Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 280: Chương 280



“Ôi, anh nói nghe dễ quá nhỉ, anh có nấu ăn đâu, anh tưởng phụ nữ ở nhà làm việc nhà thì nhàn nhã lắm à?

Suốt ngày phải hầu hạ mẹ chồng con cái, không phải bảo mẫu thì là gì! Tại sao phụ nữ không thể chủ ngoại chứ?

Với cái tư tưởng phong kiến này, may mà anh đã già rồi đấy, nếu còn trẻ thì khéo không lấy nổi vợ đâu.”

Quý Học Nhai bĩu môi:

“Anh nói không lại em, phụ nữ các em cãi nhau không ai bằng, anh nói gì em cũng vặc lại được, không hổ là đàn bà phụ nữ ngồi lê đôi mách.”

Hàn Dung hừ lạnh một tiếng, đi vào bếp rửa rau.

Lúc Tống Thời Hạ tới thì thấy ba chồng hậm hực ngồi chơi cờ.

“Ông nói xem, hồi bà ấy còn trẻ đáng mến biết bao, tôi vừa nhìn đã ưng bà ấy ngay.

Bao nhiêu năm qua sống với nhau không có chuyện gì, sao tự nhiên già rồi lại hay lải nhải như thế chứ, tôi nói vài câu cũng bị bắt lỗi.”

Ông cụ ngồi đối diện tập trung chơi cờ, thuận miệng đáp qua loa vài câu.

“Phụ nữ ấy mà, già rồi thì cũng khó chịu, ông không dỗ dành thì đừng hòng ăn cơm bà ấy nấu.”

Quý Học Nhai còn chưa mở miệng thì Tống Thời Hạ đã nhiệt tình chào hỏi.

“Ba ơi! Bọn con về rồi đây.”

“Ái chà, con trai với con dâu nhà ông về rồi kìa.”

Quý Học Nhai đứng dậy: “Chứ còn gì nữa, con dâu tôi sắp học lại cấp 3 nên sắp tới sẽ ở tạm trong nhà.”

“Học cấp 3 à? Giỏi thế, vậy là nhà ông sắp có thêm một cô sinh viên rồi nhỉ.”

Quý Học Nhai khiêm tốn nói: “Ôi học cho biết chữ biết nghĩa là được, chẳng mong thi đậu đại học đâu.”

“Học cấp 3 chỉ để biết chữ biết nghĩa á, ông nghĩ tôi có tin không?”

Nếu chỉ cần biết chữ thì học tiểu học là đủ rồi.

Hai ông trêu chọc nhau, Vu Phương đứng sau cửa sổ nghe thấy thì như có điều suy nghĩ.

Tống Thời Hạ lên tầng với Quý Duy Thanh, hàng xóm nhà bên thì chạy đến gõ cửa, đứng tựa vào cửa phòng bếp bắt chuyện với Hàn Dung.

“Nghe nói con dâu bà muốn thi lên đại học à?”

Hàn Dung dừng động tác cán bột lại: “Tai bà thính vậy.”

“Đều tại ông già nhà bà khoe khoang ở ngoài sân, Vu Phương nghe thấy nên nói với tôi.”

Hàn Dung cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười nói:

DTV

“Con dâu tôi còn trẻ như vậy, có bằng cấp 3 thì sau này cũng dễ sắp xếp công việc cho nó, không nhất định phải học đại học.”

Hàng xóm cười theo:

“Tôi đã nói mà, thi đại học làm sao cứ muốn là thi đỗ được, nếu dễ dàng như vậy thì sinh viên đã nhan nhản khắp nơi rồi còn gì!”

Hàn Dung không tiếp lời.

Bà ấy nói không học đại học chỉ là không muốn tạo áp lực cho con dâu mà thôi, hàng xóm nghe lại hiểu thành không thể thi đỗ.

Hàn Dung không muốn tốn nước bọt giải thích làm gì, mặc kệ cho bà ấy muốn nghĩ như thế nào cũng được.

Lần trước hàng xóm đi khắp nơi nói con dâu bà ấy mang thai, làm bà ấy tốn công sức giải thích rất lâu mới làm sáng tỏ được chuyện đó.

Nếu nói với người ta rằng con dâu muốn thi đại học, nếu truyền đi thì không biết sẽ biến thành phiên bản gì nữa.

Đến lúc đó không phải vô duyên vô cớ để cho người ta cười nhạo à.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 281: Chương 281



Tống Thời Hạ ở trong phòng của Quý Duy Thanh.

Anh dỡ đồ trong vali ra, cất quần áo vào tủ giúp cô, cô ngồi trên giường đung đưa chân giám sát anh làm việc.

Quý Duy Thanh để đồ lót của cô lên trên cùng, lại nghi hoặc nhìn cô.

“Sao em chỉ mang theo có hai bộ quần áo thế?”

Anh nhớ trong tủ quần áo ở nhà đều là váy của cô, cô còn muốn biến căn gác thành phòng để quần áo cơ mà.

Tống Thời Hạ nói như lẽ dĩ nhiên: “Em đi học chứ đâu phải tham gia thi hoa hậu, đủ quần áo mặc là được rồi.”

Lúc cô còn đi học, các học sinh đều mặc đồng phục rộng thùng thình, ngoại trừ một số lễ hội mới có thể mặc quần áo khác.

Các bạn nữ luôn so kè nhan sắc với nhau, mặc váy lễ phục như công chúa, còn cô lại mặc áo phông trắng ngắn tay với quần jeans rất lạc quẻ.

