Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 290: Chương 290



Fan hâm mộ luôn ghim tin nhắn của Kỷ Hòa vào mục "Đặc biệt quan tâm", nên mỗi khi cô nhắn tin, điện thoại của họ sẽ reo lên ngay lập tức.

Và thế là—

"A a a! Kỷ Hòa trả lời tôi này! Không thể tin được! Cô ấy thật sự nhắn lại!"

"Vợ ơi! Chúc ngủ ngon mà không chịu ngủ à? Bị anh bắt gặp rồi nhé!"

"Trời ơi, cảm động quá! Tôi đã nhắn tin cho rất nhiều người nổi tiếng, nhưng Kỷ Hòa là người đầu tiên trả lời tôi đấy!"

"Hu hu hu, ai nói người nổi tiếng không bao giờ nhắn tin lại? Hôm nay tôi đã được chứng minh điều ngược lại rồi!"

Kỷ Hòa chăm chú trả lời từng tin nhắn một.

Rồi cô bỗng thấy một người nhắn riêng cầu cứu.

Mở khung chat ra, tin nhắn dày đặc dấu chấm than—

"Đại sư Kỷ! Cứu tôi với, cứu tôi với!!! Tôi cố lắm mà không kết nối được với cô, chỉ có thể gửi tin nhắn riêng!"

Kỷ Hòa nheo mắt, tiếp tục đọc.

"Tôi có bạn gái, tình cảm vẫn rất tốt. Nhưng mấy hôm trước, nửa đêm tỉnh dậy, tôi bỗng thấy cô ấy ngồi ở mép giường, không nhúc nhích."

"Lúc ấy tôi còn định hỏi sao không ngủ đi, nhưng rồi... tôi nhìn thấy bóng của cô ấy in trên cửa sổ—bóng bị ngược!"

"Quan trọng nhất là… khuôn mặt trong bóng không phải là bạn gái tôi! Nó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, xấu xí đến mức khiến người ta lạnh sống lưng!"

"Lúc đó tôi sợ đến mức giả vờ ngủ."

"Sáng hôm sau tỉnh dậy, bạn gái tôi lại bình thường như mọi ngày. Như thể tất cả chỉ là ảo giác của tôi vậy. Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại… chắc chắn không phải do tôi hoa mắt!"

"Đại sư! Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ… bạn gái tôi không phải là con người sao?"

Kỷ Hòa im lặng suy nghĩ vài giây, sau đó nhắn lại:

"Anh gửi tôi địa chỉ nhà."

Người kia đang online, lập tức gửi ngay. Rồi lại hỏi đầy mong chờ:

"Đại sư, cô sẽ đích thân đến giúp tôi sao?"

Kỷ Hòa trả lời:

"Không chắc, nhưng trước mắt tôi sẽ gửi anh một thứ."

Cô mở balo, lấy ra một vật, chụp ảnh rồi gửi qua.

Người kia nhìn ảnh, chớp mắt khó hiểu.

"? Đại sư, sao cô lại gửi tôi một cái gương trang điểm?"

Kỷ Hòa nhàn nhạt đáp:

"Không phải gương bình thường đâu. Tôi đã đốt một tấm phù văn lên đó. Nó có thể giúp anh nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được."

Người kia nuốt nước bọt.

"Vậy… tôi phải dùng nó thế nào?"

"Rất đơn giản. Cầm gương lên, soi vào bạn gái anh. Nếu hình ảnh trong gương không thay đổi, vậy thì anh không cần lo. Nhưng nếu hình ảnh phản chiếu khác với thực tế…"

Kỷ Hòa dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"… thì lập tức đến tìm tôi."

Người kia vội vã gật đầu.

"Được được! Cảm ơn đại sư Kỷ!"

Sau khi giải quyết xong, Kỷ Hòa tiếp tục trả lời thêm một vài tin nhắn khác.

Cô thật sự muốn phản hồi hết tất cả tin nhắn của fan, nhưng…

Lượng tin nhắn quá nhiều.

Nhiều đến mức còn hơn cả số tiền cô đang nợ công ty.

Có lẽ dù cô không ăn không ngủ trong mười năm, cũng chẳng trả lời hết được.

Và rồi, không biết từ lúc nào, cô ngủ quên trên ghế.



Sáng hôm sau.

Đạo diễn Nghiêm, biệt danh "Ác quỷ", công bố nhiệm vụ mới.

"Hôm nay, mỗi nhóm hai người sẽ hỗ trợ một thôn dân hoàn thành nhiệm vụ."

"Thôn dân nào được chọn à?"

"Rút thẻ đi!"

Thế là, cả đám bắt đầu rút thẻ.

[Cái trò rút thẻ này thật sự không dành cho mấy người số nhọ!]

[Ha ha ha! Lại là nhiệm vụ nhóm! Hạ Phong lại chung đội với Kỷ Hòa! Nếu tôi là anh ta, chắc vui đến mức nở hoa rồi!]

[Số Hạ Phong tốt thật đấy! Lúc nào cũng có đại thần gánh!]

[Có khi nào Kỷ Hòa chính là bùa may mắn của Hạ Phong không?]

Hạ Phong cười sung sướng, trong khi một số người khác lại ghen tị ra mặt.

Lương Điềm Điềm ho nhẹ, rồi nghiêm túc nói:

"Đạo diễn Nghiêm, có cần đổi nhóm lại không?"

[Ha ha ha, Lương Điềm Điềm đang ghen tị kìa!]

[Cô ấy cũng muốn chung đội với Kỷ Hòa!]

[Suy nghĩ trong đầu cô mà tôi ở cách cả nghìn cây số vẫn nghe được đấy!]

Hạ Phong không nhường một bước:

"Tôi thấy không cần đổi đâu, thế này là rất tốt rồi."

[Tất nhiên anh không muốn đổi! Ai mà chẳng thích được gánh chứ!]

[Sự vui sướng của cá muối, chỉ ai làm cá muối mới hiểu!]

Cuối cùng, nhiệm vụ của Kỷ Hòa và Hạ Phong đã được xác định—

"Giúp bà Lý ở vịnh Phất Hoa bán đồ với giá gấp đôi. Tổng cộng mười món, bán đủ số lượng coi như nhiệm vụ hoàn thành."

Vịnh Phất Hoa nằm gần một trấn nhỏ, đồng thời cũng là một khu du lịch nổi tiếng.

Hai bên đường tràn ngập những kiến trúc cổ kính, các cửa hàng lưu niệm san sát nhau.

Chính nhờ vậy, ngành du lịch ở đây ngày càng phát triển.

Cửa hàng của bà Lý chuyên bán đồ thủ công mỹ nghệ, các món quà lưu niệm hấp dẫn du khách.

Nhưng khi nghe xong nội dung nhiệm vụ, khu bình luận lập tức chậc lưỡi—

[Trời đất! Khu du lịch đấy! Giá bình thường đã đắt rồi, ai mà ngu đi mua với giá gấp đôi?]

[Đúng vậy! Đồ lưu niệm vốn dĩ ít khách mua, giờ lại tăng giá gấp đôi? Không phải tự làm khó mình sao?]

Bình luận trong livestream bùng nổ:

"Quà lưu niệm ở mấy điểm du lịch á? Phổ biến thì có phổ biến đấy, nhưng nó vừa đắt vừa vô dụng, chất lượng thì tệ. Tôi cảm thấy chỉ có mấy người đần mới mua thôi."

"Đạo diễn Nghiêm đúng là bậc thầy của chương trình thực tế… Luôn có thể nghĩ ra mấy nhiệm vụ khó nhằn nhất."

"Tôi phát hiện ra rồi! Hạ Phong và Kỷ Hòa đều rất mạnh, nhưng vấn đề là họ quá xui! Ha ha ha! Rút thăm lần nào cũng trúng nhiệm vụ kỳ quặc!"

Hạ Phong nhìn dòng bình luận cuồn cuộn trên màn hình điện thoại, bỗng cười đầy tự tin, giơ một ngón tay lên lắc lắc:

"No no no, mọi người không nên coi thường tôi! Nhiệm vụ lần này đơn giản lắm, một mình tôi là có thể hoàn thành được!"

Bình luận càng sôi nổi hơn:

"Ể? Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hạ Phong tự tin đến mức này đó!"

"Đúng vậy! Sao tự nhiên anh ấy lại tự tin thế? Tôi thấy nhiệm vụ này không dễ đâu mà?"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 291: Chương 291



Kỷ Hòa nhướn mày, cũng tò mò nhìn về phía Hạ Phong.

Cô muốn xem thử đứa con nhà giàu ngốc nghếch này rốt cuộc có sáng kiến gì mà dám tự tin như vậy. Chẳng lẽ anh ta đột nhiên thông minh ra rồi?

Quả nhiên, Hạ Phong thật sự có một ý tưởng… thông minh đột xuất.

Anh ta cầm mấy chiếc quạt trên sạp hàng của bác gái Lý lên, nhanh tay cầm bút, xoẹt xoẹt vài nét như rồng bay phượng múa viết tên mình lên đó.

Bác gái Lý vừa thấy đã suýt hét lên: "Ôi chao, cậu đang làm cái gì thế hả? Viết bậy lên quạt như vậy thì ai mà muốn mua nữa?"

Hạ Phong cười tự tin: "Bác gái, bác không hiểu rồi. Chữ ký của tôi theo giá thị trường ít nhất cũng phải một ngàn tệ trở lên đấy! Cây quạt này vốn dĩ không ai mua, nhưng nếu có chữ ký của tôi, vậy thì khác rồi. Nó sẽ trở thành hàng hiếm, người ta sẽ tranh nhau mua ngay!"

Bác gái Lý nghe vậy thì bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm vào đám chữ ký trên quạt.

Bình luận lại nổ tung:

"Ha ha ha, lần hiếm hoi Hạ Phong thông minh! Không ngờ anh ấy lại nghĩ ra cách ký tên lên quạt!"

"Đúng đó! Với lại chữ ký của Hạ Phong rất hiếm, giá trên thị trường không thấp đâu!"

"Lần này đúng là cơ hội hiếm hoi Hạ Phong dẫn cả đội đi lên!"

