Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 300


Sau nhiều ngày, họ lại ngồi cùng bàn dùng bữa. Lâm Thính ngày nào cũng ăn ngon miệng, nhưng hôm nay đặc biệt ngon. Nàng ăn hai bát cháo, một bát mỳ sợi, năm cái bánh bao thịt, ba cái bánh nướng, mấy cái dầu chiên quẩy, cuối cùng còn ăn hết một đĩa táo xanh.

Đào Chu đứng một bên lặng lẽ quan sát, dù đã sớm biết tiểu thư nhà mình ăn rất nhiều, nhưng vẫn không khỏi cảm thán. Nàng nhìn sang Đoạn Linh đang ngồi cạnh Lâm Thính, thấy hắn thì lại bình tĩnh như không có chuyện gì, còn điềm nhiên hơn cả nàng, một nha hoàn đã ở bên Lâm Thính nhiều năm.

Đào Chu thầm nghĩ, xem ra Đoạn đại nhân yêu Thất cô nương đến mức có thể chấp nhận mọi thứ của nàng. Nhưng rồi nàng lại băn khoăn, không biết Thất cô nương sẽ làm gì tiếp theo? Liệu nàng có thật sự tìm nam tử khác để trả thù Đoạn đại nhân? Không mấy phu quân có thể chấp nhận thê tử làm vậy, cách này quả thực có thể trả thù được hắn.

Nhưng nếu Đoạn đại nhân vừa yêu vừa hận, liệu có vì giận dữ mà g**t ch*t Thất cô nương không? Đào Chu không khỏi đánh giá lại Đoạn Linh. Vị đại nhân này dịu dàng như vậy, cho dù bị Thất cô nương trả thù, tình yêu có hóa thành hận, hắn cũng sẽ không làm hại nàng.

“Đào Chu, giúp ta rót chén trà.” Lâm Thính ăn quá nhiều, muốn uống một ngụm trà cho đỡ ngấy. Thấy Đào Chu vẫn ngây người, nàng kéo kéo vạt áo của nàng ta. Đào Chu liền nhanh chóng rót trà.

Đoạn Linh cũng đã dùng xong bữa, hắn buông đũa ngọc xuống, dùng nước rửa tay, rồi lấy khăn lau sạch. Lâm Thính đang định hỏi buổi sáng hắn có định làm gì không. Nếu không bận, có thể cùng nàng ra ngoài phủ, Linh Lung Các hôm nay có buổi biểu diễn mới.

Nhưng chưa kịp mở miệng hỏi, một hạ nhân đã gõ cửa ngoài phòng, cúi đầu nói: “Nhị công tử, lão gia gọi ngài đến ạ.” Đoạn phụ là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Đoạn Linh hôm nay buổi sáng không đến Bắc Trấn Phủ Tư, giữa trưa phải vào cung, ông ta chắc chắn đã biết.

Đoạn Linh nghe xong lời hạ nhân, không mấy bận tâm đuổi hắn đi, rồi nhìn về phía Lâm Thính: “Nàng vừa định nói gì?” Hắn có sức quan sát mạnh, tự nhiên nhận ra nàng có chuyện muốn nói.

Nàng ăn no, lười biếng tựa vào sập La Hán, mềm nhũn như không có xương cốt: “Không có gì, chàng đi trước đi.”

Đoạn Linh rời đi.

Lâm Thính ở trong phòng đọc thoại bản, chờ Đoạn Linh trở về. Nhưng nàng không đợi được. Đoạn phụ đã nói chuyện với Đoạn Linh cả buổi sáng, sau đó hắn lại phải lên xe ngựa vào cung gặp hoàng đế.

Nàng không chờ nữa, đi tìm Đoạn Hinh Ninh. Gần đây Đoạn Hinh Ninh tâm trạng không tốt, cứ đóng cửa không ra ngoài, nàng thỉnh thoảng lại phải sang khuyên nhủ.

Hôm nay Đoạn Hinh Ninh lại không buồn vì Hạ Tử Mặc nữa. Mấy ngày trước, thấy nàng là nàng ta lại than vãn Hạ Tử Mặc thế này thế kia. Hôm nay, thấy nàng đến, lại kể về chuyện Phùng phu nhân cãi nhau với Đoạn phụ.

Lâm Thính trầm tư hỏi: “Vì sao thế?” Họ trông không giống những người hay cãi nhau.

Đoạn Hinh Ninh nghĩ đã lâu không đến thỉnh an mẫu thân, sợ bà lo lắng nên sáng nay đã đến thăm. Ai ngờ vừa tới gần sân của cha mẹ thì nghe thấy họ cãi vã, còn ném đồ đạc. Phùng phu nhân tính tình dịu dàng, Đoạn Hinh Ninh rất ít khi thấy hai người cãi nhau, càng đừng nói đến việc động thủ – dù là phụ thân nàng bị mẫu thân nàng ném đồ, nhưng việc họ cãi nhau và động thủ là thật.

Nàng lắc đầu nói: “Ta không rõ lắm. Ta chỉ nghe thấy họ nhắc đến nhị ca ta.”

Lâm Thính ngẩn người: “Nhị ca của ngươi?”

Đoạn Hinh Ninh mím môi: “Đúng vậy. Họ không chỉ nhắc đến nhị ca, mà còn nhắc đến đại ca. Nhưng khi ta vào, họ liền im bặt, như không muốn ta nghe thấy. Sau khi cãi vã, mẫu thân đến Phật đường niệm kinh, còn phụ thân đến thư phòng.”

Họ cãi nhau vì Đoạn Linh và vị huynh trưởng đã mất, Đoạn Lê, còn giấu Đoạn Hinh Ninh? Lâm Thính lại hỏi: “Ngươi chỉ nghe được tên của họ thôi sao, không nghe được gì khác à? Ngươi nghĩ lại xem.”

Đoạn Hinh Ninh cẩn thận hồi tưởng: “Mẫu thân hình như có nói một câu như thế này: ‘Nếu không phải ngươi, hắn sao lại chết?’. Ta chỉ nghe được đến đó thôi. Mẫu thân đang trách phụ thân vì năm xưa đã không chăm sóc tốt cho đại ca cũng làm Cẩm Y Vệ sao?”

Nàng là người Đoạn gia mà còn không rõ, Lâm Thính mới kết hôn với Đoạn Linh không lâu lại càng không rõ.

“Có lẽ vậy.”

Lâm Thính không vội kết luận, nhưng nàng muốn làm rõ nguyên nhân của cuộc cãi vã này.

Chính ngọ vừa đến, Đoạn Linh liền tiến cung. Hắn không đến đại điện nghị sự, mà là đến phòng luyện đan.

Rèm sa buông xuống trong phòng luyện đan che đi ánh mặt trời, khiến bên trong trở nên âm u. Nội thị đi trước, vén rèm sa cho Đoạn Linh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 301


Gia Đức Đế vẫn mặc y phục như một đạo sĩ. Ngài ngồi ngay ngắn, mặt hướng về phía nam. Vài sợi tóc lốm đốm bạc, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn hơn trước, những nếp nhăn đã xóa mờ vẻ tuấn tú ngày xưa, sắc mặt cũng không hề tốt.

Đoạn Linh bước vào, liếc nhìn ngài, rồi cúi đầu nhìn xuống đất: “Bệ hạ.”

Gia Đức Đế trước hết quan tâm đến chuyện triều chính: “Đã điều tra ra người nào trong triều thầm giúp đỡ phản tặc chưa?” Chuyện này là chuyện quan trọng nhất lúc này. Nghĩ đến trong triều có kẻ giúp phản tặc, Gia Đức Đế liền giận không thể át.

Hắn dường như chần chừ: “Thần...”

Nghe ra sự chần chừ trong lời nói của Đoạn Linh, Gia Đức Đế nhấc mí mắt lên, tay gõ vào một chiếc đỉnh luyện đan đang không dùng, lắng nghe âm thanh của nó: “Hả?”

Đoạn Linh cúi mắt, đứng cách đó vài bước, bình tĩnh nói: “Thần chưa điều tra ra người nào trong triều thầm giúp đỡ phản tặc. Nhưng thần đã điều tra ra có người trong kinh thành đã truyền tin cho phản tặc Tạ Thanh Hạc.”

Rèm sa lặng lẽ lay động, lướt qua mặt Gia Đức Đế. Ánh mắt ngài lạnh lẽo: “Là ai?”

Nội thị sợ hãi quỳ xuống.

