn, thật ra lòng ông đã thoáng yên tâm một chút.

Rời khỏi phòng Tiêu Bách Đạo, chẳng hiểu sao Quân Văn cứ cảm thấy bên ngoài có người, nhưng hắn đã ngó nghiêng khắp nơi mà vẫn không thấy ai.

Hắn không nhịn được mà lắc đầu, chắc chắn do tiểu sư muội mất tích, nên hắn mới bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Không ngờ, lúc này Phượng Khê đang thật sự ở bên cạnh hắn.

Nàng hóa thành một con thiêu thân, bay lượn xung quanh hắn.

Chẳng qua, cơ thể của nàng trong suốt.

“Ngũ sư huynh! Ngũ sư huynh ơi! Muội ở đây nè!”

“Mau nhìn muội đi! Muội là tiểu sư muội đáng yêu vô địch vũ trụ của huynh đây mà.”

“...”

Tiếc là bất kể Phượng Khê la hét thế nào, đụng chạm thế nào, Quân Văn đều không có phản ứng.

Phượng Khê thở dài, vậy phải làm thế nào bây giờ?

Chẳng lẽ về sau nàng cứ biến thành A Phiêu thế này ư?

Một A Phiêu cô đơn!

Bởi bất kể là quả cầu đen, chim béo hay Thôn Hỏa Hưu, đều đã mất liên lạc với nàng.

Tuy nhiên bốn loại linh căn vẫn còn đó, trước sau vẫn đê tiện như cũ.

Phượng Khê quyết định bay khắp nơi xem biết đâu lại tìm ra cách.

Đầu tiên nàng bay tới thư phòng của Bách Lý Mộ Trần, lúc này Bách Lý Mộ Trần đang cùng các “lãnh đạo cấp cao” của Hỗn Nguyên Tông bàn bạc về chuyện của Phượng Khê.

Cát trưởng lão của Chấp Pháp Đường nói: “Tuy chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng dẫu sao cũng xảy ra ở Hỗn Nguyên Tông của chúng ta. Nếu Phượng Khê gặp chuyện không may, hoặc vẫn luôn không có tin tức, sợ rằng Huyền Thiên Tông sẽ không để yên.”

Hoàng trưởng lão của Tạp Dịch Đường hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ không chịu để yên thì có thể làm gì? Muốn trách thì phải trách Phượng Khê đen đủi, sao người khác không bị cuốn vào khe hở thời không, mà chỉ mỗi nàng ta bị?”

“Ta thấy nàng ta là kẻ đen đủi trời sinh, không thể trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân nàng ta thôi.”

Phượng Khê đang bay bay, lập tức viết tên Hoàng trưởng lão vào sổ đen.

Lão già c.h.ế.t tiệt kia, ông chờ đó cho ta!

Sớm muộn gì, ta cũng sẽ bắt ông quỳ xuống gọi cha!

Bách Lý Mộ Trần thở dài: “Chẳng bao lâu nữa sứ đoàn của Ma tộc sẽ đến nơi, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này!”

“Ý của ta là cố gắng trấn an cảm xúc của Tiêu Bách Đạo, để ông ta lấy đại cục làm trọng. Chuyện của Phượng Khê cứ tạm gác lại đã, nếu vẫn luôn không có biến chuyển, chúng ta chỉ đành bồi thường cho Huyền Thiên Tông chứ biết sao giờ.”

“Dù sao Phượng Khê cũng là đệ tử thân truyền của Tiêu Bách Đạo, suy bụng ta ra bụng người, nếu đám Tử Hoài gặp chuyện, ta cũng không chịu để yên.”

“Tóm lại, cố gắng dàn xếp, tránh xảy ra mâu thuẫn là tốt nhất.”

Phượng Khê thầm nói: tuy ánh mắt nhìn đồ đệ của lão già Bách Lý Mộ Trần này chẳng ra sao, lòng dạ cũng khá hẹp hòi, nhưng những phương diện khác lại chẳng có vấn đề gì.

Tiếp theo đó, mấy người Bách Lý Mộ Trần bắt đầu bàn bạc việc tiếp đoán sứ đoàn Ma tộc, Phượng Khê không có hứng thú nghe tiếp, bèn bay ra ngoài.

Do giờ đây nàng là A Phiêu, đi đâu cũng không bị ngăn cản, nên con hàng này lập tức bảo tới bảo khố của Hỗn Nguyên Tông.

Suýt chút nữa sáng mù mắt nàng!

Hỗn Nguyên Tông thật sự rất giàu có!

Chỉ riêng linh thạch đã chất chồng như núi, chứ chưa kể đến các loại linh khí và bảo bối khác.

Tiếc là nàng chỉ có thể nhìn mà cảm thán, chứ không thể sờ, càng không thể giấu một hai món.

Nàng thầm nghĩ: nếu thật sự không có cách khôi phục thân thể, vậy nàng quyết định sẽ ở lại đây làm… quản kho.

Ít nhất nhìn đống bảo bối này cũng sẽ giúp tâm trạng nàng tốt lên.

Vì thế, con hàng này “nằm” trên đống linh thạch, bắt đầu xem xét lại toàn bộ sự việc.

Xét tới xét lui, nàng cảm thấy mọi chuyện đều bắt nguồn từ con bướm đêm mắt người kia.

Không có chuyện nó tự nhiên xuất hiện được, hoặc là có ai đó thả ra, hoặc là nó từ nơi nào đó chui ra.

Nghĩ mãi, Phượng Khê nghĩ tới một chỗ.

Hang sâu đằng trước kiếm sơn của Hỗn Nguyên Tông.

Căn cứ theo lời kể của tạp dịch, chưa có bất cứ ai tiến vào hang sâu.

Có người ném đá xuống nhưng chẳng phát ra bất cứ tiếng động nào, không biết là trên đường rơi xuống đã biến thành bột mịn, hay do hang quá sâu, mãi mà đá không rơi đến đáy.

Phượng Khê quyết định tới đó xem sao.

Dù sao bây giờ cũng đâu còn cách nào khác, chỉ có thể làm liều một phen.

Nàng sợ lần này mình đi sẽ không về được nữa, bèn bay đến sân viện của Tiêu Bách Đạo, quỳ trên mặt đất dập đầu lạy Tiêu Bách Đạo ba lạy, rồi mới bay đi.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã bay đến cửa hang.

Lúc này trời vừa hay chạng vạng.

Đám mây phía chân trời bị tia nắng mặt trời cuối ngày nhuộm màu đỏ rực, sáng lạn mê người.

Phượng Khê cắn môi, sau đó nhảy xuống, và rồi… nàng lơ lửng giữa không trung.

Thật ra nàng muốn nhảy xuống cơ, nhưng do hiện tại nàng đang ở trạng thái bay, nên căn bản không thể rơi xuống được.

Con hàng này thử đi thử lại vài lần mà vẫn không thể rơi xuống.

Nàng tức đến nghiến răng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 122: Chương 122



Ngay khi đang bối rối không biết nên làm thế nào, nàng nhìn thấy kiếm sơn ở phía đối diện.

Tròng mắt nàng khẽ đảo, có cách rồi!

Nàng bay tới gần kiếm sơn, rồi xông thẳng vào trong.

Hiện tại kết giới đã chẳng có tác dụng với nàng nữa, nên nàng nhẹ nhàng xuyên qua kết giới.

Sau đó, con hàng này bắt đầu thử chui vào trong linh kiếm.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã thành công.

Bởi kiếm linh sợ run bần bật, nên trực tiếp nhường luôn quyền khống chế linh kiếm.

Phượng Khê mừng rơn, nàng điều khiển linh kiếm rơi xuống hang sâu.

Nàng không nhịn được mà thầm giơ ngón cái với sự thông minh của mình.

Nếu có thể tìm ra cách giải quyết ở dưới hang sâu là tốt nhất, nhưng nếu không tìm thấy thì cũng chẳng sao, nàng sẽ dùng phi kiếm để trao đổi với sư phụ.

Rồi bảo sư phụ tìm luyện khí sư, luyện cho nàng một cơ thể, để nàng tung tăng nhảy nhót.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Phượng Khê cũng rơi xuống mặt đất.

Mặt đất bị ánh sáng màu lam bao phủ, trên mặt đất tràn ngập xương trắng.

