Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 200: Chương 200



Tống Thời Hạ nhờ đồng chí công an khi phê bình mấy đứa trẻ đồng lõa, tiện thể hãy gọi Trần Học Dân và Trần Học Nhân vào nghe luôn.

Không biết công an nói gì, lúc hai đứa đi ra đều ủ rũ như chó nhà có tang.

Hai tên nhóc Trần Học Dân và Trần Học Nhân sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Công an đưa các cô về trường, trên đường mọi người đều im lặng không nói gì.

Sau khi đến chốt bảo vệ, Tống Thời Hạ và Trần Kiều gật đầu chào tạm biệt nhau, rồi dẫn hai đứa nhóc tì về nhà.

“Hôm nay hai đứa cũng thấy rồi, bắt nạt người khác sẽ có kết quả như Dương Uy đấy.

Mấy đứa bị phạt với hai đứa không phải không có tội, mà do chúng chưa đủ tuổi, nếu lớn hơn một tuổi thì đã đi vào làm bạn với Dương Uy rồi.”

Hai nhóc tỳ đã bị răn đe một hồi, sau chuyện hôm nay, chúng cũng coi như học được một bài học.

Trần Học Dân sợ hãi suốt chặng đường đi, khi đến nơi, cuối cùng cũng không nhịn được mà òa khóc.

Tống Thời Hạ giật mình, thằng nhỏ sợ tới vậy luôn à?

Ai ngờ Trần Học Dân phun ra một cái răng nói: “Cháu bị gãy răng rồi.”

Tống Thời Hạ cho rằng cậu bé bị người đánh gãy răng, vội vàng bảo thằng nhỏ há miệng ra.

“À, thay răng thôi. Đây là khí phách đấng mày râu của cháu hả?”

Trần Học Dân khóc bù lu bù loa, lau nước mắt van nài:

“Mợ ơi, có thể ném răng của cháu lên nóc nhà không, đừng ném sai, ném xuống đất sẽ không mọc lại được đâu.”

Tống Thời Hạ nhịn cười ném răng của cậu bé lên nóc nhà: “Được rồi, đừng lấy lưỡi l**m, không thì sẽ mọc lệch đấy.”

Trần Học Dân bịt miệng khóc thút thít, Tống Thời Hạ nhìn mà chán hẳn.

Cô qua nhà hàng xóm đón hai nhóc con nhà mình về, Tạ Nhiêu đi ra nói:

“Chị Hạ, đám Trần Học Nhân đánh nhau, nhưng chị có thể đừng mắng các cậu ấy được không?”

Tống Thời Hạ cố ý trêu cô bé: “Tại sao thế?”

Tạ Nhiêu nghiêm túc trả lời:

DTV

“Tuy đánh nhau là không đúng, nhưng các cậu ấy cũng vì giúp người khác mà.”

Tống Thời Hạ mỗi tay dắt một đứa nói: “Được, chị hứa với em hôm nay sẽ không la các bạn ấy.”

Tạ Nhiêu không hiểu tại sao lại là hôm nay không la, nhưng chị Hạ nói như vậy thì chắc chắn có lý do của chị ấy.

Trần Học Nhân nằm trên giường kéo chăn trùm đầu lại, vừa về nhà cậu bé đã nhớ đến chuyện hôm nay mình thua Quý Dương.

Chẳng những thua Quý Dương, còn đánh nhau bị thương, mất hết mặt mũi trước mặt mợ và ân nhân, cứu một kẻ ăn cháo đá bát.

Chuyện nào cũng khiến cậu bé mất mặt.

Trần Học Dân im lặng khóc thút thít trên giường, không biết cái răng bị đánh gãy có mọc ra lại không.

Nếu không, chẳng phải sau này sẽ không còn lớn tiếng nói chuyện được nữa.

Tống Thời Hạ mặc kệ hai đứa nhỏ, vui vẻ dẫn nhóc con nhà mình đi làm bánh bông lan khiến Quý Nguyên và Quý Dương cũng có cảm giác như đã giúp được mẹ.

Hai tên nhóc ôm chén trộn lòng trắng trứng và sữa cho cô, Tống Thời Hạ định làm bánh chiffon.

Nguyên liệu làm bánh chiffon rất đơn giản, đỡ tốn công tốn sức, chỉ cần trứng gà, sữa và bột mì.

Trong nhà không có ly giấy nên cô bèn chuẩn bị mấy cái chén sành, bánh bông lan ly chợt biến thành bánh bông lan chén.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 201: Chương 201



Tống Thời Hạ dùng chiếc đũa chọc một cái lỗ giữa bánh, nặn socola và mứt trái cây tự chế vào thành hai loại nhân.

Quý Nguyên và Quý Dương cặm cụi ăn bánh khiến khuôn mặt dính đầy socola và mứt trái cây.

Tống Thời Hạ ngồi bên cạnh lau mặt cho chúng hỏi: “Ăn ngon không?”

Hai đứa đồng thanh đáp: “Ngon ạ!”

“Đây là phần thưởng cho hai đứa.”

Quý Dương ngẩng đầu lộ ra vẻ khó hiểu, chẳng phải cậu bé đã sử dụng phần thưởng rồi ư?

Tống Thời Hạ cong môi cười nói:

“Đây là phần thường vì hôm nay hai đứa đã nghe lời ngoan ngoãn ở nhà. Sau này, nếu hai đứa ngoan thì có thể thường xuyên có bánh ngọt ăn.”

Khi mùi bánh bay ra, Trần Học Dân và em trai cũng đã bị hút mất linh hồn.

