Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 710: Chương 710



Tống Thời Hạ nảy ra một ý.

“Em đã thảo luận với thầy em về thứ này chưa?”

Hà Kiến Quân ngập ngừng gật đầu:

“Em và thầy đã thảo luận về nó, không chỉ về điện thoại di động mà còn về cả thiết bị thông tin tín hiệu vệ tinh nữa.

Giáo sư Quý có nói ý tưởng của em có tính khả thi rất cao, nhưng trước mắt, em chưa có đủ trình độ và kiến thức nên chỉ mới làm ra được phiên bản cơ bản nhất.”

Tống Thời Hạ rốt cuộc hiểu được vì sao Quý Duy Thanh lại hài lòng về Hà Kiến Quân đến thế.

Hiện giờ mới giữa thập kỉ 80 thôi, với cơ sở kỹ thuật của những năm này mà Hà Kiến Quân đã có ý tưởng và bắt tay vào nghiên cứu về điện thoại di động, thật đáng kinh ngạc.

Người như vậy, nếu được cung cấp đủ tài chính và thiết bị, chưa biết chừng chỉ vài năm nữa cậu ấy có thể làm ra điện thoại di động rồi.

Tống Thời Hạ suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định tìm hiểu lý do cậu vội vã muốn bán sáng chế của mình đi.

“Vì sao em lại muốn bán nó? Em biết nó mới chỉ là bán thành phẩm mà, bỏ giữa chừng sẽ rất lãng phí.

Theo như cô biết, nghiên cứu sinh bọn em có trợ cấp của trường, em còn có học bổng nữa, hẳn không thiếu tiền sinh hoạt mới đúng.”

Quý Duy Thanh rất hào phóng với học trò của mình, mỗi tháng đều sẽ phát cho mỗi học trò 30 đồng, coi như trợ cấp sinh hoạt.

Ba học sinh tổng lại hết 90 đồng mỗi tháng, số tiền này được khấu trừ từ tiền lương của anh.

Tống Thời Hạ hiện giờ kiếm được, không quá chú ý đến lương thưởng của chồng, anh lấy hai suất lương hai nơi, dùng để duy trì sinh hoạt gia đình, cô không hỏi tới.

Hà Kiến Quân có tiềm lực cực lớn, nếu có điều kiện, cậu ấy có thể tiếp tục nghiên cứu ý tưởng trước mắt.

Tống Thời Hạ tin rằng, chẳng bao lâu nữa, thứ này sẽ có giá trị hơn máy nhắn tin nhiều.

Hà Kiến Quân gục đầu, ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói thật.

DTV

“Ba em bị liệt, phải nằm một chỗ, trong nhà chỉ có mình mẹ em tảo tần kiếm sống. Mấy hôm trước em có tới một buổi tọa đàm của bên y học cổ truyền.

Nghe nói bị liệt như thế có thể chữa được, bên bệnh viện quân khu thủ đô có khoa châm cứu dành cho trẻ em bị bại liệt, em muốn đưa ba em tới thử xem.”

Tống Thời Hạ cũng là thực tập sinh bên Trung y nên có biết chuyện này, cô nói:

“Tình hình ba em thế nào, cô không rõ nên không nói trước được, nhưng trẻ em bị bại liệt do virus thì khả năng chữa khỏi hoàn toàn không cao.

Châm cứu và trị liệu bằng thuốc đông y nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp ba em tự đi lại được thôi.”

Mắt Hà Kiến Quân như sáng lên:

“Chỉ cần có thể khiến ba em thấy được hi vọng là tốt lắm rồi, ba em đã phải nằm liệt nhiều năm, ông ấy lúc nào cũng chán chường tuyệt vọng.

Nếu ba em có thể dậy đi lại được, hoặc chỉ cần cử động được thôi, chắc chắn ông ấy sẽ phấn chấn lên, sẽ cố gắng sống tiếp.”

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của cậu học trò nghèo, đây là đệ tử mà Quý Duy Thanh vừa lòng nhất.

Tống Thời Hạ băn khoăn hồi lâu mới nghĩ ra một biện pháp:

“Thứ này cô không lấy, em giữ lại tiếp tục nghiên cứu đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 711: Chương 711



Hà Kiến Quân cúi đầu, che giấu mất mát tột cùng.

Trước khi tới đây, cậu đã nghĩ, mặc dù thứ này không quá nổi bật nhưng cô Tống có quen biết rộng thế, hẳn sẽ có người cảm thấy hứng thú.

Cậu trước nay chỉ biết cắm đầu học hành nghiên cứu, không biết phải bán đi thế nào, nhưng cô ấy lại từ chối…

Tống Thời Hạ tiếp tục:

“Cô cho em mượn tiền, em đưa cha em vào viện khám bệnh đi đã, bệnh tình nặng tốt nhất đừng nên để lâu, muộn một ngày, cha em phải khổ thêm một ngày.”

Hà Kiến Quân ngẩng phắt lên, ánh mắt ngỡ ngàng.

“Cô, cô Tống, ba em… bệnh của ba em phải cần rất nhiều tiền, hay là cô cứ nhận cái này coi như thế chấp đi ạ.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:

“Em là học trò của giáo sư Quý, chẳng lẽ cô còn sợ em ôm tiền chạy mất hay sao?

Sản phẩm của em trước mắt chưa đủ lực cạnh tranh trong thị trường, nhiều nhất cũng chỉ bán được chừng 1000-2000 đồng thôi.

Bán đi rất phí, nếu em chịu tiếp tục nghiên cứu, chưa biết chừng giá trị của nó sẽ tăng lên mấy chục lần.”

