Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 160


Công chúa nghe vậy thì trách mắng nội thị: “Không được vô lễ với ân nhân của ta! Nếu không có hắn, ngựa làm sao dừng lại được? Dựa vào đám phế vật các ngươi à?”

Tên nội thị cúi đầu không dám nói thêm.

Kim An Tại hành lễ với nàng, giọng nói lạnh nhạt đến mức không hề có chút hơi ấm: “Thảo dân bái kiến công chúa.”

“Kỳ… Công tử, ta…”

Kim An Tại không để nàng nói hết: “Thảo dân còn có việc, xin cáo lui trước.”

Công chúa đuổi theo vài bước, nhưng rồi vẫn đứng lại, dõi theo bóng hắn đi khuất dần.

Kim An Tại đi về phía Lâm Thính, nhận lấy con chó nhỏ từ trong lòng nàng. “Đi thôi, còn đứng đó làm gì? Cứ ngỡ là đang xem hát à?”

Lâm Thính bĩu môi, “À phải rồi, đi thôi.”

Trong đêm khuya tĩnh mịch, ánh nến trong Bắc Trấn Phủ Tư vẫn sáng. Đoạn Linh ngồi trước bàn án, phê duyệt những hồ sơ gần đây. Khi canh tư đã điểm, hắn mới buông bút, bước ra cửa sổ, nhìn chiếc khăn được treo trên sợi dây.

Đó là chiếc khăn Lâm Thính đã dùng để băng bó vết thương cho hắn, giờ đã được giặt sạch sẽ.

Đoạn Linh ngắm nhìn một lúc, định quay người vào nhà nghỉ ngơi thì một cơn gió bất chợt thổi qua, cuốn chiếc khăn bay đến, nhẹ nhàng đáp xuống mặt hắn. Hắn vốn dĩ nên vội vàng bắt lấy, nhưng lại loáng thoáng ngửi thấy một chút hương thơm thoang thoảng còn vương lại của nữ nhi.

Hắn dường như rất thích mùi hương này.

Sáng sớm hôm sau, những hạt mưa lất phất tí tách rơi, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm dài. Chẳng mấy chốc, những phiến đá xanh đã ẩm ướt, còn mảnh vườn hoa cỏ sau nhà thì sũng nước.

Lâm Thính lười biếng nằm dài bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, thỉnh thoảng lại đưa tay ra hứng vài giọt.

Ngày hôm qua sau khi gặp lại vị công chúa kia, Kim An Tại đã trở nên lạnh lùng hơn, cả người tỏa ra hơi thở của bốn chữ “người sống chớ gần”. Về đến thư phòng, hắn hầu như không nói chuyện, chỉ tập trung lo thuốc cho con chó nhỏ.

Nàng hỏi hai người có quen biết nhau không, hắn chỉ đáp gọn lỏn một chữ “phải” rồi không nói thêm gì nữa.

Đại Yến lật đổ Đại Hạ đã được tám năm. Năm đó Kim An Tại mười một tuổi, công chúa cũng trạc tuổi ấy. Có lẽ bọn họ đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.

Việc gặp lại người có phụ thân đã diệt quốc gia mình, quả thực rất khó để chấp nhận. Thái độ của Kim An Tại như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.

Lâm Thính nhớ lại từng chi tiết của ngày hôm qua. Công chúa gọi Kim An Tại là “Kỳ ca ca”, sau khi nội thị đuổi tới lại sửa miệng thành “công tử”, điều này cho thấy nàng rất có thể đã nhận ra hắn, và cố tình giấu giếm thân phận giúp hắn. Mối quan hệ của họ trước kia chắc chắn rất thân thiết.

Năm thay triều đổi đại đó, Lâm Thính mới mười tuổi, chưa thức tỉnh ý thức của người xuyên không. Nàng chỉ quanh quẩn ở hậu trạch, hoặc là chịu đựng sự đấu đá của các bà vợ, hoặc là bận rộn ghen tị với Đoạn Hinh Ninh, nên chẳng quan tâm đến chuyện triều đình.

Nguyên tác vốn là một quyển truyện dành cho nam nữ chính, ngoại trừ nội dung chính thì chỉ toàn là tình tiết ân ái.

Dù có một chút cốt truyện phụ, nhưng bối cảnh chỉ xoay quanh Đại Yến, cho dù có nhắc đến triều đại cũ thì cũng chỉ là vài câu ngắn ngủi. Nàng không có nhiều cách để tìm hiểu những chuyện này, hơn nữa cũng không thể tùy tiện hỏi thăm người ngoài.

Thật ra, điều Lâm Thính lo lắng hơn cả là hành tung của Kim An Tại về sau có bị bại lộ không. Thân phận của hắn vô cùng nhạy cảm, một khi bị người đời phát hiện, hắn chỉ có hai con đường: một là ngoan ngoãn chờ chết, hai là vùng lên tạo phản.

Nàng nhìn mưa chảy qua kẽ tay, nhỏ giọt xuống mặt đất ngoài cửa sổ, b*n r* những bông hoa nước li ti.

Đào Chu bưng một đĩa mận tươi vào, đặt lên bàn án trước cửa sổ: “Thất cô nương, mận này là lão phu nhân sai người đưa tới. Ngài nếm thử xem.”

Lâm Thính cầm một quả mận lên, chỉ ngắm chứ không ăn, kỳ lạ nói: “Lão phu nhân sao? Nàng ta sao đột nhiên lại sai người tặng đồ cho ta? Trước kia đâu có bao giờ, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây?”

Lâm Tam gia không coi trọng Lý thị, nên mẫu thân của hắn, lão phu nhân, cũng chẳng mấy quan tâm đến nữ nhi của Lý thị. Quan hệ của bà và Lâm Thính không thân không sơ, chỉ gặp mặt vào những ngày lễ.

Đối với nàng, tổ mẫu giống như một người vô dụng. Khi còn nhỏ không cần đến, lớn lên cũng không cần.

Cơn mưa ngày càng lớn. Đào Chu rút thanh chống cửa sổ xuống, khép cửa lại một chút, tránh cho nước mưa bắn vào nàng: “Lão phu nhân hôm qua gặp lại bằng hữu cũ, mấy bà ấy có nhắc đến thất cô nương.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 161


Lâm Thính véo nhẹ quả mận màu đỏ tím, đưa lên mũi ngửi thử, mùi chua ngọt nồng đậm. “Họ nhắc đến ta à?”

Đào Chu nói nhỏ: “Lão phu nhân thấy ngài đã đến tuổi, nên nghĩ đến chuyện định hôn sự cho ngài.”

“Lão phu nhân sai người đưa mận đến đây là để thăm dò ý ta thôi đúng không? Đem mận trả lại đi.” Quả mận trong tay Lâm Thính nhất thời bị ném trở lại vào đĩa, rồi lại bật ra, lăn mấy vòng trên tấm thảm.

“Vâng.” Đào Chu lập tức đi làm.

Đào Chu vừa đi không lâu thì Lý thị tới, nói rằng công chúa muốn gặp nàng: “Con quen công chúa từ bao giờ? Sao ta không hề hay biết?”

Lâm Thính rời khỏi cửa sổ, ngồi xếp bằng trên sập La Hán: “Công chúa muốn gặp con?” Có lẽ là hôm qua công chúa thấy nàng và Kim An Tại đi gần nhau, nên đã cho người điều tra, biết nàng là nữ nhi Lâm gia.

Lý thị không biết ngọn ngành, nghĩ rằng con gái quen công chúa là một chuyện tốt: “Con mau nói cho ta biết, quen công chúa từ khi nào?”

“Hôm qua?” Nàng vừa mới gặp công chúa hôm qua mà thôi.

Lý thị vui mừng khôn xiết, hưng phấn nói: “Vậy công chúa nhất định rất coi trọng con. Hôm qua mới gặp mà hôm nay đã sai người mang thiệp đến mời gặp rồi.”

Lâm Thính không biết giải thích thế nào, cũng không tiện nhắc đến sự tồn tại của Kim An Tại: “Nương, sự tình không phải như nương nghĩ. Nương cứ trả lời công chúa là con đang không khỏe, không thể ứng hẹn được.”

Công chúa muốn gặp nàng, chẳng qua cũng chỉ vì chuyện hôm qua, muốn thông qua nàng để hỏi thăm tin tức của Kim An Tại.

Lý thị nghiêm mặt: “Con từ chối thiệp của Phùng phu nhân, giờ còn muốn từ chối thiệp của công chúa? Phùng phu nhân quý mến con nên không chấp nhặt, chứ công chúa thì không được đâu. Lâm gia chúng ta không thể đắc tội nổi nàng ấy.”

