Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 280: Chương 280



Cơn sóng bình luận trên livestream bùng nổ.

"Thật sự khó bắt đến thế à? Tôi lớn lên ở thành phố nên không hiểu lắm, có ai phổ cập giúp tôi không?"

"Thật đó, gà nuôi ở nông thôn đều nhanh nhẹn như vậy. Hồi nhỏ tôi từng bắt gà, không những bắt không được mà còn bị nó mổ nữa."

"Tôi cười sắp tắt thở rồi! Một người đàn ông cao hơn một mét tám như Tần Trạm mà bị một con gà lừa quay vòng vòng!"

"Nhưng mà Dương Vận hơi quá đáng đúng không? Đây vốn là nhiệm vụ của cô ta, Tần Trạm chỉ giúp đỡ thôi, vậy mà cô ta chỉ đứng nhìn, để mặc anh ấy vất vả một mình?"

"Dương Vận lúc nào cũng vậy, cô ta luôn cố giữ hình tượng hoàn mỹ. Lúc nào cũng trang điểm dày cộm, nhìn mặt còn trắng hơn cả người chết nữa kìa."

Fan của Dương Vận lập tức nhảy ra bảo vệ idol của mình.

"Sao thế? Chị gái của chúng tôi là minh tinh, giữ gìn trạng thái xinh đẹp là chuyện bình thường mà? Làm vậy mà cũng bị chỉ trích à?"

"Chắc có vài người xấu xí nên đố kỵ với vẻ ngoài của chị gái tôi, cố tình công kích cho bõ tức đây mà."

"Trời ơi, fan của Dương Vận điên quá rồi. Chuyên nghiệp cũng phải tùy lúc chứ! Tham gia ‘Rung Động Tuyệt Đối’ mà còn mặc váy ngắn, đi giày da, ai không biết còn tưởng cô ta đi chụp ảnh bìa tạp chí nữa!"

"Đúng vậy! Sao không tự nhìn lại xem chị gái của mấy người đã cản trở nhiệm vụ vượt sông Nhạn đến mức nào? Nếu không có Kỷ Hòa, bây giờ chị của mấy người còn chưa có cơ hội bắt gà đâu!"

Tần Trạm thì đã bị con gà trống này hành đến kiệt sức.

"Tôi từ bỏ, tôi đi gọi thầy Hạ với thầy Lương qua giúp, có thêm người chắc sẽ khống chế được nó…"

Nhưng anh ấy còn chưa nói hết câu, đã thấy Kỷ Hòa đi thẳng về phía hàng rào.

"Cái gì? Kỷ Hòa cũng muốn thử bắt gà à?"

"Tần Trạm còn không làm được, cô ấy cũng không thể đâu... Dù gì cũng là con gái nhà họ Kỷ, từ bé đã được cưng chiều, sao có thể hiểu mấy chuyện này?"

"Trời ơi, chị Kỷ Hòa cẩn thận nha, gà ở quê khó bắt lắm!"



Tần Trạm cũng lo lắng không kém:

"Cô Kỷ, cô cẩn thận chút, con gà đó dữ lắm, để tôi gọi thêm người..."

Anh còn chưa nói hết câu, giọng nói đã nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi vì ngay lúc này—

Kỷ Hòa trực tiếp đi về phía con gà, vươn tay chụp lấy.

Con gà trống lớn tất nhiên không chịu đứng yên. Nó kêu quang quác, đập cánh rồi lao thẳng về phía trước.

Nhưng nó không ngờ Kỷ Hòa đã đoán trước được hành động này.

Cô vươn tay ra xa hơn một chút.

Ngay khi con gà vừa nhấc chân, một lực nhẹ nhàng ấn xuống.

Vừa hay, nó đang ra sức vùng vẫy thì...

Một bàn tay nhanh như chớp đã túm lấy gáy nó, nhấc bổng lên không trung.

Hai chân gà quẫy đạp dữ dội.

Gà: "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa làm gì thế này?"

Gà: "Yếu đuối, đáng thương và bất lực."

Kỷ Hòa lắc lắc con gà trong tay, bình tĩnh hỏi:

"Làm thế này đúng không?"

Tần Trạm: "..."

Hình như... đúng thật.

Nhưng bắt gà dễ vậy sao??



Sau một hồi im lặng, Tần Trạm mới hoàn hồn, lắp bắp nói:

"Còn... còn một con nữa. Chúng ta cần hai con."

"Vậy thì bắt thêm một con nữa là được."

Kỷ Hòa nói xong, ánh mắt đã khóa chặt một con gà xui xẻo khác trong chuồng.

Con gà kia cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Nó kêu quang quác, vỗ cánh bỏ chạy.

Nhưng lần này, Kỷ Hòa không đợi nó chạy xa.

Cô đuổi theo ngay lập tức.

Gà chạy trước, người đuổi sau.

Gà bay chó sủa, bụi mù cuốn lên khắp nơi.

Cảnh tượng hỗn loạn nhưng cũng cực kỳ buồn cười.



"Trời ơi, tôi sắp cười chết rồi, Kỷ Hòa đúng là nữ minh tinh thoải mái nhất tôi từng thấy!"

"Không thể tin nổi! Cô ấy là sát thủ gà trống! 'Gà Kiến Sầu' chính thức xuất hiện!"

"Anh bạn trên lầu có thể đặt biệt danh dễ nghe hơn không? Nếu không phải tôi quen ID của anh thì chắc tưởng anh là anti rồi đấy!"



Nhưng đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Con gà hoảng loạn đến mức... chạy thẳng về phía Dương Vận!

Dương Vận trừng lớn mắt, theo phản xạ vội vàng ngồi xổm xuống che mặt.

Nhưng ai mà ngờ—

Con gà trống lại vỗ cánh, bay thẳng lên đầu cô ta!

Gà thực sự có thể bay!!

"A a a a a a a a!"

Dương Vận hét khản cả giọng, ra sức lắc đầu như phát điên để hất con gà xuống.

Trong lúc hoảng loạn, cô ta hoàn toàn quên mất việc giữ hình tượng.

Không cần ai cố ý chụp ảnh, chỉ một khoảnh khắc cũng đủ thành "ảnh dìm".



Cuối cùng, may mà Kỷ Hòa nhanh chóng chạy tới, bắt được con gà.

Nhưng lúc này, tóc tai của Dương Vận đã rối bù, lớp trang điểm cũng lem nhem.

Kỷ Hòa bình tĩnh đưa hai con gà đang bị trói gọn vào tay cô ta, giọng điệu dửng dưng:

"Được rồi, cô đi nấu ăn đi."

Dương Vận trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm hận.

Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng giờ này Kỷ Hòa đã bị cô ta đâm cả trăm nhát.



Khi đi đến một góc khuất camera, Dương Vận nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng chất vấn:

"Cô cố ý!"

Nhất định là Kỷ Hòa cố ý đuổi con gà về phía mình, làm cô ta mất mặt!

Kỷ Hòa nghe vậy, nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ ngốc:

"Cô nghĩ cô quan trọng lắm à?"

Bỏ công tốn sức tính kế với một người như Dương Vận?

Nực cười!

Nhưng Dương Vận chỉ càng tin rằng cô đang chối:

"Cứ mạnh miệng đi! Không phải vì ghen tị tôi từng yêu Hạ Phong nên mới nhằm vào tôi sao?"



Kỷ Hòa nghe vậy, bỗng nhíu mày.

"Cô nói... 'đã từng'?"

Dương Vận lập tức cứng đờ.

Cô ta biết mình lỡ miệng rồi.

Dương Vận còn đang vắt óc nghĩ cách giải thích thì Kỷ Hòa đã thản nhiên cười, giọng điệu nhàn nhạt:

"Xin lỗi nha, tôi không hề quan tâm quan hệ của cô với Hạ Phong là gì."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 281: Chương 281



Dương Vận còn đang vắt óc nghĩ cách giải thích thì Kỷ Hòa đã thản nhiên cười, giọng điệu nhàn nhạt:

"Xin lỗi nha, tôi không hề quan tâm quan hệ của cô với Hạ Phong là gì."

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua Dương Vận, chậm rãi bổ sung thêm một câu:

"Nếu cô có thời gian suy nghĩ những chuyện này, thì đi nấu cơm sớm đi. Tôi hơi đói rồi."

Dương Vận nghẹn họng.

Cô ta vốn nghĩ Kỷ Hòa sẽ tò mò, sẽ hỏi han, thậm chí có thể nhân cơ hội này chế giễu cô ta.

Nhưng không.

Cô ta chẳng nhận được bất kỳ phản ứng nào như mong đợi.

Cảm giác như đang dốc hết sức mà đấm vào bông mềm vậy, vừa tức giận vừa khó chịu.

Hơn nữa, ánh mắt Kỷ Hòa nhìn cô ta cũng khiến cô ta nghẹn đến không chịu nổi.

Rõ ràng là đang nhìn một kẻ vô dụng!

Cô ta siết chặt nắm tay, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm gì Kỷ Hòa.

Đúng lúc này, trợ lý Tiểu Nguyên vội vã đi tới.

Dương Vận lập tức trút hết cơn giận lên cô ấy:

"Sao còn đứng đấy? Cô là khúc gỗ à? Mau về phòng trang điểm lại cho tôi!"

Cô ta nghĩ rất đơn giản.

Thịt gà kho tàu có thể nấu sau, nhiệm vụ không hoàn thành cũng chẳng sao.

Nhưng khi xuất hiện trước màn ảnh, cô ta nhất định phải đẹp nhất!

Ngồi trong phòng, Dương Vận nhớ lại chuyện vừa xảy ra mà vẫn tức anh ách.

"Kỷ Hòa này nhất định là cố ý!"

Tiểu Nguyên do dự một chút rồi lên tiếng:

"Cô Dương, biểu hiện gần đây của Kỷ Hòa trong ‘Rung Động Tuyệt Đối’ rất tốt. Trên mạng có rất nhiều người khen ngợi cô ấy. Hiện tại cô ấy đang được chú ý, cô đừng đối đầu trực tiếp với cô ấy."

Dương Vận khựng lại, sau đó lập tức lấy điện thoại ra mở Weibo.

Quả nhiên, dưới tài khoản chính thức của chương trình, bình luận khen Kỷ Hòa chiếm áp đảo.