"Người bên trên ơi, mau bỏ chữ 'hiếm hoi' đi! Nếu để cậu chủ Hạ thấy được, anh ấy sẽ tức đến thở hổn hển mất!"

Hạ Phong vô cùng tự tin, lập tức lớn tiếng rao hàng:

"Đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Cơ hội có một không hai! Quạt có chữ ký của ngôi sao nổi tiếng, chỉ cần bốn mươi tệ là có ngay một cây! Bây giờ mua chính là mua được món hời, sau này bán đi chắc chắn tăng giá trị!"

Giá gốc của cây quạt là hai mươi tệ một cái, bây giờ anh ta rao bán giá gấp đôi—bốn mươi tệ một cái.

Ngay lập tức, rất nhiều người hiếu kỳ vây lại.

"Quạt gì mà bán mắc thế?"

"Có chữ ký của ngôi sao à? Ngôi sao nào thế? Mặc dù tôi không biết là ai, nhưng mà có chữ ký của ngôi sao thì chắc chắn là đồ tốt! Tôi muốn mua!"

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đám đông đã tụ lại quanh sạp hàng.

Hạ Phong đắc ý liếc nhìn Kỷ Hòa, nhướng mày như muốn nói: "Thấy chưa? Tôi cũng có thể dẫn dắt cả đội tới thắng lợi!"

Bình luận cười sặc sụa:

"Nhìn mặt Hạ Phong kìa! Đây chính là bộ dáng đắc ý vì cuối cùng cũng không phải dựa dẫm vào Kỷ Hòa nữa!"

"Ha ha ha! Trông anh ấy chẳng khác nào con cún nhỏ đang tranh công với chủ nhân!"

Ngay lúc này, có người trong đám đông tò mò hỏi: "Là chữ ký của ngôi sao nào thế?"

Hạ Phong hắng giọng, cười tự hào: "Là chữ ký của Hạ Phong tôi đây!"

Hạ Phong hí hửng nghĩ rằng, với danh tiếng của mình, chuyện bán quạt sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng không ngờ, vừa nghe anh ta nói, những người xung quanh lập tức lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú.

"Hạ Phong là ai? Không biết."

"Tưởng ngôi sao lớn nào, hóa ra chỉ là diễn viên nhỏ! Thôi, tản ra đi!"

"Một cây quạt cũ kỹ mà hét giá bốn mươi tệ, lại còn đòi chữ ký của một người chẳng ai biết… Cho không tôi còn chẳng cần!"

Hạ Phong đứng hình: "..."

Lúc này, anh ta mới bừng tỉnh nhận ra, dân thôn ở đây hoàn toàn không quan tâm đến giới giải trí. Những người họ biết đều là những diễn viên gạo cội như Lương Nhất Hủ hay Tào Khiết. Kiểu “người nổi tiếng trên mạng” như anh ta, dù có danh tiếng lớn ở thành phố, nhưng về đến nông thôn thì chẳng ai thèm để ý.

Bị một vố ê chề, Hạ Phong chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào.

Kỷ Hòa đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ bối rối của anh ta, bất giác bật cười.

Cô vốn ít khi cười, nhưng lần này thật sự nhịn không nổi.

Cô đã biết Hạ Phong ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc đến mức này!

Thấy tình hình không ổn, Kỷ Hòa quyết định tự mình tìm cách khác. Cô dạo quanh cửa hàng của bác Lý, ánh mắt lướt qua từng món đồ, cuối cùng dừng lại trước một dãy trang phục cổ trang. Cô chỉ vào chúng, hỏi:

"Bác ơi, mấy bộ này là gì vậy?"

Bác Lý cười khẽ, đáp: "Dạo này thấy giới trẻ thích mặc Hán phục, tôi cũng nhập mấy bộ để cho thuê. Giá gốc một trăm đồng một tiếng, nhưng lạ lắm, chẳng có ai thuê cả. Mấy bộ này cứ treo đây đến mốc meo luôn."

Kỷ Hòa gật gù, ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: "Vậy cháu bán cái này đi."

Lập tức, khu bình luận nổ tung.

"Sao chị Kỷ lại chọn thứ này? Khó bán lắm đấy!"

"Đúng đó! Nhìn vải may là biết không xịn rồi. Dân chơi Hán phục xịn xò chắc chắn sẽ chê ngay."

"Nếu thích Hán phục thì tự mang đồ của mình đi chụp, ai lại bỏ tiền thuê đồ may sẵn thế này chứ!"

"Chị ơi đổi món khác đi, cái này khó hơn cả bán quạt nữa!"

Hạ Phong cũng nhíu mày đầy nghi ngờ, nhìn đống đồ mà tỏ vẻ không vừa ý.

"Cái này chắc chắn không bán được đâu. Nhìn chẳng có tí cảm giác thời trang nào, mặc vào thì quê chết mất!"

Anh ta thường xuyên quay phim, tiếp xúc với những bộ trang phục cầu kỳ tinh xảo trên trường quay, nên đương nhiên cảm thấy mấy bộ này quá bình thường, không có sức hút.

Nhưng không ngờ, Kỷ Hòa chỉ khẽ liếc qua anh ta, bình thản nói: "Ít ra còn tốt hơn cây quạt có chữ ký của anh."

Hạ Phong: "..."

Khu bình luận sôi trào:

"Hạ Phong có muốn nghe lại hai chữ ‘cây quạt’ không nhỉ?"

"Trời ạ, chị Kỷ nói mà như không nói, nhưng lại châm chọc chết người!"

"Ai dạy hư chị Kỷ vậy hả? Giờ cũng biết móc mỉa rồi!"

"Nhưng mà công nhận, vẻ mặt ngốc nghếch của Hạ Phong đúng là khiến người ta muốn khịa vài câu!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 292: Chương 292



Hạ Phong không còn gì để nói, uể oải gục xuống bàn.

Trong khi đó, Kỷ Hòa đã nhanh chóng chọn một bộ đồ rồi đi vào phòng thay đồ.

Gọi là phòng thay đồ, nhưng thực chất chỉ là một góc được ngăn bằng một tấm rèm dài.

Tất cả mọi người đều không đặt kỳ vọng vào sự lựa chọn của cô. Ai cũng nghĩ rằng mấy bộ trang phục này thực sự quá đơn giản, chẳng có gì thu hút, khó mà lôi kéo khách thuê.

Nhưng khi Kỷ Hòa bước ra, tất cả mọi người đều đồng loạt hít một hơi thật sâu.

Cô mặc một bộ đồ đỏ rực, thắt lưng ôm gọn vòng eo, mái tóc dài dày được buộc cao thành một đuôi ngựa, chân đi đôi ủng đen. Cả người toát ra khí chất mạnh mẽ, hiên ngang.

Không chỉ xinh đẹp, mà còn cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Hạ Phong tròn mắt, dụi dụi liên tục như thể không tin vào mắt mình.

Cái bộ đồ đơn giản, chất vải bình thường khi nãy…

Sao bây giờ nhìn lại giống như trang phục đắt tiền trên phim vậy?!

Khu bình luận lập tức bùng nổ:

"Vãi chưởng! Đẹp trai quá!!! Tôi chịu không nổi, tôi cong rồi! Hoàn toàn bị bẻ cong rồi!"

"Đây không phải vợ tôi! Đây là chồng tôi!"

"Đúng là nhan sắc đỉnh cao! Một bộ đồ bình thường mặc lên người Kỷ Hòa cũng thành Hán phục cao cấp!"

"Bây giờ tôi lại thấy bộ này đẹp ghê á? Cảm giác muốn thuê thử???"

"Tỉnh lại đi! Không phải cô thích bộ đồ, mà là cô thích mặt của Kỷ Hòa đấy!"

Khi thấy Kỷ Hòa bước ra, bác gái Lý có hơi sửng sốt.

Bà mỉm cười, ánh mắt sáng lên: "Cô gái, cô mặc bộ đồ này trông rất xinh đẹp đấy!"

Nói rồi, bà chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ tay một cái: "Tôi nhớ hình như bộ này còn có một cây kiếm đồ chơi đi kèm. Đợi tôi đi lấy cho cô."

Bác gái Lý cúi xuống, lật tìm trong đống đồ lỉnh kỉnh. Một lúc sau, bà thực sự tìm được thanh kiếm và đưa cho Kỷ Hòa.

Mặc dù chỉ là kiếm đồ chơi, nhưng đã lâu rồi Kỷ Hòa không chạm vào thứ này. Cô đón lấy nó, tay vừa nắm chuôi kiếm, một cảm giác quen thuộc lập tức ùa về.

Tay cô hơi siết lại, bản năng nghề nghiệp từ kiếp trước vô thức trỗi dậy.

Cổ tay khẽ lướt, thân kiếm vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trong không khí.

"Đẹp lắm!"

Sau lưng cô bỗng vang lên tiếng reo hò.

Không biết từ khi nào, một nhóm người đi đường đã vây quanh, ánh mắt họ lấp lánh tò mò và hứng thú. Ai nấy đều tưởng cô đang biểu diễn, liền nhao nhao hưởng ứng:

"Quá đẹp! Cô đang diễn tiết mục gì đấy?"

"Làm lại lần nữa đi!"

"Đúng rồi! Biểu diễn lại đi!"

Kỷ Hòa chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Cô có thể múa một bài kiếm pháp trừ quỷ đơn giản, chỉ cần bỏ đi những động tác không thích hợp để biểu diễn là được. Hiệu quả chắc cũng không tệ đâu nhỉ?

Cô thử bước lên phía trước, kiếm nhẹ nhàng chuyển động theo. Cứ tưởng sẽ có chút lóng ngóng vì đã lâu không luyện kiếm, nhưng ngay khi thanh kiếm nằm trong tay, từng động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi.

Giây phút ấy, cô như quay lại kiếp trước, trở về những ngày tháng cùng các sư huynh đệ luyện kiếm dưới nắng chiều.

Thân hình cô uyển chuyển mà mạnh mẽ, từng bước chân đặt xuống đều theo quy luật, tựa như đang khiêu vũ.

Dù chỉ là thanh kiếm đồ chơi, nhưng từng đường kiếm của cô vẫn sắc bén và dứt khoát, vừa mềm mại lại vừa bộc lộ khí khái hào hùng.