“Cô không đành lòng thấy em bán rẻ tâm huyết của mình như thế, cho nên cô ứng trước tiền cho em đưa cha đi chữa bệnh.

Nếu sau này em có thể làm ra sản phẩm khiến cô vừa ý, chúng ta có thể giao dịch theo giá thị trường.”

Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải chuyện lớn, ai chẳng có thời điểm túng thiếu khó khăn.

Ở thời điểm hiện tại, Hà Kiến Quân đã có thể nảy ra ý tưởng về điện thoại di động thì ngày sau tuyệt đối không phải hạng người vô danh đâu.

Hà Kiến Quân nghẹn ngào rưng rưng nước mắt, mặt đỏ lên vì kích động, lắp bắp hồi lâu mới nói được:

“Em cảm ơn cô nhiều, em nhất định sẽ không để cô và thầy thất vọng đâu.”

“Không cần khách sáo, nếu thầy em biết, chắc chắn thầy cũng sẽ muốn giúp em. Trước tiên em cứ đón cha em lên khám bệnh đi.

Tiền này là tiền cô cho em mượn riêng, cho nên làm việc với thầy không cần có gánh nặng tâm lý, cứ thoải mái như ngày trước nhé.”

Hà Kiến Quân đứng lên, nghiêm nghị cúi mình gập người 90 độ trước mặt Tống Thời Hạ.

“Thưa cô, ơn này của cô, em suốt đời không dám quên.”

Tống Thời Hạ không nói gì thêm, chỉ bảo cậu cứ về chuẩn bị.

Quý Duy Thanh tan tầm về nhà, Tống Thời Hạ nhắc tới chuyện của Hà Kiến Quân.

Anh đang cởi cúc áo thay đồ cũng phải dừng lại, nhíu mày:

“Chẳng trách dạo này Kiến Quân luôn thất thần. Chuyện này ít nhiều có em giúp, cảm ơn em.”

Tống Thời Hạ cười cười, bước tới giúp anh thay áo.

“Đó là học trò anh đánh giá cao nhất mà, nếu em ấy gặp khó khăn, đương nhiên phải giúp chứ.

Sao em có thể nhận thành quả nghiên cứu của học trò anh, trong khi đó mới chỉ là bán thành phẩm, thứ như vậy, chắc chắn đã được trút rất nhiều tâm huyết và hi vọng.”

Quý Duy Thanh tỏ vẻ lo lắng:

“Nhóm học trò của anh có vẻ đều không được dư dả, mà Kiến Quân là đứa có gia cảnh khó khăn nhất, tiền trợ cấp cho em ấy hẳn đều gửi về nhà, quần áo thằng bé có bao nhiêu mụn vá, anh đều nhớ hết cả rồi.”

Tống Thời Hạ bật cười, vỗ vỗ n.g.ự.c anh: “Một giáo sư như anh còn chú ý quần áo học trò thế nào à.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 712: Chương 712



Quý Duy Thanh tóm bàn tay cô, giọng đầy bất đắc dĩ:

“Ngày nào thằng bé cũng tới văn phòng báo cáo, những lúc khác cũng đều loanh quanh trong phòng thí nghiệm, muốn không chú ý cũng khó.”

Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ một lát, bảo:

“Hay mình tìm một ít quần áo cũ phát cho mấy đứa? Anh phát tiền trợ cấp, chắc chắn đám nhỏ sẽ muốn gửi về nhà giúp cha mẹ.

Trường mình bao ăn bao ở cho nghiên cứu sinh, anh lại phát tiền lương, nhưng bọn nhỏ thương gia đình, sẽ tằn tiện chi tiêu để giúp cha mẹ, cái ăn không phải lo rồi thì sẽ tiết kiệm ở cái mặc. Muốn cải thiện sinh hoạt vẫn phải chú ý từ cơ bản.”

Giáo sư Quý khó xử: “Quần áo cũ của anh, mấy đứa hẳn không mặc được.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Anh có mấy món đồ đâu mà đòi cho, anh mà tặng đồ cũ của mình thì chính bản thân anh cũng chẳng có đồ mặc đâu.”

“Chuyện này cứ để em lo, anh không cần quan tâm đâu.”

Quý Duy Thanh cúi xuống ôm cô:

“Cảm ơn em, nếu không có trợ giúp của em, chắc Kiến Quân đã phải bán ý tưởng của mình với giá rẻ để kiếm tiền chữa bệnh cho cha rồi.

Như thế, chẳng những thằng bé khó chịu trong lòng, cả anh cũng phải tự trách vì đã không quan tâm đến học trò của mình.”

Tống Thời Hạ không nói, lòng lại âm thầm tính nhẩm thời gian.

Phòng thí nghiệm do cô bỏ vốn xây dựng hẳn đã sắp hoàn thiện, đến khi đó, A Thanh nhà cô hẳn sẽ càng vui mừng.

Ban đầu, cô bỏ vốn xây dựng không nhiều lắm, nhưng anh trai kiếm được nhiều, hoa hồng chia cho cô cũng nhiều lên.

Yêu cầu của cô cho phòng thí nghiệm càng nghiêm khắc hơn, cô muốn nó càng hoàn hảo, càng chuyên nghiệp càng tốt.

Không đủ vật liệu và thiết bị thì nhờ mối quen biết từ công ty để nhập hàng nước ngoài về, giá bị đội lên cũng không sao.

Thời gian xây dựng phòng thí nghiệm bị kéo dài so với dự tính chủ yếu là do thiết bị tiên tiến cần nhập từ nước ngoài về có hơi lâu.

Nhưng Tống Thời Hạ có thể cam đoan, phòng thí nghiệm này tuyệt đối không thua kém bên viện khoa học.