"Một cây tía tô: Tôi chỉ là một người qua đường, nhưng tôi thấy người có biểu hiện tốt nhất cho đến nay là Kỷ Hòa."

"Wicked Beast ở Cannes: Đúng vậy! Kỷ Hòa thực sự làm tôi mở rộng tầm mắt. Ban đầu tôi không định xem chương trình này vì có cô ấy, nhưng bây giờ lại thành fan luôn rồi."

"Người dùng: Được rồi, dù bình thường Kỷ Hòa có diễn xuất kém, cũng thích lên mặt với đàn em, nhưng tôi vẫn phải công nhận là trong chương trình này, cô ấy rất đáng nể."

"Diễn xuất kém", "lên mặt với đàn em"… đều là những ấn tượng mà nguyên chủ để lại cho khán giả.

Mấy chuyện này không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Nhưng nhìn chung, ít nhất trong chương trình "Rung Động Tuyệt Đối", Kỷ Hòa chính là người được yêu thích nhất.

Người nổi tiếng tiếp theo là Dương Vận.

Nhưng cô ta lại không muốn nhìn tiếp, bởi vì—

Tất cả bình luận đều đang mắng cô ta.

"Dương Vận này lắm trò ghê! Tham gia show tạp kỹ mà cứ ăn mặc lộng lẫy như đi dự tiệc, toàn kéo chân mọi người."

"Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại mặc thế này khi tham gia show của đạo diễn Nghiêm? Cố tình làm màu để nổi bật à?"

"Chúng tôi chân thành khuyên những ai muốn giữ hình tượng thì đừng tham gia show của đạo diễn Nghiêm nữa."

"Đúng vậy, nếu không có cô ta gây sự lúc qua sông Nhạn, cũng chẳng xảy ra nhiều chuyện như thế này."

"Thật sự, Dương Vận đang yêu đương với Hạ Phong à? Xem chương trình lâu như vậy mà sao tôi cứ có cảm giác Hạ Phong cố tình tránh né cô ta?"

Mắt Dương Vận tối sầm.

Bình luận cuối cùng kia cứ như một mũi dao chọc thẳng vào chỗ đau của cô ta.

Cô ta lập tức đóng Weibo, không muốn xem thêm bất kỳ bình luận nào nữa.

Nhưng cô ta càng nghĩ càng thấy tức giận.

Tại sao?

Tại sao cô ta lại bị mắng như thế này?

Còn Kỷ Hòa thì ngày càng được yêu thích?

Chỉ là biểu hiện tốt trong một show tạp kỹ thôi mà.

Mọi người đã quên mất bộ mặt thật của Kỷ Hòa rồi sao?

Trước đây, "Kỷ Hòa" là cái tên bị cả làng giải trí chửi rủa!

Không sao.

Không ai nhớ được?

Vậy thì cô ta sẽ giúp mọi người nhớ lại.

Dương Vận nheo mắt, quay sang Tiểu Nguyên ra lệnh:

"Cô đi mua mấy bài viết bôi đen Kỷ Hòa. Tập trung vào chuyện cô ta từng tát tôi trước đây."

Cô ta nhếch môi, trong lòng cười lạnh.

Hiện tại có thể tỏ ra ngoan ngoãn thì sao?

Lấy một trong số những phốt cũ của Kỷ Hòa ra thôi cũng đủ khiến cô ta thân bại danh liệt rồi!

Sáu giờ tối, cuối cùng mọi người cũng được ăn tối.

Món đầu tiên Kỷ Hòa thử là khoai tây sợi xào chua cay do chính tay cô làm.

Vừa nếm một miếng, cô đã phát hiện...

Hình như cô cho hơi nhiều giấm.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nấu ăn ở thế giới này.

Tạm chấp nhận được.

Kỷ Hòa rất hài lòng với bản thân.



Nhờ có sự hướng dẫn của Lâm Hiểu Thiên, món thịt gà kho tàu của Dương Vận cũng có hương vị khá ngon.

Ngay cả Hạ Phong – người lúc nào cũng tỏ vẻ xa cách với Dương Vận – cũng lên tiếng khen:

"Thịt gà kho tàu này khá ngon."

Kỷ Hòa nghe vậy, cũng gật đầu rồi gắp thêm một miếng thịt vào bát.



Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Dương Vận chẳng có chút vui vẻ nào.

Cô ta cố gắng nhếch khóe miệng lên, mong rằng trông mình sẽ tươi tắn hơn trên màn ảnh.

Nhưng... nụ cười đó cực kỳ gượng gạo.

Vì cái gì chứ!

Rõ ràng món ăn này là do cô ta dốc hết công sức làm ra, vậy mà Kỷ Hòa lại thản nhiên ăn như thế!

Giống như cô ta chỉ đang làm công cho Kỷ Hòa vậy!



Sau khi ăn xong, mọi người tụ tập ở phòng khách để trò chuyện, chờ đợi phần tương tác cuối cùng của buổi livestream.

Bỗng nhiên, Lương Điềm Điềm chẳng vì lý do gì mà nói một câu:

"Tôi không muốn livestream."

Hạ Phong nghe vậy, nhướng mày hỏi:

"Vậy cô muốn làm gì? Livestream là cách tốt nhất để tăng độ nổi tiếng trong cuộc bình chọn cuối cùng mà?"

Lương Điềm Điềm chớp mắt, ánh mắt lấp lánh như có sao trời:

"Tôi muốn xem livestream của Kỷ Hòa."

So với tự livestream thì xem Kỷ Hòa bói toán thú vị hơn nhiều!

Nổi tiếng thì sao chứ? Cô ấy không quan tâm.

Cô ấy chỉ muốn ngồi xem chị gái xinh đẹp của mình nói về huyền học!
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 282: Chương 282



Hạ Phong: "..."

Anh ta im lặng vài giây, rồi cũng thấp giọng nói:

"Tôi cũng muốn xem livestream của Kỷ Hòa."



Kỷ Hòa: "..."

Nghiêm Tập: "..."



Lương Điềm Điềm nói xong thì lập tức chạy tới hỏi đạo diễn:

"Đạo diễn Nghiêm, tôi có thể tự nguyện bỏ buổi livestream được không? Tôi chỉ muốn xem chị Kỷ thôi."

Nghiêm Tập lập tức nổi giận:

"Không được!!!"

Đây là chương trình anh ta lên kế hoạch!

Tại sao các khách mời lại đồng loạt bỏ livestream chỉ vì muốn xem một mình Kỷ Hòa?

Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!



Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy tiếc nuối của Lương Điềm Điềm, Kỷ Hòa quay trở về phòng riêng.

Trước khi đi, cô còn trấn an cô ấy:

"Không sao đâu, nếu em muốn xem livestream của chị thì mai xem lại bản phát cũng được."



"Bình luận: Hahaha, Kỷ Hòa thật ân cần, còn nhớ khuyên Lương Điềm Điềm nữa!"

"Vẻ mặt hờn dỗi của Điềm Điềm dễ thương ghê, đúng là con gái xinh đẹp của tôi!"

"Lương Điềm Điềm: Tôi không muốn xem phát lại, tôi chỉ muốn xem chị tôi trực tiếp xem bói!"



Vừa đăng nhập vào phòng livestream, Kỷ Hòa đã thấy bão bình luận ồ ạt tràn vào.

"Chị Kỷ Hòa tính toán như thần đã login!"

"Biểu hiện hôm nay của chị thật tuyệt vời!"

"Em cũng muốn ăn khoai tây sợi xào chua cay do chị làm!"

"Huhu, có ai cảm thấy làm fan của Kỷ Hòa thật hạnh phúc không? Dù bây giờ chị ấy đã rất nổi tiếng nhưng vẫn giữ lời hứa xem bói cho fan!"



Sau khi điều chỉnh vị trí camera xong, Kỷ Hòa mới lên tiếng:

"Theo quy tắc cũ, vẫn xem ba quẻ."

Dần dần, cô cũng nhận ra—

Số lượng người trong phòng livestream ngày càng tăng, khiến không phải ai cũng có cơ hội được kết nối.

Vậy nên, cô quyết định từ giờ trở đi, mỗi khi livestream xong sẽ đọc qua tin nhắn riêng một chút.



Người đầu tiên được kết nối hôm nay là một cô gái xinh đẹp có ID "Nước Suối Nấu Trà".

Cô gái kia hơi do dự, nhưng rồi vẫn nói:

"Streamer, tôi nghi ngờ bạn trai mình có người khác... Nhưng tôi không tìm được bằng chứng nào, nên muốn nhờ chị xem giúp tôi."



"Bình luận: Trời ơi, một cô gái xinh đẹp thế này mà cũng bị cắm... được à?"

"Không phải đã nói rồi sao, muốn biết một người đàn ông có cắm sừng mình không, thì đặt tay dưới mũi anh ta. Nếu anh ta còn thở, thì chắc chắn là có!"

Nước Suối Nấu Trà chậm rãi kể:

"Tôi và bạn trai quen nhau từ thời trung học, rồi cứ thế ở bên nhau đến tận bây giờ. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, là một cặp đôi thần tiên mà ai cũng ngưỡng mộ. Tôi luôn nghĩ rằng, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ kết hôn."

Cô ấy ngừng lại một chút, giọng trầm xuống:

"Nhưng hai năm trước, anh ấy đột nhiên chuyển công tác sang nước M."

Bình luận lập tức bùng nổ.

"Chết tiệt, đã yêu xa rồi còn ở nước ngoài nữa à?"

"Đúng vậy, yêu xa đúng thật là sát thủ tình cảm... Ở nước ngoài còn đáng sợ hơn, đến múi giờ còn chẳng trùng khớp nữa là."

"Cô gái trẻ chưa từng đi nước ngoài thăm bạn trai à?"

Nước Suối Nấu Trà lắc đầu, ánh mắt có chút bất lực:

"Tôi không thể ra nước ngoài. Công việc của tôi rất đặc thù, có tính bảo mật cao, muốn đi nước ngoài phải xin phép, mà chắc chắn không thể đến nước M được."

"Vậy nên chúng tôi cứ yêu xa như thế."

"Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, tình yêu gần mười năm của chúng tôi đã trải qua bao sóng gió, yêu xa cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Không ngờ, tôi lại quá mù quáng tin tưởng vào mối quan hệ này."

Lúc bạn trai cô ấy vừa sang nước ngoài, cả hai vẫn thường xuyên trò chuyện, gọi video mỗi ngày.