Cô chỉ cầm theo hai bộ quần áo đủ mặc, váy áo ở nhà đẹp như thế mà bị bẩn với rách thì phải làm sao đây?

Thà ăn mặc đơn giản một còn hơn, chỉ là đi học thôi mà.

Tống Thời Hạ cố ý hỏi anh: “Anh không chê em ăn mặc quá bình thường làm mất mặt anh đấy chứ?”

Quý Duy Thanh bị cô hỏi vậy thì căng thẳng: “Anh không có ý đấy.”

Thấy anh phản ứng mạnh như vậy, cô cười gian nói: “Em đùa với anh thôi, em đáng sợ tới vậy à?”

Quý Duy Thanh nói lảng sang chuyện khác: “Chỉ có hai bộ thế này, có đủ mặc không?”

“Không đủ thì mua đồ mới, anh có cảm thấy em luôn mua đồ mới như thế thì hoang phí quá không?”

Cô chỉ có hai cái áo khoác mùa thu, bên trong mặc áo len thô dày hơi siết cổ.

“Không đâu, em thích thì cứ mua.”

Quý Duy Thanh chạy trối chết, sợ nói sai cái gì chọc giận cô lại phải dỗ dành.

Để cảm ơn chị cả tặng cô chiếc áo khoác lông cừu đắt tiền, nên Tống Thời Hạ đặc biệt làm trà dưỡng nhan với mứt để tặng cho chị ấy.

Trước tiên không nói về giá cả, trung tâm mua sắm cũng không bán những chiếc áo khoác lông thời thượng như vậy, đều phải dựa vào quan hệ và tiền bạc để mua ở nơi khác về.

Bởi vì làm hộp quà nên mỗi loại trà Tống Thời Hạ đều cho vào bình nhỏ, trong hộp quà có sáu loại trà dưỡng nhan.

Trà hoa hồng trắng da và cải thiện khí sắc, trà táo đỏ nhân sâm tái tạo da và chống lão hóa, trà hoa nhài có tác dụng an thần.

Trà hoa hồng mật ong thúc đẩy quá trình trao đổi chất và giảm mỡ.

Trà kim ngân giải nhiệt, giảm mụn trứng cá với cải thiện kết cấu da, trà hoa cúc xua tan mệt mỏi và ngăn ngừa suy giảm thị lực.

Mấy hộp trà này đủ dùng cho một năm, tất cả đều là trà dưỡng nhan mà Tống Thời Hạ làm riêng theo tình hình của chị cả.

DTV

So với giá trị của hai chiếc áo khoác lông cừu thì chỗ trà này có vẻ không đáng nhắc đến.

Mứt hoa quả được Tống Thời Hạ chọn trái cây theo mùa, sấy trong lò nướng làm thành trái cây khô, không thêm đường với mật ong.

Loại này người cao tuổi cũng có thể ăn thoải mái, không bị tăng đường huyết.

Tống Thời Hạ đặt đồ lên bàn đọc sách.

Cô còn chưa từng đến nhà chị cả bao giờ, đợi khi nào chị cả có thời gian đến đây thì cô sẽ đưa cho chị ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 282: Chương 282



Đồng hồ báo thức reo lên không biết mệt, Tống Thời Hạ ấn tắt đi rồi ngủ tiếp, mãi đến khi ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.

“Tiểu Tống, con dậy chưa?”

Tống Thời Hạ lập tức tỉnh ngủ, cô nhấc chăn lên ngồi dậy, cất cao giọng đáp lại mẹ chồng ở ngoài cửa.

“Con dậy rồi đây, đang mặc quần áo ạ.”

“Mẹ mua bữa sáng về rồi, con nhớ xuống ăn nhé.”

Tống Thời Hạ vội vàng mặc quần áo vào, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản.

Cô biết ngay có chỗ nào đó không ổn mà, cuối cùng cô cũng nhớ lại.

Tại sao cô lại chọn đi học lại vào mùa thu đông chứ!

Buổi sáng không thể nào dậy nổi!

Nhất là sau mấy ngày lập đông, đến lúc đó cô có thể dậy được không?

Cô không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm áp như vậy đâu.

Lúc Tống Thời Hạ đánh răng, cô quyết định đến trường báo cáo và tham gia lớp học một tuần, sau đó sẽ lập tức nộp đơn xin về nhà tự học.

Cô mặc một chiếc áo khoác nỉ bình thường có thể thấy ở khắp mọi nơi trên đường, bên trong mặc áo len dày cổ lọ màu cam.

Màu này phải là người nào da trắng mặc vào mới xinh đẹp nổi bật được, nếu da hơi tối màu mặc vào thì sẽ càng đen hơn.

Cô nghiêng người khoác ba lô lên vai rồi ra bắt xe buýt.

Buổi sáng cô có một tiết học ngữ văn và toán, buổi chiều kiểm tra, sáng ngày mai ôn thi.

Sau khi tìm hiểu, cô mới biết hiện tại cấp 3 là hệ thống hai năm, cấp 1 là hệ thống năm năm, còn cấp 2 là ba năm.

Ngồi xe buýt đến trường mất hai mươi phút, con đường không gần, nhưng đi xe buýt có thể đến thẳng đó nên rất thuận tiện.

Tống Thời Hạ bắt gặp một nhóm học sinh cấp 3 tràn đầy năng lượng ở cổng trường, quần áo của cô cũng rất hợp cảnh với nhóm học sinh kia.

