Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 270: Chương 270



Nhà thím Phùng có gửi lên cho khá nhiều đậu đũa, ăn không hết, mới mời Tống Thời Hạ cùng làm đồ chua.

Tống Thời Hạ cũng đang muốn làm thứ này, vại đồ chua trong nhà đã hết từ lâu, lần này cô mua thêm một vại sành nữa để làm cánh gà ngâm ớt.

Thím Phùng nhìn thích lắm:

“Nguyên liệu nấu ăn nhà cháu lúc nào cũng sẵn sàng đầy đủ nhỉ, nhưng sao không mua thêm ít củ cải?”

“Này có bao nhiêu đâu thím, có mỗi dưa chuột với cải trắng. Mà làm cánh gà ngâm ngon lắm thím ạ. Củ cải nhà cháu ăn chán rồi, tạm thời không muốn thấy nó trên bàn cơm.”

Bình đồ chua lần trước hẳn là do mẹ chồng cô làm, bên trong toàn là củ cải, nhà cô ăn mãi mới hết.

Thím Phùng lắc đầu:

“Thì cũng chỉ có cháu mới dám chi tiền thôi, chứ thím tiếc lắm, sợ là không dám bỏ tiền mua thịt để ngâm, mà có muốn ngâm cũng không được.”

Nhà bà có một đám nhóc tham ăn, bị chúng nó nhìn thấy thì một ngày là ăn vụng sạch.

Tống Thời Hạ vừa cắt móng gà vừa nói:

“Chân gà rẻ lắm thím, có khi ngoài hàng người ta còn chê nó, sợ không dễ bán đi nên bán rẻ.”

“Nhà cháu bữa nào cũng ăn thịt, so với thịt đó đương nhiên nó rẻ hơn, nhà thím thì chịu rồi.”

Hai người lại trò chuyện về những điều thú vị ở quê, nhắc tới người bạn cấp hai của cô.

Tống Thời Hạ đánh giá một câu, thái độ hết sức khinh thường:

“Loại người đó, nói với anh ta một câu cháu còn thấy khó ở, có bản lĩnh thì đừng dùng tiền của người khác để đi học.

Vừa được làm giáo viên liền bại lộ bản chất, anh ta nên thấy may là mình đã chọn được một nghề nghiệp tốt, dễ dàng tẩy sạch thanh danh.”

Thím Phùng cũng tức đến nghiến răng: “Loại táng tận lương tâm như thế, chắc chắn không được c.h.ế.t đàng hoàng.”

Tống Thời Hạ chợt nhận ra, quá khứ của thím Phùng với giáo sư Tạ cũng khá tương tự như Ngô Thiên Lỗi.

Nhưng khác ở chỗ, sau khi khôi phục chức vị, giáo sư Tạ đã đưa thím Phùng về thành phố cùng mình.

Ông chưa bao giờ khinh ghét thím ấy, càng chưa bao giờ có ý dòm ngó người khác.

Tiểu Ngư được sinh ra sau khi hai người về thành phố.

“Thím đừng tức giận quá, làm mình mệt ra, loại người này chỉ là hiện tượng cá biệt thôi, học hành là kim bài miễn tử của bọn họ.”

Quý Nhiễm đi vào, hỏi: “Ủa, hai thím cháu đang nói chuyện học hành à?”

Tống Thời Hạ vội đứng lên, nhiệt tình chào đón: “Chị cả đến rồi ạ, chị ngồi đi, em với thím đang tám chuyện linh tinh thôi.”

“Chị đi từ ngoài cửa vào đã nghe thấy cái gì mà học hành đó, đây, đúng lúc nhé, nay mang tài liệu cấp ba qua cho em nè.”

Tống Thời Hạ vội đi rửa tay, trong sân chỉ còn lại thím Phùng và Quý Nhiễm.

“Tiểu Tống chuẩn bị đi học lại à?”

Quý Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Vâng, em nó hỏi mượn cháu mấy quyển sách để tự học ở nhà, cho nên cháu mang qua cho em ấy.”

DTV

Thím Phùng cười cười, chào ra về: “Vậy hai chị em trò chuyện đi, thím về nhà xem cơm đã được chưa.”

Tống Thời Hạ rửa tay trở lại đã không thấy thím Phùng, bèn vào phòng khách, Quý Nhiễm đã vào nhà, đặt chồng sách lên bàn:

“Đây là sách giáo khoa các môn cấp ba, nếu em có chỗ nào không hiểu… à thôi, chị cần gì phải phí công nghĩ tới chuyện này, nhà em còn một ông giáo sư to lù lù ở đó mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 271: Chương 271



Tống Thời Hạ cầm một quyển lên, lật xem, cảm thấy rất vừa lòng, may quá, xem ra cũng không khó lắm, trong đầu cô vẫn còn nhớ mang máng.

“Cảm ơn chị, làm phiền chị phải chạy qua một chuyến.”

Quý Nhiễm cười: “Phiền gì đâu, người một nhà cả mà. Đây là quần áo chị mang cho bọn em, thử xem vừa không?”

DTV

Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Sao còn có cả quần áo ạ? Đồng phục của trường ạ?”

Quý Nhiễm tươi cười: “Em giở ra xem xem.”

Tống Thời Hạ giở túi, nhấc chiếc áo khoác lên xem, đó là một chiếc áo khoác màu trắng sữa, kiểu cổ điển, dù là 30 năm sau vẫn không lỗi mốt.

