Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 130: Chương 130



Bà Tống lo lắng hỏi ngay: “Cháu có bị ảnh hưởng gì không?”

Khương Nam ngồi bên cạnh cũng căng thẳng nhìn Tống Ngọc Lan. Môn Ngữ văn là môn yếu nhất của Ngọc Lan, nếu có vấn đề gì thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cả việc đạt danh hiệu thủ khoa tỉnh.

Tống Ngọc Lan khẽ lắc đầu: “Người bị làm rách bài thi không phải cháu, cháu không sao cả.”

“Thế thì tốt quá” bà Tống thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều là môn thi hóa học, môn thế mạnh của Tống Ngọc Lan. Cô làm bài thi xong thì vẫn còn đủ thời gian kiểm tra lại hai lần, sau đó mới nộp bài.

Sáng hôm sau là môn toán.

Tống Ngọc Lan có thói quen đọc lướt qua đề thi một lượt, khi làm xong cô liền thở phào nhẹ nhõm. Cô tự tin rằng mình sẽ đạt điểm tối đa.

“Ngọc Lan, môn toán thế nào rồi?” Khương Nam đặt tay lên vai Tống Ngọc Lan, khuôn mặt uể oải như muốn bỏ cuộc, để Tống Ngọc Lan dìu mình ra khỏi trường.

“Ổn mà.”

“‘Ổn’ nghĩa là sao? Cậu không thấy khó à?”

“Không khó lắm, hầu hết đều là những bài thầy cô đã dạy qua rồi.”

Ở cổng trường, cô giáo Vu Cầm nghe thấy lời của Tống Ngọc Lan thì cũng an tâm hơn.

Buổi chiều là các môn chính trị và sinh học, cần tập trung toàn bộ tinh thần để chuẩn bị thật kỹ.

Thậm chí bà Tống còn muốn đút cho Tống Ngọc Lan ăn để tay cô có thể nghỉ ngơi. Bà Khương dù không quá chăm chút như bà Tống, nhưng cũng không ngừng xoa bóp cổ tay cho Khương Nam.

Sau ba ngày thi, cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều gầy đi rõ rệt. Những người thân đứng chờ ngoài cổng trường cũng bị đen đi vì nắng. Tuy nhiên, nhìn thấy tình trạng của hai cô gái sau khi thi có vẻ ổn, mọi người cũng an tâm đến bảy phần, còn ba phần chờ đợi kết quả thì đành phó mặc cho số phận.

Tống Ngọc Lan chuẩn bị cùng gia đình trở về quê, Khương Nam liền nhất quyết muốn theo cùng.

Ông bà Khương không ngăn cản Khương Nam, chỉ dặn dò cô ấy cẩn thận vì cuộc sống ở quê khác xa thành phố, nếu không quen thì cứ trở về, đừng vì giận dỗi mà làm khó mình.

Trên đường về quê, Khương Nam luôn tỏ ra thích thú, lôi kéo Tống Ngọc Lan xem xét xung quanh, giống như một con bướm vui tươi bay lượn khắp nơi.

Niềm vui của Khương Nam càng làm cho Tống Ngọc Lan vốn đã vui vẻ vì kỳ thi đại học lại càng thêm hạnh phúc.

Lúc này, đúng vào mùa thu hoạch lúa, cả cánh đồng vàng rực một màu óng ánh. Tống Ngọc Lan và Khương Nam tung tăng chạy trên đồng, gió mùa hè nhẹ nhàng lướt qua mặt họ, mang theo hương thơm ngào ngạt của lúa chín.

Bầu trời xanh biếc tựa ngọc, những đám mây trắng trôi bồng bềnh, ánh nắng dịu dàng trải khắp mặt đất, tô điểm thêm cho cánh đồng lúa một lớp ánh vàng lấp lánh. Con suối nhỏ bên ruộng nước trong veo, róc rách chảy qua, phản chiếu ánh nắng như một tấm gương. Xa xa là những dãy núi xanh ngắt, tạo nên một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, hòa quyện với sắc vàng của lúa, đẹp tựa như tranh vẽ.

