Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 120: Chương 36.2



Vân Yến khẽ nheo mắt, một lát sau mới nhìn thẳng vào nhóc Cố, mở miệng hỏi:

“Chú Tiêu của em tên đầy đủ là gì?”

“Tử Diệu không biết.”

Cố Tử Diệu lắc đầu. Chú vệ sĩ đưa cậu ra ngoài chơi đã biến thành quái vật, là chú Tiêu cứu cậu.

Họ trước giờ ở trong rạp chiếu phim, nhưng chú Tiêu chỉ nói mình họ Tiêu.

Ngập ngừng một lúc, như chợt nhớ ra gì đó, cậu lập tức phấn khởi trở lại.

“Nhưng em biết em gái tên gì! Dì nói em gái tên Trường An!”

Tiêu Trường An!

Vẻ mặt ghét bỏ của Tô Ý bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên bọc tã trong tay, thoáng chốc lộ vẻ khó tin.

[Hệ thống, cái tên này nghe quen quen sao ấy]

Quả cầu ánh sáng 9981 lăn lông lốc vài vòng.

[Ký chủ đợi chút, để tôi tra cứu…]

[A, tìm được rồi! Là một trong hai vua zombie mạnh nhất thời kỳ hậu tận thế, thích nhất là xé xác con mồi thành từng mảnh, với vẻ ngoài loli nhưng thủ đoạn tàn bạo khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật. Ồ đúng rồi, bên cạnh nó còn có một dị năng giả hệ chữa trị cực mạnh, vừa chữa được người vừa chữa được zombie.]

[...]

Tâm trạng Tô Ý lúc này có chút phức tạp.

Hừ, hóa ra cô cũng từng bế vua zombie đấy…

Không cần nghĩ cũng biết, dị năng giả kia tám chín là cha của đứa bé này.

[Ký chủ yên tâm nhé! Giờ đứa bé vẫn còn nhỏ, chưa phải zombie đâu!]

Vân Yến không rõ cảm giác khi nghe cái tên này là gì. Anh không ngờ lại gặp hai người họ ở đây.

Vua zombie mạnh mẽ xuất hiện chấn động vào năm thứ bảy của tận thế…

Và dị năng giả chữa trị duy nhất khiến người ta đau đầu -Tiêu Từ.

Nói ra thì anh từng giao đấu với họ vài lần.

Dù khi ấy dị năng của anh đã đạt cấp chín, nhưng đối đầu với hai người này vẫn phải vất vả một phen.

Chỉ cần cái đầu của con zombie còn nguyên, Tiêu Từ có thể cứu nó sống lại.

Nghĩ đến đây, một tia sát ý lóe lên rồi biến mất.

Người đàn ông vừa nãy, khí chất hoàn toàn khác với Tiêu Từ mà anh quen, liệu có phải Tiêu Từ của bây giờ không?

“Anh chị, anh chị biết chú Tiêu sao?”

Cố Tử Diệu không hiểu, nghi hoặc nhìn biểu cảm kỳ lạ của hai người.

“Vậy anh chị có tìm được chú Tiêu và dì Thất Thất không?”

Kìm nén suy nghĩ trong lòng, Vân Yến nhìn đứa bé đang ngủ say trong tay Tô Ý, ngón tay nắm chặt chuôi đao cuối cùng cũng thả lỏng.

Gặp được mối họa lớn tương lai này, đáng ra anh nên ra tay diệt trừ ngay…

“Cô ở đây, tôi ra ngoài xem thử.”

Giọng trầm khàn lạnh như phủ một lớp sương, Tô Ý nghiêng đầu khó hiểu, hình như A Yến có gì đó không ổn.

Nhưng sự lạnh lẽo ấy thoáng qua rất nhanh. So với đứa bé xấu xí trong tay, Tô Ý cảm thấy cục đen sì này mới làm cô bực bội hơn.

Đã thế còn là cục xấu xí này sẽ biến thành vua zombie tàn bạo nữa!

“Chị xinh đẹp, em gái có nặng không? Nếu chị ôm không nổi thì để em ôm nhé!”

Nhóc Cố Tử Diệu cảm thấy mình là một người đàn ông, phải bảo vệ chị xinh đẹp và em gái.

Anh trai cầm đao ra ngoài, chắc chắn là đi tìm chú Tiêu và dì Thất Thất rồi. Anh trai trông giỏi quá!

Nhưng chị gái có vẻ hơi yếu, ôm em bé mà cứ cau mày không vui.

Haizz, nếu chị gái mà không ôm nổi thì chỉ có thể để cậu ôm em bé thôi.

Tô. Gà yếu. Ý: …

Hay lắm, bị một nhóc năm tuổi khinh bỉ rồi.

“Cố Tử Diệu, nhóc con, muốn ăn kẹo không?”

Giọng nữ mềm mại đầy vẻ dụ dỗ. “Khen chị giỏi thì chị cho em ăn!”

Hệ thống che mặt: …

Cảm giác lừa trẻ con này là sao đây?

Cố Tử Diệu do dự: …

Muốn ăn, nhưng mẹ bảo trẻ con không được nói dối, làm sao bây giờ?

Cuối cùng, nhóc Cố không kìm được mà nói dối lần đầu tiên trong đời.

Tô Ý lôi từ không gian ra một chiếc ghế bập bênh mềm mại, vui vẻ ngả người vào, đặt đứa bé đang ngủ sang một bên, trên cái ổ lót hai tấm chăn dày.

Thật ra, thỉnh thoảng trêu đùa mấy đứa nhóc cũng khá thú vị, ít nhất là tâm trạng rất tốt.

Tô Ý khóe miệng cong cong, chân thành cảm thán.

Cố Tử Diệu ngồi xổm một bên canh em gái, kinh ngạc nhìn đồ vật chị lớn lấy ra, cảm giác còn thần kỳ hơn cả nhân vật trong phim hoạt hình.

Đây là Doraemon sao?

Vậy thì, như thế này, có phải cậu không tính là nói dối nữa không?

“Chị ơi, cái ổ nhỏ này trông thoải mái quá!”

Nhóc Cố Tử Diệu đưa tay sờ sờ cái ổ lông xù, có chút vui vẻ.

Em gái ngủ trong này chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Tô Ý híp mắt hạnh, thoải mái đổi tư thế nằm, giọng điệu thong dong.

