Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 230: Chương 230



Tống Đông Đông xấu hổ nói:

“Em cướp mất cơ hội đi học của chị, còn hại chị lấy chồng sớm như thế, nếu em mà thi cao điểm quá thì chị sẽ buồn cho mà xem.

DTV

Em đang nghĩ, chi bằng học xong cấp 2 thì đi làm phụ hồ hay công nhân bốc vác gì đó, một tháng cũng kiếm được ít tiền, tới lúc đó mỗi tháng em sẽ chia một nửa tiền lương cho chị.”

Lòng dạ Tống Thời Hạ rối bời, vui buồn lẫn lộn.

Nguyên thân đối xử với em trai không tốt cũng không xấu.

Không tốt là vì từ nhỏ phải chăm sóc em trai nên luôn cảm thấy bất công, nhưng đồng thời nhờ chăm sóc em trai nên nguyên thân cũng tránh được việc phải ra đồng làm ruộng.

Mỗi ngày đều trông em trai, chắc chắn sẽ có tình cảm, nhưng nguyên thân lại yêu bản thân mình hơn.

Cô đoán có thể là nguyên thân cãi nhau với ba mẹ, bị Tống Đông Đông nghe thấy nên cậu bé mới thấy cắn rứt.

Nguyên thân luôn cảm thấy cả nhà trọng nam khinh nữ, nhưng thực tế lại là chị cả và Tống Thu Sinh đều nói sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi cả nguyên thân lẫn em trai ăn học.

Nhưng nguyên thân cứng đầu cứng cổ, cho rằng người nhà hết cách nên mới phải thỏa hiệp với mình, nhất quyết oán trách người nhà.

“Ngốc quá, học hành cho em chứ không phải cho người khác, em thi đậu đại học, cả nhà mình sẽ được thơm lây, em thi rớt, người khác chỉ cười nhạo một mình em thôi.

Em cũng thấy rồi đó, bây giờ cuộc sống của chị rất tốt, nếu chị muốn đi học thì sẽ có rất nhiều cách tham gia thi đại học.

Chỉ cần học bạ còn đó thì có thể đi học lại thôi, em nhìn lại em đi, người thì như con nhái ấy, làm sao khuân vác nổi chứ?”

Tống Đông Đông nghe chị gái cằn nhằn thì chán nản rũ đầu xuống.

“Không phải chị mắng em, mà là muốn em tiến tới vì bản thân mình, học hành khiến con người ta có thêm kiến thức, sáng suốt hơn.

Chị đã nói cho em biết anh ấy là giáo sư đại học chưa nhỉ?

Chị không thi đại học, nhưng chị vẫn được hun đúc trong môi trường đại học, chị không thấy có gì đáng để tiếc nuối cả.”

Vẻ ủ rũ của Tống Đông Đông lập tức biến thành kinh ngạc: “Giáo sư đại học, vậy thì chắc anh rể giỏi dữ lắm!”

Người có thể dạy sinh viên, nhất định phải giỏi hơn sinh viên nhiều lắm.

“Đúng đó, nên chị mới bảo em chăm chỉ học hành, để nhà mình được thơm lây, chẳng lẽ nhà ta lại không có ai học lên cao được à?”

Ý chí chiến đấu của Tống Đông Đông được nhen nhóm:

“Anh ấy dạy ở trường nào thế ạ? Em muốn thi vào trường anh ấy dạy, nếu anh ấy dám bắt nạt mắng mỏ em thì cũng có chị làm chỗ dựa cho em.”

Không phải Tống Thời Hạ muốn vùi dập ý chí chiến đấu của cậu, nhưng mục tiêu này hơi bị xa vời rồi.

“Anh rể em dạy học ở đại học Yên Kinh, em phải cố gắng nhiều hơn nữa, cố gắng tranh thủ được thành học sinh của anh ấy nhé.”

Tống Đông Đông há hốc mồm, nghẹn họng thật lâu mới thốt ra được một câu: “Đại... đại học Yên Kinh á.”

Tống Thời Hạ giả bộ như không nhìn ra vẻ xấu hổ của cậu bé.

“Đúng vậy, đại học Yên Kinh, trường đó lớn lắm, hoan nghênh em đăng ký.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 231: Chương 231



Tống Đông Đông cười như mếu.

“Chị, chị tha cho em đi mà, em cảm thấy bây giờ cuộc sống của chị êm đềm hạnh phúc lắm, nhất định không cần em làm chỗ dựa cho chị đâu.”

Tống Thời Hạ vỗ vai cậu bé một cái, bắt đầu cổ vũ em trai:

“Đồng chí Tống Đông Đông à, thanh niên trai tráng phải dũng cảm phấn đấu tiến lên chứ, em không thử làm sao biết mình có làm được hay không?”

Bà Tống cũng phụ họa:

“Con nhìn đi, chị gái con cũng cổ vũ như thế rồi, sao con lại không có chút ý chí chiến đấu nào như thế chứ?”

Tống Đông Đông nhăn nhó:

“Mẹ ơi, mẹ có biết đại học Yên Kinh là trường gì không? Giáo viên của bọn con chỉ tốt nghiệp cao đẳng sư phạm thôi, mẹ bảo con thi đại học Yên Kinh khác gì bảo con lên trời đâu.”

Bà Tống nửa tin nửa ngờ: “Khó thi đậu như thế à?”

“Mẹ không tin thì đi hỏi nhà bác hai đi, ngày nào bác ấy cũng nghe radio với lên thị trấn, nhất định cũng biết về đại học Yên Kinh.”

