Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 170


Khoảnh khắc Lâm Thính chạm vào nó, nàng suýt chút nữa đã buông tay, cứ ngỡ sợ bị nó cắn một miếng.

Nhưng nàng vẫn không buông.

Đoạn Linh đã ở Minh Nguyệt Lâu lâu như vậy, lại không hề có ý định gọi người khác vào giải quyết, còn tự làm mình bị thương, chứng tỏ hắn muốn nhẫn nhịn cho đến cùng, không cần sự giúp đỡ của người ở đây.

Nếu là ngày thường, Lâm Thính đương nhiên sẽ không quản chuyện này. Chuyện không liên quan đến mình thì cứ kệ thôi.

Nhưng hôm nay thì không thể mặc kệ được, bởi nếu nó không được giải tỏa, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của chủ nhân nó. Nếu Đoạn Linh chết, chỉ sợ nàng cũng không sống nổi.

Đoạn Linh là ai?

Hắn là công tử thế gia, lại là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ được đương kim bệ hạ trọng dụng, sau này có hy vọng lên đến chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng lớn. Chưa nói đến sống chết, cho dù may mắn sống sót nhưng thân thể tổn hao nhiều, khó đảm bảo hắn sẽ không ghi hận trả thù nàng.

Lâm Thính phải giúp Đoạn Linh giải quyết chuyện này vì hai lẽ: một là, sợ chết; hai là, chén trà là chính tay nàng đưa cho hắn. Mặc dù trước đó nàng không có ý tốt, nhưng đã làm thì phải chịu, sẽ không trốn tránh trách nhiệm, càng không lôi người khác vào.

Huống hồ, chuyện này liên quan đến mạng người. Nếu có người vì nàng mà chết, cho dù cuối cùng nàng không bị truy cứu, lương tâm nàng cũng khó mà yên.

Dù vậy, Lâm Thính vẫn tôn trọng ý muốn của hắn. Nếu hắn không muốn nàng chạm vào nó, nàng sẽ dừng lại.

Nhưng Đoạn Linh không hề.

Hắn chỉ rũ mắt nhìn nàng, bàn tay thăm dò vào trong nước, nắm lấy thứ xấu xí kia, nhìn nàng như thể vừa nuôi một con thú cưng mới, bỡ ngỡ và tò mò v**t v* đầu nó.

Thủ pháp của Lâm Thính đúng là rất lạ lẫm, trước đây nàng chưa từng chạm vào thứ này trong đời thực.

Nàng căng thẳng đến nỗi ánh mắt cứ đảo đi đảo lại.

Mà “thứ đó” lại vô cùng kích động, cứ nhích tới nhích lui trong lòng bàn tay nàng, không ngừng dùng đầu cọ vào da thịt nàng, để lại một chút nước ấm, giống như một con chó sẽ dán vào và l**m người mình yêu thích.

Lâm Thính vô thức mở mắt nhìn chủ nhân của nó. Đoạn Linh với hàng lông mày rậm, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuyệt đẹp như đóa hoa đang nở rộ đến tột cùng, không phát ra tiếng động, nhưng cái cổ thon dài hơi ngước lên lại toát ra vẻ yếu ớt vô cớ.

Nàng không nhìn hắn nữa, chuyên tâm vào việc sửa chữa lỗi lầm của mình, coi đây như một cuộc thí nghiệm.

Đoạn Linh vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thính. Hai tay nàng không ngừng v**t v* thứ dưới nước, thần sắc vô cùng gượng gạo, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn là quá căng thẳng.

Mồ hôi dọc theo cằm nàng rơi xuống, bắn vào trong nước, nước văng lên người hắn. Lòng Đoạn Linh khẽ lay động vì những giọt nước nhỏ này. Lâm Thính vậy mà lại bằng lòng giúp hắn xoa dịu thứ đang mất kiểm soát này.

Đoạn Linh cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy trái tim đang đập loạn của hắn.

Cảm xúc khó nói thành lời.

Lâm Thính… Đoạn Linh vô thức khẽ nhúc nhích môi, lặng lẽ niệm hai chữ này. Đôi tay rũ bên người hắn siết chặt, móng tay hằn sâu vào vết thương. Hắn lại không hề cảm thấy đau, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Thứ xấu xí kia, dưới đôi bàn tay đẹp của Lâm Thính, lại càng thêm xấu xí.

Đoạn Linh muốn mở miệng bảo nàng đừng chạm vào nó nữa, rời xa nó, nhưng lại không thể cất lời. Không chỉ không thể cất lời, ánh mắt hắn còn dõi theo hành động của nàng.

Chỉ thấy Lâm Thính từ từ v**t v* xuống tận đáy của nó, đầu ngón tay lướt qua hai cái túi nhỏ bên sườn, nhưng lực lại dùng không tốt, quá mạnh, khiến nó bật nảy lên một cái.

Nàng theo bản năng buông tay, không hiểu vì sao cứ có cảm giác nó sẽ cắn nàng, rõ ràng nó không thể cắn người.

Lâm Thính sợ mình sẽ làm hỏng đồ của Đoạn Linh, sợ bị ghi hận trả thù, nàng lập tức lùi về sau một bước, rời xa hắn, giơ hai tay lên: “Đoạn đại nhân, ta thề, ta không cố ý đâu.”

Đoạn Linh ngửa đầu, dường như đang gắng sức nhịn cái gì đó, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng rồi lại rụt về giữa chừng, mười ngón tay hắn trắng bệch: “Ta biết ngươi không cố ý.”

Nàng do dự một lát, lại tiếp tục chạm vào nó.

Không ngờ, thứ quái vật này lại cựa quậy vài cái, rồi phun ra. Chất lỏng sền sệt, ngắt quãng b*n r* tay Lâm Thính, tỏa ra mùi hương hoa thạch nam.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 171


Lâm Thính ngây người, ngay sau đó nàng tự nhủ, có phải đã thành công rồi không? Khi nàng đang nghĩ tới chuyện chuồn đi, nó lại ngóc đầu lên, nặng trĩu mà va chạm vào lòng bàn tay nàng. Điểm này cũng rất giống một con thú cưng đã nếm được vị ngọt, tiếp tục cầu xin được v**t v*.

Vẫn chưa được sao? Thứ này sao lại khó đối phó đến thế, còn lợi hại hơn cả yêu ma?

Lâm Thính cắn răng đối diện với nó. Đúng lúc này, Đoạn Linh khẽ gọi tên nàng: “Lâm Thất cô nương…” Giọng hắn khác hẳn trước đây, nghe như có thêm một thứ gì đó, nhưng lại không thể nói rõ là thứ gì.

Có lẽ là để nhắc nhở nàng đừng làm tổn thương nó. Lâm Thính lúc này không thể coi đây là một cuộc thí nghiệm nữa, cảm xúc nàng xao động.

Nó có sinh khí, và vì nàng tới gần mà sống động hơn, nhảy nhót hơn. Lâm Thính có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm, sự nhảy nhót của nó. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện như thế này xảy ra, được quan sát một phần của sự sống ở khoảng cách gần đến vậy.

Đoạn Linh thu hết biểu cảm thay đổi của Lâm Thính vào trong mắt, hắn nhìn nàng rất lâu.

Hắn chưa bao giờ để người khác chạm vào thứ này. Khi Lâm Thính bắt lấy nó, hắn đã muốn ngăn nàng lại, nhưng rồi lại phát hiện thứ này rất thích được nàng chạm vào. Nó không thể kiểm soát mà ngẩng cao, cọ vào tay nàng, vui thích đến mức phun ra nước.

Thứ đó đã phản bội Đoạn Linh, dấn thân vào Lâm Thính, trở thành con vật cưng của nàng. Đoạn Linh đã hoàn toàn không thể khống chế nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hoạt động trong tay nàng, b.ắ.n ra chất lỏng làm bẩn tay nàng.

Lần đầu tiên như thế, lần thứ hai cũng như thế, nó đã đắm chìm trong hơi ấm từ nàng.

Thế là nó cứ lên xuống, lên xuống mãi, cho đến khi Lâm Thính v**t v* đến mỏi tay, nó vẫn còn tràn đầy sinh lực. Về sau, nó không còn phun ra thứ gì nữa, chỉ mềm oặt nằm trong lòng bàn tay nàng.

