Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 60: Chương 60



Ngoài hạt giống rau củ là không có ra, trong không gian của cô có đủ các loại trái cây có thể ăn được.

Sau khi chia đồ và sắp xếp xong, cô bảo hai đứa nhóc đi rửa mặt và lên giường ngủ.

Quý Duy Thanh không có ở nhà, bé con ôm gối vào phòng ngủ với cô, ai lại không thích mấy đứa bé thơm mùi sữa cơ chứ.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thời Hạ lấy bánh bò đường đỏ trong tủ lạnh ra hấp, lại pha cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một ly sữa mạch nha.

Đây là những thứ có sẵn trong nhà, là khi cô tìm bình không nhìn thấy cô tìm thấy chúng lúc đi lục lọi tìm chai rỗng.

Tống Thời Hạ nếm thử thì thấy nó còn ngon hơn sữa bột sau này nữa.

Không hổ là hàng xa xỉ của những năm bảy mấy tám mươi, nếu là mấy năm trước, muốn mua được nó thì phải có mối quan hệ mới được.

Cô cũng không giành sữa mạch nha với bé con, tự rót cho mình một ly hồng trà cho tỉnh người.

Quý Nguyên đẩy ly của mình tới trước mặt cô nói: “Mẹ uống ly của con nè.”

Tống Thời Hạ xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.

“Con uống đi, mẹ là người lớn, con nít uống sữa mạch nha mới cao được. Mẹ không cần cao thêm nữa.”

Quý Dương nghĩ bụng không dám đâu, cậu bé định vạch trần lời nói dối của Tống Thời Hạ, chỉ là mẹ không muốn uống mà thôi!

Cô út toàn giành sữa của hai đứa, lần nào về nhà, bà nội pha sữa cho hai đứa đều bị cô út uống trộm.

Cô út lớn hơn hai đứa mười tuổi còn giành uống sữa mạch nha với hai đứa, song vẫn chẳng thấy cô út cao được như ba.

Quý Nguyên bưng ly sữa mạch nha lên uống “ực ực”, chẳng mấy chốc đã uống cạn ly.

Cậu bé hùng hồn hứa hẹn: “Con muốn cao thiệt cao! Cao hơn cả anh hai nữa!”

Có lẽ vì dinh dưỡng của cặp song sinh không phân phối đồng đều nên Quý Dương trông cao lớn hơn bạn cùng trang lứa cả nửa cái đầu.

Còn Quý Nguyên lại hơi gầy và cũng thấp hơn.

Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài để đoán tuổi tác thì sẽ cảm thấy Quý Dương năm tuổi, còn Quý Nguyên chỉ có ba tuổi.

Vì lý do như thế nên người làm anh như Quý Dương luôn cố gắng bảo vệ em trai, nhưng cũng một phần vì được người lớn trong nhà ra sức dạy bảo.

DTV

Quý Dương thấy em trai uống một hơi hết sạch ly sữa mạch nha to thì lén lút bĩu môi.

Cậu bé từng nghe lén người lớn nói, cuộc sống của nông dân rất cơ cực, chắc chắn là mẹ không nỡ uống nên mới nói dối.

Tống Thời Hạ vừa dỗ xong em trai, trước mặt lại có thêm một ly.

Cô kinh ngạc nhìn về phía bé con đang xụ mặt ở đằng kia.

Quý Dương ngượng nghịu nói: “Mẹ lùn hơn ba mà, con tặng phần của mình cho mẹ đó. Con vẫn còn có thể cao tiếp được.”

Tống Thời Hạ thoáng chốc dở khóc dở cười.

“Vậy con có biết là phụ nữ mà như mẹ đã xem như rất cao rồi không!

Mặc dù mẹ không cao như ba các con, nhưng bà Phùng và bà Trương cách vách cũng không cao bằng mẹ.

Điều đấy chứng tỏ mẹ cũng đã rất cao trong số phụ nữ rồi, con cứ uống đi.”

“Mẹ lừa con, uống sữa mạch nha đâu có cao lên. Mẹ chỉ là không muốn uống thôi, chắc chắn là mẹ tiếc, không nỡ uống.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 61: Chương 61



c* cậu này đúng là khó lừa ghê.

Cô trêu Quý Dương: “Sao mẹ lại không dám uống hả? Chỉ là mẹ lớn rồi, người lớn thì không uống sữa thôi.”

Giọng Quý Dương chợt nhỏ đi: “Mẹ sợ uống hết nhà mình không mua nổi.”

Tống Thời Hạ tò mò hỏi: “Ai bảo con thế?”

“Con đoán, ngày nào mẹ cũng mặc có hai bộ quần áo này, còn chẳng có việc làm, chắc chắn là không có tiền.”

Tống Thời Hạ giả vờ than vãn:

“Không ngờ lại bị con phát hiện ra rồi. Mẹ nghèo lắm luôn, nếu không nuôi nổi hai đứa thì làm sao giờ?”

Quý Dương đanh khuôn mặt nhỏ nhắn lại nói:

“Con có thể ăn ít đi một chút, đưa phần của mình cho em trai. Mẹ không cần phải ngày nào cũng nấu thịt, tụi con có thể ăn rau xanh và cà rốt.”

Tống Thời Hạ không khỏi bật cười, nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Quý Dương.

