Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 135: Chương 135



Thêm vào đó, vợ cả lại đang sống ở Bắc Kinh, nếu không có ai tiết lộ thì làm sao bà ấy lại biết chồng mình có một người tình và con riêng ở nơi xa xôi như vậy?

“Tớ đã từng gặp vợ cả của ông ta hai lần, bà ấy là một người phụ nữ lịch sự, tri thức, không hiểu sao lại cưới phải loại đàn ông tồi như vậy.” Khương Nam c*n m** d*** đầy phẫn nộ.

Cô ấy không khỏi nhớ tới người cha ruột của mình ở Bắc Kinh.

Chẳng lẽ việc bỏ rơi vợ con để nuôi bồ nhí là trò vui thịnh hành của cánh đàn ông hay sao?

Bằng một cách nào đó, cô ấy cũng xem mình là con ngoài giá thú. Dù mẹ cô ấy là nạn nhân bị lừa gạt, nhưng cuối cùng bà ấy đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Trong mắt người ngoài thì cô vẫn là đứa con ngoài giá thú.

Chính vì vậy mà cả đời này Khương Nam sẽ chỉ mang họ Khương. Cô ấy đi tới Bắc Kinh chỉ có một mục tiêu duy nhất là đòi lại công bằng cho người mẹ đã khuất.

“Nam Nam?” Tống Ngọc Lan thấy Khương Nam đang chìm trong suy nghĩ của mình liền gọi: “Chẳng phải cậu nói cậu biết lý do Bạch Tiểu Hải nhằm vào tớ sao?”

Khương Nam vỗ vào trán: “Đúng rồi, suýt nữa thì lạc đề.”

Suốt những năm qua mẹ của Bạch Tiểu Hải không hề lộ diện, chắc là vì Bạch huyện trưởng không cho bà ta xuất đầu lộ diện. Thậm chí, việc hiệu trưởng là cậu của Bạch Tiểu Hải cũng bị che giấu kỹ càng.

“Tớ đoán rằng, từ khi Bạch Tiểu Hải vào cấp ba đã giấu tài, chỉ chờ đến kỳ thi đại học để tạo ra một bất ngờ, khiến cho Bạch huyện trưởng nhận ra tài năng xuất chúng của mình, sau đó ép vợ cả ly hôn để cưới mẹ của cậu ta. Sự xuất hiện của cậu liền như một cái gai trong mắt cậu ta.”

Tống Ngọc Lan cảm thấy… ngoài bối rối thì chỉ có sự oan uổng.

“Ông nội bảo tớ nhắn với cậu rằng cô giáo Vu Cầm không có vấn đề gì cả, nguyện vọng của cậu không bị thay đổi và đã được nộp lên rồi. Về chuyện thi cử thì một hiệu trưởng nhỏ như vậy không thể gây ra sóng gió lớn. Còn về Bạch huyện trưởng thì cậu cũng đừng lo. Không nói tới chuyện ông ta không biết chuyện do hai người kia làm, mà dù có biết chuyện thì cũng không sao, bao nhiêu năm qua ông ta đều không mắc sai lầm lớn về chính trị, nếu không thì phía trên đã sớm bắt ông ta từ chức rồi. Cậu phải tin tưởng vào đảng.”

“Vậy những điều cậu nói là do ông nội cậu bảo cậu nói với tớ à?”

Khương Nam gật đầu thẳng thắn: “Thực ra, chuyện này không ảnh hưởng gì lớn đến cậu nên ban đầu tớ không định kể. Nhưng ông nội bảo tớ phải nói cho cậu biết toàn bộ sự thật, để cậu hiểu rõ và đề phòng những kẻ có ý đồ xấu.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ, tớ hiểu rồi. Cậu giúp tớ cảm ơn ông nội nhé.”

“Cậu tự mà cảm ơn ông ấy. Bà nội bảo tối nay cậu qua nhà tớ ăn cơm. Ngày mai cậu sẽ trả phòng, về nhà tớ chơi vài ngày đi, đợi kết quả thi đại học rồi hãy về quê.”