Độ tân tiến, hiện đại không cần bàn, tiền thật bỏ vào không phải chỉ để làm đẹp sổ sách.

Mấy hôm sau, Hà Kiến Quân đưa cha từ nông thôn tới thủ đô, vào bệnh viện quân khu khám.

Tống Thời Hạ còn nhờ mẹ chồng hỏi thăm giúp tình hình ông ấy thế nào.

Hàn Dung biết đó là gia đình học trò của Quý Duy Thanh, lại là đứa trẻ rất có tiền đồ, bèn nhờ người quen trong bệnh viện tạo điều kiện thuận lợi cho hai cha con làm thủ tục, lại nhờ bác sĩ Trung y có tiếng nhất nhận ca trị liệu này.

Kết quả kiểm tra cho thấy, chỉ có chừng 60% khả năng có thể ngồi dậy đi lại, không có khả năng khôi phục hoàn toàn như người bình thường.

Nhưng điều mà Hà Kiến Quân mong đợi nhất chỉ là cha mình có thể ngồi dậy đi lại, không cần nằm liệt cả ngày trên giường.

Nhiều năm qua, cha cậu không che giấu nổi nỗi chán nản tuyệt vọng, đôi mắt lúc nào cũng trống rỗng, khiến mẹ cậu luôn sợ cha cậu nghĩ quẩn, chưa bao giờ dám xa nhà.

Hà Kiến Quân không dám vọng tưởng cha mình có thể khỏe hẳn lại, cho nên kết quả này cũng đủ khiến hai cha con ôm nhau khóc òa lên ngay tại chỗ rồi.

Tống Thời Hạ thấy thế, lại động lòng trắc ẩn, sau khi bác sĩ kê đơn, cô tự mình bốc thuốc cho ông Hà.

Thuốc cô lấy ra đều là dược liệu được trồng trong không gian, dược tính lành và cao hơn dược liệu bình thường.

Tuy không thể hoàn toàn chữa khỏi cho ông Hà nhưng chí ít chúng có thể giúp ông ấy không đến mức quá đau đớn trong giai đoạn hồi phục chức năng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 713: Chương 713



Hà Kiến Quân đưa cha đến khám bệnh, chỉ tốn tiền đăng kí khám và tiền nằm viện trị liệu, dược liệu đều do cô Tống cho riêng, nên cuối cùng tiết kiệm được một khoản lớn.

Ban đầu, cậu đã tính phải tốn chừng trên dưới 1000 đồng, nhưng sau khi thanh toán toàn bộ, chỉ hết tầm 500 đồng là đủ cho chu trình trị liệu rồi.

Hai tháng cùng cha ở bệnh viện trị liệu, Hà Kiến Quân hiểu được, thuốc mới là khoản tốn kém nhất ở đây.

Nhưng cô Tống đã nói dược liệu không cần lo, bên cô ấy có quen nhà cung ứng dược liệu chuyên nghiệp, bốc 30 thang thuốc không tốn một xu, không chỉ bao hết thuốc điều trị mà còn có cả thuốc điều dưỡng bồi bổ nữa.

Hà Kiến Quân xúc động lắm, không biết phải cảm ơn cô Tống thế nào, chỉ biết ghi nhớ ơn này vào lòng, ngày ngày chăm sóc cha cũng không quên chuyên chú nghiên cứu tài liệu.

Cậu muốn cố gắng làm ra công cụ thông tin di động kia thật sớm, mong hoàn trả phần nào ân tình này cho gia đình cô Tống.

Giữa hè, ông Hà xuất viện, lúc vào viện được khiêng vào, khi ra viện đã có thể chống gậy tự đi, điều này khiến mọi người đều rất mừng.

Tống Thời Hạ thở phào nhẹ nhõm, việc này đã xong, không cần phân tâm chú ý đến nữa.

Thời tiết ngày một nóng nực, sắp đến kì nghỉ hè rồi, cũng sắp tới ngày hôn lễ của anh trai cô và chị Diêu Tuyết.

Đã có điểm thi đại học, điểm của Tống Đông Đông cao hơn ngưỡng chuẩn xét tuyển của trường quân đội 30 điểm, là người đứng đầu trường, thứ 5 thành phố, năm nay coi như đã đạt được mong ước.

Cả nhà đều vui mừng lắm, mùa hè năm nay có thể coi là song hỉ lâm môn.

Nhà mới của Tống Thu Sinh đã được trang hoàng xong, có thể chính thức dọn vào ở.

Tứ hợp viện là kiểu thức ưa thích của Diêu Tuyết, cho nên bề ngoài của khu nhà được kiến thiết như tứ hợp viện, nhưng nội thất thì thuần phong cách biệt thự Âu xa hoa tiện lợi.

Tống Thời Hạ vào nhà mới của anh chị, giật mình choáng váng trước phong cách xa hoa lộng lẫy này.

Phòng khách treo đèn chùm pha lê cực lớn, sàn nhà lát gạch men sứ trắng ngà, sáng loáng và sang trọng, đúng thẩm mỹ châu Âu.

Thẩm mỹ này xem như đang đi đầu thời đại, và nó sẽ còn lưu hành chừng hơn 30 năm nữa mới nhường chỗ cho phong cách tối giản và phong cách phục cổ.

DTV

Ở thời đại này, ai vào nhà cũng phải khen nơi này trang hoàng rất Tây, rất đẹp mắt.

Tống Thời Hạ lè lưỡi với anh trai một cái, rốt cuộc ông anh cô cũng đã ôm được người đẹp về nhà rồi.