Trên màn hình livestream, bình luận như bùng nổ:

[Nuôi bé Ly: Mẹ ơi, chị Kỷ đẹp quá!]

[Một cây lạp xưởng nhỏ: Nhìn thân pháp này của chị Kỷ, có khi nào chị ấy từng học qua võ thuật không? Cảm giác như đang xem hiệu ứng hậu kỳ của phim truyền hình vậy!]

[Dụ Ngôn truyền lời: Kiếm pháp này… làm tôi nhớ đến “Một kiếm sương giá mười bốn châu”!]

[Bữa tiệc thị giác thật sự! Mọi người có cảm nhận được không!]

Ngay tại hiện trường, không khí cũng sôi động chẳng kém.

Có đứa bé vỗ tay reo lên: "Mẹ ơi, con vừa thấy nữ hiệp ngoài đời thật!"

Một nhóm người đứng bên cạnh thì thầm với nhau:

"Lúc nãy nhìn bộ đồ này bình thường lắm mà, sao bây giờ lại thấy đẹp thế nhỉ?"

"Chắc là do hiệu ứng khi mặc lên người."

"Vậy có nên thuê một bộ không?"

"Được đó!"

Thế là, sau khi bàn bạc xong, hai người trong nhóm bước tới hỏi Kỷ Hòa:

"Cô gái, bộ cô đang mặc là kiểu gì thế? Chúng tôi cũng muốn thuê một bộ giống vậy!"

Kỷ Hòa chỉ vào mấy bộ có kiểu dáng tương tự: "Là mấy kiểu này."

Một cô gái có vẻ không yên tâm, liên tục nhấn mạnh:

"Chúng tôi muốn bộ giống y hệt bộ cô đang mặc kìa!"

"Tôi thấy mấy bộ này không đẹp bằng, chỉ có bộ trên người cô là đẹp nhất thôi!"

"Đây thật sự là cùng một kiểu sao? Sao tôi cứ cảm thấy nó không đẹp bằng nhỉ?"

Bác gái Lý đứng bên cạnh thấy vậy thì không nhịn được, vội lên tiếng:
"Giống nhau cả, giống nhau y hệt! Không tin mọi người cứ so sánh đi!"

Bình luận trên mạng cũng rộn ràng bàn tán:

"Không nghĩ tới vĩnh hằng: Ha ha ha, đã nói mặt đẹp mới là đáng giá nhất mà!"

"Là bọt: Kỷ Hòa mặc bộ đồ bình thường không có gì đặc biệt mà vẫn toát ra cảm giác như hàng cao cấp. Bảo sao người qua đường không tin là mấy bộ đồ này cùng một kiểu."

"Một cây lạp xưởng nhỏ: Hé hé, với nhan sắc và dáng người của chị Kỷ nhà chúng tôi thì có mặc bao tải cũng đẹp!"

Nhóm cô gái cẩn thận so sánh từng đường kim mũi chỉ, cuối cùng xác nhận đồ trên tay đúng là cùng một kiểu với bộ Kỷ Hòa đang mặc. Sau đó, có người lên tiếng hỏi giá cả.

"Giá thế nào vậy?"

Kỷ Hòa điềm nhiên trả lời: "Hai trăm một giờ."

Thực tế, giá gốc chỉ một trăm tệ, nhưng chương trình có quy định tăng gấp đôi.

Vừa nghe xong, nhóm cô gái đồng loạt nhăn mày, có người than thở:

"Đắt quá."

Số người sẵn sàng chi tiền ngay lập tức giảm đi đáng kể.

Dự đoán này không nằm ngoài suy đoán của cộng đồng mạng:

"Đúng thật là quá mắc!"

"Một trăm tệ một giờ tôi đã thấy chát rồi, huống hồ giờ còn lên hẳn hai trăm…"

"Kỷ Hòa chọn đồ không tốt rồi! Ở khu du lịch mà lại chọn Hán phục, thứ này khó bán lắm…"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 293: Chương 293



"Đúng vậy, thật ra lúc xem Kỷ Hòa biểu diễn, tôi cũng thấy hứng thú, nhưng nếu giá mềm hơn chút thì chắc chắn tôi sẽ thuê ngay."

"Kỷ Hòa rất tuyệt, nhưng giá cả vẫn là rào cản lớn. Không phải nên hỏi đạo diễn Nghiêm tại sao giá lại cao như thế sao? Ha ha!"

"Đúng là phong cách đạo diễn Nghiêm… Nếu nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành thì đâu còn là nhiệm vụ do ông ấy đặt ra nữa."

Nhóm cô gái đành tiếc nuối, nói vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay lúc ấy, Kỷ Hòa bỗng lên tiếng gọi họ lại.

"Nếu mọi người thuê bộ trang phục này, tôi có thể dạy các cô múa kiếm miễn phí."

Nghe vậy, ánh mắt nhóm cô gái lập tức sáng lên.

"Có thể dạy múa kiếm thật sao?"

Dù hứng thú nhưng vẫn có chút lưỡng lự:

"Lúc nãy xem cô biểu diễn, trông có vẻ khó lắm. Chúng tôi không có kỹ năng gì, e rằng không học được đâu."

Kỷ Hòa mỉm cười: "Không đâu, động tác rất đơn giản, tôi có thể dạy thử trước cho mọi người xem."

Thấy cô nghiêm túc, nhóm cô gái xúm lại bàn bạc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

"Thôi cứ học thử xem sao, dù gì cũng đâu mất gì!"

Kỷ Hòa hỏi: "Ai muốn học trước?"

"Tôi, tôi học trước!"

Một cô gái có mái tóc thắt bím, dáng người hơi tròn trịa mạnh dạn bước lên, cười hì hì:

"Tôi là đứa ngốc nhất đây. Nếu ngay cả tôi còn học được thì mấy cậu chắc chắn không thành vấn đề."

Cộng đồng mạng cười ầm lên:

"Ha ha ha, cô gái này đáng yêu ghê!"

"Chị đại Kỷ Hòa online dạy học rồi kìa!"

Cô gái bỗng gãi đầu ngượng ngùng, ấp úng hỏi: "Lúc nãy tôi thấy cô múa rất mềm mại, nhưng mà tôi hơi béo, có phải lúc múa sẽ không đẹp như cô không?"

Kỷ Hòa nhẹ nhàng đáp: "Cô không cần lo lắng, cứ giao hết cho tôi."

Mấy câu đơn giản vậy thôi mà đám fan lại nháo nhào:

"Vờ lờ, câu này sao nghe có chút… cưng chiều thế?"

"Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy! Cái kiểu ngang ngược của sếp lớn là sao đây?"

"Đã bảo rồi, bây giờ Kỷ Hòa không phải vợ tôi mà là chồng tôi luôn rồi!"

"Trời ơi, thật hâm mộ cô gái kia! Tôi hận không thể bay ngay tới đó để được Kỷ Hòa dạy múa!"

Dù được động viên, cô gái nhỏ vẫn rất căng thẳng. Trước đây, cô ấy chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, lại còn có đám đông vây xem, áp lực tâm lý lại càng lớn hơn.

Khi Kỷ Hòa đưa thanh kiếm đồ chơi của mình cho cô ấy, cô lập tức kêu lên một tiếng giật mình.

"Sao thế?"

Cô gái lắp bắp: "Thanh kiếm này… nặng quá vậy?!"

Trước đó, thấy Kỷ Hòa vung kiếm nhẹ như bay, cô cứ tưởng kiếm rất nhẹ. Ai ngờ đâu, vừa cầm lên một chút mà cổ tay đã bắt đầu tê mỏi.

Kỷ Hòa nhìn cô, hỏi: "Vậy cô còn muốn tiếp tục học không?"

"Học! Học chứ!" Cô gái vội vàng đáp, dù giọng có chút run rẩy.

Dù sao, lúc nãy màn múa kiếm của Kỷ Hòa thật sự quá đẹp, ai xem cũng phải rung động!

Dưới sự hướng dẫn của Kỷ Hòa, cô nàng bắt đầu tập theo, từng động tác còn khá trúc trắc.

Nhìn qua là thấy ngay—cô ấy không phải kiểu người có năng khiếu bẩm sinh. Cơ thể hơi cứng, trí nhớ cũng không tốt lắm. Một động tác phải để Kỷ Hòa làm mẫu đi làm lại nhiều lần, cô nàng mới miễn cưỡng nhớ được.

Tập một lúc, chính cô nàng cũng cảm thấy xấu hổ, hơi cúi đầu lí nhí: "Hay là… em không học nữa?"

Cô ấy thực sự không giỏi khoản này, cứ tiếp tục sẽ khiến Kỷ Hòa phải tốn quá nhiều công sức.

Nhưng Kỷ Hòa chỉ cười nhẹ: "Không sao cả, em muốn học thì cứ học thôi."

Dù có phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cô cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Giọng nói vẫn dịu dàng, động tác vẫn chậm rãi chỉ dẫn như cũ.

Đến cuối cùng, cô còn chủ động nắm tay, giúp cô nàng sửa từng động tác.

"Eo phải thẳng lên."

"Cánh tay không phải hạ xuống mà nâng cao thêm một chút."

Kỷ Hòa nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô nàng, khẽ nâng tay cô ấy lên, giúp điều chỉnh tư thế.

Cảnh tượng này khiến dân mạng hét ầm lên:

["Áaa, tui cũng muốn được chị Kỷ ôm eo!"]

["Kỷ Hòa dịu dàng quá trời! Tui cũng muốn chị ấy dạy tui nữa!"]

["Ghen tị quá! Không chỉ được chị Kỷ ôm eo, còn được nắm tay nữa chứ!"]

["Bây giờ tui đặt vé xe thì còn kịp không?"]

Dưới sự chỉ dẫn tận tình của Kỷ Hòa, cô gái ban đầu chẳng biết gì, dần dần tiến bộ rõ rệt.

Từng động tác trở nên mượt mà hơn, có dáng có hình. Đám đông xung quanh cũng nhiệt tình cổ vũ, vỗ tay động viên cô nàng.

Chỉ có một động tác cô ấy mãi vẫn không làm được—

Nhảy lên cao, xoay người lộn ngược trong không trung.