Có cả của Nhân tộc, Ma tộc và yêu thú.

Ánh sáng màu lam phát ra từ những con bướm đêm mắt người bám dày đặc ở hai bên vách đá.

Phượng Khê thầm nghĩ: quả nhiên con bướm đêm mắt người kia chạy từ đây ra!

Phượng Khê điều khiển linh kiếm nhảy nhót giữa đống xương cốt.

Những con bướm đêm mắt người giật mình hoảng sợ rồi đồng loạt bay lên, thậm chí có con còn đ.â.m sầm vào nhau, ngã xuống mặt đất.

Phượng Khê nhân cơ hội này điều khiển kiếm đ.â.m xuyên qua cơ thể một con, rồi lại dùng kiếm c.h.é.m một bên cánh nó, treo ngay mũi kiếm như đèn lồng.

Xong xuôi đâu đó, nàng lại điều khiển kiếm bay về phía trước.

Đi qua nơi tụ tập của bướm đêm mắt người, phía trước chỉ còn lại bóng tối đen kịt.

Nhưng nhờ có cánh bướm ở mũi kiếm chiếu sáng, Phượng Khê có thể nhìn rõ cảnh tượng ở gần đó.

Trên mặt đất vẫn tràn đầy xương cốt, hai bên vách đá có rất nhiều dây đằng màu đen, trông cực kỳ quỷ dị.

Nhưng rõ ràng chúng không hề có hứng thú với linh kiếm, để mặc Phượng Khê điều khiển kiếm bay qua.

Vượt qua khu vực này, Phượng Khê lại nhìn thấy ánh sáng xanh.

Trên vách đá và mặt đất bị đám Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh - loại côn trùng ký sinh mà nàng từng gặp ở Ngự Thú Môn - phủ kín.

Xem ra, đám Rệp kia cũng xuất phát từ nơi này.

Tiếp theo đó, Phượng Khê nhìn thấy rất nhiều yêu trùng và yêu thực kỳ lạ, chẳng qua không thấy tung tích của yêu thú hoặc yêu cầm đâu cả.

Cũng không biết đã đi bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một sân khấu bóng loáng như gương.

Trên sân khấu có một bộ xương ngồi ngay ngắn, lòng bàn tay trái hướng lên trên, bàn tay phải thì siết chặt lại, như thể đang nắm thứ gì đó.

Điều quỷ dị là, phía dưới bộ xương có từng làn sương mù nhẹ nhàng tản ra.

Bản năng Phượng Khê mách bảo rằng làn sương mù kia không phải thứ tốt đẹp gì, sở dĩ khung xương kia tọa hóa ở đây, sợ rằng là để trấn áp làn sương mù màu xám.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Phượng Khê đột nhiên điều khiển linh kiếm đặt vào lòng bàn tay phải của khung xương.

Ngay sau đó, khung xương động đậy.

Bắt đầu múa kiếm.

Giờ khắc này, Phượng Khê đã bị mất quyền khống chế linh kiếm, thậm chí còn bị đá ra khỏi thanh kiếm.

Phượng Khê: “…”

Nàng chỉ đành ngoan ngoãn xem khung xương múa kiếm.

Thật ra cũng không đẹp.

Mỗi chiêu thức đều rất vụng về, thậm chí Phượng Khê còn lo rằng khung xương sẽ tan thành từng mảnh.

Nhưng nhìn một lát, nàng lại chìm đắm vào trong đó.

Thoạt trông bộ kiếm pháp này lờ đà lờ đờ, những tưởng mỗi chiêu thức đều rất bình thường, nhưng khi kết hợp lại thì cực kỳ huyền diệu.

Vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng thủ, không có bất cứ sơ hở nào.

Nàng không cầm lòng được, khua tay múa chân học theo.

Sau khi luyện ba lần, khung xương đã ngồi về chỗ cũ.

Mà thần kỳ là, làn sương mù màu xám kia không lan ra nữa.

Phượng Khê muốn chui lại về linh kiếm, nhưng cố thế nào cũng không chui vào được.

Nàng nghĩ: thôi được rồi, chờ quay về tìm một thanh linh kiếm khác là được.

Thấy phía trước không còn đường, Phượng Khê biết nơi này đã là điểm cuối.

Vì thế, nàng quỳ xuống: “Tiền bối, có lẽ ngài ở đây là để trấn áp một thứ gì đó. Ngài đã cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ, nên xứng đáng nhận một lạy của vãn bối.”

“Vãn bối học kiếm pháp của ngài, ngài có ơn dạy dỗ vãn bối, xin hãy nhận một lạy.”

“Người hi sinh thân mình vì đại nghĩa, xin hãy nhận một lạy.”

Dứt lời, nàng cung kính dập đầu ba cái.

Sau đó, nàng cảm thấy trán đau.

Nàng vô thức đưa tay quệt, lòng bàn tay đầy m.á.u.

Lại nhìn trên mặt đất, không biết là sừng của yêu thú gì, mà phía trên đã nhiễm m.á.u đỏ tươi.

Phượng Khê ngẩn ra trong giây lát, sau đó duỗi tay cầm lấy cái sừng kia.

Con hàng này vui phát điên lên được!

Nàng khôi phục rồi!

Nàng biến về làm người rồi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 123: Chương 123



Phượng Khê đoán đây có lẽ là công lao của bộ xương, nên vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy thêm ba cái.

Lần này, nàng học khôn rồi, biết tránh đi đống sừng và xương cốt nhọn hoắt, nên không bị chảy m.á.u nữa.

Lúc này, trong thần thức của nàng vang lên giọng nói của quả cầu đen: “Chủ nhân, đây là địa phương quỷ quái gì thế? Sao lại có khí c.h.ế.t chóc?”

Phượng Khê khó hiểu hỏi lại: “Khí c.h.ế.t chóc ư?”

“Đúng vậy, chính là khí c.h.ế.t chóc! Nếu thứ này lan tràn ra ngoài, thì không bao lâu sau, bên ngoài sẽ không còn bất cứ sinh vật nào sống sót nữa. Ta đoán sân khấu này có lẽ là trận pháp, bộ xương khô kia tự lấy thân mình làm mắt trận, phong ấn khí c.h.ế.t chóc này lại.”

Trước đó Phượng Khê cũng có suy đoán tương tự, chẳng qua nàng không biết làn sương mù màu xám là khí c.h.ế.t chóc thôi.

Đột nhiên nàng nảy ra một suy đoán: bộ xương khô kia vẫn luôn ở đây trấn áp khí c.h.ế.t chóc, nhưng thứ trong tay bị người ta lấy đi, khiến trận pháp xuất hiện lỗ hổng, nên khí c.h.ế.t chóc mới bắt đầu lan tràn ra bên ngoài.

Có vài con bướm đêm mắt người và rệp quỷ hỏa huyền minh cũng nhân cơ hội đó trốn ra.

Lúc trước nàng biến thành A Phiêu, có lẽ do khi bướm đêm mắt người tự bạo đã tỏa ra chút khí c.h.ế.t chóc, bị nàng xui xẻo hít vào.

Vậy vấn đề xuất hiện rồi, pháp khí nằm trên tay bộ xương khô là cái gì?

Đừng nói là… thanh Phi Hồng Kiếm mà Thẩm Chỉ Lan đã lấy đấy nhé!

Đúng là rất có khả năng.

Căn cứ theo lời kể của tạp dịch, những hiện tượng quỷ quái ở kiếm sơn bắt đầu từ khi Thẩm Chỉ Lan mang Phi Hồng Kiếm đi.

Mà nghe nói, quá trình Thẩm Chỉ Lan lấy được Phi Hồng Kiếm cũng cực kỳ quỷ dị. Ngày đó nàng ta vẫn chưa bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thế, thì trên bầu trời đã đột nhiên xuất hiện cầu vòng, sau đó trong tay nàng ta nhiều hơn một thanh kiếm.

Không ai nhìn thấy thanh kiếm từ đâu tới, chẳng qua dựa theo tư duy cố hữu, nên họ cảm thấy nó xuất phát từ trong kiếm sơn mà thôi.

Thế thì rất có khả năng, đó là thanh kiếm trong tay ông lão này.

Về phần, việc thanh kiếm xuất hiện đột ngột chỉ là sự vô tình hay là do Thẩm Chỉ Lan cố ý sắp đặt, thì không ai biết được.

