Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 180


Tạ Thanh Hạc không nói được, chỉ có thể nghe họ đối thoại. Hắn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, liên tục nhìn về phía Kim An Tại. Nhưng Kim An Tại vẫn trầm mặc, thân thể thả lỏng, không hề có chút hoảng loạn nào.

Tạ lão tướng quân từng thề trung thành với triều đại cũ. Thuở bé Tạ Thanh Hạc từng nghe ông nội nhắc về Kim An Tại, rằng hắn không do dự thiếu quyết đoán như phụ hoàng, cũng không hiền lành như mẫu hậu, mà từ nhỏ đã hành sự vững vàng, lớn lên chắc chắn là người có thể làm nên đại sự.

Giờ nhìn lại, quả nhiên ông nội không nói sai. Hắn quả thật là một người làm nên đại sự. Chỉ riêng việc gặp nguy không loạn đã hơn đứt bao người. Đáng tiếc số phận trêu ngươi, triều Đại Hạ diệt vong, hắn cũng trở thành một kẻ không thể sống dưới ánh sáng mặt trời. Nếu bị Hoàng đế phát hiện, hắn khó tránh khỏi cái chết. Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Hạc cười tự giễu. Hắn và Kim An Tại giờ cũng chẳng khác gì nhau, đều là những kẻ sống trong bóng tối, phải đề phòng người khác phát hiện thân phận thật của mình. Liệu sau này, hắn sẽ phải cứ sống trốn đông trốn tây mãi sao?

Tạ Thanh Hạc cúi mắt, suy tư sâu sắc. Đoạn Linh khẽ liếc nhìn hắn: “Nếu ta lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ để muốn nhìn mặt hắn, nàng thật sự sẽ tháo mặt nạ của hắn xuống sao?”

Lâm Thính cũng quay đầu nhìn Tạ Thanh Hạc, gật đầu khẳng định: “Nói là làm, chỉ cần ngươi lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ để yêu cầu, ta sẽ tự tay tháo mặt nạ của hắn xuống.”

Đoạn tuyệt đường lui, dứt khoát xông lên.

Đoạn Linh nắm chiếc kim bộ diêu, tiến sát đến búi tóc bươm bướm của Lâm Thính, nhưng lại chần chừ không cài vào ngay: “Nàng sẽ tự tay tháo mặt nạ của hắn xuống?”

Lâm Thính tỏ rõ quyết tâm: “Đúng vậy, ta sẽ tự tay tháo xuống.”

Kim An Tại cầm chặt chuôi kiếm, cúi mắt ngắm nghía hoa văn phức tạp trên vỏ kiếm, không nói một lời, như thể ngầm đồng ý với lời nói của Lâm Thính.

Một lúc lâu sau, Đoạn Linh lại một lần nữa cài chiếc kim bộ diêu lên búi tóc bươm bướm của Lâm Thính. Lần này, hắn cài sâu hơn, chắc chắn hơn nhưng không hề làm nàng đau. Có lẽ hắn cảm thấy cài ở bên phải búi tóc không được đẹp, nên hắn lại rút kim bộ diêu ra, cài vào bên trái, rồi lại rút ra thêm hai lần, cài vào vị trí nghiêng phía trên búi tóc.

Hắn công khai cài trâm cài tóc cho nàng trước mặt người khác, dường như không cảm thấy hành động này có chút thân mật nào.

Kim An Tại ban đầu tưởng Đoạn Linh muốn dùng chiếc kim bộ diêu để g.i.ế.c người nên đã đứng lên. Nhưng khi thấy hắn chỉ đơn thuần là cài trâm cho Lâm Thính, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của Kim An Tại trở nên khó tả, hắn lặng lẽ thu lại thanh kiếm đã rút ra một chút.

Tạ Thanh Hạc đứng ngay sau lưng Lâm Thính, nhìn rõ toàn bộ sự việc hơn Kim An Tại. Nàng và Đoạn Linh đứng gần nhau đến mức gần như chạm vào nhau, trông thật thân mật.

Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

Lâm Thính thì lại nghĩ: Đoạn Linh cầm chiếc kim bộ diêu này, cài tới cài lui trên đầu nàng, có phải là muốn cảnh cáo nàng không? Chỉ cần nàng sơ ý một chút, đi sai một bước, hắn có thể dễ dàng dùng chính chiếc kim bộ diêu này để g.i.ế.c c.h.ế.t nàng?

Lâm Thính lo lắng nuốt nước bọt: “Ngươi nói hôm nay ngươi không phải lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự đến thư trai, vậy thì…”

Tạ Thanh Hạc cũng căng thẳng theo. Kim An Tại thì vẻ mặt càng khó tả, hắn buông hẳn tay khỏi chuôi kiếm, thong dong dựa vào giá sách mà xem họ.

Đoạn Linh biết Lâm Thính muốn hỏi gì: “Nếu không phải lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự đến, thì dĩ nhiên phải tôn trọng bằng hữu của nàng. Mặt của Thẩm công tử, ta sẽ không nhìn.”

Hắn lại nể mặt nàng ư? Lâm Thính ngạc nhiên. Ban đầu nàng chỉ định đánh cược một phen thôi. À không phải, sự nể mặt này không phải dành cho nàng. Đoạn Linh nói hắn không lấy thân phận Chỉ huy Thiêm sự đến thư trai, vậy là hắn lấy thân phận nhị ca của Đoạn Hinh Ninh. Hắn là nể mặt Đoạn Hinh Ninh mà thôi.

Đang lúc Lâm Thính suy nghĩ làm cách nào để tiễn Đoạn Linh đi, hắn lại từ tốn chỉnh lại chiếc kim bộ diêu trên đầu nàng.

Hương trầm hương ấm áp nhưng đầy tính xâm lược bao trùm lấy Lâm Thính. Nàng chợt nhớ lại hình ảnh Đoạn Linh có gương mặt như hoa đào, nhẹ nhàng th* d*c vào lòng bàn tay nàng. Nàng vô thức lùi về sau nửa bước.

Lâm Thính chỉ vừa lùi nửa bước thì bàn tay Đoạn Linh đã chuyển từ búi tóc nàng xuống sau gáy, khẽ ấn lại. Đoạn Linh một tay giữ lấy nàng, một tay chầm chậm nhưng dứt khoát đẩy chiếc kim bộ diêu vào búi tóc nàng, nhắc nhở: “Đừng lùi nữa, Thẩm công tử đang đứng sau lưng nàng, nếu lùi nữa sẽ đụng phải hắn.”

Lâm Thính lúc này mới phát hiện mình suýt chút nữa đụng phải Tạ Thanh Hạc. Nàng vội vàng thu chân lại, nói với Đoạn Linh: “Cảm ơn ngươi.”

Cùng lúc đó, Đoạn Linh buông lỏng tay khỏi gáy nàng một cách đúng mực.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 181


Tạ Thanh Hạc đang quan sát bên cạnh, khẽ thở phào một hơi. Lúc nãy, hành động ấn vào gáy của Đoạn Linh hơi giống như muốn bóp c.h.ế.t Lâm Thính, nhưng thật ra hắn chỉ muốn ngăn nàng lùi lại.

Chiếc kim bộ diêu trên đầu Lâm Thính vẫn còn khẽ rung rinh. Nàng cảm giác nơi bị Đoạn Linh chạm vào đang nóng lên. “Trời đã tối rồi, Đoạn đại nhân…”

Đoạn Linh: “Nàng muốn đuổi ta đi sao?”

Lâm Thính nào dám thừa nhận, nàng lầm bầm: “Đâu có, ta đâu có ý đuổi ngươi đi, chỉ là thấy trời đã muộn nên hỏi khi nào ngươi về thôi. Nếu ngươi thấy giờ vẫn còn sớm, thì ở lại dùng bữa đi.” Câu sau cùng chỉ là nàng nói mát hắn.

Không ngờ Đoạn Linh lại tiếp lời: “Được thôi, ta cũng vừa hay thấy đói. Lúc nãy ta thấy có một bàn đồ ăn còn chưa động đến ở sân sau, là các ngươi tự nấu ăn sao?”

Kim An Tại nghe hắn nhắc đến bàn đồ ăn ở sân sau, mí mắt giật giật.

Vẻ mặt Lâm Thính trở nên kỳ lạ, nàng nói nửa vời: “Chỉ là cơm canh đạm bạc thôi, do Thẩm công tử nấu, Đoạn đại nhân ăn không quen đâu.”

“Không sao.”

Nể tình hắn không bắt Tạ Thanh Hạc tháo mặt nạ, Lâm Thính quyết định cho hắn thêm một cơ hội nữa: “Ngươi thật sự muốn ăn sao?”

