Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần
Chương 40



Ở chỗ sâu của Kỳ Sơn mịt mù sương trắng, dưới màn trời đen nhánh, đôi mắt của Sở Minh Giai có thể rõ ràng nhìn thấy biển mây rộng rãi và mờ mịt.

Cô vỗ vỗ Giang Mãnh còn đang khổ sở, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, đứng lên đi.”

Giang Mãnh lúng túng đứng dậy, nhưng vẫn nắm lấy tay Sở Minh Giai không buông ra, bướng bỉnh phản bác: “Tôi không khóc.”

Sở Minh Giai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh gật đầu: “Được được được, cậu không khóc.”

Giang Mãnh: “...”

Anh cảm thấy sơn chủ cố ý trêu đùa anh.

Sở Minh Giai nhìn làn sương trắng dày đặc nói: “Tôi vào trong trước, cậu ở đây trông cửa, đừng để cho bất cứ thứ gì rời khỏi chỗ này.”

Giang Mãnh nghiêm mặt, còn có chút chần chừ: “Sơn chủ, nếu không thì vẫn để tôi đi vào trong với em đi. Một mình em đi vào trong, tôi không yên tâm.”

Sở Minh Giai lắc đầu: “Có gì mà không yên tâm? Nhìn thấy tôi đến, bọn chúng trốn cũng không kịp. Lần này nếu lại để cho bọn chúng chạy trốn, tôi sẽ bỏ rơi cậu thật đấy.”

Giang Mãnh: “!!!”

Giang Mãnh lập tức gật đầu: “Sơn chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho bất cứ thứ gì rời chỗ này được!”

Anh không thể để cho sơn chủ ruồng bỏ anh được, nếu sơn chủ không cần anh nữa, anh phải làm sao đây!

Sở Minh Giai gật đầu, gậy bóng chày mà cô mang theo trước đó đã rơi ở trong xe Hàn Cẩn Phong, cho nên, lúc này, cô đành nhặt bừa một khúc gỗ to cỡ ba ngón tay ở dưới đất lên.

Thành phố ma quỷ bị ẩn giấu ở trong trung tâm Kỳ Sơn, không đi vào trong này, đúng là Sở Minh Giai không phát hiện ra nó.

Bóng dáng của cô biến mất ở trong sương mù dày đặc, rất nhanh biến mất ở trước mắt Giang Mãnh.

Giang Mãnh nóng nảy đợi ngay tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm phương hướng Sở Minh Giai rời đi.

Sở Minh Giai đi được mười mấy phút thì nhìn thấy sương mù dày đặc dần dần tan đi. Lúc này, thứ xuất hiện ở trước mắt cô là một cánh cổng bằng gỗ, dưới cổng có hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt.

Sở Minh Giai ngẩng đầu lên quan sát thấy bên trong thành phố ma quỷ đèn đuốc sáng trưng, đường phố rộng rãi, nhà lầu san sát. Đi vào trong còn có thể nghe thấy âm thanh huyên náo, đúng là có độ tương tự cao so với thành phố của người hiện đại.

Sở Minh Giai đi tới thì nhìn thấy một tầng kết giới bao phủ bên ngoài thành phố ma quỷ. Cô cầm gậy, lạnh mặt đi tới bên cạnh sư tử bằng đá, giơ tay cho đầu của sư tử bằng đá một gậy.

Một tiếng “soạt” vang lên, sư tử bị cô đánh rách, lớp giấy ở mặt ngoài bị rách, để lộ ra khung xương được làm bằng tre ở bên trong.

Hai con sư tử đá này được làm bằng giấy dán.

Đây là chuyện trong dự đoán của Sở Minh Giai, phần lớn đồ trong thành phố ma quỷ đều là giấy dán. Bình thường sẽ không có người sống đến chỗ này, cho nên đối với thành phố ma quỷ mà nói, giấy dán cũng được coi là vật liệu xây dựng thường được sử dụng.

Sở Minh Giai thuận tiện đập rách cả cổng chào, sau đó đi thẳng vào trong thành phố ma quỷ.

Người gác cổng của thành phố ma quỷ là một cụ già gầy gò nhỏ người. Cụ già mặc áo liệm cũ nát, vừa nhìn thấy Sở Minh Giai xách gậy đập sư tử là đã lăn một vòng rồi sợ hãi bỏ chạy.

Kết quả Sở Minh Giai đi mấy bước đã đuổi kịp cụ ta, đưa tay kéo cổ áo của cụ ta, chỉ nghe thấy một tiếng “soạt” vang lên, áo liệm của đối phương cũng bị Sở Minh Giai xé rách.

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai cạn lời rút tay về, tại sao đầu năm nay áo liệm của tiểu quỷ cũng bằng giấy dán vậy?

Cụ già sớm bị dọa cho quỳ xuống đất xin tha: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!”

Cụ già nhìn Sở Minh Giai, lặng lẽ sờ vào mảnh vụn áo liệm rơi dưới đất rồi nhặt lên, sau đó giấu vào trong ống tay áo.

Sở Minh Giai không để ý mấy hành động này của cụ ta mà hỏi: “Quỷ chủ của các ông ở đâu?”

Gương mặt đầy nếp nhăn của cụ già nhăn nhó: “Đại hiệp, cái này tôi không biết, ngay cả quỷ chủ của chúng tôi là ai mà tôi cũng không biết đây này.”

Sở Minh Giai nhìn chằm chằm ông ta: “Vậy sinh hồn mà con chồn mang về, ông cũng nên biết là ở đâu chứ?”

Cụ già lại muốn phủ nhận, nhìn thấy Sở Minh Giai u ám nhìn chằm chằm bản thân, thậm chí là nóng lòng muốn thử, như thể chuẩn bị nắm quần áo của mình.

Cụ già chết hơn một trăm năm, đã sớm không có đời sau đốt đồ cúng cho ông ta. Nếu như chiếc áo liệm hoàn chỉnh này không còn nữa, sau này ông ta biết làm thế nào đây!

Cụ già lo lắng lui ra sau, cười xòa nói: “Ây da, tôi biết, tôi biết, ở chỗ phố Đông kia kìa, tôi nhìn thấy bọn họ đi về phía bên kia.”

Thành phố ma quỷ quá lớn, âm khí lại nặng, Sở Minh Giai mất một lúc cũng không tìm được Hàn Phong Thần, vì vậy đã bảo cụ già dẫn đường.

Cụ già dẫn cô đi về phía Đông.

Phố Đông là thành phố về đêm, rất náo nhiệt, cư dân tại quỷ giới và cư dân ở trong nhân giới cũng khá giống nhau, rất nhiều người trẻ mặc quần áo hiện đại lái xe sang đi chơi.

Cụ già nhìn những người tuổi trẻ kia mà vô cùng hâm mộ.

Những người trẻ này chết sớm đúng là tốt, bố mẹ tiếc thương cho bọn họ, sợ bọn họ sống ở dưới không tốt, hàng năm đốt đồ cúng mấy lần, nhiều tiền tới nỗi xài không hết, quần áo và xe sang lại càng không cần nói, thậm chí người hầu cũng là tốp năm tốp ba.

Mà Sở Minh Giai nhìn thấy bọn họ thì trong lòng lại là một loại cảm giác khác.

Cô nhớ đến lúc bản thân vừa trở thành Sơn Thần thì vô cùng cô đơn. Khi đó, cô còn chưa nhặt được Giang Mãnh, nhưng cô gặp được một người giấy, người giấy kia là người giấy được nhân giới làm ra rồi bị đốt xuống cõi âm. Lúc ấy, chủ nhân của người giấy kia là một cậu chủ rất nhiều tiền, nhà, xe sang, người hầu xinh đẹp, thấy người hầu nào không vừa mắt là sẽ cắt khế ước, sau đó đuổi đi.

Người giấy không có chủ nhân nữa, rất nhanh sẽ biến mất.

Trước khi người giấy đó biến mất, Sở Minh Giai nhặt nó về, sau đó thành lập khế ước chủ tớ với nó, đặt tên cho nó là La Tang.

Bởi vì là người giấy, màu sắc trên người La Tang lâu rồi sẽ bị phai đi, nên Sở Minh Giai mua loại giấy tốt nhất về để đổi cơ thể cho La Tang, lại vẽ cho cô ta một gương mặt rất xinh đẹp, để cho cô ta làm người gác cổng đền thần của mình.

Bây giờ nghĩ lại thì La Tang cũng đã ở bên cạnh mình rất lâu rồi, lâu tới nỗi Sở Minh Giai cũng đã quên mất đã trôi qua bao nhiêu năm.

Giang Mãnh nói sau khi Sở Minh Giai biến mất không lâu, La Tang đã chết, bởi vì không có thần lực của chủ nhân, mà quỷ hầu của mình cũng không nằm trong lục đạo luân hồi (*).

(*) Lục đạo luân hồi có 6 cảnh giới, bao gồm: cõi trời, cõi Atula (Thần), cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.

Lúc này, Sở Minh Giai nhìn mấy quỷ hầu đi sau lưng người trẻ tuổi kia mà đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Chỉ khi chủ nhân cắt bỏ khế ước hoặc đi vào trong lục đạo luân hồi, không ở trong quỷ giới nữa, thì quỷ hầu mới có thể biến mất, nhưng Sở Minh Giai chỉ ngủ say ngàn năm, cũng chưa tính là đi vào luân hồi.

Vả lại, khế ước chủ tớ giữa cô và La Tang vẫn còn.

Sắc mặt của Sở Minh Giai lạnh lùng, cô có thể chấp nhận việc bị thủ hạ của mình rời bỏ, thậm chí phản bội mình, nhưng cô không cho phép thủ hạ mà bản thân tự tay dạy dỗ tổn thương ngọn núi thần của mình.

Bọn họ rõ ràng hiểu rất rõ ngọn núi thần quan trọng cỡ nào đối với cô!

Cụ già còn đi ở trước mặt dẫn đường, lúc đi ngang một quán KTV, Sở Minh Giai dừng bước, chợt nhìn về phía quán KTV.

Sau đó, Sở Minh Giai lập tức sải bước đi vào trong đó.

Cụ già đi ở phía trước vừa quay đầu lại thì phát hiện Sở Minh Giai không ở đây nữa. Ông ta sửng sốt một lúc, ngay sau đó lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại, thở phào một hơi: “Ây da, sao người sống còn đáng sợ hơn quỷ vậy...”

Chuồn thôi, chuồn thôi.

Cửa quán KTV mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên trong không khác gì so với nhân gian, bên trong đều là mấy người trẻ.

Lúc Sở Minh Giai tiến vào không bị chú ý.

Cô xông thẳng lên tầng hai, quả nhiên, âm thanh của Hàn Phong Thần càng rõ ràng hơn.

Sở Minh Giai đứng trước cửa một căn phòng, hai vệ sĩ mặc quần áo đen đứng ở cửa nhìn thấy Sở Minh Giai thì lập tức xua tay đuổi cô đi: “Đi đi, đi đi, chỗ này không phải chỗ cô nên tới.”

