Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 100: Chương 100



Chương 100

Tống Ngọc Lan lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật một lúc, cảm nhận vẻ đẹp sinh động của thiên nhiên.

Đến 6 giờ chiều, cuối cùng tàu hỏa cũng đến ga.

Tống Ngọc Lan thu dọn hành lý và bước xuống tàu. Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành của miền Nam, mùi hương ẩm ướt của cây cỏ và hoa lá hòa quyện trong không khí, khiến cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ngay lập tức, Tống Ngọc Lan nhìn thấy Đào Tử đang đứng ngoài cửa nhà ga, đảo mắt nhìn xung quanh.

Cô kéo bà nội đi về phía Đào Tử, tới lúc này Đào Tử mới nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Tống Ngọc Lan!

“Trời ơi! Là em à?” Đào Tử tròn mắt nhìn mái tóc ngắn dày với mái che trán của Tống Ngọc Lan, kinh ngạc không thốt lên lời.

Tống Ngọc Lan tiến lên ôm lấy Đào Tử cười nói: “Lâu rồi không gặp, chị Đào Tử. Về nhà rồi nói tiếp!”

Để thuận tiện cho việc đi lại nên Đào Tử đã vay tiền từ gia đình để mua một chiếc Santana cũ ở Bằng Thành.

Sau khi đỡ bà nội ngồi vào ghế sau, Tống Ngọc Lan liền ngồi vào ghế phụ phía trước.

Đào Tử vừa mới lấy bằng lái xe nên cô ấy lái rất chậm. Trên đường đi, cô ấy kể lại những gì cô ấy đã trải qua khi đến Bằng Thành.

Bây giờ, khác với sau này, đi vào Bằng Thành không cần giấy phép.

Nhưng vào những năm 80 thì người ta phải có giấy phép ra vào mới được vào Bằng Thành, và giấy phép này chỉ cấp cho những người trong tỉnh Quảng Đông với lý do hợp pháp.

Khoảng một tháng rưỡi trước, Đào Tử mang theo 4 vạn mà cô ấy kiếm được một mình đến Bằng Thành.

Lúc đó, Bằng Thành vẫn chỉ là một làng chài nhỏ, mặc dù một số nơi đã bắt đầu thi công nhưng vẫn còn lâu mới đạt được tốc độ phát triển thần kỳ như về sau.

Tống Ngọc Lan nhớ rằng năm 1979 thì Trung Quốc mới quyết định lập Bằng Thành làm đặc khu kinh tế.

Bây giờ chỉ mới hơn hai năm, đây vẫn là giai đoạn đầu của tốc độ phát triển Bằng Thành.

“Ở đó có rất nhiều công nhân. Chị ở lại đó ba ngày rồi quyết định quay về lấy một lô quần áo để thử bán. Chị không dám lấy hàng đắt mà chỉ mua quần giá 8 đồng từ các cửa hàng đại lý rồi mang qua đó bán lại 15 đồng. Em đoán xem chuyến đó chị kiếm được bao nhiêu?”

Đào Tử tràn đầy phấn khích. Cô ấy không chờ Tống Ngọc Lan trả lời mà tự hào nói luôn: “Chuyến đó chị kiếm được 8.000 đồng thuần lợi nhuận đấy!”

Ngồi ở ghế sau, bà nội Tống không khỏi kêu lên kinh ngạc: “Tám nghìn?!”

“Vâng ạ. Đó là lý do cháu muốn mời Ngọc Lan cùng đi xem xét, liệu công việc này có thể phát triển lâu dài được không!”

Tống Ngọc Lan cũng vô cùng ngạc nhiên trước tốc độ kiếm tiền của Đào Tử. Đây là chỉ đi một chuyến liền kiếm được 8.000 đồng. Trong khi cô lấy hàng từ tỉnh Quảng Đông rồi đưa về tận huyện Ngọc Lâm xa xôi này, phải mất đến hai tháng mới kiếm được hơn 5 vạn, mà đó còn là nhờ thời điểm tết thuận lợi.

Xe dừng lại trước cửa nhà kho nhỏ của Đào Tử. Cô ấy nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt lấp lánh: “Chị mới nhận được giấy phép ra vào Bằng Thành hôm qua, có hạn trong nửa tháng. Em định ở lại bao lâu?”

Mấy ngày trước, Đào Tử biết Tống Ngọc Lan đang học lớp 12 và chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên cô ấy rất ngại mời Tống Ngọc Lan đi quá lâu.

Tống Ngọc Lan vỗ nhẹ vào ba lô: “Ít nhất là nửa tháng. Em phải đi cùng chị đến Bằng Thành để xem tình hình rồi mới có thể quyết định được.”

Nghe Tống Ngọc Lan nói vậy, Đào Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Đôi khi, trong lòng Đào Tử cũng thắc mắc.

Vốn dĩ cô ấy lớn hơn Tống Ngọc Lan những bảy tuổi, kinh nghiệm sống cũng phải phong phú hơn nhiều. Hơn nữa Ngọc Lan chỉ là một cô gái bước ra từ một ngôi làng nhỏ. Vậy mà mỗi khi nghe Tống Ngọc Lan đưa ra ý kiến hay nhận định gì là Đào Tử luôn cảm thấy những điều đó vô cùng đúng đắn và hợp lý.

Lúc đầu, gia đình Đào Tử không ủng hộ việc cô ấy đến Bằng Thành. Dù gì nơi đó trước giờ cũng chỉ là một làng chài lớn hơn một chút, không có gì đặc biệt cả. Nhưng sau khi Đào Tử tự mình bươn chải nửa tháng ở đó, kiếm được tiền mang về thì không còn ai phản đối nữa.

Đào Tử mở cửa kho, bên trong có nửa kho hàng, chủ yếu là những chiếc quần mặc bền nhưng không được đẹp mắt lắm.

“Ngày mai chúng ta sẽ đi tới Bằng Thành, chị sẽ mang theo số hàng này đến bán. Em cũng sẽ có cơ hội cảm nhận bầu không khí kinh doanh ở đó. Nhưng giấy phép của chị lại chỉ đủ để đưa thêm một người vào.”

Đào Tử có vẻ ái ngại nhìn bà nội Tống.

Bà nội Tống lo lắng hỏi: “Thế hai đứa cần bao lâu mới về được?”

“7 giờ sáng mai cửa khẩu mới mở. Tính ra thì phải đến chiều ngày kia chúng cháu mới về tới nơi” Đào Tử thật thà trả lời.

Tống Ngọc Lan bước lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà nội nhẹ nhàng an ủi: “Bà yên tâm, cháu đi với chị Đào sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng cháu đã làm ăn với nhau lâu rồi mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 101: Chương 101



Bà nội Tống khẽ cười: “Bà tin chị Đào của cháu chứ, nhưng vẫn lo hai đứa con gái đi xa một mình không an toàn.”

“Chuyện đơn giản thôi ạ. Chúng cháu đi ô tô mà. Phải mặc quần áo vá chằng vá đụp này vào, lần trước cháu đi một mình thì cháu còn bôi đen mặt, thế là chẳng ai thèm để ý đến cháu cả” Đào Tử chỉ vào hai bộ quần áo đen rách rưới treo cạnh nhà kho.

Thấy Đào Tử chuẩn bị chu đáo như vậy, bà nội Tống cũng đành đồng ý.

Buổi tối hôm đó, Đào Tử tranh thủ thời gian trước khi trời tối hẳn để ra chợ mua thêm rau củ quả tươi về cho bà nội Tống ăn trong những ngày ở nhà một mình.

Đào Tử còn cẩn thận mua thêm một chiếc TV đen trắng, kiên nhẫn hướng dẫn bà nội Tống cách sử dụng.

Bà nội Tống nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc TV, khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy yên tâm hơn.

Sáng hôm sau, khi trời còn tối đen thì Tống Ngọc Lan và Đào Tử đã dậy sớm, mang theo thức ăn đã chuẩn bị từ tối hôm trước rồi lên đường.

7 giờ sáng, cửa khẩu chính thức mở. Từ đây đến cửa khẩu Bằng Thành, dù lái nhanh cũng mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ.

Chiếc xe chạy được khoảng nửa tiếng thì cuối cùng đã ra khỏi phạm vi thành phố. Trên đường, Tống Ngọc Lan chăm chú quan sát những thao tác lái xe chưa thuần thục của Đào Tử, trong lòng thầm cân nhắc xem liệu mình có nên lái xe thay cô ấy hay không.