Nhưng thời gian trôi qua, không biết từ khi nào, anh ấy càng ngày càng bận rộn.

Tin nhắn trả lời cũng thưa dần.

Tần suất gọi điện ít đến đáng thương.

Sau này, anh ấy thậm chí chỉ đáp lại bằng vài chữ ngắn gọn.

"Tôi từng hỏi anh ấy về chuyện này. Anh ấy nói công việc quá bận, đôi khi còn phải nộp điện thoại khi làm việc, nên không thể trả lời tôi được."

Một loạt bình luận ào ào xuất hiện.

"Lại nữa, lại nữa, lý do muôn thuở của đàn ông: bận công việc!"

"Bận đến nỗi không nhắn nổi một tin nhắn? Đừng tin! Bạn trai cũ của tôi cũng từng lấy lý do này, thực tế là anh ta đang cặp kè với người khác!"

"Các cô gái trên thế giới, đừng bị tình yêu làm mờ mắt! Nếu anh ta không dành thời gian cho bạn, thì chắc chắn đang dành cho người khác!"

"Đúng vậy! Tôi cá 100% là có chuyện mờ ám!"

Nước Suối Nấu Trà đọc những dòng bình luận ấy, chỉ cười khổ:

"Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi."

"Nhưng đôi khi anh ấy lại đối xử với tôi rất tốt."

"Mỗi tuần, anh ấy đều gửi cho tôi một bức thư tay. Trong thư, anh ấy kể rất nhiều chuyện, còn xin lỗi vì lạnh nhạt với tôi do công việc quá bận."

"Vào ngày sinh nhật, ngày lễ hay kỷ niệm tình yêu, anh ấy luôn gửi tặng tôi những món quà rất chu đáo, không phải kiểu tặng qua loa cho có, mà rõ ràng đã dành nhiều tâm sức để chuẩn bị."

"Tôi chỉ không hiểu... tại sao một con người lại có sự tương phản kỳ lạ đến vậy?"

"Nếu anh ấy không yêu tôi, tại sao lại gửi thư, tại sao lại chuẩn bị quà tặng cẩn thận như thế?"

"Nhưng nếu yêu tôi, tại sao anh ấy hiếm khi trả lời tin nhắn? Tại sao mỗi khi gọi điện chỉ nói vài câu rồi vội vàng cúp máy?"

Một người xem nghi ngờ:

"Vậy có khi nào, thực sự là do công việc bận không?"

"Không thể nào! Tôi vẫn chọn phương án... bị cắm sừng. Dù bận đến đâu cũng không thể không trả lời tin nhắn của bạn gái, đúng chứ?"

Nước Suối Nấu Trà hít sâu một hơi, giọng nói kiên quyết hơn:

"Vậy nên, tôi muốn nhờ streamer giúp tôi tìm ra sự thật. Nếu anh ấy thực sự đã thay lòng, hoặc có người khác, thì tôi cũng có thể thuyết phục bản thân buông bỏ."

Kỷ Hòa yên lặng nghe từ đầu đến cuối.

Đợi Nước Suối Nấu Trà nói xong, cô mới thở dài, giọng điệu thản nhiên như đang nói về một chuyện hiển nhiên:

"Bạn trai của cô đã chết lâu rồi."

Câu nói vừa dứt, bình luận lập tức nổ tung.

"??? Cái gì? Đã chết???"

"Streamer, cô đừng dọa tôi! Nếu anh ta chết rồi, vậy ai là người gọi điện và nhắn tin cho cô ấy?"

"Chờ nãy giờ mà không ngờ lại nhận được kết quả thế này? Tôi sốc luôn rồi!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 283: Chương 283



Nước Suối Nấu Trà thoáng sững người, sau đó ánh mắt cô ấy lạnh đi, trong giọng nói còn mang theo chút tức giận.

"Streamer này, nếu cô không đoán được thì cũng không nên đùa giỡn như vậy chứ."

Cô ấy cười nhạt một tiếng, như thể đang cố nén sự khó chịu.

"Tôi mới gọi điện thoại cho bạn trai hôm qua, nếu anh ấy đã chết rồi, vậy người gọi điện cho tôi là ai?"

Kỷ Hòa vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh, chậm rãi hỏi lại:

"Nhưng cô chưa từng video call với anh ấy đúng không?"

Câu hỏi đơn giản ấy khiến Nước Suối Nấu Trà lập tức cứng đờ.

Sau một hồi im lặng, cô ấy mới khó khăn mở miệng, giọng nói vô thức run rẩy:

"... Chưa."

Kỷ Hòa khẽ gật đầu.

"Vậy là đúng rồi. Bạn trai của cô, Quý Quân, thực ra đã qua đời."

Nước Suối Nấu Trà mở to mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Thật ra, tôi vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho cô biết sự thật hay không." Kỷ Hòa chậm rãi nói tiếp, giọng cô nhẹ nhưng lại mang theo một sức nặng không thể xem thường. "Bởi vì ý định ban đầu của Quý Quân, có lẽ là không muốn cô biết..."

"Nhưng với tư cách là người đi xem bói, tôi nghĩ cô vẫn có quyền biết sự thật."

"Cách đây hai năm, Quý Quân được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Hiện tại, anh ấy đã qua đời."



Nước Suối Nấu Trà chết lặng.

Từng lời của Kỷ Hòa vang vọng bên tai cô như tiếng sấm giữa trời quang, khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Cô nhớ rất rõ...

Tình cảm giữa cô và Quý Quân vẫn luôn rất tốt.

Họ quen nhau từ cấp ba, cùng nhau vượt qua mười năm yêu xa đầy thử thách, luôn tin rằng mình có thể đi từ đồng phục đến váy cưới.

Họ đã từng nghĩ rằng, sau này sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình, sống đến đầu bạc răng long.

Nhưng rồi, hai năm trước, mọi thứ đột ngột sụp đổ.

Quý Quân được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Căn bệnh quái ác này không cho anh bất cứ cơ hội nào để chống đỡ.

Bác sĩ nói rằng, anh ấy chỉ còn nhiều nhất là nửa năm để sống.



Quý Quân vốn là trẻ mồ côi, anh ấy không sợ chết.

Nhưng... còn Nước Suối Nấu Trà thì sao?

Từ khi còn bé đến giờ, cô luôn xem anh là người thân yêu nhất.

Nếu anh ra đi, cô sẽ làm thế nào đây?

Quý Quân nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của cô sau khi biết tin dữ, nghĩ đến khả năng cô có thể làm chuyện dại dột, lòng anh liền quặn thắt.

Anh không muốn cô sống trong bi thương.

Vậy nên, anh đã đưa ra một quyết định.

Quý Quân tìm đến người bạn thân nhất của mình – Cổ Lan, nhờ anh ta giúp một việc.

Cổ Lan nghe xong, sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nhìn anh.

"Người anh em, thật sự cần phải làm vậy sao?"

Quý Quân hít sâu một hơi, rồi gật đầu kiên định.

"Cần."

Anh mỉm cười đầy chua xót.

"Tôi và cô ấy đã bên nhau hơn mười năm, không ai hiểu cô ấy hơn tôi. Nếu tôi chết, cô ấy chắc chắn sẽ suy sụp... Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy."

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Quý Quân nói với Nước Suối Nấu Trà rằng vì tính chất công việc, anh ấy phải sang nước M.

Hơn nữa, anh sẽ ở đó trong một thời gian dài, chưa biết khi nào mới có thể trở về.

Nước Suối Nấu Trà không hề nghi ngờ gì cả.

Cô tin anh.

Cô đồng ý đợi anh.

Đối với Quý Quân, đây vốn không phải là chuyện đáng vui mừng.

Nhưng may mắn là... mọi thứ sắp kết thúc rồi.



Sau đó, Quý Quân rời đi.

Ở nơi đất khách quê người, anh ấy đã trải qua nửa năm cuối cùng của cuộc đời mình.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, anh không ngừng chuẩn bị.

Anh ghi âm nhiều đoạn giọng nói của mình, chụp rất nhiều bức ảnh, viết rất nhiều lá thư tay, chuẩn bị rất nhiều món quà.

Những thứ này, sau khi anh qua đời, đều sẽ được giao cho bạn bè, nhờ họ thay anh tiếp tục liên lạc với Nước Suối Nấu Trà.

Để cô có thể tin rằng...

Anh vẫn còn sống.



Kỷ Hòa thở dài, nhẹ nhàng nói:

"Cho nên, những đoạn ghi âm mà cô nghe được, những bức thư và món quà mà cô nhận được, tất cả đều là những gì Quý Quân đã để lại khi còn sống."

"Cả tài khoản mạng xã hội của anh ấy cũng được giao lại cho bạn bè, để họ thay anh thường xuyên trò chuyện với cô."

"Chỉ là..."

Kỷ Hòa dừng một chút, rồi tiếp tục:

"Tôi nghĩ, họ cũng không thể tiếp tục che giấu mãi được nữa."



Nước Suối Nấu Trà ngồi lặng người trước màn hình, hốc mắt đỏ hoe.

Cô nhớ lại những lá thư đều đặn được gửi tới.

Cô nhớ lại những món quà đến đúng hẹn vào mỗi dịp sinh nhật, ngày lễ.

Cô nhớ lại những cuộc gọi, luôn nói chuyện được một lúc rồi vội vàng cúp máy.

Mọi thứ...

Hóa ra đều là sự sắp đặt trước.

Hóa ra, anh ấy đã rời đi từ lâu rồi.

Đây là một câu chuyện rất buồn.

Nước Suối Nấu Trà lặng người. Cô ấy cảm giác như có thứ gì đó vỡ vụn trong lòng, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu, như muốn phủ nhận tất cả.

"Không... tôi không tin..."

"Chắc chắn cô đang nói dối tôi! Tôi không tin!"

Kỷ Hòa không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy.

Có quá nhiều điểm bất hợp lý. Nước Suối Nấu Trà chắc chắn cũng đã nhận ra điều đó từ lâu.

Chẳng qua, thay vì thừa nhận sự thật, cô ấy thà tự lừa mình rằng mọi chuyện vẫn ổn. Chỉ có vậy, cô ấy mới có thể tiếp tục tin rằng bạn trai vẫn còn sống, rằng tất cả những xa cách, những lạnh nhạt chỉ là vì công việc bận rộn mà thôi.

Đúng lúc này, góc dưới màn hình livestream nhấp nháy.

