Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 110: Chương 33.1



"Ôi, khổ thật đấy!"

Lâu Thượng ôm bát mì gói húp vội vàng, than thở đau khổ.

Ngày tháng không nước, không điện, lại không có anh Yến làm đồ ăn ngon thật là khốn khổ.

Ngay cả mì gói cũng chỉ pha bằng nước nóng còn thừa từ nước chuẩn bị để ngâm chân hôm qua.

Tô Ý nhìn Lâu Thượng vừa nhăn mặt than thở vừa ăn ngon lành, khẽ mím môi.

Bát mì đầy dầu đỏ trong tay Lâu Thượng trông thật chẳng hấp dẫn chút nào.

Nhưng phải thừa nhận, trước đây cô từng lén ăn thử, vị cũng tạm được, chỉ có điều cái giá phải trả là đau bụng cả đêm...

"Hừm." Tô Ý khẽ cười, quay sang xiên một miếng dâu tây nhỏ.

Trái cây trong không gian vẫn hợp với cô hơn.

Nghĩ đến tài nấu nướng của Vân Yến, Tô Ý quyết định phải kiếm một vệ sĩ hệ Hỏa hoặc máy phát điện mới được.

Không thì Vân Yến lấy gì nấu ăn cho cô đây?

"Em gái Triệu Nhiễm, cho anh quả táo đi!"

Một bát mì gói với Lâu Thượng đói bụng chỉ mất vài phút là xong. Lau mép xong, anh ta cười hề hề chen vào chỗ Triệu Nhiễm.

Triệu Nhiễm vừa ăn xong một chiếc bánh mì nhỏ: "..."

Cái người vô liêm sỉ này là ai?

"A Yến, ăn chút salad hoa quả không?"

Chiếc dĩa ánh bạc đỡ một miếng kiwi tươi ngon đưa đến miệng Vân Yến, còn nhẹ nhàng lắc lắc hai cái.

"Không cần."

Vân Yến hơi né đầu tránh đi, giọng lạnh lùng phảng phất sự từ chối.

Anh không quen với kiểu hành động này.

"Không ăn thật sao?"

Tô Ý hơi bất mãn nhìn Vân Yến quay đầu cự tuyệt.

Cô còn định chia cho anh nhiều hơn, sau này còn có thể đặt món với Vân Yến nữa.

Ai ngờ anh từ chối thẳng thừng thế.

Vân Yến không hiểu được ý trong mắt Tô Ý, làm sao anh ngờ được cô đang thèm thuồng tài nấu nướng của mình.

Chỉ là khi quay lại thấy vẻ mặt có chút thất vọng của Tô Ý, anh im lặng mím môi, đưa tay nhận lấy chiếc dĩa từ tay cô gái.

Sau đó, đưa miếng hoa quả vốn định đút cho mình lại về phía miệng Tô Ý, khẽ chạm vào môi cô.

Rồi như chợt nhận ra điều gì, anh chuyển chủ đề:

"Tô Ý, cô đã nghĩ xong tiếp theo sẽ đi đâu chưa?"

Bị đút ngược lại, Tô Ý khựng lại, chút bực bội hóa thành lực cắn vào miếng hoa quả.

Không khách khí một chút nào, cô ăn ngay miếng hoa quả Vân Yến đưa tới.

Tiếp theo à?

"Em muốn đến thành phố B trước."

Vân Yến hơi ngạc nhiên nhìn cô gái hiếm khi tỏ ra nghiêm túc.

"Được, chiều tôi sẽ đi chọn xe, ngày mai thu dọn rồi xuất phát."

Ngoài Tô Gia Dịch, anh không nghĩ ra lý do nào khác khiến Tô Ý muốn đến thành phố B.

Chỉ là, Tô Ý không phải rất ghét Tô Gia Dịch sao?

Thôi, đây cũng là tình huống tốt nhất, đỡ phải nói nhiều.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 111: Chương 33.2



a"A Yến sẽ đi cùng em chứ?"

Tô Ý bỏ luôn cả hoa quả, cúi sát người lại hỏi Vân Yến với vẻ mặt nghiêm túc.

Cơm của cô đấy, vệ sĩ đẹp trai của cô đấy!

"Ừ."

Vân Yến hơi ngửa đầu lùi lại.

Đưa cô đến chỗ Tô Gia Dịch cũng coi như trả xong ân tình, đồng thời cũng viên mãn nỗi tiếc nuối chất chứa trong lòng Tô Gia Dịch kiếp trước.

Xong việc, anh sẽ rời đi...

"Vậy thì đúng quá rồi, chúng ta cùng đi nhé! Tiểu gia quê gốc ở thành phố B, Tiểu Ngộ Tử cũng vậy."

Không dễ dàng gì mới xin được quả táo từ Triệu Nhiễm, Lâu Thượng nghe thấy thành phố B là hào hứng hẳn. Anh đang lo không biết làm sao để về nhà đây!