Hai anh em lén lút núp cạnh cửa sổ thèm thuồng nhìn mợ và em họ trong sân.

Trần Học Nhân cắn ngón tay bảo: “Anh ơi, em cũng muốn ăn.”

Trần Học Dân nuốt nước miêng nói:

“Em đừng nói nữa, anh cũng muốn ăn. Nhưng mợ chắc chắn sẽ không cho chúng ta ăn, đợi họ ăn xong, chúng ta bèn lén đi ngửi mùi đi.”

Trần Học Nhân khó chịu muốn chết, tại sao mợ lại không cho cậu bé ăn, hôm nay mình đã lập công mà!

Cậu bé không màng lời khuyên của anh trai chạy ra ngoài, Trần Học Dân tức giận giẫm chân, đến lúc đó đến cả dĩa cũng không có mà l**m.

Nhưng lại có một chuyện khiến cậu bé sốc hơn đã xảy ra, không biết em trai đã nói gì với mợ và hai đứa em họ, sau đó cầm lấy chén bắt đầu ăn.

Trần Học Dân vội vàng chạy ra ngoài sân.

“Mợ ơi, cháu cũng muốn ăn ạ.”

Tống Thời Hạ cười như không cười nói: “Đây là bánh của em họ cháu, muốn ăn thì hỏi các em đi.”

Trần Học Dân mặt dày sáp đến: “Dương Dương, hồi ăn tết anh còn dẫn em đi đốt pháo đấy.”

Quý Dương giả vờ như không nghe thấy.

Cậu bé lại quay sang nhìn Quý Nguyên: “Nguyên Nguyên, anh còn cho em kẹo ăn đó.”

Quý Nguyên hơi chần chờ.

Trần Học Dân tiếp tục nói: “Không phải anh dùng ná b.ắ.n m.ô.n.g em, là Trần Học Nhân cơ.”

Quý Nguyên tức giận nói: “Không cho anh Học Nhân ăn!”

Trần Học Dân lập tức giật lấy chén của em trai: “Hì hì, đến lượt anh ăn.”

Trần Học Nhân đang “Nhồm nhoàm” ăn, không biết bị anh trai bán, mãi đến khi bị giật mật chén mới biết.

“Anh trả lại cho em, đây là bánh của em!”

Trần Học Dân ôm chén vừa chạy vừa dùng tay nhét bánh vào miệng: “Em ăn h.i.ế.p Nguyên Nguyên nên em ấy nói không cho em ăn!”

Trần Học Nhân tức giận ngồi xuống đất khóc bù lu bù loa, càng khóc càng khổ sở.

Rõ ràng cậu bé đã làm chuyện tốt, lại chẳng có phần thưởng, còn bị anh trai cướp mất bánh ăn.

Cậu bé khóc mệt mới thôi.

DTV

Tống Thời Hạ chờ Trần Học Nhân khóc xong mới ngồi xổm xuống hỏi: “Tủi thân không?”

Cậu bé thút tha thút thít nói: “Mọi người đều ghét cháu, cháu làm chuyện tốt mà vẫn ghét cháu.”

Tống Thời Hạ gật đầu nói: “Cháu quả thật là một đứa trẻ đáng ghét.”

Trần Học Nhân tủi thân quá chừng, hít hít mũi nói: “Nhưng hôm nay cháu đã làm chuyện tốt mà.”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Không thể tính như vậy được, lẽ nào ngày hôm qua cháu bắt nạt người khác, hôm nay giúp người ta thì có thể xí xóa lỗi lầm của mình ư?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 202: Chương 202



Trần Học Nhân lăn lộn trên mặt đất nói:

“Cháu làm chuyện xấu cũng la, làm chuyện tốt cũng trách, mợ ghét cháu thì có.”

Tống Thời Hạ đứng lên bảo:

“Tự cháu nghĩ kỹ lại đi, cháu cũng thấy hậu quả của Dương Uy khi bắt nạt người khác rồi. Bánh ngọt hồi nãy ăn ngon không?

Nhưng Dương Uy chỉ có thể ăn mì trong trại giáo dưỡng mỗi ngày, mấy đứa mập như cháu đi vào chưa đến một tháng chắc chắn đói đến gầy luôn.”

Trần Học Nhân lăn lộn một nửa thì không dám la lối khóc lóc nữa, mếu máo đứng dậy.

Tống Thời Hạ đi đâu cậu bé cũng đi theo: “Cháu đi theo mợ làm gì?”

Trần Học Nhân lau nước mắt nói: “Cháu muốn ăn bánh.”

“Bánh ấy là phần thưởng của em họ cháu, hỏi họ thử xem các em có muốn cho cháu ăn không.”

Trần Học Nhân đứng im nói: “Cháu sẽ nghe lời mợ, mợ cho cháu ăn bánh đi.”

“Mợ sẽ không thỏa hiệp với người thua cuộc đâu.”

Trần Học Nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cháu mà không nghe lời thì mợ cứ phạt cháu ăn màn thầu đi.”

Tống Thời Hạ buồn cười, đúng là sinh ra ở thủ đô, trong mắt chúng ăn màn thầu thế mà lại đồng nghĩa với trừng phạt.

“Mợ không tin, cháu phải thề mới được.”

Trần Học Nhân mếu máo, nhưng vẫn ngoan ngoãn thề.

Tống Thời Hạ bắt cậu bé thề thêm một câu “Hứa mà không giữ lời thì sau này sẽ bị mọi người ghét.”

Cô còn tưởng rằng hai đứa nhỏ này không biết mình bị người ta ghét, biết rõ bị ghét còn làm chuyện cho người ta ghét thêm, quả thật không biết trẻ con nghĩ gì nữa.