Đoạn Linh khẽ vuốt ngón tay vừa chạm vào tóc Lâm Thính, mỉm cười nhìn nàng: “Lâm thất cô nương không nỡ để ta ăn đồ ăn của Thẩm công tử nấu sao?”

Lâm Thính lén nhìn Tạ Thanh Hạc. Đoạn Linh chú ý thấy nàng lén nhìn, cũng nhìn sang hắn, không biết đang suy nghĩ gì.

Nàng sờ mũi nói: “Cũng không phải, chỉ là ta đơn thuần cảm thấy Đoạn đại nhân ăn không quen. Hay là thế này, hôm khác ta mời ngươi đến tửu lâu ăn một bữa.”

Kim An Tại lạnh lùng nhìn Lâm Thính: Ngươi lại muốn mời hắn đến tửu lâu ăn ư?

Lâm Thính nhận được ánh mắt của hắn, đáp lại bằng một cái liếc: Ta không phải vì hai người các ngươi sao? Tiễn hắn đi sớm thì ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, ta còn tiếc tiền của ta lắm đấy!

Kim An Tại không hề chớp mắt: À.

Đoạn Linh nhìn thấy hai người họ trao đổi bằng mắt, hắn lên tiếng cắt ngang: “Không có gì là ăn không quen cả. Cẩm Y Vệ đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ ăn màn thầu dưa muối, ăn cái này là được rồi.”

Lâm Thính thầm nghĩ: Ngươi đừng hối hận.

Kim An Tại dùng kiếm vén rèm: “Nếu Đoạn đại nhân không chê, vậy thì mời dùng bữa.”

Tạ Thanh Hạc thấy Đoạn Linh không còn ý định bắt hắn tháo mặt nạ và cũng không còn dùng lời nói để thăm dò, cơ thể hắn không còn căng thẳng nữa. Hắn đi theo họ vào sân sau, lẳng lặng đơm một chén cơm cho Đoạn Linh, diễn tròn vai một người giang hồ bị câm.

Đoạn Linh rửa tay xong, ngồi vào bàn đá. Lâm Thính thăm dò nhìn: “Chỗ này không có quả bồ kết, ta lấy cho ngươi ít nhé.”

Kim An Tại ôm kiếm đứng đó, lạnh lùng nói: “Không phải là bị ngươi dùng sạch rồi sao? Vừa nãy ngươi rửa tay gần mười lần, suýt nữa thì chà bong cả một lớp da, không biết ngươi ghê tởm cái gì.”

Lâm Thính nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể xé nát miệng của Kim An Tại: “Đâu có chuyện đó, ngươi câm miệng cho ta. Ngươi không nói gì thì có ai bắt ngươi làm người câm đâu.”

Đoạn Linh đang rửa tay trong chậu nước chợt khựng lại, ngước mắt nhìn Lâm Thính.

Tiếp xúc với ánh mắt của Đoạn Linh, da đầu Lâm Thính tê dại, sợ hắn hiểu lầm nàng đang ghê tởm hắn. Nàng vội chữa lời: “Ta không phải cảm thấy ghê tởm, chỉ là…”

Kim An Tại ánh mắt khẽ nhúc nhích, dường như đang hỏi: Chỉ là cái gì?

Lâm Thính dùng sức giẫm mạnh vào chân hắn, nghiến răng ken két: “Ta chỉ là yêu sạch sẽ, ngày thường ta cũng rửa tay nhiều lần như vậy mà.”

Đoạn Linh thu lại ánh mắt, nhìn xuống mặt nước, hình ảnh khuôn mặt hắn bị làn nước gợn sóng làm vỡ tan.

Kim An Tại bị Lâm Thính đá trúng đầu gối nhưng vẫn đứng vững, bình thản nói: “Lừa ai chứ? Trước kia ngươi chỉ rửa một lần là xong, hôm nay gần mười lần, suýt nữa dùng hết bồ kết trong thư trai…”

Lâm Thính nhanh mắt nhanh tay đưa quả bồ kết vừa lấy cho Đoạn Linh, sau đó kẹp một cái đùi gà để lên mặt nạ của Kim An Tại: “Ngươi còn nói chuyện này nữa, ta sẽ phạt ngươi ăn hết cái đùi gà này.”

Tạ Thanh Hạc khó hiểu nghe họ nói, đùi gà khó ăn đến vậy sao? Vì sao lại gọi là phạt?

Đoạn Linh rửa tay xong, ngồi vào bàn đá: “Các ngươi không ăn sao?”

Lâm Thính uy h.i.ế.p xong Kim An Tại, vội vàng gắp đùi gà vào một cái chén rỗng: “Chúng ta đều ăn rồi, Đoạn đại nhân cứ tự nhiên.”

Đoạn Linh cầm đũa trúc lên, nhưng không gắp thức ăn: “Thẩm công tử đã vất vả nấu nhiều món như vậy, sao nàng lại chỉ ăn một chút? Nên ăn nhiều hơn chứ. Dù sao đó cũng là tâm ý của Thẩm công tử mà.”

Tạ Thanh Hạc: “…”

Kim An Tại đi đến bên cạnh ao, nhúng khăn vào nước rồi lau vết dầu mỡ trên mặt nạ: “Nàng nói nàng từ trước đến nay ăn ít, ăn không nổi.”

Lâm Thính siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Nếu không phải đang đứng cách xa, nàng chắc chắn sẽ đá Kim An Tại thêm mấy phát nữa. Nàng càng ngày càng muốn độc miệng hắn.

Đoạn Linh nhìn những món ăn, lơ đãng hỏi: “Các ngươi thường xuyên dùng bữa cùng nhau sao?”

Lâm Thính lấy lại tinh thần, cảm thấy đứng lâu mỏi chân nên ngồi xuống đối diện Đoạn Linh, tự rót cho mình một chén trà uống, không đụng đến chén canh gà do Tạ Thanh Hạc nấu. “Cũng không thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng, thỉnh thoảng mà thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 182


Đoạn Linh nhìn xuống chỗ trống bên cạnh mình, rồi lại dời mắt sang nàng đang ngồi đối diện, sau đó bắt đầu bình thản dùng đũa tre gắp một miếng cá, nhàn nhã đưa lên miệng. Từng cử chỉ của hắn đều toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp.

Lâm Thính chăm chú nhìn từng hành động của Đoạn Linh, muốn xem hắn ăn những món “kinh dị” do Tạ Thanh Hạc làm thì sẽ có phản ứng gì. Nàng không thể tin được một Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ lại có thể bình thản đến vậy trước những món ăn không rõ hương vị này.

Như thể vừa nhận ra ánh mắt nàng, Đoạn Linh buông đũa xuống, ngước mắt nhìn nàng, giọng ôn tồn: “Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta mãi thế, trên mặt ta dính gì à?”

Vừa dứt lời, cả Kim An Tại và Tạ Thanh Hạc đều đồng loạt hướng mắt về phía họ. Lâm Thính giả vờ như không thấy, chỉ nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở, nếu Đoạn đại nhân không quen với những món ăn đạm bạc này, thì không cần miễn cưỡng.” Nàng thầm nghĩ, miễn cho đến lúc đó hắn ghi hận lên đầu nàng.

Đoạn Linh không trả lời thẳng, mà lại hỏi lại: “Ngươi thấy tay nghề nấu nướng của Thẩm công tử thế nào?”

Lâm Thính không biết nói gì, bởi nàng đâu thể đổi lời nói dở được, đây là công sức của Tạ Thanh Hạc mà. Thôi thì ít nhiều cũng phải nể mặt hắn.

“Nàng nói rất ngon.” Kim An Tại tiếp lời một cách lạnh nhạt.

Đoạn Linh khẽ nhếch môi, ánh mắt có phần trêu chọc nhìn Lâm Thính: “Thật sự ngon sao?”

Lâm Thính đành cắn răng, dằn lòng nói: “Ta cảm thấy khá ngon.”

Đoạn Linh cười khẽ một tiếng đầy ẩn ý, giọng điệu càng thêm ôn hòa: “Lâm thất cô nương đối với Thẩm công tử thật không phải là tốt bình thường.”

Câu nói này, Tạ Thanh Hạc nghe không hiểu, nhưng Lâm Thính và Kim An Tại – hai người đã từng nếm thử tài nấu nướng của Tạ Thanh Hạc thì hiểu rõ ý tứ đằng sau của Đoạn Linh. Kim An Tại không nói lời nào, quay đầu đi chỗ khác để nhìn con chó của mình.

Lâm Thính vội rót một chén trà, đưa cho Đoạn Linh. Nàng nhớ lại lần mình đã đưa trà thuốc cho hắn ở tửu lâu Minh Nguyệt Lâu, vội vàng rụt tay lại.

