Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 290


“Được.” Lâm Thính cảm thấy chột dạ.

Một khắc sau, Lâm Thính cuối cùng cũng nghe thấy tiếng “Nhiệm vụ hoàn thành” của hệ thống. Nàng không mặc y phục cảm thấy không an toàn, rất muốn mặc lại, nhưng lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi, không thể thu lại được. Nàng đành phải cắn răng tiếp tục nằm như vậy.

Lấy cớ đi vệ sinh để mặc quần áo cũng không được, trong phòng có sẵn bô.

Lâm Thính lo lắng mình ngủ rồi sẽ s* s**ng lung tung, nên cố gắng không ngủ. Nàng muốn đợi Đoạn Linh ngủ say, rồi lén lút đứng dậy mặc quần áo. Nếu ngày mai hắn có thấy thì nàng sẽ nói rằng mình đã thức từ sớm, mặc xong quần áo rồi lại quay vào ngủ nướng.

Nhưng ông trời không cho Lâm Thính cơ hội. Hễ nàng vừa động đậy, Đoạn Linh liền tỉnh giấc. Sau vài lần như thế, Lâm Thính đã sớm buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nàng thật sự không thể chống cự được nữa, ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, thấy mình tr*n tr** nằm trong lòng Đoạn Linh. Y phục của hắn cũng mỏng như áo trong. Lần này khác với lần ở bắc trường nhai, lần này nàng không có quần áo, còn hắn chỉ mặc áo trong và quần, cứ thế ôm nàng. Rất thân mật, không khác gì một cặp phu thê bình thường.

Đúng lúc này, Đoạn Linh khẽ động.

Lâm Thính không dám động.

Nàng không biết vừa rồi Đoạn Linh động là do đang ngủ hay đã tỉnh. Nếu là vế trước, nàng cử động sẽ đánh thức hắn. Nếu là vế sau… thì cũng không còn cách nào khác.

Lâm Thính hy vọng là vế trước hơn, như vậy nàng có thể nhân lúc Đoạn Linh vẫn ngủ mà tìm cơ hội mặc quần áo. Đêm qua nàng ngủ trần, y phục đều đặt ở mép giường. Muốn mặc lại không thể nói là mặc ngay được, nàng phải bò qua người hắn mới lấy được.

Nàng nín thở, ngước mắt lên.

Lúc này, họ đang ôm nhau mặt đối mặt. Nàng chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mặt Đoạn Linh. Hắn vẫn đang nhắm mắt.

May quá, hắn chưa tỉnh.

Lâm Thính nhẹ nhàng rời khỏi lòng Đoạn Linh. Vừa định bò ra ngoài, hắn lại động đậy, còn mở mắt ra, khiến nàng sợ hãi lập tức lăn trở lại vào trong, đắp tấm chăn đã bị bỏ quên từ lâu.

Đoạn Linh nghiêng người nhìn nàng: “Nàng tỉnh rồi ư? Nàng nói ngủ trần có thể cải thiện tình trạng thiếu ngủ. Đêm qua nàng ngủ thế nào?”

Hắn dường như không biết nàng đã từng lăn vào lòng mình. Lâm Thính cũng không nhắc đến, cuộn chặt tấm chăn trên người, giả vờ ngáp, vẻ mặt mệt mỏi: “Không tốt chút nào, hoàn toàn không tốt. Cách này không có tác dụng gì với ta cả. Ta thức cả đêm, mệt chết đi được.” Dù có ngủ rất ngon, nàng cũng tuyệt đối không được nói là tốt.

Đoạn Linh dường như không có chút nghi ngờ nào: “Vậy chỉ còn cách tìm đại phu xem sao.”

"Chưa cần tìm đại phu ngay đâu, theo dõi thêm xem thế nào đã."Lâm Thính không muốn tr*n tr**ng nói chuyện với Đoạn Linh, cũng không muốn tr*n tr**ng bò qua người hắn để lấy quần áo: “Chàng... có thể giúp ta lấy quần áo được không?”

Đoạn Linh nhìn nàng, xuống giường đi lấy những bộ y phục đã được gấp gọn ở mép giường: “Được.”

Chiếc yếm bị kẹp sâu bên trong y phục, thường thì sẽ không bị chạm vào. Nhưng khi Đoạn Linh lấy, bộ y phục được gấp không chặt, chiếc yếm đỏ lấp ló, một góc lộ ra, khẽ cọ vào ngón tay đang rũ xuống của hắn.

Mặt Lâm Thính nóng bừng. Nàng thấy Đoạn Linh chạm vào quần áo của mình, cũng thấy thứ đã từng là "sủng vật" của nàng lúc sáng sớm thức giấc.

Đoạn Linh cầm y phục đi đến.

Lâm Thính thò tay ra khỏi chăn để lấy, còn chưa kịp chạm vào, Đoạn Linh đã cầm lấy tay nàng. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo chăn lên che lại cái "xấu xí" của mình: “Nàng có phải không thích nó, cảm thấy nó xấu xí không?”

Câu hỏi này quá khó trả lời. Nói thích ư? Cảm thấy kỳ lạ. Nói không thích ư? Cũng không được. Lâm Thính theo bản năng nhìn hắn, rồi chọn một câu trả lời dễ dàng: “Không xấu.”

Đoạn Linh chăm chú nhìn nàng: “Không xấu ư?” Hắn vẫn luôn cho rằng nó là một thứ xấu xí, một thứ không thể kiểm soát. Nhưng nó lại luôn khao khát cái đẹp, mà hắn thì không thể kiểm soát nó.

Lâm Thính gật đầu.

Có lẽ mọi thứ của Đoạn Linh đều như hắn, có thể lặng lẽ mê hoặc người khác, khiến họ cảm thấy nó vô hại, hạ thấp cảnh giác. Nàng ấp úng nói: “Theo ta thì không xấu.”

Đoạn Linh thấy nàng không trả lời câu hỏi đầu tiên, nên đổi cách hỏi: “Vậy nàng có ghét nó không?”

Không thể tránh được nữa rồi. Lâm Thính cúi đầu, không nhìn hắn: “Không ghét.” Đây cũng là lời thật lòng. Nếu nàng thật sự ghét một thứ, e rằng sẽ không thèm nhìn lấy một cái.

Chỉ là nàng cần thêm chút thời gian để hoàn toàn chấp nhận nó. Nuôi một con vật cưng cũng cần một thời gian thích ứng, thứ này cũng vậy.

Lâm Thính lén liếc nhìn một cái. Chẳng thấy gì cả, vì nó đã bị che lại.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 291


Đoạn Linh phất những sợi tóc con trên mặt Lâm Thính, nhìn thần sắc nàng: “Nếu nàng không thấy xấu, cũng không ghét, sao không chịu chạm vào nó?”

Lâm Thính đột nhiên ngước mắt lên, có chút cạn lời: “Ta chưa từng chạm vào nó ư?” Cái gì mà nàng không chịu chạm vào nó? Trước đây rõ ràng đã từng chạm rồi còn gì.

Đoạn Linh vẫn nắm lấy tóc của nàng, rất lâu không buông: “Là bây giờ nàng không chịu chạm vào nó.”

Lâm Thính: “...”

“Chàng muốn ta chạm vào nó ư?”

Đoạn Linh buông tóc con của nàng ra, giọng điệu trầm thấp, dò hỏi: “Nàng ...có bằng lòng không?”

Lâm Thính nhận ra một chuyện, đó là Đoạn Linh dường như rất tin tưởng nàng. Hắn không hề sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì tổn thương hắn. Một người đa nghi như hắn mà lại tin tưởng nàng đến thế. Đầu ngón tay Lâm Thính khẽ động, cuối cùng vẫn chọn cách đã từng đối đãi với nó ở Minh Nguyệt Lâu - dùng tay.

Một lần mới lạ hai lần quen.

Chỉ là mái tóc nàng rũ xuống không cẩn thận bị bắn nước vào. Đoạn Linh lấy khăn lau khô cho Lâm Thính, rũ mi mắt, có vẻ áy náy: “Xin lỗi.”

Nàng nhận lấy khăn, tự mình lau.

Đoạn Linh nhìn mái tóc dài vẫn còn vương nước của Lâm Thính: “Lát nữa ta sẽ gội đầu cho nàng.”

“Chàng gội đầu cho ta ư?”

“Ừ.” Đoạn Linh nói là làm. Hắn đi ra ngoài thu dọn, tự mình bưng nước vào.