Trường học không bắt học sinh mặc đồng phục, không phải gia đình nào cũng có tiền mua đồng phục.

Tống Thời Hạ còn thấy một nhóm học sinh ăn mặc theo mốt.

Họ đều mặc quần ống loe, cộng thêm áo jacket, đó nhất định đều là những thanh niên trẻ ôm giấc mộng về thời trang.

Đồng phục của trường trung học phổ thông số 9 là màu xanh lam, trường học không bắt mua nên Tống Thời Hạ có thể bớt đi số tiền đó.

Cô cũng không cần phải tham gia hoạt động tập thể nên mua cũng chẳng để làm gì.

Cô đến văn phòng tìm cô giáo Mạnh vừa mới đến trường, hai người cùng nhau đến lớp học.

Mạnh Như cầm một cái bát: “Em ăn sáng chưa?”

“Em ăn rồi, mẹ chồng em có mua bữa sáng cho em.”

Mạnh Như và Quý Nhiễm gần đây thường xuyên gặp nhau, cuối cùng cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Tống Thời Hạ, biết là trước đây mình đã hiểu lầm.

“Vậy thì tốt, nếu em chưa ăn thì đến văn phòng chị sau giờ tự học buổi sáng nhé.”

Tống Thời Hạ nhớ đến giờ tự học buổi sáng vào cấp 3 sẽ là tập thể dục, cho dù là thể dục theo bài hay là chạy thì cô đều không muốn tham gia.

DTV

Cũng may Mạnh Như đã nói với cô:

“Em vừa đến trường chắc còn chưa quen, tiết thể dục buổi sáng thì tạm thời em cứ nhìn mọi người học mấy ngày trước đi.”

Tống Thời Hạ mừng còn không kịp:

“Em còn đang đau đầu vì chuyện này đây, nếu đứng yên không cử động thì cũng xấu hổ lắm.”

“Không sao đâu, đợi đến mùa đông sẽ không cần tập thể dục theo bài nữa, sáng nào cũng sẽ tập chạy.”

Tống Thời Hạ nghẹn họng, cô nhất định phải rời khỏi trường trước khi bắt đầu tập chạy mới được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 283: Chương 283



Phòng họp tràn ngập phong cách những năm hồi đó, bàn học và ghế đều là bàn đôi cho hai người ngồi, nhất là băng ghế vừa dài vừa hẹp kia.

Trường trung học phổ thông số 9 là trường mới, phòng học được sơn hai màu xanh trắng, cửa sổ là cửa sổ gấp với khung gỗ màu xanh lá, trần nhà treo quạt trần ba cánh.

Mạnh Như đứng trên bục giảng giới thiệu: “Đây là bạn học mới của chúng ta, Tống Thời Hạ.”

Chỗ ngồi trong lớp chia theo nam nữ, cô ấy để Tống Thời Hạ ngồi cùng một bạn nữ ngồi một mình.

Mấy học sinh nam ngồi cuối lớp xì xào bán tán, bọn họ đều mặc theo mốt bây giờ.

DTV

Một người tóc xịt keo, kiểu tóc cá tính nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ:

“Anh Bạch, đây không phải là cô gái mà chúng ta thấy đã ăn cơm cùng cô Mạnh vào mấy hôm trước sao?”

Người được gọi là anh Bạch mặc áo khoác da với quần ống loe, tóc vuốt keo, trông không phải dạng vừa.

Bạch Thu Thụy mở to mắt liếc nhìn học sinh chuyển trường kia một cái.

“Hừ, đồ nhà quê.”

Lý Kiến An lưu luyến không rời mắt được.

“Cũng không quê mùa lắm, bình thường mà, trông còn khá xinh nữa.”

Hai người khác ồn ào nói: “Ôi ôi, Lý Kiến An thích người ta kìa!”

Lý Kiến An vội xua tay: “Các cậu đừng nói linh tinh, tôi chỉ thưởng thức mà thôi! Có hiểu không hả!”

Tống Thời Hạ thờ ơ nhìn qua đám học sinh hư hỏng phía sau.

Cô lập tức xoay người ngồi xuống, sợ bị họ thấy cô đang không nhịn được cười.

Kiểu tóc của người kia quá buồn cười, dựng ngược như cái chổi, chắc là dùng loại keo rẻ tiền bôi lên đầu.

Trước đây có một nhân vật trong phim tên là sao chổi, cậu bạn đang nhìn cô chằm chằm cũng có cùng kiểu tóc sao chổi đó.

Kiểu tóc của hai người không chịu thua kém nhau, nhưng người mặc áo khoác da kia vuốt tóc trông bình thường hơn một chút.

Thoạt nhìn thì chắc là xem phim Hong Kong rồi bắt chước theo anh Phát.

“Cậu có sách giáo khoa không?” Giọng nói nhỏ nhẹ của bàn cùng bạn vang lên.

Tống Thời Hạ nhìn cô ấy mỉm cười: “Cảm ơn, tôi có mang đi.”

Cô liếc nhìn tên của bạn cùng bàn, Lưu Chiêu Đệ.

“Không, không có gì.”

Bạn cùng bàn trông khá sợ giao tiếp nên Tống Thời Hạ không làm phiền cô ấy.

Trong tiết học của buổi học đầu tiên, Tống Thời Hạ còn chưa theo kịp tiến độ.

