Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 130: Chương 41.1



Lôi Du thực sự rất nể phục năng lực của Vân Yến, nhưng anh cũng rõ, dù cuối cùng có lập nhóm hay không, đội của anh vẫn sẽ phải lên đường trở về.

Chỉ là khi nhìn thấy cô gái nhỏ mặc bộ đồ có vài phần giống Diệp Lam, Lôi Du hiếm hoi khựng lại.

Lời của Tiểu Đàm hình như cũng không phải không có lý. Gặp hôm nay, quả thật có chút giống.

Nói rõ ý định, Lôi Du nhìn mái tóc dài rũ bên vai cô gái, cũng không để tâm việc cô chẳng ngẩng đầu lên.

Đôi tai lấp ló giữa tóc khẽ động, chứng tỏ cô gái vẫn đang lắng nghe nghiêm túc.

“Tôi không có vấn đề gì.”

“Nếu bọn họ cũng đồng ý, cứ lập nhóm đi.”

Tô Ý phải thừa nhận, dù cô không ưa Lôi Du, lời mời lập đội đúng là rất hấp dẫn.

Dị năng giả hệ lôi mạnh mẽ, đội đặc chủng xuất thân từ quân đội, quả thật mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

Huống chi, về chuyện mẹ cô, là do cô cố chấp chủ quan.

Nhìn bộ dạng chính trực này của Lôi Du, chắc anh ta còn chẳng biết mẹ cô đã kết hôn và có con.

Haizz, may mà bố cô không có mặt ở đây…

Về phần Triệu Nhiễm và mấy người khác, đương nhiên đều vui vẻ đồng ý cùng đi.

“Tốt, đây là hai bộ đàm, đến lúc đó đội chúng tôi sẽ đi mở đường phía trước, có tình huống gì thì liên lạc ngay.”

Vân Yến gật đầu nhận bộ đàm từ Lôi Du, tiện tay ném một cái cho Thẩm Tinh Ngộ.

Nghĩ ngợi, anh đưa mu bàn tay mát lạnh chạm lên trán Tô Ý, như thể xác nhận điều gì, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Đội trưởng Lôi hình như định nửa tiếng nữa xuất phát đúng không? Bên chúng tôi chắc cũng không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt, tôi về chuẩn bị đây.”

Lôi Du vỗ vỗ vai Vân Yến, chào một tiếng rồi quay về phía đội mình.

Ở đây có không ít người sống sót, họ cũng ngại lấy nhiều đồ tiếp tế, chỉ đủ lương khô cho hai ba ngày.

Giờ quay về xem Tiêu Từ và mọi người chuẩn bị thế nào, nếu ổn thì họ sẽ đến bãi đỗ xe chờ đám người anh Vân trước.

Tô Ý, còn đang muốn ăn thêm vài miếng, cảm nhận hơi ấm trên trán vẫn chưa tan, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Vân Yến đang cúi mắt.

Dù tay A Yến đẹp thật, cô cũng biết anh đang kiểm tra nhiệt độ của cô.

Nhưng chẳng phải sờ một cái là xong sao? Cô còn chưa ăn no mà!

“Hết sốt chưa?”

Vân Yến hơi nghiêng người, ánh mắt sâu thẳm mang chút khó đoán nhìn xuống Tô Ý đang chẳng hề hay biết.

“Dạ, chắc hết rồi.”

Tô Ý chớp mắt nghĩ ngợi, hẳn là không sốt nữa, nhưng sao cô thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.

“Không khó chịu nữa chứ?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 131: Chương 41.2



Vân Yến thu tay, vững vàng ngồi xuống sofa cạnh đó, đôi chân dài thẳng tắp khẽ bắt chéo.

“Không khó chịu nữa.”

Tô Ý gật đầu nghiêm túc, trả lời ngoan ngoãn.

Với người đẹp, cô luôn rộng lượng, nhất là với A Yến thế này.

“Còn gì cần dặn dò sao?”

Vân Yến thấy hơi bực bội khó hiểu. Sáng sớm vừa hạ sốt đã đi tắm nước lạnh, Tô đại tiểu thư đúng là biết cách hành hạ mình.

Sáng nay nghe tiếng nước ở cửa, lần đầu tiên anh suýt nữa xông vào lôi người ra.

Nhưng nghĩ lại, anh hình như chẳng có nghĩa vụ quản nhiều. Anh chỉ không muốn người chưa được đưa đi mà đã gặp chuyện.

Dù vậy, nhắc thì anh vẫn sẽ nhắc.

Nhưng chuyện khác, anh không xen vào.

Lâu Thượng nhìn Vân Yến sắc mặt hơi âm trầm, lại nhìn Tô Ý đang nhíu mày suy tư, quay sang kề sát tai bạn thân, hạ giọng:

“Tiểu Ngộ Tử, có thấy gì đó không ổn không?”

Thẩm Tinh Ngộ khó chịu với hơi thở nóng hổi bên tai, lặng lẽ dịch ra một tấc:

“Không có gì.”

Chẳng liên quan tới họ.

“A Yến nói cái này à? Hôm qua sốt xong, em có dị năng rồi nhé!”

Tô Ý giơ tay trái, một giọt nước cỡ quả nho lắc lư tụ lại trong lòng bàn tay.

Đối diện ánh mắt kinh ngạc của Triệu Nhiễm và mấy người kia, Tô Ý chậm rãi “à” một tiếng:

“À, sáng nay tắm dùng kha khá nước, giờ dị năng hệ thủy chỉ tụ được chút xíu thế này thôi.”

Triệu Nhiễm & Thẩm Tinh Ngộ: …

Giọng điệu bình thản như không có gì to tát này là sao đây? Họ thì một dị năng cũng chẳng có!

Mà dị năng hệ thủy vừa thức tỉnh đã tạo được đủ nước để tắm, chắc là nhiều lắm rồi nhỉ!

Lâu Thượng đưa một ngón tay chọc chọc giọt nước trong tay Tô Ý, cảm giác mát lạnh sảng khoái.

“Em gái Tô Ý, dị năng của em đúng là hữu dụng! Giờ nước bị cắt, nước ngoài kia cũng chẳng dám đụng. Có dị năng hệ thủy này, chúng ta khỏi lo thiếu nước nữa!”

“Đúng thế, có dị năng của A Ý, tụi mình không cần đau đầu chuyện nước dùng nữa.”