“Ồ, ổ chó cao cấp thì đương nhiên là thoải mái rồi.”

Haizz, vốn dĩ cô tiện tay thu vào không gian để cho chú chó Border Collie ngủ.

Thôi kệ, ai ngủ mà chẳng là ngủ, lần sau tìm cái khác cho cún con vậy!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 121: Chương 37.1



Ý thức của Tiêu Từ rất mơ hồ, trong cơn mông lung dường như có người đứng trước mặt anh. Một giọng nói mát lạnh, chầm chậm vang lên từ trên đầu.

“Tiêu Từ.”

“Tôi biết anh còn ý thức. Nếu muốn cứu vợ mình, hãy dùng dị năng của chính anh.”

Ngay sau đó, một dây leo cuốn theo một người phụ nữ yếu ớt đang hôn mê, đặt xuống bên cạnh Tiêu Từ.

Tiêu Từ không biết dị năng là gì, cũng không biết người đàn ông cứu vợ mình là ai.

Nhưng lúc này anh chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi, chỉ dựa vào bản năng chống đỡ cơ thể, nắm chặt tay vợ.

Dù toàn thân đau đớn, anh vẫn muốn che chở cho cô ấy dưới thân mình.

Vân Yến lạnh lùng nhìn người đàn ông thảm hại đang vô thức truyền dị năng, thanh đao trong tay cuối cùng không hạ xuống.

Người phụ nữ hôn mê cả nửa th*n d*** đẫm máu, rõ ràng vừa sinh con, cơ thể cực kỳ suy yếu.

Nếu không nhờ một góc container che chắn, e rằng cô đã bị zombie xâu xé từ lâu.

Dù dị năng của anh ta chỉ mới thức tỉnh, nhưng vẫn có thể thấy rõ sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ dần hồng hào, hơi thở cũng từ từ ổn định.

Mức độ này, mạnh hơn bất kỳ dị năng giả hệ chữa trị nào anh từng gặp.

Đôi mắt sâu thẳm của Vân Yến như đáy biển, u tối khôn lường.

Có lẽ, có được một món nợ ân tình từ Tiêu Từ sẽ giá trị hơn việc giết anh ta ngay bây giờ.

Trong cửa hàng.

Tô Ý nằm dài trên ghế bập bênh, cầm chai sữa chua nhấm nháp từng ngụm nhỏ.

Bên kia, Cố Tử Diệu ngồi xổm hơi lâu, cuối cùng không kìm được chui vào cái ổ nhỏ.

Đôi tay mũm mĩm ôm lấy đứa bé bên cạnh, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo cũng vùi vào tấm chăn lông mềm mại.

Đã lâu rồi cậu nhóc không được nằm thoải mái thế này.

Không còn tiếng gào rú đáng sợ của quái vật, lại có một chị gái xinh đẹp ở bên.

Cố Tử Diệu nghĩ, chắc cậu có thể chợp mắt một chút nhỉ!

[Ký chủ, mấy đứa nhóc ngủ rồi, đáng yêu quá!]

Tô Ý liếc nhìn cái ổ hơi chật chội, không nói gì.

Nhưng nghĩ lại, cô thấy cái ổ chó này hơi nhỏ, có lẽ lần sau nên lấy cái cỡ siêu to.

Cô gái yêu kiều tựa vào ghế bập bênh, đôi mắt hạnh khép hờ mơ màng, dưới đôi chân bắt chéo lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như ngọc.

Bên kia, hai đứa trẻ nép sát nhau ngủ say sưa, đứa lớn không biết mơ thấy gì, chép miệng hai cái.

Khi Vân Yến bước vào, anh bắt gặp khung cảnh này, mang theo sự yên bình hiếm hoi.

“Đi thôi.”

Giọng nói trong trẻo khẽ hạ thấp, rồi anh lại lặng lẽ bật cười.

Trong tận thế, làm gì còn sự yên bình giả tạo này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 122: Chương 37.2



Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn Vân Yến bình thản, ánh sáng trong mắt chưa kịp tan thì đã thấy hai người đang hôn mê được dây leo cuốn vào ở cửa.

“Đây là hai người mà nhóc con nhắc đến?”

Trông cả hai đều thê thảm, nhưng hình như vẫn còn thoi thóp.

“Ừ.”

Vân Yến không nói nhiều, chỉ khẽ vẫy tay, một dây leo mảnh hơn ngoan ngoãn vươn tới, cuốn cả cái ổ lẫn chăn và hai đứa trẻ lơ lửng giữa không trung.

“Chúng ta xuống dưới thôi.”

“Được!”

Tô Ý nhanh nhẹn thu ghế bập bênh vào không gian, hào hứng chỉnh lại vạt váy.

Tô Ý đã sốt ruột không chờ nổi cái vụ rút thăm dị năng này nữa rồi.

Hành trình xuống lầu thuận lợi hơn tưởng tượng rất nhiều, có lẽ vì trước đó đã dọn dẹp kha khá, nên hành lang chẳng còn bóng dáng con zombie nào.

Tô Ý ngoan ngoãn đi bên cạnh bạn trai, nghiêng đầu nhìn mấy bóng người bị dây leo cuốn theo phía sau, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng ánh lên vẻ hào hứng muốn thử.

“A Yến, em cũng có thể được dây leo của anh cuốn lên không?”

Không biết dây leo của A Yến so với con “đằng ngốc” mẹ ở nhà thì cái nào thoải mái hơn nhỉ.

Vân Yến khựng lại một chút, dây leo do dị năng hóa ra không có cảm giác, nhưng chẳng hiểu sao anh lại cảm nhận được một tia tò mò dò xét.

Xoa xoa đầu ngón tay như đang nóng lên, Vân Yến âm thầm thở dài.

Quay lại, anh liếc đôi giày da nhỏ dính chút bụi của cô, thân hình lạnh lùng hơi khom xuống.

“Lên đi.”

Có những việc làm một lần rồi dường như mang theo sự cam chịu tự nhiên, như thể chính chủ nhân cơ thể cũng không nhận ra phản ứng vô thức của mình không phải là từ chối.

Nhìn vẻ mặt Tô Ý vẫn còn luyến tiếc, Vân Yến thoáng chút không vui.

