Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 50: Chương 50



“Người ta lần đầu kết hôn, không biết cũng là chuyện bình thường.

Huống hồ gì cậu ấy là người cuồng công việc, có thể xin nghỉ mấy ngày để giải quyết việc riêng đã là tiến bộ vượt bậc rồi.

Hay là anh gọi điện thoại cho ba mẹ cậu ấy thử xem? Không thể để cô dâu mới nhà người ta không được gặp mặt ba mẹ chồng như thế được.”

“Em nói cũng đúng, Quý Duy Thanh giải quyết vấn đề cá nhân của mình xong, anh cũng thấy nhẹ lòng hẳn, cũng nên gọi điện cho ông bạn già biết để bọn họ vui mừng mới phải.”

Mấy chiếc xe bán tải quân dụng chạy thật nhanh trên đường lớn.

Người trên xe đều đã ngủ thiếp đi.

Quý Duy Thanh và thầy mình sóng vai ngồi chung một chỗ trưởng khoa móc một cái màn thầu cứng ngắc ra khỏi túi.

“Cô của cậu có gói cho tôi một hũ dưa muối đây, cậu ăn thử đi.”

Quý Duy Thanh lấy hộp cơm ra: “Em có mang bánh bao đây ạ.”

Trưởng khoa trêu chọc:

“Cậu còn biết tới căn tin mua bánh bao à? Lúc cô của cậu qua mua thì chỉ còn màn thầu thôi.”

Quý Duy Thanh lấy đũa ra, trong bóng tối nhìn không ra tâm trạng của anh lúc này là gì, chỉ nghe được giọng nói của anh dịu xuống:

“Không phải mua, vợ em hấp sẵn bánh bao gói cho em mang đi.”

“Chậc bây, giờ cậu đã biết ưu điểm của việc kết hôn chưa? Về nhà có cơm nóng để ăn, có người lo lắng quan tâm cho mình.”

Quý Duy Thanh không đáp, anh đẩy hộp cơm tới trước mặt thầy mình, “Thầy ăn thử đi ạ.”

“Được thôi, nếm thử xem tay nghề của vợ cậu thế nào.”

Bánh bao đã nguội không ngon bằng bánh nóng mới ra lò, nhưng bánh bao mềm mại vẫn ngon hơn màn thầu cứng ngắc nhiều.

Hơn nữa nhân bánh Tống Thời Hạ làm cực kỳ ngon, không thua gì bánh bao bán bên ngoài.

Trưởng khoa gần như nuốt trọn một cái bánh bao: “Bánh bao này ngon thế!”

Ông lại vươn đũa ra gắp thêm một cái, miệng còn viện cớ, “Để tôi thử xem còn những loại nhân nào.”

Mãi tới khi ông không nhớ nổi mình đã ăn hết bao nhiêu cái bánh bao, cuối cùng quơ đũa chỉ còn lại hộp cơm không.

Ông còn chưa đã thèm: “Hết rồi à?”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ: “Em chỉ mang theo có hai phần thôi, còn phải chừa lại mai ăn nữa chứ ạ.”

Trưởng khoa vẫn còn thòm thèm: “Tay nghề nấu ăn của vợ cậu cũng được đấy, cô ấy tên gì thế?”

“ Tống Thời Hạ, Tống của đại Tống, Thời Hạ của mùa hè ạ.”

Trưởng khoa nảy ra một ý:

“Chờ tới lúc về có phải hai vợ chồng cậu nên mời cơm không? Tôi không đi ăn ngoài quán đâu nhé, để Tiểu Hạ trổ tài nấu một bữa được chứ?”

“Thầy à, chờ khi nào về rồi tính đi ạ, chuyện này em còn chưa nói với cô ấy, còn phải xem ý cô ấy thế nào nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 51: Chương 51



Trưởng khoa dựng râu trừng mắt: “Cậu là chủ gia đình, có thế mà cũng không quyết định được à!”

Quý Duy Thanh cạn lời: “Thầy à, là thầy dạy em phải tôn trọng ý kiến của vợ mà.”

Trưởng khoa xấu hổ cười khan: “Đúng nhỉ, đúng là phải hỏi ý của đồng chí Tiểu Hạ mới được.”

Nhưng ông lại nghĩ tới một chuyện:

“Tay nghề của Tiểu Hạ tốt thế, có thể mở cả quán ăn ấy chứ.

Hiện tại rất nhiều thanh niên đều hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, xông xáo dựng nghiệp, Tiểu Hạ nhà cậu có ý định gì không?”

Quý Duy Thanh nhớ tới hiệp nghị của hai người lúc xem mắt: “Chắc là cô ấy không có ý định gì đâu ạ.”

Trưởng khoa không thấy được vẻ xoắn xuýt và mâu thuẫn trên mặt anh.

“Thế thì tiếc quá, nhưng mỗi người một chí, nói không chừng Tiểu Hạ chỉ muốn làm một người vợ hiền mẹ tốt thôi.”

Quý Duy Thanh xấu hổ nói không ra lời.

Tõ ràng mới cùng giường chung gối hai ngày, nhưng mỗi ánh mắt nụ cười của cô đều có thể dễ dàng in sâu vào đầu anh, khiến anh cứ thấy thấp thỏm lo lắng.

DTV

Lúc thím Phùng mang tô đến trả cho Tống Thời Hạ, còn gắp cho cô một tô dưa chua đầy ụ.