Kiếp trước, Tống Ngọc Lan đã biết lái xe. Với tốc độ này của Đào Tử thì cô lo rằng tới trưa thì họ mới tới được cửa khẩu mất.

“Hay là để em lái nhé?”

Nghe vậy, Đào Tử ngạc nhiên hỏi lại: “Em biết lái xe à?”

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu, đáp nhẹ nhàng: “Ừ, em biết, chỉ là chưa có bằng lái thôi.”

Lúc này, họ đang ở trên con đường vùng ngoại ô, không có camera giám sát và rất hiếm khi có cảnh sát giao thông kiểm tra trên những tuyến đường thế này. Do đó, việc không có bằng lái cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Đào Tử suy nghĩ một lúc rồi đạp phanh, vui vẻ đồng ý: “Được, vậy để em thử lái xem sao!” Nói rồi, hai người đổi chỗ cho nhau.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng điều khiển vô lăng, chiếc xe lướt đi một cách êm ái.

Đào Tử nhìn qua cửa sổ, thấy màn đêm bên ngoài lùi lại nhanh chóng thì không khỏi kinh ngạc: “Em thực sự biết lái xe! Vậy sao không thi bằng lái đi?”

“Trước đây học lỏm được từ các chú trong làng. Em không biết là lái xe ở thành phố còn cần phải có bằng.” Tống Ngọc Lan vội bịa ra một lý do để Đào Tử yên tâm về kỹ năng lái xe của mình.

“Chà, tay lái của em tốt quá! Chị thấy em còn lái xe tốt hơn chị nhiều.” Đào Tử khen ngợi.

“Cũng bình thường thôi, quen tay thì khéo léo hơn mà.” Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp lại.

Hai người vừa trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.

Mặt trời dần ló dạng, ánh sáng ngày mới tràn ngập, con đường phía trước cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Kìa, cửa khẩu ở phía trước rồi.” Đào Tử chỉ về phía trước, rồi nhìn đồng hồ: “Không ngờ còn chưa đến hai tiếng. Kỹ năng lái xe của em giỏi thật đấy!”

Tống Ngọc Lan giảm tốc độ, rồi nhường lại vô lăng cho Đào Tử lái tiếp. Họ tiến dần về phía cửa khẩu.

Sau khi xuất trình giấy tờ ra vào, xe của họ dễ dàng vượt qua cửa khẩu, chính thức tiến vào địa phận Bằng Thành.

Đào Tử tìm được chỗ quen thuộc để đỗ xe, rồi nhanh chóng dỡ 2.000 chiếc quần trong cốp xe xuống.

Chưa kịp mở hàng thì đã có một người phụ nữ đội mũ bảo hộ bước tới: “Em gái, nửa tháng nay không thấy cô, tôi còn tưởng cô không quay lại nữa cơ!”

Lúc này, Đào Tử mặt mũi lấm lem bụi bẩn, chỉ lộ ra mỗi hàm răng trắng: “Chị dâu à, tôi lo làm giấy tờ ra vào nên mất thời gian. Chị là khách hàng đầu tiên hôm nay, mỗi chiếc quần tôi sẽ bớt cho chị một đồng!”

Người phụ nữ lập tức vui vẻ bước lên chọn hàng: “Vậy nếu tôi mua năm chiếc thì sao?”

Đào Tử nháy mắt nhìn Tống Ngọc Lan rồi trả lời: “Mua mười chiếc thì mỗi chiếc sẽ bớt cho chị một đồng rưỡi!”

“Được quá đi chứ!” Người phụ nữ reo lên.

Trong lúc Đào Tử bán hàng, Tống Ngọc Lan quan sát đám người mua quần, hầu hết đều là công nhân làm việc ở các công trình gần đó. Mỗi người mua ít nhất ba chiếc.

Đến khoảng ba giờ chiều thì toàn bộ 2.000 chiếc quần đã được bán hết sạch.

Đào Tử đưa hai tờ tiền giấy cho ông lão trông coi quầy hàng, sau đó dẫn Tống Ngọc Lan tới một quán ăn nhỏ gần đó. Cô gọi hai món thịt và một món rau xào. Trong lúc chờ thức ăn được dọn ra, Đào Tử hạ giọng hỏi nhỏ Tống Ngọc Lan.

“Thế nào? Em có nghĩ ra ý tưởng gì mới không?”

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc xõa bên tai ra sau, rồi đưa mắt quan sát xung quanh.

Trong quán ăn nhỏ chỉ có lác đác vài vị khách ngồi rải rác.

“Hiện tại em vẫn chưa nghĩ ra điều gì mới cả, lát nữa chúng ta đi dạo một vòng xem sao.” Cô đáp lời.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 102: Chương 102



Đào Tử hiểu rằng mình đang quá nóng vội. Cô ấy biết Bằng Thành đang mở ra cơ hội kiếm tiền lớn, suốt thời gian qua cô ấy đã rất khó giữ bình tĩnh. Nhưng lo sợ đi sai đường nên cô ấy muốn xin ý kiến của Tống Ngọc Lan. Nếu có thể thì cô ấy còn muốn hợp tác với Tống Ngọc Lan lâu dài.

Sau khi ăn no, Đào Tử thanh toán rồi cùng Tống Ngọc Lan đi dạo dọc theo hai tuyến đường chính mới mở của Bằng Thành.

Thực ra cũng giống như các khu chợ nhỏ trong huyện, nhưng tốc độ kiếm tiền ở đây khiến Đào Tử cứ ngỡ như đang mơ.

Hai bên đường lác đác vài sạp hàng nhỏ của những ngư dân địa phương bày bán các loại hải sản đặc trưng. Ngoài ra còn có vài cửa hàng quần áo, nhưng giá cả đắt đỏ mà kiểu dáng lại không đẹp.

So với chúng thì hàng hóa Đào Tử bán tuy không bắt mắt, nhưng giá cả phải chăng hơn nhiều.

Bằng Thành đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm sau mưa. Người tiêu dùng chủ yếu ở đây là công nhân, nhu cầu hằng ngày của họ tập trung vào ăn uống và quần áo, những lĩnh vực khác thì dường như chưa phát triển được.

Đứng trước tình hình này, Tống Ngọc Lan nhất thời chưa nghĩ ra hướng đi phát triển cụ thể nào. Trong đầu cô thoáng nghĩ đến bất động sản, thứ sinh lời nhiều nhất, nhưng cả cô và Đào Tử cộng lại cũng chỉ có tầm 10 vạn thì làm sao đủ mua được đất.

Tống Ngọc Lan đang mải miết suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng rao to rõ: “Em gái, xem thử tất dài này đi! Giúp làn da của cô trở nên mịn màng hơn, từ nay không còn ngại mặc váy nữa nhé!”

Ánh mắt cô bị thu hút bởi tiếng rao đó. Một người đàn ông da ngăm đứng không xa, tay giơ lên mấy đôi tất dài đủ màu sắc.

Cái gọi là tất dài thực chất chính là tất da chân.

Người đàn ông cười tươi rói, nhiệt tình chào mời người qua lại mua hàng của mình.

Sự tò mò của Tống Ngọc Lan bị k*ch th*ch. Cô cùng Đào Tử bước đến gần gian hàng của anh ta, quan sát kỹ lưỡng những đôi tất da chân.

Những chiếc tất này trông khá mềm mại.

Người đàn ông thấy Tống Ngọc Lan tỏ vẻ quan tâm liền tiến tới, nhiệt tình giới thiệu: “Em gái à, mấy đôi tất này được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể che khuyết điểm trên chân, khiến đôi chân của cô trông mịn màng và quyến rũ hơn. Hơn nữa, tất này thoáng khí và thoải mái, không bí bách hay gò bó. Điều quan trọng nhất là nó rất bền, nếu có thủng một chỗ cũng không lo bị rách toạc ra đâu nhé!”

Nghe người đàn ông quảng cáo tận trời, Tống Ngọc Lan cũng thấy có chút hứng thú.

Cô cầm lấy một đôi tất da tay người đàn ông đưa, kéo thử, rồi như vô tình hỏi: “Tất da này bao nhiêu một đôi?”