Tống Thu Sinh hôm nay vui lắm, vẻ mặt tươi cười hớn hở rạng ngời cả lên.

Đám người trẻ tuổi trong thôn cùng đi theo anh ấy dựng nghiệp đều biết anh ấy sắp kết hôn, thực tình không ai ngờ Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết lại thực sự đi đến kết cục viên mãn này.

Bởi vì Diêu Tuyết là con gái nhà giàu có, hai bên không môn đăng hộ đối, mặc dù cô ấy đồng ý, chưa chắc người nhà đã ủng hộ.

Ấy thế mà Tống Thu Sinh thật sự có bản lĩnh lấy được sự đồng ý của cha vợ chỉ trong hai năm, hôm nay là ngày chính thức rước được nàng về dinh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 714: Chương 714



Ông bà Tống đang có ý tổ chức tiệc mừng đỗ đại học cho Tống Đông Đông trước, rồi sẽ tuyên bố tin vui của Tống Thu Sinh ngay trong bữa tiệc này.

Tống Thời Hạ không có ý kiến.

Nghỉ hè rồi, cô và Quý Duy Thanh đều rảnh rỗi, có thể tùy ý sai bảo, không lo phải sắp xếp việc công việc nhà.

Tiệc mừng Tống Đông Đông đỗ đại học được tổ chức rất náo nhiệt, bởi vì một nhà có đến hai sinh viên là trường hợp cực kì hiếm thấy ở đây.

Nhà Tống Thời Hạ còn đặc biệt hơn, nếu ở thời cổ đại thì chị là trạng nguyên, em là tiến sĩ rồi.

Nhị Cẩu thậm chí còn kích động hơn cả nhân vật chính Tống Đông Đông.

Cậu chàng chạy khắp nơi khoe khoang anh Tống Đông Đông đỗ vào trường quân đội, mấy người từ trước có xích mích với hai anh em đều so vai rụt cổ, sợ động vào thì chuốc họa cho cả nhà.

Dù vậy, khi về nhà, đám nhóc kia vẫn bị cha mẹ nọc ra cho một trận tơi bời, các bậc phụ huynh đều hùng hùng hổ hổ mắng con mình rằng.

Nhị Cẩu còn có thể đỗ vào cấp 3, Tống Đông Đông cũng có thể vào đại học, ấy vậy mà đám ranh này lại học hành không ra sao, chắc chắn là do chây lười rồi.

Kết thúc bữa tiệc, hai nhóc con nhà Tống Thời Hạ bị Diêu Tuyết túm được, trao trách nhiệm làm thiên thần nhí trong đám cưới.

Có điều, hai anh em cùng tuổi nhưng chiều cao lại không đồng nhất, nhìn không đối xứng làm Tống Thời Hạ cảm thấy rất khó chịu.

Hôn lễ của Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết sẽ được tổ chức hai lần, một lần ở quê nhà Tống Thu Sinh, một lần sang bên nhà Diêu Tuyết tổ chức kiểu Tây.

Mấy hôm nay Tống Thời Hạ luôn ở cùng Diêu Tuyết.

Nghe cô ấy miêu tả khung cảnh hôn lễ đầy mộng ảo, tiệc đãi khách sẽ là buffet, rượu vang và sâm banh, chị dâu nói muốn mặc váy cưới màu trắng, anh cô sẽ mặc Âu phục đen.

Nhìn gương mặt rạng ngời đầy khát khao của chị dâu, Tống Thời Hạ thầm nghĩ, đây hẳn là tâm trạng của một người con gái được yêu.

Mặc dù thường ngày mạnh mẽ cỡ nào, trong lòng cũng sẽ có một mơ ước được làm công chúa.

Tống Thu Sinh tới phòng tân hôn, xách em gái ra.

“Nhà mình chỉ có mình em được việc, sao em lại cứ rúc trong phòng nằm với chị dâu thôi thế, lười chết.”

Tống Thời Hạ rụt tay về:

“Đồng chí Tống Thu Sinh, anh sắp thành người đàn ông có vợ rồi, nên học cách làm trụ cột gia đình đi.”

Tống Thu Sinh lập tức xin xỏ:

“Xin em đấy, mẹ mình có nhiều chuyện không biết bắt đầu từ đâu, đã rối trí đến bơ phờ rồi, mà anh hỏi đến cái gì cũng bảo không biết, em thương xót ông anh này thêm một lần đi.”

Tống Thời Hạ bị đẩy ra cửa, nhưng cô cũng đâu có biết một đám cưới cần chuẩn bị những gì, giá mà ở đây có dịch vụ tổ chức đám cưới thì tốt quá.

Chị cả đạp xe về, đèo theo cả mẹ chồng chị ấy.

“Hạ Hạ, đang không biết phải làm những gì à?”

Tống Thời Hạ biết lần này không làm biếng được rồi, đành tỏ vẻ ấm ức tố khổ với chị gái.

“Anh không cho em vào phòng chơi, bắt em ra đây giúp mẹ, nhưng em có biết gì đâu cơ chứ.”

“Thôi để đó, em không cần lo đâu, chị sẽ đưa ba mẹ vào thị trấn mua sắm. Mẹ chồng chị sẽ đi cùng luôn.

DTV

Bà ấy thường xuyên đi giúp nhà người ta tổ chức đám cưới, cái gì cũng biết, yên tâm.

Em biết lái ô tô đúng không? Em chỉ cần phụ trách lái xe chở người đi rồi chở người với đồ về là được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 715: Chương 715



Tống Thời Hạ không tranh thủ lười được, đành bĩu môi lấy chìa khóa xe đi làm tài xế cho các bậc phụ huynh.