Cô hơi do dự: “Chiếc áo này nhìn chất liệu tốt thật, chắc giá không rẻ đâu phải không ạ?”

Vấn đề là tại sao chị cả lại đột nhiên tặng một món quà đắt tiền cho cô, trước đó Yên Nhiên mới tặng cô chiếc bút máy trông cũng rất đắt.

“Bạn cùng lớp với chị từ xa về, có mua mấy thứ, đây là áo khoác lông dê, bên thành phố G bán không đắt như bên này đâu.

Bên này chúng ta ít kiểu dáng, nhập hàng về còn phải tính tiền vận chuyển nên mới đắt.”

Chẳng trách trông chiếc áo thật sang trọng, thì ra là làm bằng lông dê thật, thế thì hẳn phải rất giá trị.

Tống Thời Hạ rất thích, nhưng nhận thì cũng hơi ngại, cô bèn từ chối: “Chị, chị giữ lại mặc đi, bạn chị tặng mà.”

Quý Nhiễm ngồi xuống, xua tay:

“Màu này hợp em hơn, da chị tối, mặc không hợp lắm, nhìn hơi bệnh. Da em trắng hồng rất hợp màu này, chị vừa thấy nó đã cảm thấy thích hợp với em rồi.”

“Còn một cái màu đen là cho A Thanh, anh rể em lùn, mặc trông cũng chả ra sao, phí cả cái áo, A Thanh cao lớn, mặc hợp.”

Tống Thời Hạ mở chiếc hộp kia, bên trong là chiếc áo khoác cùng kiểu với chiếc của cô, hai vợ chồng cô mặc vào có thể coi là áo đôi rồi.

“Hai chiếc áo này chắc chắn phải rất đắt, chị, để em gửi tiền chị.”

Tống Thời Hạ rất thích hai chiếc áo này, nhưng không muốn trục lợi từ chị chồng.

“Cho em thì em cứ nhận đi, không phải ngại. Nếu không nhờ em, hai thằng ranh nhà chị chắc còn đang cãi tay đôi với chị đấy.

Từ sau lần đó, bọn nó ngoan hẳn ra, đã hơn hai tháng không thấy chủ nhiệm lớp chúng nó mời chị lên nói chuyện.”

Tống Thời Hạ mím môi cười:

“Thế thì đúng là ngoan hơn thật, chỉ cần thường xuyên nhắc tới chuyện Dương Uy với các cháu là tự hai đứa sẽ biết sợ ấy mà.”

“Thì đó, mẹ chồng chị mỗi lần chuẩn bị dạy dỗ chúng nó là hai đứa chuồn nhanh còn hơn cả thỏ.”

Tống Thời Hạ hẹn với Quý Nhiễm thứ hai sẽ tới trường làm thủ tục nhập học, xong xuôi, Quý Nhiễm vội vã đi, không kịp ở lại ăn tối.

Thím Phùng nghe ngóng thấy khách nhà Tống Thời Hạ đi rồi mới chạy sang: “Cháu sắp đi học lại à? Tốt quá.”

Tống Thời Hạ cũng nghe ra sự hâm mộ trong giọng bà, bèn bảo:

“Thím cũng có thể đi học mà, biển học vô bờ, lại không giới hạn tuổi tác, muốn học thì đi thôi.”

Thím Phùng vội xua tay: “Thôi thôi, thím thì chịu, đã tuổi này rồi còn đến lớp cho người ta cười.”

Tống Thời Hạ nghiêm túc nói:

“Sao lại cười ạ, nếu thím phấn đấu để học hành, người ta chỉ ngưỡng mộ thím hơn thôi chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 272: Chương 272



Thím Phùng nghe cô nói thế, trầm ngâm một lúc, dường như đã bắt đầu d.a.o động, nhưng vẫn rất rối rắm.

“Đầu óc thím không được linh hoạt như cháu, nhỡ học không vào thì sao, mấy đứa nhà thím nó lại cười cho.”

Nhỡ đâu mình đi học mà thành tích không bằng đám nhỏ thì chẳng phải không còn uy nghiêm gì nữa sao.

“Thím, thím còn chưa thử, sao biết không được? Mấy đứa nhỏ sẽ không cười thím đâu, có khi chúng còn tự hào vì thím.

Thím đã lớn tuổi, còn bận việc nhà mà vẫn nỗ lực như thế, mấy đứa lấy đâu ra tư cách lười biếng không chịu phấn đấu? Như thế, thím sẽ thành gương tốt cho bọn trẻ đấy.”

Thím Phùng lắp bắp:

“Vậy… vậy thím học cùng cháu một thời gian được không? Tạm thời không nói cho bọn nó biết.

Đợi khi nào thím học được ổn ổn rồi sẽ đăng ký lớp bổ túc ban đêm, cháu thím với vợ nó cũng là bạn học cùng lớp ở khóa bổ túc ban đêm đấy.”

Tống Thời Hạ gật đầu không hề do dự: “Được ạ, cháu cũng tự học ở nhà ấy mà. Trước kia thím từng đi học chưa ạ?”

Thím Phùng ngượng ngùng đáp:

“Thím mới chỉ học hết tiểu học, sau không đi học nữa, coi như biết viết biết tính sơ sơ, khó hơn nữa thì chịu.”

“Thím đừng lo, tri thức không khó như thím nghĩ đâu, thím đã có cơ sở sẵn thì cũng đã vượt trên người khác một quãng xa rồi.

Hơn nữa, chẳng lẽ thím không định phấn đấu thử một lần để cạnh tranh vị trí quản lý bộ phận hậu cần đó sao?”