“Sao con lại đáng yêu đến thế chứ? Lừa con mà con cũng tin, tiền lương hằng tháng của ba con cũng đủ để cho bốn người nhà mình ăn thịt mỗi ngày.

Tranh thủ sữa còn nóng mà uống lẹ đi, mẹ thật sự không thích uống sữa. Mẹ có trà pha đây này, nó còn đắt hơn sữa của hai đứa đó.”

Quý Dương ngẫm lại.

Ông nội cũng rất thích uống trà, lần nào bà nội cũng bảo ông nội lấy tiền đi mua trà gì mà còn đắt hơn thịt.

Cậu bé phùng má nói:

“Mẹ... mẹ đừng có mà hối hận đó. Đợi sau này tụi con lớn lên mẹ có muốn uống sữa cũng ngại không dám mua cho mà xem.”

Tống Thời Hạ cười tít mắt.

“Được rồi, đến lúc đó mẹ muốn uống sữa sẽ bảo hai đứa mua cho mẹ nhé.”

Đợi đến khi hai bé con lớn lên chắc cũng đã có trà sữa rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Dương đỏ lựng.

Quý Nguyên bước tới ghé sát vào tai cậu bỏ nhỏ giọng thì thầm.

“Anh ơi, có phải anh cũng thích mẹ mới đúng không?”

Quý Dương lập tức cãi lại: “Nào... nào có, do anh... sợ mẹ chưa được uống sẽ lén trốn đi khóc thầm thôi.”

Quý Nguyên nửa tin nửa ngờ, trông mẹ có vẻ rất vui, sao lại trốn đi khóc thầm chứ?

“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nhé.”

Tống Thời Hạ không khỏi buồn cười, tên nhóc này đang tưởng tưởng ra cái gì thế?

DTV

Ăn sáng xong, cô chuẩn bị cho hai đứa nhỏ mỗi người một cái balo, bên trong đựng đồ ăn vật cho chúng.

“Nhớ chia đồ ăn vặt cho các anh chị ở bên cạnh ăn cùng nhau với nha, thím Phùng và mẹ mua đồ xong sẽ trở về.”

Cô cũng không bủn xỉn, đồ ăn vặt cô chuẩn bị đủ cho mấy đứa nhỏ ăn no căng luôn.

Tống Thời Hạ lo phân chia đồ ăn không đồng đều, đám nhóc sẽ tranh giành nhau nên chuẩn bị nhiều một chút, để tất cả mọi người cùng vui vẻ.

Dù sao cô cũng chẳng trông cậy vào giáo sư Tạ sẽ trông được bọn trẻ, chỉ cần mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn ở trong nhà đừng chạy lung tung là được.

Quý Nguyên ôm lấy đùi cô nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”

Trong mắt Quý Dương cũng toát ra vẻ ao ước.

“Lần này mẹ và thím Phùng có việc cần làm, lần sau lại dẫn con và anh hai đi dạo phố được không?”

Quý Dương giật giật quần áo của em trai.

“Em đã ba tuổi rưỡi rồi, đừng suốt ngày bám theo mẹ như thế.”

Khuôn mặt Quý Nguyên trông hết sức đáng thương, tựa như một chú cún bị vứt bỏ: “Mẹ nhất định phải về sớm một chút nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 62: Chương 62



Trái tim Tống Thời Hạ mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống mặt đối mặt với cậu bé.

“Mẹ hứa với con, đợi mẹ trở về sẽ mua bánh bông lan cho hai đứa ăn nhé?”

Quý Nguyên cắn ngón tay lắc đầu: “Không cần mua bánh bông lan, mẹ về sớm một chút là được.”

Xem ra cậu nhóc này thường xuyên bị đưa đến gửi ở nhà người thân, không thì đã chẳng lo được lo mất như vậy.

Tống Thời Hạ và thím Phùng ra khỏi cửa chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng khóc của con trẻ truyền đến từ trong sân, giọng Quý Nguyên cực kỳ vang dội.

Cô hơi khó chịu.

Thím Phùng an ủi Tống Thời Hạ:

“Trẻ con đều thế cả, người lớn đi đâu cũng muốn đi theo, cứ tập làm quen là được rồi.”

Sau đó, bà lại cười tủm tỉm nói:

“Cháu với bọn nhỏ có vẻ thân nhau nhỉ, Dương Dương và Nguyên Nguyên đều rất thích cháu.”

Trong lòng Tống Thời Hạ cũng nhớ mong hai đứa trẻ, đáp:

“Tại vì cháu đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, chăm sóc yêu thương bọn nhỏ như con mình, có lẽ hai đứa đã cảm nhận được tấm lòng của cháu.”

“Cháu cũng là người tốt bụng, không phải mẹ kế nào cũng có thể coi con của vợ trước như con ruột của mình đâu.”

Tống Thời Hạ lắc đầu cười bảo:

“Thực ra cháu lại thấy rất may mắn, cháu thích con nít, nhưng lại sợ cơn đau khi sinh nở.

Trước đây cháu đã nghĩ, nếu sau này mình độc thân đến cuối đời thì sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa.”

Thím Phùng cảm thấy khó tin: “Vậy cháu không định tự mình sinh à?”

“Chắc là tùy duyên thôi ạ, trước mắt thì không định sinh, anh Quý cũng ủng hộ suy nghĩ của cháu.