Từ trước đến nay, Đoạn Linh đều biết nó rất khó kiểm soát, nhưng mất kiểm soát đến mức này thì là lần đầu. Nó không ngừng đ.â.m vào tay Lâm Thính đến đỏ cả lên, bám chặt lấy nàng, như sợ nàng sẽ vứt bỏ nó.

Cái đầu của nó hơi ngóc lên, cố gắng hôn lấy đầu ngón tay nàng.

Thật sự rất giống một con thú cưng đang lấy lòng nàng.

Đoạn Linh tuy không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng lại không thể không thừa nhận.

Hắn đi đến một kết luận, rằng nó thích nàng, rất thích, thích đến không muốn rời xa nàng, muốn ở trong tay nàng mọi lúc mọi nơi.

Cho dù Đoạn Linh có dùng bao nhiêu cách, nó ở trên tay hắn cũng không chịu kiểm soát. Hôm nay, chỉ cần được Lâm Thính chạm vào vài cái, nó đã ngoan ngoãn thần phục.

Hắn lại ngước nhìn gương mặt nàng.

Lâm Thính ngửi thấy mùi hoa thạch nam nồng nặc đang phảng phất trong không khí, đầu óc quay cuồng choáng váng. Nàng thật sự rất muốn biết Minh Nguyệt Lâu đã dùng loại hương liệu gì mà có thể mạnh đến mức khiến người ta điên loạn như vậy, cứ thế phát bệnh liên tục đến sáu lần. Có một hai lần, nàng thậm chí còn ngờ rằng mình sắp không giữ được hắn.

May thay, trước khi nàng kiệt sức, hắn đã chịu buông xuôi. Lâm Thính lập tức đứng thẳng người, buông thõng tay khỏi chậu nước, vờ như không nhìn đến Đoạn Linh để hắn có thời gian tắm rửa sạch sẽ.

“Ta ra ngoài trước đây, hai khắc nữa sẽ quay lại.”

Hai khắc trôi qua thật nhanh. Khi Lâm Thính quay vào, Đoạn Linh đã không còn ở sau tấm bình phong nữa mà đang ngồi trên chiếc sập La Hán. Hắn áo mũ chỉnh tề, đuôi mày khóe mắt vẫn vương vẻ quyến rũ, phong trần. Nàng đứng cách hắn chừng hai bước chân, không biết phải mở lời như thế nào.

“Đoạn đại nhân, ngươi…”

Đoạn Linh ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ có chút thay đổi, lại tựa hồ không.

“Chuyện hôm nay, đa tạ Lâm thất cô nương,” hắn cất lời, giọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại như xuyên thấu tâm can nàng, “dù không có kẻ nào hay biết, nhưng quả thực là ngươi đã giúp ta những chuyện này.”

Hắn ngừng lại một giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”

Lâm Thính đăm chiêu suy nghĩ.

Chẳng lẽ Đoạn Linh đang thăm dò xem nàng có ý định ‘lấy oán báo ân’ để ép hắn thành thân hay không? Dù sao nàng cũng từng cưỡng hôn hắn, việc hắn hiểu lầm nàng có mưu đồ khác về tình cảm cũng là điều dễ hiểu. Hắn không thích nàng, lần trước ở bên hồ chủ động hôn nàng chỉ để giảm bớt cơn đau do phát bệnh. Còn hôm nay ở Minh Nguyệt Lâu, hắn cần nàng giúp đỡ là do dược tính bắt buộc.

Và nàng… nàng cũng không hề thích hắn. Lần trước động tay là vì nhiệm vụ, còn hôm nay nàng giúp hắn là để cứu vãn “sai lầm” của chính mình. Bọn họ sẽ không thành thân, cũng không thể nào.

Nếu hôm nay nàng thật sự ‘lấy ân báo oán’, hắn có lẽ sẽ tìm cơ hội trả thù nàng. Lâm Thính tất nhiên không có cái ý tưởng điên rồ ấy, nàng ra tay giúp hắn phần lớn là vì lo lắng không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình mà thôi.

Nàng nhanh chóng mở lời, dứt khoát: “Đoạn đại nhân, chuyện hôm nay đều do ta mà ra, ta nên giải quyết. Ngươi không cần câu nệ lễ tiết thế gian này, cũng không cần nghĩ ngợi quá nhiều, cứ xem như là một giấc mộng là được.”

Lâm Thính bỗng cảm thấy câu nói này nghe quen thuộc vô cùng, hình như nàng đã từng nói những lời tương tự. Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 172


Đoạn Linh liếc nhìn đôi bàn tay nàng vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt khẽ chuyển, trong khoảnh khắc hắn không tự chủ được mà lộ ra vẻ u ám kỳ dị: “Xem như một giấc mộng?”

Lâm Thính gật đầu như giã tỏi: “Ngươi biết đấy, miệng ta kín lắm, những chuyện xảy ra trước kia ta cũng chưa từng hé nửa lời. Lần này cũng vậy, nếu ta dám tiết lộ ra ngoài thì trời giáng sấm sét!”

Đoạn Linh chăm chú nhìn Lâm Thính, như muốn phán đoán xem lời nàng nói có phải thật lòng hay không. Bị ánh mắt ấy của hắn nhìn chằm chằm, Lâm Thính thấp thỏm không yên, cảm giác như một con rắn độc đang rình mồi. Đối phương đang nghĩ gì, nàng hoàn toàn không biết.

Dù chén trà có vấn đề là do nàng đưa, nhưng cũng là vô tâm chi thất, cuối cùng nàng cũng đã giải quyết xong. Hắn sẽ không còn ý định g.i.ế.c nàng nữa đấy chứ?

Lâm Thính hắng giọng một cái: “Đoạn đại nhân, trời đã muộn rồi, ta phải trở về đây.”

Đoạn Linh quay mặt đi, tầm mắt rơi vào chậu nước đục ngầu, đáy mắt cảm xúc không rõ, ngữ khí lại bình tĩnh lạ thường: “Ngươi muốn đi thì cứ đi đi.”

Lâm Thính nhanh như chớp chạy đi, bước chân quá vội vàng khiến cây trâm cài tóc bằng vàng trên đầu nàng tuột xuống, rơi trên tấm thảm. Nàng không hề hay biết, đã vội vã chạy ra ngoài mất rồi.

Đoạn Linh nhìn chiếc trâm cài tóc nằm dưới đất một lúc lâu, sau đó bước tới nhặt lên. Hắn siết chặt lấy nó, mặc cho những viên ngọc tinh xảo đ.â.m vào lòng bàn tay. Máu tươi từ vết thương thấm ướt, nhuộm đỏ cả lớp vàng và ngọc bên trên, khiến chiếc trâm ánh lên một màu đỏ thẫm.

Lâm Thính không về Lâm gia mà đến thư phòng, muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm lại.

Đẩy cửa bước vào, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Kim An Tại. Hắn đang cho chó ăn, nghe tiếng chuông gió kêu cũng chẳng ngẩng đầu. Hắn có thể dựa vào tiếng bước chân để phân biệt ai tới.

Vào trong, Lâm Thính tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, vừa quan sát Kim An Tại cho chó ăn, vừa điều chỉnh lại tâm tình.

Con chó kia đối với Kim An Tại cũng chẳng tỏ vẻ thân thiết gì, rất cao ngạo và lạnh lùng. Chỉ khi ăn mới ngoan ngoãn một chút, lặng lẽ l.i.ế.m đồ ăn trong bát.

Kim An Tại đợi con ch.ó ăn xong mới quay sang nhìn Lâm Thính: “Sao hôm nay ngươi lại tới đây?” Thường ngày, khi không có việc làm ăn hay không cần luyện võ, nàng thường cách vài ngày mới tới thư phòng một lần.

Lâm Thính bĩu môi: “Ta cũng là bà chủ của thư phòng này, cớ gì lại không thể đến, ta muốn đến mỗi ngày cũng được, thậm chí còn có thể ở lại đây luôn.”

Kim An Tại “A” một tiếng, thả con ch.ó về hậu viện: “Tùy ngươi.”

Nàng mặc kệ hắn, cầm lấy chổi lông gà quét quét chiếc kệ sách bên cạnh, cố gắng phân tán sự chú ý, không cho bản thân hồi tưởng lại những việc đã làm ở Minh Nguyệt Lâu.

Kệ sách trong thư phòng đã sớm được Kim An Tại quét tước sạch bóng, không một hạt bụi, vậy mà Lâm Thính vẫn cứ miệt mài quét.

