Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 40: Chương 40



Khi Tống Thời Hạ nhào bột mì thì hai anh em Quý Dương và Quý Nguyên ngồi trên sô pha chơi xếp gỗ.

Hai đứa bé không thích đùa nghịch ngoài sân, cũng không thích chơi đuổi bắt như nhà người ta nên khiến cô bớt lo lắng hơn hẳn.

Canh cá được đun lửa nhỏ trên bếp, chẳng mấy chốc, hương thơm đã tỏa ra khắp nơi.

Tống Thời Hạ lần lượt thêm đậu hũ và hành thái vào trong canh cá màu trắng ngà.

Cô không bỏ quá nhiều muối mà chỉ cho vài giọt nước linh tuyền vào, khiến canh cá càng ngon hơn.

Cho dù là đứa trẻ kén ăn cũng không chống cự lại được sức hút của nó.

Quý Nguyên cầm miếng gỗ trong tay, nhưng không thể tập trung nổi.

“Anh ơi, canh cá thơm quá.”

Quý Dương giội cho cậu bé một gáo nước lạnh: “Cá có rất nhiều xương, nếu mắc vào cổ họng thì chúng ta sẽ c.h.ế.t đấy.”

Quý Nguyên run lẩy bẩy, miếng gỗ trong tay rơi xuống.

“Em không ăn cá nữa.”

Quý Dương cắn môi, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ bối rối.

“Thật ra cũng không đáng sợ như vậy đâu, chỉ cần chúng ta ăn miếng nhỏ thôi là được.”

Quý Nguyên lắc đầu nguầy nguậy.

“Không đâu không đâu, em không ăn.”

Trẻ con ăn ít, Tống Thời Hạ chia cho mỗi đứa một cái bánh bao miến tóp mỡ và nhân miến củ cải, cộng thêm một bát canh cá chỉ có đậu hũ.

“Dì sợ các con mắc xương cá nên không lấy cá cho các con. Dì kiểm tra trong canh này rồi, không có xương cá, nhưng khi uống các con vẫn phải cẩn thận một chút nhé.”

Quý Nguyên hơi sợ, nhưng bát canh cá trước mặt quá thơm, vì không để cho người mẹ mới buồn nên cậu bé nếm thử một ngụm.

Quý Dương không nói nhiều lời đe dọa, vì làm gương cho em trai nên cậu bé hớp một ngụm canh cá lớn.

Không ngờ canh cá rất ngon, thế là tu “ừng ực” hết sạch một bát.

Quý Nguyên trợn mắt há hốc mồm nhìn.

“Anh trai giỏi quá, không sợ c.h.ế.t gì hết.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, cứ ăn từ từ là được.”

Quý Nguyên ăn một ngụm canh, đôi mắt lập tức sáng rực lên như đèn pha.

“Ngon quá!”

DTV

Cậu bé học theo anh trai, thoải mái vùi đầu vào bát hớp từng ngụm canh lớn, Tống Thời Hạ cũng không ngăn được cậu bé.

Trước mặt có thêm một cái bát nữa, giọng nói của Quý Dương lí nhí gần như không thể nghe thấy được.

“Con muốn một bát nữa, cảm ơn dì ạ.”

Tống Thời Hạ không trêu cậu bé, lại múc cho cậu bé nửa bát nữa.

“Không thể ăn quá nhiều, chỉ còn nửa nồi thôi, để buổi chiều ăn tiếp.”

Quý Dương ngoan ngoãn gật đầu, cầm theo bát nhỏ về chỗ ngồi của mình.

Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ dẫn theo hai cậu bé ra sân đi bộ một vòng.

Hai đứa bé vác cái bụng tròn xoe, lúc đi thỉnh thoảng ợ một cái.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 41: Chương 41



Hai đứa ăn hết một bát rưỡi canh cá, lại ăn hai cái bánh, cô sợ chúng bội thực.

Tống Thời Hạ vuốt trán: “Lần sau không thể để các con ăn nhiều như vậy được.”

May là cô gói bánh bao không lớn, người trưởng thành ăn bốn năm cái mới no được.

Quý Nguyên ôm đùi cô: “Canh cá ngon lắm, con thích ăn canh cá.”

Tống Thời Hạ lắc đầu từ chối:

“Không thể ăn nữa, thích cái gì cũng phải từ từ ăn, không được ăn ngốn ăn nghiến như thế, con nhìn xem bụng con đi, chứa không nổi nữa rồi kìa.”

Lúc này bụng của đứa bé mới ba tuổi rưỡi phình to ra, trông cái bụng nhỏ phát tướng rất buồn cười và đáng yêu.

Tống Thời Hạ đưa tay chọc nhẹ, Quý Nguyên xấu hổ lùi lại.