“Wow! Đẹp quá!” Khương Nam reo lên, cùng Tống Ngọc Lan chạy tung tăng lên phía trước.

Theo sau là những người lớn, ai nấy đều mỉm cười mãn nguyện.

Bà Tống khẽ nói: “Lâu lắm rồi mới thấy Ngọc Lan vui vẻ như vậy.”

Lưu Xuân gật đầu đồng tình: “Từ sau lần Ngọc Lan ngã xuống nước, con cứ thấy con bé luôn nặng nề suy nghĩ. Hóa ra là con đã lo lắng quá mức.”

Bà Tống liếc nhìn những cánh đồng lúa chín vàng, rồi quay sang hỏi: “Hai vợ chồng đã quyết định chưa?”

“Vâng, việc đồng áng thế này cuối cùng cũng chẳng có tương lai. Chúng con là người lớn, không thể để Ngọc Lan gánh vác một mình được. Con bé còn phải học đại học nữa…” Giọng Lưu Xuân đầy quyết tâm.

“Được rồi, khi nào Đại Cường rảnh thì bảo nó dẫn mẹ đi gặp trưởng thôn Hoàng nói chuyện. Dù đi đâu thì chúng ta cũng không thể quên nguồn gốc, gốc rễ của gia đình chúng ta mãi mãi thuộc về thôn Kim Trúc.” Bà Tống bước chậm lại, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng Tống Ngọc Lan phía trước.

Khương Nam không lạ gì với cuộc sống thôn quê, nên việc ở cùng Tống Ngọc Lan cũng không làm cô khó chịu. Sau ba ngày ở lại quê, đã đến lúc điền nguyện vọng thi đại học.

Bà Tống, Tống Đại Cường và Lưu Xuân đều bận rộn thu hoạch lúa, còn Tống Ngọc Cảnh cũng phải lo bài tập hè. Chỉ có Tống Ngọc Lan và Khương Nam trở về huyện Ngọc Lâm để hoàn thành việc điền nguyện vọng.

Khi hai người đến trường thì đã là ba giờ chiều, nhiều bạn học đã điền xong và rời đi. Tống Ngọc Lan và Khương Nam được gọi vào phòng giáo viên để tự đánh giá điểm thi.

Tất cả giáo viên đều có mặt, thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng đến, bên cạnh hiệu trưởng là Bạch Tiểu Hải. Mọi người đều tập trung nhìn Tống Ngọc Lan.

Cô ngồi xuống và bắt đầu đánh giá điểm cho những môn sở trường trước.

Môn Toán: 120 điểm, cô cẩn thận ước lượng mình đạt 118 điểm, dù biết mình làm đúng hết, nhưng cô vẫn không dám ước tính điểm tối đa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 131: Chương 131



Còn lại sáu môn, cô để môn ngữ văn, chính trị và tiếng anh lại cuối cùng. Sinh học, hóa học và vật lý đều khoảng 95 điểm.

Tiếng anh tối đa là 100 điểm, nhưng chỉ tính 30%, tức là khoảng 33 điểm.

Môn chính trị, cô không thể tính chính xác nên ước lượng khoảng 75 điểm.

Cuối cùng là ngữ văn.

Giáo viên dạy ngữ văn gần như muốn quỳ xuống vì khi nói chuyện mới biết rằng cô nữ sinh bị rách bài thi hôm thi đại học chính là Tống Ngọc Lan!

Tống Ngọc Lan cẩn thận kiểm tra lại từng câu hỏi.

Hầu hết đều đúng, bài luận cũng không lệch chủ đề. Cuối cùng cô chỉ mất 20 điểm, đạt tròn100 điểm.

Tổng điểm ước lượng của cô lên tới 611 điểm!

Điểm này cao hơn cả lần thi thử trước đó 9 điểm!

Khi giáo viên dạy ngữ văn thấy con số này, họ thở phào nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng vừa được trút bỏ. Tuy nhiên, bầu không khí yên tĩnh trong phòng đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng kêu the thé:

“Sao có thể chứ?!”

Âm thanh ấy như một mũi kiếm sắc bén, đ.â.m thẳng vào sự yên bình của căn phòng. Mọi người đồng loạt quay về phía giọng nói phát ra thì thấy chính là Bạch Tiểu Hải đang đứng cạnh hiệu trưởng!