Nhưng Đoạn Linh đã nhanh hơn một bước, hắn vươn tay ra đỡ lấy chén trà. Đầu ngón tay của hắn vô tình lướt qua mu bàn tay nàng, để lại một vệt ấm nóng. Cả người Lâm Thính run lên, nàng theo bản năng nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn, nhận ra đầu ngón tay của hắn cũng ửng đỏ. Nàng nhớ lại khi ở Minh Nguyệt Lâu, trước khi nàng giúp hắn giải quyết, chính hắn cũng đã cố gắng tự kiềm chế trong phòng riêng, nhưng đã thất bại.

Đoạn Linh uống cạn chén trà, đặt chén xuống bàn rồi không vội không vàng đứng dậy.

Lâm Thính ngước lên nhìn hắn. Hắn định đi sao? Thật tốt quá! Nàng kìm nén sự kích động, cũng đứng dậy theo: “Đoạn đại nhân định về rồi sao?”

Hắn khẽ mỉm cười: “Phải, ta đã quấy rầy các ngươi quá lâu, thật ngại quá.”

Đúng lúc này, con chó đang nằm cuộn tròn dưới gốc cây đại thụ đột nhiên chạy vụt qua Kim An Tại, lướt đến cọ cọ cái đầu xù lông vào vạt áo Đoạn Linh.

Lâm Thính mở to mắt kinh ngạc. Con chó này "trông mặt mà bắt hình dong" à? Nó chẳng thèm để ý đến nàng, đến Kim An Tại, hay thậm chí cả Tạ Thanh Hạc. Tạ Thanh Hạc thì thôi đi, hắn nấu ăn dở đến nỗi chó cũng chê, nhưng nàng và Kim An Tại sao lại chịu chung số phận ?

Tại sao nó lại thân cận với Đoạn Linh chứ?

Đoạn Linh bị con chó bất ngờ chắn đường, hắn dừng bước, cúi đầu nhìn nó.

“Kim Kim, tránh đường nào.” Lâm Thính ngồi xổm xuống định bế con chó quay lại chỗ cũ. Nàng chợt nhớ ra mọi khi nó đâu có cho nàng ôm dễ dàng như thế. Trong lúc nàng còn đang do dự thì con chó ngửi ngửi tay nàng, bất ngờ chủ động để nàng ôm vào lòng.

Kim An Tại đi đến gần, hắn đã sớm bảo Lâm Thính đừng gọi con chó là Kim Kim, từ đầu hắn đã thấy cái tên đó rất khó nghe, và giờ thì vẫn vậy.

Nhưng Lâm Thính chẳng quan tâm, nàng cứ gọi Kim Kim mãi: “Kim Kim, Kim Kim, Kim Kim.”

Kim An Tại đành nhịn xuống ý muốn cho nàng một trận.

Ôm con chó quay về gốc cây, nàng xoa đầu nó một lúc rồi lại đi đến bên Đoạn Linh, vẫn còn thấy lạ: “Sao nó lại thích thân cận với Đoạn đại nhân thế nhỉ?” Lần trước nó ốm, Kim An Tại còn phải rất khó khăn mới bế nó được. Thật hiếm khi thấy nó chủ động thân thiết với ai.

Đoạn Linh tháo một cái túi thơm trên thắt lưng, đưa cho Lâm Thính: “Có lẽ là nó thích mùi trầm hương. Ta từ nhỏ đã quen dùng trầm hương, trên người lúc nào cũng có túi thơm trầm hương.”

Lâm Thính cầm túi thơm lên ngửi, rồi suy nghĩ một lát, quay sang Tạ Thanh Hạc: “Ngươi thử bế con chó xem sao.”

Tạ Thanh Hạc bước đến, nhưng con chó vẫn không cho hắn bế.

Lâm Thính muốn thử nghiệm xem liệu có phải do trầm hương thật không, nàng quay sang hỏi Đoạn Linh: “Đoạn đại nhân, ta có thể cho Thẩm công tử mượn túi thơm này một lát được không? Ta sẽ trả lại ngay thôi.”

“Được thôi.” Đoạn Linh mỉm cười gật đầu.

Tạ Thanh Hạc cầm túi thơm rồi bế con chó, lần này nó chịu để hắn ôm.

Hóa ra là do trầm hương thật, Lâm Thính trả lại túi thơm cho Đoạn Linh, trêu chọc Kim An Tại: “Ngươi cũng mua ít trầm hương về mà ướp đi, như vậy Kim Kim sẽ không còn lạnh nhạt với ngươi nữa đâu.”

Kim An Tại thản nhiên đáp: “Một lạng trầm hương đổi một lạng vàng. Ta đâu có mua nổi.” Hắn chợt nghĩ ra điều gì, nheo mắt nhìn Lâm Thính: “Ta nhớ là trước khi ngươi cầm túi thơm của Đoạn đại nhân, con chó đã để ngươi bế rồi. Ngươi dính mùi trầm hương của hắn từ khi nào vậy?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 183


Lâm Thính có cảm giác mình quả là kẻ ngu xuẩn, tự dưng lại nâng đá đập vào chân , nàng giả vờ ngơ ngác: “Có lẽ là lúc ta dẫn hắn tham quan thư phòng thì dính phải thôi.”

Đoạn Linh nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm trầm.

Kim An Tại tiến lại gần Đoạn Linh rồi lại quay về chỗ con chó. Nó vẫn không chịu để hắn bế. Điều đó chứng tỏ mùi trầm hương chỉ khi đủ nồng mới có tác dụng, mùi quá nhạt thì không được.

“Ngươi... có chắc chắn là dính phải lúc dẫn Đoạn đại nhân tham quan thư phòng không?” Kim An Tại vẫn không chịu bỏ qua.

Lâm Thính vội thanh minh: “Ngươi lại gần hắn có một lát, ta dẫn hắn tham quan thì tốn nhiều thời gian hơn chứ.” Nàng thầm nghĩ, nhất định ngày mai phải bảo Đào Chu đi dò hỏi xem có loại thuốc nào chữa câm hay không.

Nhân lúc Kim An Tại im lặng, Lâm Thính dẫn Đoạn Linh ra khỏi hậu viện: “Ta đưa ngươi ra ngoài.”

Khi đi ngang qua thư phòng, nàng tiện tay rút một quyển sách đưa cho hắn. Nàng đã nói sẽ tặng một quyển, thì nhất định phải làm. “Ngươi không thích chọn sách, vậy ta sẽ tự chọn cho ngươi một quyển.”

Đoạn Linh cầm lấy sách, rồi liếc nhìn cây trâm bướm vàng lấp lánh trên búi tóc của Lâm Thính, giọng nói chứa đầy ẩn ý: “Ngươi thật có lòng.”

Lâm Thính chỉ tiễn hắn đến cửa thư phòng: “Đoạn đại nhân đi thong thả, ngày khác lại ghé chơi nhé.” Nàng thầm nghĩ, tốt nhất là đừng có ghé lại nữa.

“Hôm nay đã làm phiền ngươi nhiều rồi.” Đoạn Linh nhìn bầu trời đêm mờ ảo, nói: “Trời đã tối, chi bằng ta đưa ngươi về Lâm phủ? Dù sao cũng là ta làm chậm trễ giờ về của ngươi.”

Lâm Thính từ chối khéo: “Không cần đâu. Chúng ta không cùng đường. Ta tự về là được rồi.” Nàng vẫn chưa thể bình tâm sau chuyện ở Minh Nguyệt Lâu. Nếu ở riêng với hắn quá lâu, nàng sẽ lại nghĩ vẩn vơ mất thôi.

Hắn cũng không miễn cưỡng, rồi rời đi.

Đoạn Linh về đến Đoạn gia khi đã là giờ Tuất cuối. Hắn vẫn như thường lệ, vấn an cha mẹ xong liền đến thư phòng. Khu sân trước thư phòng rất yên tĩnh, vì không có gia nhân nào trực đêm.

Đoạn Linh đặt quyển sách Lâm Thính tặng lên bàn, dùng đá lửa thắp sáng nến. Hắn tháo túi thơm mà Tạ Thanh Hạc đã chạm vào khỏi thắt lưng, không chút do dự quẳng vào lửa.

Khi túi thơm đã cháy rụi, hắn mở cơ quan trên giá sách, lặng lẽ ngắm nhìn những chiếc vại nhỏ đựng tròng mắt bằng ngọc lưu ly, rồi lại đóng cơ quan lại.

Đoạn Linh ngồi xuống bàn, rút ra những hồ sơ và tài liệu điều tra về Tạ Thanh Hạc.

Đọc lướt qua một lượt, hắn chú ý đến một tờ giấy có ghi: Lâm gia tam phu nhân Lý thị từng có ý định hứa hôn Lâm Thính cho Tạ Thanh Hạc, nhưng chưa kịp gặp mặt thì Tạ gia đã bị sao.

Đầu ngón tay Đoạn Linh chậm rãi lướt qua cái tên "Lâm Thính" trên tờ giấy.