Hôn lễ ở nông thôn tương đối đơn giản, nhà họ Tống chỉ có thể cố gắng làm trang trọng nhất có thể, không để thông gia và cô dâu mới bất mãn.

Người nấu chính cho bữa tiệc là đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh trong thị trấn, bàn ghế, bát đũa đều thuê từ tiệm cơm về.

Sân nhà được quét dọn sạch bóng, từ cổng nhà đến cửa thôn được trải thảm đỏ, khắp thôn dán chữ Hỉ bằng giấy đỏ, treo những quả cầu đỏ.

Mọi người đều cảm thán, đám cưới này thật long trọng, trước nay chưa từng thấy.

Một ngày trước đám cưới, Diêu Tuyết chuyển vào ở tạm trong nhà khách trên thị trấn.

Váy cưới của cô ấy là chiếc váy dài màu đỏ, ôm sát hông, tóc sẽ được thợ trang điểm uốn lọn và cuốn lên, gài hoa tươi.

Sáng mai, Tống Thu Sinh sẽ lái xe hoa tới đón, cô ấy còn thuê thợ quay phim ghi lại những giờ khắc đó.

Màn đêm buông xuống, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh nằm trên giường, thì thầm tâm sự.

“Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã hai năm, anh em đã kết hôn rồi.”

“Ừ, em cũng sắp tốt nghiệp rồi đó.”

Tống Thời Hạ vòng tay qua, nhéo anh một cái, thật là, chuyện vui không nói chỉ toàn chọn chuyện đâu đâu.

Cô cảm thán, giọng điệu như thể buông xuôi rồi:

“Sang năm chỉ được tốt nghiệp bên Dược học thôi, còn bên Trung y em phải học đến 5 năm lận, thế nên sau đấy vừa phải học nghiên cứu sinh vừa phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp ngành khác. Số em sao mà khổ thế này.”

Quý Duy Thanh quay người lại, mặt đối mặt với cô, anh kề sát má cô, chạm nhẹ như an ủi: “Không khổ mà.”

Tống Thời Hạ thở dài sườn sượt, vòng tay ôm cổ anh:

“Anh nói nghe xem, đám nhóc nhà ta liệu ngày mai có sai bước nào không nhỉ, em sợ bọn nhỏ không cẩn thận làm sai cái gì.”

Chị dâu cô chờ mong hôn lễ này đến như vậy, còn thuê thợ quay phim nữa, giá thuê thời buổi này đâu có rẻ, nhà giàu như nhà chị ấy mới dám bỏ tiền thôi đó.

Quý Duy Thanh cười khẽ: “Ngày thường em tin tưởng các con lắm mà?”

“Nhưng em vẫn lo, hai đứa nó lần đầu được người lớn ủy thác trọng trách, đương nhiên người làm mẹ như em phải lo rồi.”

Đêm nay Tống Thời Hạ ngủ không yên, tỉnh dậy thì quầng mắt đã hơi thâm lại, may mà còn sớm, tranh thủ đắp mặt nạ có thể giảm bớt quầng thâm.

Cô túm Quý Duy Thanh lại, bắt anh cùng đắp mặt nạ với mình.

Quý Duy Thanh tránh không thoát, bị cô ấn xuống, đắp những thứ cổ quái kì cục lên đầy mặt.

Tống Thời Hạ còn bịa linh tinh hù anh:

“Em là bác sĩ tương lai mà, chẳng lẽ còn hại anh? Thường xuyên đắp mặt nạ rất tốt cho da đó, giáo sư Quý, anh cần phải lão hóa chậm thôi.”

Quý Duy Thanh cứng người, vợ anh bắt đầu chê anh già rồi sao?

Tống Thời Hạ vẫn tỏ vẻ vô tư, còn chớp chớp mắt với anh.

“Kể cả là đàn ông, nếu chịu khó chăm sóc da thì trông sẽ trẻ hơn người cùng tuổi đấy, anh cũng không muốn vài năm sau chúng ta đi cùng lại bị hiểu lầm là thầy giáo với sinh viên chứ?”

Quý Duy Thanh vẫn bình thản như không, nhưng một tia d.a.o động nơi đáy mắt đã bán đứng anh, cuối cùng, anh cũng không kháng cự chuyện đắp mặt nạ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 716: Chương 716



Cũng không biết có phải chỉ là ảo giác hay chăng, đắp mấy thứ ươn ướt lành lạnh lên mặt, cảm giác cũng thoải mái nhẹ nhàng hẳn đi.

Tống Thời Hạ bước ra cửa còn cố tình ngoái đầu hỏi anh:

“Em không lừa anh đúng không? Có phải cảm thấy thoải mái hơn là rửa mặt không?”

Quý Duy Thanh đáp, giọng có vẻ hơi ngại ngùng: “Đúng là có hơi khác, nhưng đắp đồ lên mặt thế này, anh không quen lắm.”

DTV

Tống Thời Hạ hết sức hài lòng trước câu trả lời thành thật của anh.

Thế mới đúng chứ, ăn ngay nói thật thì có gì mất mặt đâu, lần sau cô có hứng sẽ chế mặt nạ thành dạng kem lỏng, để anh ấy dùng như kem dưỡng ẩm bảo vệ da thôi.

Mặt nạ cô cho anh dùng quả thật có tác dụng làm chậm lão hóa, mặc dù không thể ngăn cản bước chân của tuổi tác nhưng có thể giúp làn da duy trì trạng thái tốt nhất ở giai đoạn này.

Còn nếu anh không chịu dùng thì mặc kệ anh, cô dùng một mình, một mình xinh đẹp như hoa cũng được.