Trần Học Dân l.i.ế.m sạch vụn bánh, cũng nghe thấy em trai thề.

Muốn ăn bánh mợ làm cũng khó khăn ghê, nếu là bà nội sẽ chẳng có nhiều điều kiện như vậy đâu.

Có điều, bánh ăn ngon ghê, còn ngon hơn bánh ở ngoài tiệm nữa.

***

Trước khi lên đường, một người đàn ông quấn băng trên đầu vội vàng chạy lên chiếc xe cuối cùng.

“Tiểu Quý, tôi ngồi với cậu.”

Sau khi tỉnh lại, Tô Ái Dân biết Quý Duy Thanh là người xử lý miệng vết thương cho mình thì còn cho rằng mình nghe nhầm.

Quý Duy Thanh nổi tiếng lạnh lùng quái gở, bình thường ngoài đọc tài liệu ra thì chỉ viết báo cáo, hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới hai chữ nhiệt tình.

Hóa ra lại là người ngoài lạnh trong nóng.

“Cậu dạy ở đại học Yến Kinh đúng không? Khéo ghê, tôi dạy ở đại học Quốc Lập, cũng gần đó.”

Tô Ái Dân nói nhiều, Quý Duy Thanh ít nói, hai người một hỏi một đáp, nói chuyện cả quãng đường.

Tô Ái Dân nắm tay anh: “Đợi xong việc tôi sẽ tự đến nhà cậu nói cảm ơn, cậu cũng đừng khách sáo với tôi.”

Vết thương không có vấn đề gì lớn, nhưng khi anh ta xem tài liệu và suy nghĩ nhiều thì sẽ đau đầu.

Bác sĩ nói anh bị chấn động não nhẹ, nhất định phải dừng hết nhiệm vụ lại.

Vì không làm ảnh hưởng đến tiến độ nên anh ta không nói cho đồng nghiệp biết mà cắn răng nhẫn nhịn, cũng may rượu thuốc còn lại đủ cho anh ta làm dịu cơn đau đầu.

Quý Duy Thanh không ngăn được sự nhiệt tình từ đàn anh.

Trước đây có thầy giúp anh, đến lượt bản thân tự ứng phó thì chỉ có thể ngại ngùng đáp lại.

DTV

Tô Ái Dân vỗ bả vai anh: “Hiện giờ tôi mới biết cậu là người không thích nói chuyện chứ không phải kiểu người kỳ lạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 203: Chương 203



Anh ta từng nói mà, người làm về học thuật sao lại ngốc như vậy?

Thằng nhóc này chẳng hiểu đối nhân xử thế gì cả, được người ta chăm sóc bảo vệ quá tốt khiến anh ta thấy cũng hơi ghen tỵ.

Quý Duy Thanh phải nói tiếp: “Có thể do tôi quá tập trung đọc sách nên không để ý đến người khác.”

Anh thích yên tĩnh, không cảm thấy mình có vấn đề gì.

“Không sao, lần này đều là giáo sư trẻ tuổi, mọi người không quen nhau nhưng có lẽ sau này còn có cơ hội làm việc chung.”

Quý Duy Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Ái Dân lẩm bẩm:

“Ra ngoài mấy tháng không biết vợ con ở nhà thế nào. Đúng rồi, cậu kết hôn chưa?

DTV

Tôi nghĩ chắc cậu kết hôn rồi, cậu mà không kết hôn thì lãnh đạo trường các cậu còn sốt ruột hơn cả người nhà cậu ấy chứ.”

“Vâng, năm nay tôi kết hôn rồi.”

Vẻ mặt Tô Ái Dân đầy hóng hớt: “Đồng chí bạn đời của cậu làm công việc gì?”

Quý Duy Thanh nghĩ đến cô vợ nhỏ kỳ lạ của mình, sắc mặt ấm áp hơn: “Cô ấy ở nhà chăm con, đợi con lên tiểu học cô ấy mới đi làm.”

Tô Ái Dân bật cười:

“Trùng hợp, vợ tôi cũng vậy. Con trai tôi năm nay đã lên cấp hai, con gái vẫn còn nhỏ, đợi con gái tôi đi học thì vợ tôi cũng trở về vị trí, tiếp tục làm việc.”

Anh ta lại tò mò hỏi: “Trước đây vợ cậu làm gì?”

Quý Duy Thanh suy nghĩ: “Chắc trước đây cô ấy ở nhà giúp đỡ người nhà.”

Anh buồn bã phát hiện hình như mình không hiểu rõ về cô.

Tô Ái Dân hơi nghi ngờ, đối tượng của anh không đi làm mà chỉ có anh ra ngoài dạy học sao?

Anh ta vứt ý nghĩ này đi, có lẽ là một cô gái được người nhà chiều chuộng.

Ngay cả học sinh chỉ cần không phạm sai lầm về đạo đức thì không phải là không chấp nhận được.

Huống hồ trình độ thấp nhất của học sinh mà họ dạy đều là nghiên cứu sinh, đã đến tuổi phù hợp kết hôn, mặc dù kém tuổi nhưng tự do yêu đương cũng không có vấn đề gì.

“Có cơ hội thì nhà hai nhà chúng ta cùng ngồi ăn một bữa cơm, tay nghề nấu ăn của vợ tôi rất được, tay nghề của vợ cậu thế nào?”

Quý Duy Thanh mỉm cười.

“Cô ấy nấu ăn rất ngon, rượu thuốc khử trùng mà anh dùng cũng là cô ấy tự ngâm.

Tô Ái Dân móc ra vỏ chai rượu trong ba lô.

