Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 30: Chương 30



Quý Dương nghiêm như ông cụ non, nhưng đụng độ em trai thì lại xìu xuống.

“Em đúng là ngốc mà, nếu dì ấy không tốt với chúng ta, em đã khóc nhè rồi.”

Quý Nguyên đưa lưng về phía anh trai, không thèm nói chuyện nữa.

Cậu bé muốn có mẹ mới, các bạn khác đều có mẹ, cậu bé với anh trai chỉ có ba thôi.

Ba còn thường xuyên vắng nhà, Tiểu Phương nói hai đứa là do ba nhặt về nên mới không có mẹ.

Tống Thời Hạ thầm nghĩ hai đứa bé đói bụng kêu ọc ọc như thế, chắc hẳn nhà họ hàng kia phải ở xa lắm.

Cô bèn luộc cho mỗi đứa hai quả trứng gà, ăn không hết thì chờ Quý Duy Thanh về giải quyết.

Tống Thời Hạ bật bếp gas nấu trứng, còn nhóm bếp lò để hâm thức ăn và cơm thừa từ trưa lại.

Trứng luộc và thức ăn gần như xong cùng một lúc.

Hai đứa bé lên phòng một lát thì ôm đồ chơi chạy xuống phòng khách chơi, thỉnh thoảng lại dõi mắt nhìn về phía bếp.

Bụng của Quý Dương lại sôi ùng ục, cậu bé giơ tay sờ bụng.

“Cơm xong rồi đây, hai đứa đi rửa tay đi.”

Điều khiến Tống Thời Hạ không ngờ chính là hai đứa bé lại cất đồ chơi vào rương trước, sau đó đặt rương ngay ngắn bên cạnh sô pha rồi mới vào nhà vệ sinh rửa tay.

Hình như bé con trong nhà cũng là thiên sứ thì phải?

Cô còn tưởng là hai đứa bé cũng sẽ ném đồ chơi lung tung, chờ người lớn dọn như mấy đứa trẻ khác, không ngờ lại được dạy dỗ tốt như thế.

Đúng là bé ngoan mà.

Quý Nguyên mè nheo đi ra khỏi nhà vệ sinh: “Dì ơi, bọn con với không tới.”

Tống Thời Hạ nhớ trong nhà vệ sinh có một cái ghế nhỏ, bị cô để xen lẫn với máy thứ khác.

“Đợi một lát nhé, để dì lấy ghế ra cho hai đứa.”

“Cảm ơn dì ạ.”

Tống Thời Hạ xoa xoa đầu cậu bé, mái tóc của cậu bé mềm mượt như tơ.

Quý Nguyên vui vẻ ra mặt, nhưng quay lại nhìn anh trai thì lại bĩu môi:

“Dì ấy không hung dữ với em, còn xoa đầu em, sao anh lại không cho em gọi là mẹ?”

Quý Dương nghiêm mặt: “Tóm lại em cứ nghe lời anh dặn đi, không thì em tự ngủ một mình đi nhé.”

Quý Nguyên hậm hực đồng ý, anh hai xấu quá đi.

Hai anh em trù trừ một hồi mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tống Thời Hạ giả vờ như không biết gì hết.

Cô mang cơm tối lên bàn, thức ăn là giữa trưa cô để dành riêng ra, tính ra cũng không thể xem là cơm thừa được.

Hai đứa bé nhìn bát canh trứng, lại nhìn thức ăn trước mặt Tống Thời Hạ.

“Hai đứa chỉ có thể ăn sườn thôi, hai món khác có thêm ớt cay lắm, hai đứa không ăn được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 31: Chương 31



Quý Dương cắm đầu ăn canh trứng, Quý Nguyên cũng nuốt nước bọt rồi cầm thìa lên.

Không ngờ anh trai ở bên cạnh lại ăn ngấu nghiến, rõ ràng ban đầu anh trai còn mạnh miệng nói là chỉ ăn hai muỗng thôi, lỡ như có độc cũng không c.h.ế.t được.

Tống Thời Hạ nấu canh trứng có bỏ thêm ít mỡ heo.

Lúc nấu xong cô còn cho thêm hành với mấy giọt dầu mè, mùi thơm hơn canh trứng bình thường rất nhiều.

Trứng gà đặc biệt trong không gian còn mềm mịn hơn cả tào phớ, vào miệng là tan ngay, không có chỗ để hàm răng phát huy luôn.

Quý Nguyên ăn một muỗng là quên luôn đĩa thịt trên bàn, cậu bé húp xì xụp.

Tống Thời Hạ ở bên cạnh nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn đấy.”