Chủ yếu là do phương thức giảng dạy bây giờ khác với tương lai, giáo viên như muốn tách từng công thức ra để giảng theo kiểu 1+1 ấy.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, giáo viên ở thời đại này rất khan hiếm, rất nhiều nơi có trình độ giáo dục không đồng đều, cho nên học sinh học lên cao cũng có chênh lệch rõ rệt.

Đây là cảm nhận trực tiếp của Tống Thời Hạ.

Giống như bạn ngồi cùng bàn của cô nghe giảng rất nghiêm túc, nhưng khi giáo viên viết câu hỏi lên bảng đen thì bạn cùng bàn lại vò đầu bứt tai không giải được.

Tống Thời Hạ mở sách giáo khoa ra, kiến thức trong trí nhớ dần dần trở về, cô làm ra nháp một lần, cảm giác quen thuộc đã trở lại.

Cô chỉ vào ví dụ mẫu:

“Cậu phải tìm áp dụng phương trình parabol cho bài này, thật ra hai câu hỏi này có cùng cách giải.”

Không ngờ bạn cùng bàn hình như bị dọa sợ, bối rối nói cảm ơn.

Phản ứng của cô ấy khiến Tống Thời Hạ ngây người.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 284: Chương 284



Tống Thời Hạ không để ý, ánh mắt lơ đễnh giao nhau với tầm mắt của giáo viên Toán.

“Bạn học kia, em không hiểu chỗ nào sao?”

Một khuôn mặt xa lạ, cô giáo Mạnh nói lớp có một học sinh chuyển trường mới đến nên bảo bọn họ giúp đỡ nhiều hơn.

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Không có ạ, em giải ra rồi nên đang chờ thầy để so đáp án.”

Giáo viên Toán gật đầu:

“Nếu em làm được thì có thể đi lên đây viết cách giải của em không, sai cũng không sao.”

Giáo viên nói vậy đã chặn đứng, không cho Tống Thời Hạ lấy cớ để từ chối.

Cô chỉ có thể đi lên giải đề, đã lâu cô không viết bảng, nhưng cũng may chữ không quá xấu, vẫn miễn cưỡng nhìn ra được.

Giáo viên Toán đứng sau lưng cô khen ngợi.

“Chữ của em rất đẹp.”

Tống Thời Hạ viết xong lời giải.

“Tốt lắm, em về chỗ đi.”

Lần đầu tiên giáo viên Toán đọc thử thì nghĩ Tống Thời Hạ làm sai, nhưng nhìn lại thì phát hiện cô chỉ đổi một cách giải khác, thậm chí còn ngắn gọn hơn giáo viên dạy rất nhiều.

Lúc này ông ấy mới chú ý đến học sinh chuyển trưởng mới đến trong lớp này.

“Trước đây em học ở đâu?”

Tống Thời Hạ: “Em tự học ở nhà ạ.”

“Thầy thấy cách giải của em khác với sách giáo khoa, có phải ở nhà có giáo viên dạy em không?”

Tống Thời Hạ: “Nhà em có hai giáo viên ạ.”

Thầy dạy Toán bảo cô ngồi xuống.

Hóa ra là một hạt giống tốt, trong nhà có hai giáo viên dạy cô nên chắc chắn không thể nào kém được.

Nhóm học sinh hư ở hàng sau vẫn đang vò đầu bứt tai với bước giải đầu tiên, vậy mà học sinh chuyển trường đã giải xong ở trên bảng.

Lý Kiến An vứt bút đi mà càu nhàu: “Không ngờ đầu óc của bạn nhà quê kia lại thông minh như vậy.”

Đầu sao chổi thứ hai Trịnh Thắng Lợi đột nhiên nảy ra ý xấu.

“Thành tích của học sinh chuyển trường không tệ, hay là lúc thi giữa kỳ để cô ấy chỉ bài cho bọn mình nhỉ.”

Hai người khác cũng có ý xấu, Bạch Thu Thụy cười nhạo.

“Muốn làm thì các cậu tự làm, người ta có cô giáo Mạnh che chở, tôi cũng không muốn bị mời phụ huynh đâu.”

Trịnh Thắng Lợi đảo mắt:

“Anh Bạch, không phải ba của anh nói điểm thi giữa kỳ của anh tiến bộ thì sẽ mua xe máy cho anh sao, đừng bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ.”

Văn Xương Hoa cũng nói theo:

“Anh Bạch, đây là xe máy đó, nếu anh có xe máy thì oách lắm cho mà xem.”

Sau khi tan học, đám học sinh hư trong lớp chủ động đến nói chuyện với Tống Thời Hạ, cô cảm thấy bọn họ có ý đồ xấu nên không đáp lại.

Cô sắp xếp lại bài giảng của giáo viên, cảm thấy dễ hơn hồi mình học cấp 3, trong lòng khá tự tin.

DTV

Thật ra nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu thôi, vì sự lạc hậu của tài nguyên giáo dục nên sẽ khiến các câu hỏi kiểm tra đơn giản hơn.

Đến sau này giáo dục phát triển hơn, đề thi tuyển sinh đại học sẽ ngày càng khó hơn, điểm số cũng trở nên cao hơn.

Không giống như bây giờ thi 400 - 500 điểm đã là thành tích cao nhất rồi.

Em gái của Quý Duy Thanh có cả gia sư riêng, thi cuối kỳ hơn 490 điểm đã xếp thứ hai trong lớp.

