Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 20: Chương 20



Cô lại mở ngăn tủ lục lọi lấy mấy đồng và ít phiếu ra.

Tuy lúc này thị trường đã mở cửa, nhưng cô nhớ mang máng có một số loại phiếu đến cuối những năm 80 mới hủy bỏ.

Cô không biết cụ thể là cái nào, cứ cầm hết để phòng hờ vậy.

Phùng Liên thấy cô đi ra thì nhiệt tình kéo tay cô.

Chuyện Tống Thời Hạ lo sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, lúc nói chuyện với bà, cô có thử lặng lẽ rút ra nhưng không được.

Thôi bỏ đi, cô đành chấp nhận số phận vậy.

Trên đường đi, thím Phùng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình cô, cô cũng hiểu sơ sơ về gia đình nhà thím Phùng.

Thím Phùng và chồng cùng một thôn, có một cô con gái, hai người con trai.

Con gái đang học lớp 3, thằng hai học lớp 1, thằng út vẫn đang học mẫu giáo.

Thím Phùng nói sở dĩ bọn họ ở đây là vì chồng bà có cống hiến cực lớn về mặt học thuật hay nghiên cứu gì đó.

Khu này là chỗ cấp trên cấp cho các nhân tài quan trọng, nhà được chia thống nhất 140 m2, là chỗ ở của viện sĩ và hiệu trưởng.

Giáo sư bình thường đều ở khu nhà đối diện.

Tống Thời Hạ đang buồn bực tại sao Quý Duy Thanh lại ở đây, thím Phùng cũng nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của cô.

“Cháu lấy được người chồng tài giỏi đấy, mặc dù giáo sư Quý có hai cậu con trai, nhưng cậu ấy còn trẻ, chưa tới 30 tuổi đã là giáo sư rồi.

Còn là tiến sĩ hai văn bằng du học về, cháu không biết ngày xưa hai trường đại học vì giành cậu ấy mà tranh nhau căng tới mức nào đâu.”

Nói đến đây, thím Phùng hơi đồng tình với cô.

Giáo sư Quý có điều kiện tốt như thế, không phải là không ai giới thiệu đối tượng cho.

Nhưng giáo sư Quý bình thường xa cách khó gần, lại còn lạnh lùng, cháu gái của hiệu trưởng đi gặp một lần, lúc về còn tức đến phát khóc.

Nghe lão Tạ nhà bà nói, ông thấy thứ duy nhất khiến giáo sư Quý nhiệt tình chính là vật lý và toán.

Với anh, phụ nữ còn không hấp dẫn bằng công thức toán nữa.

Thím Phùng không khỏi lo lắng, cô gái tốt như thế này mà sống cảnh phòng không chiếc bóng thì tiếc quá.

Tống Thời Hạ không biết suy nghĩ trong lòng thím Phùng, trong đầu cô lúc này chỉ có một loạt câu “Tui là ai, đây là đâu, chuyện gì thế này” chạy đầy trong đầu.

Cô biết đối tượng mà nguyên thân chọn là giáo sư đại học, nhưng chưa tới 30 tuổi đã tốt nghiệp hai học vị tiến sĩ, còn là du học sinh.

Đây chẳng phải con nhà người ta trong truyền thuyết à?

Chẳng trách trong sách anh ta luôn vắng nhà.

Với thân phận thế này, về sau toàn thành viện sĩ, hoặc là tham gia các hạng mục quan trọng, quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm cũng là chuyện bình thường.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 21: Chương 21



Cô chưa từng học đại học, nhưng kiếp trước bởi vì trà của cô có thể khiến người ta tĩnh tâm nâng cao tinh thần, có tác dụng dưỡng sinh.

Vì vậy mà có một giáo sư thành lập riêng hạng mục nghiên cứu nó, cô cũng hiểu rõ về cấp bậc giáo sư.

Lúc ấy cô không hề giấu giếm gì, cung cấp trà cho họ nghiên cứu thoải mái.

Nhưng cuối cùng bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được cái gì, chỉ lấy được một loại nhân tử có thể khiến cho tế bào trở nên sinh động hơn.

Hai người cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác.

Chợ bán thức ăn cách khu dân cư một khoảng, nhưng không xa lắm, đi bộ chừng mười lăm phút là tới.

Phùng Liên giải thích với cô: “Đây là chợ sáng, chỉ bán buổi sáng thôi, qua 9 giờ rưỡi sẽ dẹp.”