Cô thì từ từ gặm xương, thuận tiện trông chừng hai đứa nhỏ ăn canh.

Bé anh thì ăn ngấu nghiến, cũng may không vung vãi khắp nơi.

Bé em thì sắp cắm mặt vào bát luôn rồi, không lãng phí một giọt canh nào.

Chờ bọn nhỏ ăn xong, Tống Thời Hạ chỉ mới gặm xong hai cục sườn.

Cô nhướng mày hỏi: “Hai đứa còn ăn nữa không?”

Vấn đề là còn nuốt nổi à?

Hai đứa nhỏ lần lượt nấc một cái.

Quý Nguyên xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo: “Không, không ăn nữa ạ.”

Quý dương cũng xấu hổ lắc đầu.

Tống Thời Hạ cũng không trêu chọc hai cậu bé, phải giữ thể diện cho con trẻ chứ.

Cô ăn cơm xong, một tay chống cằm: “Sao ba của hai đứa còn chưa về nữa?”

Nếu không về thì cô sẽ đi rửa bát đấy.

Quý Dương nói: “Ba thường về khuya lắm.”

Tống Thời Hạ tò mò nhìn cậu bé: “Vậy bình thường hai đứa ăn cơm ở đâu?”

“Bà Phùng dẫn bọn cháu tới căn tin ăn.”

Cô ngẩn ra vài giây mới nhớ bà Phùng kia là thím Phùng, vai vế đúng là đủ loạn.

Cô với Quý Duy Thanh thấp hơn hàng xóm một lứa, hai đứa bé thấp hơn hai lứa, thím Phùng đúng là thành bà rồi.

Tống Thời Hạ bảo hai đứa nhỏ tiếp tục chơi đi, cô đặt đĩa thịt xào và thịt rang gần như chưa chạm đũa vào lại trong lồng hấp.

Quý Duy Thanh về muộn hơn hôm qua hai tiếng.

Tống Thời Hạ đang bưng cốc trà ngồi trên sô pha, cô chờ tới mức suýt ngủ gật rồi.

“Anh về rồi à, đã ăn cơm chưa?”

Quý Duy Thanh cởi áo khoác ra: “Ăn rồi, buổi chiều anh gọi điện về, sao em không nghe?”

Bởi vậy Tống Thời Hạ mới nói là mình quên mất cái gì đó, hóa ra trong nhà có điện thoại.

“Buổi chiều em ngủ quên, lúc tỉnh dậy thì thấy bọn nhỏ vừa về nhà, hai đứa bé vừa mới rửa mặt xong, đã đi ngủ rồi.”

Anh treo áo khoác lên giá, vén tay áo lên: “Làm phiền em chăm sóc bọn nhỏ, chúng có làm phiền em không?”

Tống Thời Hạ cầm lấy cặp giúp anh: “Bọn nhỏ đều ngoan ngoãn cả.”

“Vậy thì tốt rồi, nếu bọn nhỏ không nghe lời thì em cứ nói với anh nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 32: Chương 32



Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Trong nồi còn phần cơm riêng cho anh đấy, hay anh ăn thêm một ít nhé?”

Quý Duy Thanh nhìn cô một cái: “Cũng được.”

Tống Thời Hạ hơi chột dạ, không phải anh nhìn ra ý đồ của mình đấy chứ.

Quý Duy Thanh ăn xong rất nhanh, anh chỉ ăn một bát cơm, nhưng lại giải quyết hết hai đĩa thức ăn.

Tống Thời Hạ hơi lo lắng: “Anh có ăn no quá không?”

Anh đặt tay lên bụng: “Hơi hơi, để anh ra sân đi bộ vài vòng cho tiêu bớt.”

Tài nấu nướng của cô cực kỳ tốt, khiến phần cơm anh ăn ở căn tin hôm nay trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Tống Thời Hạ lập tức nảy ra một kế, cuối cùng cũng có cớ nhờ anh ấy cuốc đất giúp rồi:

“Hay là chúng ta xới đất trong sân lên đi, anh cũng có thể tiêu thực luôn!”

Anh cảm thấy cô giăng bẫy cho mình, nhưng không có chứng cứ.

Ai mà ngờ được, ban ngày anh mặc áo blouse trắng ở phòng thí nghiệm mày mò dụng cụ hoàn mỹ nhất trong nước, tiến hành thí nghiệm đủ để thay đổi lịch sử, tối về nhà còn phải cuốc đất trong sân chứ.

Thôi bỏ đi, ai bảo đây là sân nhà mình, anh cũng không thể để cô cuốc đất được.

Dù sao cô cũng là đàn bà con gái, liễu yếu đào tơ, không giống kiểu có thể vung nổi cuốc.