Có một tài khoản yêu cầu tham gia cuộc trò chuyện trực tiếp.

Kỷ Hòa nhìn thấy cái tên ấy, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn ấn chấp nhận.

Chỉ trong giây lát, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Nước Suối Nấu Trà nhìn thấy người đó, sắc mặt bỗng trắng bệch.

"Cổ Lan? Sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

Cổ Lan thở dài, giọng nói có chút bất lực:

"Có người bạn báo cho tôi biết. Họ thấy cậu đang livestream tìm bạn trai mình, nên mới kể lại chuyện này cho tôi."

Nước Suối Nấu Trà sững người, rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

"Tôi đang tìm bạn trai tôi... tại sao bọn họ lại nói với cậu?"

Câu hỏi ấy khiến cô run rẩy. Giọng nói cũng nghẹn lại.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cổ Lan im lặng nhìn cô, sau đó chậm rãi gật đầu.

"Đúng vậy."

"Streamer nói... đúng hết rồi."

"Quý Quân... cậu ấy đã mất rồi."

Nước Suối Nấu Trà hoàn toàn sụp đổ.

Hai năm qua.

Cổ Lan đã thay Quý Quân, giấu giếm sự thật suốt hai năm.

Là anh ta đã đăng nhập vào tài khoản của Quý Quân. Là anh ta dùng giọng nói của Quý Quân để trả lời những tin nhắn ngắn ngủi.

Là anh ta, suốt hai năm qua, đã đóng vai một người bạn trai "đang bận rộn ở nước ngoài".

"Tại sao? Đến cùng là tại sao!"

"Tại sao anh ấy không muốn nói cho tôi biết sự thật? Tại sao lại bắt tay với cậu để lừa dối tôi suốt ngần ấy thời gian?!"

Nước Suối Nấu Trà gần như hét lên, hai tay siết chặt, như thể chỉ cần buông lỏng một chút thôi, cô ấy sẽ ngã quỵ xuống đất.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 284: Chương 284



Cổ Lan hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nói:

"Bởi vì cậu ấy biết... nếu cậu ấy ra đi ngay lúc cậu yêu cậu ấy nhất, thì cả đời này, cậu cũng sẽ không quên được cậu ấy."

"Nhưng nếu... nếu cậu có thể dần quen với một Quý Quân lạnh nhạt, không còn quan tâm cậu như trước, thì nỗi đau cũng sẽ vơi đi theo thời gian."

"Cậu ấy không muốn thấy cả phần đời còn lại của cậu chỉ sống trong ký ức về cậu ấy."

"Trước khi mất, cậu ấy đã nhờ tôi gửi thư và quà cho cậu. Nhưng đồng thời, cũng dặn tôi phải đối xử thật lạnh lùng với cậu, để cậu từ từ chấp nhận rằng không có cậu ấy, cậu vẫn có thể sống tốt."

Nước Suối Nấu Trà nghe đến đây, cơ thể đã run đến mức không còn kiểm soát nổi.

Cổ Lan nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy, mở tủ, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Thằng nhóc Quý Quân này... trước đó cứ khoe với tôi rằng cậu ấy sắp cầu hôn cậu."

"Cậu ấy đã chuẩn bị xong hết rồi. Địa điểm có, nhẫn cũng có, chỉ chờ một ngày đẹp trời để chính thức ngỏ lời."

"Nhưng tiếc là... chỉ một ngày trước khi định cầu hôn, cậu ấy phát hiện ra mình bị ung thư dạ dày."

Cổ Lan cúi đầu, giọng nói khàn hẳn đi.

"Ngay lúc biết tin, cậu ấy đã đưa những thứ này cho tôi. Cậu ấy bảo rằng dù sao cũng chẳng còn cơ hội đưa tận tay cậu nữa, vậy nên muốn tôi tự xử lý thế nào cũng được."

"Tôi đã giữ nó suốt hai năm qua, vẫn luôn do dự không biết có nên đưa cho cậu hay không..."

"Nhưng bây giờ, tôi nghĩ đã đến lúc rồi."

Cuối cùng, Cổ Lan cũng tìm được thứ mình cần.

Đó là một chiếc hộp nhỏ, nằm trong góc tủ.

Anh ta mở nó ra, đặt ngay trước màn hình livestream.

Tất cả người xem đều có thể nhìn thấy.

Bên trong chiếc hộp, là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Là thứ mà Quý Quân đã chuẩn bị cho người con gái mình yêu.

Nước Suối Nấu Trà nhìn thấy chiếc nhẫn, bỗng nhiên che miệng lại.

Cả người cô run lên dữ dội.

Giống như bao nhiêu sức lực đều bị rút cạn.

Cô không thể khóc to, nhưng nước mắt cứ liên tục rơi xuống, không cách nào kìm lại được.

"Khi đã quen với những ngày như thế này, thậm chí còn có thể nói lời chia tay sao?"

Nghe câu này, Nước Suối Nấu Trà bật cười, nhưng nụ cười lại mang theo chút cay đắng.

Làm sao có thể quen được chứ!

Cô đã trải qua tình yêu đẹp nhất đời mình rồi.

Những thứ khác, dù có tốt đến đâu, đối với cô cũng chỉ là sự tạm bợ.

Mà cô... không muốn tạm bợ.

Thấy sắc mặt cô ấy gần như sụp đổ, Kỷ Hòa chậm rãi lên tiếng:

"Quý Quân luôn giữ bí mật những chuyện này với cô, chỉ mong cô có thể sống tốt khi không có anh ấy."

"Nói ra tất cả điều này, không phải để vạch trần lời nói dối..."

Mà là để thay mặt người đã khuất, nói ra lời yêu chưa kịp nói.

Nước Suối Nấu Trà cúi đầu, nhìn vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay. Một lúc lâu sau, cô khẽ gật đầu, thì thầm:

"...Ừm."

Nếu đó là nguyện vọng của Quý Quân.

Vậy thì cô nhất định sẽ sống tốt.

Mang theo cả phần đời của Quý Quân...

Mà sống tốt.

"Bọn họ thật sự yêu nhau như vậy sao?"

"Trời ạ, tôi đọc bao nhiêu tiểu thuyết cũng không bằng câu chuyện này."

"Cảm động quá! Trên đời này thật sự có tình yêu như vậy sao? Còn tôi thì toàn gặp mấy kẻ cặn bã! Bao giờ định mệnh của tôi mới xuất hiện đây?"

"Lầu trên, đề nghị bạn đặt lịch với Kỷ Hòa để xem nhân duyên ngay đi haha!"

"Muốn chứ! Nhưng mà Kỷ Hòa còn khó chiếm hơn cả vé concert của Mạch Bỉ! Có kiếp sau tôi cũng không tranh nổi!"

Ngay lúc đó, trong phòng livestream bỗng xuất hiện một bình luận với dấu xác thực xanh:

Lương Điềm Điềm V: "Ôi, thật sự rất cảm động."

Cả khán phòng lập tức nổ tung.

"Gì đây? Có phải là Lương Điềm Điềm thật không? Hay là tài khoản giả mạo vậy?"

"Không phải giả đâu! Đây là tài khoản chính thức của cô ấy mà!"

"Khoan đã... Lương Điềm Điềm không phải đang livestream sao? Sao cô ấy lại vào xem livestream của Kỷ Hòa?"

"Fan của Lương Điềm Điềm báo cáo! Cô ấy đang livestream xem Kỷ Hòa livestream đấy!"

"Trời đất! Haha, tôi sắp cười chết mất! Lương Điềm Điềm: 'Đạo diễn Nghiêm, anh ép tôi livestream đúng không? Được thôi, tôi livestream xem Kỷ Hòa livestream.'"

"Rốt cuộc Kỷ Hòa đã cho cô ấy uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao Lương Điềm Điềm đột nhiên lại trở thành 'fan cứng' thế này?"

Lương Điềm Điềm thấy bình luận của mình làm cả phòng sôi trào, nhanh chóng gõ một dòng chữ:

"Tôi chỉ đến xem chị Kỷ live thôi, tôi không phải là minh tinh, chỉ là một khán giả bình thường."

"Đừng nói nữa! Đừng làm chậm trễ chị Kỷ xem bói! Tôi cũng muốn xem!"

Kỷ Hòa: "..."

Cô không vội.

Nhưng có người còn vội hơn cả cô.

Được rồi, vậy thì quẻ tiếp theo.

Kỷ Hòa vừa mới nhấp vào quẻ thứ hai, hình ảnh trên màn hình lập tức thay đổi.

Một ngôi mộ đen kịt hiện ra.

Trong khoảnh khắc, cả khán phòng livestream như chết lặng.

"...Cái quái gì thế này?!"

"Trời ơi! Sao đột nhiên lại có một ngôi mộ vậy?"

"Chết tiệt! Livestream không tốt ở chỗ này đây! Không hề có cảnh báo trước, tôi bị hù chết mất!"

"Các bạn... các bạn nhìn kỹ đi! Sao tôi cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra dưới ngôi mộ vậy?? Hay tôi hoa mắt rồi??"

"Không phải hoa mắt đâu."

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Ngay sau đó, một chàng trai cường tráng xuất hiện trước màn hình.

"Không phải hoa mắt đâu." Anh ta lặp lại, sắc mặt nghiêm trọng. "Ngôi mộ đó thật sự đang chảy máu."

Cả khán phòng livestream im phăng phắc.

Chàng trai kia hít sâu một hơi, rồi nói tiếp:

"Trong ngôi mộ đó... chôn cất mẹ tôi. Bảy ngày trước, bà ấy đã qua đời."

"Chúng tôi đã an táng bà, mong rằng bà có thể an nghỉ. Nhưng không ngờ, những chuyện kỳ lạ vẫn liên tục xảy ra."

Anh ta nuốt khan, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

"Đầu tiên là ngôi mộ liên tục chảy máu."

"Sau đó, mỗi đêm khi ngủ, tôi đều mơ thấy bóng ma của một người phụ nữ."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 285: Chương 285



Người đàn ông xoa xoa hai tay, như thể đang cố xua đi cảm giác bất an.

"Đại sư... tôi muốn hỏi một chút..."

"Có phải mẹ tôi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

"Nếu không, tại sao bà ấy đã được chôn cất rồi, mà vẫn không thể an nghỉ?"

Ngay tại lúc này, một giọng nói vang lên.

Một ông già đi chống gậy bước tới.

