Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 285: Chương 285



Lục Trạch Dân gật đầu, đạp mạnh chân ga: “Thế Văn đã tìm vài người anh em trong giang hồ, bọn họ đã có manh mối. Hiện giờ anh ấy đang theo dõi.”

Chiếc xe lao vào một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân bước xuống xe, tiến vào bên trong. Trong nhà, một người đàn ông cao lớn ngồi trước bàn, sau lưng là hai tên đàn em đứng thẳng.

“Đã tìm thấy cô gái đó rồi.” Người đàn ông đứng dậy, kính cẩn nói với Lục Trạch Dân: “Nhưng tình hình có chút rắc rối. Cô ấy đang bị giam trong một căn biệt thự ở ngoại ô, được canh phòng rất nghiêm ngặt. Anh Thế Văn đang ở đó giám sát.”

Tống Ngọc Lan cau mày: “Chúng ta có cách nào cứu cô ấy ra không?”

Người đàn ông lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Hầu như là không thể. Bên trong có người trang bị vũ khí, chúng tôi tuyệt đối không thể liều lĩnh xông vào. Hơn nữa, chủ nhân của căn biệt thự đó là một nhân vật có thế lực rất lớn, không chỉ trong xã hội đen mà còn cả ngoài xã hội.”

Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan siết chặt nắm tay, lo lắng hỏi: “Vậy chẳng lẽ không còn cách nào khác à? Chúng ta không thể báo cảnh sát nhờ giúp đỡ sao?”

Lục Trạch Dân hạ thấp giọng: “Hồng Dũng giờ đã trở thành một kẻ vừa có sức mạnh trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng. Hiện tại ông ta là một nhân vật rất đáng gờm, động vào sẽ chỉ chuốc thêm rắc rối thôi.”

“Vậy giờ phải làm sao?” Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ cô có thể né tránh cốt truyện trong sách còn Khương Nam thì không thể thoát khỏi số phận sao?

Đại Hùng trải tấm bản đồ thành phố Bắc Kinh ra trước mặt.

“Chúng ta cần lập một kế hoạch tỉ mỉ, không được hành động hấp tấp. Bên phía Thế Văn vẫn đang theo dõi, hiện tại chưa có vấn đề gì.”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng vỗ vai Tống Ngọc Lan, trấn an: “Yên tâm đi, nếu Đại Hùng đã nói không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không có gì nghiêm trọng.”

Đại Hùng gật đầu đồng ý: “Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định chính xác Khương Nam bị giam giữ ở đâu trong biệt thự, và nắm rõ bố cục cũng như lực lượng bảo vệ. Tối nay Thế Văn sẽ dẫn theo vài anh em đến dò la tình hình.”

“Cảm ơn Đại Hùng” Tống Ngọc Lan biết ơn nhìn anh ấy.

---

Nửa đêm, lúc ba giờ sáng, cả thành phố đều chìm trong tĩnh lặng. Chu Thế Văn mang theo tin tức quan trọng trở về căn nhà trong con hẻm nhỏ.

Anh ất nghiêm túc trải tấm bản đồ lên bàn: “Biệt thự có ba tầng, bảo vệ rất nghiêm ngặt, mọi ngóc ngách đều có người tuần tra. Khương Nam bị giam ở một phòng phía tây ở tầng ba, cửa phòng còn có hai người canh giữ chặt chẽ.”

Chu Thế Văn chỉ tay vào bản đồ: “Nghiêm trọng hơn nữa là trong khu vực tầng ba có đến 10 người bảo vệ, một nửa trong số đó có trang bị vũ khí.”

Nếu đối phương chỉ là một cán bộ bình thường thì những thông tin này đủ để tiêu diệt Hồng Dũng. Chu Thế Văn tự tin rằng mình có thể dễ dàng giải quyết vấn đề và cứu được Khương Nam.

Nhưng thực tế phức tạp hơn nhiều, Hồng Dũng có mối liên hệ phức tạp với thế giới ngầm và các thế lực lớn nhỏ khác. Điều này khiến cho nhiệm vụ lần này trở nên đầy thử thách và nguy hiểm, là điểm mấu chốt quyết định thành bại.