Sở Minh Giai lắng nghe âm thanh trong phòng, âm thanh của Hàn Phong Thần như ẩn như hiện, cô quơ thử cây gậy trong tay, cũng lười nói nhảm với đám vệ sĩ mà xông thẳng lên, nhắm vào hai vệ sĩ cho mỗi người một gậy.

Hai vệ sĩ kêu thảm thiết, bị cô dùng gậy đập cho tan tác giống hai con sư tử đá.

Nếu như đối mặt với cư dân quỷ giới, có thể mấy tên quỷ hầu này sẽ rất lợi hại, nhưng đối với người sống thì không khỏi không chịu nổi một gậy.

Sở Minh Giai xách gậy đập vào cửa lớn khóa chặt, động tác lớn, thậm chí nóc của tầng lầu cũng lắc lư hai cái. Sở Minh Giai cảm thấy sàn nhà dưới chân hơi đung đưa, xem ra sắp không chịu nổi sức nặng của người sống là cô.

Cô nhanh đi vào trong, “người” bên trong giật mình vì động tĩnh lớn của cô, rối rít ngẩng đầu nhìn cô.

Sở Minh Giai nhìn lướt căn phòng, ngay sau đó nhìn thấy Hàn Phong Thần bị trói tay chân ngồi trên ghế sô pha.
 
Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần
Chương 41



Hàn Phong Thần vừa nhìn thấy Sở Minh Giai, đôi mắt mở to, khiếp sợ nói: “Chị cũng chết rồi hả?”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai bất đắc dĩ nhìn Hàn Phong Thần: “Nhờ phúc của em, còn chưa chết.”

Dù sao thì tuổi của Hàn Phong Thần cũng không lớn, vào giờ phút này nhìn thấy Sở Minh Giai, mặc dù lời nói ra không dễ nghe, nhưng nước mắt của cậu cũng sắp chảy ra rồi.

Hàn Phong Thần sắp khóc tới nơi nói: “Nhưng em chết rồi, hu hu hu, em không bao giờ quay về được nữa.”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai nhìn lướt tình hình trong phòng một vòng, phát hiện mấy quỷ nam trẻ tuổi đứng trong phòng, bọn họ nhìn thấy Sở Minh Giai thì đều e sợ lui ra sau.

Mà người ngồi bên cạnh Hàn Phong Thần là một nữ quỷ trẻ tuổi rất đẹp, mặc váy, xõa tóc dài, mặc dù không giống với dáng vẻ là mẹ Hàn Phong Thần, nhưng sợi dây mẹ con giữa hai người bọn họ thật sự quá nổi bật.

Sở Minh Giai muốn làm lơ cũng không được.

Sở Minh Giai giả vờ không nhìn thấy mà tiến lên nắm lấy sợi dây trói tay chân Hàn Phong Thần, giật mạnh một cái kéo đứt dây.

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần ngây người: “Cái này, đây là dây thừng mà ha?”

Sở Minh Giai vỗ mạnh vào gáy cậu ta: “Ai để ý nó là dây gì, mau đi theo chị.”

Không cần cô nói, Hàn Phong Thần cũng hiểu. Cậu lập tức đi sau lưng Sở Minh Giai, theo cô ra cửa.

Lúc này, người phụ nữ đó đứng lên gọi một câu: “Phong Thần.”

Hàn Phong Thần tạm ngừng bước chân một lát nhìn Sở Minh Giai, vẻ mặt xoắn xuýt lại căng thẳng.

Trước giờ cậu chưa từng gặp mẹ của mình, dù sao thì sau khi mẹ cậu sinh cậu ra không lâu là qua đời.

Nhưng cậu biết người phụ nữ đó là mẹ ruột của mình, vừa rồi cũng luôn dịu dàng nói chuyện với mình, hình như cũng không có gì khác thường.

Người phụ nữ đi qua, dịu dàng hỏi Hàn Phong Thần: “Phong Thần, con muốn đi phải không? Con không cần mẹ nữa?”

Hàn Phong Thần mím môi nhìn người phụ nữ trẻ tuổi mà không nói chuyện.

Trên thực tế, cậu cũng không biết nên nói gì.

Chắc hẳn cậu đã chết, nhưng có cần mẹ hay không, trước giờ cũng không phải là chuyện mà cậu có thể làm chủ, không phải sao?

Sở Minh Giai nhìn ra được Hàn Phong Thần xoắn xuýt. Cô ngăn trước mặt Hàn Phong Thần, nhìn người phụ nữ: “Cô hợp tác với người khác hại chết con mình, hình như không hề khổ sở.”

Người phụ nữ nhìn Sở Minh Giai, trên gương mặt mang theo một nụ cười: “Tôi chỉ muốn cho Phong Thần xuống đây ở cạnh tôi mà thôi. Phong Thần đến rồi, tôi vui vẻ còn không kịp, vì sao tôi phải khổ sở?”

Sở Minh Giai cười khẩy: “Thật sự chỉ muốn cho cậu ấy ở cạnh cô thôi sao? Chẳng lẽ không phải mấy người đã sớm bố trí xong trận pháp mượn vận, chuẩn bị sử dụng sinh hồn của Hàn Phong Thần để làm chất dẫn cho trận pháp?”

Người phụ nữ sửng sốt, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Thì ra cô đều biết cả rồi?”

Người phụ nữ xoay đầu nhìn Hàn Phong Thần đang khiếp sợ, dịu dàng nói với cậu: “Phong Thần à, có thể được chọn trúng để hiến tặng cho Sơn Thần, đây là vinh hạnh của con. Sơn Thần sẽ che chở con, sau này, con trở thành thị thần bên cạnh Sơn Thần rồi thì có thể ra khỏi nỗi khổ luân hồi. Mẹ làm những chuyện này đều vì muốn tốt cho con.”

Hàn Phong Thần nhìn người phụ nữ tự xưng là mẹ, vẻ mặt phức tạp, nhưng nếu nói buồn bã cỡ nào thì hình như là không có.

Dù sao thì lúc bà mẹ ruột của cậu sắp sinh cậu thì đã lợi dụng đủ loại thủ đoạn để trốn khỏi tầm mắt của Hàn Cẩn Phong. Cho dù tự mình lái xe đường dài với tốc độ cao, thì cũng phải đưa đứa con trong bụng sắp ra đời tới Kỳ Sơn để hiến tặng cho Sơn Thần.

Nếu lúc ấy không có ông Tần giúp đỡ, Hàn Cẩn Phong vốn dĩ không tìm được quê nhà của người phụ nữ này. Khi đó, lúc Hàn Cẩn Phong tìm tới, nước ối của người phụ nữ này cũng đã sắp vỡ, cô ta điên cuồng nói phải sinh đứa con ra để hiến tặng cho Sơn Thần. Đứa con của cô ta có khí vận cường thịnh, là đứa trẻ được ông trời chọn trúng, phải trở thành cánh tay phải hoặc cánh tay trái của Sơn Thần.

Lúc ấy, nghe thấy lời nói này thì rất khôi hài, thậm chí cảm thấy hơn phân nửa là người phụ nữ này đã mất trí rồi.

Mà ông Tần là người duy nhất hiểu nội tình lại không giải thích với nhà họ Hàn. Cho nên, lúc người phụ nữ khó sinh rồi qua đời, không ai tiếc nuối hoặc thương thay cho cô ta, may mắn lớn nhất là nhà họ Hàn cứu lại được đứa bé.

Từ nhỏ Hàn Phong Thần đã biết mấy chuyện này, bởi vì bà của cậu canh cánh chuyện này trong lòng, cho nên không hề giấu giếm Hàn Phong Thần.

Cho dù Hàn Phong Thần tin tưởng lời bà nội nói, nhưng thực ra trong lòng vẫn có mong đợi đối với mẹ ruột.

Kết quả ngàn lần không ngờ tới cho dù mẹ cậu đã qua đời, hồn phách còn quanh quẩn trong thành phố ma quỷ là vì tìm cơ hội dẫn dụ sinh hồn của con trai mình tới, rồi một lần nữa hiến tặng cho Sơn Thần?

Sở Minh Giai xụ mặt: “Thần linh chân chính không thể nào đón nhận hồn phách của người sống làm thị thần. Cô có thể ngu ngốc, nhưng đừng kéo theo đứa trẻ xuống nước.”

Sở Minh Giai nói xong cũng biết thời gian không thể trì hoãn nữa, kéo Hàn Phong Thần đi, vừa đi vừa nói: “Đi theo chị, mau, chị đưa em về trước.”

Trời sắp sáng, sinh hồn không thể rời cơ thể quá một đêm. Đợi trời tảng sáng, âm khí lạnh lẽo rút lui, sinh hồn muốn quay về cũng khó.

Sở Minh Giai sải bước kéo Hàn Phong Thần đi xuống lầu, tòa nhà giấy dán lảo đảo muốn đổ dưới bước chân người sống của Sở Minh Giai, phát ra âm thanh sột soạt.

Hàn Phong Thần đi một đường mà sợ hết hồn hết vía, đám dã quỷ tới tòa nhà này đều để vui đùa, khắp nơi tràn đầy mùi của Quỷ Nhạc Phù. Chân mày Sở Minh Giai nhíu chặt, may mắn vừa rồi cô không để cho Giang Mãnh đi vào trong này, nếu không độc trong người Giang Mãnh bị k*ch th*ch. Vậy chẳng phải càng nghiêm trọng hơn nữa?

Đi một đường xuống dưới rất thuận lợi, lúc Sở Minh Giai cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ sau lưng đột nhiên nhào sang đây.

“Thần Thần, con không được đi.”

Vẻ mặt người phụ nữ dữ tợn, cô ta nắm chặt cánh tay Hàn Phong Thần, vẻ mặt dịu dàng lúc đầu đã sớm biến mất.

Cô ta mở đôi mắt rất lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Phong Thần, móng tay của bàn hai vừa nhọn vừa dài bấu chặt vào cánh tay của Hàn Phong Thần: “Con rời đi như vậy sẽ chọc giận Sơn Thần đại nhân, đại nhân sẽ nổi giận, cô ta sẽ nổi giận! Cô ta sẽ giết hết bọn ta.”

Âm thanh sắc nhọn của người phụ nữ mang theo kinh hoàng, rất hiển nhiên cô ta hết sức e ngại Sơn Thần đại nhân kia, nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn muốn hiến tặng đứa con của mình.

Cho nên, đây rốt cuộc là tín ngưỡng hay là muốn con trai của mình làm kẻ chết thay?

Sở Minh Giai thấy thời gian không còn nhiều, cũng không để tâm nhiều như vậy nữa. Cô khép hai ngón tay lại, vừa nhanh vừa chuẩn chém vào hai cánh tay của người phụ nữ, lúc Hàn Phong Thần còn chưa kịp phản ứng, hai cánh tay của người phụ nữ đã rớt xuống đất, máu đen tràn ra.

