Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 310: Chương 310



Còn Dương Vận?

So với nguyên chủ đúng là khác biệt một trời một vực.

Hạ Phong xoa thái dương, giọng điệu bất đắc dĩ:

“Tôi cũng có tuổi rồi, người nhà cứ giục tôi tìm bạn gái.”

“Nhưng cô cũng biết tính tôi rồi đấy, bảo tôi ổn định ngay thì không thể nào. Tôi bị họ thúc quá nên mới tùy tiện tìm đại một người đối phó, thế là chọn Dương Vận.”

“Ban đầu, chúng tôi đã thỏa thuận, chỉ đóng vai người yêu trước công chúng, ngoài ra không can thiệp vào đời tư của nhau. Nhưng cô ta quá tham lam, muốn kiểm soát mọi thứ, làm tôi phát ngán.”

Hạ Phong nhớ lại quãng thời gian trước, cảm thấy đau đầu vô cùng.

“Nếu sớm biết cô ta là người như thế, tôi thà bị người nhà giục đến chết cũng không chọn cô ta.”

“Cô có xem livestream hôm nay không? Vắng cô một ngày mà cô ta bám tôi suốt, còn định động tay động chân, rồi thuê cả đống seeder đẩy thuyền CP nữa.”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hạ Phong không thể thảm hơn được nữa.

Đây cũng chính là lý do vì sao hôm nay anh ta chỉ xếp hạng bảy.

Bị cô ta quấn lấy đến mức không còn tâm trạng làm nhiệm vụ.

Còn người đứng hạng tám… chính là Dương Vận.

Hạ Phong nói một hồi lâu, vẫn không thấy Kỷ Hòa có phản ứng gì.

Anh ta chợt thấy đau lòng.

"Kỷ Hòa, sao cô không nói gì? Cô không thấy tôi bị người phụ nữ điên kia bám riết như vậy rất đáng thương sao?"

"Chuyện bình thường thôi." Kỷ Hòa thản nhiên đáp, "Tôi đã nói rồi, đường tình duyên của anh rất lận đận, trong thời gian ngắn sẽ không thể yêu đương được. Dương Vận có quấn lấy anh thế nào đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu."

Hạ Phong: "..."

Rõ ràng đang được an ủi, nhưng sao anh ta lại không cảm thấy vậy chứ?

Nhưng mà, dù sao Kỷ Hòa có thể trở về vẫn là chuyện tốt.

Ít nhất nếu hai người cùng làm nhiệm vụ, anh ta cũng không bị Dương Vận quấn lấy phiền phức như vậy nữa.

Kỷ Hòa bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó khẽ mỉm cười.

"Tôi có tin tốt cho anh đây."

"Gì cơ?"

"Dương Vận sắp phải rời khỏi 'Rung Động Tuyệt Đối' rồi."

"Cái gì??? Sao có thể thế được!" Hạ Phong kinh ngạc đến mức suýt làm rơi điện thoại.

Mặc dù Nghiêm Tập là một kẻ b**n th**, nhưng chương trình thực tế của anh ta vẫn nổi tiếng với độ hot không ai sánh bằng.

Chính vì vậy, rất nhiều nghệ sĩ đều muốn có mặt trong show này.

Dương Vận đã làm đủ mọi cách mới chen chân vào được, giờ đang yên đang lành sao lại phải rời đi chứ?

Kỷ Hòa nhún vai: "Không biết, nhưng kiểu gì cô ta cũng sẽ đi thôi."

Còn sau đó thế nào, cô không muốn nghĩ quá nhiều.

Có những chuyện, đến lúc nên kết thúc thì phải kết thúc.

Tám giờ tối, Kỷ Hòa vẫn lên livestream như thường lệ.

Bình luận nhanh chóng xuất hiện trên màn hình:

[Nuôi bé Ly: Cuối cùng chị Kỷ Hòa cũng quay lại rồi! Hôm nay không thấy chị trên 'Rung Động Tuyệt Đối' làm em thấy chương trình này chán muốn chết!]

[Sở thích ăn đặc sản Dương Giang: Đúng đó! Tôi không thích giới giải trí, nếu không phải vì chị Kỷ Hòa, tôi chẳng thèm xem cái show này đâu!]

[Look một màn pháo hoa: Không phải chị Kỷ Hòa bảo đi bắt ma sao? Bắt được chưa?]

Kỷ Hòa nhìn thấy bình luận này, liền đáp: "Đương nhiên là bắt được rồi."

Sau đó, cô thuật lại sự việc—Hoắc Nam Nam báo cảnh sát, cảnh sát đến đào đất và phát hiện thi thể của Cát Tô bên dưới.

Cát Tô mất tích đã lâu, vụ án của cô ta từng rơi vào bế tắc vì không có bất kỳ manh mối nào.

Nhưng giờ xác chết đã lộ diện, sau khi khám nghiệm tử thi, điều tra kỹ lưỡng, Phàn Đồng Quang không thể trốn tội được nữa.

Không chỉ là kẻ giết người, hắn còn phạm tội kinh tế.

Chừng đó cũng đủ để hắn ngồi tù đến chết.

Bão bình luận ngay lập tức nổ tung:

[Thích ăn đồ nướng Phổ Ninh: Trời má! Phàn Đồng Quang đúng là cặn bã! Người ta nói không thể bỏ vợ Tào Khang*, hắn thì ghê gớm hơn, giết luôn người có ơn với mình!]

[*Vợ Tào Khang: Vợ từ thuở hàn vi, lúc khó khăn vẫn ở bên cạnh.]

[Khỉ con keo kiệt: Bỗng dưng thấy sợ chuyện kết hôn ghê...]

[Thầy Le: Đừng bi quan thế chứ, trên đời có Phàn Đồng Quang thì cũng có Tào Thượng mà.]

[Nuôi bé Ly: Nghe câu chuyện này xong, cảm giác tự ti về nhan sắc và vóc dáng của em biến mất luôn. Không ai hoàn hảo cả, quan trọng là gặp đúng người biết trân trọng mình thôi.]

[Làn khói xinh đẹp: Chuẩn luôn! Tào Thượng và Hoắc Nam Nam đúng là cặp đôi đẹp như trong tiểu thuyết vậy! Tôi là chuyên gia ship CP, phải ship ngay từ bây giờ!]

[Người dùng: Nhìn kỹ đi, nhìn kỹ đi, đó là bạn trai người ta đấy.]

Không khí trong livestream vô cùng sôi nổi.

Kỷ Hòa nhìn lướt qua bình luận, sắp xếp lại màn hình rồi nói: "Vẫn như cũ nhé, ba lượt xem bói, ai vào trước thì được trước."

Sau vài giây xôn xao, người đầu tiên được kết nối đã xuất hiện.

Là một chàng trai trẻ tuổi, đeo kính, mặc áo sơ mi và vest chỉn chu, trông vô cùng lịch sự.

Anh ta nhìn thẳng vào camera, giọng đầy lo lắng:

"Đại sư, tôi muốn nhờ cô tìm vợ tôi. Cô ấy giận dỗi rồi bỏ nhà đi mất, tôi tìm mãi không thấy."

Dưới cơn bão bình luận sôi nổi, ai nấy đều ngơ ngác.

[Tóm tắt về Địa Trung Hải:] Ủa gì vậy, chuyện nhỏ thế này cũng đáng để hỏi Kỷ Hòa sao? Anh lãng phí mất một cơ hội rồi đấy!

[Tiểu long bao Lưu thị:] Đúng đó đúng đó! Cơ hội quý giá thế này mà anh lại dùng như thế á? Cãi nhau thì gọi điện thoại hỏi vợ đang ở đâu là được rồi mà!

[Nuôi bé Ly:] Ngáo thật sự! Không cần cơ hội này thì cứ đưa cho tôi!

Người đàn ông trong câu chuyện - Chung Thịnh - lau mồ hôi trán, vội vàng giải thích:

"Không phải như vậy! Tôi có việc gấp cần tìm vợ, nhưng điện thoại cô ấy lại tắt máy. Hơn nữa, cô ấy đang mang thai, tôi rất lo cô ấy ở bên ngoài một mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên..."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 311: Chương 311



[Nhiên thích ăn sinh tố dâu tây:] Quào! Đúng là người đàn ông tốt!

[Tâm Le:] Cười xỉu, tôi không trả lời mẹ trong ba tiếng cũng chẳng sao. Vậy mà vợ người ta chỉ không nghe máy một chút mà chồng đã lo đến mức bỏ hai ngàn tệ để tìm người! Đây, chính là chồng nhà người ta! Ship được rồi ship được rồi!

[Dịch Huyền của thành phố Hương Hà:] Tôi giống như con chó đang đi bộ ven đường, đột nhiên bị đá một cái...

[yspecialc:] Tôi ước gì chồng tương lai của tôi cũng yêu thương tôi như vậy!

Trong khi bình luận đồng loạt khen ngợi, Kỷ Hòa lại bật cười lạnh lẽo.

"Có thật không?"

Câu nói ấy như dội một gáo nước lạnh vào đám đông.

[Cái quần của anh Bái:] Không thể nào... Chẳng lẽ có uẩn khúc gì đó?

[Nuôi bé Ly:] Đại sư Kỷ đã nói vậy, chắc chắn có vấn đề!

Kỷ Hòa hờ hững nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu chắc chắn:

"Anh không hề cãi nhau với vợ. Mà là sau khi phát hiện lịch sử trò chuyện của cô ấy, anh mới cảm thấy sợ hãi, đúng không?"

[Tiểu Thu thật sự rất thèm ăn:] Ối mẹ ơi, lịch sử trò chuyện? Là sao? Vợ ngoại tình hả?

[Lăng Tạ Kham:] Ha ha, sao tôi thấy trên đầu ông anh này có gì đó xanh xanh nhỉ…

[Nuôi bé Ly:] Ủa vậy còn chuyện mang thai thì sao? Cũng là xạo luôn à? (đùa thôi)

Kỷ Hòa lắc đầu:

"Không phải tin nhắn từ đàn ông... mà là phụ nữ."

Chung Thịnh cười khổ, gật đầu xác nhận:

"Đúng vậy… thật ra, người vợ hiện tại của tôi là vợ thứ hai. Trước cô ấy, tôi từng có một đời vợ."