“Người này thực sự rất có tham vọng” Đại Hùng bình luận.

Căn phòng chìm trong sự im lặng.

Hồng Dũng là người khát khao quyền lực đến mức sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được điều đó.

Thời còn đi học, ông ta đã bắt đầu chọn lọc những người có thể giúp mình leo lên. Sau nhiều lần cân nhắc, ông ta quyết định chọn Khương Thu, một người đơn thuần và dễ bị lừa gạt làm bước đệm. Tuy nhiên, sau khi được giao nhiệm vụ công tác, Hồng Dũng nhanh chóng nhận ra nhà họ Khương không còn đủ mạnh để hỗ trợ tham vọng lớn hơn của ông ta.

Vì thế, ông ta không chút do dự bỏ rơi Khương Thu và nhanh chóng chuyển mục tiêu sang Diệp Chiêu Miên. Gia tộc nhà họ Diệp thực sự rất mạnh, nhờ mối quan hệ với nhà họ Diệp mà Hồng Dũng đã thăng tiến rất nhanh.

Nhưng Hồng Dũng không cảm kích hay trung thành với nhà họ Diệp. Ngược lại, ông ta lo sợ nhà họ Diệp sẽ dùng quyền lực để kiểm soát mình. Để bảo vệ vị thế nên ông ta quyết định xây dựng lực lượng riêng, phát triển cả trong giới xã hội đen lẫn quan trường, đảm bảo rằng mình sẽ không bị ai đe dọa hay kiểm soát.

“Tài năng của ông ta quá vượt trội đến mức các cấp trên không phát hiện ra dã tâm của ông ta sao?” Tống Ngọc Lan tức giận đập bàn: “Giờ ông ta bắt cóc Khương Nam là có ý gì?”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng cầm tay Tống Ngọc Lan, xoa dịu bàn tay đỏ bừng của cô: “Em đừng nóng vội. Trong quá trình điều tra, bọn anh nhận ra rằng cấp trên không phải hoàn toàn không biết, chỉ là bây giờ Hồng Dũng đã trở thành một thế lực không dễ đối phó. Lợi ích liên quan đến ông ta quá phức tạp nên không thể xử lý nhanh chóng được. Tuy nhiên, phía trên đã có động thái. Việc bắt cóc Khương Nam là nước cờ của Hồng Dũng để dùng con gái ruột làm con bài mặc cả.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 286: Chương 286



Tống Ngọc Lan nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải ông ta đã có một cô con gái mà ai cũng biết sao?”

Lục Trạch Dân giải thích: “Hồng Khê không chỉ là con gái của Hồng Dũng mà còn là cháu ngoại của nhà họ Diệp. Mặc dù nhà họ Diệp hiện không còn rực rỡ như trước, nhưng giống như người xưa đã nói ‘lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa’. Nhà họ Diệp dù yếu thế nhưng vẫn đủ sức làm Hồng Dũng phải đau đầu. Thế lực của ông ta chỉ mới được xây dựng vài năm, nếu nhà họ Diệp quyết tâm thì cũng đủ để khiến Hồng Dũng lao đao.”

“Vậy so với nhà họ Diệp thì nhà họ Khương đã sụp đổ chẳng khác nào cỏ dại bị người ta mặc sức giẫm đạp.” Chu Thế Văn hít một hơi sâu, cảm thấy m.á.u như dồn lên trán, giận dữ nói: “Hồng Dũng đúng là kẻ tiểu nhân!”

Tống Ngọc Lan bắt đầu suy nghĩ về tình tiết trong sách. Sau khi Khương Nam được Triệu Kiến Quốc cứu, không lâu sau đó Diệp Chiêu Miên đã đưa ra bằng chứng đủ để lật đổ Hồng Dũng, khiến ông ta không thể trở mình.

Liệu có phải chỉ cần cứu được Khương Nam, và nếu để Hồng Dũng không tìm thấy cô ấy thì ông ta sẽ đi theo con đường đã được viết trong sách?