“Canh ngân nhĩ kia cháu nấu thế nào thế? Con gái thím chỉ muốn l.i.ế.m sạch cả bát thôi.

Lão Tạ bình thường không thích ăn ngọt, thế mà lại đi giành đồ ăn với đám nhỏ, Tiểu Ngư cũng ăn đến hai bát đấy.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Nhờ táo đỏ thím cho ngon đấy ạ, cháu tặng thím hai cục ngân nhĩ, thím về nhà nấu thử đi, bảo đảm ngon y như cháu nấu cho mà xem.”

Thím Phùng cũng không từ chối:

“Về nhà thím phải nấu thử mới được, lão Tạ già đầu rồi còn giành đồ ăn với con trẻ, lần nào Tiểu Ngư cũng bị giành mất phần.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Giáo sư Tạ thế này gọi là hòa mình với con trẻ đấy ạ.”

Thím Phùng gật đầu đồng ý: “Chứ còn gì nữa, ông ấy hòa tan luôn chứ không còn hòa nhập nữa rồi.”

Tống Thời Hạ muốn nói hoà mình mà cô nói không phải ý đó, nhưng thím Phùng đã chấp nhận rồi, cô cũng không giải thích thêm nữa.

Thím Phùng cho cả tô dưa chua lớn như thế, cộng thêm chỗ sườn mua được ở căn tin hôm nay, Tống Thời Hạ chuẩn bị nấu sườn với dưa chua.

Đây là món ăn Đông Bắc nổi tiếng, Tống Thời Hạ học được cách làm từ đầu bếp ở trong nhà, đến nay vẫn còn nhớ cách nấu.

Món chính thì cô định hấp một lồng bánh bò đường đỏ.

Đường đỏ là hàng cô trữ trong không gian.

Hợp tác xã mua bán có đường đỏ, nhưng cô muốn giải quyết hết đống đồ trữ trong không gian trước, bằng không sợ là đến 21 thế kỷ cũng ăn không hết.

Trong lúc chờ bột nở, Tống Thời Hạ lại hái thêm một mớ hoa quả mới chín trong không gian.

Hoa quả quá nhiều cũng là chuyện rất đau đầu, mỗi ngày thức dậy đã thấy trái cây treo lủng lẳng đầy cây.

Chẳng lẽ cô thật sự phải chặt hết đống cây ăn quả này ư?

Nhưng bây giờ chưa có trái cây trái mùa nhiều, nếu ngày nào đó cô thèm, muốn ăn thì chưa chắc đã mua được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 52: Chương 52



Tống Thời Hạ nghĩ bình thường có thể dùng suy nghĩ để lấy đồ ra, bèn thử để cho hoa quả trong không gian mọc chậm một chút.

Còn có hữu dụng hay không thì phải chờ xem sáng mai thức dậy trên cây có quả nào không.

Dù trái cây chín rơi xuống đất đi nữa, cô nhìn thấy vẫn sẽ xót của, nhưng lại không thể biếu người ta.

Ở thế giới của cô thì có thể bày quầy ven đường bán mớ trái cây này đi.

Nhưng trường học toàn là người nhà của giáo sư với lãnh đạo, không tiện bán.

Thứ duy nhất có thể bán chính là táo, nhưng lai lịch lại không thể nói rõ được, từ khi cô tới đây chưa từng ra khỏi trường học lần nào.

Tống Thời Hạ đặt chuối và táo lên bàn cho hai đứa bé ăn, cũng lấy đào và quýt đi ngâm, ngày mai sẽ cho hai đứa bé ăn vặt.

Hoa quả đóng hộp là hàng xa xỉ, trẻ con nhà mình đương nhiên phải ưu tiên cho ăn ngon rồi.

Tống Thời Hạ làm khá nhiều bánh bò đường đỏ, tranh thủ một tuần không cần tới căn tin mua thức ăn.

Cô lại cầm một nắm đậu nành đi ngâm, ngày mai có thể uống sữa đậu nành tự xay rồi.

Máy ép không thể lấy ra được, chỉ có thể lấy cối đá nhỏ trong không gian ra để ở trong bếp.

Lúc cô làm những việc này thì hai đứa bé đang ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi, cô rất thích hai đứa bé này.

Trong mắt cô, trẻ con chia làm hai loại, một loại là đám giặc con, một loại khác là bé cưng đáng yêu nhà người ta.

Kiếp trước cô lướt web xem video luôn xem clip mấy em bé đáng yêu.

Cô cũng rất thích em bé mềm mại đáng yêu kia, dù là con trai hay con gái đều cực kỳ đáng yêu.

Nhưng trẻ con nhà đối tác của cô toàn mấy đứa giặc con.

Mỗi lần bọn họ tới uống trà, kiểu gì cũng phải than vãn về đám giặc con nghịch ngợm nhà mình cùng với vừa đánh đứt một đợi dây thắt lưng.

Tống Thời Hạ cảm thấy mình rất may mắn.

Lúc cô đưa canh táo đỏ ngân nhĩ cho thím Phùng thì có phát hiện đám nhóc trong nhà thím Phùng rất nghịch ngợm.

Nhưng có thể là vì nhà đông con, không thể quản lý xuể, như Tiểu Ngư vẫn rất ngoan đấy thôi.

