Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 360: Chương 360



Tống Thu Sinh gật gù tán thưởng em rể, không ngờ giáo sư Quý hàng ngày kiệm lời kín tiếng như hũ nút mà có thể xổ một tràng lời khen nhiệt thành như vậy.

“Mẹ, mẹ đừng lấy tư tưởng và lối nghĩ ở quê chúng ta để suy đoán nhà người ta.

Mẹ cứ yên tâm, con còn đang làm buôn bán ở đó, nếu em con chịu thiệt thòi gì, chắc chắn con sẽ ra mặt.

Con cũng đã gặp gia đình em rể rồi, người ta lịch sự chu đáo lắm, lần trước hai bác bên đó mời khách ăn cơm còn gọi con qua cùng.

Quà cáp ban nãy em con mang vào toàn là do mẹ chồng con bé chuẩn bị cả đấy, nói là quà biếu ba mẹ.”

Ông Tống không hiểu, sao thông gia phải tặng nhiều đồ thế?

Tống Thời Hạ chủ động giải thích:

“Ba mẹ chồng con còn chưa về hưu, tết nhất còn phải tiếp đãi khách khứa, năm nay lại có nhiều khách quan trọng nên không thể tới nhà ta chúc tết.”

Ông Tống hơi ngạc nhiên, nhưng bà Tống vẫn giữ bình tĩnh:

“Nếu Tiểu Quý đã nói vậy thì ba mẹ cũng nói thẳng thế này, ba với mẹ người nông thôn, nói năng tương đối bộc trực, có gì con đừng để trong lòng nhé.”

“Con gái mẹ gả vào nhà con coi như trèo cao, điều kiện nhà con, ba mẹ cũng đoán được phần nào, chắc chắn là gia đình sung túc.

Ba mẹ đây không phải loại người mặt dày vô liêm sỉ, không có ý định thông qua con gái bòn rút gì từ phía thông gia chỉ vì bên đó có điều kiện hơn bên mình, cho nên mới không muốn để con gái mẹ trợ cấp gì cho nhà mình, con đừng quá để ý.”

Giáo sư Quý chầm chậm lên tiếng:

“Hạ Hạ chưa từng lấy tiền lương của con để hỗ trợ trọng nhà, áo bông mùa đông là con tự tiện nhờ mẹ con gửi, không cho Hạ Hạ biết.

Ba, mẹ, ba mẹ phải tin cô ấy, Hạ Hạ thực sự có năng lực tự kiếm tiền, cũng kiếm được không thua gì con cả.”

Bà Tống mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói sao.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lên tiếng:

“Mẹ à, con thực sự có thể tự kiếm tiền, không cần lấy tiền lương của A Thanh mua đồ cho ba mẹ.

DTV

Tiền con mua heo con, mua gà vịt con là tiền bán linh chi, Con hiểu rõ mà, mẹ cứ yên tâm.”

Quý Duy Thanh rốt cuộc cũng hiểu vì sao trong vấn đề tài sản, Tống Thời Hạ lại kiên quyết phân chia rõ ràng với anh đến thế.

“Ba, mẹ, ba mẹ hẳn nên tin tưởng Hạ Hạ, cô ấy không như ba mẹ nghĩ đâu.”

Tống Thời Hạ hơi chột dạ.

Nếu nguyên thân mà còn ở đây, chắc chắn cô nàng sẽ lấy tiền của giáo sư Quý để mang về nhà mình, đây mới là tính cách của cô nàng.

Bà Tống lau mắt, lúc trước bà cực lực phản đối ý định đi làm mẹ kế của con gái mình.

Nhưng khuyên nó thế nào cũng không chịu nghe, thậm chí con gái bà còn đe dọa cắt đứt quan hệ với gia đình.

Khi ấy, bà đã âm thầm khóc bao đêm, chỉ vì sợ con gái lấy chồng xa, bị người ta ngược đãi.

Nhưng hiện giờ con gái dường như đã thay đổi rất nhiều sau khi kết hôn, cứ như biến thành một người khác, xem ra hôn nhân thật sự có thể thay đổi vận mệnh của phụ nữ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 361: Chương 361



“Ừ, mẹ không khách sáo với các con nữa, mẹ với ba sẽ bàn lại xem, có lẽ ba mẹ đã đắn đo quá nhiều, vô tình đẩy các con ra xa.”

Tống Thu Sinh nhanh nhẹn quyết định hộ mẹ:

“Cần gì nghĩ nữa mẹ, cứ làm thịt rồi đem bán đi, cũng sắp tết rồi, người thôn ta đi chợ chủ yếu là để mua thịt ăn tết, chúng ta bán luôn cho họ, tiện cả đôi đường.”

Cuộc trò chuyện thẳng thắn trên bàn cơm đã tháo gỡ những khúc mắc của cha mẹ.

Tống Thời Hạ thầm nhủ, từ nay gửi đồ về nhà không cần viện lí do nữa.

Dưới bàn, cô lặng lẽ nắm tay chồng: “Cảm ơn anh đã nói giúp em.”

Giáo sư Quý hơi nhíu mày, như thể đang nhịn đau.

Tống Thời Hạ ngạc nhiên cúi đầu nhìn, mu bàn tay anh có một vết đỏ.

“Anh sao thế?”

Ông Tống nghe thấy mới ngẩng lên nhìn:

“Ban nãy Tiểu Quý giúp ba trong bếp, bị hơi nước phả vào, ba bảo nó đi sang trạm xá lấy thuốc mà nó cứ nói xả nước lạnh là đỡ.”