"Anh Yến, ngày mai chúng ta xuất phát từ đâu vây?"

Vân Yến liếc nhìn Lâu Thượng nhưng không nói gì, Lôi Du ở phía bên kia lên tiếng thay.

"Đừng đi đường cao tốc, đường cao tốc giờ hầu như đã tê liệt hết rồi, không đi được đâu."

Ai cũng muốn trốn chạy bằng đường cao tốc, và cũng chẳng ngạc nhiên khi gặp phải đủ loại tai nạn ùn tắc.

Nguy hiểm hơn, là những kẻ nhiễm biến dị.

Có thể nói, độ nguy hiểm của đường cao tốc lúc này không thua kém gì đường phố trong thành.

Giọng nói trầm ấm đầy vẻ nghiêm túc chín chắn, khuôn mặt góc cạnh càng tăng thêm phần kiên nghị.

Lôi Du đứng cách mấy người không xa, dáng người thẳng tắp.

Diệp Lam là người anh đưa tới, chuyện xảy ra sáng nay quả thực không ai ngờ tới, nhưng với tư cách đội trưởng, anh nên đến xin lỗi cô gái này.

Hơn nữa, họ còn cần bổ sung vật tư để quay về.

Hình như cô gái đó tên là Tô Ý?

"Cô Tô, với tư cách đội trưởng, tôi xin gửi lời xin lỗi về chuyện hôm nay, thật sự xin lỗi."

Tô Ý quay lại liếc nhìn khuôn mặt không hề tầm thường kia, "Hừ" một tiếng rồi ngoảnh đi, để lại cái gáy trơ trọi.

Cô hoàn toàn không thích người này, đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn mẹ cô.

[Ký chủ, đây là Lôi Du.]

Hệ thống thì thào nhắc nhở.

[Hả? Ai cơ?]

Nghe hơi quen quen, nhưng mà cô không nhớ.

[Đội trưởng đội mạnh nhất của thành phố W - một trong bốn căn cứ lớn trong tương lai, cũng là phó thủ lĩnh của căn cứ thành phố W sau này.]

[...]

Là ai thì sao chứ? Hễ là người dám nhòm ngó mẫu thân đại nhân của cô thì đều đáng ghét.

Nhìn thấy cô gái phùng má giận dữ, Lôi Du bất lực thở dài, gật đầu với mấy người còn lại rồi quay người định trở về phía đội mình.

Xem ra thật sự đã chọc giận người ta rồi.

Chuyện vật tư anh đành phải nghĩ cách đi đến chỗ khác thu thập vậy.

“Này.”

“Không phải là anh cần vật tư à? Tự lấy đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 112: Chương 33.3



Âm thanh mềm mại ấm ức vang lên, vẫn lẫn một chút tức giận.

Hừ, cô chỉ làm vì nể mặt cô Trịnh thôi. Tô Ý quay đầu liếc Lôi Du một cái đầy hờn dỗi, rồi quay phắt đi.

Lôi Du bật cười, chợt hiểu vì sao Giáo sư Trịnh luôn bênh cô bé này rồi.

Chỉ là việc dẫn tới cô có thái độ ghét bỏ rõ ràng này đúng là do lỗi của bọn họ.

“Cảm ơn.”

Như thế này, bọn họ đỡ tốn công hơn rất nhiều.

“Ê, tiểu gia thấy mấy người này giống đội đặc chủng quá.”

Lâu Thượng cắn miếng táo, thì thầm phỏng đoán.

Thẩm Tinh Ngộ nheo mắt nhìn nhóm người ngoài cửa - không phải giống, mà chính xác là vậy.

Thấy Tô Ý tỏ ra khó chịu rõ rệt, Vân Yến thật sự không ngờ cô lại phản ứng gay gắt với Lôi Du đến thế.

Cúi mắt suy nghĩ giây lát, giọng nam lạnh lùng vang lên:

“Đi đường quốc lộ mới, hướng đông ra khỏi thành phố.”

Quốc lộ mới mở lượng xe không nhiều, hiện tại đây là con đường tốt nhất để rời khỏi thành phố.

“Không vấn đề, anh Yến nói đi đâu thì đi đó.”

Lâu Thượng đầy tự tin, theo đại lão đương nhiên không sai.

Nhưng ngay lúc này, Tô Ý - còn đang bị ảnh hưởng bởi Lôi Du - bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Cô lục lọi trong túi xách nhỏ một lát rồi rút ra một chùm chìa khóa dài lòng thòng, móc khóa hình thỏ dễ thương đung đưa.

"A Yến không cần ra tiệm xe đâu, em có xe nè! Anh muốn loại nào?"

Tô Ý lắc lắc chùm chìa khóa trên tay, cô nhớ riêng khu vực đỗ xe riêng dưới tầng hầm trung tâm thương mại đã có 4-5 chiếc siêu xe của nguyên chủ, hình như còn có 1-2 chiếc địa hình có hiệu năng cao nữa.