Tống Ngọc Lan cười ôm lấy Khương Nam: “Cậu cũng biết là nhà tớ vẫn đang vào mùa vụ. Tớ phải về giúp thu hoạch. Nhưng tối nay qua nhà cậu ăn cơm thì được.”

Sau bữa tối, ông Khương liền gọi cả Khương Nam và Tống Ngọc Lan vào thư phòng.

Ông ấy ngồi đó lặng lẽ v**t v* những vết trầy xước trên chiếc bàn cũ kỹ, ánh mắt ông ấy đượm buồn và mệt mỏi.

“Ngồi đi.” Giọng nói của ông ấy khàn khàn và mệt mỏi.

Hai cô gái ngồi xuống, Tống Ngọc Lan cảm nhận được rằng ông Khương sắp nói điều gì đó rất quan trọng.

Ánh mắt ông ấy nhìn Khương Nam đầy trăn trở và lo lắng. Sau đó, ông quay sang Tống Ngọc Lan và nói; “Ngọc Lan à, từ lần đầu gặp cháu thì ông đã biết cháu là một đứa trẻ thông minh. Vậy nên ông chưa bao giờ phản đối việc cháu và Nam Nam kết bạn.”

Ông ngừng lại, nhìn thẳng vào cả hai người và nói: “Ông có một số điều muốn dặn dò các cháu. Bắc Kinh là một nơi rất khắc nghiệt, Nam Nam à, ông hiểu tâm tư của cháu khi muốn đến đó, nhưng ông chỉ muốn nhắc cháu rằng, những chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi. Tương lai của cháu quan trọng hơn nhiều, đừng để những con người tồi tệ cản trở con đường của cháu.”

Ông Khương thở dài, quay sang nhìn Tống Ngọc Lan và nói: “Ngọc Lan, ông muốn nhờ cháu một việc. Nam Nam được ông bà nuông chiều từ nhỏ, chưa hiểu hết những hiểm nguy ngoài kia. Nếu hai đứa cùng vào một trường thì mong cháu hãy giúp ông trông chừng nó, khuyên nhủ con bé suy nghĩ cẩn thận trước mọi quyết định.”

Tống Ngọc Lan cười nhẹ: “Ông đừng lo, dù ông không nói thì cháu cũng sẽ làm như vậy.”

Khương Nam nghe đến đây liền không kìm được nước mắt, cô ấy bật khóc nức nở.

Tống Ngọc Lan vội ôm chặt Khương Nam vào lòng để an ủi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 136: Chương 136



Khương Nam vô thức siết chặt nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch, rồi lại buông thõng tay một cách yếu ớt, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau khổ như một con thú bị dồn vào đường cùng, cô ấy nghẹn ngào hứa với ông mình: “Ông ơi, cháu sẽ tự bảo vệ mình, chỉ khi chắc chắn an toàn thì cháu mới làm những gì mình mong muốn…”

---

Tống Ngọc Lan làm thủ tục trả phòng ở nhà khách với chị Huệ, rồi để Khương Nam chở cô đến bến xe bằng xe đạp.

“Chắc khoảng 10 ngày nữa sẽ có kết quả thi, lúc đó nhà cậu cũng qua mùa bận rộn rồi. Cậu có về kịp không?” Khương Nam đứng lên để đạp mạnh chiếc xe leo dốc, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.

Tống Ngọc Lan nhàn nhã tựa vào yên xe đáp lời: “Chưa chắc, có thể tớ sẽ quay lại Bằng thành sớm. Về kết quả thì cậu xem hộ tớ là được rồi.”

“Cậu thật sự không để ý đến kỳ thi đại học gì cả nhỉ!” Khương Nam thở hổn hển nói. Trước kỳ thi đại học, Tống Ngọc Lan còn đi buôn bán, giờ lại chưa chờ đến ngày có kết quả đã muốn quay về quê.

Tống Ngọc Lan thản nhiên mỉm cười, trong đầu suy nghĩ, cô đã từng trải qua kỳ thi đại học rồi, đâu cần phải phấn khích như một thiếu nữ mười mấy tuổi nữa. Điều cô quan tâm hơn bây giờ là làm thế nào để kinh doanh bền vững và mang lại lợi nhuận lâu dài.

