Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 80: Chương 80



Tống Thời Hạ không khỏi lườm anh ấy một cái:

“Anh là anh ruột của em, bây giờ em lập gia đình rồi, mọi người là nhà mẹ đẻ của em, em mích lòng mọi người, sau này về nhà mẹ đẻ chẳng phải sẽ ngủ ngoài đường à?”

Nói thế cũng có thể giải thích chuyện tại sao cô đột nhiên đổi tính như thế, người trong nhà hẳn là cũng sẽ cảm thấy cô lấy chồng xa nên suy nghĩ cũng chín chắn hơn.

Tống Thu Sinh xoa đầu cô:

“Thật sự không giống em trước kia chút nào, nhưng anh vui lắm, rốt cuộc em gái anh cũng trưởng thành rồi.”

Tống Thời Hạ lặng lẽ thở dài.

Nguyên thân, cô có tài đức gì chứ!

DTV

Người nhà như thế mà cô còn chê, yên tâm làm phú bà ở thế giới kia chứ.

“Anh, anh ăn cơm chưa? Tới giờ này, em đoán chắc anh chưa ăn đâu, đi thôi, để em nấu cho anh bát mì.”

Tống Thời Hạ chạy vào phòng bếp, lấy bò kho đã cắt sẵn và thau đồ kho thập cẩm ra.

“Ăn lót dạ đi, đây là đồ em kho, hàng xóm thấy ngon còn xin nước kho của em đó.”

Không chờ Tống Thu Sinh đáp, cô đã đặt đũa xuống đi nấu mì.

Tống Thu Sinh thở dài nhìn thau đồ kho trên bàn, rốt cuộc cô em gái xốc nổi khi xưa cũng trưởng thành rồi.

Lúc trước kiếm công điểm lúc nào cô cũng giành phần ở nhà nấu ăn với trông Đông Đông.

Sau này không cần làm việc tập thể nữa, con bé còn chẳng thèm xuống bếp luôn.

Tống Thời Hạ nấu thêm một bát mì bò kho thơm lừng.

Nhìn thịt bò trong bát, Tống Thu Sinh lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Anh mới vừa khen em đã trưởng thành, chớp mắt một cái em đã nấu mì thịt bò cho anh, sao em xa xỉ thế hả?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ:

“Anh à, anh đừng như thế, em không tiêu mỗi tiền của anh ấy. Anh có thấy mớ rau trong sân không, em ăn không hết sẽ mang đi bán, anh cứ yên tâm mà ăn đi.”

“Hơn nữa, anh ruột đến thăm, chẳng lẽ em lại nấu cho anh một bát mì chay à, làm thế coi sao được chứ!”

Tống Thu Sinh thở dài: “Em trưởng thành thật rồi, về nhà anh sẽ kể cho ba mẹ với chị cả nghe, cho mọi người được yên tâm.”

Tống Thời Hạ thúc giục anh: “Anh ăn trước đi, nếm thử xem mùi vị thế nào.”

Tống Thu Sinh nhìn bát mì kia, lại bắt đầu rối rắm.

Bát mì này còn sang chảnh hơn cả bữa ăn đắt tiền nhất của anh hồi tới thành phố G nữa.

Có thịt bò, có trứng gà, còn có cả mì ăn liền.

Anh húp thử một muỗng nước mì.

Nước mì mang theo mùi rau và thịt bò kho thơm lừng, mì còn dai mềm ngon hơn cả mì cán thủ công ngoài tiệm.

Không ngờ tay nghề nấu ăn của Hạ Hạ lại tốt như thế.

Tống Thu Sinh bắt đầu ăn mì, Tống Thời Hạ thì đi lên lầu đánh thức hai đứa bé.

Quý Nguyên xoa mắt, để mẹ mặc quần áo cho mình, mẹ thơm quá đi à.

“Nhà mình có khách, là anh ruột của mẹ, mẹ phải sang nhà thím Phùng mượn ít đồ, hai đứa có thể thay mẹ tiếp khách được không?”

Quý Dương nghiêm mặt đính chính: “Anh của dì là cậu của bọn con.”

Tống Thời Hạ cười với cậu bé: “Đúng vậy, con thông minh lắm, các con phải gọi là cậu nhé.”

Cô sợ hai đứa bé bài xích nên không nói.

Tuy Quý Dương chưa đổi giọng gọi cô là mẹ, nhưng biết trẻ con ngại ngùng nên cô cũng không để bụng.

Không ngờ cậu bé này lại đón nhận người cậu kia nhanh như thế.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 81: Chương 81



Quý Nguyên mơ mơ màng màng nói: “Mẹ nhớ về sớm nhé, bọn con giúp mẹ đãi anh trai.”

Quý Dương: “Ngốc quá, anh trai của dì là cậu của bọn mình.”

“À nhỉ, bọn con giúp mẹ trông chừng cậu.”

Tống Thời Hạ dắt hai đứa bé xuống lầu, Tống Thu Sinh vừa mới từ bếp đi ra, anh ấy ăn mì xong thì thuận tiện rửa bát luôn.

“Anh, để em giới thiệu với anh, đây là anh trai Quý Dương, Dương Dương, đây là em trai tên Quý Nguyên, hai đứa bé là anh em sinh đôi.”

Tống Thu Sinh cũng hơi bối rối, không biết phải làm thân với đám trẻ con thành phố như thế nào.

“Chào hai cháu.”

Quý Dương và Quý Nguyên đồng thanh đáp: “Chào cậu ạ.”

Tống Thu Sinh nhìn sang em gái, “Hai đứa bé ngoan quá, em phải dạy dỗ hai đứa bé thật tốt nhé.”