Nhìn đám người hào hứng, Tô Ý lặng lẽ để giọt nước trong tay tan ra. Thật ra, cô chỉ định tắm rửa cho mình thôi…

“Tắm nước lạnh à?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, âm cuối trầm thấp như cười mà không cười.

Tô Ý mím môi. Thật ra cũng không hẳn là nước lạnh, cô thấy nhiệt độ vừa phải mà.

Nhìn vẻ mặt chẳng mấy để tâm của Tô Ý, Vân Yến thấy hơi đau đầu, nhưng nghĩ một lúc, anh vẫn nhượng bộ:

“Lần sau muốn tắm nước nóng thì tìm Nghiêm Nhất Thanh trong đội của đội trưởng Lôi.”

“Nghiêm Nhất Thanh?”

Nghiêm Nhất Thanh là ai? Tô Ý cúi đầu nghĩ một lúc, chẳng quen biết.

“Hắn có dị năng hệ hỏa.”

Vân Yến bình thản nói. Cùng lắm thì lúc đó anh giúp thêm một tay.

“Thật hả!” Nghe đến dị năng hệ hỏa, mắt Tô Ý sáng rực lên.

“Có thể đun lửa nấu cơm không?”

“…”

Vân Yến bị chọc cho bật cười, môi mỏng khẽ mở, thở ra một tiếng.

“Ăn xong thì thu dọn, chuẩn bị xuất thành.”

Nhìn bóng lưng Vân Yến đứng dậy rời đi, Tô Ý thở dài, cầm muỗng lên.

Hôm nay cô lại không được ăn món do Vân Yến nấu!

---

Con đường rời khỏi thành phố không thể nói là suôn sẻ.

Một số đoạn đường quan trọng vẫn còn dấu vết của các vụ tai nạn xe cộ.

Đáng lo hơn là những con thây ma lảng vảng khắp nơi, thậm chí nhiều con còn dính những mẩu thịt thối rữa.

Tô Ý ngồi ở ghế phụ của chiếc SUV trị giá hàng chục triệu, nghĩ ngợi rồi lôi ra một chai xịt thơm không khí, phun vài lần trong xe.

Dù trong xe không có mùi gì, nhưng cứ nhớ lại khoảnh khắc mở cửa sổ lúc ra ngoài, cô vẫn không nhịn được muốn nôn.

Mùi hôi thối của những mẩu thịt vụn trong cái nóng hơn ba mươi độ còn kinh khủng gấp mấy lần mùi rau củ quả thối rữa.

Tô Ý thật sự chưa từng gặp thứ gì hôi hơn thế.

“Chị ơi, sao chị lại xịt thơm?”

Cố Tử Diệu ôm cái ba lô to đùng ngồi ở ghế sau, tò mò thò cái đầu nhỏ ra giữa lưng ghế.

Cả đoàn có tổng cộng bốn chiếc xe. Dẫn đầu là chiếc xe bọc thép cải tiến của đội Lôi Du.

Nhìn thì có vẻ giản dị, không khác mấy so với xe SUV cỡ trung thông thường, nhưng rõ ràng khả năng chống va đập cao hơn nhiều.

Vì có thêm gia đình Tiêu Từ, Lôi Du tìm thêm một chiếc sedan trắng hiệu năng tốt trong bãi đỗ xe, do Đàm Tử Húc và Bạch Kiệt phụ trách, bám sát sau xe bọc thép.

Phía sau là hai chiếc SUV đen giống hệt nhau.

Về phần Cố Tử Diệu, vốn đi cùng Tiêu Từ, nhưng khi xuống bãi đỗ xe thấy Tô Ý, thằng bé ôm chân cô, miệng ngọt như mật gọi “muốn ngồi xe với chị xinh đẹp”.

Tô Ý: “…”

Tiêu Từ sao không trông chừng thằng nhóc này chứ…

Chị xinh đẹp thì làm được gì, tại thằng nhóc ngọt miệng quá thôi.

“Vì mùi thơm dễ chịu.”

Mà ngoài kia thì hôi muốn chết!

[Ký chủ, phát hiện có người bám theo phía sau.]

Tô Ý nhìn qua gương chiếu hậu, thoáng thấy một bóng xe màu đỏ, không gần không xa bám theo đuôi xe họ.

Hình như từ lúc đi qua ngã tư vừa nãy, chiếc xe đó đã đi theo.

Mà chiếc xe này… sao trông quen quen?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 132: Chương 42.1



“Anh Yến, phía sau có người bám theo. Đệt, chiếc BMW đỏ này trông ngầu phết!”

Giọng Lâu Thượng líu lo qua bộ đàm. Vân Yến liếc gương chiếu hậu, rồi thản nhiên dời mắt, như thể đã biết từ trước.

Tô Ý thì nhìn thêm vài lần. Trông hơi quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng chưa yên được hai phút, giọng Lâu Thượng lại vang lên trong bộ đàm:

“Mấy người xem giúp trên nóc xe tiểu gia có rơi gì không.

Vừa nãy ‘bùm’ một tiếng đập lên nóc, giờ vẫn còn tiếng sột soạt. Mau xem thử là cái quái gì đi!”

Nhờ có Lôi Du mở đường phía trước, mấy xe phía sau hầu như không gặp trở ngại gì lớn. Dù có thây ma lảng vảng, chúng cũng chưa kịp lại gần đã bị khói xe tạt đầy mặt.

Lúc này, lời của Lâu Thượng trong khoang xe yên tĩnh bỗng dưng nổi bật, ầm ĩ.

“Chị ơi, anh này hét gì thế?”

Cố Tử Diệu mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm cái hộp đen nhỏ phía trước, tỏ vẻ chẳng hiểu gì.

Trong xe, cậu bé chẳng nghe thấy âm thanh gì cả.

“Cậu Lâu đừng sợ, chỉ là một cành cây rơi thôi mà. Tin tôi đi, hoàn toàn không nguy hiểm đâu.”

Chẳng mấy chốc, giọng Nghiêm Nhất Thanh điềm tĩnh vang lên qua bộ đàm.

Lâu Thượng ngẩng đầu nghe tiếng “bộp bộp” rõ mồn một trên nóc xe, mặt đen như đít nồi.

Cành cây nhà ai mà lanh lẹ thế, còn biết vỗ vỗ lên xe nữa hả!