Ngành thời trang ở Bằng thành có vẻ không mấy hấp dẫn, muốn kiếm tiền từ nó cũng chẳng dễ dàng. Cô cần quay lại đó để nghiên cứu thị trường kỹ hơn.

Khi về đến cổng nhà, Tống Ngọc Lan bất giác lùi lại vài bước, ánh mắt dừng lại ở sân giữa nhà họ Tống.

Sân nhà hôm nay thật đông đúc, có những cô bác bận rộn nấu nướng, cũng có những chú đang xắt đồ và chuẩn bị món ăn một cách thành thạo.

Khói bếp bay lên cao hòa quyện với hương thơm của thức ăn khiến không khí nơi đây ngập tràn sự ấm áp và tình làng nghĩa xóm.

Tống Ngọc Cảnh đứng ngay cửa nên là người đầu tiên nhìn thấy cô. Cậu vội vàng chạy ra mở cổng, vừa reo lên vui mừng: “Chị! Bà bảo không biết chị có về kịp hôm nay không?”

Tống Ngọc Lan đứng ở cổng, lặng lẽ quan sát cảnh tượng bên trong. Đôi mắt cô ánh lên vẻ tò mò và có chút ngạc nhiên. Cô nắm lấy tay Tống Ngọc Cảnh khẽ hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Tống Ngọc Cảnh nhìn theo ánh mắt chị mình rồi giải thích: “Hôm qua các chú, các cô đến giúp nhà mình gặt lúa. Bà bảo vì nhà mình sắp đi xa nên muốn mời mọi người bữa cơm để cảm ơn, tiện nhờ mọi người trông nom nhà cửa giúp.”

Lúc hai chị em nói chuyện thì bà nội Tống đang tất bật trong bếp tiếp đón mọi người đột nhiên nhìn thấy Tống Ngọc Lan đứng ở cổng. Bà vội vàng đặt đồ xuống, bước nhanh ra sân, miệng cười rạng rỡ gọi to: “Ngọc Lan, cháu về rồi à! Mau vào đây chào các cô chú đi!”

Nghe tiếng gọi thân thiết của bà, Tống Ngọc Lan kéo tay em trai bước vào sân, mỉm cười chào hỏi từng người một cách lễ phép.

Sau màn chào hỏi, bà nội nắm tay kéo Tống Ngọc Lan vào trong nhà.

Hai bà cháu ngồi xuống cạnh giường, bà nội nói với giọng đầy ân cần: “Ngọc Lan à, bà và bố mẹ cháu đã bàn bạc kỹ rồi. Gốc rễ của nhà mình mãi ở thôn Kim Trúc, nhưng nếu muốn có tương lai thì không thể chỉ quanh quẩn trong cái làng nhỏ này được. Bà và bố mẹ cháu đã quyết định sẽ đi cùng cháu ra ngoài, cùng nhau xông pha một lần.”

Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn bà rồi ngay sau đó nở một nụ cười rạng rỡ. Thực ra, cô đã sớm đoán được quyết định này.

Nhà họ Tống luôn yêu thương cô hết mực, làm sao họ có thể để cô một mình mạo hiểm đi xa như vậy chứ?

Tống Ngọc Lan nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi: “Còn những người ngoài sân thì sao ạ?”

“Bà đã nhờ trưởng thôn kêu gọi mọi người gặt lúa giúp nhà mình. Bà nghĩ đã rời đi thì cũng nên mời bà con ăn bữa cơm, tiện nhờ họ trông nhà giúp.”

Bà nội Tống đứng dậy, vẫy tay bảo Tống Ngọc Lan: “Cháu cứ ngồi nghỉ đi, bà đi lấy cho cháu bát thịt gà.”

Tống Ngọc Lan chưa kịp từ chối thì bà nội đã vội vã đi ra ngoài.

Một lúc sau, Tống Ngọc Cảnh liền mang bát thịt gà vào. Cậu đưa đôi đũa cho chị rồi tung tăng nhảy nhót, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, không còn chút gì của một cậu bé âu sầu như lần đầu Tống Ngọc Lan trở lại nhà.

“Em vui lắm à?” Vì ở trên xe đã ăn rồi nên lúc này Tống Ngọc Lan vẫn no, cô nhận lấy bát thịt gà rồi để sang bên cạnh.