Trong nhà không nhiều người biết lái xe, Quý Duy Thanh cũng được gọi ra làm tài xế cho xe hoa, Tống Thời Hạ đi cùng đón cô dâu.

Thợ quay phim được tài xế của bác Diêu chở đi, còn một thợ quay phim khác thì đang ở nhà khách rồi.

Đối với người dân trong thôn, hôn lễ của Tống Thu Sinh được tổ chức cực kì long trọng, đặc biệt là bàn tiệc đều do đầu bếp tiệm cơm quốc doanh đứng bếp nấu.

Người đến dự đám cưới đều vui vẻ cho rằng như thế này cũng coi như mình được đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa linh đình rồi.

Đồ ăn trong tiệc cưới của nhà ông Tống cũng khác hẳn nhà bình thường.

Các món thịt liên tiếp được bày lên, mùi thơm khắp chốn, như thể chủ nhà sợ khách ăn không đủ no.

Màn thầu cũng là màn thầu đường đỏ.

Nhà ai mở tiệc kết hôn mà xa xỉ được như vậy chứ?

Nhìn tới ngó lui, cũng chỉ có nhà ông Tống, có thằng con Tống Thu Sinh ăn nên làm ra mới dám bày tiệc như đốt tiền vậy thôi.

Đám trẻ con trong thôn cảm thấy tiệc cưới của anh Thu Sinh thậm chí còn ngon hơn cả bữa cơm tất niên nhà mình, nếu năm nào anh ấy cũng cưới một lần thì tốt quá.

Quý Yên Nhiên đang ngồi bên cạnh cô dâu, cô ấy đã quen biết với Diêu Tuyết khi tới công ty làm thêm, hai bên rất hợp tính nhau.

Diêu Tuyết trang điểm kiểu cô dâu thật là lộng lẫy, đẹp hơn tất cả những cô dâu mà Quý Yên Nhiên từng gặp.

Tóc quấn lên cao, từng lọn đều kết hoa bách hợp và hoa hồng tươi, thơm ngào ngạt.

Trước nay Quý Yên Nhiên chưa từng thấy kiểu tóc nào đẹp như thế, vấn tóc xong, trông chị ấy cứ như minh tinh vậy.

Quý Yên Nhiên cứ mải nhìn đến ngây người, Diêu Tuyết thấy thế bèn đưa chỗ hoa tươi còn lại cho cô ấy.

“Hoa bách hợp tượng trưng cho sự thuần khiết, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu nồng nàn, đây cũng là lời chúc chị dành cho em.”

“Em cảm ơn chị nhiều.”

Quý Yên Nhiên lặng yên ghi nhớ lời chúc chân thành ấy vào lòng, rồi cúi đầu hít sâu một hơi, hương hoa thơm quá.

Tiếng pháo đì đùng vang lên, đoàn xe đã đốt pháo từ cửa thôn đến tận cửa nhà, trước cửa nhà cũng còn đang đặt mấy ống pháo hoa to.

Cô dâu xinh đẹp được chú rể cõng từ xe ô tô xuống, hai thiên thần nhí lon ton xách lẵng hoa, vừa chạy vừa tung lên người cô dâu chú rể, khách tới dự đều cười vang.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 717: Chương 717



Tống Thời Hạ nhìn đám nhóc nhà mình đáng yêu đến thế, suýt thì không nhịn được, định lấy điện thoại ra chụp lại, nhưng chỗ này quá đông người, cô đành thôi.

Rốt cuộc Tống Thu Sinh cũng cưới được vợ, ông bà Tống vô cùng vui sướng, nụ cười luôn thường trực trên môi khi mời rượu khách.

DTV

Thôn dân dự tiệc cũng hân hoan vui mừng:

“Nhà ông bà cuối cùng cũng có dâu có rể rồi, lại thêm Đông Đông đỗ đại học, trại chăn nuôi của vợ chồng ông bà cũng phát đạt, về sau Đông Đông không lo kiếm vợ.”

Bà Tống vui vẻ nói:

“Nào có được nhẹ nhàng thế ạ, trại chăn nuôi này ngày nào cũng một đống việc, làm không hết, chăm heo còn nhọc hơn chăm người đấy.”

Hàn Dung quay sang, hớn hở cụng ly với thông gia:

“Quy mô trại chăn nuôi lớn rồi thì ông bà thuê người làm đi, phải có người hỗ trợ vào, chứ đừng cái gì cũng đến tay, mệt c.h.ế.t đi.”

Quy mô của trại chăn nuôi đã mở rộng gấp đôi so với trước, mặc dù vậy, các đơn mua gia súc gia cầm nhà ông bà Tống vẫn phải xếp theo thứ tự, hoặc nhờ người quen mới lấy được hàng.

Hiệu trưởng Hồ cũng phải cảm thán, mình thật là may mắn khi là người nhanh chân hợp tác với trại chăn nuôi nhà ông bà Tống đầu tiên.

Mỗi quý, căn tin trường đều nhập sỉ một lượng gà vịt lớn về dùng dần.

Không rõ ai đã để lộ tin rằng gia súc gia cầm của trại chăn nuôi nhà họ Tống ngon khác thường, một đồn mười, mười đồn trăm, khiến cho các viện trưởng và giáo sư trong trường đều biết.

Có lẽ là vì trước đó Hàn Dung cũng từng biếu thịt heo cho đồng nghiệp và chiến hữu vì thông gia tặng quà tết nguyên một con heo trăm cân, nhà ăn không hết.

Những người này đều nhận ra được mùi vị thịt này ngon hơn hẳn thịt thường ăn, mới sôi nổi hỏi thăm bà ấy mua thịt heo ở đâu.