Dây leo của anh có gai nhọn, dù cách lớp quần áo vẫn có thể làm xước da cô. Một sợi dây leo thì có gì hay ho để thử chứ.

“Được nha!”

Đôi mắt Tô Ý sáng rực, thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười yêu kiều.

Hình như A Yến nghĩ cô không muốn đi bộ thì phải, nhưng thật ra cô chỉ muốn thử xem dây leo của anh có mềm như “đằng ngốc” không thôi.

Dù sao nếu A Yến đã chịu cõng cô, thì còn quan tâm gì dây leo thoải mái hay không nữa!

Cánh tay lạnh lẽo vòng qua đầu gối cô, chạm vào là một mảng da mịn màng.

Bên tai là hơi thở nhẹ nhàng, mang theo hương thơm thanh nhã.

Cảm giác khác lạ trên lưng dường như còn rõ rệt hơn lần trước, Vân Yến hơi cứng người, nhìn thẳng phía trước. Anh nghĩ mình có chút hối hận rồi.

_________________

“Trời ạ, anh Yến với em gái Tô Ý đi một chuyến mà sao lại tha cả nhà cả cửa về thế này?”

Lâu Thượng kê ghế gỗ nhỏ, bắt chéo chân ngồi trước cửa siêu thị, nhìn dãy người phía sau Vân Yến mà suýt sặc nước miếng.

“Anh Yến, họ là ai vậy?”

Lâu Thượng bước tới, nghi hoặc quan sát mấy người được đặt xuống đất, đặc biệt là hai người máu me đầy mình.

“Tiểu đội kia còn ở đây không?”

“Còn, chắc đang bàn lộ trình gì đó. Anh Yến, anh hỏi họ làm gì?”

Lâu Thượng gãi đầu, không hiểu lắm. Họ hình như cũng chẳng quen biết mấy người kia.

Vân Yến lướt mắt qua mấy người dưới đất, ra hiệu cho Lâu Thượng mang họ vào.

“Giao họ cho đội trưởng đội đó, nói rằng người đàn ông này có dị năng.”

Với dị năng hệ chữa trị hiếm có này, anh tin Lôi Vũ sẽ không từ chối.

Hơn nữa, anh chẳng có sức mà dẫn theo cả một đại gia đình.

Đưa họ đến căn cứ W là cách tốt nhất.

Lâu Thượng trợn mắt: “Dị năng?”

Anh Yến còn dẫn về một dị năng giả cơ à?!

Nhưng sao lại đẩy dị năng giả cho đội khác, kéo về đội mình chẳng phải tốt hơn sao?

Vân Yến liếc Lâu Thượng đang muốn nói lại thôi, trực tiếp cõng Tô Ý bước vào siêu thị.

Tô Ý nằm sấp trên lưng Vân Yến, mặt mày ỉu xìu, đầu nhỏ gục trên vai rộng, thỉnh thoảng khó chịu cọ cọ vào cổ anh.

“A Yến, em khó chịu quá, đầu chóng mặt ghê!”

Giọng nói mềm mại uể oải, Tô Ý lẩm bẩm, khẽ đung đưa đôi chân nhỏ.

Cô tưởng lần này dị năng sẽ như trước, rút được là có ngay.

Ai ngờ lần này lại phải làm cái nghi thức bề ngoài!

Tô Ý buồn bực. Lúc thức tỉnh dị năng, cô còn “bắt trend” phát sốt nữa…

[Ký chủ, cái này tôi cũng không kiểm soát được…]

Hệ thống chột dạ, mang theo chút áy náy, đưa ra đề nghị rất chân thành.

[Ký chủ, trong không gian có thuốc hạ sốt, uống một chút là khỏe ngay!]

Tô Ý đầu váng ngực tức: [...]

Chờ cô hạ sốt, nhất định phải ép cái hệ thống rác rưởi này cập nhật lại!

Vân Yến có chút bứt rứt, má bên tai cô dường như đang nóng lên, anh cảm nhận được nhiệt độ bất thường từ người phía sau. Chắc chắn là sốt rồi.

Nhưng đang yên đang lành sao lại sốt?

Chẳng lẽ lúc anh không ở đó, cô bị thương?

Đôi mắt bình tĩnh không kìm được gợn sóng, bước chân cũng nhanh hơn.

Tô Ý ý thức mơ hồ, bám vào cơ thể mát lạnh trước mặt, cố tìm chút dễ chịu giữa cơn sốt cao.

Nhưng chẳng may, dị năng đang thức tỉnh, nhiệt độ cơ thể vẫn tiếp tục tăng…

Hệ thống rác rưởi!

Trước khi nhắm mắt ngất đi, Tô Ý khẽ động ngón giữa vô lực…
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 123: Chương 38.1



Không biết mình hôn mê bao lâu, trong cơn mơ màng, Tô Ý cảm thấy dường như có ai đó đút cho cô thứ gì.

Mà còn là kiểu bóp cằm đổ vào, chẳng nhẹ nhàng chút nào.

Tô Ý khó chịu rên hừ hai tiếng, cái đầu vừa chui vào chăn đã bị ai đó lôi ra.

Ngay sau đó, một cảm giác mát lạnh chạm vào vầng trán nóng hổi, khiến đôi mày thanh tú đang nhíu chặt giãn ra đôi chút.

Cho cô uống thuốc hạ sốt xong, Vân Yến lại lấy khăn thấm nước lạnh đắp lên trán cô.

May mắn là không có vết thương mới nào.

“Cốc cốc——”

Tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng nghỉ, tiếp theo là giọng điệu khoa trương quen thuộc của Lâu Thượng.

“Anh Yến, đội trưởng đội họ tìm anh.”

Vân Yến im lặng một lúc mới nhàn nhạt đáp:

“Biết rồi.”

Lôi Vũ ban đầu khá thận trọng với hai người bị thương nặng được đưa tới. Dù nghe nói người đàn ông này là dị năng giả, nhưng khi đưa đến, anh ta vẫn đang hôn mê, vết thương sâu hoắm, vẫn cần đề phòng khả năng biến thành zombie.

Nhưng điều khiến cả nhóm bất ngờ là chưa đầy một tiếng, vết thương của người này đã cầm máu và bắt đầu lành lại.