Thím Phùng vừa dỗ con ngủ xong, vô thức dõi mắt nhìn ra cửa sổ, ngó qua nhà hàng xóm vẫn còn sáng đèn ở bên cạnh.

Sao giống như có hai người đang đào xới gì đó ở trong sân thế nhỉ?

Bà quay sang hỏi ông chồng đang đọc sách ở bên cạnh: “Ông nói xem giáo sư Quý có thể cuốc đất nổi không nhỉ?”

Giáo sư Tạ đẩy kính một cái:

“Câu này hỏi ra chính bà cũng không tin ấy chứ. Đôi tay quý giá kia chỉ có thể cầm dụng cụ thí nghiệm thôi, cuốc xẻng hoàn toàn không liên quan gì tới cậu ấy luôn.”

Thím Phùng không phục: “Sao nào? Làm thí nghiệm thì không được cầm cuốc à!”

Giáo sư Tạ khổ không nói nổi, rõ ràng ông không có ý này mà.

DTV

Ông đành phải nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, giáo sư Quý thật sự lấy vợ à?”

“Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, người ta là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn, tôi còn xem cả giấy hôn thú của họ nữa!”

Giáo sư Tạ trầm ngâm một lát: “Bà cảm thấy đồng chí Tiểu Tống kia thế nào.”

“Tốt lắm, vừa xinh đẹp lại hào phóng, tính cách cũng ngay thẳng, không giống kiểu thích ăn trên đầu người khác, tôi rất thích cô bé này.

Quan trọng là cô bé xinh lắm, nhìn cô bé một hồi, tâm trạng của tôi cũng tốt lên.”

Phùng Liên xuất thân là nông dân, bà là người mù chữ, đến tên của mình cũng không biết viết.

Lúc trước giáo sư Tạ xuống nông thôn cải tạo, là nhà bà cứu mạng ông ấy, ông ấy xem như lấy thân báo đáp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 33: Chương 33



Trở thành người nhà của giáo sư thì phải qua lại giao thiệp với những nhà khác.

Những người khác ỷ vào việc quen biết bà, tới nhà kho căn tin lấy không đồ, nhưng bà có thể làm gì đây?

Đúng là không bằng đồng chí Tiểu Tông từ dưới quê lên nữa.

Nhà họ Phùng chỉ sinh mỗi mình Phùng Liên thì mẹ của bà đã mắc bệnh qua đời, cha bà muốn tìm một người về ở rể.

Nhưng tìm người ở rể trong thôn không dễ chút nào, nhất là mấy nhà đàng hoàng khá giả.

Thế là hơn 20 tuổi bà vẫn chưa lấy được chồng, về sau hai cha con bà mới nhìn trúng giáo sư Tạ tứ cố vô thân.

Giáo sư Tạ khi đó cảm thấy mình không còn hy vọng quay về thành phố nữa, cha mẹ ruột cũng đã qua đời, nản lòng thoái chí nên cũng kết hôn với Phùng Liên.

Sau này thi đại học khôi phục, ông cũng được phục chức.

Ông cũng không làm theo mấy thanh niên trí thức khác, vứt bỏ người vợ tào khang ở quê.

Ông cụ Phùng có ơn nặng như núi với ông, nên ông đã dẫn Phùng Liên cùng về thành phố.

Lúc đi cha vợ nói ông không còn là ở rể nữa, con cái có thể theo họ ông, yêu cầu duy nhất chính là không được phụ bạc Phùng Liên.

Bao năm nay Phùng Liên sinh cho ông một gái hai trai.

Mặc dù hai người không có những chuyện lãng mạn gì, nhưng cũng đã trở thành người thân có thể dựa dẫm nương tựa với nhau.

Giáo sư Tạ lắc đầu.

“Ông đó, nhìn ai cũng thấy tốt cả, nếu đồng chí Tiểu Tống có nhiều ưu điểm như thế, tại sao lại đi làm mẹ kế cho người ta chứ?”

Phùng Liên trừng ông một cái:

“Canh gà hầm nấm tối nay ông ăn nhiều nhất, nấm là đồng chí Tiểu Tống người ta tặng cho tôi.

Đồ khô đắt cỡ nào chứ, muốn mua còn phải nhờ vả quan hệ đấy.”

Giáo sư Tạ xấu hổ nói:

“Được rồi, tôi không nói nữa, bà mới gặp mặt một lần đã bị người ta mua chuộc rồi, tôi còn có thể nói gì được đây.”

Phùng Liên xếp quần áo:

“Hôm nay cháu tôi cho tôi mấy con cá, tôi định chia cho cô bé. Cô bé tặng tôi không ít nấm khô với táo.