Năm trước nhà ông bà Tống còn có một sự kiện thú vị thế này, vườn trái cây nhà họ bị heo rừng ‘hỏi thăm’, thanh niên trong thôn bèn tổ chức săn heo rừng, bắt sống được một con.

Vốn họ cũng chỉ định gửi nuôi nhở ở chuồng heo nhà ông bà Tống thôi, nhưng sau đó, heo rừng và heo nhà lai giống, sinh ra một đàn heo lông đen, mà thịt heo này ăn lại càng ngon hơn heo nhà.

Vì thế, ông bà Tống bèn mua lại con heo rừng đó luôn để làm heo giống, những lứa sau bắt đầu nuôi toàn heo lông đen lai như thế.

Đồng nghiệp và chiến hữu của vợ chồng Hàn Dung đã tới thôn Tống Gia vào dịp trước tết nhằm ‘càn quét’ thịt heo và thịt gia cầm.

Biết được nơi này có heo lai còn ngon hơn loại trước thì đều rối rít tranh mua.

Và cũng nhóm người này đã hỗ trợ tạo ra ‘thương hiệu’ của trại chăn nuôi nhà họ Tống với bên ngoài.

Danh tiếng lan xa khiến cho rất nhiều khách sạn lớn nhỏ đều muốn hợp tác với trại chăn nuôi nhà ông bà Tống, nhưng quy mô của trại chăn nuôi quá nhỏ, không thể cung ứng được.

Cuối cùng, họ tính toán chi li và cố gắng hết sức cũng chỉ nuôi được 20 con heo, 500 con gà, 500 con vịt, khách và đối tác đều phải xếp hàng mới mua được.

Tống Thời Hạ không ngờ sự nghiệp riêng của ba mẹ mình lại phát triển nhanh như thế.

Trại chăn nuôi nổi tiếng, gián tiếp kéo theo sự phát triển của cả sản nghiệp trồng cây ăn quả trong thôn.

Năm nay, lứa quả bói đầu tiên đã bị người ta tranh nhau đặt mua hết, không kịp đưa ra thị trường tìm nơi bán.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 718: Chương 718



Bà Tống tươi cười bảo:

“Có có, chúng tôi có nhờ hai người họ hàng tới giúp, nếu không thì hai bộ xương già cả này làm sao quán xuyến hết được.”

Người dân trong thôn đứng bên cũng giải thích với Hàn Dung:

“Nhà ông bà ấy là nhà đầu tiên trong thôn chúng tôi mở nhà máy tư nhân, lại còn tự bỏ tiền túi ra làm đường xây trường học, dạy chúng tôi trồng cây ăn quả.

Thu Sinh nói cuối năm nay có thể mở một xưởng làm đồ hộp trong thôn, già trẻ nam nữ đều có thể tới làm kiếm thêm tiền.”

Hàn Dung vội khen ngợi:

“Nhà ông bà thông gia thật là tốt tính, lần đầu tôi gặp Tiểu Tống đã biết con bé là một cô gái tốt rồi.”

Cuộc sống của nhà họ Tống ngày một đi lên, kéo theo chất lượng cuộc sống của cả thôn Tống Gia cũng khá dần lên.

Nhà Tống Thời Hạ kiếm được tiền là sẽ tìm cách để cả thôn cũng kiếm tiền, không phải ai cũng có tiền làm trại chăn nuôi hay vườn trái cây.

Có một số gia đình không có nhiều đồng ruộng hoặc không dồi dào sức lao động thì trước mắt chỉ trồng rau rồi nhờ đoàn xe của Tống Thu Sinh mang đi bán giùm.

Mọi người đều mong ngóng ngày xưởng đồ hộp thành lập, khi ấy phụ nữ và người trẻ tuổi trong thôn đều có thêm việc làm tăng thu nhập rồi.

Mọi việc phát triển đúng như Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh đánh giá.

Khi cả thôn cùng kiếm được tiền thì sẽ không ai nhòm ngó soi mói chuyện nhà cô giàu nhanh hơn nữa, ngược lại còn cảm kích gia đình cô.

Đám đông trong phòng tân hôn tản đi, để lại đôi vợ chồng trẻ.

Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết ngồi nhìn nhau, cả hai đều hết sức căng thẳng.

Diêu Tuyết lấy hết dũng khí, lên tiếng: “Muộn rồi, em đi rửa mặt đã.”

Cô ấy đứng lên, tóc vẫn còn vấn chặt, cài hoa đầy đầu, Tống Thu Sinh vội đứng lên theo, lập bập nói: “Để anh giúp em.”

Diêu Tuyết bật cười: “Em đi tắm, anh cũng muốn theo giúp à?”

Tống Thu Sinh cào cào đầu: “Anh kì lưng cho em.”

Tối nay, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tế nhị bỏ lại phòng trống, cầm chăn gối xuống tầng dưới ngủ chung với hai nhóc con nhà mình để anh trai và chị dâu phòng bên được tự nhiên.

Hai nhóc con đang đếm tiền riêng, hôm nay hai bé được nhận bao lì xì của mợ, mỗi đứa được tần 50 đồng cơ.

Quý Dương chủ động nộp lên: “Đây là tiền riêng của con.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, mắt lấp lánh: “Tiền riêng thì phải tự mình bảo quản nha, không cần nộp cho mẹ.”

Quý Dương vẫn chìa tiền ra: “Của con chính là của mẹ mà.”

Tống Thời Hạ nhìn sang phía Quý Nguyên, Quý Nguyên móc túi lấy bao lì xì của mình ra, vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa cho mẹ.