Bà Tống quay sang nhìn con gái.

“Con rể thật sự là giáo viên của đại học Yên Kinh hả con?”

“Vâng ạ, anh trai con còn tới nhà ở mấy ngày nữa, sân thì nhỏ hơn nhà mình, nhà thì xây kiểu hai tầng một trệt đơn giản.”

Bà Tống thì thào: “Không ngờ đãi ngộ của giáo viên đại học lại tốt như thế?”

Bà lại nhìn con trai út:

“Con nhìn đi, anh rể con giỏi như thế, con cũng phải cố gắng lên cho mẹ, nghe lời chị con khuyên đi.”

Tống Đông Đông cảm giác mình không nên nhắc tới anh rể, cậu làm sao mà bằng anh rể được.

Với khả năng của cậu, thi đậu đại học đã trầy da tróc vảy lắm rồi.

Bây giờ còn bắt cậu thi vào đại học Yên Kinh, chẳng thà nằm mơ còn nhanh hơn.

Tống Thời Hạ và mẹ bận rộn trong bếp xong, mấy người trên bàn cũng đã gục hết rồi.

Tống Thu Sinh gục trên bàn, ông Tống đã ngáy khò khò, Quý Duy Thanh thì ngồi đờ ra như đang ngẩn người.

“Con đưa Tiểu Quý về phòng đi, mẹ với thằng ba đỡ ba với anh con về phòng.”

Tống Thời Hạ đỡ lấy Quý Duy Thanh, phản ứng của Quý Duy Thanh chậm hơn bình thường nửa nhịp, anh nghiêng đầu qua nhìn cô.

“Anh còn đi nổi không?”

Quý Duy Thanh thành thật lắc đầu.

Tống Thời Hạ thở dài, vịn eo của anh, để anh tựa lên người mình rồi đỡ anh về phòng.

Vào nhà, liếc mắt một cái đã thấy đồ bên trong đã được dán chữ hỷ màu đỏ, không biết còn tưởng là tân phòng kết hôn ấy chứ.

Vóc dáng Quý Duy Thanh rất cân đối, nhưng để anh tựa hẳn lên người như thế để đỡ đi thì vẫn hơi mệt.

Tống Thời Hạ cố gắng đặt anh xuống giường, giúp anh cởi giày đắp chăn.

“Để em đi bưng cái chậu không vào, mắc công anh khó chịu buồn nôn.”

Quý Duy Thanh đặt hai tay trên bụng, ngơ ngác nằm đó nhìn trần nhà.

Chờ Tống Thời Hạ cầm thau đi vào thì Quý Duy Thanh vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Cô giúp anh lau mặt, đặt thau ở góc tường, sau đó lại bưng thau rửa mặt đi ra ngoài lấy nước.

“Con rể thế nào rồi?”

Tống Thời Hạ mỉm cười: “Nằm một đống ngẩn người rồi ạ, lần đầu tiên con thấy anh ấy uống rượu đấy.”

Bà Tống thở phào một hơi:

“Thế thì tốt, đàn ông nhà mình uống rượu không ai say xỉn quậy phá hết, để con rể nằm ngủ một giấc là được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 232: Chương 232



Tống Đông Đông lơ đễnh chạm phải tầm mắt của chị gái, vội nói muốn đi làm bài tập, cậu sợ chị gái lại nhắc tới chuyện bắt cậu thi vào đại học Yên Kinh.

“Con cũng nghỉ một lát đi, tối hôm qua chắc hai đứa chưa được ngủ thoải mái đúng không.”

Tống Thời Hạ về phòng, chăn đắp trên người Quý Duy Thanh đã bị anh nhét qua một bên.

Cô kéo chăn lên đắp lại cho anh ấy.

“Anh bao lớn rồi còn đạp chăn thế.”

DTV

“Nóng lắm, anh không muốn đắp.”

Quý Duy Thanh bất mãn nhìn cô, ấm ức vô cùng.

Tống Thời Hạ cảm thấy buồn cười, chưa bao giờ thấy anh đáng yêu như thế.

Cô ngồi xuống bên mép giường, đối mặt với anh.

“Anh có nhớ mình là ai không?”

Quý Duy Thanh chậm rãi đáp: “Anh say rượu thôi chứ có phải bị ngốc đâu.”

“Thế 1+1 bằng mấy?”

Quý Duy Thanh chậm ba giây: “Giả thuyết Goldbach cho rằng 1+1 là...”

Tống Thời Hạ che miệng anh lại: “Được rồi được rồi, em biết anh không say.”

Lúc này anh đáp cứ như AI được lập trình ấy.

Quý Duy Thanh nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ con nai tơ, cứ như đang khó hiểu vì sao lại không cho anh nói tiếp.

Tống Thời Hạ đạp giày ra, leo lên giường nằm xuống bên cạnh anh.

“Lông mi của anh dài quá, vừa dài vừa dày như cánh quạt ấy.” Cô luôn muốn nói điều này, nhưng không có cơ hội thích hợp.

Quý Duy Thanh túm lấy tay cô: “Em đừng có táy máy tay chân.”

Tống Thời Hạ cười nhạo anh:

“Sao nào, uống say thì ra vẻ đứng đắn chứ gì? Em cứ muốn táy máy đấy, anh làm gì được em!”

Tống Thời Hạ làm rộn một hồi, áo sơ mi của anh chỉ còn lại hai nút cuối cùng, vạt áo áo được đóng thùng nên may mắn còn giữ vững được.

