Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 220: Chương 220



“Làm đem tặng mà thím, quà tặng chẳng phải nên làm cho khác lạ và thật ngon miệng sao. Nếu mà làm như mọi nhà, chẳng thà cháu đi mua ngoài cửa hàng cho gọn.

Đây không phải cháu nghĩ ra, trước cháu nghe nói mấy khu vực đã mở cửa ngoài kia toàn làm như vậy đó.”

Thím Phùng gật đầu tán đồng: “Chỉ nhìn nhân cháu phối thôi đã thấy thèm rồi, chẳng trách người ta thích ăn.”

Hồi nhỏ, bánh trung thu Tống Thời Hạ được ăn cũng toàn kiểu truyền thống.

Lớp vỏ bánh nướng xém, rớt tầng bột, xét ra thì nó giống các kiểu điểm tâm Trung Quốc.

Sau này lớn lên, đi nhiều mới biết, bánh trung thu cũng có rất nhiều kiểu dáng, khẩu vị.

Có những loại được làm hết sức tinh xảo, bề mặt in hoa văn và chữ.

Lần này cô cũng muốn làm loại bánh như thế, cầm đi tặng lễ cũng thấy đẹp mặt.

Hôm nay làm một mẻ, các loại bánh có nhân khác nhau xếp đầy bàn ăn, cơm trưa với cơm tối đều ăn cái này.

Đám nhỏ với lũ trẻ nhà bên đều chọn bánh mứt táo và bánh nhân trái cây, bởi vì bánh này ngọt hơn.

Lò nướng bánh trong nhà cứ nướng mẻ này tiếp mẻ khác.

Tống Thời Hạ đứng lên, vặn eo:

“Coi như xong nhiệm vụ, tết trung thu sang năm không cần làm cả lố như vậy nữa.”

Lần này phải về nhà, cho nên cô tính cả bánh biếu người nhà mình vào nên mới nhiều như thế.

Trong nhà chỉ còn Tống Thời Hạ, Quý Duy Thanh đã dắt đám nhỏ mang bánh trung thu về bên ông bà nội.

Ngày mai cô và anh cô sẽ ra ga.

Tống Thời Hạ bảo anh đừng về nữa, khi ấy Quý Duy Thanh có vẻ hơi thất thần, không biết có nghe được chăng.

Tống Thu Sinh trông rất có tinh thần, vui tươi hớn hở, ăn mặc cũng rất thời thượng, nhìn là biết cuộc sống khá tốt:

“Bánh trung thu này, chúng ta đổi cái bao bì nào đẹp đẹp chút được không?”

Tống Thời Hạ lườm anh ấy một cái, rảnh quá muốn kiếm chuyện với cô sao: “Yêu cầu hơi nhiều đấy, không có bao bì thì ăn không ngon nữa à.”

DTV

Tống Thu Sinh gãi đầu:

“Thì anh muốn đem đi tặng người ta mà, bánh trung thu em làm trông rất Tây, đẹp hơn bánh ngoài tiệm luôn đó.”

Một câu tâng bốc khen ngợi rất đơn giản và chân thành như thế đã khiến Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, chọn ra 6 chiếc bánh đẹp nhất đưa cho anh ấy.

“Mỗi loại một cái, đủ chưa?”

Tống Thu Sinh hào sảng đưa cho cô một tờ tiền mệnh giá lớn: “Đủ đủ, anh đưa em luôn cả tiền mua gà nữa nhé.”

Tống Thời Hạ không khách sáo, nhận tiền, dù sao thì tiền này cô cũng định dùng để mua quà mang về nhà mà thôi, không phải giữ riêng.

Cô tiện thể hỏi một câu: “Anh định tặng ai? Đối tác lần trước à?”

Tặng bánh trung thu còn cần có bao bì đẹp cho sang?

Trực giác mách bảo Tống Thời Hạ rằng anh mình có chuyện khác thường.

Làm gì có khách hàng nam nào soi mói để ý bánh trung thu người khác tặng có được đóng gói đẹp mắt không.

Bên cửa hàng mậu dịch bán bánh trung thu cũng chỉ gói bằng giấy dầu, người ta vẫn mua đi tặng đấy thôi.

Tống Thu Sinh lắc đầu:

“Không, anh với người đó không qua lại nữa, tầm nhìn hạn hẹp chỉ thấy được cái lợi trước mắt, không có lấy một chút dũng khí thừa nhận thất bại. Làm ăn với loại người này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp trục trặc thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 221: Chương 221



“Giờ nói năng đã cứng cỏi thế rồi cơ à? Đợi khi về nhà gặp ba mẹ, để xem xem bị ba mẹ giục lấy vợ thì anh lươn lẹo thế nào.”

Tống Thu Sinh thẳng lưng đường hoàng nói:

“Sao phải lươn lẹo trốn tránh? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, thúc giục cũng có ích gì, duyên số tới lúc nào thì lấy thôi chứ.”

Nhìn bộ dạng này, 80-90% là có vấn đề rồi.

Anh trai có vẻ đắc ý lắm, không biết chị dâu tương lai có phải chính là chị gái dũng cảm lần trước mới gặp không.

Tống Thu Sinh xách đồ đi: “Anh đi đây, mai tới cổng trường đón em nhé.”

Tống Thời Hạ nhìn theo, lười nhác nói: “Không cần đâu, em đi nhờ xe ra ga, anh không cần tới đón, đỡ phiền.”