Lúc này cho dù thi đỗ các trường trung cấp nghề thì đã rất tốt rồi.

Thậm chí có một số nơi lạc hậu hơn sẽ cảm thấy trường trung cấp nghề tốt hơn đại học, dù sao tốt nghiệp trường trung cấp nghề xong thì sẽ có việc làm luôn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 285: Chương 285



Tống Thời Hạ cầm cốc đi lấy nước, bạn cùng bàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu… tốt nhất là cậu đừng qua lại với bọn họ.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Cảm ơn, tôi chỉ muốn tập trung học hành, bọn họ muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi.”

Đợi cô về lại chỗ ngồi, bạn nữ cùng bàn mới ngại ngùng nói: “Bạn ơi, tôi có thể mượn giấy nháp của cậu xem không?”

“Được, cậu xem đi.” Tống Thời Hạ đưa giấy nháp kia cho cô ấy.

bạn cùng bàn cảm kích vô cùng, cẩn thận từng tí một cầm tờ giấy nháp của Tống Thời Hạ, viết công thức vào vở mình, miệng lẩm bẩm.

“Hóa ra là như vậy… Sao tôi lại ngốc thế chứ, trước kia lại không hiểu… Phải áp dụng công thức này.”

Tống Thời Hạ uống trà nhìn cô ấy.

Bạn cùng bàn là một cô gái ở quê điển hình, không phải Tống Thời Hạ kỳ thị gì cô ấy, mà là bạn cùng bàn giống như cô lúc mới vừa xuyên đến đây.

Làn da bánh mật, trên mặt có mấy nốt tàn nhang, khuôn mặt phơi nắng đỏ ửng.

Tóc bện hai bên, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh đậm chắp vá, bên trong là áo len xanh lá, cộng thêm áo khoác và quần cùng màu.

Hai ống tay để hai bên để tránh cọ lung tung bẩn quần áo, dáng vẻ hiền lành rất dễ bị bắt nạt.

Tống Thời Hạ không nhịn được mà hỏi cô ấy: “Sao tự nhiên cậu lại muốn học khối tự nhiên thế?”

“Tôi… tôi thấy khối tự nhiên phải học thêm một môn sinh học so với khối xã hội, nếu may mắn thi cao hơn mấy điểm thì có thể đỗ.”

Tống Thời Hạ từng nghe chị cả nói về các môn học cấp 3.

Khối xã hội chỉ thi sáu môn, là ngữ văn, toán, chính trị, lịch sử.

Còn các môn tự nhiên thì ngoài sinh lý hóa ra còn có chính trị, nhưng tổng điểm của sinh học chỉ có 70 điểm.

Còn bạn cùng bàn chọn khối tự nhiên có đến bảy môn là vì cảm thấy có thể thi được nhiều điểm hơn.

Nhưng chẳng lẽ bạn cùng bàn không biết thi nhiều hơn một môn thì điểm tuyển sinh cũng sẽ cao hơn khối xã hội sao?

Tống Thời Hạ không biết nên nói thế nào nữa.

Bạn cùng bàn nghĩ vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải học được các môn tự nhiên.

DTV

Bạn cùng bàn làm một công thức toán cũng vật vã như vậy thì rất khó mà tưởng tượng được cô ấy sẽ học vật lý với hóa học thế nào nữa.

Lúc trước Tống Thời Hạ học cấp 3, rất nhiều người chọn khối tự nhiên vì điểm tuyển sinh thấp hơn khối xã hội.

Nhiều phụ huynh cảm thấy khối tự nhiên dễ tìm việc làm.

Nhưng vấn đề là những học sinh đó học không tệ, nếu học dốt thì giáo viên cũng sẽ không đồng ý, trừ khi phụ huynh yêu cầu bắt buộc như vậy thì đành chịu thôi.

Cô định huyên bạn cùng bàn, nếu thật sự không học được khối tự nhiên thì chi bằng chuyển sang khối xã hội đi.

Điểm số môn văn với ngoại ngữ của bạn cùng bàn không tệ, đọc hiểu cũng rất nhanh, học thuộc thơ cổ cũng nhanh.

Nhưng quan hệ giữa hai người khá bình thường, Tống Thời Hạ nghĩ kỹ lại thì không nói nữa.

Nhớ đến tên của bạn cùng bàn, cô thử dò hỏi: “Điểm lý hóa sinh của cậu thế nào?”

Bạn cùng bàn do dự nói: “Điểm ba môn lý hóa sinh của tôi cộng lại khoảng 120 điểm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 286: Chương 286



Hóa và lý tối đa là 100 điểm, cộng ba môn lại là 270 điểm.

Tống Thời Hạ lại hỏi: “Điểm trung bình môn lý với hóa của lớp ta là bao nhiêu?”

Lưu Chiêu Đệ cẩn thận nhớ lại: “Hình như là 140 điểm.”

Tống Thời Hạ nhẩm tính trong lòng, vậy đại khái thành tích trung bình của lớp là 350 điểm.

Cô hỏi tiếp: “Cậu học giỏi môn nào nhất?”

Sắc mặt bạn cùng bàn có vẻ ngượng ngùng:

“Văn, ngoại ngữ và chính trị khá tốt, những môn này chỉ cần học thuộc là được, tôi ngốc nên chỉ có thể học thuộc lòng thôi.”

Quả nhiên giống với suy đoán của cô.

“Cậu cố gắng học tốt ba môn này thì có thể kéo tổng điểm và môn toán lên đấy.”