Đoạn Linh giọng điệu không chút phập phồng: “Tin tức được một cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương đưa ra ngoài.”

Lời này vừa nói ra, Gia Đức Đế bỗng chốc đứng bật dậy, lảo đảo. Nội thị vội vàng tiến lên đỡ lấy, Đoạn Linh vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Gia Đức Đế vẻ mặt kỳ lạ: “Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu? Bằng chứng đâu?”

Đoạn Linh lấy ra bức mật thư mà Cẩm Y Vệ đã chặn được. Nội thị vội vàng đứng lên, nhận lấy rồi đưa cho Gia Đức Đế. Ngài rất ít khi cho thần tử lại gần, thường sẽ để nội thị nhận rồi dâng lên cho mình.

Gia Đức Đế đọc nhanh nội dung bức thư, sắc mặt càng lúc càng khó coi, siết chặt tờ giấy trong tay.

Đoạn Linh làm như không hề trong thấy.

Gia Đức Đế xé nát bức mật thư, rồi dùng lửa đốt thành tro tàn. Những nội thị canh giữ trong phòng luyện đan đều im lặng như ve sầu mùa đông, sợ rằng ngài sẽ trút cơn giận lên họ.

Sau khi bức thư cháy hết, Gia Đức Đế dường như đã già đi vài phần. Giọng ngài khàn khàn: “Chuyện này, không được nói cho bất kỳ ai.”

Đoạn Linh không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, đáp: “Thần tuân lệnh.”

Gia Đức Đế phất tay, nội thị liền như thường lệ mang chén và chủy thủ đến. Đoạn Linh vừa mới cầm lấy chủy thủ, thì có người xông thẳng vào. Vị nội thị từ bên ngoài chạy theo không ngừng kêu to “Hoàng hậu nương nương”. Ngay sau đó, Hoàng hậu xuất hiện trước mắt họ. Nàng đầu tiên nhìn Đoạn Linh, sau đó hướng về Gia Đức Đế, cúi người hành lễ: “Bệ hạ.”

Gia Đức Đế vội nâng Hoàng hậu dậy, sai nội thị mang ghế đến cho nàng ngồi: “Sao nàng lại đến đây? Nàng đang có bệnh trong người, không thể ra ngoài trúng gió.” Nói rồi ngài định trách phạt cung nhân chăm sóc nàng.

Hoàng hậu không ngồi xuống: “Là thiếp kiên quyết muốn đến gặp Bệ hạ, không liên quan đến người khác.”

“Nếu nàng muốn gặp trẫm, chỉ cần sai người đến báo một tiếng là được, hà tất phải tự mình đến? Vạn nhất bệnh tình vì thế mà tăng thêm thì phải làm sao?”

Nàng ho khan vài tiếng, không trả lời. Nàng lướt qua Gia Đức Đế, đi thẳng đến trước mặt Đoạn Linh, dò xét: “Đứa trẻ này chính là dược nhân sao?” Hắn mới hơn hai mươi tuổi, đối với nàng mà nói, chẳng phải vẫn là một đứa trẻ sao?

Đoạn Linh đứng thẳng, không hề nao núng.

Gia Đức Đế định kéo Hoàng hậu trở lại: “Hoàng hậu, nàng không cần nhúng tay vào chuyện này, trẫm...”

Hoàng hậu lại giật lấy chén sứ trong tay nội thị, đập mạnh xuống đất. Nàng chỉ vừa làm vài động tác đơn giản đã th* d*c, hổn hển: “Thế gian này căn bản không có thuốc trường sinh bất lão, vì sao ngài lại cố chấp như vậy? Đại Yến rơi vào cảnh này, cũng không thoát khỏi liên quan đến ngài.”

Những mảnh sứ văng ra, cứa vào tay Gia Đức Đế. Nội thị kinh hãi định ngăn Hoàng hậu lại, nhưng bị chặn lại: “Nàng nói trẫm vì sao lại cố chấp như vậy?”

Hoàng hậu nhắm mắt thật sâu, khi mở mắt ra, nàng tát mạnh vào mặt ngài một cái: “Thiếp đã hiểu, vì ngài quá ích kỷ. Ngày xưa, ngày xưa thiếp đã bị mù mới nhìn trúng ngài!”

Các nội thị đều quỳ rạp xuống đất. Lời của Hoàng hậu vừa rồi đã là đại nghịch bất đạo, không ngờ nàng còn dám tát Hoàng đế.

“Các ngươi hãy lui xuống trước đi.” Gia Đức Đế vẫn chưa giận dữ, ông ta còn giữ được lý trí, ra lệnh cho Đoạn Linh và nội thị lui ra, không muốn nói nhiều trước mặt họ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 302


Đoạn Linh cong môi cười một cách kín đáo mà không ai thấy. Hắn không nhanh không chậm rời đi, không về phủ, mà thẳng tiến đến Bắc Trấn Phủ Tư, nơi ngục tối để thẩm vấn phạm nhân.

Đầu tháng mười một, trời trở lạnh, lá cây trong kinh thành rơi xào xạc. Trong viện Đoạn phủ, cây cối cũng rụng lá không ít, chất thành đống trên mặt đất.

Hạ nhân thấy có lá liền cầm chổi ra quét dọn. Tiếng chổi tre xào xạc đánh thức Lâm Thính còn đang ngủ nướng. Nàng vươn vai, chân trần bước xuống giường. Tóc còn chưa búi, nàng đứng trước cửa sổ nhìn ra sân.

“Nô tỳ đánh thức tiểu thư sao?” Hạ nhân thấy Lâm Thính với vẻ mặt vừa tỉnh ngủ thì dừng tay. Giờ mặt trời đã lên cao, họ là hạ nhân chuyên quét dọn, cứ nghĩ nàng đã dậy từ lâu.

Lâm Thính ngáp một cái, đi đánh răng rửa mặt: “Không có, ngươi cứ tiếp tục đi.”

Hôm nay nàng định đến thư phòng một chuyến.

Kể từ lần từ biệt ở Linh Lung Các, Lâm Thính đã gần nửa tháng không gặp Kim An Tại. Trong khoảng thời gian này, nàng cũng có ghé qua thư phòng hai ba lần, nhưng hắn đều không có mặt. Lâm Thính nghiêm túc nghi ngờ tên Kim An Tại này hễ rảnh là lại canh giữ ngoài Đông Cung, tìm kiếm cơ hội ám sát Thái tử, nên mới không ở thư phòng thường xuyên. Nàng nghĩ vậy là bởi vì trước kia, chỉ cần nàng đến thư phòng là có thể nhìn thấy hắn.

Tuy nhiên, Kim An Tại vẫn còn nhớ đến con chó ở hậu viện thư phòng. Mỗi lần Lâm Thính đến, nàng đều thấy thức ăn của con chó rất tươi mới, chứng tỏ hắn vẫn tranh thủ thời gian về để chuẩn bị đồ ăn cho nó.

Trước khi đi thư phòng, nàng tính "tiện đường" ghé qua Bắc Trấn Phủ Tư, thăm Đoạn Linh.

Đúng vậy, chỉ là “tiện đường” thôi.

Hôm qua Lâm Thính đi thỉnh an Phùng phu nhân, nàng có nhắc đến việc Đoạn Linh bận rộn công vụ, trong lời nói lộ rõ vẻ lo lắng, sợ hắn ăn uống không ngon.

Nếu đã "tiện đường" đến Bắc Trấn Phủ Tư, liệu có nên mang chút gì đó cho hắn ăn không nhỉ?

Tự tay nàng nấu thì không thể nào, nướng thịt thì còn được, dù sao dùng thịt nướng kiểu gì cũng thơm, dù có dở cũng không đến nỗi nào. Nhưng nếu nấu cơm thì không được, dễ dàng trở thành Tạ Thanh Hạc thứ hai, cho ra đời toàn những món ăn "hắc ám".

Thôi, vẫn là nên bảo người trong phủ làm chút thức ăn, Đoạn Linh có khả năng không quen ăn đồ ăn bên ngoài. Lâm Thính phân phó hạ nhân đi làm, đẩy nhanh tốc độ rửa mặt. Nàng dùng bữa sáng xong thì chuẩn bị ra khỏi cửa.

Nàng còn chưa kịp ra khỏi cửa, Đoạn Linh đã trở về.

Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua mái tóc búi gọn của Lâm Thính: “Nàng hôm nay muốn ra ngoài sao?” Ngày thường nếu không ra khỏi nhà, nàng ăn mặc thoải mái tùy ý, tóc thường buông xõa nửa vời. Hôm nay nàng lại búi tóc lên gọn gàng, y phục cũng chỉnh tề, trông như sắp ra ngoài.