Những vị trí làm văn phòng đều cần bằng cấp cả.

Lời này đánh trúng ý tưởng của Phùng Liên.

Trước nay bà vẫn luôn muốn phấn đấu đi lên, chỉ tiếc rằng cho đến giờ vẫn là nhân viên hậu cần ngoài biên chế.

Nếu được vào chính thức, làm việc văn phòng, công việc không chỉ nhàn hạ hơn mà tiền lương còn cao, còn có bảo đảm.

Nhưng vị trí đó cũng có yêu cầu khác, bằng cấp tối thiểu phải là bằng tốt nghiệp cấp hai.

“Thím muốn lắm chứ, làm việc văn phòng nhàn hạ hơn bao nhiêu mà lương còn cao.”

Hiện tại thím Phùng đang làm ở vị trí phụ trách thống kê hàng hóa xuất nhập kho mỗi ngày, cho nên rất rõ ràng tình hình bên căn tin trường.

“Vậy cháu mới nói, từ giờ trở đi thím học thêm cũng không muộn đâu, cơ hội luôn chỉ dành cho những người có chuẩn bị, chưa biết chừng nếu có bằng cấp rồi thì lần đề bạt tiếp theo sẽ đến phiên thím đó.”

Phùng Liên nhận được lời cổ vũ chân thành như thấm vào lòng, ý chí chiến đấu cũng sôi sục lên, dường như trông thấy được tương lai tốt đẹp đang vẫy gọi mình phía trước.

“Cháu nói phải, thím không nên quá để ý ánh mắt người khác, mình học là để tăng tri thức cho mình, học vào mình cả, liên quan gì đến ai đâu.”

Tống Thời Hạ nhìn đồng hồ, đứng dậy nói:

“Nghĩ vậy mới đúng đấy ạ, ta phải tin tưởng vào bản thân mới được. Đến giờ đi đón lũ trẻ rồi, thím có đi luôn không ạ?”

“Hôm nay thím không đi, về làm thức ăn đã, Ni Ni sẽ tiện đường đón hộ thím.”

DTV

“Thôi để cháu đón luôn đi, cũng tiện đường mà.”

Tống Thời Hạ đến cổng nhà trẻ vừa đúng giờ tan học, cô mỉm cười chờ đám trẻ đi ra.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 273: Chương 273



Quý Dương và Quý Nguyên hớn hở tan lớp, ra cổng trường mà đám bạn vẫn vây quanh tíu tít trò chuyện.

Tống Thời Hạ không thể ngờ hai nhóc này lại được bạn bè yêu thích đến thế.

“Quý Nguyên, tớ với cậu thân nhất, cậu cho tớ xem trước đi mà.”

“Tớ lau bàn cho cậu, phải cho tớ xem trước chứ.”

“Tớ còn lấy ghế cho Quý Nguyên cơ, tớ trước.”

“Cậu từng nói xấu Quý Nguyên sau lưng nhé, Quý Nguyên đừng cho cậu ấy xem, cho tớ xem.”

Đám nhỏ ầm ĩ tranh giành, Tống Thời Hạ nghe một lúc mới hiểu, bọn nhỏ đều muốn xem truyện tranh liên hoàn.

Cô vẫy đám nhỏ lại: “Dương Dương, mẹ ở bên này.”

Quý Dương đang nghiêm mặt nhìn đám bạn, nghe thấy mẹ gọi liền hớn hở kéo em trai chạy tới.

Quý Nguyên thì đã đỏ bừng cả mặt, đây là lần đầu tiên cậu nhóc được nhiều bạn vây quanh như thế.

“Các con được các bạn quý quá nhỉ.”

Quý Dương gục đầu đá đá mũi chân: “Họ chỉ muốn xem truyện tranh liên hoàn của bọn con thôi, chẳng phải bạn thật đâu.”

Tống Thời Hạ khom lưng nhìn bé, mỉm cười nói:

“Nếu có ai chưa từng nói xấu các con thì có thể làm bạn được mà, con xem Nguyên Nguyên vui chưa kìa.”

Tạ Ngọc rốt cuộc cũng chen ra được: “Cháu chào dì Tiểu Tống.”

“Tiểu Ngư Nhi, mẹ cháu bảo dì đón cháu về luôn, cô giáo cháu đâu?”

Cô giáo đứng ở cổng trường giao trẻ, mỗi lần trông thấy Tống Thời Hạ đều sẽ len lén nhìn mấy lần, mẹ các bé kia thật là xinh đẹp.

“Chào cô ạ, tôi là hàng xóm nhà bé Tạ Ngọc, hôm nay mẹ bé nhờ tôi đón bé về luôn.”

Cô giáo quay sang hỏi ý Tạ Ngọc, thấy cậu nhóc gật đầu xác nhận mới đồng ý để Tống Thời Hạ đưa đi.

Thấy thế, đám nhóc vây quanh muốn làm bạn với hai anh em Quý Dương đều hâm mộ lắm, vội vàng quay sang giục cha mẹ mình đi nhanh lên.

“Giục cái gì mà giục, mọi ngày đâu có thấy con muốn về nhà ăn cơm đến thế.”

“Mẹ, Quý Dương với Quý Nguyên có truyện tranh liên hoàn, con muốn chơi với các bạn ấy.”

“Xì, có thế mà cũng phải sốt sắng, đi, về.”

DTV

Đi được nửa đường thì Tống Thời Hạ bị đám nhỏ vây quanh, cô bảo hai nhóc tự giải quyết đi, còn mình thì đứng bên xem.