Triệu Nhiễm đẩy thùng đồ cạnh ghế sau, áp mặt vào cửa kính, tiếc là chẳng thấy gì trên nóc.

“Chắc là thứ gì sống chứ?”

“ Chín phần là thây ma.”

Thẩm Tinh Ngộ nắm vô-lăng, mắt dán chặt vào tình hình đường phía trước.

Nhưng tiếng động trên nóc xe càng lúc càng gấp, anh đành phân tâm một chút.

Tiếng đập trên đầu lộn xộn, nhưng lại không có tiếng gào rú nào.

Thẩm Tinh Ngộ nhíu mày. Anh không biết đó là gì, nhưng linh cảm mách bảo rất có thể là một con thây ma bị hất lên.

“Anh ơi, chị bảo trên đó là một con xấu xí.”

Giọng Cố Tử Diệu non nớt vang qua bộ đàm, ngừng một chút rồi bổ sung:

“Là loại quái vật ngoài kia đó, cổ nó còn vẹo nữa.”

Lâu Thượng: “?”

Cái đệt, sao nó lại chui lên xe bọn họ được?!

“Thôi, kệ đi. Đợi tìm được chỗ nghỉ rồi xử lý.”

Họ rời siêu thị được gần một giờ, đường xấu nên xe chạy không nhanh. Mãi đến khi ra khỏi đoạn đường sầm uất, tình hình mới khá hơn.

Nhưng Thẩm Tinh Ngộ cứ thấy thây ma trên đường dường như càng lúc càng nhiều. Là ảo giác của anh sao?

“Phía sau chú ý giảm tốc, phía trước có một đám thây ma đang tiến tới, chắc không qua được.”

Giọng Lôi Du trầm thấp vang lên, lập tức khiến cả đội cảnh giác.

Tô Ý thì thảnh thơi nhấm nháp sữa chua, còn tiện tay xoa đầu nhóc con một cái.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 133: Chương 42.2



“Chị ơi, em uống không nổi nữa.”

Cố Tử Diệu nhăn nhó, nhìn chằm chằm chai sữa còn hơn nửa trong tay, như thể mang thù hận sâu đậm.

“Không được, con trai không uống sữa thì không cao được. Nhìn anh Vân Yến cao thế kia là nhờ uống sữa này lớn lên đó.”

Tô Ý lắc lắc hộp sữa chua trong tay, giọng nghiêm túc.

[Ký chủ, cô lại lừa trẻ con…]

Hệ thống nhìn thằng bé mắt mờ mịt, nửa tin nửa ngờ, thật sự không chịu nổi hành vi “hành hạ” trẻ con của ký chủ.

Chỉ trong một giờ trên xe, ký chủ đã xoa đầu nhóc năm lần, véo má nhóc bảy lần, còn bắt nhóc xoa bóp vai cho nữa!

Cố Tử Diệu xoắn xuýt. Cậu muốn mau lớn, để như anh lớn đánh lũ quái vật ngoài kia không bò dậy nổi.

Nhưng mùi sữa này cậu thật sự không thích mà!

“Anh ơi, anh cao thế là nhờ uống sữa à?”

Quay sang nhìn anh lớn đang lái xe, Cố Tử Diệu ngây thơ hỏi.

Vân Yến liếc Tô Ý đang tựa lưng ghế, rồi nhìn chai sữa nguyên chất trong tay Cố Tử Diệu, hờ hững “ừ” một tiếng.

Anh không vạch trần việc cô gái bên cạnh nhét chai sữa nguyên chất mình không thích cho nhóc con.

“Thấy chưa, chị không lừa em đâu! Mau uống hết, không được để thừa!”

Tô Ý tâm trạng tốt, cong môi, vui vẻ nheo mắt.

Cố Tử Diệu sau phút ủ rũ như tự cổ vũ mình, phồng má uống một ngụm to. Cậu phải cao lớn!

Đầu óc nhỏ bé của Cố Tử Diệu thoáng thắc mắc. Sao anh lớn lại thích uống thứ sữa khó nuốt này chứ?

Cậu chẳng thích tí nào.

Tốc độ xe dần chậm lại.

Tô Ý ngẩng lên nhìn phía trước, nhưng bị xe dẫn đầu che khuất, chỉ có thể dựa vào tiếng gầm gừ văng vẳng để đoán đám thây ma không hề ít.

“Đội trưởng, có thể đâm qua không?”

Giọng Đàm Tử Húc trong trẻo nhưng nghiêm túc. Xa xa, đám bóng đen tụ lại mờ mờ, không nhìn rõ tình hình.

Lôi Du ngồi ghế phụ, ánh mắt trầm xuống.

Có gì đó rất bất thường.

Đám thây ma này không giống những con lảng vảng vô tổ chức trước đây. Chúng như một đội được sắp xếp, nhắm thẳng vào họ.

“Không được, quá đông. Nhìn sơ cũng phải cả trăm con.”

Lôi Du quan sát xung quanh, rồi nhìn bản đồ trải trên tay.

“Thạch Lâm, có thể đâm mấy xe bỏ hoang trên đường để rẽ trái không?”

Đường rẽ trái dẫn đến khu thành cũ, xác xe hơi nhiều, nhưng ít ra không phải đối đầu với cả trăm thây ma.

Như nhận được tín hiệu từ đồng loại, đám thây ma gần đó và con bám đuôi xe đều trở nên phấn khích, tiếng gào khàn không dứt bên tai.

Thạch Lâm nắm vô-lăng, lòng bàn tay toát mồ hôi: “Đội trưởng, tôi thử xem.”

Xác xe cản đường hơi nhiều, nhưng xe họ đã được cải tiến, chắc là được…

Nhưng đúng lúc Thạch Lâm định rẽ trái, giọng Vân Yến bình tĩnh đột ngột vang lên: “Đội trưởng Lôi, rẽ phải.”

Rẽ phải?

Lôi Du nhìn ra cửa sổ. Bên phải là một công viên nhỏ, ngoài phần gần đường có dấu vết va chạm, những chỗ khác dường như không bị phá hoại nhiều.

Nhưng ở đó không có đường đi.

“Đội trưởng, đi bên nào?”

Da ngăm của Thạch Lâm căng ra, cơ bắp cánh tay nổi lên vì trạng thái cảnh giác cao độ.