Hàn Phong Thần ngẩn ra một giây thì bị Sở Minh Giai đẩy mạnh ra ngoài cửa lớn của quán KTV, một tiếng “rầm” vang lên, Hàn Phong Thần hoang mang ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu lên nữa, gương mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Vừa rồi còn có thành phố ma quỷ và con đường ồn ào và đèn đuốc sáng trưng, cùng quán KTV ồn ào sang trọng như ảo cảnh, chúng đột nhiên biến mất ngay trước mắt cậu!

Đột nhiên đi từ một chỗ sáng ngời huyên náo tới chỗ tối yên tĩnh, Hàn Phong Thần nằm bò trên mặt đất, sửng sốt một lát mà cũng không có phản ứng.

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, vươn tay không nhìn thấy thứ gì hết. Hàn Phong Thần căng thẳng nuốt nước miếng, nhỏ giọng kêu: “Chị, chị Sở?”

Không ai trả lời.

Cậu ta lại gọi: “Sở đại sư? Sở Minh Giai? Chị ở đâu?”

Xung quanh vẫn yên tĩnh không tiếng động, không ai trả lời cậu.

Hàn Phong Thần lo lắng tới nỗi lông tơ cả người dựng đứng. Lúc này, cậu đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chùm sáng xuất hiện, như thể thuyền buồm phiêu bạt trên biển khơi tìm thấy hải đăng, Hàn Phong Thần lập tức lăn một vòng tại chỗ rồi đứng lên, nhanh chóng chạy tới chỗ có đèn sáng.

Mà ở bên kia, sau khi Sở Minh Giai tiễn Hàn Phong Thần đi rồi, người phụ nữ sau lưng đột nhiên thét chói tai. Ngay sau đó, gió mạnh sau lưng truyền đến, Sở Minh Giai không né tránh, cô lập tức xoay người đập một gậy vào đó, một tiếng “rầm” rất lớn vang lên, người phụ nữ tóc tai bù xù mặt mũi dữ tợn bị một gậy của cô quật ngã xuống đất.

Sở Minh Giai đi hai bước qua, đưa tay bóp cổ người phụ nữ, ngay sau đó đập mạnh một cái, kéo một cái, bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ mặc đầm đỏ bị cô bắt được.

Cổ của diễm quỷ bị Sở Minh Giai bóp chặt, nó vô cùng khủng hoảng, luôn hét lên chói tai, mà lúc này mẹ của Hàn Phong Thần đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Sở Minh Giai cười khẩy: “Tôi nói rồi mà, một người bình thường chết rồi, tại sao có thể có khí thế tàn bạo nhiều như vậy được? Thì ra bị cô ký sinh, tôi còn cho rằng cô có thể chạy đi đâu nữa chứ, nhanh vậy đã tới tìm chết rồi?”

Diễm quỷ bị Sở Minh Giai bắt được, không có cách nào nói chuyện. Nó chỉ còn lại cái đầu, cũng không có cách nào sử dụng thuật Thao Túng, đành hoảng sợ thét chói tai, có lẽ nó còn gửi hy vọng vào Sơn Thần đại nhân của mình sẽ đến cứu nó.

Nhưng Sở Minh Giai không còn kiên nhẫn nữa, bàn tay cô dùng sức, gương mặt của diễm quỷ vỡ ra ở trong bàn tay cô rồi biến thành một đống khí đen tan trong không khí.

Sở Minh Giai giải quyết diễm quỷ xong, sau đó, lập tức chạy tới lối ra của thành phố ma quỷ.

Chuyện lần này thuận lợi như vậy, cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Nếu Hàn Phong Thần là tâm trận của trận Đại Thất Quan, vậy sinh hồn đã bị dẫn đến rồi, vì sao bọn chúng lại không lập tức hành động?

Nếu muốn chờ đến mười hai trưa, vậy bọn chúng hoàn toàn có thể giấu Hàn Phong Thần bí mật hơn nữa, khiến cho cô không dễ dàng tìm ra như vậy hoặc chắc hẳn bọn chúng nên bày trận Câu Hồn giữa trưa.

Sở Minh Giai cảm thấy có thể bản thân đã trúng kế, nếu suy đoán của cô không sai, nếu kẻ xúi giục sau lưng là quỷ hầu của cô - La Tang, như vậy thì có thể Giang Mãnh sẽ gặp nguy hiểm.

Vừa rồi lúc Sở Minh Giai vọt vào cổng của thành phố ma quỷ thì đã nhìn thấy lối vào của thành phố ma quỷ bố trí một kết giới khác, kết giới này bao phủ toàn bộ đường phố, hoàn toàn khác với kết giới lúc cô vừa mới tới.

Hình như cô bị nhốt ở bên trong rồi.

Sở Minh Giai nghiêm mặt đứng ở trong kết giới, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh đánh nhau ở bên ngoài truyền đến.

Là Giang Mãnh, anh đang vật lộn với một con chồn lớn, nguyên hình của con chồn còn cao gấp đôi so với mãnh hổ bình thường, râu trắng đuôi đen, đôi mắt xanh biếc, vừa nhìn là biết nó vô cùng xảo quyệt.

Quỷ Nhạc Phù trong cơ thể Giang Mãnh còn chưa tan, bây giờ lại bị tấn công. Anh vốn mất đi thần lực Sở Minh Giai cho, bây giờ, chỉ vẻn vẹn khống chế sát khí trong cơ thể đã không dễ dàng, lại bị con chồn tấn công.

Sở Minh Giai lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.

Thấy Giang Mãnh bị con chồn dẫn đi tới trung tâm Kỳ Sơn, địa hình của chỗ ấy lõm xuống dưới, là một thung lũng, bên ngoài là sáu sơn cốc có trận thế bao vây.

Trước kia, Sở Minh Giai không nghĩ nhiều, bây giờ đột nhiên phát hiện không phải địa thế kia là một nơi hoàn mỹ để bày trận sao?

Trận pháp mượn vận Đại Thất Quan cần đủ bảy chân vạc dựng đứng, bởi vì chỉ có sáu sơn cốc, cho nên Sở Minh Giai không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ con chồn đã xuất hiện, cùng với việc La Tang có thể còn sống đã khiến cho Sở Minh Giai đột nhiên nghĩ tới bọn chúng đã trù tính lâu như vậy, vị trí này nhất định là bọn chúng đã sớm chọn tốt!

Sở Minh Giai đứng ở trong kết giới, nhìn về phía của Giang Mãnh hô to: “Tiểu Mãnh! Quay về! Đừng đi vào trong sơn cốc!”

Song, Giang Mãnh ở bên ngoài kết giới không hề biết Sở Minh Giai bị kết giới giam giữ, con chồn đi từ thành phố ma quỷ ra ngoài, sơn chủ nói rồi, không thể để cho bất cứ thứ gì rời khỏi chỗ này, anh nhất định phải bắt con súc sinh đó về lại!

Mặc dù Sở Minh Giai rất lo lắng, nhưng lúc này, cô vẫn bình tĩnh.

Lo lắng vô dụng, cô phải nghĩ cách.

Giang Mãnh là thần bảo vệ của cô, nhưng có lúc cô cảm thấy Giang Mãnh là độc lập, tồn tại mà không phụ thuộc vào cô, cho nên, cô và Giang Mãnh không hề ký khế ước chủ tớ.

Không có khế ước tồn tại, cô không có cách nào cảm ứng được đối phương, phải làm sao để nhắc nhở Giang Mãnh đây?

Cũng có lẽ là Giang Mãnh biết mấy chuyện này, chỉ có điều, bởi vì sơn chủ bảo anh không cho phép khiến cho bất cứ thứ gì rời đi, cho nên cho dù biết có nguy hiểm, nhưng anh vẫn lựa chọn truy bắt con chồn đó.
 
Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần
Chương 42



Quả nhiên lúc Giang Mãnh còn chưa tới sơn cốc, binh đoàn người giấy đột nhiên nhảy ra từ trong bóng tối. Tất cả người giấy đều là cô gái mặc đầm đỏ cầm dao, chúng nó gặp gió là nở ra, sột soạt rồi trưởng thành, sau đó nhào về phía Giang Mãnh đang đứng.

Đây là chiêu Lưu Hoa trong thuật Thao Túng của diễm quỷ, nhưng diễm quỷ đã bị Sở Minh Giai hoàn toàn diệt trừ, người hiện đang nắm giữ loại thuật Thao Túng này rất có thể là kẻ xúi giục sau lưng.

Sở Minh Giai xụ mặt, lẳng lặng nhìn Giang Mãnh bị vây công, bị nhốt trong sơn cốc nên tiến thoái lưỡng nan. Chẳng biết từ lúc nào mà Giang Mãnh đã đánh rơi chiếc mũ, lúc này, trên mặt anh đã xuất hiện vảy màu xanh đen.

Sở Minh Giai chau mày, cô đè tay lên trên kết giới. Kết giới có thể nhốt người khác vốn cũng không nhiều, đây thuộc về cấm thuật, nhất định sẽ có tâm trận. Nếu đủ thời gian, Sở Minh Giai từ từ phá giải cũng không phải là không được.

Nhưng bây giờ thời gian của cô đã không nhiều.

Hai tay của Sở Minh Giai đột nhiên nắm chặt rồi đè mạnh lên trên kết giới, mặc dù thần lực của cô đã không thể so sánh với ngàn năm trước, nhưng bản thể Sơn Thần của cô vẫn còn. Cô cũng muốn xem thử rốt cuộc là ai mới nhốt cô được!

Kết giới cứng như sắt thép, vì để trói cô, đối phương quả thật hao hết tâm tư. Lực tấn công lớn làm tóc và quần áo của Sở Minh Giai bị gió thổi phồng lên, ở trong dòng khí hỗn loạn, núi đá cỏ cây chung quanh đều bị cuốn lên theo, gió núi xào xạc quét qua sơn cốc, phát ra tiếng vù vù đáng sợ.

Sở Minh Giai cắn chặt hàm răng, cho dù cánh tay truyền đến cảm giác nóng bỏng như bị phỏng, cô vẫn không lùi nửa bước.

Kết giới như đang được rót vào sức mạnh, chống lại Sở Minh Giai định xông ra khỏi kết giới.

Lúc này, tiếng ầm ầm trong sơn cốc truyền đến, Sở Minh Giai nhìn sang, bất ngờ phát hiện sơn cốc cao lớn bị con chồn to chém thành hai nửa!

Nhìn từ phương hướng của Sở Minh Giai, sơn cốc vốn có sáu đỉnh lúc này biến thành bảy đỉnh!

Thì ra vậy, kế hoạch của bọn chúng là như vậy!

Hai tay Sở Minh Giai đè mạnh lên trên kết giới, mạnh tới nỗi kẽ móng tay rỉ máu.

Cuối cùng kết giới bị cô xé ra một kẽ hở, Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh ở xa rồi hô to: “Giang Mãnh!”