"Trời ơi, em gái Tô Ý có cả đống xe thế này à? Kinh doanh tiệm xe hả?"

Lâu Thượng cảm thấy mắt mình sắp bị chói lòa.

“…”

Hừ, xe mua cũng giống như cách mua d.a.o thôi.

Dĩ nhiên, Tô Ý sẽ không thừa nhận chuyện này!

"A Yến, em muốn đến OL Home, thuốc nhuộm tóc của em chưa lấy được."

Tránh ánh mắt của Lâu Thượng, Tô Ý quay sang kéo nhẹ vạt áo người đàn ông bên cạnh.

Màu tóc phải đổi, cũng phải check-in nữa.

Nhưng nghĩ lại mấy tầng trên chất đầy lũ quái vật xấu xí, Tô Ý cảm thấy nhất định phải dắt Vân Yến đi cùng.

Vân Yến rất lợi hại, như vậy cô sẽ không bị dính bẩn lên quần áo.

Lâu Thượng đột nhiên đứng hình, à phải, anh suýt quên mất nhiệm vụ trước đó của em gái Tô Ý.

Nhưng mà, em gái Tô Ý đúng là kiên định thật!

Triệu Nhiên ngẩng đầu đầy nghi hoặc, A Ý nói đến thuốc nhuộm tóc gì vậy?

Nhìn chùm chìa khóa bị nhét vào tay, Vân Yến khẽ nhíu mày.

Dường như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt lạnh lùng hơi đông cứng, sau đó thở dài từ từ mở miệng:

"OL Home ở đâu?"

Tô Ý lại hào hứng giơ tay chỉ lên trần nhà:

"Không xa đâu, ở tầng 4."

Lâu Thượng vừa định mở miệng lại im bặt.

“…”

Chỉ chạy mỗi một tầng thôi cậu đã thấy mệt đứt hơi rồi, huống chi là tầng 4!

Thời gian duy trì năng lực đặc dị chưa đầy 10 phút của cậu liệu có chạy kịp lên xuống 4 tầng không?

Có vẻ hơi... căng đấy...

Dù là tầng nào thì số lượng zombie cũng không ít, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể lên được mà không xuống được.

Anh Yến sẽ không đồng ý thật chứ?

“Biết rồi."

Giọng nói trầm ấm vang lên chậm rãi, không hề vội vã.

Ánh mắt thăm thẳm như vực sâu chạm phải đôi mắt tròn xoe đang tràn ngập niềm vui, Vân Yến cảm thấy dường như mình không thể từ chối được rồi.

Vân Yến lặng lẽ quay người, buồn bã cắn một miếng táo.

Anh Yến trả lời ngầu thật, có thực lực đúng là tốt quá!"

Huhu, mình yếu quá...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 113: Chương 34.1



Vốn dĩ Vân Yến chỉ định dành chút thời gian một mình lên tầng 4 là xong.

Anh không định đưa bất kì ai đi cùng, vì Những ai muốn đi theo, vì một mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Với Tô Ý, anh chỉ mong cô ngoan ngoãn ở lại siêu thị.

Nhưng thực tế, dù đã tránh tất cả mọi người để lên lầu, anh vẫn không thoát được cô.

"Tô Ý, ra đây."

Ánh mắt liếc về phía góc tường, Vân Yến bất ngờ lên tiếng.

Giọng nói lạnh lùng pha chút bất đắc dĩ, tay anh còn nhanh như chớp hạ gục hai con zombie đang lảo đảo tiến tới, rồi đứng chờ cô gái tự đi theo.

[Kí chủ, bị phát hiện rồi nhé!]

Tô Ý ngơ ngác không hiểu sao mình bị lộ.

[Tôi trốn không kỹ sao?]

Cô đi theo mà ngay cả một góc váy cũng chẳng hở!

Đôi giày da sạch sẽ khéo léo né những vết bẩn loang lổ, tà váy dài vẫn tinh tươm.

Tô Ý chỉnh lại chiếc túi nhỏ, bình thản bước tới trước mặt Vân Yến, ngước mắt đầy tò mò:

"A Yến, sao anh biết em đi theo anh vậy?"

Rõ ràng cô giữ khoảng cách những mười mét cơ mà.

Vân Yến liếc nhìn cô gái toàn thân sạch bóng, không có ý định giải thích.

Ngón tay thon nhẹ nhàng vung lên, sợi dây leo như roi quất tan xác zombie định tới gần.

Anh cúi mắt im lặng - đương nhiên là đã phát hiện "cái đuôi nhỏ" này từ đầu.

"Theo tôi."

Anh nói ngắn gọn rồi quay lưng đi lên lầu.

Tô Ý mím môi do dự, rồi lại xách túi bước theo.

Đánh zombie ư? Không đời nào!

Cô chẳng muốn dính lại thứ d*ch nh*n kinh tởm ấy nữa đâu!