Tay Tống Ngọc Lan khẽ run lên, dường như cô đã tìm thấy điểm mấu chốt để xoay chuyển cục diện.

Làm thế nào để cứu Khương Nam?

Đó là câu hỏi khiến Tống Ngọc Lan băn khoăn suốt cả ngày. Trong cuốn sách, Triệu Kiến Quốc đã cứu Khương Nam tại một buổi tiệc ngầm, nhưng làm thế nào cô có thể tiết lộ thông tin này cho Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn biết, để hai người đi điều tra theo hướng đó?

Từ trong dòng suy nghĩ, Tống Ngọc Lan thận trọng mở lời: “Nếu biệt thự khó đột nhập, liệu có cơ hội nào để Khương Nam được Hồng Dũng đưa ra ngoài không?”

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Một lát sau, Chu Thế Văn như bừng tỉnh, đập tay xuống bàn: “Lúc tôi giám sát thì có một người đàn ông mặc vest bảo rằng cần chuẩn bị vài bộ lễ phục vừa với dáng người Khương Nam. Điều này có thể nghĩa là sắp có một chuyến đi ra ngoài. Tôi sẽ đi theo dõi ngay!”

Sau khi Chu Thế Văn rời đi, Lục Trạch Dân nhẹ nhàng cào lòng bàn tay của Tống Ngọc Lan, ánh mắt sâu xa đầy ý tứ khó đoán.

Tim Tống Ngọc Lan chợt lỡ nhịp. Chẳng lẽ gợi ý vừa rồi của cô quá rõ ràng, khiến Lục Trạch Dân phát hiện điều gì bất thường?

Không muốn giải thích thêm nên cô giả vờ buồn ngủ, ngáp dài rồi đứng dậy: “Em đi nghỉ trước đây, nếu anh Thế Văn có tin tức thì anh nhớ gọi em.”

Cô vội vã rời khỏi phòng khách như trốn tránh.

Lục Trạch Dân nhìn theo bóng lưng Tống Ngọc Lan, dường như đang suy nghĩ điều gì. Anh cảm thấy cô biết nhiều hơn những gì cô nói, lời nói vừa rồi không đơn thuần chỉ là phỏng đoán. Nhưng anh cũng không tiện hỏi thẳng.

---

Tống Ngọc Lan nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Cô thầm cầu nguyện rằng Chu Thế Văn sẽ tìm ra manh mối về việc Khương Nam bị đưa ra ngoài, trong khi cô vẫn phải tiếp tục suy nghĩ về cách giải cứu cô ấy.

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

Mở cửa ra, cô thấy Lục Trạch Dân đứng đó với vẻ mặt hớn hở.

“Có tin tức rồi! Thế Văn phát hiện đám người của Hồng Dũng đang chuẩn bị một chiếc xe hơi sang trọng, có vẻ sắp đi xa.”

Tống Ngọc Lan lập tức tỉnh táo: “Họ đi đâu?”

Lục Trạch Dân gật đầu: “Thông tin cho thấy họ đang hướng về phía bờ biển.”

Bờ biển?

Buổi tiệc ngầm trong sách thực ra diễn ra ở một nơi xa xôi, nơi hoàn toàn biệt lập. Trong số những địa điểm lý tưởng cho các giao dịch ngầm thì biển cả luôn là lựa chọn hoàn hảo. Bốn bề là đại dương, bất cứ sự thay đổi nào cũng có thể được phát hiện một cách dễ dàng, đồng thời giảm thiểu nguy cơ bị người ngoài phát giác.

“Đêm nay, chúng ta sẽ tập hợp thêm người đi theo. Đại ca của Đại Hùng may mắn nằm trong danh sách khách mời, tối nay anh ấy sẽ tham gia cùng chúng ta.” Lục Trạch Dân nói.

“Em có thể đi cùng được không?” Tống Ngọc Lan hỏi. Nếu cô đi theo, trong trường hợp cần phải dùng đến thân phận phụ nữ để tiếp cận hay hành động thì cô có thể giúp đỡ.