Lâm Thính che chở Tạ Thanh Hạc, phải chăng vì họ có mối quan hệ quen biết từ trước? Vậy tại sao trước kia ở phố Tây, khi hắn động thủ làm thương Tạ Thanh Hạc, nàng lại không có phản ứng gay gắt như vậy?

Hắn nghĩ, lúc đó là ở chốn đông người, dù cho nàng có quen biết Tạ Thanh Hạc, cũng không thể ngang nhiên ra mặt giúp hắn.

Còn bây giờ, Tạ Thanh Hạc đang ẩn mình, không ai nhòm ngó, nàng mới dám ra tay tương trợ.

Nhưng nàng không sợ một khi sự việc bị bại lộ, sẽ bị Tạ Thanh Hạc liên lụy hay sao? Nếu nàng cứ mải lo toan như vậy mà không sợ hãi, thì tình nghĩa của họ hẳn là rất sâu nặng.

Đoạn Linh mười mấy tuổi đã trở thành Cẩm Y Vệ, gặp gỡ vô số loại người. Hắn từng thấy những người tình thâm nghĩa trọng, cũng từng thấy những kẻ vong ân bội nghĩa. Người trước thì ít, người sau thì nhiều vô kể.

Nhưng hắn luôn thờ ơ trước những điều đó.

Chẳng hiểu vì sao, khi thấy Lâm Thính đối xử với người khác như vậy, hắn lại cảm thấy tò mò.

Đoạn Linh đặt lại hồ sơ vào chỗ cũ, quay người nhìn ra cửa sổ hướng về phía sân. Đêm đã khuya, mưa lất phất rơi, từng hạt tí tách tí tách làm ướt đẫm hoa cỏ trong vườn, khiến cành lá run rẩy, những cánh hoa rơi rụng xào xạc.

Nhìn mưa, hắn lại nghĩ đến Lâm Thính. Mọi chuyện xảy ra ở Minh Nguyệt Lâu ngày hôm nay cứ hiện rõ mồn một trong đầu hắn. Cái cảm giác bị cơn d*c v*ng giày vò, sau đó lại được nàng trấn an, từ k*ch th*ch tột độ đến c*c kh*** rồi từ từ bình ổn.

Cơn d*c v*ng lần này vì Lâm Thính mà đến, cũng vì Lâm Thính mà rời đi. Từ đầu đến cuối, nó đều do nàng điều khiển, do nàng làm chủ. Ở khoảnh khắc ấy, cơ thể hắn dường như không còn là của hắn nữa, mà thuộc về nàng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 184


Đoạn Linh cởi bỏ bao cổ tay, để lộ ra những vết sẹo chằng chịt, thô ráp.

Da hắn rất dễ để lại sẹo, nhưng chỉ cần có tiền, dùng thuốc thì những vết sẹo xấu xí này có thể mờ đi. Nhưng Đoạn Linh không dùng thuốc, hắn muốn giữ lại chúng, để nhớ về cảm giác thống khổ mà cơn d*c v*ng mang lại.

Hắn đã từng nhìn cơn d*c v*ng dâng lên, rồi dùng vết thương để trấn áp. Thậm chí, việc này còn mang lại một cảm giác sảng khoái khác lạ.

Nhưng từ khi gặp Lâm Thính, mọi thứ đã thay đổi. Hắn nhận ra nàng không chỉ có thể xoa dịu cơn d*c v*ng của hắn bằng những cách thông thường, mà còn có thể mang lại cho hắn một cảm giác sung sướng mãnh liệt hơn, một loại sung sướng len lỏi vào tận sâu trong tâm can.

Hắn đã tìm đủ mọi cách để kiểm soát cơn d*c v*ng, nhưng nó lại bị nàng gợi lên và bị nàng dập tắt. Hắn bị cơn d*c v*ng khống chế, và cơn d*c v*ng thì bị Lâm Thính khống chế.

Nói cách khác, nàng đang kiểm soát hắn.

Lúc ban đầu, khi ngửi thấy mùi khăn tay của Lâm Thính ở trạm dịch, Đoạn Linh đã cảm nhận được một điều gì đó bất thường—nàng có thể ảnh hưởng đến hắn. Sau đó, qua nụ hôn ở hồ nước, hắn hoàn toàn xác định nàng có thể kiểm soát cơn d*c v*ng của hắn.

Không phải là ảnh hưởng, mà là khống chế hoàn toàn.

Đoạn Linh không thích cái cảm giác mất kiểm soát này. Hắn đã từng nghĩ phải tìm cách giải quyết Lâm Thính, phải bằng mọi giá cắt đứt mối liên hệ giữa nàng và cơn d*c v*ng, để cơ thể hắn trở về với sự kiểm soát của hắn.

Nhưng hắn đã thất bại.

Ngay cả ngày hôm nay, hắn cũng đã thất bại.

Chỉ vì bị Lâm Thính nhìn chằm chằm vài lần vào vết sẹo, cơn d*c v*ng thường chỉ xuất hiện vào ban đêm hoặc sáng sớm đột nhiên lại dâng trào.

Khi Lâm Thính hoảng loạn đi tìm tú bà Minh Nguyệt Lâu để lấy thuốc giải, Đoạn Linh đã thử dùng vết thương để tạm thời kiềm chế, nhưng không thành công. Hắn tự mình thử giải quyết cũng không thành công.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Thính đã giải quyết. Nàng đã giải quyết nó một cách dễ dàng.

Bàn tay nàng thật ấm áp, khiến hắn chìm đắm, khiến cơ thể hắn sinh ra cảm giác thích thú. Ở khoảnh khắc ấy, hắn đã quên hết mọi thứ, trước mắt hắn chỉ có nàng.

Đoạn Linh cuối cùng cũng đã không thể giải quyết Lâm Thính, cũng không thể cắt đứt mối liên hệ giữa nàng và cơn d*c v*ng.

Sau khi Lâm Thính và Đoạn Linh rời đi, Kim An Tại khóa chặt cửa lại, rất điệu nghệ tháo chiếc mặt nạ bị hỏng dây buộc trên mặt Tạ Thanh Hạc ra, tùy ý ném sang một bên.

Tạ Thanh Hạc vẫn còn kinh hãi sau màn thử thách của Đoạn Linh, nét mặt đầy vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, đều tại ta không buộc chặt dây mặt nạ, suýt chút nữa thì... gây phiền phức cho các ngươi rồi.”

Kim An Tại không nói một lời.

Hắn đi đến vị trí ban nãy Tạ Thanh Hạc đã đứng, xem xét kỹ lưỡng vài lần. Dưới một cây cột gỗ phía sau, hắn tìm thấy một cây kim châm mảnh mai cắm sâu vào. Hắn dùng khăn bọc lại rồi rút ra.

Cây kim châm toát ra hàn khí lạnh lẽo dưới ánh nến mờ ảo. Tạ Thanh Hạc kinh hãi: “Sao ở đây lại có một cây kim?”

Cây kim này rất nhỏ, mảnh đến mức khó có thể nhìn thấy. Kim An Tại nhìn một lát rồi nói: “Dây buộc mặt nạ của ngươi bị lỏng không phải ngẫu nhiên, mà là vì cây kim này. Nó đã xuyên qua nút thắt ban đầu của ngươi, làm lỏng dây buộc rồi đâm vào cây cột phía sau ngươi.”

Tạ Thanh Hạc bừng tỉnh: “Là Đoạn Linh làm? Hắn muốn nhìn mặt ta sao?”

Kim An Tại bỏ cây kim độc vào một cái hộp: “Không sai, là hắn đã ném kim. Lúc đó ta cũng thấy, nhưng tốc độ quá nhanh và chuẩn xác, ta lại đứng hơi xa ngươi, không kịp ngăn cản.”

Vậy ra là thế. Thảo nào dây buộc mặt nạ của hắn bỗng nhiên lỏng ra. Tạ Thanh Hạc có chút ngỡ ngàng: “Ngươi cũng đã cố hết sức rồi. Chỉ là Đoạn Linh quá nhạy bén.”

Kim An Tại không phản đối: “Hắn đích xác rất nhạy bén, hơn nữa võ công cũng không kém gì ta.”

Hôm nay vẫn là một ngày nguy hiểm.

Nếu bọn họ xé rách mặt nhau, Kim An Tại cũng không thể đảm bảo có thể toàn thân mà rút lui, bởi vì hắn chỉ biết Đoạn Linh võ công cao, chứ chưa từng thực sự giao thủ với người này.

Kim An Tại nhìn cái hộp đựng độc châm một lần nữa: “Cây kim này còn có độc, chỉ cần nhập thể là chết. Nhưng hôm nay Đoạn Linh dường như chỉ muốn dùng nó để làm rớt mặt nạ của ngươi, chứ không hề có ý định giết ngươi. Nếu không, cây kim đã đâm vào cơ thể ngươi rồi.”