Tống Ngọc Lan ngước lên nhìn Bạch Tiểu Hải, thấy sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi, như thể không thể tin nổi điều vừa xảy ra.

Không chờ ai nói gì, Bạch Tiểu Hải đã bước tới giật lấy tờ giấy ước lượng điểm của Tống Ngọc Lan. “Không thể nào! Bài ngữ văn của cậu bị rách mà, đúng không?”

Tống Ngọc Lan cau mày, giọng điệu của Bạch Tiểu Hải không chỉ thể hiện sự khó tin mà còn lộ rõ sự nghi ngờ. Tống Ngọc Lan cảm nhận được có điều không ổn.

Cô đứng lên giật lại tờ giấy từ tay Bạch Tiểu Hải, rồi đưa tay gạt mái tóc che khuất mắt sang một bên. Đôi mắt to tròn đối diện với Bạch Tiểu Hải.

“Cậu có quen với cậu bạn đeo kính hôm đó không?” Cô hỏi thẳng.

Bạch Tiểu Hải lắc đầu theo phản xạ: “Không quen.”

Sắc mặt Tống Ngọc Lan lạnh hẳn. Cô chỉ nói về cậu bạn đeo kính, nhưng nếu không quen biết thì đáng lẽ người này phải hỏi thêm thông tin chi tiết, như đặc điểm nhận dạng khác. Vì thực tế trong lớp trọng điểm có đến 5 nam sinh đeo kính.

Bạch Tiểu Hải chợt nhận ra điều bất thường, liền trở nên bối rối, tức tối cười nhạt: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu nên ước lượng điểm thấp hơn một chút, nếu không điểm thật thấp hơn thì sẽ xấu hổ lắm đấy, chưa kể có thể không đỗ đại học đâu.”

Khương Nam đứng dậy chen vào giữa hai người, mắt trừng lên nhìn Bạch Tiểu Hải.

“Cậu bị điên à? Chúng tôi muốn ước lượng bao nhiêu điểm là việc của chúng tôi, liên quan gì đến cậu chứ!”

Bị Khương Nam làm mất mặt trước mặt các thầy cô, Bạch Tiểu Hải tức giận chỉ thẳng vào cô ấy: “Sao nhà họ Khương lại có một đứa cháu không có giáo dưỡng như cậu chứ? À, không đúng, cậu chỉ là cháu ngoại chứ đâu phải cháu nội, đổi họ Khương chỉ vì trong nhà không có con trai thôi.”

“Bốp!”

Một cái tát mạnh in hằn lên khuôn mặt béo tròn của Bạch Tiểu Hải. Người ra tay không phải Khương Nam, mà là Tống Ngọc Lan.

Bàn tay cô vẫn còn run rẩy vì lực đánh quá mạnh.

Mặt Bạch Tiểu Hải đỏ bừng vì giận dữ, lao đến định đánh trả.

“Bố tôi còn không dám đánh tôi! Cậu là cái thá gì mà dám động vào tôi! Cậu biết bố tôi là ai không? Dù tôi có đánh c.h.ế.t cậu thì cũng không ai dám đụng đến tôi đâu!”

Các giáo viên xung quanh sững lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại và vội vàng tiến lên ngăn cản Bạch Tiểu Hải.

Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam ra phía sau, cô đứng chắn trước mặt cô ấy, từ từ lùi lại cho đến khi đứng sau lưng các thầy cô.

Hiệu trưởng vẫn luôn im lặng từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông ta đầy uy quyền quát lớn: “Bạch Tiểu Hải! Dừng lại ngay!”

Nghe thấy tiếng quát của hiệu trưởng, động tác của Bạch Tiểu Hải đột ngột khựng lại, nhưng trên gương mặt cậu ta vẫn tràn đầy sự bực bội.

Hiệu trưởng nhanh chóng bước đến trước mặt các giáo viên, ánh mắt ông ta chiếu thẳng về phía Tống Ngọc Lan đứng sau, giọng điệu đầy chất vấn: “Tại sao em lại đánh người?”