Trước kia nàng chửi Thẩm Chỉ Lan là sao chổi, chỉ là thuận miệng chửi mà thôi. Nhưng giờ đây, xem ra nàng cũng chẳng nói sai gì.

Mọi người sắp bị nàng ta hại c.h.ế.t đến nơi, nàng ta không là sao chổi thì ai là sao chổi nữa?

Chẳng qua hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này, vẫn nên nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây thì hơn.

Chắc chắn giờ đây sư phụ nàng đang rất lo lắng cho xem.

Nhưng nghĩ đến những yêu trùng, yêu thực mà bản thân gặp suốt dọc đường đi, da đầu Phượng Khê thoáng tê dại.

Đừng bảo nàng, dẫu bốn chưởng môn đến đây, thì cũng sẽ ngỏm củ tỏi thôi.

Phải làm thế nào bây giờ?

Lúc này, chim béo đột nhiên cất giọng mềm mại: “Chủ nhân, có lẽ con sẽ có tác dụng uy h.i.ế.p với yêu trùng, ngài thả con ra thử xem.”

“Ngoài ra, có lẽ địa hỏa của Thôn Hỏa Hưu cũng sẽ có tác dụng uy h.i.ế.p yêu thực đó. Ngài thử xem nhé?”

Phượng Khê cảm thấy lời nó nói có lý, nên quyết định thử một phen, nếu không được thì quay đầu chạy về đây cũng không muộn.

Nàng phát hiện ra, xung quanh khu vực này rất sạch sẽ, không hề có yêu trùng và yêu thực.

Nàng thuận tay cất chiếc sừng yêu thú đã dính m.á.u nàng vào nhẫn trữ vật, sau đó bảo chim béo ngồi xổm trên đầu Thôn Hỏa Hưu, hai con vật đi trước dọn đường, nàng cầm kiếm gỗ theo sau, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Nàng cảm thấy như thế vẫn chưa đủ an toàn, nên thả cả quả cầu đen ra, để nó ngồi xổm trên đầu mình, phòng gặp tình huống khẩn cấp còn kịp phóng tia sét.

Sau khi Phượng Khê và các linh sủng của nàng rời đi, chiếc sọ trên đầu bộ xương khô khẽ nhúc nhích, “nhìn” theo bóng lưng của Phượng Khê.

Phượng Khê hoàn toàn không biết chuyện này, giờ đây toàn thân nàng đều đang cảnh giác cao độ, đôi mắt mở to hết cỡ, sợ có nguy hiểm.

Nàng chẳng những phải bảo vệ bản thân, mà còn phải bảo vệ mấy đứa chim béo, nên không dám thả lỏng chút nào.

Lúc này, thật ra nàng có hơi hoài niệm lúc làm A Phiêu.

A Phiêu vẫn tốt hơn, có thể vô tư vô lự bay theo gió.

Chẳng mấy chốc, đoàn người của nàng đã đến lãnh địa của một loại yêu trùng màu xanh lục.

Phát hiện có người đến gần, đám yêu trùng chậm rãi động đậy, chim béo phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Đám yêu trùng kia lập tức đứng yên, không dám động nhúc nhích nữa.

Trong lòng Phượng Khê thầm vui vẻ, nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng, mà nhanh chóng vượt qua khu vực này.

Đoạn đường tiếp theo là mọc đầy yêu thực.

Những yêu thực kia cũng ngo ngoe rục rịch, nhưng dường như chúng rất sợ hãi địa hỏa của Thôn Hỏa Hưu, nên trong lòng bán kính một trượng, không cây nào dám đến gần Phượng Khê cả.

Trái tim của Phượng Khê thả lỏng phân nửa, nàng tiếp tục đi về phía trước.

Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy phía trước có ánh sáng xanh.

Đến địa bàn của bướm đêm mắt người rồi.

Chim béo lại lần nữa cất tiếng hót lanh lảnh, tuy nhiên lần này dường như những con bướm đêm mắt người kia có điều gì bất mãn, chúng liên tục vẫy cánh.

Phượng Khê bất chợt nhớ ra một chuyện, nàng cất Thôn Hỏa Hưu vào túi đựng linh sủng, chỉ để lại chim béo.

Quả nhiên, đám bướm đêm mắt người lập tức yên tĩnh hơn nhiều.

Phượng Khê không khỏi buồn cười, hóa ra câu thiêu thân lao đầu vào lửa cũng áp dụng với đám bướm đêm này.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy thần thức của bản thân đột nhiên trở nên hoảng hốt, dường như có thứ gì đang tấn công thức hải của nàng.

Chim béo cũng đã nhận ra, tiếng hót của nó trở nên sắc nhọn.

Lúc này Phượng Khê mới thoát khỏi loại cảm giác khó chịu kia. Xem ra Cát trưởng lão nói đúng, bướm đêm mắt người có thể tấn công thần thức của con người.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 124: Chương 124



Thu phục đám bướm đêm mắt người xong, Phượng Khê mới vô thức nhớ tới một vấn đề.

Sau khi trận pháp được khởi động lại, cấm chế cấm bay ở nơi này cũng bắt đầu có hiệu lực.

Quả nhiên, nàng rút thanh kiếm gỗ ra, cố mãi nhưng vẫn không thể ngự kiếm phi hành.

Chim béo cũng thử vài lần, nhưng cùng lắm chỉ có thể bay lên độ cao chừng một trượng, không thể bay cao hơn.

Quả cầu đen thử hóa thành làn sương, nhưng vẫn không thể bay ra ngoài.

Phượng Khê cảm thấy hiện tại nàng chẳng khác gì con ếch xanh bị nhốt dưới đáy giếng.

Thôn Hỏa Hưu đưa ra ý tưởng: “Chủ nhân, ta rất giỏi đào hang, hay chúng ta đào hang ra ngoài đi?”

Phượng Khê: “…”

Tạm không bàn đến chuyện sau khi đào hang, yêu trùng ở đây có chạy ra ngoài gây họa cho sinh linh không. Quan trọng là nơi này có trận pháp, Thôn Hỏa Hưu căn bản không thể đào được.

Quả nhiên, dù Thôn Hỏa Hưu dùng sức mạnh đến độ móng vuốt suýt gãy gập, thì vẫn chẳng thể đào được.

Quả cầu đen bất chợt nói: “Chủ nhân, không phải lão già Vân Tiêu Tông từng nói, tấm lệnh bài rách kia có thể vẽ nhật nguyệt, vẽ núi sông, vẽ càn khôn gì đó kia mà. Ngươi thử vẽ một cánh cửa xem nào?”

Phượng Khê: “…”

Ối giời, nó tưởng lệnh bài của nàng là bút Mã Lương chắc?

Nhưng hiện tại Phượng Khê thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành lấy tấm lệnh bài ra thử.

Nói thật thì, tấm lệnh bài này trông rất giống một cây bút vẽ bùa tầm thường.

Nhưng vừa vẽ dứt nét, Phượng Khê nhạy bén phát hiện xung quanh có linh lực d.a.o động. Nàng gần như vô thức cất chim béo vào túi đựng linh thú.

Sau đó, trong ánh sáng trắng lập lòe, nàng biến mất tại chỗ.

Ở nơi tận cùng hang sâu truyền đến một tiếng thở dài.

Hang sâu lại lần nữa chìm vào sự tĩnh mịch.

Khi Phượng Khê khôi phục ý thức, nàng phát hiện bản thân đang ở trong… bảo khố của Hỗn Nguyên Tông.

Con hàng này tỏ vẻ: “…”

Ối giời ơi, truyền tống nàng đến đây chẳng phải tra tấn nàng ư?

Nếu lấy thì sợ bị người ta phát hiện ra, đến khi đó nàng sẽ bị c.h.ế.t chìm trong nước bọt!

Nếu không lấy thì Hỗn Nguyên Tông vẫn đang nợ nàng hơn chín nghìn vạn lượng.

Trong lúc nàng đang phân vân, bốn loại linh căn trong đan điền bắt đầu nắm tay nhau xoay vòng.

Phượng Khê: “…”

Hay là, nàng ở lại đây… tu luyện nhỉ?

Phượng Khê nói là làm, nàng lập tức ngồi trên đống linh thạch, bắt đầu tu luyện.

Trong lòng con hàng này thỏa mãn không thôi, người trước đó có thể hưởng thụ cách tu luyện xa xỉ này là lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt.