Kim An Tại tùy tiện dựa vào tường, đôi chân dài khẽ cong lên đặt trên sàn nhà, khoanh tay nhìn nàng quét dọn loạn xạ, trong lòng có chút thôi thúc muốn đá nàng ra ngoài. Hắn nhịn xuống, lên tiếng gọi: “Lâm Nhạc Duẫn.”

“Gì vậy?”

Hắn quyết định phớt lờ hành động quét dọn vô ích của nàng: “Hôm nay ngươi có phải đi gặp người nào không?”

Lâm Thính nắm chặt chổi lông gà, nghĩ đến Đoạn Linh, quay lưng lại với Kim An Tại: “Gặp ai thì sao?” Nàng tuyệt đối không để bất cứ ai biết những chuyện xảy ra trong nhã gian hôm nay.

Kim An Tại lấy ra một chiếc khăn để lau kiếm: “Ngươi gặp Công chúa, còn cùng nàng đến Minh Nguyệt Lâu đúng không?”

Hóa ra hắn nói là Công chúa, không phải Đoạn Linh. Nàng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn hắn, thắc mắc nói: “Sao ngươi lại biết ta gặp Công chúa?”

“Ta có cách của ta,” Kim An Tại tra kiếm vào vỏ, ném chiếc khăn vào chậu nước phía xa, rồi nói thêm một câu, “Nàng ta sau này sẽ không đến tìm ngươi nữa, ngươi cứ yên tâm.”

Lâm Thính cầm chổi lông gà, đi tới trước mặt hắn: “Ta hiểu rồi, người viết thư cho Công chúa là ngươi? Ngươi hẹn Công chúa gặp mặt à?”

“Ừ.”

Nàng xoay xoay chiếc chổi lông gà trong tay: “Vì nàng tìm ta đến thanh lâu sao?”

“Không chỉ vậy, có vài chuyện cũng đã đến lúc phải nói rõ ràng,” Kim An Tại treo thanh thiết kiếm lên tường, liếc nhìn bức tranh rách nát treo bên cạnh – đó là món đồ Lâm Thính mua về vì ham rẻ, xấu vô cùng, “Ngươi có thể gỡ bức tranh rách nát kia xuống được không?”

Lâm Thính tiện tay quét bụi xung quanh bức tranh, vờ như không nghe thấy câu cuối.

“Ngươi quả thực nên nói rõ ràng, kẻo về sau lại có hiểu lầm.”

Kim An Tại nhìn lên đôi tay đang giơ lên của nàng: “Tay ngươi sao lại đỏ như vậy?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 173


Ánh mắt Lâm Thính chợt lóe, vội rụt tay xuống, bất động thanh sắc dùng tay áo che lại: “Bị bỏng, không sao, mai là khỏi.”

Hắn liếc mắt một cái, vẻ mặt hờ hững: “Bị bỏng? Ta thấy không giống, trông như bị thứ gì đó cọ xát lâu ngày thành đỏ thì đúng hơn.”

Cọ xát.

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc đến, lòng bàn tay Lâm Thính bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu, phảng phất như thứ đồ vật kia lại quay về, cứ cọ vào da nàng.

“Ta nói bị bỏng là bị bỏng! Lẽ nào ta lại đi lừa ngươi?”

Kim An Tại nhún vai, không để tâm: “Ta chỉ thuận miệng nói vậy, ngươi làm gì mà kích động thế, cứ như làm chuyện gì khuất tất không bằng.”

Lâm Thính cảm thấy Kim An Tại sẽ độc thân cả đời mất, miệng lưỡi quá độc: “Không có! Ngươi mới dính phải thứ đó, không biết nói thì đừng nói nữa. Sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ làm cho ngươi câm họng!”

Đứng sau lưng họ, Tạ Thanh Hạc nghe họ cứ mở miệng ngậm miệng đều là những từ khó nghe: “…”

Tạ gia gia phong nghiêm cẩn, những lời này không bao giờ được phép nói, hắn cũng rất ít khi nghe thấy người xung quanh nói. Nghe thì lạ tai, nhưng lại có chút kỳ quái.

Kim An Tại thấy Lâm Thính còn định lén rửa tay thêm lần nữa, vội thúc giục: “Ngươi rửa đây là lần thứ tám rồi đấy, cho dù dính phải thứ gì cũng sạch rồi. Mau lên, lề mề gì vậy, Tạ công tử còn đang chờ chúng ta.”

Tạ Thanh Hạc vội nói: “Ta không vội.”

Lâm Thính dịch người sang một bên, lầm bầm: “Chứ có phải không cho các ngươi rửa đâu, mau vào rửa đi.”

Kim An Tại lại liếc nhìn bàn tay ửng đỏ vì chà xát của nàng, đi qua nàng để rửa tay. “Hôm nay ngươi cứ kỳ kỳ quái quái, ngoài Công chúa ra, ngươi còn gặp người khác à?”

Lâm Thính lấy khăn lau khô tay, đi đến bàn đá ngồi xuống: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, mau rửa tay đi, lề mề gì vậy, Tạ công tử còn đang chờ chúng ta.”

Tạ Thanh Hạc nghe họ nói qua nói lại, dở khóc dở cười.

Kim An Tại không hỏi thêm, rửa tay xong liền ngồi xuống đối diện nàng, tháo chiếc mặt nạ dữ tợn xuống.

Tạ Thanh Hạc bưng ra ba chén cơm, đưa đũa trúc cho Lâm Thính và Kim An Tại: “Trước kia ta chưa từng xuống bếp, có thể món ăn sẽ không được ngon lắm.” Trước khi Tạ gia bị xét nhà, hắn là một công tử không phải động tay động chân làm việc vặt bao giờ.

Lâm Thính gắp một viên thịt cua sư tử đầu, vừa cắn một miếng, khóe môi đã giật nhẹ không thể nhận ra. Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tạ Ngũ công tử khiêm tốn rồi… Nào đâu phải là không ngon, mà là quá sức khó nuốt!”

Kim An Tại đã có dự kiến từ trước, chỉ ăn mỗi cơm trắng trong bát, và cố tình không nhắc nhở nàng.

Lần trước, Tạ Thanh Hạc đã làm cho hắn một bát mì, và ngay lúc ấy, Kim An Tại đã quyết định sẽ để Lâm Thính nếm thử “tài nấu nướng” của Tạ Thanh Hạc.

Lâm Thính liếc thấy vẻ mặt đắc ý của Kim An Tại, biết chắc chắn hắn đã biết trước mùi vị món ăn của Tạ Thanh Hạc. Nàng lén lút đá hắn một cái thật mạnh dưới gầm bàn.

Tạ Thanh Hạc cúi đầu nhìn chân mình: “Lâm thất cô nương, vì sao ngươi lại đá ta?”

Nàng vội rút chân lại, cười ha ha: “Món ăn này ngon quá, ta có chút kích động, nhất thời khó kiềm lòng.”

Kim An Tại cười hiếm hoi một tiếng.

Thế nhưng, nụ cười ấy cũng không giữ được lâu. Lâm Thính gắp cho hắn hai viên thịt cua sư tử đầu, một chiếc đùi gà, còn múc thêm cho hắn một bát canh gà nồng sặc mùi lạ: “Món ăn ngon như vậy, ngươi cũng nên ăn nhiều một chút, một người vui không bằng nhiều người cùng vui.”

Tạ Thanh Hạc cuối cùng cũng cảm thấy mình có chút tác dụng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Kim An Tại: “Lâm thất cô nương nói không sai, ngươi cũng nếm thử đi.”

Hắn chậm rãi cầm đũa lên, bị buộc phải ăn những món Lâm Thính gắp.

Tạ Thanh Hạc hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Kim An Tại thà nhịn đói chứ không muốn ăn cơm Tạ Thanh Hạc nấu. Hắn đang định nói thật, bảo hắn đừng nấu cơm nữa vì quá khó ăn, nhưng lời nói ra tới miệng lại biến thành: “Cũng tạm được.”

Lâm Thính giơ ngón cái lên tán thưởng Kim An Tại. Tên miệng lưỡi độc địa này vậy mà cũng biết nói lời hay.

Kim An Tại đặt đũa xuống, chân thành hỏi Tạ Thanh Hạc: “Tạ Ngũ công tử, ngươi cực khổ nấu nhiều món như vậy, sao bản thân lại không nếm thử?”