Anh ấy lại xua tay: “Tiện đường thôi, em cứ chờ ở nhà, anh qua đón.”

Tống Thời Hạ về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à?”

Tống Thu Sinh lại biết chu đáo quan tâm như thế?

Màn đêm buông xuống, Tống Thời Hạ khóa cổng, đi vào nhà, lại nghe thấy có tiếng lịch kịch mở khóa.

Cô quay đầu lại, đối diện chính là Quý Duy Thanh.

“Bọn nhỏ đâu?”

“Ở bên nhà ông bà, chỉ có anh về thôi.”

Hai người cùng vào nhà.

“Anh quên cái gì à?”

Chắc là quên mấy quyển sách yêu dấu, trước đó, anh đi đâu cũng cầm theo mà.

“Anh về quê với em.” Quý Duy Thanh nói thật bình thản.

Tống Thời Hạ lại nghe ra được sự kiên quyết, không cho phép từ chối trong giọng điệu của anh.

Hai đứa nhỏ đã được đưa đến nhà ông bà, hình như cô cũng không còn cớ nào để từ chối.

Nhưng mà… sao anh như thể… sợ cô chạy trốn thế nhỉ?

Tống Thời Hạ mới ra điều kiện với anh:

“Em nói trước, đi đi về về rất tốn thời gian, anh đừng có trách em không nhắc anh nhé.”

Quý Duy Thanh nói ngay không hề nghĩ ngợi:

“Không trách, tốn thời gian cũng không có gì, đây vốn là thời gian nghỉ của anh mà.”

Tống Thời Hạ kêu lên kinh ngạc: “Thì ra anh cũng có ngày nghỉ nữa?”

Cô thề là cô không có nói móc anh, bởi vì trước nay cô chưa từng thấy anh có ngày nghỉ cuối tuần chứ đừng nói nghỉ lễ trung thu.

Quý Duy Thanh tỏ vẻ khó hiểu: “Sao lại không có? Giáo sư đại học cũng phải có nhân quyền chứ.”

Tống Thời Hạ lầm bầm:

“Thế sao các thứ 7 hàng tuần anh vẫn phải tăng ca, không viết luận thì cũng đọc văn hiến, ngày ngày nhốt mình trong phòng sách, em chả dám quấy rầy anh.”

Quý Duy Thanh sửa lại: “Không phải luận văn, anh chỉ viết báo cáo, g.i.ế.c thời gian thôi.”

“Thì cũng như nhau cả mà, đều là làm việc. Em còn tưởng giáo sư bận hơn bác sĩ luôn đó.”

Ngày nghỉ cũng không có, cũng chẳng có thời gian chơi với cô.

Cho dù Quý Duy Thanh có thật sự trì độn thì lần này cũng đã nghe ra sự mất mát trong giọng cô rồi.

Gương mặt xưa nay luôn lạnh nhạt xa cách chợt xuất hiện vẻ bối rối không biết phải làm sao: “Xin lỗi, đây là sơ suất của anh.”

DTV

“Không cần phải xin lỗi em, anh cũng đâu có làm sai điều gì.”

Tống Thời Hạ đứng dậy đóng gói bánh trung thu.

Không có túi nilon có khóa kín, chỉ có thể bọc bằng giấy dầu, trong nhà ngần ấy người, chỗ này ăn chừng hai, ba ngày là hết rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 222: Chương 222



Quý Duy Thanh muốn giúp nhưng cũng không biết giúp thế nào, đành phải cầm từng chiếc bánh đã gói xong xếp ngay ngắn lại thành từng chồng.

Tống Thời Hạ nhét một miếng bánh trung thu 5 nhân vào miệng anh, Quý Duy Thanh ngoan ngoãn ăn.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thu Sinh lái một chiếc xe ô tô màu đen tới, còn ấn loa mấy cái như khoe ra.

Tống Thời Hạ đi tay không ra cửa, Quý Duy Thanh xách rương hành lý đi bên cạnh.

“Chẳng trách cứ nhất quyết muốn đến đón em, xe này anh lấy đâu ra thế?”

Tống Thu Sinh gảy gảy tóc, ra vẻ ngầu: “Mượn bạn, lên xe đi, em rể cũng cùng về luôn hả?”

Quý Duy Thanh chào anh vợ rồi mở cửa xe cho Tống Thời Hạ.

DTV

“Vâng, anh ấy đã đưa đám nhỏ sang nhà ba mẹ, đòi về quê mình bằng được.”

Tống Thu Sinh lắc đầu vẻ không tán đồng với lời em gái: “Em nói thế là không ổn, em rể về quê mình không được à?”

Tống Thời Hạ không nói gì, ngồi vào xe là bắt đầu nhắm mắt, tối qua cô ngủ không ngon.

Tống Thu Sinh và Quý Duy Thanh trò chuyện cùng nhau rôm rả, như thể đã quen biết lâu lắm.

Tống Thời Hạ nói mình muốn ngủ bù, thực ra tai vẫn dựng lên nghe những câu chuyện nhạt nhẽo của hai người đàn ông.

Cô âm thầm cười trộm, Quý Duy Thanh cũng ‘giỏi’ ăn nói ghê, đề tài nào anh cũng có thể đẩy nó vào ngõ cụt.

Anh trai cô thuộc dạng trâu bò trong việc xã giao rồi mà nói chuyện với anh cũng toát mồ hôi hột.