Lâm Thính lùi lại một bước, ngước đầu nhìn hắn: “Ta tính đi Bắc Trấn Phủ Tư.”

Hắn cúi đầu: “Tìm ta?”

Lúc này, hạ nhân mang hộp đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn đến. Lâm Thính nhận lấy, đưa cho hắn xem: “Cho ngươi mang ăn. Mẫu thân...” Nàng vẫn không quen sửa miệng, “Mẫu thân sợ chàng ở Bắc Trấn Phủ Tư ăn không ngon, nhưng hôm nay chàng sao lại về sớm thế?”

Đoạn Linh đáp: “Nghỉ tắm gội.”

Lâm Thính hoang mang: “Ta nhớ ngày nghỉ tắm gội của chàng không phải hôm nay.” Nhớ nhầm sao? Không thể nào, ngày nghỉ của họ sẽ thay đổi sao?

Hắn hơi cong đuôi mắt, mỉm cười hỏi: “Nàng còn nhớ ngày nghỉ tắm gội của ta sao?”

Lâm Thính: “...” Đoạn Hinh Ninh có nhắc đến một lần, nàng liền nhớ kỹ. Trí nhớ tốt quá cũng không có cách nào. Nàng cũng không phải cố ý đi hỏi thời gian hắn nghỉ tắm gội, “Hinh Ninh có nói qua, ta liền nhớ.”

Đoạn Linh mở hộp đồ ăn ra xem, rồi lấy đồ ăn ra. Hắn đã về nhà, dĩ nhiên không cần mang những món này đến Bắc Trấn Phủ Tư nữa. Hắn ngồi xuống bàn: “Là mẫu thân bảo nàng mang đến, hay là nàng mang đến?”

Phùng phu nhân chưa trực tiếp bảo nàng đưa cơm cho Đoạn Linh, ngày hôm qua chỉ là nhắc đến trước mặt nàng, nên không thể tính là bà bảo. Lâm Thính chần chừ mấy giây: “Là ta...”

Đoạn Linh cầm đũa ngọc lên nếm vài miếng. Nàng ngồi đối diện hắn: “Chàng tối qua không về, là bận việc cả đêm sao?”

Đoạn Linh ăn cơm chậm rãi, động tác tao nhã, toát ra khí chất thanh lịch từ trong xương tủy. Khi khoác lên mình bộ quan phục màu đỏ, hắn càng có cảm giác thoát tục. Một người như vậy, trên giường lại có chút "mềm yếu", sẽ nằm dưới thân nàng, để nàng hôn, rồi vùi đầu vào cổ nàng khẽ th* d*c.

Khoảng thời gian này, dù số lần gặp mặt ít ỏi, nhưng họ vẫn có những lúc thân mật.

Đôi khi, Lâm Thính ngủ đến nửa đêm bị Đoạn Linh hôn tỉnh. Có một đêm, nàng nhìn khuôn mặt ửng hồng của hắn, như bị ma xui quỷ ám mà đồng ý dùng chân giúp hắn, nhưng là cách một lớp váy. Có lẽ là nàng ngủ không tỉnh táo, khi nhớ lại vẫn thấy ngốc nghếch.

Không hiểu vì sao, Lâm Thính luôn có cảm giác mình đang bị “nước ấm nấu ếch xanh”.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 303


Đoạn Linh lẳng lặng nghe nàng nói, nuốt đồ ăn xong mới đáp: “Sao nàng biết tối qua ta không về, nàng đã thức cả đêm sao?”

Lâm Thính cảm thấy trọng điểm hắn bắt được luôn rất kỳ lạ, nàng thường không theo kịp suy nghĩ của hắn: “Tối qua ta đi tiểu đêm, chàng không ở đây, lúc đó trời đã khuya rồi.”

“Phạm nhân tối qua miệng quá kín, ta thẩm vấn hắn đến rạng sáng, nên đã không về.”

“Vậy chàng ăn cơm xong thì nghỉ ngơi đi.” Đoạn Linh đã về, nàng sẽ đi thư phòng vào hôm khác, hôm nay cứ ở nhà đọc sách thôi, không làm phiền hắn.

Đúng lúc này, một nha hoàn vào cửa bẩm báo, có người bên ngoài phủ tìm Lâm Thính.

“Ai vậy?”

Nha hoàn đã nhận ra Hạ Tử Mặc, hắn đã đến Đoạn phủ nhiều lần: “Là Hạ thế tử.”

Hạ Tử Mặc? Hôm nay hắn đến tìm nàng làm gì, vì Đoạn Hinh Ninh sao? Nhưng tên này đâu có ý định cầu hôn, còn có gì để nói? Hơn nữa hắn không phải đã bảo sẽ tự mình nói chuyện với Đoạn Hinh Ninh sao?

Lâm Thính không khách khí nói: “Không gặp, bảo hắn cút về Thế An Hầu phủ của hắn đi.”

Hừ !

Đoạn Linh bình tĩnh hỏi: “Hạ thế tử có bảo các ngươi đi tìm Hinh Ninh không?”

“Hạ thế tử vừa đến thì tìm tam cô nương, nhưng tam cô nương nói gì cũng không chịu gặp hắn. Sau đó hắn mới bảo nô tỳ vào phủ tìm thiếu phu nhân.”

Lâm Thính đã hiểu.

Hạ Tử Mặc muốn gặp Đoạn Hinh Ninh, nhưng Đoạn Hinh Ninh biết hắn không định cầu hôn thì không muốn gặp mặt. Hắn không gặp được Đoạn Hinh Ninh, bèn muốn nhờ nàng khuyên nhủ. Hắn đánh một nước cờ hay đấy, nhưng Lâm Thính sẽ không giúp hắn đâu.

Tuy nhiên, nàng vẫn sẽ gặp hắn, nhưng là để đánh cho hắn một trận.

Nàng vừa đứng dậy, liền nghe thấy tiếng hệ thống: 【 Kích hoạt nhiệm vụ “Ác độc nữ phụ”. Yêu cầu: ký chủ mua Hợp Hoan dược, mang về giấu kín, sau đó tìm cơ hội hạ dược cho nam chính Hạ Tử Mặc. 】

Nghe xong, Lâm Thính sững sờ — nhiệm vụ cuối cùng này lại là hạ dược cho Hạ Tử Mặc, hoàn toàn không liên quan đến Đoạn Linh?

Hệ thống tiếp tục nói, giọng vô cảm:

【 Theo cốt truyện gốc, sau khi nam nữ chính quyết định thành hôn, ký chủ cần âm thầm thực hiện nhiệm vụ. Trong quá trình hành động, phải che giấu hoàn toàn, không để lộ dấu vết. 】
【 Từ hôm nay, ký chủ còn phải tuân theo nguyên tác “ác độc nữ phụ”: cứ mỗi 5 ngày tìm hiểu tin tức về Hạ Tử Mặc một lần; mỗi 10 ngày phải xuất hiện trước mặt hắn, ít nhất gặp một lần. 】

Lâm Thính: “...”

【 Thời hạn nhiệm vụ: 3 tháng kể từ ngày nam nữ chính quyết định thành hôn. Nếu thất bại — xóa sổ ký chủ. 】
【 Đây là nhiệm vụ số 8. Hoàn thành sẽ nhận “Đại lễ bao” thứ hai — phần thưởng cho phép ký chủ tự tay tiêu diệt hệ thống. 】

Lâm Thính nghe xong, mông vừa nhấc lên khỏi ghế lại ngồi phịch xuống.

Đau đầu !

Nàng trước đây cũng từng đoán nhiệm vụ cuối cùng sẽ là gì, nhưng cứ nghĩ sẽ có liên quan đến Đoạn Linh, bởi vì tất cả các nhiệm vụ trước đều có liên quan đến hắn. Vì thế nàng chỉ lướt qua những cốt truyện có liên quan đến hắn, hoàn toàn không ngờ nhiệm vụ lần này lại là cho Hạ Tử Mặc dùng thuốc.

Trước khi xuyên sách, Lâm Thính đã suýt tức chết khi đọc đến đoạn cốt truyện này.

Nam nữ chính đã quyết định thành hôn, nữ phụ vẫn ôm một tia hy vọng, ngày ngày tìm hiểu thông tin về Hạ Tử Mặc, tìm mọi cơ hội để xuất hiện trước mặt hắn, không ngừng tạo cảm giác tồn tại, hy vọng có thể chia rẽ họ trước khi thành hôn.