Trường tiểu học bên kia cũng vừa tan lớp, Tạ Nhiêu và Tạ Khang nắm tay nhau chạy lại.

“Chị Tiểu Hạ.”

Tạ Nhiêu đi đón em, lại nghe cô giáo nói em mình đã được mẹ bé Dương Dương đón về rồi, bèn vội vàng đuổi theo.

Tống Thời Hạ vẫy cô bé lại: “Ni Ni, Bình An, tan học rồi à.”

Tạ Nhiêu nắm quai cặp sách, gật đầu thật mạnh: “Vâng, tụi em tan học muộn hơn bên nhà trẻ một tẹo.”

Hai đứa nhỏ nhà họ Hoắc tan học đi ngang qua, Hoắc Tuyền nhìn Tống Thời Hạ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Sao mẹ mình quê mùa vậy chứ? Mẹ người ta sành điệu thế kia cơ mà.”

Cô bé không dám nói với người khác rằng mẹ mình làm việc ở căn tin trường.

Cha mẹ các bạn khác đều là giáo viên, cô bé nghĩ, thà mẹ mình ở nhà không đi làm, giống hàng xóm nhà Tạ Nhiêu ấy, còn tốt hơn là đi rửa rau xới cơm.

Hoắc Lễ liếc sang, lại quay đi tiếp tục nhẩm bài.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 274: Chương 274



Trên đường về nhà, Quý Dương và Quý Nguyên có thêm rất nhiều bạn mới.

Không khó để nhận ra hai nhóc này mặc dù từng có những trải nghiệm không vui nhưng vẫn rất thích chơi với bạn cùng tuổi.

Buổi sáng, Tống Thời Hạ muốn tự tới trường trung học số 9 để làm thủ tục, bèn giao việc đưa đón đám trẻ cho Quý Duy Thanh.

Nhưng Quý Duy Thanh lo cô bị lạc đường, muốn đi cùng.

Tống Thời Hạ bật cười: “Em là người trưởng thành đấy, sao anh còn phải lo em ra đường bị lạc cơ chứ.”

“Thường ngay gần như em không đi đâu, không thuộc đường lắm hay để chiều hẵng tới trường.”

Tống Thời Hạ biết buổi chiều anh không có tiết dạy, hẳn là không yên tâm để cô đi một mình nên muốn đưa cô đi.

“Không cần mà, em đi theo xe của trường, đến lúc về em sẽ tự gọi xe, đừng lo.”

Nay Tống Thời Hạ không mặc áo mới, bởi vì thời tiết còn chưa lạnh lắm, chưa cần dùng đến áo khoác dày.

DTV

Hôm trước cô đã bắt Quý Duy Thanh thử áo mới, dáng anh cao lớn cân xứng, đúng chuẩn giá treo quần áo.

Cô lại có thêm một ý tưởng, nếu sau này hai người cãi nhau, chỉ cần anh mặc chiếc áo khoác này vào, đảm bảo cô sẽ nguôi giận liền.

Quý Nhiễm đã đợi sẵn ở cổng trường, thấy Tống Thời Hạ tới liền dắt vào văn phòng.

“Lớp mà em đăng ký vào danh sách đó, phần lớn đều là những người cùng tuổi em cả.

Chủ nhiệm lớp cũng là một người rất có trách nhiệm, tính tình cũng dễ chịu, em cứ ngẫm kỹ đi, xem có muốn tới trường học cho có hệ thống hơn không.”

Tống Thời Hạ trở lại sân trường, cô đã rời xa bầu không khí thanh xuân này rất nhiều năm, cảm thấy không thích ứng lắm.

Nứ như thể một người chơi cấp độ cao nhất server trở lại thôn Tân Thủ vậy.

Cô không từ chối ngay mà chỉ nói: “Để em suy nghĩ thêm.”

Chuông tan học vang lên, vườn trường thanh vắng chợt trở nên ồn ào náo nhiệt.

Các thầy cô hết tiết đều về văn phòng giáo viên.

“Đây là cô giáo mới à?”

Quý Nhiễm mỉm cười, giới thiệu: “Đây là cô em phương xa của tôi, mới chuyển đến trường ta.”

Tống Thời Hạ không ngờ chị cả lại giúp mình che giấu chuyện đã kết hôn, thực ra không giấu giếm cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nói thế sẽ tiện hơn một chút.

“Cô bé này xinh xắn quá, học lớp 10 à?”

Các thầy cô không hề hoài nghi, vì ngoại hình Tống Thời Hạ trông cũng giống một cô gái 17-18.

Làn da trắng trẻo nõn nà, đôi mắt lanh lợi tinh nhanh, vẻ mặt ngây thơ, không ai thấy cô giống một phụ nữ đã kết hôn và chăm hai đứa trẻ mẫu giáo.

Quý Nhiễm nói: “Lớp 11 ạ, em ấy ở nhà tự học, nhà có giáo viên.”

Các thầy cô đều hiểu.

Một cô giáo tóc ngắn đến tai ôm giáo án về văn phòng, than thở:

“Mệt c.h.ế.t mất, ngày nào cũng như ngày nào, lên lớp chẳng khác gì đánh trận, đấu trí đấu dũng với đám nhất quỷ nhì ma ấy.”

“Cô Mạnh vất vả quá, học sinh lớp cô đúng là có hơi khó bảo ban, mà gia cảnh lại đều không đơn giản, không thể đánh chửi.”