Lời này cũng có lý. Lâm Thính không phản bác nữa. Hơn nữa, nhìn thái độ của công chúa, dường như nàng cũng không có ác ý gì.

“Công chúa hẹn con giữa trưa gặp mặt, còn không mau sửa soạn đi, kẻo lỡ canh giờ.” Lý thị gọi nha hoàn vào, “Người đâu, mau tắm rửa, thay xiêm y cho thất cô nương!”

Sửa soạn mất gần một canh giờ, Lý thị mới miễn cưỡng chịu tha cho Lâm Thính. Bà còn dặn dò nàng trước mặt công chúa phải cẩn trọng lời nói, cử chỉ.

Lâm Thính không muốn đắc tội công chúa: “Con biết rồi. Con đâu phải trẻ con ba tuổi.”

Đúng giờ ngọ, xe ngựa của công chúa đã tới Lâm gia để đón người. Lý thị biết tin, vội vàng cài lên tóc Lâm Thính một chiếc kim bộ diêu cuối cùng, làm cho nàng trông đỡ khó coi trước mặt công chúa. Sau đó, bà giục nàng ra cửa, đừng để công chúa phải chờ lâu.

Lâm Thính dẫn Đào Chu đi ra ngoài. Vừa đến cổng lớn, nàng đã thấy một chiếc xe ngựa được che phủ bốn phía bằng lụa, bên ngoài treo một chiếc chuông vàng nhỏ, mỗi khi có gió thổi qua lại vang lên những tiếng lanh lảnh, thanh thúy.

Giữa tiếng chuông vàng kêu vang, nàng đỡ váy bước xuống bậc tam cấp, đi về phía xe ngựa.

Hai thị nữ dung mạo thanh tú đứng bên xe ngựa. Thấy nàng ra, một người dọn sẵn ghế nhỏ, người kia vén rèm xe lên, thái độ cung kính vô cùng: “Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính gật đầu, bước lên ghế nhỏ vào trong xe ngựa. Vừa ngước mắt lên, nàng phát hiện bên trong đã có người ngồi sẵn. Nàng khựng bước, kinh ngạc hỏi: “Công chúa?” Nàng cứ tưởng công chúa chỉ sai người đến đón, chứ không ngờ lại đích thân tới.

Công chúa khẽ gật đầu với nàng, thân thiết vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, rồi nở một nụ cười rực rỡ.

“Vào ngồi đi.”

Lâm Thính có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng để Đào Chu ở khoang trước của xe ngựa, rồi bước vào bên trong. Sau khi ngồi xuống, nàng mới nhớ ra mình chưa hành lễ, vội vàng đứng dậy để bái: “Dân nữ bái kiến công chúa.”

Công chúa nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, rồi ngăn lại: “Lâm thất cô nương không cần đa lễ.”

Lâm Thính đành ngồi trở lại. Nàng sợ nhìn thẳng vào công chúa sẽ bị xem là mạo phạm, nhưng lòng hiếu kỳ lại không sao kiềm chế được, nên cứ lén lút liếc trộm đối phương.

Công chúa có vẻ rất thích màu vàng. Cả bộ y phục hoa gấm của nàng hôm qua lẫn hôm nay đều cùng màu. Gương mặt trang điểm đậm lại càng làm cho vẻ đẹp của nàng nổi bật lên trên nền vàng rực rỡ. Chiếc váy bên hông cũng cùng màu, treo một viên ngọc bội hoa lan bằng ngọc tím, toát lên vẻ quý phái bức người.

Trên người nàng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Lâm Thính khẽ nhúc nhích mũi.

Công chúa thấy nhất cử nhất động của Lâm Thính, không khỏi mỉm cười: “Lâm thất cô nương thích mùi hương ta dùng sao?”

Lâm Thính thật thà đáp: “Rất thơm.”

Công chúa hào phóng nói: “Nếu ngươi thích, hôm nào ta sẽ sai người đưa cho ngươi một ít.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 162


Vô công bất thụ lộc, Lâm Thính cũng đoán được mục đích của công chúa khi tìm mình, nên khéo léo từ chối: “Không cần đâu ạ. Ta đã có hương liệu dùng quen rồi.”

“Được, tùy ngươi.” Công chúa không miễn cưỡng, đi thẳng vào vấn đề: “Lâm thất cô nương, vị công tử đi cùng ngươi hôm qua là ai vậy?”

Lâm Thính làm sao không biết nàng ta muốn hỏi gì: “Hắn là bằng hữu của ta, tên là Kim An Tại.”

Công chúa lặp lại cái tên một lần, biểu cảm có chút phức tạp, rồi lại hỏi: “Cái tên này hay thật. Ngươi quen hắn bao lâu rồi? Đã gặp mặt thật chưa? Ta thấy hắn cứ đeo mặt nạ nên có chút tò mò.”

Cả hai đều biết rõ thân phận của Kim An Tại, nhưng lại rất ăn ý mà không vạch trần. Lâm Thính cân nhắc nói: “Quen nhau hai năm. Bọn ta là bằng hữu, dĩ nhiên là đã gặp mặt rồi.”

Công chúa trầm mặc một lát, rồi nở một nụ cười: “Hắn chắc chắn rất tin tưởng ngươi.”

Lâm Thính đáp: “Cũng tàm tạm thôi.”

“Thật hâm mộ quan hệ của hai người.” Công chúa lại chuyển đề tài, “Lâm thất cô nương, ta muốn kết giao với ngươi, không biết ý ngươi thế nào?”

Chuyện này quá đột ngột, nhưng ai dám từ chối lời đề nghị kết giao bằng hữu của công chúa? Lâm Thính đành chấp thuận: “Được công chúa để mắt, dĩ nhiên ta nguyện ý… Không biết công chúa định dẫn dân nữ đi đâu?”

Vừa nãy nàng vén rèm nhìn ra ngoài, hình như là thanh lâu Minh Nguyệt Lâu lớn nhất kinh thành.

Công chúa cười híp mắt: “Minh Nguyệt Lâu.”

Đúng là thanh lâu thật. Lâm Thính giật mình: “Công chúa muốn dẫn dân nữ đến Minh Nguyệt Lâu sao?”

“Ta nghe nói ngươi còn chưa định hôn sự, vừa hay có thể tận hưởng trước khi kết hôn. Minh Nguyệt Lâu vừa có một đám tiểu quan mới, thân thể sạch sẽ. Ta dẫn ngươi đến xem. Đã là bằng hữu, ta không thể độc hưởng, phải chia sẻ với ngươi.”

Nàng cũng không cần hào phóng đến mức ấy đâu.

Lâm Thính đã sớm nghe danh về những chuyện phong lưu của vị công chúa này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp cảm nhận. “Công chúa có hảo ý, dân nữ xin ghi lòng tạc dạ, nhưng dân nữ... không thích kiểu này.”

“Sau này đừng lúc nào cũng ‘dân nữ’ nữa.” Công chúa sửa lại tay áo hơi nhăn, rồi trêu chọc nói: “Ngươi đã thử qua rồi sao?”

“Chuyện này thì thật sự chưa có.”

Công chúa cười nói: “Chưa thử qua, sao ngươi biết mình không thích? Ngươi cứ yên tâm, bọn họ sẽ hầu hạ rất tốt. Ngươi bảo họ sủa như chó, họ sẽ sủa như chó, ngoan lắm.”

Lâm Thính: “…”

Công chúa nắm lấy tay nàng, dụ dỗ từng bước: “Ngươi có từng có người mình yêu thương nhưng lại không thể có được không? Bọn họ có thể giúp ngươi quên hắn, rất thoải mái.”

Lâm Thính: “... Ta không có.” Nếu nhất định phải nói, thì đó là Thần Tài, nhưng những tiểu quan này cũng không thể khiến nàng quên Thần Tài được.

“Không có cũng có thể thử xem, chuyện gì mà chẳng có lần đầu tiên.”

Công chúa vẫn không từ bỏ ý định dẫn nàng đến Minh Nguyệt Lâu, nàng ta tiếp tục khuyên nhủ: “Biết đâu sau lần này, ngươi lại thích thì sao?”

Lâm Thính tìm cớ khác: “Công chúa, ta thật sự là trong túi không còn đồng nào.”

Công chúa không để trong lòng: “Ta dẫn ngươi đến đây, sao có thể để ngươi bỏ tiền? Ngươi cứ việc tận hưởng, chuyện khác không cần lo.”