Tạ Thanh Hạc đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lẩm bẩm: “Hắn vẫn hoài nghi thân phận của ta.”

Kim An Tại bình tĩnh nói: “Hắn mới ngoài hai mươi tuổi mà đã ngồi được vào vị trí Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ, ngươi nghĩ là nhờ may mắn hay thực lực? Không có thực lực, rất khó để đứng vững ở Bắc Trấn Phủ Ty. Việc hắn hoài nghi ngươi là điều hết sức bình thường.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 185


Kim An Tại cẩn thận đặt chiếc hộp xuống.

Tạ Thanh Hạc không hiểu: “Đoạn Linh đã nghi ngờ thân phận của ta, vì sao không khăng khăng xem mặt ta, hay là trực tiếp bắt ta về?”

Việc bắt người trực tiếp vốn là chuyện Cẩm Y Vệ thường làm. Bọn họ thậm chí có thể "tiền trảm hậu tấu", ngoại trừ Hoàng thượng ra thì chẳng sợ ai cả. Chỉ trong chốc lát, Tạ Thanh Hạc đã nghĩ đến Lâm Thính: “Chẳng lẽ là vì Lâm thất cô nương?”

Kim An Tại trầm ngâm: “Có lẽ là, cũng có lẽ không phải. Hắn cũng có thể muốn lợi dụng ngươi để dẫn dụ Tạ gia quân – những người đã từng liên lạc với ngươi.”

Hắn mặt không biểu cảm nói: “Giết ngươi bây giờ, hay là thông qua ngươi để nhổ cỏ tận gốc Tạ gia quân bất mãn với triều đình, cái nào tốt hơn?”

Tạ Thanh Hạc lộ vẻ bi thương. “Ta không hề có ý mưu phản, Tạ gia cũng không, Tạ gia quân lại càng không. Bọn họ... chỉ là muốn cứu ta ra khỏi thành thôi.”

Kim An Tại vuốt nhẹ thanh kiếm bên hông, ngữ khí lạnh lùng: “Nếu ngươi là đương kim bệ hạ, ngươi sẽ bao dung một đội quân chỉ trung thành với Tạ gia sao?”

Tạ Thanh Hạc cứng họng, không nói nên lời.

Kim An Tại lại hỏi: “Tạ ngũ công tử, ngươi có biết vì sao từ xưa đến nay đế vương đều vô tình?”

Tạ Thanh Hạc vẫn không thể trả lời. Hắn được Tạ gia che chở quá chu đáo, những âm mưu xảo trá, đấu đá chốn thế gian này đều quá xa lạ với hắn. Từ nhỏ đến lớn, những gì vây quanh hắn đều là thiện ý.

Thấy hắn không đáp được, Kim An Tại tiếp lời: “Bởi vì một đế vương hữu tình sẽ không thể sống sót. Hữu tình, khi gặp chuyện sẽ do dự, không quyết đoán. Đây không phải là chuyện tốt đối với một đế vương.”

Giống như phụ hoàng của hắn.

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Tạ Thanh Hạc bỗng hỏi: “Ngươi biết rõ kinh thành đối với ngươi rất nguy hiểm, vì sao đến giờ vẫn còn ở lại đây?”

Ánh mắt Kim An Tại ngưng lại, nắm chặt trường kiếm, ngữ khí lạnh lẽo: “Ta muốn giết một người.”

Một năm trước, hắn đã từng thử giết người đó, nhưng thất bại, còn bị trọng thương. Hắn đã trốn trong bãi tha ma suýt chết, rồi được Lâm Thính cứu.

Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Hạc nghe hắn nhắc đến chuyện này: “Ngươi muốn giết ai? Với thân thủ của ngươi, chỉ cần không phải giết đương kim hoàng đế, giết những người khác hẳn là dư sức, sao lại không thành công?”

Ánh mắt Kim An Tại tràn ngập hàn ý, lạnh nhạt nói: “Đương kim thái tử. Ta muốn hắn phải chết.”

Tạ Thanh Hạc đột nhiên ngước nhìn hắn: “Bên cạnh thái tử có ám vệ đi theo, mỗi người võ công cao cường. Ngươi sao có thể giết được hắn, đây không phải là tự dâng mạng sao?” Không muốn dấy binh mưu phản, lại muốn giết thái tử, sao có thể sống sót được?

Kim An Tại không hề nao núng: “Cho dù là mất mạng, ta cũng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.”

Tạ Thanh Hạc khó hiểu: “Ngươi đây là muốn báo thù diệt quốc? Nhưng nếu muốn báo thù diệt quốc, ngươi nên giết đương kim bệ hạ chứ?”

“Không phải báo thù diệt quốc. Đại Hạ vốn đã hết vận số, đến bước đường cùng rồi. Không phải hoàng đế Đại Yến thì cũng sẽ có người khác thay thế Đại Hạ thôi. Ta muốn giết thái tử, là vì hắn nợ ta một mạng người.”

Nói xong, Kim An Tại quay người bước lên lầu hai.

Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm tắt nến trong thư phòng, bốn phía chìm vào bóng tối.

***

Lâm Thính vừa về đến Lâm phủ không lâu, nàng tắm gội xong ngồi trên chiếc sập La Hán, nhìn Đào Chu lấy gậy đánh lửa thắp lại vài cây nến đã bị gió thổi tắt.

Đào Chu thắp xong nến, đi khép bớt cửa sổ lại: “Thất cô nương sao về muộn vậy?” Chỉ chậm một chút nữa thôi là sẽ gặp trận mưa này, e rằng sẽ bị ướt sũng.

Cửa sổ được khép bớt, tiếng mưa rơi cũng nhỏ đi nhiều. Lâm Thính lười biếng nằm xuống, đầu hướng ra ngoài nhìn lên mái nhà: “Phải xử lý chuyện tương đối khó khăn.” Đoạn Linh là người rất khó đối phó.

Mái tóc dài của nàng sau khi gội rũ xuống bên cạnh chiếc sập La Hán, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống vài giọt nước.

Đào Chu lấy trong tủ ra một tấm vải đay, ngồi xuống cạnh sập để lau tóc giúp nàng: “Thất cô nương đã xử lý ổn thỏa chưa?”

Lâm Thính do dự: “Coi như là ổn đi.”

“Vậy là tốt rồi. Phu nhân đã sai người đến hỏi thăm, nô tỳ nói rằng sau khi gặp công chúa, ngài sẽ đến tiệm vải để làm việc, nên sai nô tỳ về phủ báo bình an trước.” Đào Chu nói như đang “khớp lời cung” với nàng.

Lâm Thính hơi thất thần, không đáp lại.

Đào Chu tưởng nàng đã ngủ rồi, nhưng nhìn kỹ lại, nàng vẫn mở to mắt, chỉ là đang ngẩn ngơ nhìn lên mái nhà. “Tiểu thư, sao trông tiểu thư cứ như người mất hồn vậy?”

Lâm Thính lập tức tỉnh hồn: “Chẳng qua là hôm nay ta quá mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm thôi.”

Thế là Đào Chu lau tóc cho Lâm Thính nhanh hơn để nàng có thể đi ngủ sớm: “Tiểu thư chờ chút, rất nhanh thôi.” Tóc ướt mà đi ngủ thì không tốt cho cơ thể.

Nàng đưa tay cản Đào Chu lại: “Không cần gấp vậy đâu, cứ từ từ thôi, ta nằm thế này rất thoải mái.”

Đào Chu nhìn bàn tay Lâm Thính đưa tới, năm ngón tay nàng đỏ hồng, lòng bàn tay mềm mại cũng vậy, có một màu đỏ bất thường: “Tiểu thư, tay tiểu thư sao thế?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 186


Lâm Thính cứng đờ. Sao lại có người hỏi vấn đề này nữa? Lẽ nào bàn tay nàng thật sự rất đỏ? Tại sao ai cũng để ý đến?

Lâm Thính dựa vào ánh nến nhìn kỹ, quả nhiên là rất rõ ràng. Da nàng vốn trắng, lòng bàn tay tuy hồng hào khỏe mạnh, nhưng đỏ như thế này thì không nhiều, trước kia nếu không bị nóng thì cũng là bị lạnh.

Nàng cố tình không nhớ lại chuyện ở Minh Nguyệt Lâu, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, chỉ là nắm một thứ gì đó quá lâu thôi.” Đào Chu đơn thuần, chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện kia.

Đào Chu xót xa: “Có đau không?”

Lâm Thính vùi đầu vào gối mềm, không để Đào Chu thấy được vẻ mặt kỳ lạ của mình: “Không đau.” Không đau thì là thật, nhưng tê thì cũng là thật.