Khi Tống Thời Hạ và mẹ cùng anh trai trò chuyện về vấn đề bên chị cả, Quý Duy Thanh với ông Tống đang ở dưới bếp nói chuyện phiếm.

Quý Duy Thanh nhấc nắp nồi, không cẩn thận bị hơi nước nóng từ nồi phả vào tay, bỏng nhẹ một vết.

Tống Thời Hạ trừng anh một cái: “Ăn cơm xong đi mua thuốc với em.”

Quý Duy Thanh nhẹ nhàng bảo: “Không cần đâu, lát là hết thôi.”

“Nhà này mọi chuyện nghe ai?”

Giáo sư Quý nhanh nhẹn đáp: “Nghe em.”

Tống Thời Hạ hừ một tiếng: “Vậy đi lấy thuốc.”

Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ dẫn Quý Duy Thanh đến trạm xá mua thuốc trị bỏng.

Hai nhóc con hôm nay lại không đòi đi theo, nói muốn ở nhà xem truyện tranh liên hoàn với cậu út.

Để em trai trông đám nhỏ, Tống Thời Hạ rất yên tâm.

Tuy Tống Đông Đông khá kiêu kì và tính tình không được tự nhiên nhưng cũng biết chừng mực, mặc dù hơi ghen tị nhưng lại biết đây là cháu mình, cần phải quan tâm.

Bên trạm xá không có thuốc mỡ trị bỏng, chỉ kê cho một lọ nước thuốc tiêu độc, Tống Thời Hạ không ngờ trạm xá thôn vẫn nghèo nàn đến thế.

Nhưng hiện giờ không tiện đi xa hơn để mua thuốc, cô đành kéo giáo sư Quý về, dẫn anh ra giếng nước.

“Xả nước thêm một lát đi.”

Nước giếng mùa đông âm ấm, không có cái buốt giá đến tận xương như nước máy hay nước mưa trữ trong bể.

Tống Thời Hạ kéo được một xô, múc từng gáo nhỏ dội lên tay anh.

Vết bỏng có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng mai hoặc hôm sau nữa rất có thể sẽ nặng thêm, cho nên cần phải xử lí cẩn thận khi mới bị bỏng để tránh nhiễm trùng.

Quý Duy Thanh lẳng lặng nhìn cô rửa vết thương cho mình.

Tống Thời Hạ chỉ biết cầu nguyện nước linh tuyền có thể có chút tác dụng với vết thương kiểu này, đôi bàn tay đẹp như vậy, không nên có bất kì vết sẹo xấu xí nào.

Chợt cô lại nhớ tới chuyện trên bàn cơm ban nãy: “Vụ áo bông là thế nào, sao anh không nói cho em?”

Giáo sư Quý thật thà khai báo: “Sợ em thấy anh lãng phí tiền, anh nhờ mẹ mua hộ, thật sự không lãng phí.”

Tống Thời Hạ mím môi cười khẽ:

“Anh chỉ nhớ được mỗi ‘lãng phí’ thôi có đúng không, anh mà chịu bàn với em thì chắc chắn em sẽ không từ chối, em chỉ cảm thấy có một số thứ không cần thiết thôi.

Anh xem, anh trai em mua tủ lạnh với máy giặt đã bị ba mẹ em quở trách một trận đó, đấy mới là những thứ không cần thiết vào lúc này.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 362: Chương 362



Quý Duy Thanh ‘ừm’ một tiếng: “Xin lỗi, anh suy xét không được chu toàn.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, ôn hòa giải thích với anh:

“Anh không cần xin lỗi em, anh đối xử tốt với ba mẹ em, lẽ ra em nên nói lời cảm ơn anh mới phải.

Nếu có chuyện gì mà em không đồng ý thì nhất định sẽ có lí do riêng, anh muốn tặng đồ cho ba mẹ em thì cứ nói với em, biết đâu em còn có thể đưa ra gợi ý xác đáng.”

Hai vợ chồng bộc bạch tâm sự, cùng thống nhất với nhau như thế.

Tống Đông Đông ban sáng thì còn cố gắng ra vẻ người lớn trước mặt các cháu, đến chiều đã bại lộ bản tính, dẫn hai cháu mới chạy đi chơi khắp thôn.

Tống Thời Hạ nhét cho cậu 5 đồng tiền, bảo cậu thấy cái gì thích thì cứ mua.

Trẻ con nơi này đến tết mới có mấy đồng lẻ tiêu vặt, tiền mừng tuổi cũng chỉ có vài hào hay một đồng.

5 đồng với ba đứa trẻ cũng đã là một số tiền cực lớn rồi, không sợ chúng không đủ tiền tiêu.

Người lớn nói chuyện trong giờ cơm, Tống Đông Đông cũng ở đó.

Tuy cậu chỉ im lặng cắm đầu ăn cơm nhưng tai vẫn dựng lên nghe ngóng.

Cuối cùng cho ra kết luận là, chị gái mình rất giỏi kiếm tiền, không tiêu tiền của anh rể để mua quà cho nhà mình, năm nay chị ấy còn phải thi đại học.

Tống Đông Đông hơi chột dạ, không biết liệu mình có thi đỗ vào cấp ba hay chăng.

Tống Thu Sinh thì sang nhà đại đội trưởng một chuyến, khi về nói với ba mẹ ngày mai mổ heo.

Bà Tống đang cho gà ăn ở sân sau, lo lắng hỏi: “Sao sớm thế?”