Nhưng Hạ Tử Mặc không phải đã nói tạm thời không đến cửa cầu hôn sao? Chẳng lẽ hắn rất nhanh sẽ thay đổi ý định, đến cửa cầu thân Đoạn Hinh Ninh? Hắn dựa vào cái gì mà muốn không cưới thì không cưới, muốn cưới thì cưới?

Lâm Thính gạt nhiệm vụ phiền phức sang một bên. Vừa lúc Hạ Tử Mặc hôm nay tới, nàng không ngại hỏi cho ra nhẽ. Thế là nàng đứng lên, bước ra ngoài: “Thôi, ta đi gặp hắn một lần.”

Đoạn Linh cũng đứng lên theo: “Ta đi cùng nàng.”

Lâm Thính khựng lại: “Không cần, ngươi thức cả đêm rồi, ở lại trong phòng nghỉ ngơi đi.”

Đoạn Linh cũng đi theo nàng đứng dậy, nói một cách ôn hòa: “Hinh Ninh là muội muội của ta, ta là nhị ca, lẽ ra phải quan tâm đến chuyện của muội ấy.”

Lời này có lý, Lâm Thính không thể phản bác. Thôi cũng được, lát nữa chỉ cần nhớ đừng nhắc đến chuyện Hạ Tử Mặc và Đoạn Hinh Ninh đã làm là được: “Được rồi.”

Nàng bước nhanh ra ngoài. Vừa đến gần đại môn Đoạn phủ, từ xa đã thấy một người đứng trước cửa. Người này không phải Hạ Tử Mặc thì còn ai vào đây?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 304


Hôm nay gió lạnh từng cơn, Hạ Tử Mặc lại mặc quần áo phong phanh. Khuôn mặt hắn tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, người cũng gầy đi không ít. Hắn đứng đó cô độc, như chỉ cần gió lớn thêm chút nữa là có thể thổi bay đi mất.

Lâm Thính bước nhanh hơn, đi ra khỏi cổng lớn. Nàng khoanh tay, liếc xéo Hạ Tử Mặc, tức giận nói: “Ngươi tìm ta muốn nói gì?”

Đoạn Linh đứng phía sau nàng.

“Lâm thất cô nương.” Hạ Tử Mặc nhìn thấy nàng, rồi lại thấy hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, “Đoạn nhị công tử.”

Hắn là nhị ca của Đoạn Hinh Ninh. Hạ Tử Mặc thấy có lỗi với nàng ấy, cũng không có mặt mũi đối diện với người nhà nàng, nên mới chọn gặp Lâm Thính. Có lẽ vì nàng là bạn thân của Đoạn Hinh Ninh, cũng có thể vì lý do này.

Đoạn Linh chỉ mỉm cười nhàn nhạt với Hạ Tử Mặc, không vì chuyện của Đoạn Hinh Ninh mà thay đổi thái độ: “Hạ thế tử.”

Hạ Tử Mặc quay mặt về phía Lâm Thính, khẩn cầu: “Lâm thất cô nương, ngươi có thể giúp ta khuyên Hinh Ninh một chút không, ta thật sự muốn gặp nàng một lần.”

Mặt nàng không biểu cảm: “Ngươi đã không tính đến cửa cầu hôn, còn gặp nàng làm gì?”

Hạ Tử Mặc mặt dày nói: “Ta chỉ... chỉ muốn gặp Hinh Ninh lần cuối. Mong Lâm thất cô nương thành toàn.” Hắn biết quan hệ giữa Lâm Thính và Đoạn Hinh Ninh là tốt nhất, không có gì giấu nhau, chỉ cần nàng đồng ý khuyên nhủ, Đoạn Hinh Ninh sẽ nghe lời.

Lâm Thính cứ tưởng hắn đã thay đổi ý định, muốn đến xin lỗi Đoạn Hinh Ninh rồi cầu thân lại. Giờ nghe lời này, nàng biết không phải như nàng nghĩ.

Nhưng nếu hệ thống đã ra nhiệm vụ này, điều đó chứng tỏ không lâu sau họ sẽ lại hòa hợp, thậm chí quyết định thành hôn. Mặc dù Lâm Thính có thể đoán được Hạ Tử Mặc có lẽ đang có nỗi khổ tâm, giống như những tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cơn giận của nàng.

Nàng liếc xéo Hạ Tử Mặc, buông lời châm chọc: “Gặp nàng lần cuối? Ngươi muốn chết à?”

Hắn nghẹn lại: “Không phải. Phụ thân ta sắp được Bệ hạ phái đi trấn giữ An Thành để ngăn cản phản tặc, ta cũng sẽ theo phụ thân đến đó.”

Tạ Thanh Hạc mang binh đánh tới An Thành, đây là chuyện ai cũng biết. An Thành lại là một nơi vô cùng trọng yếu đối với Đại Yến, một khi bị Tạ Thanh Hạc chiếm được, Đại Yến sẽ lâm vào nguy cơ.

Tuy Gia Đức Đế đã phái Dương Lương Ngọc đi trấn áp phản tặc, nhưng không hiểu vì sao, sức khỏe nàng ngày càng kém. Dù ban đầu đã giành lại được một thành, nhưng về sau nàng lại hữu tâm vô lực. Mới mấy ngày trước, tin tức nàng ốm liệt giường đã truyền về.

Gia Đức Đế đành phải phái người khác.

Để khích lệ sĩ khí, Gia Đức Đế có kế hoạch phái Thái tử đích thân đến thủ An Thành. Khi phản tặc tới, sẽ trấn áp chúng, tốt nhất là có thể tiêu diệt hoàn toàn trong một lần. Phụ thân của Hạ Tử Mặc là Thế An Hầu sẽ đi theo phò tá.

Chuyện này chưa có nhiều người biết, nhưng sau ngày hôm nay, thánh chỉ sẽ được ban xuống, mọi người đều sẽ biết. Vì vậy, Hạ Tử Mặc nói ra trước với họ cũng không sao.

Lâm Thính vẫn không có sắc mặt tốt, ánh mắt sắc lẹm: “Bệ hạ cũng phái ngươi đi à?” Thế An Hầu nắm binh quyền, kinh nghiệm trận mạc dồi dào, phái ông ta đi thủ An Thành là hợp tình hợp lý. Nhưng phái Hạ Tử Mặc đi thì lý do là gì?

“Không phải, là ta muốn đi.”

Hạ Tử Mặc tránh ánh mắt Lâm Thính, nhìn về phía trong Đoạn phủ. Hắn không nhìn thấy Đoạn Hinh Ninh, chỉ thấy vài hạ nhân đi ngang qua hành lang.

Lâm Thính không hiểu nguyên do: “Ngươi vì sao lại muốn đi An Thành?” Lo lắng cho phụ thân hắn sao?

Hắn lảng tránh không trả lời: “Ta thật sự muốn gặp Hinh Ninh một lần cuối trước khi đi. Lâm thất cô nương, xem như ta cầu xin ngươi, giúp ta khuyên nàng ấy đi.”

“Khi nào ngươi rời kinh?” Hạ Tử Mặc muốn rời kinh, vậy nàng làm sao cứ mười ngày lại xuất hiện trước mặt hắn, cho đến khi có thể bắt đầu làm nhiệm vụ? Hệ thống đã nói, mỗi điều kiện đều phải được thỏa mãn, nếu không nhiệm vụ sẽ không tính là hoàn thành.

Hạ Tử Mặc đáp: “Ngày mai.”

Ngày mai? Vậy nàng cũng phải đến An Thành rồi, bằng không làm sao có thể cứ mười ngày lại xuất hiện trước mặt Hạ Tử Mặc... mắng hắn một trận hoặc đánh hắn một trận. Hệ thống chỉ yêu cầu nàng xuất hiện trước mặt hắn, chứ không nói phải làm gì. Mắng hay đánh đều được.

Phải lấy cớ gì để đến An Thành đây?

Lâm Thính đau đầu. “Ngươi chính là vì chuyện này nên mới không đến cửa cầu hôn sao? Sợ mình đi An Thành rồi mất mạng trở về, nên mới nói là ‘gặp lần cuối’?” Trong nguyên tác không có đoạn này, đây là tình tiết phát sinh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 305


Hạ Tử Mặc im lặng, ba phải: “Ngươi có thể nghĩ như vậy.”

