Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 100: Chương 29.1



"Ê anh Yến, cái này là gì vậy? Nhìn như kim cương vậy."

Lâu Thượng tròn mắt kinh ngạc nhìn viên tinh thể trong suốt mà Vân Yến vừa dùng dây leo moi từ não con zombie.

Trong cơ thể thối rữa kia lại mọc ra thứ này sao?

Quay lại liếc nhìn gã đàn ông bám đuôi phía sau, Vân Yến vẫn lạnh lùng.

"Em gái Tô Ý nói dị năng có thể tăng cấp, chẳng lẽ là dựa vào cái này?"

"Làm sao để hấp thu nó đây?"

"Anh Yến, em..."

"Câm miệng."

Lời nói bất chợt cắt ngang âm thanh ồn ào bên tai, khiến hắn thấy phiền não.

Dừng một chút, nghĩ đến dị năng kỳ lạ của gã này, Vân Yến lại dùng ngọn dây leo quăng viên tinh hạch về phía Lâu Thượng.

"Đây là tinh hạch sơ cấp, có thể dùng dị năng của cậu tiếp xúc với năng lượng bên trong, nhưng không phải zombie nào cũng có, tự đi tìm đi."

"Ê, thật sao! Thần kỳ vậy!" Lâu Thượng lập tức sáng mắt, mái tóc đỏ rực cũng như có thêm sức sống.

Đây là quái vật sao?

Không, đây là kho báu để anh tăng cấp!

"Tới đây hết, xông vào chỗ tiểu gia này đi!"

Nâng lưỡi dao trong tay, Lâu Thượng đứng tấn chặn ngay cửa hàng mới mở một nửa.

Zombie tầng một không ít, nhưng với lối đi chỉ mở nửa cửa, mỗi lần chỉ có thể lọt hai ba con, điều này với Lâu Thượng mà nói, đối phó dư sức.

Phía bên kia, Thẩm Tinh Ngộ đang chống kệ hàng chặn nửa cửa còn lại, bất lực nhìn thanh niên quá khích, đành phòng bị mấy con có khả năng lọt lưới.

Dưới mái tóc đen phủ trán, đôi mắt hơi trũng buồn bã, góc cạnh gương mặt ẩn giấu chút thất vọng.

Khi nào hắn mới có được dị năng mạnh mẽ như Vân Yến?

Như vậy, hắn mới có thể mãi mãi che chở người ấy sau lưng.

"Ủa, anh Yến định đi đâu vậy?"

Dùng một chân đạp vào mặt con zombie đang cố chen vào, Lâu Thượng tranh thủ thở hỏi bóng lưng chuẩn bị rời đi từ cửa bên.

Vân Yến dùng chuôi dao gõ lên cửa kính ngăn cách, ngay lập tức tấm kính vỡ tan.

"Các cậu tiếp tục đi."

Giọng nói trầm thấp vang lên cùng với bóng người đi thẳng ra ngoài, khiến Lâu Thượng ngơ ngác chém rơi cái đầu xám xịt đang thiếu mất một mảng trán dưới chân.

"Hình như anh Yến lại bỏ rơi chúng ta nhỉ?"

Sáng sớm anh Yến xuống tầng một chẳng lẽ không phải để đánh quái thăng cấp sao? Sao mới đi một vòng đã bỏ đi rồi?

Thẩm Tinh Ngộ lặng lẽ chặt đứt móng vuốt sắc nhọn suýt chạm vào cánh tay Lâu Thượng, giọng điềm đạm:

"Bỏ chữ 'hình như' đi."

Lâu Thượng im bặt, câm nín: "..."

Đại sảnh phía Đông.

Vân Yến cúi người nhặt chiếc túi nhỏ màu trắng bị bỏ quên cả đêm.

Tiếc là, nó đã dính đầy bụi bẩn, mất đi màu trắng sạch sẽ ban đầu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 101: Chương 29.2



Vân Yến nhíu mày - kiểu này Tô Ý kiêu kỳ chắc chắn sẽ không thèm dùng nữa.

"Hừ."

Hắn bực bội quăng túi vào không gian cá nhân.

Nhưng tại sao đêm qua cô ấy lại xuống tầng này?

Nghĩ đến đám zombie lang thang đêm qua, Vân Yến phiền muộn gõ nhẹ chuôi dao.

Đúng là phiền phức.

"Khực khực..."

Ở góc tường, một con zombie gầy gò mặc đồ bảo vệ vật lộn gào thét.

Hai con zombie váy đỏ đè lên chân khiến nó không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm vật vờ vẫy đôi tay gãy.

Nếu lắng nghe kỹ, có thể nhận ra tiếng rít của nó the thé hơn những con khác.

Nhánh dây leo thô ráp quét qua những bóng xám đang giơ nanh múa vuốt. Chúng thậm chí không kịp tới gần người đàn ông trong phạm vi ba mét.

Ánh mắt thâm trầm lướt qua con zombie gầy yếu, dừng lại trên hai cái đầu nát bét của hai bóng đỏ nằm la liệt.

Nhìn vết lõm vuông vức trên sàn, Vân Yến cũng đoán ra là ai đã làm.

Hừ, quả là một con thỏ to gan.

Ngọn dây leo khẽ vớt lên hai viên tinh hạch trong suốt pha chút sương mù trắng. Vân Yến cúi mắt, lấy khăn ướt lau chùi cẩn thận viên tinh hạch hệ không gian trong lòng bàn tay.

Xem ra lúc bị bắt đi, cô ấy còn chưa kịp thu hồi tinh hạch.