Tống Ngọc Cảnh gật đầu đầy hào hứng: “Dạ! Vừa rồi em nghe mấy cô bác hỏi bà rằng em sẽ học hành thế nào. Bà trả lời rằng mới học lớp hai, còn chưa học được bao nhiêu nên chuyển trường cũng không có vấn đề gì.”

Điều này có nghĩa là cậu cũng sẽ theo gia đình rời khỏi thôn và sẽ không bị bỏ lại đây. Trước đây, Tống Ngọc Cảnh cứ tưởng mình là người ngoài rìa, lo sợ bà nội sẽ để cậu ở lại vì cho rằng cậu lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân.

Dù rất muốn đi học, nhưng so với việc được ở bên gia đình thì chuyện học hành chẳng còn quan trọng nữa. Cậu sẵn sàng hy sinh!

Tống Ngọc Lan cốc nhẹ vào đầu em trai: “Nghĩ ngợi lung tung gì thế? Chị đi đâu thì đương nhiên em cũng sẽ đi theo đó.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 137: Chương 137



Lời của em trai khiến Tống Ngọc Lan phải suy nghĩ. Cô sẽ học đại học ở Bắc Kinh, mà điều đó ít nhất sẽ mất vài năm.

Cô không thể nghĩ cái gì liền muốn làm cái đó, mà cần tạo cho Ngọc Cảnh một môi trường học tập ổn định.

Bằng thành có thể là nơi để kinh doanh, nhưng để sinh sống lâu dài thì phải suy tính kỹ. Dù thành phố này đang phát triển nhanh chóng, nhưng cơ sở hạ tầng giáo dục rõ ràng không thể sánh bằng Bắc Kinh.

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí vui vẻ, sau bữa ăn, ông trưởng thôn và bà nội cùng mấy ông bà lớn tuổi khác ngồi bàn bạc về việc sắp xếp ruộng đất của nhà Tống.

Cuối cùng, việc canh tác 10 mẫu ruộng của nhà Tống được giao cho vợ chồng con trai cả của ông trưởng thôn là Hoàng Bạch và Vương Phân. Hai người sẽ đảm nhận việc canh tác, trông coi nhà cửa mà không cần trả thêm tiền thuê ruộng cho gia đình Tống.

Khi mọi người đã rời đi thì bố mẹ của Tống Ngọc Lan liền dọn dẹp căn nhà thật gọn gàng.

Đêm xuống, bốn bề yên tĩnh. Trong ngôi nhà của gia đình nhà họ Tống, năm người ngồi quây quần trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc.

Bà nội bước vào, mang ra một chiếc túi nhựa được bọc kỹ. Bà cẩn thận tháo chiếc túi, bên trong còn được bao bọc bởi một lớp vải đỏ, mở lớp vải ra là những cọc tiền mặt.

Sau chuyến đi Bằng thành thì Tống Ngọc Lan đã tiêu khoảng 1 vạn, trong tay nhà họ Tống còn khoảng hơn 6 vạn, số tiền này trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

Mỗi tờ tiền là mồ hôi công sức của cả gia đình, là niềm hy vọng cho tương lai.

Vì mọi người đã quyết định cùng cô đi đến Bằng thành nên Tống Ngọc Lan cũng không giấu giếm nữa, cô kể cho cả nhà việc mình đã mua một căn nhà ở đó.

Bà nội thoáng ngờ vực. Bà biết được Tống Ngọc Lan có bao nhiêu tiền. Dù tháng vừa rồi cả gia đình bận bịu với công việc, nhưng trong mắt bà thì việc buôn bán đôi tất làm sao có thể kiếm được vài hào, chứ đừng nói đến việc mua nhà.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của mọi người, Tống Ngọc Lan chỉ biết cười khổ. Cô hiểu rằng nếu không đưa ra bằng chứng thì khó có ai tin lời cô được.

Cô lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ màu đỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Mọi người chăm chú nhìn, hóa ra đó là một cuốn sổ đỏ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.