Xe ngựa vừa hay dừng lại. Lâm Thính còn chưa kịp vén rèm đã nghe thấy tiếng đàn sáo dồn dập vang lên. Công chúa nắm tay nàng xuống xe, đi lại rất quen thuộc: “Tin ta đi, ngươi sẽ thích.”

Đào Chu xuống xe trước Lâm Thính, đã kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được. Nàng không dám nghi ngờ hành động của công chúa, chỉ có thể liên tục nhìn Lâm Thính.

Lâm Thính hoàn toàn không thể từ chối công chúa, đành đi theo nàng vào Minh Nguyệt Lâu.

Cách đó không xa, một đội Cẩm Y Vệ đang tiến hành kiểm tra thường lệ trên phố. Đoạn Linh đứng đối diện Minh Nguyệt Lâu để hỏi thăm tình hình, vừa hay nhìn thấy cảnh Lâm Thính bước vào.

Bên trong Minh Nguyệt Lâu, Lâm Thính đi vòng qua hành lang, đối diện gặp một đám tiểu quan mặt bôi phấn thơm.

Bọn họ vừa lắc mông vừa đi ngang qua hai người, liên tục liếc mắt đưa tình. Trong số đó, có hai tiểu quan còn mạnh dạn ném những chiếc khăn thơm vào lòng Lâm Thính. Mùi hương phấn nồng nặc sộc vào mũi, khiến nàng suýt nữa thì hắt xì.

Công chúa cũng nhận được một chiếc khăn, nàng tùy tay vứt đi: “Ở Minh Nguyệt Lâu, ném khăn có nghĩa là họ thích ngươi, muốn hầu hạ ngươi.”

Lâm Thính ném chiếc khăn đi thật xa: “Công chúa, ta thật sự không có hứng thú với những thứ này.”

“Ta đã nói rồi, chưa thử qua thì làm sao biết thích hay không.” Công chúa vén rèm châu trên hành lang, “Ngươi cứ theo ta vào trong đã.”

Bên trong lầu các, tiếng ca múa náo nhiệt, tiếng nói cười rộn ràng khiến lòng người xao động.

Lâm Thính trấn tĩnh lại, quan sát xung quanh. Minh Nguyệt Lâu được chia làm hai phần: bên trái là lầu các của nữ kỹ, bên phải là lầu các của tiểu quan. Ở giữa là một sân khấu lớn kết bằng dải lụa đỏ, nơi các kỹ nữ và tiểu quan thay phiên nhau biểu diễn cho khách phía dưới xem.

Trên sân khấu là những chiếc xà ngang được chạm trổ tinh xảo, treo đầy những chuông bạc leng keng. Tám mươi tám ngọn đèn sáng cao vút thắp sáng cả sân khấu, chiếu rọi lên mỗi người đang ở phía dưới.

Nàng quan sát một hồi, ánh mắt bay tới một người đẹp đang múa trên đài.

Thật là đẹp mắt.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 163


Lâm Thính có chút tò mò.

Công chúa rõ ràng là khách quen của Minh Nguyệt Lâu, tú bà chẳng mấy chốc đã đích thân tới đón. Bà ta đưa mắt đánh giá Lâm Thính: "Công chúa, vị cô nương đây là?"

"Nàng là ai chẳng liên quan đến ngươi, đừng hỏi những điều không nên hỏi. Mau, tìm đám tiểu quan mới tới kia cho bổn công chúa." Công chúa phất tay ra lệnh, rồi đưa Lâm Thính lên lầu bên phải, vào một nhã gian kín đáo. Đào Chu và các thị nữ đều đứng gác bên ngoài.

Tú bà làm việc rất nhanh nhẹn, không để họ phải đợi lâu. Một lúc sau, bà ta dẫn đám tiểu quan lên.

Công chúa nằm trên sập La Hán, ung dung hưởng thụ một tiểu quan mát-xa chân: "Ngươi cứ tùy ý chọn, vừa mắt ai thì giữ người đó lại. Nếu đều thích, thì giữ lại cả. Một tiểu quan cũng chẳng đáng bao nhiêu, chỉ mười lạng là cùng."

Lâm Thính vốn không màng đến tiểu quan, chỉ muốn xuống lầu xem vũ cơ múa hát. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã vang lên một trận ồn ào hỗn loạn. Công chúa nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn: "Bên ngoài sao lại ầm ĩ thế?"

Tú bà vội vã ra hỏi thăm, quay lại với vẻ mặt đầy khó xử: "Bẩm công chúa, là Cẩm Y Vệ đến tuần tra ạ."

Từ sau vụ Tạ Thanh Hạc - ngũ công tử Tạ gia - trốn thoát, Cẩm Y Vệ càng tuần tra thường xuyên hơn. Chuyện từ nửa tháng một lần giờ thành vài ba ngày một lần, cả kinh thành ai cũng biết.

Công chúa bực mình đẩy tiểu quan đang xoa bóp cho mình ra: "Cẩm Y Vệ tuần tra? Sớm không đến, muộn không đến, cứ phải chọn lúc bổn công chúa đến mới tuần tra sao? Bảo bọn họ cút về đi, ngày khác đến."

Dù là tú bà đứng đầu thanh lâu lớn nhất kinh thành, bà ta cũng không dám đắc tội với Cẩm Y Vệ: "Người dẫn đầu tuần tra lần này là Đoạn Chỉ huy Thiêm sự."

Là Đoạn Linh? Sao lại trùng hợp đến vậy? Lâm Thính theo bản năng muốn tìm chỗ trốn.

Công chúa thấy nàng, ngồi dậy, thờ ơ nói: "Ngươi sợ cái gì? Một đám Cẩm Y Vệ thôi mà, đâu thể can thiệp chuyện chúng ta tìm tiểu quan? Cứ chờ bọn họ tuần tra xong thì chúng ta lại tiếp tục."

Nàng chợt nhận ra mình có làm gì sai trái đâu mà phải trốn? Thế là Lâm Thính không tìm chỗ nấp nữa. Nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác bồn chồn khó tả.

Sau đó non một khắc, đội Cẩm Y Vệ đã tra tới nhã gian của họ. Người bước vào chính là Đoạn Linh. Hắn vận phi ngư phục, tay cầm Tú Xuân đao, dung mạo quá đỗi tuấn mỹ, vừa diễm lệ lại chẳng hề th* t*c: "Kính chào công chúa."

Công chúa đối với những người có dung mạo đẹp thường có nhiều kiên nhẫn hơn. Nàng đã từng gặp Đoạn Linh vài lần, nhận ra hắn ngay lập tức: "Đoạn Chỉ huy Thiêm sự."

Đoạn Linh giả vờ như mới để ý đến Lâm Thính đang co mình vào một góc: "Lâm Thất cô nương."

Lâm Thính cười gượng gạo: "Đoạn đại nhân."

Công chúa hơi ngạc nhiên, tỏ ra thích thú nhìn họ: "Hai người các ngươi quen nhau?"

Bị người quen bắt gặp ở chốn thanh lâu này, ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Lâm Thính cố gắng tránh ánh mắt của Đoạn Linh, quay sang giải thích với công chúa: "Ta và muội muội của Đoạn đại nhân là bạn thân, vì thế cũng quen biết Đoạn đại nhân."

Công chúa ăn quả nho mà tiểu quan đưa đến: "À, ra là có mối quan hệ này." Nàng chỉ vào hai tiểu quan có vẻ ngoài tuấn tú, ra lệnh cho họ đến bên cạnh Lâm Thính: "Mau đến hầu hạ nàng ăn trái cây đi."

Hai tiểu quan nghe lời, tiến đến gần.

Đoạn Linh vẫn giữ vẻ ôn hòa, vô thức v**t v* chuôi Tú Xuân đao.

Khi tiểu quan sắp chạm vào Lâm Thính, nàng vội né tránh, đứng bật dậy: "Công chúa, ta chợt nhớ ra có một chuyện vô cùng quan trọng cần nói riêng với Đoạn đại nhân, không tiện để người khác nghe thấy."

Đến nước này, Lâm Thính mới chợt hiểu ra lý do công chúa kiên quyết đưa nàng đến Minh Nguyệt Lâu. Công chúa muốn thử xem nàng có thực sự thích Kim An Tại hay không. Đồng thời cũng muốn nàng nhìn thêm nhiều nam tử khác, tốt nhất là bị mê hoặc bởi dung mạo của họ.

Lâm Thính nhận ra công chúa không hề có ác ý, chỉ muốn thăm dò tình cảm của nàng với Kim An Tại. Nhưng nàng không muốn bị cuốn vào những rắc rối giữa họ. Hơn nữa, nếu thẳng thừng nói không thích Kim An Tại, công chúa cũng chưa chắc đã tin. Nàng phải nghĩ ra một kế thoát thân.