Tránh sảnh chính, đi cầu thang bộ lên tầng 4 tuy lâu hơn nhưng an toàn hơn nhiều.

Vân Yến đá bay con zombie bồi bàn từ bên trên lăn xuống, ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở cửa tầng 4.

Lúc nãy ở tầng 2 vì cửa thoát hiểm mở nên zombie tràn ra nhiều, các tầng khác đỡ hơn một chút.

Nhưng càng gần tầng 4, sao anh có cảm giác như bọn chúng hung hăng một cách bất thường?

Đứng trong cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.

Nếu anh đoán không nhầm, có lẽ là tiếng đập cửa sắt, còn có tiếng gầm gừ, dường như lũ zombie đang trở nên điên cuồng một cách kì lạ.

[Kí chủ, ngoài kia có khoảng 40-50 con zombie đang vây kín cửa rạp chiếu phim…]

Hệ thống bối rối vò đầu - nó cũng không ngờ zombie lại tập trung ngay cửa vào khu vực check-in.

Chắc chắn không liên quan gì đến nó...

Nếu muốn trách thì phải trách nhiệm vụ check-in ngẫu nhiên ấy!

Đồ hệ thống rác rưởi.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cửa thoát hiểm tầng 4 đang khép hờ bị bật tung một cách đột ngột.

Tô Ý chớp chớp mắt, thấy mình đang được ôm trong vòng tay lạnh lẽo. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, đôi môi khẽ mở dần nở một nụ cười.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 114: Chương 34.2



Oa, được vệ sĩ đẹp trai chủ động ôm rồi, có chút vui nha!
Ừm, chỉ tiếc là chưa kịp sờ thêm cơ bụng lần nữa.

Tô Ý chẳng hề bài xích chút nào, bởi lẽ Vân Yến đẹp trai thật mà.
Cô luôn rất khoan dung với những thứ đẹp đẽ.

Hệ thống: [...]

“Khụ khụ——”

Tiếng ho khàn đục khe khẽ vang lên.

Bóng người co ro cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể chưa kịp thẳng lên đã bị một tràng ho sâu tận phế phủ làm gập người xuống.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi toàn thân đẫm máu, chiếc áo sơ mi trắng loang lổ những vết thương kinh khủng, máu tươi không ngừng rỉ ra.

Tô Ý liếc nhìn, rồi vội quay đầu tránh ánh mắt.

Người này trông thật đáng sợ, vết thương trên người vừa nhiều vừa xấu xí!

Hình như quần áo cũng rách nát rồi.

Nhưng nghĩ lại, những vết thương gọn gàng thế này hình như không giống bị zombie cắn nhỉ?

Vân Yến nhìn đám zombie bị mùi máu tươi hấp dẫn mà gào rú lao tới, liền kéo Tô Ý lùi lại vài bước.

Chỉ là trong đôi mắt đen láy của anh lóe lên một tia dò xét.

Những vết thương trên người gã kia, người khác có thể không nhận ra, nhưng với tư cách là một dị năng giả hệ phong, Vân Yến rất quen thuộc. Đây là những vết cắt do lưỡi gió gây ra.

Zombie hệ phong à, vậy thì hay quá.

“Hahaha, lại đây hết đi, máu trên người tao thơm không? Đám quái vật các mày, lại đây hết đi!”

Gã đàn ông phun ra một ngụm máu, như thể phát điên, gào thét với đám zombie đang lao tới, hận không thể lôi kéo hết lũ zombie tầng bốn này.

Tô Ý: …

Tô Ý có chút bực mình, thật sự chỉ muốn vác một viên gạch đập chết gã điên này.
Không thấy ở đây còn hai người sống sờ sờ sao?

Nhưng nhìn kỹ, ánh mắt gã đàn ông kia đã trở nên mơ hồ, đôi mắt trống rỗng.

Rõ ràng gã không còn tỉnh táo, như thể chỉ dựa vào một chút chấp niệm mà chống đỡ cơ thể.

“Gào gào——”

Trong đám zombie lao tới, bất ngờ bị một lưỡi gió khổng lồ xé toạc một đường.
Đám zombie xung quanh dường như e ngại điều gì đó, tiếng gào rú cũng trở nên yếu ớt.

Một bóng dáng gầy gò, xiêu vẹo lao vút tới, mang theo tiếng rống khàn đục gấp gáp và luồng gió xiết mạnh mẽ.

Ống thép trong tay gã đàn ông lập tức bị chém đứt đôi. Cơ thể vốn đã trọng thương lại bị hất văng lần nữa, trên người thêm một vết thương sâu thấy cả xương.

Đây là… zombie hệ phong.

Đôi mắt hạnh của Tô Ý sáng lên. Đây chẳng phải tinh hạch đưa tới tận cửa sao?
Nghĩ lại, A Yến nhà cô cũng là dị năng hệ phong mà!

“A Yến, tinh hạch kìa!”