Khi hắn đi bưng nước, Lâm Thính cũng đã dọn dẹp xong, vẫn đang dùng khăn lau tóc: “Chàng thật sự muốn gội đầu cho ta ư?” Ở hiện đại, Lâm Thính đã từng đến tiệm cắt tóc gội đầu, nhưng sau khi xuyên không đến cổ đại, nàng chỉ để nha hoàn và Lý Kinh Thu gội cho, ngoài ra là tự mình gội.

Đoạn Linh nắm lấy mái tóc dài của nàng: “Ta gội đầu cho nàng thì có gì không ổn?”

Hắn là người cổ đại, lại là một công tử lớn lên trong nhung lụa, một Cẩm Y Vệ có địa vị cao, sao lại gội đầu cho người khác? Tự mình gội đầu và gội đầu cho người khác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Lâm Thính gượng cười: “Không có gì không ổn.” Chỉ là có chút sợ sẽ chọc vào mắt nàng, hoặc để xà phòng bắn vào mắt nàng.

Đoạn Linh kéo Lâm Thính đến ghế nằm gần cửa sổ. Hắn bưng nước đến sau ghế.

Trong nước có pha thêm hương liệu nghiền thành bột, tóc nàng vừa dính nước đã thoang thoảng mùi thơm, lấn át cả mùi hoa thạch nam. Đoạn Linh lấy bồ kết bôi lên, hai tay chàng nhẹ nhàng xoa bóp, bọt xà phòng nổi lên, nước theo kẽ ngón tay chàng chảy xuống.

Lâm Thính nằm xuống liền nhắm mắt, sợ mắt mình sẽ bị "tổn thương".

Nhưng Đoạn Linh gội đầu rất dịu dàng, bọt xà phòng và nước không hề bắn vào mắt nàng. Lâm Thính suy nghĩ một lát, chậm rãi mở mắt, thấy khuôn mặt hắn ở phía trên nàng. Đoạn Linh đang rất chuyên chú, như thể đang làm một việc rất quan trọng.

Nàng lại lần nữa bị hắn mê hoặc, đôi mắt không thể rời khỏi gương mặt hắn.

Ánh mắt Đoạn Linh từ tóc Lâm Thính dời xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn mình. Tay hắn dừng lại, bọt xà phòng trong lòng bàn tay vẫn không ngừng rơi xuống: “Là ta làm nàng khó chịu sao?”

Lâm Thính đảo mắt đi: “Ta rất thoải mái.” Dứt lời, nàng cảm thấy lời này có ý nghĩa khác, liền nói thêm: “Chàng gội thật sự rất thoải mái.”

Đoạn Linh lúc này mới tiếp tục xoa bóp tóc nàng, lòng bàn tay hắn áp vào sâu bên trong, kề sát da đầu nàng.

Vành tai nàng gần tóc, nước và bọt xà phòng chảy qua là điều khó tránh khỏi. Khi Đoạn Linh dùng tay gạt đi, hắn cũng chạm vào tai nàng, khiến Lâm Thính nhớ lại cảnh hắn hôn tai mình.

Họ đã thân mật không ít lần, có rất nhiều chuyện có thể khơi gợi lại những ký ức đó.

Thân thể Lâm Thính trở nên căng thẳng.

Đoạn Linh dường như không nhận ra sự khác thường của nàng. Hắn gạt đi bọt nước rồi tiếp tục gội đầu cho nàng. Hắn xoa và xả nước một lần, rồi xả lại ba lần nữa. Khi chạm vào mái tóc ở trán, ngón tay hắn lướt qua trán nàng, để lại vài giọt nước trong.

Lâm Thính giơ tay lên định mở mắt, thì thấy Đoạn Linh cũng đưa tay đến lau cho nàng. Hắn khẽ giữ nàng lại, rồi lau đi những giọt nước còn sót lại.

“Xong rồi.” Đoạn Linh túm mái tóc ướt của Lâm Thính lại, dùng một tấm vải thô bọc lên.

Lâm Thính ngồi dậy: “Cảm ơn chàng.”

Đoạn Linh không lau tay, đứng bên cạnh Lâm Thính: “Tóc nàng bị bẩn cũng là vì ta, ta gội đầu cho nàng là lẽ đương nhiên.”

Nàng không chê thứ kia "xấu xí", hắn gội đầu cho nàng thì có sao đâu.

Lâm Thính không nói gì, đứng trước cửa sổ, mượn gió thổi tóc cho khô. Hôm nay là ngày hồi môn, họ phải xuất phát về Lâm phủ trước giờ Tỵ. Cũng may là họ đã thức dậy sớm, nếu không không biết đến khi nào mới có thể ra cửa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 292


Tóc đã khô, Lâm Thính gọi Đào Chu vào chải tóc và trang điểm.

Lâm Thính biết Lý thị mong nàng sống thật tốt, nên nàng hồi môn không thể tùy tiện. Nàng phải trang điểm thật đẹp, để Lý thị nhìn thấy sẽ vui vẻ. Đào Chu tay chân nhanh nhẹn, chỉ một lát đã trang điểm xong cho nàng.

Đến trưa, xe ngựa dừng trước cổng lớn Lâm phủ. Đoạn Linh xuống trước, rồi đỡ Lâm Thính xuống.

Lâm Thính vốn không cần người đỡ, nhưng thấy có nhiều người đứng trước cổng lớn Lâm phủ nhìn, nàng vẫn đưa tay cho chàng, rồi bước xuống ghế nhỏ.

Việc Đoạn gia kết thân với Lâm gia là chuyện Lâm Tam gia nằm mơ cũng không ngờ đến. Nhị công tử Đoạn gia lại trở thành con rể của ông. Đây là lần đầu tiên Lâm Tam gia bận tâm đến chuyện của Lâm Thính, ông nhớ hôm nay là ngày nàng hồi môn, nên đã dẫn người ra cổng chờ từ sớm.

Đại gia, Nhị gia, Tứ gia Lâm gia cùng các phu nhân, con cái cũng ở đó. Nói quá lên một chút, cả Lâm phủ đều ở đó, trừ Lão phu nhân đang bệnh không thể ra gió.

Họ biết Đoạn gia có quyền lực trong triều đình, ai nấy đều mong Đoạn gia giúp đỡ con cái mình.

Lâm Thính liếc nhìn họ. Trước đây, ngày lễ ngày tết, nàng còn chưa chắc có thể thấy nhiều “thân thích” đến vậy. Thế mà hôm nay lại gặp đầy đủ. Quan trọng là họ còn giả vờ thân thiết với nàng, miệng liên tục gọi “Nhạc Duẫn”.

Quả nhiên, dù ở hiện đại hay cổ đại, sức hấp dẫn của quyền lực và tiền bạc vẫn luôn quá lớn. Nhưng quyền lực và tiền bạc này không phải của nàng, mà là của Đoạn Linh. Người mà họ thực sự e sợ không phải Lâm Thính nàng, mà là vị Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ lừng lẫy kia.

Nghĩ tới sức mạnh của kim tiền, Lâm Thính lại nghĩ về gói quà nhiệm vụ kia, aiz, không biết có phải tùy ý nàng lựa chọn phần thưởng hay không.

Sau khi chào hỏi nàng, họ lại chuyển sang làm thân với Đoạn Linh. Đoạn Linh chỉ khẽ cười, không đáp lời.

Lâm Tam gia gạt những người khác sang một bên, với tư cách nhạc phụ, tiến lại gần Đoạn Linh, định cất tiếng: “Tử Vũ...” Nhưng chưa kịp nói hết câu, ông đã bị Lý Kinh Thu chặn lại. Nếu không có Thẩm di nương đỡ lấy, có lẽ ông đã loạng choạng ngã xuống. Lý Kinh Thu cười tươi tắn kéo Lâm Thính và Đoạn Linh, dẫn cả hai vào phủ.

Cùng lúc đó, gia nô của Đoạn gia đang dỡ những sính lễ hồi môn từ xe ngựa, lần lượt đưa vào Lâm phủ. Lễ vật có đủ cả đồ ăn thức uống lẫn trang sức quý báu, thậm chí còn nhiều hơn cả số của hồi môn Lý thị đã chuẩn bị cho Lâm Thính. Khách khứa đứng xem đều không khỏi kinh ngạc, trợn tròn mắt.