Nếu anh đoán không lầm, đây là một dị năng hệ chữa trị hiếm có.

Chỉ cần Tiêu Từ đồng ý, Lôi Vũ cảm thấy mình sẽ dốc hết sức đưa người về khu an toàn.

Dù sao dị năng giả ở khu an toàn của họ vẫn rất khan hiếm, đặc biệt là khả năng chữa trị còn hữu dụng hơn cả y tế thiếu thốn hiện nay.

“Có chuyện gì?”

Mở cửa ra, Vân Yến thấy Tiêu Từ miễn cưỡng xuống đất, được Lôi Vũ đỡ bên cạnh.

Người phía trước sắc mặt trắng bệch, rõ ràng còn rất yếu.

Người phía sau thần sắc nghiêm túc, trên khuôn mặt kiên nghị thoáng vẻ muốn nói lại thôi.

Đối diện đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ, dù Lôi Vũ từng trải, lúc này cũng không kìm được chút căng thẳng.

Dám đưa một cô gái lên tầng bốn mà vẫn bình an vô sự trở về, tám chín phần là dị năng giả, hơn nữa thực lực không thấp.

Xem ra phán đoán trước đó của anh không sai.

“Chào anh, tôi là Lôi Vũ, đội trưởng đội này.”

Tiêu Từ tỉnh lại liền muốn gặp người cứu họ, mà đúng lúc, anh cũng muốn tìm người bàn chút chuyện.

Nhìn bàn tay Lôi Vũ chìa ra, Vân Yến không từ chối, bắt tay một cái.

“Vân Yến.”

Giọng nói bình tĩnh mang chút xa cách quen thuộc, sau đó ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Tiêu Từ.

“Anh Vân, Tiêu Từ vừa tỉnh đã nói muốn cảm ơn anh, nên tôi đi cùng anh ấy qua đây.”

Giọng Lôi Vũ trầm thấp, có lẽ vì thái độ thân thiện của mình không bị từ chối, thần sắc cũng thoải mái hơn.

Tiêu Từ ho khan hai tiếng, nén đau nhìn người đàn ông khí chất lạnh lùng trước mặt.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 124: Chương 38.2



“Khụ, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi… Tôi, Tiêu Từ, nợ anh một ân tình lớn. Giờ tôi chưa có gì báo đáp, nhưng sau này nếu anh cần, tôi nhất định dốc hết sức mình…”

Vợ anh ta còn sống, con cũng bình an.

Nhưng nếu hôm nay không gặp người đàn ông này, e rằng cả gia đình họ đã bị zombie xé xác.

“Dị năng hệ chữa trị của anh rất đặc biệt.”

Vân Yến bất ngờ lên tiếng, nhìn Tiêu Từ.

“Sau này nếu cần, tôi sẽ không khách sáo.”

Anh không phải người tốt, những chuyện bạc bẽo trong tận thế anh đã thấy nhiều.

“Đội trưởng Lôi, anh tìm tôi còn việc gì nữa không?”

Lôi Vũ nghĩ ngợi, rồi cười sảng khoái.

“Đúng là tôi có chút việc muốn bàn với anh Vân. Nếu tiện, anh có thể qua chỗ đội chúng tôi một chuyến không?”

Nếu có thể, Lôi Vũ rất muốn mời một người mạnh như Vân Yến gia nhập căn cứ.

Vân Yến gật đầu, nhưng trước khi đi, anh liếc nhìn phòng nghỉ phía sau, rồi nói với Lâu Thượng đứng bên cạnh:

“Nếu được, nhờ cậu tìm Triệu Nhiễm trông Tô Ý một chút.”

Ngừng một lát, anh bổ sung: “Cô ấy đang sốt.”

Lâu Thượng ngơ ngác: ?

Hóa ra em gái Tô Ý không phải mệt quá nên ngủ mà là đang sốt à!

!

Lâu Thượng bất giác rùng mình, nhớ lại đêm trước khi tận thế đến, lúc mình sốt cao, cảm giác đó còn khó chịu hơn tất cả những lần sốt trong hai mươi năm cuộc đời!

Cậu phải mau tìm Triệu Nhiễm thôi. Giờ không có thuốc, không biết cái nước suối linh tinh kia có tác dụng gì không.

Góc phía đông siêu thị.

Nơi này vốn là chỗ để xe đẩy hàng, nhưng vì mọi người lấy đi kha khá xe để chia vật tư, giờ góc này trống trải và yên tĩnh.

Lôi Vũ không muốn gây chú ý, nên chọn chỗ này để nói chuyện, cách đám người sống sót một khoảng.

Đỡ Tiêu Từ tựa vào một bên, Lôi Vũ cũng ngồi xuống cạnh đó.

“Anh Vân, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Chỉ vào chiếc ghế trống, thấy Vân Yến ngồi xuống, Lôi Vũ mới tiếp tục.

“Để tôi giới thiệu trước, tiểu đội mười bảy chúng tôi đến từ thành phố W. Tôi là đội trưởng, có dị năng hệ lôi. Người bên cạnh là Nghiêm Nhất Thanh, dị năng hệ hỏa. Còn lại lần lượt là Thạch Lâm, Lý Cảnh Minh, Đàm Tử Húc và Bạch Kiệt, tuy không có dị năng nhưng thể chất đều tốt.”

Đội họ có hai dị năng giả đã là hiếm, nếu không cũng chẳng được giao nhiệm vụ quan trọng thế này.

Nhưng dị năng dù tốt, tiêu hao thể lực cũng rất lớn.

Vân Yến lắng nghe, không đáp, chỉ lướt mắt xuống tấm bản đồ trên bàn.

Mấy người này anh đều từng gặp, nhưng lúc này, thứ khiến anh hứng thú hơn là lộ trình trên bản đồ.

Có vẻ như Lôi Vũ và đội đang bàn kế hoạch đường về.

“Các anh định đi về phía đông, đến huyện Hà An?”

Giọng trầm thấp như hỏi, nhưng rõ ràng mang chút chắc chắn.

Huyện Hà An giáp ranh với thành phố B, vốn cũng là con đường tất yếu của họ.

Lôi Vũ không ngờ Vân Yến vừa liếc mắt đã nhìn thấu lộ trình, ngập ngừng một chút nhưng cũng chẳng định giấu.