Có Tống Thu Sinh và Quý Duy Thanh thay phiên nhau lái xe, ba người chỉ mất hơn một ngày đã về tới thị trấn quê Tống Thời Hạ.

Nhà cô ở một thôn nhỏ gần thị trấn.

Nơi này thực xa lạ với Tống Thời Hạ, làm cô không kìm được tò mò ngắm nghía xung quanh.

Tống Thu Sinh nói muốn đi mua ít đồ, Tống Thời Hạ cũng muốn mua mấy thứ về làm quà cho người nhà, bèn hạ giọng: “Chúng ta cùng đi mua, về đến nhà thì nói là anh mua, nhớ chưa?”

Quý Duy Thanh nhíu mày không tán đồng: “Anh có mang tiền đây.”

Tống Thời Hạ nghĩ, hẳn là mẹ chồng cô đã dạy anh mấy chuyện này, bèn gật đầu: “Vậy cũng được, lát anh trả tiền.”

Ô tô về thị trấn, vào thời buổi này không khác gì siêu sao về thôn.

Người qua đường dù không quen biết gì cũng phải ghé mắt nhìn một lúc, cả ô tô lẫn người ngồi trên đó đều trở thành đề tài bàn tán xôn xao.

Tống Thời Hạ cố gắng làm lơ hết thảy, cô vào cửa hàng bách hóa chọn mua quà cho người nhà.

Lần này cô mua vải, không dám mua quần áo, sợ không biết kích thước lại mua không mặc được, người ở nông thôn đa số đều biết cắt may tự làm quần áo nên mua vải là hợp lý nhất.

Mua vải xong cảm thấy vẫn hơi thiếu, cô mới mua thêm bộ đồ ngủ thuần cotton cho ba mẹ.

Căn cứ vào trí nhớ, cô chọn cỡ lớn, còn với đứa em trai, cô mua cho cậu chàng chiếc áo khoác da, kiểu dáng đang rất thịnh hành.

Tổng số tiền mua quà cho người nhà hết hơn 200, thực ra không khó hiểu, chiếc áo khoác da cho đứa em trai đã ngốn hết 150 đồng rồi.

Thực ra giá quần áo ở những vùng thành thị gần biển đều không cao lắm.

Nhưng thời nay di chuyển khó khăn, tin tức đến chậm, dân làm ăn đều lợi dụng điểm này để kiếm lời, mua rẻ bán đắt, có gan làm thì heo cũng phất lên được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 223: Chương 223



Quần áo ở đây có đắt cũng phải mua thôi, cô không thể vì một chiếc áo mà chạy tới tận khu vực duyên hải nhập hàng được.

Huống hồ, Tống Thu Sinh cũng từng buôn bán quần áo, kết quả cho thấy, dù có mạng lưới giao thiệp thì cũng có thể bị người cùng phe mình hại mất trắng.

Kinh doanh, không phải cứ muốn làm là làm được.

Ban đầu, Tống Thời Hạ không định mua đâu, cô chỉ nhìn chiếc áo đấy hơi lâu một chút.

Quý Duy Thanh thấy được, bèn bảo nhân viên bán hàng lấy cho mình.

Anh nói là lần trước tới chưa gặp được em vợ, cảm thấy đáng tiếc, cho nên lần này muốn tặng một món quà làm quen trang trọng một chút để thể hiện tấm lòng.

Tống Thời Hạ vừa nghe là biết liền, lại là chiêu mẹ chồng cô dạy cho anh rồi.

Vất vả cho giáo sư Quý, phải học thuộc lòng từng từ.

Có chiếc áo khoác da đi cùng, những món quà còn lại trở nên bình thường hẳn.

Một lọ rượu ngũ lương 5 đồng, một bình Mao Đài 8 đồng, một cây thuốc Trung Hoa.

Mấy thứ này vốn thuộc về loại mặt hàng xa hoa, cần phiếu riêng, Quý Duy Thanh đều có cả.

Tống Thời Hạ chọn cho chị cả một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, dưới 65 cân đều có thể mặc được.

Lại mua thêm mấy cân đường đỏ, đường trắng, 5 cân thịt heo, đến đây, Quý Duy Thanh mới chịu dừng.

Tạm gạt bỏ chút khúc mắc khó chịu giữa hai vợ chồng, hai người xách đủ loại túi đồ lỉnh kỉnh về quê vợ.

“Này chắc đủ rồi nhỉ? Nhà chúng ta ăn tết cũng chẳng tốn nhiều tiền mua đồ tết thế này đâu.”

Ai ngờ Quý Duy Thanh vẫn chưa vừa lòng lắm: “Đồ của em với anh em còn chưa mua đâu.”

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Em thì không cần, anh em ảnh càng không cần.”

Ban nãy Quý Duy Thanh đã nhân lúc cô không để ý, mua một chiếc đồng hồ: “Mẹ bảo mua.”

Tống Thời Hạ còn biết làm sao, đồ cũng đã mua rồi, không thể trả lại được: “Lên xe đi, chỉ lần này thôi đấy, lần sau đừng mua những thứ đắt tiền như vậy.”

“Tống Thời Hạ? Là cậu à?”

Chợt cô nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình, giọng nghe rất vui mừng.

Tống Thời Hạ bỏ đồ vào xe, quay đầu nhìn xem là ai.

Người kia là một thanh niên trông rất nhã nhặn, như dân văn phòng, còn đeo kính, nhưng cô thực sự không thể nhớ ra tên họ đối phương.

“Anh là?”