Lý Kinh Thu quay đầu lại, dặn dò gia nô Đoạn gia đưa thẳng những lễ vật đó vào viện của nàng. Lâm Tam gia đang định tiến lại gần, bỗng sững sờ dừng bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống vàng bạc châu báu kia được khiêng đi.

Ngay cả nhạc phụ như Lâm Tam gia cũng không thể lại gần Lâm Thính và Đoạn Linh, huống chi là những người khác. Lý Kinh Thu nổi tiếng trong Lâm gia với tính tình đanh đá, tuy họ không ưa nàng nhưng cũng chẳng ai dám trêu chọc.

Lý Kinh Thu chẳng bận tâm người khác nghĩ gì về mình, chỉ quan tâm đến Lâm Thính và Đoạn Linh trước mắt. Sau khi vào phủ, nàng không nán lại đại sảnh mà đưa thẳng hai người về Thính Linh viện, cảm thấy Lâm Thính sẽ thoải mái hơn khi ở trong sân của mình.

Đoạn Linh chưa từng tới sân viện Lâm Thính ở, hắn không kìm được mà liếc nhìn xung quanh vài lần. Sân viện này cũng giống như tính cách của nàng, mọi thứ đều rực rỡ sắc màu, tựa như ánh mặt trời chiếu thẳng vào lòng người, ấm áp và rực rỡ.

Phía bên phải sân có một chiếc đu gỗ. Tuy giờ không có ai ngồi, nhưng Đoạn Linh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Thính đang đung đưa trên đó, chắc chắn nàng sẽ cười thật tươi, rồi đánh đu lên thật cao.

Đoạn Linh bước vào trong phòng, không lâu sau liền thấy một giá gỗ bày đầy tượng đất. Hắn từng nghe Đoạn Hinh Ninh nhắc đến, nói Lâm Thính rất giỏi nặn tượng đất, còn nặn tặng nàng một bức làm quà.

Những bức tượng này đều được nặn theo hình dáng người thật. Đoạn Linh thấy Lý Kinh Thu, Đào Chu, cả những nha hoàn khác trong viện, và cuối cùng là chính Lâm Thính, có lẽ nàng đã nhìn vào gương để nặn.

Lâm Thính thấy Đoạn Linh nhìn chằm chằm giá tượng đất, thuận miệng nói: “Những thứ này đều do ta làm đấy.”

“Ta biết.”

Lâm Thính ngạc nhiên: “

Cùng lúc đó, gia nô của Đoạn gia đang dỡ những sính lễ hồi môn từ xe ngựa, lần lượt đưa vào Lâm phủ. Lễ vật có đủ cả đồ ăn thức uống lẫn trang sức quý báu, thậm chí còn nhiều hơn cả số của hồi môn Lý thị đã chuẩn bị cho Lâm Thính. Khách khứa đứng xem đều không khỏi kinh ngạc, trợn tròn mắt.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 293


Lý Kinh Thu quay đầu lại, dặn dò gia nô Đoạn gia đưa thẳng những lễ vật đó vào viện của nàng. Lâm Tam gia đang định tiến lại gần, bỗng sững sờ dừng bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống vàng bạc châu báu kia được khiêng đi.

Ngay cả nhạc phụ như Lâm Tam gia cũng không thể lại gần Lâm Thính và Đoạn Linh, huống chi là những người khác. Lý Kinh Thu nổi tiếng trong Lâm gia với tính tình đanh đá, tuy họ không ưa nàng nhưng cũng chẳng ai dám trêu chọc.

Lý Kinh Thu chẳng bận tâm người khác nghĩ gì về mình, chỉ quan tâm đến Lâm Thính và Đoạn Linh trước mắt. Sau khi vào phủ, nàng không nán lại đại sảnh mà đưa thẳng hai người về Thính Linh viện, cảm thấy Lâm Thính sẽ thoải mái hơn khi ở trong sân của mình.

Đoạn Linh chưa từng tới sân viện Lâm Thính ở, hắn không kìm được mà liếc nhìn xung quanh vài lần. Sân viện này cũng giống như tính cách của nàng, mọi thứ đều rực rỡ sắc màu, tựa như ánh mặt trời chiếu thẳng vào lòng người, ấm áp và rực rỡ.

Phía bên phải sân có một chiếc đu gỗ. Tuy giờ không có ai ngồi, nhưng Đoạn Linh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Thính đang đung đưa trên đó, chắc chắn nàng sẽ cười thật tươi, rồi đánh đu lên thật cao.

Đoạn Linh bước vào trong phòng, không lâu sau liền thấy một giá gỗ bày đầy tượng đất. Hắn từng nghe Đoạn Hinh Ninh nhắc đến, nói Lâm Thính rất giỏi nặn tượng đất, còn nặn tặng nàng một bức làm quà.

Những bức tượng này đều được nặn theo hình dáng người thật. Đoạn Linh thấy Lý Kinh Thu, Đào Chu, cả những nha hoàn khác trong viện, và cuối cùng là chính Lâm Thính, có lẽ nàng đã nhìn vào gương để nặn.

Lâm Thính thấy Đoạn Linh nhìn chằm chằm giá tượng đất, thuận miệng nói: “Những thứ này đều do ta làm đấy.”

“Ta biết.”

Lâm Thính ngạc nhiên: “Chàng làm sao biết được?” Nàng chưa từng kể cho hắn nghe, cũng chưa từng tặng hắn tượng đất, càng chưa nặn trước mặt hắn bao giờ.

Đoạn Linh chậm rãi ngắm lại một lượt giá tượng đất, rồi mới đáp: “Hinh Ninh có kể với ta rồi.”

Gần như quên mất Đoạn Hinh Ninh, có lẽ nàng ấy đã vô tình nhắc đến, mà Đoạn Linh lại là người có trí nhớ cực tốt, chỉ nghe qua một lần là nhớ kỹ. Nhưng nhắc đến tượng đất, Lâm Thính vẫn có chút tự hào: “Chàng thấy ta làm thế nào?”

“Rất đẹp.”

Lâm Thính vui vẻ: “Có cơ hội, ta sẽ nặn cho chàng một bức.” Nếu không phải bán tượng đất không kiếm được nhiều tiền, có lẽ nàng đã mở một cửa hàng bán tượng.

Đoạn Linh dừng lại một chút, rồi nói: “Được.”

“Vậy chàng cứ ngồi đây xem một lát, ta vào phòng mình xem đã.”

Lâm Thính có chuyện muốn hỏi Lý Kinh Thu, nên tránh mặt Đoạn Linh, kéo mẹ vào trong phòng. Nàng lén lút từ trong tay áo lấy ra một bức họa phác họa Đạp Tuyết Nê.

Đối với chuyện Đạp Tuyết Nê phái người giám sát mẹ con nàng, Lâm Thính càng nghĩ càng thấy bất an. Nàng nghĩ tới vài khả năng, suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thử từng cách một. Trước hết, nàng phải bắt đầu từ Lý Kinh Thu, xem bà có quen biết hắn hay không.

Nếu Lý Kinh Thu nhận ra Đạp Tuyết Nê, Lâm Thính muốn làm rõ mối quan hệ giữa họ, rồi sau đó sẽ tính tiếp.

Nếu Lý Kinh Thu không quen biết Đạp Tuyết Nê, Lâm Thính sẽ đem chuyện này nói cho Đoạn Linh.

Lý Kinh Thu khó hiểu, nhìn bức họa một cái, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Người này là ai thế?” Người đàn ông trong bức họa có làn da tái nhợt, dung mạo có phần nữ tính, không biểu cảm, ánh mắt lại rất âm độc, trông chẳng khác nào một bức họa bì đắp lên một gương mặt không thuộc về mình, chẳng nhìn ra được tuổi tác cụ thể.

Lâm Thính bảo mẹ nhìn kỹ lại: “Nương, nương có quen người trên bức họa không?”

“Không quen.” Lý Kinh Thu nhíu mày, cầm lấy bức họa từ tay nàng, khó hiểu hỏi: “Sao ta lại quen biết người này được. Mà sao con lại nghĩ ta quen người này?”

“Người này trước đây có nói với con vài lời kỳ lạ, con tưởng nương quen hắn.”

Lâm Thính nói qua loa, không định kể chuyện Đạp Tuyết Nê phái người giám sát cho Lý Kinh Thu, để bà khỏi lo lắng. Lý Kinh Thu hễ có chuyện vướng bận trong lòng là sẽ mất ăn mất ngủ.