“Cháu đã kiếm được chút tiền từ việc buôn bán với Đào Tử, hơn nữa thấy rằng việc kinh doanh ở Bằng thành có tiềm năng nên đã quyết định mua căn nhà này. Không báo cho bà chuyện này là lỗi của cháu.”

Nghe đến đây, bà nội Tống không khỏi ngạc nhiên liền hỏi: “Thế bây giờ trong tay cháu còn bao nhiêu tiền?”

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng đáp: “Đã hết sạch rồi... Vốn dĩ còn thừa hơn 6.000 đồng nhưng cháu đã đưa nó cho Tiểu Hắc để anh ta hỗ trợ tiếp tục sản xuất tất.”

Bà nội nghe vậy thì giọng nói tràn ngập xúc động và tự hào: “Đúng là chuyện tốt! Cháu của bà thật giỏi giang, không chỉ mua được nhà mà còn lo được cho tương lai cho cả nhà. Cứ mạnh dạn làm những gì cháu muốn, bà và bố mẹ cháu sẽ luôn ủng hộ cháu!”

Tống Ngọc Cảnh ngồi trong góc phòng liền giơ tay lên nói: “Chị, còn em nữa, em cũng ủng hộ chị!”

Không khí trong phòng lập tức trở nên vui vẻ với tiếng cười giòn giã.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng.

Chú Ngưu lái chiếc xe kéo ra khỏi nhà, còn gia đình nhà họ Tống đã đứng đợi sẵn ở đầu làng.

Đây là việc mà tối qua bà nội Tống đã dặn dò chú Ngưu, nhờ chú ấy dậy sớm một chút để chở cả nhà lên bến xe ở trấn.

Vừa mới lên xe thì Tống gia đã thấy từ cuối làng có hai bóng người chạy tới, vừa vẫy tay vừa gọi lớn.

Bà nội Tống nghĩ có lẽ là hôm qua ai đó trong làng biết chú Ngưu sẽ chở gia đình bà lên trấn nên muốn đi nhờ xe.

Bà bảo chú Ngưu dừng lại chờ.

Tống Ngọc Lan lúc này giống như một chú mèo lười, nhẹ nhàng dựa vào lòng ấm áp và rộng lớn của mẹ, đôi mắt khép hờ như muốn ngủ.

Trái lại là cậu bé Tống Ngọc Cảnh thì tràn đầy tò mò và hào hứng, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào hai bóng người từ xa, cậu chỉ tay phấn khích nói: “Bà ơi, nhìn kìa! Chẳng phải đó là hai kẻ khốn nạn mà bà vẫn hay mắng sao?”

Từ sau khi Tống Ngọc Lan và Triệu Kiến Quốc hủy hôn, mỗi lần gặp người nhà họ Triệu, bà nội Tống đều không tiếc lời mắng nhiếc, điều đó đã khắc sâu trong tâm trí của Tống Ngọc Cảnh.

Bà nội Tống nhìn theo hướng tay cháu chỉ, quả nhiên đúng là vợ chồng nhà họ Triệu.

Hai người họ đang vác trên lưng hai chiếc bao tải lớn, bên trong chứa đầy đồ đạc.

Họ vừa chạy vừa vẫy tay và gọi lớn: “Đợi chúng tôi với!”

Chú Ngưu nhìn vợ chồng họ Triệu, trên gương mặt là nụ cười thán phục, giọng đầy ngưỡng mộ: “Vợ chồng lão Triệu ấy hả, mấy bữa trước còn khoe với tôi bảo thằng Kiến Quốc nhà họ giờ có tiền đồ lắm! Vừa được thăng chức làm cán bộ, lại vừa mua nhà ở Bạch Sa, chuẩn bị đón họ qua hưởng phúc đây. Chẳng ngờ, sau khi hai nhà hủy hôn đều sống tốt thế này!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 138: Chương 138



Bà nội Tống nhìn chằm chằm vào hai người đang tiến lại gần, môi khẽ nhếch cười nhẹ, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: “Ồ, vậy sao? Tiểu Ngưu à, tối qua tôi đã dặn cậu đưa chúng tôi đến bến xe mà, nên đi thôi kẻo trễ giờ.”

Chú Ngưu ngạc nhiên quay sang nhìn bà nội Tống: “Không đợi họ sao...”