Ánh mắt công chúa nhìn họ dần trở nên mờ ám. Nàng phất tay, rất tinh ý nói: "Không tiện để người khác nghe thấy ư? Vậy hai ngươi sang nhã gian bên cạnh trò chuyện đi, cứ từ từ, không cần vội."

Lâm Thính quay đầu lại hỏi ý kiến Đoạn Linh: "Đoạn đại nhân có tiện sang phòng bên trò chuyện đôi lời không? Chỉ tốn chút thời gian, ta có vài điều muốn nói."

Đầu ngón tay Đoạn Linh khẽ nhúc nhích: "Được."

Công chúa vẫn chăm chú quan sát họ, vẻ mặt đầy suy tư, thậm chí không còn để ý đến tiểu quan nữa.

Hai người lần lượt rời đi, bước vào nhã gian không có người. Lâm Thính đóng cửa lại, vừa nghĩ cách thoát thân, vừa bước về phía Đoạn Linh.

Hắn buông lỏng tay khỏi chuôi Tú Xuân đao: "Lâm Thất cô nương muốn nói gì?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 164


Lâm Thính thấy trên bàn có ấm trà, liền rót một chén đưa cho Đoạn Linh: "Đoạn đại nhân tuần tra vất vả rồi, uống một chén trà đi. Ta muốn hỏi, vết thương của ngươi đã đỡ chưa?" Nàng cố tìm chuyện để nói, cốt là để trì hoãn thời gian, không muốn quay lại nhã gian của công chúa.

"Đã không còn đáng ngại, đa tạ Lâm Thất cô nương quan tâm." Đoạn Linh nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm. "Ngươi thường xuyên đến Minh Nguyệt Lâu sao?"

Lâm Thính vội vã phủ nhận: "Không hề."

"Đây là lần đầu ta đến. Trước giờ chưa từng đặt chân tới. Là công chúa muốn đưa ta đến để xem Minh Nguyệt Lâu thôi. Sao ta có thể thường xuyên đến đây được? Ta đâu có nhiều tiền bạc đến vậy." Trời đất chứng giám, nàng chỉ muốn kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không vì sắc đẹp mà tiêu tiền.

Minh Nguyệt Lâu nổi tiếng là chốn đốt tiền ở kinh thành, Lâm Thính sao có thể thường xuyên lui tới?

Đoạn Linh đặt chén trà xuống, mỉm cười: "Nói như vậy, nếu Lâm Thất cô nương có đủ bạc, vẫn sẽ thường xuyên đến đây?"

Lâm Thính cảm thấy cần phải cứu vãn hình tượng của mình: "Không. Cho dù có đủ bạc, ta cũng sẽ không thường xuyên đến Minh Nguyệt Lâu. Bởi vì... ta thường không tiêu tiền cho đàn ông."

Hắn như chợt nhớ ra điều gì: "Thường không tiêu tiền cho đàn ông?"

Nàng dứt khoát đáp: "Đúng vậy."

Đoạn Linh không hỏi thêm, cúi đầu nhìn bộ trà cụ sứ men xanh trên bàn. Ánh mắt hắn lướt qua vạt váy màu hồng nhạt của nàng và bàn tay buông thõng. "Lâm Thất cô nương quen công chúa bằng cách nào?"

Lâm Thính không muốn nói nhiều, sợ làm liên lụy đến Kim An Tại, nên chỉ nói qua loa: "Tình cờ quen biết thôi, cũng không thân thiết lắm."

Hắn có vẻ tin lời nàng: "Lâm Thất cô nương còn chuyện gì khác không?"

"Không."

Đầu óc Lâm Thính có chút rối bời, không biết nên nói gì. "Ngươi định đi rồi sao?"

Ánh cười trong mắt Đoạn Linh mờ nhạt đi đôi chút. Hắn bước về phía cửa phòng: "Nếu đã không có việc gì, ta xin phép đi trước. Cẩm Y Vệ còn phải tiếp tục tuần tra."

Lâm Thính chợt nghĩ ra một cách thoát thân, vội gọi hắn lại: "Khoan đã, ngươi đưa ta đi cùng đi. Chỉ cần đưa đến cổng lớn của Minh Nguyệt Lâu là được."

Đoạn Linh quay đầu lại: "Đưa ngươi đi cùng?"

"Phải, đưa ta đi."

Hắn khẽ cười, khóe mắt hơi cong lên, trong mắt phản chiếu gương mặt Lâm Thính: "Chân mọc trên người ngươi, chẳng lẽ muốn chạy mà không đi được sao? Lâm Thất cô nương đừng đùa nữa."

"Thật không giấu gì ngươi, hôm nay đến Minh Nguyệt Lâu không phải ý nguyện của ta. Giờ ta muốn trốn đi." Lâm Thính hạ giọng. "Nhưng công chúa có chút hiểu lầm về ta, e rằng sẽ không dễ dàng để ta rời đi."

Đoạn Linh lại cúi mắt: "Ý ngươi là công chúa ép buộc ngươi đến Minh Nguyệt Lâu?"

Lâm Thính sợ bị hắn hiểu sai, vội sửa lại cách dùng từ: "Cũng không thể dùng từ 'ép buộc'. Chủ yếu là công chúa hiểu lầm về ta, muốn cho ta chiêm ngưỡng thêm nhiều nam tử trên thế gian này."

Hắn dường như bị chọc cười: "Công chúa rốt cuộc đã hiểu lầm điều gì về ngươi, mà lại muốn ngươi chiêm ngưỡng nhiều nam tử như vậy?"

"Một hai câu khó nói hết, nhưng ta nói đều là thật. Mong ngươi tin ta."

Nếu cách này không thành, Lâm Thính phải nghĩ cách khác. Nàng thật sự không có hứng thú với mấy vị tiểu quan kia, cũng chẳng muốn dây dưa vào.

Đoạn Linh từ từ ngước mắt, ánh mắt dao động trên khuôn mặt nàng: "Ta tin ngươi."

Lâm Thính mừng rỡ ra mặt: "Cảm ơn Đoạn đại nhân đã tin ta. Vậy ngươi có thể giúp ta việc này không? Cứ nói với công chúa rằng có việc cần đưa ta đi là được."

Hắn gật đầu: "Được."

Nàng chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của hắn: "Làm phiền ngươi rồi. Coi như ta nợ ngươi một ân tình."

"Chuyện nhỏ, chẳng tốn công sức gì."

Hai người vừa định bước ra ngoài, có tiếng gõ cửa vang lên. Giọng công chúa truyền vào, đầy vẻ lo lắng: "Đoạn Chỉ huy Thiêm sự, Lâm Thất cô nương, hai người có uống trà hay rượu trong đó không?"

Lâm Thính theo bản năng nhìn về phía chén trà Đoạn Linh vừa uống, hô hấp bỗng nghẹn lại: "Có chuyện gì vậy? Trà và rượu trong đó không có độc chứ?"

Công chúa đáp: "Không có độc."

Lâm Thính thiếu chút nữa hồn bay phách lạc. Chén trà là nàng đưa cho Đoạn Linh, nếu có độc, chẳng phải nàng đã hại hắn sao? Vô tình hại chết một Cẩm Y Vệ cũng là tội chết. Nhưng nếu không có độc, vì sao công chúa lại hỏi như vậy? Chắc chắn có vấn đề khác.

Tim nàng lại treo ngược lên. Giá như nàng đừng có mà lo chuyện bao đồng rót trà cho Đoạn Linh thì hay rồi.

Công chúa lại nói: "Tú bà vừa nói, nhã gian này ban đầu dành cho một khách nhân khác. Nhưng bà ta lâm thời không tới, nên nhã gian bị bỏ trống. Trà và rượu bên trong đều được hạ chút... thuốc trợ hứng theo lời khách dặn."

Minh Nguyệt Lâu là thanh lâu, khách nhân đôi khi thích dùng một vài loại thuốc k*ch th*ch để thêm phần thú vị.

Công chúa lúc đầu không hề biết trong nhã gian này có trà và rượu đã bị hạ thuốc. Tú bà cũng vừa mới nhớ ra. Sau khi biết chuyện, công chúa vội đến nhắc nhở họ: "Nếu các ngươi chưa uống thì tốt rồi. Cứ tiếp tục trò chuyện đi, bổn công chúa chờ các ngươi ở nhã gian bên cạnh."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 165


Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, công chúa đã trở về phòng bên. Lâm Thính lại sững sờ. Thuốc trợ hứng... tức là xuân dược.

