Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 210: Chương 210



Trời đã ngả về Tây, trong sân nhà, ba cha con đang vui vẻ ngồi với nhau.

Quý Duy Thanh mặc áo ngắn tay, quần đùi, ngồi trên băng ghế lùn, tay cầm bàn chải rửa từng con tôm hùm đất.

Hai nhóc con thì ngồi xổm cạnh cha, thỉnh thoảng lại tò mò thò tay chọc chọc con tôm, sau đó cười hỉ hả.

Tống Thời Hạ trông thấy, cũng tủm tỉm cười.

Ánh nắng chiều tà không gắt, cô cũng lấy chiếc ghế thấp ra ngồi đối diện với Quý Duy Thanh.

“Anh rửa gần xong hết rồi cơ à.”

Bể rửa chỉ còn chừng hai chục con, thùng sắt bên kia là tôm đã rửa sạch.

“Sắp xong rồi, em đừng thò tay vào làm gì, bẩn tay.”

Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi yên, lại hỏi anh: “Sao anh biết làm tôm hùm đất?”

“Anh đoán hẳn là phải đánh sạch bùn, em ngâm vào nước hẳn là vì không muốn chúng c.h.ế.t khô.”

“Ừm, đánh sạch bùn đi là có thể bỏ vào nồi xào lên.”

Thím Phùng dẫn bé qua đây, thế là khoảnh sân nhỏ càng thêm náo nhiệt.

Bà bưng theo một nồi to:

“Ấy dà, các cháu làm gần xong rồi cơ à. Nãy thím có nấu nồi chè đậu xanh, chắc là không được ngon như cháu nấu, nhưng thím cũng cho khá nhiều đường đấy, uống cũng được.”

Tống Thời Hạ đón lấy cái nồi: “May quá, thế cháu đỡ phải ra cửa hàng mậu dịch mua nước ngọt.”

Thím Phùng còn lải nhải: “Nước ngọt đấy có ngon gì đâu, uống vào toàn bị ợ hơi.”

Tống Thời Hạ chỉ cười cười.

Thím Phùng đi cùng cô vào bếp.

“Giáo sư Quý tốt thật đấy, chiều nay thím sang thấy bảo cháu còn đang ngủ, mà cậu ấy đã ra sân cho gà ăn, lại còn sửa lại vườn hoa cho cháu.

Cháu chọn người giỏi đấy, giáo sư Quý này nhìn lạnh tanh nhưng mà cũng đảm ghê.”

Ai mà ngờ được, một người thoạt nhìn như không biết làm việc gì lại có thể thạo việc nhà như thế chứ.

Tống Thời Hạ còn chưa chú ý vườn hoa nhỏ của cô có gì thay đổi, nghe người ta khen anh, lòng cô ngọt ngào như phết mật:

“Cho nên người ta mới nói, người đàn ông nào tốt với trẻ con thì phẩm tính chắc chắn không tệ được.

Mặc dù cái này chưa chắc đã đúng tuyệt đối nhưng nếu đến cả con trẻ cũng chẳng quan tâm thì không thể là thứ tốt lành gì được.”

Thím Phùng cũng hết sức đồng tình:

“Đúng vậy, trước thím cũng thấy ông Tạ nhà thím quá dễ dãi với tụi nhỏ, chẳng có uy nghiêm gì cả.

Nhưng giờ thím nghĩ thoáng hơn rồi, ít nhất đám nhỏ nhà thím trong những chuyện quan trọng luôn hiểu đạo lý, biết khi nào cần nghe khuyên bảo.

Cháu nhìn thằng Dương Uy đó, ở nhà cha mẹ nó không quan tâm, đấy, chẳng phải đã bị tống vào trung tâm cải tạo thiếu niên tận 5 năm à, ra được thì cũng hơn hai mươi rồi.”

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Con không nên thân là lỗi của cha, con cái thành ra như vậy luôn có liên quan rất lớn đến cách dạy dỗ của người làm cha làm mẹ.”

Dương Uy vốn chỉ bị kết án một năm cải tạo mà thôi.

DTV

Nhưng gia đình và cậu ta không chịu, chống án.

Thêm nữa, năm nay cũng đã qua 15 tuổi, thế nên cuối cùng bị kết án 5 năm.

Thế là cha mẹ cũng không dám mở miệng nói không phục trước kết luận của thẩm phán nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 211: Chương 211



Trong quá trình phán xử, cô giáo Triệu cũng từng tới nhờ bà nói giúp, xin Tống Thời Hạ đồng ý thỏa thuận riêng, không tố giác, khóc lóc cũng thảm lắm.

Nhưng chuyện mà Dương Uy phạm phải không đơn giản chỉ là gây gổ với người ta mà còn cả đe dọa tống tiền, đây mới là tình tiết nghiêm trọng nhất.

Không biết trước đó bọn chúng còn tống tiền những ai, chỉ tính riêng Hoắc Tuyền đã phải nộp hơn chục đồng.

Thời buổi này, mười đồng có giá trị tương đương 1000 đồng thời sau rồi đó.

May mà tiền này không chỉ mình Dương Uy trấn lột, cũng không phải một mình cậu ta tiêu hết.

Nếu không, thêm tình tiết chống án nữa, có khi án này biến thành tử hình cũng nên.

Chỉ tiếc cho đám tay chân của cậu ta, vì tuổi còn nhỏ quá nên chỉ bị giam trong trung tâm cải tạo thiếu niên 7 ngày thôi.