DTV

“Bọn nhỏ vốn đã rất ngoan rồi, em đỡ lo biết bao nhiêu.”

Anh trai vẫn không tin tưởng cô chút nào, đều tại nguyên thân không đáng tin kia đã mài mòn tất cả niềm tin của người nhà đấy.

Tống Thu Sinh mở túi đồ mình mang tới ra.

“Đây là đồ mẹ bảo anh mang tới cho em, tiền em gửi về nhà anh cũng mang tới luôn.

Mẹ nói không thể mua được cho em món hồi môn nào đàng hoàng, nếu em mà lấy chồng gần nhà thì nhất định sẽ sắm đồ cưới thật oách cho em.

Nhưng tiếc là em ở xa quá. Số tiền này em cứ cầm lấy làm vốn riêng, có tiền trong túi làm gì cũng dễ.”

Quý Dương nhìn người cậu mới, lại nhìn sang Tống Thời Hạ.

Tại sao lại nói cứ như Tống Thời Hạ sẽ chịu ấm ức ở đây thế?

Quý Nguyên nghe không hiểu gì, chỉ tò mò nhìn cái túi to kia.

Tống Thời Hạ không muốn, cô còn thấy xấu hổ khi nhận sự quan tâm quá mức của gia đình.

“Anh à, em thật sự không thiếu tiền, anh thử nghĩ xem, với tính tình của em, thiếu tiền thật thì em nhất định sẽ viết thư than vãn xin tiền cả nhà ngay.

Lúc trước là em không biết gì, khiến cả nhà vất vả nhường nhịn nuông chiều em, bây giờ em đã trưởng thành rồi, không thể tiếp tục vòi tiền ba mẹ như thế được.”

Còn chuyện của hồi môn, trong nhà không thiếu mấy thứ đó, nếu như Quý Duy Thanh để ý chuyện cô không có của hồi môn thì đã nói thẳng từ lâu rồi.

Tống Thu Sinh thấy cô thật lòng không cần, chỉ đành tạm thời cất lại, chờ tới lúc về sẽ tìm cơ hội để tiền lại.

Anh móc ra một túi thực phẩm đỏ rực để lên bàn, bên trong chứa toàn đậu phộng.

“Mẹ tự mình xào đậu phộng cho em đấy, đậu phộng thu hoạch hồi năm ngoái, anh ăn thử mấy hạt rồi, ngon lắm.”

Tống Thời Hạ bóc một hạt ăn thử, đậu phộng rang thơm lừng, cô lại cho hai đứa bé vài hạt.

Quý Nguyên hưởng ứng: “Ngon quá đi!”

Quý Dương cũng không ghét.

Tống Thu Sinh lại bốc cho mỗi đứa một nắm.

Tống Thời Hạ nhắc nhở: “Đừng để bọn nhỏ ăn nhiều quá, đậu phộng ăn nhiều dễ bị nóng.”

Hai đứa bé nghe vậy cũng không hề giận, ngoan ngoãn ngồi ăn đậu phộng.

Tống Thu Sinh cảm thấy em gái mình đã thay đổi rất nhiều.

Chẳng lẽ kết hôn thật sự có thể khiến người ta chín chắn và hiểu chuyện hơn ư?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 82: Chương 82



“Đây là mũ đầu hổ mẹ tranh thủ làm đấy, tay nghề của mẹ không tốt lắm, có thể không đẹp được như hàng bán bên ngoài.”

Tống Thời Hạ cảm thấy mũ đầu hổ này rất đáng yêu, tiếc là mũ cho hai đứa bé.

Cô đội mũ lên cho hai đứa: “Lần sau anh bảo mẹ làm cho em một cái luôn với, em cũng muốn có.”

Tống Thu Sinh cười cô: “Em bao lớn rồi còn đội cái này chứ.”

Tống Thời Hạ bất mãn: “Em bao lớn thì vẫn là con nít trong nhà, là em gái của anh, em cũng là cục cưng của cả nhà đấy.”

Tống Thu Sinh có thể kết luận, đây chính là em gái của anh ấy, không lệch đi đâu được.

“Được rồi, chừng đó anh sẽ nói mẹ làm cho em một đôi giày hổ, để xem bọn nhỏ có cười em thối mũi hay không.”

Bà Tống làm giày đầu hổ cho hai đứa theo cỡ chân của mấy đứa nhỏ cùng tuổi trong thôn.

Quý Dương mang rất vừa chân, Quý Nguyên thì hơi rộng một chút.

Quý Dương và Quý Nguyên đều rất vui vẻ khi được nhận giày và mũ đầu hổ cực oách này, không hề ghét bỏ gì.

Quý Nguyên giơ hai nắm tay nhỏ lên bên má: “Em là hổ lớn đây, gào~”

Quý Dương sửa lời: “Anh mới là hổ lớn, em là hổ nhỏ.”

Quý Nguyên mặc kệ anh trai, cậu bé đội mũ đầu hổ, mang giày đầu hổ chạy tới chạy lui trong phòng khách.

Trái tim Tống Thời Hạ như tan chảy: “Có phải bọn nhỏ đáng yêu lắm không!”

Tống Thu Sinh cũng mỉm cười:

“Trước khi tới anh còn sợ trẻ con thành phố nũng nịu mít ướt, em không hợp với bọn trẻ, không ngờ quan hệ của em với hai đứa cũng không tệ.”

Tống Thời Hạ hừ nhẹ:

“Xem thường em đúng không, em cũng chỉ cứng đầu với người nhà thôi, em là người lớn, nếu cãi nhau với trẻ con thì mất mặt quá còn gì.”