“Khi ta bị tra tấn ở ngục giam, dạ dày bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn, không thể đụng đến thức ăn nhiều dầu mỡ. Mấy người cứ tự nhiên ăn đi.” Tạ Thanh Hạc mấy ngày nay chỉ ăn rau xanh và cơm nhạt, thỉnh thoảng mới uống chút cháo thanh đạm.

Lâm Thính đưa đũa gắp một cọng rau ăn thử. May là vị rất nhạt, thì ra đây chính là lý do hắn không nhận ra đồ mình nấu dở tệ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 174


Tạ Thanh Hạc chợt lên tiếng hỏi: “Kim công tử, khi nào thì ngươi tính đưa ta ra khỏi kinh thành?”

Kim An Tại rót một ly trà nhấp môi, không hề động đến món ăn Tạ Thanh Hạc đã nấu: “Gần đây Lương Vương mất tích, cả kinh thành giới nghiêm. Giờ ra khỏi thành khó hơn trước rất nhiều, chúng ta phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

Động tác gẩy cơm của Lâm Thính khựng lại, nàng giả vờ không biết chuyện, hỏi: “Lương Vương mất tích? Chuyện xảy ra khi nào thế, sao ta chưa từng nghe nói?”

Kim An Tại không biết nàng từng chạy theo Đoạn Linh ra khỏi thành, còn tận mắt chứng kiến Lương Vương chết dưới lưỡi đao của hắn: “Chuyện này mới được loan truyền trong kinh thành vào hôm nay. Ta cũng chỉ vừa mới nghe được, nghe nói đương kim bệ hạ đã ra lệnh cho Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ là Đoạn Linh đi điều tra.”

Lâm Thính suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Đây quả là trò cười lớn nhất thiên hạ, lại để một người đã giết Lương Vương đi điều tra vụ mất tích của hắn. Lâm Thính không biết nên diễn tả tâm trạng mình lúc này ra sao.

Kim An Tại thấy vẻ mặt nàng không khỏi trêu: “Hôm nay nàng bị làm sao vậy? Lúc thì lặng yên, lúc thì lại bật cười lớn tiếng.”

“Không có gì, chỉ là ta thấy tò mò không hiểu sao Lương Vương lại đột ngột biến mất thôi.” Lâm Thính đặt bát đũa xuống, đứng dậy, tránh xa bàn thức ăn khủng khiếp này. “Ta ăn xong rồi, đi trước đây, hai người cứ dùng chậm rãi nhé.”

Tạ Thanh Hạc cũng đứng dậy theo: “Nàng ăn không được bao nhiêu, đã no rồi sao? Sao không dùng thêm chút nữa?”

“Từ trước đến nay ta ăn rất ít.”

Kim An Tại lười vạch trần nàng: “Đúng vậy, ngày thường nàng ăn ‘ít’ lắm, không giống những người chỉ ăn hai cái chân giò, ba cái bánh bao và hai cái đùi gà vẫn chưa thấy no đâu.”

Lâm Thính: “...”

Tạ Thanh Hạc tin sái cổ, bởi những tiểu thư danh môn từng vây quanh hắn ngày xưa cũng ăn rất ít, có người chỉ ăn một miếng đã nói no đến không ăn nổi nữa: “Vậy lần sau, ta sẽ nấu món khác cho nàng ăn.”

“Được.” Miệng thì đáp lời nhưng trong lòng nàng đã thầm nhủ sẽ không bao giờ có lần sau nữa.

Lâm Thính đi ra khỏi hậu viện, lướt qua những kệ sách cao ngất, tiến tới cửa chính của thư phòng. Tiếng chuông gió khẽ vang lên khi nàng đẩy cửa, ngẩng đầu lên, nàng thấy Đoạn Linh đang đứng trước mặt.

Lúc này, hoàng hôn đang buông xuống, chân trời nhuốm một màu đỏ cam rực rỡ, ánh nắng tàn chiếu vào trước cửa thư phòng, cũng phủ lên người Đoạn Linh. Nhưng hắn lại đứng quay lưng về phía ánh sáng, khiến những đường nét trên gương mặt chìm vào bóng tối mờ ảo.

Y phục của hắn vẫn chỉnh tề, nhưng vạt áo lại hằn vài nếp nhăn mập mờ, chẳng thể giấu đi sự gấp gáp.

Bàn tay nắm lấy then cửa của Lâm Thính cứng đờ. Nàng theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn vào bên trong thư phòng, nhưng lại cố kìm nén. Nàng giả vờ bình tĩnh nói: “Đoạn đại nhân, sao ngươi lại ở đây?”

Từ cửa nhìn vào bên trong thư phòng, chỉ thấy những dãy kệ sách cao lớn xếp thành hàng, cánh cửa nhỏ thông ra hậu viện nằm khuất phía sau, có một tấm màn che rủ xuống, không thể nhìn thẳng vào bên trong.

Đoạn Linh không nhìn vào trong thư phòng, mà lấy ra một chiếc trâm cài tóc bằng vàng: “Ta đi theo ngươi đến đây.”

“Đi theo ta đến đây?”

Tim Lâm Thính đập dồn dập, không phải vì xao xuyến mà là lo lắng người bên trong bị phát hiện: “Ngươi đi theo ta đến đây? Vậy là ngươi đã đến từ lâu rồi sao, sao không đẩy cửa vào, hay gõ cửa?”

“Ngươi để quên nó ở Minh Nguyệt Lâu, ta đến để trả lại. Khi ngươi vào thư phòng đã treo một tấm biển viết ‘Chủ quán đang nghỉ ngơi, xin đừng làm phiền’ trước cửa, còn tiện tay khóa cửa lại, cho nên ta đành phải đứng bên ngoài chờ ngươi ra.”

Lâm Thính chợt bừng tỉnh.

May mà nàng tiện tay khóa cửa, nếu không để Cẩm Y Vệ phát hiện nàng đang chứa chấp tội phạm bị triều đình truy nã như Tạ Thanh Hạc, nàng sẽ phải vào ngục ngồi thẩm vấn mất.

Tiện tay khóa cửa là một thói quen tốt, về sau nàng nhất định phải duy trì.

Nhưng Đoạn Linh hồi phục cũng quá nhanh đi, nàng cứ nghĩ hắn cần một thời gian để bình phục, không ngờ nàng vừa rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, hắn đã theo sau đến trả lại trâm vàng.

Lâm Thính nhìn chiếc trâm cài tóc vàng.

Đoạn Linh nắm chiếc trâm, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào những hạt châu ngọc. Vết máu trên đó đã được rửa sạch từ lâu, nhìn qua không khác gì ban đầu.

Lâm Thính đón lấy chiếc trâm khá nặng. Đây là vàng thật đó! Nếu làm mất, không cần đợi Lý thị mắng, nàng cũng sẽ đau lòng đến mức nửa đêm bật dậy tự đấm mình mấy cái: “Làm phiền Đoạn đại nhân rồi.”

Hắn lại nói: “Xin lỗi, ta không cố ý theo dõi ngươi đến đây.”

Nàng sờ sờ chiếc trâm cài tóc vừa tìm lại được, bán tín bán nghi đáp: “Ta biết mà, ngươi là vì muốn trả lại kim bộ diêu, đa tạ Đoạn đại nhân.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 175


Đoạn Linh dường như vô tình hỏi: “Cửa hàng sách này cũng là của Lâm Thất cô nương sao?”

“Đúng vậy. Đây là thư phòng của ta, nhưng trong kinh thành có quá nhiều tiệm sách, việc buôn bán không được tốt cho lắm, ta cũng không thường xuyên đến.”

Không phải là chủ quán, sao lại tiện tay treo tấm biển nghỉ ngơi kia? Đã không thể phủ nhận được nữa, chi bằng thừa nhận luôn, đỡ cho Đoạn Linh nghi ngờ, dẫn hắn đi điều tra.

Lâm Thính vừa định cất chiếc trâm vào tay áo, Đoạn Linh đã nhanh hơn một bước, đưa tay cầm lấy nó.

“Để ta giúp ngươi cài lên nhé.” Hắn nói rồi nhẹ nhàng cài chiếc trâm vàng vào búi tóc đen nhánh như mực của Lâm Thính, từng chút một đi sâu vào trong, lách qua từng sợi tóc, rồi được búi tóc bao bọc lấy.

Lâm Thính vốn định nói không cần, nhưng động tác của Đoạn Linh quá nhanh, lời chưa kịp nói ra thì hắn đã cài xong. Đã như vậy, nàng cũng không tiện từ chối, cứ để hắn cài trâm cho nàng. Dù sao cũng không phải chuyện lớn, không cần phải quá lo lắng.