Vân Yến nhìn Tô Ý nghiêng người kề sát, ngón tay lười biếng đặt trên vô-lăng khẽ siết lại, rồi ném bộ đàm vào lòng cô.

Giọng trầm khàn: “Cô nói đi.”

Tô Ý bực bội cầm bộ đàm. Vì không muốn dây dưa với Lôi Du, cô mới để A Yến nói.

Mà vừa nãy, cô suýt nữa chạm được vành tai của Vân Yến luôn đấy!

Không vui.

“Lôi Du, Lôi Du, nghe được không? Đi xuyên qua công viên, trong đó có khu biệt thự. Nhanh lên.”

Lôi Du đang nhíu mày, nghĩ lời anh Vân không giống vô căn cứ…

Đột nhiên, giọng cô gái nhỏ mềm mại vang lên, rõ là ngữ điệu bực bội, nhưng vì giọng mỏng manh nên chẳng có chút uy h**p nào.

“Grào grào—”

Bóng thây ma đã rõ ràng trong tầm mắt, còn đáng sợ hơn cả cảnh mờ mờ trước đó.

Trong mắt mọi người hiện lên không chỉ đám thây ma đông đúc với đủ tư thế, mà còn một con cao lớn nổi bật, toàn thân đầy mụn mủ xanh xám.

Nó đứng chình ình giữa đám, thậm chí còn mọc thêm hai cánh tay bất thường từ nách một cách phi khoa học.

“Mẹ nó, thứ quái quỷ gì đây!”

Nghiêm Nhất Thanh ngồi giữa, mắt trợn to, hung hăng chửi một tiếng. Con này, ít nhất cũng hai mét!

“Đi,rẽ phải!”

Lôi Du quyết định ngay, lập tức ra lệnh cho Thạch Lâm lái xe xuyên công viên.

Loại thây ma này, tuyệt đối không thể đối đầu trực diện!

Vân Yến không quá quen thuộc khu này. Dù biết vài tuyến đường, anh chẳng rõ về các khu nhà.

Dù là kiếp này hay kiếp trước, anh chưa từng đến đây.

Còn vì sao Tô Ý biết, Vân Yến tuy nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều.

Nếu là một đại tiểu thư được nuông chiều thật, có lẽ đến đông tây nam bắc cũng chẳng phân biệt nổi.

Tô Ý đúng là hơi mù đường, nhưng chuyện này cô tuyệt đối không nói ra để bị cười nhạo!

Cô chỉ đột nhiên nhớ ra, trong sách từng nhắc đến nơi nữ chính và một nam chính là Cố Phàm Thâm gặp nhau lần đầu sau tận thế—biệt thự Cam Tâm.

Hừ, Cố Phàm Thâm.

Nữ chính không đến, nhưng cô Tô Ý mang theo một “món quà lớn” tới đây rồi nhé!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 134: Chương 43.1



Trong chiếc xe thể thao đỏ ở cuối đoàn.

Khương Lê mặc bộ đồ thể thao đã bạc màu nhưng sạch sẽ, dáng người cao gầy. Trên đôi chân dài bắt chéo đặt một cây gậy sắt to bằng cổ tay.

“Chị Lê, phía trước có gì đó không ổn.”

Tống Ngôn An run rẩy nắm vô-lăng. Không chỉ đoàn xe phía trước giảm tốc độ, mà còn nghe thấy tiếng gầm gừ văng vẳng.

Sau vài ngày trải qua, âm thanh này muốn không quen cũng khó.

Khương Lê lạnh lùng liếc người lái xe, mặt như băng sương:

“Bám theo họ.”

Từ lúc để ý đến mấy chiếc xe này, cô đã biết đám người này không tầm thường.

Đặc biệt là chiếc xe dẫn đầu, nhìn thì bình thường, nhưng vật liệu và dấu vết cải tiến rõ ràng khác xa xe dân dụng.

Nếu cô không nhầm, đó hẳn là xe của quân đội.

Đi theo nhóm này, cơ hội sống sót của họ sẽ cao hơn. Ít nhất, an toàn hơn nhiều so với việc hai người bọn họ chạy trốn tứ phía.

“Được, được thôi.”

Không trách Tống Ngôn An nói lắp, chỉ vì khí thế của chị Lê quá mạnh!

Từ tiểu học đến đại học, cô luôn là “bá vương” có tiếng trong khu, còn anh, Tống Ngôn An, chỉ có thể làm đàn em chạy theo sau lưng chị Lê.

“Đệt, Lê tỷ, phía trước không có đường! Họ lái vào làm gì?”

Tống Ngôn An mắt lanh tay nhanh đạp phanh, suýt nữa đâm vào cột đá theo đoàn xe.

“Phanh cái gì, mau đuổi theo! Không thì cả hai đứa đều bị thây ma cắn chết.”

Khương Lê bực mình, tát một phát vào đầu Tống Ngôn An, hận rèn sắt không thành thép.

Phía trước họ là đám thây ma đông nghẹt, số lượng còn nhiều hơn tất cả những gì họ thấy mấy ngày qua cộng lại.

Tống Ngôn An ngoảnh đầu, sợ đến mức đạp mạnh ga, suýt tông vào chiếc SUV đen phía trước.

“Đằng sau có biết lái xe không hả!”

Lâu Thượng nhìn chiếc xe suýt đâm vào, tim thót lên.

Trong công viên vốn không có đường cho xe, lái vào đã xóc nảy, giờ mà bị tông lật xe thì đúng là tiêu đời!

Men theo lối đá cuội trong công viên, vòng qua bờ hồ, chẳng mấy chốc đã thấy một con đường dốc rộng, xa xa là cổng khu biệt thự Cam Tâm.

Khu biệt thự này không lớn, nhưng là một điểm dừng chân an toàn.

Bởi Cam Tâm được bao bọc ba mặt bởi nước, lối vào duy nhất là cổng phía Bắc.

Cổng này làm từ vật liệu hiện đại, vô cùng kiên cố.

Tô Ý chưa từng đến đây, nhưng sách đã miêu tả rất nhiều.

Hệ thống 9981: [Đó là do tôi từng chữ từng câu đọc cho cô nghe…]

[Cậu là hệ thống của tôi, cậu biết thì chẳng phải tôi cũng biết sao?]