Mạnh Như chỉ cười cười, không tiếp lời.

Tống Thời Hạ cảm thấy người này trông khá quen, nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu.

Mạnh Như thấy có người nhìn mình, bèn ngẩng lên nhìn lại theo bản năng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 275: Chương 275



Ánh mắt cô ấy chuyển biến thật sinh động, từ nghi hoặc đến kinh ngạc, cuối cùng biến thành mừng rỡ.

Tay cứ chỉ vào Tống Thời Hạ, lại kích động đến không nói được một lời.

Quý Nhiễm thấy đồng nghiệp phản ứng lạ lùng như thế thì lấy làm khó hiểu lắm.

Chị ấy khéo léo nhắc nhở: “Cô Mạnh, đây là em tôi, cũng là học sinh sắp chuyển đến lớp cô đấy ạ.”

Mạnh Như vội đứng lên, bước nhanh tới chỗ Tống Thời Hạ, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

“Rốt cuộc tìm được em rồi, em gái.”

Mạnh Như chính là người từng bị cướp trên đường, được Tống Thời Hạ giúp ngăn cản tên cướp, còn phun nước pha ớt vào mặt hung thủ.

Tống Thời Hạ cũng đã nhớ ra, khi ấy Mạnh Như rất hoảng loạn, cảm xúc không ổn định nên cô không nán lại lâu, còn nhờ cảnh sát giấu tin tức cá nhân vì sợ tên cướp đó có đồng lõa.

Sau khi xong việc, cô không chú ý đến tin tức về chuyện này nữa.

Cô nhớ khi ấy hình như tiền Mạnh Như mang đi là tiền học phí hay là khoản tiền công nào đó, đang trên đường tới ngân hàng để gửi vào, xui xẻo bị giật mất túi.

Mạnh Như lã chã nước mắt, rốt cuộc tìm được ân nhân rồi.

Cô ấy nghẹn ngào kể lại chuyện hôm đó, khiến các giáo viên trong văn phòng cũng hiểu được căn nguyên.

“Thì ra là nữ đồng chí này à, thật là trùng hợp.”

Quý Nhiễm càng nghe càng cảm thấy thế giới không chân thực lắm, ân nhân mà Mạnh Như luôn tìm kiếm lại là em dâu mình?

Chị ấy hạ giọng hỏi nhỏ: “Chuyện này A Thanh có biết không? Nguy hiểm như thế, sao em dám xen vào hả?”

Kẻ cướp kia đã bị tử hình từ lâu, chứng tỏ đó là hạng người cùng hung cực ác.

Tống Thời Hạ cười cười thần bí, mở túi lấy ra một bình xịt nước ớt.

“Em dùng thứ này phun vào mắt nó.”

Quý Nhiễm tò mò: “Đây là cái gì?”

“Nước ớt đấy.”

Quý Nhiễm chợt cảm thấy mắt mình cũng bắt đầu cay xè.

Tống Thời Hạ, Quý Nhiễm và Mạnh Như ngồi trong căn tin dành cho giáo viên, nơi này chia thành những gian nhỏ riêng tư.

Mạnh Như hào phóng gọi một bàn đồ ăn năm món mặn ba món chay.

“Ân nhân, em dừng có khách khí với chị, chị luôn muốn gặp trực tiếp em một lần để nói lời cảm ơn.

Nhưng anh cảnh sát kia thật sự quá tận chức trách, nhất định không tiết lộ thông tin về em, chị chỉ có thể mò mẫm tìm kiếm.”

Tống Thời Hạ cười bảo: “Cứ gọi em là trò Tống đi ạ, em về sau là học sinh lớp cô đấy, chuyện đó qua lâu rồi mà.”

DTV

Mạnh Như khụt khịt mấy cái, giọng vẫn nghẹn ngào:

“Có lẽ đối với em, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng em đã thực sự giúp chị một việc rất lớn.”

Khi đó trong túi cô ấy có đến hơn trăm nghìn đồng, là toàn bộ khoản tiền công của trường trong mấy năm.

Nếu để mất, cô ấy sẽ thành tội nhân của trường, dù gia cảnh cô ấy có tốt thế nào cũng không thể bù đắp thiệt hại ấy.

Đồ ăn được đưa lên, Tống Thời Hạ hết sức kinh ngạc trước cả bàn đồ ăn đầy ắp.

Nào là thịt kho tàu óng mượt như mã não, nào là giò hầm thơm phức, nào là thịt thăn chua ngọt ngập nước sốt, nào là sườn sốt tương thơm nồng, còn có cả món thịt chưng trứng tươi ngon.

Nguyên một bàn đồ ăn toàn các món thịt ngon nhất.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 276: Chương 276



May mà nơi này là gian riêng, chứ nếu để học sinh trông thấy, có lẽ khó mà nuốt trôi trước con mắt thèm thuồng của chúng.

Ba món chay cũng rất bắt mắt, đậu phụ cay, cải trắng bào sợi xào và cà tím trộn giấm.

Quý Nhiễm trêu chọc: “Hôm nay gặp may rồi, chị cũng có lộc ăn.”

Mạnh Như cảm kích nhìn chị ấy: “Ai mà ngờ duyên phận lại kì diệu như thế, Tiểu Tống lại là em gái chị.”

Trong này đều là chỗ thân thiết, Quý Nhiễm bèn nói thật: “Em ấy là em dâu tôi, cô giữ bí mật giùm nhé.”