Nhưng sau khi được thả về, cả đám đều nhút nhát sợ sệt, bị đám bạn cùng tuổi cười nhạo cũng không dám cãi lại.

Về phần hai đứa nhỏ bị đưa đi, sau khi trải qua tình cảnh ‘tình nghĩa bị phản bội’, lại thêm một phen sợ c.h.ế.t khiếp trước cái kết của Dương Uy rồi, nên từ đó cũng so đầu rút vai, không dám nảy sinh ý xấu nữa.

Thím Phùng ngồi sau bệ bếp hỗ trợ nhóm lửa, Tống Thời Hạ thì lấy ít ớt khô từ trong túi thực phẩm ra.

Thím Phùng hết hồn, vội đứng lên hỏi: “Cháu cho nhiều ớt thế, liệu có ăn được không đó?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:

“Món này là món tôm hùm đất xào cay mà thím, phải cay đến tê lưỡi mới đúng vị, thím yên tâm, ớt này mẹ cháu chọn, không cay lắm đâu.”

Cho ngần này cùng lắm cũng chỉ hơi cay tê mà thôi, chẳng qua nhìn đỏ lòm một nắm trông hơi đáng sợ.

Thím Phùng gật đầu, tuy vẫn còn hơi sợ: “Thím thấy cháu bỏ cả nắm ớt, tóc gáy cứ dựng đứng cả lên.”

Tôm hùm đất ngâm nước một buổi trưa đã nhả sạch bùn đất, Tống Thời Hạ cầm một con lên xem.

Thấy Quý Duy Thanh đã rửa sạch cả phần tiếp giáp giữa đầu và thân tôm, không cần cô rửa lại nữa.

Thím Phùng rướn qua nhìn: “Cháu cũng gan thật, thím nhìn cái càng của nó đã thấy hãi rồi.”

Tống Thời Hạ cười cười, thả tôm lại trong chậu: “Càng lớn thì bên trong càng nhiều thịt mà, tôm này béo đấy thím.”

Thím Phùng nhìn cô, thầm nhủ, sao cứ có cảm giác nụ cười của Tiểu Tống còn đáng sợ hơn cả càng tôm thế nhỉ.

Bà xoa xoa cánh tay: “Nay nóng thế mà cháu nói một câu, thím thấy cả người lạnh toát.”

DTV

Tống Thời Hạ cười ha ha.

Thím Phùng nhìn Tống Thời Hạ rót dầu vào nồi đáy rộng, rót bao nhiêu mới chịu dừng, làm chính bà cũng thấy xót của.

Tống Thời Hạ đổ tôm vào nồi, xào qua một lát, đến khi vỏ ngoài đỏ hết lên thì nhanh tay vớt ra.

Cô múc bớt dầu thừa trong nồi, sau đó bỏ gừng đập dập, hành, tỏi, hạt tiêu, ớt khô, … và những gia vị mình kiếm được vào nồi để phi thơm lên.

Khi nồi đã dậy mùi, cô bỏ tôm với bát giác, vỏ quế vào, thêm nước, đậy nắp đun lửa to cho sôi, tiếp tục thêm gia vị và rượu trắng.

Thấy Tống Thời Hạ lấy bình rượu Mao Đài ra, thím Phùng hết hồn, đứng vội dậy.

“Phải dùng rượu đắt vậy cơ à?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 212: Chương 212



“Cái vỏ Mao Đài thôi thím, trong là rượu xái, không phải rượu Mao Đài đâu ạ.”

Bấy giờ thím Phùng mới yên tâm, rượu xái không rẻ đâu, nhưng ít ra thì cũng không đắt như Mao Đài.

“Khiếp thật, ăn được một món, nào dầu chiên lưng nồi, nào Mao Đài, món đắt nhất ở nhà hàng quốc doanh cũng chẳng được như vậy đâu.

Không tiếc dầu với gia vị, chẳng trách cháu làm món gì cũng ngon.”

Tống Thời Hạ cười cười, lắc đầu:

“Đâu có khoa trương đến thế ạ, thế này là xong rồi, chỉ cần đậy nắp đun một lúc, đợi khi nào cạn bớt nước là xong.”

Thím Phùng không hiểu: “Nhưng vì sao phải cho rượu?”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Có rượu sẽ khử được mùi tanh của tôm hùm đất thím ạ, nó cũng có tác dụng sát khuẩn nữa, thực ra cho bia thì ngon hơn, nhưng trong nhà cháu không sẵn.”

“Thím đã bảo mà, mấy hôm trước cháu thím gọi sang ăn cơm, thím bận việc không đi được.

Nhưng mà nghe nói thứ tôm này ăn vào cứ có mùi bùn, thịt còn lạo xạo như cát, thím nghĩ là nó không biết cách làm, hồi trước nhà cháu làm cá, thím cũng không thấy nó tanh.”

Tống Thời Hạ nhanh chóng đảo xào, thêm rau vào: “Thêm chút rượu nữa là đỡ tanh ngay, tốt nhất là có bia.”

Xào xong, múc tôm hùm đất ra, cô còn múc riêng một bát nhỏ.

“Cái này để làm gì?”

“Lát cháu bóc thịt rồi nhúng qua nước, làm mỳ tôm hùm đất cho tụi nhỏ ăn, tôm hùm đất xào cay thì thôi, tụi nó ăn sợ không hợp.”

Một âu tôm hùm đất xào cay đỏ au và bóng dầu được bưng lên bàn, đám nhỏ tò mò xúm lại xem.