Chẳng qua, ông ta phải tốn công khai thác mỏ quặng, còn nàng thì không.

Nàng cũng không tham, chỉ hưởng đúng chín nghìn vạn mà nàng đáng được nhận.

Bốn linh căn trong đan điền vui đến nở hoa.

Linh khí ở đây nồng đậm hơn linh khí trong phòng ấp trứng của Ngự Thú Môn nhiều.

Phượng Khê còn thả cả chim béo, quả cầu đen và Thôn Hỏa Hưu ra ngoài.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Có linh khí miễn phí, tội gì mà không hưởng?

Thôn Hỏa Hưu thầm đắc ý không thôi.

Nó quả là thông minh.

Tưởng trước kia nó bị mấy lời ba hoa của Phượng Khê lừa gạt nên mới đi theo nàng á? Không hề, nó cố ý dụ dỗ nàng lừa nó đấy!

Thợ săn thường xuất hiện dưới hình thức con mồi kia mà!

Không sai, chính là như vậy.

Đây là sự thật.

Một sự thật không chấp nhận phản bác.

Một sự thật mà ai cũng không thể thay đổi.

Thời gian cứ thế trôi qua, Phượng Khê cũng đã mất tích được ba ngày.

Người của Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng đã tới Hỗn Nguyên Tông.

Hình Vu liên tục hỏi thăm tình hình của Phượng Khê, sau khi hỏi một đống vấn đề, gã đưa ra kết luận: “Chắc chắn tiểu sư muội lại gặp được cơ duyên cho xem! Tiểu sư muội luôn rất may mắn.”

Mọi người: “…”

Hình Vu nhanh chóng phát hiện ra chuyện tu vi của Quân Văn đã tăng tới Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ, điều này khiến gã ghen tị phát điên.

Ngay cả tên đầu gỗ Quân Văn mà cũng có thể ngộ đạo ư?

Chắc chắn là được hưởng ké vận may của tiểu sư muội!

Đều tại sư phụ gã quá cố chấp, nói gì cũng không chịu nhận Phượng Khê làm đồ đệ.

Nếu không gã chắc chắn đã ngộ đạo từ lâu rồi, làm gì còn đến lượt Quân Văn nữa?

Hồ Vạn Khuê không biết trong lòng tiểu đồ đệ đang thầm oán trách bản thân, ông ta đang an ủi Tiêu Bách Đạo: “Nha đầu Tiểu Khê thông minh lanh lợi, lại hay gặp may mắn, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông cũng nói: “Đúng đó. Chắc chắn nha đầu Phượng Khê kia có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn không c.h.ế.t, ngươi yên tâm đi!”

Tiêu Bách Đạo gắng gượng đáp lại vài câu, sao ông có thể không lo lắng cho được?

Ngày ngày ông chỉ hận không thể hỏi thăm tám trăm lần xem, hồn đăng của Phượng Khê còn sáng không.

Nếu không phải điều kiện không cho phép, ông còn định về sau sẽ luôn mang hồn đăng của Phượng Khê theo bên mình, tránh cho lúc muốn biết lại phải mất thời gian chờ kết quả.

Cũng không biết có phải người trong tông môn đã bị ông hỏi đến phiền không, mà ban nãy khi ông hỏi, Lê trưởng lão trông coi hồn đăng đáp: “Chưởng môn, ngài yên tâm! Hồn đăng của Tiểu Khê chẳng những vẫn sáng, mà còn sáng mạnh hơn trước ấy chứ!”

Tiêu Bách Đạo cảm thấy Lê trưởng lão đang an ủi mình, đúng là có tình huống hồn đăng sáng hơn, nhưng với điều kiện thần thức đột nhiên trở nên mạnh mẽ gấp nhiều lần.

Tiểu Khê mới mất tích ba ngày, sao thần thức có thể trở nên mạnh mẽ nhiều lần được?

Chuyện này không có khả năng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 125: Chương 125



Sáng hôm sau, sứ đoàn Ma tộc tới.

Đội ngũ do Lê Nam Thực - tả hộ pháp của Ma Hoàng dẫn đầu, Tư Kế Xuyên - trưởng lão tộc Độn Ma, Ứng Thiên Lý - trưởng lão tộc Ảnh Ma và hơn mười đệ tử quý tộc đi theo.

Mấy người Bách Lý Mộ Trần đích thân ra tận cổng tông môn nghênh đón, cho sứ đoàn Ma tộc đủ thể diện.

Tuy hai tộc thường đấu đá nhau, nhưng lúc này khi đối diện với nhau, gương mặt ai nấy đều tràn ngập ý cười, thoạt trông cực kỳ hài hòa.

Sau khi chào hỏi vài câu, sứ đoàn Ma tộc được mời vào chính điện.

Hai bên phân chủ khách ngồi xuống, Lệ Nam Thực ôm quyền nói: “Thật sự xin lỗi vì đã để các vị chờ lâu. Hành trình vốn rất thuận lợi, chẳng ngờ giữa đường đi lại gặp được chút cơ duyên, nên mới chậm trễ thời gian.”

Nghe vậy, tâm trạng mấy người Bách Lý Mộ Trần đều có chút hụt hẫng.

Loại cảm giác này giống như gà nhà đẻ trứng, chủ nhân chưa kịp nhặt mà hàng xóm đã nhặt mất vậy.

Nhưng họ cũng không thể tỏ thái độ ra mặt, chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, chúc mừng vài câu.

Lệ Nam Thực nói tiếp: “Lần này bọn ta tới, chủ yếu muốn tìm hiểu chuyện về thành Vô Danh. Mong các đệ tử từng trải qua chuyện này có thể kể chi tiết cho bọn ta.”

Bốn người Bách Lý Mộ Trần vốn đã bàn bạc sẽ để Phượng Khê đại diện kể, bởi tiểu nha đầu này rất giỏi ăn nói.

Nhưng giờ đây nàng đang mất tích, nên mọi người bèn chỉ định Tần Thời Phong đứng ra kể.

Bởi so với những đệ tử khác, tài ăn nói của Tần Thời Phong nhỉnh hơn chút.

Riêng Hình Vu và Quân Văn thì ngay từ đầu đã không nằm trong diện cân nhắc rồi, bởi đến cả sư phụ của họ cũng cảm thấy họ không đáng tin cậy.

Tần Thời Phong kể rõ đầu đuôi sự việc một lần, chỉ lược bỏ chuyện Phượng Khê bắt lão già ở thành Vô Danh lấy điều kiện Ma Hoàng bị sét đánh ra thề.

Hắn ta sợ, nếu nói ra chuyện này sẽ khiến sứ đoàn Ma tộc nổ tung mất.

Tần Thời Phong kể xong, một nam tử trẻ tuổi có mái tóc đỏ rực bên sứ đoàn Ma tộc nói: “Thành Vô Danh là vật sở hữu của Ma tộc ta, sao tiền bối kia có thể đưa nó cho Phượng Khê? Chắc chắn các ngươi đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để lừa tiền bối.”

“Phượng Khê đâu? Gọi nàng ta ra đây đối chất với bọn ta!”

Người nói chuyện tên là Ứng Phi Long, chính là cái tên Ma tộc duy nhất trốn thoát sau trận tấn công bất ngờ ở biển Vô Cực.

Lúc ấy, Phượng Khê chẳng những đốt tóc của hắn ta, biến hắn ta thành nến khiến toàn thân hắn ta bị bỏng nhiêm trọng; mà còn ép hắn ta nhảy xuống biển. Loại cảm giác vết thương ngâm nước biển đau xót đến tận tim gan đó, cả đời này hắn ta cũng không quên được.

Lần này hắn ta đi theo tới, cốt là để tìm Phượng Khê trút giận. Nhưng ban nãy hắn đã quét mắt khắp đám người, mà vẫn chẳng thấy nàng đâu.

Người bên phía Nhân tộc nghe Ứng Phi Long nói vậy thì khẽ cau mày, lời nói của hắn ta quá chói tai!

Nhưng vì nghĩ cho đại cục, Bách Lý Mộ Trần chỉ đành giải thích: “Phượng Khê đã xảy ra chút chuyện từ mấy hôm trước, nên tạm thời không tiện gặp mặt chư vị. Những lời Tần Thời Phong vừa kể hoàn toàn là sự thật, bởi bọn ta đâu cần lấy chuyện này ra để lừa đảo.”