Dương Dương và Nguyên Nguyên đều rất ngoan, dù không sinh con thì cháu cũng chẳng tiếc nuối lắm.”

“Chậc, thím thấy người mẹ kế như cháu có thể đi làm Bồ Tát được rồi đấy. Mẹ kế nào mà không muốn tự mình sinh một đứa để ổn định địa vị trong nhà.”

Tống Thời Hạ trêu:

“Nhà Thanh cũng sụp đổ rồi, trong nhà lại không có ngôi vị hoàng đế cần thừa kế thì cần gì phải sinh con để ổn định địa vị chứ.”

Thím Phùng cũng cười:

“Giáo sư Quý chỉ biết kiếm tiền, trong nhà cháu là người có địa vị cao nhất, lại thân thiết với hai đứa trẻ như vậy, không muốn sinh cũng chẳng sao.”

Người nhà của nhân viên quan trọng muốn đi ra thì phải xin phép trước, quá trình tốn mất nửa tiếng.

DTV

Xung quanh trường học thôn xóm, thím Phùng liên lạc với xe chở hàng bên thu mua của hậu cần rồi đi ra.

Người phụ trách bộ hậu cần thấy Tống Thời Hạ thì cười chào hỏi.

“Đây chính là đồng chí Tống đúng không?

Giáo sư Quý đã liên lạc với chúng tôi mua máy giặt với máy may giúp cô, hôm nay cũng vừa chở về. Lát nữa chúng tôi đưa về nhà cho cô nhé.”

Không ngờ hiệu suất của họ lại nhanh như vậy.

Tống Thời Hạ thật lòng rất biết ơn bọn họ.

“Cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”

Quần áo dơ trong nhà đã chất thành nửa đống, cuối cùng cô cũng đợi được máy giặt.

Người phụ trách cười lớn, xua tay nói: “Không vất vả, thuận tay thôi ấy mà.”

Sau khi lên xe, thím Thẩm tự mình giới thiệu Tống Thời Hạ.

Mọi người đều rất tò mò về cô, đây chính là cô gái đã lấy giáo sư Quý đó!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 63: Chương 63



Đề tài câu chuyện của mọi người đều tràn ngập thiện chí, không vì Tống Thời Hạ là người nhà quê mà khinh thường hạ thấp cô.

Xem ra, người có tam quan bình thường vẫn khá nhiều.

Tuy cô không thích cái hoạt động như tám chuyện này, nhưng cũng không ghét nó cho lắm.

Trước khi xuống xe, mọi người hẹn thời gian địa điểm trở về với lái xe xong thì tách ra.

Thím Phùng muốn đến nhà cháu mình, Tống Thời Hạ lại định đến bưu điện một chuyến.

Hai người hẹn gặp nhau ở cửa hàng bách hóa lúc hai giờ.

Từ trường học vào thành phố phải ngồi ô tô hơn hai tiếng đồng hồ, giờ đã là 11 giờ, bụng Tống Thời Hạ đã trống trơn.

Cô thuê một căn nhà dân, một ngày tám xu, trong nhà chỉ có một cái giường gỗ và một cái bàn.

Tống Thời Hạ lấy đồ định gửi về quê nhà ra đặt lên bàn, lại đặt mấy thùng đựng trái cây muốn bán xuống đất.

Sau khi đến bưu điện gửi tiền và đồ cho người nhà, Tống Thời Hạ bèn tìm một quán ăn chuẩn bị ăn cơm trưa.

Cô đến một quán mì trang hoàng khá cũ, nhưng biển hiệu lại ghi đây là cửa hiệu lâu đời.

Đừng thấy trang trí trong quán tồi tàn mà lầm, mấy năm sau nơi này thuộc khu quy hoạch của nhà nước, ông chủ đúng chuẩn phất lên luôn.

Tống Thời Hạ vào quán gọi một phần mì tương hành, mì thế mà lại bán theo lạng, một hào ba một lạng.

Cô gọi hai lạng mì, một bát mì cán tay to rưới một lớp tương vừng, lại rải thêm hành lá xắt nhỏ.

Trông thì không có gì đặc sắc, chỉ là mì trộn tương vừng đơn giản, nhưng mùi tương vừng thơm lừng lại không ngừng chui vào trong lỗ mũi người ăn.

Tống Thời Hạ vội vàng cầm lấy đôi đũa nếm thử.

Sợi mì làm thủ công dai mềm, nước xốt tương vừng được pha chế đặc biệt thơm ngon đầy dư vị.

Chưa đến mười phút mà cô đã ăn xong một bát mì to hơn cả đầu mình.

Tống Thời Hạ ăn xong mới phát hiện dáng vẻ ăn uống của mình có hơi bất lịch sự, cũng may chủ quán là hai vợ chồng già nên không chú ý tới cô.

Tống Thời Hạ xoa bụng, không hổ là thương hiệu lâu đời, món ngon núp trong khu dân cư hay ngõ nhỏ như thế này đúng là không ngoa.

Cô thanh toán tiền xong thì nhớ kỹ tên quán ăn này, lần sau đến sẽ ăn tiếp.

Kiếp trước, đầu bếp của cô đều là những đầu bếp ba sao về hữu của nhà hàng Michelin, cô đã nếm hết các món ngon trên thế giới.

Hôm nay, không ngờ cô lại ăn như dân chạy nạn bị bỏ đói mấy ngày liền trong quán mì này.