“Hai đồng tám một đôi, năm đồng hai đôi, mua càng nhiều càng được giảm giá!” Người đàn ông cười tươi, khoe ra hàm răng trắng.

“Ngọc Lan?” Đào Tử cũng thử kéo một đôi tất, rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Lan.

Ở Quảng Đông cũng có tất da, bởi có nhiều nhà máy nước ngoài đặt ở đó nên nhu cầu tiêu thụ cũng lớn.

Tống Ngọc Lan khẽ cười, ra hiệu cho Đào Tử yên tâm, rồi quay lại nhìn người đàn ông trước mặt hỏi tiếp: “Anh còn bao nhiêu hàng giống thế này?”

Người đàn ông nghe thấy câu hỏi liền lập tức hiểu rằng cô gái này có thể là một khách hàng lớn tiềm năng. Anh ta liền nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình giới thiệu: “Cô em à, tôi là người ở thôn Trừng Hải ở gần đây, mọi người gọi tôi là Tiểu Hắc. Chúng tôi chủ yếu đánh cá để kiếm sống, nhưng khi rảnh rỗi thì người dân trong làng cũng đan tất da để kiếm thêm thu nhập. Mấy đôi tất này trước giờ bán khá chạy, giờ chỉ còn tầm 500 đôi. Nếu cô cần số lượng lớn hơn thì có thể đặt hàng trước, chúng tôi đảm bảo giao hàng đúng hẹn và sẽ có chất lượng tốt!” Vừa nói, Tiểu Hắc vừa vỗ n.g.ự.c để chứng tỏ sự tin cậy.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Số hàng ở quầy này tôi lấy hết. Anh để giá thấp nhất là bao nhiêu?”

Tất da chân không mang lại nhiều lợi nhuận, giá gốc cũng rất rõ ràng. Tiểu Hắc suy tính một lúc, cuối cùng báo giá 9 hào.

Giá của Tiểu Hắc khá hợp lý, Tống Ngọc Lan cũng không mặc cả thêm. Với loại hàng này thì ở Quảng Đông giá bán buôn có thể lên đến 3 đồng.

Dường như Đào Tử cũng đã hiểu ý định của Tống Ngọc Lan.

Sau khi chất hết 500 đôi tất lên cốp xe Santana, Tống Ngọc Lan lấy từ túi ra 45 tờ đại đoàn kết đưa cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lập tức cung kính nhận tiền, đưa cho Tống Ngọc Lan một mảnh giấy ghi địa chỉ mà anh ta vừa viết vội lên miếng bìa.

“Cuối tuần nào tôi cũng ra đây bày hàng. Nếu tôi không có ở đây thì cô có thể tới địa chỉ này tìm tôi.”

Tống Ngọc Lan nhận tờ giấy, liếc qua địa chỉ rồi gật đầu: “Được rồi, nếu hàng của anh tốt thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.”

Khi nhắc tới những đôi tất da chân của mình, Tiểu Hắc tràn đầy tự tin, anh ấy vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Hàng của tôi là tốt nhất, đã được cải tiến theo chuẩn hàng Hong Kong đấy!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 103: Chương 103



Sau đó Tống Ngọc Lan và Đào Tử liền dùng giấy giới thiệu để thuê một phòng trọ.

Đóng cửa phòng lại, Đào Tử không kìm được thắc mắc: “Em định mang đống tất này về Quảng Đông bán buôn à?”

“Ở Quảng Đông có giá bán buôn tất da là bao nhiêu thì chắc chị hiểu rõ hơn em.” Tống Ngọc Lan nói.

Tất da ở Quảng Đông hầu hết đều là hàng Hong Kong, chi phí cộng với giá vận chuyển nữa thì phải bán từ 2 đến 3 đồng mới có lãi. Đó là giá bán buôn, còn giá bán lẻ d.a.o động từ 5 đến 8 đồng một đôi.

Những công nhân nữ ở các nhà máy nước ngoài có thu nhập vài trăm đồng mỗi tháng, dù giá tất da khá cao thì mỗi lần họ vẫn mua vài đôi. Nhu cầu nhiều nhưng nguồn cung lại không đủ.

Còn 500 đôi tất này, Tống Ngọc Lan nhập giá 9 hào, chỉ cần bán buôn lại cho các nhà bán sỉ với giá rẻ hơn thị trường là đã có lãi ngay.

Vậy là trên đường về, xe của cô không cần chạy không mà vẫn có lời.

Tài chính của cô và Đào Tử vẫn còn quá ít, họ cần tích lũy thêm mới có thể làm ăn lớn.

Còn làm ăn lớn gì thì Tống Ngọc Lan đã có kế hoạch trong đầu, nhưng vẫn chưa định chia sẻ với Đào Tử ngay.

“Người ở Bằng Thành phần lớn là, lĩnh vực phát triển ở đây chủ yếu là quần áo và thực phẩm. Chúng ta không rành về ăn uống, nên quần áo vẫn là lựa chọn phù hợp nhất. Mặt hàng dễ tiêu thụ nhất chính là quần và giày, nhưng giày chiếm diện tích lớn, chị không thể chở quá nhiều bằng chiếc Santana này.”

“Vẫn là quần phù hợp hơn, trên đường về chị có thể lấy thêm tất da. Cứ như vậy là xe của chị sẽ không bao giờ phải chạy về không.”

“Cốp xe Santana và cả ghế sau, mỗi chuyến chị có thể chở khoảng 1.000 chiếc quần, lời tầm 8.000 đồng. Còn với tất da, nếu hợp tác với một vài đại lý nữa thì giá chị nhập từ chỗ Tiểu Hắc còn có thể giảm thêm.”

“Mỗi ba ngày chạy một chuyến, trừ đi chi phí xăng xe và mấy thứ lặt vặt thì mỗi chuyến chị sẽ kiếm được khoảng 1 vạn.”

Đào Tử nghe đến mắt sáng rực lên: “Còn ý tưởng nào khác không?”

“Chúng ta không đủ vốn” Tống Ngọc Lan chỉ trả lời đơn giản, rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Đào Tử nhanh chóng đi theo: “Thế nghĩa là em có ý tưởng rồi đúng không?”

Tống Ngọc Lan đang bóp kem đánh răng, dáng vẻ đầy bí ẩn nói: “Bí mật.”

“Đến chị mà em cũng giữ bí mật à?” Đào Tử giả vờ làm bộ đáng thương.

“Đợi khi nào đủ tiền thì em sẽ nói cho chị biết.”

“Vậy em định ở lại Quảng Đông cùng chị chạy hàng đến Bằng Thành à?” Ánh mắt Đào Tử ánh lên ngọn lửa hy vọng.

Tống Ngọc Lan vừa lắc đầu lại vừa gật đầu: “Trước kỳ thi đại học thì em chỉ có thể ở lại khoảng một tháng thôi. Mấy chuyện làm ăn khác để sau khi thi xong rồi tính tiếp.”

Nghe thấy câu trả lời của Tống Ngọc Lan, tâm trạng Đào Tử nhẹ nhõm hẳn. Ba ngày có thể chạy một chuyến, ít nhất cũng còn chạy được 10 chuyến nữa.

Cô ấy thật sự lo rằng Tống Ngọc Lan sẽ vì chuyện học hành mà bỏ lại mình, tuy cô ấy có thể một mình chạy hàng đến Bằng Thành, nhưng trong lòng vẫn luôn không yên tâm, có Tống Ngọc Lan bên cạnh thì cô ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Tống Ngọc Lan đưa bàn chải đã bóp kem sẵn cho Đào Tử: “Đánh răng rồi rửa mặt đi, ngủ sớm chút.”

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng thì hai người đã lái chiếc Santana quay về Quảng Đông.

Đào Tử lái xe ra khỏi thành phố và khi đi vào thành phố, còn Tống Ngọc Lan lái trên đường ngoại thành để tăng tốc.

Khi xe về đến khu nhà, họ đã thấy bà nội Tống thò đầu ra từ cửa sổ.

Tống Ngọc Lan vẫy tay chào: “Bà ơi, chúng cháu về rồi!”

Thấy cả hai bình an trở về, bà nội Tống lập tức rửa tay, bắt đầu nấu món ăn đã chuẩn bị sẵn.