Lý Kinh Thu nhìn lại bức họa một lần nữa. Gương mặt này nhìn qua hẳn là sẽ không quên, nhưng đối với bà lại vô cùng xa lạ, quả thực chưa từng thấy qua.

Bà lo lắng hỏi: “Người này nói chuyện kỳ lạ với con? Hay là hắn lừa nói hắn quen ta, rồi hỏi con xin tiền? Con ngàn vạn đừng tin hắn.” Trong kinh thành không thiếu loại người lừa đảo như vậy.

Lâm Thính đốt bức họa đi: “Không phải đâu nương, người yên tâm, con sẽ tự xử lý chuyện này.”

Lý Kinh Thu bán tín bán nghi: “Thật không phải?”

Ngọn lửa nuốt chửng gương mặt người trong bức họa. Trước khi lửa cháy tới tay, Lâm Thính buông tay ra, nhìn tờ giấy dần hóa thành tro tàn: “Thật không phải. Sẽ không có ai có thể lừa được của con một đồng tiền nào đâu.”

Lý Kinh Thu tán thành gật đầu. Thấy sắc mặt Lâm Thính hồng hào, bà giơ tay chạm vào mặt nàng, xác nhận mấy ngày nay nàng sống tốt, bèn mãn nguyện nói: “Cái này thì đúng rồi, ai mà lừa được tiền của con chứ, khuê nữ nhà ta là thông minh nhất.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 294


Lâm Thính chợt nắm lấy tay Lý Kinh Thu, kéo tay áo lên, lộ ra một vết bầm tím trên cổ tay.

“Sao lại bị thương?”

Lý Kinh Thu vội vàng rụt tay lại: “Ta không cẩn thận va phải thôi, hôm nay là ngày con về nhà, vết thương nhỏ ấy mà, không đáng nhắc tới.”

Lâm Thính thấy biểu cảm của mẹ không đúng, sao có thể tin lời này: “Không cẩn thận va phải? Nương không lừa con chứ?”

Lý Kinh Thu đảo mắt, muốn lảng sang chuyện khác: “Ta lừa con làm gì.”

Lâm Thính lại nắm lấy tay bà, nhìn chằm chằm vết bầm: “Người nói thật với con, rốt cuộc có phải không cẩn thận va phải không?”

Biết không thể giấu được, Lý Kinh Thu đành nói thật: “Phụ thân con tối qua tới đây, muốn ta hôm nay ở trước mặt Tử Vũ nói giúp ông ta chuyện thăng quan tiến chức. Ta không đồng ý, mắng ông ta một trận, ông ta thẹn quá hóa giận đẩy ta một cái, thế là bị thương.”

Lâm Thính xoay người định đi ra ngoài tìm Lâm Tam gia tính sổ: “Cái lão già đó dám đánh người?”

Lý Kinh Thu vội ngăn Lâm Thính lại, lần nữa nhắc nhở nàng: “Hôm nay là ngày con hồi môn, đừng gây sự, để con rể thấy không hay. Hơn nữa, phụ thân con cũng không cố ý đánh ta, chỉ là vô tình đẩy một cái thôi.”

“Ông ta không xứng làm phụ thân của con.” Nàng cắt lời, “Nương, người hòa ly với ông ta đi.”

Lâm Thính không thể chịu đựng được việc Lâm Tam gia làm tổn thương Lý Kinh Thu. Hơn nữa, chỉ cần Lý Kinh Thu hòa ly với ông ta, nàng liền có thể không e dè mà tìm cách buộc ông ta trả lại ba ngàn lượng trước thời hạn.

Lý Kinh Thu che miệng Lâm Thính: “Nha đầu ngốc này nói gì thế, ta hòa ly, chuyện đó truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của con.” Quan niệm của bà rất truyền thống, cho rằng cha mẹ hòa ly sẽ làm ảnh hưởng đến con gái.

Cả đời này của bà cũng đã vậy rồi, sao có thể liên lụy đến con gái mình?

Lâm Thính kiên quyết: “Sao lại ảnh hưởng đến danh tiếng của con được, sẽ không đâu, nương yên tâm. Nói lùi một vạn bước, cho dù có ảnh hưởng đến danh tiếng của con đi nữa, người cũng phải hòa ly với ông ta.”

Lý Kinh Thu lắc đầu: “Không được.”

Lâm Thính không nhượng bộ: “Nương, nếu người không đồng ý hòa ly với ông ta, vậy con sẽ ở lại đây không đi nữa. Ai biết lần sau ông ta có còn dám đánh người không?” Lần này thì dùng lý do "vô tình đẩy một cái" để lấp l**m, còn lần sau thì sao?

“Con! Con bị điên rồi à, con mới thành hôn được mấy ngày đã muốn về nhà mẹ đẻ ở?” Lý Kinh Thu chọc vào trán nàng.

Lâm Thính lại nhẹ nhàng chạm vào vết bầm trên cổ tay bà: “Con không điên, con lo cho người. Nương mà không muốn con lo lắng thì hãy hòa ly với ông ta đi. Con sẽ mua cho người một căn nhà ở kinh thành để sống, ngày sau con sẽ không về Lâm gia nữa.”

Lý Kinh Thu không ngờ nàng lại kiên quyết đến vậy, sợ nàng nói được làm được, hôm nay sẽ ở lại Lâm gia, cuối cùng đành phải nhượng bộ: “Để ta suy nghĩ đã.”

“Đừng có lừa con đấy.”

Lý Kinh Thu nhéo nàng một cái, nhưng không mạnh: “Không lừa con. Con tốt nhất nên nghiêm túc suy nghĩ, chứ không phải có lệ với ta, nếu không ta sẽ giận đấy.”

“Ta có lệ ai chứ, nhưng tuyệt đối không dám có lệ với con. Nhưng hôm nay con ngàn vạn lần đừng gây chuyện, không may mắn đâu, có nhớ chưa?” Lý Kinh Thu dĩ nhiên vui khi con gái bênh vực mình, nhưng vẫn lo cho nàng.

Lâm Thính hừ hừ.

Vừa dứt lời, ngoài phòng có tiếng gõ cửa. Nàng lắng nghe cẩn thận, nhận ra là Đoạn Linh đã tới.

Lý Kinh Thu lập tức mở cửa, mời hắn vào xem phòng của Lâm Thính, dù sao cũng là phu thê, không cần câu nệ: “Ta đi xem cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa.” Nàng để hai người lại một mình.

Đoạn Linh bước vào, nhìn ngắm xung quanh.

Lâm Thính có chút không tự nhiên. Sau khi thành hôn, nàng có nhiều đồ vật không mang đi, vẫn còn ở trong căn phòng đã sống nhiều năm này, không thiếu những thứ khá riêng tư, như bộ sưu tập thoại bản và tập tranh hương diễm.

Nhưng Đoạn Linh chắc sẽ không phát hiện ra đâu, nàng giấu rất kỹ, Lý Kinh Thu cũng chưa từng phát hiện. Mẹ nàng luôn nghĩ nàng chẳng biết gì về chuyện nam nữ, thậm chí còn dặn dò nàng phải xem một cuốn sách nhỏ vào đêm tân hôn, kẻo làm mình bị thương.

Lâm Thính kéo một chiếc ghế ra cho Đoạn Linh: “Chàng ngồi đi...”

Đoạn Linh lại đi tới chiếc giường nàng đã nằm hơn mười năm, hỏi: “Ta ngồi đây được không?”

“Được chứ, chàng cứ ngồi đi.” Trong phòng có nha hoàn đã chuẩn bị sẵn trà nóng. Lâm Thính đẩy chiếc ghế về dưới bàn, xoay người đi rót hai chén trà.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 295


Đoạn Linh chầm chậm v**t v* tấm chăn được gấp gọn trên giường. Lâm Thính đã nằm trên đó rất lâu. Dù sau khi thành hôn nàng không còn ngủ ở đây nữa, nhưng xung quanh vẫn phảng phất hơi thở của nàng.

Hắn tham lam hít một hơi.

Đêm qua, hơi thở của Lâm Thính cứ quẩn quanh bên Đoạn Linh. Nàng ngủ vẫn không yên như thường lệ, luôn lăn qua lộn lại. Tấm chăn dễ bị bung ra, hắn đắp lại cho nàng chưa lâu thì nàng lại đạp ra.

Thật ra Đoạn Linh còn có cách khác để ngăn nàng đạp chăn, đó là dùng chăn bọc nàng lại, buộc chặt. Nhưng hắn đã không làm thế.

Đoạn Linh trằn trọc cả đêm không ngủ.