Nói là chợ sáng, kỳ thật chính là người nhà của các giảng viên hoặc là nhân viên trong trường bày quầy bán hàng.

Rau củ quả tươi mới, nhưng rất ít chủng loại, cũng chẳng có thịt cá gì.

Thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui, Phùng Liên mỉm cười nói: “Có phải cháu muốn mua thịt không, mua thịt thì phải đi chỗ khác cơ.”

Tống Thời Hạ xấu hổ nói:

“Đúng là cháu muốn mua ít thịt cho chồng cháu bồi bổ, thức ăn ở đây bán hơi ít, cháu định mấy ngày nữa sẽ mua hạt giống về tự trồng trong sân.”

Phùng Liên hiền hòa lắc đầu:

“Cô bé ngốc, thịt không mua ở đây được. Nếu cháu không đi với thím, khéo chỉ có thể chờ người khác đi ra ngoài mua hộ thôi.

Thím đi làm ở căn tin giảng viên, người nhà chỉ cần đưa phiếu tới đổi là được.”

Tống Thời Hạ không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đi cùng thím Phùng.

Cô vừa mới đi ngang qua căn tin của giảng viên, nó ở khá gần khu dân cư, kế bên là hợp tác xã mua bán, sau này mua thịt mua đồ cũng thuận tiện hơn.

Cô tặng cho thím Phùng một nụ cười chân thành.

“Cảm ơn thím đã dắt cháu đi cho quen đường, nếu không có thím, có khi cháu phải đi ra ngoài mua thịt ấy chứ.”

DTV

Phùng Liên thấy cô mỉm cười với mình như thế thì làm sao chịu nổi, cô gái này đúng là xinh đẹp mà.

“Ơn nghĩa cái gì chứ, mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, nếu con gái thím mà được một nửa của cháu thì tốt quá rồi.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Thím cũng có xấu đâu, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân, con gái nhất định cũng đẹp như thím.”

Dù chỉ là lời xã giao, nhưng cô thật lòng cảm thấy thím Phùng Liên rất đẹp, ăn diện một tí nhất định sẽ rất đẹp.

Thím vừa phải lo liệu việc nhà, vừa chăm sóc con cái, lại còn đi làm, làm sao rảnh rỗi lo chuyện ăn diện cho được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 22: Chương 22



Lời này xem như nói trúng tim Phùng Liên, lúc còn trẻ bà đúng là người đẹp có tiếng trong vùng.

Phùng Liên như mở máy hát, dẫn Tống Thời Hạ đi chọn rau quả tươi.

Đúng là cô không biết chọn rau củ quả thật.

Mặc dù có không gian linh tuyền, nhưng trước kia cô toàn trồng rau trong không gian.

Ngay cả tuổi thơ cơ cực nhất, khi cả bố mẹ ruột đều quên gửi tiền sinh hoạt, cô và bà nội toàn đi nhặt rau quả hư người ta ném đi, chưa từng chọn rau mua rau bao giờ.

Tống Thời Hạ được thím Phùng dạy cách chọn rau củ quả.

Mùa này rau củ ngon nhất, cô mua rau xà lách, măng tây, cần và cải thìa.

Thím Phùng lại dắt Tống Thời Hạ tới căn tin giảng viên.

Chẳng trách hôm qua Quý Duy Thanh đưa thẻ mua cơm cho cô, gần như thế, còn nhanh hơn cả cô tự nấu mì nữa.

Nhưng cô đã quen tự ăn đồ mình trông trong không gian, không thích ăn cơm ngoài cho lắm.

Thím Phùng gặp được đồng nghiệp đều đứng lại giới thiệu.

DTV

Chẳng mấy chốc mọi người đều biết Tống Thời Hạ là vợ mới cưới của Quý Duy Thanh.

Trong căn tin có một cô gái rửa rau tò mò nấp sau cây cột nhìn lén Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ cũng phát hiện, nhưng phát hiện đối phương không có ác ý nên cô cũng không để trong lòng.

Cô gái rửa rau kia ngồi sau bếp bẻ bẻ tay, cô ta cảm thấy tức thay cho bạn của mình, lại cảm thấy đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ xinh đẹp.

Bạn của cô ta khen giáo sư Quý lên tận mây xanh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông chỉ biết nhìn mặt mà thôi.

Thím Phùng giới thiệu với mọi người:

“Cô ấy là người nhà của giáo sư Quý, vợ mới cưới đấy, sau này cô ấy tới mua thịt thì mọi người nhớ chừa phần ngon nhé.”