Anh ta dừng lại, thở dài một hơi, rồi kể tiếp:

"Vợ trước của tôi có tính tình rất kỳ lạ, lúc nào cũng nóng nảy vô cớ. Chỉ cần động một chút là nổi giận, tôi không chịu nổi nên mới ly hôn. Lúc ấy, cô ta đồng ý rất dứt khoát, nhưng tôi không ngờ… đó mới chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng."

"Cô ta không ngừng quấy rối tôi, đi đâu cũng nhắc đến tôi, thậm chí còn lan truyền đủ thứ tin xấu về tôi chỉ vì không có được tôi."

"Nếu chuyện chỉ liên quan đến tôi, tôi có thể nhẫn nhịn. Nhưng không, cô ta còn tìm đến cả vợ hiện tại của tôi…"

"Vừa rồi, khi xem máy tính, tôi phát hiện vợ mình đã kết bạn WeChat với cô ta. Cô ta gửi rất nhiều tin nhắn, nói xấu tôi không thiếu một lời. Ban đầu, vợ tôi không tin. Nhưng rồi, cô ta bảo có bằng chứng, muốn gặp mặt trực tiếp… Và vợ tôi lập tức đồng ý!"

"Tôi không dám tưởng tượng nếu họ gặp nhau, chuyện gì sẽ xảy ra…"

Nhớ lại khoảnh khắc đó, Chung Thịnh lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, anh ta điên cuồng gọi điện cho vợ.

Nhưng điện thoại của cô ấy… vẫn tắt máy.

Bão bình luận lập tức sôi sục.

*[Trời má, bà vợ trước này đáng sợ thật! Đã ly hôn còn bám riết thế này?]

*[Đúng đó! Tôi thật sự lo cho vợ hiện tại của Chung Thịnh… Kiểu người ghen tuông mù quáng thì chuyện gì cũng có thể làm được!]

Kỷ Hòa chỉ hơi cong khóe môi, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

"Chính anh cũng nói không thể lừa được tôi, vậy tại sao đến bây giờ vẫn tiếp tục nói dối?"

Cô dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Lý do hai người ly hôn, hoàn toàn không phải do vợ cũ của anh. Người sai là anh!"

Khi Cung Lâm mới kết hôn với Chung Thịnh, ai ai cũng bảo cô ta may mắn.

Chung Thịnh không chỉ lịch sự, nho nhã, bề ngoài đẹp trai, mà còn có công việc ổn định, đối xử với vợ rất tốt.

Anh ta gần như không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Nhưng sau ba năm chung sống, cả hai vẫn không có con.

Họ đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng cơ thể Cung Lâm khó có thai.

May mắn là chỉ khó mang thai, không phải vô sinh. Chỉ cần điều dưỡng đúng cách, cô ta vẫn có thể có con.

Cung Lâm nghĩ rằng đây không phải vấn đề lớn.

Nhưng kể từ ngày đó, Chung Thịnh như biến thành một con người khác.

Anh ta ngày càng cáu kỉnh, khó chịu với cô ta hơn.

Thậm chí còn thường xuyên uống rượu, say bí tỉ rồi về nhà vào nửa đêm.

Một hôm, anh ta lại trở về trong trạng thái nồng nặc mùi rượu.

Cung Lâm không vui, chỉ nói vài câu nhắc nhở.

Nhưng không ngờ, Chung Thịnh lại gằn giọng đáp:

"Cô là thứ gà mái không biết đẻ trứng, cưới cô về có ích lợi gì chứ? Cô chính là hàng lỗi, đáng bị trả về!"

Cung Lâm sững người, không thể tin nổi vào tai mình.

"Anh nói cái gì? Bác sĩ chỉ bảo tôi khó có thai, chứ đâu phải không thể mang thai! Anh nói như vậy là có ý gì?"

Chung Thịnh cười lạnh: "Thế thì cô thử sinh một đứa xem nào! Tôi không có thời gian để chờ đợi. Ngày nào cũng nhìn thấy cái bộ dạng gà mái không biết đẻ trứng của cô, tôi đã chán đến phát ngán. Đàn bà mà không sinh được con thì còn có tác dụng gì? Chưa kể, có sinh con cũng phải là con trai! Không sinh được con trai thì càng vô dụng!"

Cung Lâm hoàn toàn chết lặng.

Cô ta không thể ngờ rằng, người chồng đầu ấp tay gối bao năm, ngoài mặt lịch sự nho nhã, lại có suy nghĩ như vậy.

Cô ta siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Vậy rốt cuộc anh muốn gì? Tôi lấy anh chỉ là để sinh con cho anh thôi sao?"

"Nếu không thì còn gì nữa? Phụ nữ không sinh được con, vậy thì có ích gì?"

Nghe đến đây, Cung Lâm giận đến mức cả người run lên, cô ta bật thốt:

"Anh thật sự quá kinh tởm!"

Còn chưa dứt lời, một cái tát trời giáng đã giáng thẳng lên mặt cô ta.

Cung Lâm ôm má, đôi mắt trừng lớn, nhìn Chung Thịnh với vẻ không thể tin nổi.

"Anh đánh tôi?"

"Đúng, cô đáng bị đánh! Không sinh được con, không phải là đồ vô dụng sao? Tôi đánh cô thì sao chứ?"

Nói rồi, Chung Thịnh cởi cà vạt, vén tay áo, từng bước tiến về phía cô ta.

Là một người phụ nữ, Cung Lâm sao có thể chống lại Chung Thịnh?

Tối hôm đó, cô ta bị anh ta đánh liên tiếp mấy cái.

Mắt cô ta bầm đen, sưng vù, cả một tuần sau cũng không dám ra ngoài nếu không đeo kính đen.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 312: Chương 312



Sau chuyện đó, Cung Lâm về nhà mẹ đẻ, kiên quyết đòi ly hôn.

Nhưng khi tỉnh rượu, Chung Thịnh lại chạy đến cầu xin cô ta, nói rằng bản thân chỉ vì say rượu mà lỡ tay, mong cô ta cho anh ta thêm một cơ hội.

Ban đầu, Cung Lâm không định tha thứ.

Nhưng người thân xung quanh hết lời khuyên nhủ.

"Con là phụ nữ, nếu ly hôn rồi, sau này ai dám lấy con nữa?"

"Con cũng đâu còn trẻ, không phải cô gái đôi mươi nữa. Đến lúc đó không lấy được ai thì tính sao?"

Ngay cả người mẹ ruột của cô ta cũng kiên quyết phản đối.

"Nhà chúng ta chưa từng có ai hai đời chồng, con mà ly hôn, chẳng phải làm mất mặt cả nhà sao?"

Thậm chí, bà còn nói thẳng:

"Nếu con ly hôn, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con!"

Cung Lâm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta nhận ra tất cả những lời hứa hẹn của Chung Thịnh chỉ là giả dối.

Anh ta không hề thay đổi.

Vẫn say xỉn mỗi đêm, vẫn về nhà trong trạng thái nồng nặc mùi rượu.

Và quan trọng nhất—vẫn tiếp tục bạo hành cô ta.

Lần này, cuối cùng Cung Lâm không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cô ta muốn ly hôn.

Cô ta nhất định phải ly hôn!

Lần này, bất kể ai nói gì, cô ta cũng sẽ không quay đầu lại nữa.

Mẹ cô ta nghe tin, sắc mặt lập tức sa sầm.

"Không ai cần con nữa thì sao? Con nghĩ mình có thể sống một mình à?"

Cung Lâm nhìn thẳng vào mắt bà, giọng nói kiên định chưa từng có:

"Con cần người ta cần con lắm sao? Con có thể kiếm tiền, có thể nuôi sống bản thân, tại sao con phải dựa vào đàn ông?"

"Con không cần một cuộc hôn nhân như vậy, càng không muốn sinh con với anh ta!"

"Nếu mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với con thì cứ làm đi."

"Đời này, con sẽ sống cho chính mình. Không ai có quyền bắt con phải chịu đựng vì bất kỳ ai hết!"

Mẹ cô ta trợn tròn mắt, không nói nên lời.

Cả đời bà có lẽ đã quen nhẫn nhịn, quen với suy nghĩ rằng phụ nữ dù gặp phải đàn ông tệ bạc cũng phải cắn răng chịu đựng.

Nhưng Cung Lâm không giống vậy.

Cô ta không chấp nhận đánh đổi hạnh phúc của mình vì bất kỳ ai.

Hôn nhân này, cô ta nhất định phải kết thúc.

Cuối cùng, cô ta ly hôn với Chung Thịnh.

Những ngày sau đó, cuộc sống của cô ta trở nên tự do và hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Cô ta từng nghĩ, từ nay về sau, mình và người đàn ông đó sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa.

Cho đến một ngày, trong bữa cơm, mẹ cô ta vô tình nói:

"Chung Thịnh lại lấy vợ rồi. Cô vợ mới nhỏ hơn nó mười tuổi, lại còn rất xinh đẹp."

Cung Lâm giật mình, buông đũa xuống.

"Cái gì?"

Mẹ cô ta thấy vậy, tưởng rằng cô ta hối hận.

"Đấy, mẹ đã nói rồi! Một người đàn ông giỏi giang như Chung Thịnh, con không biết giữ thì sẽ có người khác cướp ngay."

"Bây giờ vợ nó đang mang thai, hai đứa nó còn rất hạnh phúc nữa đấy."

Nghe đến đây, Cung Lâm đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Phía sau, mẹ cô ta lắc đầu, thở dài:

"Đấy, mẹ đã bảo rồi mà! Ly hôn rồi thì chắc chắn sẽ hối hận. Trước kia cứ cứng đầu, bây giờ hối hận cũng muộn rồi!"

Nhưng bà không biết, thứ Cung Lâm cảm thấy không phải là hối hận.

Mà là bất an.

Chung Thịnh? Có thể thay đổi?

Có thể cưới một người vợ tốt, rồi chung sống hạnh phúc sao?

Cô ta không tin.

Loại đàn ông như Chung Thịnh, bản chất không thể thay đổi được.

Chỉ có một khả năng—

Anh ta lại đang đóng vai người chồng hoàn hảo, giống như trước đây đã từng lừa cô ta.

Và lần này, người bị lừa chính là Uông Mộng Hàm.

Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng, cô ta cũng có được phương thức liên lạc của người phụ nữ kia.