Thôi được, mang thứ này về, Tô Ý hẳn sẽ ngoan ngoãn không chạy lung tung nữa chứ?

Khi Vân Yến quay người xuống lầu, những ngón tay khẽ động tạo ra lưỡi dao gió sắc bén, chém đứt cổ con zombie gầy gò vừa mới trỗi dậy, khiến nó lại nằm cạnh hai con zombie váy đỏ.

...

Một nơi khác.

Lâu Thượng thở hổn hển, xoay cổ tay đau mỏi. Đánh lâu thế này, dù có khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu nổi.

"Tiểu Ngộ Tử, không ổn rồi, tôi mệt quá."

Thẩm Tinh Ngộ đẩy kệ hàng chặn nốt nửa cửa tiệm còn lại, ánh mắt tối sẫm dán chặt vào đỉnh đầu đỏ rực.

"Vậy nghỉ một chút đi."

Xác zombie trước cửa ít nhất cũng vài chục con, chất đống phát ra mùi hôi thối kinh tởm.

Lâu Thượng quăng con dao dài xuống đất, vô tư kéo chiếc ghế còn sạch sẽ vào ngồi.

"Tiểu gia giết gần ba bốn chục con rồi mà mới được ba viên tinh hạch! Tỉ lệ rơi ra thấp thế à?"

"Anh ta đã nói không phải zombie nào cũng có tinh hạch."

"Nhưng tỉ lệ thấp quá rồi!"

Chống khuỷu tay nhức mỏi lên đầu gối, Lâu Thượng ngắm nghía ba viên tinh thể trong suốt lẫn tạp chất xám trên tay, lộ vẻ kinh ngạc.

Thứ nhỏ xíu thế này thật sự có thể tăng cấp dị năng sao?

Nhìn chẳng giống chứa nhiều năng lượng gì cả.

Nhưng lời anh Yến nói chắc chắn không sai!

Lâu Thượng cẩn thận vận năng lượng trong cơ thể, từ từ thâm nhập vào một viên tinh hạch nhỏ chưa bằng móng tay.

Cảm giác như bước vào thế giới đen trắng đan xen, những đốm sáng trắng lấm tấm điểm xuyết hạt xám đen.

Năng lượng xâm nhập vào tinh hạch tựa tia sáng dịu dàng, không ngừng hấp thu những đốm sáng nhỏ.

Cho đến khi cả viên tinh hạch mất đi ánh sáng, hóa thành bụi phấn.

"C.h.ế.t tiệt, thần kỳ dữ vậy!"

Dùng ngón tay miết đống bụi phấn, đôi mắt Lâu Thượng mở to tràn đầy kinh ngạc và vui sướng.

Giờ anh cảm thấy như có thêm chút sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo lạ thường.

Thẩm Tinh Ngộ dựa vào tường nhìn vẻ mặt hớn hở của Lâu Thượng, đôi mắt u ám cũng vô thức lóe lên tia sáng.

Ngẩng đầu nhìn đám zombie vẫn đang tiếp tục tiến tới ngoài cửa, Lâu Thượng nghi hoặc đảo mắt nhìn quanh.

"Sao anh Yến vẫn chưa về? Không phải quên mất chúng ta rồi chứ?"

Thẩm Tinh Ngộ trầm mặc, cảm giác đây rõ ràng là câu khẳng định.

"Thôi được, tăng cấp dị năng cũng một lúc là xong, chúng ta về trước đi."

"Ục.."

Ngay khi giọng nói khàn đặc vừa dứt, tiếng bụng đói vang lên rõ mồn một trong cửa hàng nhỏ hẹp.

Lâu Thượng xoa xoa bụng đói cười trừ, nói thật thì vừa nghỉ ngơi xong đã thấy đói cồn cào.

Sáng nay không có em gái Tô Ý, anh đành nhai tạm hai miếng bánh mì, vừa rồi vận động nhiều nên tiêu hao hơi nhanh.

"Đi thôi, đi thôi, chúng ta xuống lầu thôi!"

Hy vọng em gái Tô Ý đã tỉnh để còn kiếm bữa ăn...

Phía sau, Thẩm Tinh Ngộ khẽ nghiêng đầu. Có nên học nấu ăn không nhỉ?

Dù đôi lúc không cam tâm thua kém Vân Yến, nhưng hắn buộc phải thừa nhận có những thứ mình thực sự không bằng được.

Nghĩ đến đó, Thẩm Tinh Ngộ lặng lẽ cúi đầu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 102: Chương 30.1



"A Ý, muốn ăn thêm chút thanh long không?"

Triệu Nhiễm nhìn Tô Ý ngồi ngay ngắn trên ghế đang ăn salad hoa quả từng miếng nhỏ, tay đã thoăn thoắt lấy từ không gian ra một quả thanh long nữa.

Kiểu tóc búi tròn xinh xắn cùng mái ngố phồng nhẹ tôn lên đường nét khuôn mặt hoàn hảo và cổ trắng nõn của Tô Ý.

Thêm vào đó là đôi má phúng phính mỗi khi nhai thức ăn, dễ thương đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Dường như Triệu Nhiễm lại tìm thấy niềm vui mới - cho Tô Ý ăn còn thú vị hơn cả việc búp bê lúc nhỏ.

Đĩa hoa quả pha lê trên tay đều là những miếng cô tỉ mỉ cắt từ sáng.

"Ôi, Triệu Nhiễm Nhiễm, tôi không ăn nổi nữa rồi."