Có người quen làm việc gì cũng tiện hơn hẳn, hình như thím Phùng còn là lãnh đạo của căn tin này.

Sau khi dặn dò mấy câu, thím Phùng bèn dẫn cô đi vào kho chọn thịt.

Nhân viên hậu cần hỏi:

“Đồng chí Tống, cô thích miếng thịt nào thì cứ nói một tiếng, tôi lấy giúp cho.”

Tống Thời Hạ chọn nửa cân thịt ba chỉ và 1 cân sườn.

Cô giơ giỏ đi chợ lên: “Tôi phải trả tiền thế nào ạ?”

Nhân viên hậu cần nhìn Phùng Liên, thím Phùng kinh ngạc một thoáng rồi cười nói:

“Trả bằng phiếu là được, nếu không tiện thì cháu trả thằng bằng tiền cũng được.”

Bà nhớ Tiểu Tống từ dưới quê lên.

Những gia đình khác toàn lấy thịt rồi đi luôn, bọn họ sẽ ghi vào sổ cho đỡ rối, chút tiền ấy cũng không tiện lấy.

Tống Thời Hạ không biết giá thịt, giá tiền thím Phùng lấy là giá bán sỉ, chỉ bằng một nửa giá bên ngoài bán.

Bản thân thím Phùng cũng mua 1 cân thịt, hôm nay nhà bà có khách, bằng không bà cũng chẳng nỡ mua thịt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 23: Chương 23



Về đến nhà, hai người tạm biệt nhau ngay cổng, Tống Thời Hạ mời thím Phùng trưa nay qua nhà mình ăn cơm.

Thông qua thím Phùng, cô biết là cánh đàn ông giữa trưa được bao cơm, buổi tối mới về nhà ăn.

“Cũng được, để thím thử tay nghề của cháu.”

Nếu Tiểu Tống không biết nấu thì bà sẽ dạy cho cô, đừng để lãng phí thịt.

Tống Thời Hạ về đến nhà thì nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì.

Thời đại này có một điểm không tốt chính là không có siêu thị, không thể thoải mái nấu món mình muốn.

Cô lại không muốn bạc đãi bản thân ở phương diện ăn uống.

Cuối cùng cô quyết định dùng thịt ba chỉ làm món thịt rang và thịt xào, sườn thì nấu sườn cháy tỏi và hầm một nồi canh sườn.

Cô lấy ớt, hoa tiêu phơi khô và gia vị để nấu canh trong không gian ra, để hết vào chiếc túi tìm được trong bếp, giả bộ như mình mang từ quê lên.

Thầm nghĩ lát nữa thím Phùng sẽ qua nên cô không khóa cửa, không ngờ thím Phùng về cất đồ một cái là qua đây ngay.

“Thím thấy trong nhà còn một miếng đậu hũ nên mang tới cho cháu, không đáng mấy đồng, cháu đừng chê nhé.”

Tống Thời Hạ cũng chẳng khách sáo với bà: “Sao lại chê được ạ, đậu hũ là đồ ngon mà, ăn vào có thể mỹ dung dưỡng nhan.”

Thím Phùng thích mấy cô gái sáng sủa sang sảng như thế này, như vậy qua lại cũng tiện hơn nhiều.

“Vậy thì được, cháu cứ bận việc trước đi, lát nữa thím tới giúp cháu.”

“Không vội đâu ạ, một mình cháu làm được mà, thím chờ tới giờ qua ăn cơm là được.”

Thím Phùng không yên tâm lắm, nhưng mấy hôm nay con út sốt liên tục, có thể là bị cảm mùa rồi.

“Vậy cháu rửa rau trước đi, lát nữa thím đánh thức con trai xong sẽ bế nó qua đây giúp cháu sau, mấy hôm nay nó bị cảm nên không đi học.”

Thím Phùng nói xong thì chạy đi nhanh như một cơn gió.

Tống Thời Hạ còn chưa kịp từ chối thì thím Phùng đã đi ra ngoài sân.

Cô thầm nghĩ bàn tay với làn da của cô vừa nhìn đã biết không phải tiểu thư liễu yếu đào tơ, tay không chạm nước.

Ở dưới quê cũng phải làm việc đồng áng, sao thím Phùng lại không tin vào khả năng nấu nướng của cô chứ.

Tống Thời Hạ rửa sạch rau củ các loại.

Đáng lẽ cô nên mua một ít thịt sườn để hầm mới phải, nếu có thịt bò thì càng tốt.