Đối mặt với sự chất vấn của hiệu trưởng, Tống Ngọc Lan cau mày, không chút sợ hãi, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi này. Trong giọng nói của cô có chút bực bội: “Thầy hiệu trưởng, vừa nãy Bạch Tiểu Hải nói những lời xúc phạm Khương Nam, thầy không nghe thấy sao? Hay là tai thầy có vấn đề?”

“Em! Em có thái độ gì vậy?” Hiệu trưởng bị thách thức quyền uy nên không hài lòng liếc nhìn Tống Ngọc Lan một cái.

Nhưng ông ta cũng lo lắng rằng Tống Ngọc Lan có thể là thủ khoa của tỉnh, nếu làm quá lớn chuyện thì sẽ rất khó xử. Trong lòng ông ta vẫn băn khoăn, không phải ông ta đã sắp xếp người ngồi cạnh Tống Ngọc Lan rồi sao? Sao cô vẫn có thể đạt điểm cao môn ngữ văn được chứ?

Thực tế là cậu nam sinh ngất xỉu trong kỳ thi chính là do hiệu trưởng sắp xếp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 132: Chương 132



Câu chuyện phải bắt đầu từ xa hơn. Bạch Tiểu Hải thực ra là con riêng, từ nhỏ mẹ cậu ta đã dạy rằng nếu không thể một kích tất trúng thì phải biết nhẫn nhịn.

Vì vậy, những thành tích và tính cách mà cậu ta thể hiện ra ngoài đều chỉ là lớp vỏ ngụy trang.

Trên thực tế mỗi ngày đi học cậu ta không học hành gì ở lớp, nhưng về nhà thì có đến mấy gia sư kèm cặp đến tận khuya.

Trong mỗi kỳ thi, Bạch Tiểu Hải thường làm hai bản bài thi. Một bản làm nghiêm túc để kiểm tra xem mình có đứng đầu trường không, còn bản kia thì làm qua loa để giữ hình ảnh là một học sinh trung bình trước mặt mọi người.

Sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan là một biến số. Thành tích đầu vào của cô không nổi bật, nhưng môn toán và tiếng anh lại vượt trội, trong khi đây chính là điểm yếu của Bạch Tiểu Hải.

Ai cũng nghĩ rằng hiệu trưởng thiên vị Bạch Tiểu Hải chỉ vì cậu ta là con trai của chủ tịch huyện. Nhưng thực tế, hiệu trưởng chính là anh trai của mẹ Bạch Tiểu Hải.

Chức hiệu trưởng của ông ta cũng có phần nhờ sự hậu thuẫn của người anh rể làm chủ tịch huyện. Vì vậy, ông ta rất quan tâm đến thành tích của Bạch Tiểu Hải. Lúc khai giảng, ông ta đã lợi dụng Tống Ngọc Lan để tạo áp lực, khích lệ cháu trai không được lơ là.

Tuy nhiên, sau khi thử thách một thời gian, Bạch Tiểu Hải nhận ra Tống Ngọc Lan không đủ gây đe dọa, nên cậu ta không để tâm nữa. Không ngờ trong kỳ thi thử, dù đã dồn hết sức lực vào bài thi với hy vọng giành được vị trí đứng đầu và khiến cha cậu ta phải ngạc nhiên. Kết quả Tống Ngọc Lan lại bất ngờ vươn lên như một con hắc mã và giành lấy vị trí thứ nhất.

Bạch Tiểu Hải chỉ đạt được hạng nhì.

Hiệu trưởng đành phải bất đắc dĩ sắp xếp người động tay động chân trong môn ngữ văn, môn mà Tống Ngọc Lan yếu nhất để nhằm cản trở cô.

Tống Ngọc Lan nheo mắt nhìn về phía hiệu trưởng và Bạch Tiểu Hải, nhận ra rằng họ có nét mặt giống nhau, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu cô.

Bên cạnh, cô giáo Vu Cầm và các giáo viên khác đều cảm thấy tình hình có chút căng thẳng không cần thiết. Dù trong thâm tâm họ đứng về phía Tống Ngọc Lan, nhưng đối diện với hiệu trưởng thì không ai dám bộc lộ rõ ràng điều đó.