“Khụ khụ khụ...” Đào Tử vừa bước vào nhà thì lập tức bị mùi ớt nồng nặc trong không khí làm sặc, đến mức ho liên tục và trào ra nước mắt.

Trên bàn là những món ăn đỏ rực trông cực kỳ hấp dẫn, sắc màu rực rỡ làm người ta không thể không thèm thuồng.

Trong đó có món gà Cung Bảo với thịt gà mềm mọng và đậu phộng giòn tan, tỏa ra mùi hương hấp dẫn.

Thịt kho tàu thì có màu nâu đỏ óng ánh, thịt mềm mịn, chỉ cần cho vào miệng là tan ngay.

Rau cải xào giữ nguyên được vị ngọt tự nhiên của rau, tươi mát và dễ ăn.

Còn nồi cá chua cay đầy đặn với sự kết hợp hoàn hảo giữa thịt cá mềm ngọt và nước lẩu chua cay khiến ai nhìn cũng muốn ăn ngay.

“Chắc là chị không ăn được cay đúng không?” Tống Ngọc Lan nhìn đĩa thức ăn đỏ rực rồi quay sang hỏi Đào Tử.

Dù gì người Quảng Đông cũng thường ít ăn cay.

Bà nội Tống cười nói: “Đừng lo, bà biết Đào Tử không ăn được cay nhiều nên bà chỉ cho ít ớt để tăng thêm hương vị thôi.” Nói rồi, bà bưng món cuối cùng lên bàn và ân cần mời hai người rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 104: Chương 104



Đào Tử vội vã rửa mặt bằng nước, rồi hỏi Tống Ngọc Lan: “Người ở chỗ các em ăn cay lắm à?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Phần lớn là thế.”

Đào Tử cũng gật gù, khuôn mặt lộ vẻ như đang chuẩn bị tinh thần đối mặt với thử thách: “Chị thích ăn cay lắm.” Không biết cô ấy đang nói cho Tống Ngọc Lan nghe hay đang tự trấn an mình.

Suốt bữa ăn, Đào Tử phải uống đến tám cốc nước, mắt, mũi và môi đều đỏ rực.

Tống Ngọc Lan nghi ngờ rằng Đào Tử đã uống nước tới no bụng luôn rồi. Khi Đào Tử đứng dậy đi lấy thêm nước, Tống Ngọc Lan khẽ nói: “Đào Tử không ăn được cay.”

“À, bà không để ý, lần sau bà sẽ không cho ớt nữa.” Bà nội Tống cũng không ngờ Đào Tử thậm chí còn không thể ăn được chút ớt trong đĩa rau cải.

Buổi chiều, Tống Ngọc Lan ngồi ở nhà học bài ôn thi, còn bà nội Tống dọn dẹp nhà cửa, Đào Tử thì ra ngoài tìm cơ hội kinh doanh tất da chân.

Đào Tử là người địa phương, đã bán quần áo hơn một năm nên quen biết không ít chủ cửa hàng. Chỉ trong vòng hai giờ mà cô ấy đã tìm được ba nhà cung cấp. Trong đó có một chủ cửa hàng còn mạnh miệng tuyên bố, chỉ cần chất lượng hàng luôn ổn định thì cô ấy sẽ hợp tác lâu dài.

Cuối cùng, giá của tất da chân được chốt là 2 đồng 6 hào.

Giá gốc 9 hào, bán ra liền lãi được 1 đồng 7.

Đào Tử đưa cho Tống Ngọc Lan 850 đồng kiếm được từ 500 đôi tất.

Trên đường về, hai người đã bàn bạc kỹ. Việc bán quần vốn là do Đào Tử tự tìm ra cơ hội, cô ấy còn mua xe để làm ăn, lúc này vẫn nợ gia đình 5.000 đồng tiền mua xe.

Tống Ngọc Lan không tham gia vào việc buôn bán quần áo.

Về phần tất da chân, ban đầu Tống Ngọc Lan định chia đôi lợi nhuận, nhưng Đào Tử nhất quyết không chịu, bảo rằng Tống Ngọc Lan tính toán quá kỹ, liệu có phải cô định bỏ rơi Đào Tử mà tự kinh doanh một mình hay không.

Cuối cùng, hai người đạt thỏa thuận, lợi nhuận từ quần áo và tất da chân sẽ được chia riêng cho mỗi người.

Đào Tử biết rằng Tống Ngọc Lan chỉ có thể ở lại đây một tháng, nên cô ấy cố gắng tranh thủ tối đa thời gian kiếm tiền, đẩy lịch ba ngày một chuyến thành hai ngày một chuyến. Buổi sáng khởi hành đến Bằng Thành, bán hàng xong thì buổi tối có thể quay lại Quảng Đông.

Ngày hôm sau sẽ chuẩn bị tất da chân và hàng hóa.

Vì thế, Tống Ngọc Lan chỉ còn những ngày Đào Tử chuẩn bị hàng để có thể ôn bài.

Buổi sáng, Tống Ngọc Lan dành thời gian học thuộc bài, buổi chiều thì làm bài tập.

Bà nội Tống năm nay đã hơn 60 tuổi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Bà đã quen với việc làm nông, nên không thể ngồi yên một chỗ. Bà liền đi theo Đào Tử bận rộn ở Quảng Đông.

Tống Ngọc Lan chỉ cần theo Đào Tử chạy chuyến đến Bằng Thành.

Thời tiết ngày càng nóng.

Chuyến đi đến Bằng Thành kéo dài cả ngày: lái xe, bán hàng, rồi lại đi lấy hàng tất da chân. Nửa tháng trôi qua, họ gần như chỉ ăn uống qua loa, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Ba người ai cũng gầy đi rõ rệt, bà nội Tống và Đào Tử còn đen sạm hẳn, chỉ có Tống Ngọc Lan là vẫn giữ được làn da trắng sáng. Mỗi lần ra ngoài, cô đều phải dùng phấn nền màu đen bôi lên mặt và mặc quần áo vá chằng vá đụp để hóa trang.

Khi chất đầy 2.000 đôi tất da vào cốp xe, đó là lô hàng do Tiểu Hắc đã kêu gọi toàn bộ phụ nữ và người già trong thôn hoàn thành trong vòng hai ngày.

Tiểu Hắc mời Tống Ngọc Lan và Đào Tử vào nhà ăn cơm rồi đi.

“Các cô đã đến nhiều lần mà chưa ăn bữa nào, hôm nay nhất định phải ở lại ăn cơm rồi hãy đi!”

“Thật sự là không kịp rồi, chỉ còn hơn một tiếng nữa là cửa khẩu đóng cửa, chúng tôi phải lên đường. Hơn nữa, nhìn trời có vẻ sắp mưa, nếu không đi ngay thì chúng tôi sẽ không kịp mất” Đào Tử nhìn đồng hồ rồi từ chối.

Tiểu Hắc nhanh như chớp chạy vào nhà, rồi lại vọt ra chỉ trong nháy mắt, trên tay cầm hai bát lớn.

Trong bát đầy ắp các loại thịt kho, có thịt heo kho đậm màu, tỏa mùi thơm phức; còn có thịt ngỗng mềm mại, béo ngậy nhưng không hề ngấy.

“Đem theo mà ăn trên đường! Đây là thịt kho do bà con trong làng hầm suốt đêm qua.” Tiểu Hắc vừa nói vừa đưa hai bát thịt đến trước mặt Tống Ngọc Lan, cười tươi như hoa để lộ hàm răng trắng đều, ánh mắt đầy chân thành.

Giờ Tiểu Hắc không cần phải ra chợ bán hàng nữa. Tống Ngọc Lan và Đào Tử cứ hai ngày lại đến thôn Trừng Hải lấy hàng. Sau khi Tiểu Hắc báo cáo với trưởng thôn, ông trưởng thôn đã để anh ấy toàn quyền đàm phán với Tống Ngọc Lan.

Những phụ nữ và người già trong làng lúc đầu còn bán tín bán nghi, nhưng khi thấy lần nào Tống Ngọc Lan cũng thanh toán đầy đủ rồi đưa tiền đặt cọc thì họ đã hoàn toàn tin tưởng.

Mọi người trong làng tối qua đã cùng nhau bàn bạc, thức suốt đêm để làm món thịt kho gửi tặng Tống Ngọc Lan và Đào Tử như một cách bày tỏ lòng cảm ơn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 105: Chương 105



Hiện tại, mỗi hộ gia đình đều nhờ vào việc đan tất chân mà có thể kiếm được khoảng 10 đồng mỗi ngày. Cuộc sống của họ dường như đã bắt đầu có hy vọng mới.