Đặt thìa xuống, Tô Ý ngước mắt nhìn người đẹp đang chuẩn bị bổ thanh long, không nhịn được lên tiếng ngăn cản.

Từ lúc cô bắt đầu ăn salad đến giờ, Triệu Nhiễm Nhiễm đã thêm ba quả dâu, một quả kiwi, một quả chuối, giờ còn muốn thêm thanh long nữa...

Dù hoa quả rất ngon, nhưng cô cũng phải giữ dáng chứ!

Cô cảm thấy Triệu Nhiễm có chút kỳ quặc.

"À, được thôi."

Triệu Nhiễm tiếc nuối đặt quả thanh long xuống, trong lòng thở dài não nề.

Tiếc thật, lỡ mất cơ hội vàng.

Tô Ý không hiểu nhìn sắc mặt hơi ủ rũ của Triệu Nhiễm, khó nắm bắt.

Ít ăn hoa quả đi, tích trữ nhiều hơn không tốt sao? Tiếc nuối cái gì chứ?

Là vì cô từ chối ăn thanh long ư?

Nhưng mà, cô thực sự no rồi.

"Triệu Nhiễm Nhiễm, không gian của cậu thế nào rồi?"

Giọng nói mềm mại chậm rãi của Tô Ý như chỉ là câu hỏi xã giao thông thường.

Nhưng điều đó đã kéo sự chú ý của Triệu Nhiễm trở lại không gian trồng trọt của cô, khiến cô lập tức hào hứng trở lại.

"Không tệ lắm, ban đầu không gian chỉ có sẵn sáu bảy loại trái cây và rau củ đã chín trên hai ba luống đất."

"Sau đó mình điều chỉnh lại, giờ khu vực trong cùng đã trở thành vườn rau, ước chừng rộng bằng hai sân bóng rổ."

"Khu vực ngoài thì mình trồng toàn trái cây, một vùng rộng lớn. Chiều qua mình đã bỏ hết các loại trái cây có thể trồng từ cửa hàng đối diện vào trong rồi."

Triệu Nhiễm ngập ngừng một chút, như đang nghĩ về điều gì đó.

"Chỉ là thời gian chín có vẻ không ổn định lắm. Những loại như dâu tây thì khoảng ba đến năm ngày có thể thu hoạch một lứa, nhưng táo hay chuối thì có lẽ phải đợi rất lâu."

Tô Ý nheo mắt, không ngần ngại vỗ nhẹ lên đầu Triệu Nhiễm.

"Chà, với mấy thứ như táo với chuối này, lần sau thấy cây thì nhổ cả gốc mang về là được, trồng từ hạt thì biết đến bao giờ mới xong."

Nếu là cô thì tuyệt đối sẽ không trồng, có thể lấy đồ có sẵn thì không bao giờ bắt đầu từ đầu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 103: Chương 30.2



Không đúng, giờ cô đã có người giúp việc xinh đẹp rồi, chỉ việc nằm ườn ra mà ăn thôi!

Tô Ý chống cằm suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Triệu Nhiễm đang định nói tiếp, rồi chợt nhận ra.

Có vẻ không gian này còn lớn hơn một chút so với miêu tả về nữ chính trong nguyên tác...

"Đi thôi, Triệu Nhiễm Nhiễm."

"Tôi dẫn cậu đi thu hoạch."

"?"

Thu hoạch cái gì? A Ý đang nói gì vậy?

Triệu Nhiễm ngơ ngác nhìn Tô Ý, khuôn mặt đầy nghi hoặc.

Kho chứa của siêu thị thực ra nằm ở tận cùng bên trong, cánh cửa nặng nề vẫn đóng chặt kín mít.

Nhưng khi đối diện với đầu đọc thẻ trước cửa, Tô Ý chợt nhận ra - thẻ vạn năng của cô Rơi! Mất! Rồi!

Đây là thẻ vạn năng Tô gia cấp, có thể vào bất kỳ trung tâm thương mại nào thuộc tập đoàn, cô và Tô Gia Dịch mỗi người một chiếc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý xịu xuống: ...

Cô đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó rồi mà.

Chắc là lúc bị lôi đi hôm qua, chiếc túi nhỏ đã bị rơi mất...

"A Ý, cửa này cần thẻ để mở kìa!"

Triệu Nhiễm nhìn cánh cửa đóng chặt, đây là kho chứa ư? Có vẻ không dễ dàng phá hỏng được.

[Hệ thống, mở khóa được không?]

[Ký chủ, tôi chỉ là hệ thống vị thành niên thôi, không phải thợ mở khóa đâu!]

Tô Ý bĩu môi, bực bội thầm nghĩ: "Hệ thống vô dụng."

[...]

"Đang tìm cái này à?"

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, lòng bàn tay thon dài đang treo lủng lẳng chiếc túi nhỏ màu trắng xinh xắn.

Vân Yến cúi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Ý, lặng lẽ đeo chiếc túi lên vai cô.

Một tay thao tác dứt khoát nhưng vô thức lại pha chút dịu dàng.

"Mở ra xem đi."

Tô Ý chớp chớp mắt, ngạc nhiên trong vài giây rồi đôi mắt càng thêm sáng rỡ.

Ồ, chiếc túi mới này là quà của Vân Yến sao? Đẹp quá!

Cúi nhìn chiếc túi nhỏ đính những hạt ngọc trai bên hông, Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ, quyết định nâng mức đánh giá lên.

Chiếc túi này cực kỳ đẹp! Rất hợp với chiếc váy màu hạnh nhân của cô!