Giang Mãnh đang bị binh đoàn người giấy vây công bỗng chấn động, chợt xoay đầu ở giữa không trung trong sơn cốc mà nhìn về phía Sở Minh Giai.

Chỗ đó là phương hướng của thành phố ma quỷ, sương đen đang lượn quanh, khi ánh mặt trời tảng sáng xuất hiện, làn sương dày đặc trong thành phố ma quỷ đang dần dần tan ra.

Song, Giang Mãnh lại không nhìn thấy bóng dáng Sở Minh Giai.

Nhưng vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy tiếng của Sở Minh Giai.

Sơn chủ đang gọi anh!

Đôi mắt của Giang Mãnh lập tức biến thành màu xanh da trời thăm thẳm, vảy trên gương mặt phủ đầy gương mặt, sừng rồng màu đen mọc trên đầu.

Nhìn từ hướng của Sở Minh Giai thì có thể rõ ràng nhìn thấy một con kỳ lân đen hung dữ, mạnh mẽ ngút trời đang gầm thét ở trong sơn cốc, rồi lao về phía cô.

Đây là nguyên hình của Giang Mãnh, một hung thần màu đen, bẩm sinh mang theo sát khí nguy hiểm.

Lúc kỳ lân đen xông tới đây, người giấy ở chung quanh lập tức đuổi theo. Vô số người giấy ở trên không trung đánh về phía kỳ lân đen đang gắng sức chạy nhanh về trước.

Cho dù bị người giấy tấn công, cả người đều là vết thương, nhưng bước chân của kỳ lân đen không hề dừng lại.

Trong lòng của anh chỉ có sơn chủ, nghĩ rằng sơn chủ có thể sẽ gặp nguy hiểm, anh không dám dừng bước chân của mình. Anh nhất định phải nhanh hơn nữa, càng nhanh hơn một chút nữa, dù sao thì sơn chủ cũng chỉ có anh mà thôi.

Thấy kỳ lân đen sắp rời khỏi sơn cốc xông tới thành phố ma quỷ, con chồn vốn đang đứng xem không thể bình tĩnh được nữa. Nó lập tức lao ra sơn cốc, cắn về phía bụng của kỳ lân đen.

Trên người kỳ lân đen đầy vảy cứng, làn sương đen sát khí đậm đặc bao quanh nó. Con chồn cắn một cái, hàm răng sắc bén không thể làm nát vảy kỳ lân, mà bị sát khí đánh cho nguyên thần chấn động.

Con chồn thầm nghĩ không tốt, nó đã đánh giá thấp thực lực của kỳ lân đen. Con này trời sinh đã là vật hung ác, vốn đứng đầu hung thần ác sát, dạo chơi ở ngoài lục đạo, lúc lánh đời thì thế đạo an ổn, lúc xuất thế thì làm hại con người.

Sở dĩ con kỳ lân đen này không làm chuyện ác là bởi vì sát khí của nó đã bị Sơn Thần phong ấn, nó thần phục dưới chân Sơn Thần, chỉ nghe Sơn Thần sai khiến, ngàn năm qua hầu như biệt tích.

Cho nên, yêu quái như con chồn và diễm quỷ không biết đến sự lợi hại của ác ma năm đó tại Kỳ Sơn, mới không hề coi kỳ lân đen ra gì.

Bây giờ, con chồn nhận thức được sâu sắc nó căn bản không phải là đối thủ của kỳ lân đen!

Con chồn nhả miệng ra lập tức định bỏ trốn, song, kỳ lân đen không thể cho nó cơ hội này được.

Kỳ lân đen nhanh chóng xoay người lại đập móng vuốt vào lưng con chồn, sau khi con chồn bị đè mạnh xuống đất, kỳ lân đen lại nhanh như chớp đạp thêm một cú nữa lên cổ con chồn.

Con chồn bị sát khí của kỳ lân đen bọc lấy, cổ bị đạp mạnh, nó điên cuồng vùng vẫy thét chói tai, nỗi sợ cái chết khiến nó mở to mắt, lông trên cơ thể dựng đứng.

Binh đoàn người giấy hiển nhiên muốn cứu con chồn, song, kỳ lân đen coi thường công kích của bọn chúng, đôi mắt đột nhiên đỏ ngầu, móng trước của nó đè chặt cổ con chồn xem nó vùng vẫy thét chói tai, tứ chi điên cuồng vùng vẫy ở trên mặt đất, cuối cùng con chồn cũng dừng không vùng vẫy nữa.

Kỳ lân đen không hề thả móng trước đang đè con chồn ra, nó nâng móng trước khác lên, móng vuốt sắc bén lộ ra rồi bổ mạnh xuống dưới, máu tươi lập tức văng ra khắp nơi, đầu của con chồn bị nó chặt rơi.

Con chồn chết rồi, binh đoàn người giấy ở chung quanh tạm ngừng động tác một lát, ngay sau đó, chúng nó đột nhiên mất khống chế rồi biến thành giấy đỏ nhẹ bẫng tung bay rơi trên đất.

Cả người kỳ lân đen đều là vết thương chồng chất lên nhau, bởi vì quá nhiều người giấy, mặc dù vảy của nó cứng, nhưng có mấy chỗ vẫn bị chém trúng. Trên người nó có rất nhiều máu, có của nó, cũng có của con chồn, nhưng nó không thèm để ý tới việc này.

Nó nhanh chóng chạy như điên, chợt xông về phía cổng lớn của thành phố ma quỷ!

Một tiếng “ầm” vang lên, kết giới của thành phố ma quỷ vốn đã bị Sở Minh Giai xé ra một vết, kỳ lân đen mới tông vào là kết giới của thành phố ma quỷ lập tức rách tung tóe.

Kỳ lân đen nhìn thấy Sở Minh Giai hoàn hảo và không hao tổn gì đứng ở đó thì lập tức thở phào, nó bỗng nhiên mất thăng bằng, chân trước của nó mềm nhũn quỳ xuống đất.

Sở Minh Giai nhìn kỳ lân đen bị thương khắp người mà không nói gì, cô sải bước xông lên trước, giang hai cánh tay ra ôm lấy kỳ lân đen!

Kỳ lân đen giống như một chú chó to xác bị thuần phục, lúc này ngoan ngoãn để Sở Minh Giai ôm, sát khí ngưng tụ trên người được thu lại sạch sẽ, để lộ lớp vảy phát sáng, trơn mượt và xinh đẹp.

Sở Minh Giai dịu dàng v**t v* lớp lông cổ của nó một lát, khẽ nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”

Sở Minh Giai không có nhà. Bây giờ, cô cũng không định quay về nhà họ Hàn nữa, Giang Mãnh đã lang thang trong nhân gian được một ngàn năm, không có chỗ ở cố định, bây giờ đã thuê nhà rồi, nhưng anh không hề xem chỗ đó là nhà mình.

Lúc này, Sở Minh Giai nói là phải về nhà, trong lòng hai người ăn ý biết là đối với bọn họ chỉ có một ngôi nhà thôi, đó là ngôi đền thần mà bọn họ cùng sinh sống với nhau ngàn năm trước.

Mặc dù bây giờ đền thần bị người ta gọi là đền ma, bên trong rất lâu không được cúng bái, rất hiếm vết người, không có cách nào để cho con người sống được, nhưng vào giờ phút này, hai người bọn họ chỉ muốn lẳng lặng quay về một lát mà thôi.

Kỳ lân đen im lặng cõng Sở Minh Giai. Sở Minh Giai nhìn thi thể của con chồn, nhìn người giấy màu đỏ trải rộng khắp vùng núi hoang vu, vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, đuổi theo sự kiện mượn vận cho đến chỗ này, thật ra đã không có gì đáng để tiếp tục nữa.

Bởi vì cô đã có câu trả lời.

Lúc quay lại ngôi đền thần đổ nát, kỳ lân đen hết sức mệt mỏi thả Sở Minh Giai ở trong đền thần, còn mình thì đi ra cửa nằm xuống.

Mặc dù bị thương khắp người, nhưng nó vẫn không quên phải bảo vệ Sơn Thần.

Sở Minh Giai ngồi bên cạnh nó, dựa nghiêng vào bụng kỳ lân đen, cô khẽ nói: “Trước kia tôi từng nói là vảy của cậu cứng quá, lạnh quá, dựa vào không thoải mái, cho nên từ lúc đó, cậu không thường biến về nguyên hình nữa.”

Đôi mắt xanh biển của kỳ lân đen chột dạ lóe sáng, nó hơi cúi đầu, không dám nhìn Sở Minh Giai.

Qua một lát, Sở Minh Giai mới thở dài: “Có phải cậu không thể biến về lại hình người không?”

Kỳ lân đen vẫn không nói chuyện.

Thật ra anh đã sớm không có cách nào tự khống chế được nữa, ở trong thời gian một ngàn năm qua, anh không chỉ mất một nửa thần lực mà Sơn Thần cho anh, thậm chí anh cũng sắp tiêu hết linh lực của mình rồi.

Bây giờ, anh không thể biến thành hình người mà chỉ là một con dã thú mà thôi. Anh thậm chí còn không thể xuất hiện ở trước mặt người khác, bởi vì đối với loài người bây giờ mà nói, hình thù của anh quả thực quá mức thần kỳ, có khi còn dẫn đến rất nhiều phiền phức.

Dù là thần linh hay là yêu ma, một khi mất đi và hao hết linh lực thì cũng chỉ có thể đi vào trong núi sâu rừng hoang rồi tìm một sơn động, sau đó chìm vào giấc ngủ say.

Sở Minh Giai khẽ nói: “Cậu không thể ngủ say, tôi vừa thức tỉnh, cậu đã đi ngủ, thế này có hợp lý không?”

Kỳ lân đen bị nói trúng tim đen, không khỏi chột dạ.

Anh rất nhanh lấy đuôi nhẹ nhàng trấn an Sở Minh Giai, anh sẽ không ngủ say, bởi vì anh không nỡ bỏ lại Sở Minh Giai một mình.

Trước kia, Sơn Thần đã nói rồi, cô chỉ còn anh mà thôi, anh tuyệt đối không thể bỏ mặc sơn chủ.

Sở Minh Giai gối đầu lên kỳ lân đen rồi nhắm mắt lại, lúc tờ mờ sáng, cô nghỉ ngơi một lát.

Ở trong sáng sớm tinh mơ, cô khẽ nói với vị thần bảo vệ của mình: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cứu cậu, cậu rất nhanh có thể biến về lại Giang Mãnh đẹp trai rồi.”

Kỳ lân đen không hiểu những gì Sở Minh Giai nói, nhưng Sở Minh Giai nhanh chóng sử dụng hành động để nói với anh.

Ngay lúc mặt trời mới dâng lên, Sở Minh Giai đứng lên nói với kỳ lân đen: “Cậu biết chuyện mà tôi hối hận nhất lúc bị nhốt trong kết giới là gì không?”