Hắn muốn xử lý cơn d*c v*ng đang cuồn cuộn trỗi dậy, nhưng lại ngay bên cạnh nàng, hắn nén lại, lặng lẽ giải tỏa, không đánh thức nàng, cũng không chạm vào nàng.

Gần rạng sáng, Đoạn Linh mới miễn cưỡng xử lý xong. Hắn vừa nằm xuống giường thì Lâm Thính lăn tới, hoàn toàn không che đậy gì. Trắng, hồng, đen, ba màu sắc đơn giản đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh cuộn khiến hắn không thể nào cưỡng lại.

Đoạn Linh nhịn không được ôm bức tranh đó vào lòng. Hắn không muốn làm gì, chỉ muốn ôm lấy Lâm Thính. Nhưng nàng lại đột nhiên đối mặt, đưa chân ôm lấy eo hắn.

Cơn d*c v*ng của hắn vừa đi lại quay lại.

Thế là hắn chiều theo d*c v*ng, mãi đến sau này, khi nhận thấy Lâm Thính có ý định rời đi, hắn mới dừng lại trước khi nàng kịp hành động.

Nghĩ đến đây, Đoạn Linh ngước lên nhìn Lâm Thính đang bưng trà đi về phía mình.

Lâm Thính đưa cho hắn một chén trà: “Chàng uống trà trước đi, nếu đói thì ăn một chút điểm tâm lót dạ.” Nàng sợ chậm trễ giờ hồi môn, để Lý Kinh Thu chờ quá lâu, nên đã không ăn sáng, Đoạn Linh cũng vậy.

Đoạn Linh “Ừm” một tiếng, ánh mắt lướt qua từng món đồ Lâm Thính từng sử dụng.

Lý Kinh Thu không bắt họ chờ lâu, rất nhanh đã tới gọi cả hai đi dùng bữa trưa. Bà không gọi Lâm Tam gia. Lâm Tam gia chủ động tới, cũng bị Lý Kinh Thu từ chối ngoài cửa, không nói với Đoạn Linh.

Nhưng Lý Kinh Thu cũng biết một công tử thế gia như hắn, những chuyện nội viện như thế này sao có thể không biết, huống chi hắn còn là Cẩm Y Vệ. chắc chắn hắn có thể nhìn ra được, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Sau khi dùng bữa xong, Lâm Thính ở lại Lâm gia cho đến khi mặt trời lặn mới rời đi.

Lâm Tam gia nắm lấy thời cơ ra cửa tiễn họ, chuẩn bị nhắc đến chuyện thăng quan tiến chức của mình. Nhưng chưa kịp mở miệng, ông đã bị Lâm Thính ngáng một chân, té ngã xuống đất, cổ tay đập vào con sư tử đá trước cửa, bầm đỏ một mảng, đau đến không thốt nên lời.

Những người khác đều chú ý đến Đoạn Linh, gần như không ai để ý nàng đã làm gì. Ngay cả Lâm Tam gia cũng không biết là ai ngáng chân mình: “Ai? Ai ngáng ta? Láo xược!”

Lý Kinh Thu không hề lo lắng, chỉ thấy ông ta thật mất mặt trước mặt con rể, giọng điệu khó nén vẻ chán ghét: “Là tự ông đứng không vững thì có.”

Lâm Thính gọi hạ nhân đến khiêng ông ta vào, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà lên xe ngựa.

Đoạn Linh đã thấy toàn bộ quá trình Lâm Thính vươn chân ngáng ông ta. Hắn ngoái đầu nhìn lại Lâm Tam gia đang được hạ nhân khiêng đi. Ông ta kêu đau vài tiếng, còn định giãy giụa nói gì đó, nhưng đã bị Lý Kinh Thu bịt miệng, trông vô cùng chật vật.

Những người đứng ngoài phủ chỉ loáng thoáng nghe thấy Lâm Tam gia lẩm bẩm gọi: “Tử Vũ...” Giọng điệu của ông ta như đang có chuyện quan trọng muốn nói với Đoạn Linh.

Nhưng Đoạn Linh đã không để tâm. Hắn thong thả bước xuống thềm, theo Lâm Thính lên xe ngựa, rồi buông rèm xuống, che khuất mọi ánh mắt tò mò.

Ngồi trong xe ngựa, Lâm Thính vẫn có chút quyến luyến không rời Lý Kinh Thu. Nàng vén rèm cửa sổ bên hông xe lên, đưa mắt nhìn theo cho đến khi Lâm phủ dần khuất bóng.

Nàng vẫn chưa buông rèm, ánh mắt nhìn những người qua lại trên đường phố mà thất thần.

Một lát sau, xe ngựa tiến vào khu phố sầm uất.

Ánh mắt Lâm Thính bỗng chợt dừng lại. Không xa phía trước, nàng thấy Hạ Tử Mặc đang thất thểu bước đi trên đường, trong tay xách một bầu rượu. Nàng nhớ tới Đoạn Hinh Ninh từng nói hắn ra khỏi thành tìm phụ thân, lại liên lạc không được, bèn gọi xà phu dừng xe ngựa.

Đoạn Linh khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Thính đứng dậy, khom lưng định bước ra ngoài: “Ta thấy Hạ thế tử.”

Đoạn Linh cũng theo khe hở của rèm mà nhìn ra ngoài, thấy Hạ Tử Mặc. Hắn hỏi ngược lại: “Thế thì sao? Nàng đặc biệt bảo dừng xe, là muốn chào hỏi Hạ thế tử?”

“Không. Ta tìm hắn có việc.”

Lâm Thính đặt chân ra bậc cửa xe ngựa, quay đầu lại bổ sung một câu: “Là chuyện có liên quan đến Hinh Ninh.” Có những lời, nói trước mặt Đoạn Linh thì không tiện.

Đoạn Linh không truy vấn thêm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 296


Lâm Thính lo Hạ Tử Mặc sẽ biến mất trong chốc lát, không đợi xa phu đặt ghế nhỏ xuống, nàng đã vội vã nhảy xuống xe, bước nhanh về phía hắn.

Hạ Tử Mặc đi vài bước lại uống một ngụm rượu, mắt rũ xuống nhìn mặt đất, không hề ngước lên phía trước, nên chẳng thấy Lâm Thính. Thấy có người chắn đường, hắn cũng không thèm ngước mắt, cứ thế đi vòng sang một bên. Bước chân hắn lảo đảo, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào.

Lâm Thính nhíu mày nhìn hắn. Hắn có dung mạo khôi ngô, lại mặc một thân hoa phục, nhưng dù có say mèm, luộm thuộm, râu ria lún phún chưa cạo, hắn vẫn toát ra khí chất của một công tử thế gia, lại còn thêm vài phần phong lưu ph*ng đ*ng không chút kiềm chế.

Nàng càng nhìn càng muốn đánh cho hắn một trận. Đoạn Hinh Ninh vì hắn mà sầu não mất ăn mất ngủ, còn hắn thì hay ho, bảo là ra ngoài thành tìm phụ thân, nhưng giờ lại say như chết, chẳng thấy chút tâm tư nào để tìm Hinh Ninh cả.

Lâm Thính thấy Hạ Tử Mặc đi vòng sang trái, nàng cũng đi sang trái, tiếp tục chắn đường hắn.

Hạ Tử Mặc không hề tức giận, hoặc có lẽ hắn lười so đo với kẻ chắn đường, lại lảo đảo đi về phía bên phải. Lâm Thính lại một lần nữa chặn lại.

Người đã say mèm thì thăng bằng vốn đã không tốt. Hạ Tử Mặc đứng không vững, ngã nhào xuống đất, bầu rượu trong tay vỡ tan, rượu đổ lênh láng. Lúc này hắn mới có chút phản ứng, dùng khóe mắt lướt qua vạt váy trước mặt: “Vị cô nương này, đường phố rộng lớn như vậy, vì sao lại cứ phải đi trước mặt ta?”

Lâm Thính dĩ nhiên không đỡ Hạ Tử Mặc, hắn muốn ngã thì cứ ngã. Nàng lạnh giọng đáp: “Tìm ngươi tính sổ.”

Lúc này Hạ Tử Mặc mới ngẩng đầu. Ánh mắt tan rã, hắn chậm rãi nhìn lên, cuối cùng nhận ra người đứng trước mặt là ai: “Lâm thất cô nương?”