Chàng trai kia giải thích: “Chu Tuấn Lực là bố tôi, tên tôi là Chu Nhạc Sinh, còn ông cụ này, ông ấy là trưởng làng của chúng tôi, ông Hồ.”

“Nghe nói gia đình chúng tôi xảy ra chuyện kỳ lạ muốn tìm streamer, ông ấy rất tò mò nên đã đến xem.”

Kỷ Hòa gật đầu, hỏi ngược lại: “Trưởng làng nói Chu Tuấn Lực tốt với vợ lắm, vậy tốt là tốt thế nào?”

Chu Nhạc Sinh nói: “Là như vậy, bố tôi bị què, bị tật từ lúc mới sinh ra rồi, không có cách nào chữa được. Chính vì khiếm khuyết đó, ông ấy vẫn luôn không tìm được vợ, cuối cùng mới tìm được mẹ tôi.”

“Có thể là vì lý do này mà bố tôi đã đối xử với mẹ tôi rất tốt, tốt đến mức dường như mẹ tôi muốn gì được nấy.”

“Quên không nói, mẹ tôi cũng bị khuyết tật. Bà ấy là người câm. Chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thể nói.”

Khi nghe đến đây, Kỷ Hòa đột nhiên nói nhỏ: “Anh chắc mẹ anh là người câm chứ?”

“Chuyện này... có gì không chắc chắn được nữa? Mẹ tôi trông rất xinh đẹp, hoàn toàn không giống người trong làng, người câm cặp với người què, nếu không phải vì bị câm, mẹ tôi chắc chắn cũng sẽ chướng mắt bố tôi thôi!”

Nói đến đây, Chu Nhạc Sinh đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Lẽ nào…”

Kỷ Hòa gật đầu: “Mẹ anh không phải là người câm, mà là bị bố anh làm cho bị câm.”

Bão bình luận bị sốc.

[Chết tiệt? Cái kịch bản gì đây, làm cho bị câm??? Đây là phạm tội rồi mà!]

[Thật quá phi lý! Thật quá đáng!]

Nét mặt Chu Nhạc Sinh cứng lại. Anh ta cảm thấy khó tin, nhưng trong lòng đã bắt đầu d.a.o động.

"Không thể nào! Mẹ tôi là người câm bẩm sinh, chuyện này không thể nghi ngờ được!"

Kỷ Hòa thản nhiên đáp:

"Anh chắc chứ? Nếu bà ấy thực sự là người câm bẩm sinh, tại sao bố anh không bao giờ để bà ấy tiếp xúc với giấy bút, điện thoại? Tại sao ngay cả khi viết chữ, ông ta cũng không cho?"

Chu Nhạc Sinh thoáng khựng lại.

Anh ta nhớ lại… Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ viết cho anh ta một chữ nào. Không để lại bất cứ lời nhắn nào. Thậm chí, đến khi anh ta lớn, muốn dạy mẹ cách nhắn tin trên điện thoại, bố anh ta đã nổi giận, nói rằng không cần thiết.

Kỷ Hòa tiếp tục:

"Bởi vì… bà ấy không phải người câm. Bà ấy bị bắt cóc đến đây. Và để bà ấy không thể nói ra sự thật, bố anh đã khiến bà ấy trở thành người câm vĩnh viễn."

Cả khán phòng livestream bùng nổ.

"Cái gì? Làm cho bị câm?! Đây là tội ác!"

"Không thể tin nổi! Đây là cốt truyện gì thế này?!"

"Thật quá kinh khủng! Người này là ác quỷ sao?"

Chu Nhạc Sinh tái mặt, lùi lại một bước.

"Không… không thể nào! Bố tôi đối xử với mẹ tôi rất tốt!"

"Anh nghĩ rằng chỉ cần tốt với một người, là có thể xóa bỏ mọi tội lỗi trước đây sao?"

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói trầm xuống.

"Anh biết vì sao bố anh luôn nói rằng ông ấy thương mẹ anh, nhưng lại chưa bao giờ để bà ấy rời khỏi nhà không?"

"Bởi vì ông ta sợ."

"Sợ rằng nếu bà ấy có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bà ấy sẽ tìm cách chạy trốn."

Chu Nhạc Sinh đứng ngây ra, không nói được lời nào.

Cùng lúc đó, trưởng làng ông Hồ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn anh ta.

"Nhạc Sinh à, có lẽ bây giờ cháu chưa thể chấp nhận, nhưng ta khuyên cháu… hãy tìm hiểu sự thật đi."

Nhiều năm trước, Chu Tuấn Lực vẫn còn là một thanh niên chưa vợ.

Vì bị què từ nhỏ, ông ta chẳng có cô gái nào chịu để mắt đến.

Mọi người trong làng đều biết, nhìn bề ngoài ông ta thật thà, nhưng tính tình cực kỳ cực đoan.

Dần dần, ông ta đã hơn ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa cưới được ai.

Một ngày nọ, có người trong làng đến tìm ông ta, cười đầy ẩn ý:

"Muốn lấy vợ không?"

Chu Tuấn Lực cười khổ:

"Chân tôi thế này, ai mà chịu lấy?"

Người kia ghé sát tai ông ta, thì thầm:

"Có cách mà. Tôi quen một nhóm chuyên đưa con gái từ thành phố về đây làm vợ."

Chu Tuấn Lực sững người:

"Ý anh là… mua người?"

"Chứ sao! Anh nhìn xem, vợ ông Dương ở đầu làng chẳng phải cũng vậy sao? Lúc mới về còn khóc lóc ầm ĩ, giờ thì yên ổn sinh con rồi đấy thôi!"

"Anh muốn cưới vợ, chỉ có cách này!"

Chu Tuấn Lực nghe vậy, do dự.

Ông ta biết, đây là phạm pháp. Nhưng cũng biết, nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cả đời ông ta cũng không thể lấy được ai.

Người kia vỗ vai ông ta:

"Sợ gì! Khi đưa về, cứ bỏ đói vài ngày, đánh dăm ba trận, đừng để cô ta liên lạc với ai. Sinh một đứa con rồi, cô ta tự nhiên không dám chạy nữa."

"Đây là cơ hội duy nhất của anh. Nghĩ kỹ đi."

Sau khi nghe những lời đó, ánh mắt Chu Tuấn Lực lóe lên sự do dự, nhưng rồi nhanh chóng trở nên kiên định.

"Được, tôi mua!"

Chỉ với hai ngàn tệ, Chu Tuấn Lực đã mua về một người vợ—một cô sinh viên đại học trẻ tuổi.



Đường Xu là sinh viên của một trường đại học tại thành phố N.

Hôm đó, sau khi kết thúc buổi dạy kèm, cô đang định quay về trường.

Trên đường đi, cô ngang qua một con hẻm nhỏ và nhìn thấy một bé gái đang ngồi xổm dưới đất, nức nở khóc.

Xuất phát từ lòng tốt, Đường Xu bước đến, dịu dàng hỏi:

"Em gái, có chuyện gì vậy? Chị có thể giúp gì cho em không?"

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt hoe đỏ, sụt sịt nói:

"Em... em bị lạc đường..."

Đường Xu khẽ nhíu mày, hỏi địa chỉ nhà cô bé.

Phát hiện nơi đó không xa trường học lắm, cô lập tức nở nụ cười trấn an:

"Vậy để chị đưa em về nhé!"

Thế nhưng, Đường Xu không hề hay biết...

Chính khoảnh khắc ấy đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.



Cô bé kia... chỉ là một mồi nhử.

Một mồi nhử trong một đường dây buôn người có tổ chức.

Chúng lợi dụng trẻ con để đánh vào lòng trắc ẩn của những cô gái trẻ, từng bước dẫn dụ họ vào bẫy.

Khi kẻ bị hại rơi vào nơi vắng vẻ, một nhóm người sẽ ập đến—nhanh chóng chế ngự, tiêm thuốc mê, rồi nhét họ vào xe.

Không ai có thể chạy thoát.

Đường Xu cũng vậy.



Cô bị bán đến một ngôi làng hẻo lánh.

Với giá chỉ hai ngàn tệ.

Trở thành "vợ" của Chu Tuấn Lực.

Nhưng điều Chu Tuấn Lực không ngờ đến...

Người vợ mà ông ta mua về, lại có tính cách mạnh mẽ đến vậy.

Bị nhốt dưới tầng hầm, bỏ đói suốt ba ngày, cô vẫn không chịu khuất phục.

Cứ mỗi khi nghe thấy có người đến gần, cô lại liều mạng hét lớn:

"Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi! Tôi bị bắt cóc! Hãy báo cảnh sát!"

Có một lần, hàng xóm của Chu Tuấn Lực ghé qua nhà.

Lúc ấy, Đường Xu ở dưới tầng hầm nghe thấy tiếng người lạ, lập tức gào lên:

"Có ai không? Cứu tôi với! Tôi bị lừa bán! Làm ơn giúp tôi báo cảnh sát!"

Người hàng xóm đứng khựng lại.

Mặc dù tiếng kêu cứu nghe không rõ ràng lắm, nhưng dường như anh ta vẫn nghe thấy gì đó.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 286: Chương 286



Anh ta cau mày, nghi hoặc hỏi:

"Chu Tuấn Lực, trong nhà ông có ai à? Sao tôi nghe loáng thoáng có tiếng phụ nữ vậy?"

Chu Tuấn Lực giật thót, nhưng ngay sau đó đã nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Làm gì có ai đâu, chắc ông nghe nhầm rồi."

Người hàng xóm không nghĩ nhiều, chỉ cười cười rồi bỏ qua.

Nhưng trong lòng Chu Tuấn Lực lại dâng lên một cơn giận ngùn ngụt.

Người ngoài có thể không phát hiện ra.

Nhưng nếu cứ để Đường Xu la hét như vậy, nhỡ có ngày nào đó thật sự có người báo cảnh sát thì sao?!

Ngay khi vị khách vừa rời đi, Chu Tuấn Lực đã sầm mặt, tay nắm chặt con dao...

Ông ta lao xuống tầng hầm.

Bóp chặt cằm Đường Xu, thô bạo nhét lưỡi dao lạnh buốt vào miệng cô.

"Muốn sống thì câm mồm lại."

Đường Xu cứng đờ cả người.

Cô nhìn vào mắt ông ta, một đôi mắt tràn ngập tàn bạo và đe dọa.