Bạn bè của cô ta nghe chuyện thì không khỏi ngạc nhiên.

"Giờ cuộc sống của cậu đang rất tốt, cậu nghĩ xem, người ta có tin cậu không?"

"Nếu không làm được, cậu có khi còn bị hiểu lầm thành kiểu vợ cũ cay cú, ghen tức khi thấy chồng cũ sống tốt đấy!"

Cung Lâm lắc đầu, giọng nói kiên định:

"Có tin hay không là chuyện của cô ấy. Nhưng đây là chuyện tôi phải làm."

"Tôi không thể trơ mắt nhìn một cô gái vô tội bị lừa như vậy."

Như dự đoán, khi Cung Lâm gửi lời mời kết bạn WeChat, ban đầu Uông Mộng Hàm hoàn toàn không tin cô ta.

"Chung Thịnh đã nói với tôi, cô có tính cách thất thường, hay vô cớ gây sự. Vì vậy hai người mới ly hôn."

Cung Lâm không tranh cãi.

Cô ta chỉ gửi đi một loạt hình ảnh.

Những vết bầm tím trên người cô ta, những vết sẹo dài vẫn chưa phai mờ.

Lần đầu tiên, Uông Mộng Hàm im lặng thật lâu.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh kia, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

"Đây… thật sự là do anh ta làm?"

Cung Lâm trả lời không chút do dự:

"Chính anh ta. Người ngoài nhìn vào, anh ta có sự nghiệp thành công, lịch thiệp phong độ, là một người chồng lý tưởng."

"Nhưng bản chất thật của anh ta là một kẻ vũ phu gia trưởng. Bây giờ anh ta đối xử dịu dàng với cô, là bởi vì cô đang mang thai. Nhưng một khi cô sinh con rồi, anh ta chắc chắn sẽ lộ ra bộ mặt thật."

Uông Mộng Hàm cắn môi, bàn tay hơi run rẩy.

Cuối cùng, cô ấy hỏi:

"Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện này?"

Cung Lâm im lặng thật lâu.

Sau đó, cô ta chậm rãi gõ một dòng tin nhắn.

"Bởi vì… tôi của ba năm trước, cũng đã từng hy vọng có người nói cho tôi biết những chuyện này."

"Cung Lâm ban đầu chỉ định kể hết mọi chuyện với Uông Mộng Hàm, cứu cô ấy xong thì xem như kết thúc.

Không ngờ Uông Mộng Hàm vẫn tiếp tục liên lạc.

'Chị, chuyện này không thể kết thúc như vậy được! Chúng ta phải lôi anh ta ra ánh sáng. Loại đàn ông khốn kiếp như anh ta, đã làm chuyện này với chị, sao còn có thể sống yên ổn trên đời chứ? Chúng ta phải nói ra, để mọi người biết hắn đã làm gì!'

'Không… không cần.'

Ánh mắt Cung Lâm lảng tránh, theo phản xạ muốn từ chối.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 313: Chương 313



Dù đã đủ dũng khí để ly hôn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không bị tổn thương.

Chung Thịnh là cái gai trong lòng cô.

Nếu không phải vì muốn cứu người, cô sẽ chẳng bao giờ muốn dính líu gì đến hắn nữa.

Ngay lúc này, điện thoại rung lên, tin nhắn từ Uông Mộng Hàm:

'Chị, người đáng xấu hổ là hắn, không phải chị. Chị là nạn nhân, đừng cảm thấy hổ thẹn.'

Cung Lâm sững sờ. Rồi đột nhiên bật khóc.

Sau khi ly hôn, dù đã thoát khỏi Chung Thịnh, nhưng những lời đàm tiếu xung quanh vẫn không ngừng đeo bám cô.

'Nhìn kìa, đó là người phụ nữ đã ly hôn!'

'Sao mà ly hôn thế? Đáng tiếc ghê, bây giờ chẳng ai thèm nữa đâu!'

'Tôi nói rồi, chắc chắn là do cô ta có vấn đề. Chứ sao nhiều người kết hôn mà chỉ mình cô ta ly hôn?'

Những lời cay nghiệt đó như từng nhát dao cứa vào tim. Bảo không buồn, không khó chịu, là nói dối.

Nhiều đêm dài cô vẫn tự hỏi:

'Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình?'

'Có phải do mình thật sự có vấn đề không?'

Nhưng lúc này đây, Uông Mộng Hàm nói với cô rằng: cô không sai, cô không đáng xấu hổ.

Đúng vậy.

Chính cô đã nói sự thật để cứu Uông Mộng Hàm.

Nhưng cùng lúc đó, Uông Mộng Hàm cũng đã cứu cô.

Cảm giác này… thật tốt.

Những ngày tháng bị đánh đập, bị đá văng vô số lần, cuộc sống trong bạo hành tưởng như không có lối thoát.

Bao nhiêu lần cô cầu nguyện, chỉ mong có ai đó đến cứu mình.

Và giờ đây, đã có người kéo cô ra khỏi vũng lầy ấy.

[Bình luận:

'Hu hu hu, cảm động quá… phụ nữ đúng là sinh vật đẹp nhất trên đời này!'

'Ai nói vợ trước với vợ hiện tại nhất định phải đấu đá nhau? Đây rõ ràng là phụ nữ giúp đỡ lẫn nhau!'

'Uông Mộng Hàm tìm Cung Lâm rồi, chắc định đưa cô ấy đi báo cảnh sát! Còn cái tên đàn ông khốn nạn này, suýt nữa thì lừa được tôi rồi! Chủ kênh ơi, đừng lo tìm vợ cho hắn nữa, mà tính xem hắn đi tù mấy năm đi!'

'Không thể tin nổi! Hắn đã xấu xa đến thế rồi còn dám nói vợ trước bôi nhọ mình à? Đồ vũ phu, bạo hành gia đình, tránh xa hai chị ấy ra!']

Giữa cơn bão bình luận dâng trào, sắc mặt Chung Thịnh càng lúc càng khó coi.

Đáng ghét…

Cái tên Kỷ Hòa này, đúng là không đơn giản.

Chuyện như vậy mà cũng có thể đoán ra!

Hắn đã quá xem thường gã thầy bói này rồi.

Nhưng rất nhanh, hắn bỗng bật cười phá lên.

'Không sao. Chủ kênh, cô nghĩ rằng không nói cho tôi biết Uông Mộng Hàm đang ở đâu thì tôi sẽ không tìm ra sao?'

Hắn giơ điện thoại lên, chậm rãi nói:

'Lúc trước vợ tôi luôn tắt máy. Nhưng bây giờ… cô ấy đã bật lên.'

'Nếu đã bật máy, vậy thì…'

Hắn cong môi cười lạnh.

'Tôi đã cài định vị trong điện thoại cô ấy từ lâu. Cho dù cô ấy có chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ biết cô ấy đang ở đâu!'"

Vừa cười lớn, Chung Thịnh vừa giơ điện thoại lên, đắc ý mở cửa xông ra ngoài.

Bình luận trên livestream lập tức bùng nổ.

"Trời đất ơi, má ơi, tên đàn ông này thật sự quá bỉ ổi!"

"Hắn còn cố tình không tắt livestream? Không sợ bị mắng sao?"

"Da mặt hắn dày đến mức này rồi à? Có thể báo cảnh sát bắt hắn lại không?"

Trong khi đó, bên trong căn hộ, Cung Lâm và Uông Mộng Hàm hoàn toàn không biết rằng nguy hiểm đang đến gần.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cung Lâm theo phản xạ bước tới mở cửa.

Nhưng ngay khi cửa vừa hé ra một khe nhỏ, Chung Thịnh đã thô bạo xông vào.

"Con đàn bà chết tiệt! Ly hôn rồi mà vẫn chưa chịu buông tha tôi à?"

Hắn nghiến răng, ánh mắt tràn đầy căm tức.

"Xem thử lần này tôi có đánh chết cô không!"

Dứt lời, hắn thản nhiên đặt điện thoại lên bàn—vẫn chưa tắt livestream.

Sau đó, hắn vén tay áo lên, từng bước tiến về phía Cung Lâm.

Cung Lâm sợ hãi lùi lại, giọng nói run lên:

"Sao anh tìm được chỗ này? Cút ra ngoài!"

Những ký ức kinh hoàng chợt ùa về, khiến cô ta cảm thấy như bị nhấn chìm trong cơn ác mộng.

Không! Cô ta không thể để hắn đánh mình nữa!

Cung Lâm hoảng loạn vơ lấy tất cả những thứ trong tầm tay—gối ôm, hộp khăn giấy, bình hoa—liên tục ném về phía hắn.

Nhưng tất cả những thứ đó đều vô dụng.

Chung Thịnh bị chọc giận, mặt mày tối sầm.

"Con đàn bà thối tha! Sao trước đây tôi không nhận ra cô lại độc ác thế này chứ?"

Hắn lao đến, mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống đất.

Cung Lâm chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một cú đá hung bạo giáng xuống người mình.

Từng cú, từng cú một.

Mỗi cú đá đều đau đến thấu xương.

Livestream lập tức trở nên hỗn loạn.

"Trời ơi! Hắn điên rồi!"

"Ai đó mau báo cảnh sát đi! Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn chị gái này bị đánh sao?!"

"Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng không biết địa chỉ..."

Cung Lâm cuộn người lại, toàn thân run rẩy.

Mình lại bị đánh nữa rồi...

Giống như trước đây...

Vô số đêm dài, thân thể và linh hồn cô ta đều bị giày vò tàn nhẫn như thế này.

Không có ai cứu cô ta.

Trước đây không có, bây giờ cũng không có.

Những người mà cô ta từng hy vọng sẽ bảo vệ mình, cuối cùng đều chỉ buông những lời cay nghiệt.

Họ nói đây là lỗi của cô ta.

Họ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột ngột lao đến, chắn trước mặt cô ta.

Là Uông Mộng Hàm!

Vừa từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy lập tức lao đến che chở cho Cung Lâm.

Những cú đá của Chung Thịnh, tất cả đều giáng xuống người cô ấy.

Bình luận bùng nổ.

"Ôi trời ơi! Uông Mộng Hàm đang bảo vệ Cung Lâm sao?"

"Tôi khóc mất! Cung Lâm cứu Uông Mộng Hàm, bây giờ Uông Mộng Hàm cũng cứu Cung Lâm!"