“Vả lại, các ngươi cũng nên tin tưởng sự phán đoán của tiền bối tộc mình, ông ta đã sống mấy vạn năm, sao có thể bị một tiểu cô nương lừa cho được?”

Lời này của Bách Lý Mộ Trần đã chặn đứng đường lui của Ma tộc: nếu các ngươi vẫn khăng khăng dí chặt chuyện này không tha, thì đồng nghĩa với việc các ngươi nghi ngờ đầu óc của tiền bối tộc mình.

Ứng Phi Long còn định nói gì đó, nhưng thấy trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma lườm mình, hắn ta chỉ đành câm miệng.

Lệ Nam Thực cười nói: “Ta cũng tin tưởng các vị sẽ không nói dối. Nếu đã vậy, chúng ta cứ tạm gác chuyện thành Vô Danh lại đã.”

“Thật ra lần này bọn ta tới, còn có một mục đích khác, đó là để người trẻ tuổi của hai tộc so tài. Không biết Nhân tộc các ngươi có dám ứng chiến không?”

Lời này quả là khiêu khích trắng trợn.

Nếu không ứng chiến, thì chứng tỏ Nhân tộc hèn nhát!

Bách Lý Mộ Trần cười đáp: “So tài cũng được thôi, nhưng ta sợ đệ tử Nhân tộc bọn ta ra tay không biết nặng nhẹ, nếu khiến các ngươi bị thương thì không được hay cho lắm! Bọn ta làm chủ nhà, sao có thể khiến khách đến chơi bị thương được?”

Lệ Nam Thực cười rộ lên: “Bách Lý chưởng môn nói chuyện dí dỏm thật đấy! Ma tộc bọn ta da dày thịt béo, bị thương ngoài da có đáng là gì đâu! Nếu các người không phản đối, vậy chúng ta bắt đầu so tài thôi.”

Ông ta vừa dứt lời, Ứng Phi Long đã chỉ tay vào Quân Văn, nói: “Ta so với ngươi!”

Hắn ta vốn định tìm Phượng Khê tính sổ. Nhưng Phượng Khê không ở đây, hắn ta chỉ đành trút giận lên sư huynh của Phượng Khê.

Quân Văn khẽ cười.

Tuy hắn thật sự cảm thấy Phượng Khê sẽ bình an vô sự, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Chẳng qua hắn không thể biểu hiện ra trước mặt Tiêu Bách Đạo, cố kiềm chế đến độ lòng dạ bức bối rồi.

Giờ đây tên Ứng Phi Long này tự dâng mình đến cửa, vậy hắn sẽ không nể nang nữa.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 126: Chương 126



Mọi người kéo nhau tới quảng trường của Hỗn Nguyên Tông, nơi này có sẵn sàn đấu.

Quân Văn và Ứng Phi Long nhún người nhảy lên sàn.

Hệ thống tu luyện của Ma tộc rất phong phú, cực kỳ hoa hòe lòe loẹt.

Nhưng cấp bậc tu luyện chủ yếu chia thành kỳ Tụ Khí, kỳ Ngưng Nguyên, kỳ Ma Đan, kỳ Ma Anh và kỳ Hóa Thần; tương đương với kỳ Luyện Khí, kỳ Trúc Cơ, kỳ Kim Đan, kỳ Nguyên Anh và kỳ Hóa Thần của Nhân tộc.

Tu vi của Ứng Phi Long đã đạt đến Ngưng Nguyên tầng bốn hậu kỳ, tương đương với Trúc Cơ tầng bốn hậu kỳ của Nhân tộc.

Mà tu vi của Quân Văn mới chỉ là Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ, có hơi yếu thế hơn.

Thế nên Tiêu Bách Đạo lo tới độ trái tim treo tận cổ họng. Đôi mắt ông vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn đấu, nếu tình hình bất lợi với đồ đệ mình, ông sẽ lập tức ra tay.

Thể diện hay đạo nghĩa gì đó, cút xéo sang một bên đi!

Tiểu đồ đệ của ông đã biến mất không rõ sống c.h.ế.t, ông tuyệt đối không thể để Ngũ đồ đệ lại xảy ra chuyện nữa.

Giang Tịch đứng phía sau ông nhỏ giọng an ủi: “Sư phụ, ngài yên tâm đi, chắc chắn Ngũ sư đệ sẽ thắng.”

Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: ngày thường đại đồ đệ ổn trọng lắm kia mà, sao bây giờ lại học được cách khoác lác để dỗ ông vui thế này?

Lại còn chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ thắng nữa chứ?

Đại đồ đệ lấy tự tin ở đâu không biết?

Ma tộc vốn đã chiếm ưu thế, bởi cơ thể của Ma tộc to khỏe hơn Nhân tộc. Hơn nữa tu vi của Ứng Phi Long cao hơn tu vi của Quân Văn một bậc nhỏ, Quân Văn có thể đánh ngang tay đã không tệ rồi.

Sao lại dám chắc chắn là sẽ thắng?

Thấy sư phụ không tin, Giang Tịch cũng không nói thêm gì nữa.

Sự tự tin của huynh ấy đến từ việc bị tiểu sư muội “treo lên đánh”.

Tuy khoảng thời gian này, phần lớn thời gian Phượng Khê đều rủ Kim Mao Toan Nghê luyện tập cùng, nhưng thi thoảng nàng cũng sẽ tìm kẻ xui xẻo Quân Văn để “đổi gió”.

Để không quỳ xuống trước tiểu sư muội, Quân Văn đã phải liều mạng tu luyện.

Liều mạng đến mức nào á? Đến độ ngay cả khi nói mớ cũng là đọc pháp quyết tu luyện.

Tên Ứng Phi Long này có thể lợi hại hơn mười tuyệt chiêu “quỳ” của tiểu sư muội ư?

Quân Văn thắng chắc!

Lúc này, hai người trên sàn đấu đã ra tay.

Ứng Phi Long hóa ma khí thành một con giao long cực kỳ dũng mãnh, Quân Văn vung phi kiếm ứng chiến, hai bên đánh đ.ấ.m vô cùng kịch liệt.

Ứng Phi Long quyết tâm phải trút cho bằng được cơn giận trong lòng.

Lúc ấy khi ở biển Vô Cực, tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên tầng bốn sơ kỳ, nhưng lại bị một ả Nhân tộc mới chỉ đạt đến kỳ Luyện Khí đánh cho tơi tả.

Sau khi quay về Ma tộc, hắn ta bị rất nhiều người chế nhạo, khiến hắn ta chẳng có mặt mũi mà ra ngoài gặp ai.

Hắn ta sẽ trút giận lên người tên Quân Văn này trước, sau đó lại khiêu chiến vượt cấp một thiên chi kiêu tử của Nhân tộc, chỉ cần thắng, hắn ta sẽ có thể rửa sạch nỗi nhục nhã trước đó.

Vì thế, vừa bắt đầu, thế tấn công của hắn ta đã cực kỳ sắc bén.

Một khắc sau, Quân Văn rơi vào thế yếu.

Trái tim mọi người bất chợt giật thót.

Hai tay Hình Vu siết chặt thành nắm đấm. Gã thầm nói: Quân Văn ơi Quân Văn, nếu ngươi thua, chẳng những khiến Nhân tộc mất mặt, mà còn khiến tiểu sư muội mất mặt!

Ngươi phải cắn răng kiên trì cho ta!

Trong số những người có mặt tại đó, chỉ mỗi Giang Tịch giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Bởi huynh ấy biết rõ, ngày thường khi bị tuyệt chiêu của Phượng Khê tấn công liên tục, Quân Văn còn thảm hơn hiện tại nhiều.

Ngay cả dưới tình huống đó mà hắn còn có thể kiên trì, thì chút khó khăn hiện tại có đáng hề gì.

Chờ khi ma khí của tên Ứng Phi Long kia dần cạn kiệt là sẽ đến lúc Quân Văn phản đòn.

Quả nhiên, thời gian dần trôi, động tác của Ứng Phi Long dần chậm lại, thế tấn công không còn sắc bén như trước nữa.

Con ngươi Quân Văn thoáng co lại, hắn lập tức tấn công dồn dập.