Nếu bảo xấu thì bọn trẻ nghịch ngợm cũng không xấu.

Trẻ con không biết điều, cần người lớn dạy dỗ và dẫn dắt đi theo đường ngay nẻo phải, nhưng lại rất khó khiến người khác yêu mến chúng.

Hai đứa bé trong nhà rất phù hợp với mong chờ của Tống Thời Hạ về trẻ con.

Không chỉ không cần tự mình sinh, còn ngoan ngoãn nghe lời, đúng là thiên thần tới thế gian để báo ơn mà.

Tới hậu cần của căn tin mua thịt chỉ có thể dùng thịt thừa mà những người khác không dùng hết, dù sao căn tin cũng có định mức riêng.

Hai lần cô đi mua chỉ có sườn thôi, khi nào căn tin mới có thể mua ít thịt dê bò nhỉ?

Cô là người theo chủ nghĩa ăn thịt, một bữa không có thịt là lại thèm.

Đây là vì ám ảnh tâm lý vì khi còn bé chỉ toàn ăn rau với nước luộc rau đấy.

Tống Thời Hạ cho sườn đã chặt nhỏ vào nồi nước sôi luộc sơ cho đỡ bọt.

Dưa chua cắt thành miếng nhỏ ngâm nước lạnh, cô cầm một miếng dưa lên cắn thử, lập tức nhăn nhíu mặt.

Chua quá đi mất.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 53: Chương 53



Bánh bò hấp đường đỏ nóng hổi đã xong, bản thân cô ăn thử một miếng, không ngọt lắm, rất hoàn hảo.

Cô lấy bát đựng hai cái cầm lên phòng khách.

“Mau đi rửa tay rồi ăn bánh bò đi.”

Quý Nguyên và anh trai lập tức chạy đi rửa tay.

Nồi nóng rồi thì cho mỡ heo vào, cho thêm dưa chua xào cho ráo bớt nước, dưa chua xào sơ qua như thế sẽ rất thơm.

Cho sườn đã trụng trước cùng với gừng và bát giác vào nồi đất, sau đó cho dưa chua vào, đổ thêm nước sôi vào, đậy nắp lại nấu lửa nhỏ chừng nửa tiếng.

Để nồi canh trên lò, Tống Thời Hạ lấy một quyển tác phẩm nổi tiếng tiếng nước ngoài ra xem, lúc này lại có người tới gõ cửa.

Cô còn tưởng là thím Phùng tới, đúng lúc cầm vài cái bánh bò ra đưa cho thím Phùng.

Hôm nay cô hấp cả lồng to, chia cho nhà thím Phùng mỗi người một cái, chỗ còn lại cũng đủ cho ba người nhà cô ăn cả tuần.

Nhưng người đứng bên ngoài lại là một người phụ nữ mặt mũi hiền lành mà cô không biết là ai.

“Xin hỏi dì là?”

Trương Uyển Thanh dịu dàng mỉm cười: “Dì là hàng xóm ở cách vách nhà cháu.”

Tống Thời Hạ gật đầu chào hỏi bà: “Chào dì ạ.”

DTV

Từ khi cô vào ở tới giờ chưa thấy ai ra vào căn nhà cách vách, cô còn tưởng là nhà đó không có ai chứ.

Trương Uyển Thanh cầm theo ít đồ: “Dì tới để chào hỏi cháu, không biết cháu có đang rảnh hay không?”

Tống Thời Hạ vội mời người vào nhà.

“Thật ngại quá, cháu mới tới nên không quen biết ai hết.”

Trương Uyển Thanh đứng sau lưng cô cũng âm thầm quan sát trong nhà.

Thấy trong sân đã xới đất, bà không khỏi khen thầm, là một cô gái giỏi giang biết lo việc nhà.

“Không có gì, vốn dĩ phải là dì dẫn cháu đi làm quen với hoàn cảnh nơi này, nhưng mấy hôm trước dì bận việc ở lại văn phòng, tối hôm qua mới vừa về.”

Tống Thời Hạ đại khái đã đoán thân phận của đối phương.

Có thể nói như vậy, chắc là người nhà của hiệu trưởng rồi.

Người này trông có vẻ khách sáo, chắc là không có ý đồ xấu gì đâu.

Vừa mới đi vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm nức: “Cháu đang nấu cơm à? Dì còn đang định mời cháu tới nhà dì ăn cơm đây.”

Hai đứa bé mỗi đứa cắn một miếng bánh bò đường đỏ, thấy người vừa tới thì mừng rỡ.

Trương Uyển Thanh vừa ngồi xuống, hai đứa bé đã chạy tới, mỗi đứa đứng một bên.

Quý Nguyên kề sát vào bà: “Bà Trương!”

Quý Dương cũng ngoan ngoãn chào hỏi.

Trương Uyển Thanh mỗi tay ôm một đứa: “Ái chà, hai đứa có nhớ bà không nào?”

Quý Nguyên: “Nhớ ạ, bọn cháu đã một, một...”

Cậu bé nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ bảy ngày gọi là cái gì.

Quý Dương nhắc nhở cậu bé: “Một tuần.”

Quý Nguyên gật đầu: “Đúng rồi, một tuần, bọn cháu đã một tuần không gặp bà rồi.”

Trương Uyển Thanh nhẹ nhàng nói chuyện với hai đứa bé: “Ngoan, các cháu ăn cái gì thế?”