Nhưng bên trong còn có gì nữa sao?

Tô Ý mở túi ra, như phát hiện điều gì bất ngờ, đôi mắt hạnh cong lên tràn đầy ánh sáng, khóe miệng nhếch lên khiến đôi lúm đồng tiền càng thêm rõ nét.

"A Yến tốt quá!" Tô Ý vui sướng ôm chầm lấy Vân Yến không chút ngần ngại.

Quả nhiên, mắt nhìn người của cô không hề tệ.

Anh đẹp trai này tuyệt vời quá! Còn biết giúp cô tìm đồ!

Cô quyết định rồi, từ nay sẽ luôn mang theo Vân Yến bên mình!

Thẻ vạn năng và tinh thể hệ không gian bị mất hôm qua đều đã trở về!

Nhìn chủ nhân vui vẻ ôm người khác, hệ thống cảm thấy chua xót vô cùng.

Nó phải đi đăng ký chức năng mở khóa thôi!

Từ nay, hãy gọi nó là Hệ thống mở khóa 9981!

Vân Yến cúi mắt không biểu cảm, nhưng dáng người cao ráo vẫn đứng im.

Rồi anh nhìn cô gái vừa ôm mình chớp nhoáng quay sang khu vực quẹt thẻ kho hàng.

Thôi được, nếu cô có thể an phận đi đến thành phố B, anh sẽ bớt khắt khe đi một chút.

"Tít -"

May mắn hệ thống dự phòng vẫn hoạt động, đèn báo sáng lên, cửa kho hàng từ từ mở ra.

"Trời ơi! A Ý, kho hàng này lớn quá!"

Sáng nay mọi người đều hoang mang vì mất điện mất nước.

Những thực phẩm ít ỏi còn lại trong siêu thị, đặc biệt là nước uống, đã bị cướp sạch trong cơn hỗn loạn.

Cô tưởng họ sẽ phải sống những ngày thắt lưng buộc bụng.

Nào ngờ đâu, kho hàng phía sau lại còn nhiều đồ dự trữ đến thế.

Những kệ hàng chất đầy thùng giấy, cả đống nước khoáng dự trữ...

Tiếc thật, không gian của cô không thể chứa những thứ này...

?!

Triệu Nhiễm kinh ngạc há hốc miệng, cô vừa nhìn thấy gì thế này!

Tô Ý đi đến cuối kho vẫy tay, đồ vật liền biến mất?

Khoan đã, mấy chồng nước khoáng cao ngất ngưởng vừa nãy đâu rồi?

Là ảo giác chăng?

Tô Ý lựa chọn thu thập một ít thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, liếc nhìn những món đồ bụi bặm xung quanh rồi nhăn mặt bỏ qua.

Sau đó cô quay người, thu vào không gian gần trăm thùng nước khoáng chất cao ngang tường.

Đi một vòng, cô mới chỉ thu được hơn một nửa số vật tư.

Nửa không gian còn lại để dành chuyển kho đạn phía đông thành phố vậy!

Ôi, không gian nhỏ quá. Tô Ý bĩu môi bực bội.

"Không phải ảo giác, là không gian đó!"

Liếc nhìn Triệu Nhiễm đang đứng ngây người, Tô Ý nhón chân vỗ nhẹ l*n đ*nh đầu mềm mại của cô.

Chà, có hơi cao.

Một người đẹp mà cao hơn một mét bảy, định lên trời hay sao?

Tô Ý quay đầu nhìn Vân Yến sắc mặt khó đoán, suy nghĩ một chút rồi bổ sung với Triệu Nhiễm: "Không được nói ra ngoài đâu đấy!"

Về sau người tùy tùng xinh đẹp này chắc chắn sẽ đi theo cô, Tô Ý cảm thấy cần phô diễn thực lực một chút.

Ừm, đây không tính là người ngoài nhỉ?

"Không, không đâu..."

Triệu Nhiễm cảm thấy mình sắp sung sướng bay lên trời, a, cô và A Ý quả là xứng đôi vừa lứa!

Nhưng vừa dứt lời, cửa kho hàng bất ngờ mở toang, vô số bóng người chen lấn xô đẩy ùa vào kho rộng lớn...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 104: Chương 31.1



"Mọi người xem đi, tôi đã nói là họ ở đây mà."

Một giọng nói the thé vang lên giữa đám đông đang xì xào bàn tán.

Đó là một phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ váy bó sát vô cùng nổi bật.

Lúc này, bà ta đang đứng ở rìa đám đông, chỉ tay vào Tô Ý và Triệu Nhiễm trong kho hàng với vẻ mặt tinh ranh.

Trong lúc đám đông xô đẩy, một người đàn ông lớn tuổi bị đẩy ra phía trước. Ông ta mặc bộ vest rộng thùng thình, bước tới với vẻ ngượng ngập.

Có lẽ e ngại sự hiện diện của Vân Yến, ông ta bồn chồn xoa hai bàn tay vào nhau.

"Này, cậu trai trẻ, mọi người đều khó khăn cả, giờ lại mất điện mất nước, đồ ăn bên ngoài siêu thị cũng không nhiều, đồ trong kho này... chia cho mọi người một ít được không..."

"Đúng đó, chia một ít đi!"

Mấy người phụ họa nói không to nhưng rõ ràng cũng không muốn bỏ qua nguồn vật tư trong kho.

Trần Kim Văn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng hoảng sợ.