Hắn vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng. Lâm Thính không thể nhịn được nữa, định đưa chân đá hắn, nhưng chân chưa kịp nhấc lên thì đã bị Đoạn Linh kéo lại. Nàng nghiêng đầu nhìn Đoạn Linh, ánh mắt như đang hỏi vì sao hắn lại ngăn cản nàng.

Đoạn Linh bất động thanh sắc v**t v* cổ tay Lâm Thính, ý bảo nàng nhìn ra phía sau: “Hinh Ninh đến rồi, chuyện này để muội ấy tự xử lý đi.”

Đoạn Hinh Ninh đến? Lâm Thính quay người, phát hiện nàng ấy quả thật đã ra ngoài, bước đi rất nhanh, gần như chạy chậm đến trước mặt Hạ Tử Mặc.

Hạ Tử Mặc thấy Đoạn Hinh Ninh, ánh mắt sáng rực, lập tức bước đến gần: “Hinh Ninh.”

Nàng lại tát hắn một cái, hốc mắt đỏ hoe nói: “Ngươi còn đến làm gì?” Ngày hôm đó sau khi gặp Hạ Tử Mặc, Lâm Thính trở về đã nói cho nàng biết. Đoạn Hinh Ninh đã biết hắn muốn thất hứa, không thể đến cửa cầu hôn.

Đây là lần đầu tiên Đoạn Hinh Ninh đánh người, bàn tay nàng vẫn còn run rẩy.

Hạ Tử Mặc nhìn Đoạn Hinh Ninh, đưa tay lên định vuốt mặt nàng, nhưng nhớ lại quan hệ hiện tại của họ, hắn lại buông tay xuống, giữ khoảng cách: “Thực xin lỗi, là ta Hạ Tử Mặc đã phụ nàng.”

Đoạn Hinh Ninh quay mặt đi, không nhìn hắn, nắm chặt khăn tay, nén nước mắt lắng nghe: “Hạ thế tử hôm nay đến đây, chỉ để nói câu này thôi sao?”

“Thực xin lỗi.” Hắn lặp lại.

Lâm Thính nghe không lọt tai. Nếu là nàng, nàng sẽ không chỉ tát Hạ Tử Mặc một cái, không đánh hắn bầm dập thì chưa hết giận.

Đoạn Hinh Ninh vốn là một “tiểu mít ướt”, gặp chuyện nhỏ cũng có thể khóc một lúc. Huống chi gặp phải chuyện này, nàng đã khóc rất nhiều rồi. Hôm nay, nàng lại không khóc trước mặt Hạ Tử Mặc. Lâm Thính biết Đoạn Hinh Ninh chỉ đang cố gắng gồng mình, bèn đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Đoạn Hinh Ninh như lấy được dũng khí từ bàn tay Lâm Thính, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào Hạ Tử Mặc, nhấn từng chữ một: “Hạ thế tử, ngươi đi đi. Sau này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Dứt lời, nàng buông tay Lâm Thính, quay người về phủ.

Hạ Tử Mặc đuổi theo vài bước. Hạ nhân biết thân phận của hắn nên không ngăn lại. Nhưng hắn lại không đuổi theo nữa, chỉ đứng lại ngoài cổng phủ: “Hinh Ninh.”

Nghe Hạ Tử Mặc gọi mình, Đoạn Hinh Ninh không kìm được mà dừng lại, hy vọng sẽ nghe được những lời khác từ miệng hắn. Nhưng hắn lại im lặng, không nói thêm gì.

Đoạn Hinh Ninh chán nản, mang theo nha hoàn rời đi mà không hề quay đầu lại, để lại ba người họ.

Nàng đã đi, Lâm Thính cũng không có lý do để nán lại. Nàng ném lại cho Hạ Tử Mặc một câu “Ngươi tự lo cho bản thân đi,” rồi quay về phủ tìm Đoạn Hinh Ninh.

Đoạn Linh vẫn còn ở ngoài phủ, hỏi một câu hỏi giống như Lâm Thính: “Hạ thế tử vì sao lại muốn đi An Thành?” Hạ Tử Mặc là thế tử Thế An Hầu phủ, địa vị vốn đã không thấp, nếu không phải hoàng đế có lệnh, hắn không cần phải dựa vào quân công để củng cố địa vị.

Lúc này, Hạ Tử Mặc không lảng tránh nữa: “Ta không muốn làm một thế tử ăn chơi trác táng, cái gì cũng không hiểu. Vì thế ta muốn theo phụ thân đến An Thành.”

Đoạn Linh không biết là tin hay không, hắn chỉ cười: “Thì ra là vậy.”

“Đoạn đại nhân.” Hạ Tử Mặc bỗng nhiên đổi cách xưng hô, nhìn thẳng vào hắn, nói nhỏ: “Bệ hạ có thể cũng sẽ phái ngươi đi An Thành.”

Đoạn Linh chậm rãi thu ánh mắt đang dõi theo bóng Lâm Thính rời đi, v**t v* ngón tay vừa nắm lấy tay nàng, vẻ mặt vẫn bình thường: “Thế thì sao?”

Hạ Tử Mặc hoảng hốt.

Gia Đức Đế vốn đa nghi, phái Cẩm Y Vệ đến An Thành dò hỏi tin tức là chuyện bình thường, chắc chắn sẽ sai họ giám sát Thái tử và Thế An Hầu, ghi chép lại mọi hành động của họ. Đây là chuyện mà mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Ở một mức độ nhất định, việc này có thể cảnh cáo những kẻ có ý đồ xấu.

Mà hiện giờ, người mà Gia Đức Đế tin tưởng nhất trong Cẩm Y Vệ là Đoạn Linh, hắn hẳn là sẽ được phái đến An Thành.

Hạ Tử Mặc lại không muốn Đoạn Linh đi. Nếu hắn đi, e rằng sẽ... Hạ Tử Mặc nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “An Thành nguy hiểm, Đoạn đại nhân mới thành hôn không lâu, nên ở lại phủ bồi Lâm thất cô nương thì hơn.”

Đoạn Linh khẽ chớp mắt, nụ cười dịu dàng hơn chút: “Ta biết chừng mực. Không làm phiền Hạ thế tử bận tâm.”

Hạ Tử Mặc vẫn chưa từ bỏ thuyết phục: “Nếu Bệ hạ muốn phái ngươi đi, ngươi có thể cáo ốm ở nhà. Tin rằng Bệ hạ sẽ thông cảm cho ngươi vừa thành hôn, rồi phái người khác đi.” Gia Đức Đế tin tưởng hắn không sai, nhưng không có nghĩa là chỉ có hắn mới có thể dùng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 306


Lâm Thính giấu đi cảm xúc trong mắt, nhìn Đoạn Linh: “Chàng muốn rời kinh lâu đến vậy sao?”

Đoạn Linh từ từ c** th*t l*ng, để lộ đường cong eo bụng thon gọn, săn chắc. Nàng không để ý đến điều đó, sự chú ý tập trung vào khuôn mặt hắn, vì muốn quan sát biểu cảm, biết suy nghĩ của hắn.

“Nàng không muốn ta rời kinh sao?” Đoạn Linh không biểu cảm, lại hỏi ngược lại nàng.

“An Thành nguy hiểm, ta lo lắng.”

Đoạn Linh treo thắt lưng lên, cởi phi ngư phục. Trên người hắn chỉ còn lại một lớp áo trong và quần dài, nghe vậy thì cười như không cười: “Cho nên ?”

Lâm Thính nói ra mục đích: “Cho nên ta muốn đi theo chàng đến An Thành, được không?”

Hắn chưa nói được hay không, nụ cười càng tươi hơn: “Ta còn tưởng nàng sẽ khuyên ta đừng đi, không ngờ nàng lại muốn đi theo ta đến An Thành.”

Lâm Thính nhướn mày: “Nếu ta khuyên chàng đừng đi, chàng có thể không đi sao?”

“Sẽ không.”

Nghe hắn nói vậy, Lâm Thính bỗng thấy lòng mình khó chịu một cách khó hiểu: “Tại sao lại không được?”

Đoạn Linh vốn định cởi lớp áo trong, nhưng ánh mắt lướt qua cổ tay, những vết sẹo xấu xí bị y phục tạm thời che khuất như hiện ra trước mắt. Hắn buông tay, không cởi áo nữa: “Không phải không được. Chỉ là Bệ hạ đã có thánh chỉ, không thể không tuân.”

Lâm Thính không tin. Nàng lẩm bẩm: “Nếu chàng không muốn đi, có thể cáo ốm ở phủ mà.”