Tống Thu Sinh nói không lại cô, móc một cái bao vải khá nặng ra:

“Lừa trong thôn chết, mẹ bảo anh mua mấy cân thịt lừa mang tới cho em đấy.”

!!!

Tống Thời Hạ vội vàng đứng dậy: “Sao anh không nói sớm chứ, phải bỏ ngay vào tủ lạnh mới được, không thì nó hư mất.”

“Không hư đâu, mua về là cho vào giếng treo ngay mà, tối hôm qua anh đi nhờ xe lên thành phố, mới qua đêm làm sao hư được.”

Tống Thời Hạ mặc kệ, cô lập tức cho thịt vào tủ lạnh, đúng lúc thịt bò đã ăn hết, tủ lạnh cũng có chỗ chứa.

DTV

Cô cầm thịt lên ước lượng, lấy một miếng to xuống bếp ngâm.

“Đêm nay ăn bánh kẹp thịt lừa nhé, thịt tươi như thế không thể để hư được, em sẽ tiếc c.h.ế.t mất.

Anh à, lần sau anh đừng mang thịt tươi lên, sắp vào hè rồi, đi đường xa dễ hư lắm.”

Tống Thu Sinh cạn lời:

“Em tưởng lần nào cũng may mắn đụng ngay lúc g.i.ế.c thịt à, lần sau phải chờ tới tết mới có thịt.”

Tống Thời Hạ từ bếp đi lên: “Tết lại hay, chừng đó trời lạnh, thịt khó hư.”

Được rồi, nói cũng như không, trong đầu Tống Thời Hạ chỉ biết có thịt thôi.

Tống Thời Hạ còn tưởng là Tống Thu Sinh đã lấy hết đồ ra rồi, không ngờ bao tải dưới chân lại nhúc nhích, làm cô giật mình.

“Cái gì thế?”

“À, mẹ bắt cho em con gà mái để có trứng ăn, mẹ nói trứng gà trong thành phố đắt lắm.”

Tống Thời Hạ nhìn ra sân, “Em nuôi thế nào được?”

“Dễ ấy mà, anh sẽ làm cái chuồng gà cho.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 83: Chương 83



Tống Thời Hạ tới căn tin tìm thím Phùng, trên đường lại gặp Trần Kiều.

Cô ta trông có vẻ tiều tụy, đang dắt một cô bé, cô bé kia thì thái độ gắt gỏng ra mặt.

“Con thích ăn sườn chua ngọt, dì đã hứa với ba là sẽ chăm sóc bọn con thật tốt rồi, thế mà đến cơm cũng không cho bọn con ăn là sao!”

Trần Kiều cuống quít giải thích: “Hôm nay căn tin không có, lần sau có dì nhất định sẽ mua cho con.”

“Con mặc kệ, con muốn ăn, nếu mẹ con mà còn ở đây thì nhất định sẽ mua ngay cho con.”

Cô bé hất tay Trần Kiều ra chạy mất, chỉ chừa lại Trần Kiều và Tống Thời Hạ đang xấu hổ đứng bên cạnh.

Không phải cô cố ý muốn nhìn Trần Kiều xấu mặt đâu, con đường này chỉ có bấy nhiêu thôi, cô cũng đành chịu.

Cô chỉ vào hướng cô bé kia chạy đi: “Cô không đuổi theo à?”

Trần Kiều nhìn cô:

“Con bé về nhà rồi, cô nói xem, chúng ta làm mẹ kế cho người ta để được cái gì chứ?

Con trẻ không thân với mình thì thôi, làm không tốt ở đâu lại lôi mình ra so sánh với mẹ ruột, đúng là tự rước lấy phiền phức cho bản thân mà.”

Tống Thời Hạ:...

Cô im lặng nghe Trần Kiều cằn nhằn.

“Nghiêm khắc một chút thì người ta nói cô là mẹ kế độc ác, dung túng bọn trẻ thì lại thành ra hại chúng.”

Kiếp trước cô ta cưng chiều con trai quá mức nên mới nuôi ra một đứa con vô ơn.

Dù cô ta đối xử tốt với con riêng của chồng cách mấy thì cũng không thể bằng người phụ nữ bạc tình bỏ chồng bỏ con kia.

“Chờ bọn trẻ lớn lên là được rồi, con nít nó là như thế đấy, chưa hiểu đạo lý gì đâu.”

Trần Kiều lắc đầu cười khổ:

“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, nghe nói hai đứa nhỏ nhà cô mới học mẫu giáo, chắc là dễ dạy bảo hơn, cô cứ tẩy não bọn nhỏ là chỉ có cô tốt với chúng thôi, đừng để như tôi, làm gì cũng bị nói.”

Tống Thời Hạ cười cười, không nghe đề nghị của cô ta.

Trẻ con không phải đồ vật, kiểu tẩy não như thế cực đoan quá.

Chưa kể cha ruột của bọn nhỏ vẫn còn sống, chỉ là vì nhiệm vụ nên giả chết.

Sau khi trở về hai đứa bé đã lên cấp 3 rồi, có thêm một người thân thương yêu chúng không tốt sao.

DTV

Sau khi chào tạm biệt Trần Kiều, Tống Thời Hạ lại thổn thức một hồi.

Cái gì mà tổ so sánh là dựa vào thị giác để đối lập?

Cô cũng không thấy cuộc sống của nữ chính Trần Kiều có cái gì khiến người ta hâm mộ cả, đây chẳng phải cũng như lông gà dưới đất sao?