Cuối cùng cô vẫn không khuyên cô ấy, suy cho cùng nếu như bạn cùng bàn của cô không phù hợp, gặp khó khăn vài lần sẽ tự tìm đường thay đổi.

Không chừng sau này người ta cố gắng chăm chỉ thì có thể nâng cao điểm toán ấy chứ.

Thật ra tổng điểm 120 cũng tạm được, còn nửa năm nữa mới thi đại học, học nghiêm túc thì có thể tăng thêm 30 điểm.

Bạn cùng bàn nhỏ giọng nói:

“Thật ra tôi học lại năm thứ hai rồi, nếu năm sau thi lại vẫn không được tôi sẽ chuyển sang khối xã hội, có lẽ đúng là tôi không phù hợp với khối tự nhiên.”

Giọng nói của cô ấy khá buồn bã, nhưng mà trong giọng điệu vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu.

Tống Thời Hạ cổ vũ cô ấy: “Cố lên, chỉ cần cậu có lòng kiên trì thì chắc chắn sẽ thành công thôi.”

Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, cô Mạnh chủ động đến tìm Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ lịch sự từ chối: “Chị không cần mời em ăn cơm đâu, em có mang theo tiền mà.”

Cô giáo Mạnh cười nói:

“Chị dẫn em đến căn tin giáo viên ăn cơm, không cần xếp hàng tranh giành mua cơm với học sinh.

Ngày nào chị cũng đều gọi hai món mà ăn không hết, chúng ta ăn chung chứ không phải cố ý mời em đâu.”

Cô Mạnh đã nói như vậy, Tống Thời Hạ vẫn từ chối thì không tốt lắm.

Cũng may chị cả kịp xuất hiện, tìm thấy Tống Thời Hạ.

“Hai người đứng ở cửa căn tin nói gì vậy? Chị có mang cơm đi, chúng ta cùng vào căn tin ăn thôi.”

Tống Thời Hạ thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn chị cả.

Quý Nhiễm trấn an cô.

DTV

Cô Mạnh quá nhiệt tình, gọi hai món đều là món mặn, một phần thịt viên sốt tương đỏ với gà Cung Bảo.

Cô Mạnh còn nói là ngày nào cô ấy cũng ăn như vậy, Tống Thời Hạ tin mới là lạ.

Quý Nhiễm cầm theo hai phần cơm, chị ấy mang cho em dâu một phần, bảo nhà bếp giúp hâm nóng lại.

“Cà xào với miến thịt băm, đến mai chị không mang cơm đi nữa, chúng ta cùng đến căn tin ăn đi.”

Ba người ăn bốn món, ba món mặn một món chay rất phong phú.

Tống Thời Hạ cảm thấy mình vẫn nên chạy trốn sớm một chút thì hơn, nếu không cô cảm thấy cứ như mình đang ăn chực vậy.

Quý Nhiễm hỏi: “Hôm nay đi học thế nào? Em có theo kịp không?”

Tống Thời Hạ cầm đũa gắp một quả cà: “Vẫn ổn ạ, giáo viên giảng cũng không khó hiểu lắm.”

Cô Mạnh cười khẽ: “Thầy toán lớp chúng ta còn hỏi thăm tôi về Tiểu Tống, nói là Tiểu Tống học khá lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 287: Chương 287



Cách đó không xa, nhóm bốn học sinh hư gọi hai món mặn hai món chạy, được xem là khá giàu có trong đám học sinh.

Văn Xương Hoa chú ý đến học sinh chuyển trường đang ngồi cùng bàn với giáo viên.

“Học sinh chuyển trường này có lai lịch gì vậy? Hai ngày trước ăn cơm với cô Mạnh, trưa nay lại ăn ba món mặn một chay, chắc không phải họ hàng của cô Mạnh đấy chứ?”

Trịnh Thắng Lợi tay nhanh mắt lẹ gắp một cái đùi gà lên:

“Không giống lắm, cô Mạnh quá ân cần với cậu ta, còn gắp thức ăn cho nữa.

Bình thường Mạnh Như thường xuyên mắng chúng ta, vậy mà lại nịnh nọt học sinh chuyển trường như thế.”

Bạch Thu Thụy cũng không ngẩng lên nhìn:

“Trông quê mùa như vậy chắc chắn không phải con cái trong khu chúng ta, có thể là bà con xa của cô Mạnh.”

Lý Kiến An nhìn chằm chằm một lúc.

“Không đúng, sao cô giáo Quý cũng gắp thức ăn cho học sinh chuyển trường?”

Bạch Thu Thụy nhún vai: “Cũng có thể là bà con xa của lãnh đạo nào đó của trường học.”

Mọi người nhìn nhau, vậy có nên móc nối với học sinh chuyển trường nữa không?

Nhưng nghĩ đến xe máy của anh Bạch, bọn họ không cam lòng bỏ qua cơ hội này.



Tạm thời thím Phùng mất đi bạn tốt, gần đây cũng mất đi động lực làm việc.

Cả ngày bà ngồi ở sau bếp thở dài, không biết khi nào Tiểu Tống mới trở về nữa?

Trần Kiều nhân lúc nghỉ trưa dọn dẹp sạch sẽ lại nhà bếp, sau đó mệt mỏi nên ngồi xuống nghỉ ngơi.

Thím Phùng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái:

“Gần đây cháu chăm chỉ quá rồi đấy, cháu không cần đến quét dọn nhà bếp đâu.”