Vu Cầm đứng giữa cố gắng hòa giải: “Hiệu trưởng à, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tiểu Hải, em cũng thấy vậy mà phải không? Chẳng qua là em quá ngạc nhiên khi Tống Ngọc Lan có thành tích xuất sắc nên mới thấy ngưỡng mộ thôi.”

Không ngờ lời của Vu Cầm lại khiến Bạch Tiểu Hải biến sắc. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan, khuôn mặt đầy giận dữ: “Có phải cậu đã ước lượng điểm số quá cao không?”

Cậu ta hy vọng rằng nếu Tống Ngọc Lan đã ước lượng sai thì khoảng cách điểm giữa họ chỉ còn mười mấy điểm, như vậy thì cơ hội đạt hạng nhất của cậu ta vẫn còn.

Tống Ngọc Lan chỉ cau mày, không thèm để ý đến người vô lý như cậu ta. Khương Nam đứng bên cạnh liền lạnh lùng đáp trả: “Liên quan gì đến cậu?” rồi kéo Tống Ngọc Lan về chỗ ngồi cạnh bàn làm việc của cô giáo Vu Cầm.

Tống Ngọc Lan ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng đã hoàn toàn rõ ràng sau khi chấp nhận lời tỏ tình của Lục Trạch Dân. Sống lại một lần, cô quyết tâm không gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ hãi. Dù Bạch Tiểu Hải có là con trai của chủ tịch huyện thì sao chứ? Đã thi xong rồi, nếu họ định làm khó cô thì cô cũng sẽ không ngồi im chịu trận.

Bạch Tiểu Hải vẫn nghĩ rằng Tống Ngọc Lan chỉ là vì lòng tự trọng mà ước lượng điểm cao, nên cũng không tiếp tục truy cứu. Không khí trong văn phòng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Tống Ngọc Lan tập trung lại và tiếp tục tính toán điểm số. Lần này, kết quả còn cao hơn một điểm so với tờ giấy ước lượng điểm mà Bạch Tiểu Hải đã giật trước đó.

Vu Cầm nhìn quanh và nhận ra không còn giáo viên nào để ý đến họ nữa. Có lẽ mọi người đã nhìn thấu được tính toán của hiệu trưởng và Bạch Tiểu Hải. Cô ấy cầm lấy tờ giấy tính điểm của Tống Ngọc Lan, chỉ lướt qua vài lần là đã nắm rõ: Với số điểm này thì việc thi vào đại học trọng điểm chỉ là chuyện nhỏ. Thậm chí Tống Ngọc Lan hoàn toàn có khả năng thi đỗ vào hai trường đại học hàng đầu trong nước!

Khương Nam ngồi bên cạnh cầm bảng điểm của mình, vui mừng phát hiện rằng môn tiếng anh của cô ấy được cộng thêm 24 điểm, tổng điểm lên tới 597. Với số điểm này thì cô ấy hoàn toàn có thể đăng ký vào khoa lịch sử của đại học Thanh Hoa.

Khương Nam đột ngột đứng phắt dậy, đầy phấn khích nói với Vu Cầm: “Cô Vu, em có thể mang bảng nguyện vọng về nhà để ông em xem qua được không ạ?”

Vu Cầm nhìn thoáng qua hiệu trưởng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng nhớ nộp lại bảng nguyện vọng trước 6 giờ chiều nay nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 133: Chương 133



Khương Nam cầm lấy hai tờ bảng nguyện vọng và bảng ước lượng điểm của Tống Ngọc Lan, vui mừng như mũi tên b.ắ.n ra khỏi trường. Trong lòng cô ấy tràn ngập niềm vui không thể kìm nén, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khoa lịch sử đại học Thanh Hoa luôn là ước mơ của Khương Nam. Nhưng trước đây, do kết quả học tập của cô ấy chỉ ở mức trung bình khá nên cô ấy chưa bao giờ dám mơ tưởng đến ngôi trường danh giá này.

Cô ấy đã dự định theo bước chân của ông mình, đăng ký vào đại học Sư phạm Bắc Kinh và sau này trở thành một giáo viên.