Có lẽ sau này hai đứa con riêng đều đón nhận cô ta, cả nhà ngồi quanh bàn cùng nhau gói sủi cảo với nhau.

Nhưng bây giờ cô ta cũng đang phải đối mặt với biết bao khó khăn đấy thôi.

Thím Phùng thấy Tống Thời Hạ tới thì cười tít mắt.

“Đúng là rồng đến nhà tôm mà, sao lại nghĩ tới chuyện đến tìm thím đấy.”

“Anh trai ruột của cháu tới, đúng lúc có người giúp cháu dựng lò nướng nhỏ ngoài sân rồi, thím có thể cho cháu mượn cái xe ba gác không ạ, cháu có thể trả tiền thuê.”

“Để thím nghĩ xem nhà nào trong trường có họ hàng lái xe ba gác.”

“Đúng rồi, anh trai cháu tới tìm cháu làm gì thế?”

“Lúc trước cháu gửi thư về nhà, mẹ cháu lo cho cháu nên bảo anh trai cháu tới thăm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 84: Chương 84



Thím Phùng cũng phải hâm mộ: “Mẹ cháu thương cháu thật đấy, mấy gia đình thương con gái như thế hiếm lắm.”

Tống Thời Hạ giải thích:

“Cả nhà ai cũng thương cháu hết, lúc trước là do cháu bướng quá, sau khi kết hôn mới hiểu nỗi khổ của cha mẹ.”

“Cháu có thể hiểu ra như thế cũng không xem là muộn, thím nhớ rồi, nhà giảng viên Triệu ở phòng giáo vụ, tan làm thím đi hỏi giúp cho, khéo cháu chẳng biết phòng giáo vụ ở đâu đâu.”

Tống Thời Hạ cảm động:

“Vậy làm phiền thím ạ, tối nay thím dắt mấy đứa nhỏ tới nhà cháu ăn cơm nhé, tối nay cháu làm bánh mì kẹp thịt lừa.”

“Bánh mì kẹp thịt lừa? Giỏi thế, tới món này cháu cũng biết làm!”

Tống Thời Hạ cười đáp: “Cháu không biết làm đâu, nhưng chắc cũng không khác bánh bao kẹp thịt là mấy.”

“Chắc là thế, thím chưa ăn thịt lừa bao giờ, tối nay phải đến nhà cháu ăn thử mới được.”

Tống Thời Hạ hài lòng rời đi, nói chuyện với người thẳng tính như thím Phùng đúng là thoải mái.

Tống Thu Sinh cũng không ngồi không, giúp cô nhỏ cỏ trong sân.

“Em về nhanh thế?”

“Thím nhà bên hỏi giúp em rồi, thím ấy tốt lắm.”

Tống Thu Sinh lại bắt đầu tụng kinh:

“Người ta tốt thì em cũng không thể làm phiền người ta mãi được, biết chưa? Làm người phải biết có qua có lại.”

“Em biết chứ, nên em nói thím ấy tối nay đến nhà mình ăn bánh mì kẹp thịt lừa.”

Tống Thu Sinh nhìn em gái mình, lại nhìn mình.

Tống Thời Hạ hiểu ý anh: “Sao em có thể để anh vào bếp nấu được, anh đừng có làm hỏng thịt lừa của em.”

Thịt lừa ngon là nhờ mùi thịt nguyên bản, nếu mang đi chần nước sôi thẳng thì sẽ mất đi mùi vị vốn có.

Nên trước tiên phải ngâm nước rồi mới chần nước sôi, làm vậy thì có thể khử mùi tanh.

Bước tiếp theo là nấu thịt lừa, Tống Thời Hạ đã nấu sẵn nước kho.

Lúc kho thịt lừa cho thêm ít sơn tra, thảo quả vào cho thịt dậy mùi thơm.

Bánh bao kẹp thịt dùng bánh hấp, còn bánh mì kẹp thịt lừa lại là dùng bánh nướng.

DTV

Bánh nướng sẽ mỏng hơn bánh hấp, vừa nướng ra thì ngoài giòn trong mềm.

Thịt lừa kho xong thì cắt nhỏ, dùng d.a.o đầu nhọn xẻ một đường dọc trên bánh mì, sau đó nhét nhân thịt lừa vào.

Thế là một chiếc bánh mì kẹp thịt lừa ngon lành đã ra lò.

Tống Thời Hạ một lần làm sáu cái bánh.

Hai đứa nhỏ thèm nhỏ dãi đứng ngay cửa bếp hóng bánh.

Tống Thời Hạ cho mỗi đứa một cái, bản thân cô ăn một cái, ba cái còn lại là lượng ăn của Tống Thu Sinh.

Tống Thu Sinh thấy người ngợm mình bẩn quá nên ngồi trên bậc thang ngoài cửa phòng khách ăn.

Tống Thời Hạ xách cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh anh ấy:

“Anh, chuồng gà làm ở bên hông sân được không? Đừng để nó bươi hết rau của em,”

Tống Thu Sinh một hơi ăn hết một cái bánh mì: “Em muốn làm ở chỗ nào cũng được.”

Anh ấy bắt đầu ăn cái thứ hai:

“Sao em cứ nhất định muốn xây cái đình hóng mát trong sân thế, mùa hè không sợ muỗi đốt à.”

“Tại nó đẹp mà, em định trồng hoa bên kia, mỗi ngày được thức dậy trong mùi hoa thơm ngát mới tuyệt làm sao.”

Tống Thu Sinh lắc đầu, cái sân lớn như thế để trồng rau không tốt hơn à.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 85: Chương 85



Buổi tối thím Phùng dắt ba đứa bé tới, nhà bọn họ bỗng chốc vô cùng rộn ràng.