Tống Thời Hạ lại không chịu nhận:

“Hay anh trai đưa cho em nhé, bảo em Nguyên Nguyên giữ giúp anh Dương Dương được không, Tiểu Bảo thích giữ tiền mà.”

Quý Nguyên lập tức gật đầu bảo đảm:

“Em sẽ giữ cẩn thận cho anh, em bỏ vào heo đất nhá.”

Nếu là nhà khác, người lớn chắc chắn sẽ không để con trẻ mới vài tuổi giữ cả trăm đồng, nhưng Tống Thời Hạ lại có thể nhẹ nhàng thoải mái giao 100 đồng cho Quý Nguyên.

Cô nghĩ rằng, đám nhỏ tham gia lớp thiếu niên năng khiếu sẽ có vòng xã giao của mình, trong đó còn có cả những thiếu niên mười mấy tuổi.

Giao tiền cho bọn nhỏ, để chúng tự vạch kế hoạch chi tiêu hợp lý, coi như bắt đầu rèn luyện tính độc lập tự chủ của hai đứa.

DTV

Quý Duy Thanh chỉ đứng nhìn, không can dự vào cách dạy con của vợ.

Anh biết cô ấy coi các con ngang hàng với chính mình, cô ấy cũng dành thời gian cho đám nhỏ nhiều hơn anh, cho nên có tư cách này hơn anh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 719: Chương 719



Sau hôn lễ long trọng của Tống Thu Sinh, gia đình Tống Thời Hạ về thủ đô.

Quý Yên Nhiên tới gặp Hàn Dung, ngập ngừng nói: “Mẹ, con có bạn trai.”

Hàn Dung lại không hề kinh ngạc: “Mẹ còn đang nghĩ có phải con định chờ tới tốt nghiệp mới nói cho ba mẹ biết hay không.”

Quý Yên Nhiên ngạc nhiên: “Ba mẹ đã biết rồi ạ?”

“Con là con gái mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không nhận ra được? Mỗi lần về nghỉ là lại thích ngồi một góc cười ngây ngô, cái tính giống y ba con.”

Quý Yên Nhiên thở ra nhẹ nhõm, sau đó lại tò mò hỏi:

DTV

“Thế ý mẹ với ba thế nào ạ? Bạn trai con chưa học đại học, không phải là thành phần trí thức.”

Hàn Dung thở dài bất đắc dĩ:

“Mẹ phải xin lỗi trước, việc này ba con làm không được hay lắm, ổng đoán được nên đã nhờ người hỏi thăm về gia cảnh cậu bé đó cho yên tâm, bằng không, con nghĩ là con có thể yêu đương ba năm không ai nói gì sao?”

Quý Yên Nhiên hờn dỗi bĩu môi, nhưng cũng biết mình đuối lý nên ngại ngùng nói:

“Ba con mới là người không nên có ý kiến trong chuyện này nhất đó, Chu Việt cũng là quân nhân, ba không thể có ý kiến với anh ấy được.”

“Được rồi, ra chỗ khác chơi đi, chuyện của hai đứa, ba mẹ đều biết cả, không thì con nghĩ vì sao Chu Việt được ở lại thủ đô, còn không phải tại ba con không nỡ để con lấy chồng xa hay sao?”

Hàn Dung nói đến đó thì khựng lại, nhưng Quý Yên Nhiên đã ngây người: “Ý mẹ là, ba con còn nhúng tay điều phối công việc của Chu Việt?”

Hàn Dung mím môi im lặng, vừa rồi bà nghĩ đang trò chuyện với con dâu nên mới nói hết ra như thế.

Quý Yên Nhiên không dám tin vào tai mình, cô ấy ấm ức giậm chân, chạy ra khỏi nhà.

Hàn Dung ngó theo con gái, tâm tình phức tạp, bà cảm thấy dường như mình đã bảo bọc con gái quá kĩ, khiến nó chừng này tuổi mà còn ngây thơ không hiểu sự đời.

“Con bé này, cơ hội tốt như thế, người khác mong còn chẳng được, nó lại đi xót thương người ta.”

Quý Yên Nhiên rời khỏi nhà, lại không biết đi đâu.

Chợt cô ấy nhớ ra mấy ngày nay chị dâu mình đang chuẩn bị đi xa, chi bằng mình cũng đi theo, qua tham dự hôn lễ của chị Diêu Tuyết cũng hay.

Hiện giờ cô ấy cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào gặp Chu Việt, nên muốn tạm xa một thời gian để lòng khuây khỏa.

Gặp chị dâu dịu dàng, cô ấy không kìm nén được nỗi ấm ức trong lòng, bèn ôm chị dâu, khóc lóc tố khổ:

“Sao ba em lại làm thế chứ, Chu Việt mà biết, chắc chắn sẽ không vui. Rõ ràng anh ấy cũng là một người có năng lực, nhưng cuối cùng lại phải dựa vào cha bạn gái mới ổn định công tác, em chẳng còn mặt mũi nào gặp anh ấy nữa.”

Quý Yên Nhiên khóc rất thương tâm, Tống Thời Hạ phải vỗ về mãi, còn vuốt lưng cho cô ấy bình tĩnh lại.

“Ba làm thế cũng là vì tốt cho em thôi, em đừng có trách ba vội. Nghe chị phân tích chút đã.

Việc điều động công tác của Chu Việt thực ra không lớn lắm, chỉ khác nhau ở chỗ địa điểm công tác thôi.

Hẳn là ba đã nhờ người quen giữ cậu ấy lại thủ đô, không bị phái ra ngoại tỉnh, chứ cũng không phải cho cậu ấy đặc quyền gì.”
 
Back
Top Bottom