Cơ thể hắn cực kỳ linh hoạt, mỗi nhát kiếm đều nhắm thẳng vào chỗ yếu của Ứng Phi Long.

Trong lòng Ứng Phi Long có hơi luống cuống.

Sao tên Quân Văn này khó giải quyết thế?

Nếu sớm biết như thế, hắn ta đã chọn thách đấu với người khác rồi.

Ma khí và thể lực của hắn ta đều bị hao tổn nghiêm trọng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Chi bằng trực tiếp tung tuyệt chiêu!

Vì thế, hắn hét lên: “Giao long nhập hải!”

Thân hình con giao long do ma khí biến thành lập tức to lớn gấp ba, bổ nhào về phía Quân Văn.

Tiêu Bách Đạo vốn đã chuẩn bị ra tay, nhưng ông tuyệt đối không ngờ được rằng, Ngũ đồ đệ bảo bối của ông lại có thể né tránh móng vuốt của giao long một cách nhẹ nhàng.

Tốc độ né tránh cực nhanh, khiến người làm sư phụ là ông kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Không phải tu vi của Tiểu Ngũ mới đạt đến tầng bốn Trúc Cơ thôi ư? Sao thân pháp còn nhanh hơn cả tầng tám Trúc Cơ thế kia?

Quân Văn vừa né tránh vừa nghĩ: đùa, mười chữ “quỳ” của tiểu sư muội gồm một trăm ba mươi nét bút, nhiều như thế mà hắn còn có thể né tránh, thì vài cái móng vuốt giao long là cái rắm gì?

Ứng Phi Long hoàn toàn trợn tròn mắt!

Chờ đến khi giao long của hắn ta sắp tan biến, Quân Văn sử dụng tuyệt chiêu “vạn kiếm hợp nhất” của mình.

Một thanh kiếm lớn từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào Ứng Phi Long.

Nếu là lúc cuộc so tài vừa mới bắt đầu, chắc chắn Ứng Phi Long có thể né tránh. Nhưng hiện tại, cả thể lực lẫn ma khí của hắn ta đều đã bị hao tổn nghiêm trọng, nên khó mà trốn thoát.

Chỉ có một cách duy nhất, là nhảy khỏi sàn đấu, nhận thua.

Giữa thể diện và tính mạng chỉ có thể chọn một cái, hắn ta cắn răng nhảy khỏi sàn đấu.

Quân Văn toàn thắng!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 127: Chương 127



Hắn bắt chước dáng vẻ giả ngầu của tiểu sư muội, khoanh tay đứng trên đài, trên cực kỳ oai phong.

“Có lẽ ngươi vẫn chưa biết ta là ai nhỉ? Ta là Quân Văn - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - Ngũ sư huynh của Phượng Khê! Tuy bản lĩnh của ta cũng bình thường thôi, nhưng đối phó với một tên Ma tộc Ngưng Nguyên tầng bốn hậu kỳ như ngươi thì dễ như ăn sáng…”

Tiêu Bách Đạo vờ trợn mắt lườm Quân Văn, sau đó cười nói với Lệ Nam Thực: “Lệ Hộ pháp, khiến ngươi chê cười rồi! Ngũ đồ đệ này của ta là đứa dốt nát nhất trong đám đồ đệ, chỉ biết chút kỹ năng khua tay múa chân, chứ cũng chẳng có bản lĩnh thật sự gì.”

Lệ Nam Thực: “…”

Trước kia ông ta từng tiếp xúc với Tiêu Bách Đạo. Trong ấn tượng của ông ta, Tiêu Chưởng môn trừ hơi keo kiệt một chút, thì vẫn rất nghiêm túc.

Sao bây giờ lại trở thành người khiến người ta hận đến nghiến răng thế này?

Chẳng qua, ông ta càng hận Ứng Phi Long không biết cố gắng hơn.

Tu vi của hắn ta cao hơn người ta một bậc nhỏ, thế mà vẫn thua, quả là phế vật!

Khó trách lúc trước bị người ta coi như nến mà châm!

Không châm hắn ta thì châm ai!

Lúc này, trong số đệ tử quý tộc đứng sau Lệ Nam Thực, có một người nhảy lên sàn đấu: “Quân Văn, ta muốn thách đấu ngươi!”

Người nói chuyện tên là Tư Phệ, là đệ tử quý tộc của tộc Độn Ma, tu vi đạt cảnh giới Ngưng Nguyên tầng năm hậu kỳ.

Nếu là Quân Văn của trước kia, dẫu biết rõ không phải đối thủ của người ta, chắc chắn cũng sẽ vì mặt mũi mà cố gắng gượng.

Nhưng Quân Văn của hiện tại đã thay đổi rồi.

Hiện tại hắn đã là Nữu Hỗ Lộc - Quân - Không biết xấu hổ - Văn rồi!

Hắn khẽ chậc thành tiếng: “Có phải Ma tộc các ngươi không biết hai chữ “xấu hổ” viết thế nào không? Ai cũng thách đấu với người có tu vi thấp hơn mình, các ngươi tự ti đến thế cơ à?”

“Nhưng tiểu gia mệt rồi, không muốn chơi với các ngươi nữa! Hẹn vào lần khác nhé!”

Dứt lời, hắn trực tiếp nhảy khỏi sàn đấu.

Tiêu Bách Đạo không những không cảm thấy mất mặt, trái lại còn cực kỳ vui mừng, vì Tiểu Ngũ đã trưởng thành rồi!

Ngay cả Giang Tịch luôn làm việc cẩn trọng, chín chắn cũng chẳng hề cảm thấy hành động của tiểu sư đệ là sai.

Vì thế, ba sư đồ đều bày ra vẻ mặt kiêu ngạo giống hệt nhau.

Những người khác: “…”

Trước kia người của Huyền Thiên Tông đều c.h.ế.t vì sĩ diện, cực kỳ ngoan cố.

Nhưng từ sau khi Phượng Khê tới, phong cách của toàn tông môn bèn trở nên lệch lạc.

Vẻ mặt Tư Phệ cực kỳ u ám.

Y ngứa mắt dáng vẻ kiêu ngạo của Quân Văn, nên mới lên sàn đấu.

Nhưng hiện tại nghe Quân Văn nói vậy, có cảm giác như y đang bắt nạt kẻ yếu ấy.

“Tu vi của ta đã đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên tầng năm hậu kỳ, có vị đệ tử Nhân tộc tầng sáu hoặc tầng bảy Trúc Cơ nào đấu với ta không?”

Lời này rất kiêu ngạo, rõ ràng là muốn khiêu chiến vượt cấp.

Lộ Tu Hàm lập tức nhảy lên sàn đấu.

Tu vi của hắn ta là tầng sáu Trúc Cơ trung kỳ, tự cảm thấy bản thân nắm chắc phần thắng.

Trong số những đệ tử của Bách Lý Mộ Trần, tuy hắn ta đứng hàng thứ hai, nhưng tu vi lại không bằng tam sư đệ và tứ sư đệ, nên hắn ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để thể hiện mình.

Nhất là trước kia hắn ta đã từng bị Phượng Khê hố nhiều lần, khiến ấn tượng của Bách Lý Mộ Trần về hắn ta xấu đi. Hiện tại hắn ta đang sốt ruột muốn giành được thắng lợi, để lại lần nữa đạt được sự coi trọng của Bách Lý Mộ Trần.

Mãi đến khi chính thức so chiêu với Tư Phệ, hắn ta mới cảm thấy hối hận không kịp.

Tuy tu vi của Tư Phệ mới chỉ là Ngưng Nguyên tầng năm hậu kỳ, nhưng y bẩm sinh đã sở hữu ma đồng (mắt ma).

Khi đánh nhau, đôi mắt vốn màu đen của y biến thành màu tím, có thể tấn công thần thức đối thủ, có tác dụng chấn nhiếp lòng người.

Thần thức của Lộ Tu Hàm bị tấn công, khiến mỗi chiêu thức hắn ta tung ra đều trở nên rời rạc, chỉ chưa đầy nửa khắc, hắn ta đã rơi vào thế yếu.

Hắn ta sợ lại bị thương nặng, nên lập tức nhận thua.

Tư Kế Xuyên - trưởng lão tộc Độn Ma thấy vậy thì cười nói: “Bách Lý chưởng môn, đệ tử này của ngươi khá thức thời đấy.”