Vân Yến nhìn bóng dáng nhỏ gầy kia, ánh mắt trầm xuống.

“Đứng yên ở đây.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 115: Chương 34.3



Sau khi để Tô Ý đứng vào một góc an toàn, Vân Yến xoay người, dùng dây leo xé tan hơn chục con zombie thường đang chen lấn lao tới, rồi chặn ngay lối ra hành lang không còn vật che chắn.

Trong hành lang bị dây leo che kín, ánh sáng trở nên mờ tối.
Dường như nhận ra điều gì, con zombie nhỏ gầy quay đầu lao về phía Vân Yến.

Tiếng gào sắc nhọn kèm theo lưỡi dao gió sắc bén, tốc độ được tăng cường từ dị năng hệ phong khiến động tác của nó nhanh hơn hẳn.
Bản năng bị áp bức khiến nó muốn tiêu diệt kẻ nguy hiểm nhất.

Nhưng có lẽ nó không ngờ tới, đối thủ mà nó sắp đối mặt là một người như thế nào.

Mấy dây leo quấn chặt lấy nhau, trói chặt con zombie nhỏ gầy, hạn chế hành động của nó.

Chỉ trong chớp mắt, khi nó giãy giụa phát ra lưỡi gió nhắm vào khuôn mặt người đàn ông, một bóng dáng còn nhanh hơn nó đã xuất hiện sau lưng.

Vân Yến.

Lưỡi dao vô hình mang theo một tia chất lỏng đen kịt. Đầu con zombie bị cắt gần đứt nửa cổ rũ xuống, móng vuốt đang vung vẩy cũng dần mất đi sức lực.

Mũi nhọn của dây leo mang gai đâm vào não nó, khuấy vài cái rồi lôi ra một viên tinh hạch màu xanh cỡ hạt đậu.

Vân Yến khẽ nhếch môi, dù chỉ là tinh hạch hệ phong cấp một, nhưng ở giai đoạn đầu của tận thế này cũng coi như hiếm có.

Tô Ý nhìn thân thủ áp đảo của “anh đẹp trai” nhà mình, đôi mắt cong cong, A Yến nhà cô thật sự quá đỉnh!

[Ký chủ, hay là buông viên gạch trong tay xuống rồi hẵng khen?]

Tô Ý bĩu môi, vung tay ném viên gạch xuống cầu thang.

Viên gạch vẽ một đường cong hoàn hảo, rơi trúng đầu con zombie hói đang bò tứ chi lên cầu thang tầng dưới.

Tức thì, nó ngã sấp nằm lăn quay trên mặt đất.

Tiêu Từ chỉ cảm thấy như nội tạng bị va đập lệch vị trí, đau đến mức toàn thân co giật. Muốn cử động thêm một chút thôi cũng khiến các vết thương khắp người đau nhức.

Chắc chắn xương sườn của anh đã gãy vài cái, xương chân cũng gãy, nội tạng có lẽ đang xuất huyết nghiêm trọng.

Có lẽ, anh đáng phải bỏ mạng ở đây.

Chỉ là vợ của anh vẫn còn ở trong kia, đứa con chưa chào đời anh vẫn còn chưa được gặp…

Là anh vô dụng, không bảo vệ được họ…

Ý thức mơ hồ dần tan rã, trong cơn mê man, dường như có ai đó đá anh một cái.

Làm sao có thể chứ? Anh đang bị zombie xé xác mà, chắc là ảo giác thôi!

“A Yến, người này c.h.ế.t chưa?”

Một giọng nữ trong trẻo, mềm mại vang lên.

“Cũng gần rồi.”

Tiếng đáp của người đàn ông lạnh lùng, nhàn nhạt.

Gần rồi, chắc là sắp chết.

“Ồ, vậy chúng ta đi lấy thuốc nhuộm tóc thôi!”

Tô Ý thu chân phải vừa chạm vào người đàn ông về, có chút ghét bỏ nhìn vệt máu dính dưới đế giày.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người thảm đến vậy, trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn, xương cốt chắc cũng gãy nát mấy cái, vậy mà vẫn còn thoi thóp.

Rõ ràng chỉ là một người thường…
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 116: Chương 35.1



Quầy hàng OL không quá xa hành lang, nhưng cũng chẳng gần.

[Ký chủ, rẽ trái, đi khoảng một trăm mét nữa là tới.]

Tô Ý liếc nhìn người đàn ông đang nằm bất động ở góc tường, rồi không chút do dự, nhấc vạt váy, bước nhanh theo Vân Yến phía trước.

“A Yến, rẽ trái nha.”

Giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sau, bước chân Vân Yến khựng lại một chút, rồi như không có chuyện gì, anh đổi hướng.

Cùng lúc, thanh đao Đường sắc bén vung lên, gọn gàng chém bay con zombie mũm mĩm đang lao tới.

Ngoài đám zombie vừa bị dây leo to lớn b*p ch*t, số zombie còn lại ở tầng bốn không nhiều.