Tống Thời Hạ không gắp chia cho tụi nhỏ mà nói: “Trẻ em dưới năm tuổi là không được ăn nhiều, mỗi người chỉ được hai con thôi nhé.”

Quý Dương, Quý Nguyên và Tạ Ngọc đều giương mắt nhìn cô đầy chờ mong và tội nghiệp.

Thím Phùng bưng bát ra:

“Mỳ của ba đứa ở bên này, mỳ ngon lắm đó, bà cũng muốn làm một bát đây.”

DTV

Tuy nói không cho mấy nhóc ăn tôm nhưng trong bát mỳ của mỗi đứa nhỏ đều phủ một tầng thịt tôm thật dày, không cay lắm.

Đám nhóc đi sang bên kia bàn mà mắt vẫn ngó về phía âu tôm, mỗi người bưng một bát mỳ, ai oán nhìn Tống Thời Hạ.

Nhưng khi ăn miếng thịt tôm đầu tiên trong bát, tất cả đều quên luôn mong ước ăn tôm trong âu.

Tống Thời Hạ bóc cho một nhóc hai con tôm xào cay, đặt vào đĩa nhỏ trước mặt.

“Mỗi người hai con nhé, đợi khi nào lớn lên mới được ăn nhiều.”

Quý Dương vội gắp một con tôm lên, cho ngay vào miệng, không hề phòng bị nên bị cay đến sặc không dừng được.

Tống Thời Hạ bèn đẩy một bát chè đậu xanh sang chỗ cậu nhóc.

Quý Dương vội vàng bưng lên, uống ừng ực, nhưng gương mặt cũng đã đỏ bừng lên, hẳn do ho sặc.

Hai cậu nhóc kia trông thấy anh lớn khổ sở vì miếng tôm như thế, lập tức không dám động vào.

Quý Nguyên đẩy đĩa tôm cay ra: “Mẹ, chúng con không ăn đâu.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười cười: “Đúng là có hơi cay, sợ thì không ăn nữa, tôm trong bát các con không cay.”

Quý Nguyên và Tạ Ngọc gật thật mạnh.

Tạ Nhiêu và Tạ Khang nhìn nhau, không biết liệu mình có ăn được không?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 213: Chương 213



Thím Phùng lại mang ra hai bát mỳ nữa.

“Đây là mỳ của hai đứa, nếm tí chút thôi thì được, ăn nhiều đồ cay là bị nóng trong rồi táo bón, đến lúc đó đừng có kêu cha kêu mẹ.”

Ni Ni đã biết ngượng ngùng, bèn bưng bát mỳ chạy ra một chỗ ăn.

Khi Tống Thời Hạ ngồi vào chỗ thì bát cô đã chất đầy thịt tôm.

“Sao anh không ăn đi?”

Quý Duy Thanh bỏ con tôm mới bóc vỏ vào bát cô, nói: “Không vội, chờ em ra.”

Tống Thời Hạ lại đứng lên: “Em đi rửa tay rồi về bóc cho anh.”

Quý Duy Thanh vẫn không dừng tay: “Không cần, em cứ ngồi ăn đi.”

Tống Thời Hạ bèn hớn hở ngồi xuống, ăn tôm mà không cần tự bóc thì còn gì bằng.

“Sao bỗng dưng anh lại chu đáo thế nhỉ?”

Quý Duy Thanh ngước nhìn cô vẻ khó hiểu, bóc con tôm cho cô thôi cũng tính là chu đáo rồi à?

Thím Phùng ngồi bên kia cười khanh khách, hai đứa nhỏ này tình cảm quá, hẳn không bao lâu nữa, đám nhóc kia sẽ có thêm em rồi.

Tống Thời Hạ vừa ăn vừa đút cho Quý Duy Thanh, nhưng đều phải nhân lúc đám nhỏ không chú ý, rất là lén lút.

Cảm giác đút thức ăn cho chồng cũng phải len lén làm thế này thật là kì quái.

Ăn xong một bữa tối vui vẻ, thím Phùng bưng bát tôm hùm mà Tống Thời Hạ để phần riêng, mang về cho giáo sư Tạ nhà bà hôm nay phải tăng ca.

Bốn người nhà Tống Thời Hạ ngồi trên sofa xem tivi.

Hai cậu nhóc nhất quyết đòi chen vào giữa, nhưng cả hai đều muốn ngồi với cả cha lẫn mẹ.

Thế nên cuối cùng Quý Duy Thanh và Tống Thời Hạ mỗi người ôm một nhóc lên đùi.

Tối nay xem phim truyền hình rất ‘hot’, chủ yếu là vì trong lòng có một đứa nhóc nóng rực như cái lò sưởi, nóng đến vã mồ hôi mà vẫn không muốn thả ra.

Đám nhóc xem tivi không hiểu gì, xem vài phút lại tò mò hỏi này hỏi kia.

DTV

Tống Thời Hạ đẩy hết thắc mắc qua cho giáo sư Quý giải quyết.

“Vì sao họ đều đánh anh người tốt kia ạ?”

Tống Thời Hạ cầm bàn tay Quý Duy Thanh, nghịch nghịch từng ngón tay: “Cái này phải hỏi ba con nha, mẹ cũng không biết đâu.”

Quý Duy Thanh không đáp được, bởi vì lực chú ý của anh từ nãy tới giờ đều đặt ở bàn tay đang nghịch ngợm trêu ghẹo anh kia, không chú ý tới cốt truyện.

Anh chỉ đành đáp đại: “Chuyện trong tivi đều là giả thôi.”