Con gái lớn của thím Phùng tên Tạ Nhiêu, năm nay học lớp 3, đứa thứ hai tên Tạ Khang, đang học lớp 1, con út Tạ Ngọc cùng đi nhà trẻ với Quý Dương và Quý Nguyên.

Tạ Nhiêu cao gầy, mắt vừa đen vừa sáng, lúc thấy Tống Thời Hạ thì ngoan ngoãn gọi chị Tiểu Tống.

Tống Thời Hạ vịn vai cô bé: “Em gọi chị là chị như thế, vậy thì thành vai dì của mấy đứa nhỏ nhà chị rồi.”

Tạ Nhiêu hít một hơi, chị Tiểu Tống thơm quá đi.

“Dì thì dì thôi, như thế chứng tỏ em lớn hơn.”

Thím Phùng đi ra đ.â.m ngang một câu: “Con lớn rồi mà suốt ngày còn đánh nhau với Bình An à.”

Tên cúng cơm của Tạ Khang là Bình An.

Tạ Nhiêu bĩu môi:

“Sao mẹ toàn nói con thế, rõ ràng là em ấy đùa dai mà, mẹ toàn bảo con nhường nhịn em, nhưng em đùa nhây quá đáng lắm!”

Thím Phùng ra sức khuyên bảo:

“Lúc em còn chào đời suýt nữa đã không thể cứu được đấy, em chịu khổ nhiều như thế, con là chị gái, không thể nhường em một chút à?”

DTV

Tống Thời Hạ không nghe lọt nữa:

“Thím à, chuyện của trẻ con cứ để chúng tự giải quyết đi, hai chị em làm gì có thù sâu hận lớn gì, nếu còn không vào nữa khéo bánh cháy mất.”

Thím Phùng bị kéo sự chú ý đi, quả nhiên không nhắc lại nữa.

Tống Thời Hạ đi ở phía sau xoa đầu Tạ Nhiêu: “Em có tên cúng cơm không?”

Tạ Nhiêu cười tươi: “Em tên Ni Ni ạ.”

“Ni Ni à, lúc không muốn cười thì không cần phải cười đâu.”

Tạ Nhiêu nhào vào lòng Tống Thời Hạ, tủi thân nức nở:

“Lần nào cũng bắt em nhường Bình An, đâu phải em khiến em ấy bị khó sinh đâu.

Lúc còn bé Bình An ngoan lắm, còn biết gọi chị đầu tiên, toàn là mẹ nuông chiều nên em ấy mới hư như thế.”

Tống Thời Hạ im lặng nghe cô bé kể hết nỗi lòng.

“Ba mẹ em phải đi làm, có thể sẽ không rảnh quan tâm các em. Là chị lớn trong nhà, lúc cha mẹ vắng mặt, em là người lớn nhất.

Nếu tính của Bình An vốn không xấu, vậy có phải em nên sửa hết mấy thói hư tật xấu của em ấy không?”

Tạ Nhiêu chần chừ, nói: “Chắc chắn mẹ em sẽ không đồng ý đâu.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng an ủi cô bé:

“Việc này cứ để chị nói với mẹ em, em có tự tin là mình có thể khiến Bình An quay về làm em trai ngoan ngoãn nghe lời ngày xưa không?”

“Em có thể làm được ạ! bây giờ Bình An đáng ghét lắm, em và Tiểu Ngư cũng không thích em ấy!”

Thím Phùng tới có mang cho cô ít măng xuân tươi, đây là đồ ngon đấy!

“Cháu của thím ra ngoại thành đào măng xuân, thím nấu nó vừa đắng vừa chát, thím nghĩ chắc cháu sẽ có cách nấu ngon hơn nên mang đến cho cháu.”

Tống Thời Hạ vui vẻ nói:

“Măng xuân là đồ ngon đấy, chờ cháu ngâm nước qua đêm cái đã, ngày mai cháu sẽ nấu rồi mời thím ăn thử nhé.”

“Vậy thì thím sẽ chờ cháu nấu vậy, không biết tay của cháu làm sao mà lại thần kỳ như thế, đồ gì vào tay cháu cũng ngon hơn hẳn.”

Tống Thời Hạ gắp bánh nướng nóng hổi ra khỏi nồi hơ trên lửa nướng giòn, sau đó nhét thịt lừa băm vào trong đó.

“Thím ăn thử đi ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 86: Chương 86



Bánh mì kẹp thịt lừa phải tranh thủ ăn lúc còn nóng.

Thím Phùng cắn một miếng bánh.

Vỏ bánh giòn tan hòa cùng nước thịt lừa kho tươm ra thơm lừng béo ngậy, hai thứ này đúng là sinh ra để dành cho nhau, ăn vào chẳng khác gì nhân gian mỹ vị.

Thím Phùng không thể nói thành lời, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ là rất ngon.

Tống Thời Hạ lại đưa bánh mì cho mấy đứa nhỏ: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo phỏng.”

Mấy đứa bé nhà thím Phùng vừa thổi phù phù vừa nhăn mặt cắn bánh mì.

Tống Thời Hạ cũng không biết nên nói gì cho phải.

Thím Phùng l.i.ế.m sạch nước thịt dính ra tay: “Mấy đứa nhóc này, mẹ bỏ đói các con hay sao, ăn như con heo con ấy.”

Ba đứa nhỏ bình thường ở nhà nào được ăn thứ ngon như thế, bị mắng cũng mặc kệ, vừa thổi vừa ăn ngấu nghiến.