Hắn cong mắt, đưa tay vào chậu nước tắm, khẽ khuấy làn nước thơm: “Không bệnh mà lại cáo ốm với Bệ hạ, đó là tội khi quân, nàng không biết sao?”

Tuy lời nói là vậy, nhưng Lâm Thính vẫn cảm thấy Đoạn Linh có cách để ở lại kinh thành, chỉ là hắn không muốn làm thế mà thôi: “Vậy rốt cuộc chàng có đồng ý cho ta đi theo chàng đến An Thành hay không?”

Đoạn Linh nhìn làn nước tắm gợn sóng, rút tay ra, đầu ngón tay còn đọng lại những giọt nước: “Nàng muốn đi cùng ta đến An Thành, thật sự là vì lo lắng cho ta?”

Lâm Thính “Ừm” một tiếng. Nàng tiến lại gần hắn: “Ta biết chàng đến An Thành là có công vụ trong người, mang theo ta cũng không hay. Ta có thể tách ra, lấy một thân phận khác đến An Thành, rồi lại tìm cách hội hợp với chàng.”

Đoạn Linh cũng tiến lại gần nàng một bước: “Chính nàng đã nói An Thành nguy hiểm, không sợ sau khi đi cùng ta, mất mạng mà không thể trở về sao?”

“Sợ, nhưng ta vẫn muốn đi.” Nàng muốn đi An Thành chính là vì sợ chết. Nếu không, ai lại muốn đến một nơi sắp có chiến tranh? Nàng đâu có chán sống. Sợ mất mạng nên nàng mới phải đi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, nàng chắc chắn sẽ phải chết.

Đoạn Linh: “Nàng đi An Thành, có khả năng sẽ nhìn đến phản tặc chuẩn bị tấn công An Thành."

“Ta biết.”

Đoạn Linh: “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”

Lâm Thính vẻ mặt vô tội, nhún vai: “Ta có gì muốn nói chứ?” Mặc dù nàng không biết rõ nguyên do Tạ Thanh Hạc tạo phản, nhưng việc hắn làm phản đã là chuyện đã rồi. Nàng sẽ không tự rước phiền phức, cũng không liên lạc với hắn nữa.

Đoạn Linh không nói đến chuyện đó, đột nhiên đổi chủ đề: “Ta muốn tắm, nàng muốn ở đây xem sao?”

Lâm Thính lúc này mới phát hiện mình đang đứng ngay cạnh bồn tắm. Nàng lập tức lướt qua tấm bình phong đi ra ngoài: “Chàng cứ tắm trước đi, ta không quấy rầy nữa.” Mặc dù trước khi thành hôn nàng đã từng gặp Đoạn Linh trong trạng thái tr*n tr**, nhưng sau khi thành hôn, cho dù đã có những hành động thân mật, hắn cũng rất ít khi cởi hết y phục ra.

Ra khỏi bình phong, Lâm Thính ngồi trên sập La Hán ngâm chân, miệng không ngừng nghỉ, ăn điểm tâm. Nàng không đi ngủ ngay, phải đợi Đoạn Linh tắm xong, hắn còn chưa trả lời là có cho nàng đi theo đến An Thành hay không.

Lâm Thính ngâm chân xong, lau khô rồi nằm bò xem thoại bản giết thời gian. Không lâu sau, tiếng sột soạt mặc quần áo từ sau bình phong vọng ra, Đoạn Linh đã tắm xong. Nàng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy mái tóc dài của hắn ướt một nửa, hơi rối mà rủ xuống bên hông, làm ướt áo trong. Làn da ẩn hiện dưới lớp áo khiến nàng không khỏi nuốt nước bọt. Nàng không biết mình đang nuốt điểm tâm hay đang nuốt thứ gì khác.

Đoạn Linh đi đến, cũng ngồi xuống sập La Hán. Lâm Thính vẫn nằm bò, hai chân cong lên phía sau, đung đưa một cách vô thức trong không trung: “Chàng vẫn chưa trả lời ta mà.”

“Chuyện gì?”

Nàng nghi ngờ hắn đang giả vờ ngây ngô, rõ ràng mới nói không lâu: “Chuyện ta đi theo chàng đến An Thành.”

Ánh mắt Đoạn Linh rơi xuống đôi chân còn đang đung đưa của Lâm Thính. Bàn tay rủ bên cạnh hắn khẽ động, muốn nắm lấy, nhưng lại kiềm chế. “Nếu nàng thật sự muốn đi cùng ta, vậy thì đi thôi. Hai ngày nữa, chúng ta cùng nhau xuất phát đến An Thành.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 307


Lâm Thính giấu đi cảm xúc trong mắt, nhìn Đoạn Linh: “Chàng muốn rời kinh lâu đến vậy sao?”

Đoạn Linh từ từ c** th*t l*ng, để lộ đường cong eo bụng thon gọn, săn chắc. Nàng không để ý đến điều đó, sự chú ý tập trung vào khuôn mặt hắn, vì muốn quan sát biểu cảm, biết suy nghĩ của hắn.

“Nàng không muốn ta rời kinh sao?” Đoạn Linh không biểu cảm, lại hỏi ngược lại nàng.

“An Thành nguy hiểm, ta lo lắng.”

Đoạn Linh treo thắt lưng lên, cởi phi ngư phục. Trên người hắn chỉ còn lại một lớp áo trong và quần dài, nghe vậy thì cười như không cười: “Cho nên ?”

Lâm Thính nói ra mục đích: “Cho nên ta muốn đi theo chàng đến An Thành, được không?”

Hắn chưa nói được hay không, nụ cười càng tươi hơn: “Ta còn tưởng nàng sẽ khuyên ta đừng đi, không ngờ nàng lại muốn đi theo ta đến An Thành.”

Lâm Thính nhướn mày: “Nếu ta khuyên chàng đừng đi, chàng có thể không đi sao?”

“Sẽ không.”

Nghe hắn nói vậy, Lâm Thính bỗng thấy lòng mình khó chịu một cách khó hiểu: “Tại sao lại không được?”

Đoạn Linh vốn định cởi lớp áo trong, nhưng ánh mắt lướt qua cổ tay, những vết sẹo xấu xí bị y phục tạm thời che khuất như hiện ra trước mắt. Hắn buông tay, không cởi áo nữa: “Không phải không được. Chỉ là Bệ hạ đã có thánh chỉ, không thể không tuân.”

Lâm Thính không tin. Nàng lẩm bẩm: “Nếu chàng không muốn đi, có thể cáo ốm ở phủ mà.”

Hắn cong mắt, đưa tay vào chậu nước tắm, khẽ khuấy làn nước thơm: “Không bệnh mà lại cáo ốm với Bệ hạ, đó là tội khi quân, nàng không biết sao?”

Tuy lời nói là vậy, nhưng Lâm Thính vẫn cảm thấy Đoạn Linh có cách để ở lại kinh thành, chỉ là hắn không muốn làm thế mà thôi: “Vậy rốt cuộc chàng có đồng ý cho ta đi theo chàng đến An Thành hay không?”

Đoạn Linh nhìn làn nước tắm gợn sóng, rút tay ra, đầu ngón tay còn đọng lại những giọt nước: “Nàng muốn đi cùng ta đến An Thành, thật sự là vì lo lắng cho ta?”

Lâm Thính “Ừm” một tiếng. Nàng tiến lại gần hắn: “Ta biết chàng đến An Thành là có công vụ trong người, mang theo ta cũng không hay. Ta có thể tách ra, lấy một thân phận khác đến An Thành, rồi lại tìm cách hội hợp với chàng.”

Đoạn Linh cũng tiến lại gần nàng một bước: “Chính nàng đã nói An Thành nguy hiểm, không sợ sau khi đi cùng ta, mất mạng mà không thể trở về sao?”

“Sợ, nhưng ta vẫn muốn đi.” Nàng muốn đi An Thành chính là vì sợ chết. Nếu không, ai lại muốn đến một nơi sắp có chiến tranh? Nàng đâu có chán sống. Sợ mất mạng nên nàng mới phải đi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, nàng chắc chắn sẽ phải chết.

Đoạn Linh: “Nàng đi An Thành, có khả năng sẽ nhìn đến phản tặc chuẩn bị tấn công An Thành."

“Ta biết.”