Nhưng từ khi gặp Tống Ngọc Lan, cuộc đời Khương Nam đã có một bước ngoặt đầy kịch tính, nhờ thành tích xuất sắc ở môn tiếng anh mà tổng điểm của cô ấy đã tăng lên đáng kể, giờ đây cô ấy đã có cơ hội biến giấc mơ của mình thành hiện thực!

Niềm vui bất ngờ này khiến Khương Nam phấn khích không thể kiềm chế. Cô ấy cảm thấy như mình đang bay bổng trên mây, mỗi bước chạy tràn đầy sức mạnh, mỗi hơi thở đều ngập tràn hy vọng.

Tống Ngọc Lan cũng nhận ra sự phấn khích của Khương Nam. Vừa nãy cô còn mải tính điểm của mình, chưa kịp để ý đến Khương Nam. Nhưng nhìn thấy biểu hiện của cô bạn lúc này, Tống Ngọc Lan biết chắc rằng kết quả ước lượng điểm của Khương Nam cũng rất tốt.

Buổi trưa mùa hè, mặt trời chói chang, không khí nóng bức. Ông bà Khương đang ngồi nghỉ ngơi trong vườn nhỏ, xung quanh là những bông hoa và cây cỏ héo rũ dưới cái nắng gay gắt. Thấy Khương Nam và Tống Ngọc Lan vội vã chạy vào cổng, bà Khương vội vàng đứng lên, vẫy tay gọi hai cô gái: “Cẩn thận, từ từ thôi... kẻo ngã!”

Khương Nam thả tay Tống Ngọc Lan ra, giơ cao bảng nguyện vọng lên và reo vang: “Ông ơi, bà ơi, cháu có thể nộp nguyện vọng vào khoa lịch sử của đại học Thanh Hoa rồi!”

Một câu nói khiến cả hai ông bà đều vô cùng xúc động. Họ ngay lập tức dành cho hai cô gái một vòng tay yêu thương và sự quan tâm.

Về phần Tống Ngọc Lan, thành tích của cô đã quá rõ ràng. Cô chỉ cần quyết định sẽ đăng ký vào khoa nào của đại học Thanh Hoa mà thôi.

Từ khi có được cuộc sống thứ hai này, Tống Ngọc Lan phát hiện rằng những điều cô từng thấy khó hiểu và nhàm chán trong môn toán học giờ lại trở nên dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên. Chỉ cần nhìn vào đề bài, cô đã có thể biết cách giải và các công thức liền tự động xuất hiện trong đầu cô.

Điều này có lẽ nhờ sự nhạy bén về số học của cơ thể nguyên bản kết hợp với kiến thức mà cô đã tích lũy từ kiếp trước. Kết quả là cô có thể phát huy tối đa khả năng của mình, đạt hiệu quả gấp đôi.

Cuối cùng, cô quyết định đăng ký vào khoa toán học của đại học Thanh Hoa.

Khoa toán của Đại học Thanh Hoa nổi tiếng với danh tiếng học thuật và năng lực nghiên cứu mạnh mẽ. Khoa này đã đào tạo ra nhiều nhà toán học xuất sắc và các nhà nghiên cứu hàng đầu trong lĩnh vực toán học.

Tống Ngọc Lan không có ý định trở thành một nhà toán học hay nhà nghiên cứu, nhưng cô biết rằng danh tiếng của khoa toán ở đại học Thanh Hoa sẽ mang lại lợi thế lớn cho cô trong tương lai. Chỉ cần nhắc đến việc cô tốt nghiệp từ đó cũng đã đủ để khiến nhiều người phải ngưỡng mộ rồi.

Ở kiếp trước, Tống Ngọc Lan đã học ở một trường đại học bình thường và chọn một ngành rất khó tìm việc. Cuối cùng, vì cuộc sống mà cô phải làm nhân viên bán hàng, và sau 20 năm làm việc thì cô mới leo lên được vị trí quản lý...

Ôi trời, đừng nghĩ nữa! Nếu cứ nghĩ về kiếp trước thì Tống Ngọc Lan sẽ tan nát mất. Những căn nhà, chiếc xe và số tiền mà cô vất vả kiếm được đều đã tiêu tan như mây khói!