Đào Chu tiếp tục lau tóc giúp nàng: “Chuyện gấp mà tiểu thư nói là nắm cái thứ này sao?”

“Đừng nói chuyện đó nữa, dù sao chuyện cũng qua rồi.” Biểu cảm của Lâm Thính càng thêm kỳ quái, không muốn trả lời thêm vấn đề này.

Đào Chu không nhìn thấy biểu cảm của nàng: “Tiểu thư, hôm nay tiểu thư và Đoạn đại nhân nói gì trong nhã gian Minh Nguyệt Lâu vậy? Nô tỳ thấy hai người nói chuyện lâu lắm. Hắn có phải là nổi giận vì tiểu thư đi tìm tiểu quan không?”

Mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ bị gió táp kêu lộp bộp. Lâm Thính ngẩng đầu lên.

“Ta chỉ muốn tìm hắn để kéo dài chút thời gian, tiện thể nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục công chúa, tìm cách rời khỏi Minh Nguyệt Lâu… Mà khoan đã, sao ngươi lại nghĩ hắn sẽ giận vì ta tìm tiểu quan?”

Đoạn Linh làm sao có thể giận vì nàng tìm tiểu quan? Bọn họ đâu có phải loại quan hệ đó. Chẳng lẽ hắn lo lắng nàng sẽ “dạy hư” Đoạn Hinh Ninh? Nhưng cho dù là vậy, cũng nên là chán ghét, chứ không phải tức giận.

Lâm Thính nghiêm túc cân nhắc đến việc dẫn Đào Chu đi xem đại phu, xem đầu, Đào Chu vậy mà lại nói Đoạn Linh sẽ vì chuyện này mà tức giận.

Đào Chu đáp lại như chuyện hiển nhiên: “Đoạn đại nhân không phải thích tiểu thư sao? Hắn đã thích tiểu thư, chắc chắn sẽ ghen, sẽ giận khi tiểu thư đi tìm tiểu quan. Tiểu thư có thể nhân cơ hội đó làm nhục, rồi bỏ rơi hắn.”

“Đào Chu, sao ngươi lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?” Lâm Thính ngồi dậy, đưa tay sờ trán Đào Chu để xem có sốt không, “Rõ ràng không bệnh, sao lại nói những lời hồ đồ thế này.”

Nàng buồn cười nói: “Đoạn Linh mà thích ta sao? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây!”

Đào Chu ủy khuất bĩu môi: “Nô tỳ không nói hồ đồ, nô tỳ chỉ là cảm thấy tiểu thư đã làm nhiều chuyện vì Đoạn đại nhân như vậy, hắn nhất định động lòng rồi.” Sau đó, thất cô nương có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch trả thù.

Lâm Thính cong tay gõ nhẹ trán nàng: “Ngươi nghĩ hay lắm, nhưng lần sau đừng nghĩ nữa.”

“Là nô tỳ đoán bừa, nô tỳ sai rồi.” Đào Chu bĩu môi. Đến giờ phút này, thất cô nương vẫn muốn giấu diếm kế hoạch trả thù Đoạn đại nhân với nàng. Thôi, cứ giả vờ không biết vậy.

Đào Chu lau khô tóc cho Lâm Thính, gấp gọn tấm vải đay: “Ngày kia là sinh nhật Phùng phu nhân. Đoạn gia tối nay đã sai người gửi thiệp mời, muốn mời tiểu thư đến. Tiểu thư sẽ đi, hay là như lần trước, từ chối và chỉ gửi lễ vật đi thôi?”

Nàng suy nghĩ hồi lâu: “Đi thôi.”

Lần này không phải là yến tiệc ngắm hoa gì cả, mà là sinh nhật Phùng phu nhân. Nàng là vãn bối, nên đi thì vẫn phải đi. Dù sao Phùng phu nhân không chỉ là mẫu thân của Đoạn Linh, mà còn là mẫu thân của Đoạn Hinh Ninh.

Lâm Thính rời khỏi sập La Hán, leo lên giường, kéo chăn che đến bụng: “Đã khuya rồi, ngươi cũng về nghỉ đi, không cần gác đêm đâu.”

“Vâng.” Đào Chu không làm phiền nàng nghỉ ngơi, buông rèm trướng rồi lui ra khỏi phòng trong.

Một lúc lâu sau, bên trong rướng trướng truyền ra tiếng sột soạt. Lâm Thính trằn trọc không ngủ được, nhắm mắt lại luôn cảm giác có gì đó ở trong lòng bàn tay, không thể dứt ra.

Điều khiến Lâm Thính khó quên nhất chính là phản ứng của Đoạn Linh trong nhã gian Minh Nguyệt Lâu. Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt như tranh vẽ đỏ bừng. Đến cuối cùng, hắn khó có thể tự chủ mà hôn nàng, môi răng quấn quýt, triền miên câu hồn, hơi thở dồn dập.

Sau khi kết thúc, Đoạn Linh vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở ẩm ướt phả tới.

Trước khi xuyên không, Lâm Thính không phải là một cô gái ngây thơ, nàng đã đọc rất nhiều truyện và xem không ít phim cấm trẻ em. Nhưng trực tiếp động chạm với một nam tử… vẫn là lần đầu tiên, khiến nàng có chút hoảng hốt.

Khi đêm khuya tĩnh mịch, Lâm Thính càng hoảng loạn. Nàng có cảm giác mình vẫn đang ở Minh Nguyệt Lâu, còn Đoạn Linh sau khi hôn xong vùi đầu vào cổ nàng th* d*c, hai tay siết chặt lấy eo nàng.

"Không được, không được, không thể nghĩ nữa, kỳ quái quá!" Nàng vỗ vỗ đầu mình.

Hàng ngày, Lâm Thính đã quen nhìn Đoạn Linh trong bộ y phục chỉnh tề. Chốc lát không thể thích nghi được với dáng vẻ đầu tóc rối bời, tr*n tr** và đầy vẻ nh*c d*c của hắn. Quá diễm lệ, mang lại cảm giác chấn động cực mạnh.

Đoạn Linh lúc đó giống như một vũng nước phản chiếu ánh mặt trời. Nhìn từ xa thì rực rỡ tuyệt đẹp, nhưng khi ngươi đến gần, hắn sẽ kéo ngươi vào. Lúc ấy, nước từ bốn phương tám hướng ập tới, quấn chặt lấy tay chân ngươi, rồi dìm chết ngươi, nuốt chửng cả thi cốt.

Quả nhiên, những người hoặc vật có độc thường có vẻ ngoài xinh đẹp, dùng để mê hoặc lòng người.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 187


Lâm Thính đạp chăn ra, ngồi dậy khỏi giường, đến bên bàn đọc sách. Dù sao cũng không ngủ được, đọc thoại bản có thể giúp nàng phân tâm.

Đọc đến nửa đêm, Lâm Thính buồn ngủ đến mức mí mắt cũng không mở ra được. Nàng định vứt thoại bản lên giường, nhưng ánh mắt liếc qua bàn trang điểm, thấy một chiếc kim bộ diêu nàng tháo ra vứt đó đang nằm yên lặng trên bàn.

Lâm Thính đi tới, cầm lấy chiếc kim bộ diêu hơi lạnh, những tua vàng rủ xuống đầu ngón tay.

Nàng lắc lắc chiếc bộ diêu, lắng nghe tiếng tua chạm vào vàng, tâm hồn lại bị h*m m**n kiếm tiền thôi thúc. Phải kiếm nhiều tiền để mua vàng! Vàng đẹp quá, còn đẹp hơn cả Đoạn Linh!

Nghĩ đến vàng, Lâm Thính ngay lập tức vứt chuyện ở Minh Nguyệt Lâu ra khỏi đầu. Nàng lôi chiếc rương nhỏ giấu dưới gầm giường ra, bắt đầu đếm bạc.

Sau đó, nàng ôm chiếc rương đầy tiền bạc, ngủ một giấc thật ngon, không còn mất ngủ nữa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày sinh nhật Phùng phu nhân. Lâm Thính trang điểm sơ, mang theo Đào Chu đến Đoạn gia. Nàng đến gặp Phùng phu nhân trước, dâng lễ vật, rồi mới đi tìm Đoạn Hinh Ninh.

Phùng phu nhân muốn giữ Lâm Thính lại nói chuyện một lát, nhưng hôm nay khách khứa quá đông, có vài chuyện không tiện nói ra. Bà đành để nàng đi tìm Đoạn Hinh Ninh, dù sao thì nói chuyện sau cũng chưa muộn.

Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính đến thì không bất ngờ. Nàng đã nghe mẫu thân nói hôm nay sẽ mời Lâm Thính đến.