"Nhưng cô ấy còn đang mang thai! Quá nguy hiểm rồi!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 314: Chương 314



Như để chứng minh lời đó, trong lúc hỗn loạn, một cú đá nặng nề đập thẳng vào bụng Uông Mộng Hàm.

Cô ấy khựng lại, sắc mặt tái nhợt, hai tay vô thức ôm bụng.

Chung Thịnh sững sờ.

Đây là... con của hắn!

Hắn hoảng hốt lao đến, giọng nói lộ rõ sự bối rối.

"Vợ! Em có sao không?!"

Nhưng khi nhìn xuống, hắn lập tức tái mét mặt mày.

Dưới váy Uông Mộng Hàm, một vệt máu đỏ thẫm chảy xuống.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cố gượng, mỉm cười chua xót.

"Anh nhìn đi... Đây chính là quả báo."

Thứ mà Chung Thịnh khao khát nhất, chính là một đứa con.

Vậy mà giờ đây, khó khăn lắm mới có được, lại bị chính tay hắn phá hủy.

"Loại người như anh..."

Giọng Uông Mộng Hàm yếu dần, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao.

"Mãi mãi không xứng đáng làm cha."

Lời nói như một nhát dao sắc bén cắm thẳng vào tim Chung Thịnh.

Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng không thốt ra được lời nào.

Và đúng lúc này, cửa phòng bật mở.

Một nhóm cảnh sát xông vào.

"Chúng tôi nhận được tin báo có người lạ đột nhập vào phòng số 503, tòa 8 khu Tụ Tuyền."

Nhìn thấy cảnh sát, sắc mặt Chung Thịnh lập tức thay đổi.

Vừa rồi còn hung hăng như ác quỷ, bây giờ hắn lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

"Không phải người lạ! Tôi là chồng cô ấy! Chúng tôi chỉ có chút hiểu lầm thôi!"

Nhưng chẳng ai thèm nghe lời ngụy biện của hắn nữa.

"Không phải hiểu lầm!" Uông Mộng Hàm lập tức phản bác, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao cắt thẳng vào bầu không khí căng thẳng. "Anh ta có hành vi bạo lực gia đình với cả tôi và chị ấy!"

"Nói giỡn gì vậy! Làm gì có chuyện bạo lực gia đình! Vợ tôi chỉ đang đùa giỡn thôi!" Chung Thịnh mồ hôi vã như tắm, liều mạng biện minh.

Nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng Cung Lâm cũng cất lời.

"Đùa giỡn?"

Cô từ tốn vén ống tay áo.

Những vết sẹo chằng chịt hiện ra dưới ánh đèn.

Những dấu tích cô từng liều mạng che giấu, không muốn bất kỳ ai nhìn thấy.

Nhưng ngay lúc này đây, cô không còn trốn tránh nữa.

"Cả những vết thương này cũng là 'đùa giỡn' sao?" Giọng cô nhẹ bẫng nhưng lại vang lên đầy sức nặng.

"Suốt hai năm qua, tôi đã chịu bao nhiêu trận đòn từ anh. Chung Thịnh, anh thật sự là kẻ bạo hành."

Nhìn những dấu vết trên tay cô, sắc mặt nhóm cảnh sát lập tức thay đổi.

"Anh này, mời anh đi theo chúng tôi."

"Không, không! Tôi không có! Tôi chỉ uống hơi nhiều thôi, tôi không cố ý…"

Chung Thịnh vùng vẫy, nhưng cảnh sát đã nhanh chóng khống chế, cưỡng chế áp giải hắn rời khỏi hiện trường.

Livestream đột ngột ngắt kết nối.

Người xem tức tối vì không được chứng kiến đoạn kết.

[Bình luận:

'Chủ kênh, kể tiếp đi! Chuyện sau đó thế nào?'

'Đúng đó! Nếu thằng khốn này không bị trừng phạt, tôi chắc mất ngủ cả tháng mất!'

Kỷ Hòa tính toán một hồi, sau đó mới lên tiếng:

"Con của Uông Mộng Hàm… không giữ lại được. Nhưng cô ấy và Chung Thịnh sẽ ly hôn, sau này còn trở thành bạn thân của Cung Lâm."

"Cung Lâm đã đứng ra tố cáo hành vi bạo lực gia đình, nhờ vậy mà cuối cùng, Chung Thịnh bị kết án và mất chức."

[Bình luận:

'Trời ơi, tốt quá! Khoảnh khắc Uông Mộng Hàm đứng ra bảo vệ Cung Lâm làm tôi cảm động phát khóc!'

'Đúng vậy! Ai nói vợ trước và vợ sau nhất định phải đấu đá nhau? Đây là phụ nữ giúp đỡ lẫn nhau!'

'Tôi có một chị hàng xóm, chồng suốt ngày say xỉn về nhà đánh đập chị ấy. Nhưng chị ấy không dám ly hôn vì còn con nhỏ. Tôi nhất định phải kể câu chuyện này cho chị ấy nghe! Phụ nữ không nên hy sinh hạnh phúc của mình vì bất kỳ ai!'

'Ly hôn thì đã sao? Phụ nữ vẫn có thể sống cuộc đời tốt đẹp hơn! Sao cứ phải bám víu vào đàn ông mới được?'

'Các chị em, đứng lên nào!']

Sau đó, người thứ hai tham gia kết nối livestream.

Đó là một người đàn ông trung niên, diện bộ vest chỉn chu, đôi giày da dưới chân sáng bóng đến mức có thể soi gương.

"Chủ kênh, giúp tôi tìm một món đồ."

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi: "Là thứ gì?"

"Một sợi dây chuyền."

Người đàn ông chỉnh lại cổ tay áo, giọng nói mang theo chút trầm tư.

"Sợi dây chuyền này là tín vật đính ước tôi đã tặng vợ hai mươi năm trước. Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi muốn bà ấy đeo nó để tôi ngắm lại… nhưng bà ấy bảo đã làm mất rồi."

Ông ta khẽ thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.

"Khi tôi mua nó, giá đã rất đắt, phải đến năm, sáu mươi ngàn. Còn bây giờ, giá trị của nó đã không thể đong đếm được nữa."

"Nhưng… điều tôi quan tâm không phải là giá trị vật chất."

"Đó là sợi dây chuyền đã mang theo bao kỷ niệm đẹp giữa chúng tôi. Tôi không hiểu, vì sao bà ấy lại không nói với tôi sớm hơn? Vì sao bà ấy chẳng hề để tâm?"

Ông ta siết chặt nắm tay, giọng điệu có chút giận dỗi.

"Bà ấy không quan tâm, nhưng tôi thì có. Tôi nhất định phải tìm lại sợi dây chuyền đó!"

Nhìn người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, nghiêm túc đến mức trẻ con, Kỷ Hòa bỗng cảm thấy có chút buồn cười."

Trực giác mách bảo Kỷ Hòa rằng, tình cảm giữa đôi vợ chồng này vốn rất tốt.

Nếu không, họ đã chẳng đến độ tuổi này mà vẫn còn cãi nhau giận dỗi như mấy cặp tình nhân trẻ.

Dưới livestream, dân mạng cũng có chung suy nghĩ:

"Cười xỉu! Sao tôi thấy chú này giống hệt mấy anh chàng bị người yêu giận dỗi vậy trời?"

"Ước gì sau này khi tôi và bạn trai già đi cũng vẫn ngọt ngào như thế!"

"Chú: Giận thì giận nhưng vẫn phải tìm dây chuyền cho vợ."

"Tình cảm bọn họ tốt thật! Nhiều cặp vợ chồng lớn tuổi rồi còn chẳng buồn tổ chức kỷ niệm ngày cưới đâu."

Tìm một sợi dây chuyền cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Nhưng khi bấm đốt ngón tay tính toán, Kỷ Hòa bất chợt ngẩn người.

Cô nói:

"Sợi dây chuyền đó không phải bị mất… mà là bị bán đi rồi."

Bình luận lập tức nổ tung.

"Hả??? Chưa gì đã bị vả mặt rồi? Nãy còn nói hai người họ tình cảm tốt lắm, ai ngờ mới chớp mắt, vợ đã bán luôn tín vật đính ước?"

"Quào, chỉ có tôi tò mò sợi dây chuyền đó bán được bao nhiêu tiền thôi hả? Hai mươi năm trước nó đã có giá năm, sáu chục ngàn rồi, bây giờ chắc đắt lắm nhỉ?"

Người đàn ông trung niên thoáng khựng lại.

Ban đầu ông chỉ giận dỗi cho vui, nhưng giờ đây, cảm giác phẫn nộ dần dâng lên trong lòng.

"Bán thật sao?!"

Tại sao chứ?
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 315: Chương 315



Sợi dây chuyền đó có thể không đáng giá về vật chất, nhưng nó lại chất chứa bao kỷ niệm giữa hai người.

Dù vì bất cứ lý do gì, bà ấy cũng không nên bán nó đi mới phải!

Kỷ Hòa nhìn ông, chậm rãi hỏi:

"Mười năm trước, có phải nhà chú từng phá sản không?"

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, trợn mắt nhìn cô:

"Đúng vậy… Đại sư, ngay cả chuyện này cô cũng bói ra được sao?"

Trong lòng ông dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Vị đại sư này… đúng là quá lợi hại!

Dù sao thì chuyện phá sản cũng không phải điều gì vẻ vang. Dù bây giờ ông đã vực dậy sự nghiệp, nhưng quãng thời gian đó, ông rất ít khi nhắc đến với người ngoài.

Sau một lúc trầm mặc, người đàn ông trung niên chậm rãi kể lại:

"Tôi từng là công tử nhà giàu, nhưng cũng chỉ đến năm hai mươi bảy tuổi thôi. Khi ấy, vì nguồn vốn lưu động bị đứt đoạn, công ty nhà tôi sụp đổ."

"Ba tôi không chịu nổi áp lực, nhảy lầu tự tử, để lại tôi và mẹ tôi."

"Mẹ tôi vốn là một quý bà nhung lụa, cả đời chưa từng chịu khổ, nên khi biến cố xảy ra, bà hoàn toàn hoang mang, không biết phải làm gì. Tất cả trách nhiệm đổ dồn lên vai tôi."