Nàng chỉ tay về một chỗ vắng vẻ bên cạnh, nhưng lại ở nơi có thể dễ dàng quan sát, để tránh người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người: “Đi theo ta.”

Hắn xoa xoa cái đầu đang đau vì rượu, đứng dậy, lảo đảo đi theo Lâm Thính.

Lâm Thính giữ khoảng cách vài bước, không muốn ngửi mùi rượu nồng nặc trên người hắn, nói thẳng: “Vì sao vẫn chưa đến Đoạn phủ cầu hôn?”

Hạ Tử Mặc khẽ mấp máy môi, hỏi lại: “Là Hinh Ninh nhờ ngươi tới hỏi ta?”

Nàng nhớ lại dáng vẻ khóc lóc thảm thương, lo lắng mình sẽ mang thai của Đoạn Hinh Ninh ngày hôm qua, không nhịn được đưa chân đá hắn một cú: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?”

Những người đi đường tò mò nhìn về phía nàng, nhưng vì khoảng cách xa nên không nghe rõ họ nói gì, xem hai mắt rồi cũng rời đi.

Hạ Tử Mặc biết mình đuối lý, cũng hiểu Lâm Thính đang thay Đoạn Hinh Ninh trút giận, nên không né tránh, để mặc nàng đá mình một cú đau điếng. Cú đá của nàng không hề nhẹ, hắn cảm thấy chỗ bị đá chắc chắn đã đỏ ửng.

Thật ra Lâm Thính còn muốn đá thêm vài cái nữa, nhưng giờ có việc chính cần làm.

“Ngươi chỉ cần trả lời ta, vì sao còn chưa tới Đoạn phủ cầu hôn. Đừng tưởng là ta không biết ngươi đã làm gì Hinh Ninh.” Nói đến đây, Lâm Thính theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía xe ngựa của Đoạn Linh. Người Đoạn gia chỉ biết Hạ Tử Mặc có ý định cầu hôn, chứ không biết hai người đã làm chuyện vợ chồng.

Hạ Tử Mặc im lặng.

Lâm Thính đợi mãi không thấy hắn trả lời, mặt mày không chút tốt đẹp nói: “Ngươi nói chuyện đi.”

Hắn nắm chặt tay, đáp: “Ta...”

Không có câu sau.

Lâm Thính đợi mãi, chỉ đợi được một chữ “ta” từ Hạ Tử Mặc, nàng mất kiên nhẫn, dồn dập nói: “Chẳng lẽ lời ngươi nói sẽ đến cửa cầu hôn chỉ là lừa Hinh Ninh?”

Hạ Tử Mặc day day thái dương vẫn còn đau: “Ta không định lừa Hinh Ninh, chỉ là hiện tại ta quả thực không thể đến cửa cầu hôn.”

Lâm Thính nắm chặt tay, đôi mắt sáng như đuốc: “Lời ngươi nói có ý gì?”

Hạ Tử Mặc lại trầm mặc rất lâu, rồi buông nắm tay ra, quay mặt đi, như không dám đối diện với người bạn thân của Đoạn Hinh Ninh: “Ngày khác ta sẽ tự mình đi tìm Hinh Ninh nói rõ.”

Đây là hắn không muốn nói nguyên nhân với nàng, Lâm Thính sao lại không hiểu: “Ngày hôm qua Hinh Ninh đã lo mình mang thai con của ngươi.” Có những chuyện, không thể cứ để một mình nữ tử gánh vác.

Hạ Tử Mặc kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp: “Ngươi nói, Hinh Ninh có hài tử?”

Lâm Thính trừng mắt nhìn hắn: “Không có, may mắn là không có. Bằng không, vướng phải người thiếu trách nhiệm như ngươi, thì xui xẻo lớn rồi.”

Hạ Tử Mặc không phản bác, hắn lại thầm nghĩ, nếu Đoạn Hinh Ninh thành hôn với hắn mới thật sự là xui xẻo lớn.

Lâm Thính lười đôi co thêm với hắn, xoay người rời đi. Hạ Tử Mặc tiến lên vài bước, muốn đuổi theo nàng để nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Hắn cũng quay người bỏ đi, trông vô cùng suy sụp.

Ngồi trong xe ngựa, Đoạn Linh dường như không chú ý đến tình hình bên ngoài, hắn cúi đầu uống trà, ngón tay v**t v* chén trà. Khi nghe thấy tiếng Lâm Thính vén rèm bước vào, hắn mới ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt còn vương sự giận dữ của nàng: “Nói xong rồi à?”

Lâm Thính đáp: “Xong rồi.”

Đoạn Linh rót cho nàng một chén trà giải khát, đoán: “Ta nhớ Hạ thế tử có ý định cầu hôn Hinh Ninh, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ai tới cửa, nàng tìm Hạ thế tử là vì chuyện này?”

Hắn đoán đúng, Lâm Thính đành chọn những lời có thể nói: “Đúng là vì chuyện này...”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 297


Đoạn Linh không hề biến sắc: “Hạ thế tử không có ý định đến cửa cầu hôn nữa?” Hai nhà bọn họ chưa trao đổi thiếp canh, cha mẹ hai bên cũng chưa gặp mặt, chỉ là lời Hạ Tử Mặc nói ra miệng. Hắn muốn đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể.

Dù sao, Đoạn gia cũng không để tâm đến Hạ Tử Mặc. Thế tử Thế An Hầu phủ thì sao chứ, hai nhà bọn họ cũng chẳng ai hơn ai.

Lâm Thính uống một ngụm trà: “Ừm.”

Đoạn Linh mặt không gợn sóng, vén rèm cửa sổ lên, nhìn theo bóng Hạ Tử Mặc càng lúc càng xa: “Hắn có nói nguyên nhân không?”

Lâm Thính bực bội nói: “Không có, hắn chỉ nói tạm thời không thể đến cầu hôn, ngày khác sẽ tự mình tìm Hinh Ninh nói rõ.” Nếu không phải nàng từng đọc nguyên tác, thấy hắn đối với Đoạn Hinh Ninh cũng khá tốt, và kết cục của họ rất viên mãn, nàng đã chẳng bận tâm.

Đoạn Linh buông rèm xuống: “Vậy nàng nghĩ nguyên nhân hắn không đến cầu hôn là gì?”

“Chắc đầu hắn bị cửa kẹp.”

Hắn biết nàng đang tức giận, vì chuyện của người khác mà tức giận: “Hắn thay lòng đổi dạ?”

Thay lòng đổi dạ? Lâm Thính chìm vào suy tư. Trong nguyên tác, Hạ Tử Mặc quả thật có nhiều vận đào hoa, nhưng trong mắt hắn chỉ có Đoạn Hinh Ninh. Rất hiếm khi có nữ phụ nào gây chuyện, trừ... nàng, nữ phụ vừa độc ác lại vừa ngu ngốc này.

Nhưng hiện tại nàng đâu có gây chuyện, Lâm Thính nghiến răng nghiến lợi: “Không biết, nếu hắn dám thay lòng đổi dạ, ta sẽ không tha cho hắn.”

Đoạn Linh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không muốn xen vào chuyện của họ: “Giờ chúng ta hồi phủ chứ?”

“Về thôi.” Lâm Thính một bụng bực tức. Về đến nhà, nàng sẽ khuyên Đoạn Hinh Ninh đi tìm nam tử khác. Đoạn Hinh Ninh là tam cô nương Đoạn gia, muốn nam tử nào mà chẳng có, cần gì phải cứ chết dí với Hạ Tử Mặc.

Nhưng rồi nàng lại nghĩ, hai người họ là nam nữ chính trong nguyên tác, nàng rất có khả năng sẽ không chia rẽ được họ.

Lâm Thính càng tức giận.

Những ngày sau đó, Lâm Thính sống một cách nhàn rỗi. Tiệm vải làm ăn phát đạt, đã có chưởng quỹ lo liệu, nàng không cần bận tâm. Còn thư phòng dạo gần đây không nhận thêm việc, Kim An Tại có chuyện riêng cần giải quyết.

Đoạn Linh sau khi nghỉ phép kết hôn thì thường xuyên đi sớm về muộn, vẫn là vì chuyện Tạ Thanh Hạc tạo phản. Thực ra không chỉ có một mình hắn bận rộn, mà tất cả đại thần trong triều đều đầu óc quay cuồng.