Động tác này đòi hỏi sức bật đôi chân và khả năng giữ thăng bằng rất cao. Với người không có nền tảng, thực hiện được là chuyện vô cùng khó khăn.

Cô nàng thử đi thử lại, nhưng vẫn thất bại hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng, cô ấy không hề nản lòng, trái lại còn cười vui vẻ: "Không sao cả! Học được nhiều thế này là em mừng lắm rồi!"

"So với lúc đầu chẳng biết chút gì, giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi!"

Những động tác này không hề đơn giản, nếu không có Kỷ Hòa ở đây, có lẽ cả đời cô ấy cũng không dám thử.

"Suy cho cùng thì em không có nền tảng, động tác này hay là bỏ qua thôi."

Nhưng Kỷ Hòa lắc đầu: "Em có thể thử lại lần nữa."

Cô nàng ngạc nhiên: "Dạ?"

"Em cứ nhảy cao hoàn thành động tác đi, lúc rơi xuống, chị sẽ đỡ em."

["Wow! Làm vậy có hơi nguy hiểm không?!"]

["Đúng đó! Cô gái này đâu có khả năng tự tiếp đất, lỡ như ngã thì sao?!"]

Cô nàng cũng có chút do dự, nhưng Kỷ Hòa chỉ dịu dàng nói: "Cứ tin vào chị."

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 294: Chương 294



Giống như chỉ cần có Kỷ Hòa ở đây, thì dù trời có sập cũng không cần lo lắng.

Cô gái lặng im suy nghĩ hồi lâu, rồi cuối cùng gật đầu.

Một phần vì tin tưởng Kỷ Hòa.

Một phần vì… cô ấy thực sự rất muốn hoàn thành động tác này.

Lấy hết dũng khí, cô nàng nhún chân nhảy lên.

Khoảnh khắc lao lên không trung, cô ấy không khỏi run lên một chút.

Bởi vì—

Với tốc độ và độ cao này, nếu thất bại, chắc chắn sẽ ngã rất đau.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt.

Ngay khi cô ấy sắp rơi xuống—

Một bóng người vụt qua như mũi tên rời cung.

Là Kỷ Hòa!

Cô lao tới, vững vàng đỡ lấy eo cô nàng.

Cả hai nhẹ nhàng tiếp đất, động tác hoàn mỹ kết thúc.

"Cú bế eo của Kỷ Hòa vừa rồi ngầu thật sự! Cảm giác như cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong phim truyền hình vậy!"

"Cúi chào lúc kết thúc cũng quá đẹp! Hai người phối hợp quá ăn ý, không biết còn tưởng họ đang diễn đôi đấy!"

"Quả nhiên, chỉ cần có chị Kỷ thì chuyện gì cũng giải quyết được!"

Không chỉ người xem mà chính cô gái được Kỷ Hòa đỡ dậy cũng ngạc nhiên. Cô nàng đứng lên, hai mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn Kỷ Hòa. Nếu Kỷ Hòa là đàn ông, có khi cô đã phải lòng rồi.

Cô gái hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Chị ơi, em cũng nặng lắm đấy, không ngờ chị bế được em thật."

Kỷ Hòa nghiêng đầu nhìn cô ấy, hỏi lại: "Nặng á?"

"Thật mà." Cô gái bĩu môi: "Bạn trai cũ của em suốt ngày chê em béo, bảo em nặng như heo, bế không nổi."

Kỷ Hòa cười nhạt: "Thế à? Chị lại thấy em chẳng nặng tí nào. Không bế nổi em, chắc do anh ta yếu quá thôi."

Bình luận nổ tung:

"Nghe thấy chưa mấy ông? Một cô gái như Kỷ Hòa còn bế người ta dễ như không, mấy ông không bế nổi bạn gái thì xem lại mình đi!"

"So với Kỷ Hòa, bao nhiêu thanh niên biến thành cá khô hết rồi!"

"Chị Kỷ nói câu này bá đạo quá!"

"Trước kia tôi thích con trai, nhưng từ khi xem livestream của Kỷ Hòa, tôi khỏi luôn rồi, giờ tôi thích chị ấy!"

Ban đầu, nhiều người vẫn còn lưỡng lự không biết có nên thuê Hán phục hay không. Nhưng sau khi xem xong cả quá trình Kỷ Hòa dạy cô gái kia, họ không do dự nữa.

Bộ quần áo thì có là gì chứ!

Quan trọng là được Kỷ Hòa dạy học tận tay!

Hai trăm tệ đổi lấy một buổi học từ Kỷ Hòa, quá hời còn gì!

Thế là người vây quanh khu vực này ngày càng đông.

Người đến thuê Hán phục cũng mỗi lúc một nhiều.

Cuối cùng, mặt tiền cửa hàng của bác gái Lý bị vây kín không còn chỗ trống.

Tổng cộng có năm bộ trang phục cùng kiểu với bộ Kỷ Hòa mặc.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả đã bị thuê sạch.

Cung không đủ cầu.

Nhiều người tiếc nuối:

"Cái gì? Quần áo cùng kiểu hết rồi á?"

"Vậy khi nào mới có người trả đồ lại? Tôi cũng muốn thuê!"

"Không còn bộ nào thật sao? Kiểu dáng đẹp thế này mà chỉ có năm bộ thôi à?"

Bác gái Lý bị hỏi đến mức khổ không nói nổi, đành viết một tấm bảng đặt ngay trước cửa hàng:

"Đồ cùng kiểu với Kỷ Hòa đã hết, xin đừng hỏi!"

Người qua đường thấy vậy liền đổi chiến thuật:

"Hết cùng kiểu thì tìm cùng màu!"

"Cùng màu không cùng kiểu, cùng kiểu không cùng màu là được chứ gì!"

Chỉ trong thời gian ngắn, cả vịnh Phất Hoa tràn ngập những người mặc Hán phục.

Nhìn từ xa, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Những người không biết chuyện hoang mang hỏi:

"Hôm nay có hội nhóm nào tổ chức sự kiện à? Sao ai cũng mặc Hán phục thế này?"

"Hán phục phổ biến đến vậy sao? Đi đâu cũng thấy người mặc?"

Bình luận bật cười:

"Giáo phái Kỷ Hòa! Ai gia nhập giáo phái này đều là tín đồ của chị Kỷ!"

"Có niềm tin vào Kỷ Hòa, chúng ta chính là bạn tốt!"

Hán phục trong tiệm bác gái Lý bị càn quét sạch sẽ.

Nhiều người còn đặt trước, lịch thuê đã kín đến tám giờ tối.

Trong số đó, có người chỉ muốn Kỷ Hòa dạy múa kiếm, cũng có người đơn thuần thích mặc Hán phục vì thấy hiệu ứng đẹp quá.

Bác gái Lý nhìn danh sách đăng ký, vui vẻ không khép miệng nổi. Bà cười tít mắt nhìn Kỷ Hòa:

"Cô bé này giỏi thật! Lượng người thuê hôm nay còn nhiều hơn cả một tháng cộng lại của bác đấy!"

Lúc kiểm kê lại số lượng nhiệm vụ đã hoàn thành, ai nấy đều sững sờ.

Kỷ Hòa vậy mà đã chốt đơn thành công... ba trăm sáu mươi sáu bộ trang phục cho thuê!

Nghiêm Tập suýt nữa thì rớt tròng mắt ra ngoài khi nghe thấy con số này.

“Ba, ba trăm sáu mươi sáu á?!”

Rõ ràng tổ chương trình chỉ quy định mỗi đội có mười bộ đồ cần cho thuê. Bình thường để hoàn thành chỉ tiêu đã đủ khó rồi, thế mà Kỷ Hòa lại hoàn thành gấp ba mươi lần?!

Thế này có phải quá sức tưởng tượng không?

Nghiêm Tập quay sang nhân viên trong đoàn, nghi hoặc hỏi: “Có khi nào nhiệm vụ này của chúng ta đặt ra quá đơn giản rồi không?”

Nhân viên công tác nhìn sang màn hình livestream của những đội khác, rồi lắc đầu: “Không phải đâu...”

Rõ ràng những đội khách mời còn lại vẫn đang loay hoay vật lộn với nhiệm vụ của họ, khổ sở tìm cách hoàn thành. Vậy mà đội của Kỷ Hòa và Hạ Phong thì...

Chẳng những làm xong, mà còn vượt chỉ tiêu gấp ba mươi lần!

Ảo, quá ảo!

Bình luận trên livestream cũng bùng nổ:

“Cười xỉu! Không phải nhiệm vụ đơn giản, mà là Kỷ Hòa quá đỉnh!”

“Trời đất, tận ba trăm sáu mươi sáu bộ! Cô ấy mà làm streamer bán hàng chắc mấy ông bà bán hàng online hiện tại chỉ có nước té xỉu luôn!”

“Mọi người chỉ tập trung vào Kỷ Hòa mà quên mất Hạ Phong rồi kìa! Ai đó mau an ủi anh ấy đi! Giờ chắc Hạ Phong chỉ muốn hỏi một câu: Khi nào mới tới lượt tôi dẫn dắt đội nhà giành chiến thắng đây?”

“Cười ẻ! Tôi cảm giác để Hạ Phong giúp đội thắng một lần chắc cũng khó ngang ngửa chuyện Uông Phong lên hot search vậy á!”

“Thôi được rồi, trend mới đây! Hãy cho Hạ Phong một cơ hội được tỏa sáng nào!”
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 295: Chương 295



Đến khi trời sập tối, Nghiêm Tập xuất hiện trước mặt tám vị khách mời với vẻ mặt bí hiểm.

“Các bạn, tôi có một tin tốt và một tin xấu. Muốn nghe cái nào trước?”

Lương Điềm Điềm cả người uể oải, lười nhác đáp: “Nghe tin tốt trước đi, để tôi vui vẻ thêm chút...”

Cô ấy và Lương Nhất Hủ chiều nay bốc trúng nhiệm vụ giúp dân trong thôn thu hoạch lúa mì. Cày cuốc cả một buổi chiều, giờ người mệt rã rời, rệu rã như tàu lá chuối.

Lương Điềm Điềm không đùa đâu, cô cảm giác mình như vừa bị hành lên bờ xuống ruộng mấy trăm lần.