Đoạn Linh: “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”

Lâm Thính vẻ mặt vô tội, nhún vai: “Ta có gì muốn nói chứ?” Mặc dù nàng không biết rõ nguyên do Tạ Thanh Hạc tạo phản, nhưng việc hắn làm phản đã là chuyện đã rồi. Nàng sẽ không tự rước phiền phức, cũng không liên lạc với hắn nữa.

Đoạn Linh không nói đến chuyện đó, đột nhiên đổi chủ đề: “Ta muốn tắm, nàng muốn ở đây xem sao?”

Lâm Thính lúc này mới phát hiện mình đang đứng ngay cạnh bồn tắm. Nàng lập tức lướt qua tấm bình phong đi ra ngoài: “Chàng cứ tắm trước đi, ta không quấy rầy nữa.” Mặc dù trước khi thành hôn nàng đã từng gặp Đoạn Linh trong trạng thái tr*n tr**, nhưng sau khi thành hôn, cho dù đã có những hành động thân mật, hắn cũng rất ít khi cởi hết y phục ra.

Ra khỏi bình phong, Lâm Thính ngồi trên sập La Hán ngâm chân, miệng không ngừng nghỉ, ăn điểm tâm. Nàng không đi ngủ ngay, phải đợi Đoạn Linh tắm xong, hắn còn chưa trả lời là có cho nàng đi theo đến An Thành hay không.

Lâm Thính ngâm chân xong, lau khô rồi nằm bò xem thoại bản g.i.ế.c thời gian. Không lâu sau, tiếng sột soạt mặc quần áo từ sau bình phong vọng ra, Đoạn Linh đã tắm xong. Nàng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy mái tóc dài của hắn ướt một nửa, hơi rối mà rủ xuống bên hông, làm ướt áo trong. Làn da ẩn hiện dưới lớp áo khiến nàng không khỏi nuốt nước bọt. Nàng không biết mình đang nuốt điểm tâm hay đang nuốt thứ gì khác.

Đoạn Linh đi đến, cũng ngồi xuống sập La Hán. Lâm Thính vẫn nằm bò, hai chân cong lên phía sau, đung đưa một cách vô thức trong không trung: “Chàng vẫn chưa trả lời ta mà.”

“Chuyện gì?”

Nàng nghi ngờ hắn đang giả vờ ngây ngô, rõ ràng mới nói không lâu: “Chuyện ta đi theo chàng đến An Thành.”

Ánh mắt Đoạn Linh rơi xuống đôi chân còn đang đung đưa của Lâm Thính. Bàn tay rủ bên cạnh hắn khẽ động, muốn nắm lấy, nhưng lại kiềm chế. “Nếu nàng thật sự muốn đi cùng ta, vậy thì đi thôi. Hai ngày nữa, chúng ta cùng nhau xuất phát đến An Thành.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 308


Đồng ý sảng khoái vậy sao? Lâm Thính có chút không tin: “Thật sao?”

“Thật.”

Lâm Thính còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì có thể đi đến An Thành, thì Đoạn Linh bỗng nhiên cúi người, hôn lên chân nàng. Hắn cuối cùng cũng không thể kiềm chế được.

Nàng theo bản năng rụt chân lại. Đoạn Linh giữ chân nàng, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m lên ngón chân nàng, để lại một vệt ẩm ướt.

Lâm Thính trợn tròn mắt. Nàng chỉ từng mơ thấy hắn l.i.ế.m chân mình, nhưng trong thực tế, đây là lần đầu tiên. Hắn bị điên rồi sao?

Lâm Thính trơ mắt nhìn vệt ẩm ướt từ mắt cá chân trượt lên, dừng lại ở bắp chân. Hắn thật sự đã hôn chân nàng, đây không phải là mơ! Nàng tha thiết muốn rụt chân lại, nhưng lại không kiểm soát được lực, lòng bàn chân giẫm lên gương mặt trắng hồng của Đoạn Linh. Khoảnh khắc giẫm phải, nàng không chỉ cảm nhận được sự mềm mại của đầu lưỡi hắn, mà còn cảm nhận được độ cong thẳng tắp của sống mũi và hơi ấm từ đôi môi hắn.

Tim Lâm Thính đập dồn dập như nổi trống. Nàng lăn ra sau, đồng thời thành công rụt chân bị Đoạn Linh hôn lại.

Đoạn Linh không ngăn cản, chỉ ngồi trên sập La Hán nhìn nàng, bàn tay vừa nắm lấy tay nàng thì chống ở mép giường. Mu bàn tay hắn gân xanh nổi lên vì kiềm chế, rồi lại bị ống tay áo dài rủ xuống che khuất.

Lâm Thính cũng đang nhìn Đoạn Linh. Đôi môi mỏng của hắn ửng đỏ, y phục cũng xộc xệch hơn so với lúc vừa tắm xong. Mái tóc đen dài cứ thế xõa tung trên chiếc áo trong màu trắng, tựa như một bức tranh thủy mặc tối giản, chỉ dùng hai màu đen trắng đã có thể phác họa ra một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Nàng im lặng một lát, rồi xuống sập La Hán, bưng một chén nước trà đến cho Đoạn Linh súc miệng.

Đoạn Linh không lập tức nhận nước trà, mà ngồi tựa lưng một cách lười biếng. Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thính đang đứng bên cạnh sập: “Vì sao?”

“Dơ.” Mặc dù nàng có thói quen ngâm chân hoặc rửa chân trước khi ngủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn rốt cuộc có ý đồ gì mà lại cúi xuống hôn chân nàng? Lâm Thính không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá ... kỳ lạ.

“Dơ sao?”

Hắn nhìn xuống vạt váy của nàng.

Không hiểu sao Lâm Thính có cảm giác rất muốn che mắt Đoạn Linh. Nàng nửa quỳ trên sập La Hán, một tay giữ cằm Đoạn Linh, tay khác với lấy một chén trà thơm định đổ vào miệng hắn.

Khi Lâm Thính tiến lại gần, Đoạn Linh lại ngoan ngoãn mở miệng. Mặc dù vậy, vẫn có một chút nước trà chảy ra khóe môi, bởi vì Lâm Thính không biết hắn sẽ chủ động mở miệng nên lúc đầu đã rót hơi mạnh tay, sau đó mới chậm lại. Nước trà làm ướt bàn tay nàng đang nắm cằm hắn, rồi chảy xuống ngón tay, nhỏ lên vạt váy.

Ánh nến chập chờn, càng làm khuôn mặt Đoạn Linh ửng đỏ hơn. Cằm hắn bị Lâm Thính nắm, vẫn còn dấu tay, cũng đỏ hồng.

Đoạn Linh không cảm thấy đau, ngược lại còn thấy vui vẻ, một sự thỏa mãn khó tả. Hắn mong Lâm Thính dùng sức hơn một chút nữa, để lại trên người hắn những dấu vết chỉ dành riêng cho nàng. Hắn không kìm được mà khẽ hừ một tiếng.

Lâm Thính tưởng mình làm Đoạn Linh đau, vội vàng buông tay ra, để hắn tự súc miệng bằng nước trà.

Đoạn Linh che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Đợi Đoạn Linh súc miệng xong, Lâm Thính lại lấy bột đánh răng và cành dương liễu đến. Lần này hắn không nói gì, nàng đưa thì hắn nhận lấy dùng. Lâm Thính nhìn toàn bộ quá trình hắn rửa mặt xong mới cảm thấy mặt mình bớt nóng. Nàng đặt trà cụ về chỗ cũ, muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không thể làm được: “Vừa rồi chàng ...”

Nàng không thể nói hết câu sau.

Đoạn Linh cầm lấy dải lụa buông xuống của nàng: “Ta biết ta đã làm gì. Nếu nàng không thích, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.”

Lâm Thính không biết đáp lại thế nào, bèn quyết định nói sang chuyện khác: “Hai ngày nữa chúng ta xuất phát đến An Thành, là đi đường thủy phải không?” Đi đường bộ sẽ mất nhiều ngày hơn đường thủy, thời gian sẽ vượt quá mười ngày.

“Đi thuyền.”

Là đi đường thủy, Lâm Thính yên tâm.

Đoạn Linh cầm lấy khăn của nàng, lau đi những vệt nước còn sót lại sau khi rửa mặt, gấp gọn rồi đặt sang một bên. Hắn rời sập La Hán, lên giường, có vẻ như muốn nghỉ ngơi.

“Chàng không dùng bữa tối sao?” Đêm nay Lâm Thính thấy Đoạn Linh đã qua giờ Tuất mà vẫn chưa về, nên đã dùng bữa tối một mình. Nàng không phải loại người sẽ nhịn đói vì người khác, huống chi gần đây hắn đều về rất muộn.