Sao lại là xuân dược?! Nàng lại chính tay dâng một chén trà có xuân dược cho Đoạn Linh? Lâm Thính cảm giác như bị sét đánh, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm Đoạn Linh. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà lướt xuống phía dưới thân hắn.

"Đoạn đại nhân, ta..."

Xuân dược vốn vô dụng với Đoạn Linh, nhưng khi ánh mắt nàng cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn, như thể xuyên qua mấy lớp vải để nhìn thấy vật xấu xí bên trong, hô hấp của hắn bỗng trở nên dồn dập.

Cơn dục nghiện lại sắp bùng phát.

Khi nhận chén trà, Đoạn Linh đã ngửi thấy mùi thuốc, nhưng rõ ràng loại thuốc này vô dụng với hắn, nó chỉ như nước trà bình thường. Hắn cũng biết Lâm Thính không hay biết gì, không cố ý làm vậy, nên hắn đã uống.

Kỳ lạ là, hắn không muốn từ chối bất cứ thứ gì nàng đưa cho hắn.

Điều không ngờ tới là cơn dục nghiện lại bùng phát, chỉ vì ánh mắt thẳng thắn của Lâm Thính. Nàng đang nhìn vào chỗ xấu xí kia của hắn… dù chưa thực sự nhìn thấy, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn trỗi dậy.

Đoạn Linh không kịp suy nghĩ nhiều, cơn dục nghiện ào đến, luồng ma ý cuồn cuộn truyền khắp cơ thể, khiến vết sẹo trên cổ tay ngứa ran, rồi lan đến đầu ngón tay, và sau đó là một khát vọng bùng cháy. Một khát vọng mãnh liệt.

Hắn đau đớn, từng cơn từng cơn khát vọng khó tả dâng lên trái tim. Tú Xuân đao từ tay Đoạn Linh rơi xuống, đập vào tấm thảm dày, phát ra một tiếng động trầm đục.

Cũng chính tiếng động này đã kéo Lâm Thính trở về thực tại. Nàng vội vã dời mắt, nhìn thanh Tú Xuân đao rơi dưới chân. Lưỡi đao lạnh lẽo phát ra hàn quang, nhưng hơi thở của chủ nhân nó lại nóng bỏng.

Chết tiệt, nàng đã gây ra họa lớn rồi.

Lâm Thính rót trà cho Đoạn Linh vì nghe công chúa nói trà và điểm tâm trong các nhã gian trống của Minh Nguyệt Lâu đều là đồ mới. Hơn nữa, lúc họ vừa vào nhã gian cũng đã uống trà, ăn điểm tâm. Nàng cảm thấy mình đã làm hắn mất thời gian tuần tra, nên có chút áy náy. Nàng muốn kéo dài thêm một chút, rót trà để làm hòa, nói thêm vài câu. Ai ngờ ...

Lâm Thính không biết Đoạn Linh từng bị hạ xuân dược, thấy hắn giờ phút này toát mồ hôi mỏng, khóe mắt ửng đỏ, nàng hiểu lầm là dược hiệu đã phát tác: "Ta đi tìm thuốc giải cho ngươi. Đoạn đại nhân, ngươi... ngươi chờ ta."

"Ta nhất định sẽ quay lại." Nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Động tác mở cửa đóng cửa hết sức dứt khoát, đi tìm tú bà đang tiếp đón khách dưới lầu, hỏi bà ta có thuốc giải không.

Dưới lầu tiếng người ồn ào, tiệc tùng linh đình, khắp nơi đều là y phục đỏ xanh.

Lúc đầu tú bà không nghe rõ lời Lâm Thính. Khi đã nghe rõ, tay bà ta phe phẩy quạt bỗng khựng lại: "Ngài vô ý uống phải trà trong nhã gian kia?"

Lâm Thính lòng nóng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, thỉnh thoảng lại ngước lên lầu: "Ngươi trả lời ta, có thuốc giải không? Có thì đưa ngay cho ta."

Tú bà bất lực lắc đầu: "Thưa cô nương, không phải nô gia không muốn đưa, mà là thứ này không có thuốc giải. Đại phu cũng không giải được. Cách duy nhất là ...."

Tú bà không nói tiếp, nhưng xuân dược cần phải giải thế nào thì trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Lâm Thính được công chúa đưa đến, cho tú bà mười lá gan bà ta cũng không dám nói dối trong chuyện này.

Đầu Lâm Thính đau như búa bổ, chỉ hận không thể xuyên về lúc nãy, ngăn cản mình rót trà cho Đoạn Linh. Hơn nữa, chẳng phải hắn trước đây không uống trà nàng rót sao? Hôm nay lại uống. Giá mà hắn cứ như trước, nhận lấy rồi để sang một bên, một ngụm cũng không uống thì tốt biết mấy.

Nhưng trách ai thì cũng không thể trách Đoạn Linh được. Trà là nàng rót, lẽ nào lại trách hắn uống?

"Không có thuốc giải, đại phu cũng không giải được. Nếu không ... sẽ thế nào?"

Tú bà nhìn nàng với vẻ ngờ vực: "Nếu bỏ mặc, thân thể chắc chắn sẽ bị tổn hại."

Lâm Thính không có thời gian giải thích: "Thật sự không còn cách nào khác ? Liệu có thể tự mình giải quyết được không?"

"Nói vậy là không được rồi. Khách đến Minh Nguyệt Lâu hạ thuốc đều là để vui chơi, nào có ai lại tự giải quyết. Nếu tiểu quan trúng thuốc mà cô nương không vừa ý, đổi người khác là được. Nô gia sẽ sắp xếp người giúp tiểu quan giải quyết, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tú bà không biết ai đã vào nhã gian đó với Lâm Thính. Lúc Đoạn Linh lên lầu tuần tra, bà ta xuống dưới xử lý đám khách gây rối. Cẩm Y Vệ tuần tra là chuyện thường, chủ nhân thanh lâu không cần phải đích thân đi theo.

Mãi sau này, công chúa mới phái thị nữ đến báo cho tú bà biết rằng nhã gian kế bên cũng có người dùng. Bà ta nói nhã gian đó dành cho cô nương đi cùng mình, dặn không được quấy rầy hay tự tiện xông vào. Tú bà cứ tưởng vị cô nương này đã chọn được tiểu quan và muốn tìm nhã gian để hành sự. Sau đó, bà ta mới nhớ ra trong phòng có trà đã hạ thuốc, nhưng cũng không để tâm lắm. Tuy nhiên, bà ta vẫn sai người đi nhắc nhở, vì có khách thích dùng thuốc k*ch th*ch, nhưng cũng có khách không.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 166


Tú bà thấy Lâm Thính im lặng không nói, liền gọi mấy tiếng: "Cô nương, cô nương? Rốt cuộc là tiểu quan uống trà, hay là ngài uống?"

Lâm Thính không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Nếu bỏ mặc, liệu có chết không?"

Tú bà không dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì: "Nếu bỏ mặc, có khả năng sẽ chết. Phải tìm cách giải tỏa thì mới có thể qua khỏi. Cô nương, nếu ngài có lỡ uống phải, ngàn vạn lần đừng cố chịu đựng."

"Ta biết rồi, ngươi cứ lo việc của mình đi." Lâm Thính trấn tĩnh lại, muốn chạy lên lầu tìm hắn, nhưng lại chạm mặt công chúa trên cầu thang. Nàng ta đang cầm một phong thư.

Ánh mắt Lâm Thính vô tình lướt qua phong thư không đề tên: "Kính chào công chúa."

Công chúa cất lá thư vào tay áo: "Lâm Thất cô nương? Ngươi không ở trong nhã gian trên lầu, sao lại ở dưới này? Đoạn Chỉ huy Thiêm sự đi rồi sao?"

"Ta xuống tiễn Đoạn đại nhân. Hắn vừa mới đi." Lâm Thính dừng bước, lau mồ hôi. Cẩm Y Vệ đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ mà lại trúng xuân dược, nếu truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại danh tiếng. Chuyện này lại có liên quan đến nàng, nên nàng phải giúp hắn che giấu. "Công chúa, ngài đây là định rời khỏi Minh Nguyệt Lâu sao?"

Công chúa mỉm cười: "Có người viết thư hẹn gặp, bổn công chúa phải đi. Lâm Thất cô nương muốn ở lại chơi thêm, hay để bổn công chúa sai người đưa ngươi về?"

"Ta muốn ở lại chơi thêm một lát. Công chúa cứ yên tâm đi phó hẹn là được."

Lâm Thính đang loay hoay tìm cách né tránh công chúa để giúp Đoạn Linh giải quyết chuyện lỡ uống trà độc. Bây giờ nàng ta có việc phải đi, thật là quá tốt.