Nàng ngước mắt lên, chỉ thấy gần kề trước mắt là ngực và hai vai của Đoạn Linh.

Bộ quan phục màu đỏ thẫm khiến Đoạn Linh có vẻ gầy gò hơn, nhưng Lâm Thính đã từng nhìn thấy thân thể bên dưới lớp y phục kia, trắng như ngọc, gầy nhưng không khẳng khiu, cơ bụng rõ ràng, eo cơ chạy dọc xuống...

Lâm Thính không hề muốn nhớ rõ mồn một như vậy, nhưng một khi đã thấy rồi thì không thể nào quên được. Mỗi khi đến gần Đoạn Linh, nàng lại dễ dàng nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt đó.

Nàng cúi đầu nhìn xuống đất, muốn dời sự chú ý đi nơi khác, nhưng lại thấy đôi chân dài của hắn.

Ánh mắt nàng dừng lại, rồi vội vàng chuyển đi.

Vì không lâu trước đây, nàng đã từng có một sự tiếp xúc rất thân mật với khu vực g*** h** ch*n của Đoạn Linh. Lâm Thính muốn phát điên lên, có cách nào để xóa sạch những ký ức này ra khỏi đầu nàng không cơ chứ.

Lâm Thính lén liếc nhìn Đoạn Linh một cái, hắn sao lại bình tĩnh đến thế, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, thật sự coi đó là một giấc mơ rồi quên đi mất rồi sao?

Hắn có thể coi là giấc mơ rồi quên, nàng cũng nhất định làm được. Lâm Thính không cam lòng thua kém mà nghĩ.

Những sợi tua của chiếc trâm cài tóc rũ xuống, lướt qua mái tóc mai của Lâm Thính, bàn tay Đoạn Linh nắm chặt chiếc trâm cũng vô tình lướt qua nàng. Đầu ngón tay hắn khẽ c*m v** mái tóc, gây ra một cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Lâm Thính muốn đưa tay gãi đầu, nhưng lại cố nhịn.

Trước đây Đoạn Linh chưa từng cài trâm cài tóc cho người khác sao? Cài lâu thế? Chỉ cần nhắm vào búi tóc rồi cài vào là được, tìm góc độ làm gì chứ, mất thời gian quá đi mất. Dù nghĩ vậy nhưng những lời này không thể nói ra, Lâm Thính chỉ đành âm thầm càu nhàu trong lòng.

Nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Đoạn Linh đột nhiên lên tiếng: “Ta cứ nghĩ Lâm Thất cô nương rời Minh Nguyệt Lâu xong sẽ về Lâm phủ, không ngờ ngươi lại một mình đến tiệm sách.”

Lâm Thính giải thích: “Ta đến phơi sách ở hậu viện, phải đến trước khi trời tối để thu sách vào.”

Khi cài trâm, lòng bàn tay hắn không thể tránh khỏi cọ vào dải lụa rủ xuống từ búi tóc của nàng: “Thu sách sao? Lâm Thất cô nương lại có thời gian rảnh rỗi để thu sách... Cũng đúng, ngươi đã nói, coi chuyện ở Minh Nguyệt Lâu như một giấc mơ, thì tất nhiên sẽ không để ý nữa.”

Lâm Thính cảm thấy Đoạn Linh cố tình đến đây để thăm dò nàng lần nữa, muốn xem nàng có thật sự không tiết lộ chuyện này ra ngoài không.

Thế là nàng tỏ vẻ chân thành nói: “Ta Lâm Nhạc Duẫn tuy không có tài cán gì, nhưng giữ chữ tín thì vẫn làm được. Nói một cách khoa trương, cho dù ta có bị bắt vào ngục giam, ta cũng sẽ không khai ra Đoạn đại nhân.”

Bàn tay Đoạn Linh đang cài trâm cho nàng khựng lại một chút: “Vậy thì ngươi quả thật rất giữ chữ tín.”

Lâm Thính lẳng lặng kéo cánh cửa phía sau lưng: “Đó là chuyện đương nhiên, người làm ăn buôn bán thì phải chú trọng chữ tín. ‘Luận Ngữ’ có câu, ‘nhân vô tín bất lập’ (người không có chữ tín thì không thể đứng vững), ‘nghiệp vô tín tắc không thịnh hành’ (việc không có chữ tín thì không thể làm nên), ‘quốc vô tín tắc suy’ (quốc gia không có chữ tín thì suy yếu).”

Nụ cười của hắn ôn hòa như gió xuân, nhưng lại ẩn chứa một vẻ kỳ lạ: “Ta tin ngươi sẽ không nói ra ngoài, ngươi không cần phải lặp lại nhiều lần như vậy.”

Nàng thầm nghĩ, chẳng phải ngươi lấy cớ trả trâm để đến thăm dò xem ta có nói ra ngoài không sao?

Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Lâm Thính cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, quản lý biểu cảm của mình: “Ta đã biết, từ nay về sau, ta sẽ không nhắc đến nửa chữ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 176


Bọn họ đứng gần nhau quá, Đoạn Linh có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ tóc của Lâm Thính, không khỏi chậm lại tốc độ cài trâm.

Ngay khi Lâm Thính sắp không nhịn được mà nhắc nhở hắn, Đoạn Linh đã cài xong chiếc trâm, rồi thu tay về: “Xong rồi, Lâm Thất cô nương.”

Lâm Thính đối diện với ánh mắt hắn, cố gắng tự nhiên đóng lại cửa thư phòng: “Cảm ơn.”

Đúng lúc cửa thư phòng sắp đóng lại, Đoạn Linh giơ tay chống lại, tim Lâm Thính như ngừng đập, hắn cười dịu dàng hỏi: “Ta có thể vào xem được không?”

Nàng buột miệng thốt ra: “Không thể!”

“Vì sao?”

Lâm Thính cũng gượng cười: “Ta phải về phủ làm việc, thư phòng không có ai, không thể tiếp đãi ngươi. Lần sau đi, lần sau ngươi đến thì báo trước cho ta, ta sẽ dẫn ngươi tham quan thư phòng của ta.”

Vừa dứt lời, từ trong thư phòng truyền ra tiếng của Kim An Tại: “Lâm Nhạc Duẫn, ngươi đứng ở cửa làm gì vậy? Không đi thì quay vào dọn sách cho ta đi. Sách hôm nay vừa mới phơi xong, còn chất đống ở hậu viện kìa.”

Vì góc độ, từ hậu viện bước ra hắn chỉ thấy Lâm Thính, không thấy Đoạn Linh.

Lại vì Đoạn Linh là người luyện võ, công lực ngang ngửa Kim An Tại, hắn cũng không thể phát hiện ra ngoài cửa có hơi thở của người khác ngoài Lâm Thính.

Lâm Thính thì đứng như trời trồng tại chỗ, Kim An Tại này lúc sớm không ra tiếng, lúc muộn không ra tiếng, thế nào cũng phải chọn đúng lúc này để ra tiếng, phá hỏng kế hoạch của nàng. Nếu không phải biết rõ hắn sẽ không lấy tính mạng của Tạ Thanh Hạc ra để đùa giỡn, nàng đã nghi ngờ hắn là gián điệp của Cẩm Y Vệ rồi.

Đoạn Linh khẽ cong đuôi mắt: “Ngươi không phải nói thư phòng không có ai, không thể tiếp đãi ta sao?”

Nàng cười gượng: “Hắn không phải người.”

Nhưng Đoạn Linh đã nhận ra đó là giọng của ai. Cẩm Y Vệ đã từng gặp qua là không thể quên, giọng nói quen thuộc cũng thế: “Đây chẳng phải là giọng của Kim công tử sao? Lâm Thất cô nương sao lại nói hắn không phải người chứ.”

Lâm Thính bất chấp tất cả nói: “Kim An Tại... Hắn trong mắt ta không được tính là người.”

Đoạn Linh khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Ngươi cũng thật biết đùa, nhưng chỉ những người có mối quan hệ thân thiết mới dám nói những lời như vậy.”

Lúc này, Kim An Tại đã đi tới trước kệ sách, tuy vẫn chưa phát hiện ra hơi thở của Đoạn Linh, nhưng đã nghe thấy giọng nói của hắn.

Hắn bình tĩnh kéo sợi dây treo đèn ở thư phòng, thắp sáng những ngọn nến ở hậu viện.