Tống Thời Hạ bật cười rót nước cho thím Phùng:

“Cháu còn sợ bọn trẻ còn nhỏ quá, không dám cho chúng ăn thịt lừa nên giữ lại ít thịt bò kho, xem ra không cần dùng tới rồi.”

Thím Phùng khuyên bảo:

“Bọn nó không ăn là do không có lộc ăn, cháu không cần chiều riêng chúng đâu. Thịt bò cháu cứ giữ lại cho mình với hai đứa bé ở nhà ăn đi.

Thím chưa từng thấy người nào hào phóng như cháu, có đồ gì ngon chỉ toàn lấy ra đãi người khác.”

“Lúc trước cháu mua hai cân rưỡi, ăn mãi thì bọn nhỏ cũng ngán, giờ mà bảo bọn nhỏ ăn tiếp khéo chúng sẽ không chịu đâu.

Mà cũng không phải cháu hào phóng, trong nhà không có việc gì làm, cháu cũng chỉ có thể dồn tâm tư vào cải thiện phương diện ăn uống thôi.”

Thím Phùng hâm mộ vô cùng:

“Cuộc sống của cháu thoải mái thật đấy, chăm sóc hai đứa nhỏ với nấu ăn là được.

Nhà thím chỉ cần có cái ăn là được, chỉ có mấy đứa nhỏ này hay chê ỏng chê eo thôi.”

“Do mấy đứa nhỏ nhà thím đi học cùng một lúc nên tốn kém. Chờ Quý Dương với Quý Nguyên đi học, chắc cháu cũng phải kiếm việc làm mới được.”

Thím Phùng nhìn cô:

“Tay chân cháu mảnh khảnh thế này, khéo chỉ hợp làm việc văn phòng nhẹ nhàng thôi, lao động chân tay không thích hợp với cháu.”

Tống Thời Hạ còn chưa tính tới chuyện tương lai nữa: “Chờ sau này hãy nói đi, còn lâu bọn nhỏ mới lên tiểu học mà.”

Thím Phùng lại nói: “Phải tính sớm mới được, bằng không tới lúc đó lại luống cuống.”

Tống Thời Hạ nói sang chuyện khác:

“Thím à, bình thường thím với giáo sư Tạ bận rộn như thế, có phải toàn là Ni Ni chăm các em không?”

Thím Phùng thở dài:

“Đúng vậy, Ni Ni tan học thì sẽ dẫn Bình An về nhà, tiện đường đi đón Tiểu Ngư luôn.

Ni Ni từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết thương thím nên luôn chủ động san sẻ với thím.

Nhưng con bé hay cãi nhau với Bình An, chỉ có điểm này là hay khiến người ta đau đầu thôi.”

Tống Thời Hạ tranh thủ nói:

“Ni Ni là chị lớn trong nhà, con bé trông em thì phải có uy tín mới nói được mấy đứa nhỏ.

DTV

Bằng không phạm lỗi gì chúng cũng sẽ đi tìm thím mách, thế này chẳng phải dung túng chúng không nghe lời chị gái sao.”

Thím Phùng trầm tư: “Hình như cũng đúng, nhưng mà Bình An nó...”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 87: Chương 87



Tống Thời Hạ cắt ngang lời bà:

“Thím à, bây giờ Bình An rất khỏe mạnh, thím đã nuôi nấng thằng bé bụ bẫm cường tráng rồi.

Thím nhìn đi, thằng bé không hề giống đứa trẻ khó sinh yếu ớt chút nào. Ni Ni hiểu chuyện, sẽ không đánh em út mà không có lý do đúng không?”

Thím Phùng vô thức muốn giải thích, “Thì đúng là vậy, nhưng mà...”

Tống Thời Hạ lại khuyên bà:

“Thím à, thím đã thiên vị Bình An quá rồi, Ni Ni và Tiểu Ngư đều ngoan ngoãn, thím phải xử sự công bằng chứ, không thể khiến bọn trẻ thất vọng được.”

“Thím và giáo sư Tạ đều bận rộn công việc, thôi thì cứ giao quyền quản lý mấy đứa em cho Ni Ni đi.

Chị em cãi nhau cũng là chuyện bình thường, cứ để bọn trẻ giải quyết nội bộ với nhau, không thể thiên vị mãi được.”

Thím Phùng lại chần chừ.

Chuyện Bình An khó sinh là điều bà luôn đau đáu trong lòng, bà thật sự sợ giẫm lên vết xe đổ khi xưa.

“Cháu để thím suy nghĩ cái đã.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài, thím Phùng thông minh sáng suốt là thế, sao lại hồ đồ trong chuyện này như vậy chứ.

Nhà có ba đứa con, nhưng lại thiên vị thằng hai.

Đứa út nói cho hay là ngoan ngoãn hướng nội, nhưng thật ra là yếu đuối nên bị thằng hai bắt nạt.

Cô chị cả thì trưởng thành sớm, nhìn mẹ chiều hư em trai như thế, muốn dạy dỗ em thì lại bị mắng là hư đốn.

Thím Phùng xem như tự tay đẩy Ni Ni ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất ra xa.

Nếu cứ như thế mãi, thằng hai có nguy cơ bị nuôi thành đứa ích kỷ, cảm thấy chuyện gì cũng có mẹ lo, sau khi lớn lên nói không chừng lại gây ra chuyện to bằng trời.

Hai đứa còn lại thường xuyên bị ức h**p, sau khi trưởng thành cũng sẽ không thân thiết với cha mẹ nữa.