Đám người này xô đẩy cái gì chứ! Có phải họ thấy bụng bia của ông quá to chiếm chỗ không? Ông chỉ đến cho có mặt thôi, sao lại đẩy mỗi mình ông ra đây?

Lão Vương kia nghe mọi người nói đến đòi đồ là giả ngơ làm ngốc ngay. Nếu không, giờ bị đẩy ra đây chắc chắn không phải là ông.

Nhưng lời đã nói ra rồi, đành phải phóng lao thì theo lao thôi.

Họ đông người, hơn nữa sau mấy ngày này, chút đồ chia nhau sáng nay chỉ đủ dùng ba, năm ngày.

Họ còn phải chờ cứu trợ, giờ kho mở ra còn nhiều đồ dự trữ như thế, ai mà chẳng muốn có phần.

Vân Yến nhìn đám mấy chục người chen chúc đi vào, trong mắt chỉ có sự thờ ơ.

Ánh mắt lướt qua góc cửa, thậm chí có vài người đã lén lút mang đồ đi rồi.

Tô Ý nhìn những người này thực ra không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là những người không quen biết và mấy thứ cô không định thu vào không gian.

Dù sao thức ăn trong không gian của cô cũng đủ nuôi Vân Yến và vệ sĩ trong thời gian dài.

Nhưng, cái người phụ nữ chỉ tay vào mũi cô kia với vẻ mặt hả hê không có thiện ý thật khiến người ta khó chịu.

"Các người phải hỏi cô ấy."

Giọng nói bình thản không chút gợn sóng, Vân Yến không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.

Nếu anh nhớ không nhầm, trung tâm thương mại này thuộc tập đoàn Tô thị, người có tiếng nói nhất hiện tại chính là Tô Ý.

Một khi Tô Ý có mặt ở đây, những thứ này không còn là vô chủ nữa.

Nhìn người đàn ông lạnh lùng để mặc cô gái bên cạnh quyết định, nhiều người thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cô gái xinh đẹp ở giữa này có lẽ là người dễ nói chuyện nhất.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 105: Chương 31.2



"Cô gái, cô xem chúng tôi…"

"Một đám người lớn sao lại đi xin một con nhóc vắt mũi chưa sạch chia vật tư chứ?"

"Kho hàng nhiều đồ thế này, lẽ nào là của riêng cô ta sao?"

Đám đông vừa còn xôn xao ngoài cửa đột nhiên dạt ra tạo thành một lối đi.

Người phụ nữ bước tới với mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, áo ngắn tay đen phối quần ống rộng cạp cao trông rất gọn gàng.

Chỉ có điều, khuôn mặt trái xoan đeo kính râm không lộ rõ thần sắc, giọng nói cũng chẳng mấy thiện chí.

"Ai nhìn thấy thì đều có phần, đồ đạc đâu có ghi tên ai, trung tâm thương mại cũng đâu phải của nhà cô ta."

Dừng lại một chút, người phụ nữ xuyên qua kính râm nhìn thẳng vào Tô Ý.

"Cô gái, không được chiếm giữ đâu."

Theo sau cô là sáu bảy người đàn ông cao lớn, đều mặc áo đen ngắn tay.

Nhưng súng ngắn, dao găm ở thắt lưng và giày quân sự cho thấy thân phận khác biệt của họ.

Mấy người khí thế bất phàm khiến đám người đến xin đồ bỗng im bặt.

Dường như không ai biết họ đã vào lúc nào.

Nghiêm Nhất Thanh trong đội quay sang nói nhỏ với Lôi Du.

"Đội trưởng, chị Lam sao vậy? Sao tự dung nói chuyện với cô gái trẻ khó nghe vậy chứ?"

Lôi Du cũng không hiểu, gương mặt lạnh lùng thoáng chút phân vân, sau đó ánh mắt nghiêm nghị đổ dồn về phía cô gái trẻ tuổi.

Đôi mắt hạnh trong vắt đối diện thẳng với ánh nhìn của người phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thoáng chút kinh ngạc và bối rối.

Trông không giống bị dọa sợ, mà như đang nhìn thấy thứ gì khó tin.

"Xem đã rồi tính sau."

Nhiệm vụ của họ chưa hoàn thành, đến đây chỉ để tìm chút vật tư bổ sung, không cần gây chuyện.

Hơn nữa, chàng trai bên cạnh cô gái kia trông không đơn giản.

Còn người phụ nữ đi cùng nhóm họ...

Lôi Du không chắc đó là người như thế nào.

Khi mới đến thành phố A, họ suýt bị lũ zombie vây kín. Số lượng zombie quá đông khiến họ tưởng rằng cả đội sẽ gục tại đây, không ngờ một chiếc trực thăng sắp rơi từ trên trời lao thẳng vào đám zombie, mở ra một khoảng trống.

Và người phụ nữ tên Diệp Lam này đã bước ra từ chiếc trực thăng đó.

Họ vẫn nhớ lúc Diệp Lam bước ra từ đống đổ nát, hoàn toàn không sao mà lại còn cười tươi vẫy tay chào họ.

Hai ngày sau đó cô ấy luôn đi cùng đội của họ.

Cô ấy quyết đoán, có thực lực, và có chính kiến riêng.

Lôi Du không biết diễn tả cảm giác của mình thế nào, chỉ thấy dường như chưa từng gặp người phụ nữ như vậy.

Diệp Lam không vô cớ nhắm vào một cô gái nhỏ chứ nhỉ?

Có lý do gì chăng?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 106: Chương 31.3



"Chà, nhìn các người nhát gan thế. Nếu là tôi thấy nhiều vật tư thế này, sẽ không để một nhóc con tự quyết định đâu."