“Cảm ơn”. Tống Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng đón lấy. Những người ngư dân chất phác này, ngày tháng tươi sáng của họ còn đang ở phía trước. Khi Bằng Thành mở rộng thì ít nhất họ sẽ trở thành những chủ nhà cấp bậc ngàn vạn.

Tống Ngọc Lan và Đào Tử đi qua cửa khẩu trong 10 phút cuối cùng.

“Phù~ suýt nữa là không kịp rồi.” Đào Tử thở phào nhẹ nhõm, dù ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn nở rạng rỡ.

Trong nửa tháng qua, hai người đã chạy đi Bằng Thành 7 chuyến.

Đào Tử đã trả hết số nợ 5000 đồng cho gia đình, ngoài khoản tiền đặt cọc cho hàng hóa thì cô ấy còn dư lại hơn 3 vạn. Số tiền này chính là niềm tin của cô ấy.

Mỗi lần Tống Ngọc Lan nhập 2000 đôi tất da chân cũng có thể kiếm được khoảng 3.400 đồng. Giờ đây, trong tay cô đã tích lũy được gần 3 vạn.

Mỗi lần Tiểu Hắc giao hàng đều kiểm tra rất kỹ lưỡng, nếu phát hiện có hàng kém chất lượng thì lập tức từ chối nhận. Chỉ cần một lần như vậy, dân làng liền không dám lơ là nữa, Tống Ngọc Lan cũng thấy yên tâm khi nhận hàng.

Tống Ngọc Lan cầm bát thịt kho, đút thêm cho Đào Tử một miếng: “Qua ngã rẽ tiếp theo, không còn ai nhìn thấy nữa thì để em lái.”

“Được... rồi.” Đào Tử vừa nhai miếng thịt kho thơm ngon vừa đáp lại vui vẻ.

Tống Ngọc Lan ngồi vào ghế lái, quay vô lăng, tiếp tục lái xe trên con đường vắng vẻ.

Đào Tử ôm bát thịt kho đã ăn được một nửa, ngả người ra sau, ợ khẽ một cái.

“Thịt kho ngon thật, nhưng ăn không có cơm làm chị ngán quá.”

“Vậy chị ngủ một lát đi.” Tống Ngọc Lan nói, nhận thấy trời đã dần tối nên cô bật đèn pha xe lên.

Đúng lúc đèn pha bật sáng, Tống Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy mắt mình bị một tia sáng mạnh chiếu thẳng vào.

Cô giật mình, lập tức đạp phanh theo phản xạ.

Do xe đang chạy khá nhanh nên quán tính khiến xe trượt một đoạn rồi mới dừng lại hẳn.

Đào Tử ngồi ở ghế phụ không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa đã đập đầu vào kính chắn gió phía trước.

Cô hốt hoảng chụp lấy dây an toàn, cố gắng giữ thăng bằng.

Đáng tiếc là bát thịt kho trong tay Đào Tử mất thăng bằng nên rất nhiều thịt bị rơi xuống tấm thảm chân.

Đào Tử nhìn về phía Tống Ngọc Lan, người đang ngồi trên ghế lái với cơ thể cứng đờ: “Chuyện gì...”

Tống Ngọc Lan giơ tay ra hiệu cho Đào Tử im lặng, đôi mắt sắc như diều hâu chăm chú quan sát con đường phía trước.

Cách xe khoảng ba mét là một cái hố lớn!

Xung quanh rải rác những đống đất mới đào.

Bên trên cái hố, những chiếc lá cây rơi lả tả như đang cố tình che đậy điều gì đó.

Trời đã tối hoàn toàn, màn đêm như mực bao phủ khắp nơi, tạo ra một cảm giác ngột ngạt.

Đây là một con đường nhỏ hẹp ở vùng ngoại ô, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe chạy qua.

Người lái xe nếu nhìn thấy những chiếc lá rơi rải rác trên đường thì sẽ chỉ nghĩ rằng đó là do người dân địa phương chặt cây bỏ lại.

Trong màn đêm yên tĩnh và u ám này không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào. Nếu không mở đèn pha thì có lẽ Tống Ngọc Lan cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng khi bật đèn lên, cô lập tức nhận ra một tia sáng mạnh phản chiếu vào mắt mình.

Ở vùng hoang vu này, trong bụi cỏ phía trước phải có thứ gì đó mới có thể phản chiếu ánh sáng như vậy.

Thêm vào đó, trên đường lại đột ngột xuất hiện nhiều lá cây.

Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, cô không nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức đạp phanh và nhanh chóng chuyển sang số lùi, cho xe chạy ngược lại.

Gần như ngay khi cô lùi xe thì đã có một nhóm đàn ông cầm d.a.o rựa lao ra từ những bụi cây!

Đào Tử ngồi trên ghế phụ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi nhìn thấy đám người đàn ông hung hãn cầm d.a.o xuất hiện thì cô ấy mới nhận ra tình huống nguy hiểm, cố gắng giữ im lặng để không làm phiền Tống Ngọc Lan đang lùi xe.

Con đường quá hẹp, hai bên còn đầy cây cối nên không thể quay đầu xe chạy thoát.

Tống Ngọc Lan chỉ có thể tiếp tục lùi xe, cố gắng đưa xe lùi lại ngã rẽ lúc nãy rồi mới có thể quay đầu.

Phía trước có khoảng bảy, tám tên đàn ông lực lưỡng, đang hung hăng vung d.a.o rựa đuổi theo xe.

Tống Ngọc Lan tập trung hết sức vào việc điều khiển vô lăng, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.

Đào Tử nhìn về phía trước, hồi hộp cầu nguyện có thể thoát khỏi đây một cách an toàn.

Cuối cùng, xe cũng lùi đến ngã rẽ. Tống Ngọc Lan nhanh chóng xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi.

Đám người phía sau thấy vậy liền hét lên, nhưng không thể đuổi kịp.

Chỉ tới khi không còn thấy bóng dáng của đám người kia nữa thì Tống Ngọc Lan và Đào Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trời ơi! Đám người đó là ai chứ! May mà em phát hiện kịp thời.” Đào Tử vẫn còn hoảng hốt nói.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 106: Chương 106



Tống Ngọc Lan nghiêm mặt: “Rõ ràng là chúng đã có âm mưu từ trước. Chúng ta bị theo dõi rồi!”

“Giờ phải làm sao?” Mắt Đào Tử lộ rõ nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô ấy không dám tưởng tượng nếu khi nãy mình là người lái xe thì liệu có thể kịp thời phát hiện ra sự phục kích phía trước không?

Đáp án là gì thì chính Đào Tử cũng biết.

Tống Ngọc Lan nhận thấy tay chân của Đào Tử bắt đầu run lên, liền nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đâu. Cổng Bằng Thành đã đóng rồi, còn con đường nào khác về Quảng Đông không?”

Đào Tử cố gắng ổn định lại bản thân, giọng nói run rẩy, “Ơ... ờ, để chị nghĩ nghĩ...”

Cuối cùng, cô ấy không kìm được nữa mà ch** n**c mắt, giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào: “Chị... chị thật sự không biết ngoài con đường này ra thì còn con đường nào khác nữa không! Giờ phải làm sao đây?”

Tống Ngọc Lan liền trấn an: “Đừng lo lắng, bình tĩnh lại nào. Em nhớ trên con đường này có hai ngã rẽ. Chúng ta đã đi qua một cái, vậy nên dù con đường còn lại dẫn đến đâu thì chúng ta cũng phải thử.

Đừng sợ, ít ra chúng ta còn có xe để chạy, còn bọn họ thì chắc chắn không có xe, nếu không đã chẳng phải đào hố chặn đường như vậy.”

Trong lòng Tống Ngọc Lan cũng rất lo lắng, nhưng cô biết mình cần giữ bình tĩnh để tìm cách thoát khỏi tình huống này.

May mắn thay vì để tiết kiệm thời gian nên mỗi lần ra ngoài Đào Tử đều chuẩn bị sẵn một bình dầu dự trữ trong xe.