Nghiêm Tập gật đầu, thong thả thông báo: “Tin tốt là... vòng livestream tương tác tối nay sẽ tạm dừng một buổi.”

Bình luận lại bùng nổ:

“Gì cơ?? Đây mà là tin tốt á? Đạo diễn Nghiêm, anh có thể làm người chút không!”

“Không được! Tôi còn đang chờ xem Kỷ Hòa bói bài cơ mà! Tự nhiên cắt ngang vậy ai chịu nổi?”

“Đúng thế! Tối nào cũng xem Kỷ Hòa livestream ăn khuya mà! Giờ thì xong, ai chịu trách nhiệm cho bữa khuya của tôi đây?”

Lương Điềm Điềm cũng cười một cách “hiền lành”, nhưng trong lòng đã mắng thầm.

Tin tốt cái quỷ gì chứ, rõ ràng là tin xấu nhất trong ngày còn gì!

Cô còn đang định livestream để hóng Kỷ Hòa livestream cơ mà!

Lương Nhất Hủ sốt ruột hỏi: “Thế tin xấu là gì?”

Nghiêm Tập nhún vai, nhếch môi cười: “Tin xấu chính là... để thay thế phần livestream, chúng ta sẽ có một nhiệm vụ mới!”

“Vào mỗi tối thứ Bảy, vịnh Phất Hoa sẽ tổ chức chợ đêm. Hôm nay đúng thứ Bảy, vậy nên tám vị khách mời của chúng ta cũng sẽ phải tham gia.”

“Lúc chợ đêm bắt đầu, ban tổ chức sẽ cử người đứng tại cổng vào, phát cho mỗi người dân tham dự một bông hoa nhỏ.”

“Còn các khách mời sẽ chia thành từng cặp, đến các khu vực được chỉ định để biểu diễn tiết mục của mình.”

“Người dân sau khi xem tiết mục sẽ bỏ phiếu bằng cách đặt bông hoa vào giỏ của đội mình thích nhất.”

“Kết thúc, chúng ta sẽ dựa vào số lượng hoa thu được để xếp hạng. Đội nào càng nhiều hoa, xếp hạng càng cao, số phiếu thưởng thêm cũng sẽ tương ứng theo thứ hạng đó.”

Tám vị khách mời: “...”

Mọi người còn chưa kịp hồi sức sau một ngày dài, vậy mà lại có nhiệm vụ mới nữa sao?!

Bình luận bùng nổ lần thứ ba:

“Hahaha, ai đó hãy giúp Lương Điềm Điềm, tôi cảm giác cô ấy sắp bùng cháy tới nơi rồi!”

“Đạo diễn Nghiêm đúng là không bao giờ để cho khách mời có một ngày yên ổn mà!”

“Ủa nhưng mà công nhận vui đó! Hóng mấy màn biểu diễn của dàn khách mời ghê!”

Dưới bầu không khí nhộn nhịp của nhiệm vụ chợ đêm, Lâm Hiểu Thiên nhìn quanh một lượt rồi lên tiếng:

"Hai người một đội biểu diễn tiết mục... Tiết mục gì? Có yêu cầu nội dung không?"

Nghiêm Tập lắc đầu, giọng điềm nhiên:

"Không có yêu cầu cụ thể. Hơn nữa, nếu cần hỗ trợ gì, mọi người có thể liên hệ với tổ chương trình. Về lý thuyết, tiết mục nào thu hút được nhiều người dân tặng hoa nhất thì chính là tiết mục thành công nhất."

Nghe đến đây, Dương Vận không giấu được vẻ vui mừng.

Lần này, Kỷ Hòa thua chắc rồi!

Trong show thực tế lần trước, Kỷ Hòa đã có màn thể hiện quá xuất sắc, nhưng lần này lại là phần thi biểu diễn. Đây chính là lúc kiểm tra năng lực nghiệp vụ của nghệ sĩ!

Kỷ Hòa ư? Cô ta chỉ là một "bình hoa di động", bị giới giải trí chê cười không tiếc lời.

So tài à? So cái gì chứ!

Đến cả lời thoại khi đóng phim cũng phải nhờ hậu kỳ lồng tiếng. Hát, nhảy múa lại càng miễn bàn.

Vậy thì cô ta định biểu diễn cái gì đây? Chẳng lẽ chỉ biết đứng nhìn người khác tỏa sáng?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Vận không nhịn được mà nhếch lên. Cô ta ghen ghét việc Kỷ Hòa liên tục trở thành tâm điểm. Nhưng lần này, cuối cùng cũng đến lúc Kỷ Hòa rơi vào cảnh bẽ mặt!

Ngay cả Lương Điềm Điềm—người luôn tỏ ra ghen tỵ khi thấy Hạ Phong được xếp chung đội với Kỷ Hòa—cũng không nói thêm gì.

Bốn đội khách mời, xét về năng lực thì rõ ràng:

Lâm Hiểu Thiên là giọng ca chính trong nhóm nhạc nam, kỹ thuật thanh nhạc thuộc hàng đỉnh cao.

Lương Điềm Điềm là ace toàn năng của nhóm Pretty Girl, hát hay, nhảy giỏi, biểu diễn hoàn hảo.

Tần Trạm là người mẫu chuyên nghiệp, phong thái sân khấu lẫn sàn catwalk đều đáng ngưỡng mộ.

Lương Nhất Hủ và Tào Khiết có thể không giỏi ca hát, nhưng danh tiếng lừng lẫy, dù không làm gì vẫn có người tình nguyện bỏ phiếu.

Chỉ có đội của Hạ Phong và Kỷ Hòa... Nhìn kiểu gì cũng thấy yếu thế nhất.

Hạ Phong không phải nghệ sĩ, chẳng có sở trường đặc biệt nào phù hợp.

Còn Kỷ Hòa... Ai trong giới cũng biết tình trạng của cô ta.

Rõ ràng, đội hình năm ngoái còn hùng mạnh bao nhiêu thì năm nay lại "tụt dốc không phanh".

Hạ Phong thậm chí còn ngờ vực:

Chẳng lẽ Nghiêm Tập thấy Kỷ Hòa thắng hoài nên cay cú, cố tình ra đề thế này để gây khó dễ?

Cách sắp xếp này... Viết thẳng chữ "nhắm vào người ta" lên trán rồi còn gì!

Trong khi đó, Lương Điềm Điềm vẫn dán chặt ánh mắt lên Kỷ Hòa, không giấu được sự lo lắng.

Cô ấy lén lút lại gần, thì thầm:

"Chị ơi, hay là em lén chạy qua sân khấu chỗ chị hát, giúp hai người kéo phiếu bầu nhé?"

Nào ngờ, Nghiêm Tập nghe thấy.

Anh lập tức quát:

"Lương Điềm Điềm, giọng cô có thể to hơn chút nữa không? Cô nghĩ tôi bị điếc à?"

Khán giả lập tức nhao nhao bình luận:

[Lương Điềm Điềm đi đâu cũng không quên Kỷ Hòa, sao tôi cứ thấy hai người này hợp nhau thế nhỉ?]

[Bách hợp nơi cố hương nở rộ rồi...]

[Hạ Phong, anh biến ra chỗ khác đi, tôi muốn nhìn Lương Điềm Điềm với Kỷ Hòa kìa!]

Hạ Phong: ???

Mắc gì anh lại bị lôi vào đây?

Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ cũng đã chính thức bắt đầu.

Dương Vận, vốn đã khó chịu vì liên tục bị Kỷ Hòa "đè bẹp" trong các phần thi trước, lần này vô cùng quyết tâm.

Cô ta chọn trang điểm theo phong cách ngọt ngào nhất, mặc chiếc váy ngắn nổi bật nhất, chọn ca khúc sôi động, kết hợp với vũ đạo quyến rũ.

Dù sao, tuổi trẻ xinh đẹp cũng là một lợi thế.

Không ngoài dự đoán, rất nhanh đã có đông người dân vây quanh sân khấu của đội Dương Vận.

Thậm chí, đã có bốn người ném hoa vào giỏ của họ.

Nhưng khi vừa kết thúc bài hát đầu tiên, Lâm Hiểu Thiên đột nhiên kéo Dương Vận sang một bên.

Dương Vận bực bội:

"Có chuyện gì vậy? Chúng ta đang thu hút khán giả mà!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 296: Chương 296



Chỉ cần chậm trễ một giây, có khi lại mất đi một người xem. Lâm Hiểu Thiên có hiểu chuyện không đây?

Đây là cơ hội duy nhất để cô ta vượt mặt Kỷ Hòa, sao có thể chấp nhận thất bại được!

Lâm Hiểu Thiên trầm ngâm một chút, rồi nói:

"Tôi thấy tiết mục cô chọn có vẻ không ổn..."

Dương Vận cau mày:

"Sao lại không ổn?"

"Nó quá trào lưu, quá thời thượng. Người dân có thể sẽ không cảm nhận được sức hút của kiểu sân khấu này."

Dương Vận hôm nay ăn mặc vô cùng táo bạo.

Cô ta diện một chiếc váy ngắn đến sát đùi, kết hợp cùng vòng đeo chân bằng kim loại lấp lánh. Nếu là trên sân khấu biểu diễn ca hát, kiểu trang phục này chắc chắn sẽ rất hút mắt, trông vô cùng thời thượng.

Nhưng vấn đề là, khán giả ở đây lại là những người dân địa phương.

Gu thẩm mỹ của họ đơn giản, mộc mạc, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận phong cách ăn mặc kiểu này?

Lâm Hiểu Thiên đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi lo lắng.

Nhưng trái ngược với cậu ấy, Dương Vận lại vô cùng tự tin, khẽ hất tóc, kiêu ngạo nói:

"Sao lại không tiếp thu được chứ? Kiểu ăn mặc này của tôi đẹp thế cơ mà!"

Cô ta nhìn quanh đám đông, thấy rất nhiều người tụ tập ở sân khấu của đội mình thì càng thêm đắc ý:

"Anh xem đi, bây giờ đã có rất nhiều người tới xem rồi đấy thôi? Tôi chính là muốn để bọn họ làm quen với phong cách thời thượng này!"