“Sớm gì nữa mẹ, sắp tết rồi, nhà nào cũng đang cần mua thịt, đại đội ta không có nhiều nhà nuôi heo, các nơi khác họ cũng xẻ thịt heo hết rồi đó.

Nhà ta thịt heo bán, đại đội mình không cần đi mua nơi khác.”



Sáng sớm, trời lạnh, Tống Thời Hạ không muốn dậy, nghe thấy người bên cạnh đã rời giường, sột soạt thay đồ.

Mặc dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn bị đánh thức.

Mơ màng quay sang phía đó, cô hỏi: “Còn sớm mà, anh không ngủ thêm à?”

“Hôm nay nhà mổ heo, anh qua xem có cần hỗ trợ gì không?”

Tống Thời Hạ chống đầu lên, tóc rũ bên sườn mặt, mỉm cười nhìn anh.

“Mổ heo ồn ào mà tanh bẩn lắm, anh thật sự muốn đi giúp hả?”

Quý Duy Thanh hơi khựng lại một chút.

“Anh qua hỗ trợ đưa đồ.”

Tống Thời Hạ kéo anh nằm trở lại giường.

“Ngoài đó không cần đến anh đâu, người trong đại đội đều sẽ tới giúp, anh cứ nằm đây với em đi, ra đó người ta hỏi chuyện, anh lại không biết tiếp lời thế nào, người ta sẽ ngại đấy.”

Tống Thời Hạ không hề hù dọa anh, người trong đại đội thực sự rất tò mò về giáo sư Quý nhà cô.

Đặc biệt là khi biết anh còn là giáo sư đại học, anh mà ra đó, chỉ sợ không quen được với sự nhiệt tình của các cô các bác.

Giáo sư Quý vô cùng băn khoăn lưỡng lự, chưa quyết được thế nào thì Tống Thời Hạ đã vùi đầu vào n.g.ự.c anh, cọ qua cọ lại.

“Nằm đây với em thêm chút nữa đi.”

Sợ mình động đậy quá mạnh, gió lạnh lùa vào trong chăn, Quý Duy Thanh đành phải nằm xuống ôm cô, nghe tiếng bước chân mọi người qua lại trong sân.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 363: Chương 363



“Em con còn chưa dậy à?”

Tống Thu Sinh ngáp dài một cái:

“Trời lạnh thế này, bảo nó dậy làm gì ạ? Chẳng lẽ mẹ còn chờ con bé phụ mọi người mổ heo?”

Bà Tống cười mắng:

“Nói linh tinh. Hôm nay có nhiều người tới lắm, con bé ngủ dậy muộn, sợ người ta lại nói.”

“Mẹ, cứ để nó ngủ đi, trời lạnh thế, nó dậy chỉ tổ tốn củi lửa.”

Trong nhà không có bếp lò sưởi ấm nhưng có làm riêng một gian phòng sưởi, chính giữa phòng có đào hố lửa, mùa đông bỏ củi vào đốt lên sưởi phòng.

Tống Đông Đông dẫn hai cháu đi mua pháo nổ đôi, còn gọi cả Nhị Cẩu nhà bên qua chơi pháo.

Nhị Cẩu hít nước mũi hỏi: “Tống Đông Đông, hai đứa này là con nhà ai đấy?”

Tống Đông Đông nhăn mặt, quay đầu đi:

“Cậu lau nước mũi đi, thấy gớm. Đây là cháu tớ, cậu cứ gọi Đại Bảo với Tiểu Bảo là được.”

Đại Bảo Tiểu Bảo là cách mẹ cậu gọi hai cháu, Tống Đông Đông cảm thấy gọi như thế nghe tiện hơn gọi tên.

Nhị Cẩu quệt nước mũi: “Ấy chà, cháu cậu còn đi giày thể thao kìa.”

Tống Đông Đông ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Tớ cũng có giày thể thao, cậu cũng thấy tớ đi rồi còn gì.”

Nhị Cẩu thèm thuồng bảo: “Giá mà tớ cũng có chị lấy người thành phố nhỉ, tớ cũng muốn có giày thể thao.”

Tống Đông Đông trợn mắt:

“Ai làm chị cậu đúng là xui xẻo, vì cậu muốn có giày thể thao mà phải gả chồng à. Có pháo chơi chưa? Cho một hộp nè, lấy không?”

“Chơi, cho tớ một hộp.”

Tống Đông Đông không chỉ mua mấy hộp pháo nổ đôi mà còn mua hai hộp pháo hoa, cậu đưa cho Nhị Cẩu một hộp pháo hoa.

“Pháo nổ đôi chỉ cho một cái thôi, đắt lắm đó, tận một xu rưỡi cơ.”

Nói xong, Tống Đông Đông quay sang phía cháu mình, “Hai đứa không dám chơi pháo thì đứng xa một chút, xem người lớn chơi nè.”

Quý Dương kéo em sang một bên xem cậu út chơi pháo.

Nhị Cẩu tính trêu hai đứa nhỏ, mới ném pháo ngay dưới chân hai đứa, lại bị Tống Đông Đông ngăn lại.

“Này này, đừng có hù dọa cháu tớ, tiền mua pháo là chị tớ cho đấy, cậu định lấy pháo mua bằng tiền của chị ấy đi dọa con chị ấy à, có còn lương tâm không hả.”

Nhị Cẩu nói nhỏ: “Tớ chỉ định ra oai thay cậu thôi mà, cậu đừng có giận, tớ không dọa bọn nó nữa.”