Trần Kiều lau tay vào tạp dề, cười nói: “Cháu thấy nhà bếp dính dầu mỡ bẩn quá nên muốn lau dọn cho sạch thôi.”

Cô ta chủ động hỏi: “Gần đây tâm trạng thím không tốt sao?”

Thím Phùng nghĩ, sớm hay muộn chuyện đi học cũng có người biết, không bằng thoải mái nói ra cho rồi.

“Đúng vậy, cháu cũng biết Tiểu Tống kế bên nhà thím chứ, con bé đi học lại rồi, gần đây không ai nói chuyện với thím nên thấy buồn chán không quen.”

Nụ cười của Trần Kiều hơi cứng lại, trên mặt ánh lên vẻ ghen tỵ và ao ước.

“Đi học cũng tốt, vậy ở nhà ai trông con cái ạ?”

Thím Phùng hâm mộ nói:

“Cháu không thấy gần đây giáo sư Quý mua bánh bao ở căn tin à, con cái ở nhà đều do giáo sư Quý chăm sóc, Tiểu Tống vẫn ở nhà mẹ chồng.”

DTV

Trần Kiều lại càng ghen tỵ hơn, cuộc sống của Tống Thời Hạ quá tốt khiến cô ta ghen cũng không nổi.

“Sướng thật đấy.”

Thím Phùng nâng mặt lên:

“Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Tống mà dẫn thím đi học cùng, không biết thím có thể học được cái gì không.”

Trần Kiều cười gượng: “Chỉ cần thím muốn học thì chắc chắn có thể.”

Bận rộn cả ngày xong về nhà, con trai đang vùi đầu làm bài tập, con gái thì oán trách cô ta về muộn làm bọn chúng đói bụng.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Trần Kiều đều mệt mỏi:

“Không phải mẹ đã nói các con đói thì đến căn tin tìm mẹ sao? Buổi chiều ở đấy sẽ lo bữa ăn cho nhân viên.”

Hoắc Tuyền khó chịu bĩu môi:

“Nhưng bọn con còn phải làm bài tập, mẹ cũng biết bọn con có nhiều bài tập mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 288: Chương 288



Trần Kiều không muốn nói nhiều.

Mỗi ngày đều là con trai út làm bài tập, con gái lớn sang nhà hàng xóm xem tivi, cô ta cũng không quản lý được.

“Mẹ biết rồi, bữa tối hôm nay có màn thầu và rau xào, các con ăn đi.”

Hoắc Tuyền không vui lẩm bẩm: “Sao lại là rau xào, lúc nào mới được ăn thịt đây?”

Trần Kiều thuận miệng đáp lại: “Chờ ba các con có lương sẽ ăn thịt.”

Hoắc Tuyền không chịu nổi mà chất vấn: “Mẹ đi làm mà không kiếm được chút tiền nào sao?”

Ba cô bé kiếm tiền nuôi cả nhà, sao mua thịt cũng phải dùng tiền của ba cô bé chứ.

Trần Kiều đã quen với thái độ nói chuyện của con gái:

“Mẹ không có tiền, mẹ mệt gần c.h.ế.t để kiếm tiền không phải đều thành màn thầu với rau xào trên tay các con đó sao?”

Từ sau khi xảy ra chuyện trộm tiền đó, cô ta biết ngoài mặt cô bé này luôn giả vờ, uốn nắn quản lý cũng khó.

Chỉ cần nghiêm khắc với cô bé một chút thì cô bé lại đi mách với ba, cuối cùng người bị quở trách lại là cô ta.

Cô ta không muốn làm chuyện tốn công vô ích này nữa.

“Đúng là không hiểu nổi, chỉ kiếm được tí tiền này thì đi làm làm gì, kết quả là vẫn đợi ba con nuôi.”

Trần Kiều lạnh lùng cười:

“Chê mẹ kiếm được ít tiền thì nhịn đói đi, đừng có ăn cơm nữa, nếu con cảm thấy kiếm tiền dễ như vậy thì đi làm đi.”

Cái nhà này đúng là phiền phức, cô ta muốn một sống tốt đẹp chứ không phải làm bảo mẫu cho người ta.

Hoắc Tuyền không ngờ người mẹ bình thường hiền lành đột nhiên lại nổi giận, cô bé giậm chân một cái rồi chạy vào bếp tìm đồ ăn, đối nghịch với mẹ.

Tối muộn khi Hoắc Khải về nhà, lập tức nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái.

“Ba, mẹ không cho con ăn cơm.”

Hoắc Khải bận rộn cả ngày, đầu óc choáng váng, về nhà còn chưa ăn miếng cơm nào, con gái đã chạy đến tố cáo khiến anh ta đau hết cả đầu.

Anh ta nghĩ Trần Kiều không ở nhà, tìm ra một hộp cơm trong phòng bếp rồi mở ra:

“Không phải trong nhà có cơm sao? Mẹ không cho con ăn cơm thì con không biết tự ăn à?”

Hoắc Tuyền cúi đầu nghịch ngón tay:

“Con nói muốn ăn thịt, mẹ nói không có tiền đợi ba có lương, rõ ràng mẹ đi làm cũng có tiền tại sao lại tiêu tiền của ba?”

Sắc mặt Hoắc Khải thay đổi:

“Hoắc Tuyền! Con hư quá rồi đấy, bình thường ba dạy con thế nào hả!”