Vẫn chưa tới 12 giờ, tranh thủ còn sớm, Tống Thời Hạ bèn thuê một quầy hàng ở cổng chợ, rồi cho bà lão ở sạp bên cạnh năm xu nhờ bà ấy trông quầy giúp.

Một lúc sau, cô tìm người lái xe ba gác chở mấy thùng trái cây mình định bán đến.

Tống Thời Hạ thanh toán xong tiền, còn thuận tay cho đối phương hai quả táo.

“Bác tài, bác đừng chê nhé.”

Bác tài không chịu nhận lấy: “Không được, cái này đắt lắm, trái cây tươi như vậy tôi cũng không nỡ mua đâu.”

Tống Thời Hạ khuyên:

“Bác cứ cầm đi, đây đều là trái cây cháu mua sỉ bên ngoài về, rẻ hơn chỗ chúng ta nhiều.”

Bác lái xe ba gác không nói lại cô, cẩn thận cất trái cây vào trong túi treo ở đầu xe.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 64: Chương 64



Quầy hoa quả của Tống Thời Hạ nhanh chóng đón khách ghé ngang.

Lý do rất đơn giản, hiện giờ trong chợ có rất ít chủng loại hoa quả, muốn ăn một loại hoa quả khác biệt, dù có tiền cũng không mua được.

Có một bà cụ cầm giỏ rau ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thời Hạ chọn chọn lựa lựa.

“Cô gái, hoa quả của cô bán thế nào?”

“5 đồng nửa cân ạ, mỗi người chỉ được mua cân rưỡi thôi.”

Bà cụ trợn tròn mắt, bỗng nhiên giọng nói cũng cao lên.

“5 đồng á? Thịt lợn có 9 hào, nửa cân đường trắng 8 hào, giá hoa quả của cô cao hơn cả đường và thịt à.”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Bà ơi, tục ngữ có câu tiền nào của nấy, bà xem hoa quả của cháu có tươi ngon không ạ?”

Cô cũng cố ý nói to hơn:

“Đây đều là hoa quả tươi mới hái từ trong vườn ra, cháu lập tức mang đi bán, bỏ lỡ là không mua lại được nữa đâu.

Cháu không biết giá thị trường, chỉ trồng một ít ở nhà, cháu còn phải giữ phần lại cho người nhà ăn.”

Giọng nói của bà cụ thấp đi, có một người đàn ông tay kẹp cặp công văn chen vào.

DTV

“Có được ăn thử dâu tây không?”

Tống Thời Hạ đưa cho anh ta một quả.

“Không phun thuốc, anh cứ yên tâm ăn.”

Người đàn ông ăn thử một quả dâu tây, lập tức lấy tiền ra.

“Cho tôi hai cân rưỡi dâu.”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Mỗi người chỉ được mua một cân rưỡi, hoa quả của tôi đều được ăn thử rồi mới bán, anh ăn thử chắc cũng biết rõ ăn rất ngon phải không?”

Người đàn ông vội vàng đưa tiền: “Cân rưỡi thì cân rưỡi, lấy cho tôi đi.”

Tống Thời Hạ đã lấy túi đựng thực phẩm từ trước, cân cho anh ta một cân rưỡi dâu tây.

Chiếc cân điện tử này là đồ thuộc về không gian của cô.

Người đàn ông xách túi dâu rời đi, bà cụ vẫn không tin có người sẽ bằng lòng bỏ ra 5 đồng mua hoa quả.

Cô khuyên bà ấy: “Bà ơi, nếu bà nghi ngờ thì ăn thử một quả dâu tây đi ạ.”

Có lẽ bà cụ là người địa phương, cũng không keo kiệt trong chuyện tiêu tiền.

Bà lão bán tín bán nghi, nhận lấy quả dâu tây Tống Thời Hạ đưa.

Bà ấy cắn một miếng, lập tức thay đổi sắc mặt.

Sao dâu tây này lại ngọt như nước đường như thế chứ!

Lúc bà cụ to tiếng hỏi thăm, biết giá bán hoa quả 5 đồng nửa cân, xung quanh cũng có mấy người vây xem hóng hớt.

Bà ấy còn muốn ăn thêm một quả nữa, Tống Thời Hạ cười như không cười nhìn bà ấy.

“Cho… Cho tôi nửa cân dâu tây.”

Bà cụ nhìn về phía anh đào.

“Anh đào này to như vậy, có ngọt không?”

Tống Thời Hạ cân dâu tây cho bà ấy: “Bà có thể ăn thử hai quả anh đào ạ.”

Bà lão lập tức ăn thử quả trái, sắc mặt lại thay đổi ngay lập tức.

Ôi trời ơi, sao cả anh đào cũng ngọt thế!

“Cho tôi mấy lạng anh đào đi, à không nửa cân đi.”

Bà lão vẫn chưa dừng lại.

“Mận có chua không?”

“Cháu hái hai ngày trước, có thể hơi chua đó, nhưng để hai ngày thì ăn ngon hơn.”

Bà cụ nghĩ đến con dâu mang thai ở nhà thích ăn chua.

Con trai đi theo người ta ra ngoài làm việc, tháng trước gửi về 1000 đồng.

Dù sao cũng chỉ là ba cân hoa quả, lỡ như sau này muốn mua ăn cũng không còn nữa.