Mạnh Như nhìn Tống Thời Hạ: “Tôi hiểu, chuyện này chỉ ba chúng ta biết, tôi sẽ không nói ra đâu.”

Mạnh Như cực kỳ nhiệt tình với Tống Thời Hạ, Quý Nhiễm ở bên cạnh cũng không thể nói chen vào được.

“Tiểu Tống à, nhà em ở đâu thế, rốt cuộc chị cũng có thể tự mình nói tiếng cảm ơn em rồi.”

Quý Nhiễm vội ngắt lời:

“Cô Mạnh à, chuyện này mình để sau hãy nói đi, đầu tiên làm thủ tục nhập học cho em gái tôi đã, tôi cũng đi dạy ở trường mà, chị muốn biết cái gì thì cứ hỏi tôi là được.”

Mạnh Như vỗ đầu mình một cái:

“Ôi ngại quá, tôi kích động quá rồi. Ăn cơm trước đã, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói, cô cứ tin ở tôi, tôi nhất định sẽ lo liệu chuyện nhập học cho em cô mà.”

Tống Thời Hạ lên tiếng: “Cô Mạnh, ý của em là muốn tự học ở nhà, trên danh nghĩa là học lớp chị thôi.”

Mạnh Như thắc mắc nhìn Tống Thời Hạ: “Hai người không ở chung nhà à?”

Điều kiện gia đình của Quý Nhiễm không tệ, thân thích họ hàng gần như thế lại không ở nhờ nhà cô ấy ư?

Quý Nhiễm chủ động giải thích giúp:

“Em ấy ở khu gia quyến của đại học Yên Kinh, cách trường mình hơi xa, ở nhà còn con cái phải chăm sóc nữa.”

Mạnh Như càng nghe lại càng xót, mới hơn 20 tuổi đã phải sinh con, chắc điều kiện gia đình phải khó khăn lắm đây.

“Được thôi, nhưng chị vẫn đề nghị em đi học ở trường một thời, để xem có thể đuổi kịp tiến độ hay không.”

Tống Thời Hạ nhìn chị cả bằng ánh mắt cầu xin, Quý Nhiễm trấn an cô: “Không thành vấn đề, nhà mình gần trường, ngồi xe buýt chỉ có sáu trạm thôi.”

Cô thở phào một hơi:

“Vậy cũng được ạ, cô Mạnh, xem sẽ đi học một thời gian, chờ đuổi kịp tiến độ sẽ về nhà tự học.”

Mạnh Như cũng thở phào một hơi: “Vậy thời gian này con của em phải làm sao bây giờ?”

“Trước mắt có ba của bọn nhỏ chăm sóc rồi ạ.”

Quý Duy Thanh mỗi ngày chỉ cần đưa đón mấy đứa nhỏ đi học và tan học, ăn cơm có thể tới căn tin trường ăn tạm vài ngày.

Ba cha con quay về những ngày tháng trước đây, cũng tức là giống như trước khi kết hôn với cô.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Mạnh Như cũng không hỏi nhiều, chỉ là lại càng thương với Tống Thời Hạ, người sắp trở thành học trò của mình hơn mà thôi.

DTV

Cô ấy không khỏi nói thêm một câu:

“Vậy cũng được, không thể để ba của các bé chăm sóc con à? Lúc em thi đại học chắc chắn không thể mỗi ngày đều ở nhà chăm con làm việc nhà được.”

Tống Thời Hạ cười giải thích: “Là do vấn đề cá nhân em, em lớn tuổi rồi mới đi học lại nên ngại ấy ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 277: Chương 277



Hóa ra là vậy, Mạnh Như đã hiểu rồi, cô ấy cảm thấy mình nên giải thích cho rõ:

“Chuyện này em không cần lo đâu, chị đứng lớp lưu ban, có người thi mấy năm vẫn không đậu, trong lớp có người lớn tuổi hơn em mà.”

Tống Thời Hạ cũng tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cũng không thay đổi quyết định ngay lập tức.

Mạnh Như thấy cô như thế cũng chẳng khuyên thêm nữa, nói không chừng đi học mấy ngày thì cô ấy sẽ thích bầu không khí trường lớp ngay.

So với ở nhà chăm chồng dạy con với đi học, đương nhiên là đi học vui hơn rồi.

Cả bàn thức ăn, ba người thật sự ăn không hết.

Mạnh Như gói hết những món chưa động đũa vào cho Tống Thời Hạ mang về.

“Em cứ cầm đi, đừng khách sáo, chị với chị cả em còn lâu mới tan làm, chờ tới chiều khéo đã thiu hết rồi.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, trời mùa thu, thức ăn làm sao thiu nhanh như thế được.

Cô thật sự không thể từ chối được, chỉ có thể nhận lấy.

Cô còn định chờ lát nữa đi ăn mì đây, đã lâu chưa đến quán mì lâu năm đó, nhưng xem ra phải về thẳng nhà rồi.

Mạnh Như dẫn cô đi làm thủ tục, nhờ có người quen đi cửa sau nên hồ sơ nhanh chóng được giải quyết.

Nếu là người bình thường chắc chạy cả ngày trời cũng chưa được đóng dấu đâu.

Chuyện chuyển trường của cô là do mẹ chồng nhờ người quen lo liệu giúp, cô chẳng cần về quê làm gì, học bạc được gửi thẳng tới thủ đô.

Bởi vì một vài nguyên nhân bất khả kháng, học bạ của rất nhiều người đã bị tiêu hủy hoặc thất lạc.

Trường học ở dưới quê đã làm lại một phần học bạ mới cho cô.