Công chúa tâm tình rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, nóng lòng đi gặp người hẹn: "Lâm Thất cô nương cứ tự nhiên, muốn chơi gì cứ chơi, cứ ghi nợ vào sổ của bổn công chúa."

Lâm Thính thấy công chúa vội vàng phó hẹn, nghiêng người nhường nàng ta đi trước: "Công chúa đi thong thả."

Chờ công chúa xuống hết cầu thang, Lâm Thính lập tức chạy lên lầu. Đào Chu đứng gác trước cửa nhã gian, thấy nàng thì đón lấy: "Thất cô nương, công chúa vừa sai nô tỳ chuyển lời rằng nàng có việc phải đi trước, ngài muốn ở lại hay về đều tùy ý."

Lâm Thính nhìn sang nhã gian bên cạnh: "Ta biết rồi, ta gặp công chúa trên lầu rồi."

Đào Chu khó hiểu hỏi: "Sao vừa rồi Thất cô nương lại đi xuống lầu? Nô tỳ còn tưởng ngài muốn trốn đi, bỏ mặc nô tỳ ở đây lừa gạt công chúa đấy."

Minh Nguyệt Lâu cách âm rất tốt, Lâm Thính đứng ở hành lang hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì trong nhã gian. Nàng đành bịa chuyện: "Sao ta có thể bỏ rơi ngươi một mình đối mặt với công chúa được? Vừa rồi ta có chút việc gấp, phải xuống lầu hỏi tú bà."

"Việc gấp gì vậy?"

Lâm Thính nghẹn lời, liếc nhìn sang nhã gian bên cạnh, trong lòng chột dạ vô cùng, nói với vẻ thiếu tự tin: "Ta sẽ xử lý ổn thỏa, ngươi không cần lo."

Thấy nàng không muốn nói, Đào Chu cũng không hỏi thêm nữa, tin tưởng nàng có thể giải quyết tốt mọi chuyện.

Đào Chu nhớ đến Đoạn Linh, người đã cùng Lâm Thính vào nhã gian để nói chuyện, cũng nhìn về phía nhã gian bên cạnh: "Đoạn đại nhân đi đâu rồi? Vẫn còn ở trong nhã gian sao?"

"Hắn đi rồi."

"Thật sao?" Đào Chu nghi hoặc. "Sao nô tỳ lại không thấy Đoạn đại nhân ra ngoài?"

Lâm Thính mặt không đổi sắc nói dối: "Hắn đi xuống từ cầu thang bên kia, ngươi có lẽ không thấy." Minh Nguyệt Lâu có hai cầu thang ở hai bên.

Đào Chu không còn bận tâm nữa: "Chúng ta về phủ đi. Nếu để phu nhân biết ngài đi theo công chúa đến Minh Nguyệt Lâu, chắc chắn sẽ giận lắm."

Lâm Thính đã hiểu rõ: "Ngươi cứ về trước, ta cần phải giải quyết việc gấp kia."

Đào Chu ngạc nhiên: "Ồ, gấp vậy sao?"

Nàng đẩy Đào Chu xuống lầu: "Đúng vậy, rất gấp. Ta cần phải nhanh chóng nghĩ cách xử lý, nên ngươi cứ về trước. Chuyện ta đến Minh Nguyệt Lâu, ngươi tuyệt đối phải giúp ta giấu kín với nương."

Đào Chu thấy Lâm Thính không định về cùng mình, vẻ mặt lộ rõ lo lắng: "Việc gấp mà ngài nói là phải làm ở Minh Nguyệt Lâu sao?"

Việc gấp ở Minh Nguyệt Lâu ư? Ngoài nữ kỹ và tiểu quan ra, còn có gì nữa?

Không lẽ việc gấp mà Thất cô nương nói là tìm tiểu quan sao? Bị sắc đẹp của tiểu quan Minh Nguyệt Lâu mê hoặc rồi ư? Nàng đã từng gặp dung mạo của Đoạn đại nhân, một người ngàn năm có một, mà vẫn để mắt đến tiểu quan?

Tiểu quan thì có gì tốt chứ? Lại còn phải tốn tiền. Đoạn đại nhân còn chẳng tốn một xu. Sao Thất cô nương lại nghĩ quẩn đến mức này, muốn tìm vui mà không tìm một người vừa đẹp, vừa không tốn tiền cơ chứ?

Đào Chu suy nghĩ miên man, lén lút liếc nhìn mấy tiểu quan đang đi qua. Họ cũng có vài phần dung mạo, nhưng so với Đoạn đại nhân thì còn kém xa. Quan trọng hơn, mấy tiểu quan này rất tốn tiền, nghe nói họ sẽ tìm đủ mọi cách để moi tiền từ khách. Khi khách hết tiền, họ sẽ không chút thương tiếc mà đuổi đi.

Nghĩ đến đây, Đào Chu không đợi Lâm Thính trả lời, vội vã hỏi: "Thất cô nương, ngài sẽ không phải lòng tiểu quan ở Minh Nguyệt Lâu đấy chứ?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 167


Tú bà thấy Lâm Thính im lặng không nói, liền gọi mấy tiếng: "Cô nương, cô nương? Rốt cuộc là tiểu quan uống trà, hay là ngài uống?"

Lâm Thính không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Nếu bỏ mặc, liệu có chết không?"

Tú bà không dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì: "Nếu bỏ mặc, có khả năng sẽ chết. Phải tìm cách giải tỏa thì mới có thể qua khỏi. Cô nương, nếu ngài có lỡ uống phải, ngàn vạn lần đừng cố chịu đựng."

"Ta biết rồi, ngươi cứ lo việc của mình đi." Lâm Thính trấn tĩnh lại, muốn chạy lên lầu tìm hắn, nhưng lại chạm mặt công chúa trên cầu thang. Nàng ta đang cầm một phong thư.

Ánh mắt Lâm Thính vô tình lướt qua phong thư không đề tên: "Kính chào công chúa."

Công chúa cất lá thư vào tay áo: "Lâm Thất cô nương? Ngươi không ở trong nhã gian trên lầu, sao lại ở dưới này? Đoạn Chỉ huy Thiêm sự đi rồi sao?"

"Ta xuống tiễn Đoạn đại nhân. Hắn vừa mới đi." Lâm Thính dừng bước, lau mồ hôi. Cẩm Y Vệ đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ mà lại trúng xuân dược, nếu truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại danh tiếng. Chuyện này lại có liên quan đến nàng, nên nàng phải giúp hắn che giấu. "Công chúa, ngài đây là định rời khỏi Minh Nguyệt Lâu sao?"

Công chúa mỉm cười: "Có người viết thư hẹn gặp, bổn công chúa phải đi. Lâm Thất cô nương muốn ở lại chơi thêm, hay để bổn công chúa sai người đưa ngươi về?"

"Ta muốn ở lại chơi thêm một lát. Công chúa cứ yên tâm đi phó hẹn là được."

Lâm Thính đang loay hoay tìm cách né tránh công chúa để giúp Đoạn Linh giải quyết chuyện lỡ uống trà độc. Bây giờ nàng ta có việc phải đi, thật là quá tốt.

Công chúa tâm tình rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, nóng lòng đi gặp người hẹn: "Lâm Thất cô nương cứ tự nhiên, muốn chơi gì cứ chơi, cứ ghi nợ vào sổ của bổn công chúa."

Lâm Thính thấy công chúa vội vàng phó hẹn, nghiêng người nhường nàng ta đi trước: "Công chúa đi thong thả."

Chờ công chúa xuống hết cầu thang, Lâm Thính lập tức chạy lên lầu. Đào Chu đứng gác trước cửa nhã gian, thấy nàng thì đón lấy: "Thất cô nương, công chúa vừa sai nô tỳ chuyển lời rằng nàng có việc phải đi trước, ngài muốn ở lại hay về đều tùy ý."

Lâm Thính nhìn sang nhã gian bên cạnh: "Ta biết rồi, ta gặp công chúa trên lầu rồi."

Đào Chu khó hiểu hỏi: "Sao vừa rồi Thất cô nương lại đi xuống lầu? Nô tỳ còn tưởng ngài muốn trốn đi, bỏ mặc nô tỳ ở đây lừa gạt công chúa đấy."

Minh Nguyệt Lâu cách âm rất tốt, Lâm Thính đứng ở hành lang hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì trong nhã gian. Nàng đành bịa chuyện: "Sao ta có thể bỏ rơi ngươi một mình đối mặt với công chúa được? Vừa rồi ta có chút việc gấp, phải xuống lầu hỏi tú bà."