Một giây sau, trời đất quay cuồng, Quý Duy Thanh đã xoay người đè cô nằm bên dưới.

Anh chếnh choáng men say, hơi thở phả ra ngập tràn mùi rượu, cảnh cáo cô: “Đừng có táy máy... Bằng không... Em tự gánh lấy hậu quả.”

Tống Thời Hạ cười khổ, bị đè thế này nặng quá đi mất.

Nghe thấy tiếng tim đập cực nhanh cùng với tiếng hít thở ngày càng dồn dập hơn của anh.

Cô vươn tay đẩy anh, đẩy không được thì chỉ có thể nhéo má anh thật mạnh.

“Anh cố ý đúng không?”

Quý Duy Thanh không đáp, chỉ dùng hành động để chứng minh mà thôi.

Anh hôn từ trán xuống tới cằm cô, vừa hôn vừa l.i.ế.m vụng về như chú cún con.

Mỗi khi nụ hôn của anh rơi xuống vành tai cô, sẽ khiến cho người nằm bên dưới run lên khe khẽ.

Cô vươn tay ra đẩy anh: “Anh.”

Cô không phát hiện giọng nói của mình lúc này đã trở nên nũng nịu hơn.

Tay cô cũng bị anh nắm lấy giơ lên trên đỉnh đầu.

Chắc là thấy cô ồn ào quá, rốt cuộc anh cũng chuyển địa điểm tấn công sang môi cô.

Cánh môi bị anh thuần thục cạy mở.

Nụ hôn của anh vừa nóng bỏng lại hối hả, hơi men cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Anh hôn rất dữ dội, vừa cắn vừa m*t môi cô, môi lưỡi mềm mại dây dưa, kéo cô cùng chìm đắm với mình.

Anh chuyên nghiệp như thế đều nhờ công Tống Thời Hạ trước kia đã tận tình dạy bảo cả.

Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?

Thân thể Tống Thời Hạ mềm nhũn, môi bị anh m*t sưng lên, đầu ngón tay m*n tr*n từ mép áo bên hông thuận thế lướt lên trên.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 233: Chương 233



Bàn tay bị anh nắm lấy đã được buông ra, cô kìm lòng không được mà ôm cổ anh đáp lại.

Anh cứ tỉ mẩn hôn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang tiến hành một hạng mục nghiên cứu quan trọng nào đó.

Tống Thời Hạ bị anh nhìn như thế thì xấu hổ quay đầu đi, trong lòng nảy ra suy nghĩ không thể chịu thua được.

Tại sao mình lại bị trêu chọc đến mức xấu hổ thế này, còn anh thì vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì như thế chứ.

Cô cố ý điều chỉnh hô hấp, không để cho mình mở miệng ra là lại biến thành th* d*c.

“Ở nhà không có thứ đó, hay là anh cố nhịn đi nhé.”

Quý Duy Thanh nghe vậy quả thật không làm thêm gì nữa, chỉ ôm ghì lấy cô.

Anh chôn đầu vào hõm vai cô, ấm ức cọ cọ mặt cô.

Tống Thời Hạ cảm giác như mình như một chú mèo bị anh ôm lấy ngửi hít vậy.

Chậc, tự bê đá đập chân mình đây mà.

Cô vươn tay xoa xoa gáy anh, chủ động hôn lên môi anh.

Ngủ một giấc dậy đã là buổi chiều, tiếng nói chuyện trong sân cũng lớn dần, rốt cuộc Tống Thời Hạ cũng mở mắt ra.

Quý Duy Thanh tỉnh rượu ngồi một bên chỉ cảm thấy chán nản, xem ra là đang hối hận vì những hành động ngờ ngệch của mình lúc say rượu rồi.

Tống Thời Hạ ngồi dậy, cô biết rõ còn cố hỏi,

“Anh làm sao thế?”

DTV

Quý Duy Thanh cúi đầu: “Quần áo dơ rồi.”

Quần áo của anh đã nhăn nhó dúm dó hết rồi, anh không thể mặc đi ra ngoài được.

Đối với người ưa sạch sẽ thái quá như anh thì chỉ mong có một cái bàn ủi để là phẳng quần áo mà thôi.

Tống Thời Hạ cố nhịn cười, nhưng không thể nào nhịn nổi.

“Chờ tối nay ba mẹ em ngủ rồi giặt.”

Nhìn anh vẫn có vẻ xấu hổ lúng túng, cô không trêu anh nữa:

“Trong túi xách của em có quần áo lót của bọn mình đấy, anh thay đi, để em đi mượn một bộ đồ của anh trai em.”

Quý Duy Thanh thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng có đồ sạch thay, anh định giấu đồ dơ đi.

Tống Thời Hạ đứng sau lưng anh nói: “Anh đừng giấu, tối nay em dắt anh ra bờ sông giặt là được rồi.”

Cô muốn nhét vào tủ đầu giường giúp anh, nhưng Quý Duy Thanh lại không chịu buông tay.

Tống Thời Hạ nhìn anh:

“Chỗ nên chạm vào lẫn không nên chạm vào đều chạm cả rồi, anh còn xấu hổ cái gì chứ?”

Mặt anh lập tức đỏ lựng lên, xoay người đi chỗ khác rồi đưa quần áo cho cô.

Tống Thời Hạ chậm rãi mặc quần áo vào, từ cổ đến bả vai và thấp hơn chút nữa đều đầy dấu vết mập ám, lộ rõ mồn một trên làn da trắng nõn kia.