Nụ cười trên mặt người kia như cứng lại: “Tôi là Ngô Thiên Lỗi, bạn học hồi cấp hai với cậu đây.”

Cấp hai?

DTV

Thế thì đã bao năm rồi, chẳng trách cô không nhớ ra được.

Tống Thời Hạ xấu hổ cười cười, lễ phép nói: “Ra là cậu à, tình cờ thật.”

Nguyên thân thực sự không có ấn tượng gì với người này.

Ngô Thiên Lỗi nghe cô nói thế thì rất hưng phấn: “Lúc trước chúng ta còn hẹn nhau sẽ cùng thi lên đại học, sau đấy, cậu đi đâu thế?”

Tống Thời Hạ cố tình làm bộ thực tiếc nuối và mất mát: “Tôi, tôi không học tiếp.”

Cho nên chúng ta không cùng một loại người đâu, không cần tiếp tục trò chuyện, ngượng ngập lắm.

Ai ngờ, đối phương lại càng hăng say, thậm chí còn có vẻ lo lắng:

“Có phải trong nhà gặp chuyện khó khăn gì không? Tôi nhớ nhà cậu còn có đứa em trai, hay là ba mẹ cậu ép cậu đi lấy chồng?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 224: Chương 224



Tống Thời Hạ gồng mình đáp:

“Phải, tôi đã kết hôn, tôi đã hơn hai mươi rồi, có học tiếp cũng chẳng ích gì, chi bằng lấy chồng, làm mẹ hiền vợ đảm, như thế mới yên ổn được.”

Cô đã cố bôi vẽ cho mình trở nên tục tằng tầm thường như thế, chỉ mong đối phương mau chóng thất vọng mà bỏ đi.

“Cậu không thể nghĩ ngắn như vậy được, mặc dù kết hôn thì vẫn có thể tiếp tục thi đại học mà.

Lúc trước thành tích học tập của tôi luôn xếp sau cậu, chẳng phải về sau tôi vẫn đỗ đại học sư phạm đấy sao? Giờ tôi đang làm giáo viên tiểu học rồi.”

Ai cứu cô với, chẳng lẽ người này cứ nhất quyết muốn cô thi đại học mới được sao?

Ông anh à, tôi thật sự không muốn, hai ta cũng không có thân đến thế, làm ơn buông tha nhau.

“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi thì hay là thôi, tôi tính sắp tới sẽ sinh em bé, trẻ nhỏ trước 5 tuổi không thể thiếu sự chăm sóc của mẹ.”

Đã nói đến nước này, hẳn đối phương không còn lý do gì để khuyên nữa đúng không?

Ngô Thiên Lỗi lại nói:

“Tôi biết chắc chắn cậu đã phải trải qua rất nhiều vất vả khổ sở nên mới có ý tưởng này.

Nhưng tôi cũng nói thật, lấy con cái để trói buộc trái tim một người đàn ông không phải là cách có hiệu quả lâu dài.

Cậu cần phải tự phát triển bản thân để nhìn ra thế giới rộng lớn, mở mang tầm mắt, con người mới ngày một tốt lên.”

Tống Thời Hạ há hốc miệng, cho nên, mục đích của người này là gì?

Khuyên cô ly hôn hả?

“Vâng, cảm ơn cậu, tôi biết.” Cô vội vàng đáp mấy câu gọn lỏn có lệ cho xong, tính chuồn vội.

Ngô Thiên Lỗi lại càng hào hứng:

“Nhà cậu ở đâu? Trước kia cậu không nói cho tôi biết, chứ không thì tôi đã mang sách giáo khoa của tôi cho cậu dùng.

Đầu óc cậu thông minh thế, nhất định có thể thi đỗ đại học sư phạm, chưa biết chừng chúng ta còn có thể làm đồng nghiệp của nhau.”

Lúc này, Quý Duy Thanh đã không nhịn được nữa, bèn cởi dây an toàn, xuống xe: “Hạ Hạ, chúng ta phải đi tìm anh em thôi.”

Ngô Thiên Lỗi chỉ vào Quý Duy Thanh, hỏi: “Anh ta là ai thế?”

Tống Thời Hạ mở cửa xe, đáp:

“Chồng tôi, tôi về quê ăn tết trung thu với người nhà thôi. Nhà tôi hiện giờ ở thủ đô.”

Ngô Thiên Lỗi ngây người nhìn theo chiếc xe ô tô đi xa dần, lòng hết sức phức tạp, đồng thời cũng vô cùng thất vọng về Tống Thời Hạ.

Tống Thu Sinh lên xe, thấy đống đồ trên xe, sợ ngây người ra.

DTV

“Anh chỉ đi gặp thằng bạn, mua ít hạt dưa với kẹo thôi, sao hai đứa mua gì mà lắm thế?”

Tống Thời Hạ giải thích thay cho Quý Duy Thanh:

“Lần trước anh ấy tới nhà ta chưa có thời gian chuẩn bị quà cho mọi người, lần này bị mẹ chồng em bổ túc cho một khóa, bắt phải bổ sung đủ lễ, đây, anh cũng có phần.”

Tống Thu Sinh có một chiếc đồng hồ, hơn 80 đồng lận, thường ngày anh ấy ít dám dùng, sợ hỏng sợ xước.

Nhưng chiếc đồng hồ của em rể đưa còn đắt hơn nữa, tầm 120 đồng.

Tống Thu Sinh khá thành thạo thị trường nên nhìn là nhận ra ngay.