Tống Thời Hạ cầm lấy tập hồ sơ nóng hổi, nộp cái này lên trường học thì cô sẽ thành một học sinh cấp 3.

Nếu như có ai đó hỏi cô đã từng hối hận vì nghỉ học đi làm hay không, thì đúng là cô cũng hơi tiếc nuối, nhưng cô không hối hận.

Nếu như không có không gian linh tuyền, cô cũng không thể học hết cấp 3, cũng phải bỏ học đi làm mới kiếm sống được.

“Trong lớp mình có mấy học sinh nghịch ngợm lắm, em cứ mặc kệ bọn họ.

Bọn họ đi học để lấy cái bằng thôi, bình thường tuy không nghe giảng, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới các bạn trong lớp.”

Nghĩ tới mấy học sinh kia, Mạnh Như lại đau hết cả đầu.

Tống Thời Hạ cũng chẳng hề kinh ngạc.

Lớp nào mà chẳng có vài học sinh chỉ muốn qua loa cho có.

Mấy cậu ấm cô chiêu không thích nghe giảng, thích cãi lời thầy cô.

Bọn họ không cần học hành gì cũng có tương lai xán lạn, sinh ra đã đứng ngay ở vạch đích.

Loại người này thời nào cũng có, Tống Thời Hạ cũng không quan tâm.

Cô thản nhiên đáp:

“Em hiểu rồi, em chỉ muốn tập trung học hành thôi, sẽ không để ý tới những người đó đâu.”

Cô mang sách giáo khoa mới của mình về nhà, nói với Quý Duy Thanh biết chuyện cô phải ở tạm nhà anh ấy, hơn nữa còn chiếm phòng của anh ấy ở nhà, phải đến cuối tuần mới về đây được.

“Mẹ ơi, mẹ phải đi đâu ạ?” Quý Nguyên ôm lấy chân cô, hỏi.

“Mẹ phải ở nhà bà nội, thứ bảy sẽ về, nếu các con nhớ mẹ thì có thể tới nhà bà nội thăm mẹ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 278: Chương 278



Quý Nguyên xụ mặt: “Mẹ có nhà mà, tại sao phải ở nhà bà nội chứ.”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích cho cậu bé hiểu:

“Bởi vì mẹ phải đi học mà, nhà bà nội gần trường hơn, nếu mẹ mà ở nhà thì ngày nào cũng phải dậy sớm ơi là sớm để đi học đấy.”

“Con ở nhà, nhớ nghe lời ba và anh, chờ mẹ về sẽ mua truyện tranh cho con nhé.”

Quý Nguyên nghiêm túc nói: “Con muốn đi học với mẹ.”

Tống Thời Hạ mỉm cười xoa mặt cậu bé:

“Không được đâu, mẹ phải đi học trường của người lớn, trường đó không nhận trẻ con.”

Quý Nguyên chỉ có thể nhìn anh trai giúp đỡ.

Quý Dương lắc đầu nói: “Bọn mình phải học xong cấp 1 với cấp 2 mới được lên cấp 3.”

Không thể đi học với mẹ, Quý Nguyên chẳng thiết tha cơm nước gì nữa.

Thịt và trứng hấp Tống Thời Hạ mang về, cậu bé chỉ ăn hai miếng rồi thôi.

Tống Thời Hạ không ngờ cậu bé lại buồn tới vậy, lập tức mềm lòng nghĩ hay là cứ bế cậu bé tới nhà ba mẹ chồng luôn cho rồi, dù sao mẫu giáo cũng không cần đi học thường xuyên mà.

Quý Duy Thanh lại không muốn chiều ý bọn trẻ như thế, dắt Quý Nguyên vào thư phòng răn dạy một hồi.

Lúc đi ra, cậu bé cũng không khóc quấy đòi đi theo cô nữa.

Trong nhà, người có phản ứng bình tĩnh nhất chính là anh.

Buổi tối, Tống Thời Hạ quay lại, nằm đối mặt với anh.

“Hôm nay anh nói gì với bọn nhỏ mà chúng nghe lời thế?”

“Anh bảo bọn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng có rước thêm phiền phức cho em.”

Tống Thời Hạ không tin lắm: “Thật ư?”

Đáp án chính là trong ổ chăn của cô lại có thêm một người.

Cô nghĩ ngày mai phải đi học nên không chui vào chăn của anh rồi, không ngờ hôm nay anh lại chủ động.

“Anh chui qua đây làm gì?”

Quý Duy Thanh không nói gì, chỉ im lặng ôm cô.

Cô vươn tay chọt chọt lồng n.g.ự.c của anh: “Không phải là anh không nỡ để em đi đấy chứ?”

Cô cảm thấy chuyện này hơi hoang đường.

Quan hệ vợ chồng hài hòa chỉ có thể nói rõ anh là một người chồng tốt, nhân phẩm không tệ, nhưng không thể chứng minh anh yêu cô nhiều cỡ nào.

Thật lâu sau, Tống Thời Hạ cho rằng anh đang ngủ thì lại nghe thấy một tiếng “ừ” thật khẽ.

Phản xạ của anh ấy chậm thế nhỉ?

Cô lại chọt anh: “Anh đã ngủ chưa?”

Anh nắm chặt lấy tay cô, được rồi, anh chưa ngủ, chẳng lẽ anh lại xấu hổ à?

Một khi có ý tưởng này, không...

Tống Thời Hạ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của anh ấy là thế nào.