Mãi tới khi sau lưng bị ghì xuống, cổ bị người ta ôm, Quý Duy Thanh mới quay đầu lại.

“Em không thấy giày đâu hết.”

Quý Duy Thanh tìm được chiếc giày trắng nằm dưới gầm giường, mang vào cho cô.

Tống Thời Hạ vươn vai mệt mỏi, giả vờ phàn nàn: “Chân em mỏi quá đi.”

Quý Duy Thanh lập tức đỏ bừng mặt, không hiểu sao tim lại đập rộn lên.

Tống Thời Hạ ôm bụng cười to, nói: “Được rồi, em không trêu anh nữa, anh buồn cười quá đi.”

Không biết những lời này có đúng từ khóa quan trọng gì mà Quý Duy Thanh lại vội vã chạy đi, giống như có sài lang hổ báo đuổi theo sau lưng vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 234: Chương 234



Tống Thời Hạ vừa ra khỏi phòng đã thấy chị cả.

Chị cả cắt tóc ngắn ngang tai, dáng đi nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là kiểu người sang sảng rồi, chị ấy làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán trên thị trấn.

Tống Xuân Hạ trêu chọc cô:

“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, mọi người say rượu còn dậy sớm hơn em, sao em mê ngủ thế hả.”

Nói xong lại nhìn bụng em gái bằng ánh mắt mập mờ.

Tống Thời Hạ không nhận được ám hiệu của chị gái: “Tại em ngồi xe một ngày một đêm mà, nên ngủ không được ngon.”

Tống Xuân Hạ vén ống tay áo lên, nói: “Mẹ ra ruộng rồi, em có muốn ăn gì không?”

“Không ạ, em đang định gọi Tống Đông Đông với Mao Đản lên núi đi dạo một vòng đây.”

Ngọn núi kia cách thôn bọn họ một đoạn.

“Đi đi, dạo vòng ngoài thôi đừng có đi vào sâu quá nhé, gần đây trên núi có kiwi với hồng dại đấy, em thích thì hai một ít mà ăn.”

Tống Thời Hạ dẫn theo hai đứa bé đi ra ngoài, Quý Duy Thanh rửa tay về cũng bị nhét ở nhà, chỉ có thể làm bạn với Tống Thu Sinh mà thôi.

Mấy thôn nhỏ còn hoang sơ đúng là tuyệt vời, không khí trong lành, tiếc là đường xá hơi tệ.

Mao Đản ngậm một viên kẹo trái cây: “Dì ơi, thành phố lớn có gì vui không ạ?”

“Có chứ, trong thành phố có nhiều xe hơi với xe buýt, xe đạp chạy khắp nơi, tiện lắm cháu ạ.”

Mao Đản lộ ra vẻ hâm mộ: “Nếu cháu cũng được lấy chồng thành phố thì tốt quá rồi, có thể ngắm xe hơi mỗi ngày.”

Tống Thời Hạ bật cười: “Cháu là con trai, con trai không lấy chồng, cháu phải cưới vợ chứ.”

Mao Đản đổi giọng: “Vậy thì cháu sẽ cưới một cô vợ thành phố rồi dọn vào thành phố ở.”

Tống Thời Hạ hỏi lại: “Sao nào? Cháu muốn đi ở rể à?”

Tống Đông Đông cười nhạo cậu bé:

“Đúng là chẳng có chí khí gì hết, sao cháu không cố gắng trở thành người thành phố, ở rể thì phải nghe lời nhà người ta, nếu không nghe thì sẽ đánh mắng cháu đấy.”

Mao Đản rùng mình một cái: “Ở rể đáng thương tới vậy ạ?”

“Vậy thì chưa chắc, đi ở rể cũng giống như nhà người ta cưới vợ ấy, nếu lấy trúng người không tốt thì chỉ đành khóc mỗi ngày thôi.”

Mao Đản tò mò hỏi: “Giáo viên làm con rể cũng sẽ bị đánh mắng ạ?”

Tống Đông Đông khinh khỉnh ra mặt:

DTV

“Ý cháu là ông thầy Ngô kia chứ gì? Gã là kiểu chạn vương mặt dày ăn bám.”

Thấy cậu bé có thành kiến nặng như thế, Tống Thời Hạ không khỏi tò mò: “Thầy Ngô nào thế?”

“Thầy giáo trong trường Mao Đản ấy mà, đi ở rể nhà người ta, sau khi thi đậu đại học thì xem thường vợ và gia đình vợ, còn sửa họ con cái lại hết.

Gã cũng chẳng nghĩ xem, nếu không nhờ có nhà người ta nuôi và tạo điều kiện, gã làm sao thi đậu đại học được!”

Tống Thời Hạ thầm nghĩ không phải trùng hợp như vậy đấy chứ, là người bạn học cũ khuyên mình đi học cấp 2 đấy à?

“Đúng là hơi quá đáng thật, nhưng em tức giận làm gì chứ?”

Tống Đông Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Loại thiếu đạo đức như thế làm sao mà dạy người ta được!”

Tống Thời Hạ rất muốn nói với em trai rằng giáo viên tốt nghiệp sư phạm ở thời buổi này cũng như hàng hiếm ấy, chỉ cần không phạm tội thì cũng chỉ bị đặt điều vài câu mà thôi.

Cô cũng không ưa loại người này, nhưng có thể làm được gì đây?