"Việc gấp gì vậy?"

Lâm Thính nghẹn lời, liếc nhìn sang nhã gian bên cạnh, trong lòng chột dạ vô cùng, nói với vẻ thiếu tự tin: "Ta sẽ xử lý ổn thỏa, ngươi không cần lo."

Thấy nàng không muốn nói, Đào Chu cũng không hỏi thêm nữa, tin tưởng nàng có thể giải quyết tốt mọi chuyện.

Đào Chu nhớ đến Đoạn Linh, người đã cùng Lâm Thính vào nhã gian để nói chuyện, cũng nhìn về phía nhã gian bên cạnh: "Đoạn đại nhân đi đâu rồi? Vẫn còn ở trong nhã gian sao?"

"Hắn đi rồi."

"Thật sao?" Đào Chu nghi hoặc. "Sao nô tỳ lại không thấy Đoạn đại nhân ra ngoài?"

Lâm Thính mặt không đổi sắc nói dối: "Hắn đi xuống từ cầu thang bên kia, ngươi có lẽ không thấy." Minh Nguyệt Lâu có hai cầu thang ở hai bên.

Đào Chu không còn bận tâm nữa: "Chúng ta về phủ đi. Nếu để phu nhân biết ngài đi theo công chúa đến Minh Nguyệt Lâu, chắc chắn sẽ giận lắm."

Lâm Thính đã hiểu rõ: "Ngươi cứ về trước, ta cần phải giải quyết việc gấp kia."

Đào Chu ngạc nhiên: "Ồ, gấp vậy sao?"

Nàng đẩy Đào Chu xuống lầu: "Đúng vậy, rất gấp. Ta cần phải nhanh chóng nghĩ cách xử lý, nên ngươi cứ về trước. Chuyện ta đến Minh Nguyệt Lâu, ngươi tuyệt đối phải giúp ta giấu kín với nương."

Đào Chu thấy Lâm Thính không định về cùng mình, vẻ mặt lộ rõ lo lắng: "Việc gấp mà ngài nói là phải làm ở Minh Nguyệt Lâu sao?"

Việc gấp ở Minh Nguyệt Lâu ư? Ngoài nữ kỹ và tiểu quan ra, còn có gì nữa?

Không lẽ việc gấp mà Thất cô nương nói là tìm tiểu quan sao? Bị sắc đẹp của tiểu quan Minh Nguyệt Lâu mê hoặc rồi ư? Nàng đã từng gặp dung mạo của Đoạn đại nhân, một người ngàn năm có một, mà vẫn để mắt đến tiểu quan?

Tiểu quan thì có gì tốt chứ? Lại còn phải tốn tiền. Đoạn đại nhân còn chẳng tốn một xu. Sao Thất cô nương lại nghĩ quẩn đến mức này, muốn tìm vui mà không tìm một người vừa đẹp, vừa không tốn tiền cơ chứ?

Đào Chu suy nghĩ miên man, lén lút liếc nhìn mấy tiểu quan đang đi qua. Họ cũng có vài phần dung mạo, nhưng so với Đoạn đại nhân thì còn kém xa. Quan trọng hơn, mấy tiểu quan này rất tốn tiền, nghe nói họ sẽ tìm đủ mọi cách để moi tiền từ khách. Khi khách hết tiền, họ sẽ không chút thương tiếc mà đuổi đi.

Nghĩ đến đây, Đào Chu không đợi Lâm Thính trả lời, vội vã hỏi: "Thất cô nương, ngài sẽ không phải lòng tiểu quan ở Minh Nguyệt Lâu đấy chứ?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 168


Lâm Thính chỉ nhìn một cái rồi vội dời mắt đi, tim đập nhanh hơn. Nàng lặp lại câu hỏi.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Được."

Khi nói, trong cổ họng Đoạn Linh lại không thể kiểm soát mà bật ra vài tiếng rên khẽ. Bàn tay hắn dùng sức cào vào thành giường, đầu ngón tay bị cọ xát đến rỉ máu.

Lâm Thính vội vã chạy ra ngoài, tìm người của Minh Nguyệt Lâu mang nước lạnh đến cửa phòng. Nàng không cho họ vào, tự mình xách vào, đổ nước vào bồn tắm phía sau tấm bình phong: "Đoạn đại nhân, ngươi cố nhịn một chút."

Đoạn Linh nghe thấy giọng nàng, hàng mi thấm mồ hôi khẽ động đậy.

Cơn dục nghiện không những không giảm mà còn tăng thêm.

Đau đớn, khó chịu. Căn bệnh ngày càng trầm trọng. Đoạn Linh cong lưng, bụng dưới run rẩy, vô ý xé nát tấm chăn thêu hoa sen. Nhưng hắn có thể xé rách tấm chăn, chứ không thể xé bỏ được cơn dục nghiện.

Hắn muốn kiểm soát nó, nhưng nó lại hết lần này đến lần khác kiểm soát ngược lại hắn.

Lâm Thính không nhận được lời đáp lại của Đoạn Linh, lo lắng không biết hắn có khó chịu đến mức ngất đi không. Nếu không giải quyết được loại thuốc này lúc còn tỉnh táo, cơ thể hắn sẽ chịu tổn thương rất lớn. Hắn không thể ngất.

Nàng nhanh chóng đặt thùng gỗ xuống, chạy đến vén tấm rèm lụa lên: "Đoạn đại nhân!"

Đoạn Linh nghe tiếng, ngước mắt nhìn. Khi nhìn thấy Lâm Thính, bàn tay hắn đang nắm tấm chăn càng siết chặt hơn. Lúc này, cơn dục nghiện giống như một chảo dầu nóng, còn nàng như một giọt nước bất ngờ rơi vào, khiến dầu nóng nổ tung, b.ắ.n tung tóe.

Hắn bị cơn dục nghiện hành hạ đến mất kiểm soát, nhưng lại muốn vươn tay bắt lấy giọt nước ấy. Đoạn Linh nhắm mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Còn Lâm Thính, khi nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này, nàng hoảng sợ và tâm trạng vô cùng phức tạp.

Dược hiệu của Minh Nguyệt Lâu quá mạnh, nó đã tra tấn một người vốn thanh tâm quả dục trong nguyên tác thành ra như thế này, chẳng khác nào phát cơn nghiện.

Lâm Thính đi đến mép giường, nhẹ nhàng gỡ tay Đoạn Linh ra khỏi tấm chăn, muốn đỡ hắn đi ngâm nước lạnh: "Ta đã chuẩn bị nước lạnh cho ngươi rồi."

Vừa chạm vào Đoạn Linh, nàng cảm giác như mình bị bỏng bởi một cái lò lửa.

Ai ngờ nàng vừa chạm vào người hắn chưa được bao lâu, hắn đã muốn đẩy nàng ra. Lâm Thính không buông tay, sợ Đoạn Linh đứng không vững. Người trúng loại thuốc này cơ thể đều ở trạng thái cực kỳ hưng phấn, rất dễ ngã bị thương.

Nàng đỡ hắn đi về phía bồn tắm, ngại ngùng nói: "Ta đỡ ngươi đi. Chuyện này là do ta gây ra, ta nên làm gì đó."

Đoạn Linh nghe từng hơi thở dồn dập của Lâm Thính, trong lòng như có vạn con kiến đang cắn xé, một cơn ngứa ngáy khó chịu trào dâng. Lý trí mách bảo hắn nên nín thở, không thể tiếp tục lắng nghe, bởi điều đó chỉ khiến d*c v*ng càng thêm sâu nặng, nhưng hắn vẫn không thể ngừng lại.

Đường từ cửa đến chậu tắm chỉ vỏn vẹn vài bước chân, nhưng với hắn, nó dài như cả một đời.

Vừa đến cạnh chậu tắm, Lâm Thính lập tức buông tay Đoạn Linh, tỏ rõ ý mình không hề có ý đồ gì với hắn: “Đoạn đại nhân cởi y phục ngâm mình sẽ hiệu quả hơn. Ta sẽ ra ngoài cửa canh chừng, tuyệt đối không nhìn lén.”

Đoạn Linh không đáp lời, chỉ đưa tay cởi bỏ chiếc đai lưng vốn đã lỏng lẻo.

Nàng lướt nhanh qua vòng eo thon gọn đang được đai lưng thắt hờ của hắn, tức thì cảm giác mũi nóng lên, vội vã quay người bước ra ngoài: “Một khắc sau ta sẽ quay lại. Nếu có việc gì, ngươi cũng có thể gọi ta bất cứ lúc nào.”