Tại khoảnh khắc ấy, cô biết...

Nếu còn tiếp tục kêu cứu, thứ chờ đợi cô sẽ không phải chỉ là những ngày tháng tù túng, mà còn có thể là một nhát dao kết liễu cuộc đời mình.



"Không... Không thể nào!"

Chu Nhạc Sinh nghe đến đây, sắc mặt tái mét, cả người cứng đờ như bị sét đánh trúng.

Anh ta sững sờ mất một lúc, sau đó lại điên cuồng lắc đầu, phản bác:

"Chắc chắn cô đang nói dối!"

"Bố mẹ tôi đã sống với nhau nhiều năm như vậy, vẫn luôn hòa thuận!"

"Nếu mối quan hệ giữa họ thực sự như cô nói, vậy tại sao tôi chưa từng phát hiện ra?!"

Kỷ Hòa nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự thương cảm.

"Anh đã từng nghe đến hội chứng Stockholm chưa?"

Cô chậm rãi giải thích:

"Khi một người bị kìm kẹp trong sự sợ hãi quá lâu, ranh giới tâm lý của họ sẽ dần bị bào mòn."

"Khi bị giam cầm bởi một kẻ ác độc, không có lối thoát, họ sẽ nảy sinh cơ chế tự bảo vệ bản thân—bằng cách tìm kiếm sự 'tốt đẹp' của kẻ bắt cóc."

"Chu Tuấn Lực chưa bao giờ đối xử tử tế với mẹ anh. Ông ta kiểm soát, trói buộc, đánh đập, bức ép bà ấy..."

"Nhưng đôi khi, chỉ một chút dịu dàng nhỏ nhoi, một câu nói dễ nghe, một bữa cơm đầy đủ... cũng có thể khiến bà ấy cảm thấy đó là một sự ban ơn vô cùng to lớn."

"Bà ấy không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ có thể tự thôi miên mình rằng... cuộc sống như vậy vẫn ổn, rằng Chu Tuấn Lực thật ra không xấu như vậy..."

"Đó là hội chứng Stockholm."

"Nhưng lý do lớn nhất... là vì bà ấy đã sinh ra anh."

Kỷ Hòa dừng một chút, nhìn thẳng vào Chu Nhạc Sinh, nhẹ giọng nói:

"Dù có hận Chu Tuấn Lực đến đâu, bà ấy vẫn yêu thương anh."

"Bà ấy biết bản thân không thể trốn thoát, cả đời này sẽ bị trói buộc ở nơi đó. Nên bà ấy đã lựa chọn chấp nhận tất cả."

"Vì anh."

"Tự thôi miên mình rằng chồng yêu thương mình, rằng đứa con là kết tinh của tình yêu..."

"Chỉ có như vậy, bà ấy mới có thể sống tiếp mà không tuyệt vọng."

Thời gian trôi qua...

Bà ấy cũng tin vào điều đó.



Nhưng vào những đêm khuya tĩnh lặng, khi xung quanh chẳng còn ai, đôi khi bà ấy sẽ tự hỏi...

Nếu đêm hôm ấy, bà ấy không nảy sinh lòng tốt mà dừng lại giúp đỡ...

Liệu cuộc đời bà ấy...

Có thể đã khác hay không?

"Mẹ kiếp, đây rõ ràng là một tội ác!"

"Đường Xu là một cô gái tốt bụng như vậy! Chỉ vì giúp một đứa bé mà lại rơi vào kết cục này sao?!"

"Tôi thật sự muốn khóc... Một cô gái trẻ đầy tương lai, bị bán đến một nơi khỉ ho cò gáy, bị giam cầm cả đời, phải sống với kẻ mà mình không hề yêu, thậm chí còn tự thôi miên bản thân...!"

"Cái quái gì thế này?! Đây là địa ngục à?!"

Con ngươi Chu Nhạc Sinh co rút kịch liệt.

Anh ta nhanh chóng nhớ lại tất cả.

Những ký ức vốn dĩ bình thường, nhưng giờ đây nhìn lại, lại mang theo một lớp sương mù đầy đáng sợ.

Tại sao...

Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng mở miệng nói chuyện.

Vì bà ấy không thể nói.

Vì trong miệng bà ấy... không có lưỡi.

Tại sao...

Bố không bao giờ cho mẹ chạm vào điện thoại, thậm chí đến giấy bút cũng bị cấm.

Vì ông ta sợ.

Sợ bà ấy có cơ hội nói ra sự thật.

Sợ bà ấy tìm cách trốn đi.

Tại sao...

Bố đối xử "tốt" với mẹ như vậy?

Vì dù sao cũng đã phá nát cả cuộc đời của bà ấy, bù đắp chút ân huệ rẻ rúng này thì có đáng gì.

Chu Nhạc Sinh cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn tin rằng gia đình mình tuy nghèo khó, nhưng ít nhất vẫn đầy đủ bố mẹ, là một gia đình bình thường, hạnh phúc.

Nhưng bây giờ...

Kỷ Hòa đã nói cho anh ta biết sự thật.

Vậy sự tồn tại của anh ta là gì đây?

Là chứng nhân cho một cuộc đời bị hủy hoại?

Là kết quả của một tội ác kinh hoàng?

Anh ta không dám nghĩ nữa.

Chu Nhạc Sinh đứng đờ ra tại chỗ.

Ông Hồ trưởng thôn bước tới, giọng nói già nua mang theo chút khuyên nhủ:

"Nhạc Sinh à, dù sao mẹ cháu cũng đã mất rồi, có thế nào thì cũng đã qua cả rồi."

"Nhưng nếu cháu báo cảnh sát, vậy bố cháu coi như xong! Cho dù cháu có muốn bố cháu ngồi tù, thì mẹ cháu cũng không thể sống lại được!"

"Nghe lời ông, đừng báo cảnh sát. Chúng ta nghĩ cách an táng cho mẹ cháu thật tốt, người sống vẫn phải sống tiếp mà."

Ánh mắt Chu Nhạc Sinh dao động, nhìn sang ông Hồ trưởng thôn.

Anh ta có chút do dự.

Ngay lập tức, khu bình luận sôi trào.

"Đừng mà, tỉnh táo lại đi! Bố anh phạm tội đó!"

"Đúng rồi! Nếu không báo cảnh sát, sẽ còn nhiều người khác chịu khổ nữa!"

"Anh gì ơi, mẹ anh là người bị hại! Chẳng lẽ anh không muốn báo thù sao?"

"Thôi đừng nói nữa, cho dù bọn họ không báo cảnh sát, thì tôi cũng sẽ báo!"

"Nhưng mà... tôi không biết thôn này ở đâu, làm sao báo đây?"

"Mẹ nó chứ! Chẳng lẽ lại để đám khốn nạn này ung dung ngoài vòng pháp luật?"

Khi khu bình luận đang dậy sóng, Kỷ Hòa đột nhiên lên tiếng.

"Đừng lo."

"Nửa tiếng trước, tôi đã báo cảnh sát rồi."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 287: Chương 287



Giọng cô bình tĩnh đến lạnh lẽo.

"Thôn Tẩu Mã, huyện Lâm Tương, thành phố X, tỉnh J."

Từng chữ phát ra vô cùng rõ ràng, không sai một ly.

Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.

Sắc mặt Chu Nhạc Sinh và ông Hồ trưởng thôn lập tức thay đổi.

Bởi vì—

Địa điểm mà Kỷ Hòa vừa nói...

Hoàn toàn chính xác!

Nhưng sao cô ta lại biết được?

Rõ ràng từ đầu đến cuối, không ai trong thôn tiết lộ ra ngoài!

Cho dù là một "đại sư", thì chuyện này cũng quá đáng sợ rồi!

Dường như... cô ta biết tất cả!

Lúc này, Kỷ Hòa chậm rãi nhìn ông Hồ trưởng thôn, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.

"Ông không cần giả bộ quan tâm đến Chu Nhạc Sinh."

"Ông chỉ đang sợ cậu ta báo cảnh sát thôi."

"Chẳng lẽ... chỉ có một mình Chu Tuấn Lực làm chuyện này?"

"Cả thôn mấy người, ai cũng không sống đàng hoàng."

"Những gì mấy người đã làm, tự các người biết rõ nhất."

Khu bình luận nổ tung.

"Ù ôi! Ý của Kỷ Hòa là gì?"

"Có phải ông trưởng thôn cũng dính líu không?"

"Đáng sợ quá! Rốt cuộc cái thôn này đã hại bao nhiêu người?"

"Bọn họ có còn là con người không?"

Kỷ Hòa ngả người ra sau, chậm rãi nói:

"Tính ra... cảnh sát cũng sắp đến rồi."

"Mấy người, một người cũng không thoát được."

Vừa dứt lời, trên mặt ông Hồ trưởng thôn lập tức hiện lên sự hoảng loạn.

Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi.

Sự việc kết thúc.

Nhưng cả một cuộc đời của Đường Xu... đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Khu bình luận tràn ngập những lời thương tiếc.

"Hu hu hu, Đường Xu thật đáng thương, chẳng lẽ tốt bụng cũng là sai sao?"

"Bà ấy chỉ muốn giúp người thôi mà!"

"Những kẻ khốn nạn này, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của người khác!"

"Người ta cứ bảo quê nghèo thì chất phác... nhưng đôi khi, chính những nơi hẻo lánh lại là nơi sinh ra những kẻ tàn ác nhất!"

"Tôi từng đọc một vụ án, có một nhóm sinh viên về quê dạy học, cuối cùng một cô gái mất tích. Cả thôn nói không biết, đến khi cảnh sát vào cuộc mới phát hiện cô gái bị nhốt trong chuồng heo. Họ muốn giữ cô ấy lại làm vợ!"

"Hy vọng bi kịch như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa..."

Vụ bói thứ hai lại gặp phải chuyện thế này.

Tâm trạng của Kỷ Hòa không tốt lắm.

Cô là người hiểu rõ huyền học, cũng hiểu rõ lòng người hơn những kẻ bình thường, thậm chí thấy rõ cả thiện lẫn ác. Nhưng cô có thể làm gì ngoài chuyện này đây?

Dường như những người trong phòng livestream cũng nhận ra cảm xúc của cô có chút sa sút, ai nấy đều lên tiếng an ủi:

"Chị ơi đừng buồn, chị đã giúp rất nhiều người rồi mà!"