Quý Nguyên giơ bánh bò lên khoe, sau đó bẻ một miếng nhét vào trong miệng bà Trương: “Là bánh đường đỏ mẹ làm ạ.”

Trương Uyển Thanh cũng thầm giật mình, Quý Nguyên đổi giọng nhanh như thế, xem ra giáo sư Quý rất thích cô vợ này rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 54: Chương 54



Tống Thời Hạ lại bưng một đĩa bánh bò đi ra:

“Cháu gọi dì là cô giáo Trương có được không ạ? Nhà cháu hấp ít bánh bò, mong dì đừng chê ạ.”

Trương Uyển Thanh vừa mới ăn thử một miếng, bánh bò này chịu dùng đường, nên hương vị rất ngon.

“Sao lại thế được, hai đứa bé này kén ăn lắm, nên bánh bò cháu làm nhất định sẽ rất ngon.”

Tống Thời Hạ mỉm cười mời đối phương:

“Cháu đang nấu canh sườn với dưa chua, cô giáo Trương lát nữa ở lại ăn cơm với nhà cháu nhé.”

Trương Uyển Thanh rất ngại:

“Dì còn định mời cháu qua nhà dì ăn cơm, kết quả cháu đã nấu cơm xong rồi, xem ra dì tới không đúng lúc rồi.”

Tống Thời Hạ cũng nói đùa với bà:

DTV

“Sao lại thế được, cháu mà biết có người mời ăn cơm thì nhất định sẽ không nấu sẵn đâu.

Để cháu múc một bát canh cho dì mang về ăn thử nhé, lần sau cháu với anh Quý sẽ tự mình tới chào hỏi dì.”

Trương Uyển Thanh bật cười xua tay:

“Đều là hàng xóm láng giềng, để lần sau rảnh thì dì sẽ mời cháu với giáo sư Quý cùng tới ăn cơm, dì biết thanh niên các cháu dễ ngại mà.”

Trương Uyển Thanh không ngờ mình chỉ tới để mời cô vợ mới cưới của giáo sư Quý ăn cơm, ai ngờ không mời được người ta, còn mang một đĩa bánh bò với một bát canh về.

Về tới nhà bà mới sực lấy lại tinh thần.

“Ôi, mình đúng thật là, sao lại bị cô bé kia đánh lạc hướng chứ!”

Bà không hề tức giận, chỉ cảm thấy đồng chí Tiểu Hạ này rất thú vị.

Hiệu trưởng Hồ về tới nhà, không thấy vị khách vốn định mời tới thì rất kinh ngạc.

“Khách em định mời đâu?”

Trương Uyển Thanh bất đắc dĩ nói:

“Đừng nói nữa, em qua đó thì người ta đã nấu cơm xong rồi, hai đứa bé được chăm sóc chu đáo lắm.

Cô ấy làm bánh bò cũng chịu bỏ đường nên ngon lắm, đồng chí Tiểu Hà còn cho em một bát canh nữa, canh sườn hầm dưa chua, mùi cũng thơm.”

Hiệu trưởng Hồ bất đắc dĩ lắc đầu:

“Ôi cánh phụ nữ các em thật là, chỉ toàn nhìn thấy ưu điểm, không thấy khuyết điểm gì cả.”

Trương Uyển Thanh trừng mắt nhìn ông một cái:

“Anh nói đúng lắm, phụ nữ chúng tôi chỉ toàn nhìn thấy khuyết điểm ở cánh đàn ông thôi.”

Hiệu trưởng Hồ sờ sờ mũi, sao tự nhiên lại giận thế này?

Trương Uyển Thanh hâm nóng bánh bò, canh sườn dưa chua cũng được bưng lên bàn, hiệu trưởng Hồ lập tức quên mất mình muốn nói gì.

Ông nuốt nước bọt: “Đây là bánh bò nhà đó làm à?”

“Chứ còn sao được nữa? Nhà mình có mua đường đâu?”

Hiệu trưởng Hồ lập tức thèm, ông cực kỳ thích ăn đồ ngọt, ngửi thấy mùi bánh bò đã không nhịn được rồi.

“Chà, bánh bò này ngon thật chứ. Ngọt mà không ngán, mềm dai, mùi vị ngọt ngào xen lẫn mùi bột, em nói xem người ta làm kiểu gì mà ngon thế nhỉ?”

“Anh lo mà ăn đi, vừa rồi còn nói em chỉ biết khen người ta, tay nghề của đồng chí Tiểu Hạ không tồi đúng không?”

“Không tồi, không tồi, tay nghề nấu ăn của đồng chí Tiểu Hạ đúng là rất giỏi.”

Hiệu trưởng Hồ ăn hết miếng bánh bò, ông còn đang định ăn tiếp thì bị vợ cản lại.

“Anh quên bệnh của mình rồi à? Không được ăn nhiều đường, ăn chút dưa chua cho nhẹ bụng đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 55: Chương 55



Hiệu trưởng Hồ chỉ có thể cố bấm bụng ăn canh sườn dưa chua, không ngờ canh sườn dưa chua này cũng ngon như thế.

Ông chỉ vào bát canh nói với vợ: “Em thử đi, canh dưa chua này cũng ngon lắm.”

Trương Uyển Thanh cũng cạn lời với tướng ăn như hổ đói của ông.