“Đúng vậy, lúc đến, cây cầu vượt sông số Một phía bắc bị phá hủy. Đường về tốt nhất là vòng qua cầu số Hai phía đông ở huyện Hà An.”

“Trước đó tôi nghe nói anh Vân và mấy người định đi thành phố B, hướng đi giống chúng tôi.

Tôi nghĩ liệu có thể tạm thời lập đội chung, như vậy độ an toàn của mọi người sẽ cao hơn.”

Chuyến đi vòng này chắc mất thêm ba đến năm ngày, trên đường có quá nhiều yếu tố bất định. Nếu lập đội chung thì không gì tốt hơn.

Vân Yến cúi đầu nhìn bản đồ, suy nghĩ. Dị năng của anh hiện tại chưa đủ cao, một mình anh không chắc chắn 100% có thể đưa mọi người đến nơi.

Có thể hợp tác tạm thời với Lôi Vũ.

Nhưng nghĩ đến việc Tô Ý có vẻ không ưa người này, Vân Yến lại hơi do dự.

“Đội trưởng Lôi, chuyện lập đội tôi e là chưa thể trả lời ngay.”

Lôi Vũ hơi bất ngờ.

“Nếu có vấn đề gì, anh Vân cứ nói thẳng.”

“Chuyện này phải đợi Tô Ý tỉnh lại, hỏi ý cô ấy.”

“Vậy à…”

Lôi Vũ nhất thời nghẹn lời. Nhìn quan hệ trong đội họ, anh cứ nghĩ Vân Yến có quyền quyết định cao nhất.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chuyện lập đội quả thực cần bàn với người khác.

“Vậy chúng tôi đợi quyết định của các anh.”

Vân Yến gật đầu, vừa đứng dậy định đi thì bị lời Lôi Vũ làm khựng lại.

“Anh Vân, mạo muội hỏi chút, cô Tô là bạn gái anh à?”

Lôi Vũ lần đầu ngại ngùng cười haha.

Dù hơi đường đột, nhưng Đàm Tử Húc trước đó cứ lén lút nhìn cô gái ấy, khiến anh không khỏi nghĩ nhiều.

Hỏi trước cho chắc.

Hơn nữa, anh Vân và cô Tô trông quan hệ không tầm thường.

Dù không nói rõ, nhưng cứ hỏi trước đã. Nếu đúng là một cặp, thì chỉ có thể bảo Tử Húc bớt mơ mộng đi.

Thân hình lạnh lùng dừng lại một lát, rồi bước đi.

Lôi Vũ vỗ vai Đàm Tử Húc, người từ đầu chẳng nói gì, thở dài. Anh Vân rõ ràng là ngầm thừa nhận rồi.

Nghiêm Nhất Thanh ngồi xổm ở góc, hả hê cười.

“Haha, yêu từ cái nhìn đầu tiên cái nỗi gì!”

Đàm Tử Húc: …

Cậu chỉ thấy cô Tô dễ thương thôi…

Kẻ nào tung tin đồn vớ vẩn thế chứ!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 125: Chương 39.1



Đàm Tử Húc là người nhỏ tuổi nhất trong đội, cũng là người “mặt mỏng” nhất.

Bình thường, rất nhiều khi cậu bị mấy đồng đội khác “chăm sóc đặc biệt”.

Đội trưởng chỉ hỏi một câu về mối quan hệ của người ta, vốn dĩ là chuyện rất bình thường, vậy mà tại sao cả đám lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái thế này chứ!

“Mấy người nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có ý gì với cô gái đó!”

Đàm Tử Húc lặng lẽ lùi ra khỏi tâm điểm của những ánh mắt, vội vàng chối bay chối biến.

Bạch Kiệt đứng tựa một bên, cười cợt, lấy khuỷu tay huých nhẹ vào người Đàm Tử Húc.

“Thôi đi, ai ở đây mà chẳng từng trải. Lúc cậu dùng đôi mắt hau háu nhìn cô gái ấy, bọn tôi thấy rõ mồn một luôn. Có gì mà phải ngại chứ!”

“Đúng thế, chỉ tiếc là Tiểu Đàm không có cơ hội rồi! Thằng nhóc vừa nãy khí thế trông còn mạnh hơn cả đội trưởng ấy.”

Nghiêm Nhất Thanh khoanh tay sau gáy, lời nói đầy vẻ tiếc nuối cho đồng đội, nếu như bỏ qua nụ cười lộ liễu trên mặt anh ta.

Đàm Tử Húc: “...”

Cứ nghĩ c** nh* tuổi thì không biết giơ nắm đấm lên à?

“Mấy người trong đầu toàn nghĩ lung tung gì thế? Không thấy chị Lam và cô gái đó trông hơi giống nhau à? Đặc biệt là đôi mắt.”

Chỉ có điều mắt của chị Lam hơi xếch lên, thêm chút vẻ chín chắn.

Nghe câu này, Lôi Du bỗng thu lại vẻ thoải mái ban nãy.

“Giống?”

Anh ta không để ý điều đó. Thật ra đến giờ anh vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của Diệp Lam cô ấy xuất hiện một cách khó hiểu, rồi cũng rời đi một cách chẳng rõ ràng.

Nhưng nghĩ lại, họ cũng chỉ giống như người lữ khách gặp thoáng qua mà thôi.

Ban đầu, anh tưởng Diệp Lam đã đi theo họ thì sẽ đồng ý cùng anh trở về thành phố W, ai ngờ cuối cùng cô ấy ra đi không chút do dự.

Thạch Lâm đầy vẻ nghi hoặc, dừng động tác lau con dao găm, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

“Cậu có nhìn nhầm không?”

Dù anh không tinh tế như Tiểu Đàm, nhưng cũng không mù.

Ánh mắt chị Lam nhìn cô Tô hoàn toàn không giống như nhìn người quen, nếu không, gặp người quen mà sao chẳng trò chuyện đôi câu?

“Thôi đủ rồi.”

Lôi Du đứng dậy, cắt ngang những phỏng đoán của mọi người.

“Đừng đoán mò nữa. Bây giờ quan trọng nhất là đưa giáo sư Trịnh an toàn về căn cứ, hoàn thành nhiệm vụ.”

“Mấy người rảnh rỗi thì nghiên cứu kỹ lộ trình đi. À, đồ tiếp tế chuẩn bị xong hết chưa?”