"Đúng đó! Nếu không nhờ chị, những việc làm xấu xa của Chu Tuấn Lực đã không bị vạch trần, không biết bao nhiêu cô gái trong thôn đã phải chịu khổ!"

"Chị ơi, bắt đầu bói lần thứ ba đi!"

Lời động viên từ mọi người khiến Kỷ Hòa thu lại tâm tư, tiếp tục phiên bói tiếp theo.

Người thứ ba được kết nối là một cô gái có ID "Kẹo Thật Ngọt". Giọng cô gái vang lên trong livestream, mang theo chút ngại ngùng:

"Chị Kỷ Hòa, em muốn nhờ chị bói nhân duyên giúp em."

"Em thích một người, nhưng bố mẹ em phản đối kịch liệt. Em không hiểu tại sao, nên muốn xem thử liệu em và anh ấy có thể đến được với nhau không?"

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh:

"Người em nói… là ai?"

Bên kia màn hình, Kẹo Thật Ngọt thoáng im lặng, dường như có chút xấu hổ. Một lát sau, cô mới nhẹ giọng đáp:

"Anh ấy… là con trai của người giúp việc nhà em."

Khoảnh khắc đó, khu bình luận bùng nổ.

"??? Đây là cốt truyện tiểu thư nhà giàu yêu chàng trai nghèo sao?"

"Cứu với! Em gái à, em xinh đẹp như vậy, sao lại không tỉnh táo thế? Đã nói bao nhiêu lần rồi, con gái không được yêu trai nghèo!"

"Đúng đó, đừng nói là nhà em, ngay cả tôi cũng không đồng ý! Con trai người giúp việc à? Vừa nghe đã thấy không xứng đôi rồi!"

Thấy dòng bình luận như vậy, Kẹo Thật Ngọt vội vàng giải thích:

"Không phải vì anh ấy nghèo đâu! Bố mẹ em phản đối không phải vì lý do này."

"Đúng là nhà em có điều kiện, nhưng gia đình em không cổ hủ đến mức bắt em liên hôn hay cấm đoán tình yêu như trong tiểu thuyết đâu. Từ nhỏ bố em đã nói rồi, người em muốn kết hôn sau này, nhất định sẽ do em tự chọn."

"Chính vì thế nên em mới thấy kỳ lạ! Bố em trước giờ chưa từng can thiệp vào chuyện tình cảm của em, nhưng lần này lại kiên quyết phản đối đến cùng. Chẳng lẽ họ có lý do gì mà không thể nói ra với em?"

Một số bình luận tiếp tục tranh luận:

"Ngốc quá, làm gì có lý do nào khác? Rõ ràng là do chê nghèo, sợ không mang lại hạnh phúc cho em thôi."

"Đúng đó, gia cảnh quá chênh lệch, trừ khi anh kia chịu ở rể thì may ra mới được chấp nhận."

"Tôi cũng nghĩ bố mẹ cô ấy không muốn nói thẳng lý do thật sự."

Kỷ Hòa không vội kết luận. Cô nhắm mắt, đưa tay bấm đốt ngón tay tính toán.

Chỉ vài giây sau, ánh mắt cô chợt lóe lên vẻ kỳ lạ.

Thấy Kỷ Hòa có vẻ trầm ngâm, Kẹo Thật Ngọt sốt ruột hỏi ngay:

"Sao thế, chị Kỷ Hòa? Chị xem ra được gì rồi? Em với anh ấy... có thể ở bên nhau không?"

Kỷ Hòa ngẩng lên, chậm rãi nói:

"Hai người, đúng là có thể."

Kẹo Thật Ngọt lập tức vui vẻ, nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt.

Vì ngay sau đó, Kỷ Hòa bình tĩnh bổ sung:

"Chỉ là... hai người không thể làm người yêu."

Kẹo Thật Ngọt sững sờ.

"Có thể ở bên nhau nhưng không thể là người yêu? Vậy rốt cuộc là gì?"

"Hai người... có thể làm anh em."

"...???"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 288: Chương 288



Khu bình luận dưới livestream cũng bùng nổ một loạt dấu chấm hỏi.

[Cái gì thế này? Tưởng yêu đương thế nào, cuối cùng thành anh em?]

[Khoan đã... Để tôi sắp xếp lại thông tin. Con trai của người giúp việc, con gái của chủ nhà... Uầy, sao thấy có mùi drama thế này?]

[Chẳng lẽ là bí mật hào môn? Chuyện tình cẩu huyết giữa giới thượng lưu?!]

Kẹo Thật Ngọt cứng đờ trong giây lát, sắc mặt dần dần biến đổi.

Rồi cô ấy bỗng nổi giận.

"Chị Kỷ Hòa, em đã theo dõi livestream của chị từ lâu, còn là fan cứng của chị! Nhưng lần này, chị thực sự làm em quá thất vọng!"

"Anh em? Chuyện này làm sao có thể? Rõ ràng bọn em không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, sao tự dưng lại thành anh em?"

Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ giọng nói:

"Nếu không tin, cô có thể đi làm xét nghiệm ADN."

Cô ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Nhưng mà, kết quả ADN không thể có ngay lập tức. Nếu muốn xác minh nhanh hơn, cô có thể thử gạt ba mình một chút... Giả vờ như cô đã biết mọi chuyện rồi, xem phản ứng của ông ấy thế nào."

Kẹo Thật Ngọt cắn môi, có vẻ bối rối.

Câu chuyện này thật sự quá hoang đường. Ngay cả Kỷ Hòa cũng thấy khó tin, nhưng kết quả bói toán lại chỉ ra như vậy.

Lý trí bảo Kẹo Thật Ngọt rằng chuyện này quá vô lý, nhưng cảm giác bất an trong lòng cô lại ngày một lớn dần.

Cuối cùng, cô ấy cắn răng, kiên quyết nói:

"Được, bây giờ tôi sẽ đi hỏi rõ!"

Nói xong, cô ấy cầm điện thoại, bước nhanh lên lầu.

Trước cửa phòng sách, cô hít sâu một hơi, sau đó giơ tay gõ cửa.

Bên trong vọng ra giọng nói trầm ổn của ba cô:

"Vào đi."

Cô đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông trung niên ngẩng lên, thấy con gái, sắc mặt lập tức dịu đi, giọng nói cũng mềm mỏng hơn hẳn:

"Gì đây, con gái cưng? Tìm ba có chuyện gì sao?"

Nhưng rồi dường như đoán được điều gì đó, ông ta lại nhíu mày, giọng điệu trở nên gắt gỏng:

"Chẳng lẽ lại là vì thằng nhóc đó? Ba nói bao nhiêu lần rồi, ai con yêu cũng được, nhưng nó thì không!"

"Con nhìn lại đi, lương tháng của nó còn không mua nổi một cái túi xách của con! Nó có thể mang lại hạnh phúc cho con sao?"

Ông ta nói một tràng dài, nhưng con gái vẫn im lặng, không phản bác lấy một câu.

Thấy lạ, ông ta dừng lại, nhíu mày nhìn cô.

Lúc này, Kẹo Thật Ngọt chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ba mình.

"Ba, ba nói thật đi."

Cô hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc hỏi:

"Lý do ba phản đối con và anh ấy, thực sự là vì anh ấy nghèo sao?"

Thấy Kẹo Thật Ngọt nghiêm túc như vậy, người đàn ông trước mặt bỗng khựng lại.

Ông ta ngập ngừng trong chốc lát nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, giọng nói trầm xuống:

“Nếu, nếu không thì sao? Nhà mình không phải kiểu coi trọng bối cảnh, nhưng người như nó thì không được!"

"Công chúa nhỏ của bố lấy chồng, sau này theo nó rồi chịu khổ thì phải làm sao đây?”

Nhưng câu nói tiếp theo của con gái khiến ông ta biến sắc.

"Nhưng mà… tại sao trong kết quả xét nghiệm lại ghi rằng con và Hàn Thước có quan hệ máu mủ?"

Giọng Kẹo Thật Ngọt cao lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bố mình.

Người đàn ông ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày rồi đưa tay xoa huyệt thái dương, cố gắng giữ vẻ bình thản:

"Nhảm nhí! Sao tự dưng con lại đi làm xét nghiệm? Chắc chắn có sai sót gì đó, kết quả này không đúng đâu."

Ông ta nói rất chắc chắn, vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn quang minh chính đại.

Dường như chẳng có gì để nghi ngờ.

Nhưng… Kẹo Thật Ngọt bỗng nhớ đến lời Kỷ Hòa.

Cô mím môi, giọng đầy kiên định:

"Không, kết quả này là thật."

"Con đã đến nơi tốt nhất để xét nghiệm. Không có chuyện nhầm lẫn."

"Bố, bố phải nói cho con biết… rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Cô nhìn thẳng vào mắt bố mình, vẻ ngoài cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim đập loạn từng nhịp.

Cô muốn quan sát phản ứng của ông ta.

Đây là cuộc đấu trí giữa hai cha con…

Xem ai là người giữ vững lập trường đến cùng.

Không khí trong phòng im lặng đến ngột ngạt.

Cuối cùng, chính Kẹo Thật Ngọt là người chủ động châm ngòi lần nữa.

"Bố, có phải con phải mang bản kết quả đến trước mặt bố, bố mới chịu nói thật không?"

Câu hỏi này giống như một nhát dao đâm thẳng vào lòng ông ta.

Bàn tay người đàn ông khẽ siết lại.

Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài thật sâu, cuối cùng cũng chịu thừa nhận.

"Được… Nếu con đã phát hiện rồi, vậy bố cũng không giấu nữa."

"Hàn Thước… đúng là anh trai con."

Khoảnh khắc câu nói ấy vang lên, phòng livestream như bùng nổ.

"???"

"Trời đất ơi, thật hả trời?!?"

"Kỷ Hòa bảo chị ấy thử gài bẫy bố mình, ai ngờ lừa được thật luôn!"

"Từ người yêu thành anh em… mà lại là phiên bản đời thực!"

"Đúng là đến giờ Kỷ Hòa chưa từng bói sai… dù đáp án có kỳ cục đến đâu, cũng là sự thật."

Kẹo Thật Ngọt ngồi sững trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Đây rốt cuộc là kiểu kịch bản ngược tâm gì vậy?!

Người cô yêu… lại chính là anh trai ruột của mình?

Cô cảm thấy từng cơn chóng mặt ập tới, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng bàn tay đặt trên bàn vẫn siết chặt đến mức run rẩy.