Quý Dương không hiểu lắm: “Vậy họ đánh người cũng sẽ bị bắt bỏ tù đúng không ạ?”

Quý Duy Thanh đáp: “Có chứ, sao con biết làm sai sẽ bị bắt bỏ tù?”

Tống Thời Hạ còn chưa kịp ngăn lại thì Quý Dương đã nhanh miệng kể hết chuyện anh họ bị đánh ra sao.

Cô vội vàng rút tay về, giải thích với anh:

“Việc này em đã nói với chị rồi, hai đứa nhỏ chỉ bị xây xước, hơn nữa, khi về đã ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều, chị cả còn nói cảm ơn chúng ta nữa đó.”

Quý Duy Thanh hơi nhíu mày:

“Hai đứa đó đều là mấy đứa giỏi gây sự chuốc vạ, không để cho người ta yên tâm được, em vất vả rồi.”

Tống Thời Hạ nghe anh nói thế mới yên tâm:

“Đúng là không yên tâm nổi, nhưng bản tính chúng nó không xấu, chỉ cần không sống chung với ông bà cưng chiều cháu quá thì từ từ có thể sửa lại được.”

“Lần sau anh không có ở nhà, em cứ việc đưa chúng nó về.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 214: Chương 214



Tống Thời Hạ tủm tỉm cười với anh:

“Làm gì có lần sau, lần này hai đứa nhóc sợ c.h.ế.t khiếp rồi, có khi lần tới phải đợi đến tết chúng nó mới qua chúc tết thôi.”

Quý Duy Thanh hỏi:

“Những chuyện như thế phát sinh với học sinh của trường, trường có báo cáo lên không?”

Tống Thời Hạ không chú ý về sau thế nào nên cô cũng không biết:

“Em không rõ lắm, nhưng hẳn trường sẽ xử lý, thầy Dương, ba của Dương Uy ấy, anh có quen không?”

Quý Duy Thanh không nhớ ra thầy Dương là ai, bèn đáp: “Không có ấn tượng gì.”

Chẳng trách mẹ Dương Uy có vẻ kiêng dè cô, xem ra, cô được thơm lây từ thân phận của Quý Duy Thanh rồi.

“Vậy tức là một giáo viên bình thường thôi, em báo công an, họ sẽ không trách cứ gì em chứ?”

Quý Duy Thanh không mấy để ý: “Họ không biết dạy con nên người, liên quan gì đến em.”

Quý Nguyên cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh ta là bé hư.”

Tống Thời Hạ nhéo cái mũi cậu nhóc: “Con biết bé hư là thế nào à?”

Quý Nguyên ngồi trong lòng ba, cười khanh khách.

“Không nghe lời chính là bé hư đó.”

DTV

Tống Thời Hạ nhéo nhéo má nhóc Quý Dương đang ngồi trong lòng mình, sao lại có đám nhóc đáng yêu thế này nhỉ.

Thấy em trai cười rất vui vẻ, Quý Dương bị mẹ bóp mặt đến hồng lên cũng không hề tức giận.

Xem phim xong, Tống Thời Hạ rửa mặt đi ngủ.

Thấy cô đi vào phòng, Quý Duy Thanh bỏ sách xuống, đột nhiên hỏi:

“Chân em sao lại bị thương?”

Anh đã thấy được đồ trong ngăn kéo.

Tống Thời Hạ nói dối anh:

“Xui c.h.ế.t đi được, đang đi thì bị người ta dẫm phải, người kia đi vội quá, đạp lên mu bàn chân em, thế là nó sưng vù lên.”

Quý Duy Thanh nhìn chăm chăm vào mắt cô, con ngươi đen sâu thẳm.

Tống Thời Hạ chột dạ ngó quanh ngó quất, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Ai dà, em chỉ giúp đỡ một chị mang theo con nhỏ, bị người ta không cẩn thận dẫm phải một cái thôi.”

Tống Thời Hạ bò lên giường, chủ động ôm cổ anh:

“Lần này em không hề đẩy mình vào tình thế nguy hiểm, người kia tính chạy, bị em ngáng chân. Sau đó…

Có lẽ do vận may của em lớn đi, người đó trước kia đã phạm pháp nhiều lần, dịp đó còn cứu ra được mấy người bị hại, giúp bên cảnh sát phá được án lớn đó.”

Tống Thời Hạ càng nói càng chột dạ.

Trước khi Quý Duy Thanh đi công tác, cô đã hứa với anh, nếu muốn giúp đỡ người khác hay làm việc tốt gì đó, trước tiên sẽ bảo đảm an toàn cho bản thân rồi mới làm.

Nhưng anh vừa đi, mình đã bị thương.

Cô bất mãn: “Sao anh không chịu nói gì? Giáo sư Quý dạy người ta trong trường hợp như thế có thể trơ mắt mà nhìn sao?”

Quý Duy Thanh nắm tay cô, mười ngón đan xen, anh rũ mắt, nói: “Em không nghe lời.”

Tống Thời Hạ hết cách, đành dựa vào n.g.ự.c anh, dùng đến đại pháp làm nũng.

“Em thề, đây thật sự là lần cuối cùng làm người tốt việc tốt.”

Cô có ý đồ sử dụng mỹ nhân kế để dời lực chú ý của anh sang việc khác.

Nhưng bất luận cô đã thi triển thủ đoạn thế nào, người bên dưới vẫn không hề có phản ứng kích động lên.