Thím Phùng ôm bầu tâm sự nặng nề dẫn ba đứa nhỏ về nhà.

Tống Thời Hạ bảo bà mang hai cái bánh mì về cho giáo sư Tạ.

Giáo sư Tạ về nhà một hồi rồi, tiếng ồn ào cười nói ở cách vách cứ truyền tới, ông cố nhịn không chạy qua kia, không thể mặt dày đi ăn ké được.

Huống hồ gì giáo sư Quý vắng nhà, ông cũng chẳng có gì để nói với vợ của giáo sư Quý.

DTV

Thấy vợ cầm bánh mì thịt lừa về, ông vội cắn thử một miếng.

“Anh trai của đồng chí Tiểu Tống tới à? Vậy sao bà không về gọi tôi sớm.”

Phùng Liên cạn lời: “Ông có chân còn gì, lẽ nào còn chờ tôi mời ông qua à?”

Giáo sư Tạ: “Bà không hiểu rồi, tôi đang tị hiềm ấy chứ, toàn là phụ nữ trẻ con, tôi qua đó thì còn ra thể thống gì nữa!”

Phùng Liên cười nhạo ông:

“Bây giờ đã là thời đại mới rồi, tư tưởng của ông vẫn còn dừng lại ở vương triều phong kiến à.”

“Cái này không liên quan gì tới chuyện thời đại, trong nhà người ta không có người đàn ông nào, tôi đi qua thì kỳ lắm.”

Phùng Liên không muốn cãi nhau với ông, bà kể lại những lời mà đồng chí Tiểu Tống khuyên mình cho chồng nghe.

“Ông có thấy tôi quá đáng quá không?”

Giáo sư Tạ ăn xong miếng cuối cùng: “Chuyện này ấy à, ợ... Tôi không dám nói.”

Phùng Liên vỗ tay ông một cái: “Sao lại không dám nói!”

Giáo sư Tạ lẩn đi thật xa:

“Tôi cảm thấy đồng chí Tiểu Tống nói rất đúng. Lúc bà mắng con cái tôi làm gì dám nói, người chịu khổ sinh con là bà, tôi sợ tôi xen vào bà sẽ mắng luôn cả tôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 88: Chương 88



Phùng Liên liếc ông một cái:

“Ông thật sự cảm thấy tôi thiên vị à? Lúc đó Bình An suýt nữa đã có chuyện rồi, tôi chỉ muốn bù đắp cho nó một chút thôi.”

“Dù bà muốn bù đắp cho Bình An thì cũng không nên thiên vị như thế, bà nhìn đi, trong nhà bây giờ có ai thân thiết với bà không.

Có cái gì tốt, cái gì ngon bà chỉ biết nhớ tới Bình An, hai đứa nhỏ bên cạnh hoạt bát biết mấy, bà nhìn Tiểu Ngư nhà mình đi, tội nghiệp biết bao.”

Phùng Liên khó xử: “Tôi đâu có quá đáng tới mức đó.”

Mấy đứa nhỏ chơi đuổi bắt, Bình An xông xồng xộc tới như một tiểu bá vương.

Phùng Liên thấy cậu bé không kịp dừng lại nên ngã nhào ra, một giây sau đã nằm bẹp dưới đất gào lên ăn vạ.

Giáo sư Tạ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà: “Có phải bà lại định quát Ni Ni là sao không trông chừng em cho tốt không.”

Phùng Liên bị ông nói trúng tim đen, cố nói: “Được rồi, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là biết sai mà sửa, ông nhìn mà xem.”

Bà đi ra sân, Ni Ni và Tiểu Ngư đứng chung một chỗ, bình tĩnh nhìn bà, giống như bà là người xấu vậy.

Tim Phùng Liên thắt lại.

“Bình An, con còn không đứng dậy mà nằm ăn vạ ở đó làm gì, quần áo dơ thì con tự giặt nhé.”

Bình An nằm dưới đất lau nước mắt: “Mẹ, chị với em bắt nạt con.”

Tiểu Ngư muốn giải thích, nhưng lại bị chị gái kéo một cái:

“Đúng vậy, bọn chị bắt nạt em đấy thì sao, cả ngày ngoại trừ giả vờ khóc lóc ăn vạt với mách mẹ ra thì em còn biết cái gì nữa hả!”

Nói xong, cô bé kéo Tiểu Ngư vào nhà.

Lúc trước mỗi khi thế này mẹ sẽ không thèm nói lý, chỉ biết mắng cô bé, nói cô bé là chị mà không chịu làm gương tốt.

Nhưng lần này cô bé và Tiểu Ngư đã đi vào nhà rồi nhưng vẫn không bị mẹ gọi lại.

Phùng Liên kéo Bình An dậy, phủi sạch bùn đất trên người cậu bé.

“Con hài lòng chưa? Ni Ni với Tiểu Ngư đều bị con chọc giận bỏ đi cả rồi, sau này chị gái với em trai nghỉ chơi với con thì tự chịu đi, mẹ mặc kệ.”

Bình An trợn tròn mắt.

***

Tống Thời Hạ hát nghêu ngao xử lý đống măng, Tống Thu Sinh lại thấy khó hiểu.

“Chỉ một đống măng xuân thôi mà, nhìn em vui chưa kìa.”

“Măng xuân ngon mà, nhiều dinh dưỡng, mùa này là mùa ăn măng đấy.”

“Nếu em thích, anh về quê sẽ đào một ít mang tới cho em, nhưng phải chờ tới cuối tháng năm.”

Tống Thời Hạ đảo mắt một vòng: “Không cần đâu anh ạ, làm thế thì phiền mọi người quá.”