Tình thế hiện tại không cho phép chậm trễ, Tống Ngọc Lan không ngần ngại mà đạp mạnh chân ga lao nhanh về phía ngã rẽ còn lại.

Dần dần, Đào Tử bình tĩnh lại, thở hắt ra: “Chị nhớ lần đầu tiên tới đây, có nghe một chị gái nói qua là đường này cũng có thể về Quảng Đông, chỉ có điều đường đi khá hiểm trở, ngoằn ngoèo. Sau khi có đường mới thì khá ít người đi đường này. Nhưng chị không chắc có đúng hay không?”

“Bây giờ chỉ còn cách thử thôi.”

Chiếc xe tiếp tục chạy trên con đường núi gập ghềnh, Tống Ngọc Lan tập trung cao độ để lái xe, còn Đào Tử thì cảnh giác quan sát xung quanh.

Trời bắt đầu lất phất mưa, nhìn con đường lầy lội phía trước, Tống Ngọc Lan cảm thấy hơi căng thẳng.

Đột nhiên, bánh xe trước của chiếc xe bị sụt vào một hố bùn. Dù Tống Ngọc Lan có cố gắng đạp ga thế nào thì bánh xe cũng chỉ quay tròn trơn trượt chứ không thể thoát ra khỏi cái hố.

Cô buộc phải xuống xe và nhấc bánh xe lên!

Tống Ngọc Lan liếc nhìn Đào Tử, nhanh chóng nói: “Xuống xe, phải nâng lốp xe lên!” Chưa dứt lời, cả hai đã như tia chớp mở cửa xe và lao ra ngoài, chạy vội đến trước đầu xe.

Tống Ngọc Lan chăm chú nhìn, lập tức xác định góc độ của bánh xe, rồi không chút do dự ra hiệu cho Đào Tử cùng phối hợp, cả hai cùng dồn sức nâng bánh xe lên phía trái.

Có lẽ vì áp lực bị truy đuổi phía sau quá lớn, cả hai dường như bùng nổ sức mạnh phi thường, từng động tác đều tràn đầy sức bật.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà chiếc xe đã được nâng lên một cách dễ dàng!

Cảnh tượng này thật khó tin, ai có thể nghĩ rằng hai cô gái yếu đuối lại có thể hoàn thành nhiệm vụ nặng nề như vậy trong thời gian ngắn như thế?

Tống Ngọc Lan và Đào Tử nhanh nhẹn nhảy lên xe, khởi động động cơ ngay lập tức.

Cơn mưa nhẹ ban đầu đã nhanh chóng biến thành cơn mưa lớn xối xả như thác đổ.

Mặt đường trở nên lầy lội hơn, trơn trượt bùn lầy khiến việc di chuyển trở nên cực kỳ khó khăn.

Tống Ngọc Lan tập trung cao độ, không dám lơ là, trong lòng cầu nguyện rằng chiếc xe sẽ không bị kẹt lại trong vũng lầy lần nữa.

Cô nắm chặt vô lăng, mắt dán chặt vào con đường phía trước, cẩn thận lái xe từng chút một.

Mưa lớn khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt, cô buộc phải giảm tốc độ để đảm bảo an toàn.

Mỗi lần bánh xe quay là bùn nước lại b.ắ.n tung tóe, như thể đang chống chọi lại với thời tiết khắc nghiệt.

Dù khó khăn như vậy nhưng Tống Ngọc Lan vẫn không có ý định bỏ cuộc, cô cương quyết đạp ga, cố gắng giữ xe ổn định tiến về phía trước.

“Không hay rồi!” Đào Tử thì thầm, không chút do dự quay cửa sổ xuống, thò người ra ngoài ngó ra phía sau.

Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, có hai chiếc ô tô đang bám sát phía sau xe của họ, như những con sói đói đang lao tới.

Đào Tử hốt hoảng quay lại xe, lau mưa trên mặt, giọng đầy vẻ hoảng sợ hét lên với Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, có xe đang đuổi theo!”

Sắc mặt Tống Ngọc Lan lập tức thay đổi, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu, cảm thấy ngày càng lo lắng.

Qua tấm kính mờ, cô nhìn thấy rõ hai ánh đèn xe sáng chói đang dần dần tiến sát, như thể sắp nuốt chửng họ.

Trong đầu cô nhanh chóng tính toán cách giải quyết.

“Cài dây an toàn chắc vào, em sẽ tăng tốc!” Tống Ngọc Lan hét lên, mắt cô ánh lên sự quyết tâm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 107: Chương 107



Mưa lớn đập mạnh vào cửa kính xe, tầm nhìn ngày càng mờ hơn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, đạp ga mạnh hơn.

Chiếc xe phóng đi như tên bắn.

Nhưng con đường núi quá trơn, chiếc xe bị xóc nảy dữ dội, suýt nữa liền mất kiểm soát và lật nhào.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đào Tử hoảng hốt hỏi.

“Đường trơn quá, chúng ta phải tìm chỗ ẩn nấp!” Tống Ngọc Lan nói gấp. Phía sau họ là những chiếc xe địa hình, chiếc Santana cũ của họ không thể đọ tốc độ với xe địa hình được.

Nếu không thì họ đã không dễ dàng bị đuổi kịp như vậy.

Mưa lớn đổ xuống cửa kính trước khiến tầm nhìn của cả hai mờ mịt. Đào Tử cắn răng, kéo cửa kính xuống lần nữa rồi thò người ra ngoài nhìn quanh tìm nơi trú ẩn.

“Không được! Tốc độ xe đã lên đến 100, lại có nhiều khúc cua, bánh xe dễ trượt, không cẩn thận là rơi xuống vực ngay!” Tống Ngọc Lan nghiêm giọng, tiếp tục nói: “Hơn nữa, đêm tối và mưa lớn thế này, nhìn cũng chẳng giúp được gì.”

Đào Tử đành kéo cửa kính lên.

Chiếc xe địa hình phía sau vẫn không ngừng truy đuổi.

“Người phía trước nghe đây, chúng tôi là đội cảnh sát tỉnh Quảng Lam. Lập tức dừng xe, đường phía trước đã sạt lở, các người cũng không đi qua được, cứ tiếp tục đi thì sẽ chỉ có con đường chết!”

“Cảnh sát tỉnh Quảng Lam?” Tống Ngọc Lan nghe thấy tiếng loa từ chiếc xe phía sau liền liếc mắt nhìn Đào Tử.

Đào Tử ngay lập tức nhảy ra ghế sau, cố gắng nhìn kỹ qua màn mưa phía sau.

“Không phải xe cảnh sát!” Đào Tử hét lớn, nhưng rồi lại lưỡng lự: “Nhưng tại sao họ lại mặc đồng phục cảnh sát? Nhìn không giống đồ giả.”

Lời của Đào Tử chưa dứt, từ chiếc xe phía sau vang lên âm thanh của một chiếc loa trắng khổng lồ.

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ loa: “Chiếc xe phía trước nghe rõ! Mưa càng lúc càng lớn, đường phía trước đã sạt lở. Nếu các người không muốn c.h.ế.t thảm thì hãy ngoan ngoãn đầu hàng. Chúng tôi sẽ coi các người là tự thú, có thể được khoan hồng.”

Giọng nói mang theo uy lực không thể chối cãi, tựa như tiếng của một vị quan thẩm phán đến từ địa ngục.

Tống Ngọc Lan đạp mạnh phanh, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai, chiếc xe trượt dài trên đường trước khi dừng lại hẳn.

Đào Tử ngồi phía sau suýt nữa đã va vào kính bên cạnh, nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng, nắm chặt lấy tay vịn ghế, cố gắng giữ thăng bằng.

Khi xe hoàn toàn dừng lại, Đào Tử như con khỉ nhanh nhẹn trèo lên ghế phụ, cả hai cùng nhìn nhau với ánh mắt lo âu và sợ hãi.

Tống Ngọc Lan bình tĩnh lại, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không xa phía sau, hai chiếc xe địa hình cũng đã dừng lại.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm dùi cui và s.ú.n.g ngắn bước xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tống Ngọc Lan cảm thấy nhẹ nhõm, cô thở phào nói: “Xem ra là cảnh sát thật!”

Mặc dù vậy, nhưng đối mặt với trận thế nghiêm túc như thế thì trong lòng Tống Ngọc Lan và Đào Tử vẫn không khỏi lo lắng.