Diệp Lam khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không.

Đám đông im lặng một giây, nghe có lý nhưng sao vẫn thấy kỳ kỳ?

"Em gái, một mình chiếm đoạt vật tư không được đâu! Chia cho chị một nửa đi?"

"Này, cô là ai vậy? Kho này là A Ý của chúng tôi mở ra, cô có quyền gì đòi chia một nửa!"

Triệu Nhiễm tức giận siết chặt tay, cái vẻ khiêu khích của người phụ nữ này thật khó chịu.

Nhưng mấy người đằng sau cô ta trông không dễ đối phó chút nào.

"Đúng vậy, chị nói phải. Hai cô nhóc các cô có quyền gì muốn chiếm đoạt đồ trong kho."

Người phụ nữ váy bó sát lúc nãy vội bước đến bên Diệp Lam, nịnh nọt cười rồi hùa theo.

Cô ta để ý cái kho này từ lâu, chỉ là không tìm được thẻ mở cửa, vừa rồi cũng là cô ta phát hiện ra mấy người này mở kho đầu tiên.

Giờ cửa đã mở, đương nhiên phải có phần cô ta, mà phải là phần lớn mới đúng, không thể để mấy đứa trẻ này hưởng hết.

"Câm miệng, ai là chị của mày?"

"Câm miệng, Tôn Tiểu Cần, đồ không yên phận này."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Diệp Lam liếc nhìn Tôn Tiểu Cần rồi quay đi.

Trong khi Trịnh Thu Hoa đẩy đám đông tiến lên đứng cạnh Tô Ý.

Lúc này Tô Ý không để ý chuyện vật tư nữa.

Tô Ý lúc thì cúi đầu trầm tư, lúc lại ngước mắt nhìn người phụ nữ đeo kính râm, đôi mắt nhỏ long lanh như có ngàn câu hỏi.

"A Ý, cậu có sao không?" Triệu Nhiễm quay lại nhìn cô gái bên cạnh đang có biểu hiện khác thường, lo lắng hỏi.

A Ý đang nhìn gì vậy? Hay là bị đám người kia chọc giận rồi?

Trịnh Thu Hoa đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tô Ý, giọng hiếm khi dịu dàng: "Cháu gái đừng lo, đã có bà Trịnh ở đây rồi!"

Mấy người phụ nữ trung niên đi cùng cũng sốt sắng muốn đến an ủi cô gái ngoan ngoãn.

"Mấy người từ đâu tới vậy? Kho hàng là con bé nhà chúng tôi mở ra, sao lại không được lấy? Còn mấy người mới tới này, không biết giở trò gì nữa! Có quyền gì mà vừa đến đã muốn chia phần?"

Trịnh Thu Hoa đẩy lại chiếc kính lão trên sống mũi, giọng nói sang sảng đầy uy lực. "Còn cô, Tôn Tiểu Cần, đàn ông cô quen c.h.q.t hết rồi nên giờ lại nhăm nhe mấy người này à?"

"Bà già này, ăn nói cho sạch sẽ vào! Ai ở đây mà chẳng muốn có phần chứ."

Đám đông nhìn nhóm người trông rất khó chọc này, đặc biệt là mấy người đeo súng ngắn bên hông, đều không dám lên tiếng. Có lẽ vì đều mặc thường phục lại mang vẻ mặt nghiêm nghị, nên không ai nhận ra thân phận thật của Lôi Du và đồng đội.

Dù không dám phản đối, nhưng khi người phụ nữ đeo kính râm kia vừa mở miệng đã đòi chia một nửa, trong lòng ai cũng không phục.

Họ có tận mấy chục người cơ mà!

Diệp Lam dùng đầu ngón tay thon thả điều chỉnh chiếc kính râm to bản, bất ngờ bật lên tiếng cười khó hiểu: "Em gái, em nghĩ sao?"

[Aaaaa, ký chủ đấm cô ta đi! Người phụ nữ này khiêu khích người quá!]

Hệ thống trong đầu nhảy dựng lên như muốn vẽ bùa nguyền rủa người phụ nữ vô cớ này. Cô ta là ai mà dám chế nhạo chủ nhân của nó chứ?

Nhưng nhân vật chính của câu chuyện - Tô Ý, chỉ lạnh lùng nghiêng đầu...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 107: Chương 32.1



Mẹ cô đang ở đối diện kia mà!

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm.

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào.

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư. "Bởi vì trung tâm thương mại này là của nhà tôi đó."

Tô Ý chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại nhưng đầy xác quyết.

Cả kho hàng dường như chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng khác.

Sau lớp kính râm, ánh mắt Diệp Lam thoáng ý cười nhưng không ai nhìn thấy.

Trong mắt người ngoài, Diệp Lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khó đoán, nhưng những người khác cũng bị sốc.

Ai có thể giải thích một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không những đã ăn gạo của người ta, giờ còn vênh mặt đòi chia vật tư của họ?

"Toàn bộ trung tâm thương mại đều thuộc tập đoàn Tô thị, mà tôi, họ Tô đó!"

Tô Ý giơ một ngón tay chỉ vào má mình, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông.

"Mày nói của mày thì là của mày à? Không có bằng chứng ai tin?"

Tôn Tiểu Cần rướn giọng hừ một tiếng, khuôn mặt trái xoan hơi vàng vọt lộ rõ vẻ ghen tị.

"Ồ, bằng chứng là tôi có thể mở cửa kho này."