Đống rau củ cô mua để hầm thịt thì ngon phải biết, măng tây và rau có thể lót ở dưới ăn kèm giải ngấy.

Nhưng cũng không thể ăn hết một lần được, từ xa xỉ về cần kiệm khó lắm.

Trong nhà chỉ có hai người, một bữa cũng chẳng ăn hết mấy món ăn, đám trẻ còn nhỏ, hẳn là chỉ có thể ăn thức ăn dành cho trẻ con thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 24: Chương 24



Tống Thời Hạ chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, lại lấy ít đồ khô trong không gian ra cho vào tủ bếp.

Để không lộ tẩy, cô còn ghi thêm 2 đồng vào sổ chi tiêu, thật ra chỗ tiền đó đã vào túi riêng của cô.

Đồ khô có rong biển, nấm, mộc nhĩ, măng khô vân vân, lấy hết ra một lượt, sau này dùng tới cũng tiện hơn.

Còn sớm mới tới giờ ăn cơm, Tống Thời Hạ luộc sơ sườn cho ra hết bọt, sau đó bỏ thêm gia vị vào hầm chung, dùng bếp than hầm từ từ là được.

Sườn để làm cháy tỏi cũng cho vào nồi đun chín trước, sau đó vớt ra chao dầu lửa to.

Làm thế sẽ không cần cho thêm dầu vào nồi canh, cô thích ăn canh ít dầu mỡ.

Lúc Thím Phùng bế con tới, Tống Thời Hạ vừa mới hái trái cây trong không gian xong.

Trái cây trong không gian đã bị hái hết, nhưng mới qua một đêm đã mọc thêm một lứa quả mới, ăn cực kỳ ngon, tiếc là không thể lấy ra.

Tống Thời Hạ chỉ dám cầm vài quả táo, hoa quả trái mùa trong không gian chín quá nhanh, chỉ có thể dùng để ngâm rượu.

“Thím, ăn quả đi ạ.”

Thím Phùng làm sao mặt dày nhận được, mùa này táo không rẻ chút nào.

Nhưng cậu út trong lòng lại không biết suy nghĩ của thím, nhìn thấy táo thì giơ tay ra xin.

Tống Thời Hạ lặng lé nhét quả táo cho cậu bé.

Cậu bé này ốm nhom, cực kỳ giống một chú khỉ con.

Cô xoa xoa đầu thằng bé.

“Chỉ là một quả táo thôi mà, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, thím khách sáo với cháu làm gì chứ.”

Thím Phùng cũng chẳng nhăn nhó nữa, bảo thằng bé cảm ơn Tống Thời Hạ.

“Tiểu Ngư, mau cảm ơn chị Tiểu Tống đã cho con táo đi.”

Tống Thời Hạ vội sửa lời: “Cháu cũng là hàng cô dì rồi thím ạ, hóa ra cậu bé tên Tiểu Ngư ạ.”

Thím Phùng cười nói:

“Cháu chỉ mới 20 thôi, không phải vẫn là chị à? Tên thật của nó là Tạ Ngọc, ngọc trong ngọc thạch ấy, tên cúng cơm là Tiểu Ngư Nhi.”

Không hổ là con của giáo sư, tên cũng hay như thế.

Tống Thời Hạ mím môi cười:

“Chắc Tiểu Ngư gọi anh Quý là chú đúng không ạ, cháu là vợ của anh Quý, nếu cậu bé gọi cháu là chị thì loạn vai vế rồi còn gì.”

Thím Phùng vỗ đầu một cái:

“Ôi, thím cứ xem cháu như con gái, cháu không nhắc thì thím quên luôn giáo sư Quý.”

Tiểu Ngư nhận lấy quả táo, rụt rè nói: “Cảm ơn chị Tiểu Tống ạ.”

Thím Phùng cười tủm tỉm nói:

“Cháu xem, Tiểu Ngư nhà thím cũng cho rằng cháu là chị đấy, cứ gọi như thế đi, giáo sư Quý chắc sẽ không để ý đâu, cháu còn trẻ như thế mà.”

Tống Thời Hạ cũng không phản bác nữa, trong lòng thầm nghĩ cậu bé này đúng là thiên thần bé bỏng mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 25: Chương 25



Hai người nói chuyện một hồi, cô dẫn thím Phùng đi vào bếp nấu cơm.

Biết Tống Thời Hạ không biết dùng bếp gas, thím Phùng cảm thấy may mắn vì mình đã tới.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Thôn bọn cháu toàn dùng bếp lò nấu thôi, không có bếp gas ạ.”