Nhìn quanh, chỉ còn khoảng hai chục con, động tác vẫn cứng nhắc như thường lệ.

Người đàn ông dáng cao gầy bước đi phía trước.

Dù đối mặt với vài con zombie nhe nanh múa vuốt, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như nước, vung tay một cái, một cái đầu xanh lè đã lăn lông lốc dưới đất.

Cửa tiệm OL rất bắt mắt.

Không chỉ vì logo sáng chói, mà còn vì hai con zombie ngu ngốc bị cửa kẹp chặt đầu ngay lối vào.

Tô Ý quay mặt đi, hàng mi cong vút khẽ run.

Bảo sợ thì không hẳn, nhưng hai cái đầu bị kẹp dẹp lép kia thật sự quá chướng mắt.

Đám “xấu xí ghê tởm” đầy sàn đã đủ xấu xí, ai ngờ bị kẹp dẹp còn… xấu hơn nữa!

“Gào gào.”

Dường như ngửi thấy mùi người sống, hai con zombie bị kẹp đầu không thể động đậy bỗng trở nên phấn khích.

Móng vuốt đen dài không ngừng đập vào cửa kính, phát ra âm thanh “cạch cạch”.

Đôi mắt lồi ra vì bị ép thậm chí còn rung lắc rõ rệt theo từng động tác của chúng…

Vân Yến cúi đầu nhìn cô gái đầy vẻ kháng cự, không muốn tiến thêm một bước về phía cửa. Anh lặng lẽ thu tầm mắt.

Đúng là tiểu thư đỏng đảnh.

Mũi dây leo mềm mại vung lên, đâm xuyên đỉnh đầu hai con zombie.

Rồi nhanh chóng kéo hai cơ thể bất động ném ra xa, trong chớp mắt, chỉ còn lại cánh cửa tự động khép kín.

“Vào đi.”

Vân Yến đẩy cửa tiệm, giọng điềm tĩnh, không nhanh không chậm.

Đôi tai trắng nõn khẽ động, Tô Ý mới chậm rãi thu hồi dòng suy nghĩ, bước theo anh.

[Ký chủ, vừa nãy nghĩ gì thế?]

Tô Ý nhướng mày, thong thả, chậm rãi.

[Ờ, chỉ thắc mắc nếu cái đầu bị kẹp dẹp hai bên mà đập dẹt từ trên xuống, liệu có đều hơn không.]

[...]

Quả cầu ánh sáng im bặt. Vẫn là cái đầu tròn trịa thì hơn…

Bên trong tiệm không quá bừa bộn, cơ bản vẫn giữ được dáng vẻ trước tận thế.

Tô Ý lắc lắc đầu, nhìn quanh, chẳng nghĩ ngợi gì, vung tay thu hết đồ chăm sóc tóc trên kệ vào không gian.

Khi đi ngang quầy bên trong, cô tiện tay cầm một tuýp thuốc nhuộm màu đỏ rượu, lật qua lật lại xem vài lần, cuối cùng Tô Ý khẽ gật đầu hài lòng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 117: Chương 35.2



Dù không sánh được với màu tóc ban đầu của cô, nhưng chắc cũng tương tự.

“Chị ơi?”

Một giọng trẻ con mềm mại vang lên từ phía quầy bên kia, mang theo chút dè dặt thăm dò.

Tô Ý đang mải mê thu đồ bỗng khựng lại.

Cách gọi này… lâu lắm rồi cô chưa nghe lại.

Hàng mi khẽ rũ, nhưng ngay sau đó, cô lập tức trở lại bình thường.

Phải nói, giọng này nghe dễ chịu hơn cái giọng sữa của hệ thống rác rưởi nhiều.

Hệ thống: [...]

Nó là giọng chương trình cài đặt sẵn mà, oan uổng quá đi!

Tô Ý cúi xuống mở cánh cửa quầy cao chưa tới một mét. Trong không gian chật hẹp, một đôi mắt hạnh to tròn đột nhiên chạm mắt với một đôi mắt hạnh khác.

Chỉ là một đôi ánh lên vẻ tò mò, còn đôi kia lại rụt rè, cẩn thận.

Tô Ý khẽ cúi đầu. Có lẽ nhờ dung mạo xinh đẹp không lộ chút ác ý, trong góc quầy tối tăm lại vang lên một tiếng “chị ơi” yếu ớt.

Một cậu bé chừng năm sáu tuổi cuộn tròn trong không gian chật chội.

Bộ quần áo rộng thùng thình trông hơi lùng bùng, đôi tay nhỏ bé còn chút mũm mĩm ôm chặt một bọc đồ không rõ hình dạng.

Đây là con nhà ai thế này?

Không quen.

[Chúc mừng ký chủ check-in thành công, phần thưởng: một lần rút thăm trúng tthưởng]

Âm thanh máy móc lạnh lẽo bất ngờ vang lên, Tô Ý khẽ “chậc” một tiếng, đưa tay đóng sập cửa quầy.