Ra đến bên ngoài, Lâm Thính mới giật mình nhận ra mình đã quên cả hít thở. Nàng quay lại làm nhiệm vụ canh gác, mắt dõi theo chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên không trung, thầm đếm từng khắc trôi qua.

Tú bà phe phẩy quạt, bước lên lầu, vừa hay trông thấy nàng: “Cô nương sao lại đứng ở ngoài này?”

Lâm Thính đáp: “Ta ra ngoài hóng mát một chút.”

Nàng nhìn về phía cánh cửa nhã gian đang khép chặt: “Nghe tiểu nô tỳ nói, vừa rồi cô nương muốn gọi nước?”

Lâm Thính “Ừm” một tiếng, vẻ ngoài tỏ ra điềm nhiên nhưng trong lòng lại rối bời: “Chẳng lẽ ở Minh Nguyệt Lâu, muốn tắm gội còn phải trả thêm bạc?”

Tú bà thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, liền cầm quạt phe phẩy cho nàng, cười lấy lòng: “Đương nhiên là không phải. Nàng là khách quý được công chúa đích thân đưa tới, muốn gì cứ việc nói. Chỉ cần Minh Nguyệt Lâu có, nô gia chắc chắn sẽ dâng lên hai tay, không lấy một đồng nào.”

“Có yêu cầu, ta sẽ tự nói.”

Lâm Thính chỉ mong tú bà mau chóng rời đi. Một khắc đã tới, nàng phải vào xem Đoạn Linh, nhưng không thể đẩy cửa khi tú bà còn ở đây. Hơn nữa, cây Tú Xuân đao của hắn còn rơi ở phía sau cửa, nàng đã quên nhặt lên, nếu tú bà vào sẽ thấy.

Tú bà không biết nàng đang nghĩ gì, tò mò hỏi: “À phải rồi, cô nương chọn tiểu quan nào? Những người nô gia mang lên cho nàng và công chúa chọn lúc nãy hình như đều đang ở dưới lầu.”

Lâm Thính nói dối không chớp mắt: “Ta không ưng mấy người ngươi mang đến. Tự mình tìm trong lầu một người vừa mắt. Minh Nguyệt Lâu chẳng phải có thể tùy ý đổi tiểu quan sao?”

“Phải, Minh Nguyệt Lâu có thể tùy ý đổi tiểu quan, chỉ cần khách nhân hài lòng.”

Lâm Thính im lặng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 169


Tú bà nhìn Lâm Thính thêm vài lần, thấy tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, e là cho dù nàng không quen biết công chúa hay không có tiền, các tiểu quan cũng tình nguyện phục vụ: “Thôi, nô gia không quấy rầy cô nương nữa.”

Chờ khi tú bà đi khuất, Lâm Thính mới vội vàng mở cửa vào nhã gian, nhặt Tú Xuân đao trên đất đặt lên bàn, rồi bước nhanh đến sau tấm bình phong che chậu tắm: “Đoạn đại nhân, vẫn chưa đỡ hơn sao?”

Đoạn Linh nhìn nàng qua tấm bình phong, hắn cố kiềm chế cơn dục hỏa đang thiêu đốt, không muốn để bản thân lại mất kiểm soát.

“Lâm Thất cô nương hãy về đi.”

Hơi thở của Đoạn Linh vẫn còn hỗn loạn, Lâm Thính nghe rõ. Cùng lúc đó, một mùi máu tươi thoang thoảng bay đến, nàng không kịp nghĩ ngợi việc hắn còn chưa mặc y phục, lập tức bước qua tấm bình phong.

Khi nàng bước qua, Đoạn Linh kéo vội chiếc khăn, che ngang dưới eo, giấu đi thứ xấu xí kia.

Lâm Thính nhìn thấy vết thương cũ trên lòng bàn tay hắn bị đâm rách, máu tươi chảy len lỏi qua kẽ ngón tay, có vài giọt rơi vào chậu tắm.

Máu loang ra, dần dần nhuộm đỏ nước trong chậu.

“Đoạn đại nhân, mạo phạm.” Lâm Thính vội lấy khăn ra băng bó vết thương trên lòng bàn tay cho hắn. Vô tình lướt mắt xuống dưới nước, nàng bất chợt không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.

Đoạn Linh chỉ khoác hờ chiếc khăn, cơ thể hắn không gầy gò mảnh khảnh mà săn chắc, rắn rỏi, đường cong nam tính mạnh mẽ. Lưng hắn có hai bả vai như cánh bướm, với một đường rãnh sâu hút vào giữa, cong cong rất đẹp. Hai bên hõm eo hơi trũng xuống.

Một vài giọt nước đọng lại trên xương quai xanh của hắn, không rõ là mồ hôi hay nước b*n r* từ chậu.

Lâm Thính cố gắng hướng ánh mắt lên phía trên xương quai xanh, tức là nhìn vào mặt hắn: “Đoạn đại nhân, ta thực sự không nghĩ ra cách nào. Nếu ngươi có cách, ta có thể giúp ngươi làm.”

Đoạn Linh khẽ nâng hàng mi ướt, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lúc: “Không có cách nào.”

Nàng chạm phải ánh mắt hắn, lòng khẽ rung động.

Thật ra, vẫn còn một cách, đó là nàng giúp Đoạn Linh... Lâm Thính trải qua một hồi giằng xé nội tâm, cuối cùng vẫn tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Ai bảo chén trà kia là do nàng pha chứ?

Chuyện này liên quan đến nàng, Đoạn Linh vì nàng mà ra nông nỗi này. Lâm Thính là người hiện đại, không quá coi trọng những chuyện này, cũng không chán ghét việc thân mật với hắn, đành coi như là cứu người vậy.

Đoạn Linh gần như theo bản năng mà đáp lại nụ hôn, chủ động hé môi, để nàng tiến sâu hơn.

Tóc hắn xõa tung, thân trần ngồi trong chậu tắm, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của nàng. Nàng vẫn còn mặc y phục, búi tóc gọn gàng, đứng bên cạnh chậu tắm, nhắm mắt, khom lưng hôn hắn.

Hơi thở của Đoạn Linh dồn dập, hắn gần như bản năng nuốt lấy nước bọt của nàng. Cảm giác khoái lạc ngập trời bao trùm lấy hắn, khiến hắn không kìm được mà rên khẽ.

Tiếng rên khẽ lọt vào tai Lâm Thính, khiến nàng có chút muốn bỏ chạy.

Nhưng nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục tiến vào, theo đôi môi mỏng hơi hé mở của Đoạn Linh, môi răng nàng nhẹ nhàng chạm nhau, quấn quýt.

Từng đợt ngứa ngáy mềm mại dâng trào nơi lồng ngực Đoạn Linh. Hắn đưa tay ôm lấy eo Lâm Thính, cũng nhắm mắt lại, muốn nhiều hơn nữa, không thể kiểm soát mà l**m. l**m đôi môi mềm mại, ấm áp của nàng.

Cuối cùng, hắn vẫn bị d*c v*ng khống chế.

Khi d*c v*ng dâng lên đến đỉnh điểm vì nàng, cơ bắp Đoạn Linh căng cứng, không còn phản kháng nữa. Hắn tham luyến và khao khát chiếm đoạt hơi thở của nàng, đôi tay ôm lấy eo nàng từ từ siết chặt.

Mái tóc dài rũ xuống của Lâm Thính khẽ chạm vào làn da trần của Đoạn Linh, thỉnh thoảng lướt qua, khiến vai hắn khẽ run.

Môi lưỡi họ không ngừng day dưa, nụ hôn ngày càng mãnh liệt, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao.

Một lúc sau, Lâm Thính vừa hôn Đoạn Linh, vừa đưa tay xuống nước, lướt qua chiếc khăn, chạm vào thứ đó. Chiếc khăn theo nước trôi dạt, để lộ cảnh tượng dưới nước.

Đoạn Linh đột nhiên mở choàng mắt, rũ mắt nhìn xuống.

Lâm Thính có một đôi tay trắng nõn, trong nước càng thêm trắng, nàng nắm lấy thứ dưới nước như thể đang bắt một con rắn nước. Nó tuy có màu hồng nhạt, nhưng trông vẫn không hề đẹp mắt. Ít nhất trong mắt Đoạn Linh, nó xấu xí, thậm chí là thô thiển.

Nó giống như một con vật nuôi có vẻ ngoài xấu xí, nằm gọn trong tay Lâm Thính. Hai thứ không hề hợp nhau. Cái đầu của nó thỉnh thoảng lại mất kiểm soát, nhẹ nhàng bật lên, nóng lòng muốn thân mật với bàn tay nàng, cầu xin nàng v**t v*.
 
Back
Top Bottom