Ông còn ăn hết nửa quả táo của Tiểu Ngư, ông nói xem ông kìa, sao suốt ngày cứ giành đồ ăn của con thế?”

Giáo sư Tạ xấu hổ vô cùng:

“Tôi cũng đâu ngờ táo đó lại ngon như thế, cô ấy mua ở đâu thế nhỉ? Bà hỏi xem mua ở đâu rồi mua một ít về đi, đâu phải nhà mình không ăn nổi táo.”

Phùng Liên lườm ông:

“Ông thấy nhà mình có cái nào không dùng đến tiền? Tiền lương của ông với tôi cộng lại còn không đủ đóng tiền học cho mấy đứa nhỏ đấy.”

Liên quan tới chuyện chi tiêu trong nhà, giáo sư Tạ nghe đến đau hết cả đầu: “Được rồi được rồi, bà nói đúng, mọi chuyện đều nghe lời bà hết.”

“Tôi cũng muốn mua táo vậy, nhưng đây là đồng chí Tiểu Tống mang từ dưới quê lên, ông còn mặt dày hỏi xin được à?”

Đúng là không tiện thật.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 34: Chương 34



Chiều nay trong nhà có khách, Phùng Liên gọt hai quả táo, cắt miếng bày ra đĩa, không ngờ mới nhoáng một cái đã hết sạch.

Còn lại một quả là chiều nay Tiểu Tống nhét riêng cho Tiểu Ngư, kết quả bị lão Tạ phát hiện, thế là chia mất nửa quả của thằng bé.

Giáo sư Tạ thở dài:

“Ôi, đúng là người so với người. Giáo sư Quý còn trẻ thế mà đã là giáo sư cấp 1, tiền lương mỗi tháng ít nhất cũng được 300 đồng.

Chờ tôi lên tới cấp 4, tiền lương tăng lên thành 200 đồng, phụ cấp 50 đồng nữa thì nhà mình sẽ dư dả thôi.”

Phùng Liên cũng an ủi ông:

“Ở tuổi này của ông có thể lên làm giáo sư đã giỏi lắm rồi. Giáo sư Quý chính là nhân tài IQ cao mà ông hay nói.

Người ta được trường học bỏ số tiền lớn ra thuê, muốn giữ nhân tài lại thì phải cho đủ ưu đãi chứ.”

Giáo sư Tạ phì cười: “Đi theo tôi lên thành phố với hai bàn tay trắng thế này, đúng là khổ cho bà quá.”

Phùng Liên tức giận trừng ông một cái:

“Nói cứ như ở nông thôn thì tôi được hưởng phúc ấy, cả nhà chúng ta bình an sống bên nhau thì tôi không thấy khổ gì hết.”

“Nếu bà đã nói đồng chí Tiểu Tống là người tốt thì cứ giữ quan hệ tốt với người ta, lỡ như sau này dưới quê cô ấy lại gửi táo lên thì bà hỏi mua một ít về nhé.”

Phùng Liên bất đắc dĩ:

“Không phải ông ghét nhất là nịnh bợ lấy lòng người khác à, vì một quả táo mà bảo tôi giữ quan hệ với người ta.

Lời này thốt ra từ miệng ông nghe kiểu gì cũng thấy không giống ông của mọi khi thế.”

Bà không ăn táo, nên không biết quả táo mà ông ấy một lòng nhung nhớ có mùi vị thế nào.

Nhưng dù ngon cách mấy đi nữa thì cũng là táo thôi, có cần tới mức ấy không?

Giáo sư Tạ xấu hổ đỏ mặt, kéo chăn lên che đầu mình.

“Bà cứ xem như tôi vừa đánh rắm đi.”

Phùng Liên bật cười: “Ô kìa, người làm công tác văn hóa như ông sao nói chuyện còn bỗ bã hơn cả tôi thế.”

Phùng Liên đột nhiên nhớ tới một chuyện:

“Đúng rồi, không phải hiệu trưởng của ông đã giới thiệu tất tần tật con gái của họ hàng bè bạn cùng độ tuổi cho giáo sư Quý à, sao mấy mối kia lại không thành thế?”

Giáo sư Tạ hậm hực nói:

“Cháu gái với em họ nhà hiệu trưởng đi hết không thiếu một ai, giáo sư Quý chỉ đi hai lần.

Mấy cô gái kia muốn bàn chuyện văn học với giáo sư Quý, cậu ta lại nói mình chỉ thích toán.

Sau đó cậu ta chỉ cắm đầu đọc sách, không thèm ừ hử gì, khiến người ta tức phát khóc.”