"Khoảng thời gian đó… thật sự quá khổ! Lúc giàu có thì không cảm nhận được sự quan trọng của tiền bạc, nhưng khi không có một xu dính túi, tôi mới hiểu thế nào là nghèo khó đáng sợ."

"Khi ấy, tôi còn bị chủ nợ đuổi đánh, trong túi chỉ còn vỏn vẹn sáu trăm đồng. Ngay cả một bữa cơm tử tế cũng không dám ăn."

Ông cười khẽ một tiếng, nhưng giọng nói lại trầm xuống, chất chứa nỗi niềm:

"Đó là khoảng thời gian cùng cực nhất trong đời tôi… Nhưng may thay, vợ tôi vẫn luôn ở bên cạnh."

"Khi ấy, bà ấy chỉ là bạn gái tôi, vậy mà không hề rời xa. Bà ấy dắt tôi đi ăn một tô mì bò nóng hổi ven đường. Ăn xong, bà ấy đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng…"

Người đàn ông trung niên khẽ hít sâu, như thể cố đè nén cảm xúc đang dâng trào:

"Bà ấy nói đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, còn đi vay mượn từ người thân, bạn bè một ít. Bà ấy bảo tôi cầm số tiền này, để có thể giảm bớt áp lực phần nào."

"Người ta vẫn nói, 'Vợ hiền nâng bước đường công danh'. Giây phút đó, tôi mới thực sự hiểu được câu nói này có ý nghĩa gì."

"Ngay lúc đó, tôi đã muốn cưới bà ấy làm vợ."

Kỷ Hòa nhìn ông, nhẹ nhàng nói:

"Chú hẳn là rất vui, vì đã có một người vợ tốt."

Người đàn ông trung niên cười, ánh mắt đầy tự hào:

"Đương nhiên! Không ai hiểu rõ điều này hơn tôi đâu."

Nhờ có số tiền đó, ông mới vực dậy sự nghiệp, thậm chí kiếm được nhiều hơn cả cha mình trước kia.

Đương nhiên, khi có tiền, ông cũng phải đối mặt với vô số cám dỗ:

Có rất nhiều phụ nữ tìm đến ông, trẻ hơn, đẹp hơn vợ ông.

Nhưng trong mắt ông, vợ mình là người tuyệt vời nhất.

Dù có thế nào đi nữa, ông cũng không thể đối xử tệ bạc với người phụ nữ đã cùng ông trải qua hoạn nạn.

Ông tuyệt đối sẽ không phản bội vợ mình.

Kỷ Hòa lắc đầu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ.

"Không, ý tôi không chỉ có vậy."

Người đàn ông trung niên nhíu mày, có vẻ không hiểu.

"Hả?"

Kỷ Hòa chậm rãi hỏi:

"Chú có biết số tiền mà vợ chú đã đưa ra để giúp chú lúc khó khăn nhất… rốt cuộc là từ đâu không?"

Người đàn ông sững lại vài giây, rồi đáp:

"Bà ấy đã nói rồi mà? Là tiền tiết kiệm của bà ấy. Hơn nữa, bà ấy còn hỏi mượn người nhà và bạn bè một ít nữa…"

Nói đến đây, ông đột nhiên ngừng lại. Đôi mắt hơi mở to, dường như vừa nhận ra điều gì đó.

"Chẳng lẽ…"

"Đúng vậy, đúng như chú nghĩ." Kỷ Hòa khẽ gật đầu. "Bà ấy đã bán sợi dây chuyền mà chú tặng năm đó để gom đủ số tiền ấy. Bà ấy không muốn thấy chú sống trong cảnh khổ sở, dù có mất đi kỷ vật quan trọng nhất, bà ấy vẫn chọn giúp chú vượt qua giai đoạn khó khăn."

Dường như có thứ gì đó vỡ òa trong lòng người đàn ông trung niên.

[Bình luận:

'Trời ơi, tôi khóc mất! Đây chính là tình yêu mà tiểu thuyết hay phim ảnh cũng chưa chắc viết ra được!'

'Tôi lại tiếp tục đắm chìm trong câu chuyện tình yêu đẹp đến mức thần tiên này rồi…']

Người đàn ông trung niên đứng đó, nhất thời không nói nên lời.

Kỷ Hòa nhìn ông ta, chậm rãi lên tiếng:

"Lúc đầu tôi còn do dự, không biết có nên nói sự thật này cho chú hay không. Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm, vợ chú cũng chưa từng nhắc đến, có lẽ bà ấy không muốn khiến chú áy náy."

Cô hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng… chú sẽ có lựa chọn tốt hơn."

Cô rút một tờ giấy, viết xuống vài dòng rồi đặt lên bàn.

"Sợi dây chuyền đó từng được một người trong nhà họ Trần mua lại. Hiện giờ, nó đang ở biệt thự số 6 trong hoa viên Thái Hồ, khu Phàn Giang, thành phố J. Tôi nghĩ, chú biết mình nên làm gì rồi."

Người đàn ông trung niên run run cầm lấy tờ giấy, bàn tay ông siết chặt, sau đó thả lỏng, rồi lại siết chặt lần nữa.

Cuối cùng, ông hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hòa, ánh mắt tràn đầy cảm kích.

"Cảm ơn đại sư… Cảm ơn đại sư…"

Giọng ông ta khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.

"Tôi sẽ mua lại nó. Sau hai mươi năm, tôi sẽ lại đeo nó lên cổ bà ấy, giống như ngày đầu tiên vậy."

"Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi nghĩ không có món quà nào ý nghĩa hơn thế này."

Nói xong, ông ta chắp tay cảm tạ liên tục rồi rời khỏi livestream.

[Bình luận:

'Tình yêu kiểu này, đến bao giờ mới tới lượt tôi đây?!'

'Ngọt chết mất! Đây chính là kiểu tình yêu mà tôi hằng ao ước!'

Nhiều người còn bắt đầu @bạn trai của mình:

'Nhìn người ta đi! Đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà còn lãng mạn hơn cả anh! Đến bao giờ anh mới chịu ngừng làm em giận đây hả?!']
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 316: Chương 316



Ngay lúc này, một bình luận khiến cả kênh bùng nổ:

'May mà tôi không độc thân! Tôi và vợ tôi - Kỷ Hòa - chúc mọi người sớm thoát ế!'

'??? Ông kia, tính cướp vợ tôi đúng không?'

'Khoan, mấy người xem Kỷ Hòa là vợ, chỉ có mình tôi xem cô ấy là chồng à? Chẳng lẽ chưa ai xem “Rung Động Tuyệt Đối” sao? Mạnh mẽ, quyết đoán, đây chính là chồng của tôi!'

'Chưa xem bao giờ… nhưng tự nhiên muốn coi thử…']

Kỷ Hòa bật cười, cắt ngang dòng bình luận đang rôm rả:

"Còn một lượt kết nối cuối cùng."

Ngay lập tức, hàng loạt người lao vào tranh quyền kết nối. Sau một hồi giành giật, cuối cùng, một cô gái trẻ đã giành được suất cuối cùng.

Cô ấy có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt.

Khi xuất hiện trên màn hình, cô ấy mím môi, giọng có chút ngập ngừng:

"Chủ kênh… tôi muốn hỏi cô một chuyện."

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà:

"Cô hỏi đi."

Cô gái im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:

"Có chuyện… một người đã chết, nhưng bản thân người đó lại không biết mình đã chết… có thể xảy ra không?"

[Bình luận:

'Gì cơ? Này là cái gì đây?!'

'Nói rõ hơn đi, tôi CPU cháy khét luôn rồi!'

'Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?']

Thấy bình luận bùng nổ nghi vấn, cô gái hít sâu một hơi, cuối cùng cũng quyết định nói thẳng:

"Vậy… để tôi kể."

Cô cắn môi, giọng nói khẽ run rẩy.

"Bạn trai tôi… đã chết."

"Nhưng hình như… anh ấy không biết điều đó."

"Anh ấy vẫn nghĩ mình là một người bình thường. Mỗi ngày vẫn đi làm… sau đó trở về bên cạnh tôi."

[Bình luận: Ngày Đông] "Má ơi? Ghê quá vậy?"

[Bình luận: Bạch Tuộc Kèm Gừng Già] "Vậy chẳng phải em gái này đang sống chung với một con ma à...?"

[Bình luận: Tĩnh An Vương Thích Ăn Injera] "Trời ơi, đáng sợ quá! Tôi cũng sắp nghi ngờ không biết những người xung quanh mình có còn sống không đây!"

Cô gái nhìn thấy mấy bình luận ấy thì lắc đầu.

"Nói không sợ thì là giả, nhưng tôi cũng không đến mức hoảng loạn… Vì tôi biết anh ấy sẽ không làm hại tôi."

"Nhưng nếu anh ấy thực sự đã chết, tôi vẫn hy vọng anh ấy có thể đầu thai. Mọi người đều nói, sau khi chết, ai cũng phải đến địa phủ để chuyển thế đúng không?"

"Nếu đã chết rồi thì quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Tôi mong anh ấy có thể buông bỏ tất cả, đầu thai và có một cuộc sống mới hạnh phúc hơn."

Kỷ Hòa yên lặng quan sát cô gái, chậm rãi hỏi:

"Làm sao cô biết anh ấy đã chết?"

Cô gái siết chặt ngón tay, giọng trầm xuống:

"Bởi vì tôi đã dự đám tang của anh ấy."

Hình ảnh ngày hôm đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ cô. Những người mặc đồ đen, vẻ mặt trang nghiêm, bông hoa trắng cài trên ngực áo.

Cô và bạn trai từng bàn đến chuyện kết hôn, bố mẹ hai bên cũng đã gặp mặt. Hôm ấy, bố mẹ cô cũng đến dự tang lễ, lặng lẽ đứng một bên nhìn gia đình anh ấy rơi nước mắt.

Cô còn nhớ rõ giọng nói tiếc nuối của mẹ mình:

"Cậu ấy còn trẻ như vậy, sao lại chết chứ?"

Đúng vậy.

Anh ấy còn trẻ như vậy, tại sao lại chết?

Chấp nhận sự ra đi của một người thân yêu chưa bao giờ là điều dễ dàng.

Sau tang lễ, cô quyết định đi du lịch nước ngoài một thời gian để nguôi ngoai nỗi buồn. Đến khi tâm trạng ổn định hơn, cô mới trở về căn nhà mà cả hai từng sống chung.