Đoạn Linh vẫn nằm ở phía ngoài giường, chừa chỗ bên trong cho nàng: “Ta đã dùng ở Bắc Trấn Phủ Tư rồi.”

Hắn đã ăn rồi thì không cần gọi người mang đồ ăn vào. Lâm Thính “À” một tiếng. Nàng vừa ăn không ít điểm tâm, lại còn cần rửa mặt, nên không đi theo Đoạn Linh lên giường ngay: “Chàng cứ nghỉ ngơi trước đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 309


Đêm nay, Lâm Thính rửa mặt rất chậm. Giờ khắc này, trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh Đoạn Linh hôn chân nàng. Hắn vừa hôn, vừa ngước mắt nhìn nàng, như muốn ghi nhớ mọi biểu cảm nhỏ nhất của nàng lúc đó. Đoạn Linh với khuôn mặt kiều diễm mà làm loại chuyện này, quá sức tưởng tượng.

Lâm Thính thất thần nhìn làn nước trong chậu. Trên mặt nước có bóng phản chiếu của nàng, và cả của Đoạn Linh. Lâm Thính khuấy mạnh nước, bóng mờ hắn hôn chân nàng cuối cùng cũng biến mất. Nàng vốc nước lên rửa mặt, còn vỗ vỗ vài cái để đầu óc tỉnh táo hơn.

Sau nửa khắc, nàng kết thúc màn rửa mặt rề rà này, thổi tắt nến rồi trở về giường.

Lâm Thính buông rèm xuống, đang định lướt qua Đoạn Linh vào bên trong, thì hắn đã tiến lên. Nhưng không phải chủ động hôn nàng, mà chỉ khẽ nắm lấy vạt áo nàng rồi buông ra. Ngón tay nóng bỏng của hắn lướt qua mu bàn tay hơi lạnh của nàng.

Đây là ám chỉ Đoạn Linh muốn nàng chủ động hôn hắn. Lâm Thính nhận ra điều đó, nhưng cũng có thể giả vờ không nhận ra, trực tiếp lướt qua hắn, nằm vào trong ngủ, cứ thế cho qua.

Nhưng khi nàng nhìn thấy đôi mắt hắn, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người, nàng vẫn cúi xuống hôn hắn.

Đoạn Linh nhắm mắt lại, môi khẽ nhếch, làm cho các giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn, để hắn có thể cảm nhận hơi thở và giọng nói của Lâm Thính một cách rõ ràng nhất.

Mái tóc dài của Lâm Thính buông xuống, qua một lớp áo trong mỏng, lướt trên cơ thể Đoạn Linh, khiến hắn khẽ run rẩy. Mười ngón tay hắn khép lại, siết chặt lấy chăn, làm nó nhăn nhúm.

Trong phòng có một cánh cửa sổ không đóng chặt, một cơn gió vô thanh vô tức luồn vào. Rèm giường xung quanh bay lên, để lộ khung cảnh bên trong. Lâm Thính đang cúi người hôn Đoạn Linh. Cổ áo hắn buông lỏng, để lộ hai đoạn xương quai xanh tinh xảo, dường như có thể bị mái tóc đen của nàng nhuộm thành màu đen. Trắng và đen, tuy hai mà một, quấn quýt lấy nhau.

Lâm Thính ban đầu ngồi bên cạnh Đoạn Linh, hôn hắn trong một tư thế có chút vất vả. Nhưng không biết từ lúc nào, Đoạn Linh đã ôm nàng ngồi lên eo hắn, để nàng có thể cúi người hôn hắn dễ dàng hơn.

Nàng hoàn toàn không nhận ra, cho đến khi phần bụng nhạy cảm của Đoạn Linh khẽ run lên, thông qua làn da tiếp xúc truyền đến, nàng mới giật mình. Nhưng ngay lúc này, hắn như một người không được thỏa mãn, ngẩng cổ lên, ngậm lấy khóe môi nàng. Họ hôn nhau chừng nửa giờ rồi mới nghỉ ngơi, không làm gì khác.

Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Đến ngày xuất phát đi An Thành, Lâm Thính đã sớm thu dọn hành lý, đi theo Đoạn Linh rời phủ, không mang theo Đào Chu.

Theo quy củ, Cẩm Y Vệ rời kinh làm nhiệm vụ không được phép mang theo người không liên quan, nàng đã là một ngoại lệ rồi. Hơn nữa, dù Đoạn Linh có cho phép nàng mang Đào Chu theo, nàng cũng sẽ không làm vậy. Kinh thành vẫn an toàn hơn An Thành nhiều, để Đào Chu ở lại kinh thành là tốt nhất.

Ban đầu Lâm Thính ước chừng phải mất bảy, tám ngày mới đến An Thành, nhưng thuyền của quan phủ nhanh hơn nàng tưởng, chỉ sáu ngày đã đến nơi. Cũng may thuyền đi nhanh, nếu không Lâm Thính đã sắp phát ngán với đồ ăn trên thuyền. Vì thuyền ở trên sông, rất khó để bổ sung đồ ăn tươi mới, đồ ăn không được ngon lắm. Nàng nóng lòng muốn lên bờ ăn một bữa thật no.

Vừa xuống thuyền, Lâm Thính liền đi thẳng đến một quán ăn gần bến tàu, hỏi Đoạn Linh có muốn ăn chút gì không rồi hẵng đi tìm Thái tử và Thế An Hầu. Hắn vừa đến An Thành, việc đầu tiên là phải đi gặp họ, nhưng nàng nghĩ ăn một bữa cơm thì cũng không chậm trễ gì.

Đoạn Linh không phản đối, giao hành lý cho Cẩm Y Vệ khác mang đi sắp xếp, rồi đi vào quán hoành thánh nàng đã chọn, ngồi xuống.

Hoành thánh có chén lớn, chén vừa, chén nhỏ. Lâm Thính không chút do dự gọi hai chén hoành thánh lớn.

Ông chủ làm hoành thánh cần chút thời gian. Mắt nàng không chịu ngồi yên, nhìn quanh khắp nơi. An Thành không phồn hoa như kinh thành, nhưng cũng là một đại thành náo nhiệt.

Vài con phố tuy đan xen nhau, nhưng không hề lộn xộn, được sắp xếp gọn gàng. Xe ngựa, kiệu hoa từ từ đi trên đường cái. Bách tính tránh xe ngựa, đi lại trong các ngõ hẻm. Người bán hàng rong cất tiếng rao, không ít trẻ con vô tư vui cười nô đùa, thỉnh thoảng lại đến chỗ người bán hàng rong mua một chuỗi hồ lô bọc đường.

Tin tức phản tặc muốn đánh tới đã sớm lan ra, nhưng bách tính An Thành dường như không có ý định chạy trốn. Họ vẫn sống cuộc sống bình thường của mình.

Lâm Thính lấy làm lạ.

Theo lẽ thường, họ phải vội vã rời khỏi An Thành để tránh chiến tranh, rồi đợi chiến tranh qua đi mới trở về chứ? Nhưng họ lại bình tĩnh quá mức.

Nàng nhìn về phía Đoạn Linh. Hắn phản ứng bình thường, dường như không thấy sự bất thường ở An Thành. Hắn dùng nước ấm tráng sạch chiếc muỗng.

“Hai vị khách quan, hoành thánh của hai người đây, mời dùng.” Ông chủ bưng hai chén hoành thánh lớn tới, đặt lên bàn họ.

Lâm Thính nhận lấy chiếc muỗng Đoạn Linh đưa, nhìn chén hoành thánh bốc khói nghi ngút, gọi ông chủ lại: “Không phải nói phản tặc sắp đánh tới An Thành sao?”

Ông chủ quay đầu nhìn nàng, dùng chiếc khăn vắt trên vai lau mồ hôi trên trán: “Đúng vậy.”

“Các ngươi không sợ sao?”

Ông ta nhướn hàng lông mày rậm lên, rót vài ngụm trà đặc pha bằng lá trà kém chất lượng, giọng thô mộc nói: “Có gì mà phải sợ?”

Bách tính không sợ đánh trận sao? Vì sao vậy? Người sợ chiến tranh nhất chẳng phải là bách tính sao? Lâm Thính không hiểu. Chẳng lẽ họ cảm thấy Thái tử và Thế An Hầu đều đã đến An Thành, nên thành sẽ không bị thất thủ sao?
 
Back
Top