“Chậc, giáo sư Quý không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, chẳng trách sau này không ai làm mai cho cậu ta nữa, ai cũng nói tính tình của cậu ta không tốt.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 35: Chương 35



“Bảo giáo sư Quý thương hoa tiếc ngọc á? Nếu là mớ dụng cụ thí nghiệm quan trọng cấp trên nhập khẩu về thì cậu ta nhất định sẽ nâng niu ngay.

Tôi cảm thấy trong mắt cậu ta, đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, toán với vật lý mới là vợ của cậu ta.”

Phùng Liên không thích nghe lời này, bà cảm thấy bất bình thay cho đồng chí Tiểu Tống.

“Vậy thì bảo cậu ta ôm toán với vật lý mà ngủ đi, còn kết hôn làm gì chứ! Thiệt tình.”

“Bà nhìn bà kìa, đây là tôi ví von thôi mà? Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa con đi học nữa.”

Chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm, Tống Thời Hạ không hề biết.

Cô và Quý Duy Thanh hợp sức xới được một khoảnh đất để trồng hành rồi.

Tống Thời Hạ rất cần một chuyên gia trồng trọt giúp cô xới đất trong sân.

“Chúng ta vào nhà thôi, tiêu thực xong rồi, cũng nên đi ngủ thôi.”

DTV

Quý Duy Thanh phủi đất dính trên tay, không ngờ đào đất cũng có thể giải tỏa áp lực, để đầu óc thả lỏng không cần nghĩ ngợi gì như thế.

Anh chậm rãi cất bước ở sau lưng cô, nghe cô liếng thoắng.

Tống Thời Hạ nhìn rượu Mao Đài trong phòng khách thì lập tức chột dạ.

Cô bắt đầu nhìn quanh: “À thì, hôm nay em dùng một bình rượu để ủ rượu trái cây.”

Quý Duy Thanh vẫn chưa kịp hiểu: “Dùng thì dùng thôi, em có quyền xử lý tất cả mọi thứ trong nhà mà.”

Tống Thời Hạ nhăn nhăn nhó nhó, ý bảo anh nhìn mấy bình rượu Mao Đài trên bàn trà.

Quý Duy Thanh lập tức buồn cười, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.

“Dùng thì dùng thôi.” Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh cũng không nỡ nặng lời.

Tống Thời Hạ thầm thở phào một hơi.

Đừng thấy cô chỉ dùng một bình Mao Đài, thật ra cô đã rót hết mấy bình rượu quý rồi, một bình Mao Đài có thể ủ ra được bao nhiêu rượu trái cây chứ?

Không ngờ anh lại hào phóng như thế, vậy thì dễ lấp l.i.ế.m cho qua rồi.

Quý Duy Thanh châm chước tìm từ: “Ba thích Mao Đài lắm, nhớ giữ một bình lại cho ông ấy.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.

Tống Thời Hạ không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế.

Hai mắt của cô sáng rực lên: “Chờ ủ xong em sẽ chia cho anh một bình.”

“Không cần đâu, anh không hay uống rượu.”

Mấy bình rượu này hình như là người khác biếu, anh chỉ hỗ trợ hướng dẫn học sinh mà thôi.

May mà anh không nói cho ba biết ở nhà có mấy bình Mao Đài, ba anh có tuổi rồi, không thể uống quá nhiều rượu được.

Đêm qua bị anh kể chuyện qua mặt rồi, đêm nay Tống Thời Hạ nhất định phải tiến thêm một bước về phía mục tiêu mới được.

Quý Duy Thanh vừa tắt đèn nằm xuống, chăn của anh đã bị người ta xốc lên.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 36: Chương 36



Tống Thời Hạ quen tay hay việc, nhào vào lòng anh.

Quý Duy Thanh đẩy ra cũng không được, từ chối lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, tay chân cứng đờ như tượng gỗ.

Cuối cùng, anh vươn tay ra vỗ nhẹ sau lưng cô như vỗ con nít: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Tống Thời Hạ thầm cắn răng, cô đã chủ động như thế rồi mà anh vẫn bình chân như vại.

Không phải vì nguyên nhân này nên mới dẫn tới hôn nhân của nguyên thân trong nguyên tác trở nên bất hạnh như thế đấy chứ?

Tự nhiên cô hơi hiểu vì sao nguyên thân lại thích so đo với Trần Kiều rồi.

Cùng là làm mẹ kế cho người ta, gia đình Trần Kiều thì hòa thuận, vợ chồng ân ái.

Nguyên thân thì đến sinh hoạt vợ chồng cũng không có, thế này thì ai mà chịu nổi chứ.