“Đây là rượu cứu mạng tôi đấy, may mà cậu mang theo bình rượu này lên núi, hai vợ chồng cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Quý Duy Thanh không cười nữa:

“Cho dù không có bình rượu này thì anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, không cần để ý đâu.”

Tô Ái Dân đưa tay ra: “Với điều kiện của chúng ta bây giờ mà muốn tìm một bình rượu cũng không dễ đâu, may mà có cậu!”

Vết thương của anh ta đã xử lý kịp thời nên mới không mưng mủ nhiễm trùng, cũng nhờ bình rượu thuốc này mà không làm chậm tiến độ của mọi người vì chấn động não.

“Không nói nhiều nữa, sau này chúng ta là cộng sự với nhau, tôi sẽ bảo vệ cậu, không nói chuyện khác, đàn anh cậu có quan hệ rộng lắm đấy.”

Anh ta lớn tuổi hơn Quý Duy Thanh, luôn tự xưng một câu đàn anh.

Thái độ của Quý Duy Thanh không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Cảm ơn đàn anh.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 204: Chương 204



Quạt điện nặng nề quay trong phòng khách, thổi bay cơn nóng mùa hè.

“Tám tám sáu tư, tám chín bảy mươi sáu… Ối, sao mợ đánh cháu?”

Trần Học Nhân ôm đầu, mặt mũi hậm hực.

Tống Thời Hạ cầm gậy dạy học:

“Đọc sai rồi, đây là bảng cửu chương cháu học thuộc trong hai ngày hả? Có muốn mợ nhắc lại với cháu Dương Dương đã học thuộc trong bao lâu không?”

Trần Học Nhân bịt lỗ tai lại:

“Cháu không nghe cháu không nghe đâu, em ấy thông minh còn cháu đần được chưa, cháu không giỏi bằng em ấy.”

“Tiếp tục học, hôm nay học xong cháu có thể ăn bánh kem với mấy đứa, không học được thì ngồi bên cạnh mà nhìn.”

Tống Thời Hạ nghĩ mãi mà không hiểu.

Mấy đứa trẻ ở lớp mẫu giáo đều được học bài tiểu học, mà trình độ của hai đứa học sinh lớp 5 này chỉ bằng lớp 3, cũng không biết chúng nó thi kiểu gì mà lên lớp được.

Cô hỏi bọn nó khi thi toàn thì làm kiểu gì, bọn nó nói nhẩm tính bằng tay hoặc vẽ que tính ra giấy.

Tống Thời Hạ tỏ vẻ cực kỳ nể phục, thảo nào có thể thi được 0 điểm, chắc dùng một phép tính nhân chia cộng trừ từ đầu đến cuối bài thi.

Còn bài thi ngữ văn của hai cậu bé thì cao điểm hơn một chút, ít nhất còn viết được mấy chữ, nhưng sai chính tả rất nhiều.

Có lẽ giáo viên không đọc nổi nữa và cũng không muốn tra tấn bản thân, chỉ cần bài văn có chữ thì sẽ bọn chúng mấy điểm.

Từ sau khi bị chú công an dạy dỗ phê bình thì Tống Thời Hạ không còn nghe tin bọn chúng bắt nạt người khác nữa.

Ngay cả hai đứa nhỏ cũng nói bọn nó kỳ lạ, hỏi ra thì mới biết là không làm chuyện gì xấu xa nên thấy rất kỳ lạ.

Nhìn đi, kẻ xấu hoàn lương luôn thấy bứt rứt không quen, Tống Thời Hạ cũng thấy rất xa lạ.

Hai ngày nay Tạ Nhiêu luôn đến đây là bài tập về nhà, khó khăn lắm cô bé mới có bạn lớn hơn mình cùng làm bài tập, Tạ Nhiêu rất vui.

Cuối cùng Trần Học Nhân cũng tình nguyện tiếp tục học thuộc lòng, bởi vì cậu bé lớn hơn Tạ Nhiêu, vậy mà Tạ Nhiêu hỏi bài cậu bé, cậu bé lại không biết.

Cũng may Tạ Nhiêu chỉ hơi nghi ngờ cũng không phát hiện ra cậu bé học dốt.

Hơn nữa thành tích của Tạ Nhiêu rất giỏi, vấn đề cô bé không hiểu thì chỉ có Tống Thời Hạ mới giúp được, cho nên cô bé cũng không nghi ngờ Trần Học Nhân.

Tống Thời Hạ cố ý khịa: “Sao cháu phải như vậy? Nếu không thông minh thì từ bỏ việc học đi.”

Trần Học Nhân không phục mà cãi lại:

“Mợ còn nói sẽ dạy bọn cháu thi đỗ cấp hai mà, bây giờ mới có mấy ngày mà mợ đã muốn từ bỏ rồi.”

Tống Thời Hạ bất lực lắc đầu:

“Mợ hết cách rồi, ai bảo hai cháu đần thế, cháu xem con mợ kìa, hoàn toàn không cần mợ lo lắng, cho nên đây là vấn đề của ai?”

Trần Học Nhân bịt tai lại, oang oang đọc thuộc bảng cửu chương.

Cậu bé cảm thấy mình rất cố gắng, cậu đã học thuốc đến 8 nhân 8 rồi, cậu tin rằng ngày mai có thể học đến 9 nhân 9, có thể nhanh chóng thi đỗ cấp 2.

DTV

Giọng nói của Tạ Nhiêu vang lên ở ngoài sân: “Chị Tiểu Hạ, em đến làm bài tập ạ!”