Kỳ lân đen ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai đưa tay phải ra rồi cười nói: “Đó chính là vậy mà tôi không lập khế ước với cậu.”

Bất kể là khế ước chủ tớ, khế ước thầy trò hay là một cái gì khác đi nữa, vậy mà cô và Giang Mãnh không hề được ràng buộc vào nhau.

Rõ ràng cô và Giang Mãnh mới là mối quan hệ thân cận nhất kia mà, Giang Mãnh đã làm thần bảo vệ cho cô hơn tám trăm năm.

Sở Minh Giai: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta bôn ba mệt nhọc như vậy, nếu có thể biết là cô ta sớm hơn một chút, thì cậu cũng chẳng cần phải chịu mấy vết thương này.”

Nói xong, trên bàn tay phải của Sở Minh Giai đột nhiên xuất hiện một ký hiệu khế ước, đó chính là khế ước chủ tớ giữa cô và La Tang.

Ban đầu, bọn họ đều bị lừa, đều cho rằng La Tang đã chết.

Cũng tới bây giờ Sở Minh Giai mới nghĩ tới việc này, nếu khế ước vẫn còn, chắc hẳn La Tang không chết mới đúng.

Lúc kỳ lân đen nhìn thấy con dấu khế ước, như chợt hiểu ra chuyện gì đó, nó chợt đứng lên gầm thét một tiếng rồi nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ! La Tang, cô ta...”

Sau khi Sơn Thần mất tích, Giang Mãnh sử dụng đủ loại biện pháp để đi tìm sơn chủ. Lúc ấy, La Tang cũng giúp đỡ, sau này, linh lực của La Tang càng ngày càng yếu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến về lại người giấy.

Bởi vì cô ta là thị nữ coi cửa của Sơn Thần, là người mà Sơn Thần tín nhiệm nhất, thậm chí còn xuất hiện ở bên cạnh Sơn Thần sớm hơn Giang Mãnh, cho nên Giang Mãnh luôn rất tin tưởng La Tang.

Làm người thân cận nhất bên cạnh Sơn Thần, Giang Mãnh không thể trông coi Sơn Thần, nhìn La Tang dần dần hao hết linh lực, Giang Mãnh không cách nào trơ mắt nhìn cô ta chết đi.

Cuối cùng Giang Mãnh đã có cách cứu cô ta.

Cho nên, Giang Mãnh chuyển một nửa thần lực mà Sơn Thần cho anh cho La Tang, La Tang có được một nửa thần lực của Sơn Thần, vốn dĩ có thể thoát khỏi trói buộc đối với người giấy, trở thành bán thần rồi sống tiếp. Nhưng lúc đó La Tang không có biện pháp nào chịu đựng được thần lực to lớn kia, vì vậy, cơ thể nổ tung rồi chết ngay trước mắt Giang Mãnh.

Đây cũng là nguyên nhân Giang Mãnh tin chắc cô ta đã chết, bởi vì việc này, Giang Mãnh đau khổ rất lâu, anh cảm thấy là mình hại chết La Tang.

Song, bây giờ, Sở Minh Giai nói với anh là La Tang chưa chết?

Kỳ lân đen tỏ vẻ khiếp sợ, hoang mang và khó hiểu.

Sở Minh Giai sờ đầu Giang Mãnh để trấn an: “Cô ta có lòng tính kế cậu, cậu mắc lừa cũng là bình thường, chung quy cũng do cậu quá hiền lành.”

Sở Minh Giai: “Ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ cô ta có ý định muốn thay thế tôi.”

Một người giấy sống sót nhờ vào chủ nhân, quỷ hầu đê tiện nhất trong quỷ giới, có một ngày muốn thay thế Sơn Thần. Cô ta không chỉ muốn thôi, thậm chí trải qua ngàn năm, cô ta còn cách cánh cửa thành công một bước chân nữa kìa.
 
Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần
Chương 43



Sở Minh Giai dựa vào kỳ lân đen, nhìn con dấu chủ tớ xuất hiện trong lòng bàn tay mình, nếu cô sớm biết chuyện này đơn giản như vậy, thì đã sớm giải quyết xong xuôi sự kiện mượn vận.

Giang Mãnh cũng không cần theo cô bôn ba, cơ thể vốn không thoải mái, mà còn bị thương nhiều như vậy nữa.

Kỳ lân đen kinh ngạc nhìn con dấu trong lòng bàn tay Sở Minh Giai, yên lặng không nói chuyện.

Anh chính mắt nhìn thấy La Tang biến mất ngay trước mắt anh. La Tang vốn dĩ là người giấy không có trái tim và hồn phách được sơn chủ nhặt về nhà, bởi vì đi theo sơn chủ quá lâu mà được nhang khói thần linh hun đúc, cho nên được khai linh trí, có thể tu luyện, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Người giấy không có hồn phách, máu thịt và trái tim, có tu luyện như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là quỷ hầu tồn tại nhờ vào thần chủ, một khi chủ nhân rời đi, chúng nó nhất định sẽ tan thành mây khói.

Ngay cả bản thân Sở Minh Giai cũng cho rằng là vậy. Dù gì cô cũng đã ngủ say hơn ngàn năm, quỷ hầu của cô biến mất là chuyện bình thường.

Chẳng qua rất hiển nhiên là La Tang quá thông minh. Có lẽ cô ta đã đoán trước được điểm này, cho nên mới lên kế hoạch lừa Giang Mãnh. Sau khi có được một nửa thần lực trên người Giang Mãnh, cô ta lợi dụng thần lực này đến từ Sơn Thần, không chỉ khiến cho bản thân sống tiếp, thậm chí còn mưu toan thay thế Sơn Thần.

Sở Minh Giai nhìn con dấu trong lòng bàn tay: “Chỉ cần khế ước chủ tớ giữa cô ta và Sơn Thần tồn tại mãi, dựa vào một chút thần lực ấy, cô ta có thể sống mãi. Cho nên, cô ta không hại chết tôi, mà khiến cho tôi chìm vào ngủ say.”

Kỳ lân đen nghe thấy vậy thì mở to mắt, không tin được nhìn chằm chằm Sở Minh Giai.

“Sơn chủ, ý của em là sao?”

Kỳ lân đen tức giận đập móng vuốt xuống đất, nổi giận đùng đùng nói: “Sơn chủ, em đợi tôi đi tìm cô ta!”

Sở Minh Giai đè nó lại: “Không cần, cô ta sẽ tự tới thôi.”

Phỏng chừng La Tang cũng không ngờ Sơn Thần đã ngủ say ngàn năm, vì sao còn tỉnh lại được.

Ở trong kế hoạch của cô ta, Sơn Thần nên ngủ say mãi, sau đó, cô ta có khế ước chủ tớ với Sơn Thần, đồng thời lại có một nửa thần lực của Sơn Thần, có thể hoàn mỹ thay thế Sơn Thần.

Nhưng chung quy người giấy không có căn cơ, mặc dù khế ước tồn tại, cô ta có một nửa thần lực của sơn chủ, còn có thể triệu hồi quỷ quái trong thời đại linh lực ngày càng mỏng manh.

Nhưng linh mạch của núi sông cũng có một ngày bị tiêu hao hết, huống chi cô ta là một người giấy?

Muốn tu thành chính quả, lại muốn né tránh trời phạt, La Tang nghĩ ra phương pháp thuận tiện nhất và nhanh nhất, đó là mượn vận.

Mượn người phàm có khí vận ngập trời để giúp mình tu hành.

Sở Minh Giai thở dài: “Khó trách tôi ngủ say ngàn năm rồi tỉnh dậy ở trong một thân thể người phàm, thậm chí linh mạch của Kỳ Sơn cũng sắp khô cạn, đây là đạo trời trừng phạt tôi.”

Quỷ hầu của cô làm ra những chuyện này, cô là thần chủ mà cũng cảm thấy trừng phạt này hơi nhẹ.

Sở Minh Giai v**t v* đầu kỳ lân đen để trấn an, thấp giọng nói với nó: “Chỉ cần tôi tiếp xúc khế ước, cô ta sẽ xuất hiện. Cô ta luôn tránh chúng ta, không phải là sợ bị tôi biết sao?”

Sở Minh Giai nói xong thì hơi thu lòng bàn tay lại, hiển nhiên chuẩn bị tiếp xúc khế ước chủ tớ.

Khế ước vừa đứt, La Tang sẽ quay về làm người giấy, cô ta không giữ được thần lực nữa, khí vận bị mượn cũng sẽ trở thành tội lỗi mà cô ta không cách nào gánh nổi.

Ngay lúc này, ánh mặt trời tờ mờ sáng một lần nữa bị mây đen bao trùm, giữa núi đột nhiên có gió lốc nổi lên, vụn cỏ cây trong núi rừng tung bay. Dù kỳ lân đen bị thương khắp người, lúc này cũng lập tức đứng lên chắn trước Sở Minh Giai.

Đôi mắt xanh đen của nó nhìn chằm chằm một hướng khác, lông trên cổ phồng lên.

Nó cảm nhận được hơi thở tương tự như hơi thở của sơn chủ, nếu không phải Sơn Thần đứng ngay bên cạnh mình, ngay cả nó cũng sẽ hiểu lầm là sơn chủ đến rồi.

Sở Minh Giai vỗ vỗ kỳ lân đen để trấn an, cô mỉm cười nhìn ra chỗ không xa: “Lần này không trốn nữa à?”

Không lâu sau, một người người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài xanh đen đi ra khỏi làn sương trắng đậm.

Da thịt cô ta trắng nõn, tóc rất dài, ngũ quan tinh xảo, nhìn kỹ lại thì giống Sở Minh Giai sáu bảy phần.

Ánh mắt đầu tiên Sở Minh Giai nhìn thấy La Tang, sắc mặt chợt lạnh lùng.

Người giấy không có dung mạo của mình, dung mạo của bọn chúng đều là từng nét bút mà chủ nhân vẽ lên.

Lúc Sở Minh Giai mới nhặt người giấy về, nhìn thấy cả người nó bẩn thỉu, vì vậy, cô một lần nữa lấy bút vẽ màu sắc, vẽ gương mặt cho nó. Lúc ấy, cô một mình trông coi Kỳ Sơn, cũng không có người khác để bắt chước, cho nên, ngũ quan cô vẽ cho người giấy ít nhiều gì cũng hơi giống mình.

Nhưng cô chỉ vẽ bừa mà không hề khéo léo, rất hiển nhiên không biết bản thân La Tang đã sửa bao nhiêu lần.

Quần áo La Tang mặc trên người vẫn là quần áo của phụ nữ thời cổ, kiểu dáng tay áo bào rộng màu xanh đen. Ngàn năm trước, Sở Minh Giai rất thích mặc kiểu này.

Cũng bởi vì cô thích màu xanh đen, cho nên lúc gặp kỳ lân nhỏ mới bị đôi mắt của kỳ lân hấp dẫn, mà dẫn kỳ lân về rồi, lúc kỳ lân tu thành hình người, cô đặt tên cho anh là Giang Mãnh.