Nếu không như vậy thì sao? Chẳng lẽ bắt cô ta mặc những bộ áo bông sặc sỡ quê mùa lên sân khấu à?

Còn lâu cô ta mới chịu!

Lâm Hiểu Thiên há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Dương Vận, cậu chỉ có thể bất lực mà ngậm miệng lại.

...

Bên phía sân khấu của các đội khác, không khí cũng vô cùng sôi động.

Dù Lương Nhất Hủ và Tào Khiết không giỏi ca hát hay nhảy múa, nhưng danh tiếng của hai người họ vẫn rất lớn.

Chỉ cần vừa xuất hiện trên sân khấu, họ lập tức thu hút một đám đông vây quanh.

Một vài người dân trong thôn nhanh chóng nhận ra Lương Nhất Hủ.

"Ơ, đây chẳng phải cậu diễn trong ‘Cuộc sống tươi đẹp’ sao?"

"Đúng rồi! Tôi từng xem bộ phim đó, sao cậu ấy lại đến thôn của chúng ta nhỉ?"

"Hình như đang quay show thực tế, nghe nói đang thi xem đội nào nhận được nhiều hoa hơn..."

"À, bảo sao ban nãy có người đứng trước cổng phát hoa miễn phí! Thế thì tôi cũng không biết quá nhiều người nổi tiếng đâu, cứ tặng cho cậu ấy vậy!"

Người dân trong thôn suy nghĩ rất đơn giản, họ quen ai thì sẽ ưu tiên tặng hoa cho người đó.

Tào Khiết thì thông minh hơn một chút.

Ngoài lợi dụng độ hot của mình, cô ta còn trực tiếp biểu diễn một vài đoạn kịch ngay tại chỗ.

Những phân cảnh cô chọn đều là các cảnh phim kinh điển, khiến nhiều người xem nhớ lại ký ức cũ.

Không ít bà con trong thôn xúc động, lập tức tiến lên, đặt hoa vào giỏ của cô ấy và Lương Nhất Hủ.

Trên màn hình livestream, có thể thấy các đội còn lại đều đang biểu diễn rất thuận lợi.

Chỉ có sân khấu của đội Kỷ Hòa và Hạ Phong là...

Trống trơn, vắng tanh như chùa bà đanh.

Fan hâm mộ theo dõi mà không khỏi sốt ruột:

"Haizz, vận may của Kỷ Hòa và Hạ Phong tệ thật, lần nào hai người không có sở trường gì cũng bị chia chung một đội."

"Hahaha, đội này thắng bao nhiêu lần rồi, giờ thua một lần cũng bình thường mà."

"Xong rồi, lần này chị Kỷ thua thật rồi!"

"Trời ơi, từ đầu chương trình đến giờ, chưa có nhiệm vụ nào mà chị ấy thất bại hết! Cứ tưởng sẽ giữ vững kỷ lục, ai ngờ lần này bị phá rồi!"

Bình luận liên tục nhảy lên, nhưng nhân vật chính là Kỷ Hòa lại không hề tỏ ra lo lắng.

Thậm chí, cô còn có tâm tình để tám chuyện với Hạ Phong.

"Anh đang làm gì thế?"

Hạ Phong lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, lười biếng trả lời:

"Đang xem bọn họ biểu diễn gì để học tập theo. Hai chúng ta chẳng biết cái gì, không phải chỉ có thể học người khác thôi sao?"

Fan hâm mộ cười ầm lên:

"Hahahaha, Hạ Phong tự biết thân biết phận ghê!"

"Thay vì để người khác chê bai, tốt nhất là tự dìm mình trước!"

Hạ Phong xem livestream của các đội một lúc lâu, thấy giỏ hoa của Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên dần dần đầy lên, anh ta thở dài:

"Haizz, bên họ náo nhiệt thật đấy, xem ra chúng ta thua rồi."

Nhưng Kỷ Hòa lại khẽ cười, giọng điệu chắc chắn:

"Không thua đâu."

"Tiết mục của Dương Vận rất xuất sắc, nhưng người trong thôn không hiểu, cũng không có khả năng thưởng thức nó."

"Cho dù bây giờ có thể được hoan nghênh, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài lâu."

Lý do rất đơn giản.

Giống như bạn dành hàng giờ để trang điểm thật cầu kỳ, sáng tạo, nhưng lại đánh lớp phấn quá đậm.

Người trẻ tuổi có thể nhìn ra sự phá cách và vẻ đẹp trong đó, nhưng với các bậc phụ huynh thì sao?

Họ có thể sẽ nhíu mày mà phán một câu: "Nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, trông như ma vậy!"

Kỷ Hòa khoanh tay, bình thản nói: "Không sao đâu, đợi lát nữa là ít người ngay thôi."

Hạ Phong bĩu môi: "Nhưng ít nhất thì bọn họ còn có lúc đông người..."

Chứ đâu giống hai người bọn họ, từ đầu tới cuối sân khấu vẫn vắng tanh như chùa Bà Đanh!

Anh ta đang định than vãn thêm vài câu thì Kỷ Hòa bỗng liếc anh một cái sắc bén:

"Đó là anh thôi, chứ không phải tôi."

Hạ Phong: "???"

Câu này thì anh không phục!

Anh quá hiểu Kỷ Hòa rồi—cô ấy bước vào giới giải trí chẳng qua chỉ để chơi cho vui, mấy thứ cần tinh thông thì chẳng tinh thông cái nào.

Nếu so với người nghiệp dư như anh thì cũng chỉ tám lạng nửa cân thôi.

Thế mà cô ấy còn dám bảo "không phải tôi"?

Cô có thể biểu diễn cái quái gì chứ?!

Như đọc được suy nghĩ của anh, Kỷ Hòa chớp mắt đầy thần bí rồi chậm rãi móc ra một vật từ trong túi áo.

Một cái... kèn xô-na.

Hạ Phong: "..."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 297: Chương 297



Anh ta sững sờ nhìn điện thoại, nơi các cô gái trẻ trung khác đang say sưa hát và nhảy.

Rồi lại nhìn Kỷ Hòa đang vác kèn xô-na trên tay.

"Cái này của cô..." Anh ta nhíu mày, ngập ngừng nói: "Có phải hơi..."

Có phải hơi... quê mùa không vậy?!

"Ngôi sao nữ nào lại mang kèn xô-na lên sân khấu biểu diễn chứ?!" Hạ Phong hoàn toàn suy sụp.

Nhưng Kỷ Hòa lại rất thản nhiên, cười một cách đầy tự hào:

"Tôi nè!"

Cô vỗ vỗ chiếc kèn xô-na trong tay, ánh mắt đầy tự tin.

Đây là bảo bối cô phải nhờ tổ chương trình mượn giúp, không dễ gì mà có được đâu.

Sao lại bảo kèn xô-na quê mùa chứ?

Các nhạc cụ khác đều phải tôn kèn xô-na làm vua đấy!

Từ ma chay, cưới hỏi, lễ khai trương, dọn nhà mới—đều không thể thiếu âm thanh của kèn xô-na.

Tất cả đều là những sự kiện quan trọng, vui vẻ, chẳng lẽ lại có người không thích sao?

Nói xong, Kỷ Hòa đặt kèn lên môi, bắt đầu thổi.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Phong cảm thấy cực kỳ bất an.

Cô ấy thực sự thổi kèn xô-na trên sân khấu sao?

Từ trước đến nay, chắc hẳn Kỷ Hòa là ngôi sao nữ đầu tiên dám làm điều này.

Ca khúc cô chọn là "Bách điểu triều phượng"—một bản nhạc nổi tiếng, đòi hỏi kỹ thuật cực kỳ cao khi diễn tấu bằng kèn xô-na.

Nhả âm, hoạt âm, uốn lưỡi, tay cong, hạ tông, âm bật, nhả âm kép, âm liên đạn, khí môi, âm rung…

Gần như tất cả kỹ xảo khó nhất đều được sử dụng trong bản nhạc này.

Âm điệu của "Bách điểu triều phượng" tựa như trăm loài chim đang triều bái phượng hoàng, khi thì du dương, khi thì dồn dập, lúc lại tươi sáng rộn ràng.

Kỷ Hòa đứng giữa trung tâm sân khấu.

Cô vẫn mặc chiếc váy đỏ đã diện lúc giúp bác gái Lý bán đồ vào buổi chiều, mái tóc đen nhánh, ánh mắt sáng ngời.

Gió đêm thổi tung tà váy của cô, tựa như một con phượng hoàng đang tung cánh bay giữa trời đêm.

Hình ảnh ấy đẹp đến mức người ta có thể tùy tiện chụp một tấm màn hình cũng đủ làm hình nền điện thoại.

Trong livestream, fan hâm mộ kinh ngạc:

"Đây đúng là 'Bách điểu triều phượng' sao?! Tôi từng nghe nó trong một đám tang. Nghe nói chỉ có người đức cao vọng trọng khi qua đời mới được tấu khúc nhạc này. Vì bài này quá khó, chỉ có bậc thầy kèn xô-na mới thổi nổi!"

"Cái gì? Lễ tang á? Thế thổi nó trong tình huống này có hợp không vậy?"

"Không không, 'Bách điểu triều phượng' có thể dùng cho cả lễ tang lẫn cưới hỏi, có nhiều cặp đôi còn mời nghệ nhân kèn xô-na thổi bài này trong đám cưới nữa."

"Hy vọng sau này lúc tôi chết, cũng có người thổi bài này cho tôi (nói đùa thôi nhé!)."

"Antifan nè: Cái này thì tôi đúng là không dám chê, vì sau này có khi chính nó sẽ tiễn tôi đi nốt đoạn đường cuối cùng!"

Trong chợ đêm, đa phần người đến xem là những người trung niên và lớn tuổi.

Họ thích nghe những giai điệu vui vẻ, mang ý nghĩa may mắn.

Giờ đây, khi nghe thấy tiếng kèn xô-na trầm bổng du dương, họ không kìm được mà vỗ tay rần rần.

"Hay quá! Thật sự rất hay!"

"Không ngờ trong thời buổi này vẫn còn cô gái trẻ biết thổi kèn xô-na giỏi thế này!"

“Đúng vậy! Giờ người trẻ tuổi biết thổi kèn xô-na hiếm lắm đấy!”