Bà ấy cắn môi quyết định: “Được, lấy cho tôi thêm nửa cân mận.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 65: Chương 65



Mọi người đứng nhìn bà lão từ chất vấn cho đến trả tiền chỉ sau hai lần ăn thử.

Nếu không phải vì bà ấy thường xuyên mua rau ở chợ, mọi người đã quen với bà ấy thì chắc đều nghi ngờ, cảm thấy bà ấy không đáng tin.

“Hoa quả chỗ này ngon vậy sao? 5 đồng cũng đủ ăn một bữa ngon rồi.”

Bà ấy nghĩ đến dâu tây ngọt như mật, miệng không khỏi ứa nước bọt.

Bà lão không cam lòng khi chỉ có một mình bà ấy tốn nhiều tiên mua hoa quả như vậy.

“Chỉ cần thử là biết, trông cô gái này lạ mặt, không chừng chỉ bán mỗi lần này, tranh thủ đi.”

Có người bị bà lão kích động, gia đình cũng có chút tiền, bèn nói: “Để tôi thử xem.”

Người trẻ tuổi kia ăn thử một quả anh đào và một quả dâu tây, vừa cho vào miệng thì người đó đã trợn tròn mắt, vẻ mặt bất ngờ.

“Quả này ngọt quá! Dâu tây ngọt như nước đường vậy!”

“Ngon vậy sao? Ngọt như nước đường á, tôi thấy anh có ý với con gái người ta chứ gì?”

Thanh niên kia lập tức đỏ mặt phản bác.

“Biến đi, các anh muốn tin hay không thì tùy, bà chủ cho tôi một cân dâu tây, nửa cân anh đào.”

Có người thấy hoa quả đắt như vậy mà ba người mua liên tiếp như thế, có lẽ là ngon thật.

Mọi người một truyền mười, mười truyền một trăm.

DTV

Chẳng mấy chốc người trong chợ thức ăn đều biết ngoài cổng ra vào có một cô gái trẻ bán hoa quả, hoa quả vừa hiếm vừa ngon.

Không ít người nghe nói thì chạy đến, lúc đó Tống Thời Hạ đã bán gần hết rồi.

“Chỉ còn lại dứa thôi, dứa bán theo quả, 1 đồng một quả.”

“Cô gái, sao cô lại tăng giá vậy?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Dứa mà bán theo cân thì người chịu thiệt là mọi người ấy chứ.”

Cô gái kia đỏ mặt lùi ra sau.

Chưa đến hai tiếng, Tống Thời Hạ đã bán hết sạch hoa quả.

Bà lão bán rau bên cạnh hưởng sái vận may của cô nên cũng bán hết rau.

Bà lão nhìn cô nói: “Cô gái, ngày mai cô còn đến bán hoa quả không? Tôi trông sạp hàng giúp cô.”

Những người chưa mua được hoa quả đều vểnh tai lên nghe.

Tống Thời Hạ lắc đầu cười.

“Cháu không bán nữa, trong nhà chỉ trồng được từng đó, lúc nào có duyên sẽ gặp lại mọi người.”

Mấy người đang đứng nhìn chờ đợi nghe vậy thì hối hận vô cùng, sao bọn họ lại đứng đợi làm gì chứ!

Vốn dĩ tưởng cô gái này không bán được sẽ hạ giá, ai ngờ người ta liên tục đến mua, đến cả cơ hội mặc cả họ cũng không có.

Thủ đô không thiếu những người sẵn sàng chi tiền cho quần áo và đồ ăn, họ không mua thì còn rất nhiều người khác sẽ mua.

Bà lão về nhà gặp hàng xóm, mọi người đều là hàng xóm trong con ngõ nhỏ, bà ấy chào hỏi rồi chia dâu tây cho hàng xóm ăn cùng.

Hàng xóm ăn xong thì vô cùng bất ngờ, vội hỏi bà ấy là mua dâu ở đâu.

Mùa này dâu ở chợ không chỉ bé mà còn chua vô cùng.

“Ở cổng chợ, có một cô gái trẻ bày quầy bán hàng, bà đi nhanh đi, muộn là không còn đâu.”

Bà lão hàng xóm vội vàng chạy đi, dâu tây đã bán hết, chỉ còn lại sơn trà và dứa.

Khi nghe thấy hoa quả 5 đồng nửa cân, dứa 1 đồng một quả, bà hàng xóm lập tức hối hận.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 66: Chương 66



Không đợi bà ấy do dự bao lâu đã có khách đến mua nửa cân sơn trà.

Bà ấy thấy sắp bị người ta mua hết thì vội vàng nhịn đau mua hết quả sơn trà còn lại và một quả dứa.

Khi mua xong bà ấy mới nhớ ra phải nếm thử xem sơn trà có ngọt không, bà ấy bóc vỏ sơn trà màu vàng óng ra, trông khá ngon đấy.

Cho sơn trả vào miệng, nước ngọt lịm thấm cả tận tim, còn ngọt hơn cả dâu tây.

Bà ấy cảm thấy bỏ ra số tiền này rất đáng, mặc dù đắt nhưng không phải không thể ăn nổi.

Bà ấy vội vàng hỏi: “Cô gái, lần sau khi nào thì cô ra bán tiếp?”

Tống Thời Hạ vẫn đáp như cũ:

“Trong nhà cháu chỉ trồng từng này thôi, lần sau còn không biết là khi nào, có thể là mùa hè sẽ bán nho và dưa hấu ạ.”