La Tang làm vậy thì đúng là học được hết mọi thứ của Sơn Thần.

La Tang đứng ở chỗ cách Sở Minh Giai năm sáu mét, hồi hộp nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ, cô về rồi.”

Sở Minh Giai nhìn cô ta mà không nói chuyện, chẳng qua là con dấu khế ước vẫn còn trong lòng bàn tay, chỉ cần cô bằng lòng là có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.

La Tang sốt ruột, cô ta đáng thương nhìn Sở Minh Giai. Nếu không phải bởi vì không có nước mắt, có lẽ lúc này cô ta đã làm bộ khóc lóc: “Sơn chủ, tôi và Giang Mãnh cùng tìm cô hơn ngàn năm, cô vừa về là không cần tôi nữa sao? Rốt cuộc La Tang đã làm sai chỗ nào?”

Sở Minh Giai chán ghét nhìn cô ta: “Cô làm sai chỗ nào? Cô đang hỏi tôi?”

Sở Minh Giai xụ mặt: “Không phải bây giờ cô là Sơn Thần? Còn có gì mà thần linh không biết?”

La Tang tỏ vẻ kính cẩn, ngoan ngoãn cúi thấp đầu: “Sơn chủ, tôi không phủ nhận quả thật tôi đã phạm điều cấm, tạo ra tội lỗi mượn vận, nhưng mọi chuyện mà tôi làm đều là vì sơn chủ cô đấy thôi. Cô đột nhiên biến mất, tôi rất lo lắng, nếu tôi chết rồi, ai đi tìm cô đây? Ai còn nhớ cô nữa? Sơn chủ? Sau khi cô đi rồi, Kỳ Sơn gặp đại loạn. Lúc này, nếu không có một Sơn Thần khác ra mặt trấn thủ, chắc chắc Kỳ Sơn đã bị kẻ khác chiếm mất rồi. Sơn chủ, những chuyện tôi làm đều là vì trông coi Kỳ Sơn giúp cô.”

La Tang khẩn thiết nhìn Sở Minh Giai: “Cô coi trọng Kỳ Sơn nhất, đi theo cô mấy trăm năm, tôi hiểu cô nhất. Chỉ cần Kỳ Sơn không sụp đổ, sớm muộn cũng có một ngày, cô nhất định sẽ quay về. Cho nên, dẫu thế nào đi nữa, tôi cũng không thể ngã xuống được.”

La Tang nói xong thì quỳ ở trước mặt Sở Minh Giai, cô ta tha thiết giải thích, hình như cũng rất có lý.

Nhưng Sở Minh Giai lắc đầu.

Sở Minh Giai nhìn cô ta: “Không, cô không vì tôi, càng không phải vì Kỳ Sơn, cô vì bản thân cô thôi. La Tang, chẳng lẽ tôi không dạy cô dám làm dám chịu sao? Sao ra vẻ oai phong, đóng giả thần linh ở trước mặt thuộc hạ của mình, đến bên tôi lại chỉ biết là xin tha thôi vậy?”

La Tang mím môi nắm tay thật chặt, hốc mắt đỏ hoe nhìn Sở Minh Giai, sau đó, lại nhìn Giang Mãnh: “Vì sao sơn chủ không tin tôi, mà lại tin Giang Mãnh? Sơn chủ, thần lực của tôi là Giang Mãnh cho đấy, ban đầu cũng là cậu ta bảo tôi trông coi Kỳ Sơn!”

Sở Minh Giai: “...”

Kỳ lân đen vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, quả thật là anh làm mất thần lực mà sơn chủ cho, cũng là anh bảo La Tang trông coi Kỳ Sơn, nhưng nếu anh sớm biết La Tang sẽ tổn thương sơn chủ, chỉ sợ anh đã sớm lấy móng vuốt đạp chết La Tang.

Sở Minh Giai không muốn nói nhiều, vào giờ phút này, cô mệt mỏi thật rồi.

Mặc kệ La Tang nói gì đi nữa, cô sẽ không tin nữa. Chỉ là một quỷ hầu bằng giấy, để cho đối phương khai linh trí, thậm chí làm xằng làm bậy hơn một ngàn năm ở trên thế gian, như vậy đã đủ rồi.

Tội lỗi mà La Tang tạo ra, không tan thành mây khói thì không trả hết được.

Sở Minh Giai nhìn cô ta: “Nếu cô đã nhận tôi là sơn chủ, vậy thì tội lỗi mà cô phạm phải, tôi và cô cùng nhau gánh vác. Bây giờ, cô nên đi rồi, La Tang.”

Sở Minh Giai siết chặt con dấu khế ước đỏ rực, vẻ mặt phức tạp nhìn La Tang. Nói không thất vọng và đau khỏ là giả, dù sao cũng là quỷ hầu mà cô tự tay nhặt về, tự tay vẽ mặt, còn lập khế ước mấy trăm năm.

Nhưng nếu nói lúc này có không nỡ hay không, thì lại là không.

Có lẽ chuyện này vốn là lỗi của Sở Minh Giai. Cô sai ở chỗ không nên để cho một người giấy không có ba hồn sáu phách, không vào lục đạo luân hồi khai linh trí.

La Tang lập tức mở to mắt, cô ta đau khổ thét chói tai: “Sơn chủ! Cô nhẫn tâm vậy! Cô thật sự muốn tự tay giết tôi?”

La Tang đứng lên, cuồng phong trong núi gào thét, mây đen dày đặc, thậm chí mưa như trút nước.

Nghiệp chướng trên người La Tang quá nhiều, vừa xuất hiện đã khiến cho trời đất có hiện tượng kỳ lạ.

Một khi khế ước chủ tớ biến mất, La Tang sẽ biến thành người giấy không có chủ nhân, thành quả tu hành lập tức tan hết.

Hốc mắt La Tang đỏ hoe, cô ta không ngờ có một ngày sơn chủ sẽ tỉnh dậy. Trong khoảng thời gian này, cô ta trốn đông trốn tây là không muốn khiến cho Sở Minh Giai phát hiện cô ta tồn tại, kết quả cô ta vẫn không thể trốn thoát.

Vẫn bị phát hiện.

La Tang oán hận nhìn chằm chằm Sở Minh Giai: “Sơn chủ, cô thật sự muốn giết La Tang? Cái tên La Tang là cô đặt, dung mạo và cơ thể cũng là cô cho, cô cho tôi sinh mạng, cho tôi trí khôn, còn dạy tôi tu hành, vậy mà vào lúc này, cô muốn giết tôi? Sơn chủ, cô không thể đối xử với tôi như vậy được!”

Vẻ mặt Sở Minh Giai hờ hững, không hề xúc động: “Cô vốn không nên tồn tại ở trên thế gian này. Quỷ hầu của âm phủ nên ngoan ngoãn ở trong âm phủ, sai lầm lớn nhất của cô chính là muốn làm gì thì làm nấy trên nhân gian lúc tôi ngủ say, thậm chí còn gài bẫy Giang Mãnh.”

Ánh mắt Sở Minh Giai lạnh lẽo hơn: “Giang Mãnh là thần bảo vệ của tôi, vả lại, vậy mà muốn mượn khí vận của cậu ấy, khiến cho cậu ấy trở thành tâm trận của cô. Tốt xấu gì hai người cũng sớm chiều ở cạnh nhau mấy trăm năm...”

Sở Minh Giai thở dài, cô quên mất người giấy không có ba hồn bảy phách, dĩ nhiên là không có tình cảm và trái tim. Đối với La Tang mà nói, có lẽ người thân thiết ở bên cạnh chỉ được suy tính bởi độ cao thấp của giá trị lợi dụng.

“La Tang, sống thêm một ngàn năm qua, cũng đủ rồi, về đi.”

Sở Minh Giai nói xong thì lập tức giải trừ con dấu khế ước trong lòng bàn tay.

Mà ngay lúc này, La Tang biết rõ Sở Minh Giai sẽ không bỏ qua cho mình, đột nhiên gào lên một cách bén nhọn, cuồng phong ở xung quanh nổi dậy, mưa như trút nước đổ xuống. Vào khoảnh khắc khế ước được giải trừ, sát khí màu đen trên người La Tang lập tức bọc lấy khí vận ngập trời, chợt lao ra khỏi cơ thể cô ta, màu đen và màu vàng dây dưa trên không trung tạo thành một cơn bão lớn xông về phía Sở Minh Giai.

Con ngươi của kỳ lân đen co lại: “Sơn chủ, cô ta muốn tự nổ!”

Động tác nhanh hơn âm thanh, kỳ lân đen lập tức nhào tới Sở Minh Giai, dùng cơ thể cứng mà rộng của mình kỹ lưỡng che chắn cho Sở Minh Giai.

Sơn Thần không sợ kiểu tự nổ lấy mạng đổi mạng, nhưng Sở Minh Giai chỉ là thể xác phàm tục, căn bản không thể chịu đựng được.

Một tiếng “ầm” vang lên, chỗ sâu trong Kỳ Sơn phát ra một tiếng chấn động như sấm lớn. Chỗ sâu ngọn núi bị bổ ra một cái hố to, xung quanh bị sương dày bao phủ, đá vụn bay loạn xạ.

Lúc kỳ lân đen bảo vệ cho Sở Minh Giai, bị lực công kích to lớn đánh trúng rồi văng ra mấy chục mét, một mảng lớn vảy sau lưng bị rụng mất, da thịt chảy máu đầm đìa. Cho dù là như vậy, nó vẫn kỹ lưỡng bảo vệ cho Sở Minh Giai, cúi đầu và mặt đầy máu nhìn Sở Minh Giai ở dưới người: “Sơn chủ, em không sao chứ?”

Sở Minh Giai bị té rất đau, cánh tay và chân hình như đã bị thương, nhưng rất hiển nhiên là kỳ lân đen bị thương nghiêm trọng hơn, cô lắc đầu: “Không sao.”

Nói xong, Sở Minh Giai cựa quậy đứng lên từ dưới đất, cầm một cây gậy gỗ lên đi tới cái hố to.

La Tang là quỷ hầu, cô ta không có cách nào thoát khỏi Sở Minh Giai. Chỉ cần Sở Minh Giai tiếp xúc khế ước chủ tớ, sinh mạng của La Tang sẽ không thể tiếp tục nữa.

Nhưng mấy nguyên tắc này chỉ nhằm vào quỷ hầu thông thường, đối với La Tang đã khai linh trí rồi giả làm thần linh mà nói thì chưa chắc sẽ có tác dụng.

Kỳ lân đen nhìn thấy Sở Minh Giai đi tới cái hố sâu, lập tức khập khiễng đi theo: “Sơn chủ, để tôi đi theo em đi.”