Tô Ý kéo dây an toàn trước ngực, nhìn chiếc xe phía trước rung lắc dữ dội vì mặt đường gồ ghề, đột nhiên khâm phục kỹ năng lái xe đỉnh cao của Vân Yến.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 135: Chương 43.2



Thật tuyệt!

Ít nhất cô ngồi trong xe không bị xóc quá, thậm chí còn rảnh rang bình phẩm mấy người phía trước.

“Cục đá to thế mà họ cứ thế cán qua, chắc khó chịu lắm nhỉ!”

“Ôi, cái hố kia bự chà bá!”



“Cứ phải là A Yến nhà ta lái xe mới êm!”

Vân Yến: “…”

Hai bên đường dốc trước cổng biệt thự trồng không ít cây cối và hoa quý, thanh nhã. Nếu bỏ qua đám thây ma đang ở không xa, Tô Ý nghĩ mình vẫn có thể ngắm nghía chút.

Xe đột ngột dừng lại trên đường dốc.

Nhờ mùi hoa và hơi nước trong công viên che giấu, họ tạm tránh được thây ma, nhưng rõ ràng không thể cắt đuôi lâu.

Lôi Du và mấy người lần lượt mở cửa xe bước xuống. Vân Yến nghĩ ngợi rồi cũng tắt máy, xuống xe.

“Anh Vân, cổng này đóng chặt, chúng ta không vào được đâu.”

Lôi Du gõ lên cánh cổng sắt nặng nề, sắc mặt trầm trọng. Loại vật liệu này, dù có đâm xe vào cũng vô ích, vừa chắc chắn vừa dày dặn.

Bạch Kiệt bước đến màn hình bên cạnh, nơi có khu vực quẹt thẻ và nhập mật mã. Một đèn đỏ nhỏ le lói sáng.

Anh không ngờ nơi này vẫn còn nguồn điện.

“Đội trưởng, không biết trong đó có người không, mà mật mã thì chúng ta cũng mù tịt!”

Thử vài lần không được, Bạch Kiệt thở dài. Dù có thử từng số một, chắc cũng mất cả ngày.

Vân Yến ngẩng đầu nhìn cánh cổng cao lớn. Dây leo của anh có thể vượt qua, chở người thì không vấn đề, nhưng mấy chiếc xe này chắc không mang vào được.

Tô Ý mở cửa sổ, thò đầu ra. A Yến nhà cô định trèo tường à?

[Hệ thống, mật mã tính xong chưa?]

Nhìn dây leo đã bò đến đỉnh cổng, Tô Ý bĩu môi, rúc lại vào xe, không quên thúc quả cầu sáng nhỏ trong đầu.

[Ký chủ, sắp xong rồi…]

Hu hu, ai ngờ một hệ thống điểm danh như nó lại phải đi tính mật mã chứ…

[Hả, một trí tuệ nhân tạo cao cấp như cậu mà tính mật mã cũng lâu thế? Khi nào mới kết nối được?]

[…Ký chủ, tôi là hệ thống nhiệm vụ điểm danh mà!]

Tô Ý chớp mắt: [Tôi biết chứ, nhưng chẳng phải cũng là trí tuệ nhân tạo sao?]

[...]

Quả cầu sáng nhỏ lặng lẽ co vào góc, lát sau lại lon ton chạy về, giọng non nớt ỉu xìu:

[Kết nối rồi, mật mã gửi cô bây giờ đây.]

Hức, chắc nó là hệ thống thảm nhất rồi!

Hệ thống chính chẳng bảo nó là đi làm nhiệm vụ mà còn phải kiêm cả đống chức năng thế này!

[Thôi nào, hệ thống rác rưởi giỏi lắm!]

Tô Ý mỉm cười an ủi hệ thống đang hoài nghi ý nghĩa “thống sinh”, rồi dứt khoát mở cửa xuống xe.

Hệ thống: [...]

Ký chủ khen thì khen cho đàng hoàng, ít nhất bỏ cái từ “rác rưởi” đi chứ!

“Anh Vân, xe này thật sự không kéo vào được sao?”

Lôi Du nhìn dây leo đã vượt qua cổng, vừa kinh ngạc với dị năng của Vân Yến, vừa lo cho xe của đội. Đó là thứ cấp trên tốn không ít công sức cải tiến.

Vân Yến khẽ lắc đầu: “Dị năng của tôi không thể mang thứ nặng thế vào.”

Cấp độ dị năng hiện tại của anh đúng là chưa đủ, nhưng nếu lên cấp nữa, có lẽ thử được.

“Mấy thứ nặng thế này, các người định bẻ gãy dây leo của A Yến nhà tôi à!”

Mấy người đứng ở cổng ngoảnh lại theo tiếng nói. Dưới ánh nắng chói chang, cô gái cầm ô che nắng chậm rãi bước tới. Mái tóc dài như tảo biển mềm mại rũ trước ngực, càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc, mịn màng.

Vân Yến cúi mắt, nhìn vòng eo mảnh mai của Tô Ý lộ ra một phần da trắng nõn, lông mày giật giật.

Cái chăn anh đắp cho cô đâu rồi!

“Tô tiểu thư, chúng tôi đương nhiên không ép anh Vân.”

Đối diện giọng điệu kiêu ngạo của cô gái, Lôi Du không hề bực, còn khẽ cười.

Trẻ trung thật tốt! Cặp đôi nhỏ này quan hệ cũng không tệ.

Tô Ý nhìn nụ cười đáng ghét của Lôi Du, hừ một tiếng, quay mặt đi. Nhưng dưới bóng ô che, nơi chẳng ai thấy, khóe môi cô khẽ cong lên.

Đến khu vực nhập mật mã, Tô Ý giơ tay nhấn vài cái. “Tít” một tiếng, cổng xác nhận thành công, từ từ mở ra.

Dưới ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của mọi người, Tô Ý không thèm ngoảnh lại, ung dung đi về xe.

Nhưng khi ngang qua Vân Yến, cô nhắc một câu:

“A Yến, quay về lái xe vào đi!”

Trời nóng thế này, cô thật sự không muốn đi thêm bước nào.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 136: Chương 44.1



Nghiêm Nhất Thanh nhìn cánh cổng sắt từ từ mở ra, rồi ngoảnh lại nhìn bóng lưng cô gái trở về xe, mặt đầy vẻ ngạc nhiên:

“Đội trưởng, sao Tô tiểu thư biết mật mã vậy?”