Dù sao cũng phải tiếp tục cuộc sống một mình.

Nhưng cô không ngờ rằng, khi vừa mở cửa ra—

Người bạn trai đã chết của cô đang ngồi trên sofa.

Ánh mặt trời len qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt anh. Đôi mắt anh nhìn cô, trong veo mà dịu dàng.

Cô gái cúi đầu, giọng nói thoáng chút run rẩy:

"Rõ ràng anh ấy đã chết… Tôi không biết vì sao anh ấy vẫn còn ở đây. Anh ấy có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?"

Cô biết anh đã chết.

Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt anh, cô lại không nỡ mở miệng.

Vậy nên cô giả vờ như không hay biết, tiếp tục sống cùng anh, như khi anh còn sống.

Ban ngày, cả hai thức dậy trên cùng một chiếc giường, đứng cạnh nhau đánh răng trước gương.

Buổi tối, họ ngồi trên sofa xem phim, thỉnh thoảng uống chút rượu vang.

Cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau vào bếp nấu ăn.

Cùng nhau dạo phố, thử quần áo, chọn đồ cho nhau.

Nhưng dù có giả vờ thế nào, cô vẫn cảm nhận được sự khác biệt.

Những điều nhỏ nhặt đó, rõ ràng đang nhắc nhở cô rằng:

Bạn trai cô đã chết.

Họ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Có lần, cô hăng hái chỉ vào một chiếc áo trong trung tâm thương mại, muốn anh thử xem có hợp không.

Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhưng bất lực.

Dường như anh muốn nói điều gì đó, nhưng đúng lúc đó, một đứa trẻ đi ngang qua, nắm tay mẹ mình, tò mò nhìn về phía cô.

Rồi nó chớp mắt, ngây thơ hỏi:

"Mẹ ơi, sao chị kia lại nói chuyện với không khí vậy?"

Hay như, trong nhà luôn có một góc bàn được phủ tấm vải đỏ.

Cô không biết dưới lớp vải ấy che giấu thứ gì.

Nhưng có một đêm, khi cô tỉnh dậy uống nước, cô bắt gặp anh ngồi trơ trọi trong phòng khách, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm vải ấy.

Bóng lưng anh mờ nhạt dưới ánh đèn vàng vọt, tựa như một hồn ma lạc lõng giữa thế gian.

Cô thì thào:

"Có lẽ anh ấy cũng nhận ra mình đã chết… nhưng lại không muốn tin."

"Nhưng tôi vẫn mong anh ấy có thể chấp nhận sự thật."

"Tôi mong anh ấy có thể rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới."

Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt đã hoe đỏ.

"Chị Kỷ Hòa, tôi đã theo dõi các buổi phát sóng trực tiếp của chị từ rất lâu rồi. Tôi biết chị rất giỏi. Tôi hy vọng chị có thể giúp bạn trai tôi hiểu rằng… anh ấy đã chết. Để anh ấy có thể an tâm rời đi."

Nói đến đây, cô bưng mặt, nước mắt trượt dài qua kẽ tay, lặng lẽ rơi xuống.

Cô gái hít một hơi sâu, giọng nói khẽ run rẩy.

"Tôi cũng rất đau lòng khi đưa ra quyết định này… Thật ra, tôi đã từng ích kỷ nghĩ rằng… anh ấy đã chết thì sao chứ? Chỉ cần không ai vạch trần, anh ấy vẫn có thể mãi mãi ở bên tôi…"

Cô ấy cười khổ, ánh mắt tràn ngập đau thương.

"Nhưng người và ma vốn khác biệt, dù tôi có cố chấp đến đâu… chúng tôi cũng không thể có kết cục tốt đẹp. Hơn nữa… tôi cũng không muốn anh ấy vì tôi mà từ bỏ cơ hội có một cuộc sống mới. Chỉ cần anh ấy chịu đi đầu thai chuyển thế, tôi tin rằng kiếp sau anh ấy sẽ có một cuộc sống tốt hơn."

Cô ấy dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Chị ơi, chị có biết bạn trai tôi chết như thế nào không?"

Không đợi Kỷ Hòa trả lời, cô ấy đã tự kể:

"Hôm đó… là một ngày cuối tuần bình thường. Chúng tôi đi chơi cùng nhau, mọi thứ đều rất vui vẻ. Nhưng rồi… có một đứa trẻ bất ngờ chạy băng qua đường. Bạn trai tôi không nghĩ ngợi gì, lao ra cứu đứa nhỏ ấy… và rồi anh ấy bị cuốn vào dòng xe cộ…"

Cô ấy cắn môi, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:

"Tôi tin vào nhân quả… Người tốt như anh ấy, khi đến địa phủ, nhất định sẽ được Diêm Vương cảm thông và ban cho một kiếp sau tốt đẹp hơn."

[Bình luận:

'Ôi trời ơi… Một câu chuyện quá buồn. Chàng trai ấy thực sự là một người tốt bụng.'

'Đúng vậy… Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ mong người mình yêu được quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.'

'Thà rằng anh sống tốt, còn hơn là mãi mãi quanh quẩn bên tôi…']

Kỷ Hòa im lặng rất lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mãi sau, cô mới cất giọng chậm rãi:

"Không phải cô từng thắc mắc… mỗi tối bạn trai cô ngồi một mình trong phòng khách, rốt cuộc là đang xem cái gì sao?"

Cô gái sững lại, lặng lẽ gật đầu.

Kỷ Hòa nhìn cô, giọng nói như mang theo một chút thương xót:

"Tôi nói cho cô biết nhé… Thứ anh ấy nhìn mỗi đêm… chính là di ảnh."

Cô gái đột ngột cứng đờ.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 317: Chương 317



Hình ảnh cái bàn trong phòng khách, cùng tấm vải đỏ phủ lên một khung ảnh… thoáng chốc hiện lên trong đầu cô.

Thật ra, cô đã từng mơ hồ đoán được… thứ bị che phủ dưới lớp vải ấy là gì.

Nhưng… cô chưa bao giờ dám nhấc nó lên để xác nhận.

Bởi vì nếu nhìn thấy di ảnh của bạn trai, nghĩa là cô phải đối mặt với một sự thật tàn nhẫn—rằng anh ấy đã chết.

Cô không muốn thừa nhận, không dám đối diện.

Nhưng giờ đây, lời nói của Kỷ Hòa như một nhát dao sắc bén… đâm thẳng vào lý trí của cô.

"Ý chị là… thật ra bạn trai tôi cũng biết anh ấy đã chết, đúng không?" Giọng cô run run. "Anh ấy vẫn ở lại… chỉ vì tôi… thậm chí còn tự thôi miên bản thân để quên đi tất cả…?"

Kỷ Hòa khẽ lắc đầu:

"Cô đi nhấc mảnh vải đó lên xem đi."

Cô gái vô thức lùi lại một bước.

Cô không biết vì sao Kỷ Hòa lại khăng khăng như vậy, nhưng… cô có một cảm giác rất bất an.

Tuy vậy, cuối cùng, cô vẫn cầm điện thoại, chậm rãi đi vào phòng khách.

Tấm vải đỏ kia… vẫn yên lặng nằm trên chiếc bàn gỗ.

Cô nhìn nó chằm chằm, cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp vỡ tung.

Một lần nữa… cô phải đối diện với sự thật rằng… bạn trai đã không còn nữa.

Cô đã từng đi du lịch suốt một tháng, đã từng cố gắng điều chỉnh tâm lý, đã từng nghĩ rằng… những vết sẹo trong tim mình đã lành lại.

Nhưng không…

Đến khi thật sự đối mặt, cô mới nhận ra—nỗi đau ấy vẫn nguyên vẹn như ngày đầu.

Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi đưa tay xốc tấm vải lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả livestream như chết lặng.

[Bình luận:

'????'

'CÁI GÌ?!!'

'Không thể nào… Không thể nào…'

'Chuyện gì đây???']

Dưới lớp vải đỏ, quả nhiên là một di ảnh.

Nhưng… khuôn mặt trong bức ảnh đó…

Không phải một chàng trai.

Mà là… chính cô gái ấy.

Cô gái nhìn gương mặt của chính mình trên di ảnh, toàn thân như rơi vào hố băng.

"Không… Không thể nào… Điều này… không thể nào…"

Cô lảo đảo lùi về sau, vô thức vung tay khiến chiếc ghế phía sau ngã xuống đất.

Giọng cô run rẩy, gần như nói không thành câu:

"Tôi… Đây rốt cuộc là chuyện gì…?"

Kỷ Hòa khẽ thở dài, ánh mắt mang theo một tia thương hại.

"Em gái… Người đã chết mà không biết mình đã chết… thật ra chính là cô."

Giọng cô gái run rẩy, hoảng loạn:

"... Tôi?"

Kỷ Hòa khẽ gật đầu:

"Ừm."

Cô gái ngơ ngác nhìn đối phương, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Kỷ Hòa chậm rãi nói:

"Thật ra… người đã chết khi cố cứu đứa trẻ băng qua đường… là cô."

Cô gái sững sờ.

"Đám tang mà cô nói… không phải của bạn trai cô."

"Đó là đám tang của chính cô."

"Người đứng lặng giữa không trung, trông thấy bố mẹ mình đau đớn khóc thương, thực chất chính là cô."

Từng lời rành mạch của Kỷ Hòa như một nhát dao bén ngọt cắt vào tâm trí cô gái.

Hình ảnh hôm đó chợt hiện lên—

Mẹ cô run rẩy nói: "Cậu ấy còn trẻ như vậy, tại sao lại chết?"

Thật ra, không phải là "cậu ấy"… mà là "cô ấy".

Đứa trẻ nắm tay mẹ đi ngang qua trung tâm thương mại, ngơ ngác hỏi: "Mẹ ơi, sao chị ấy lại nói chuyện với không khí thế?"

Không phải "chị ấy". Mà là "anh ấy".

Cô gái đứng đờ đẫn tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

"Tôi... tôi mới là người đã chết ư?"

Một ký ức xa lạ bỗng ùa về—

Cô lao ra giữa đường, đẩy đứa trẻ ra khỏi làn xe đang lao tới. Một tiếng động mạnh vang lên. Cơ thể cô bị bánh xe cuốn vào. Máu lan ra trên mặt đường nhựa.

Nhưng tại sao?