Ông Khương hỏi lại Khương Nam về mức độ nắm chắc khi ước lượng điểm.

“Chín mươi chín phần trăm!” Khương Nam trả lời dứt khoát.

Ông Khương vuốt vuốt chòm râu của mình, quyết định để Khương Nam đăng ký nguyện vọng một và hai vào khoa lịch sử của đại học Thanh Hoa.

Vẫn chưa có điểm chính thức và mức điểm chuẩn của đại học năm nay nên nguyện vọng ba của Khương Nam sẽ là Đại học Sư phạm Bắc Kinh, đảm bảo rằng cháu gái sẽ có một lựa chọn dự phòng.

Khi cô Vu Cầm nhận được bảng nguyện vọng của hai người, cô ngạc nhiên đến mức há hốc miệng!

Thành tích của Tống Ngọc Lan tốt nên đăng ký vào đại học Thanh Hoa thì không có gì bất ngờ.

Nhưng Khương Nam trước đây luôn duy trì mức điểm khoảng 550, với mức điểm này thì rất khó để vào đại học Thanh Hoa.

Nhưng khi cô Vu Cầm nhìn vào bảng ước lượng điểm của Khương Nam liền không nói gì thêm. Với 597 điểm thì Khương Nam hoàn toàn có thể thử sức với trường đại học hàng đầu.

Tống Ngọc Lan chỉ điền nguyện vọng duy nhất là đại học Thanh Hoa và chọn “phục tùng điều chỉnh ngành học” nếu cần.

Cô không nhất quyết phải vào ngành toán học, điều quan trọng nhất là cô có thể vào được đại học Thanh Hoa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 134: Chương 134



Hai người nộp đơn vào phút cuối, ngoài cô giáo Vu Cầm biết trường hai người chọn ra thì không còn ai khác biết cả.

Tống Ngọc Lan nghĩ đến những tin tức về việc cha mẹ sửa đổi nguyện vọng của con cái mà không báo trước, nên đã nhắc nhở cô giáo Vu Cầm giữ kỹ giấy tờ, tránh bị người khác cố ý thay đổi nguyện vọng của mình.

Dù gì hôm nay hành động của Bạch Tiểu Hải và hiệu trưởng đã khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy lo ngại.

Cô giáo Vu Cầm suy nghĩ một lúc liền quyết định mang nguyện vọng của học sinh về nhà cất giữ, để hôm sau sẽ nộp lên cùng một lúc.

Lời nhắc nhở của Tống Ngọc Lan thực sự đã giúp cô giáo Vu Cầm tránh được một tai họa.

Bạch Tiểu Hải vốn định đến tìm hiểu xem Tống Ngọc Lan đăng ký trường nào, từ đó suy đoán xem điểm số ước lượng của cô hôm trước có thật hay không.

Nhưng dù đã lục tung bàn làm việc của cô giáo Vu Cầm nên thì cậu ta vẫn không tìm thấy nguyện vọng của Tống Ngọc Lan.

Rõ ràng là cậu ta nhớ cô giáo Vu Cầm đã để tờ đơn trong tủ mà?

Sáng hôm sau, khi cô giáo Vu Cầm nhìn thấy bàn làm việc của mình bị lục tung, tủ hồ sơ còn bị cậy phá, cả văn phòng chỉ có bàn của cô ấy là bị xáo trộn, còn có vài dấu chân in rõ ở bên cạnh thì cô ấy ngay lập tức hiểu ra người kia không tìm thấy đơn đăng ký nguyện vọng nên đã phát cáu và đạp mạnh vào tủ.

Nắm chặt tập hồ sơ chứa những tờ giấy ghi lại tương lai của học sinh, cô giáo Vu Cầm tái mặt, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Người đó muốn làm gì? Hủy hoại cuộc đời của ai sao? Vụ việc này thật sự rất nghiêm trọng, cô ấy phải báo công an ngay!

Sau khi cất kỹ giấy tờ nguyện vọng, cô giáo Vu Cầm quyết định không báo cáo theo cấp bậc thông thường mà trực tiếp gọi đến đồn công an.