“Làm như em bỏ đói anh ấy.”

Tống Thời Hạ đưa đồ ăn qua biếu thím Phùng mới biết cô giáo Trương kia nên gọi là bí thư Trương.

May mà người ta không so đo chuyện xưng hô.

Thím Phùng cảm khái đồng chí Tiểu Tống đúng là hào phóng.

“Bánh bò đường đỏ là đồ ngon, hiệu trưởng Hồ thích nhất là ăn đồ ngọt, tiếc là ông ấy có bệnh nên không thể ăn nhiều.”

Tống Thời Hạ: “Cháu không bỏ nhiều đường đỏ lắm, chỉ hơi ngọt mà thôi.”

“Bánh bò cháu làm ngửi thôi đã thấy thơm rồi. Chắc là hiệu trưởng Hồ không nhịn nổi đâu.”

Cô cũng cười nói: “Chắc bí thư Trương sẽ không để hiệu trưởng ăn nhiều đâu.”

Tống Thời Hạ cũng không lo lắng, cô rất có niềm tin vào nước linh tuyền của mình.

Lúc trộn bột cô đã dùng nước linh tuyền, tuy không thể chữa khỏi bệnh nan y, nhưng chắc chắn sẽ không khiến bệnh vốn có nặng hơn.

Hiệu trưởng không thể ăn đồ ngọt có thể là ông ấy mắc bệnh tiểu đường hoặc cao huyết áp, bánh bò đường đỏ cô làm tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng gì cho thân thể.

“Cũng đúng, có bí thư Trương trông chừng ông ấy mà.

Mà phải nói nhé, thím dùng ngân nhĩ cháu cho nấu một nồi canh táo đỏ ngân nhĩ, tuy không ngon như cháu nấu, nhưng cũng đủ lấp miệng mấy người trong nhà.”

Hôm nay Tống Thời Hạ cố tình dậy sớm, dùng cối đá nhỏ xay đậu nành.

Cô đun sôi sữa đậu nành thì cho thêm một thìa đường trắng, đặc biệt ngọt ngào.

Cô dẫn hai đứa bé đang buồn ngủ mơ màng xuống, cùng nhau ăn sáng.

“Hôm nay mẹ phải đến phòng thư tín ở trường để gửi thư về nhà. Các con đi cùng mẹ nhé.”

Cô không yên tâm để hai cậu bé ở trong nhà.

Quý Nguyên là một đứa bé hay bám người, mẹ mới đi đâu thì cậu bé sẽ theo đó.

Quý Dương thì em trai đi đâu, cậu bé sẽ đi cùng.

Vì vậy ba người tay to dắt tay nhỏ, cùng đi tới phòng thư tín.

Tống Thời Hạ viết một lá thư gửi về nhà, vốn muốn gửi lại tiền người nhà đã gửi cho cô.

Cô không cần món tiền này, muốn kiếm tiền thì tự mình có cách, thà để lại cho trong nhà dùng, nhưng lại lo lắng để tiền trong thư sẽ bị mất.

Chờ tới tuần này được nghỉ thì hỏi thím Phùng xem có đi ra ngoài dạo phố không.

Lúc đó tìm một trạm bưu điện gửi tiền, tiện thể cũng gửi một ít đồ về nhà luôn.

Cô không định dùng tiền Quý Duy Thanh đưa để mua đồ cho gia đình.

Kho hàng trong không gian không thiếu nhất chính là hàng khô và đặc sản.

DTV

Hiện tại cô chưa sắp xếp lại, chờ tới khi nghỉ ngơi đầy đủ sẽ đi bán một ít trà, kiếm chút tiền riêng.

Kiếp trước cô chỉ bận rộn lo cho sự nghiệp, không có thời gian riêng cho bản thân.

Hôm nay có được nhịp sống chậm rãi như vậy, thật sự cô chẳng có hứng thú kiếm tiền chút nào.

Dù đây là thời đại mà một con heo cũng có thể làm giàu nếu biết nắm bắt cơ hội.

Nhịp sống thời đại này chậm rãi, không bị Tivi và internet chi phối.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 56: Chương 56



Trước kia cô kiếm tiền là muốn cải thiện điều kiện sống, để mình được sung sướng hưởng thụ.

Sau này khi đạt được mục tiêu, cô mới phát hiện ra, thời gian hạnh phúc nhất chính là trước khi bà cô qua đời.

Người khác làm quần quật từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối cũng còn ngày nghỉ, cô kinh doanh cả một năm không nghỉ.

Không biết trên đời này có người nào giống cô hay không?

Kiếm tiền kiếm tới mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không hề được tận hưởng chút niềm vui tiêu tiền nào.

Cô còn trẻ, thứ cô có nhiều nhất là thời gian và cơ hội kiếm tiền.

Cũng không cần nóng vội nhất thời, coi như hưởng thụ thời gian đại học đi.

Tống Thời Hạ đặt thư ở phòng thư tín.

Ông chú ở đây nói với cô là 4 giờ chiều cũng có người đưa thư tới lấy thư.

Đi ra khỏi phòng thư tín, mỗi tay cô dắt một cậu nhóc, vẫn còn bỡ ngỡ với đại học Yên Kinh.

“Các con đã đi dạo trong trường học bao giờ chưa?”