Trần Học Nhân lập tức ngậm miệng lại, cậu bé lấy bài tập ra, giả vờ làm rất chăm chỉ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 205: Chương 205



Tống Thời Hạ nhịn cười.

“Vào đi em, hôm nay có đề nào không hiểu thì em cứ hỏi đàn anh Trần Học Nhân nhé.”

Tạ Nhiêu không hiểu gì.

“Nhưng giáo viên giao bài tập cho em rất khó, Trần Học Nhân chắc chắn không làm được, chỉ có chị Tiểu Hạ biết làm thôi.”

Trần Học Nhân gật đầu liên tục.

“Giáo viên của em toàn giao đề mà chỉ có học sinh cấp hai mới làm được, anh là học sinh tiểu học, không làm được là bình thường.”

Trần Học Dân nhìn vở của Tạ Nhiêu, lại nhìn vở bài tập nghỉ hè trống không của mình.

Nếu Tạ Nhiêu học cùng lớp với cậu bé thì tốt bao nhiêu, cậu có thể chép bài tập của cô bé.

Tạ Nhiêu nhìn cậu bé: “Anh Học Dân thế nào vậy? Trông anh không vui lắm nhỉ.”

Khóe miệng Trần Học Dân giật giật, lấy cớ: “Bài tập của bọn anh cũng rất khó, cần mợ dạy bọn anh.”

Tống Thời Hạ không vạch trần bọn họ, bài tập lớp 5 thì có gì mà khó?

Trong nhà này chỉ có hai đứa nhóc của cô là thành thật nhật.

Tống Thời Hạ đứng dậy khỏi sô pha: “Các cháu làm đi, mợ đi gọi hai em trai dậy, bọn trẻ ngủ trưa hai tiếng rồi.”

Tạ Nhiêu lấy sách bài tập ra: “Chị Tiểu Hạ cứ đi đi, có anh Học Dân với Trần Học Nhân cùng dạy em rồi.”

Tống Thời Hạ cũng không biết nên nói gì bây giờ, hai thằng nhóc này thì dạy cái gì, không cản trở đã là tốt lắm rồi.

Cô ấy muốn nói sự thật cho Ni Ni biết nhưng Trần Học Nhân đã lấy danh dự ra thề độc rồi, tạm thời cô chỉ có thể giấu giếm giúp, xem bao giờ cậu bé bị lật tẩy.

Trần Học Nhân vẽ linh tinh vào vở mình, trong lòng khó chịu muốn biết một chuyện, cuối cùng không nhịn nổi mà hỏi.

“Tạ Nhiêu, tại sao cậu lại gọi cả họ tên tớ thế.”

Tạ Nhiêu thành thật đáp: “Bởi vì cậu là cậu bé nhát gan nhất tớ từng gặp, tớ không thể nào gọi cậu là anh được.”

Trần Học Nhân nghe xong càng đau lòng hơn.

DTV

Cậu bé lén lút học tập, còn rèn luyện thân thể, chắc chắn sẽ không để cho ân nhân đối xử khác biệt giữa cậu và anh trai.

Trong lòng Trần Học Dân đắc ý, cậu bé chẳng làm gì cả mà lại có một cô em gái.

Tống Thời Hạ đi xuống tầng: “Cháu muốn làm anh à? Không phải cháu có một em gái ở nhà sao?”

Trần Học Nhân lẩm bẩm:

“Không giống nhau, Tạ Nhiêu là ân nhân cứu mạng của cháu, Trần Tuyết Yến là quỷ đáng ghét.”

Nụ cười trên mặt Tạ Nhiêu cứng lại, cô thấy được cái bóng của Bình An trước đây trên người Trần Học Nhân.

Trước đây Bình An ỷ lại vào chuyện được mẹ yêu thương nên bắt nạt cô và em trai.

Sau này nhờ chị Tiểu Hạ giúp mới sửa được thói tư tật xấu của Bình An, để cậu ta học được cách tôn trọng người khác.

Bản tính của Trần Học Nhân bại lộ, nhưng lại không biết mình đứng trên bờ vực sắp bị người ta ghét.

“Tạ Nhiêu, sau này ngày nào tớ cũng chạy bộ với mợ, chắc chắn sẽ làm cho cậu thay đổi cách nhìn, một ngày nào đó cậu sẽ tâm phục khẩu phục gọi tớ là anh.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 206: Chương 206



Trần Học Dân vội vàng nói: “Con bé kia rất thích khóc, hai anh đều không chơi với con bé.”

Giọng điệu của Trần Học Nhân rất gợi đòn:

“Bà nội tớ nói sau này em gái sẽ đi lấy chồng, em gái thi cuối kỳ được điểm cao nhất cũng vô ích, nếu cậu làm em gái tớ thì sau này tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Tạ Nhiêu bắt đầu thu dọn sách bài tập.

DTV

“Không ngờ hai người lại là loại người này, các cậu xem tớ là em gái nhưng lại không coi em gái mình ra gì, uổng công tớ gọi hai người là anh.”

Trần Học Dân sốt ruột nói: “Ối, bọn anh nói em gái mình chứ không nói em, sao em lại tức giận chứ?”

“Đương nhiên phải tức giận rồi, các cậu không coi em gái mình là người thân, còn có thể xem tớ như bạn tốt sao?

Tớ hoàn toàn không tin người đối xử tệ với người nhà có thể đối xử tốt với bạn bè.”

Tạ Nhiêu ôm sách bài tập lên đi ra sân, Trần Học Nhân và anh trai tròn mắt nhìn.

“Anh à, cậu ấy nói vậy là sao?”