Để tiện ra vào, cơ quan kéo đèn có hai cái, một cái ở phòng trong, một cái ở ngoài. Thắp đèn vào ban ngày là để báo cho Tạ Thanh Hạc đang ở hậu viện biết có nguy hiểm, nhắc hắn phải cẩn thận.

Sau khi kéo đèn xong, Kim An Tại lách qua kệ sách, đi tới cửa. Hắn nhìn Lâm Thính đang cài trâm cài tóc, rồi lại nhìn Đoạn Linh với đuôi mắt vẫn còn vương vấn chút ửng hồng: “Đoạn đại nhân.”

Đoạn Linh quay sang nhìn Kim An Tại đang đứng sau Lâm Thính, lễ phép gọi: “Kim công tử.”

Sau khi ăn cơm xong, Kim An Tại sẽ đeo mặt nạ ngay lập tức, hôm nay cũng không ngoại lệ, nên hắn hiện đang đeo mặt nạ: “Đoạn đại nhân đến thư phòng để đọc sách, hay mua sách vậy?”

Đoạn Linh vẫn đối xử với mọi người một cách ôn hòa, giống như một công tử nhà lành hiền lành, dễ gần: “Ta đến để trả lại trâm cài tóc cho Lâm Thất cô nương.”

Kim An Tại dựa vào cửa, khoanh tay, ánh mắt lướt qua chiếc trâm cài tóc của Lâm Thính, giọng nói của hắn giống với người hắn, lãnh đạm: “Trả lại trâm cài tóc sao? Sao trâm cài tóc của nàng lại ở trong tay ngươi?”

Cho dù Lâm Thính biết Đoạn Linh sẽ không nói cho hắn chuyện hôm nay, nhưng nàng vẫn thấy có chút bối rối.

Đoạn Linh đáp lại một cách tự nhiên: “Trâm cài tóc của nàng để quên ở Minh Nguyệt Lâu, tình cờ ta nhặt được. Vốn định gọi nàng lại, nhưng nàng đi quá nhanh, không gọi kịp, nên ta liền đi theo.”

Kim An Tại không biết có tin lời hắn nói không, ánh mắt lướt qua lại giữa hai người: “Hôm nay Đoạn đại nhân cũng đến Minh Nguyệt Lâu sao?” Ai trong kinh thành mà không biết Minh Nguyệt Lâu là thanh lâu lớn nhất đâu.

“Cẩm Y Vệ tuần tra thường lệ.”

Lâm Thính xen vào: “Đúng là Cẩm Y Vệ tuần tra thường lệ, ta cũng thấy thật trùng hợp. Tình cờ gặp Đoạn đại nhân tuần tra thanh lâu. Nhưng mà ta là một lương dân tuân thủ pháp luật, không liên quan đến ta đâu nhé.”

Kim An Tại lườm Lâm Thính một cái: “...” Lương dân tuân thủ pháp luật, nàng còn dám nói ra câu đó nữa.

Hắn nhân lúc Đoạn Linh không để ý, nhìn quanh bên ngoài thư phòng một lượt, xem có Cẩm Y Vệ nào khác theo sau không. Hắn muốn xác nhận đối phương có thật sự chỉ đến để trả lại trâm cài tóc cho Lâm Thính, hay là đã phát hiện Tạ Thanh Hạc đang ở trong thư phòng, mượn cớ đến để thăm dò.

Kim An Tại hỏi: “Đã chỉ đến để trả lại trâm cài tóc, vì sao lại đứng trước cửa lâu như vậy?”

Đoạn Linh cười tươi không giảm: “Ta muốn vào thư phòng xem thử, nhưng Lâm Thất cô nương nói thư phòng không có ai, nàng lại đang vội vã về phủ, không thể tiếp đãi ta, lại không ngờ bên trong còn có Kim công tử...”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 177


Nàng không cho Đoạn Linh vào thư trai, đơn giản chỉ vì trong đó có Tạ Thanh Hạc. Kim An Tại hiểu rõ ý nàng, gật đầu nói: “Ra là vậy, Đoạn đại nhân cứ vào đi.”

Lâm Thính nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đưa điên cuồng, đầy lo lắng. Tạ Thanh Hạc thì phải làm sao?

Kim An Tại chỉ khẽ chớp mắt, vẻ mặt bình thản như không. Ta biết ngươi lo lắng, nhưng càng cố tình giấu giếm lại càng khiến hắn sinh nghi. Cách tốt nhất để dập tắt sự nghi ngờ là cứ để hắn vào.

Lâm Thính làm vẻ mặt khó coi: Biết là hắn sẽ nghi ngờ, nhưng ngươi để hắn vào cũng đâu phải thượng sách! Tạ Thanh Hạc là người sống sờ sờ, lại còn là đối tượng truy nã gắt gao của Cẩm Y Vệ, hắn phát hiện ra thì làm sao? Cho dù Tạ Thanh Hạc có trốn đi, với thính lực nhạy bén của Đoạn Linh, chỉ cần đến gần là sẽ nghe thấy hơi thở của hắn thôi!

Đoạn Linh đứng cạnh đó, dõi theo những cử chỉ liếc mắt đưa tình đầy ẩn ý của hai người. Khóe môi hắn cong lên, nụ cười càng thêm sâu.

Kim An Tại không tiếp tục đối đáp bằng mắt với Lâm Thính nữa, xoay người bước vào trong. Lâm Thính chỉ còn cách nghiến răng đồng ý: “Mời Đoạn đại nhân.”

Đoạn Linh vẫn giữ nụ cười trên môi, điềm đạm hỏi: “Lúc nãy nghe nàng nói đang vội về phủ, sao giờ lại nán lại đây?”

Lâm Thính mặt dày đáp: “Ta sợ hắn tiếp đón không chu toàn, vẫn là ta tự mình dẫn ngươi ghé xem thư trai thì hơn. Chuyện ở trong phủ cũng không đến nỗi gấp gáp như vậy.” Nàng nói thế, nhưng trong lòng chỉ lo Kim An Tại ứng phó không được, để Đoạn Linh phát hiện ra tung tích của Tạ Thanh Hạc.

Ánh mắt hắn lướt qua bàn tay nàng đang nắm lấy tay nắm cửa. Lòng bàn tay úp xuống, năm ngón tay thon dài, đầu ngón tay tinh tế để lộ một vệt đỏ tươi như được mài ra. Hắn khẽ liếc nhìn rồi dời đi.

“Vậy thì vất vả cho Lâm thất cô nương rồi.”

“Không vất vả,” nàng nhanh nhảu đáp, “chỉ là về phủ trễ một chút thôi, đâu có đáng gì.”

Đoạn Linh lướt qua nàng, thong thả bước vào trong. Hắn đưa mắt nhìn những chồng sách được bày trên giá, hỏi: “Vì sao nàng lại chọn mở thư trai ở nơi hẻo lánh như vậy?”

Nơi này vắng vẻ, hiếm người qua lại. Người bình thường sẽ chẳng chọn nơi này để buôn bán, trừ phi mục đích của việc mở thư trai không phải là để kiếm tiền. Lâm Thính hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, trong lòng nàng giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Nàng tùy cơ ứng biến: “Thật ra, ta mở thư trai này cũng không phải để kiếm bạc.”

Đoạn Linh nhớ lại chiếc mặt dây chuyền hình Thần Tài bằng vàng mà nàng luôn mang theo bên mình, còn cả việc nàng từng bắt hắn đưa năm trăm lượng bạc để mua thuốc bổ, rồi sau đó lại chẳng thấy nàng mua món nào. Hắn mỉm cười: “Không phải để kiếm bạc sao? Ta nhớ nguyện vọng của nàng là ‘phát đại tài’ kia mà. Lần trước ở lễ hội đèn lồng, nàng thề thốt với hoa đăng cũng là nguyện vọng ấy.”

Lâm Thính nghiêm túc biện bạch: “Đời người mà, sao có thể chỉ có một nguyện vọng. Có được một nhà thư trai của riêng mình là nguyện vọng thuở bé của ta, còn ‘phát đại tài’ lại là nguyện vọng của hiện tại.”

“Nàng nói cũng có lý lắm.”

Nàng vội đổi sang chuyện khác: “Lát nữa ngươi có nhìn trúng quyển nào, ta sẽ tặng ngươi một quyển.”

Đoạn Linh khẽ cong mắt, dường như không để ý hỏi: “Bình thường thư trai chỉ có một mình cô nương và Kim công tử thôi sao?”