[Nhiệm vụ check-in thất bại, hủy bỏ phần thưởng rút thăm trúng thưởng.]

?

Tô Ý khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác.

Đây là thao tác gì vậy?

[Hệ thống, cậu bị lỗi à?]

Đừng nói là cô còn chưa kịp đến khu vực chỉ định, chỉ riêng cái thông báo lúc thì thành công lúc thì thất bại này, hệ thống chắc chắn là bị lỗi chương trình rồi.

Quả cầu ánh sáng tự kiểm tra đến mức gần như bay lên trời, nhưng kết quả lại là không có vấn đề gì.

[Ký chủ, hoàn toàn bình thường.]

[...]

Hệ thống rác rưởi.

Tô Ý xoa cằm suy nghĩ một lúc, rồi lại cúi người mở cửa quầy.

Chúc mừng ký chủ check-in thành công, phần thưởng rút thăm…]

“Rầm.”

[Nhiệm vụ điểm danh thất bại, phần thưởng…]

“Cạch.”

[Chúc mừng ký chủ điểm danh thành công…]

“Rầm.”

[Nhiệm vụ điểm danh thất bại…]



Hay lắm, hóa ra hệ thống để thằng nhóc này “lừa đảo” cô à!

Cố Tử Diệu mở to đôi mắt đen láy sáng ngời, ngơ ngác nhìn chị gái xinh đẹp này, sao cứ lúc mở cửa lúc đóng cửa thế nhỉ?

Thở dài một hơi, Tô Ý ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé trong quầy, giọng trầm trầm.

“Em là con nhà ai? Chỉ có một mình em thôi à?”

Cố Tử Diệu nhìn ánh sáng rực rỡ bên ngoài, rồi lại nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt, mới dám liều mạng cử động đôi chân đã tê rần.

“Em tên Cố Tử Diệu.”

“Có quái vật cắn cô, cô bảo em dẫn em gái trốn vào đây.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 118: Chương 35.3



Em gái? Tô Ý nhìn bọc đồ cậu bé ôm chặt trong lòng. Bọc kín mít thế này, đừng nói là một đứa bé sơ sinh nhé!

“Chị, đây là em gái.”

Cố Tử Diệu đẩy bọc đồ ra ngoài một chút, ánh mắt của một đứa trẻ năm sáu tuổi tràn đầy sự ngây thơ thuần khiết.

Cậu chỉ cảm thấy chị gái này trông rất xinh, giọng nói cũng dễ nghe, khác hẳn đám quái vật bên ngoài.

Tô Ý nhìn khuôn mặt trắng trẻo như bánh bao nhỏ của cậu bé, ánh mắt phức tạp lướt xuống bọc đồ hơi lộ ra hình dạng.

“Chuyện gì thế?”

Giọng nam lạnh lùng bất ngờ vang lên từ phía trên, không mang chút cảm xúc nào.

Bàn tay nhỏ của Cố Tử Diệu cứng đờ, như một con thú non hoảng sợ, ôm chặt đứa bé sơ sinh lùi lại vào góc tối.

Vân Yến cúi đầu cảm nhận động tĩnh trong quầy, lòng không chút gợn sóng.

Trong tận thế, thú non mất đi sự che chở chỉ có một kết cục duy nhất.

Tô Ý vẫn còn đang sốc vì cái nhìn thoáng qua vừa nãy, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng.

“A Yến, đứa bé kia nhăn nheo, xấu xí lắm.”

Cô lần đầu tiên thấy một đứa bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí như thế. Chẳng phải đám nhóc con đều hồng hào đáng yêu à?

[Ký chủ, trẻ sơ sinh mới đẻ cơ bản đều như vậy.]

“Em gái không xấu đâu.”

Hai giọng trẻ con đồng thời vang lên, nhưng lúc này trong đầu Tô Ý chỉ còn hai suy nghĩ.

Cô lúc mới sinh cũng thế này sao? Không, tuyệt đối không thể chấp nhận!

Bố cô rõ ràng nói cô từ nhỏ đã xinh đẹp…

Sau này cô cũng không sinh con đâu, xấu thế này, cô sợ không kiềm được mà vứt đi mất.

[Không sao đâu ký chủ, nuôi một thời gian là sẽ xinh ra thôi, con của loài người đều thế cả.]

[Nhưng cũng không thể phủ nhận là xấu mấy tháng trời…]

Nhất là nghĩ đến việc bản thân lúc nhỏ cũng như thế này…

Lần đầu tiên trong đời nghi ngờ về nhân sinh, Tô Ý quay ngoắt lại, lao vào lòng Vân Yến, giọng nghèn nghẹn.

“A Yến, sau này em tuyệt đối không sinh cái cục xấu xí như thế đâu!”