Lục Trạch Dân gật đầu đồng ý: “Đó cũng là điều anh định nói với em. Tối nay những người lên du thuyền chắc chắn sẽ mang theo bạn nữ. Vì thời gian quá gấp nên chúng ta không thể tìm người tin cậy đi cùng. Em đi sẽ giúp chúng ta dễ dàng trà trộn hơn, thậm chí có thể thăm dò tình hình.”

Tống Ngọc Lan thở phào, đôi mày giãn ra: “Vậy em cần chuẩn bị những gì?”

“Đại ca của Đại Hùng sẽ đi cùng một người phụ nữ. Chiều nay, em sẽ tách ra và đi cùng người phụ nữ ấy. Nhưng diện mạo của em quá nổi bật, phải hóa trang để trông bình thường hơn một chút.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em hiểu rồi. Vậy các anh sẽ lên du thuyền bằng cách nào?”

Lục Trạch Dân đáp: “Bọn anh sẽ theo kế hoạch của Đại Hùng và trà trộn vào buổi tiệc. Anh và Thế Văn sẽ đóng vai trợ lý, giúp đỡ đại ca của Đại Hùng. Lên thuyền rồi thì nhiệm vụ của em là quan sát và tìm cơ hội để dò la tình hình. Chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 287: Chương 287



Tống Ngọc Lan chăm chú lắng nghe kế hoạch, biết rằng đêm nay sẽ là một đêm quyết định. Cô chỉ mong rằng mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ, Khương Nam sẽ được cứu thoát, và mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng những gì cô đã đọc trong sách.

“Đây là thiết bị nghe lén siêu nhỏ, em đeo nó vào thì họ sẽ không phát hiện ra. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần nhấn nút là anh sẽ đến ngay lập tức.” Lục Trạch Dân nói khi anh cẩn thận đeo một sợi dây chuyền nhỏ cho Tống Ngọc Lan.

“Trên tàu, anh sẽ tìm cơ hội đưa cho em một cây gậy điện. Hãy nhớ, ưu tiên hàng đầu là sự an toàn của em, còn những việc khác đã có bọn anh lo liệu rồi.” Lục Trạch Dân dặn dò kỹ lưỡng.

Tống Ngọc Lan lo lắng liếc nhìn vết thương của Lục Trạch Dân: “Anh chắc chắn là mình sẽ không sao chứ?”

“Yên tâm, lần này anh không xung phong tuyến đầu đâu, chỉ là làm nhiệm vụ hỗ trợ thôi, rất an toàn.” Lục Trạch Dân mỉm cười, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rơi xuống tai của Tống Ngọc Lan ra sau tai: “Đừng lo, Thế Văn đã tìm được những người rất giỏi, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nếu không thì anh đã không để em dấn thân vào chỗ nguy hiểm.”

Tống Ngọc Lan tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy eo Lục Trạch Dân: “Em hiểu rồi.”

Sau đó, Đại Hùng đến đón Tống Ngọc Lan, chỉ vào cô gái xinh đẹp với mái tóc uốn lượn phía sau: “Ngọc Lan, đây là Tô Hồng, chị dâu của tôi. Cô sẽ đi cùng cô ấy lên tàu, không ai ngăn cản đâu.”

Đại Hùng giới thiệu xong liền bước ra khỏi xe, Tống Ngọc Lan gật đầu chào hỏi lịch sự: “Chào chị dâu.”

Tô Hồng nở nụ cười thân thiện: “Gọi chị là chị Hồng thôi, em đâu phải người trong giới giang hồ.”

Tống Ngọc Lan nghe thế liền đổi cách xưng hô: “Cảm ơn chị Hồng.”

Tô Hồng nhìn Tống Ngọc Lan từ trên xuống dưới: “Em mặc thế này mà đi à? Trên mặt còn thoa phấn đen phải không?”

Tống Ngọc Lan xoa mặt mình: “Chị Hồng đúng là tinh mắt thật, nhận ra ngay là em đang ngụy trang.”