“Ta cảm thấy mẫu thân ta coi ngươi như con gái thứ hai của bà ấy vậy. Vài ngày trước, ta định viết thiệp mời ngươi đến, nhưng mẫu thân ta nói đã sai người gửi thiệp cho ngươi rồi, còn nhanh hơn cả ta.” Đoạn Hinh Ninh cười, lên tiếng chê trách.

Lâm Thính thầm nghĩ, đó là vì mẫu thân ngươi hiểu lầm ta và nhị ca ngươi “lưỡng tình tương duyệt”. Nàng giấu đi sự ngượng ngùng: “Vì ta là bạn thân của ngươi, nên Phùng phu nhân mới coi trọng ta như vậy.”

Đoạn Hinh Ninh ôm lấy nàng: “Không đâu, là vì ngươi quá tốt, mẫu thân ta cũng quý mến ngươi.”

Lâm Thính cầm một miếng bánh ngọt mềm ăn: “Ta vừa thấy Hạ thế tử ở cổng lớn, hôm nay hắn cũng đến chúc thọ Phùng phu nhân sao?”

Nhắc đến Hạ Tử Mặc, Đoạn Hinh Ninh lại e thẹn, diễn tả từ “tình đậu sơ khai” một cách vô cùng sinh động: “Ừ. Các thế gia đại tộc ở kinh thành đều sẽ phái người đến chúc thọ mẫu thân ta.”

Nói các thế gia đại tộc phái người đến chúc thọ Phùng phu nhân thì đúng, nhưng Thế An Hầu phủ có thể phái người khác đến, không nhất thiết phải là thế tử tự mình đến. Nhưng hắn vẫn đích thân đến.

Lâm Thính trong lòng biết rõ, trêu chọc nói: “Vậy ngươi trốn ở đây, không ra gặp hắn sao?”

Đoạn Hinh Ninh nắm tay nàng, ngượng ngùng nói: “Nhạc Duẫn, thật ra ta… ta bây giờ không biết nên đối mặt với Hạ thế tử thế nào.”

Lâm Thính nhướng mày: “Vì sao?”

Đoạn Hinh Ninh vẫy tay đuổi hết nô bộc đi, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… đã từng thân mật với nam tử bao giờ chưa?”

“…” Vừa mới thân mật với Đoạn Linh hai ngày trước, Lâm Thính bị miếng bánh làm nghẹn, suýt thăng thiên tại chỗ. “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Chẳng lẽ trên người nàng còn dấu vết của việc thân mật với nam tử sao?

Thấy Lâm Thính nghẹn, Đoạn Hinh Ninh rót cho nàng một tách trà, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Ta thân mật với Hạ thế tử, cảm thấy rất kỳ quái, nên mới muốn hỏi ngươi. Là a hồ đồ rồi, ngươi đâu có người trong lòng, làm sao đã từng thân mật với nam tử…”

“Ngươi... ngươi cùng Hạ thế tử đã thân cận với nhau rồi sao? Hai người đã làm gì?”

Lâm Thính nắm lấy trọng điểm, gương mặt nàng hiện lên sự tò mò, gần như là buột miệng hỏi.

Đoạn Hinh Ninh nghe vậy, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào nàng, vành tai đỏ bừng như gấc chín. Nàng lí nhí đáp: “Ngươi chớ có hỏi nữa, Hạ thế tử đã nói sau này sẽ đến Đoạn gia cầu hôn.”

Lâm Thính đại khái đã đoán được bọn họ đã làm gì, nàng im lặng hồi lâu, nhân tiện uống vài ngụm trà cho đỡ bối rối. Nàng biết trong nguyên tác, hai người họ sẽ sớm có một bước tiến mới trong mối quan hệ, nhưng khi nghe chính Đoạn Hinh Ninh kể lại, nàng vẫn cảm thấy có chút gì đó không chân thật.

“Từ bao giờ?”

“Mới mấy hôm trước thôi.”

Đoạn Hinh Ninh không dám kể quá chi tiết, dù sao tính cách nàng vẫn luôn e thẹn, dễ xấu hổ. Lâm Thính còn chưa kịp nói thêm gì thì ngoài cửa đã có người gõ, gọi hai nàng ra ngoài dùng bữa.

Yến tiệc mừng thọ của Phùng phu nhân náo nhiệt vô cùng, khách khứa tề tựu đông vui, lọt vào tầm mắt đều là những thân ảnh mặc y phục lộng lẫy. Ai nấy đều mang nụ cười tươi tắn, nói lời chúc mừng với Phùng phu nhân, không khó để thấy được Đoạn gia được trọng vọng đến mức nào tại kinh thành này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 188


Trong Đoạn phủ, đèn lồng được giăng kín, khúc nhạc lễ hội vang lên không dứt, tiếng chén đĩa va chạm cùng tiếng cười nói xôn xao hòa vào nhau, lại khiến Lâm Thính thấy có chút đột ngột. Nàng có cảm giác, một phần trong số những nụ cười kia đều là giả tạo.

Đoạn gia là một cây đại thụ trong gió lớn, lại có thêm một người con trai làm Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, nên chuyện bị người khác kiêng kỵ hay ganh ghét là điều khó tránh khỏi. Lâm Thính chỉ liếc mắt nhìn vài lần rồi không quan tâm nữa, theo hành lang dài đi đến khu vực của các nữ khách, không ngờ vừa mới định ngồi xuống thì đã bị Phùng phu nhân gọi lại.

Phùng phu nhân muốn nàng ngồi cùng bàn với mình.

Hôm nay là ngày sinh của Phùng phu nhân, theo lễ nghi, những người có thể ngồi cùng bàn phải là người thân thích trong nhà. Lâm Thính chỉ là một người ngoài, ngồi vào đó thật sự không phù hợp.

Nhưng Phùng phu nhân không muốn nàng phải khó xử, còn rất chu đáo gọi thêm mấy vị tiểu thư có quan hệ họ hàng với Đoạn gia và cả Hạ thế tử cùng ngồi lại. Không biết là vô tình hay cố ý, Lâm Thính lại được Phùng phu nhân sắp xếp ngồi xuống ngay cạnh Đoạn Linh.

Đoạn Linh ngồi bên tay trái nàng, Đoạn Hinh Ninh ngồi bên tay phải, Lâm Thính bỗng thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.

“Lâm Thất cô nương.” Hắn gọi nàng.

Lâm Thính lúc này mới quay đầu nhìn Đoạn Linh, nàng phát hiện hai người ngồi gần nhau hơn nàng tưởng. Chỉ cần hơi quay người, vai nàng sẽ chạm vào vai hắn, và nếu lơ đễnh một chút, sườn eo và cánh tay của nàng cũng sẽ va phải hắn.

“Đoạn đại nhân.”

Sau một ngày không gặp, khi tái kiến Đoạn Linh, nàng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ không sao vứt bỏ được.

Đoạn Linh cụp mắt nhìn xuống bàn tay nàng. Tay áo rộng rãi của nàng hơi vén lên, lộ ra cổ tay trắng nõn đang đeo một chiếc vòng ngọc. Cổ tay nàng trông thật đẹp.

Thật ra, hắn đã nhìn thấy chiếc vòng ngọc này từ trước đó.

“Chiếc vòng ngọc này…”

“Phùng phu nhân đã tặng ta.”

Đoạn Linh chuyển ánh mắt lên gương mặt nàng. Ánh mắt hắn tựa hồ ẩn chứa một cảm xúc khác thường, nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy gì.

“Ngươi có biết chiếc vòng này có ý nghĩa gì không?”

Lâm Thính giơ tay lên nhìn chiếc vòng ngọc, hoang mang nói: “Có ý nghĩa gì sao? Phùng phu nhân nói Đoạn Hinh Ninh cũng có một chiếc giống như vậy, tặng cho bọn ta làm vòng đôi, ta mới nhận lấy.”

Hắn nói: “Chiếc vòng ngọc này…”

Đúng lúc này, hệ thống lại xuất hiện, Lâm Thính không thể nghe trọn vẹn lời của Đoạn Linh.

【 Kích hoạt nhiệm vụ ác độc nữ phụ, xin ký chủ vào ngày sinh nhật Đoạn Linh năm nay, công khai nói trước mặt mọi người rằng: “Ta muốn cùng ngươi thành hôn.” Bởi vì sinh nhật Đoạn Linh là cuối tháng này, thời hạn cũng là cuối tháng này. 】

【 Nhiệm vụ thất bại sẽ bị xóa sổ; đây là nhiệm vụ ác độc nữ phụ thứ sáu, nếu hoàn thành sẽ nhận được sáu điểm tích lũy. Theo thống kê, ký chủ hiện đang có mười lăm điểm tích lũy, cách mục tiêu “Mở khóa gói quà lớn” còn thiếu mười điểm nữa. 】

Lâm Thính nghe xong thì ngây người.