Bà nội Tống dịu dàng chỉnh lại tóc cho Tống Ngọc Lan, ngắt lời chú Ngưu một cách khéo léo: “Cậu quên rồi à, tôi đã đưa cho cậu ba đồng để thuê riêng chuyến này rồi.”

Chú Ngưu nhìn vợ chồng nhà họ Triệu, khoảng cách chỉ còn mấy chục mét, dường như họ tin chắc rằng xe sẽ đợi mình nên bước đi chậm rãi.

Chú Ngưu đưa mắt nhìn sang Tống Ngọc Lan, cô vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt mỏng manh như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.

Trong đầu chú ấy chợt hiện lên cảnh tượng hai nhà tranh cãi nảy lửa khi hủy hôn.

Nghĩ đến đây liền không do dự, chú Ngưu kéo cần khởi động máy. Chiếc xe kéo rền vang rồi lao đi như một con ngựa được thả cương.

Khi đó vợ chồng nhà họ Triệu chỉ cách xe khoảng 20-30 mét, họ đứng ngây ra, không dám tin vào mắt mình.

Nếu không phải vì hai chiếc bao tải nặng trĩu trên vai thì có lẽ họ đã cố chạy theo và bắt kịp chiếc xe kéo không chạy quá nhanh kia.

“Đợi đã! Dừng lại! Đại Ngưu, đợi chúng tôi với!”

Bà nội Tống khẽ vẫy tay từ trong xe, miệng cười mỉa mai.

Mẹ Triệu tức giận, vứt chiếc bao tải xuống đất, vừa chạy vừa chửi bới: “Đồ thất đức! Xe này có phải của nhà bà đâu mà không cho chúng tôi đi nhờ...”

Nhưng tiếng động cơ của xe kéo quá lớn đã át đi toàn bộ tiếng mắng nhiếc của bà ta.

Làn bụi mù mịt bốc lên, phủ đầy người mẹ Triệu, khiến bà ta phải dừng lại, không thể tiếp tục chạy theo.

Khi đến bến xe ở trấn, bà nội Tống lấy ra một tờ đại đoàn kết và đưa cho chú Ngưu: “Đây, mười đồng này coi như tôi mời cậu ở lại trấn chơi một ngày.”

Chú Ngưu hiểu ngay ý của bà nội, lập tức gật đầu đồng ý: “Vừa hay tôi cũng định mua ít đồ ăn cho thằng con trai ở nhà. Bà cứ yên tâm, tôi mà không chơi tới trưa thì sẽ không về thôn đâu!”

Đến trưa, gia đình Tống Ngọc Lan quay lại huyện Ngọc Lâm. Cô bảo mọi người mua vé ở bến xe trước, còn mình thì đi gặp Khương Nam để chào tạm biệt.

“Sao nhanh thế, chẳng phải còn mười ngày nữa mới có điểm sao?” Khương Nam ngạc nhiên trước tốc độ của gia đình Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan không tiện giải thích chi tiết mà chỉ nói là cô cần đi tới Bằng thành sớm và nhờ Khương Nam xem điểm thi giúp.

Khương Nam tiếc nuối hỏi: “Cậu không thể đợi vài hôm nữa xem điểm rồi mới đi sao?”

Với sự ủng hộ của gia đình, Tống Ngọc Lan không muốn đợi thêm một ngày nào nữa, cô háo hức muốn đến Bằng thành ngay.

Thấy vậy, Khương Nam đành thỏa hiệp, nhưng vẫn hỏi địa chỉ cụ thể của Tống Ngọc Lan để sau này liên lạc.

Tống Ngọc Lan đưa cho Khương Nam địa chỉ căn nhà ở ngã ba đường Bằng thành mà cô đã mua.

Lợi thế của việc mua nhà ở Bằng thành là cả gia đình cô liền được coi như dân cư chính thức. Khi đi qua cổng vào thành phố, chỉ cần xuất trình giấy chứng nhận nhà đất và sổ hộ khẩu là có thể đi qua mà không cần giấy phép ra vào.

Khi đi ngang qua Bạch Sa, Tống Ngọc Lan không hề dừng lại mà chỉ dẫn cả nhà thẳng lên tàu.