Tại sao thím Phùng không tin cô biết nấu ăn chứ.

Thím Phùng chợt hiểu:

“Ôi, cháu nói thím mới nhớ! Thím cũng là dân quê lên mà nhỉ.

Cảm giác sinh Tiểu Ngư xong đầu óc thím cứ thế nào ấy, nhớ nhớ quên quên, không biết bị sao nữa?”

Tống Thời Hạ lập tức trêu chọc bà:

“Người ta nói là sinh con xong ngốc ba năm đấy, năm nay là năm cuối cùng của thím rồi.”

Thím Phùng cũng tin là thật: “Thật à? Có kiểu nói này nữa à?”

Cô chỉ có thể qua quýt vài câu:

“Lúc ở dưới quê cháu nghe nói phụ nữ mang thai thì phản ứng sẽ chậm hơn, sau này sẽ từ từ khỏi.”

Lúc này thím Phùng mới thở phào một hơi, bà nhẹ giọng nói:

“Cháu không biết đâu, lúc trước có lần thím nấu nước sôi, kết quả quên béng đi mất.

Chờ tới khi thím phát hiện thì trong bếp đã bốc khói mù mịt, thím sợ tới mức mất hồn mất vía.

May mà không có gì xảy ra, thím mất ngủ suốt hai ngày đấy.”

Tống Thời Hạ nghe vậy cũng hoảng hốt thay bà.

Cô trịnh trọng căn dặn:

“Lúc nấu ăn đừng bỏ đi đâu hết thím ạ, dù chỉ nấu nước cũng phải có người trông chừng, may mà không có gì đấy.”

Thím Phùng gật đầu phụ họa:

“Chứ còn gì nữa, dù sao thím cũng không dám nữa, nếu mà có gì thật, mấy đứa con của thím phải làm sao bây giờ.

Để thím dạy cháu dùng bếp gas, cái này hữu dụng lắm, nấu nhanh hơn bếp lò nhiều.”

So với bếp gas, Tống Thời Hạ thích dùng bếp củi nấu cơm hơn, vì nó có mùi vị đặc trưng không gì thay thế được.

Nhưng dùng bếp gas đúng là thuận tiện hơn thật, nấu nước cũng nhanh.

Thím Phùng làm một lần là cô đã biết cách dùng rồi.

“Bởi mới nói thanh niên các cháu thông minh, nhìn một lần là biết ngay.”

“Thim à, thím giúp cháu cho cơm vào nồi hấp đi ạ, thức ăn cứ để chua nấu.”

Thím Phùng ngồi trước bếp rướn cổ nhìn cô nấu ăn, tay nghề nấu ăn của Tiểu Tống đúng là giống thường xuyên xuống bếp nấu ăn.

Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, mấy cô gái xinh đẹp mà bà biết đều không thích vào bếp, suốt ngày đi đâu cũng ôm theo một quyển sách.

Bà còn tưởng Tiểu Tống sẽ giống bọn họ.

Cô gái xinh đẹp lại giỏi bếp núc như Tiểu Tống ở dưới quê nhà nào cũng tranh nhau muốn cưới về ấy chứ, sao lại lấy giáo sư Quý thế không biết?

Không phải giáo sư Quý không tốt, chỉ là giáo sư Quý có hai đứa con riêng.

Con gái đàng hoàng nhà ai lại muốn làm mẹ kế cho người ta chứ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 26: Chương 26



Tuy hai đứa con của giáo sư Quý không phải con ruột của cậu ta, nhưng cậu ta từng nói sẽ xem hai đứa nhỏ như con trai ruột.

Bà biết có không ít cô gái để ý giáo sư Quý, còn trẻ mà đã là giáo sư, lại còn đẹp trai sáng láng.

Nhưng nghĩ tới chuyện lấy giáo sư Quý xong không khác gì phòng không chiếc bóng thì mọi người đều nhụt chí bỏ cuộc.

Thịt rang và thịt xào lần lượt được bưng lên, cả nhà bếp tràn ngập trong hương thơm vô cùng hấp dẫn.

Thím Phùng hít sâu một hơi, nói:

“Rõ ràng các bước nấu ăn cũng như thường thôi, sao đồ cháu nấu lại thơm thế?”

Tống Thời Hạ lại vớt một nửa sườn ra khỏi nồi: “Thế này thím đã tin cháu biết nấu ăn chưa?”