Tiêu cơm xong cũng đến giờ ngủ trưa, hai cậu bé không về phòng mình mà muốn ngủ trưa với cô.

DTV

Dù sao giường cũng lớn, đủ chỗ ngủ.

Hai bên trái phải của cô đều có một cậu bé nằm ngủ, một người lớn hai đứa bé nằm trên giường ngáy o o.

Bọn họ ngủ trưa ngon lành, bên kia lại có người dây dưa gây phiền phức.

“Tôi uống trà nhiều năm như vậy rồi mà không phân biệt được Đại Hồng Bào sao?

Cậu đừng có lừa tôi, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, có ít lá trà mà cậu cũng không nỡ cho thầy như thế, tôi đau lòng quá.”

Quý Duy Thanh cảm thấy nhức đầu: “Thầy ơi, đó là trà thầy lấy trên bàn thật mà.”

Trà không nhiều, chỉ đủ cho anh uống nửa tháng.

Vốn dĩ mỗi ngày vào buổi trưa anh đều nghỉ ngơi trong văn phòng, nhưng trưa hôm qua và hôm nay rảnh rỗi uống trà xong thì anh cảm thấy toàn thân sảng khoái tỉnh táo, hoàn toàn không hề buồn ngủ chút nào.

Anh đoán có thể trong trà chứa một thành phần nào đó có tác dụng nâng cao tinh thần giống như cà phê.

Thiên nhiên tạo hóa nhiều điều thần kỳ, anh cũng không nghi ngờ trà có vấn đề, chỉ là đây không phải lá trà bình thường mà thôi.

Trưởng khoa ở lại văn phòng anh không muốn đi, nếu như không phải tuổi tác không cho phép thì anh rất muốn giội nước đuổi đi.

“Tôi không nghe, cái bình hôm qua cậu mang đến đâu?”

Lần đầu tiên Quý Duy Thanh biết mình có thể nói dối mà mặt không đổi sắc.

“Ở nhà ạ, em đổ trà vào bình này, hôm qua đã mang nó về nhà rồi ạ.”

Trưởng khoa không làm gì được anh, nhưng ông vẫn nhớ mãi không quên lá trà hôm qua.

Bản thân ông có bệnh đau lưng, nhưng từ hôm qua sau khi uống trà kia thì đồng nghiệp gặp ông đều lần lượt hỏi thăm có phải ông đi châm cứu không, bước đi cứ như bay ấy.

Điều khác biệt mà ông nghĩ đến cũng chỉ liên quan đến trà, nước trà vào bụng ông mang lại cảm giác sảng khoái và thư giãn…
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 42: Chương 42



Kết quả cuối cùng chính là Quý Duy Thanh không chịu nổi thầy mình đeo bám hỏi han, bất đắc dĩ mở ngăn kéo ra.

Trưởng khoa lại trút hơn phân nửa trà vào cốc, cười tít cả mắt.

“Đúng rồi, cô của cậu nhờ tôi hỏi cậu là khi nào cùng ăn một bữa cơm đi, bà ấy cứ tò mò kéo tôi hỏi tới hỏi lui, tôi nói tôi cũng chưa gặp bao giờ.”

Động tác của Quý Duy Thanh khựng lại, “Về nhà em sẽ bàn lại với cô ấy ạ.”

Trưởng khoa cười hớn hở: “Lạ thế, cậu mà cũng nói ra được lời thế này à, nhà cậu có biết chuyện cậu kết hôn không?”

Cậu học trò này của ông, khuyết điểm duy nhất chính là tính cách quái gở, ít khi liên lạc với người nhà.

“Bọn họ không biết, em định hôm nào được nghỉ sẽ đưa cô ấy về gặp họ.”

Trưởng khoa không biết nói gì cho phải.

“Vậy cậu lấy con gái nhà người ta, đã chuẩn bị lễ hỏi các thứ chưa?”

Quý Duy Thanh ngơ ngác: “Lễ hỏi gì cơ?”

Trưởng khoa thật sự không biết phải nói Quý Duy Thanh thế nào cho phải.

“Thì tặng đồ ấy! Cậu cưới con nhà người ta mà lễ hỏi cũng không có, sao cậu lại cưới được hay thế!”

Quý Duy Thanh thành thật kể lại mọi chuyện, không ai nói cho anh biết kết hôn phải chuẩn bị lễ hỏi cả.

Trưởng khoa lập tức cảm thấy đau đầu: “Đúng thật là, haiz.”

“Bây giờ thanh niên kết hôn, nhà nào có điều kiện đều tặng tủ lạnh, máy giặt với tivi.