Tống Thời Hạ chán nản ngã nằm đè lên anh, tính thò tay vào trong áo ngủ sờ xuống đường nhân ngư của anh:

“Thôi thì anh đánh em một trận đi vậy, hoặc là phê bình một chập cũng được. Hừ, rõ ràng người ta làm việc tốt nhưng anh còn muốn bạo lực lạnh với em, sao số em khổ thế nhỉ?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 215: Chương 215



Quý Duy Thanh lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Tống Thời Hạ còn tưởng anh muốn hôn mình, mới ghé sát lên, lại bị anh tóm lấy mặt, miệng bị bóp chu ra.

Anh có vẻ hoang mang nhìn cô: “Anh không trách em, bạo lực lạnh là cái gì? Anh đang nghĩ, vừa rồi ý tưởng của anh hình như có hơi kì quái.”

Vừa rồi anh đã nghĩ, nếu có thể mang cô bên mình mọi lúc mọi nơi thì tốt quá.

Tống Thời Hạ bĩu môi, lúng búng nói: “Vậy anh thả tay ra, miệng em có làm sai gì đâu… ưm…”

Vừa dứt lời, Quý Duy Thanh đã đè xuống cô, chặn nốt nửa câu sau của cô.



Tiền Tú Chi nhìn thấy băng gạc trên đầu chồng, mắt rơm rớm nước.

“Đầu anh sao thế này?”

Tô Ái Dân toét miệng cười ngây ngô:

“Không sao, bị thương nhẹ thôi, đã qua bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói là bị chấn động não nhẹ, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.”

Tiền Tú Chi đập vào cánh tay chồng: “Anh đi công tác cơ mà, sao lại bị thương ở đầu?”

Vì chuyến này được bảo mật nên Tô Ái Dân không thể nói rõ nội dung nhiệm vụ với vợ, giải thích rất rắc rối:

“Trên núi có đá lở, anh hơi xui xẻo, trúng đầu ấy mà, lần này may có một đồng chí trẻ tuổi trong tổ có mang theo rượu thuốc đi, cũng khó hiểu thật đất, tuổi còn trẻ thế mà xa nhà đã biết chuẩn bị đầy đủ.”

“Anh còn nói người ta, người ta mang rượu thuốc theo có khi là vì cũng đang bị thương đó, anh dùng hết của người ta, người ta có sao không?”

“Không sao, đồng chí kia còn trẻ lắm, tính tình cũng thú vị, rượu thuốc là do vợ cậu ấy chuẩn bị sẵn cho cậu ấy uống, cho nên anh mới nói cậu đó thú vị.”

Còn trẻ măng như vậy mà sinh hoạt và tính tình đều như ông cụ non.

Tiền Tú Chi đang khóc cũng phải bật cười, ôm lấy chồng, bảo:

“Anh chỉ biết nói sang chuyện khác để chọc em thôi, ngày nào em cũng phải lo lắng cho anh, ngủ cũng không yên.

May mà em qua chỗ ba em ở mấy ngày mới thấy thoải mái hơn. À đúng rồi, đợt vừa qua, chỗ nhà ta nhiều chuyện lắm.”

Tô Ái Dân còn tưởng mình nghe lầm.

“Ba em?”

Tiền Tú Chi lau nước mắt: “Ba em bảo nếu anh về kịp thì trung thu cùng qua ăn bữa cơm.”

Tô Ái Dân bắt đầu hoang mang.

Chẳng lẽ sự tích bị thương anh dũng trong khi làm nhiệm vụ của mình đã truyền tới tai cha vợ, thế nên rốt cuộc ông cụ cũng cảm động rồi?

***

Tống Thời Hạ tỉnh giấc, phát hiện người nằm bên cạnh hôm nay không đi tập thể dục buổi sáng.

Cô quay sang, đường đường chính chính ngắm nhìn.

Gene nhà anh khá trội, cha chồng cô mày rậm mắt to, diện mạo chính trực, mẹ chồng thời trẻ là một mỹ nữ điển hình, anh chị em trong nhà không ai xấu cả.

Tuy chưa trông thấy cha ruột của hai đứa nhóc bao giờ nhưng nhìn hai đứa có thể đoán được lớn lên cũng là những cậu chàng đẹp trai.

Lọn tóc trên trán anh hơi rối, khuôn mặt lập thể với những đường nét đẹp đẽ cứng cáp.

Mày hơi nhăn lại, hàng mi dài và dày, mũi cao thẳng, khóe môi hơi mím nhẹ, như thể đang mơ thấy điều gì không thoải mái lắm.

Tống Thời Hạ vươn tay vuốt nhẹ lên nếp uốn giữa hàng mày cho anh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 216: Chương 216



Quý Duy Thanh chầm chậm mở mắt, trong một khoảnh khắc chưa tỉnh táo hẳn, ánh mắt anh mê mang ngơ ngác.

Tống Thời Hạ lại hoàn toàn chẳng hề ngại ngùng khi bị bắt tại trận, cô tủm tỉm cười với anh: “Hôm nay anh dậy muộn thế.”

Vốn tưởng anh nghe xong sẽ lập tức dậy ngay.

Ai ngờ anh lại làm như không nghe thấy, tay tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô ấn vào lồng n.g.ự.c mình và tì cằm anh l*n đ*nh đầu cô.

Tống Thời Hạ nằm yên theo ý anh, đợi xem anh định làm gì, nhưng cô chờ mãi, lại chợt nhận ra hơi thở của anh đã đều dần.

Ồ, lấy cô làm gối ôm để ngủ tiếp hả.