Tô Hồng cười: “Chị đã lăn lộn trong giang hồ lâu rồi, nhạy cảm với những việc như thế lắm. Nhưng mà tối nay những người ở buổi tiệc này còn tinh tường hơn cả chị đấy. Em ngụy trang quá lộ liễu mà Đại Hùng lại không nhắc gì à?”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Tống Ngọc Lan hỏi, bắt đầu lo lắng.

“Giờ vẫn còn sớm, ít nhất hai tiếng nữa tàu mới xuất phát. Để chị đưa em về nhà chị thay đồ.” Tô Hồng ra lệnh cho tài xế lái xe.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn chị Hồng.”

Khi về đến tứ hợp viện của Tô Hồng, cô ấy đưa cho Tống Ngọc Lan một chiếc sườn xám màu trắng ngà: “Thử cái này xem, em có dáng đẹp thế này, mặc vào chắc chắn sẽ rất hợp.”

Tống Ngọc Lan do dự không nhận, lo lắng hỏi: “Như vậy có quá nổi bật không?”

Tô Hồng lắc đầu, cởi bỏ chiếc áo khoác lông hồ ly, quay một vòng để Tống Ngọc Lan nhìn rõ trang phục của mình. Đó là một chiếc váy đuôi cá màu đen với phần lưng trần và phần trước khoe nửa vòng ngực.

“Những buổi tiệc kiểu này thì phụ nữ thường thi nhau khoe sắc, chị chọn cho em bộ này đã là bảo thủ lắm rồi. Nếu em mặc váy trước đó của mình, chị đảm bảo vừa bước lên tàu là sẽ trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.”

Nghe thế, Tống Ngọc Lan đành nhận lấy bộ sườn xám và vào phòng thay đồ.

Sau khi Tống Ngọc Lan thay đồ xong, Tô Hồng liền trang điểm nhẹ cho cô.

“Wow, em thật sự rất đẹp! Tối nay lên tàu chắc chắn mấy gã đàn ông sẽ nhìn em không rời mắt. Không lạ gì khi trước đó em phải che giấu nhan sắc.” Tô Hồng trêu đùa.

Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, kéo váy xuống để che bớt đường xẻ cao: “Chị Hồng đừng trêu em nữa, chúng ta nên đi sớm thôi, kẻo đến muộn.”

Tô Hồng đưa chiếc áo khoác lông hồ ly trắng của mình cho Tống Ngọc Lan: “Cái này hợp với bộ đồ của em hơn đấy.” Sau đó, cô ấy lấy từ tủ ra một chiếc áo khoác đỏ tươi cho mình.

Tống Ngọc Lan trang điểm nhẹ đứng bên cạnh Tô Hồng quyến rũ không phải là quá nổi bật.

Khi đến lối vào du thuyền, Tô Hồng xuất trình thiệp mời xong liền có thể dễ dàng lên tàu.

Người phục vụ dẫn hai người tiến vào bên trong.

“Đàn ông không đi lối này, con tàu sẽ di chuyển khoảng hai đến ba tiếng trước khi dừng lại, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước.” Tô Hồng nhẹ nhàng giải thích.

Trong khoang tàu, dù là giữa ban ngày nhưng đèn vẫn sáng rực, tiếng nhạc du dương vang lên. Những người phụ nữ trong trang phục lộng lẫy đang lắc lư trong điệu nhạc giữa sàn nhảy.

Tống Ngọc Lan cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết.

Cô cùng Tô Hồng bước vào phòng nghỉ.

Vừa vào cửa, Tô Hồng lập tức ngã người xuống ghế sofa, tháo đôi giày cao gót ra, than thở: “Mệt c.h.ế.t đi được, tham gia mấy buổi tiệc kiểu này còn mệt hơn cả đánh nhau.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Chị Hồng, chị nghỉ ngơi một lát đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 288: Chương 288



“Em cũng đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đây đi.” Tô Hồng chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình. “Lát nữa chị còn phải đi nói chuyện với mấy bà phu nhân nữa.”

Tống Ngọc Lan ngồi xuống: “Chị Hồng, chị thường xuyên tham gia những buổi tiệc kiểu này à?”