Xấu quá, phải ngắm người đẹp cho dịu mắt lại mới được. Theo phản xạ, Vân Yến vòng tay ôm lấy eo cô, thoáng chốc có chút không biết nên khóc hay nên cười. Tô Ý dường như có một sự “chấp niệm” đặc biệt với cái đẹp.

Nhưng mà, trẻ sơ sinh mới đẻ thật sự xấu đến vậy sao?

Nhận ra mình nghĩ hơi lạc đề, Vân Yến khẽ thở dài, thoáng chút bực bội.

Cọ cọ vai Vân Yến, như thể nghĩ ra gì đó, Tô Ý chậm rãi ngẩng đầu.

Đôi tay nhỏ nhắn bóp bóp khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng điệu còn hơi do dự.

“Nếu mà lớn lên giống A Yến thế này, thì cũng không phải không được…”

Tô Ý có chút đau lòng. Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cô rồi.

Nếu cục cưng mà xinh đẹp như Vân Yến, chắc cô sẽ cố gắng chịu đựng được?

“…”

[...]

Tính cách mê nhan sắc của ký chủ đúng là vô phương cứu chữa, hết thuốc chữa rồi!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 119: Chương 36.1



“Anh ơi, chị ơi, anh chị có thấy chú Tiêu và cô Thất Thất đâu không?”

Cố Tử Diệu lại thò đầu ra khỏi quầy, đôi mắt đen tròn xoe tò mò nhìn hai người đang ôm nhau.

Anh trai tuy trông có vẻ hơi hung dữ, nhưng đối xử với chị gái thì chẳng hung dữ chút nào.

Chú Tiêu? Dì Thất Thất?

Tô Ý quay đầu, nhìn xuống cậu bé vẫn còn ngây thơ, nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Chú Tiêu gì đó, chẳng lẽ là gã đàn ông nửa sống nửa chết ngoài hành lang?

“Cố… Tử Diệu, nhóc con, em ra ngoài trước đi.”

Đừng nói là hai đứa nhóc chen chúc trong cái quầy bé tí thế này, chỉ nhìn thôi cô cũng thấy mệt.

Dù con đứa bé xíu xiu kia xấu xấu, nhưng nhóc Cố thì trông lại là một cục bánh bao mềm mại đáng yêu.

Cô chẳng ngại kiên nhẫn hơn một chút với đứa bé xinh xắn.

Rồi sau đó, lấy phần thưởng rút dị năng!

Cố Tử Diệu loạng choạng bò ra khỏi quầy, bọc tã trong tay với cậu bé mà nói vẫn hơi nặng.

Ngồi trong quầy thì không sao, có thể đặt em gái lên đùi.

Nhưng đứng lên thì cậu chẳng biết ôm em thế nào, chỉ có thể ôm như ôm đồ chơi trước đây, mà như vậy thì chẳng thấy đường đâu cả.

Cố Tử Diệu có chút đau đầu.

Nhưng chưa kịp đứng vững, sức nặng trên tay cậu bé bỗng biến mất.

Tô Ý ghét bỏ nhìn đứa bé bé tí trong tay, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Điểm an ủi duy nhất là con nhóc này không khóc không quậy, ngủ yên tĩnh.

[Không được, càng nhìn càng thấy xấu.]

[Ký chủ, cẩn thận chút! Đứa bé loài người mong manh lắm đó!]

[Ôm thẳng tay ra, đúng rồi, đúng rồi, đỡ sau gáy và đầu, còn tay kia đỡ mông nhỏ…]

Tô Ý cảm giác như mình đang cầm một món đồ dễ vỡ:[...]

Cô chỉ muốn phần thưởng điểm danh thành công thôi! Cô muốn rút dị năng cơ mà!

Bảng hệ thống hiện lên, chi tiết nhiệm vụ in đậm sáng chói đến nhức mắt.

[Bảo vệ đứa, bắt đầu từ bạn và tôi.]

[Đưa đứa bé ra khỏi khu vực điểm danh nguy hiểm để nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ nhé!]

[...]

Khuôn mặt nhỏ của Tô Ý căng cứng. Cô nghi ngờ cái hệ thống check-in này có vấn đề.

Cố Tử Diệu ngẩng đầu nhìn chị lớn xinh đẹp, khóe miệng phúng phính cong lên.

Chị gái nói em gái xấu chắc chắn là giả, rõ ràng chị ấy cũng rất thích em gái mà.

Cắn ngón tay suy nghĩ, nhóc Cố chậm rãi mở miệng.

“Dì ở rạp chiếu phim sinh em gái, rồi có quái vật vào, chú Tiêu cầm gậy đuổi quái vật ra ngoài, nhưng chú đi lâu lắm mà không về.”

“Em gái ra đời, dì chảy nhiều máu lắm, lại có quái vật vào, dì đưa em gái cho em, bảo em dẫn em gái trốn vào đây.”

Lời kể của trẻ con không nhiều, nhưng lại rất rõ ràng.
 
Back
Top Bottom