Tại sao cô lại quên mất chuyện này?

Cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, liền lao tới bật công tắc trên tường.

Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi chân cô vẫn vững vàng trên sàn nhà… nhưng phía dưới lại trống rỗng.

Không hề có bóng.

Một cơn lạnh lẽo xuyên thẳng qua tim cô.

Đúng lúc đó, tiếng khóa cửa vang lên.

Cô cứng người, đôi mắt mở to nhìn cánh cửa từ từ được đẩy ra.

Người thanh niên bước vào, trên tay cầm một bó hoa tươi.

"Em yêu, nhìn anh mang về cho em thứ gì này—"

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt anh dừng lại.

Di ảnh đặt trên bàn.

Hoa trong tay anh rơi xuống đất, cánh hoa tán loạn trên sàn gỗ.

Cô gái cũng nhìn anh.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi mở miệng:

"Anh yêu, nói cho em biết sự thật đi..."

"Em đã chết rồi, đúng không?"

Người thanh niên mím môi, không nói gì.

Nhưng… giọt nước mắt bất chợt tràn ra trong đôi mắt anh.

Cô gái không cần câu trả lời nữa.

Cô đã hiểu.

Hóa ra… người quên mất bản thân đã chết lại chính là cô.

Hóa ra, cô đã nhầm.

Cô không hề dự đám tang bạn trai, mà là chứng kiến tang lễ của chính mình.

Cô không trở về căn nhà hai người từng chung sống.

Mà là hồn phách cô vẫn luôn quanh quẩn ở đây, tưởng lầm rằng mình còn sống.

Cô run rẩy hỏi:

"Tại sao anh không nói cho em biết?"

Chàng trai đột nhiên quỵ xuống.

Dưới ánh đèn, anh vùi mặt vào hai bàn tay, cơ thể run lên bần bật.

Anh cố kìm nén, nhưng rồi lại chẳng thể kiểm soát nữa.

Anh gào khóc.

Giữa màn phát sóng trực tiếp, trước hàng ngàn người xem, chàng trai không còn giữ lại chút kiêu hãnh nào.

"Bởi vì…" Giọng anh nghẹn lại, đứt quãng từng chữ. "Bởi vì… em là người đã chết. Còn anh là người không thể chấp nhận việc em đã chết."

Có một câu nói từng được lan truyền rất lâu trên mạng:

"Nếu một ngày tôi chết, nhưng bạn bỗng nhìn thấy tôi bình an vô sự đứng ở đầu đường, bạn sẽ quay đầu bỏ chạy trong sợ hãi—hay chạy đến ôm tôi thật chặt?"

Nếu đổi góc nhìn, thì—

Suốt một tháng trời, anh uống say khướt trong căn nhà trống vắng.

Nỗi nhớ cô như một cơn nghiện, gặm nhấm từng tế bào, hành hạ anh đến mức tưởng chừng muốn phát điên.

Cho đến một ngày, cánh cửa đã lâu không mở bỗng hé ra.

Người anh thương nhớ bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện.

Cô vẫn như trước đây, nụ cười dịu dàng, ánh mắt trong veo.

Gió khẽ thổi tung mái tóc cô, vạt váy phất nhẹ trong ánh sáng nhập nhoạng.

Anh nhìn cô, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.

Hốc mắt nóng bừng, nước mắt trào ra không kiểm soát.

Anh không quan tâm cô còn sống hay đã chết.

Anh chỉ muốn chạy đến ôm cô, siết chặt trong lòng.

Chỉ muốn nói: "Đã lâu không gặp. Em yêu, mừng em về nhà."

Nhưng…
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 318: Chương 318



Khoảnh khắc một linh hồn nhận ra mình đã chết, nó sẽ thực sự rời đi.

Cơ thể cô gái dần dần trở nên trong suốt.

Chàng trai hốt hoảng bật dậy, lao tới định nắm lấy tay cô.

"Đừng! Đừng rời xa anh!"

Bàn tay anh chạm vào hư vô.

Giọng nói anh nghẹn lại, hoảng loạn, gần như không thể nói rõ câu.

Cô gái khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng.

"Anh yêu, anh nên mừng cho em."

"Không! Anh không vui chút nào!" Anh rít lên. "Nếu có thể quay ngược thời gian, anh nhất định sẽ không để em cứu đứa trẻ đó!"

Người khác sống hay chết, chẳng liên quan gì đến anh.

Anh chỉ muốn cô còn sống.

Chỉ muốn cô khỏe mạnh, bình an.

Cô gái mỉm cười, giọng nói nhẹ như cơn gió cuối thu:

"Đó là sự lựa chọn theo bản năng của em. Khi ấy, em cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy."

Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt anh, mặc dù cô biết anh sẽ không thể cảm nhận được hơi ấm của cô nữa.

"Em đã rất hạnh phúc rồi."

"Dù em đã chết, nhưng vẫn được ở lại trần gian, vẫn cảm nhận được rất nhiều niềm vui."

Ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, như ngàn vì sao rơi xuống.

"Dù thế nào đi nữa…"

"Gặp được anh vẫn là điều may mắn nhất trong cuộc đời em."

Cô gái lặng lẽ nhắm mắt lại, những ký ức khi còn sống chầm chậm ùa về.

Cô sinh ra trong một gia đình ấm áp, cha mẹ yêu thương, cuộc sống bình yên, không có gì phải hối tiếc.

Cô khẽ cười, giọng nói dịu dàng:

"Em sẽ ở địa phủ nguyện cầu, hy vọng kiếp sau có thể gặp lại anh… Khi đó, anh phải sống thật tốt, rồi kể cho em nghe những chuyện thú vị mà anh đã trải qua nhé."

Giọng nói vừa dứt, cơ thể cô gái dần dần trở nên trong suốt.

Bóng dáng cô lặng lẽ tan biến vào hư không, chỉ để lại chàng trai quỳ rạp xuống mặt đất, nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống.

Kỷ Hòa nhìn anh, giọng điệu dịu dàng:

"Anh đừng đau khổ quá, kiếp sau hai người nhất định sẽ gặp lại."

Chàng trai ngước mắt nhìn cô, ánh mắt tràn ngập hy vọng.

"Thật sao?"

Anh biết đến Kỷ Hòa bởi vì chương trình livestream của cô chính là thứ bạn gái anh thích xem nhất khi còn sống.

Anh cũng biết, những lời cô nói luôn rất chính xác.

"Là thật." Kỷ Hòa gật đầu. "Tên của hai người đã được khắc lên đá Tam Sinh. Dù có trải qua bao nhiêu kiếp, hai người vẫn sẽ gặp lại. Kiếp này chỉ là tạm thời chia xa mà thôi."

Chàng trai sững sờ, rồi từ từ nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Vậy thì… tốt quá rồi."

[Bình luận nổ tung:

"Hu hu hu tôi khóc chết mất, sao câu chuyện này lại đau lòng thế này!"

"Ban nãy còn vui vẻ xem stream, bây giờ nước mắt tôi rơi ướt cả gối rồi đây!"

"Cô gái này lương thiện quá! Cô ấy chết vì cứu người khác, đúng là người tốt có phúc báo, nhất định kiếp sau sẽ được hạnh phúc!"

"Đừng nói chuyện buồn nữa… Tôi chịu không nổi! Mà nhân tiện, cuối cùng ngày mai cũng được thấy chị Kỷ Hòa trở lại chương trình tạp kỹ rồi, mong quá!"

"Đúng đó! Hôm nay Dương Vận làm trò trên sóng trực tiếp suốt cả ngày, nhìn mà phát chán!"

"Chẳng hiểu sao Hạ Phong lại chọn Dương Vận nữa! Trước đây anh ta có bao nhiêu bạn gái xinh đẹp hơn hẳn cô ta cơ mà? Sao bây giờ mắt thẩm mỹ lại đi xuống vậy?"]

Kỷ Hòa nhìn loạt bình luận lướt qua màn hình, chỉ lắc đầu, cười nhạt.

Hạ Phong vốn là một tay ăn chơi, những người yêu trước đây của anh ta ai cũng có ngoại hình xuất sắc, nhưng lại quá phức tạp. Vì vậy, không ai đủ tư cách làm con dâu của một gia đình hào môn.

Hiện tại, nhà họ Hạ đang thúc giục chuyện kết hôn, Hạ Phong đương nhiên không thể cứ mãi dây dưa với đám người kia.

Dương Vận, với hình tượng "cô gái hồn nhiên" trong giới giải trí và xuất thân từ một gia đình bình thường, chính là lựa chọn hoàn hảo nhất. Cô ta đủ ngoan ngoãn, dễ kiểm soát, là một đối tượng giao dịch lý tưởng.

Nếu Dương Vận biết điểm dừng, đây sẽ là một mối quan hệ có lợi cho cả hai.

Nhưng…

Dương Vận lại không nghĩ như vậy.

Mặc dù Hạ Phong có vẻ tùy tiện, nhưng anh ta là người của một gia tộc lớn, khi cần thiết vẫn rất quyết đoán. Nếu Dương Vận tiếp tục quấy nhiễu, sớm muộn gì cũng sẽ tự rước họa vào thân.

Kỷ Hòa thấy rất rõ điều này, nhưng cô không có hứng thú xen vào chuyện người khác.



Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên xuất hiện trên sóng livestream không phải Kỷ Hòa, mà là Nghiêm Tập.

Anh ta cười tươi, vẫy tay chào khán giả:

"Kính chào quý vị, chúc mọi người buổi sáng tốt lành!"

[Bình luận nổ tung:

"??? Anh là ai vậy?"

"Tại sao lại là anh? Tôi vào xem vì Kỷ Hòa, không phải vì đạo diễn Nghiêm, tránh ra được không?"

"Chết cười, trước đây tôi còn thấy Lâm Hiểu Thiên trông bình thường, nhưng giờ nhìn đạo diễn Nghiêm lên sóng mới thấy, ít nhất thì mặt mũi Lâm Hiểu Thiên vẫn dễ nhìn hơn nhiều!"

"Ủa??? Lầu trên nói quá đáng quá nha! Lâm Hiểu Thiên nhà chúng tôi là vocal có tiếng, đâu phải chỉ nhờ vào ngoại hình mà nổi tiếng! Anh ấy rất có tài đó nhé!"]

Nghiêm Tập xua tay ra hiệu.