“Thôi đừng giúp đi, làm chúng nó sợ khóc ra đấy thì tớ biết ăn nói sao với chị tớ? Tớ lớn chừng này rồi còn thèm dọa trẻ con à, mất măt c.h.ế.t đi được.”

Nhị Cẩu rụt cổ, cậu chàng còn tưởng Tống Đông Đông không thích hai đứa nhỏ kia chứ, đó cũng đâu phải cháu ruột, làm gì mà bao che ghê thế.

“Rồi rồi, biết rồi, nhưng mà hai ta dẫn trẻ con đi ra ngoài chơi không vui đâu, tớ còn muốn ra sân phơi thóc để khoe pháo nữa.”

Tống Đông Đông cũng rất rối rắm, cậu muốn mang pháo nổ đôi đi khoe, nhưng cũng sợ chơi hăng quá quên mất cháu.

DTV

“Để tớ hỏi coi bọn nó có đi không.”

Quý Dương đã để ý thấy anh lớn lạ mặt kia định ném pháo về phía hai anh em cậu bé, nhưng cậu út đã chặn lại.

Cậu bé vội che chở em trai, nói: “Cậu ơi, chúng cháu muốn về nhà.”

Tống Đông Đông vội bảo: “Vậy cậu đưa hai đứa về, lát nhà mình mổ heo, khi nào thợ đến cậu sẽ về nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 364: Chương 364



Lượt xem: 40

Bà Tống thấy hai cháu ngoại về bèn thò tay vào túi lấy ra một vốc kẹo.

“Đại Bảo, Tiểu Bảo, qua ăn kẹo này.”

Sáng sớm hôm nay bà đã qua tiệm tạp hóa của thôn bên để mua kẹo cho cháu.

Quý Dương và Quý Nguyên ngoan ngoãn nhận kẹo.

Mặc dù cả hai đều không quá thích ăn kẹo trái cây nhưng mẹ đã dặn rồi, không thể từ chối ý tốt của người lớn.

Tống Thời Hạ giữ giáo sư Quý ngủ nướng tới 9 giờ mới chịu dậy, mở mắt đã thấy trong phòng có thêm hai nhóc con đang hí hoáy vẽ gì đó trên bàn.

“Các con dậy lúc nào thế?”

Quý Dương lấy ra một vốc kẹo: “7 giờ ạ, cậu út dẫn bọn con đi chơi, bà ngoại cho bọn con kẹo nè.”

Quý Nguyên không nhịn được đã ăn mất hai viên, khi giao nộp lại kẹo, mặt trông như thể đang chột dạ.

“Bà cho thì các con tự giữ đi, có thể chia cho các bạn trong thôn cũng được.”

Tống Thời Hạ không để ý quản lý số kẹo này, vì hai đứa nhỏ nhà cô đều rất kén ăn, chỉ thích chocolate với kẹo sữa, không ăn kẹo trái cây bình thường.

Quý Dương lại bổ sung: “Đây là kẹo bà ngoại cho chúng con.”

Tống Thời Hạ mặc áo len vào: “Không sao, bà ngoại sẽ không trách các con đâu, có khi còn khen các con tính thảo.”

Áo xống của giáo sư Quý đã xộc xệch cả đi, cổ áo còn có một vệt nước rất khả nghi, nếu kéo cổ áo xuống sẽ thấy trên cổ chồng chất những dấu vết lớn bé.

Tống Thời Hạ chưa kịp mặc áo cao cổ vào, đám trẻ tinh mắt đã trông thấy vệt đỏ trên cổ cô.

Quý Nguyên chỉ vào cổ mẹ, kêu lên: “Mẹ bị muỗi cắn kìa.”

Tống Thời Hạ không hiểu ra ngay: “Mùa đông lấy đâu ra muỗi?”

Quý Nguyên chép miệng vẻ thương cảm: “Mẹ bị muỗi cắn bao nhiêu vết luôn, đáng thương thế.”

Bấy giờ người mẹ ‘đáng thương’ mới hiểu.

“Ừm, phòng mẹ có lẽ đang có một con muỗi rất to.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa vui, nhưng hai đứa nhỏ quan tâm mẹ nên đã nói lại cho cậu lớn.

Tống Thu Sinh trầm ngâm một lúc rồi giải thích với các cháu mình: “Mẹ các cháu da dẻ mịn màng, bọn muỗi nó thích.”

Anh ấy cũng rất muốn nhắc em mình phải chú ý hình tượng một chút.

Nhưng khi thấy em rể cũng mặc áo cao cổ lại thấy ngượng miệng, hai đứa nhỏ kia hẳn đã xông vào phòng ngủ của cha mẹ nên mới thấy.

Tống Thu Sinh hắng giọng, bảo: “Mùa đông nhà ta không có muỗi, đừng có dạy hư trẻ con chứ.”

Giáo sư Quý vẫn rất bình thản, chỉ có điều, vành tai đỏ rực đã bán đứng anh.

Tống Thời Hạ chỉ thản nhiên cười cười, coi lời nhắc nhở của anh trai như gió thoảng ngoài tai.

Bà Tống hết sức yêu chiều hai đứa cháu ngoại, luôn miệng Đại Bảo Tiểu Bảo.

Ông Tống cũng không hề thua kém, thường xuyên đứng ngắm trộm cháu mình.

Tống Thu Sinh trêu chọc: “Ba, sao hôm nay lại đột nhiên cạo râu thế?”

Ông Tống xụ mặt vẻ nghiêm nghị: “Chuyện người lớn, anh bớt xen mồm cho tôi nhờ.”