Nếu không được thì hạ tiêu chuẩn xuống tặng xe đạp, máy may, đồng hồ với radio.

Cậu nói cậu đi, điều kiện của bản thân cậu không kém, tiền lương mỗi tháng cũng chẳng có chỗ mà tiêu, kiểu gì cũng phải tặng đồ cho người ta chứ!”

Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao mấy đối tượng mà hiệu trưởng giới thiệu đi xem mắt Quý Duy Thanh đều bị chọc giận bỏ về rồi.

Ông cũng sắp bị chọc cho tức c.h.ế.t rồi đây.

“Không phải thầy muốn nói cậu, cậu cưới con nhà người ta về mà thật sự không cho được cái gì à?

Cô của cậu cứ chê tôi khô khan, bây giờ tôi cảm thấy cậu còn khô khan hơn cả tôi.”

Lần đầu tiên Quý Duy Thanh bất lực chịu c.h.ế.t như thế ở trước mặt thầy mình:

“Tiền lương của em đều giao hết cho cô ấy quản lý, radio, tivi với tủ lạnh trong nhà cũng có sẵn rồi.”

Lúc này huyết áp của trưởng khoa mới hạ xuống.

Ông cố gắng khuyên bảo:

“Chuyện tiền nong xem như thôi. Cậu xem, từ khi kết hôn tới nay cái gì cậu cũng không hiểu.

Bình thường đều tranh thủ mua bổ sung máy may, máy giặt các thứ cho người ta, còn phải gửi ít đồ biếu nhà mẹ vợ, đừng có tiếc nhé.

Cô ấy ngàn dặm xa xôi tới đây kết hôn với cậu, một mình giúp cậu chăm sóc hai đứa con, không phải v.ú em cậu thuê về làm việc.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 43: Chương 43



Quý Duy Thanh đành nhớ lấy, “Vậy xe đạp thì sao?”

“Sao tôi biết chứ, cậu phải hỏi xem cô ấy có biết chạy xe đạp hay không, mà trong này cũng không cần dùng tới xe đạp, nhưng nếu cô ấy thích thì cậu cứ mua một chiếc đi.”

Thấy anh đã nghe thủng rồi, trưởng khoa lúc này mới bình tĩnh lại.

“Cậu không thiếu tiền, cần mua cái gì cho người ta thì cứ mua, đừng có để thiếu.

Đồng nghiệp của cháu gái tôi kết hôn còn ra tiệm chụp hình, nói là chụp hình cưới, thanh niên bây giờ chuộng cái đó lắm.”

Hai thầy trò nói chuyện một hồi, phía trên đột nhiên có thông báo.

“Về nhà soạn đồ đi, có một hạng mục khẩn cấp cần mọi người hỗ trợ, đêm nay đúng giờ xuất phát.”

Trưởng khoa vội đứng dậy:

“Tôi phải về bảo cô của cậu xếp quần áo cho tôi mới được, chuyện cùng ăn cơm chờ sau này hãy tính.

Cậu cũng về dọn đồ đi, cần dặn dò cái gì ở nhà thì nói luôn một thể.”

Tống Thời Hạ đang mơ màng ngủ trưa thì nghe tiếng mở cửa.

Cô cẩn thận ngồi dậy để không đánh thức bọn nhỏ.

Thấy Quý Duy Thanh về, cô lấy làm kinh ngạc.

Sao anh lại về lúc này chứ?

Cô nhẹ nhàng đi xuống lầu gặp anh.

“Anh về lấy đồ à?”

Quý Duy Thanh bị thầy mình giáo dục một hồi, đối mặt với cô, anh không khỏi lúng túng.

“Bọn anh phải đi làm việc nên về dọn đồ.”

Tống Thời Hạ đứng bên cạnh anh: “Có cần em giúp cái gì không?”

Quý Duy Thanh đang muốn nói không cần, đột nhiên nghĩ đến những lời thầy đã dạy mình.

“Mua giúp anh ít màn thầu đi, mấy ngày tới có thể phải đi đường suốt rồi.”

Xem ra lần này phải đi công tác một thời gian dài mới về rồi.

“Đúng lúc em có gói ít bánh bao, hay là em gói bánh bao cho anh mang đi nhé.”

Ngoại trừ nhân tóp mỡ không thể ăn nguội ra thì mấy loại bánh bao chay đều không bị ảnh hưởng gì.

Anh ngẩn ra một cái: “Vất vả cho em rồi.”

DTV

Tống Thời Hạ mỉm cười với anh: “Vốn dĩ em làm sẵn để dành ăn sáng, chiều nay em gói thêm một ít là được rồi.”