Tô Ý liếc nhìn người phụ nữ mà chiếc váy bó sắp bung vì bụng mỡ, tỏ ra mất kiên nhẫn .

Người phụ nữ xấu xí này từ hôm qua đã không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, cô thực sự không muốn nói chuyện với người xấu!

"Biết đâu mày nhặt được thẻ mở kho ở đâu đó, anh chị đừng tin con nhóc này."

Lôi Du nhíu mày né tránh khéo léo cơ thể đang cố dựa vào mình của Tôn Tiểu Cần.

Tôn Tiểu Cần liền hụt chân, đành ngượng ngùng cười với Diệp Lam ở phía khác.

Có vẻ hai người này địa vị không thấp trong đội.

Tô Ý lặng lẽ nhìn Diệp Lam không chút biểu cảm, cô lại quay sang ngó Vân Yến và Triệu Nhiễm.

Dừng một chút, lại quay đầu trở lại.

Tô Ý cảm thấy không vui, hai vệ sĩ kia không có ở đây, không ai thay cô đánh người cả!

Nếu tự tay động thủ, Triệu Nhiễm tay chân mảnh khảnh chắc không được.

A Yến hình như cũng không ổn.

Còn bản thân cô...

Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một chút, côvẫn không muốn tự mình ra tay.

Mẹ cô đang ở đối diện kia mà!

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm.

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào.

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư.

Lôi Du - một cái tên chẳng xa lạ chút nào.

Kiếp trước anh gặp anh ta ở căn cứ W.

Dù mất đôi chân, suốt ngày phải ngồi xe lăn, nhưng dị năng mạnh mẽ và mối quan hệ rộng vẫn giúp anh tgiữ vững vị trí phó chỉ huy căn cứ, cũng là một trong số ít người kiên định mà anh từng gặp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 108: Chương 32.2



Còn người phụ nữ phía trước này, hình như có chút quen mặt.

Nhưng trong ký ức, người này không có tính cách như vậy, cũng không có ánh mắt xa lạ như vậy.

"A Ý, kho hàng thực sự là của nhà cậu sao?"

Triệu Nhiễm kinh ngạc áp sát Tô Ý, thì thầm hỏi.

Cô hình như thật sự không biết nhà A Ý làm nghề gì.

"Đương nhiên."

Ngẩng cao cằm, Tô Ý nhìn nhóm người đang sợ hãi im lặng, giọng điệu thư thái.

"Các người chỉ cần ném cô ta ra ngoài là có thể chia đồ ở đây."

Ngón tay Tô Ý chỉ thẳng vào Tôn Tiểu Cần.

"Nhớ là ném, ra, ngoài, nhé."

Ném ra bất kỳ chỗ nào trong siêu thị đều không được.

"Mấy người... đừng nghe con nhóc này... Ái da! Mấy người làm gì vậy, thả tôi xuống!"

Mấy bà dì vốn đã không ưa Tôn Tiểu Cần lập tức xông lên khiêng bổng cô ta lên.

Trước giờ chỉ thích v* v*n đàn ông, mắt để trên đỉnh đầu, giờ còn bắt nạt cháu gái ngoan của họ, đáng bị ném ra ngoài.

Những người khác tỉnh ngộ, vội vàng theo mấy bà đi về phía cửa, người mở cửa, người giúp khống chế Tôn Tiểu Cần.

Tôn Tiểu Cần đâu phải thành viên của nhóm người này, tính cách lại đáng ghét, giờ cô bé nói ném ra ngoài là được chia đồ, việc này ai chẳng muốn làm.

"Hừ, đồ rác rưởi, đáng đời!"

Ngô Lệ nhân lúc hỗn loạn giật tóc Tôn Tiểu Cần một phát, khạc nhổ một bãi.

Trước đây con ả này còn định quyến rũ con trai bà, không biết mình già rồi hay sao, không biết đã qua tay mấy người rồi!

"Sao, mấy người còn muốn bắt nạt mấy người già yếu chúng tôi sao?"

Trịnh Thu Hoa nhìn mấy người đứng thẳng tắp cùng người phụ nữ tỏ ra bàng quan, ưỡn ngực đứng chắn trước Tô Ý.

"Vân - người - già - yếu - Yến: ...

Nhìn vở kịch vô lý đang diễn ra, Lôi Du đau đầu ấn ấn thái dương.

"Giáo sư Trịnh, chúng tôi không có ác ý."

Lôi Du đứng trước Trịnh Thu Hoa, nghiêm trang chào.

"Giáo sư Trịnh, chúng tôi là Tiểu đội 17, nhận nhiệm vụ đưa giáo sư đến khu an toàn ở thành phố W."

Thành thật mà nói, Lôi Du cũng không ngờ lại gặp được đối tượng nhiệm vụ ở đây.

Tài liệu họ nhận được ban đầu ghi rõ địa điểm là Viện nghiên cứu Đại học A.

Hơn nữa, nếu không phải đã xem qua ảnh của Giáo sư Trịnh, có lẽ họ đã không nhận ra người có phong thái phóng khoáng này chính là vị giáo sư sinh học cấp quốc giađược cấp trên cực kỳ coi trọng.

"Ừ."

Trịnh Thu Hoa khẽ ho một tiếng, lại cố ý chỉnh lại kính một cách tao nhã.

Ừm, phong thái trí thức của mình chắc vẫn còn nguyên chứ nhỉ?