Số lượng giáo viên có bằng cấp quá ít.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 235: Chương 235



“Em ấy à, đừng có quan tâm chuyện thiên hạ làm gì, đây là chuyện riêng nhà người ta, em cứ tập trung học hành là được.

Người ta thiếu đạo đức thì cũng là sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm, chờ tới lúc em thi đậu vào trường sư phạm rồi mắng người ta tiếp cũng không muộn.”

Đúng là thanh niên xốc nổi, chuyện không liên quan gì tới mình mà cũng thấy bất bình hộ người ta như thế.

Tống Đông Đông bĩu môi, Mao Đản thì ngoan ngoãn ngậm miệng lắm.

Tống Thời Hạ vừa mới đi lên núi đã phát hiện một gốc kiwi rừng chưa bị ai hái.

“Cây này chưa bị ai hái này, mau lên!”

Tống Thời Hạ hái một quả, quả kiwi này đã chín, kéo nhẹ một cái đã lột được lớp vỏ bên ngoài rồi.

Cô nếm thử một miếng: “Ngọt quá!”

Tống Đông Đông và Mao Đản cũng vội hái một quả, lột vỏ đút vào miệng.

“Plè plè, chua quá đi mất.”

Mao Đản cắn một miếng: “Úi chu choa mạ ơi, chua quá là chua.”

Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Sao lạ thế, quả của chị ngọt lắm, hai đứa hái quả nào mềm mềm mà ăn.”

Tống Đông Đông hái một quả mềm ăn thử, mặt nhăn dúm dó lại.

DTV

Không ngọt gì hết, nhưng cũng không chua như quả đầu, cậu hoài nghi chị gái cố ý lừa hai cậu cháu ăn.

Thấy Tống Đông Đông nhăn mặt, Tống Thời Hạ lại hái thêm hai quả.

“Ngọt lắm mà, hai đứa ăn thử quả chị hái đi này.”

Tống Đông Đông không dám ăn, Mao Đản thì bán tin bán nghi nhận lấy.

Cậu bé vui vẻ reo lên: “Quả này ngọt quá, ngon thật đấy!”

Tống Đông Đông rất buồn bực, tại sao hai quả kiwi cậu hái đều chua chứ.

“Mau lấy giỏ ra hái một ít về đi.”

Tống Đông Đông không muốn: “Chua thế này, hái về thì ai ăn chứ.”

Tống Thời Hạ vẫn hái luôn tay: “Chọn mấy quả mềm là được mà, em chọn mấy quả đẹp mã làm gì?”

Tống Đông Đông tiện tay hái đại một quả.

“Quả này mềm này, chị ăn thử đi.”

Tống Thời Hạ bóp bóp, đúng là chín rồi, sờ rất mềm.

Cô lột vỏ ra cắn thử một miếng, một vị chua rất khó diễn tả bằng lời lập tức lan ra khắp khoang miệng.

Tống Thời Hạ vội phun ra: “Cùng một cây sao quả chua quả ngọt thế nhỉ!”

Chẳng trách cây mọc ngay chân núi nhưng không ai hái, hóa ra ban nãy cô may mắn nên hái được quả ngọt.

Tống Đông Đông tức giận nói: “Đến cái cây cũng bắt nạt em.”

Tống Thời Hạ suy tư một lúc rồi nói: “Hái đi, mang về cho ba mẹ ủ rượu uống, xem như giúp em báo thù.”

Tống Đông Đông thầm nghĩ rõ ràng là chị xem mình thành osin thì có, nhưng cậu vẫn im lặng hái kiwi với Mao Đản.

Tống Thời Hạ còn thấy một gốc hồng dại ở chân núi, tiếc là đã bị hái hết sạch quả rồi.

Ý nghĩ lóe lên, bên chân cô có thêm một đống hồng màu cam đậm.

Chờ Tống Đông Đông và Mao Đản cầm giỏ chạy tới thì Tống Thời Hạ bảo hai cậu cháu nhặt hồng dưới đất lên.

“Hôm nay chị may mắn ghê, được ăn kiwi ngọt, lại còn nhặt được nhiều hồng như thế nữa.”

Tống Đông Đông đạp gốc cây một cái, ôm chân kêu oai oái.

“Tại sao vậy trời, lần trước em lên núi với người ta thì hồng đã bị hái sạch sành sanh rồi, đến quả xanh cũng bị hái hết luôn.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 236: Chương 236



Thời buổi này đường là hàng xa xỉ, quả hồng chín còn ngọt hơn cả đường trắng với mật ong.

Đám nhóc ở chân núi đều thèm ăn hồng, tình nguyện hái quả xanh về nhà phơi nắng chờ nó chín rồi ăn.

Tống Thời Hạ nhún vai: “Chịu thôi, ai bảo chị may mắn làm gì.”

Tống Đông Đông hùng hổ cầm một quả lên cắn một miếng thật to, lập tức thay đổi sắc mặt.

Quả hồng chín mọng mềm tan, ngon gấp cả trăm lần tất cả các loại hoa quả cậu từng ăn.

DTV

“Ngọt tới vậy ư! Hay là chúng ta đào cây hồng này về nhà trồng nhé.”

Tống Thời Hạ dập tắt ý đồ của cậu:

“Bỏ đi, cây cối trên núi toàn là tài sản chung, có ăn đã khá lắm rồi, còn muốn chiếm cây của mọi người nữa, coi chừng ông bác hai cầm cây dí đánh em bây giờ.”

Tống Đông Đông ỉu xìu, thế là xin chị gái thêm một quả nữa.