Có nhiều người trẻ bây giờ không hiểu biết về nhạc cụ truyền thống như kèn xô-na. Vì thế, họ có nhiều hiểu lầm, thậm chí còn cho rằng nó quê mùa. Nhưng thực tế, âm sắc của kèn xô-na vừa vui tươi, vừa phóng khoáng, được mệnh danh là vua của các loại nhạc cụ.

Không chỉ vậy, kèn xô-na còn gắn liền với tín ngưỡng trừ tà, nên trong xã hội xưa, nó thường được sử dụng để xua đuổi ma quỷ. Cũng vì lý do này mà trong những dịp cưới hỏi, người ta hay thổi kèn xô-na để cầu chúc may mắn.

Hạ Phong ngồi xổm dưới sân khấu, nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ hoa trước mặt. Những cánh hoa không ngừng được ném vào, khiến giỏ mỗi lúc một đầy. Anh ta trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức miệng há hốc.

Trong khi đó, cư dân mạng đã quá quen với cảnh tượng này.

"Rồi đó! Hạ Phong lại ngồi không cũng thắng rồi nè!"

"Lại lần nữa Hạ Phong nằm không mà cũng thắng! Chị Kỷ nhà tui càn quét sạch luôn!"

"Trời ơi, biểu cảm này của Hạ Phong y như cô vợ nhỏ của chị Kỷ vậy đó hahahaha!"

"Lương Điềm Điềm còn lo cho Kỷ Hòa làm gì nữa chứ? Nhìn lượng hoa bên Kỷ Hòa kìa, có khi còn nhiều hơn bên Lương Điềm Điềm luôn!"

Sân khấu của Kỷ Hòa và Hạ Phong sôi động tưng bừng, trong khi đó, phía bên Dương Vận lại im ắng đến đáng sợ.

"Tại sao càng ngày càng ít người vậy? Bọn họ đi đâu hết rồi?" Dương Vận sốt ruột nhìn khán giả đang dần rời đi.

Ngay lúc cô ta định cất giọng hát bài tiếp theo, đột nhiên—

Tiếng kèn xô-na vang lên!

"Cái quái gì vậy?! Kèn xô-na á?" Dương Vận giật mình.

Lâm Hiểu Thiên cầm điện thoại xem livestream, nhíu mày nói: "Hình như đội của Kỷ Hòa và Hạ Phong đang biểu diễn bằng kèn xô-na."

Nghe vậy, mặt Dương Vận lập tức tối sầm.

"Chọn cái thứ quê mùa đó mà biểu diễn? Đúng là mất mặt!"

Kỷ Hòa dù gì cũng từng là thiên kim nhà họ Kỷ, được sống trong nhung lụa. Vậy mà bây giờ lại làm trò lố lăng thế này? Đúng là khiến chương trình Rung Động Tuyệt Đối mất hết danh dự!

Dương Vận hít sâu một hơi, cố mặc kệ. Nhưng càng hát, cô ta càng thấy có gì đó không ổn.

Âm thanh của kèn xô-na quá mạnh, lan tỏa khắp nơi. Hai sân khấu lại gần nhau, nên dù có cố gắng thế nào, trong đầu cô ta vẫn chỉ toàn tiếng kèn xô-na.

Cô ta mất tập trung hoàn toàn. Hiệu quả biểu diễn cũng vì thế mà tụt dốc không phanh.

"Cái con Kỷ Hòa này...!" Dương Vận siết chặt micro, nghiến răng. "Cô ta biết mình không thắng được nên cố tình phá đám có phải không?!"

Đúng lúc đó, Lâm Hiểu Thiên hốt hoảng reo lên: "Woa! Phần biểu diễn của Kỷ Hòa được nhiều người thích thật kìa!"

Dương Vận lập tức dừng hát, trợn mắt nhìn về phía sân khấu bên kia.

Trên màn hình livestream, cô ta thấy khán giả chen chúc trước sân khấu của Kỷ Hòa, ai nấy đều vỗ tay, reo hò đầy hứng khởi. Một số người trong thôn còn hào hứng nhảy múa theo tiếng kèn xô-na. Không khí náo nhiệt chưa từng có.

Trái ngược hoàn toàn với sân khấu của cô ta.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 298: Chương 298



Lúc mới bắt đầu, khán giả cũng khá đông. Nhưng càng về sau, người xem càng thưa thớt, dần dần tản đi hết.

Có vài người đứng lại, nhưng thay vì thưởng thức, họ bắt đầu bàn tán.

"Bài này là bài gì vậy? Nghe chẳng hiểu gì hết."

"Tui nghe được nè, nhưng mà cũng không hiểu."

"Trời đất, cái kiểu trang điểm gì mà trông như quỷ vậy? Nhìn mà hết hồn!"

"Cô bé này xinh thật, giọng cũng hay... nhưng mà sao lại hát cái bài kiểu này nhỉ?"

Những lời nhận xét đó khiến Dương Vận tức đến tái mặt.

Cái đám dân quê này...!

Chẳng lẽ bọn họ không có mắt thẩm mỹ sao?

Kiểu trang điểm mắt khói này đang là hot trend đó!

Bài cô ta hát cũng là ca khúc đình đám trên Douyin, ai nghe cũng thích cơ mà?!

Vậy mà bọn họ lại chẳng biết thưởng thức!

Lâm Hiểu Thiên đứng sau, lắc đầu thở dài: "Tôi đã nói rồi mà. Bài hát của chúng ta theo trào lưu quá, người trong thôn không tiếp thu được đâu."

Vấn đề không phải ở chỗ Dương Vận hát không hay.

Mà là ngay từ đầu, cô ta đã không suy nghĩ từ góc độ của khán giả.

Cô ta chỉ cố chấp với những gì mình cho là đúng.

Dưới bài phát sóng, bình luận ào ào tràn vào như cơn bão:

"Đúng thế! Lâm Hiểu Thiên đã nói ngay từ đầu rồi mà Dương Vận không chịu nghe! Cứ khăng khăng chọn mấy bài hát của mình!"

"Nhìn mà bực! Không chịu nghe đồng đội thì vào đội làm gì? Đúng là xui xẻo cho Lâm Hiểu Thiên!"

"Cạn lời thật sự, anh nhà vốn dĩ có thể thắng rồi! Cơ mà tại Dương Vận, giờ cả đội từ hạng nhất rơi xuống bét bảng! Cùng là đồng đội, sao Dương Vận với Kỷ Hòa khác nhau một trời một vực thế?"

"Người may mắn nhất: Hạ Phong. Người xui xẻo nhất: Lâm Hiểu Thiên. Đúng là chơi giỏi không bằng chọn đúng đội!"

Dòng bình luận không ngừng chỉ trích Dương Vận, khiến fans của Lâm Hiểu Thiên phẫn nộ tột cùng, hận không thể mắng cô ta đến bật khóc để xả cơn giận.

Ngay cả fans của Dương Vận cũng hoảng hốt kéo tới nhưng không thể cứu vãn nổi tình hình.

Dương Vận cầm điện thoại, nhìn những bình luận nhức nhối đến mức bực bội ném phắt đi, không muốn xem nữa.

Cô ta không tự hỏi lại bản thân sai ở đâu, chỉ càng căm hận Kỷ Hòa hơn.

Lại là Kỷ Hòa!

Nếu không phải tại Kỷ Hòa thì cô ta đâu có bị chửi te tua thế này?

Trong khi đó, buổi biểu diễn vẫn tiếp tục, còn trên mạng, độ hot ngày càng tăng.

Tiêu đề "#Kỷ Hòa thổi kèn xô-na tại ‘Rung Động Tuyệt Đối’" chớp mắt đã leo thẳng lên hot search.

Đám người qua đường vừa nhìn thấy đã sững sờ:

"Kèn xô-na á?"

"Thời buổi này còn có sao nữ biết thổi kèn xô-na cơ á? Không đùa đấy chứ?"

"Chắc lại chiêu trò thôi! Mà cái thể loại này vừa quê vừa phèn, sao mà hot được?"

Nhưng đến khi nhấn vào xem—

Bốp!

Một loạt tự vả vang dội.

"Lúc trước tôi thiển cận quá! Hóa ra kèn xô-na lại có sức mạnh khủng khiếp như thế!"

"Tôi chỉ là người qua đường thôi mà xem xong phấn khích quá trời! Đề nghị chương trình liên hoan, tiệc Tết, đám cưới đám hỏi gì cũng phải mời Kỷ Hòa!"

"Cứ tưởng bình hoa như Kỷ Hòa sẽ bị chê cười, ai dè... Cô ấy thắng thật! Hoa đội cô ấy nhận được hình như là nhiều nhất luôn ấy!"

"Cả nhà ơi, tui vừa đăng ký lớp học kèn xô-na rồi! Tui sẽ trở thành Kỷ Hòa tiếp theo!"

Thậm chí, một bậc thầy diễn tấu kèn xô-na vô cùng nổi tiếng cũng chia sẻ video Kỷ Hòa biểu diễn, kèm một câu đầy cảm khái:

"Trong xã hội hiện đại, khi phần lớn người có định kiến sâu sắc về kèn xô-na, thật cảm ơn vì vẫn còn người dám dùng cách riêng để thấu hiểu và thổi một sắc màu mới vào truyền thống."

Cả mạng xã hội nổ tung:

"VL! Vị bậc thầy này nổi tiếng là không dây vào giới giải trí mà? Giờ còn chia sẻ video của Kỷ Hòa nữa! Chẳng phải là gián tiếp công nhận thực lực của cô ấy sao?"

"Chị Kỷ đỉnh vãi lúa!"

"Mau mau mau, cả nhà vào like cho Kỷ Hòa đi! Biết đâu sau này chị ấy sẽ tiễn bạn một đoạn đường đấy! (Mặt chó)"

"Tui cũng muốn được chị Kỷ đưa một đoạn đường nè!"

Với một màn "Bách điểu triều phượng", Kỷ Hòa và Hạ Phong vọt lên thành đội dẫn đầu, bỏ xa các đối thủ.

Đến khi thống kê số hoa, kết quả khiến tất cả ngỡ ngàng:

Đội Kỷ Hòa – Hạ Phong: 3.696 đóa.