Gia Đức Đế ban đầu cho rằng Tạ Thanh Hạc chỉ là một thư sinh yếu ớt, cho dù tạo phản cũng không thể làm nên sóng gió lớn. Tuy nhiên, ngài vẫn muốn phái Dương Lương Ngọc tướng quân đi trấn áp. Vốn dĩ có thể nhanh chóng bắt được họ thì nên làm cho nhanh, kẻo đêm dài lắm mộng.

Nhưng trùng hợp lúc đó nàng lại đang không khỏe, Gia Đức Đế đành phải thôi, sai một vị tướng quân khác đi trước.

Ai ngờ, Tạ Thanh Hạc lại có thể dẫn theo Tạ gia quân liên tiếp thắng lợi, chiếm được vài tòa thành trì. Tin tức truyền về, triều đình chấn động.

Tạ Thanh Hạc khởi binh ở Tô Châu, một đường đánh thẳng về kinh thành, thế không thể cản nổi. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thế lực của hắn càng thêm lớn mạnh.

Gia Đức Đế đứng ngồi không yên.

Thế là ngài đành phái Dương Lương Ngọc đang mang bệnh ra trận. Nàng quả thực lợi hại, dù mang bệnh nhưng vẫn giành được thắng lợi, ngay lập tức đoạt lại một thành.

Gia Đức Đế thấy vậy, tâm trạng yên ổn hơn một chút, nhưng vẫn ngày đêm ủ dột.

Bởi vì Dương Lương Ngọc đã gửi một mật báo về, nói rằng có người trong triều thầm giúp đỡ quân phản loạn, tiết lộ bố phòng quân sự và lộ tuyến vận chuyển lương thảo của Đại Yến. Nàng thỉnh cầu Gia Đức Đế phái người điều tra cho ra lẽ.

Gia Đức Đế không điều tra bí mật, mà gióng trống khua chiêng sai Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng cùng nhau điều tra. Khoảng thời gian này, họ liên tục bắt người, tra khảo. Các đại thần trong triều đều bất an, lo sợ người tiếp theo sẽ là mình.

Đại Yến có biến, dân chúng cũng cảm nhận được. Lâm Thính cũng loáng thoáng nghe thấy những chuyện này.

Nhưng Lâm Thính rất ít khi hỏi Đoạn Linh những việc đó, chủ yếu là vì thời gian họ gặp nhau quá ít. Buổi sáng, nàng chưa dậy thì hắn đã đi. Buổi tối, hắn về khi đã khuya, nàng đã ngủ say, thậm chí còn không biết hắn về lúc nào.

Đêm nay trời lất phất mưa phùn, gió mang theo hơi nước se lạnh. Lâm Thính sau khi tắm xong thì ngồi bên cửa sổ nhìn ra tiền viện. Gió thổi qua khe cửa sổ, lướt trên mặt nàng, cũng thổi qua mái tóc dài xõa trên vai.

Đào Chu đi vào, khoác thêm một chiếc áo ngoài cho nàng, khuyên nhủ: “Trời trở lạnh rồi, tiểu thư đừng ngồi ở đây dễ bị trúng gió, sẽ bị ốm đấy ạ.”

Lâm Thính một tay chống cằm, nhìn những hạt mưa rơi: “Ta biết chừng mực mà.”

Đào Chu nhìn theo ánh mắt nàng. Ngoài sân không chỉ có mưa, còn có một cánh cổng viện mịt mờ trong màn mưa. Đêm mưa u ám, cánh cổng cũng trở nên lạnh lẽo. “Tiểu thư đang đợi Đoạn đại nhân về ư?”

“Nào có. Ta chỉ là không ngủ được, ngồi đây ngắm mưa thôi, sao ta lại phải chờ hắn.” Lâm Thính siết chặt áo ngoài, không nhìn ra ngoài nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 298


Tiếng mưa vẫn tí tách bên tai.

Đào Chu cũng cảm thấy không thể nào. Thất cô nương đâu phải vì yêu thích Đoạn đại nhân mà thành hôn, mà là vì trả thù kia mà. Nàng sao lại ủy khuất bản thân mà thức khuya chờ đợi Đoạn đại nhân?

“Cũng không còn sớm nữa, nô tỳ hầu hạ tiểu thư nghỉ ngơi nhé?” Đào Chu định đóng cửa sổ lại.

Lâm Thính ngăn Đào Chu, không cho nàng đóng cửa sổ, rồi đẩy nàng ra ngoài: “Ta đã nói là không ngủ được. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, không cần lo cho ta. Ta mệt thì sẽ tự về giường nghỉ ngơi.”

“Vậy tiểu thư cũng không nên thức quá khuya. Không ngủ được thì nằm trên giường cũng tốt hơn là ngồi đây nhìn chằm chằm.”

Đợi Đào Chu đi ra ngoài, Lâm Thính lại ngồi xuống trước cửa sổ. Ánh mắt nàng không tự chủ mà hướng về phía cánh cổng, tay chán nản gõ lên bệ cửa sổ.

Tiếng mưa rơi có chút thôi miên, nàng dựa vào sập La Hán trước cửa sổ mà ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, Lâm Thính cảm giác có người bế mình lên. Nàng cố gắng mở đôi mi đang nặng trĩu, nhưng khi ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc, nàng lại vô thức níu lấy cánh tay đang ôm mình, dụi mũi vào nghe ngóng.

Đang ngửi thì Lâm Thính bị đặt xuống, mùi trầm hương kia dường như sắp rời xa nàng.

Lâm Thính đưa tay giữ chặt cánh tay đó.

Đoạn Linh đang định cởi giày cho Lâm Thính, bị nàng giữ lại thì quay lại trên giường. Trước khi về phủ, hắn đã tắm gội, thay y phục. Mùi máu tanh nồng đã biến mất, chỉ còn lại mùi trầm hương dễ chịu.

Nàng ngược lại ôm lấy Đoạn Linh, đầu vô thức dụi vào lồng ngực săn chắc của hắn, hai tay vòng lấy eo hắn: “Đoạn Linh...”

Đôi lông mi của Đoạn Linh khẽ run.

Lâm Thính vẫn chưa tỉnh, sau khi gọi tên hắn một tiếng, nàng an phận nằm trong lòng hắn mà ngủ.

Hắn không đẩy nàng ra, cứ giữ nguyên tư thế đó. Hắn rũ mắt nhìn nàng rất lâu. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, từ từ tích tụ, chồng chất như núi. Hắn đưa tay v**t v* khuôn mặt không son phấn của nàng.

Thân nhiệt của Đoạn Linh rất cao, ngón tay hắn cũng ấm áp. Trong đêm mưa se lạnh, cái chạm của hắn vô cùng dịu dàng và ấm áp. Lâm Thính khẽ nâng đầu, dùng má dụi vào tay hắn, cảm giác mềm mại như ngọc.

Ngoài phòng, tiếng mưa rơi tí tách đều đều, trong phòng, những ngọn nến lay động nhè nhẹ. Ánh sáng vàng dịu đổ xuống, in bóng hai thân ảnh tựa sát vào nhau trên chiếc giường.

Nhưng Lâm Thính đến cuối cùng vẫn là “tật cũ không chừa”, bắt đầu động đậy, muốn đẩy người bên cạnh ra. Đoạn Linh thoải mái ghì lấy hai tay nàng, lại dùng đầu gối nhẹ nhàng đè lên đôi chân đang đạp loạn xạ của nàng. Tuy nhiên, đầu nàng vẫn không chịu yên, cứ cọ cọ vào cằm hắn vài lần. Hắn có thể tránh, nhưng lại không tránh, để mặc chỗ đó ửng đỏ, tựa như bị đánh dấu.

Tuy thích mùi trầm hương trên người Đoạn Linh, nhưng Lâm Thính lại không thích bị trói buộc. Nằm trong vòng tay hắn quá lâu, nàng liền cựa quậy, muốn lăn ra. Đoạn Linh không để nàng toại nguyện. Nàng hơi nhíu mày trong giấc mơ, lực giãy giụa cũng mạnh hơn. Hắn nhìn chằm chằm vầng trán nhăn lại của nàng, vô thức nới lỏng tay. Nàng liền theo đà, lăn vào trong chăn ấm áp, mái tóc dài xõa ra che đi bờ vai và gương mặt.

Vòng tay Đoạn Linh bỗng trở nên trống rỗng, hơi ấm tức thì biến mất. Mười ngón tay hắn khẽ cuộn lại.

Lâm Thính vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không hay biết. Chẳng mấy chốc, nàng lại trở mình, hé lộ gương mặt, hướng về phía có mùi trầm hương, cũng chính là hướng về phía Đoạn Linh đang ngồi bên mép giường.