Tống Thời Hạ quyết tâm muốn khiến cây vạn tuế nở hoa.

Cô túm lấy cổ áo anh, ngửi tới ngửi lui như một chú cún con đánh hơi.

Quý Duy Thanh muốn ngăn cản, nhưng lại sợ không cẩn thận chạm vào thân thể cô, nên chỉ có thể lùi ra sau.

Tống Thời Hạ lại ôm lấy cổ anh, kề sát vào lỗ tai anh hà hơi: “Còn nhích ra nữa thì anh sẽ ngã đấy.”

Ầm!

Ở nơi Tống Thời Hạ không nhìn thấy, mặt và lỗ tai Quý Duy Thanh đã đỏ bừng.

Giọng anh khàn đi: “Ngày mai phải dậy sớm đấy, để hôm khác đi.”

“Em không muốn, hôm khác mà anh nói là ngày thứ 9 à.”

Quý Duy Thanh cố nói lảng sang chuyện khác, “Ngày thứ 9? Sao lại có thứ 9 nữa?”

“Thì tại vì không có thứ 9, nên hôm khác mà anh nói bằng với số 0 đó.”

Tống Thời Hạ kề sát vào tai anh thổi nhẹ, cô có thể cảm giác được bàn tay đặt trên lưng đang siết chặt lấy mình.

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao anh lại không chạm vào em?”

Quý Duy Thanh cũng không biết tại sao, dường như anh chưa từng có suy nghĩ đó.

Ngay cả thời kỳ dậy thì anh cũng chỉ đọc sách để thỏa mãn lòng tò mò của mình, chứ không có đam mê hay nhu cầu gì về chuyện đó.

“Anh… anh chưa chuẩn bị tâm lý.”

Phì!

Tống Thời Hạ không kìm được mà phì cười ra tiếng.

Cô ôm bụng cười to, tiếng cười càng lúc càng lớn.

“Rõ ràng em mới là phái yếu, sao anh lại ỏn ẻn như con gái thế hả.”

Tống Thời Hạ càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Chứ còn gì nữa, ai đời làm chồng, lại để vợ chui vào chăn lấn lướt từng bước như thế chứ.

Nhìn anh bối rối như thế không giống giả vờ chút nào, Tống Thời Hạ tạm thời buông tha cho anh.

Tuy cô không có kinh nghiệm gì, nhưng kiếp trước cô đã đọc vô số tiểu thuyết với phim ảnh, cũng học được cả đống bí kíp.

Hiếm lắm mới gặp được đối tượng hợp gu lý tưởng thế này, cùng lắm thì từ từ dạy dỗ thôi, nghĩ tới thôi đã thấy k*ch th*ch rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 37: Chương 37



Quý Duy Thanh xấu hổ nói: “Xin lỗi, anh vẫn chưa quen với mối quan hệ này.”

Tống Thời Hạ kề sát lại, mặt đối mặt với anh:

“Em không ép anh, nhưng mỗi ngày anh phải cho em một nụ hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, có được không?”

Quý Duy Thanh chần chừ vài giây, cảm thấy cũng không khó khăn lắm: “Vậy thì nghe theo em.”

Vừa nói xong, môi anh đã tê rần.

Tống Thời Hạ chỉ muốn hôn anh một cái, nào ngờ làm mạnh quá nên bất cẩn cắn nhẹ một cái.

Quý Duy Thanh đỡ gáy cô, để cô đối mặt với anh.

Mặc dù trong bóng tối cũng không thấy rõ mặt mũi đối phương, nhưng anh vẫn tìm được đúng mục tiêu.

“Ngủ ngon.”

Tống Thời Hạ hối hận, không nên buông tha cho anh nhanh như thế!

Mặc kệ cô giãy nãy thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể bị anh ấn trong lồng ngực, muốn chấm m*t thêm lần nữa cũng không được.

Tống Thời Hạ ấm ức mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, may mà sáng ra còn một nụ hôn chào buổi sáng nữa.

Sau khi cô ngủ, Quý Duy Thanh cũng nhẹ nhàng m*n tr*n đôi môi của cô.

Sáng sớm Quý Duy Thanh chạy bộ xong thì mang về ba phần bữa sáng, người trong chăn vẫn ngủ không hề hay biết gì.

Tống Thời Hạ ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 10 giờ rồi.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, trên giường có thêm hai cái đầu nhỏ bông xù.

Ô, hai nhóc này bò lên lúc nào thế?

Tống Thời Hạ đứng dậy, hai bạn nhỏ cũng lần lượt mở mắt ra.

Cô ngồi xổm xuống giúp bọn nó cài nút áo lại.