Nhịp thở của anh như có tác dụng trợ giấc rất hiệu quả, chẳng mấy chốc, Tống Thời Hạ cũng thiu thiu ngủ.

Đợi khi cô mở mắt lần nữa, ánh mặt trời đã rọi vào tận nhà.

Lần này Quý Duy Thanh đang ngồi bên bàn đọc sách, tay lật cuốn album ảnh cưới.

Sau khi anh đi công tác thì bên kia cũng rửa ảnh xong, Tống Thời Hạ đã lấy về, lấy cả ảnh phóng lớn đóng khung nữa.

Khung ảnh lớn nhất được treo trên tường đối diện với giường ngủ.

Trong bức ảnh đó, Tống Thời Hạ đang cười thật xán lạn, Quý Duy Thanh trông cũng thực tự nhiên.

Hai người nghiêng đầu về phía nhau, khi chụp ảnh còn nắm tay, chỉ tiếc ảnh chụp đến ngang n.g.ự.c nên không thấy.

Tuy voan che đầu và bộ vest cùng với kiểu dáng, tạo hình trông sẽ rất quê mùa nếu so với ảnh cưới 30 năm sau nhưng Tống Thời Hạ lại rất thích.

Cô chống tay, nghiêng người nhìn anh, hỏi: “Hai đứa nhỏ đã ăn sáng chưa?”

“Anh dẫn bọn nhỏ qua căn tin ăn rồi, có mang bánh bao về cho em đấy.”

Tống Thời Hạ thở dài, lại nằm ra: “Em không muốn ăn lắm, cũng gần trưa rồi.”

Quý Duy Thanh nhấc cô ra khỏi ổ chăn: “Không được bỏ bữa sáng, bữa trưa nay nhà mình ăn muộn một chút cũng được.”

Thôi được rồi, học đến đâu áp dụng ngay đến đấy, câu này trước kia chính do cô nói với anh.

Tống Thời Hạ lười nhác tựa vào anh không muốn động đậy, Quý Duy Thanh phải giúp cô mặc đồ vào.

Ài, bữa này không ăn không được rồi.

DTV

Lúc ăn sáng, Tống Thời Hạ lại nhớ tới một chuyện: “Tết trung thu em muốn về nhà, từ sau khi mình kết hôn, em chưa về lần nào cả.”

Nghĩ đến con đường về lầy lội bùn đất, thực ra Tống Thời Hạ không muốn đi lắm.

Nhưng lúc trước sắp xếp lại của hồi môn, phát hiện ra xấp tiền 30 đồng kia, cô biết, đó là số tiền mồ hôi nước mắt mà ông bà Tống đã cực khổ tích góp rất lâu.

Hai vợ chồng đều là nông dân, đâu có thu nhập ổn định.

Tình cảm của cô dành cho gia đình họ Tống bên ấy vẫn luôn rất rối rắm phức tạp.

Nhưng cô lại khá hòa hợp với Tống Thu Sinh, và cả cậu em chưa từng gặp mặt nhưng nghe nói thì có vẻ là một thằng nhóc tôn thờ chị gái.

Cha mẹ không bất công, gia đình hòa thuận, người nhà như vậy hẳn cũng không tệ đâu.

Quý Duy Thanh đang lật giở album chợt dừng tay: “Anh cần chuẩn bị những gì?”

Tống Thời Hạ không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ nói:

“Anh thì không cần đi, nhà em xa quá, anh cứ ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, em với anh em về nhà mấy hôm rồi sẽ trở lại liền, không cần lo đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 217: Chương 217



Đám nhóc cũng muốn đi, nhưng hai đứa còn nhỏ quá, Tống Thời Hạ không muốn đưa theo, sẽ rất mệt.

Quý Dương và Quý Nguyên rầu rĩ xụ mặt, cả buổi cứ nhằng nhẵng bám theo Tống Thời Hạ, cô đi đâu cũng đi theo.

Tống Thời Hạ đau đầu:

“Mẹ đi một tuần là về thôi mà, hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, khi nào 7 tuổi rồi mẹ cho đi chơi xa, được chưa?”

Cô là người lớn còn ngại đường xá xa xôi, bôn ba mệt mỏi, không phải chuyện tất yếu, cô cũng chẳng muốn đi đâu.

Tống Thời Hạ phải nói mãi, hai đứa nhóc mới hết hi vọng.

Rốt cuộc thoát khỏi hai miếng kẹo cao su bám dính nơi nơi, Tống Thời Hạ chạy ngay sang nhà bên tìm thím Phùng, hỏi xem bà có muốn làm bánh trung thu cùng nhà cô không.

Tranh thủ mẹ vắng nhà, Quý Dương nhấc điện thoại gọi cho bà nội, nhưng mới quay số xong thì đã thấy ba đang xuống nhà.

Cậu nhóc căng thẳng, quên cả cúp máy.

Quý Duy Thanh không ngăn lại, cũng không dò hỏi, chỉ ngồi vào sô pha, cầm tờ báo sáng nay đang đọc dở lên xem tiếp.

Đầu bên kia nhấc máy.

“A lô, bà nội ạ?”

Hàn Dung hớn hở nói: “Dương Dương ngoan, nhớ bà rồi à?”

“Nhớ ạ, bà ơi, mẹ con muốn về quê, con cũng muốn đi.”

Hàn Dung đang tươi cười, nghe nói thế, miệng chợt cứng đờ.

Thằng út nhà bà lại làm gì khiến vợ nó giận đến nỗi muốn bỏ về nhà mẹ đẻ rồi?