Cô lần mò tìm kiếm trán của anh, lại bất cẩn đụng trúng chóp mũi anh.

DTV

Cô còn chưa kịp nói câu chúc ngủ ngon, có lẽ anh cho rằng cô đang bật đèn xanh, thế là một bàn tay nhanh chóng vói vào dưới lớp áo ngủ của cô.

Anh dè dặt di chuyển lên từ từ, giống như tìm được món đồ chơi rất thú vị, thích không nỡ buông, cứ x** n*n liên tục.

Một bàn tay còn lại thì liên tục v**t v* tấm lưng trắng mịn không tỳ vết của cô.

Tống Thời Hạ cụng trán lên lồng n.g.ự.c anh, cười khẽ: “Sao anh rón rén như trộm thế.”

Anh không nói gì, nhưng hơi thở lại dần trở nên hỗn loạn.

Hơi thở nóng hổi khiến trái tim cô cũng nóng lên, cô kề sát vào anh, đối phương cũng không làm gì tiếp nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 279: Chương 279



Nhưng bỗng nhiên Tống Thời Hạ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai người đổi chỗ với nhau.

Áo ngủ của cô bị vén lên qua ngực, cô cũng phối hợp với động tác của anh, c** đ* ra.

Anh đè lên người cô, th* d*c nói: “Lần sau em may áo ngủ kiểu nút thắt đi.”

Ngón tay thon dài quấn lên cổ anh, đôi chân ngọc bóng loáng kẹp lấy eo anh.

Giọng nói của cô cũng mang theo tiếng th* d*c quyến rũ: “Không muốn, làm vậy chẳng phải để anh được lợi à.”

Trong lúc nói chuyện, cô chủ động kéo cổ anh xuống, hôn lên môi anh.

Mặc dù nằm bên dưới, nhưng cô vẫn nắm vững thế chủ động.

Hiện tại cô đã không thể phân rõ là hơi thở của ai, Tống Thời Hạ như chú cá sắp c.h.ế.t khô trên bãi biển, vẫy đuôi muốn tự cứu lấy bản thân.

Nhưng lại không thể rời khỏi bãi cát này, dù giãy giụa kiểu gì cũng vô ích, cuối cùng chỉ có thể mệt mỏi kiệt sức xụi lơ, như biến thành một vũng nước.

Kẹo bông mềm mại thêm cả hạt đậu nhỏ, hôm nay anh đã nếm thứ còn ngon ngọt hơn cả kẹo.

Buổi sáng Tống Thời Hạ mở mắt ra thì thấy anh đã dậy rồi, nhưng không rời giường, cô thì đang ôm eo anh.

“Anh khó chịu ở đâu à, không phải lúc trước ngày nào thức dậy anh cũng chạy bộ buổi sáng sao?”

Giọng anh khàn khàn, nghe vừa mập mờ lại quyến rũ, “Anh không bị sao hết, tới giờ em dậy rồi đấy.”

Tống Thời Hạ xuống lầu mới phát hiện anh vừa mới ngủ lại.

Tức là anh đi tập thể dục rồi, về nhà ăn sáng xong lại nằm xuống ngủ thêm một lúc với cô?

Không phải đấy chứ?

Nhưng sự thật chính là anh đưa bọn nhỏ đi học, còn mua bữa sáng về để trên bếp hâm nóng.

Cô không có vali đựng đồ, vốn dĩ còn định đi xuống lầu lấy mấy cái túi to để đựng, Quý Duy Thanh đã đưa vali của mình cho cô.

“Dùng vali tiện hơn, để anh xách giúp em.”

Anh muốn đưa cô tới nhà mẹ chồng, Tống Thời Hạ cũng không từ chối.

Lúc cô mặc quần áo mới phát hiện lồng n.g.ự.c của mình đầy những dấu vết, còn hơi sưng nữa.

Nếu anh dám không tốt với cô, chẳng phải sẽ phụ lòng mấy vết sưng tấy mà anh gây ra à.

Hàn Dung biết con dâu sắp nhập học nên mừng không khép được miệng.

Quý Học Nhai ngồi trên sô pha, bắt chéo hai chân đọc báo, phản ứng của ông vẫn như bình thường:

“Xem em kích động chưa kìa, có phải em đi thi đại học đâu.”

“Em thích, Tiểu Tống thông minh sáng dạ, nhất định sẽ thi đậu đại học. Mà thứ em quan tâm là chuyện thi đại học đấy à, điều này chứng tỏ quan hệ vợ chồng của bọn trẻ hòa thuận, em vui chứ sao.”

Quý Học Nhai cười nhạo:

“Anh không thấy chuyện này liên quan gì tới quan hệ vợ chồng hết, thi đại học tức là hai vợ chồng hòa thuận à?”

“Tính thằng bà nhà mình thế nào anh không biết à?

Nó cưới Tiểu Tống, một là nhìn mặt, vừa thấy đã yêu, hoặc chính là muốn coi người ta như bảo mẫu. Em đoán nhất định không phải loại thứ nhất.

Con dâu mình muốn thi đại học, khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, thằng ba tự mình đưa con bé tới, chẳng phải như thế có nghĩa là quan hệ vợ chồng đã tốt hơn rồi à?”

Quý Học Nhai lắc đầu:

“Em nghĩ nhiều quá rồi đó, lấy vợ không phải đều xem nam chủ ngoại nữ chủ nội à, ở nhà chăm con nấu ăn làm sao có thể nói là xem là bảo mẫu được.”
 
Back
Top