Lôi Du vẫy tay ra hiệu mọi người lên xe, cuối cùng vỗ vai Nghiêm Nhất Thanh đang há hốc mồm:

“Thôi, mau lên xe. Nơi này không nên ở lâu.”

Giới nhà giàu thì họ đâu hiểu được.

Có khi cô ấy tiện tay mua một căn biệt thự ở đây, hoặc quen biết ai đó trong khu này.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là giờ họ cần tránh đám thây ma đông như kiến.

Ngay trước khi bước vào xe, Tô Ý đột nhiên ngẩng mắt nhìn chiếc xe thể thao đỏ phía sau.

Người này đúng là chẳng thèm giấu diếm, bám sát ngay sau xe Lâu Thượng.

[Ký chủ, cô nhìn gì thế?]

[Tôi nói mà, sao thấy quen quen. Chẳng phải chiếc xe này là cái tôi bỏ lại bên hẻm lúc mới xuyên qua sao!]

Lúc đó, tác dụng phụ của viên thuốc cường hóa khá rõ, cả người mệt rã, Tô Ý đành gọi tài xế nhà mình đến đón.

Còn chiếc xe này, cô quên béng luôn.

Xe thì đúng là xe xịn, chỉ có điều qua vài ngày, thân xe rõ ràng đầy vết xước.

Tô Ý khẽ nhíu mày, tiếc là không thấy rõ người trong xe.

“Chị ơi.”

Cố Tử Diệu mắt long lanh áp sát cửa sổ, thấy Tô Ý vào xe thì lập tức nhích lên ghế trước.

“Ừ?”

Tô Ý tiện tay ném chiếc ô sang một bên, nghe giọng nhóc con thì lười biếng “ừ” một tiếng qua mũi, chẳng thèm ngoảnh lại.

“Chị ơi, em từng đến đây. Hồi trước anh đưa em tới đây chèo thuyền, trong nước còn có nhiều cá nữa.”

Đôi tay nhỏ xíu dang rộng, như sợ chị xinh đẹp không tin, Cố Tử Diệu còn khoa trương vung vẩy vài cái.

“Ừ, biết rồi.”

Tô Ý đưa ngón tay chặn trán nhóc con, đẩy người ra sau.

“Ngồi yên, ngậm miệng.”

Vân Yến đứng cạnh cửa xe, đang định mở cửa thì khựng lại. Ánh mắt lạnh lùng quét qua bóng đỏ phía sau, lát sau thản nhiên thu lại.

Từ lúc xuống xe đến giờ, anh biết có người luôn nhìn mình, nhưng anh chẳng nhớ nổi mình có quen ai.

Vào khu biệt thự, cổng tự động đóng lại.

Nơi đây vẫn giữ vẻ yên bình như trước tận thế, không quá rộng, nhưng tao nhã, tĩnh lặng.

Mỗi căn biệt thự độc lập đều cao ba tầng, kèm một vườn nhỏ.

Chỗ này chắc mới xây, chưa kịp bán.

“A Yến, chúng ta đến căn kia đi!”

Không còn mùi hôi thối, lại có cây xanh bao quanh, không khí mát mẻ dễ chịu. Tô Ý thoải mái mở cửa sổ, chỉ căn biệt thự gần đó, giọng phấn khởi.

Vân Yến không đáp, chỉ trực tiếp vượt qua xe của Lôi Du vừa dừng, lái thêm trăm mét.

Đôi mắt Tô Ý sáng lấp lánh nhìn tấm pin năng lượng mặt trời trên nóc căn nhà, tâm trạng cực kỳ sảng khoái.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 137: Chương 44.2



Tuyệt thật, có điện rồi!

“Đội trưởng, chúng ta cũng qua đó à?”

Đàm Tử Húc tựa bên chiếc sedan, vươn vai duỗi tay.

“Qua đi, chúng ta vào căn bên cạnh họ.”

Lôi Du hạ cửa sổ, xoa trán. Nơi này nhìn an toàn, nhưng vẫn không được mất cảnh giác.

“Nhất Thanh, cậu theo tôi ra gần cổng kiểm tra, đề phòng tình huống bất ngờ.

Tiểu Đàm, mấy cậu đưa giáo sư Trịnh và Tiêu Từ vào an ổn trước.”

Nghĩ một lúc, Lôi Du thận trọng cầm d.a.o găm và s.ú.n.g phòng thân, xuống xe.

Anh không chắc đám thây ma, đặc biệt là con quái dị kia, có sức phá hoại cỡ nào. Hiện tại, đi xem xét vẫn là cách an toàn hơn.

“Rõ, đội trưởng cẩn thận.”

Đàm Tử Húc bỏ vẻ thoải mái, đứng thẳng người.

Còn bên Tô Ý thì chẳng lo lắng gì mấy.

“Nơi này tuyệt thật.”

Vừa vào cổng sân, Tô Ý đã ngả người lên chiếc ghế xích đu trong garden, đôi chân thon thả khẽ đung đưa theo nhịp xích đu.

Phải công nhận, thiết kế nơi này rất hợp gu cô.

“A Yến, ở đây có điện, lát nữa có thể nấu ăn được không? Em đói rồi.”

Nhìn Vân Yến đi theo sau, Tô Ý đưa tay móc vào cổ tay trắng trẻo lộ ra nơi gấu tay áo anh.

Cô thật sự tò mò, Vân Yến đẹp trai thế này làm sao giữ được làn da mát lạnh trong cái nóng hơn ba mươi độ chứ?

Lâu Thượng thì khác hẳn, vừa xuống xe, Tô Ý đã thấy n.g.ự.c áo anh ta ướt đẫm mồ hôi…

Vân Yến, đôi mắt đào hoa lạnh lùng càng thêm sâu thẳm, trực tiếp ném một chiếc áo khoác nữ dài mỏng nhẹ lên eo Tô Ý, che kín phần da lộ ra.

“Mặc vào trước.”

Giọng nam trầm lạnh ngừng một chút, rồi bổ sung: “Chống nắng.”

Tô Ý: ?

Chưa kịp phản ứng, Tô Ý chậm rãi cúi đầu nhìn chiếc áo khoác, rồi nhíu mày gỡ ra.

Dù vải mềm thật, nhưng nó che hết dáng người cô luôn!

Cô kiên quyết không mặc! Với lại, ngồi một lát là vào nhà rồi mà!