“Tin rồi, tay nghề của cháu đủ để mở tiệm luôn ấy chứ.”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Cháu thích nấu ăn ở nhà để thỏa mãn đam mê của bản thân thôi, bảo cháu nấu ăn cho người khác thì cháu lười lắm.”

Thím Phùng bật cười trêu chọc: “Giáo sư Quý đúng là có phúc mà.”

Tỏi băm cho vào nồi phi thơm, sau đó cho sườn vào, đảo thật đều tay.

“Anh ấy à, anh ấy ăn ở ngoài, không có lộc ăn đồ cháu nấu.”

Thím Phùng hỏi dò: “Đồng chí Tiểu Tống này, sau cháu quen biết với giáo sư Quý thế?”

Tống Thời Hạ chẳng buồn ngẩng đầu lên, thoải mái đáp: “Bọn cháu quen biết lúc đi xem mắt, cháu vừa gặp đã yêu anh ấy.”

Tâm trạng của thím Phùng lập tức rối bời: “Vậy lúc đó cháu có biết hoàn cảnh của cậu ấy không?”

“Biết ạ, anh ấy nói là tìm mẹ cho con, cháu nghĩ anh ấy tốt với con cái như thế, nhất định là một người đàn ông tốt bụng.

Hơn nữa anh ấy còn đẹp trai như thế, cháu thầm hạ quyết định sẽ chọn anh ấy.”

Đây là lý do cô thuận miệng bịa ra.

Còn nguyên thân nghĩ thế nào thì cô không biết, chắc là cũng bị thu hút bởi gương mặt đẹp trai của Quý Duy Thanh.

Thím Phùng không biết nên nói gì cho phải.

“Cháu ngốc quá, may mà không gặp phải người xấu, tuy giáo sư Quý hơi lạnh lùng, nhưng cũng là người tốt.”

Thím Phùng đột nhiên cảm thấy bà không nên hỏi nhiều như thế.

Có lẽ đối với Tiểu Tống, giáo sư Quý thật sự là một người chồng tốt.

DTV

Bà không nghĩ vẩn vơ nữa, chỉ cần vợ chồng người ta không có mâu thuẫn gì, sống êm đềm hạnh phúc là được, bà quan tâm tào lao làm gì chứ.

Thức ăn được dọn hết lên bàn, Tống Thời Hạ múc một nửa canh sườn ra đưa lên bàn.

Thím Phùng dắt Tiểu Ngư vào, tay chân thằng bé dính toàn bùn là bùn.

“Thằng bé này ra sân nhà cháu đào giun, không biết bẩn là gì.”

Tống Thời Hạ bật cười bảo thím Phùng đưa Tiểu Ngư vào nhà vệ sinh rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 27: Chương 27



Thím Phùng ở trong nhà vệ sinh nói vọng ra:

“Nhà vệ sinh nhà cháu sạch sẽ thật đấy, không giống nhà thím, nhiều trẻ con nên mau dơ.”

Tống Thời Hạ đột nhiên thấy lo, lỡ như mấy đứa nhỏ nhà mình cũng như thế thì làm sao bây giờ?

Cô không sợ mấy đứa bé nghịch ngợm, chỉ sợ mấy đứa bé hiếu động hay lăn lê bò lết hoặc ra ngoài chạy nhảy nghịch bẩn mà thôi.

Điều này có nghĩa là vô hình trung tăng thêm lượng công việc cho cô.

Thím Phùng bế Tiểu Ngư ngồi vào bàn, Tống Thời Hạ múc một bát canh sườn cho thằng bé, canh sườn hầm khá thanh đạm.

“Canh của cháu không bỏ dầu mỡ gì thế này, liệu có ngon không?”

Tống Thời Hạ ý bảo bà múc một bát: “Thím nếm thử đi ạ.”

Nhấp thử một hớp, thím Phùng hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.

“Cháu nấu thế nào mà canh ngon thế!”

Tiểu Tống nấu canh sườn ngon như thế, không hề có tí mùi tanh nào.

“Đúng là vì ít dầu mỡ nên cháu cho khá nhiều nguyên liệu vào, có nấm hương với mộc nhĩ khô cháu mang từ dưới quê lên.

Cho mấy thứ này vào nấu cùng có thể khiến mùi vị của món canh trở nên thơm ngon hơn.”

Thím Phùng xấu hổ nói:

“Cháu có thể cho thím một ít nấm khô không, tối nay thím cũng hầm một nồi canh mới được.”

Tống Thời Hạ không hề do dự: “Được ạ, thím có cần luôn cả rong biển với mộc nhĩ không?”