Diệp Lam...

Họ sẽ còn gặp lại, đúng không?

“Haizz, cái ngày khốn khổ này bao giờ mới hết đây!”

Nghiêm Nhất Thanh ngửa mặt lên trời than thở.

Lôi Du bước qua Nghiêm Nhất Thanh đang r*n r*, lấy từ ba lô ra một chai nước suối, đi thẳng đến chỗ Tiêu Từ đang cố gắng gượng đứng một bên.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 126: Chương 39.2



“Anh Tiêu, đề nghị lúc trước của tôi, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Tiêu Từ ngẩng đầu nhìn mấy người họ, suy nghĩ một lúc.

Không phải anh không muốn, chỉ là anh vẫn khó tin vào chuyện dị năng mà họ nói về mình.

“Chỉ cần gia đình tôi có một nơi an toàn để tá túc, tôi sẵn sàng gia nhập các anh. Nhưng, khả năng của tôi thật sự giúp được gì cho các anh sao?”

Anh thật sự có dị năng hệ chữa lành ư?

“Đừng nghi ngờ. Cậu và vợ cậu chính là minh chứng rõ nhất.”

Lôi Du vỗ vai Tiêu Từ, giọng chắc chắn.

Vết thương nặng như thế, dù là ở thời điểm y tế đầy đủ trước đây, cũng chưa chắc hồi phục nhanh đến vậy.

“Nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian ở lại đây. Dù họ có đồng ý lập đội hay không, ngày mai chúng ta cũng sẽ lên đường trở về.”

“Vậy anh Tiêu có lẽ phải vất vả một chút, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của anh và người nhà.”

Tiêu Từ gật đầu. Anh và Thất Thất vẫn còn rất yếu, nhưng dù sao cũng không thể kéo chân đội trưởng Lôi được.

Nghỉ ngơi một lát, có lẽ anh có thể thử lại dị năng của mình.

Tô Ý tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau.

[Ký chủ, cô không sao chứ? Hay là chúng ta thử dị năng mới đi?]

Giọng nói non nớt mang chút âm sắc máy móc lộ vẻ lo lắng. Hệ thống nhìn ký chủ của mình nằm trên giường, mở mắt nhưng chẳng động đậy, thầm nuốt nước bọt.

Chẳng lẽ chỉ qua một đêm mà đầu óc đã cháy hỏng rồi?

Tô Ý hừ nhẹ một tiếng, lật người. Đôi mắt đen láy như đá hắc diệu thạch trong veo, tỉnh táo.

Những ngón tay mềm mại thò ra khỏi chăn khẽ duỗi, một quả cầu nước lớn bằng bàn tay dần tụ lại trong lòng bàn tay, trong suốt lấp lánh.

Xem ra bị sốt cao hành hạ cả đêm cũng không hẳn là lỗ.

[Dị năng hệ thủy cấp một của tôi, năng lượng ban đầu thế nào?]

Nghĩ đến dị năng không gian lần trước hệ thống rút được, cấp một đã có không gian trăm mét vuông, Tô Ý tò mò không biết lần này có tương tự không.

[Ký chủ, dị năng hệ thủy cấp một không dễ đo lường chính xác, nhưng phản ứng năng lượng không thấp. Ký chủ có thể tự thử xem.]

Tô Ý bĩu môi, thả quả cầu nước trong tay vào chiếc cốc rỗng trên bàn gần đó, rồi vươn vai ngồi dậy khỏi giường.

[Hệ thống, báo giờ đi!]

Hệ thống: [...]

Nó, một hệ thống điểm danh, chưa bao giờ biết mình hóa ra còn có nhiều chức năng thế này...

[Hệ thống 9981 báo giờ cho ngài, hiện tại là 7 giờ sáng ngày 16 tháng 6 theo giờ địa phương.]

Tô Ý hài lòng nhìn quanh. Trong phòng nghỉ dường như chỉ có mình cô.

Tốt quá, vậy cô sẽ thử dị năng mới luôn!

Hệ thống không hiểu: [Ký chủ, cô định thử kiểu gì?]

Liếc nhìn quả cầu sáng nhỏ xíu trong đầu, Tô Ý thản nhiên: [Chuẩn bị sẵn sàng nhé!]

Hệ thống 9981: ? Chuẩn bị gì cơ?

Sau khi xác nhận cửa sổ đã khóa kỹ, Tô Ý trực tiếp lôi từ không gian ra một tấm bình phong cách ly cỡ lớn.

Bức tranh thủy mặc thanh nhã trông thật bắt mắt, kéo ra là chia căn phòng nghỉ nhỏ thành hai không gian trong ngoài.

Đứng phía bên trong tấm bình phong, Tô Ý ý niệm khẽ động, một chiếc bồn tắm massage đơn xuất hiện.

Đây là thứ cô tiện tay thu vào không gian khi ở tầng bốn.

Dù là trong cái thế giới tận thế đầy rẫy thứ xấu xí, cũng không thể ngăn cô tắm rửa sạch sẽ!

Dòng nước tụ lại từ đầu ngón tay chậm rãi chảy vào bồn, nhanh chóng phủ đầy đáy.

Tô Ý nhíu mày, không hài lòng lắm, chẹp miệng một cái. Dòng nước trong tay dần giảm đi, có lẽ đây là giới hạn của dị năng hiện tại.

Thu lại cổ tay hơi nhức mỏi, Tô Ý nhìn bồn tắm chứa hơn nửa nước trong, ánh mắt đầy oán thán.

Trông có vẻ vẫn hơi yếu. Cô thầm ghi nhớ trong lòng: phải nâng cấp dị năng hệ thủy trước! Nếu không thì ngay cả tắm cũng chẳng thoải mái.

[Ký chủ, dị năng hệ thủy cấp một tích được nhiều nước thế này cơ mà!]

[... Nhiều á? Cũng chỉ đủ tắm qua loa thôi…]

Tô Ý cúi đầu kéo vạt váy, giọng lười biếng, chẳng để tâm.

[Chuẩn bị khóa “phòng tối” để chặn tín hiệu chưa? Tôi tắm đây.]

[...]

Không cần nhắc, nó đã tự chui vào rồi.