“Ăn đi, nhưng mà đừng có ăn nhiều quá, chờ lát nữa về nhà không ăn cơm được. Mao Đản cũng đừng đó nhìn nữa, muốn ăn thì cháu tự lấy ăn đi.”

Tống Thời Hạ đi dạo một vòng trên núi, hai đứa nhỏ đi tít ở phía sau, cứ chạy nhảy khắp nơi.

Cô quay đầu lại hỏi: “Hai đứa làm gì đấy?”

Tống Đông Đông nói lớn: “Trên núi có dược liệu, nếu gặp được thì nhà mình giàu to.”

Tống Thời Hạ buồn cười: “Em có biết nhìn dược liệu không?”

Tống Đông Đông hùng hồn đáp: “Em từng thấy người ta mua rồi, em nhớ hình dạng của loại đắt tiền nhất mà.”

Với cái vận may của em ấy, Tống Thời Hạ không tin em ấy có thể tìm thấy dược liệu đắt tiền nào.

Tống Thời Hạ mỉm cười xoay người, suýt nữa đã bị vấp ngã.

Trong lúc hốt hoảng chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại hết hồn nhìn cảnh trượng trước mắt.

Cô nhìn thấy một mảnh linh chi mọc khuất dưới tán lá cây dày đặc.

“Ồ.”

Tống Thời Hạ vịn cây đứng dậy, lúc trước cô ngâm rượu thuốc toàn tới tiệm thuốc để mua dược liệu, cái này đúng là linh chi rồi.

“Đông Đông, em qua đây xem thử đi.”

Tống Đông Đông chạy tới.

“Sao vậy chị?”

“Em nhìn thử đi, đây có phải loại dược liệu đắt tiền mà em muốn tìm không?”

Tống Đông Đông nhìn theo tầm mắt của chị gái, hai mắt mở to, bắt đầu lắp ba lắp bắp.

“Chị… chị à… đây thật sự là linh chi ư? Em không nhìn lầm đấy chứ!”

“Đào về là biết ấy mà, nhớ cẩn thận một chút nhé.”

Trong không gian của cô cũng có linh chi, là linh chi trồng công nghiệp, được trồng trong không gian mấy năm, không biết có thể xem là linh chi tự nhiên hay không nữa.

Tống Thời Hạ không muốn bán, người biết nhìn hàng nhìn một cái là có thể đoán ra nó có phải linh chi tự nhiên hay không.

Nhưng cái này lại là linh chi tự nhiên hàng thật giá thật, nhất định sẽ có giá hơn linh chi trồng rồi.

Tống Đông Đông quỳ xuống đất, cẩn thận dùng tay đào bảy tám cây linh chi kia lên.

Tống Thời Hạ chê bôi: “Móng tay em dính toàn đất kìa, đừng có bôi lên mặt nhé.”

Quần áo và mặt mày Tống Đông Đông dính đầy đất, nhưng cậu lại không thèm để ý.

“Chị à, nhà mình sắp giàu to rồi.”

Tống Thời Hạ đ.â.m thủng ảo tưởng của cậu bé: “Bán không được bao nhiêu tiền đâu, cùng lắm chỉ được mấy trăm thôi.”

Linh chi này còn hơi nhỏ, nếu trồng thêm mấy năm sẽ có giá hơn, bản thân Tống Thời Hạ cũng không thích đống linh chi mini này.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 237: Chương 237



Tống Đông Đông cũng không tức giận:

“Mấy trăm đồng cũng là tiền mà! Chúng ta làm ruộng mấy năm cũng không kiếm nổi mấy trăm đồng đâu.”

Tống Thời Hạ đồng ý: “Cũng đúng, thịt muỗi cũng là thịt mà.”

“Linh chi này giao cho em bảo quản nhé, về nhà nhờ anh trai hỏi giúp xem có bán được không.”

DTV

Tống Đông Đông khó hiểu: “Đây là linh chi chị tìm được mà, có bán lấy tiền cũng là chị bán chứ.”

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Không cần đâu, bán lấy tiền phụ cấp nhà mình đi, chị không thiếu ít tiền ấy.”

Tống Đông Đông không đồng ý, nhưng cậu cũng chẳng giằng co với chị gái làm gì, tới lúc đó bán lấy tiền xong sẽ đưa tiền cho chị ấy sau vậy.

Bọn họ đi lên tới giữa sườn núi, bởi vì Tống Thời Hạ không đi con đường bình thường, khác hẳn lối mòn bình thường dẫn lên núi, con đường này không có dấu chân người qua lại bao giờ.

Tống Đông Đông xoa xoa tay:

“Em chưa từng tới chỗ này bao giờ, rõ ràng cùng một ngọn núi, sao cứ có cảm giác bên này âm u hơn thế nhỉ?”

“Bên này nằm ở mặt sau, ánh mặt trời không chiếu tới nên lạnh hơn cũng là chuyện bình thường, chúng ta cũng nên xuống núi rồi.”

Hái được kiwi rừng, cộng thêm mớ hồng do cô cống hiến và cả linh chi tự nhiên nữa, hôm nay xem như bội thu rồi.

Tống Đông Đông còn muốn leo tiếp nữa, lỡ như trên đó có nhiều linh chi hơn nữa thì sao đây?

“Không được, mặc dù núi ở chỗ mình không có sói, nhưng có lợn rừng, có thêm hai đứa nhóc các em đi cùng nên chị sợ lắm, đừng lên nữa thì hơn.”