Tô Hồng gật đầu: “Những bữa tiệc như thế này đều có mục đích rõ ràng. Những người đi cùng như bọn chị có công việc chính là ở bên cạnh các ông lớn sau khi họ đã bàn bạc xong việc.”

Tô Hồng đứng dậy đóng cửa phòng lại nhìn Tống Ngọc Lan: “Chị không biết các em đang làm gì, nhưng cho em một lời khuyên: tốt nhất đợi đến khi trời tối hãy hành động, bây giờ nóng vội cũng chẳng được gì, nghỉ ngơi đi mà dưỡng sức.”

Tống Ngọc Lan thả lỏng người, cảm giác căng thẳng bấy lâu như dịu lại: “Cảm ơn chị Hồng.”

Tô Hồng phất tay, tháo chiếc áo khoác lông màu đỏ ra: “Được rồi, nghe lời là tốt. Chị ra ngoài nói chuyện chút, lát nữa khởi hành sẽ có người mang đồ ăn tới.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, cảm ơn rồi nhìn theo Tô Hồng rời đi.

Cô bắt đầu quan sát kỹ lưỡng căn phòng, tìm xem có bất kỳ máy quay giấu kín nào như trong phim hay không. Sau một hồi tìm kiếm nhưng không thấy gì, Tống Ngọc Lan tự thấy mình có chút ngốc. Ở nơi giao dịch bí mật với toàn những nhân vật tầm cỡ này, việc lắp máy quay giấu kín là điều không thể.

Cô ngồi lại ghế sofa, trầm tư suy nghĩ về kế hoạch hành động tiếp theo.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng gõ cửa vang lên. Người phục vụ mang đồ ăn đến.

Tống Ngọc Lan vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phục vụ liền khẽ giật mình. Đó là Lục Trạch Dân, giờ đây trông anh hoàn toàn bình thường, đến mức đứng giữa đám đông cũng không thể nhận ra.

Nhưng đi cùng Lục Trạch Dân còn có một người đàn ông lạ mặt. Với vẻ ngoài xa lạ của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan không vội nhận thân ngay mà chỉ thản nhiên chỉ vào bàn: “Cứ để trên bàn là được.”

Cả hai người đàn ông đặt đồ ăn xuống, nói một câu: “Chúc quý cô dùng bữa ngon miệng!” rồi rời đi.

Sau khi chắc chắn rằng họ đã đi hẳn, Tống Ngọc Lan liền dùng nĩa tìm kiếm trong phần thức ăn mà Lục Trạch Dân mang đến. Cuối cùng, cô phát hiện ra một chiếc dùi điện nhỏ giấu trong chiếc bánh hamburger, cùng với một mẩu giấy.

Trên giấy viết: “Xác định vị trí tại phòng đầu tiên trên boong tầng ba. Nếu đã chắc chắn, nhấn nút bộ đàm 6 lần, không cần nói gì.”

Đọc xong, Tống Ngọc Lan ngay lập tức xé nhỏ mẩu giấy, mở cửa sổ rồi ném chúng xuống biển.

Lúc này, du thuyền đã bắt đầu khởi hành, mặt trời cũng dần lặn xuống phía chân trời, chỉ còn khoảng một giờ nữa là trời sẽ tối hẳn.

Tống Ngọc Lan ăn xong phần thức ăn mà Lục Trạch Dân mang đến. Cô cẩn thận giấu chiếc dùi điện vào bên trong đùi, vì chiếc sườn xám cô đang mặc quá mỏng nên không thể giấu thêm thứ gì khác.

Sau khi trời tối, Tô Hồng trở lại phòng với hơi rượu nồng nặc.

Tống Ngọc Lan vội vàng bước tới đỡ cô ấy: “Sao chị uống nhiều thế này?”

Tô Hồng nằm dài trên ghế sofa, chỉ tay vào túi xách: “Trong đó có thuốc giải rượu.”

Sau khi uống thuốc giải rượu, Tô Hồng nở một nụ cười chua chát: “Làm công việc này chẳng hơn gì mấy cô gái phục vụ rượu là bao, chỉ khác là thay vì phục vụ tất cả đàn ông thì chúng tôi chỉ phục vụ một người.”