Dù bắt gặp ánh mắt lo lắng của bà nội thì cô cũng không nói gì.

Cô và Lục Trạch Dân đều là người trưởng thành, hẹn hò thì cứ hẹn hò, nhưng ai cũng phải tiếp tục cuộc sống bình thường của mình. Người ta đã nhanh chóng trở lại công việc, không có lý do gì mà cô phải mãi vướng bận chuyện yêu đương.

Khi Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan ở dưới tầng căn hộ thì cô ấy vui mừng đến phát cuồng: “Chị tưởng phải nửa tháng nữa em mới quay lại cơ!”

Tống Ngọc Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Chiêu vừa bước ra khỏi ghế lái, miệng cười nhẹ: “Sao anh ta chưa quay về đồn công an làm vậy?”

Mặt và tai của Đào Tử bỗng đỏ ửng, cô ấy ho nhẹ một tiếng đáp bằng giọng ngượng ngùng: “Ừm... dù sao thì thương gân động cốt cũng phải nghỉ dưỡng 100 ngày mà. Anh ấy xin nghỉ phép một tháng, giờ chỉ còn hai ngày nữa thôi.”

Tống Ngọc Lan thu tất cả mọi thứ vào trong mắt, cô nhướng mày, đôi mắt như trêu chọc, rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của Đào Tử.

Đào Tử hơi ngượng, liếc sang chỗ khác, rồi vội vàng đổi chủ đề: “Đừng nói mấy chuyện đó nữa, em đi một mình thôi à?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, đưa tay chỉ về phía nhà khách mà Lục Trạch Dân từng ở, giải thích: “Bố mẹ, bà và em trai em đang ở nhà khách. Em ghé qua đây để chào chị thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 139: Chương 139



Đào Tử vừa kinh ngạc vừa vui sướng, cô ấy phấn khích đến mức không kiềm chế được, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, giọng nói run rẩy vì hưng phấn: “Vậy các em thực sự định ở lại Bằng thành định cư à?”

Tống Ngọc Lan liếc thấy Trần Chiêu đã đứng phía sau Đào Tử, nên cô ngừng lại, không nói tiếp mà quay sang nhìn Trần Chiêu.

Trần Chiêu nở một nụ cười nhiệt tình chào Tống Ngọc Lan: “Đồng chí Tống, cô về rồi à! Giờ thì tôi yên tâm rồi. Ngày mai tôi có thể đến đơn vị báo cáo, sau đó chính thức đi làm lại.”

Nghe xong, trong lòng Đào Tử dâng lên một cảm giác luyến tiếc. Cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, cố gắng nở một nụ cười tươi, rồi vội lấy từ túi ra 20 tờ đại đoàn kết đưa cho Trần Chiêu, cảm kích nói: “Cảm ơn đồng chí Trần đã chăm sóc tôi trong suốt một tháng qua. Thêm mười tờ này coi như là tiền cảm ơn.”

Trần Chiêu không chút do dự nhận lấy, quay sang Đào Tử cười: “Cảm ơn nhé. Sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác.”

Đào Tử vội vàng đáp lại: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”

Trần Chiêu rời đi, để lại Đào Tử như bị rút hết năng lượng, vai cô ấy sụp xuống. Cảm nhận được ánh mắt Tống Ngọc Lan đang quan sát mình, cô ấy gượng cười: “Về phòng thôi.”

“Vậy là chị thích anh ta à?” Tống Ngọc Lan mở tủ lạnh, lấy ra một lon nước lạnh, uống hai ngụm rồi nhìn Đào Tử với vẻ mặt đầy sự tò mò.

Đào Tử vẫn chưa thoát khỏi cảm giác thất vọng khi thấy Trần Chiêu rời đi dễ dàng như thế.

Trước đó, cô ấy còn tự tin rằng chắc chắn Trần Chiêu cũng có tình cảm với mình, nếu không thì sao anh ta lại luôn chủ động giúp cô ấy khuân hàng, bán hàng, suốt cả chặng đường luôn nói chuyện với cô ấy về mọi thứ trên trời dưới đất.