Tô Ý chọn một bộ đồ từ tủ quần áo trong không gian, đặt sang một bên, rồi chậm rãi nằm vào bồn tắm.

Quyết định rồi, hôm nay sẽ mặc áo thun ngắn tay màu trà xanh ôm eo với quần âu trắng ống rộng!

Đôi mắt hạnh trong veo khẽ nheo lại thoải mái, để mặc dòng nước mát lành bao bọc làn da.

May mà giờ nhiệt độ không thấp, nước ở nhiệt độ thường vừa vặn dễ chịu. Nếu không, cô còn phải tốn công hâm nóng.

Tô Ý ngửa mặt nhìn trần nhà, như chợt nghĩ ra gì đó, lông mày khẽ nhíu.

Nói đến nhiệt độ, hôm nay là ngày thứ mấy của tận thế nhỉ?

Cô nhớ ở giai đoạn đầu tận thế hình như có một đợt mưa bão lạnh giá, hình như là ngày thứ chín? Hay thứ mười?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 127: Chương 40.1



Bỏ đi, không nhớ rõ.

Dù sao trong không gian của cô vẫn còn ít quần áo giữ ấm.

Tô Ý cụp mắt, đưa tay khẽ lướt trên mặt nước, nghĩ ngợi rồi lấy chiếc túi nhỏ đặt bên cạnh, lôi ra hai viên tinh hạch.

Viên tinh hạch trong suốt xen chút sương trắng chỉ nhỏ hơn móng tay cô.

Nhưng vẻ ngoài lại long lanh đến mê hoặc, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng xấu xí thối rữa của đám thây ma.

Tô Ý thích thú ngắm nghía vài lần, cô luôn mê những thứ đẹp đẽ.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, viên tinh hạch óng ánh như kim cương trong lòng bàn tay trắng nõn bỗng vụn vỡ, hóa thành một đám bụi mịn.

Đẹp thì đẹp, nhưng Tô Ý vẫn cảm thấy nâng cấp không gian cho rộng thêm mới là chuyện quan trọng.

Hấp thụ xong hai viên tinh hạch cấp một, Tô Ý khẽ động ý niệm, bước vào không gian. Đúng như dự đoán, không gian chẳng hề thăng cấp, thậm chí không có chút thay đổi nào.

Xem ra hai viên tinh hạch cấp một vẫn còn xa mới đủ.

Tô Ý khẽ mím môi, rồi lười biếng đung đưa đôi chân trần, thoáng chán chường.

Đột nhiên, cô thấy nhớ bảo bối không gian của mình quá!

Không vội vàng, Tô Ý thong thả tắm rửa xong, chọn một chiếc kẹp tóc màu bạc để kẹp mớ tóc mái mềm mại, rồi nhìn hệ thống vừa mới “online” lại, giọng chậm rãi:

[Hệ thống, hai lần check-in trước còn chưa rút thưởng, giờ rút luôn đi.]

Hôm qua mải rút dị năng, cô quên béng phần thưởng của hai lần check-in đợt trước.

[Tuân lệnh, ký chủ.]

[Hệ thống đang rút thưởng…]

[Chúc mừng ký chủ nhận được một túi tinh thể năng lượng cấp một. Tinh thể năng lượng có thể chuyển hóa thành bất kỳ loại năng lượng thuộc tính nào, là vật phẩm không thể thiếu để nâng cấp dị năng!]

[Lưu ý: Túi ban đầu chứa mười viên, các túi sau mỗi túi năm viên.】

[Hệ thống đang rút thưởng…]

[Chúc mừng ký chủ nhận được một áo khoác nhỏ giữ ấm chống lạnh: vừa ấm áp vừa phong cách, ở đây cái gì cũng có!]

Hóa ra trong kho rút thưởng còn có tinh thể năng lượng cơ à…

Tô Ý xoa cằm, trầm ngâm. Cấp một? Vậy chắc chắn còn cấp hai, cấp ba…

Cái này tiện hơn nhiều so với việc đập đầu lũ thây ma xấu xí!

Còn về chiếc áo khoác nhỏ…

Ừm, cái hệ thống này không rút được váy thì cũng rút được áo khoác. Quần áo thì đúng là hữu dụng, nhưng xác suất trúng kiểu này hình như hơi cao thì phải!

“A Ý, cậu tỉnh chưa?”

Đúng lúc Tô Ý định lấy cả túi tinh thể năng lượng ra thử, từ ngoài cửa vang lên giọng hỏi thăm của Triệu Nhiễm.

Triệu Nhiễm hơi thắc mắc. Chẳng phải vừa nãy đàn anh đã đến xem tình hình của A Ý sao? Sao giờ lại kêu cô đến nữa?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 128: Chương 40.2



Nhưng A Ý đã hạ sốt từ nửa đêm, tính thời gian thì giờ chắc cũng tỉnh rồi.

Chẳng bao lâu, cửa phòng nghỉ “cạch” một tiếng, chậm rãi mở ra. Tô Ý ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo, kèm theo một thoáng hương thơm tươi mát.

Hình như… A Ý vừa tắm xong?

Triệu Nhiễm vội xua đi ý nghĩ trong đầu. Giờ nước sinh hoạt còn bị cắt, lấy đâu ra mà tắm chứ?

“Triệu Nhiễm Nhiễm, tôi thu dọn xong rồi. Chuẩn bị xuất phát à?”

Tô Ý khẽ kiễng chân, rồi lại lặng lẽ hạ xuống, ưỡn thẳng lưng.

Thôi, kệ đi! Lùn cũng đâu phải lỗi của cô…

Nhưng Tô Ý vẫn nhớ hôm qua họ đã nói hôm nay sẽ rời đi.

“Ừ, Thẩm Tinh Ngộ và mấy người kia sáng sớm đã chất đầy thức ăn với nước vào cốp xe. Giờ hai chiếc SUV đang đậu ở bãi đỗ xe ngầm.

Nhưng A Ý, chúng ta ăn sáng trước đã! Giờ chẳng nấu nướng được, cơm tự hâm nóng được không?”

Tô Ý gật đầu. Đồ ăn thì kém thật, nhưng cô cũng biết giờ bảo Vân Yến nấu cơm là chuyện viển vông, điện chẳng có, gas cũng không.