Tống Thu Sinh bĩu môi, cạo râu là vì muốn ôm cháu chứ gì, chậc, mắt đã dính vào cả người đám nhỏ rồi, ai mà không biết.

Anh ấy vẫy Quý Dương ra.

“Ông ngoại muốn nói chuyện với các cháu đó.”

Nói xong, Tống Thu Sinh nhanh chân chuồn mất, để lại hai ông cháu giương mắt nhìn nhau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 365: Chương 365



Ông Tống gượng gạo nhe răng cười cười, nhưng đối với trẻ con, nụ cười này có hơi đáng sợ.

Quý Dương và Quý Nguyên nơm nớp nói: “Cháu chào ông ngoại.”

“Ngoan quá, ông ngoại bế cái nào.”

Quý Dương rụt rè đi tới, lo sợ đến độ tay chân cứng ngắc như rối gỗ.

Quý Nguyên nắm c.h.ặ.t t.a.y vẻ sợ sệt, liên tục thầm nhủ, đây là ông ngoại, không phải người xấu, không cần sợ đâu, nhưng mặt vẫn hết sức căng thẳng.

Tống Thời Hạ rửa mặt xong, đi ra vừa lúc trông thấy cha mình đang bò dưới sàn làm ngựa, trên cổ ông là một nhóc con: “Ngồi vững nhé, ngựa chuẩn bị chạy đây.”

Quý Nguyên ôm cổ ông, cười khanh khách.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo vạt áo bông chạy vào phòng ấm.

Áo khoác ngoài của giáo sư Quý đã bị Tống Thời Hạ đổi thành áo bông của ba cô, giáo sư Quý mặc chiếc áo bông lên, người tròn vo ra, trông rất đáng yêu.

Vào phòng sưởi, cô bắc nồi sắt lên giá ngang trên miệng hố đốt, rót nước vào rồi đặt lồng hấp. Cô có làm mấy món điểm tâm ngọt, tính hấp lại để cả nhà ăn.

Thợ mổ heo đã tới, bà Tống dẫn qua sân sau bắt heo.

Ông thợ nhìn con heo béo tròn, hỏi lại: “Heo nhà bà mới nuôi nửa năm thật sao?”

“Phải, ngày thường cho ăn cỏ heo với cơm canh thừa và lá cải, thỉnh thoảng sẽ trộn bột ngô với trấu băm, thế mà nó cứ lớn như bơm hơi.”

Ông thợ vừa mài d.a.o vừa bảo:

“Nếu bà không bảo nửa năm, tôi còn tưởng lứa này nhà bà nuôi hơn năm rồi cơ, tôi mổ heo bao năm nay chưa từng thấy nhà nào nuôi mới nửa năm đã lớn như thế.”

“Gà vịt nhà bà thì nuôi bao lâu rồi?”

Bà Tống tự hào khoe:

“Cũng chừng nửa năm thôi, vịt thì không thịt mấy, cứ nuôi để đó, gà từ hồi mua về chưa bao giờ thấy ốm.”

Ông thợ trêu chọc:

“Vợ chồng bà nuôi heo có trình độ như thế, hay là làm cái trại chăn nuôi heo xem sao, nuôi nửa năm là bán được. Nuôi gà kiếm chút đỉnh tiền bán trứng cũng tạm, nhưng không bằng nuôi heo bán thịt.”

DTV

Bà Tống nửa tin nửa ngờ: “Nhà tôi nuôi heo thật sự hiệu quả hơn nhà người khác nhiều lắm à?”

“Tôi lừa bà làm gì, ngày mai tôi lại sang thôn khác mổ thuê đây, bà không tin thì cứ đi theo, xem nhà người ta nuôi một năm có lớn bằng heo nhà bà không.”

Bà Tống nói lại ý tưởng của thợ mổ heo với con trai.

Tống Thu Sinh vừa ăn bánh trứng gà vừa bảo: “Thế chứng tỏ mẹ với ba nuôi heo mát tay, con không lừa hai người đúng không.”

Thực ra Tống Thu Sinh cũng hơi nghi hoặc, nhưng anh ấy cho rằng tính tình ba mẹ mình cầu toàn chu đáo, chăm heo cẩn thận nên chúng mới lớn nhanh thế.

Anh ấy cũng từng thấy có người nuôi heo chỉ cho ăn chút cỏ heo, ngày ngày ăn cỏ thì lấy đâu ra thịt.

Bà Tống đã d.a.o động, ngày thường một cân thịt heo 16 hào, chợ tết có thể bán được giá cao hơn nữa.

Nuôi một, hai con không mất thời gian, cho ăn toàn rau dại cơm thừa cũng lớn nhanh như vậy, tính ra đúng là lời lãi không nhỏ.

“Vậy con xem xem hộ mẹ, nên nuôi bao nhiêu con thì vừa?”

Tống Thu Sinh ăn xong bánh, lau tay rồi nói:

“Mẹ hỏi em con ấy, nó tinh tế hơn, con làm ăn mà cần quyết cái gì cũng toàn nhờ nó.”

Bà Tống càng thêm nghi hoặc, con gái bà lấy chồng thành phố, ăn cơm thành phố liền trở nên thông minh như thế sao?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 366: Chương 366



Đại đội trưởng xách chiêng đi dọc thôn, thông báo:

“Nhà ông Tống mổ heo, ai muốn mua thịt thì sang nhà ông Tống mua kẻo hết suất…”

Đại đội bên cạnh cũng có người đang muốn đi mua thịt.