Hắn nhìn nàng thêm một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng trèo lên giường, một lần nữa ôm nàng vào lòng. Nàng ban đầu hơi giãy giụa vì cảm giác bị trói buộc, nhưng rồi cũng yên lặng, gối đầu lên người hắn mà ngủ.

Lúc này, ánh nến đã tàn, căn phòng chìm vào bóng tối. Đoạn Linh vẫn có thể nhìn rõ Lâm Thính. Vạt áo nàng hơi hở, mặt dây chuyền kim Thần Tài trên cổ rơi ra ngoài. Hắn cầm lên, ngắm nghía một lát. Vàng là vàng thật, khá nặng, đeo trên cổ hẳn là có trọng lượng nhất định. Mặt dây chuyền không lớn nhưng rất tinh xảo, nhìn có vẻ đã dùng được một thời gian, nhưng lại không có một vết xước nào, chứng tỏ người đeo nó rất cẩn thận.

Đoạn Linh ngắm một lúc, rồi đặt mặt dây chuyền lại vị trí cũ. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương riêng biệt. Hắn đã quen, thậm chí hoàn toàn mê đắm mùi hương đó, không thể kiềm chế. Giống như người nghiện ngũ thạch tán, muốn cai cũng không được, cứ chìm sâu vào một trạng thái b*nh h**n.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 299


Ngày thường, khi công vụ bận rộn, Đoạn Linh sẽ ngủ lại ở Bắc Trấn Phủ Tư, không về nhà. Nhưng đêm nay, hắn buộc phải trở về. Hắn muốn nghe hơi thở của Lâm Thính, dù hắn có khăn và y phục của nàng, có mùi hương của nàng, nhưng chúng đều lạnh lẽo, không có hơi ấm. Hắn khao khát được cảm nhận thân nhiệt của nàng.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Lâm Thính với hắn là một sự tồn tại đặc biệt, vô cùng đặc biệt. Đặc biệt đến mức hắn không thể diễn tả cảm giác đó bằng lời, chỉ biết rằng muốn giữ chặt, muốn nắm lấy thật chặt.

Đoạn Linh nhớ lại, hắn bắt đầu có sở thích sưu tầm những đôi mắt từ khi nào? Đó là từ những ngày còn thiếu niên. Lúc ấy, trước mặt lũ sói, đôi mắt Lâm Thính trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã chuyển đổi hai loại ánh nhìn hoàn toàn khác biệt: một loại lạnh lùng như tuân theo mệnh lệnh, một loại khác lại đầy day dứt và xót xa. Chính vì cái nhìn thoáng qua đó, Đoạn Linh đã yêu thích việc sưu tầm những đôi mắt.

Cho dù là khi còn nhỏ hay khi đã là thiếu niên, số lần nàng thay đổi ánh mắt không nhiều, chỉ vài lần ít ỏi, nhưng lần nào hắn cũng nhớ kỹ.

Một ngày nào đó hai năm trước, Đoạn Linh bỗng phát hiện ánh mắt Lâm Thính nhìn hắn luôn mang theo sự day dứt, không còn sự lạnh lùng. Hành vi của nàng cũng thay đổi hoàn toàn, không còn tìm cách hãm hại hắn và Hinh Ninh nữa, mà ngược lại, kính cẩn nhưng giữ khoảng cách, thái độ đối với Hinh Ninh cũng thay đổi.

Đoạn Linh không khỏi tò mò. Nhưng lúc đó, hắn chỉ chú ý đến những cuộc c.h.é.m g.i.ế.c khi làm Cẩm Y Vệ để thỏa mãn bản tính hung tàn bị dồn nén bấy lâu. Cho đến khi nàng thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt vốn đã mang đến cho hắn cảm giác khó tả lại càng thường xuyên lọt vào tầm mắt hắn.

Dần dà, Đoạn Linh sẽ theo bản năng tìm kiếm ánh mắt của Lâm Thính. Đêm khuya, đối diện với những đôi mắt dày đặc trên tường, hắn lại chỉ nhớ đến đôi mắt của nàng, và chỉ vẽ ra đôi mắt của nàng.

Đoạn Linh không phải chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp hơn của Lâm Thính, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại là thứ độc nhất vô nhị mà người khác không thể cho hắn.

Sau này, nàng còn hôn hắn.

Khi hôn môi, họ ở gần nhau hơn bao giờ hết. Lâm Thính đa phần sẽ nhắm mắt, nhưng Đoạn Linh dường như vẫn có thể xuyên qua lớp mi mắt đó, nhìn thấy đôi mắt bên dưới. Hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, kh*** c*m dâng trào.

Dù không biết tại sao lại như vậy, Đoạn Linh đã nhận ra rằng... hóa ra, hắn vẫn luôn yêu thích đôi mắt của Lâm Thính, đôi mắt mang theo những cảm xúc khác biệt khi ở bên hắn.

Cho nên, dù Đoạn Linh những năm này sưu tầm không ít đôi mắt, nhìn những đôi mắt bị đào ra ấy sẽ sinh ra một sự thỏa mãn nhất định, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với một cái liếc mắt của Lâm Thính.

Đoạn Linh lại một lần nữa chạm vào mắt nàng, rồi cúi người hôn thật nhẹ. Lâm Thính không phản ứng, vẫn tiếp tục ngủ say.

Đoạn Linh ôm Lâm Thính vào giấc ngủ. Bàn tay hắn không rời ra, vẫn luôn khóa chặt ở eo nàng.

Trận mưa đêm kéo dài đến rạng sáng mới tạnh. Mái ngói, mặt đất đều ướt sũng, trên cành lá cỏ cây vẫn còn vương những hạt nước.

Lâm Thính dụi mắt rời giường, ngồi trên giường nửa mở mắt ngẩn ngơ. Đêm qua hình như mơ thấy có người ôm mình, không đúng, sao nàng lại ở trên giường? Không phải nàng đã ngủ trên sập La Hán sao?

Giấc mơ đêm qua không phải mộng, là Đoạn Linh đã bế nàng về giường sao? Hắn về từ lúc nào? Lâm Thính đưa tay sờ sờ hơi ấm trên đệm chăn bên cạnh. Giường ngoại đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Tỉnh rồi thì dậy rửa mặt, dùng điểm tâm sáng đi.”

Lâm Thính vén rèm lên, nhìn ra ngoài: “Sao chàng vẫn còn ở nhà ?”

Đoạn Linh đang đứng trước cửa sổ nơi nàng đã ngồi rất lâu đêm qua. Hắn mặc một bộ thường phục màu vàng cam, dung mạo vốn đã quá đỗi kiều diễm. Ngọc trâm trên mái tóc dài óng ánh dưới ánh nắng ban mai. Hắn hơi nâng tay, chạm vào những giọt mưa còn đọng lại trên cửa sổ. Hắn quay đầu nhìn nàng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa khuôn mặt được chiếu sáng, nói không rõ bên nào chiếm nhiều hơn, nhưng khóe môi cong lên, tựa như đang mỉm cười: “Ta không thể ở nhà sao?”

Lâm Thính nhanh chóng bước xuống giường, chính nàng cũng không nhận ra khóe môi mình đã cong lên.

Nàng khom lưng mang giày, đi đến trước mặt hắn: “Ta không có ý đó, chỉ là tháng này chàng đều đi sớm về khuya, ta cứ tưởng giờ này chàng đã đến Bắc Trấn Phủ Tư rồi chứ.”

Đoạn Linh đáp: “Hôm nay giữa trưa phải vào cung một chuyến, buổi sáng không cần đến Bắc Trấn Phủ Tư.”

“Vào cung? Có phải vì chuyện phản tặc không?” Dù Lâm Thính không muốn gọi Tạ Thanh Hạc là phản tặc, nhưng nàng buộc phải gọi như vậy. Hiện tại, đối với Đại Yến, hắn chính là phản tặc.

Lâm Thính không trung thành với Đại Yến, cũng không có nhiều tình cảm với triều đại này, nhưng sống ở chân thiên tử thì phải chú ý từng lời nói, cử chỉ. Đoạn Linh chỉ “Ừ” một tiếng, không nói thêm.

Hỏi nhiều sẽ có hiềm nghi cố ý dò hỏi. Nàng đi rửa mặt, với tốc độ nhanh nhất có thể. Hắn thì cho người dọn bữa sáng.
 
Back
Top