Quý Nguyên lắc đầu, khoa trương vung tay: “Trường học lớn lắm luôn, bà Trương nói sẽ đi lạc mất.”

Tống Thời Hạ ở trong khu người nhà của nhân viên quan trọng, tương tự khu dân cư cao cấp trong tương lai, ở cửa có bảo vệ canh gác.

Ngoài người nhà, tất cả những người xa lạ ra vào đều phải đăng ký.

Đám trẻ cũng không biết đường, cô lại không hay đi lung tung.

Tống Thời Hạ dẫn hai đứa bé tới hợp tác xã mua bán để mua ít đồ ăn vặt. Hôm nay nhân viên bán hàng cũng không rảnh kéo cô lại tán dóc nữa.

Cô vừa mới đi không xa, đột nhiên có người ở phía sau gọi cô lại.

“Tống Thời Hạ?”

Người nọ nghi hoặc hỏi.

Tống Thời Hạ nghi hoặc quay đầu lại.

Cô thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xa lạ, ăn mặc không khác mình nhiều lắm.

“Cô là? Trần Kiều?”

Không ngờ lại là nữ chính trong sách.

Tống Thời Hạ có quen biết Trần Kiều.

tuy nhiên quan hệ giữa hai người cũng rất bình thường, chỉ là cùng thôn nên biết về sự tồn tại của nhau thôi.

Trần Kiều nhìn thấy cô, tâm trạng cũng rất phức tạp.

Kiếp trước Tống Thời Hạ lên thành phố xong thì không có tin tức gì, nghe nói cuộc sống rất tốt.

DTV

Khi đó cô ta xem thường Tống Thời Hạ tham phú phụ bần.

Cô ta vốn tưởng mình cưới một người chồng nổi tiếng là thành thật cùng thôn, thế nào cũng có cuộc sống đầy đủ hạnh phúc.

Ai ngờ người chồng bề ngoài thật thà lương thiện, nhưng trong lòng lại vô cùng gian xảo.

Trong lúc cô ta mang thai thì gã lại lén lút với một góa phụ, cuối cùng còn dính vào cờ bạc, đánh đập mắng mỏ cô ta.

Đứa con trai là chỗ dựa duy nhất của cô ta lớn lên cũng đứng về phía chồng cô ta, chỉ trích cô ta vô đạo đức, cả ngày chỉ biết kiếm chuyện cãi cọ, cuộc sống khốn khổ.

Cô ta lại vì thường xuyên tức giận mà mắc bệnh ung thư vú, không thể chữa khỏi.

Trong mấy ngày cuối đời, cô ta nằm trong bệnh viện cũng không đợi được người chồng bạc tình bạc nghĩa và đứa con vong ân bội nghĩa kia đến thăm mình một lần.

Sau khi cô ta sống lại, việc đầu tiên là bày kế hại bà chị dâu, người vẫn luôn muốn sắp xếp cho cô ta kết hôn với chồng ở kiếp trước, để cô em họ suốt ngày đến nhà vòi tiền lấy tên chồng ở kiếp trước.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 57: Chương 57



Kiếp trước mỗi khi cô ta thuyết phục người nhà đồng ý cho mình ly hôn, em họ lại tới khuyên cô ta nên nhịn một chút.

Em họ bảo cô ta nên rộng lượng, nói người đàn ông nào chẳng phạm sai lầm.

Mọi người trong nhà đều bị em họ tẩy não.

DTV

Nếu em họ thích nhịn nhục thì nhường gã đàn ông kia cho nó vậy.

Chuyện thứ hai Trần Kiều làm sau khi sống lại chính là cưới người đàn ông đã một đời vợ ở thôn bên cạnh, dù anh ta đã có một trai một gái.

Đối phương là người có học.

Vợ trước của anh ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Sau này thanh niên trí thức về thành phố, vợ trước của anh ta đã ly hôn với anh ta, đến con cái cũng mặc kệ, bỏ lại chồng con một mình về thành phố.

Kiếp trước Trần Kiều đi họp phụ huynh cho con trai có gặp anh ta một lần.

Cũng nghe người trong thôn nói, sau khôi phục thi đại học, anh đã thi đỗ đại học Yên Kinh, tốt nghiệp xong thì ở lại trường giảng dạy.

Trần Kiều biết người nhà anh ta muốn anh ta lấy vợ mới, giúp anh ta chăm sóc con cái.

Vì vậy cô ta cố ý kết thân với cha mẹ của đối phương, ở cùng với chồng một thời gian ngắn rồi theo đó đi đăng ký kết hôn.

Năm nay chồng cô ta tốt nghiệp đại học, đã xác định sẽ ở lại trường giảng dạy.

Cô ta mang theo hành lý, cùng con trai và con gái riêng của chồng đi tới đại học Yên Kinh.

Tống Thời Hạ dắt theo hai cậu con trai, vừa đi vừa tán dóc với Trần Kiều.

Thật ra cũng không có đề tài gì để nói chuyện.

Vốn dĩ hai người không thân, nhưng vì là người cùng một thôn cho nên Trần Kiều có cảm giác thân thiết với cô.

Trần Kiều cũng không ngờ Tống Thời Hạ tham phú phụ bần lại ở thủ đô.

Cô ta từng nghe người trong thôn bàn tán, nhắc tới việc Tống Thời Hạ vào thành phố làm mẹ kế.