Tô Ý lại tò mò liếc nhìn vài lần — bà lão này phong cách đa dạng thật, hóa ra giáo sư là như này à?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 109: Chương 32.3



"Sao mấy người lại đi cùng với loại phụ nữ như thế này chứ?"

Trịnh Thu Hoa như thể lại nhớ ra điều gì, liếc nhìn Lôi Du với ánh mắt không tán thành, rồi lại trừng mắt về phía Diệp Lam đứng phía sau.

Bà vẫn chưa quên được người phụ nữ này đã nói những lời khoác lác thế nào.

"Chuyện này..."

Lôi Du đau đầu, không biết giải thích ra sao, bản thân anh ta cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Cô Diệp trước đây từng cứu chúng tôi, chắc hôm nay có chút hiểu lầm gì đó!"

"Đúng vậy, giáo sư Trịnh, chị Lan chắc là có lý do của mình."

Nghiêm Nhất Thanh cũng không nhịn được lên tiếng phản bác, chị Lan chính là thần tượng của hắn.

Mấy người còn lại trong đội thực ra vẫn chưa kịp phản ứng.

Chủ yếu là vì Diệp Lam đột nhiên thay đổi, khác hoàn toàn so với hai ngày trước.

Trịnh Thu Hoa che chắn Tô Ý sau lưng như gà mẹ bảo vệ con, gương mặt đầy vẻ "chắc tôi tin mấy người".

Tô Ý đứng sau lưng Trịnh Thu Hoa, nghiêng đầu thò ra đôi mắt tròn xoe, chớp chớp nhìn Diệp Lam - người đang đeo kính râm che gần hết khuôn mặt.

Thực ra, Tô Ý cảm thấy khá vui.

Mẫu thân đại nhân chắc chắn là lo lắng cho cô nên mới đi theo, cô rộng lượng quyết định không tính chuyện cái đá hôm trước nữa.

Muốn được ôm mẫu thân đại nhân xinh đẹp quá!

Nhưng trước khi Tô Ý kịp bước tới, Diệp Lam như đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra, kịp thời lên tiếng: "A, hóa ra mọi người đều quen biết nhau, vậy hôm nay không lấy được nửa số vật tư rồi!"

"Vậy thì, tạm biệt nhé!"

Tô Ý: ?

Nhìn Diệp Lam quay lưng rời đi không chút do dự, Tô Ý sững sờ.

Chẳng lẽ cô không còn là cục cưng đáng yêu của Diệp Lam nữa sao?

"Cô Diệp, cô định đi đâu thế?"

Lôi Du đột nhiên ngừng lại, nhìn Diệp Lam chuẩn bị rời đi, không kìm được lời ngăn cản.

Anh ta có linh cảm, nếu hôm nay để Diệp Lam rời đi, lần sau sẽ rất khó để gặp lại.

Diệp Lam không hề dừng lại, đôi chân thon dài bước đi nhẹ nhàng.

[Đinh – Ký chủ, có một bức thư cần nhận ạ!]

Tô Ý: ...

Nhìn lời dặn dò của mẫu thân đại nhân, Tô Ý mặt không cảm xúc.

[Bé yêu chơi một mình nhé, vừa rồi biểu hiện của con không tệ, nhưng đừng làm phiền mẹ làm nhiệm vụ nha!]

Tô Ý bĩu môi nhẹ "hừ" một tiếng về phía bóng lưng Diệp Lam.

Ánh mắt u oán khi lướt qua Lôi Du càng thêm âm u.

Nhìn cái gì, nhìn nữa là mẹ tôi k.h.o.é.t mắt anh ra đấy!

Không đúng, còn phải bảo bố tôi v.ặ.n cổ anh nữa!

Aaaa – mẫu thân đại nhân bỏ rơi đứa con gái bé bỏng này rồi!

Nhìn người phụ nữ đáng ghét cuối cùng cũng rời đi, Trịnh Thu Hoa lại nghiêm túc kéo cô gái đang u sầu sang một bên, nói với giọng chân tình:

"Cháu gái à, bà Trịnh phải đi thành phố W trước rồi, một mình con nhớ phải bảo vệ bản thân, đi theo bạn trai cháu, cậu ấy cũng có thể bảo cháu."

"Nếu có cơ hội, bà hy vọng sẽ gặp lại cháu ở thành phố W."

"Còn nữa, phải đề phòng những người như Tôn Tiểu Cần, lỡ họ dụ dỗ bạn trai con thì không hay."

Trịnh Thu Hoa lo lắng, bà biết sẽ có người đến đón mình, nhưng chỉ đón mỗi bà, nếu không thì bà cũng muốn mang cô gái này đi cùng.

Tô Ý hơi ngạc nhiên: "Dụ dỗ A Yến sao?"

"Đúng vậy, Tôn Tiểu Cần trước đây là tình nhân của Lý Cường, Lý Cường c.h.ế.t rồi lại nhắm vào chàng trai nhà cháu, lần trước còn lột đồ lúc nửa đêm định chui vào chăn cậu ấy đấy!"

"Cháu ấy à, phải cảnh giác đi."

Trịnh Thu Hoa nhìn vẻ mặt không mấy bận tâm của Tô Ý, thật là đau đầu!

"Chui vào chăn?"

Tô Ý giật mình, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ.

Dụ dỗ Vân Yến làm gì nhỉ?

Có thể khiến anh nghe lời không?

Nếu được, mặc đồ chui vào chăn có được không?

Như vậy, chẳng phải mỗi ngày đều có thể ăn cơm Vân Yến nấu, lại còn có thêm một vệ sĩ đẹp trai sao?
 
Back
Top Bottom