“Cái này đắt quá, anh không thể nhận được.”

Tống Thời Hạ nói ngay: “Cứ nhận đi, tính anh ấy thế, dù anh không thích, nhận lấy vứt đi ngay cũng phải nhận.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 225: Chương 225



Tống Thu Sinh trịnh trọng cảm ơn cậu em rể một lần nữa.

Vậy là từ nay anh ấy có thể ngày ngày đeo chiếc đồng hồ 80 đồng của mình, còn chiếc 120 đồng em rể tặng thì có thể để dành mỗi lần gặp khách quý thì dùng cho sang.

Đường về thôn Tống Gia xuất hiện một chiếc ô tô con, từ xa đã thấy đám trẻ đang hớn hở chạy sau xe, cười nói ầm ĩ.

Tống Thời Hạ hỏi: “Anh này, anh có quen ai tên là Ngô Thiên Lỗi không?”

“Em gặp nó à? Nó là sinh viên đại học đầu tiên của thị trấn ta đấy, hỏi nó làm gì?”

Tống Thời Hạ thản nhiên bảo: “Nãy vừa gặp, cậu ta có qua chào hỏi, nhưng em không nhận ra.”

Tống Thu Sinh cười nhạt: “Đừng có qua lại với nó, nó không phải thứ tốt lành gì đâu.”

DTV

Ô tô vào đến cửa thôn, chợt có một cậu nhóc vừa gầy vừa cao chạy ra, hồng hộc thở gấp.

Tống Thu Sinh mở cửa sổ xe, vẫy tay: “Đông Đông.”

Tống Đông Đông gầy như cây sậy, nhưng mặt mũi trông lại rất có tinh thần, phấn chấn hớn hở đúng chất thiếu niên mới lớn.

Đôi mắt cậu vụt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào ghế phụ của xe.

Tống Thời Hạ cũng đã nhìn thấy cậu, bèn thò tay vẫy vẫy.

Đây chính là nhóc con Tống Đông Đông siêu phản nghịch trong thư hả?

Trông rất ngoan ngoãn mà.

Ô tô dừng lại, Tống Đông Đông chạy tới trước mặt chị gái, hớn hở gọi: “Chị.”

Mắt cậu nhóc lom lom nhìn chăm chú chị mình, đã mấy tháng không thấy chị rồi.

Tống Thời Hạ đưa mắt nhìn cậu em từ đầu đến chân một lượt, nói: “Sao em vẫn gầy thế này? Chẳng lẽ lại nhõng nhẽo đòi tuyệt thực nữa?”

Tống Đông Đông bất mãn nói: “Một ngày em ăn đủ ba bữa mà, nhưng không béo lên được, em biết làm thế nào.”

Tống Thời Hạ vỗ vỗ vai cậu: “Thôi được rồi, không dỗi, giúp chị một tay mang đồ vào nhà, anh rể em mua nhiều đồ lắm.”

Tống Đông Đông thực ra không thích ông anh rể nghe nói đã có hai đứa con riêng kia.

Cậu nghĩ muốn nát óc mà không hiểu được, chị cậu xinh đẹp là thế, muốn lấy người thế nào không được mà phải lấy người đã có hai con riêng?

Lúc trước, bà mối trong vùng này có thể nói là đã nhẵn mặt nhà cậu luôn rồi, tới nườm nượp không dứt.

Cả con trai ông phó trạm lương của huyện cũng muốn lấy chị ấy.

Dù người đó có hơi lùn một chút, nhưng nếu chị ấy gả qua nhà đó sẽ không phải lo ăn lo mặc.

Vì sao chị cứ một mực muốn gả cho một người đàn ông đã một đời vợ nhỉ?

Quý Duy Thanh mở cửa xe bên ghế lái, đi xuống.

“Chào em.”

Tống Đông Đông hơi bĩu môi, phụng phịu chào lại.

“Chào anh rể.”

Nhưng nay nhìn kĩ người này, Tống Đông Đông mới hiểu, chị cậu muốn lấy người ta chắc hẳn vì cái mặt người ta rồi, đẹp trai quá mà.

Cha mẹ cậu đã dặn đi dặn lại, không được sưng mặt lên với anh rể, không thì chị cậu sẽ phải khó xử lắm.

Cho nên, dù Tống Đông Đông rất không thích ông anh rể này, cậu cũng cố gắng lịch sự hết mức.

Quanh ô tô có rất nhiều trẻ con trong thôn, chúng đều đang tò mò ngắm nghía.

Tống Thu Sinh xuống xe, lấy một túi kẹo trái cây, bốc một vốc, đưa phần còn lại cho em gái: “Em chia cho tụi nhỏ, đã lâu không về nhà rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 226: Chương 226



Thôn Tống Gia này trước kia cũng là một tông tộc lớn, trong thôn chủ yếu toàn người họ Tống.

Tống Thời Hạ ngày ấy lén trốn vào thành phố được là vì bác hai cô là đại đội trưởng, cô lừa bác gái lấy được thư giới thiệu.

Tống Thời Hạ lại bốc một vốc, đưa nửa túi kẹo thừa cho Quý Duy Thanh: “Anh đi chia kẹo với em, để đám nhóc này quen mặt.”

Với trẻ con, ai có kẹo người đó là người tốt, lấy kẹo làm quen cực kì hiệu quả.

Quý Duy Thanh cũng học cô, vụng về chia kẹo cho đám nhóc vây quanh.