Bà hàng xóm tiếc nuối, đồng thời cũng thấy may mắn vì mình không do dự.

Tống Thời Hạ tìm ba người kéo xe để kéo rương đồ đến căn nhà thuê tạm thời, cất hết tất cả rương vào không gian.

Cô lấy ra hai mươi lăm cân hoa quả đi bán, tổng cộng bán mười loại hoa quả, được 250 đồng.

Ngoại trừ tiền thuê phòng, xe, quầy hàng và số lượng hoa quả cho khách ăn thử thì trong hai tiếng, cô đã kiếm được 255 đồng.

Để tránh cho người khác thấy được thì cần phải thuê nhà.

Tống Thời Hạ về lại nhà thuê, cất dọn đồ xong thì chuẩn bị rời khỏi đây.

Chủ nhân căn nhà này là một người phụ nữ mang thai và một cô con gái, nghe nói chồng là thợ điện, thường xuyên không về nhà.

Tống Thời Hạ đưa cho bé gái một quả táo.

“Cô đi đây, căn phòng đã được dọn dẹp lại như ban đầu, cảm ơn cháu và mẹ cháu đã cho cô thuê phòng này hôm nay nhé.”

Cái cớ đi thuê nhà của cô là ở nơi khác đến tìm người thân, không dám ở bên ngoài nên mới thuê nhà cô ấy ở một ngày.

Lúc này ở nhà sách rất phiền phức, cô cũng không biết mình có bị quan tâm đặc biệt vì thân phận của Quý Duy Thanh hay không.

Nếu như Quý Duy Thanh biết thì rất khó giải thích.

Quý Học Nhai về nhà, trên bàn có một đĩa dâu tây đỏ tươi đã rửa sạch.

Anh ta nhìn vào phòng bếp: “Em mua dâu tây này ở đâu mà to thế?’

Hàn Dung đang bận không dừng tay được:

“Hôm nay trong đơn vị có chồng của một đồng nghiệp nữ đến xin nghỉ thai sản mang dâu tây đến, em thấy cũng ngon nên nhận.”

Quý Học Nhai không đồng ý: “Xin nghỉ thì xin nghỉ, em nhận quà làm gì?”

Hàn Dung liếc anh ta:

“Người ta đến chào hỏi mang theo quà cáp, em không nhận thì anh ta sẽ nghĩ thế nào?

Huống hồ chỉ đưa dâu tây thôi, cán bộ ở ngay trong phòng, em có thể phạm sai lầm được chắc?”

Lúc này sắc mặt Quý Học Nhai mới dịu đi.

“Không biết những người trẻ tuổi này học mấy chuyện đó ở đâu, còn may là dâu tây, nếu không thì phải phê bình thật nặng mới được.”

Hàn Dung cầm lấy một quả dâu tây chặn miệng chồng lại.

“Anh ăn đi, em không nỡ ăn chỗ dâu này, chắc Dương Dương và Nguyên Nguyên sẽ thích lắm.”

Quý Học Nhai chép miệng, dâu này rất ngọt, ông lại cầm một quả nữa lên.

“Lần sau mua cho bọn trẻ là được, trông em keo kiệt chưa kìa.”

Hàn Dung không thèm để ý đến ông: “Anh già đầu còn thích ăn mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 67: Chương 67



Quý Học Nhai không cho là đúng, ông ăn hết quả này đến quả khác.

Sao dâu tây này lại ngọt như vậy, đợi đến khi ông ăn phải quả dâu chua thì không ăn nữa.

Tống Thời Hạ gặp thím Phùng ở chỗ đã hẹn trước, thím Phùng đưa mấy cái bánh bao nóng hổi cho cô.

“Cháu dâu thím làm đó, cháu ăn thử đi.”

Tống Thời Hạ không muốn ăn lắm, ăn hết bát mì lớn kia làm cô vẫn còn no.

“Cháu vừa mới ăn cơm xong không bao lâu, hiện giờ bụng cháu không chứa nổi nữa.”

“Cháu ăn gì vậy? Sao còn ăn cơm bên ngoài chứ! Biết trước như vậy thì thím đã dẫn về nhà cháu của thím rồi.”

Tống Thời Hạ vội giải thích: “Là họ hàng của cháu mời, ăn một bát mì lớn.”

“Thím biết ngay mà, cháu nấu ăn ngon như vậy chắc chắn không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”

Hai người vừa nói chuyện vừa vào cửa hàng bách hóa.

“Cháu muốn mua gì không?”

Tống Thời Hạ muốn mua một ít vải đẹp, thuận tiện mua thêm mấy món quần áo may sẵn đẹp đẹp.

DTV

“Cháu xem đã.” Cô không chắc chắn lắm về kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa.

Đúng như cô dự đoán, cô không thích kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa lắm, nhưng lại thích một số vải vóc ở đây.

Thím Phùng khó hiểu: “Cháu mua nhiều loại vải như vậy làm gì?”

“Không chọn được bộ nào, cháu chỉ có thể mua ít vải về tự may thôi ạ.”

Căn nhà gỗ trong không gian của cô có tủ quần áo, đựng quần áo bốn mùa trong năm của cô.

Nếu như mùa đông lạnh lẽo cô có thể sẽ phải lấy áo lông ra, chỗ quần áo còn lại thì không tiện lấy ra.