Sở Minh Giai không từ chối, cô đi tới hố sâu rồi nhìn xung quanh, đột nhiên cầm gậy cắm mạnh vào một vị trí, một tiếng “soạt” vang lên, một trận pháp đổi vị trí bị ẩn giấu trong bùn đất bị cô phá giải.

Lúc này, trên gương mặt của Sở Minh Giai mới có nụ cười mỉm, cô chậm rãi đi tới đáy hố, một người giấy quả nhiên đang lẳng lặng nằm trong tâm trận của trận pháp.

Người giấy dính bùn đất, ngũ quan được miêu tả rất tinh xảo, thuốc màu được sử dụng cũng vô cùng tươi đẹp.

Chiếc váy trên người vẫn là màu xanh đen giống với màu sắc của kỳ lân đen.

Sở Minh Giai đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống người giấy: “Đã lúc này rồi, cô còn muốn trốn?”

Kỳ lân đen khó hiểu hỏi: “Sơn chủ, cô ta đã không có chủ nhân, chỉ là một người giấy bình thường mà thôi, có thể trốn đi đâu được?”

Sở Minh Giai lấy gậy đâm vào cổ của người giấy rồi khẽ nói: “Thần lực của cô ta quay về trong cơ thể của tôi, khí vận của cô ta quay về trong cơ thể của từng người phàm, nhưng linh trí của cô ta là của chính cô ta. Đừng nhìn bây giờ cô ta chỉ là một người giấy không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện, nhưng linh trí của cô ta còn đó. Chỉ cần cô ta bỏ chạy khỏi chỗ này, để cho tâm phúc của mình lập khế ước chủ tớ với cô ta, cô ta sẽ có thể sống lại.”

Người giấy là quỷ hầu của cõi âm, có thể lập khế ước chủ tớ với quỷ quái, khế ước vừa được lập, bọn chúng sẽ có thể đi lại ở trong sáu cõi.

Sở Minh Giai cười khẩy: “Cô ta lấy cái chết giả để lừa cậu một lần thì cho rằng có thể sử dụng chiêu trò giống vậy để lừa tôi.”

Sở Minh Giai nói xong thì lấy gậy đâm vào người giấy mấy cái nữa, nghiệp hỏa màu xanh lá của cõi âm đột nhiên dấy lên trên ngón tay cô.

Sở Minh Giai: “Nếu trời còn chưa phạt, hãy để tôi thanh lý môn hộ (*) trước.”

(*) Thanh lý môn hộ ý chỉ đuổi kẻ phá hoại trong đoàn thể ra bên ngoài hoặc xử phạt người không tuân theo kỷ luật trong đoàn thể.

Nói xong, Sở Minh Giai dùng lửa đốt người giấy.

Đốt được một lúc, tiếng thét chói tai mà thê lương trên người người giấy vang lên.

Sở Minh Giai lạnh nhạt đứng ở bên cạnh nhìn, từ đầu đến cuối không nói một câu.

Qua rất lâu, Sở Minh Giai mới khẽ nói với kỳ lân đen: “Đã không phải là dáng vẻ ban đầu tôi vẽ nữa rồi, phối màu xấu thật.”

Kỳ lân đen không nói chuyện, ở trong tiếng thét chói tai của người giấy, nghiệp hỏa dần dần cháy hết.

Mà một tiếng “ầm” vang lên giữa không trung, sấm chớp rền vang, kỳ lân đen dẫn Sở Minh Giai nhanh chóng bỏ chạy.

Vào khoảnh khắc bọn họ rời đi, một tia chớp màu vàng đánh xuống, người giấy hóa thành tro bụi, ở trong cơn mưa to gió dữ, lửa trời ở trên đống tro bụi của người giấy một lần nữa hừng hực cháy lên.

Kỳ lân đen nuốt nước miếng khẽ nói: “Sơn chủ, trời phạt rồi.”

Sở Minh Giai sờ đầu kỳ lân đen để trấn an: “Không sao, đừng sợ.”

Kỳ lân đen không sợ, nó lo lắng tội lỗi mà quỷ hầu của Sở Minh Giai tạo ra sẽ đánh trả lên trên người sơn chủ, nhưng lúc này sơn chủ đã bị phạt biến thành người phàm, anh nghĩ là chắc hẳn đạo trời sẽ không làm khó sơn chủ nữa, đúng không?
 
Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần
Chương 44: Hoàn



Đám người Hàn Cẩn Phong đợi ở trong chỗ sâu Kỳ Sơn một đêm. Ban đầu, mấy người đều rất sợ hãi và căng thẳng ngồi gần nhang kính thần linh mà Sở Minh Giai để lại, cùng với đủ loại bùa hộ mệnh.

Sau đó, trời lạnh, bọn họ còn chưa thở phào thì mây đen che đỉnh, mưa như trút nước, bốn người rất chật vật.

May mà trời sáng, Hàn Cẩn Phong nhận được cuộc gọi của trợ lý. Trợ lý nói với anh ấy là Hàn Phong Thần đã tỉnh lại, mọi chuyện bình thường, nhưng la lối đòi đi tìm mẹ của cậu.

Hàn Cẩn Phong ngồi xổm dưới tàu lá chuối của hai ông bác do vệ sĩ cầm, cầm điện thoại di động nghe cuộc gọi của trợ lý. Vốn dĩ còn rất vui vẻ bởi vì Hàn Phong Thần đã tỉnh lại, nhưng nghe thấy lời nói này thì sắc mặt anh ấy lập tức lạnh lùng.

Hàn Cẩn Phong xụ mặt: “Tìm mẹ nó? Nó nói?”

Trợ lý vội lau mồ hôi lạnh trên mặt, căng thẳng nói: “Thật ạ, tổng giám đốc Hàn, cần tôi đưa điện thoại cho cậu chủ không?”

Anh ta xoay đầu lại, cậu chủ của anh ta đã lao ra cửa lớn, la lối bảo người ta mau lái xe.

Trợ lý chạy qua, lau mồ hôi rồi đưa điện thoại di động cho Hàn Phong Thần: “Thiếu gia, tổng giám đốc Hàn gọi.”

Hàn Phong Thần bực bội nghe điện thoại: “Cha già, cha ở đâu? Lúc này, chắc hẳn cha nên đi tìm mẹ con đi chứ!”

Âm thanh lạnh như băng của Hàn Cẩn Phong truyền đến: “Mẹ con?”

Hàn Phong Thần cơ trí, lập tức sửa miệng: “Mẹ kế, Sở đại sư á, chị Sở của con. Bây giờ, chị ấy gặp nguy hiểm ở trong Kỳ Sơn, thôi vậy, con không nói rõ với ba được, bây giờ con đến đó ngay!”

Hàn Cẩn Phong vừa nghe nói là Sở Minh Giai, lúc này sắc mặt mới dịu lại. Anh ấy nhìn về phía chỗ sâu trong Kỳ Sơn, lòng cũng rất lo lắng: “Con chậm một chút đã, cha ở trong Kỳ Sơn, chắc hẳn cô ấy sẽ không sao đâu.”

Nếu cô có thể cứu được Hàn Phong Thần, như vậy anh ấy tin tưởng thực lực của Sở Minh Giai.

Mãi cho đến mười hai giờ trưa, cơn mưa như trút nước ở Kỳ Sơn mới tạnh. Mưa to nên không dễ lên núi, hai ông bác phiền muộn nói: “Thế này thì làm sao đây, chúng ta không đi xuống dưới được rồi.”

Lúc thời tiết quang đãng, đi lên núi thần và rừng hoang đã rất khó khăn, huống chi còn là mưa như trút nước?

Lúc này phải hô hoán đội cứu viện đến mới được.

Hàn Cẩn Phong gọi điện thoại, máy bay trực thăng lái thẳng đến đây.

Anh ấy đưa hai ông bác xuống núi, cảm ơn bọn họ hậu hĩnh, sau đó ở trong núi tìm kiếm Sở Minh Giai và Giang Mãnh.

Bọn họ rất nhanh nhìn thấy Sở Minh Giai ở trong đền ma ở sâu trong Kỳ Sơn.

Từ khi thu hồi một nửa thần lực của La Tang, Sở Minh Giai vẫn truyền nó cho Giang Mãnh.

Kỳ lân đen có được một nửa thần lực, rốt cuộc khôi phục hình người.

Nhưng trên người Giang Mãnh bị thương quá nặng, Sở Minh Giai muốn đưa anh đến bệnh viện. Chỉ nhờ vào việc tự lành là không được, dù sao thì Giang Mãnh bị thương quá nặng, mượn nhờ y học hiện đại thì không có gì là không tốt.

Người của Hàn Cẩn Phong đưa Sở Minh Giai và Giang Mãnh đến bệnh viện. Lúc ở trên máy bay, Hàn Cẩn Phong nhìn thấy vết thương chồng chất trên người Giang Mãnh, cùng với vết bẩn khắp người Sở Minh Giai, áy náy lại cảm động nói: “Tiểu Sở, hai người là ân nhân của nhà họ Hàn bọn tôi. Tôi không biết nên báo đáp em thế nào, trừ một phần trong bản hợp đồng, tôi còn sẽ cảm ơn em thêm nữa. Nếu có gì cần tôi giúp, em cứ việc nói ra.”

Hàn Cẩn Phong cảm thấy có lẽ người giống Sở Minh Giai không cần sự giúp đỡ của anh ấy. Cho dù anh ấy có thể cho đối phương rất nhiều tiền, nhưng đối phương chưa chắc sẽ để ý tới tiền.

Nhưng Sở Minh Giai có ơn cứu mạng Hàn Phong Thần, mặc dù trong đó đã xảy ra chuyện gì, Hàn Cẩn Phong không biết, nhưng cũng không quan trọng, anh ấy tin tưởng Sở Minh Giai.

Trong tiềm thức, anh ấy cảm thấy Sở Minh Giai đáng tin, là một người ngay thẳng.

Sở Minh Giai nhìn vết thương chồng chất trên người Giang Mãnh với ánh mắt dịu dàng: “Nếu đã như vậy, tôi có một yêu cầu.”

Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai: “Em nói đi.”

Sở Minh Giai: “Nghe nói Kỳ Sơn thuộc khu du lịch, được nước nhà quản lý, vậy thì không biết giá nhà trong thành phố và thị trấn ở chung quanh ra sao. Nhà họ Hàn có bất động sản không?”

Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai với vẻ hiểu rõ: “Tiểu Sở, em muốn định cư gần Kỳ Sơn?”

Sở Minh Giai gật đầu, cô ngồi trong trực thăng nhìn xuống dãy núi Kỳ Sơn nối liền nhau, bàn tay luôn nắm lấy tay Giang Mãnh: “Bọn tôi thích chỗ này.”

Cô nói là bọn tôi, Hàn Cẩn Phong nhìn Giang Mãnh, trong lòng đã hiểu mối quan hệ của bọn họ.