Cố nén cảm giác ghê tởm đang dâng lên, Kẹo Thật Ngọt tiếp tục hỏi:

"Bố, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Người đàn ông đối diện khẽ nhắm mắt lại, giọng trầm xuống như đang nhớ lại quá khứ:

"Trước khi gặp mẹ con, bố từng yêu một người phụ nữ khác… chính là mẹ của Hàn Thước. Nhưng con cũng biết, khi ấy bố không thể nào cưới một người phụ nữ bình thường, không có học thức, không môn đăng hộ đối. Vì vậy, cuối cùng hai người chia tay."

"Khi đó, bố không hề biết bà ấy đã mang thai, mà đứa trẻ trong bụng bà ấy… chính là Hàn Thước."

Kẹo Thật Ngọt nín thở, giọng khàn đặc:

"Vậy… khi nào thì bố biết Hàn Thước là con của mình?"

Người đàn ông im lặng một chút rồi đáp:

"Bố cũng mới biết chuyện này không lâu trước đây."

"Mẹ của Hàn Thước xin vào làm người giúp việc trong nhà mình. Quản gia là người tuyển dụng, bố không biết trước. Còn bà ấy… cũng không biết chủ nhân ngôi nhà này chính là bố."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 289: Chương 289



"Sau khi gặp lại, dù có nhận ra nhau nhưng cả hai đều coi như không quen biết. Dù sao thì chuyện cũ cũng đã trôi qua lâu lắm rồi."

"Nhưng rồi bố thấy con và Hàn Thước yêu nhau… Lúc đó, bà ấy mới tìm đến bố và nói sự thật."

"Vì không muốn mẹ con suy nghĩ nhiều, bố đã giấu nhẹm chuyện này."

"Nhưng con và Hàn Thước, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể đến với nhau được. Hai đứa thật sự là anh em cùng cha khác mẹ."

Kẹo Thật Ngọt ngồi im lặng.

Không phải vì cô bị sốc.

Mà là… cô thấy có gì đó không đúng.

Thế giới này quá rộng lớn…

Vậy mà mẹ của Hàn Thước lại tình cờ đến làm giúp việc cho nhà người yêu cũ?

Còn bản thân cô… lại tình cờ yêu ngay người anh trai cùng cha khác mẹ?

Sự trùng hợp này có vẻ quá vô lý.

Nhưng đúng lúc cô đang quay cuồng với mớ suy nghĩ rối bời ấy…

Giọng của Kỷ Hòa đột nhiên vang lên từ đầu dây bên kia.

"Nói dối."

Bố của Kẹo Thật Ngọt ngồi trên ghế suýt chút nữa thì bật dậy. Giọng ông ta lạc đi:

"Ai… ai đang nói chuyện?!"

Kẹo Thật Ngọt bình tĩnh nhìn ông ta:

"Là một streamer xem bói. Cũng chính chị ấy nói cho con biết chuyện con và Hàn Thước có quan hệ máu mủ."

Streamer xem bói?

Không phải xét nghiệm ADN?

Bố của Kẹo Thật Ngọt lập tức hiểu ra điều gì đó.

Sắc mặt ông ta tối sầm lại.

Ánh mắt nhìn con gái đầy thất vọng.

"Con… gạt bố?"

Kẹo Thật Ngọt không nói gì.

Nhưng giây tiếp theo, giọng Kỷ Hòa lại vang lên, từng chữ một như dao cứa vào lòng người.

"Rốt cuộc là ai lừa ai?"

"Chú này, chú thử nhìn thẳng vào mắt con gái mình mà nói xem… chú có dám nói thật không?"

Tim Kẹo Thật Ngọt chợt run lên.

Cô sững sờ ngẩng đầu lên nhìn bố mình.

Không lẽ…

Bố, vẫn chưa nói thật sao?

Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi. Giọng nói cứng rắn hẳn lên.

"Tôi không hiểu cô đang nói gì. Những gì tôi nói đều là sự thật!"

Nhưng Kỷ Hòa chỉ bật cười nhạt.

"Sự thật ư?"

"E rằng… một nửa sự thật, thì không còn là sự thật nữa rồi."

Năm đó, đúng là họ đã chia tay.

Nhưng rồi, mẹ của Hàn Thước bất ngờ tìm đến bố của Kẹo Thật Ngọt.

"Tôi đã sinh con cho anh, anh không thể bỏ rơi tôi!"

Bố của Kẹo Thật Ngọt nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng lạnh nhạt: "Tôi đã có vợ, có con, sao có thể lo cho cô được?"

Mẹ của Hàn Thước cười nhạt, ánh mắt đầy thách thức: "Anh giàu lắm mà, nuôi thêm mẹ con tôi có đáng gì? Chẳng lẽ anh muốn nhìn con trai mình sống lang thang ngoài kia?"

Bố của Kẹo Thật Ngọt thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được. Vợ tôi sẽ phát hiện ra tất cả."

Ông ta không muốn vì người yêu cũ và đứa con riêng mà phá nát cuộc sống gia đình đang yên ổn.

Thế nhưng, mặc kệ ông ta từ chối thế nào, mẹ của Hàn Thước cũng không chịu rời đi. Cuối cùng, họ cùng nghĩ ra một cách giải quyết—

Mẹ của Hàn Thước vào nhà họ với danh nghĩa người giúp việc.

Ở ngay dưới mái nhà này, ăn cơm của họ, sống cuộc sống của họ.

Hợp lý, hợp pháp, mà còn quang minh chính đại.

Mãi cho đến tận bây giờ, Kẹo Thật Ngọt vẫn luôn nghĩ người phụ nữ đó chỉ là một người giúp việc bình thường trong nhà.

Nhưng hóa ra—họ thật sự là người một nhà!!!

Cô siết chặt tay thành nắm đấm, cả người run lên vì giận dữ: "Bố, con thật sự quá thất vọng về bố!"

Quá đáng! Thật sự quá đáng!

Bố rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Định diễn một vở kịch "chính thất - tiểu tam cùng chung sống hòa thuận" ngay trong thế kỷ hai mươi mốt này sao?

Hoang đường!

Nếu cô không nhờ đến Kỷ Hòa giúp đỡ, chẳng phải bố định giấu mẹ cô chuyện này cả đời sao?

Kinh tởm! Thật sự quá kinh tởm!

Thế nhưng, ngay cả lúc này, bố cô vẫn cố chống chế.

"Streamer kia thì là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một kẻ nói bậy nói bạ! Con gái, con phải tin bố! Bố chưa từng làm chuyện đó! Hàn Thước và mẹ nó đến đây chỉ là trùng hợp thôi!"

Ông ta siết chặt nắm tay, như thể chỉ cần nói nhiều thêm một chút thì có thể khiến cô tin lời mình.

"Nếu không phải vì muốn ngăn cản hai đứa yêu nhau, mẹ nó đã chẳng nói ra chuyện này! Con thực sự muốn tin một người ngoài, hơn là tin bố mình sao?"

Nghe đến đây, Kẹo Thật Ngọt cười lạnh.

"Bố có biết streamer kia là ai không?"

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, giọng châm chọc: "Chị ấy là Kỷ Hòa."

Cái tên này vừa thốt ra, sắc mặt bố cô thoáng cứng đờ.

Kẹo Thật Ngọt hừ nhẹ: "Nếu bình thường bố không xem livestream, thì ít nhất cũng đã thấy tên chị ấy trên bảng hot search rồi chứ? Chỉ cần xem một chút, bố sẽ hiểu vì sao con thà tin chị ấy, còn hơn tin bố!"

Nhìn người bố đạo đức giả này, cô chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

Cô phải nói chuyện này cho mẹ biết!

Sau đó—cô sẽ cắt đứt quan hệ với ông ta hoàn toàn!



[Ha ha ha ha, đúng là không trật phát nào! Quẻ bói của chị Kỷ chưa bao giờ sai!]

[Ôi trời ơi, xem xong chỉ có thể cảm thán: Bí mật hào môn đáng sợ quá!]

[Chỉ có giới nhà giàu mới chơi lớn như vậy. Hai người yêu nhau sống chung một nhà bao nhiêu năm mà vẫn bình yên vô sự!]

[Hu hu hu, hết ba lượt bói rồi sao? Tạm biệt chị Kỷ Hòa rồi à? Tôi không nỡ chút nào!]

[Thật ra cũng không nhanh đâu… Chẳng qua là vì livestream của chị ấy quá cuốn, xem hoài không chán thôi hu hu hu.]

[Nói chứ chị ơi, nghỉ ngơi sớm đi! Biết đâu mai đạo diễn Nghiêm lại nghĩ ra nhiệm vụ kỳ lạ nào đấy!]

Thấy bình luận cuối cùng, Kỷ Hòa khẽ cười.

"Đúng lắm, vậy mọi người ngủ ngon."

Một câu đơn giản, nhưng suýt nữa đã khiến cả đám fan trong livestream ngất xỉu tại chỗ.

[A a a a, chị ấy thấy bình luận của tôi! Chị ấy còn cười với tôi nữa!!!]

[Tôi sẽ cắt riêng đoạn này ra, đây là thời khắc sáng chói nhất trong đời tôi! Sau này nhất định phải ghi vào CV!!!]

Sau khi tắt livestream, Kỷ Hòa không đi ngủ ngay.

Cô mở hộp tin nhắn cá nhân ra.

Đây là lời hứa trước đó của cô với fan hâm mộ—sẽ dành thời gian đọc tin nhắn của họ, để những người muốn nhờ cô giúp đỡ có thể liên lạc với cô.

Thế nhưng, sau cả buổi đọc tin nhắn, tất cả những gì cô thấy chỉ là—

[Vợ ơi!]

[Vợ ơi, ngủ ngon!]

[Vợ yêu của em, chị có mệt không?]

Kỷ Hòa: "…?"

Cô vẫn chưa hết bàng hoàng.

Trước đây, mỗi khi mở tin nhắn riêng, toàn bộ chỉ toàn là lời mắng chửi cô.

Nhưng bây giờ…

Từ lúc nào mà mọi thứ thay đổi nhanh đến vậy?

Cô lắc đầu, tiếp tục đọc tin nhắn.

Phần lớn đều là những lời yêu mến và khen ngợi cô.

Mà cô cũng nghiêm túc trả lời từng tin nhắn một.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back