Lũ nhóc có kẹo ăn, đều tò mò nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt.

“Chú ơi, chú là người thành phố ạ?”

Quý Duy Thanh gượng gạo đáp: “Nhà chú ở thủ đô, có thể coi là ở thành phố đi.”

Tống Thời Hạ giải vây cho anh: “Mấy đứa gọi chú thì phải gọi chị là cô đấy, đây là chú rể của chị nha.”

DTV

Nói với đám nhỏ rằng đây là chồng cô thì có lẽ chúng không hiểu, nhưng nếu nói chú rể thì tụi nó hiểu ngay.

Sự bất mãn của Tống Đông Đông tan biến như bong bóng xà phòng khi trông thấy quà của mình.

Một chiếc áo khoác da thời thượng, nhưng cậu chàng cố gắng không để lộ sự vui sướng quá mức.

Hừ, tôi không phải hạng người có thể thu mua được bằng một chiếc áo đâu nhé.

Tống Thu Sinh vỗ vai em trai, chân thành nói:

“Anh trai em đây còn không nỡ bỏ tiền mua chiếc áo đắt như vậy, thế mà anh rể em không hề chần chừ đã mua ngay cho em.

Anh rể em hào phóng với em như thế đều vì nể mặt chị em cả, chị gái em ở nhà chồng sung sướng lắm, chậc.”

Trước đó Tống Đông Đông không tin lời chị mình, cho rằng chị chỉ an ủi mình thôi.

Chị cậu trọng thể diện như thế, chắc chắn chỉ nói chuyện tốt, không nói tin xấu.

Trong thư toàn là nói quá lên thôi, hoặc là lựa chuyện tốt để nói, chứ có khi buổi tối toàn trùm chăn khóc thầm.

Làm mẹ kế nào có nhẹ nhàng như thế, đặc biệt là có đến tận hai đứa, ngày ngày làm gì cũng phải để ý thái độ của con riêng.

Mặc dù cậu còn nhỏ những cũng biết những chuyện này, chị cậu không lừa được cậu đâu.

Tống Thu Sinh nói tiếp:

“Đống quà này, có khi đã tiêu hết 2, 3 tháng tiền lương của anh rể em đấy. Anh đã thấy người nhà bên đó, họ đi ăn cơm ở nhà hàng lớn, còn mời anh đi cùng, lần này em cũng thấy rồi đi?”

Tống Đông Đông không nói gì, chỉ ôm quà của mình với đống vải và hai bình rượu, chất đầy hai tay nên chỉ để lộ đôi mắt.

Tống Thu Sinh cũng đã hai tháng chưa về nhà, tay xách túi lớn túi nhỏ đi cùng em trai.

Quý Duy Thanh thì xách túi đựng mấy cân đường các loại cùng với thịt heo, Tống Thời Hạ muốn cầm giúp, anh đã từ chối.

Tống Thời Hạ đi sau lưng anh, cằn nhằn: “Sao không để em giúp?”

“Không có gì nhiều, anh cầm được.”

Ông bà Tống đã đợi ở cửa, trong nhà chính đã sắp một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Ông Tống ngồi trước cửa, hút thuốc sòng sọc, thực tế trong ống điếu chẳng có gì, chỉ hút cho đỡ cơn nghiện thôi.

Bà Tống vươn đầu nhìn quanh, rốt cuộc thấy được đám đông xa xa đang đi lại đây.

“Sao đông thế nhỉ? Chẳng lẽ con rể trong thành phố cũng tới?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 227: Chương 227



Bà Tống không có ấn tượng tốt đẹp lắm với chàng rể này, bà cảm thấy con rể mình quá chất phác.

Con gái bà thế nào, bà biết rõ nhất, hai người trái ngược nhau như thế về sống với nhau, có khi cả ngày đều ồn ào không dứt.

Quan trọng nhất là cậu con rể này còn quá kiệm lời, cãi nhau cũng không cãi được thì càng bực.

Nhưng khi nhìn kĩ đám đông kia, bà chợt nhận ra, con gái bà đi tay không, vừa đi vừa nói nói cười cười, hai thằng con bà cùng với cậu con rể đều chất kín đồ hai tay.

Bà Tống thở dài, haiz, con bé này, kết hôn rồi vẫn chẳng biết ứng xử gì hết.

Từ xa, Tống Thời Hạ đã thấy cha mẹ đang chờ.

Cô hưng phấn vẫy tay: “Mẹ, ba, chúng con về rồi này.”

Dọc đường về, cô đã trò chuyện mấy câu với Tống Đông Đông, nắm được ít nhiều tình hình trong nhà.

Đại khái đây là một gia đình nông dân chất phác thật thà, người trong nhà chẳng ai có ý xấu gì, cũng luôn hòa thuận với người trong thôn, không kết thù kết oán với ai.

Nhà cô có thể coi là khá đẹp so với các nhà khác trong thôn, cái sân phơi đổ xi măng trước cửa kia có thể làm sân chơi bóng rổ cũng được.

Tống Thu Sinh kiếm được tiền, chuyện thứ nhất chính là xây lại nhà cho cha mẹ.

Tuy chỉ xây có một tầng với một gác lửng nhưng diện tích lớn, lại là nhà xây bằng gạch và xi măng, về sau nếu cần có thể xây thêm tầng hai.