Vì vậy, Hàn Cẩn Phong gật đầu: “Có chứ, Hàn thị có một trang viên khách sạn trong khu cảnh quan Kỳ Sơn. Bây giờ, tôi sẽ cho người chuẩn bị thủ tục chuyển nhượng, đến lúc đó, em ký tên là được.”

Lúc này, Sở Minh Giai mới cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn, vậy tôi không khách sáo mà nhận nó nhé.”

Trang viên của nhà họ Hàn ở gần khu cảnh quan Kỳ Sơn, rất gần Kỳ Sơn, thậm chí còn có xe cáp.

Lúc trước, khu cảnh quan Kỳ Sơn rất nổi tiếng, sau này xảy ra sự kiện có ma, mấy năm qua, mới dần dần vắng vẻ.

Nhưng bây giờ, tai họa tại Kỳ Sơn đã bị Sở Minh Giai xử lý, sau này, Kỳ Sơn sẽ dần dần sống lại.

Sở Minh Giai muốn cùng Giang Mãnh trông giữ Kỳ Sơn. Kỳ Sơn là gốc rễ của bọn họ.

*

Hai ngày sau, ở trong bệnh viện, rốt cuộc Giang Mãnh cũng tỉnh lại. Vết thương ngoài da khép lại nhanh chóng, nhờ vào y học cộng thêm năng lực tự lành nghịch thiên của anh, bác sĩ vốn đề nghị anh nằm viện một tuần để quan sát, kết quả ngày thứ hai đã cho anh xuất viện.

Hai ngày qua, Sở Minh Giai và Hàn Cẩn Phong đi ly hôn, huỷ bỏ hợp đồng kết hôn.

Hàn Cẩn Phong làm theo điều khoản đã đặt ra trong hợp đồng, lại nhân lên mười lần mà chuyển tiền cho Sở Minh Giai.

Đã nói là năm triệu, anh ta chuyển cho Sở Minh Giai năm chục triệu mà không dám chuyển nhiều hơn, sợ Sở Minh Giai không muốn lấy.

Anh ấy còn cho Sở Minh Giai một căn biệt thự ở trong thành phố, một tòa nhà làm việc. Sau này, Sở Minh Giai chỉ cần nằm thu tiền thuê nhà cũng đủ ăn tiêu mấy đời.

Sở Minh Giai không từ chối mà nhận lấy hết.

Người của huyền môn chủ yếu phải tự nguyện.

Nếu Hàn Cẩn Phong cảm thấy con trai của mình chỉ đáng giá một trang viên trong khu vực phong cảnh Kỳ Sơn, vậy Sở Minh Giai sẽ nhận trang viên này.

Nhưng nếu Hàn Cẩn Phong cảm thấy con trai của mình đáng giá nhiều hơn nữa, vậy vì sao Sở Minh Giai không nhận?

Cô nhìn thấy Hàn Phong Thần vội vàng chạy tới bệnh viện, âm thầm nghĩ là số kiếp của thái tử Hàn thị cuồn cuộn ngất trời, tính mạng đáng tiền thật đấy.

Hốc mắt Hàn Phong Thần đỏ hoe, cậu vọt tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ: “Hai người, hai người...”

Lời còn chưa nói ra, nước mắt của Hàn Phong Thần đã chảy xuống trước.

Hàn Cẩn Phong chau mày: “Sao thế?”

Một đứa con trai mà khóc sướt mướt thì ra thể thống gì nữa.

Hàn Phong Thần tức giận nói: “Hai người ly hôn mà không thèm nói với con! Hàn Cẩn Phong, cha có phải đàn ông không hả?! Vợ mình mà cũng không giữ được! Để cho tên đàn ông ất ơ nào đấy cướp đi rồi kìa!”

Hàn Cẩn Phong: “...”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai hắng giọng, mỉm cười nói: “Tôi vào trong xem thử Giang Mãnh đã, hai người trò chuyện đi.”

Nói xong, Sở Minh Giai vội vàng trốn vào trong phòng bệnh.

Ngoài cửa, hai cha con đang cãi vã, hơn nửa đều là Hàn Phong Thần mắng cha già làm người ta thất vọng, vô dụng các thứ.

Cậu vất vả lắm mới chấp nhận bà mẹ kế này, hơn nữa, còn rất thích Sở Minh Giai, kết quả là cha cậu và người ta lại ly hôn!

A a a a a, Hàn Phong Thần đúng là sắp tức chết rồi! Cha già của cậu có tiền có nhan sắc có vóc dáng, rốt cuộc là có chỗ nào không bằng tên Giang Mãnh u ám ít nói, thậm chí còn có chút thô bạo kia chứ?

Sở Minh Giai đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Giang Mãnh đã thức ngồi tựa vào đầu giường, trên người quấn băng vải lớn nhỏ, ngay cả trên đầu cũng bị băng một vòng.

Sở Minh Giai cười nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Giang Mãnh gật đầu: “Sơn chủ, em, thủ tục giữa hai người, đã làm xong rồi?”

Giang Mãnh hỏi mà có chút dè đặt, anh không dám tin sơn chủ và Hàn Cẩn Phong đã ly hôn.

Sở Minh Giai gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, nhưng nhà họ Hàn cho em rất nhiều tiền, còn rất nhiều nhà nữa. Chúng mình có nhà rồi, Giang Mãnh.”

Nghe được chuyện này, Giang Mãnh đột nhiên không vui, anh xụ mặt, khẽ nói: “Sơn chủ, chúng mình không cần tiền của anh ta. Anh có tiền, tất cả của anh đều cho em hết.”

Mặc dù Giang Mãnh sống trong nhân gian không dễ dàng, thậm chí bởi vì khí vận bị La Tang phá hư, cho nên sống rất khó khăn, nhưng lêu lổng trong nhân gian hơn ngàn năm, tiền gửi ngân hàng nho nhỏ vẫn phải có.

Anh mở điện thoại di động ra, mở mấy phần mềm ngân hàng ra, cho Sở Minh Giai xem tiền gửi ngân hàng của anh: “Sơn chủ, anh cũng có thể mua nhà cho em.”

Trước kia, anhkhông mua nhà là vì nghĩ rằng anh phải đi tìm tung tích của sơn chủ trong nhân gian, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dừng lại ở đâu cả.

Nhưng anh luôn kiên trì gửi tiền, bởi vì nghĩ thế gian thay đổi quá nhanh, anh lo lắng sơn chủ không sống tốt ở trong thế giới này.

Sở Minh Giai xem tiền gửi ngân hàng của Giang Mãnh, bất ngờ nhướng mày: “Hử? Anh có tiền gửi ngân hàng, chín con số? Không dễ à nha.”

Giang Mãnh ngượng ngùng sắp xếp chăn đệm, khẽ nói: “Tất cả đều là tiết kiệm cho sơn chủ.”

Sở Minh Giai vui vẻ gật đầu: “Được, em sẽ nhận nó.”

Chuyện của Kỳ Sơn đã được giải quyết, Sở Minh Giai không muốn tham gia chương trình livestream nữa. Cô muốn ở cạnh Giang Mãnh để bồi bổ anh cho thật tốt, vì vậy, chương trình lại phối hợp một vị đại sư khác cho Hàn Phong Thần.

Nhưng bởi vì Sở Minh Giai rời đi, độ hot giảm bớt không ít.

Nhưng đồng thời cũng bởi vì Sở Minh Giai công khai nói là Kỳ Sơn sẽ không có ma nữa, cộng thêm việc cô đích thân vào sống trong trang viên Kỳ Sơn, cho nên, khu vực Kỳ Sơn dần dần có khách du lịch.

Hàn Phong Thần đã mở thiên nhãn, bước nửa bước vào trong huyền môn, Sở Minh Giai không thành công làm mẹ của cậu, mà làm sư phụ của cậu.

Hàn Phong Thần trở thành đồ đệ duy nhất của Sở Minh Giai, chỉ cần không có việc gì thì cậu sẽ chạy tới trang viên của Sở Minh Giai, ngay cả cha ruột cũng không cần nữa.

Mà người đến tìm Sở Minh Giai coi bói gieo quẻ ngày nào cũng xếp hàng ở trong và ở ngoài trang viên.

Giang Mãnh để trần nửa thân trên, nửa th*n d*** chỉ mặc một cái quần cộc rộng thùng thình. Anh đứng ở trên ban công nhìn mấy chiếc xe sang đậu ở bên ngoài, rất phiền lòng: “Sơn chủ, hôm nay, em lại muốn xem bói cho bọn họ?”

Sở Minh Giai mặc áo hai dây và quần đùi, híp mắt nằm trên ghế trong vườn hoa nhỏ trên ban công, trên cổ và xương quai xanh đều là vết đỏ sau khi thân mật, cô gật đầu: “Đúng rồi, không phải đã nói mỗi ngày một quẻ? Nếu không bọn họ sẽ không từ bỏ đâu.”

Mỗi ngày một quẻ, mấy người đó còn biết xếp hàng mà không chen chúc nhau. Nếu không thì mấy người này đã chen chúc nhau ở trong và ở ngoài trang viên, khu cảnh quan Kỳ Sơn còn chưa có khách lại, mà ngày nào cũng kẹt xe, người đi đường cũng khó khăn, thế này thì phải làm sao?

Bởi vì Sở Minh Giai, việc kinh doanh của trang viên của cô rất tốt. Các du khách đều tranh nhau tới trang viên của cô qua đêm và ăn cơm. Gần đây, ngày nào cô cũng nghiện xem sổ sách, du khách không lên đây được là không được đâu đấy.

Giang Mãnh không vui, anh ngồi vào chỗ bên cạnh Sở Minh Giai, cơ thể to lớn mà cường tráng ôm Sở Minh Giai vào trong ngực giống một con chó ngoan ngoãn, vùi đầu vào cổ của Sở Minh Giai, buồn rầu nói: “Xem bói tổn hại âm đức, sơn chủ, cho dù em là Sơn Thần, cũng không thể làm vậy được.”

Sở Minh Giai cưng chiều xoa đầu Giang Mãnh, lại yêu thích không buông tay sờ sờ cơ bụng của Giang Mãnh một lát, lười biếng nói: “Biết rồi mà, sau đợt này thôi, sau này giao cho Phong Thần, bọn mình đi ra ngoài chơi.”

Nếu không thì thu đứa đồ đệ này để làm gì, để giúp cô chắn khách đấy thôi.

Giang Mãnh ôm Sơn Thần thật chặt như thể ôm thứ châu báu quan trọng nhất trên đời này: “Sơn chủ, em nhất định phải sống thật tốt.”

Anh đã mất sơn chủ một ngàn năm, một ngàn năm ấy chậm chạp như không có điểm tận cùng, những ngày tháng tìm kiếm, ngày này tuyệt vọng kia, anh thật sự không muốn phải trải qua những ngày tháng ấy một lần nào nữa!

Sở Minh Giai gật đầu: “Ừ, bọn mình đều phải sống thật tốt, sống hết cả quãng đời này cho thật tốt.” Hết truyện -
 
Back
Top Bottom