DTV

Hoắc Tuyền cảm thấy uất ức:

“Con nói sai chỗ nào? Đúng như vậy mà, mẹ đi làm nhưng chẳng kiếm được tiền, công việc vô dụng như vậy mà còn muốn làm, làm con mất mặt muốn chết.”

Hoắc Khải che miệng con gái lại.

“Ai dạy con nói những lời này? Công việc không phân thấp kém sang hèn, kinh tế trong nhà khó khăn không thể cho con ăn thịt được, con không thể thông cảm cho ba mẹ được sao?”

Hoắc Tuyền bị mắng một trận, hầm hừ phàn nàn với em trai.

“Chẳng trách người ta toàn nói mẹ kế xấu xa, ba cũng không thiên vị chị em mình nữa rồi, nhất định là vì ba bị bà ta mê hoặc nên mới thế.”

Hoắc Lễ dừng bút lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang: “Chị à, em sẽ không cùng chị đi tìm người phụ nữ đã vứt bỏ chúng ta đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 289: Chương 289



Hoắc Tuyền tái mặt:

“Em chỉ biết nghĩ bậy bạ thôi, chị đi tìm bà ấy làm gì? Bà ấy cũng không cần chúng ta nữa...”

Hoắc Lễ không nói tiếp nữa, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.

Hoắc Tuyền xụ mặt, không biết là tỏ thái độ với ai nữa.

Trần Kiều trải đệm chăn ra: “Hoắc Khải, em muốn đi học.”

Hoắc Khải đang chong đèn viết báo cáo dừng lại, “Sao tự nhiên lại muốn đi học?”

Trần Kiều bình thản đáp:

“Tiểu Tống cùng thôn với em đã đi học lại rồi, cô ấy muốn tham gia thi đại học.”

Hoắc Khải khuyên bảo:

“Sao em lại thích ganh đua với người ta như thế chứ? Chúng ta cứ sống tốt là được rồi, đừng có ganh đua với người ta làm gì.”

Trần Kiều nắm lấy trọng điểm:

“Gì mà em cũng thích ganh đua với người khác? Chúng ta kết hôn bao lâu nay, có khi nào em ganh đua với ai không?

Chẳng qua là em cảm thấy Tiểu Tống có thể được đi học lại, em cũng phải nắm lấy cơ hội, nhân lúc còn trẻ để đi học thêm chứ.”

Kiếp trước cô ta chưa học hết cấp 2 đã phải nghỉ học về nhà giúp ba mẹ làm việc nhà nông, đến tuổi thì kết hôn sinh con.

DTV

Hơn nửa cuộc đời chỉ sống ở nông thôn, chẳng được vào thành phố mấy lần.

Sau khi sống lại, cô ta không biết tin tức xổ số, cũng không biết phải làm gì để kiếm tiền.

Chỉ là kiếp trước sống trong thôn từng nghe người ta kháo nhau rằng hơn 50 Hoắc Khải sẽ trở thành giáo sư, hai đứa con đều có tiền đồ, nên mới liều lĩnh chọn cách lấy anh ta.

Đáng tiếc cô ta lại chọn sai, phụ nữ không thể gửi gắm hết toàn bộ tương lai lên đàn ông, nhất là kiểu đàn ông không quyết đoán như Hoắc Khải.

Dù mỗi lần đều biết là vấn đề của con gái, nhưng vẫn bắt người lớn như cô ta nhường nhịn.

Hậu quả chính là Hoắc Tuyền cứ mặc sức la lối với cô ta, còn bé đã điêu ngoa tùy hứng, không biết lễ phép là gì.

Thời gian này cô ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng mãi vẫn không tìm ra cách giải quyết cục diện trước mắt.

Lấy Hoắc Khải thật sự có thể giúp cô ta rời khỏi nông thôn, không cần trải qua những chuyện kiếp trước nữa.

Nhưng cô bị nhốt ở trường học, không có văn hóa, chỉ có thể làm việc nặng.

Chẳng lẽ đời này đều phải ở nhà bếp thái rau rửa rau thôi ư?

Mãi tới khi nói chuyện phiếm với thím Phùng, biết tin Tống Thời Hạ định thi đại học, cô ta như được mở ra một cánh cửa mới.

Tại sao mình lại không thể đi học chứ?

Cô ta hạ quyết tâm muốn đi học giống Tống Thời Hạ, xem cô ấy là tấm gương học hỏi, nhất định sẽ không sai.

Hoắc Khải rất xấu hổ, vợ trước thích lấy anh ta ra so sánh với người này người kia.

Trước đây anh ta cảm thấy chúng là những khuyết điểm nhỏ không ảnh hưởng gì.

Ai ngờ Lý Mộng Tuyền thích trèo cao, vẫn luôn xem anh ta như bàn đạp, chưa từng thật lòng xem anh ta là chồng.

Đến con cái cũng có thể vô tình vứt bỏ, thế mà anh ta còn...

“Hôm nay Hoắc Tuyền không hiểu chuyện, nói năng không lựa lời làm tổn thương em, anh thay nó xin lỗi em.”

Trần Kiều cười khẩy:

“Lần nào anh chẳng xin lỗi thay con bé, em cũng không thể so đo với con bé được.

Hai người cha hiền con thảo, người làm mẹ kế như em lại không được lòng người ta.

Em cũng không muốn tốn sức dạy bảo chỉ đổi lấy sự ghét bỏ của người khác.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back