Khi hiệu trưởng biết tin thì cảnh sát đã đến trường để điều tra rồi.

Chỉ cần nhìn thoáng qua dấu chân là hiệu trưởng lập tức biết vụ việc này không thoát khỏi liên quan đến Bạch Tiểu Hải.

Đôi giày mà Bạch Tiểu Hải đi đều là do ông ta nhờ mối quan hệ mới mua được, đế giày dĩ nhiên rất đặc biệt và đắt đỏ.

Hiệu trưởng vội vàng gọi điện cho em gái, yêu cầu bà ta tiêu hủy hết những đôi giày có loại đế giống như vậy của Bạch Tiểu Hải, đồng thời cảnh cáo cô giáo Vu không được tiết lộ bất cứ điều gì.

Cô giáo Vu nhìn người đàn ông đầu hói, mập mạp trước mặt, cảm thấy ghê tởm đến tận cùng.

Là người trưởng thành với tâm trí chín chắn, làm sao cô ấy có thể không hiểu được ý đồ đằng sau hành động của hiệu trưởng?

Quả nhiên, sau một cuộc điều tra ngắn gọn, cảnh sát đã xác định được đối tượng tình nghi là Bạch Tiểu Hải.

Tuy nhiên, vì thiếu chứng cứ xác thực nên vụ án đành phải tạm gác lại.

Khi Tống Ngọc Lan nghe được tin tức này qua lời kể của Khương Nam thì cô không khỏi suy nghĩ sâu xa: người kia rõ ràng nhắm vào cô, cặp lông mày của cô cau lại thật chặt.

Rôt cuộc là Bạch Tiểu Hải có mục đích gì? Đơn thuần là trò đùa ác ý hay có động cơ sâu xa hơn? Hàng loạt câu hỏi nảy ra trong đầu, khiến Tống Ngọc Lan vừa bối rối vừa tức giận.

Cô và Bạch Tiểu Hải vốn không có oán thù gì, nhưng rõ ràng sự nhắm vào cô của cậu ta quá lộ liễu.

Hơn nữa, qua thời gian quan sát thì cô cũng không cảm thấy Bạch Tiểu Hải có bất kỳ tình cảm gì với mình. Vậy thì lý do đơn thuần chỉ là sự thù ghét vô cớ sao?

Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan vào phòng ngủ, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó thì thầm: “Tớ nghĩ tớ biết lý do tại sao Bạch Tiểu Hải lại nhắm vào cậu.”

“Thật ra mẹ của Bạch Tiểu Hải là người thứ ba…”

Bạch huyện trưởng có được vị trí như hiện nay hoàn toàn nhờ vào sự hỗ trợ của nhà vợ cả. Sau khi sinh được một cô con gái, vợ ông ta quyết định không sinh thêm nữa. Để xây dựng hình ảnh người chồng mẫu mực mà Bạch huyện trưởng luôn tuyên bố rằng có con trai hay con gái đều như nhau. Nhưng sau lưng, ông ta đã bí mật nhờ thư ký đón người yêu cũ từ quê lên để sinh cho ông ta một đứa con trai.

Chuyện này đã được che giấu nhiều năm, cho tới 8 năm trước khi ông ta ngồi vững trên ghế huyện trưởng thì Bạch Tiểu Hải mới có thể công khai xuất hiện.

Ở huyện Ngọc Lâm thì chức huyện trưởng chính là vua. Bạch huyện trưởng nếm được sự ngọt ngào của quyền lực rồi, và dù có thể tiến lên vị trí cao hơn nhưng đam mê kiểm soát khiến ông ta không nỡ rời bỏ huyện Ngọc Lâm.

Khi địa vị đã hoàn toàn vững chắc, Bạch Tiểu Hải cũng có thể bước ra trước ánh sáng. Có thể nói hiện tại Bạch huyện trưởng được xem như “vua” của huyện Ngọc Lâm. Miễn là ông ta không mắc phải sai lầm chính trị nào lớn thì ngay cả khi chuyện ngoại tình bị nhà vợ cả phát hiện thì họ cũng khó lòng lật đổ ông ta.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back