Đội Tần Trạm – Tào Khiết, về nhì với... 800 đóa.

Còn đội đứng bét? Không ai khác ngoài Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên.

Hoa nhận được? Đến ba chữ số còn chẳng chạm nổi.

Quá thảm.

Lâm Hiểu Thiên vốn là người có tính tình dễ chịu, nhưng sau bao nhiêu lần bị Dương Vận kéo xuống bùn, cậu cũng không nhịn nổi nữa.

Fans của cậu thì khỏi nói, phẫn nộ tràn vào Weibo chính thức của chương trình, biểu tình tập thể:

"Hy vọng đạo diễn Nghiêm xem xét lại cách chia đội!"

"Đúng đó! Hiểu Thiên tội nghiệp quá! Bao nhiêu lần bị Dương Vận liên lụy rồi!"

"Nếu Hiểu Thiên có nửa phần may mắn của Hạ Phong thì còn sợ không thắng được sao?"

"Kỷ Hòa cũng đọc được những dòng bình luận sôi nổi trên livestream.

Cô chỉ bật cười lắc đầu, không mấy bận tâm đến những lời bàn tán đó.

Tối nay không có hoạt động giao lưu trực tuyến, Kỷ Hòa trở lại phòng tắm rửa, sau đó leo lên giường, mở Weibo lướt vài tin tức.

Vừa mới kéo xuống chưa được mấy bài, điện thoại đã reo lên.

Là Hạ Tây Hải gọi đến.

“Kỷ Hòa à, dạo gần đây tôi có theo dõi phần trình diễn của cô trong ‘Rung Động Tuyệt Đối’.” Giọng ông ta mang theo vẻ hài lòng. “Phải nói là vô cùng xuất sắc.”
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 299: Chương 299



Kỷ Hòa khẽ nhướng mày, không lên tiếng.

Hạ Tây Hải dường như cũng không để ý, tiếp tục nói:

“Thật sự tôi rất bất ngờ đấy. Cô cũng biết mà, trước đây mỗi lần cô tham gia chương trình nào là công ty lại phải đau đầu dọn dẹp hậu quả. Chứ đâu có như bây giờ—tốt hơn rất nhiều. Mạng xã hội cũng đang bàn tán rất tích cực về cô, lượng fan trên Weibo cũng tăng mạnh.”

Kỷ Hòa chống cằm, nhàn nhã nghe ông ta nói chuyện.

Một lát sau, Hạ Tây Hải chuyển đề tài:

“Có một đạo diễn xem được màn múa kiếm của cô trong chương trình, cảm thấy cô rất phù hợp với nhân vật trong phim mới của anh ta, muốn mời cô đến thử vai.”

Kỷ Hòa hỏi: “Ai vậy?”

“Giang Tinh Luật, cậu chủ nhỏ nhà họ Giang. Bộ phim đầu tay của anh ta, tên là [Hồng Trang].”

Nghe đến đây, Kỷ Hòa hơi ngạc nhiên.

Nhà họ Giang là gia tộc giàu có, nhưng trước nay chưa từng đầu tư vào ngành phim ảnh. Vậy mà bây giờ lại đột nhiên nhảy vào?

Hạ Tây Hải đoán được suy nghĩ của cô, chậm rãi nói:

“Dù sao thì cũng có nhà họ Giang chống lưng, chất lượng bộ phim thế nào vẫn chưa nói trước được, nhưng về mặt đầu tư thì không thành vấn đề. Dự án này có thể không phải đỉnh cao gì, nhưng với tình hình hiện tại của cô, đây là một cơ hội tốt.”

Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Hơn nữa, buổi thử vai diễn ra ngay sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc. Cô muốn thử sức không?”

Kỷ Hòa thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu: “Được.”

Không phải vì cô có lý tưởng gì to lớn trong ngành diễn xuất.

Mà là…

Tiền.

Cô còn nợ công ty gần mười triệu, muốn trả hết khoản đó thì vẫn phải tiếp tục làm việc.

Thiên tài huyền học cũng phải cúi đầu trước đồng tiền mà thôi.

Sau khi bàn xong chuyện chính, Hạ Tây Hải lại nhắc đến người quản lý cũ của cô, Lưu Thu Nhã.

“Lưu Thu Nhã đã từ chức, rời khỏi Xán Tinh. Tôi không kiện cô ta, nhưng danh tiếng của cô ta trong giới cũng nát bét rồi. Có lẽ sau này khó mà tiếp tục làm việc trong ngành này nữa.”

Kỷ Hòa “ừm” một tiếng, không tỏ ra bất ngờ.

Kết cục của Lưu Thu Nhã rất thê thảm, nhưng cô không thấy đồng tình.

Tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy.

Hạ Tây Hải thở dài:

“Có lẽ trước đây cô đã chịu không ít khổ sở khi làm việc với cô ta nhỉ. Nhưng cô chưa từng nhắc qua chuyện này… May là giờ cũng kết thúc rồi.”

“Bây giờ tôi đang tìm quản lý mới cho cô, lần này chắc chắn để cô tự chọn. Sẽ không xảy ra vấn đề như trước nữa.”

Nhưng rồi, ông ta lại nghiêm giọng:

“Kỷ Hòa, cô cũng cần cố gắng hơn nữa. Trước đây cô có nhà họ Kỷ che chở, ai cũng nhường cô vài phần. Nhưng bây giờ cô không còn là cô chủ nhà họ Kỷ nữa rồi. Giới giải trí này là nơi ăn thịt không nhả xương đâu. Nếu cô vẫn sống như trước kia thì…”

Ông ta không nói tiếp, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Kỷ Hòa phì cười.

Nguyên chủ trước đây rốt cuộc đã gây ám ảnh đến mức nào mà khiến ông ta phải nhắc nhở như vậy chứ?

Hạ Tây Hải không biết linh hồn trong cơ thể này đã bị thay đổi.

Cô cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ thuận theo mà nói vài câu.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô tiện tay mở ứng dụng livestream Sa Ngư, vào hòm thư riêng.

Ngay lập tức, cô thấy tin nhắn của Tào Thượng—người đã liên hệ với cô trước đây.

Chiếc kính đó, chiều nay chắc hẳn đã đến tay cậu ấy rồi."

Dưới cơn mưa tin nhắn tới tấp, số dấu chấm than của Tào Thượng ngày càng nhiều hơn.

"Đại sư! Đại sư cứu mạng!!"

"Tôi dùng chiếc gương cô đưa để soi bạn gái mình, kết quả… hình ảnh phản chiếu trong gương thay đổi rồi!"

"Tôi thấy một cô gái với cái đầu đầy máu… Đáng sợ lắm! Tôi… tôi không chắc cô ấy còn là con người không nữa…"

"Đại sư, chẳng lẽ… cô ấy là ma thật sao?"

Kỷ Hòa im lặng nhìn màn hình.

Ảo ảnh trong gương đã khác đi?

Tốc độ dị hóa còn nhanh hơn cô dự đoán.

Cô vốn định đợi sau khi hoàn thành chương trình rồi mới xử lý chuyện này, nhưng giờ e là không kịp nữa.

Cô nhắn lại cho Tào Thượng: "Gửi tôi thời gian và địa điểm. Ngày mai tôi sẽ đến gặp bạn gái cậu."

Tào Thượng vẫn đang online, lập tức trả lời ngay.

"Hả? Nhưng mà… đại sư Kỷ, không phải cô đang tham gia ‘Rung Động Tuyệt Đối’ sao?"

"Nói mới nhớ, biểu hiện của cô trong chương trình thật sự rất xuất sắc! Tôi ngày nào cũng chờ xem, buổi diễn kèn xô-na hôm nay cũng quá đỉnh…"

Kỷ Hòa thở dài, gõ một dòng ngắn gọn.

"Tôi cũng muốn đợi chương trình kết thúc rồi mới xử lý."

"Nhưng nếu kéo dài thêm nữa, bạn gái cậu có thể không cứu được."

Tào Thượng hoảng hốt đến nỗi mặt cũng tái mét.

"Hả???"

Chuyện nghiêm trọng đến mức này sao?

Đúng vậy, chính xác là nghiêm trọng như thế.

Vì vậy, sáng hôm sau, Kỷ Hòa tìm Nghiêm Tập để xin nghỉ phép.

Nghiêm Tập nhíu mày: "Cô nghỉ làm gì?"

"Đi bắt ma." Cô đáp gọn.

Nếu đổi lại là người khác, chắc Nghiêm Tập sẽ nghĩ đối phương bị điên.

Nhưng đây lại là Kỷ Hòa.

Anh nhìn cô, mơ hồ cảm thấy… hình như mông mình lại bắt đầu đau.

"Đi, đi đi." Nghiêm Tập xua tay.

Lương Điềm Điềm lo lắng hỏi: "Chị Kỷ Hòa, chị thật sự muốn rời đoàn một ngày sao?"

Chương trình vắng một người cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng với Kỷ Hòa thì khác.

Kết quả bỏ phiếu cuối cùng phụ thuộc vào độ nổi tiếng của khách mời. Nếu thời gian lên hình ít quá, e là sẽ bị ảnh hưởng.

Lương Điềm Điềm nói ra nỗi lo này.

Kỷ Hòa chỉ nhún vai: "Không sao. Chị về sớm, quay tiếp cũng được."



Bình luận trên mạng cũng bùng nổ.

"Ha ha ha ha, chị Kỷ đúng là bá đạo!"

"Tính đến giờ, trong tám khách mời, biểu hiện của chị ấy là tốt nhất. Dù vắng mặt một ngày cũng không sao đâu."

"Ai nói không ảnh hưởng? Tôi giận rồi đấy! Không có Kỷ Hòa thì chương trình còn gì hay để xem?!"

"Huhu, chị Kỷ đừng đi mà!"

"Không được, chị Kỷ phải đi bắt ma, giải cứu thế giới!"

"Đạo diễn Nghiêm, sắp xếp quay phim theo chị Kỷ đi! Tôi muốn xem hết! Nhất định phải xem chị ấy bắt ma!"

"+1! Tôi cũng muốn!"

Dĩ nhiên, chuyện này không thể để họ xem được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back