Trần Học Dân xoa cằm nói:

“Anh cũng không hiểu, hình như nói chúng ta đối xử với Trần Tuyết Yến không tốt, không muốn chơi với chúng ta nữa.”

Trần Học Nhân hậm hực chống nạnh:

“Tại sao chứ, chúng ta không bắt nạt Trần Tuyết Yến, tại con bé thích khóc, bà nội không thích con bé thì liên quan gì đến chúng ta.”

Trần Học Dân lắc đầu: “Anh không biết.”

Trần Học Nhân không còn tâm trạng học thuộc lòng nữa.

Tống Thời Hạ lên tầng gọi con dậy.

Quý Nguyên ôm cổ cô dụi: “Mẹ ơi con muốn ăn kem.”

Người cậu bé nóng hầm hập, có lẽ vì lúc ngủ quá nóng.

Tống Thời Hạ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: “Được, hôm nay cho các con ăn một que kem bơ.”

“Tuyệt quá.” Hai cậu bé lập tức hưng phấn.

Tống Thời Hạ xuống tầng, phát hiện không thấy Tạ Nhiêu đâu, chẳng lẽ đã phát hiện ra hai đứa kia học dốt quá à?

Cô cười trên nỗi đau của người khác: “Hai đứa đã làm gì thế?”

Trần Học Nhân ủ rũ không vui: “Sao mợ lại nhắc đến Trần Tuyết Yến, làm cho Tạ Nhiêu tức giận.”

Tống Thời Hạ cười: “Là tại mợ sao?”

Trần Học Dân phàn nàn: “Nếu không phải tại mợ đột nhiên nhắc đến thì tại sao cậu ấy lại bỏ đi chứ?”

“À, Tạ Nhiêu là bạn của các cháu, còn Tuyết Yến không phải em gái của các cháu à?”

Trần Học Nhân nói: “Chuyện này không giống nhau.”

Tống Thời Hạ hỏi lại bọn nó:

“Chỗ nào không giống? Một người là em gái ruột, một người là bạn, có ai lại thấy bạn quan trọng hơn em gái chứ?”

Câu này khiến cho hai anh em dừng lại.

“Các cháu động một chút là nói sau này em gái sẽ đi lấy chồng, không phải người nhà của bọn cháu, có phải em trai nhà Ni Ni cũng nghĩ giống các cháu hay không?”

Trần Học Nhân vỗ bàn: “Vậy chúng cháu giúp cậu ấy đánh em trai đáng ghét kia một trận!”

Tống Thời Hạ cười như không cười mà nói: “Các cháu đúng là người anh trai nghĩa khí.”

Trần Học Dân vẫn còn lương tâm: “Chúng cháu nào dám bắt nạt Trần Tuyết Yến, chúng cháu còn bảo vệ con bé nữa!”

Mẹ coi em gái của bọn chúng là cục cưng, bọn họ còn lâu mới dám trêu cô bé.

Trần Học Nhân cũng tán đồng: “Đúng thế, trong ngõ có ai dám bắt nạt Trần Tuyết Yến đâu!”

Em gái vừa khóc thì hai đứa đã bị mắng, còn lâu cậu bé mới thích chơi với đồ nhõng nhẽo đó.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 207: Chương 207



Tống Thời Hạ chẳng thèm nói lý với bọn nó nữa.

“Bỏ đi, thích làm gì thì làm, các cháu cứ cố chấp không chiiuj nhận sai như vậy, xem Ni Ni có quan tâm đến bọn cháu nữa không.”

Ở nhà không thích em giá mình, ở bên ngoài quen được bạn mới thì không tiếc liều mình bảo vệ, cô cũng không đánh giá được thế nào nữa.

“Dương Dương, đến đây chọn kem các con thích đi, con có muốn học theo anh họ không?”

Tống Thời Hạ đứng ngoài cửa trò chuyện với thím Phùng.

Thím đưa cho cô một giỏ tôm hùm đất còn dính đầy bùn, nói là cháu trai thím ra ruộng tháo nước bắt được.

“Thứ này nhà thím không quen làm, mang qua cho cháu, thím đoán là cháu biết làm, đúng không?”

Thím Phùng chỉ nhìn đám tôm hùm đất đã thấy tê dại cả da đầu, thứ này càng to, hung hãn xấu xí khiến bà không dám sờ vào.

Tống Thời Hạ mừng lắm:

“Thứ này ngon lắm đó ạ, đợi khi nào cháu làm xong thì thím qua nhà cháu ăn cùng cho vui, ăn kèm với ít rau dưa, nấu nước dùng để rưới mỳ ăn, hương vị được lắm đó.”

Thím Phùng lập tức gật đầu: “Được, tối nay thím mang mỳ sợi qua nhà cháu nấu, thử xem mùi vị thế nào.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Thím cho cháu chỗ tôm này cũng phải 2 cân đấy, mình cháu ăn không hết đâu, cho đám nhóc con ăn cho vui miệng cũng được nhưng không thể ăn nhiều quá.”

Thím Phùng hào sảng bảo: “Vậy cũng được, chiều mát thím lại qua nhóm bếp cho cháu.”

“Đúng là cần thím giúp một tay mới được, nhiều tôm thế này phải xào nồi to mới ngon.”

Tống Thời Hạ tươi cười hớn hở, lơ đãng ngẩng đầu, trong chớp mắt, cô còn tưởng mình gặp ảo giác.

Thím Phùng thấy cô sửng sốt ngẩn người mới ngoái đầu nhìn theo, sau đó bật cười trêu chọc:

“Ra là giáo sư Quý nhà cháu về rồi, thôi, thím không quấy rầy hai đứa nữa, chiều thím lại qua.”