Lâm Thính không lập tức trả lời. Nàng im lặng suy nghĩ, liệu có phải hắn đã nghe thấy tiếng thở của Tạ Thanh Hạc nên mới hỏi câu này không? Nàng sợ để lộ sơ hở, đành vờ trả lời một cách tự nhiên: “Không, còn có một người nữa.”

“Một người nữa?”

“Hắn là bằng hữu của Kim An Tại, vừa vào kinh thì đến nương nhờ. Hắn không có chỗ ở, ta bèn cho hắn ở cùng Kim An Tại. Dù sao thư trai cũng không có khách khứa, để không cũng uổng.”

Hắn yên lặng lắng nghe, rồi thản nhiên khen nàng một câu: “Lâm thất cô nương thật nhân hậu.”

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, cố tìm xem Tạ Thanh Hạc đang trốn ở đâu để che giấu cho hắn. “Mọi người là bằng hữu, giúp đỡ nhau là lẽ thường tình mà.”

Đoạn Linh khẽ nhúc nhích vành tai. “Bằng hữu của Kim công tử ở đâu? Ta vào đây cũng đã được một lúc, sao vẫn chưa thấy hắn? Hắn ra ngoài rồi sao?”

“Hắn…”

“Hắn ở đây,” Kim An Tại từ sân sau bước ra cùng một người khác. Giọng hắn không hề tỏ ra chút bối rối nào. “Đoạn đại nhân muốn gặp bằng hữu của ta sao?”

Lâm Thính vội quay đầu lại, phát hiện Tạ Thanh Hạc đã đeo một chiếc mặt nạ xấu xí. Hắn còn thay một bộ y phục màu đen bó eo, tay áo được bó chặt, bên hông còn đeo một con dao găm, trông không giống công tử thế gia mà giống một người giang hồ. Kim An Tại vốn mang thân phận là người giang hồ, nên có một bằng hữu như vậy cũng là lẽ thường.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 178


Đoạn Linh bình tĩnh nói: “Ta đâu có ý định gặp bằng hữu của Kim công tử. Chẳng qua ta nghe thấy hơi thở của người thứ tư trong thư trai, muốn xác nhận xem đó là bằng hữu của ngươi hay kẻ gian thôi.”

Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khuôn mặt bị che khuất của Tạ Thanh Hạc. Hắn cong môi cười: “Bằng hữu của Kim công tử cũng thích đeo mặt nạ sao?”

Lâm Thính ho khan vài tiếng, vội vàng giải thích: “Kim An Tại vì lớn lên xấu xí nên mới phải đeo mặt nạ. Còn hắn… hắn trước kia hành tẩu giang hồ đã đắc tội với nhiều người, đi đâu cũng có kẻ thù. Hắn đeo mặt nạ để tránh bị người ta nhận ra.”

Tạ Thanh Hạc không lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ ý đồng tình với lời nói của nàng.

Đoạn Linh tiến lên một bước. “Khắp nơi đều là kẻ thù, quả thật rất nguy hiểm. Xin hỏi vị công tử đây tên là gì? Ta vẫn luôn muốn được kết giao với những người trong giang hồ. Ta không để ý đến quá khứ của họ đâu. Mới cách đây không lâu, ta còn nhờ Lâm thất cô nương dẫn ta đến gặp Kim công tử đấy thôi.”

Lâm Thính đột nhiên nhanh trí: “Hắn tên là Thẩm Kiếm Quy, hắn bị câm.” Đoạn Linh từng nhận lệnh đi bắt Tạ Thanh Hạc, nhất định đã nghe qua giọng của hắn, vậy nên Tạ Thanh Hạc tốt nhất đừng mở miệng.

Tạ Thanh Hạc nhìn hai người, gật đầu lần nữa, ngầm xác nhận những gì nàng nói là đúng.

Đoạn Linh tiến thêm hai bước, thanh đao Tú Xuân bên hông hắn khẽ cọ vào giá sách. “Thì ra Thẩm công tử không nói được, là ta thất lễ rồi.”

Tạ Thanh Hạc vẫy vẫy tay.

Lâm Thính nhanh chóng chắn vào giữa hai người, ngắt lời: “Thôi không nói chuyện này nữa. Đoạn đại nhân không phải muốn tham quan thư trai sao? Trên lầu còn không ít sách hay đấy, để ta dẫn ngươi lên xem.”

Nàng không dám để Kim An Tại đưa Tạ Thanh Hạc ra ngoài. Bởi vì trên đường thường có quan binh tuần tra, nếu họ gặp người khả nghi sẽ yêu cầu họ gỡ mặt nạ ra. Kim An Tại thì không sao, tuy là hoàng tử tiền triều nhưng ít người biết mặt. Tạ Thanh Hạc thì khác. Lệnh truy nã dán đầy đường, trên đó còn có cả họa đồ. Chỉ cần không mù, ai nhìn thấy cũng sẽ nhận ra hắn ngay.

Lâm Thính nắm lấy cổ tay Đoạn Linh, kéo hắn lên lầu: “Ta nghĩ sách trên lầu sẽ thích hợp với ngươi hơn.” Mau chóng xem xong rồi nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt của cả ba người không hẹn mà cùng đổ dồn về cánh tay nàng đang tự nhiên nắm lấy cổ tay hắn. Kim An Tại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ. Tạ Thanh Hạc lộ vẻ hoài nghi, rốt cuộc nàng và Đoạn Linh có quan hệ gì? Theo hắn biết, Đoạn Linh nhìn như ôn hòa nhưng lại là người đề phòng cao độ. Ở trong ngục, hắn giống như một ác quỷ, sao có thể dễ dàng để người khác chạm vào?

Đoạn Linh cúi mắt, đứng bất động.

Lâm Thính thấy hắn không nhúc nhích liền quay đầu lại, phát hiện cả ba người đều đang nhìn chằm chằm vào tay nàng. Nàng vội vàng buông ra, giả vờ như không có gì xảy ra: “Sao ngươi không đi theo ta lên lầu?”

Đoạn Linh xoay cổ tay vừa bị nàng nắm, cúi đầu nhìn, không biết có phải bị nàng nắm quá chặt hay không. “Ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi Thẩm công tử.”

Lâm Thính giữ vẻ mặt bình tĩnh, thay Tạ Thanh Hạc hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì?”

Ánh nến trong thư trai đã tắt từ trước khi Đoạn Linh bước vào. Trong không gian mờ ảo, hắn nhìn thẳng Tạ Thanh Hạc: “Thẩm công tử, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi phải không? Tuy không thể nhìn thấy mặt ngươi, nhưng ta cảm giác ngươi rất giống một… cố nhân mà ta quen biết.”

Tim Lâm Thính đập mạnh, vô cùng căng thẳng: “Không thể nào! Thẩm công tử mới đến kinh thành chưa được bao lâu, cũng không hay ra ngoài. Sao Đoạn đại nhân có thể gặp qua hắn được?”

Đoạn Linh nhướng mày nhìn nàng: “Cho nên ta mới nói là ‘cảm giác giống như’ chứ không phải ‘chắc chắn là’.”

Kim An Tại tùy ý kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, lưng tựa vào giá sách, thản nhiên nói: “Gặp qua cũng chẳng có gì lạ, dù sao trước kia hắn cũng đi khắp giang hồ mà.”

“Kim công tử nói chí phải,” Đoạn Linh cười nhạt, không nhìn Tạ Thanh Hạc nữa. Hắn cất bước về phía cầu thang gỗ, vén vạt áo, bước lên từng bậc.

Lâm Thính đi trước dẫn đường.

Sau khi hai người lên lầu, Tạ Thanh Hạc không quay về sân sau. Hắn biết Đoạn Linh trời sinh đa nghi, ngươi càng trốn, hắn càng nghi ngờ. Dù sao hôm nay cũng đã gặp mặt với cái mặt nạ này rồi, ứng phó thêm một lúc nữa cũng chẳng sao.

Trên lầu, Lâm Thính cố gắng giới thiệu thư trai với Đoạn Linh một cách nhanh nhất có thể, rồi lại kéo hắn xuống lầu. Nàng giả bộ vô tư hỏi: “Ngươi có muốn xem sân sau không? Sân sau ta có nuôi mấy con gà và một con ch.ó đấy.”

Đoạn Linh cười đáp: “Được chứ.”

Lâm Thính trong lòng thầm than: Ta chỉ nói vậy cho có, ngờ đâu hắn lại muốn xem thật. Thôi vậy, Tạ Thanh Hạc hắn còn đã gặp rồi, một cái sân sau thì có gì mà không được.