Nghe nói nhà Tống Thời Hạ bán một cân thịt đến 2 đồng, tức khắc âm thầm mắng chửi nhà này lợi dụng lễ lạt kiếm tiền của bà con thôn xóm, lòng dạ tham lam.

Trong đó có cả mấy người phụ nữ trung niên hay tụ tập ở đầu thôn nói xấu người ta.

Đợi đến khi mấy bà xách sọt lên chợ thị trấn mua thịt mới biết thịt trên này bán hai đồng sáu một cân, loại rẻ nhất cũng phải hai đồng tư, thế là tiếc đến bầm gan tím ruột.

Đại đội nhiều người muốn mua quá, Tống Thu Sinh bàn với bác hai, định giá 2 đồng một cân, ai chê đắt thì cứ lên trấn mua, không cần thuyết phục ai.

Mổ hết hai con heo, bà Tống nhìn chuồng heo trống trải, cảm thấy không quen lắm, kể ra nuôi mấy con heo cũng là một ý tưởng không tệ lắm.

Bà đi vào phòng sưởi, nói: “Mẹ để lại ít thịt ngon, sau tết cho mấy đứa mang về nhé.”

DTV

Tống Thời Hạ không từ chối ý tốt của mẹ, Tống Thu Sinh còn nhờ mẹ mình cứ để chung với đồ nhà em gái.

Chỗ anh ấy không có tủ lạnh, thịt để nhờ ở nhà em luôn, khi nào cần mới qua lấy.

“Mẹ qua ngồi cho ấm đi, sáng sớm ra ra vào vào suốt, tay đỏ hết cả lên rồi kìa, ra hong tay ăn cái bánh trứng cho ấm bụng.”

“Mẹ còn phải đun nước làm heo, ai được nhàn như anh.”

Bà Tống không muốn ăn, thứ này trông có vẻ không rẻ đâu, thôi để dành cho đám trẻ ăn.

Bà muốn từ chối nhưng con gái đã nhanh tay ấn vào miệng bà một miếng bánh trứng gà mềm xốp.

“Bánh con tự làm đấy, mẹ nếm xem ngon không.”

Bà Tống cắn thử một miếng, khoang miệng tràn ngập vị sữa và hương trứng gà.

“Con còn biết làm mấy thứ này cơ à?”

Tống Thu Sinh lại nhón một chiếc bánh trứng: “Em con biết làm nhiều món lắm, nó ở nhà rảnh rang, mò mẫm làm đủ thứ.”

Bà Tống ăn xong một miếng, bình luận: “Ngon, nhưng mà tốn đường với trứng, ở nông thôn ai mà dám ăn mấy thứ này hàng ngày.”

Tống Thời Hạ đưa cho ông Tống hai chiếc bánh trứng.

“Ba, ba nếm thử cái này đi.”

Ông Tống cầm bánh, cắn một miếng, cắn trúng cả giấy bạc bọc ngoài bánh.

Tống Thời Hạ vội nhắc: “Ba bỏ cái bên dưới ra, cái đó không ăn được.”

Ông Tống nhổ miếng giấy bạc ra, mặt nhăn lại: “Sao ăn miếng bánh cũng phải phiền thế?”

“Có gì đâu ba, cái đó nó giống như miếng lót, cầm vào đỡ dây ra tay ấy mà.”

Ông Tống phàn nàn: “Người thành phố tỉ mẩn quá đấy.”

Tống Thời Hạ chờ ông ăn xong mới hỏi: “Ba thấy bánh đó ngon không?”

Ông Tống lau miệng, làm bộ nghiêm nghị: “Cũng tạm, bình thường, na ná như trứng gà chưng thôi.”

Tống Thời Hạ cố nén cười, ba cô ăn một lèo 5 chiếc bánh trứng, còn nói bình thường thôi.

Hàng xóm láng giềng qua giúp đều được chia một phần tràng heo, mấy thứ này để dành ăn cũng được khá lâu rồi.

Vốn còn tưởng trước mắt sẽ không dùng đến tủ lạnh, nhưng mổ heo xong đã phải cắm điện để trữ thịt sống, bà Tống gật gù, lúc này cũng nghĩ thoáng hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 367: Chương 367



Nhà khác muốn trữ thịt tươi còn phải treo trong giếng, sợ mèo hoang ăn mất.

Nhà bà chỉ cần bỏ vào tủ lạnh là được, tuy có hơi tốn điện nhưng đợi đám nhỏ về thành phố, nhà cũng không dùng đến nữa rồi.

Hàng xóm thấy nhà ông bà Tống có thêm tủ lạnh và máy giặt, ai nấy đều luôn miệng khen ngợi Tống Thu Sinh giỏi giang.

Có mấy thanh niên đã bắt đầu hi vọng, nếu Thu Sinh phát triển lên, liệu có ý định dẫn bọn họ làm cùng không nhỉ?

Tốt xấu gì cũng là những người từng cùng xa nhà bôn ba với nhau, hẳn Thu Sinh sẽ không quên các anh em đâu.

Nhà Tống Thời Hạ với người trong đại đội đều có quan hệ tốt đẹp.

Đại đội trưởng lại là họ hàng gần, thôn này là do hai thôn sáp nhập lại, họ Tống chiếm đa số.

Nhưng thôn trưởng là người của thôn bên kia, họ khác, thôn kia phần nhiều họ Trần, nhà Trần Kiều ở bên đó.

Thôn này tương đối phân tán, hai bên thôn cách nhau một chiếc cầu.

Mặc dù xung quanh đều gọi nơi này là thôn Tống Gia nhưng người bên kia cầu vẫn thích tự xưng là thôn Trần Gia.