Quý Duy Thanh lên lầu lấy quần áo, thấy hai đứa bé đang ngủ, xem ra quan hệ của cô ấy và hai đứa bé khá tốt đây.

Tống Thời Hạ mở tủ lấy hộp cơm ra cọ rửa sạch sẽ, nhét đầy hai hộp.

Cô nghĩ ngợi một lát, lại rót một ít rượu dâu tằm mình ủ vào một chai thủy tinh rỗng, vặn nắp lại thật kín.

Nghe nói nhà khoa học làm việc sẽ khá tốn tế bào não.

Để tránh cho dung nhan tuyệt vời kia rơi vào cảnh sói trán hói đầu, cô phải chia cho anh một chút mới được.

Quý Duy Thanh cầm vali xuống.

“Khi nào thì anh đi?”

Anh xem đồng hồ: “Có thể ở lại thêm 3 tiếng nữa, tối mới đi.”

“Trong nhà có canh cá, nếu không gấp thì em sẽ đi nấu cơm, làm thêm hai món nữa.”

Quý Duy Thanh đặt vali ở cửa.

“Để anh giúp em.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 44: Chương 44



Trong nhà chỉ còn lại rau củ, cô định làm cải xào giấm và cải xào bình thường, cũng hâm canh cá lại cho nóng.

Nhà bếp không lớn không nhỏ, hai người sóng vai rửa rau thái rau lại hơi chật.

Quý Duy Thanh chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Em có thích xe đạp không?”

Tống Thời Hạ quyết đoán đáp: “Không thích, trong nhà không cần dùng đến xe đạp.”

Xe đạp thời này xấu muốn chết, cô thà đi bộ còn hơn.

“Vậy thì không mua, máy giặt với máy may anh sẽ nhờ hậu cần mua giúp, trong nhà không có phiếu công nghiệp nên không tiện mua.”

Tống Thời Hạ rất bất ngờ, sao tự nhiên người này tâm lý thế nhờ?

“Em phải bất ngờ đấy, sao tự nhiên anh lại nghĩ tới chuyện mua thêm máy giặt thế?”

Quý Duy Thanh có vẻ bối rối, “Anh xin lỗi, đây vốn là lễ hỏi anh phải tặng cho em, lúc trước là anh sơ sót.”

Tống Thời Hạ cũng từng nghe tới chuyện tặng đồ làm lễ hỏi kia.

DTV

Nhưng bản thân cô cũng chẳng có món của hồi môn nào ra dáng, nên cũng không để ý chuyện lễ hỏi.

“Cảm ơn, đúng là trong nhà cần có máy giặt với máy may.”

Quý Duy Thanh nhặt nốt cọng rau cuối cùng: “Em còn muốn mua thêm cái gì không?”

Tống Thời Hạ không chắc lắm: “Không có, trong nhà cũng chẳng thiếu gì mà.”

Dầu sôi thì cho hoa tiêu, ớt khô và tỏi băm vào xào cho thơm, sau khi thơm rồi thì cho cải vào xào lửa to, lại lần lượt cho gia vị nào.

Hai đứa nhóc Quý Dương và Quý Nguyên cũng chạy bình bịch xuống.

Quý Duy Thanh đang giúp cô thổi lửa nấu cơm, Quý Nguyên nhào thẳng vào lòng anh.

“Ba ơi!”

Quý Duy Thanh sợ cậu bị lửa b.ắ.n bỏng, vội nói: “Con với anh lên phòng khách chơi một lát đi.”

Quý Nguyên hít hít mũi một cái, bịn rịn rời khỏi bếp.

Quý Dương không đi vào bếp, nhưng đôi mắt nhỏ cứ trông mong nhìn về phía cửa bếp.

“Bọn nhỏ đã khiến em thêm phiền rồi.”

Tống Thời Hạ bận nấu ăn, không thèm quay đầu lại: “Không có, bọn nhỏ đều ngoan lắm.”

Hai món ăn lần lượt được đưa lên, mùi cơm củi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nhà.

Trên bếp, canh cá màu trắng ngà cũng sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút.

“Hai đứa nhỏ còn nhỏ quá, em không dám để bọn nhỏ ăn cá, chỉ cho hai đứa ăn nước canh thôi, hai con cá này em với anh chia vậy.”

Quý Duy Thanh muốn nói mình không ăn cá.

Nhưng nhìn cô cẩn thận vớt cá ra bát, thôi vậy, cũng không phải không ăn được.

Tống Thời Hạ cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô mà biết thì nhất định sẽ không chia cho anh.

Đây là cá trích tự nhiên đấy, có bao nhiêu người muốn ăn mà không được đây.