Bách Lý Mộ Trần suýt thì tức hộc m.á.u.

Nhưng ông ta cũng không tiện răn dạy đồ đệ của mình trước mặt cả đống người thế này, chỉ đành đánh lạc hướng bằng cách hỏi xem ai muốn lên so tài với Tư Phệ?

Sau vài giây chờ đợi, chẳng ai đáp lời.

Không phải họ sợ Tư Phệ, mà vì trong số các đệ tử thân truyền, có rất nhiều người từng bị thương khi còn ở vùng Cực Băng, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Những đệ tử không bị thương thì tu vi chỉ mới đặt tới tầng ba, tầng bốn Trúc Cơ, xông lên cũng thua thôi.

Mấy người Mục Tử Hoài tuy có nắm chắc phần thắng, nhưng tu vi của họ đã đạt Kim Đan, không tiện ra tay.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Đúng lúc này có một bóng trắng chậm rãi tiến đến.

Hai mắt Bách Lý Mộ Trần lập tức sáng lên: “Chỉ Lan, con xuất quan rồi à?”

Sau khi trở về từ vùng Cực Băng, Thẩm Chỉ Lan lập tức bế quan.

Lúc này tu vi của nàng ta đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng năm hậu kỳ.

Thẩm Chỉ Lan hành lễ với mọi người, rồi nói: “Sư phụ, đệ tử bằng lòng so tài với vị đệ tử Ma tộc này.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 128: Chương 128



Bách Lý Mộ Trần có hơi lo lắng, nhưng thấy ánh mắt nàng ta tràn ngập tự tin, ông ta bèn đồng ý.

Thẩm Chỉ Lan tung người nhảy lên sàn đấu.

Vẻ mặt nàng ta lạnh như băng.

Tư Phệ đánh giá nàng ta: “Ngươi chính là Thẩm Chỉ Lan?”

Thẩm Chỉ Lan lạnh nhạt gật đầu: “Lên sàn đấu rồi thì đừng lắm lời nữa. Ra tay đi!”

Trong mắt Tư Phệ hiện ra vẻ tìm tòi, nghiên cứu, y gật đầu: “Được thôi!”

Hai bên lập tức lao vào trận chiến.

Thẩm Chỉ Lan mặc bộ đồ trắng như trích tiên, thanh Phi Hồng Kiếm lập lòe ánh sáng, không ngừng vung vẩy.

Tư Phệ cũng không kém cạnh, ma khí của hắn ta biến thành một con hổ hung mãnh, đôi mắt ma liên tục tấn công thần thức Thẩm Chỉ Lan.

Trong lúc nhất thời, sức lực hai bên ngang nhau, không phân thắng bại.

Đánh một lúc lâu mà thế cục vẫn đều đều, Tư Phệ có hơi nôn nóng, y sử dụng tuyệt chiêu “hổ mọc hai cánh”.

Mãnh hổ do ma khí biến thành lập tức mọc thêm đôi cánh, nó bay từ trên trời xuống, bay thẳng về phía Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan cũng không né tránh, Phi Hồng Kiếm lập tức sinh ra kiếm quang, c.h.é.m về phía mãnh hổ.

Mãnh hổ bị c.h.é.m thành hai nửa, tan biến trong không khí.

Kiếm quang vẫn chưa tiêu tán, mà xông thẳng về phía Tư Phệ.

Thấy Tư Phệ không thể tránh được nữa, Thẩm Chỉ Lan mới chịu thu kiếm quang lại.

Tư Phệ nhìn nàng ta bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó xuống khỏi sàn đấu.

Thẩm Chỉ Lan nhìn về phía nhóm đệ tử Ma tộc: “Vị nào muốn so tài nữa không?”

Ma tộc im lặng không đáp.

Người đã đạt Ma Đan kỳ thì ngại, sợ người ta chê ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, người mới đạt Ngưng Nguyên kỳ thì kiêng dè kiếm quang của Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan bễ nghễ đứng trên sàn đấu, ngoài mặt có vẻ lạnh nhạt chẳng màng thế sự, nhưng thật ra trong lòng đang mừng như điên.

Phi Hồng Kiếm quả nhiên không tầm thường!

Có thêm kiếm quang, nàng ta chẳng những vô địch trong số những người cùng cấp, mà còn có thể khiêu chiến vượt cấp.

Cũng không uổng công nàng ta tốn nhiều mưu kế như vậy.

Rất nhiều người đều giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi Thẩm Chỉ Lan, không ngờ nàng ta chỉ mới đạt kỳ Trúc Cơ đã có thể tu luyện ra kiếm quang.

Không hổ là thiên tài Thủy Linh căn cực phẩm.

Nếu không phải Bách Lý Mộ Trần còn phải giữ uy nghiêm của chưởng môn, thì hiện tại ông ta đã cười rộ cả mười chiếc răng rồi.

Chỉ Lan không làm ông ta mất mặt!

Thế nên mới nói, thiên phú mới là quan trọng nhất.

Nha đầu Phượng Khê kia có chút thông minh vặt thật đấy, nhưng có ích gì đâu?

Hiện tại vẫn đang biến mất chẳng rõ tăm tích, chưa biết chừng đã bị truyền tống vào hang chuột nào rồi ấy chứ.

Thấy bên phía Ma tộc không còn ai ứng chiến, ánh mắt Lệ Nam Thực khẽ lóe lên: “Bách Lý chưởng môn, chư vị, kiểu tỷ thí này chẳng thú vị gì cả, chi bằng chúng ta đổi cách đấu khác đi? Chỗ ta có một món bảo vật từ thời thượng cổ, bất kể là Nhân tộc hay Ma tộc đều có thể sử dụng.”

Dứt lời, Lệ Nam Thực lấy ra một lá cờ màu đen, thoạt trông chỉ là một lá cờ tầm thường.

Nhưng Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông lại kinh ngạc thốt lên: “Đây là cờ Càn Khôi ư?”

Lệ Nam Thực cười đáp: “Cổ trưởng lão quả là người hiểu biết. Đúng vậy, đây đúng là cờ Càn Khôi trong truyền thuyết! Trong này có rất nhiều vòng thử thách, những đệ tử có tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ và Ma Anh Kỳ đều có thể tiến vào. Mỗi lần vượt qua một vòng thử thách sẽ có được phần thưởng vô cùng phong phú: bảo vật, linh khí, ma khí,… cái gì cũng có.”

“Ngoài ra, nghe đồn trong cờ Càn Khôn cất chứa cơ duyên của Thiên Đạo, ai có thể khám phá ra cơ duyên này, sẽ được lợi ích rất lớn.”

“Chi bằng để đệ tử hai tộc vào đây thí luyện thử xem? Chư vị thấy sao?”

Bốn người Bách Lý Mộ Trần đưa mắt nhìn nhau.

Trên đời làm gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống?

Nếu thật sự có miếng bánh tốt như vậy, sao ông ta có thể để Nhân tộc chiếm hời?

Nhìn thấu suy nghĩ của họ, Lệ Nam Thực nói: “Thật sự không dám giấu, cờ Càn Khôn cần cả Nhân tộc và Ma tộc hợp lực mới có thể mở ra, hơn nữa mỗi bên phải có ba người có tu vi đạt cảnh giới Hóa Thần.”

“Bọn ta thật sự không thể tìm đủ ba người có tu vi đạt cảnh giới Hóa Thần, nên mới muốn mượn dịp này để đệ tử hai tộc vào đó thí luyện.”

“Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy sợ hãi, vậy thì thôi.”

Bốn người Bách Lý Mộ Trần lâm vào thế khó.

Đồng ý thì sợ có bẫy.

Không đồng ý lại sợ lãng phí cơ duyên.

Nên đồng ý hay không đây?

Lúc này, Thẩm Chỉ Lan nói: “Sư phụ, hiếm khi có cơ hội rèn luyện, đệ tử muốn vào thử một lần.”

Nghe nàng ta nói vậy, rất nhiều người đều ngỏ ý muốn thử.

Con đường tu luyện vốn không bằng phẳng, nếu cứ lo trước sợ sau, thì khó có thể đi trên con đường này lâu dài.

Bốn người Bách Lý Mộ Trần thấy vậy thì thầm hạ quyết tâm, đúng vậy, đây là địa bàn của Nhan tộc, có lẽ đám Lệ Nam Thực không dám bày trò đâu!