"Mọi người đừng vội, bây giờ tất cả khách mời vẫn còn đang ngủ. Tôi xin tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên của ngày hôm nay!"

[Bắt đầu rồi! Đạo diễn Nghiêm lại chơi trò đánh lén đây mà!]

[Đúng là không có đạo đức mà, ai lại lôi người ta ra khỏi giường vào giờ này chứ!]

Nghiêm Tập tằng hắng, cố lấy vẻ nghiêm túc.

"Thực ra tổ chương trình đã lên kế hoạch này từ trước, nhưng vì cô Kỷ Hòa vắng mặt trong buổi ghi hình hôm qua nên không thể tiến hành. Bây giờ cô ấy đã trở lại, chúng tôi cũng tiếp tục thực hiện nhiệm vụ như dự kiến."

[Ha, lại có trò vui để xem đây.]

[Tôi thấy rõ ràng là đạo diễn Nghiêm cố tình đợi Kỷ Hòa quay lại mới làm khó cô ấy.]

[Khoan đã, có ai ship đạo diễn Nghiêm và Kỷ Hòa không? Nhìn đi, rõ ràng là đối thủ trời sinh!]

[? Còn ghép cặp kiểu gì nữa vậy? Tôi vẫn thích Kỷ Hòa và Lương Điềm Điềm hơn, cặp đôi chị đại - em gái đáng yêu không thơm à? Cần đàn ông làm gì!]

Nghiêm Tập tiếp tục: "Nhiệm vụ đầu tiên của ngày hôm nay chính là—đánh thức tất cả khách mời nam, sau đó để họ đi đánh thức các khách mời nữ."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 319: Chương 319



[Trời ạ, kế hoạch thâm hiểm quá! Mục đích thật sự của đạo diễn Nghiêm chắc chắn là muốn quay được cảnh mặt mộc của khách mời nữ!]

[Không phải chỉ nữ đâu, mặt mộc của các nam khách mời cũng rất đáng mong chờ! Đàn ông bây giờ cũng trang điểm khéo lắm đấy!]

[Tôi cá là Kỷ Hòa vẫn sẽ đẹp! Mấy người chưa xem livestream của cô ấy à? Mặt mộc của Kỷ Hòa đẹp hơn cả nữ minh tinh trang điểm đậm nữa kìa!]

[Tôi không tin! Làm gì có minh tinh nào dám để mặt mộc thật sự xuất hiện trên sóng livestream? Nhất định là có trang điểm nhẹ!]

[Tôi cười xỉu! Có người còn tin Dương Vận để mặt mộc kìa, haha!]

Nghiêm Tập hào hứng vỗ tay.

"Được rồi! Giờ chúng ta bắt đầu nhiệm vụ! Đánh thức các khách mời nam trước!"

Nói xong, anh nhanh chân bước xuống lầu, cả ekip lặng lẽ theo sau.

Bây giờ mới bảy giờ sáng.

Thông thường, khách mời sẽ ngủ đến tám giờ mới thức dậy, chương trình chính thức phát sóng lúc chín giờ.

Nhưng hôm nay—tổ chương trình quyết định "đột kích".

Trước đó, họ đã thông báo cho khán giả thời gian phát sóng, chỉ có tám vị khách mời đáng thương là hoàn toàn không hay biết gì.

Khán giả háo hức chờ đợi, vô số ánh mắt chăm chú dán vào màn hình.

Nghiêm Tập vừa đi vừa cười khoái trá như một con chồn gian xảo trộm được gà.

Nhìn thấy ai cũng cười tươi rói, vẻ mặt hớn hở không che giấu nổi.

Kỷ Hòa bước ngang qua, bất giác nhướng mày.

Cô nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngờ vực.

"Có chuyện gì vậy? Sao trông đạo diễn Nghiêm vui vẻ thế?"

"Chào buổi sáng, đạo diễn Nghiêm."

"Chào buổi sáng, chào buổi sáng!"

Nghiêm Tập vẫy tay đáp lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đợi đã.

Khoan đã!!

Vừa rồi là… Kỷ Hòa à?!

Anh đột nhiên khựng lại, quay phắt người, trợn tròn mắt nhìn cô.

"Kỷ Hòa?!?!"

Cô dừng bước, vẻ mặt khó hiểu.

"Đạo diễn Nghiêm, sao anh hét lên vậy?"

"Sao cô đã dậy rồi?!"

"Tôi luôn dậy vào giờ này mà. Năm giờ sáng tôi chạy bộ, bây giờ đã trễ lắm rồi."

Năm giờ sáng, trời mới tờ mờ sáng, màn hình livestream đã tràn ngập bình luận.

"Trời má, dậy lúc năm giờ à? Tôi còn chưa ngủ được ba tiếng nữa đây!"

"Má ơi, dậy lúc năm giờ chạy thể dục… Kỷ Hòa đúng là quái vật kỷ luật mà!"

"Thật đáng sợ! Làm sao có người sống được như vậy chứ?"

"Giờ tôi mới hiểu tại sao da dẻ và vóc dáng của cô ấy lại hoàn hảo đến vậy. Người xinh đẹp hơn bạn vẫn còn cố gắng hơn bạn nữa đấy! Xấu hổ quá, tôi phải hủy đơn gà rán vừa đặt thôi!"

"Cười chết mất, mọi người nhìn biểu cảm của đạo diễn Nghiêm kìa! Như kiểu vừa gặp ma ấy!"

"Đạo diễn Nghiêm chắc sắp điên luôn rồi, ban đầu còn sắp xếp nhiệm vụ khách mời nam đánh thức khách mời nữ, kết quả… Kỷ Hòa dậy trước cả chương trình! Giờ anh ấy phải làm sao đây? Hahahaha!"

"Nếu tôi là đạo diễn Nghiêm, chắc tôi đã đuổi thẳng Kỷ Hòa khỏi chương trình 'Rung Động Tuyệt Đối' rồi!"

Trước hàng loạt bình luận cười cợt, Nghiêm Tập đứng chết trân.

Anh ta tự tin vào khả năng thiết kế chương trình của mình, nhưng kể từ khi Kỷ Hòa xuất hiện, tất cả các hiệu ứng mong đợi đều tan thành mây khói.

Quá khổ sở rồi!

Nghiêm Tập run run chỉ tay vào Kỷ Hòa, miệng lắp bắp:

"Cô, cô, cô…"

Nói một hồi, anh chỉ có thể bất lực hạ tay xuống.

"Thôi bỏ đi!"

"Nhiệm vụ của tổ khác vẫn như cũ! Nhưng tổ của Kỷ Hòa… đổi lại! Đổi thành khách mời nữ đánh thức khách mời nam!"

Kỷ Hòa nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao Nghiêm Tập lại có biểu cảm như vừa nuốt phải ruồi vậy.

À… hóa ra là vậy.

Cũng không thể trách cô được.

Cô có tu vi, nhu cầu ngủ ít hơn người thường, hơn nữa, sáng sớm linh khí dồi dào, ra ngoài hít thở một chút là chuyện bình thường.

Cô bình thản nói:

"Vậy đạo diễn Nghiêm, anh đi đánh thức khách mời nam đi. Tôi đi rửa mặt thay đồ trước."

Vừa dứt lời, bão bình luận lập tức bùng nổ.

"Mọi người nhìn kìa! Bộ đồ cô ấy mặc!"

Tới lúc này, người xem mới chú ý đến trang phục của Kỷ Hòa.

Cô đang mặc một bộ đồ tập yoga đơn giản, ôm sát cơ thể, đường nét hoàn hảo không có lấy một chút mỡ thừa.

"Chết tiệt! Dù tôi có chỉnh ảnh cũng không dám chỉnh thành vóc dáng này, vậy mà cô ấy thực sự có thân hình như vậy!"

"To quá…"

"? Bạn trên nói rõ ra đi, cái gì mà 'to' hả? Tôi không thiếu lưu lượng đâu nha!"

"Tôi lại có động lực giảm cân rồi!"

"Vợ tôi không chỉ có dáng người đẹp mà còn quá xinh luôn! Nhìn kìa, tập thể dục xong, trán và sống mũi đọng vài giọt mồ hôi, dễ thương quá chừng!"

"Đúng rồi! Giờ tôi mới hiểu câu 'da trắng như trứng gà bóc' trong tiểu thuyết là như thế nào!"

Tuy nhiên, trong số đó cũng có vài anti bắt đầu bới móc.

"Lại là Kỷ Hòa à. Chắc chắn cô ta đã dậy từ sớm để trang điểm kiểu 'mặt mộc' rồi, cố giữ hình tượng lắm!"

"Đúng! Đừng nói với tôi là mấy người không thấy cô ta trang điểm đấy nhé? Làm gì có ai da trắng mịn không tì vết như vậy? Kỷ Hòa có dám chạm tay vào mặt mình không? Không dám đúng không? Sợ phấn dính ra tay chứ gì!"

Chưa kịp dứt câu, trên màn hình livestream, Kỷ Hòa tiện tay tháo chiếc khăn trắng trên cổ xuống.

Cô đưa lên, lau mặt một cách mạnh mẽ.

Ý định ban đầu chỉ là lau mồ hôi, nhưng vô tình lại như một cú tát thẳng vào mặt đám anti.

Lực tay cô không hề nhẹ, nếu là Dương Vận, chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ dám chà mặt mạnh như vậy.

Lỡ đâu… mũi bị lệch thì sao?

Màn hình livestream lập tức im bặt vài giây.

Sau đó—

"Trời đất ơi! Không có phấn!!!"

"Cái quỷ gì vậy! Không phải ai cũng đánh kem nền khi lên hình sao? Vậy mà cô ấy hoàn toàn không trang điểm???"

"Thậm chí còn không son môi?!"

Khi thấy các anti-fan bị vả mặt, người hâm mộ của Kỷ Hòa lập tức thừa thắng xông lên.

"Hi Mộc Hề Hề: Mấy tên anti lúc nãy còn la lối đâu rồi? Thấy người ta đẹp quá nên nghẹn lời hết à?"

"Người dùng: Cười xỉu! Mới hùng hổ gào thét mà giờ im thin thít, mất mặt ghê không?"

"Ngày Đông: Vợ tôi đúng là đẹp xuất sắc, còn giàu nữa! Muốn sờ một cái quá!"
 
Back
Top