Nhưng có vẻ là cô ấy đã hiểu lầm.

Anh ấy không thích cô ấy.

Nếu không thì sao anh ấy có thể rời đi một cách dứt khoát như vậy? Đào Tử nghiến chặt tay, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Tống Ngọc Lan thấy thế liền mở nắp lon nước ra rồi đưa cho Đào Tử, giọng đầy quan tâm: “Chị không sao chứ?”

Đào Tử lấy lon nước, lắc đầu: “Không sao, chỉ là dạo gần đây chị quá mệt mỏi thôi. Em ở phòng bên cạnh chị đi, vừa có người trò chuyện lại vừa tiết kiệm tiền thuê nhà khách.”

Tống Ngọc Lan định từ chối, nhưng thấy tâm trạng của Đào Tử không tốt nên cô cũng không từ chối nữa. Nhân lúc Đào Tử đi tắm, cô liền quay lại nhà khách nói chuyện với bà nội rồi mới trở về phòng trọ.

Sáng hôm sau, Tống Ngọc Lan bị tiếng lạch cạch từ bên ngoài đánh thức.

Cô mở cửa liền nhìn thấy Đào Tử trong bếp, đang đeo tạp dề, tay cầm đũa khuấy trứng. Thấy Tống Ngọc Lan bước ra, Đào Tử vội vàng đặt bát xuống, nói: “Ôi, chị quên mất em ngủ ở bên cạnh. Ở một mình quen rồi nên không nhớ em còn đang ngủ.”

Tống Ngọc Lan nhìn gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Đào Tử, vẫn có thể nhận ra quầng thâm nhẹ dưới mắt cô ấy. Cô quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, lúc này mới chỉ năm giờ sáng.

Đào Tử trang điểm ít nhất phải mất hai tiếng, và còn mùi nước hoa thoang thoảng nữa. “Chị dậy từ mấy giờ vậy?”

Đào Tử xua tay, ngáp dài: “Cả đêm chị chẳng ngủ được vì quá hưng phấn.”

“Chị ổn chứ?”

“Ổn mà, có gì đâu! Chị nghĩ thông rồi. Cuộc sống quý giá, nhưng nếu tình yêu ảnh hưởng đến chuyện kiếm tiền thì bỏ hết đi thôi! Đó chẳng phải là châm ngôn sống của chị từ trước đến giờ sao?”

Suốt đêm qua Đào Tử đã tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô ấy ra ngoài sống tự lập vì không đồng tình với quan điểm hôn nhân của gia đình, và bây giờ dù có thích ai đó nhưng nếu người ta không thích lại thì cô ấy cũng sẽ không để mình vướng bận vào chuyện đó. Trong cuộc đời này, chẳng có ai thiếu ai là không thể sống cả, điều duy nhất cô ấy không thể thiếu chỉ là... tiền!

Tống Ngọc Lan lấy một chai sữa từ tủ lạnh ra, uống một hơi rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Không hổ là bạn tốt của em! Em hoàn toàn đồng ý với quan điểm của chị. Tình yêu không thể ngăn cản chúng ta kiếm tiền được!”

Vậy là chuyện của Đào Tử không còn là việc của riêng cô ấy nữa, cả hai cùng “phát điên” với nhau. Họ dậy từ 5 giờ sáng để làm bữa sáng, đến 7 giờ đã nấu xong một bàn đầy thức ăn.

Đào Tử bảo Tống Ngọc Lan đi gọi gia đình nhà họ Tống đến ăn.

Ăn xong, Tống Ngọc Lan lái xe, Đào Tử ngồi ghế phụ, còn gia đình nhà họ Tống ngồi ở phía sau, chật kín cả xe.

Họ đến chợ đầu mối tỉnh Quảng Đông để mua vài món đồ dùng sinh hoạt, rồi sau đó lái thẳng đến Bằng thành.

Trên đường, Lưu Xuân và Tống Đại Cường vừa ngạc nhiên vừa tự hào khi thấy con gái mình có thể lái xe.

Tống Ngọc Lan dừng xe bên ngã ba đường Bằng thành, Tống Đại Cường nhẹ nhàng đánh thức Tống Ngọc Cảnh đang say xe.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back