“Các con đến lúc nào vậy?”

Quý Nguyên ôm lấy cô: “Ba đưa bọn con đến, chờ dì rời giường thì dẫn bọn con đi ăn sáng.”

Tống Thời Hạ xấu hổ, ba người họ ngủ thẳng đến bây giờ, e là bữa sáng cũng nguội lạnh rồi.

Cô hơi chột dạ: “Các con có đói không?”

Quý Nguyên hiền lành lắc đầu: “Con không đói, nhưng bụng anh trai kêu rột rột rồi.”

“Không phải, anh không đói.”

Quý Dương ngượng ngùng quay đầu lại, vành tai nhỏ lại đỏ lên.

“Dì biết các con không đói nhưng dì đói quá, chúng ta đi ăn sáng thôi.”

DTV

Tống Thời Hạ nắm tay Quý Nguyên, Quý Nguyên kéo anh trai Quý Dương, ba người đi thành một hàng.

Cô vốn nghĩ rằng mình phải hâm nóng bữa sáng trên bếp gas, nhưng không ngờ trên bếp than đã đặt một nồi đun nước.

Lửa rất nhỏ, có nửa nồi nước nóng trên bếp, bên trên đặt một lồng hấp, bánh bao, sữa đậu nành được hâm nóng trên đó.

Người này trông thì lạnh lùng nhưng lại rất ấm áp.

Tống Thời Hạ để hai đứa trẻ đi rửa mặt, cô lấy đồ ăn ra khỏi nồi, suy nghĩ nên có nên làm bánh bao và sủi cảo cho vào tủ lạnh để ăn dần không.

Mỗi buổi sáng chỉ cần cho vào nồi hâm nóng, không cần phải đến căn tin mua nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 38: Chương 38



Đồ ăn của căn tin cũng bình thường, không khó ăn nhưng cũng không phải ngon lắm.

Mục đích cuộc đời cô là ăn ngon ngủ kỹ, không thể bạc đãi bản thân trong khoản ăn uống được.

Đúng lúc ăn bữa sáng, lại có tiếng gõ cửa.

Kiểu gõ cửa không có quy tắc nào như này không cần đoán cũng biết là thím Phùng.

Mở cửa ra, quả nhiên đúng là thím Phùng, trong tay bà còn cầm theo hai con cá.

“Căn tin đang nghỉ nên thím mang cho cháu hai con cá, cháu đừng chê bé, không nhiều thịt nhưng nấu canh thì ngon lắm.”

Tống Thời Hạ bất ngờ: “Sao cháu có thể không biết xấu hổ mà nhận được, cá vẫn còn sống đó.”

Nhà thím Phùng có ba đứa trẻ, bình thường sống rất tiết kiệm, cái này tốt xấu gì cũng là một bữa thịt.

“Ôi dào, đây là hôm qua cháu thím đưa đến, nó tự câu cá ở sông. Nhà thím vẫn còn mấy con nữa.

Hôm qua thím nấu cả bàn thức ăn ngon, nó chỉ lo ăn mỗi canh gà hầm nấm, ăn hết hai bát nước canh, chẳng thèm đụng vào miếng thịt nào.

Nấm khô nhà cháu ngon quá, thím phải cảm ơn cháu mới phải đấy.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Đây là do thím nấu ăn ngon, cho nên anh ấy mới thích uống canh. Vậy cháu xin nhận cá nhé.

Nếu thím thích nấm khô, chờ nhà thím ăn hết rồi cháu sẽ biếu thím thêm ít nữa.”

Tống Thời Hạ không thích nấm hương lắm, khi nấu canh cũng chỉ bỏ vào vài miếng cho có vị, không thật sự thích ăn.

Trên đường trở về căn tin, tâm trạng của thím Phùng rất vui vẻ.

Nói chuyện với Tiểu Tống đúng là thoải mái, không cần giả vờ đưa đẩy khách sáo.

Tống Thời Hạ cầm hai túi thức ăn vào bếp, cá thì thả vào chậu.

Quý Nguyên cắn bánh bao chạy đến xem.

“Oa, là cá kìa!”

Quý Dương ở sau lưng đả kích sự nhiệt tình của cậu bé:

“Cá nhiều xương lắm, bà nội nói trẻ con không được ăn cá, xương cá mắc vào cổ họng sẽ không lấy ra được.”

Quý Nguyên không để ý đến cậu bé, vươn tay muốn chạm vào hai con cá đang bơi lội trong chậu.

Tống Thời Hạ đưa một chiếc đũa cho cậu bé, không để tay cậu bé dính mùi cá tanh.