Thím Phùng cảm giác mình được voi đòi tiên quá, đã tới ăn nhờ rồi còn xin đồ của người ta.

“Thôi để thím mua lại của cháu nhé.”

Tống Thời Hạ quyết đoán từ chối:

“Không cần đâu ạ, nếu thím ngại thì sau này cho cháu vài cái bắp cải là được, mấy hôm nay cháu không cần đi chợ nữa.”

Trong không gian của cô có cả đống đồ khô, nếu như mỗi tháng hầm canh hai lần, đại khái phải mấy năm mới dùng hết.

“Đơn giản ấy mà, cháu thích cái nào thì cứ qua sân nhà thím hái, sáng mai thím mang ít rau dưa qua cho cháu.”

Tiểu Ngư bưng canh ăn, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt trên bàn.

Mấy món trên bàn, món nào cũng có đủ sắc hương vị, thằng bé thèm muốn c.h.ế.t rồi.

Tống Thời Hạ cố nhịn cười gắp một miếng sườn cho cậu bé.

DTV

“Ăn từ từ thôi, đừng có cắn xương nhé.”

Thịt rang và thịt xào đều có ớt, không tiện cho trẻ con ăn.

Sườn cháy tỏi thì không có nhiều ớt lắm, có thể để thằng bé ăn một ít cho đỡ thèm.

Thím Phùng bất đắc dĩ: “Nó được ăn thịt thì không ngừng được đâu.”

Tống Thời Hạ xoa đầu Tiểu Ngư:

“Người lớn ăn thịt, để thằng bé nhìn miệng thì tội quá. Con nít thỉnh thoảng ăn thịt cũng được ạ, nhưng không thể cho ăn mỗi ngày được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 28: Chương 28



Quý Duy Thanh vừa pha trà xong ngồi xuống, trưởng khoa vật lý đã bưng cốc nước rỗng đi vào văn phòng của anh.

“Nghe nói sáng nay cậu mang hộp trà tới, cộm lên một cục, còn bị bảo vệ gọi lại kiểm tra à.”

Anh bất đắc dĩ: “Thầy, thầy bắt tin nhanh thế ạ.”

Trưởng khoa ngồi xuống đối diện anh: “Thì tại liên quan tới cậu nên tôi mới hỏi một tiếng mà.”

Đây là học sinh xuất sắc nhất của ông, hôm nay trở thành đồng nghiệp, sao ông không để ý ưu ái cho được.

“Em chỉ mang theo ít trà ở nhà thôi.”

Trưởng khoa bán tín bán nghi: “Đúng rồi, dạo trước cậu xin nghỉ kết hôn à, cậu kết hôn với ai thế?”

“Thầy không biết đâu, là một cô gái em quen ở bên ngoài.”

DTV

Trưởng khoa trêu ghẹo anh:

“Ơ kìa, mặt trời mọc từ hướng Tây đấy à, cậu mà cũng quen được con gái ở ngoài?

Cháu gái của hiệu trưởng là sinh viên xuất sắc của Yến Đại mà cậu cũng không ưng, ai mà lọt được vào mắt xanh của cậu thế?”

“Cô ấy không thua gì sinh viên đâu ạ, lúc trước không phải em không ưng ai, mà là không hợp nhau.”

Anh không cần một cô vợ suốt ngày nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với mình, mà là một người có thể giúp anh chăm sóc đám trẻ thật tốt.

“Không hợp ở chỗ nào? Cậu xem có được mấy người con gái vừa xinh đẹp vừa có bằng cấp cao hả? Vợ cậu học đại học nào? Ngành nào?”

Quý Duy Thanh nhìn đồng hồ: “Thầy à, sắp 8 giờ rồi, sáng nay thầy có tiết đấy.”

Trưởng khoa vội đứng dậy:

“Đừng hòng đánh trống lảng nhé, trưa nay đi ăn nhớ chờ tôi, cô của cậu vẫn luôn lo cho đời sống hôn nhân của cậu đấy.”

Nói xong, ông lưu loát mở hộp trà ra trút một ít vào cốc của mình.

Chờ cho ông đi rồi, Quý Duy Thanh nghĩ ngợi một hồi, quyết định để hộp trà Tống Thời Hạ cho mình vào ngăn kéo, để hộp Đại Hồng Bào lúc trước người khác tặng anh ra ngoài.

Thầy anh thường tới đây lấy trà, Đại Hồng Bào thích hợp với ông hơn.