Cô ta còn từng hùa theo chê cười Tống Thời Hạ. Hiện tại chính cô ta cũng làm mẹ kế.

Trần Kiều cảm thấy hơi xấu hổ, may mà Tống Thời Hạ không chú ý tới động tác của cô ta.

“Chồng cô cũng là giảng viên à? Cô ở khu nhà số mấy? Chúng ta là đồng hương, có thể xin làm hàng xóm với nhau đấy.”

Tống Thời Hạ cảm thấy nói thẳng ra thì dễ bị cho là khoe mẽ.

“Tôi...”

Cô còn chưa mở miệng, đột nhiên nhìn thấy thím Phùng không biết từ đâu chạy tới.

“Đồng chí Tiểu Tống, chờ một chút đã.”

Tống Thời Hạ như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt sáng ngời.

Thím Phùng đúng là cứu tinh của đời cô.

“Hôm nay có nạm bò, cháu có muốn mua một chút không?”

Tống Thời Hạ vội vàng gật đầu.

“Có có có, có bao nhiêu cháu mua bấy nhiêu. Nhưng cháu không mang đủ tiền ở đây.”

“Không thành vấn đề. Thím ký sổ cho cháu, cuối tháng cháu bù là được.”

Trần Kiều ngưỡng mộ nhìn hai người đối đáp tự nhiên thân thiết với nhau.

Cô ta biết bà thím này là người ở bộ hậu cần của căn tin.

Tống Thời Hạ vừa mở miệng đã có thể mua hai cân rưỡi thịt bò, điều kiện tốt hơn cô ta rất nhiều.

Cô ta chủ động tạm biệt: “Vậy tôi đi trước nhé. Có cơ hội chúng ta lại nói chuyện sau.”

Tống Thời Hạ vẫy tay với cô ta: “Ừ, đi thong thả nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 58: Chương 58



Đợi người rời đi rồi, thím Phùng tò mò hỏi.

“Bạn cháu mới quen à?”

Tống Thời Hạ không giấu diếm mà nói thẳng:

“Cô ấy tên là Trần Kiều. Hai chúng cháu là người cùng thôn. Chồng cô ấy vừa tốt nghiệp, ở lại trường giảng dạy.”

Thím Phùng tỏ vẻ không biết đó là ai.

“Người nhà nhân viên và giảng viên chỗ chúng ta nhiều quá, thím chưa từng nghe nói tới cô ấy.”

Tống Thời Hạ cười đáp: “Cô ấy vừa tới, có khi vài ngày nữa lại quen mặt thôi.”

Thím Phùng lắc đầu.

Ánh mắt cô gái kia không trong sáng, nhìn đã biết không phải kiểu thành thật.

Đột nhiên Tống Thời Hạ nhớ ra, nói:

“Thím à, bao giờ thím vào thành phố thì bảo cháu một tiếng, cháu muốn gửi ít đồ về nhà.”

“Thế thì ngày mai nhé. Ngày mai là thứ sáu, cháu thấy được không?”

DTV

Tống Thời Hạ mong còn chẳng được, nhưng lại có một rắc rối khác.

“Còn hai đứa bé thì làm sao bây giờ?”

“Ngày mai lão Tạ không có lớp. Để ông ấy trông giúp cho.”

Hay rồi, một mình giáo sư Tạ trông năm đứa trẻ, khéo phải mệt bở hơi tai mất.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Người lớn không có ở nhà, không thể để trẻ con ở một mình trong nhà được.

Trần Kiều về nhà, một trai một gái đang ở nhà gõ bát chờ cô ta về nấu cơm.

Có đôi khi cô ta nghĩ không biết có phải mình thành bảo mẫu trong nhà hay không.

Nhưng chồng đối xử rất tốt và tôn trọng cô ta, khiến cô ta cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Con trai con gái riêng của chồng cô ta là một cặp sinh đôi, năm nay lên lớp ba, đúng tuổi nghịch ngợm không nghe lời.

Cũng may kiếp trước cô ta có nuôi con nên cũng có kinh nghiệm.

Kiếp trước cuối cùng hai đứa bé này cuối cùng đều có tiền đồ.

Lập gia đình không phải là hầu chồng chăm con sao.

Chỉ cần cô ta hầu hạ ba người trong nhà thật tốt thì sẽ có ngày được bọn họ đón nhận thôi.

Tống Thời Hạ mua một lúc hai cân rưỡi thịt bò, cả căn tin đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Nhà cô ấy chỉ có hai đứa con, mua hai cân rưỡi thịt bò thì phải ăn mấy tháng đây?”

“Chồng cô ấy cũng không ở nhà, mua nhiều thịt như vậy không sợ hư, không để qua ngày được à!”

Thím Phùng ôm hộp xốp trên tay đi vào:

“Các người rảnh rỗi sinh nông nỗi đúng không. Người ta có tủ lạnh, mua về từ từ ăn thôi, cứ săm soi chuyện nhà người khác làm gì!”

Tống Thời Hạ về nhà, đầu tiên là nghĩ tới món thịt bò hầm cà chua.

Cô thèm c.h.ế.t mất thôi, mong ngày mai căn tin có thể có cả thịt dê, cho dù là sườn dê cũng được.

Dẫn hai đứa bé về nhà, cô vội vàng cầm hạt cà chua đi vào trong không gian.

Cà chua lớn rất nhanh.