Cửa sổ xe bị gõ nhẹ, bên ngoài là một cảnh sát ra hiệu.

Tống Ngọc Lan mở cửa ra bước xuống xe.

Viên cảnh sát đứng đầu nhíu mày: “Sao lại là con gái?”

Lời vừa dứt thì một cảnh sát cầm s.ú.n.g đã lạnh lùng lên tiếng: “Tống Ngọc Lan!”

Tống Ngọc Lan theo hướng giọng nói nhìn lại, đưa tay lau nước mưa trên mặt, cố gắng nhìn rõ người vừa gọi tên mình.

Người đàn ông vũ trang đầy đủ kéo mặt nạ đen xuống, để lộ chiếc cằm cứng cỏi, giọng nói nghiêm nghị: “Là tôi, Lục Trạch Dân.”

Viên cảnh sát trưởng quét mắt sắc bén nhìn những đồng nghiệp xung quanh, rồi nghiêm giọng nói: “Kiểm tra xe xem có ai khác bên trong không!”

Ngay khi lệnh được đưa ra, bốn viên cảnh sát hành động ngay lập tức, bước tới và mở cửa xe.

Tống Ngọc Lan và Đào Tử bị bao vây, người run rẩy vì bị nước mưa làm ướt sũng, nhưng trong lòng đã yên tâm hơn.

Cảnh sát trưởng chăm chú nhìn Lục Trạch Dân trong giây lát, sau đó chuyển ánh nhìn sang Tống Ngọc Lan và Đào Tử, hỏi bằng giọng nghiêm khắc: “Rốt cuộc là hai cô đã gặp chuyện gì?”

Nghe thấy câu hỏi, Tống Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Đồng chí cảnh sát, anh nghe tôi nói. Chúng tôi đi đường lớn về Quảng Đông. Ai ngờ giữa đường gặp vài tên côn đồ, không chỉ cầm d.a.o mà còn đào hố để bẫy chúng tôi. Bất đắc dĩ nên chúng tôi phải trốn chạy, chạy đến tận đây...”

“Trên đường lớn?” Cảnh sát trưởng nghiêm giọng: “Vậy tại sao vừa rồi khi chúng tôi gọi loa mà các cô lại bỏ chạy?”

Đào Tử nhìn hai chiếc xe địa hình phía trước, giọng yếu ớt: “Các anh không có còi cảnh sát, mưa lại lớn, chúng tôi nhìn không rõ. Tưởng rằng mấy tên côn đồ đuổi theo.”

Những cảnh sát vừa lục soát xe quay lại, “Báo cáo, không có gì khả nghi trong xe, chỉ có một cốp xe đầy tất.”

Cảnh sát trưởng nhìn Lục Trạch Dân, hỏi: “Cậu thấy sao?”

Ánh mắt của Lục Trạch Dân lạnh như băng, anh nhìn thoáng qua Tống Ngọc Lan và Đào Tử, sau đó báo cáo: “Tôi nghĩ rằng chúng ta đã truy đuổi nhầm người.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 108: Chương 108



Cảnh sát trưởng gật đầu, nhưng vẫn nhìn Lục Trạch Dân với vẻ nghi hoặc, hỏi thẳng: “Cậu quen họ à?”

Lục Trạch Dân trả lời ngắn gọn: “Có.”

Cảnh sát trưởng quay sang Tống Ngọc Lan và Đào Tử, giọng nói nghiêm nghị: “Con đường phía trước đã sạt lở, không thể đi tiếp được. Nếu những kẻ mà các cô nói đang ở đường lớn thì cảnh sát sẽ đảm bảo an toàn cho các cô. Đi theo chúng tôi.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan gật đầu liên tục, rồi nhìn sang Đào Tử vẫn đang run rẩy.

“Liệu có ai có thể lái xe giúp chúng tôi không? Chúng tôi thực sự sợ hãi quá, tay chân đều run rẩy, không thể lái xe được nữa.” Tống Ngọc Lan hỏi, giọng cô đầy lo lắng.

Cảnh sát trưởng nhìn sang Lục Trạch Dân: “Nếu mấy người có quen biết thì để cậu lái xe đi, ngoài ra để cả Trần Chiếu đi cùng nữa.”

Tống Ngọc Lan và Đào Tử cùng ngồi vào ghế sau, trong khi Lục Trạch Dân ngồi ghế lái và Trần Chiếu ngồi ghế phụ.

Trần Chiếu nhặt cái bát và phần thịt kho bị rơi trên ghế phụ lên tò mò hỏi: “Mấy thứ này là gì vậy?”

“Đó là bữa tối của chúng tôi, nhưng vừa nãy chỉ lo chạy thoát nên chẳng ai còn tâm trí để ăn nữa.” Tống Ngọc Lan quay đầu nhìn lại và giải thích.

Bất chợt, Đào Tử bật khóc thút thít, giọng nghẹn ngào: “Ngọc Lan… chúng ta… đã được cứu thật rồi phải không?” Cô ấy nhìn Tống Ngọc Lan đầy mong đợi và lo lắng, dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn từ sự việc vừa trải qua.

Tống Ngọc Lan đưa tay lau nước mắt lẫn nước mưa trên khuôn mặt Đào Tử, nhẹ nhàng nói: “Đây là cảnh sát thật, không sao rồi.” Từ lúc nhìn thấy Lục Trạch Dân thì cô đã cảm thấy yên tâm hơn. Chắc hẳn họ đang thi hành nhiệm vụ bí mật nào đó và nhầm lẫn hai người họ là mục tiêu.

Hai người phụ nữ đi trên con đường vắng vẻ như vậy, giữa khung cảnh hoang sơ thế này sẽ dễ bị hiểu nhầm là kẻ xấu.

Đào Tử vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt tái nhợt. Sau một lúc, tiếng khóc dần nhỏ lại, cô ấy từ từ bình tĩnh hơn và chìm vào giấc ngủ.

Tống Ngọc Lan lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đào Tử nhờ ánh sáng mờ ảo từ đèn xe, lo lắng nói: “Không ổn rồi, Đào Tử bị sốt rồi!”

Lúc trước vội vàng đi nên hai người không mang theo quần áo dự phòng. Vừa trải qua sự căng thẳng và bị dính nước mưa khiến cho Đào Tử phát sốt.

Lục Trạch Dân bấm vào bộ đàm: “Đội trưởng Trần, có bộ quần áo nào trên xe không? Trên xe có người bị sốt.”

Giọng của đội trưởng Trần truyền đến từ xe phía trước: “Có hai bộ.”

“Trần Chiếu, đi lấy.” Lục Trạch Dân ra lệnh, đồng thời dừng xe lại.

“Rõ!”

Trần Chiếu nhanh chóng nhảy xuống xe và chạy về chiếc xe phía trước.

Lục Trạch Dân liếc nhìn Tống Ngọc Lan qua gương chiếu hậu, đôi mắt anh ánh lên vẻ đánh giá, như muốn dò xét cô.

Tống Ngọc Lan nhận thấy ánh mắt đó nhưng không hề tỏ ra lo lắng. Cô không nói gì sai cả nên cô hoàn toàn bình thản.

Chẳng bao lâu, Trần Chiếu liền mang hai bộ quần áo trở lại.

“Chỉ có quần áo mùa hè, nhưng còn tốt hơn là mặc đồ ướt. Các cô thay đi.” Trần Chiếu đưa quần áo cho Tống Ngọc Lan.

Xe tiếp tục di chuyển. Nhìn thấy chiếc áo thun của Đào Tử vẫn ướt sũng, Tống Ngọc Lan hiểu rằng từ đây về Quảng Đông còn khoảng hai giờ đi đường, và có thể còn lâu hơn nếu gặp phải bọn côn đồ.

Cô cắn răng dùng thân mình che chắn tầm nhìn của những người phía trước, cởi áo ướt của Đào Tử ra và thay bằng chiếc áo sơ mi của cảnh sát.

Thể trạng của Tống Ngọc Lan khá tốt, ít nhất lúc này cô vẫn chưa cảm thấy lạnh, nên cô để cả hai bộ quần áo cảnh sát cho Đào Tử mặc.

Quãng đường mà họ chạy trốn tưởng như rất dài, nhưng thực tế chỉ khoảng chưa đến 10 km.