“Dùng đũa chọt nhẹ, cá sẽ tự di chuyển, đừng có nhúng tay vào.”

Quý Nguyên ngồi xổm xuống cạnh chậu chơi với cá.

Quý Dương ăn bánh bao xong thì ngồi trên ghế sô pha như ông cụ non, cậu bé cầm lấy tờ báo hôm nay lên, che cả khuôn mặt, lắc lư đôi chân nhỏ.

Cảnh tượng này quá đáng yêu, đứa bé nhỏ như vậy có thể đọc hiểu báo sao?

Nói đến việc biết đọc chữ, cô nhớ đến một chuyện.

“Các con đã đi học chưa?’

Quý Nguyên chạy tới:

DTV

“Bọn con học lớp mầm, ba xin cho bọn con nghỉ lâu lắm.”

Tống Thời Hạ véo khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé.

“Tại sao lại xin nghỉ cho các con thế?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 39: Chương 39



Quý Nguyên nhìn về phía anh trai, không biết phải làm sao.

Quý Dương nhảy từ trên ghế xuống, hầm hừ nói một câu.

“Bởi vì con hư, đánh nhau với bạn khác.”

Lần này dì ấy chắc chắn sẽ không thích bọn họ nữa.

Quý Dương chạy đến thư phòng, Quý Nguyên xoắn ngón tay cẩn thận giải thích.

“Anh con không hư, là bạn kia nói xấu bọn con trước.”

DTV

Tống Thời Hạ hỏi rõ sự việc.

Lúc đó mấy đứa trẻ so sánh cha mẹ với nhau, hai cậu nhóc này chỉ có ba, luôn bị những lời bàn tán vô tâm của bạn học tổn thương, hoàn cảnh giống hệt cô khi còn bé.

Tống Thời Hạ xoa đầu cậu bé.

“Dì tin anh trai con không phải bé hư.”

Gương mặt ngây thơ của Quý Nguyên đầy vẻ mong đợi: “Dì sẽ trở thành mẹ chúng con ạ?”

Tâm trạng của Tống Thời Hạ bỗng trở phức tạp, dẫn cậu bé ngồi xuống sô pha.

“Phải, dì sẽ cùng các con trưởng thành.”

Lúc trước, cô cảm thấy làm mẹ kế, không phải sinh con cũng rất tốt, hiện giờ lại thương cho đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này.

Quý Nguyên mừng rỡ vô cùng: “Sau này con cũng có mẹ rồi! Tiểu Phương sẽ không nói con là bị nhặt về nữa.”

Tống Thời Hạ mềm lòng ôm lấy cậu bé:

“Khi nào con muốn đi học lại? Đến lúc đó dì sẽ đưa con và anh trai đi học, để tất cả bạn học đều biết con có mẹ nhé.”

Quý Nguyên xấu hổ nhào vào lòng cô.

“Con không biết, con muốn đi học với anh trai.”

Nếu như ba của hai cậu bé này không hy sinh thì bọn chúng nhất định sẽ là đối tượng khiến các bạn học khác trong trường mẫu giáo phải ghen tỵ.

Khi cô còn bé, cha mẹ đều tái hôn không cần cô nữa, cô nhận hết mọi sự chế giễu ở trường.

Vẫn may cô còn có người bà cực tốt cùng sống nương tựa lẫn nhau.

Cô cũng trải qua chuyện như vậy, nên không muốn hai đứa trẻ này cũng bị như thế.

Hôm qua thím Phùng cho cô một miếng đậu hũ, vẫn còn để trong tủ lạnh, đúng lúc có thể dùng để nấu canh cá.

Hai đứa bé không thể ăn cá, vậy ăn đậu hũ cũng được, cũng có dinh dưỡng mà.

Buổi trưa Tống Thời Hạ nấu canh cá, cô lục túi ra thì thấy thím Phùng có cho mình su hào và bắp cải.

Trong nhà đã có sẵn bột mì, không còn dầu ăn ăn nên cô thả tóp mỡ còn thừa lại, lúc nấu cũng tỏa ra mùi thịt thơm lừng.

Tống Thời Hạ lại tìm thấy củ cải, quyết định gói bánh bao nhân miến và tóp mỡ.

Bánh bao nhân miến củ cải với bánh bao nhân miến bắp cải, đậu hũ dùng để hầm canh cá nên cô không làm bánh bao nhân miến đậu hũ nữa.

Mỗi loại cô làm mười cái, như vậy có thể ăn một tuần không cần đến căn tin mua bữa sáng.

Còn một tuần sau làm tiếp hay mua sẵn bánh quy để trong nhà thì để tính sau vậy.
 
Back
Top Bottom