Những người trước kia từng cùng đi làm ăn với Tống Thu Sinh đều là người trẻ tuổi của thôn Tống Gia.

Mặc dù nay họ đã trở về làm ruộng nhưng mối quan hệ giữa họ và Tống Thu Sinh vẫn được duy trì khắng khít.

Họ cũng rất phục Tống Thu Sinh có can đảm gây dựng lại sự nghiệp một lần nữa, càng không ngờ anh ấy lại thành công.

Mấy thím trong đại đội tới hỗ trợ làm tiệc mổ heo, Tống Thời Hạ dạo một vòng, không tìm được việc gì cần mình, đành cúp đuôi về phòng sưởi.

Tống Thu Sinh vùi mấy củ khoai lang đỏ vào hố đốt, ngoài cửa thường có người ghé qua hỏi chuyện anh ấy.

Tống Thời Hạ và giáo sư Quý vừa sưởi ấm vừa kề tai trò chuyện, bị anh trai bắt tại trận.

“Lại đang nói xấu gì anh?”

Tống Thời Hạ đảo mắt trông rất gian:

“Tai anh là tai cún à? Nhưng mà lần này anh đoán sai rồi nhé, em đang khen anh mà.”

Tống Thu Sinh bước sang bên kia, ngồi vào ghế dài.

“Xì, ai tin nổi em, em thì làm gì có chuyện tử tế như thế.”

DTV

Trong bếp, bà Tống đang tươi cười hớn hở.

“Đâu có được như mọi người khen đâu, Thu Sinh nó chỉ đang làm ăn nhỏ, ai dà, Thời Hạ nhà tôi tính đợt tháng sáu năm nay sẽ thi đại học đấy, con rể tôi là giáo viên đại học, nó nói Hạ Hạ có thể đỗ lần này.”

“Con rể bà, điểm không hoàn hảo duy nhất chắc là đã có con, nhưng mà người ta là giáo viên dạy đại học mà, muốn lấy cô vợ kiểu nào chả có, Thời Hạ gả cho cậu ấy tính ra cũng không thiệt gì.”

Nụ cười trên mặt bà Tống đã phai nhạt đi phần nào:

“Những lời này đừng có nói trước mặt con trẻ, Thời Hạ nhà tôi chính là mẹ lũ nhỏ.”

Đám người xung quanh sôi nổi phụ họa:

“Đúng đúng, hai đứa nhỏ đó nhìn là biết ngoan ngoãn dễ thương, không quậy phá ồn ào, thích thật.”

Các món ăn được bày lên, chia làm hai bàn, một bàn là người nhà ông bà Tống, bàn kia là những người tới giúp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 368: Chương 368



Giáo sư Quý nhìn một bàn nội tạng heo, tay cầm đũa chẳng biết gắp từ món nào.

Tống Thời Hạ bèn gắp cho anh một miếng rau cải, món này là món thịt heo hầm cải thảo nấu miến.

“Anh ăn cái này đi, thanh đạm dễ nuốt.”

Sau đó, cô lại gắp làm mẫu mấy món, ra hiệu cho anh có thể thử mấy món đó.

Quê cô làm tiệc mổ heo tương đối đơn giản, chỉ xử lí sơ qua mấy thứ như tiết canh, nội tạng, làm một bàn đãi người tới giúp.

Bà Tống nghĩ trong nhà có trẻ nhỏ, bèn xào một nồi khoai tây bào sợi với thịt ba chỉ xào khoai tây lát.

Hai món này vừa bày lên bàn bên đã bị càn quét sạch.

Bên bàn người nhà chỉ có Tống Đông Đông và Nhị Cẩu đang cắm đầu vào bát ăn không dừng đũa.

Ông bà Tống không tranh với đám nhỏ, chỉ ăn gan xào và ruột già rán.

Hai cậu nhóc rất thích ăn khoai tây, đặc biệt là món thịt ba chỉ xào khoai tây lát, thịt ba chỉ có nạc có mỡ, xào lên vừa mềm lại vừa thơm.

Bà Tống từ ái nói: “Đại Bảo với Tiểu Bảo ăn cơm ngoan thật, lại còn không kén chọn.”

Quý Duy Thanh dừng đũa, chủ động kể:

“Đó là do Hạ Hạ nấu ăn ngon đấy ạ, chứ trước đây hai đứa cũng kén ăn lắm, giờ có Hạ Hạ, ngay cả cái tật không ăn cà rốt và củ mài cũng đã chịu sửa lại.”

Tống Đông Đông đang vùi đầu ăn cơm, nghe thế mới ngẩng lên, tố khổ: “Chị, hồi bé em không muốn ăn củ cải, chị còn đánh em.”

Bà Tống vờ tức giận:

“Khi đó có cái ăn đã là tốt lắm rồi, con còn dám kén chọn, chị con đánh cho là đúng rồi.”

Tống Đông Đông phùng má giận dỗi.

Tống Thời Hạ bật cười:

“Lần sau chị làm bánh củ mài với nước cà rốt cho em thử, nhà mình bây giờ không có mấy thứ này, muốn làm cũng không được.”

Tống Đông Đông lập tức sáng rực mắt lên: “Chị nhớ nhé.”

Nhị Cẩu nuốt nước miếng đánh ực, bánh củ mài à, nghe có vẻ ngon nhỉ.

Tối muộn, cả nhà ngồi quây quần trong phòng sưởi ấm, không khí thật dễ chịu.