Lục Trạch Dân lái xe rất tốt, chỉ mất khoảng nửa giờ là đã quay trở lại đường chính.

Lúc này, tâm trạng của Tống Ngọc Lan bắt đầu trở lên lo lắng, cô cố gắng điều hòa hơi thở để giữ bình tĩnh.

Mọi thứ xảy ra hôm nay là lần đầu tiên Tống Ngọc Lan gặp được trong hai kiếp sống, đương nhiên là cô cảm thấy sợ hãi, nhưng lý trí lúc đó đã lấn át cảm xúc.

Bây giờ khi quay lại con đường này, dù biết có cảnh sát đi cùng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi run sợ, lo ngại cảnh tượng đẫm m.á.u kinh hoàng có thể xảy ra.

“Đừng lo, có chúng tôi ở đây.” Giọng nói lạnh lùng nhưng mang tính trấn an của Lục Trạch Dân vang lên, xen lẫn với âm thanh mưa đập mạnh vào cửa sổ xe.

Mặc dù giọng nói bị lẫn trong tiếng mưa, nhưng Tống Ngọc Lan vẫn nghe rất rõ. Cô thở dài một hơi, nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần ổn định lại, không còn quá hoảng loạn.

Cô tin tưởng vào sự an toàn mà cảnh sát của đất nước mang lại!

Chiếc xe địa hình phía trước đã dừng lại ở vị trí mà Tống Ngọc Lan đã chỉ ra trước đó.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 109: Chương 109



Rất nhanh đã có vài cảnh sát tiến tới và gõ cửa kính xe.

Lục Trạch Dân hạ kính xe xuống, người cảnh sát tới báo cáo.

“Phía trước quả thật có một cái hố lớn! Nhưng sau khi tìm kiếm kỹ xung quanh thì không thấy bóng dáng ai cả. Đội trưởng Trần phân tích rằng có thể mưa lớn nên bọn chúng đã chạy thoát. Các người ở yên trên xe, chúng tôi sẽ lấp hố lại và quay về Quảng Đông, sau đó sẽ tính tiếp.”

Tất cả các cảnh sát từ chiếc xe phía trước đều xuống và nhanh chóng lấp đầy cái hố, sau đó còn dùng xe địa hình để chèn lên vài lần.

Đoạn đường hai tiếng trở thành ba tiếng rưỡi vì mưa ngày càng lớn.

Sau đó Tống Ngọc Lan và Đào Tử được đưa về trụ sở của Đội Cảnh sát Lam Hải để lấy lời khai.

Sau khi xác minh rằng đây chỉ là hiểu lầm, đội trưởng Trần yêu cầu Lục Trạch Dân và Trần Chiếu đưa hai người về nhà hoặc đến bệnh viện.

Tống Ngọc Lan đỡ Đào Tử, rồi nhìn về phía Lục Trạch Dân: “Tôi cần về nhà trước, bà nội của tôi đang đợi. Chúng tôi về muộn thế này chắc là bà ấy lo lắng lắm.”

Đội trưởng Trần xác nhận sự việc chỉ là một sự nhầm lẫn nên nói với Lục Trạch Dân: “Các cậu chia nhau hành động đi, sáng mai 8 giờ quay lại đội là được.”

Lục Trạch Dân lái chiếc Santana đưa Tống Ngọc Lan về nhà trọ.

Trần Chiếu thì chở Đào Tử đến bệnh viện.

Tống Ngọc Lan vẫn ngồi ở ghế sau, đắn đo một lúc rồi mới lên tiếng: “Này, khi gặp bà tôi, anh có thể đừng kể về chuyện hôm nay được không? Tôi sợ bà tôi sẽ lo lắng quá mà sinh bệnh.”

Một lúc sau Lục Trạch Dân cũng chỉ “ừ” một tiếng.

Khi Tống Ngọc Lan nghĩ rằng anh sẽ không nói thêm gì nữa thì anh bất ngờ lên tiếng: “Không phải em đang làm ăn ở huyện Ngọc Lâm sao? Tại sao lại đến Quảng Đông?”

Tống Ngọc Lan không giấu diếm: “Hiện tại tôi đang học lớp 12, việc học rất bận rộn nên tạm thời phải dừng công việc ở Ngọc Lâm lại. Lần này đến Quảng Đông thực ra là do nhận được lời mời của bạn, cô ấy nhờ tôi tìm hiểu thị trường ở đây giúp cô ấy. Dù sao thì Quảng Đông cũng là tỉnh phát triển, cơ hội kinh doanh ở đây rất nhiều.”

Nói đến đây, Tống Ngọc Lan dừng lại, rồi chân thành nói thêm: “Chuyện xảy ra hôm nay, thật may mắn là có các anh kịp thời tới cứu giúp, nếu không thì hậu quả không dám nghĩ tới. Thật sự cảm ơn các anh rất nhiều!”

Lục Trạch Dân chỉ khẽ đáp: “Ừ, tôi khuyên thời gian tới tốt nhất là các em đừng đến Bằng Thành nữa, không an toàn.” Mặc dù anh không nói rõ vì sao nhưng Tống Ngọc Lan vẫn đoán được phần nào.

Dù không nguy hiểm nhưng trong thời gian ngắn tiếp theo cô cũng không muốn đi lại con đường đó nữa. Cô gật đầu đồng ý: “Ừ, tạm thời chúng tôi sẽ không đến Bằng Thành nữa.”

Khi xe dừng dưới tòa nhà, bà nội của Tống Ngọc Lan đã đứng chờ sẵn ngoài cổng, trên mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.

Xe vừa dừng thì bà đã chạy nhanh tới, gương mặt đầy vẻ căng thẳng: “Ngọc Lan, sao về muộn thế này? Có chuyện gì không?”

Tống Ngọc Lan xuống xe, kéo tay bà nội chạy vào mái hiên trú mưa, nhanh chóng giải thích: “Bà ơi, xe của bọn cháu bị hỏng dọc đường, may mà gặp được Lục Trạch Dân nên anh ấy đưa bọn cháu về. Đào Tử bị dính nước mua nên cảm, đang được bạn của Lục Trạch Dân đưa đến bệnh viện. Cháu sợ bà lo lắng nên về đây trước để báo với bà.”

Lục Trạch Dân bước lên phía trước, chào hỏi bà nội Tống: “Cháu chào bà, lâu rồi không gặp.”

Tống Ngọc Lan đột nhiên hắt hơi.

“Trời ơi, nhanh lên, lên nhà thay đồ kẻo cảm lạnh mất!” Bà nội Tống vội vàng thúc giục.

Lục Trạch Dân cũng đi theo Tống Ngọc Lan trở về nhà trọ. Vừa bước vào cửa thì bà nội Tống đã lập tức bắt đầu lục lọi hành lý hai người mang tới, lấy ra một bộ đồ thể thao rồi đưa cho Tống Ngọc Lan: “Mau đi thay đồ đi, người ướt sũng thế này sẽ cảm lạnh mất! Để bà nấu cho cháu một bát nước gừng đường đỏ uống cho ấm người nhé.”

Lúc này Tống Ngọc Lan cảm thấy đầu óc nặng trĩu, mũi nghẹt khó thở. Cô nhận lấy quần áo, không nói lời nào mà lao thẳng vào nhà tắm.

Nước nóng xối xuống cơ thể, cuốn đi hết mọi mệt mỏi và cái lạnh. Sau khi tắm xong, cô cảm thấy tinh thần tỉnh táo hẳn, như thể cái lạnh đã bị cuốn trôi phần nào.

Khi Tống Ngọc Lan thay bộ đồ thể thao sạch sẽ, thoải mái và bước ra khỏi phòng tắm, cô ngay lập tức bắt gặp hình ảnh Lục Trạch Dân đang đứng ở cửa bếp. Cánh cửa không đủ cao khiến anh phải hơi cúi người, trên mặt mang nụ cười nhẹ, chăm chú lắng nghe bà nội Tống nói chuyện.

Nụ cười đó thật ấm áp, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của anh khi làm nhiệm vụ tối nay.

Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan bước ra liền vẫy tay: “Tắm xong rồi à? Lại đây uống khi canh gừng còn nóng đi.”

Tống Ngọc Lan tiến lại gần, thấy trong tay Lục Trạch Dân cũng cầm một bát nước gừng đường đỏ.
 
Back
Top Bottom