Tống Đông Đông lẩm bẩm: “Rõ ràng em đã là đàn ông con trai, có thể bảo vệ hai người mà.”

Mao Đản cũng nói theo: “Cháu cũng là đàn ông con trai, không cần dì út bảo vệ đâu.”

Tống Thời Hạ bèn đổi cách nói khác: “Vậy thì nhờ hai anh trai đây hộ tống chị xuống núi được không?”

Tống Đông Đông đi trước mở đường.

Trên núi nhiều cây cỏ, lá rụng nên khá trơn trượt, cậu bất cẩn ngã chổng vó, trượt đi một đoạn xa mới dừng lại.

Cậu cõng giỏ đồ nên bị ngã ngửa nằm đó, giãy mãi không lên, ngọ nguậy hệt như rùa đen bị ngã ngửa muốn lật úp lại.

“Ui da, ngọn núi này nó không ưa em, cho em ăn trúng quả chua, còn làm em trượt ngã nữa.”

Tống Thời Hạ cười đến mức thở không ra hơi.

“Cậu bé đen đủi đáng thương, ai bảo em đi nhanh như thế làm gì.”

Cô tháo giỏ ra, đỡ em trai đứng dậy, nhưng tầm mắt đột nhiên dừng lại, hất tay ra.

Tống Đông Đông không có đề phòng nên lại ngã phịch xuống đất.

May nhờ dưới đất lá rơi dày nên cũng không đau lắm, chẳng qua là hết hồn mà thôi.

Tống Đông Đông bất mãn nói với chị mình: “Chị làm gì thế?”

Hai mắt của Tống Thời Hạ sáng rực.

“Đông Đông, chúng ta phát tài rồi.”

Nhân sâm đó, lại còn là nhân sâm tự nhiên nữa!

Tống Thời Hạ không sai em trai làm, cô tự mình đào nhân sâm lên.

Nhân sâm này chỉ nhìn thôi cũng biết đã lâu năm rồi, to cỡ cánh tay trẻ con luôn.

Tống Đông Đông và Mao Đản đều căng thẳng nín thở nhìn.

Mao Đản hỏi Tống Đông Đông: “Có phải có thể mua rất nhiều kẹo không ạ?”

Tống Đông Đông thuận miệng bịa đại: “Có thể mua hết toàn bộ kẹo của hợp tác xã mua bán luôn.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 238: Chương 238



Tống Thời Hạ trút hết trái cây vào cùng một giỏ, lấy cái giỏ Mao Đản cầm để đựng một ít đất và mớ linh chi với nhân sâm kia.

“Nhìn hai đứa đi, ăn nhiều kẹo như thế, không sợ sâu răng à.”

Tống Đông Đông bĩu môi, chị của cậu quên mất trước kia cô từng lừa hết kẹo của cậu rồi à, bây giờ lại còn chê kẹo nữa.

Vừa xuống đến chân núi thì đã gặp phải một người không thân lắm.

Đối phương mừng rỡ: “Bạn Tống, không ngờ cô lại ở đây.”

Tống Thời Hạ đưa giỏ cho em trai, Tống Đông Đông nấp sau lưng cô, che giỏ thật kỹ.

“Có chuyện gì à?”

Ngô Thiên Lỗi cười nói:

“Tôi đi hỏi thăm địa chỉ nhà cô, nên đặc biệt tới để làm công tác tư tưởng cho cô ấy mà.

Tôi mong cô có thể suy nghĩ thật kỹ chuyện đi học lại, dù sao cô cũng là người có hy vọng thi đậu đại học nhất trong trấn mình.

Lúc trước cô học còn giỏi hơn cả tôi, tôi tin, chỉ cần cô muốn thì nhất định có thể thi đậu đại học sư phạm.”

Tống Thời Hạ: …

Cô cảm thấy buồn cười: “Nhưng tại sao tôi phải thi vào đại học sư phạm chứ?”

Lâu rồi chưa từng thấy tên nào tự luyến như thế, thậm chí cô còn không hiểu nổi gã nghĩ gì trong đầu nữa.

“Trường học ở thị trấn chúng ta thiếu giáo viên quá, nên tôi mong cô cũng có thể tham gia vào sự nghiệp giáo dục, đồng thời ra sức xây dựng quê hương.”

Giờ phải nói tiếp kiểu gì đây?

Nếu như nói không muốn có phải sẽ bị chụp mũ hay không.

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Tôi cảm thấy có thể anh hiểu lầm cái gì rồi, nguyện vọng của tôi là làm vợ hiền dâu thảo, bây giờ tôi đã thực hiện rồi.”

Ngô Thiên Lỗi nhíu mày tỏ vẻ không tán thành.

“Nếu cô đã có khả năng, tại sao lại không chịu cống hiến cho xã hội chứ! Chúng ta không thể chỉ biết mỗi chuyện yêu đương trai gái được.

Chỉ cần tất cả chúng ta đều vô tư dâng hiến, xã hội nhất định sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”

Tống Thời Hạ sắp nhịn không nổi nữa rồi, cô tức giận trợn mắt.

“Mỗi người đều có chí hướng riêng, chí hướng của tôi không nằm ở đó. Làm phiền anh tránh đường giúp tôi.”

Cô đã nghe thấy cậu em trai đứng sau lưng dần mất kiên nhẫn lẩm bẩm rồi.

Nếu không phải đang ôm một đống vàng trong tay thì sợ là cậu nhóc đã xông lên cãi nhau với Ngô Thiên Lỗi rồi.