Quý Duy Thanh xách hành lý từ xa đi tới, Tống Thời Hạ bỏ giỏ trúc xuống, chạy qua đón anh.

“Anh về rồi à.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn anh chăm chú.

Quý Duy Thanh cũng cúi nhìn cô, vươn tay vén lọn tóc mái sang một bên, gương mặt lạnh nhạt chợt trở nên dịu dàng.

“Ừm, qua giai đoạn này, có thể ở nhà lâu lâu đấy.”

Tống Thời Hạ muốn xách giúp anh rương hành lý nhưng Quý Duy Thanh đã từ chối.

“Em không xách được đâu.”

Tống Thời Hạ nhảy chân sáo đi bên anh, tâm tình vui sướng.

Cô xách giỏ trúc, giải thích cho anh nghe:

“Đây là tôm hùm đất, thím Phùng vừa mang qua cho, thím ấy không dám làm tôm này, tối nay anh có lộc ăn rồi nhé.”

Quý Duy Thanh chỉ chăm chú nhìn cô, Tống Thời Hạ ngượng ngùng ngó đi nơi khác.

Vừa khóa cổng lại, lòng bàn tay cô chợt có cảm giác ấm sực lên, tay anh khô ráo.

Tống Thời Hạ nghiêng đầu nhìn anh, nhoẻn miệng mỉm cười, mi mắt cong cong, tay cũng nắm lại tay anh.

Cô còn nghịch ngợm chọc chọc vào lòng bàn tay anh: “Hình như anh lại gầy đi đấy.”

Quý Duy Thanh nhẹ nhàng nói: “Điều kiện sinh hoạt trên núi gian khổ, mọi người đều như nhau.”

Tống Thời Hạ lập tức hãnh diện tự khen mình: “May mà có em nhắc anh mang nước hoa đi, chắc chắn trên đấy nhiều muỗi lắm nhỉ.”

Quý Duy Thanh bóp nhẹ tay cô: “Lần này đúng là em đã giúp anh rất nhiều, cảm ơn em.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 208: Chương 208



Người này thật là, làm thế nào anh có thể vừa nghiêm trang nói chuyện mà tay vẫn không quên cào vào lòng bàn tay cô.

Chẳng lẽ như thế này chính là kiểu người bề ngoài thì lạnh lùng cao nhã mà bên trong lại trái ngược mà người ta thường nói sao?

Quý Duy Thanh về nhà, người vui nhất chính là hai đứa nhóc.

“Ba ơi.”

Quý Nguyên lon ton chạy ra, ôm chầm lấy đùi ba mình.

Quý Dương cũng ném bút chì sang một bên, vội vã chạy tới, ngửa đầu nhìn ba.

Tống Thời Hạ bỏ giỏ trúc vào bể rửa rau, bơm nước vào, tôm này đã bị bắt lên nửa ngày, không thả ngay vào nước sẽ c.h.ế.t mất.

Xong xuôi, Tống Thời Hạ rửa tay vào nhà, thấy Quý Duy Thanh đang bị đám nhóc ôm cứng chân trước cửa, hành lý còn để bên chân.

Cô ngồi xổm xuống bế Quý Dương lên: “Để ba con đi cất đồ đã được không?”

Quý Nguyên lưu luyến buông tay ra, nhưng ngay sau đó, cậu đã được ba bế bổng lên.

Một tay anh xách đồ, tay kia bế Quý Nguyên, cậu nhóc ngồi trên cánh tay ba, ôm chặt cổ anh.

Quý Dương và Tống Thời Hạ nhìn nhau, Tống Thời Hạ trêu chọc: “Con cũng muốn lên phòng với ba con à?”

Quý Dương lắc lắc đầu, nhưng cậu nhóc lại không biết, trong mắt mình đã tràn ngập chờ mong: “Ba về, con vui lắm đó.”

Tống Thời Hạ bế cậu lên tầng, hai cậu nhóc ngồi cạnh rương hành lý tò mò xem người lớn sắp xếp đồ đạc.

Quý Duy Thanh lấy quần áo sạch ra, Tống Thời Hạ gấp lại, bỏ vào tủ, quần áo của anh vẫn còn vương mùi hương xà phòng thoang thoảng.

Tống Thời Hạ cười cười, nói một câu: “Em còn tưởng anh sẽ mang về một rương quần áo bẩn cơ đấy.”

Quý Duy Thanh hơi nhíu mày vẻ không tán đồng:

“Quần áo bẩn là phải đem giặt càng sớm càng tốt chứ, nhất là quần áo mùa hè, dính mồ hôi mà không giặt ngay thì sẽ bốc mùi đấy.”

Tống Thời Hạ vỗ vỗ vai anh như khen ngợi.

“Đồng chí Quý, tôi chính thức phong anh là anh chồng hiền thảo nhất nhà ta, phần thưởng dành cho anh là một suất tôm hùm đất xào cay cực ngon tối nay.”

Một người đàn ông coi chuyện tự giặt quần áo là đương nhiên thì sao mà xấu tính cho được, nếu anh chịu giúp cô giặt luôn đồ của cô nốt thì càng tốt.

Quý Duy Thanh không hiểu, quần áo của mình tự mình giặt thì có vấn đề gì?

Quý Nguyên chép miệng: “Con cũng muốn ăn tôm tôm.”

Tống Thời Hạ cúi xuống nói:

“Tối nay ai cũng có phần, nhưng con với anh con chỉ được ăn mỳ tôm hùm thôi, còn tôm hùm đất xào cay thì không được ăn nhiều quá, không tốt cho trẻ.”

“Vâng ạ.”