Tống Ngọc Lan định nói gì đó nhưng tiếng bước chân từ bên ngoài khiến cô lập tức im lặng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.

Cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, một giọng nam trầm vang lên: “A Hồng, mở cửa đi, là anh đây.”

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Tô Hồng.

Tô Hồng thở dài và chỉ về phía cửa: “Ra mở cửa đi, là đại ca Đại Quân.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, nhẹ nhàng xoay tay nắm và từ từ mở cửa.

Khi Đại Quân nhìn thấy Tống Ngọc Lan, ánh mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Cô là bạn gái của Trạch Dân phải không?”

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu: “Vâng, chào anh Đại Quân, tôi là Tống Ngọc Lan.”

Đại Quân cười và phất tay, ra hiệu cho Tống Ngọc Lan không cần phải quá khách sáo. Sau đó anh ta quay sang nhìn Tô Hồng, lúc này đang nằm dài trên sofa và hỏi thăm: “Có phải em bị bạn nữ của lão Lưu chuốc say không?”

Tô Hồng mỉm cười, nhưng đó là nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, cô ấy thật sự rất giỏi uống.”

Tống Ngọc Lan nhận ra cảm xúc của Tô Hồng có chút thay đổi, và từ đó đoán được rằng mối quan hệ giữa Tô Hồng và Đại Quân không giống như quan hệ giữa nam nữ thông thường.

Tuy nhiên, cô không hỏi thêm gì mà chỉ lẳng lặng lùi lại về phía cửa.

Đại Quân đứng ở cửa nhìn cô, khẽ vẫy tay: “Ngọc Lan, cô đã quen với tình hình chưa?”

“Em đã quen rồi, anh Đại Quân.”

“Tốt lắm. Tối nay tiệc rượu sẽ chính thức bắt đầu lúc 10 giờ, bây giờ mới là 8 giờ. Em còn hai tiếng, có thể ra ngoài đi dạo một chút.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 289: Chương 289



Đại Quân ẩn ý nhắc nhở Tống Ngọc Lan.

Cô gật đầu rồi bước ra ngoài, cảm nhận gió biển lạnh buốt nhẹ nhàng thổi qua, nhưng chiếc áo khoác của cô đã để lại trong phòng, quay lại lấy thì không hợp lý, vì vậy cô quyết định bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, màn đêm bao trùm lấy biển cả, ánh trăng rọi xuống mặt nước lấp lánh như những con rắn bạc uốn lượn. Gió biển khẽ thổi qua, mang theo sự mát mẻ nhưng lại có chút lạnh lẽo.

Tống Ngọc Lan kéo chặt chiếc sườn xám của mình và tiếp tục đi nhanh hơn.

Phòng của cô nằm ở tầng hai, nhưng để lên tầng ba của du thuyền thì cô phải quay lại gần sảnh tiệc nơi có cầu thang dẫn lên.

Cô đi dọc hành lang, những bước chân lướt trên thảm êm ái không phát ra tiếng động. Những bức tranh tinh tế treo trên tường tỏa ra một bầu không khí sang trọng.

Tuy nhiên, tâm trí của Tống Ngọc Lan không ở đó, cô chỉ đang tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Khi đến gần cửa phòng tiệc, tiếng nhạc du dương vang lên bên tai cô.

Cô dừng lại, liếc mắt vào trong, thấy những người đàn ông và phụ nữ vẫn đang lắc lư trên sàn nhảy.

Cô đã xem qua ảnh của Hồng Dũng trước khi đến, và bây giờ, cô chắc chắn rằng ông ta không có mặt trong phòng tiệc.

Nhìn xung quanh một chút, Tống Ngọc Lan quyết định giả vờ như mình đi lạc, rồi nhanh chóng bước về phía cầu thang dẫn lên tầng ba.

Tống Ngọc Lan bước lên tầng ba của du thuyền, hành lang tối tăm và yên tĩnh, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống tạo ra một không khí mờ ảo.

Cô bước cẩn thận, đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhẹ phía trước. Tống Ngọc Lan lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn quanh. Một con mèo nhỏ lướt qua góc khuất, rồi nhanh chóng biến mất. Tim cô đập nhanh hơn, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh và tiếp tục bước đi.