“Dương Dương, con nói lại cho bà nội nghe nào, sao mẹ con lại muốn về nhà?”

Quý Dương còn nhỏ, chưa biết sắp xếp suy nghĩ nên nói rất lộn xộn.

Nhưng Hàn Dung vẫn nghe hiểu được, hóa ra con dâu bà muốn về nhà ăn tết trung thu, chà, làm bà sợ c.h.ế.t khiếp.

“Dương Dương cũng nói nhớ bà nội mà, tết trung thu cháu qua nhà bà chơi được không?”

DTV

Quý Dương nhăn mặt vẻ rối rắm khó nghĩ, vừa không muốn xa mẹ lại vừa sợ từ chối lời mời của bà nội sẽ khiến bà buồn.

Chợt bên cạnh cậu nhóc có bàn tay duỗi qua, cầm lấy ống nghe: “Vậy tết trung thu này cho hai đứa qua chỗ ba mẹ nhé, con với Tiểu Hạ về quê.”

Hàn Dung ở đầu bên kia lập tức trêu chọc con trai: “Tiểu Tống bảo con ở nhà trông hai đứa nó, con đòi bám theo vợ làm gì.”

“Hai đứa nhỏ nhớ bà, con cho chúng nó về chơi với bà nội.”

Tuy Hàn Dung cũng rất vui khi thấy con mình xui xẻo nhưng con trai bà cuối cùng cũng biết thương vợ.

Bà mừng lắm, có cơ hội để chúng bên nhau bồi đắp tình cảm, đương nhiên sẽ không ngăn cản.

“Biết rồi, mẹ sẽ tìm cớ đưa Dương Dương với Nguyên Nguyên qua bên này.

Con phải nhớ, về nhà Tiểu Tống phải biết cần mẫn làm việc, đừng có làm hàng xóm nhà con bé cười chê nhà nó có ông con rể lười chảy thây.”

Quý Duy Thanh cúp máy, Quý Dương nhìn cha, ánh mắt như lên án.

“Ba hư thế.”

Quý Duy Thanh xách con lên, ôm vào lòng: “Ba không hư, ba với mẹ con về quê, sau đó lại đưa mẹ con về nhà.”

Trẻ con vốn mẫn cảm yếu ớt, cha thường xuyên đi công tác cho nên hàng năm cứ bị gửi nuôi ở nhà ông bà nội hoặc nhà cô ruột.

Mãi mới có mẹ, được trở thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất, bọn chúng không hiểu ý nghĩa chuyện về thăm quê, chỉ biết mẹ muốn đi xa nhà mà thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 218: Chương 218



Trước kia cha đi xa nhiều, ở nhà trẻ có đám bạn hư nói, xa nhà tức là ba không cần bọn họ nữa.

Cậu với em trai mong đợi thật lâu mới chờ được ba đón hai anh em về nhà, giờ đây, cậu không muốn lại biến thành đứa trẻ không có mẹ.

DTV

Quý Dương túm vạt áo cha: “Vậy ba mẹ phải về nhanh nhé, con với em sẽ nhớ hai người lắm đấy.”

Quý Duy Thanh xoa đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Ừ, mẹ con sẽ luôn là mẹ của các con, không cần lo đâu.”

Quý Dương thò một ngón tay: “Ngoéo tay đi.”

Quý Duy Thanh cũng chìa ngón tay.

Nhà bên.

Tống Thời Hạ ngồi trên ghế trò chuyện với thím Phùng đang giặt quần áo bên giếng.

“Đúng rồi, cũng nên về nhà một chuyến, cháu kết hôn mấy tháng rồi, chỉ viết thư về nhà thôi thì không hay lắm, cũng nên về thăm cha mẹ mới được.

Trên thế gian này, nào có cha mẹ nào gả con xa mà được yên lòng đâu.”

Tống Thời Hạ cười khổ: “Vâng, đến khi làm cha làm mẹ mới biết nỗi khổ của cha mẹ, thím ạ.”

Cô mới chỉ là mẹ kế thôi, nhưng cũng đã lo lắng cả ngày vì vấn đề cho đám nhỏ đi học, sợ bọn nhỏ bị bắt nạt, hay không thể hòa đồng.

Cũng may, hai đứa nhà cô cùng tuổi, sẽ học cùng lớp, có thể để mắt chăm sóc nhau.

“Thế hai đứa nhà cháu thì sao? Nhỏ như vậy cũng cho đi cùng hả?”

“Cháu định bảo anh Duy Thanh ở nhà trông con, cháu về một mình thôi, đi có một tuần, không lâu lắm.”

Thím Phùng cười cười, chòng ghẹo: “Giáo sư Quý vừa về, cháu lại định để người ta phòng không gối chiếc à?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:

“Ảnh đâu có nhàn rỗi đâu, đống tài liệu trong phòng làm việc với cái luận văn đủ để anh ấy tiêu khiển rồi.

Có khi cháu còn nghĩ, một giáo sư đại học sao lại bận đến độ luận văn của mình phải để đến ngày nghỉ mới có thời gian viết, trước nay cháu chưa từng thấy anh ấy có hoạt động giải trí khác.”

Thím Phùng lau nước trên tay:

“Ông Tạ nhà thím nhàn lắm, tuy hôm nào cũng về muộn nhưng những khi ổng không tăng ca thì nhàn chẳng có việc gì, rảnh đến độ bỏ cả buổi đi câu cá với cháu thím.”

Mặc dù đến từ xã hội hiện đại nhưng Tống Thời Hạ cũng không biết rõ giáo sư cần làm những gì.