Ăn cơm thì không cần hấp bánh bao, tám cái bánh bao tóp mỡ còn lại có thể để sáng mai ăn tạm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 45: Chương 45



Chờ anh đi rồi, cô có thể làm mấy món đơn giản để dành ăn sáng.

Dù sao người thông minh nhất trong nhà cũng đi, hai đứa bé chỉ cần có đồ ngon ăn là được, không phát hiện trong nhà có thêm đồ lạ.

Ăn cơm xong, hai đứa bé mới biết chuyện ba phải đi công tác, lập tức ỉu xìu.

Quý Duy Thanh xoa đầu hai đứa:

“Ở nhà phải nghe lời, không được nghịch ngợm phá phách đâu đấy, biết chưa nào?”

Tống Thời Hạ đứng bên cạnh nhìn ba cha con tương thân tương ái như thế, mặc dù là con của anh trai anh, nhưng những gì bản thân anh làm cũng không thua gì cha ruột của bọn trẻ.

Trước khi đi, Quý Duy Thanh còn dặn dò cô:

“Làm phiền em chăm sóc hai đứa nhỏ, em muốn cái gì không, khi về anh sẽ mua cho.”

“Ở nhà có em trông chừng, anh cứ yên tâm đi đi.”

Sao cô cứ có cảm giác những lời này có gì là lạ thế nhỉ?

Quý Duy Thanh lại dặn dò hai đứa nhỏ: “Hai đứa không được gây rắc rối cho mẹ đâu đấy, đã biết chưa?”

Quý Nguyên cực kỳ phối hợp mà gật đầu đồng ý.

Ba nói dì là mẹ, nghĩa là cậu bé không cần phải gọi dì theo lời anh trai dặn dò rồi.

Quý Dương thì ậm ừ gật đầu: “Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc em trai và mẹ thật tốt ạ.”

Tống Thời Hạ nhìn Quý Dương, cô kinh ngạc chỉ vào mũi mình với vẻ không dám tin, cậu bé nói là sẽ chăm sóc cô á?

Cậu nhóc 3 tuổi này đang nói cái gì kia?

Còn nhỏ mà nói chuyện đã sặc mùi chủ tịch oách xà lách rồi.

Quý Duy Thanh cười với cậu bé: “Ba tin Dương Dương nhà mình là đàn ông đích thực mà.”

Quý Nguyên sốt ruột chạy tới: “Con nữa, con cũng là đàn ông đích thực nè.”

Tống Thời Hạ đi tới ôm cậu bé lên: “Nguyên Nguyên nhà mình cũng là đàn ông đích thực luôn.”

Quý Nguyên ôm cổ cô, mẹ mới thơm quá đi à.

Tống Thời Hạ đặt cậu bé xuống:

“Đúng rồi, em có rót một chai rượu trái cây cho anh, buổi tối nếu mất ngủ thì anh có thể uống một chút.”

“Cảm ơn ý tốt của em, nhưng anh không thường uống rượu.”

“Cứ mang theo đi, rượu trái cây độ cồn thấp, bảo đảm anh sẽ ngủ ngon hơn.”

Quý Duy Thanh không thể lay chuyển được, chỉ đành đồng ý.

Anh hơi sợ không biết tới lúc đó người kiểm tra hành lý có tịch thu hay không.

Còn nửa tiếng nữa là tới giờ tập hợp, Tống Thời Hạ và hai đứa nhỏ tiễn anh ra cửa.

Anh cúi đầu, chạm nhẹ lên trán cô.

“Nụ hôn chào buổi sáng.”

DTV

Tống Thời Hạ cười tươi: “Sai rồi, cái này phải gọi là nụ hôn chia tay.”

Nhìn nụ cười của cô, trong lòng anh đột nhiên có cảm giác không nỡ.

Vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học xây dựng tổ quốc, anh đành phải dằn lòng, sải bước rời đi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 46: Chương 46



Ba người đứng ở cửa nhìn mãi tới khi bóng dáng anh đi khuất hẳn mới vào nhà.

Ba người đều buồn bã, Tống Thời Hạ nhìn khoảng sân nhỏ trụi lủi, đột nhiên nghĩ tới chuyện có thể tới hợp tác xã mua bán xem thử.

“Chúng ta tới hợp tác xã mua bán đi!”

Quý Nguyên giơ hai tay đồng ý, còn ông cụ non Quý Dương, chỉ cần cậu bé không phản đối thì chính là đồng ý.

Tống Thời Hạ cầm tiền, khóa cửa thật kỹ, mỗi tay dắt một đứa bé.

Ba người vui vẻ đi tới hợp tác xã mua bán, tâm trạng buồn bã vì chia tay lập tức bị quét sạch.

Cô bị vô số hàng hóa rực rỡ muôn màu làm cho hoa mắt.