Thím Phùng nhìn cô chọn năm sáu loại vải kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

“Cháu mặc được mấy cái này sao?”

Tống Thời Hạ nhìn xung quanh: “Tranh thủ mua hết một lần luôn, lần sau không cần đến nữa.”

Thím Phùng hiểu ra, Tiểu Tống không định thường xuyên vào thành phố nên mới muốn mua một lần cho xong, bà cũng giúp đỡ chọn vải với cô.

Tống Thời Hạ lại đến khu đồ dùng hàng ngày mua xà phòng bột giặt và những thứ khác, mua cả dép xăng đan đi mùa hè cho hai đứa trẻ.

“Thím có biết chỗ nào bán bánh ngọt không ạ?”

“Bánh ngọt à? Món đấy đắt lắm, còn không ngon bằng bánh bò đường đỏ cháu làm.”

“Trước khi ra ngoài cháu đã hứa sẽ mua bánh bông lan cho bọn trẻ, không thể lừa trẻ con được.”

Thím Phùng hơi chột dạ, bà thường xuyên lừa trẻ con.

“Thím biết, ngay ở con đường này.”

Tống Thời Hạ trả tiền xong thì cất vải vào túi, một tay kia khoác balo.

Thím Phùng nhìn chằm chằm balo của cô: “Túi của cháu rất đẹp, cháu tự làm à?”

Đây là túi cô tự làm, hình chữ thập trên đó được tự tay cô thêu, nhưng không phải ở thế giới này.

“Cháu chỉ làm chơi thôi, đường may méo mó lắm.”

Mới vừa ra khỏi cửa hàng, lại có một tiếng hét của phụ nữ vang lên.

“Có cướp!”

Tống Thời Hạ muốn kéo thím Phùng tránh đi nhưng không kịp, tên cướp giật túi xách xong thì xông thẳng về phía các cô.

Người đàn ông kia tóc bết dầu, râu ria xồm xoàm, nhìn vào đã thấy bặm trợn không dễ trêu vào rồi.

Tống Thời Hạ đẩy thím Phùng ra, lúc tên cướp kia chạy ngang qua thì cô nhanh chóng giơ chân ra.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 68: Chương 68



Chắc là tên cướp kia không ngờ sẽ có người dám giơ chân ra ngáng chân mình.

Gã không có đề phòng, theo quán tính ngã nhào về phía trước, lăn quay mấy vòng, cái túi vừa giật được cũng văng ra ngoài.

Tống Thời Hạ nhanh chóng móc ra chai xịt nước ớt cô dùng để phòng thân trong túi ra.

Lúc người phụ nữ kia đuổi theo hét lớn “Trong túi hắn ta có vũ khí!”

Tống Thời Hạ đã phản ứng cực nhanh, giơ chai ra xịt thẳng vào mặt đối phương.

Trước kia cô mua sẵn nhưng không có cơ hội dùng tới, không biết xịt trúng mặt người xấu thì sẽ có phản ứng gì.

Nhưng tên này là cướp, không đáng để đồng tình, cứ xịt thoải mái.

Tên cướp kia đau đớn ôm mắt lăn lộn dưới đất, một thanh vũ khí màu đen rơi ra từ trong túi quần của gã.

Tống Thời Hạ giật mình, không ngờ gã lại mang theo vũ khí nguy hiểm như thế.

Cô đá bay vũ khí, không cho đối phương có cơ hội phản kích.

Có người qua đường nhặt lên giúp, cuối cùng người phụ nữ kia cũng đuổi tới, nhặt túi xách của mình lên.

Cô ấy vừa khóc nên lớp trang điểm trên mặt đã tèm lem, dù đang hoảng loạn nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn đồng chí, đồ trong túi xách thật sự rất quan trọng với tôi, thật sự rất cảm ơn cô.”

Có người dân nhiệt tình đã chạy đi báo công an từ trước, đồng chí công an cũng nhanh chóng chạy tới.

Biết có người cướp giật trên đường, bọn họ nhanh chóng bắt tên cướp đang nằm dưới đất lại.

Thím Phùng lúc bị đẩy ra đã không kịp phản ứng gì khác nữa.

Chờ tới lúc bà lấy lại tinh thần thì đồng chí Tiểu Tống đã đối đầu với tên cướp kia.

Khi nhìn thấy vũ khí rơi dưới đất, hai chân bà như nhũn ra, ngồi quỳ dưới đất.

Cũng may còn kịp vịn cột đèn ở bên cạnh nên mới không bị xấu mặt ở nơi công cộng.

Biết tin đồng chí Tiểu Tống cũng bị đưa vào đồn công an lấy lời khai, thím Phùng cũng vội vàng đi theo.

“Đồng chí cảnh sát, hai người chúng tôi đều là người nhà của giáo sư đại học Yên Kinh, chúng tôi còn phải tranh thủ quay về trường nữa.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng trấn an bà.

“Thím à, đồng chí cảnh sát chỉ lấy lời khai của cháu thôi, sẽ xong ngay thôi ấy mà.”

DTV

Thím Phùng vẫn còn hoảng:

“Vậy tôi có đi theo cùng được không? Lúc đó tôi cũng thấy thằng trời đánh kia xông tới, nếu không phải có Tiểu Tống đẩy tôi một cái, tôi cũng đã bị nó tông trúng rồi.”