Khi rẽ qua góc của du thuyền, cô phát hiện có một cánh cửa khép hờ, ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ bên trong.

Cảm giác như tim đang nhảy lên đến cổ họng, trực giác mách bảo cô rằng có người bên trong.

Tống Ngọc Lan ngập ngừng trong giây lát, rồi nghe thấy âm thanh từ bên trong vang lên.

“Tiểu Nam, con phải hiểu rằng dòng m.á.u trong người con là của Hồng Dũng này. Nếu con ngoan ngoãn nghe lời sớm hơn thì đã không phải chịu đựng khổ sở thế này. Chỉ cần bố sống tốt thì con cũng sẽ sống tốt.”

Nghe thấy những lời đó, trái tim Ngọc Lan như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Cô nhanh chóng giả vờ bình tĩnh, tiếp tục giả dạng là một người đi ngang qua. Cô bước nhanh về phía trước, nhưng phía trước không còn phòng nào nữa mà chỉ còn lại một lối dẫn lên boong tàu.

Tống Ngọc Lan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc leo lên boong. Bàn tay cô đầy mồ hôi, nhưng trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì đã xác định được vị trí của Khương Nam. Ngay lập tức, cô lấy chiếc vòng cổ từ cổ ra và nhấn nút sáu lần.

Khi vừa hoàn thành thao tác thì bỗng nhiên có một tiếng gọi quen thuộc từ phía sau khiến Tống Ngọc Lan giật mình, cả người cô cứng đờ lại.

“Ngọc Lan?”

Âm thanh đó vang lên từ trong bóng tối, và người bước ra là Triệu Kiến Quốc.

Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện là Triệu Kiến Quốc, trong lòng Tống Ngọc Lan liền trào dâng cảm giác tức giận và khó chịu. Cô không thể kìm nén được mà buột miệng chửi thầm “Chết tiệt.” Gã đàn ông này luôn xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện, mang đến cho cô không ít rắc rối.

“Sao em lại ở đây?” Dường như Triệu Kiến Quốc không để ý đến vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Tống Ngọc Lan, nhanh chóng tiến về phía cô.

Tống Ngọc Lan lùi lại vài bước, giơ tay ngăn cản: “Đứng lại, tôi ở đây không liên quan gì đến anh cả.”

Sắc mặt của Triệu Kiến Quốc trở nên u ám: “Tôi chỉ lo cho em thôi, nơi này rất nguy hiểm, sao em có thể ở đây?”

Tống Ngọc Lan bật cười lạnh lùng: “Lo cho tôi à? Đừng làm tôi ghê tởm nữa.”

“Ngọc Lan, em còn nhớ chuyện trước kia không? Giữa tôi và Lãnh Thúy Anh thật sự không có gì, em đã hiểu lầm tình cảm chân thành của tôi rồi...”

Triệu Kiến Quốc còn chưa nói hết thì Tống Ngọc Lan đã giơ tay ngắt lời: “Thôi đi, Triệu Kiến Quốc, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của anh nữa. Chúng ta coi như người lạ.”

Nói xong, cô liền quay người định rời đi.

Nhưng khi cô vừa bước xuống cầu thang thì Triệu Kiến Quốc đã nhanh chóng bước lên kéo tay cô lại: “Ngọc Lan, đừng đi lung tung. Em có biết đây là nơi nguy hiểm không? Đây không phải là chỗ em nên đến.”

Ngọc Lan đứng lại, từ từ quay đầu nhìn Triệu Kiến Quốc. Cô nhận thấy anh ta mặc một bộ đồ đen bó sát người, trên hông còn đeo một khẩu súng.

“Lúc nào anh cũng nói đây không phải là chỗ tôi nên đến. Vậy tại sao anh lại có thể ở đây? Anh là người của Hồng Dũng sao!”

Ngọc Lan nói gần như chắc chắn.

Sắc mặt Triệu Kiến Quốc thoáng thay đổi, môi mấp máy vài giây nhưng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back