“Xin chào đồng chí, cho tôi ba chai nước ngọt và bim bim, thêm một túi kẹo sữa Thỏ Trắng và một gói hạt dưa nhé.”

Thời gian này mỗi nhà đều đang nấu cơm, hợp tác xã mua bán rất vắng vẻ, mấy người bán hàng ngồi tụm lại cùng nhau để buôn chuyện.

Nhìn thấy người lạ, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Người bán hàng lấy đồ cho Tống Thời Hạ chủ động bắt chuyện với cô: “Chào đồng chí, cô là người nhà của ai thế?”

Người ở đây gần như đều quen mặt nhau cả.

Quý Nguyên nhón chân lên vịn lấy quầy hàng, cậu bé chớp đôi mắt to, giọng nói thoáng vẻ khoe khoang: “Dì ơi, đây là mẹ của cháu.”

Người bán hàng nhận ra Quý Nguyên, vẻ mặt của cô từ tò mò chuyển thành giật mình.

“Hóa ra là vợ của giáo sư Quý ạ, giáo sư Quý kết hôn khi nào thế?”

Tống Thời Hạ giả vờ như cô vợ mới e thẹn, xấu hổ nói: “Chúng tôi mới đăng ký kết hôn được vài ngày thôi.”

Cứu mạng, sao đi mua đồ còn bị người ta vây quanh nhìn như khỉ thế này.

Mấy người bán hàng khác đều tựa vào quầy nhìn cô, trên mặt toàn là vẻ hóng hớt:

“Đồng chí, cô xinh thật đấy, sao cô với giáo sư Quý quen nhau thế?”

Tống Thời Hạ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hợp tác xã mua bán được, mấy người kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà, tò mò hỏi han đủ kiểu.

DTV

Cô dắt theo hai đứa bé, tay xách cái túi mang đi từ nhà.

Một lớn hai nhỏ thoải mái uống nước ngọt đi về nhà, đi được nửa đường thì gặp thím Phùng đang tan làm.

Thím Phùng cũng cầm một giỏ to, thấy Tống Thời Hạ thì vô cùng mừng rỡ.

“Cháu đi mua cái gì thế?”

Đồng chí Tiểu Tống với hai đứa nhỏ mỗi người một chai nước ngọt, cứ như trẻ con ấy.

Thím Phùng thấy cô và hai cậu bé thân thiết hài hòa như thế, cũng mừng thay cho cô.

“Đúng rồi, cháu muốn mua hạt giống gì? Ngày mai hậu cần sẽ đi ra ngoài mua đồ, để thím nhờ người mua hộ cháu.”

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô còn đang nghĩ xem phải đi ra mua thế nào đây.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 47: Chương 47



Tống Thời Hạ suy nghĩ vài giây mới nói:

“Cháu cũng không biết mua loại nào mới tốt nữa, không thì thím cứ mua giúp cháu một phần giống những loại thím trồng trong sân đi ạ.”

Thím Phùng vung tay:

DTV

“Vậy còn mua làm gì nữa? Hạt giống thím mua còn chưa dùng hết đây, để thím cho cháu.”

Tống Thời Hạ cũng không từ chối.

Cô muốn trồng những loại rau củ quả khác nhau trong sân, mỗi loại số lượng ít thôi, chỉ cần làm phong phú thêm bữa ăn là được.

Nếu mua hạt giống thì phải mua rất nhiều, cứ chia một ít của thím Phùng là được, tới lúc đó cô sẽ tặng ít rau cho thím xem như quà cảm ơn.

“Đúng rồi, chiều nay có người nhà của mấy viện sĩ tới căn tin mua ít màn thầu đấy, giáo sư Quý nhà cháu không cần đi công tác à?”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Anh ấy đi rồi, đúng lúc hôm nay cháu có hấp bánh bao nên gói cho anh ấy mang đi.”

Thím Phùng thở dài:

“Ôi, hai cháu mới kết hôn có mấy ngày đã phải xa nhau rồi, công việc của cánh đàn ông đúng là bận rộn mà.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Cháu ủng hộ công việc của anh ấy, sự nghiệp nghiên cứu khoa học cũng là vì nhân dân phục vụ mà.”

Nói xong, cô lại tò mò hỏi: “Giáo sư Tạ không đi ạ?”

Thím Phùng bật cười: “Ông ấy chỉ là giáo sư nghiên cứu lịch sử, đi thì làm được gì?”

Tống Thời Hạ còn tưởng ở cùng một khu thì toàn là đồng nghiệp cùng khoa, hóa ra lại khác khoa à.

Xem ra bản thân giáo sư Tạ cũng rất xuất sắc nên mới được xếp tới khu nhà này.