Bà thật sự không dám nghĩ tới hậu quả nếu chuyện đó xảy ra nữa, lỡ như vũ khí của đối phương cướp cò thì sao.

Công an nghe hai người đều là người nhà của giáo sư thì không khỏi sinh lòng kính nể.

Nhất là đối với người thấy việc nghĩa hăng hái xông lên như Tống Thời Hạ, bọn họ lại có ấn tượng tốt hơn nữa.

“Đồng chí đừng lo, chúng tôi chỉ đưa cô ấy về viết tường trình thôi, xong rồi sẽ tự mình phái xe đưa hai người trở về.”

Không hổ là người nhà của giáo sư đại học Yên Kinh, nhìn tư tưởng của người ta cao như kìa!

Một cô gái nhỏ bé cũng dám ngăn cản tên cướp cùng hung cực ác trước mặt quần chúng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 69: Chương 69



Người phụ nữ bị cướp vẫn còn hoảng loạn nên không để ý tới bên này, cô ấy ôm túi không ngừng khóc.

Thanh niên giúp nhặt s.ú.n.g tò mò nhìn thoáng qua Tống Thời Hạ.

Cô gái này còn trẻ như thế mà lại là người nhà của giáo sư, là hoa có chậu rồi, tiếc thật.

Vào cục công an, chuyện này lại vượt qua dự liệu của cô, tên cướp kia đã có tiền án, là tội phạm đang bị truy nã.

Tống Thời Hạ nghe giọng điệu nói chuyện của mọi người, dường như gã đã gây ra chuyện tội ác tày trời gì đó, thậm chí phía công an còn treo thưởng truy nã.

Cô hoảng hốt bị dắt đi ghi chép thông tin cá nhân.

Nghe nói cô có 2000 đồng tiền thưởng, chờ tiền thưởng được cấp sẽ tự mình đưa tới cửa cho cô.

Cô vươn một chân ra, thế mà còn đắt giá hơn cả cầu thủ quốc gia.

Tống Thời Hạ chưa từng nghĩ tới cách kiếm tiền lạ đời thế này, khăn quàng đỏ trước n.g.ự.c lại càng đỏ thắm hơn.

Đến giờ tập trung, mọi người chờ mãi không thấy thím Phùng và Tống Thời Hạ đến.

Lúc đi ra mua đồ bọn họ đều sắp xếp thời gian cả rồi, nên không có ai phàn nàn, chỉ tò mò không biết thím Phùng với Tống Thời Hạ đi đâu.

Chừng 15 phút sau, một chiếc xe công an chạy về phía họ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai phạm tội rồi à?

Thím Phùng và Tống Thời Hạ bước xuống từ trên xe.

Đồng chí công an nhiệt tình tạm biệt hai người bọn họ: “Cảm ơn hai đồng chí đã phối hợp, làm phiền các đồng chí quá.”

Thím Phùng xua tay: “Không phiền toái gì cả, các anh mới vất vả chứ.”

Tống Thời Hạ và thím Phùng cảm ơn công an xong thì cũng leo lên xe tải.

Mọi người đều tò mò nhìn họ.

Thím Phùng thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện vừa rồi, nhấn mạnh chuyện Tống Thời Hạ thấy việc nghĩa hăng hái xông lên kia.

Mọi người đều kinh ngạc ồ lên.

“Tiểu Tống không bị thương đấy chứ?”

“Trời ạ, sao thằng trời đánh kia còn dám chạy long nhong trước mặt mọi người như thế chứ, nhất định phải xử b.ắ.n mối nguy hại như thế mới được.”

“Loại người như thế giữ lại chỉ tổ thành mối họa thôi, nếu gã còn sống, người dân ai còn dám đi ra đường nữa? Phải phán tử hình ngay mới được.”

Thím Phùng thở dài:

“Mọi người không biết cô gái kia khóc lóc thảm thương thế nào đâu, hình như là giúp nhà tường thu tiền, định mang đi gửi ngân hàng, kết quả bị kẻ cướp để ý. “

Nghe câu chuyện kia xong, có người cảm khái:

“May mà có Tiểu Hạ, Tiểu Hạ à, cô liều quá rồi đấy, sao lại giơ chân gạt chân tên cướp như thế chứ?”

Nếu bọn họ gặp phải chuyện thế này, trốn còn không kịp ấy chứ.

Tống Thời Hạ vẫn bình tĩnh như thường, cô cười nói với mọi người:

“Tôi trộm nghĩ dù sao cũng không thoát được, gã cũng chạy về phía chúng tôi, lỡ như gã muốn bắt tôi làm con tin thì làm sao bây giờ?”

Mọi người gật đầu, cái hiểu cái không.

Tống Thời Hạ nhắc nhở:

DTV

“Mọi người đừng học theo tôi nhé, trong điều kiện không có khả năng tự bảo vệ bản thân thì nên bảo vệ chính mình trước, sau đó hãy nghĩ tới chuyện giúp đỡ người khác.”

Nếu như cô biết đối phương mang theo vũ khí nguy hiểm như thế, chắc chắn cô sẽ không l* m*ng như thế.

Nhưng cô vẫn sẽ chọn cách hăng hái làm việc nghĩa, chỉ là đổi sang cách khác an toàn hơn mà thôi.
 
Back
Top Bottom