Vào ngày sinh nhật Đoạn Linh, trước mặt mọi người, nói “Ta muốn cùng ngươi thành hôn”? Bắt nàng phải cầu hôn hắn? Lại còn công khai trước mặt bao người?

Mặc dù Lâm Thính nhớ trong nguyên tác, nàng từng công khai nói lời này sau khi cưỡng hôn Đoạn Linh, nhưng vì nguyên tác chỉ viết sơ lược, nói rằng hắn cũng ngay lập tức từ chối, nên nàng không để tâm lắm, cứ nghĩ sẽ có những tình tiết khác.

Nhưng nàng không ngờ, chuyện đó lại xảy ra!

Nguyên tác có biết bao nhiêu tình tiết của nữ phụ, vì sao lại cố tình chọn “công khai cầu hôn”?

Lâm Thính cảm thấy nhiệm vụ này đang thách thức độ mặt dày của nàng, bởi vì “công khai cầu hôn” chắc chắn sẽ dẫn đến hậu quả là bị Đoạn Linh công khai từ chối. Đương nhiên, nàng cũng không mong hắn đồng ý, nhưng sau chuyện này, những hiểu lầm giữa hai người sẽ càng chồng chất.

Quan trọng nhất là, Đoạn Hinh Ninh cũng sẽ biết chuyện này, đến lúc đó nàng phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói: “Thật ra ta đã thích nhị ca của ngươi từ lâu”?

Lâm Thính có thể không để ý đến ý kiến của người khác, nhưng lại rất quan tâm đến suy nghĩ của người thân và bằng hữu.

Thế nhưng, nhiệm vụ này cũng không phải không có chỗ tốt. Chỗ tốt duy nhất là nương của nàng, Lý thị, và Phùng phu nhân sẽ nhận ra Đoạn Linh không hề thích nàng, sau này sẽ không còn ý định tác hợp hay định ra hôn ước nữa.

Tuy vậy, Lâm Thính vẫn cảm thấy đau đầu.

Nàng cảm thấy mình không thể nào nói ra được câu “Ta muốn cùng ngươi thành hôn” với Đoạn Linh.

Lâm Thính ngước mắt nhìn Đoạn Linh, chỉ thấy môi mỏng của hắn khẽ hé, rồi lại khép lại. Đầu óc nàng bị giọng nói của hệ thống chiếm lấy, không nghe rõ hắn đang nói gì.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 189


Một lúc sau, Lâm Thính mới nghe rõ giọng nói của Đoạn Linh, trầm thấp mà dịu dàng, lọt vào tai nghe thật dễ chịu. Giống như một dòng điện rất nhỏ, từ tai len lỏi vào cơ thể nàng, thấm vào từng ngóc ngách không tiếng động: “Lâm Thất cô nương đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”

Đang suy nghĩ chuyện sẽ “công khai cầu hôn” ngươi, nàng thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đột nhiên ta nhớ ra một vài chuyện… Ngươi vừa nói gì? Ta nghe không rõ. Chiếc vòng ngọc này có ý nghĩa gì sao?”

Giọng điệu hắn nghe không ra cảm xúc: “Chiếc vòng này vốn là để tặng cho phu nhân tương lai của ta.”

Lâm Thính hít một hơi thật sâu, vội vàng giải thích: “Ta, ta không biết. Phùng phu nhân nói muốn tặng cho ta một món quà, rồi đưa chiếc vòng này, còn nói Lệnh Uẩn cũng có một chiếc y hệt, chứ không hề nói đây là chiếc vòng dành cho phu nhân tương lai của ngươi.”

Nàng thực sự cho rằng đây chỉ là “vòng đôi của bằng hữu thân thiết”, nếu không đã không nhận lấy. Sao có thể nghĩ đến chuyện Phùng phu nhân mới gặp nàng vài lần đã quyết định tặng nàng chiếc vòng lẽ ra nên dành cho con dâu tương lai của mình cơ chứ.

Quá tùy tiện! Lâm Thính kinh ngạc cảm thán.

Đoạn Linh lại liếc mắt nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng: “Lệnh Uẩn cũng có một chiếc, nhưng chiếc vòng ngươi đang đeo này, đích xác là dành cho phu nhân tương lai của ta.”

Lâm Thính cảm thấy mình đang bị đặt lên lửa nướng: “Ta nghĩ Phùng phu nhân đã hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta nên mới tặng nó cho ta.”

Hắn im lặng không nói gì.

Nàng nhìn quanh, sợ có người khác thấy, dứt khoát đưa tay xuống gầm bàn, định tháo chiếc vòng đang làm nàng nóng ran kia ra. “Hiện tại ta trả lại cho ngươi.”

Đoạn Linh vẫn không nói, tầm mắt hắn chỉ dừng lại ở dưới gầm bàn, quan sát nàng đang vội vàng tháo chiếc vòng.

Một lúc sau, chiếc vòng ngọc vẫn nằm yên trên cổ tay Lâm Thính. Nàng không thể nào tháo nó ra được. Chẳng lẽ là dạo này nàng ăn nhiều, béo lên rồi ??

“Đoạn đại nhân, không phải là ta không muốn trả, nhưng ta không tháo xuống được.”

Hắn chỉ nói: “Không vội.”

Lâm Thính lại thử thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn y như cũ. Thế là nàng thành thật nói: “Khi về ta sẽ tìm cách tháo nó ra. Ngươi yên tâm.”

Đoạn Linh nhìn chằm chằm vào cổ tay Lâm Thính đã đỏ lên vì gắng sức tháo chiếc vòng. Rốt cuộc nàng muốn tháo nó ra đến mức nào, không cần nói cũng tự biết. Hắn dời mắt đi, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng: “Tùy ngươi.”

Lâm Thính buông tay áo xuống, che đi chiếc vòng ngọc tạm thời không tháo được.

Chờ về đến Lâm gia, nàng có thể lấy một chút dầu hoặc kem bôi trơn rồi thử tháo nó ra. Còn hiện tại đang trong bữa tiệc, thật không tiện để rời đi tìm mấy thứ đó.

Đoạn Hinh Ninh ghé sát vào: “Nhạc Duẫn, ngươi và nhị ca ta nói chuyện gì vậy?” Vừa rồi nàng bận nói chuyện với một vị tiểu thư khác ngồi cạnh, nên không để ý hai người họ trò chuyện gì.

“Chỉ là nói vài ba câu chuyện phiếm thôi.”

Lâm Thính nhìn chiếc vòng ngọc trên tay Đoạn Hinh Ninh, đến giờ vẫn không hiểu Phùng phu nhân đã nghĩ gì. Nàng và Đoạn Linh trông có giống một đôi đang yêu nhau không? Điều gì đã cho Phùng phu nhân cái ảo giác đó?

Đoạn Hinh Ninh không truy hỏi nữa, nàng rót một chén trà hoa quả đưa cho Lâm Thính: “Thứ này ngon lắm, ngươi nếm thử xem.”

Ngồi đối diện là Hạ Tử Mặc, thường xuyên nhìn sang phía bên này, nhưng Đoạn Hinh Ninh lại không lần nào đối mặt với hắn. Nàng luôn bận rộn kéo các tiểu thư khác trò chuyện, hoặc là quay sang nói chuyện với Lâm Thính, để bản thân không một phút nào rảnh rỗi.

Nội tâm Đoạn Hinh Ninh đang vô cùng mâu thuẫn. Một mặt, nàng rất vui vì đã tiến thêm một bước với Hạ Tử Mặc, nhưng mặt khác, nàng lại không biết phải đối diện với hắn như thế nào.

Lâm Thính cũng nhận ra những cơn sóng ngầm giữa hai người họ, nhưng nàng không can thiệp. Mặc dù là bằng hữu thân thiết với Đoạn Hinh Ninh, nàng cũng không thể can thiệp quá sâu, nhất là những chuyện tình cảm.

Thế nhưng, Lâm Thính vẫn có một cảm giác như “cây cải trắng nhà mình bị con heo kia củng đi mất ”.

Nàng nhìn Hạ Tử Mặc nhiều hơn vài lần, bằng ánh mắt của người đang nhìn “con heo trộm củng cải trắng nhà mình”. Nhưng trong mắt người khác, ánh mắt đó lại mang một ý nghĩa khác.

Đoạn Linh nhấp một ngụm trà: “Ngươi có chuyện muốn nói với Hạ thế tử à?”

Lâm Thính mơ hồ “A” một tiếng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Không có, vì sao ngươi lại nghĩ ta có chuyện muốn nói với Hạ thế tử?”
Hắn dời ánh mắt, lơ đãng nhìn những vị khách đang kính trà Phùng phu nhân, giọng nói ấm áp ôn nhu: “Ta thấy ngươi đã nhìn Hạ thế tử hồi lâu, cứ tưởng ngươi có chuyện muốn nói với hắn.”
 
Back
Top