Quý Duy Thanh vừa về, mệt mỏi và đầy bụi bặm, muốn đi tắm một phen.

Tống Thời Hạ bèn dỗ hai cậu nhóc xuống nhà tiếp tục vẽ tranh.

Dẫn hai đứa nhỏ xuống nhà, Tống Thời Hạ mới quay lại phòng ngủ hỏi Quý Duy Thanh lát anh muốn ăn gì.

Đúng lúc trông thấy anh bước ra, chỉ mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, thân trên khoác hờ chiếc áo nhưng không đóng cúc, người còn dính nước.

Tống Thời Hạ chăm chăm nhìn mấy giọt nước đang trượt xuống, thậm chí còn muốn vươn tay sờ.

“Khăn tắm của anh không thấy đâu.”

Cô nhớ ra mấy hôm trước mình đã gom khăn lông trong nhà đi giặt hết rồi.

Khăn của Quý Duy Thanh đang để trong tủ quần áo, không treo vào nhà tắm vì sợ để đó không dùng sẽ bắt bụi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 209: Chương 209



Tống Thời Hạ vội vàng mở tủ lấy cho anh:

“Em mang đi giặt rồi cất vào đây, không biết chừng nào anh về nên không treo trong đó, anh chờ em chút.”

Cô quay lưng về phía anh, vừa nói vừa lục tìm trong tủ, vòng eo mảnh khảnh lơ đãng vặn vẹo làm người phía sau hoa mắt nhìn.

Lưng đột nhiên có một nguồn nhiệt dán lên.

Tống Thời Hạ cầm khăn lông, xoay người lại, vừa lúc chạm ngay thân hình săn chắc với những đường cong tuyệt đẹp của anh.

Cô nuốt nước miếng, thầm nhủ, mình không phải lưu manh, đây là nghĩa vụ nên thực hiện của một cặp vợ chồng hợp pháp mà.

Tống Thời Hạ muốn đứng thẳng người lên, nhưng lại bị Quý Duy Thanh ấn bả vai.

Anh cụp mắt, chăm chăm nhìn cô, ánh mắt khiến Tống Thời Hạ hơi run lên một chút.

Ánh mắt anh như thể muốn nuốt sống cô ngay tại trận.

Tống Thời Hạ lắp bắp: “Sao… sao thế?”

Kì thực, nếu muốn chơi trò cưỡng chế cũng không phải là không được…

Quý Duy Thanh nhắm mắt: “Đợi đến tối rồi nói sau vậy.”

Tống Thời Hạ lập tức đứng phắt lên.

Xem thường ai đấy?

Cô cởi từng nút áo sơ mi mới bị anh cài loạn xạ.

Chiếc áo nửa ướt nửa khô không chỉ có hiệu quả hình ảnh đặc biệt với nam giới mà với nữ giới cũng gây ảnh hưởng không nhỏ.

Tống Thời Hạ g*m c*n vai anh một hồi, rồi lại ‘trồng’ mấy vệt dâu tây lên cổ anh, tay cũng sờ loạn lên.

Quý Duy Thanh đỡ eo cô, lập tức Tống Thời Hạ liền thấy eo mình như bị lửa đốt, vùng da bị chạm vào nóng hừng hực.

Quý Duy Thanh rên lên một tiếng, ghì cô vào lồng n.g.ự.c mình, Tống Thời Hạ vùi mặt vào lòng anh, âm thầm cười trộm.

Đàn ông thật đúng là… rõ ràng cũng muốn lắm rồi, nhưng còn thích giả bộ đứng đắn cơ.

DTV

Quý Duy Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên sườn mặt cô, lần xuống bên tai, ngậm vành tai cô vào miệng.

Tống Thời Hạ rùng mình một cái, như thể vừa bị mở trúng khóa.

Thân mình mềm nhũn ra, gần như không đứng vững được, ngón chân quắp lại, cô giận dỗi cắn lên xương quai xanh của anh.

Hơi thở nóng ẩm của hai người giao hòa vào nhau, như thể một đôi thiên nga quấn quýt với nhau, để lại dấu tích của mình trên người bạn đời.

Hết thảy còn chưa bắt đầu, Tống Thời Hạ đã thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, thanh âm cũng phảng phất như đang nũng nịu.

“Bồn tắm… bồn tắm, em mới đánh rửa.”

Quý Duy Thanh cũng hào hển thở, nhấc bổng cô lên, Tống Thời Hạ quặp chân vào eo anh, bị anh bế vào phòng tắm.

Lần trước tắm thì tốn bao nhiêu nước, lần này không chỉ tốn nước mà cái eo còn gặp nạn, nhưng có chuyên gia mát xa nên cũng không đến nỗi khó chịu lắm.

Tống Thời Hạ như nàng yêu tinh vừa hút tinh khí đối phương, vẻ mặt thỏa mãn no đủ, sắc mặt hồng hồng tươi tắn.

Cô nằm sấp trên giường, Quý Duy Thanh bận rộn xoa eo cho cô.

Ban đầu, bồn tắm đầy nước trơn trượt không sao giữ được cô, thậm chí còn nhiều lần làm eo cô va chạm với thành bồn.

Về sau, Quý Duy Thanh ôm cô lên, để cô tì vào thành bồn mới dễ dàng hơn.

Tống Thời Hạ được phục vụ chu đáo, cứ thế lơ mơ ngủ mất.

Đợi khi tỉnh lại thì mặt trời đã sắp lặn, nghĩ đến 2 cân tôm hùm còn đang đợi giải quyết, cô vội vàng xỏ dép chạy xuống nhà.
 
Back
Top Bottom