Trong mắt Thẩm Chỉ Lan thoáng hiện nét vui mừng, nàng ta nhất định phải lấy được cơ duyên của Thiên Đạo trong cờ Càn Khôn.

Thấy người bên phía Nhân tộc đồng ý, Lệ Nam Thực nói: “Dẫu sao đây cũng là bảo vật của Ma tộc bọn ta, nên nhân số bên phía các ngươi không thể vượt qua nhân số bên phía bọn ta. Các ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Mấy người Bách Lý Mộ Trần cảm thấy yêu cầu này không quá đáng, bèn đồng ý.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 129: Chương 129



Ma tộc định cử mười hai người, vừa hay đủ cho phía Nhân tộc chia mỗi tông môn ba suất.

Huyền Thiên Tông chỉ có hai người là Giang Tịch và Quân Văn, nên đã nhường suất còn thừa cho Ngự Thú Môn.

Hình Vu rất muốn tiến vào, nhưng vết thương của gã vẫn chưa lành, Hồ Vạn Khuê không hề suy xét đến việc đưa suất đó cho gã.

Hình Vu thầm nghĩ: nếu tiểu sư muội ở đây thì tốt rồi, chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách đưa gã vào cùng.

Ôi!

Canh giờ thứ năm mươi tám nhớ nhung tiểu sư muội!

Trước khi mở cờ Càn Khôn, Lệ Nam Thực nghiêm mặt nói: “Chư vị, đây là lần đầu tiên có người tiến vào cờ Càn Khôn, những gì bọn ta biết về nó cũng chỉ đọc được từ điển tịch thượng cổ thôi, có thể trong này sẽ có cơ duyên lớn, cũng có thể sẽ có những nguy hiểm chưa biết rõ.”

“Ngoài ra, căn cứ theo nội dung trong điển tịch, một khi cờ Càn Khôn mở ra, phải chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể ra ngoài, không thể rời đi giữa chừng. Nên mọi người nhất định phải cân nhắc kỹ rồi hẵng vào.”

“Lời khó nghe thì nói trước, một khi xảy ra chuyện, Nhân tộc các ngươi đừng oán trách Ma tộc bọn ta.”

Bách Lý Mộ Trần cười đáp: “Tất nhiên rồi! Cũng tương tự, nếu đệ tử của Ma tộc xảy ra chuyện, các ngươi cũng đừng giận chó đánh mèo lên Nhân tộc bọn ta.”

Lệ Nam Thực gật đầu: “Nếu không còn ý kiến gì nữa, vậy chúng ta mở cờ Càn Khôn thôi.”

Bên phía Ma tộc vừa hay có đủ ba tu sĩ Hóa Thần, tuy bên phía Nhân tộc có tới mười tu sĩ Hóa Thần, nhưng để đảm bảo an toàn, cuối cùng vẫn quyết định cử ba người Tiêu Bách Đạo, Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê ra mặt.

Sáu vị đại năng Hóa Thần khoanh chân ngồi xuống, đồng thời kết ấn, rồi rót linh lực hoặc ma khí vào cờ Càn Khôn.

Cờ Càn Khôn bay tới giữa không trung, mở ra một lối vào.

Mười hai đệ tử Ma tộc dẫn đầu vào trước, đệ tử của Nhân tộc theo sát phía sau.

Thấy các đệ tử đã vào hết, Lệ Nam Thực ra hiệu cho đám người Tiêu Bách Đạo dừng lại.

Tuy sáu người đã ngừng rót linh lực và ma khí, nhưng cờ Càn Khôn vẫn lơ lửng giữa không trung, chiếu ra một bức màn sáng.

Trên màn sáng hiển thị hình ảnh bên trong cờ Càn Khôn.

Lúc này, cả đệ tử tinh anh của Nhân tộc và Ma tộc đều đang đứng ở đầu một cây cầu.

Nói là cầu, chẳng thà nói là một dây xích thì đúng hơn.

Dưới cầu là dòng sông chảy xiết, trong sông có vô số yêu thú thủy linh há to mồm, liên tục gào thét.

Không cần nghĩ cũng biết, một khi bất cẩn ngã xuống, đảm bảo đến xương cốt cũng không còn.

Hình Vu khẽ đảo mắt, nói: “Vòng này thử thách lòng can đảm, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Mạc Tu Viễn - tam đệ tử của Bách Lý Mộ Trần nói: “Đảm bảo không đơn giản như thế. Biết đâu sau khi bước lên dây xích sẽ rơi vào ảo cảnh, thử thách tâm trí của tu sĩ thì sao.”

Thật ra hắn ta cũng rất muốn tiến vào, nhưng lúc còn ở vùng Cực Băng đã bị thương nặng, nên chỉ có thể từ bỏ.

Phần lớn mọi người đều đồng ý với cách nói của Mạc Tu Viễn. Vòng thử thách trong cờ Càn Khôn không thể đơn giản như lời Hình Vu nữa, đoán chừng sẽ có ảo cảnh.

Chưa ai trong số các đệ tử trong cờ Càn Khôn hành động, đều đang quan sát.

Cuối cùng, Tư Phệ nói: “Để ta đi trước.”

Y là ma đồng trời sinh, dù có ảo cảnh, y cũng có thể phá giải một cách nhẹ nhàng.

Quả nhiên, y vừa bước lên dây xích, trước mặt đã lập tức xuất hiện ảo cảnh.

Không biết y gặp được ảo cảnh gì, mà trên gương mặt tối tăm lại xuất hiện ý cười. Mãi một lúc lâu sau, y mới phá tan ảo cảnh, đi tới bên bờ bên kia.

Tổng cộng tốn một khắc.

Người thứ hai là Thẩm Chỉ Lan.

Giống như Tư Phệ, nàng ta cũng tốn chừng một khắc, có thể thấy được tâm trí cực kỳ kiên định.”

Bên ngoài cờ Càn Khôn, vẻ mặt Bách Lý Mộ Trần tràn ngập vẻ tự hào.

Hôm nay Thẩm Chỉ Lan đã kiếm cho ông ta không ít thể diện, khiến ông ta hãnh diện cực kỳ.

Dù đám người Tiêu Bách Đạo có nghi ngờ về nhân phẩm của Thẩm Chỉ Lan, thì cũng không thể không thừa nhận rằng, nàng ta đúng là thiên tài tu luyện.

Đến lượt mấy đệ tử tiếp theo, tuy cũng đều thuận lợi đi qua cầu, nhưng mất nhiều thời gian hơn Tư Phệ và Thẩm Chỉ Lan, tốn chừng nửa canh giờ.

Thậm chí toàn thân Lộ Tu Hàm còn ướt đẫm mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngã khỏi dây xích, dọa mọi người sợ run.

Thấy sắp đến lượt Giang Tịch và Quân Văn, trái tim Tiêu Bách Đạo nhảy lên tận cổ họng.

Ông không lo cho Quân Văn, bởi hắn là người không tim không phổi. Người ông lo lắng là Giang Tịch kia kìa.

Ngày thường đại đồ đệ khiến ông ấy bớt lo nhất, nhưng cũng là người tâm sự nặng nhất.

Có chuyện gì cũng giữ kín trong lòng, sợ rằng lần này huynh ấy sẽ bị ảo cảnh vây khốn mất thôi.

Cuối cùng cũng đến lượt Giang Tịch.

Miệng huynh ấy cứ liên tục lẩm bẩm điều gì đó, nhưng do biên độ đóng mở của đôi môi quá nhỏ, nên mọi người không nhìn rõ nội dung mà huynh ấy muốn nói.

Hiếm khi Hình Vu thông minh một lần: “Ta biết, huynh ấy vẫn luôn nhắc mãi ba chữ “tiểu sư muội”. Chắc chắn Giang Tịch sư huynh đang cầu xin tiểu sư muội phù hộ huynh ấy bình an vượt qua thử thách.”

Mọi người: “…” Sao họ cứ cảm thấy Giang Tịch đang cho rằng tiểu sư muội còn đáng sợ hơn tâm ma nhỉ?

Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn Tiêu Bách Đạo, ý hỏi: rốt cuộc đồ đệ bảo bối Phượng Khê của ông đã làm gì Giang Tịch thế?

Tiêu Bách Đạo: “…”
 
Back
Top Bottom