Tống Thu Sinh vô tình vạch trần cô: “Lúc trước em sai phái anh ít lắm à? Bây giờ bày đặt ngại nữa.”

Sáng sớm họ hàng của giáo viên Triệu đã chạy xe ba gác tới.

Tống Thu Sinh rửa tay sạch sẽ, vào bếp cầm hai cái bánh bao, miệng còn ngậm một cái.

“Bác Triệu ăn sáng chưa ạ?”

Bác Triệu thấy anh ấy cầm bánh bao thì vội nói là ăn rồi.

Tống Thu Sinh vẫn nhét bánh bao cho ông ấy: “Ăn rồi thì cũng thử tay nghề của em gái cháu đi ạ, bánh bao con bé làm ngon lắm.”

Bác Triệu từ chối không được, bèn ngồi ngoài cửa ăn bánh bao với Tống Thu Sinh.

Ăn bánh bao xong thì hai người cũng làm thân với nhau xong.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 89: Chương 89



“Sao ạ, có phải ngon lắm không?”

Bác Triệu giơ ngón tay cái lên:

“Bánh bao này ngon hơn bánh bán ngoài tiệm nữa, đậu hũ cũng có thể làm ngon như thế, tay nghề của em gái cậu giỏi thật đấy.”

Giữa trưa còn bao cơm cho bác Triệu.

Tống Thời Hạ chuẩn bị làm món đậu hũ hấp măng non và thịt bằm, cùng món măng xuân trộn dầu ớt, cô cũng ra chợ mua một miếng đậu hũ về.

Măng xuân rửa sạch cắt khúc luộc lên, sau đó băm nhỏ ra chờ dùng tới.

Thịt băm ướp 10 phút, chờ nồi nóng lên thì cho thịt băm vào xào tới lúc khô vàng, sau đó cho măng vào xào, đổ thêm nước sôi vào đun.

Đậu hũ cắt thành miếng đều nhau xếp lên đĩa, lại rưới thịt xào măng lên, cho vào nồi hấp thêm 20 phút.

Tống Thời Hạ nếm thử một miếng, thịt xào măng ăn với cơm thì không còn gì ngon bằng.

Măng xuân trộn dầu ớt thì đơn giản thôi, cô xé măng đã luộc chín ra thành từng miếng dài.

Món này chủ yếu là dầu ớt trộn, trong nhà có trẻ con, Tống Thời Hạ không cho nhiều ớt, món ăn cay tê nhè nhẹ, già trẻ đều ăn được.

Đậu hũ còn thừa, cô lại nấu thêm một bát canh đậu hũ, hai món ăn một món canh, đủ cho mọi người ăn no.

Đồ ăn vừa được dọn lên, Tống Thu Sinh và bác Triệu đã về đúng ngay giờ ăn.

Tống Thời Hạ bảo hai đứa bé đi rửa tay.

Bác Triệu mang đồ về xong thì định đi luôn, nhưng lại bị Tống Thu Sinh kéo vào ăn cơm trưa.

“Làm vậy coi sao được, mọi người đã trả tiền công cho tôi rồi, sao tôi có thể mặt dày ở lại ăn cơm được nữa.”

Tống Thời Hạ mỉm cười mời:

“Bác Triệu à, chiều nay còn phải làm phiền bác thêm chuyến nữa, chờ bác về nhà thì thức ăn cũng nguội mất rồi.

Thôi bác cứ ở lại đây ăn một bữa cơm nóng đi, hay là bác chê cháu nấu không ngon ạ?”

Bác Triệu vội giải thích:

“Sao lại thế được, bánh bao cháu làm ngon lắm, lần đầu tiên bác được ăn bánh bao nhân đậu hũ ngon như thế đấy.”

Tống Thu Sinh lại kéo bác Triệu đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

“Bác Triệu, bác đừng khách sáo, mau ngồi xuống ăn đi, chúng cháu ở dưới quê nhờ ai giúp đỡ đều phải bao cơm cả, cũng chẳng phải thịt cá đắt đỏ gì, bác đừng chê nhé.”

Bác Triệu được Tống Thu Sinh khuyên vài câu, cũng ngơ ngác ngồi xuống theo.

Hai đứa bé không chờ nổi nữa, thấy khách vừa ngồi vào ghế thì vội vàng cầm thìa múc măng xào thịt.

Tống Thời Hạ múc cho hai đứa một chút canh để chan cơm, hai đứa bé lập tức vùi đầu ăn cơm.

Bác Triệu ngơ ngác nhìn.

Tống Thời Hạ giơ tay lắc lắc trước mặt ông: “Bác Triệu, bác đừng chỉ ngồi ngây ra đó, thức ăn sắp nguội rồi đấy ạ.”

Bác Triệu lấy lại tinh thần:

“Mấy đứa nhỏ nhà cháu ngoan quá, bà nhà bác đút cháu nội ăn cơm mà cứ như đi đánh giặc ấy, bảo bọn nhỏ ăn cơm cứ như g.i.ế.c chúng vậy.”

Tống Thời Hạ không khỏi bật cười thành tiếng.

Có anh trai giúp đỡ, không tới ba ngày, đình nghỉ mát và lò nướng của Tống Thời Hạ đã xong xuôi.

Tiếc là phải chờ thêm mấy ngày nữa mới có thể dùng lò nướng được.

Tống Thu Sinh còn dựng một cái chuồng gà ở góc tường cho Tống Thời Hạ.

Cô cũng nhờ anh trai mua mấy con gà con và vịt con ở cái thôn gần đây.
 
Back
Top Bottom