“Tôi thật sự rất thất vọng về cô, không ngờ cô lại trở thành loại người như thế, tư tưởng của cô đã bị tư bản đồng hóa rồi.”

Tống Thời Hạ cười khẩy:

“Chúng ta không thân cũng chẳng quen biết gì, anh không có tư cách để thất vọng về tôi.

Thật ra tôi còn chẳng nhớ anh là ai nữa, vậy nên có thể vui lòng nhường đường được không?”

Sắc mặt Ngô Thiên Lỗi hết xanh lại trắng, vẫn không chịu tránh ra nhường đường.

“Bạn Tống, bây giờ cô ỷ mình vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, lấy được người chồng thành phố.

Anh ta lái một chiếc xe hơi cũng dễ dàng chiếm được trái tim cô, nhưng anh ta cũng có thể chiếm được trái tim của người khác.

Chờ một ngày nào đó anh ta chán ghét bỏ rơi cô thì cô nhất định sẽ hối hận.”

Tống Thời Hạ chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái:

“Anh làm ơn lo chuyện nhà mình trước đi, ăn hết của nhà vợ cũng chẳng vẻ vang gì đâu.

Bắt nạt mẹ góa con côi nhà người ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 239: Chương 239



Ngô Thiên Lỗi châm ngòi ly gián thất bại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho đỡ nhục.

Gã nói nhiều như thế cũng là vì ý đồ riêng, trước đây gã đã thầm thương trộm nhớ Tống Thời Hạ.

Nhưng mẹ gã đau bệnh quanh năm suốt tháng, trong nhà không có tiền nuôi gã ăn học, gã không thể không lấy con gái nhà đồ tể mổ heo, đi ở rể nhà người ta.

Gã không hề thích cô vợ thất học kia, cô ấy chẳng hề có tiếng nói chung hay giúp đỡ được gì cho sự nghiệp của gã.

Cô ả cứ hở ra là lại lôi con cái để gã mủi lòng, mở miệng chỉ biết nhắc tới tiền, dù ngủ chung một giường nhưng cả hai không hề có chủ đề chung.

Tống Đông Đông ôm chặt giỏ đồ, không để cho Ngô Thiên Lỗi nhìn thấy đống vàng nhà mình.

Chờ đi ra một đoạn thật xa, cậu bé mới quay về phía Ngô Thiên Lỗi, hét lớn như trả thù.

“Anh rể tôi là giáo viên đại học chứ không phải con buôn tư bản gì! Chỉ cần chị tôi muốn học thì có thể thi được hạng nhất bất kỳ lúc nào!”

Tống Thời Hạ suýt nữa đã trượt chân, cô vội nhéo tai Tống Đông Đông.

“Có phải em thèm ăn đòn không? Đừng có cắm flag linh tinh như thế cho chị! Muốn thi thì em tự đi mà thi!”

Tống Đông Đông cười gượng:

“Chị à, sao chị lại không có niềm tin vào bản thân như thế chứ, anh rể em là giáo viên của đại học Yên Kinh, dạy chị thi được hạng nhất cũng dễ thôi mà? Đúng rồi, phờ lát là cái gì thế ạ?”

Tống Thời Hạ tức giận: “Em trả hết tiếng Anh cho thầy cô rồi đấy à, tự nghĩ đi.”

Về đến nhà, Tống Đông Đông ôm giỏ đi vào trong tuyên bố một tin tức quan trọng.

Tống Thu Sinh không tin: “Em có thể may mắn như thế à? Vừa linh chi lại nhân sâm, anh không tin.”

“Thật mà! Anh nhìn đi này.”

Tống Thời Hạ đóng cửa chính lại:

“Cái này không liên quan gì tới Tống Đông Đông đâu, tất cả đều là công lao của em đấy.”

Tống Thu Sinh đồng ý: “Nếu như là em phát hiện thì đúng là không có gì bất ngờ lắm.”

Tống Đông Đông tức giận: “Anh, sao anh không tin em!”

“Bởi vì chị gái em may mắn, em đi ra ngoài chỉ có giẫm cớt thôi chứ làm gì gặp chuyện gì may mắn được?”

Tống Đông Đông hầm hừ quay về phòng, Tống Xuân Hạ từ dưới bếp đi lên.

“Là linh chi thật à? Chị chưa từng thấy linh chi sống bao giờ.”

Tống Thời Hạ không khỏi nói: “Chị à, chị nói nghe ghê quá à, linh chi sống chẳng phải thành tinh rồi à.”

Tống Xuân Hạ dịu dàng cười nói: “Để chị xem thử, linh chi này sao nhỏ thế?”

Tống Thu Sinh đứng bên cạnh cũng nói xen vào:

“Cũng vì nhỏ nên bọn nhỏ mới hái được đấy, nếu lớn hơn chút nữa thì đã bị người khác phát hiện rồi.”

Quý Duy Thanh từ trong phòng đi ra.

Tống Thời Hạ ngoắc tay anh.

“Anh mau tới nhìn linh chi với nhân sâm mà em đào được này.”

Quý Duy Thanh kinh ngạc, ở dưới quê, linh chi với nhân sâm thông dụng tới vậy ư?

Kích cỡ của linh chi và nhân sâm khác nhau một trời một vực.

Linh chi nhỏ bao nhiêu thì nhân sâm lại lớn bấy nhiêu.

Tống Thời Hạ đắc ý nói: “Lấy hai cây linh chi hầm gà chắc chắn sẽ bổ lắm.”
 
Back
Top