Chỉ biết còn trẻ thế đã nhận chức vụ giáo sư đại học tức là có năng lực chuyên môn cực mạnh, lĩnh vực chuyên nghiệp cũng rất quan trọng, nhưng thật không hiểu vì sao cứ luôn phải viết luận.

Cô chỉ có thể suy đoán bừa:

“Có khi là khác lĩnh vực nên thế, giáo sư Tạ nhà thím nghiên cứu văn học và lịch sử, chưa biết chừng lúc có nhiệm vụ tức là bên khảo cổ học có phát hiện lớn nào đó.

Còn lĩnh vực của giáo sư Quý nhà cháu, cháu không đoán ra, nhưng bận rộn như vậy hẳn chính là cái giá phải bỏ ra để nhà cháu được phân phối một căn nhà lớn mà ở.”

Thím Phùng bật cười:

“Chưa biết chừng lĩnh vực mà giáo sư Quý nhà cháu đang nghiên cứu cần viết nhiều, hoặc là đã nghiên cứu đến thời điểm viết luận rồi.

Ông Tạ nhà thím mà được đi khảo cổ, có khi ổng mừng phát điên luôn đó.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 219: Chương 219



Hai người trò chuyện một chốc, quyết định thời gian cùng làm bánh trung thu.

Tống Thời Hạ bảo thím Phùng không cần chuẩn bị nguyên liệu, đến lúc thì cứ qua nhà cô là được.

Bên nhà thím Phùng ít người, mua bánh thì cũng chỉ mua hai cái, hoặc mua thêm phần cho nhà cháu thím nữa thôi.

Tống Thời Hạ muốn làm nhiều một chút, nhân cơ hội này đem biếu tặng bạn bè thân thích.

Mời thím Phùng qua làm cùng chủ yếu là muốn nhờ thím tới hỗ trợ, nhưng nếu trả công bằng tiền thì lại nghe có vẻ xúc phạm người ta quá.

Chi bằng nói là hai nhà làm chung, bà ấy không cần mua bánh nữa.

Bánh trung thu chủ yếu làm nhân ngọt, thành phần mặn duy nhất trong nhân là lòng đỏ trứng muối.

Tống Thời Hạ không tính làm bánh trung thu nhân thịt, cảm thấy nó rất kì dị.

Thời này, người ta đều thích bánh trung thu 5 nhân, Tống Thời Hạ không thích lắm nhưng cũng phải thêm vào.

Quý Duy Thanh đi gửi một phong thư ra nước ngoài, vì hiện giờ anh đã được liệt vào danh sách những nhân vật quan trọng nên thư từ của anh trước khi gửi đi sẽ bị kiểm tra, hiện nó đang nằm trên bàn của một vị lãnh đạo.

Lãnh đạo đọc mấy lần vẫn không hiểu ý nghĩa lá thư, bèn gọi điện cho Quý Học Nhai.

“Con trai ông gửi một lá thư ra nước ngoài.”

“Gì? Trong thư nó nói gì?” Trong vòng ba giây, Quý Học Nhai đã đi từ nghi hoặc đến nổi nóng.

“Đây cũng là điều mà tôi đang thắc mắc, thằng bé nhờ người bạn học cũ tên Tom mua giúp lò vi sóng với lò nướng.”

Quý Học Nhai còn đang chìm trong cơn cuồng nộ, nghe xong thì sững ra: “Lò nướng? Lò vi sóng? Nó viết có thế thôi?”

“Đúng, cho nên tôi muốn hỏi một chút, có phải vợ ông bảo con ông viết thư này không, nếu không phải thì tôi đúng là chẳng hiểu được.”

Quý Học Nhai quay ra sân gọi vợ, Hàn Dung vội vã chạy vào nhà, tay còn ướt nước.

“Gì thế, gọi điện cho ai mà lại cáu lên rồi?”

Quý Học Nhai chất vấn: “Em bảo thằng út mua hộ em mấy món đồ nước ngoài hả?”

Hàn Dung ngơ ngác:

“Nãy có điện thoại là vì Duy Thanh nó chuẩn bị đưa vợ về quê ăn tết trung thu, gửi hai đứa nhỏ qua đây, chứ em có bảo nó mua gì cho em đâu.”

Quý Học Nhai xua tay: “Thế thôi, không liên quan gì tới em đâu.”

“Thật là không thể hiểu nổi.” Hàn Dung vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài.

“Nếu không có vấn đề gì khác thì các ông cứ xem xem xử lý thế nào.”

Lãnh đạo chần chừ nửa phút, cuối cùng vẫn phê chuẩn cho thư đi.

Ông cũng muốn xem xem hai món đồ nước ngoài này có gì thú vị mà Quý Duy Thanh phải đặt mua từ bên đó về.

Tống Thời Hạ hoàn toàn không biết sắp tới sẽ có bất ngờ gì.

Hiện giờ cô đã chuẩn bị xong nhân bánh, lòng đỏ trứng muốn, nhân hỗn hợp 5 thành phần, mứt táo, nhân hoa hồng, nhân kim sa trứng chảy và nhân hoa quả khác.

Thím Phùng qua xem, thấy thế mới trêu chọc:

“Cháu làm bánh gạo nếp thì nhân thịt, làm bánh trung thu lại có nhân trứng muối, toàn những thứ khác lạ, không biết sao cháu có thể nghĩ ra những loại bánh đặc biệt như thế nữa.”
 
Back
Top Bottom