“Mặc xong tôi sẽ nấu cơm.”

Nhìn cô gái rõ ràng đang kháng cự, giọng Vân Yến lạnh lùng.

Ồ, được thôi.

Thật ra chiếc áo này cũng đẹp mà.

Tô Ý nghĩ, dù có bóng cây, chống nắng vẫn không thể lơ là!

Cô nhanh nhẹn mặc áo, cẩn thận cài hết cúc, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Yến đầy mong chờ.

Mặc xong rồi, nấu cơm đi chứ?

Im lặng một lúc, Vân Yến bước về phía cửa biệt thự.

“Tô Ý, căn nhà này không phải cũng của em đấy chứ?”

Lâu Thượng, Thẩm Tinh Ngộ và Triệu Nhiễm đi phía sau, mặt ai nấy đều đỏ ửng vì mồ hôi.

Sau khi chứng kiến độ “trâu bò” của Tô Ý, lại nghĩ đến chuyện mật mã cổng, Lâu Thượng có lý do nghi ngờ chủ căn biệt thự này cũng là cô.

“Không phải.”

Khóe môi Tô Ý vẫn cong cong, giọng nhẹ nhàng, trả lời chẳng chút áp lực.

Chính xác thì đây là bất động sản của nhà họ Cố, hay nói đúng hơn, cả khu biệt thự này đều do nhà họ Cố phát triển.

Nhưng điều đó thì liên quan gì đến việc cô ở đây bây giờ?

“Gâu gâu.”

Chưa kịp nghỉ ngơi, chú Border Collie vốn yên lặng đột nhiên sủa khẽ về phía ngoài sân.

Theo hướng cảnh giác của chú chó, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn ra cổng.

Một cô gái tóc ngắn ngang tai, mặt không chút biểu cảm, đeo ba lô trắng phồng to tùy ý trên một vai, tay phải nắm chặt một cây gậy sắt thẳng tắp.

Dung mạo sạch sẽ, không hẳn xuất sắc, nhưng hiếm có nét lạnh lùng và cương nghị.

Đằng sau cô là một chàng trai dáng người trung bình, đeo kính đen, tóc xoăn, đang ôm một chiếc ba lô to, trông khá vất vả.

Tô Ý nghiêng đầu thắc mắc. Ai đây?

“Tôi nói này, cô em, cô là…”

Lâu Thượng nhìn hai người ngang nhiên bước vào, khẽ nghiêng người chặn cô gái đi đầu.

Không quen biết mà cứ thế xông vào, ít nhất cũng chào một tiếng chứ!

Nhưng chưa nói hết câu, Lâu Thượng bị cô gái lạnh lùng liếc một cái, khiến anh khựng lại chớp mắt.

Khương Lê nhìn mái tóc đỏ rực của Lâu Thượng, rồi liếc cánh tay đang chặn đường, thoáng chút bực bội lướt qua mắt, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

Cô quét mắt nhìn mọi người trong sân.

Trừ người đàn ông cầm dao đứng im lặng kia, những người còn lại dường như không có sức chiến đấu.

Thu ánh mắt, Khương Lê nhìn về phía người đàn ông đứng gần cửa, giọng lạnh lẽo bất ngờ vang lên:

“Vân Yến.”

“Tôi là Khương Lê.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 138: Chương 45.1



“Khương Lê?”

Triệu Nhiễm kinh ngạc, vội che miệng.

Khương Lê là ai? Là nữ thần của học viện thể dục thể thao đó!

Nghe nói từ nhỏ đến lớn chẳng ai dám dây vào cô ấy. Ai chọc giận, chỉ có nước bị đập cho một trận.

Triệu Nhiễm chưa gặp, nhưng vì trước đây Châu Kim Dữ rất sùng bái dàn chị này, cô nghe không ít chuyện về Khương Lê.

Nhưng đàn anh và đàn chị Khương quen nhau sao?

Vân Yến sắc mặt không đổi, anh chẳng nhớ cô ta là ai.

“Cô tìm tôi có việc gì?”

Lời nói lạnh lùng như sương tuyết, Khương Lê khẽ thở dài. Dù cô có giới thiệu bao nhiêu lần, người này vẫn chẳng nhớ.

“Tôi muốn lập nhóm với anh.”

Khương Lê tự tin nhìn Vân Yến. Cô không chút nghi ngờ về khả năng của mình.

Trong thế giới đầy rẫy quái vật này, chỉ có kẻ mạnh liên kết với nhau mới tăng được cơ hội sống sót.

Nếu không vì cô không biết lái xe, có lẽ ngay cả Tống Tư An cô cũng chẳng mang theo, vì tên này nhát quá.

Sức mạnh của Vân Yến, cô đã từng thấy.

Dù đối mặt với bảy tám tên côn đồ, anh vẫn bình thản ứng phó, thân thủ và phản ứng đều xuất sắc.

Vân Yến cười khẩy, thẳng thừng từ chối:

“Tôi không cần.”

Đồng đội?

Anh chẳng cần thứ đó.

Ngay cả với Lôi Du, anh cũng chỉ hợp tác tạm thời. Huống chi là một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện.

“Anh thật sự không nhớ tôi sao? Hẻm 117.”

“Trước đây tôi từng giúp anh đối phó đám côn đồ chặn đường.”

Giọng nữ điềm tĩnh, không vội vàng. Khương Lê nhìn Vân Yến, ánh mắt chẳng để lộ cảm xúc.

Từ khi Vân Yến chuyển đến nhà bên cạnh, Khương Lê đã để ý đến anh.

Dù mặc quần áo giản dị hay ở trong môi trường bẩn thỉu hỗn loạn, khí chất cao quý, lạnh lùng của anh vẫn không thể che giấu.

Ngay cả khi đối mặt với đám côn đồ thường xuyên quấy rầy, anh vẫn bình tĩnh, ung dung.

Khương Lê rất ngưỡng mộ, thậm chí khao khát được như những người “sạch sẽ” như vậy.

Cô từng nghĩ, có lẽ họ là cùng một loại người.

Tô Ý ngồi vắt chân trên xích đu, thấy Vân Yến thật sự nghiêm túc suy nghĩ về lời cô gái kia, liền bực bội hừ một tiếng.

[Ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh nào…]

Quả cầu sáng nhỏ nhìn ngón tay đang ngọ nguậy của ký chủ, ánh sáng còn run lên hai lần.

Khoan, trong sách hình như không có đoạn này đâu?!

[A, tôi thấy bực mình rồi…]

Tô Ý tức tối kéo mạnh mớ tóc dài trước ngực, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Vân Yến đang cúi đầu suy tư.

Nghĩ gì mà nghĩ! Không được nghĩ!

Không ai được cướp đầu bếp đẹp trai của cô!

Cô sẽ không có cơm ngon để ăn, cũng chẳng còn vệ sĩ lợi hại nữa…

Nghĩ đến đây, Tô Ý càng thêm khó chịu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 139: Chương 45.2



Lâu Thượng, Triệu Nhiễm và Thẩm Tinh Ngộ đều im lặng.

Chuyện của anh Yến, họ đúng là không xen vào được.

Vân Yến quả thực nhớ ra vài chuyện. Số 117 là nhà bên cạnh anh, nhưng Khương Lê thì anh chẳng có ấn tượng.

Anh chỉ đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian Tô đại tiểu thư không ngừng gây rắc rối cho anh, gần như thuê hết đám côn đồ quanh đó.

Mỗi lần gặp, cô đều hung hăng gào lên đòi anh chủ động hủy hôn, như con rối chỉ biết dùng vẻ mặt dữ tợn lặp lại vài câu độc địa.

Nhưng dường như từ ngày đó, anh mới lần đầu thấy chút ánh sáng trong đôi mắt trống rỗng ấy.

Hừ, thật nực cười, chắc anh điên rồi!

Kìm nén dòng suy nghĩ, cảm xúc phức tạp trong mắt anh trở lại bình lặng.

Vân Yến chậm rãi ngẩng mắt, bất ngờ chạm phải ánh nhìn tức tối của Tô Ý.

Khóe môi lạnh lùng khẽ mím, anh có làm gì đâu nhỉ?

Vân Yến quay mặt, ho khẽ, rồi nhàn nhạt nói với Khương Lê:

“Xin lỗi.”

Anh thật sự không nhớ, nhưng dù có từng gặp, giờ anh cũng chẳng rảnh để ôn chuyện cũ.

Khương Lê dường như đã đoán trước, vì ngoài lần cùng đối phó đám côn đồ, họ chẳng có giao lưu gì.

Im lặng một lúc, cô gọi Vân Yến đang định quay đi:

“Khoan đã, tôi nghĩ mình đủ sức lập nhóm với anh.”

Giọng lạnh lùng vang lên đầy kiên định.

Khương Lê khẽ giơ tay, một mũi băng dài chừng mười phân nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay thon dài.

Vung tay, mũi băng xé gió, cắm phập vào thân cây bên cạnh, ngập sâu ba phần.

Đây là con bài tẩy của cô.

Nhưng nếu nó khiến Vân Yến thấy được năng lực của cô và đồng ý lập nhóm, thì giờ bộc lộ ra cũng chẳng sao.

Cô cần một đồng đội mạnh, không kéo chân.

Như vậy, trong tận thế, cô mới có cơ hội sống sót tốt hơn.

Khương Lê không quen có quá nhiều người, một đồng đội có thực lực là đủ.

Dù sao, cô cũng mạnh hơn hai cô gái yếu đuối bên cạnh này chứ.

Mũi băng mang theo hơi lạnh lướt qua trước mắt Tô Ý, tạo luồng khí gấp gáp, tiện thể cắt đứt vài sợi tóc bay lên không kịp tránh.

Tô Ý: …

“Khương Lê, đúng không? Cô hỏi anh ấy có muốn lập đội không, sao không hỏi tôi?”

Giọng nữ mềm mại vang lên, mang theo chút hậm hực cuối câu.

Lúc này Khương Lê mới nhìn kỹ cô gái ngồi một bên.

Làn da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn, trông thế nào cũng là đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng động nước. Cả người mềm oặt, chẳng có chút sức chiến đấu nào.

Đây là ai?

Sao Vân Yến lại quen một tiểu thư nhà giàu thế này?

Nhưng cô ta vừa nói gì, hỏi cô ta?

Khương Lê khóe môi giật giật. Loại con gái chỉ có nhan sắc mà chẳng chút năng lực này, trong tận thế tàn khốc chỉ là gánh nặng.

Chẳng thèm để ý, cô chẹp miệng, thản nhiên thu ánh mắt.

Khương Lê chỉ chờ phản hồi của Vân Yến, những người khác chẳng nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.

[Ký chủ, lên đi, tôi cổ vũ cho cô!]

Hệ thống lặng lẽ buông bàn tay nhỏ đang che “gói gạch” của mình, trong chớp mắt đã giương cao cờ cổ động.

Tô Ý cụp mắt, dừng lại một lúc, rồi bất ngờ đứng bật dậy khỏi xích đu.

Chiếc xích đu vì động tác đột ngột của cô mà đung đưa mạnh.

Nhưng chưa kịp làm gì tiếp, một dây leo xanh mướt nhanh chóng quấn quanh eo cô.

Có lẽ sợ làm xước da cô, dây leo chỉ lỏng lẻo vòng quanh.

Ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc luồn qua khoeo chân cô. Vân Yến một tay bế Tô Ý, đang đứng trên chiếc xích đu lắc lư, lông mày đen nhíu chặt.

Dám đứng lên khi xích đu đang lắc mạnh thế, thật sự không sợ ngã sao?

Tô Ý, còn chưa kịp lôi viên gạch ra, nhìn mình đột nhiên lơ lửng, cúi đầu thấy sắc mặt âm trầm của “đại mỹ nhân”, khóe môi khẽ mím.

“Vân Yến, anh cản em.”

Cô thật sự chẳng muốn phí lời với cái cô Khương Lê gì đó, huống chi cô ta còn làm đứt mái tóc cô yêu quý nhất.

Tô Ý rất muốn thử xem, viên gạch của cô cứng, hay mũi băng của cô ta cứng.

Nhưng sao Vân Yến lại không vui mà ngăn cô?

Chẳng lẽ thật sự muốn lập đội với người khác?!

Không hiểu sao, dù chỉ gọi tên bình thường, Vân Yến lại thấy bực bội khó tả.

Rõ ràng trước đây, cô không gọi cả họ tên anh như thế…
 
Back
Top Bottom