***

Tống Thời Hạ lấy mấy bình Mao Đài ở trong nhà, đây cũng không phải thứ rẻ tiền.

Cô cắn môi lấy một bình ra.

Tuy trong không gian của cô cũng có rượu ngon, nhưng muốn danh chính ngôn thuận đưa rượu trái cây ra thì phải tạo ra biểu hiện giả là rượu trong nhà đã được uống.

Cô cũng không muốn lãng phí bình Mao Đài năm 70 này.

Nghe nói thời gian sản xuất càng lâu thì càng đáng giá, chiếc bình này nhìn thôi đã biết không rẻ rồi.

Tiếc là bao bì của Mao Đài lúc này với Mao Đài trong tương lai không giống nhau, không thể thế hàng vào được.

Về phần hương vị có thay đổi gì hay không thì cô lại càng không biết, cô rất ít khi được uống Mao Đài.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 29: Chương 29



Tống Thời Hạ chỉ rót rượu táo và rượu dâu vào, dùng rượu trắng để ngâm với trái cây, không có nguy cơ khi ủ rượu.

Ngâm rượu chỉ giải quyết được một phần hoa quả, còn lại chỉ có thể hái xuống, phơi khô để làm thành đồ ăn vặt mà thôi.

Cô đúng là khó khăn mà, hoa quả chín nhanh như thế, chẳng lẽ cô phải chặt cây đi à?

Hoa quả vừa chín tới là ngon nhất, tiếc là chỉ có thể ăn một mình, bỏ thì thương mà vương thì tội.

Cô chỉ chừa lại một bình rượu táo với rượu dâu tằm, cây dâu tằm rất thông thường, mùa này cũng là mùa dâu tằm.

Cô thấy trong trường học có dâu tằm, chẳng qua là quả hơi nhỏ nên không ai chịu hái.

Tống Thời Hạ đột nhiên nảy ra một ý, cô có thể dời mấy gốc cây ăn quả ra sân.

Dù sao sân nhà cũng lớn như thế, có thể trồng ngay bên vách tường, sau này muốn hái quả cũng dễ dàng hơn.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy ý tưởng này rất khả thi, chỉ cần có người phối hợp là được.

Nhà cửa đã dọn dẹp sạch sẽ, Tống Thời Hạ hát nghêu ngao quay về phòng ngủ trưa, không ngờ lại ngủ thẳng tới tối mịt.

Cô loáng thoáng nghe thấy có người nói chuyện dưới lầu, chờ cô đi xuống, trong phòng khách đã có thêm hai cậu bé trông cực kỳ giống nhau.

Nếu cô đoán không lầm, đây chính là hai bé con cô phải chăm sóc.

Bé con đáng yêu quá đi mất, muốn véo má ghê.

Quý Dương vô thức kéo em trai ra bảo vệ ở sau lưng.

Tống Thời Hạ nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Quý Duy Thanh đâu.

“Hai đứa tới đây bằng cách nào thế?”

Quý Dương nghiêm mặt đáp: “Là chú Tiểu Lý lái xe đón bọn cháu tới đây.”

Hóa ra không phải Quý Duy Thanh đã về, nhưng sao không báo cho cô biết một tiếng chứ?

Cô đi tới trước mặt hai đứa bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Mấy đứa có đói bụng không?”

DTV

Quý Dương đang muốn nói không đói, bác nói không thể ăn đồ người lạ cho.

Quý Nguyên sau lưng lại dẩu môi nói: “Anh ơi, em đói.”

Bụng của Quý Dương cũng réo lên kháng nghị.

Tống Thời Hạ mỉm cười.

“Hai đứa ngồi chơi một lát nhé, để dì đi nấu cho hai đứa một bát canh trứng.”

Hai đứa bé mỗi đứa đeo một chiếc cặp sách nhỏ, không mang theo thứ gì khác, xem ra thường xuyên bị đưa tới nhà họ hàng.

Chẳng trách Quý Duy Thanh lại đi xem mắt.

Quý Dương và em trai tay trong tay đi lên lầu, mãi cho tới khi đi vào phòng, cậu bé mới thả lỏng.

Quý Nguyên cắn ngón tay: “Anh ơi, mẹ mới nhìn không giống người xấu.”

Quý Dương vỗ tay em trai:

“Bác nói, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, mới gặp có một lần, sao em biết dì ấy là người tốt.”

Quý Nguyên ấm ức xoa mu bàn tay: “Dì ấy nấu cơm cho mình, còn cười với em, em muốn có mẹ mới.”
 
Back
Top Bottom