Lúc đi ngang qua cổng nhà thím Phùng, thím Phùng lấy một nắm táo ra từ trong giỏ, lén lút đưa cho cô.

“Đây là táo đỏ hôm qua căn tin còn thừa đấy, rửa sạch cả rồi, cháu mang về ngâm nước uống đi.”

Thím Phùng nhét thẳng vào tay cô, Tống Thời Hạ còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì thím Phùng đã vào nhà, sợ cô đuổi theo.

Tống Thời Hạ đành phải cất táo đỏ vào trong túi, dẫn hai đứa bé đi về, kiểm tra thật kỹ một lượt rồi mới khóa cổng lại.

“Ba của hai đứa không có ở nhà, đêm nay hai đứa có tự ngủ được không?”

Quý Nguyên ra vẻ “thiệt tình, thua dì luôn” như ông cụ non.

“Có phải dì sợ tối không, thế thì con có thể ngủ với dì.”

Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống vỗ vỗ bờ vai của cậu bé, “Dì chỉ sợ có người sợ thôi, dì đâu nói là ai đâu.”

Quý Nguyên ngơ ngác kề sát lại hỏi anh trai: “Anh sợ ạ?”

Quý Dương đẩy mặt cậu bé ra: “Ngốc quá, dì ấy đang nói em đấy.”

Quý Nguyên bị nói ngốc cũng không buồn mà tỏ rõ vẻ chờ mong.

“Vậy em có thể ngủ với mẹ mới không ạ?”

Quý Dương lắc đầu, em trai là đồ phản bội, mới đó đã bị mua chuộc rồi, cậu bé vẫn phải khảo sát dì ấy thêm một chút nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 48: Chương 48



Tống Thời Hạ cười tươi: “Đương nhiên là được rồi, nếu con với anh sợ thì có thể ngủ chung với mẹ.”

Quý Dương ưỡn ngực, ngẩng đầu lên nói to: “Con không có sợ đâu.”

Nhóc Quý Nguyên phản bội lại cực kỳ vui vẻ: “Vậy em ngủ với mẹ, anh ngủ một mình đi!”

Nhân lúc hai đứa bé đi chơi, Tống Thời Hạ mượn cớ tìm sách lấy một quyển sách dạy nấu ăn ra từ không gian xem.

Xem một lúc lại thấy thèm, cô xoa xoa bụng: “Tối nay hai đứa muốn ăn gì nào?”

Quý Nguyên nghiêng đầu: “Con muốn ăn đồ ngọt.”

Trong nhà có táo đỏ với ngân nhĩ, Tống Thời Hạ bèn rửa một miếng ngân nhĩ để nấu canh táo đỏ ngân nhĩ ăn cho đỡ thèm.

DTV

Táo đỏ bỏ hạt, ngân nhĩ cho vào không gian ngâm 5 phút là có hiệu quả như ngâm cả đêm.

Ngân nhĩ xé nhỏ cho vào nồi cùng táo đỏ, nấu lửa nhỏ.

Còn một nguyên nhân khác khiến Tống Thời Hạ nấu canh táo đỏ ngân nhĩ là vì cô cảm giác mình sắp tới tháng rồi, ăn canh nóng cho ấm người.

Cũng không biết thân thể này có đau bụng kinh hay không, bản thân cô bị đau rất nặng, phải uống thuốc Đông y điều dưỡng rất lâu mới khỏi.

Buổi tối ăn quá nhiều dễ bị đầy bụng khó tiêu, Tống Thời Hạ chỉ cho hai đứa bé mỗi đứa một bát nhỏ mà thôi.

Cô gạt gạt táo đỏ trong bát: “Lát nữa ăn xong thì đi ra sân chạy hai vòng rồi lên rửa mặt đi ngủ nhé.”

Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Táo đỏ mà thím Phùng cho vừa to vừa ngọt, trong nồi vẫn còn hơn phân nửa, Tống Thời Hạ múc ra tô rồi đi qua bên cạnh.

“Chiều nay thím đi nhanh quá, cháu còn định nhắn thím sang nhà cháu ăn canh đây, bây giờ chỉ có thể tự mình đưa tới cho thím thôi.”

Thím Phùng cười tươi giải thích: “Tại thím bận về nhanh nấu cơm cho bọn trẻ ấy mà.”

Trong nhà thím Phùng đang ồn ào nhốn nháo, có tiếng bé gái tức giận hét to, có tiếng bé trai cười nhây đùa giỡn.

Tống Thời Hạ nghe mà hoảng hết cả hồn, đưa đồ xong thì vội chạy về.

Hai bé con trong nhà đã rửa mặt sạch sẽ ngồi trên ghế chờ cô.