Đối với Tống Thời Hạ, nhà này có thể coi là biệt thự ở nông thôn được rồi, tuy điều kiện sinh hoạt không đủ tốt nhưng nhà to, cũng thoải mái hẳn.

Tống Thời Hạ vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của cơm cháy cùng với mùi gà hầm.

“Sao mang nhiều đồ thế? Đi đường có mệt không?”

Tống Đông Đông vội vàng tranh lời: “Anh con lái ô tô về nhé, oánh lắm.”

Bà Tống kinh ngạc: “Con còn biết lái ô tô cơ à, xe ở đâu ra?”

Tống Thu Sinh vui vẻ đáp: “Bạn con biết con muốn về quê nên cho mượn, con có trả tiền cho người ta, mẹ đừng lo.”

Bấy giờ bà Tống mới yên tâm: “Lúc nào đi, nhớ mang theo hai miếng thịt khô, tặng cho bạn con coi như cảm ơn.”

Tống Thời Hạ chờ mẹ và anh trai nói xong mới hì hì chen vào:

“Mẹ, đây là quà Duy Thanh mua cho nhà ta. Lần trước tới vội, anh ấy chỉ xin nghỉ được có một tuần, không kịp chuẩn bị quà cho ba mẹ.”

Ông Tống gõ ống điếu: “Sao mua nhiều thế, cái tivi kia đã bao tiền rồi còn gì.”

Tống Thời Hạ còn chưa kịp trả lời thì Quý Duy Thanh đã chủ động lên tiếng:

“Tivi là sính lễ ạ, vì nhà con đã có một cái rồi nên đưa cái đó qua bên này.”

Tống Thời Hạ tò mò nghiêng đầu nhìn anh, sao đột nhiên anh lại lanh lợi lên, biết chủ động trò chuyện thế nhỉ?

Bà Tống cười bảo:

“Chỉ cần vợ chồng các con sống với nhau êm ấm là mẹ yên tâm được rồi. Lần sau về đừng có tiêu pha như thế nữa, xách đủ thứ, nhìn vào còn tưởng mua hàng tết cơ.”

Bà Tống giục các con ngồi vào bàn.

Tống Thời Hạ nhìn quanh, đánh giá căn nhà.

“Mẹ, chị con đâu?”

“Mao Đản ốm, đang truyền dịch ở trạm y tế trên thị trấn ấy, chị con lúc chiều đã ghé qua rồi.”

DTV

Mao Đản là con trai chị Tống Thời Hạ, năm nay 10 tuổi.

“Ngồi vào ăn cơm đi, kẻo cơm canh nguội hết mất.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 228: Chương 228



Bà Tống làm thịt một con gà, lại mua ít thịt heo, trên bàn có gà có heo, nhà người ta ăn tết cũng chỉ thế thôi.

Chính giữa bàn đặt một âu canh gà nấu măng khô, gà là gà nuôi thả trong thôn nên thịt săn chắc, hầm lâu thì mềm nhưng lại đàn hồi, không bị dai và khô.

DTV

Bên cạnh có một đĩa thịt kho tàu, giò hầm, thịt viên chiên với bánh nhân thịt, có cả món thịt hầm.

Bà Tống nhìn con gái, cảm khái:

“Nhà ta lâu lắm mới có dịp ăn cơm với nhau, con bé này không có thịt là không chịu ăn cơm, đấy, hôm nay làm toàn món con thích đấy.”

Tống Thời Hạ hơi ngượng ngùng.

Nguyên thân mới là con mèo ham ăn, đây rõ ràng là đồ ăn yêu thích của cô nàng mà, nhưng món canh gà hầm măng khô này cô cũng rất thích.

Tống Thời Hạ lấy lọ Mao Đài ra để dời sự chú ý của mọi người.

“Ăn cả một bàn thịnh soạn thế này mà không có rượu ngon thì phí, đây là rượu anh Duy Thanh biếu riêng ba mẹ.

Mao Đài hạng nhất đấy ạ, nhân dịp cả nhà ta đông đủ, hôm nay mọi người không say không dừng.”

Tống Thu Sinh nói giỡn:

“Ha, nhưng mà anh đây chỉ muốn tranh miếng thịt kia thôi em gái ạ, rượu thì anh không khoái lắm.”

Anh ấy không mê rượu, ai cũng không ép được anh ấy uống một giọt.

Ông Tống đã kích động đến run tay: “Mao Đài à, rượu ngon đây.”

Quý Duy Thanh đứng lên: “Ba, con mời ba một ly.”

Anh rót cho ông Tống một chén rồi chuyển bình rượu tới trước mặt Tống Thu Sinh.

Đối mặt với cái nhìn c.h.ế.t chóc của cha mình, Tống Thu Sinh vẫn ra vẻ điềm nhiên gặm miếng giò hầm.

Nhưng cắn xong một miếng, anh chàng ngẩng lên, xua tay, bảo: “Rót đi rốt đi, hai vợ chồng chú chỉ biết bắt tay nhau chèn ép thằng anh độc thân này.”

Đây là lần đầu tiên Tống Thời Hạ thấy khả năng thay đổi sắc mặt của anh mình.

Chậc, quả nhiên áp chế về huyết mạch là không thể đánh bại, cha cô thật lợi hại.

Cô nhìn bàn đồ ăn, bảo: “Chị với Mao Đản không tới được, con để phần cho mẹ con chị ấy ít đồ ăn nhé.”

Bà Tống cảm thấy cô con gái này của mình sau khi lấy chồng đã có vẻ trưởng thành hơn rồi.