Kim An Tại ngồi bên giá sách đầu tiên, thờ ơ nhìn hai người từ trên lầu đi xuống, vén rèm bước vào sân sau. Tạ Thanh Hạc im lặng ngồi đối diện hắn, thất thần nhìn một cuốn sách.

Nhìn thấy Đoạn Linh, hắn lại nhớ về ngày Tạ gia bị khám xét. Một đám Cẩm Y Vệ xông vào vây kín tất cả người trong nhà. Bất chấp lời giải thích của họ, chúng vẫn giải tất cả vào đại lao. Đàn ông thì xét xử rồi c.h.é.m đầu, phụ nữ thì bị đưa vào Giáo Phường Tư, nửa đời sau phải làm nô tỳ.

Người dẫn đám Cẩm Y Vệ đến không phải là Đoạn Linh, mà là một Chỉ huy Đồng tri khác. Đoạn Linh chỉ phụng mệnh đến bắt hắn sau đó. Nhưng dù là Cẩm Y Vệ nào đến thì kết cục cũng vậy. Bọn họ nghe lệnh từ Hoàng đế, mọi hành động đều do Hoàng đế sắp xếp. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Tạ Thanh Hạc sẽ không bao giờ quên cảm giác bất lực, tuyệt vọng ngày hôm đó. Không một ai có thể giúp được họ. Tạ gia ba đời làm tướng, các huynh trưởng đều có chức tước trong quân, chỉ có hắn là được nuông chiều, không biết võ công. Vậy mà cuối cùng người sống sót lại là hắn, còn tất cả người nhà thì đều đã chết. Nghĩ đến đây, tay Tạ Thanh Hạc siết chặt. Hắn hận. Làm sao có thể không hận được?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 179


Lúc này, Kim An Tại dùng chuôi kiếm gõ nhẹ lên giá sách để nhắc nhở hắn. Lâm Thính và Đoạn Linh đã từ sân sau đi ra, chuẩn bị bước vào phòng. Tạ Thanh Hạc vội vàng kiềm chế cảm xúc.

Lâm Thính tiễn Đoạn Linh ra cửa, đi ngang qua Tạ Thanh Hạc. Bỗng nàng nhìn thấy dây buộc mặt nạ của hắn lỏng ra, chiếc mặt nạ sắp rơi xuống. Nàng gần như theo bản năng lao tới, nhanh chóng ấn chặt chiếc mặt nạ lại.

Khoảnh khắc nàng lao tới, thời gian dường như ngưng đọng lại. Tạ Thanh Hạc đứng sững sờ. Khi chiếc mặt nạ sắp rơi xuống, hắn đã cảm nhận được và định đưa tay lên giữ, nhưng Lâm Thính đã nhanh hơn một bước.

Đoạn Linh thấy Lâm Thính đột nhiên lao về phía Tạ Thanh Hạc, theo bản năng đưa tay ra muốn giữ nàng lại. Nhưng hắn chỉ bắt được một sợi gió, năm ngón tay rỗng tuếch, chứng tỏ nàng lao đi nhanh đến mức nào.

Hắn buông tay, biểu tình bình tĩnh nhìn Lâm Thính đang ghì chặt chiếc mặt nạ của Tạ Thanh Hạc.

Chiếc kim bộ diêu trên đầu nàng vì hành động quá nhanh mà lung lay, những sợi tua rua khẽ đong đưa, sau đó rơi xuống, chạm đất phát ra một âm thanh khe khẽ. Tầm mắt Đoạn Linh hướng về chiếc kim bộ diêu trên sàn.

Chiếc kim bộ diêu hắn tặng nàng, đã rơi xuống.

Lâm Thính xoay người, đối diện với Đoạn Linh.

“Đoạn đại nhân đừng hiểu lầm,” nàng vội vàng giải thích, “không phải ta đề phòng ngươi, chỉ là hắn có quá nhiều kẻ thù, từ lâu đã quen đeo mặt nạ. Lâu dần, hắn sợ ánh mắt của người khác.” Chuyện đã đến nước này, nàng chỉ còn cách căng da đầu mà nói bừa.

“Đó là chuyện của Thẩm công tử,” Đoạn Linh vẫn giữ nụ cười nhạt, “vì sao Lâm thất cô nương lại bận tâm hơn cả hắn?” Hắn chầm chậm mân mê chiếc kim bộ diêu trong tay. Những sợi tua rua từng chạm vào tóc Lâm Thính khẽ va vào nhau, phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Đầu tua bằng ngọc chạm vào lòng bàn tay hắn, mang đến một cảm giác vừa lành lạnh, vừa mềm mại.

Lâm Thính giả vờ bình tĩnh đáp: “Thẩm công tử là bằng hữu của Kim An Tại, cũng là bằng hữu của ta. Gặp chuyện của bằng hữu, ta dĩ nhiên phải để tâm. Đã gặp rồi, thì phải ra tay tương trợ.”

Hắn khẽ siết chặt viên châu ngọc: “Nếu ta nói, ta muốn nhìn mặt hắn thì sao?”

Lâm Thính cũng dần trấn tĩnh lại, bình thản đối đáp: “Vậy ngươi muốn nhìn với thân phận gì? Là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ, hay là thân phận huynh trưởng của bằng hữu ta?”

Bàn tay đang siết chặt châu ngọc của Đoạn Linh khẽ khựng lại, hắn nhìn nàng: “Có gì khác nhau ư?”

Nàng nhanh miệng nói: “Đương nhiên là có khác. Nếu ngươi lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, thì chúng ta là dân đen, dĩ nhiên phải ngoan ngoãn tháo mặt nạ ra cho ngươi xem.”

Lâm Thính hơi chần chừ, nhưng vẫn nói tiếp: “Còn nếu là với thân phận huynh trưởng của bằng hữu ta, nói cho cùng, chúng ta cũng là nửa bằng hữu của nhau, thì ta hy vọng ngươi tôn trọng bằng hữu của ta.”

Nàng dường như quên mất rằng ở Nam Sơn Các, Đoạn Linh từng thẳng thừng từ chối làm bằng hữu của nàng. Nhưng Lâm Thính vẫn dùng tình cảm để thuyết phục hắn: “Ta hôm nay dẫn ngươi vào đây, không phải vì ngươi là Cẩm Y Vệ, mà vì ngươi là Đoạn Linh, là nhị ca của bằng hữu ta – Đoạn Hinh Ninh.”

Đoạn Linh bước đến trước mặt Lâm Thính: “Nàng thật sự đối xử với bằng hữu rất tốt. Lúc trước là Kim công tử, sau đó là Tống cô nương bị Lương Vương bắt đi, giờ lại là Thẩm công tử.”

Lâm Thính ngẩng đầu nhìn hắn, người cao hơn nàng hẳn một cái đầu: “Bằng hữu vốn nên như thế.”

Đoạn Linh vô thức cúi thấp đầu, ánh mắt hai người giao nhau, như thể hắn muốn hút trọn hình bóng nàng vào đáy mắt mình. “Một câu ‘bằng hữu vốn nên như thế’ của nàng thật hay. Nhưng nếu bằng hữu của nàng phạm tội, nàng cũng sẽ che giấu sao?”

Nàng liếc nhìn sang Kim An Tại và Tạ Thanh Hạc rồi nói: “Ta tin bằng hữu của ta, họ sẽ không làm hại người vô tội, làm sao có thể phạm tội được. Hơn nữa, dù có bị khép tội, thì chắc chắn đó cũng là sự oan ức.”

Đoạn Linh lại mân mê chiếc kim bộ diêu: “Nàng tin tưởng bằng hữu của mình đến vậy sao?”

“Đúng vậy, tin tưởng đến vậy. Giữa bằng hữu với nhau vốn dĩ nên tin tưởng lẫn nhau.” Lâm Thính chợt thay đổi đề tài, “Sao lại nói đến chuyện phạm tội rồi?”

Hắn khẽ lay chiếc kim bộ diêu, lắng nghe âm thanh leng keng của nó. “Ta chỉ tò mò nàng coi trọng những bằng hữu này đến mức nào, tùy tiện lấy một ví dụ để hỏi nàng thôi.”

Ánh mắt Lâm Thính bị chiếc kim bộ diêu trong tay Đoạn Linh thu hút.

Ơ, sao nó lại rơi ra rồi?
 
Back
Top