Bà Tống bưng một đĩa hạt dưa và lạc rang vào nhà, chợt nghe ngoài cổng có tiếng ai đang đập cửa.

“Mẹ ra xem, Thời Hạ vào bếp trông nồi cho mẹ, để đám đàn ông này trông mẹ không yên tâm được.”

Nồi lớn trong bếp đang kho thịt, Tống Thời Hạ chọn mấy quả trứng gà, rửa sạch rồi bỏ vào, trứng kho cũng rất ngon.

Mẹ cô tính kho hết toàn bộ thịt tết trong tối nay, phần còn lại kia hẳn là để cho cô và anh trai đem về thành phố.

Trong bồn có bốn con gà, vịt đã được sơ chế sạch sẽ, Tống Thời Hạ xách chân từng con bỏ vào nồi, lén lút rót thêm chút nước linh tuyền.

Bà Tống vào bếp, bảo: “Con lên phòng sưởi đi, mẹ chẳng hiểu họ đang nói cái gì, anh con bảo gọi con qua.”

Tống Thời Hạ lên nhà, chào đại đội trưởng rồi ngồi xuống, bế Quý Nguyên ôm vào lòng.

“Cháu chào ông hai.”

Đội trưởng đang bóc lạc rang.

“Vào ngồi cho ấm, Thu Sinh vừa mới khen cháu đấy.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc nhìn anh trai.

“Ông hai hỏi chuyện làm ăn của anh, anh nói cho bác ấy nghe về dự tính làm trang trại chăn nuôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 369: Chương 369



Cô nhớ ra, trước đó anh trai có nhắc đến chuyện tổ chức trại chăn nuôi ở đại đội, nuôi gà và heo, anh ấy sẽ phụ trách nguồn tiêu thụ.

“Chuyện này có khả năng không?”

“Ông hai nói là sẽ báo lại với người trong thôn, sau đó mở họp để bỏ phiếu.”

“Nghe cũng được đó, nhưng sự nghiệp của anh vừa mới có khởi sắc thôi mà đã muốn làm lớn như vậy sao?”

Tống Thời Hạ nói lời này là cố ý để ông hai nghe thấy, để ông ấy đừng gửi gắm tất cả mọi hi vọng vào anh trai cô.

Tống Thu Sinh lập tức hiểu ngay ý em gái, anh ấy cười cười.

“Các khoản đầu của công trình mùa hè năm nay đã chuẩn bị kết toán cho bên anh rồi, đầu xuân thôn ta cấy lúa xong, mùa hè rảnh, vừa đúng lúc làm trại.”

Tống Thời Hạ đưa ra đề nghị:

“Cháu cảm thấy trồng rau dưa không bằng trồng cây ăn quả. Đại đội ta chỉ có chút đất vườn, trồng rau cũng chẳng đủ ăn, nhưng đất dưới chân núi có thể khai khẩn để trồng cây ăn quả, địa chất ở đấy rất thích hợp.”

“Cháu nhớ là trên núi của chúng ta, vào mùa thu, hồng trên ấy rất ngọt, còn có cả nho dại với táo nữa.

Chúng ta hoàn toàn có thể mở rộng phạm vi trồng, làm phong phú chủng loại trái cây, nho, táo, anh đào, lê gì đó đều có thể trồng được.”

Tống Thời Hạ lấy ví dụ mình sống ở thủ đô muốn mua cân táo thì khó khăn thế nào.

Thôn này cách thủ đô không gần nhưng cũng không tính là quá xa, nếu sau này làm đường hoàn chỉnh, hoàn toàn có thể đi về trong ngày.

Nhưng hiện tại chẳng ai biết chính sách thế nào, cho nên cũng chẳng ai biết năm nào tháng nào quốc lộ mới mở đến thôn nhỏ này.

Cô nói thêm:

“Việc này có thể từ từ suy xét, cây ăn quả tối thiểu cũng phải hai năm mới cho thu hoạch, nếu mọi người có ý tưởng thì hãy chịu khó tổ chức khai khẩn trước đi.

Cháu cảm thấy đại đội ta cũng đông, thôn ta lại là hai thôn ghép lại, nhỡ mà đại đội kia cũng muốn chia phần, ngắn hạn còn dễ nói, nhưng lâu dài chỉ sợ người ta không muốn làm cùng chúng ta đâu.”

Đội trưởng nghe xong, lòng cũng d.a.o động.

Ban đầu ông ấy còn tưởng Thu Sinh từ chối mình, chuyện lớn như vậy lại đề nghị hỏi con bé Tống Thời Hạ.

Không ngờ con bé này lấy người thành phố mới được mấy tháng, bản lĩnh đã cao như thế rồi.

Tống Quốc Trụ không phủ quyết ngay, chỉ nói:

“Nghe nói cháu đang đi học lại, đi học ở thành phố quả là khiến người ta thông minh ra nhiều nhỉ.”

Thôn này cũng nên thúc giục đám trẻ chịu khó ra ngoài mở mang tầm mắt.

DTV

Tống Thu Sinh không ngờ em gái còn có thể suy xét chu đáo hơn mình.

Trước anh ấy không để ý khu vực gần núi còn có thể trồng cây ăn quả, mà chính anh ấy cũng không nghĩ tới chuyện kinh doanh cây ăn quả.

Trồng hoa màu đối với người nông dân chính là phương thức đầu tư ít phí tổn nhất mà lại cho thu hoạch nhanh nhất rồi.

Anh ấy cũng biết, nếu bên này bắt đầu làm kinh tế, các đại đội khác chắc chắn cũng muốn tham gia.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back