Nếu là hồi trước, con nhóc này đã nhấc đũa ăn rồi, làm gì còn để ý người khác ăn hay chưa.

“Con không phải lo, mẹ đã để phần cho hai mẹ con nó rồi.”

Tống Thời Hạ nghe vậy, lập tức bắt đầu ăn.

Từ đầu đến cuối cô chỉ nhắm vào âu canh gà hầm măng khô, mùi vị này chỉ có về thôn mới được ăn thôi, dù tự mình làm cũng chẳng ra được.

Bà Tống lắc đầu, cảm thấy mình lại nhầm rồi, nó vẫn là đứa ham ăn như xưa.

“Ăn dính đầy mỡ ra miệng rồi kia, lớn đầu bằng ấy rồi mà chẳng khác gì trẻ con.”

Ý bà muốn nhắc con gái, trong nồi còn nhiều, không cần ăn vội như thế.

“Đấy là tại mẹ nấu ngon quá, con ở bên nhà, bữa nào cũng ăn thịt mà có bao giờ được ăn canh gà nấu măng ngon thế này đâu.”

Tống Thời Hạ cũng tranh thủ tiết lộ cho cha mẹ biết, cuộc sống hiện tại của cô thật sự rất khá.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 229: Chương 229



Tống Thu Sinh nhồm nhoàm nhai nuốt, nói:

“Cái này con có thể xác minh, em con vài ba bữa lại đi mua thịt, con ở nhà con bé một tuần mà cảm giác mọc thêm cái cằm nữa luôn đấy.”

Bà Tống không tin lắm, làm gì có nhà nào có thể ngày ngày ăn thịt?

“Mẹ, trong thành phố mua thịt tiện hơn ở đây, hơn nữa, con đang ở trong khu tập thể dành cho nhân viên của trường, hàng xóm nhà con làm việc bên căn tin trường, thường xuyên có thể mua được thịt với giá tốt.”

Bà Tống nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nếu nói vậy thì cũng có thể hiểu được.

Có lẽ đó là thịt vụn bên căn tin dùng không hết, nhưng mỗi bữa đều được ăn thức ăn mặn thì cũng khá tốt.

Chẳng trách con gái bà trông trắng trẻo nõn nà hẳn lên, phong thái cũng thoải mái dễ chịu.

Vừa rồi suýt thì bà không dám nhận, bảo đây là gái thành phố người ta cũng tin được đấy.

Quý Duy Thanh chỉ uống hai chén, mặt đã ửng đỏ, vành tai cũng đỏ rực.

Tống Thu Sinh uống nhiều, đầu lưỡi không duỗi thẳng được, nói lắp bắp: “Em rể, cậu còn kém quá, mới hai chén đã gục à.”

Quý Duy Thanh không nói gì, chỉ tiếp tục thẳng lưng vững tay rót rượu cho cha vợ và anh vợ để chứng minh mình còn tỉnh.

Tống Thời Hạ gắp cho anh một bát đầy đồ ăn.

“Anh ăn chút gì đi đã, uống ít thôi, không thấy khó chịu sao?”

Quý Duy Thanh quay sang nhìn cô, đôi mắt chăm chú không hề chớp, ánh mắt anh dường như có một loại ma lực có thể hút hồn người ta vào trong đó.

Anh rù rì đáp: “Không khó chịu, anh còn uống được.”

Tống Thời Hạ ngoảnh đi: “Anh mà uống say là anh xong đời đấy, em không biết chăm sóc người say đâu.”

Không thể khuyên được Quý Duy Thanh, Tống Thời Hạ chỉ có thể bảo ba và anh trai uống ít một chút.

Bà Tống ở bên cạnh khuyên bảo:

“Hôm nay ba con vui, cứ để cho ông ấy uống đi, cả năm trời cũng chẳng uống được mấy lần mà.”

Tống Thời Hạ giơ tay ôm đầu: “Mẹ, mẹ nhìn kiểu gì mà thấy ba con vui thế?”

Rõ ràng trên mặt không hề có bất kỳ biểu lộ gì, thế mà cũng có thể nhìn ra ông đang vui vẻ ư?

“Hôm nay con về, ba con không vui sao được? Ông ấy ít nói, có chuyện gì cũng giấu trong lòng.

Đừng thấy ông ấy suốt ngày xị mặt ra, nhưng mẹ với ông ấy đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào lại không nhìn ra chứ?”

Ba của Tống Thời Hạ bắt đầu giãi bày cho bản thân: “Nói linh tinh... Nói linh tinh cái gì đấy.”

Tống Thời Hạ không khỏi bật cười: “Con cũng thấy ba rất vui vẻ.”

Tống Đông Đông gặm chân giờ xong thì rón rén kề sát lại bên cạnh chị gái.

Trong nhà toàn ngồi băng ghế dài, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh ngồi cùng một băng ghế.

Bên tay phải của Quý Duy Thanh là ông bà Tống, bên trái Tống Thời Hạ là Tống Đông Đông, đối diện là Tống Thu Sinh.

“Chị, anh rể có tốt với chị không?”

Tống Thời Hạ búng nhẹ lên trán cậu một cái.

“Nếu anh ấy không tốt với chị thì có thể mua quần áo đắt tiền như thế cho em à?

Con nít con nôi đừng có lo chuyện người lớn, em có thể thi đậu đại học, để chị gái em được nở mày nở mặt không.”
 
Back
Top