Quý Dương là đứa bé ưa sĩ diện, Tống Thời Hạ không vạch trần cậu bé.

“Chúng ta đi ngủ thôi.”

Bây giờ mới có 7 giờ tối, tivi đối với Tống Thời Hạ chỉ là vật trang trí.

Hai đứa bé cũng không nói là muốn xem, nên cô cũng không mở lên.

Quý Nguyên ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi, con muốn nghe kể chuyện.”

Tống Thời Hạ: “Ba kể những chuyện gì cho hai đứa nghe rồi?”

“Chuyện ba kể con nghe không hiểu, nhưng dễ ru ngủ lắm.”

Quý Dương bổ sung: “Ba kể chuyện tiếng Anh, mình nghe không hiểu là chuyện bình thường mà.”

Tống Thời Hạ cũng không nghe chuyện cổ tích nhiều, cuối cùng bịa ra một câu chuyện mới để dỗ hai đứa bé ngủ.

Haiz, dỗ trẻ con đúng là vất vả mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 49: Chương 49



Căn nhà cách một bức tường, hôm nay rốt cuộc cũng nghênh đón chủ nhân quay về.

Chồng đi công tác, mấy ngày liền trong nhà không có ai, Trương Uyển Thanh bèn ở lại văn phòng luôn.

Buổi chiều lúc về bà ấy không chú ý nhà bên cạnh, buổi tối lúc ra ngoài đi dạo mới nghe nói giáo sư Quý đã kết hôn.

Bà đưa quần áo sang cho chồng: “Anh có biết chuyện này không?”

Chồng của Trương Uyển Thanh là hiệu trưởng hiện tại của đại học Yến Kinh, nghe vậy thì khựng lại.

“Giáo sư Quý kết hôn rồi à? Anh không nghe nói tới, hôm nay anh còn ngồi ăn cơm nói chuyện với người nhà của cậu ấy mà, không ai nói với anh hết.”

Trương Uyển Thanh là bí thư của trường, không thể quản lý chuyện đời sống cá nhân của giáo sư Quý được.

“Anh vừa đi họp thì cậu ấy đã xin nghỉ, còn chưa kết thúc kỳ nghỉ đã dẫn theo vợ về rồi.”

Hiệu trưởng châm chước nói:

“Chuyện thế này mà em cũng tin à? Không khéo lại là mấy cô gái kia phao tin đồn thổi đấy.

Mấy người bán hàng ở hợp tác xã mua bán chỗ chúng ta suốt ngày rảnh rỗi dựng chuyện ấy mà.”

Trương Uyển Thanh vỗ tay ông một cái:

“Anh là hiệu trưởng đấy, nói chuyện phải chú ý một chút chứ. Chưa kể, người ta làm việc không phạm sai lầm nào.

Buôn bán ế ẩm là lỗi của người ta chắc? Cả ngày rảnh rỗi không có gì làm, chẳng lẽ anh không cho người ta nói chuyện à.”

Hiệu trưởng Hồ nhăn nhó nói:

“Thì anh chỉ nói với em thôi mà, có ra ngoài nói đâu. Nếu giáo sư Quý thật sự kết hôn thì ngày mai em đi xem thử đi.

Không phải cậu ấy đi công tác rồi à? Vừa lấy vợ đã đi công tác xa như thế, không phải cậu ấy có ý kiến với cuộc hôn nhân này đấy chứ?”

Không thể trách hiệu trưởng Hồ suy đoán như thế được.

Bởi vì lúc trước ông giới thiệu cho Quý Duy Thanh hai người, tất cả đều bị bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước như thế, còn chọc giận con gái nhà người ta.

Trương Uyển Thanh cau mày:

“Chắc là không phải, em nghe nói vợ của giáo sư Quý xinh lắm, hoàn cảnh gia đình cũng đơn giản, ngày mai em đi hỏi Phùng Liên thử xem.”

DTV

“Cũng đúng, nhưng anh cho là em nói sai một điểm rồi, đẹp thì làm được cái gì? Quý Duy Thanh là người nhìn mặt à?

Chúng ta giới thiệu cho cậu ấy biết bao nhiêu cô gái xinh xắn, em có thấy cậu ấy nhìn thẳng vào mặt con nhà người ta bao giờ chưa?”

“Anh nói cũng phải, có thể là nhìn vừa mắt, duyên tới tự nhiên cũng thành đôi.”

Hiệu trưởng vẫn còn nghi hoặc:

“Anh vẫn không hiểu, lần này bọn họ đi lo một hạng mục không quan trọng mấy, chẳng lẽ cậu ấy không biết có thể nghỉ kết hôn à?”
 
Back
Top Bottom