Chờ tới lúc ăn cơm trưa là đã có thể mọc ra quả to bằng quả trứng gà rồi.

To cỡ này cũng có thể dùng được, chỉ cần dùng nhiều một chút là được.

Cà chua trồng trong không gian mùi vị cũng đủ ngon, không cần thêm sốt cà chua vào nồi thịt bò hầm cà chua làm gì.

Tống Thời Hạ bỏ thịt bò vào tủ lạnh, đổ 300 ml rượu trái cây vào một bình sạch để mang đến nhà thím Phùng.

Hôm nay thật sự phải cảm ơn thím Phùng.

Nếu không phải thím Phùng cố tình nói cho cô biết, không biết phải đến bao giờ mới được ăn thịt bò.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 59: Chương 59



Cô rửa sạch cà chua, chần nước sôi rồi lột vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, nấu thành xốt cà chua, sau đó cho thịt bò đã sơ chế vào nồi hầm chung.

Không có nồi áp suất, chỉ có thể hầm gần một tiếng để thịt bò thấm hương vị cà chua.

Sợ hai đứa bé không nhai nổi, cô còn cố tình hầm thịt bò thêm nửa giờ, nấu vừa mềm lại vừa ngon.

Thịt bò hầm cà chua chua ngọt rưới lên cơm nóng, Tống Thời Hạ cũng không kìm được mà ăn thêm một bát cơm.

Càng khỏi phải nói hai đứa nhỏ, cả hai vùi mặt vào bát ăn ngấu nghiến, không ngẩng mặt lên phát nào.

Ba người ngồi ườn trên ghế ợ một cái, không hẹn mà cùng xoa bụng.

Tống Thời Hạ đề nghị: “Chúng ta ra sân đi bộ nhé.”

Hai đứa nhỏ chậm rãi đứng dậy.

Cả hai ăn no tới mức bụng tròn xoe, không đi nổi.

Tống Thời Hạ đi ở phía trước, nói:

“Mẹ phát hiện ra hình như hai đứa không kén ăn, mẹ nấu món gì hai đứa cũng rất ủng hộ nhỉ?”

Quý Dương bĩu môi.

Cậu bé không thích ăn nhiều thứ lắm, cũng không thích ăn đồ chua.

Nhưng mẹ nấu quá ngon, mỗi lần chỉ ngửi thôi đã thấy đói bụng rồi.

Tống Thời Hạ không khỏi cảm thán.

Nuôi con nít cũng như nuôi cá ấy, có gì khó đâu.

Thím Phùng nhận rượu trái cây xong thì giấu trên giá sách của chồng. Sau khi giáo sư Tạ về nhà, thím Phùng ló đầu ra từ nhà bếp.

“Ông mau tới đây.”

Giáo sư Tạ rón rén đi vào bếp.

“Ông làm gì mà như đi ăn trộm thế?”

Giáo sư Tạ cười đáp: “Không phải tôi sợ bà cho tôi ăn vụng bị các con phát hiện sao.”

Thím Phùng lườm ông:

“Vậy ông còn không nói nhỏ một chút. Hàng xóm làm thịt bò hầm cà chua, bưng cho tôi một chén.

Ông bận rộn cả tuần rồi, ăn miếng thịt bồi bổ đi. Ngày mai tôi với tiểu Hạ ra ngoài, ông phải chăm đám trẻ trong nhà đấy.”

Giáo sư Tạ như cười khẩy: “Hóa ra là bà mượn hoa hiến Phật để hối lộ tôi đấy à.”

Thím Phùng bưng bát lên, nói:

“Nếu ông không ăn là tôi gọi đám nhỏ vào đấy. Dù sao ngày mai ông ở nhà cũng không có việc gì, không muốn cũng phải trông đám trẻ thôi.”

“Được, được, được, vậy tôi bê lên ăn trước đã. Bà ăn chưa?”

Thím Phùng vội vàng xua tay: “Lấy đi, tôi không ăn thịt bò.”

Giáo sư Tạ ngồi xuống bàn, vừa mở nắp ra thì hương thơm đã phả vào mặt.

Ông nuốt một ngụm nước bọt.

Sao tay nghề nấu nướng của đồng chí Tiểu Tống nhà hàng xóm tốt như thế chứ? Nấu món gì cũng ngon.

Tống Thời Hạ chuẩn bị một chút trái cây khô tự chế, lại sớt ra một hộp trà.

Trái cây khô được cô đựng trong túi hút chân không dày rồi dán kín miệng.

Những chiếc túi hút chân không này là hàng tồn kho còn sót lại từ ngày xưa.

Trái cây tươi thì cô chuẩn bị táo, chuối và lê bỏ trong hộp giấy, bên trong lót miếng xốp.

Ngày mai, sau khi tách ra với thím Phùng, cô sẽ tìm cơ hội lấy chúng ra từ trong không gian rồi gửi về nhà.

Tống Thời Hạ lại xếp một đống trái cây ra thùng, chúng đều là hoa quả mới chín gần đây nhưng lại không có cách nào giải quyết.

Trong đó có những loại trái cây theo mùa như táo ta, thơm, chuối, dâu tây, anh đào, dâu tằm, sơn trà, đào...

Dù sao để ở đó cũng không ăn hết, chẳng thà bán đi cho rồi.
 
Back
Top Bottom