Tô Ý đột nhiên thấy hơi xót. Điều kiện sinh tồn ở tận thế đúng là cần nâng cấp gấp.

“À đúng rồi, vừa nãy tôi còn thấy đội trưởng Lôi đến tìm học trưởng Vân. Giờ chắc họ vẫn đang ở đó, hình như bàn chuyện lập đội.”

Triệu Nhiễm chỉ tay về phía cửa siêu thị, thuận miệng nói.

Thật ra tối qua học trưởng Vân có nhắc đến, Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ chắc cũng biết rõ.

Chỉ là lúc đó cô đang chăm sóc A Ý nên không để ý lắm, chỉ nghe loáng thoáng.

Tô Ý nhìn theo hướng Triệu Nhiễm chỉ. Ở cửa siêu thị, chỉ thấy được một nửa bóng người, phần còn lại bị tấm biển che khuất.

Tô Ý khẽ bĩu môi, hừ nhẹ. Thành phố W ở phía Bắc, thành phố B ở phía Đông, lập đội cái gì chứ?

Ha, nghĩ đến mẹ, cô chỉ muốn lấy viên gạch đập thẳng vào mặt Lôi Du…

“Triệu Nhiễm Nhiễm, đi ăn thôi.”

Tô Ý quay mặt đi, giọng trầm trầm.

Bên chiếc bàn thấp, Lâu Thượng gần như đổ gục trên sofa. Người thường ngày năng động nhất giờ trông như bị rút cạn sức lực, ỉu xìu.

Cái đầu đỏ rực thiếu sức sống tựa lên vai Thẩm Tinh Ngộ, cánh tay cũng buông thõng vô lực.

Ngay cả khi thấy Tô Ý, anh ta cũng chỉ ngẩng đầu, yếu ớt nói: “Tô Ý, em tỉnh rồi à.”

Rồi lại quay đầu rúc vào cổ bạn thân.

Lâu Thượng nhắm mắt, như trở về thời bé, chơi mệt thì tựa vào Tiểu Ngộ Tử. Phải nói là thoải mái thật.

Thẩm Tinh Ngộ thì vẫn ngồi ngay ngắn, mặt không đổi sắc, như thể đã quen lắm rồi. Chỉ có bàn tay đang cho chú chó Border Collie ăn bên cạnh là chẳng động đậy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 129: Chương 40.3



Con Border Collie canh chừng cái bát trống không hồi lâu mà chẳng thấy một hạt thức ăn, sốt ruột xoay vài vòng.

Cuối cùng, như thể bỏ cuộc, nó ngồi xổm bên chân Tô Ý, nịnh nọt hừ hừ vài tiếng.

Chẳng mấy chốc, Triệu Nhiễm đã mang cơm tự hâm nóng ra, còn thêm một cốc nước suối linh tuyền đặt trên bàn thấp.

Tiếc là nước suối linh tuyền của cô quá ít, muốn tích đầy lại phải mất cả ngày.

Tô Ý chọc chọc phần cơm nóng trước mặt, nhìn con Border Collie lon ton chạy tới, không nhịn được mà khẽ cong môi.

Tìm cô thì ích gì, cô đâu có trữ thức ăn cho chó.

“Thẩm Tinh Ngộ, chó của anh đói rồi.”

Giọng nói mềm mại khẽ vút lên, nhẹ nhàng bình thản. Thẩm Tinh Ngộ hơi sững người, ho khan một tiếng.

“Khụ, Tiểu Mục, qua đây.”

Nhìn con Border Collie ngoan ngoãn quay lại, Tô Ý không để ý thêm, cúi đầu nếm miếng thịt kho tàu trong bát.

Ừm, mùi vị cũng tạm được! Tô Ý, vốn kén ăn, khẽ thở dài rồi lại xúc thêm một miếng.

Haizz, thèm món của Vân Yến nấu quá!

“Lâu Thượng, sáng nay anh đi ăn trộm gà à?”

Triệu Nhiễm ngồi cạnh Tô Ý, nhìn chàng trai trẻ với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nghiêng đầu thắc mắc.

Sáng nay lúc chuyển đồ chẳng phải còn tràn đầy năng lượng sao?

“Cô không hiểu đâu.” Đây là cuộc chiến giữa đàn ông với nhau.

Lâu Thượng hé mắt liếc Triệu Nhiễm, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hừ, đều tại cái tên Nghiêm Nhất Thanh bên kia. Nhìn thì gầy gò, ai ngờ sức bền tốt thế, miệng còn độc nữa!

Lâu Tiểu Gia anh đây sớm muộn cũng vượt mặt hắn…

Thẩm Tinh Ngộ bình thản cất chỗ thức ăn chó còn lại, giọng khàn khàn:

“Sáng nay đi thi thố chuyển đồ với người ta, tự làm mình mệt lử.”

Triệu Nhiễm sững người, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng:

“Hahaha, Lâu Thượng không phải yếu thật rồi chứ!”

Thể lực thế kia mà thua thảm vậy sao?

“Ồ, nếu là anh Vân với đội trưởng Lôi thì anh thua cũng hợp lý. Nhưng nếu là cái người nhỏ con nhất, lúc nào cũng cười tươi trong đội của đội trưởng Lôi, thì anh vẫn còn sức đấu chứ nhỉ!”

Lâu “trúng tim đen” Thượng: “…”

Người anh như tê dại. Có ai cho anh mượn cái bao tải che mặt giùm với…

Một ngón tay trắng nõn đẩy cốc nước trong veo đặt trước mặt Lâu Thượng, kèm theo giọng nói quen thuộc của Tô Ý:

“Uống chút nước suối linh tuyền để phục hồi tinh lực đi.”

Lâu Thượng lập tức từ trạng thái “hấp hối” bật dậy:

“Ôi, vẫn là em gái Tô Ý tốt nhất, cảm ơn em quan tâm anh!”

Tô Ý liếc anh ta một cái, tiếp tục xúc cơm từng miếng nhỏ. Cái tên vệ sĩ này ngốc thật. Cô chỉ không muốn lát nữa lên đường bị người ta kéo chân thôi.

“Tô Ý.”

“Tô tiểu thư.”

Tô Ý đang cầm muỗng chưa kịp buông, động tác khựng lại.

Ơ, viên gạch của cô đâu rồi?
 
Back
Top Bottom