Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 750



Chân Nguyệt vỗ vai nhi tử: "Con ở lại đây giúp đỡ mọi người. Ở đây cũng rất cần con."

"Vâng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt nhanh chóng lên đến tường thành, các binh lính nơi đó nhận ra nàng liền để nàng vào. Từ trên cao, nàng nhìn ra xa thấy Kiều Triều và Phùng Thiết Hùng đang giao đấu quyết liệt, từ trên lưng ngựa đã vật nhau xuống đất, tiếp tục quần thảo không ngừng.

Nàng cầm lấy cung, lấy ra một mũi tên, đặt lên dây và b.ắ.n ra mũi tên nhanh như chớp. Một binh lính địch ngã gục tức khắc, làm cho quân lính bên cạnh ngạc nhiên trong giây lát, rồi lại nhanh chóng lao vào trận chiến. Chân Nguyệt b.ắ.n hết mũi tên này đến mũi tên khác, mỗi mũi tên đều trúng đích, khiến các binh lính đứng trên thành đều kinh ngạc trước tài thiện xạ của nàng.

Khi hết tên, một binh lính liền mang thêm tên mới cho nàng: "Phu nhân, đây ạ!" Nàng gật đầu, tiếp tục b.ắ.n ra từng mũi tên chính xác.

Dưới thành, Kiều Triều và Phùng Thiết Hùng vẫn đang giao đấu kịch liệt. Phùng Thiết Hùng quả là kẻ từng phá nhiều thành, sức lực mạnh mẽ, khiến Kiều Triều cũng cảm thấy tay mình dần mất cảm giác. Trong một sơ suất, Kiều Triều ngã xuống đất, làm Phùng Thiết Hùng định c.h.é.m tới thì hắn ta bất ngờ cảm giác có nguy hiểm, liền vội lùi lại, mũi tên của Chân Nguyệt cắm xuống ngay chỗ hắn ta vừa đứng.

Phùng Thiết Hùng nhìn lên thành, thấy bóng dáng một người nhưng không rõ mặt, hắn ta bàng hoàng khi nhận ra tầm xa của mũi tên vẫn có thể b.ắ.n tới mình chính xác như vậy. Trong khi hắn ta ngẩng đầu tìm kiếm, thì Kiều Triều cũng chớp lấy cơ hội mà lao tới tấn công, chiêu thức càng mạnh mẽ. Nghĩ tới việc A Nguyệt và A Sơ đang đứng sau mình, sức chiến đấu của Kiều Triều càng trở nên mãnh liệt.

Phùng Thiết Hùng bị dồn ép đến nỗi không thể chống đỡ, vừa loạng choạng thì bị Kiều Triều đ.â.m trúng bụng, khiến m.á.u phun ra, hắn ta vừa ngã xuống đất lại bị kiếm c*m v** đùi, làm hắn ta gào thét thảm thiết trong đau dớn. Hắn ta định bò dậy để cướp ngựa chạy trốn, nhưng Kiều Triều làm sao có thể để hắn ta thoát.

Chân Nguyệt đứng trên thành, tim đập thình thịch khi nhìn thấy Kiều Triều đấu tay đôi. Đến khi thấy Phùng Thiết Hùng gục ngã, nàng mới yên tâm, tiếp tục b.ắ.n tên vào đám lính địch.

Lúc này, Kiều Triều giơ cao đầu Phùng Thiết Hùng, hét lớn: "Thủ lĩnh các ngươi đã bại trận! Đầu hàng sẽ không giết!"

Quân địch thấy thủ lĩnh đã bị hạ, tinh thần tan rã, phần lớn quay đầu chạy trốn, một số còn lại chống cự yếu ớt cũng nhanh chóng bị tiêu diệt. Kiều Triều dẫn theo binh lính truy đuổi, g.i.ế.c những kẻ còn ngoan cố và bắt giữ những kẻ chịu đầu hàng, đưa những người bị thương về thành.

Khi đoàn quân của Kiều Triều trở về, trong thành vang lên tiếng hò reo mừng chiến thắng. Mọi người đổ ra đường phố vui mừng, có người không kiềm được cảm xúc mà bật khóc: "Chúng ta thắng rồi! Thật không thể tin nổi, chúng ta đã thắng!"

Chân Nguyệt mỉm cười, từ tường thành bước xuống để đón chào mọi người. Kiều Triều cưỡi ngựa tiến vào, thấy nàng đứng bên đường, liền đưa tay ra. Chân Nguyệt đón lấy bàn tay ấy, cảm nhận được sức mạnh và sự tin cậy trong ánh mắt của trượng phu.

Kiều Triều đưa Chân Nguyệt về phủ nha nhưng nhanh chóng lại phải rời đi vì còn nhiều việc phải xử lý. Chân Nguyệt ở lại giúp đỡ việc cứu chữa cho những người bị thương, chuẩn bị dược liệu và sắp xếp lo liệu các công việc sau trận chiến. Dù đã giành được chiến thắng, nhưng tổn thất vẫn không nhỏ với hơn trăm người bị thương, trong đó không ít người bị thương nghiêm trọng.

Cả hai người bọn họ bận rộn đến khi trăng đã lên cao, Kiều Triều mới từ bên ngoài trở về. Lúc này, Chân Nguyệt đang ăn chút gì đó, A Sơ thấy phụ thân trở về thì mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm,"Nương, phụ thân về rồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 751



Chân Nguyệt đứng dậy: "Đi bếp lấy chút đồ ăn cho phụ thân con."

"Vâng, con đi ngay." A Sơ nhanh chóng chạy đi.

Chân Nguyệt bảo người chuẩn bị nước ấm cho Kiều Triều rửa mặt. Kiều Triều ngồi xuống, uống vài ngụm nước cho tỉnh táo, cũng vừa lúc A Sơ mang đồ ăn đến,"Phụ thân, ăn đi."

Kiều Triều ăn uống no đủ, thả lỏng ngồi tựa vào ghế, nắm lấy tay Chân Nguyệt,"Cảm ơn nàng đã cứu ta một mạng."

Chân Nguyệt hiểu ý, nắm lấy tay Kiều Triều, khẽ đùa: "Chỉ mong chàng bình an, chàng mà có mệnh hệ gì, ta đành mang A Sơ mà tái giá thôi."

A Sơ đứng bên nghe: ... Nó một chút cũng không tin nương sẽ làm vậy.

Kiều Triều thật thà ôm lấy nàng,"Không được, ta có thành quỷ cũng đi theo nàng."

Chân Nguyệt: "Nếu trên đời thật có quỷ, thì còn đâu có án oan."

Kiều Triều: Nói rất là có lý...

Chân Nguyệt đẩy nhẹ hắn: "Được rồi, đi nghỉ ngơi thôi. Ta đã bảo người chuẩn bị nước ấm. Vào phòng, hôm nay cần nghỉ ngơi đầy đủ."

"Ừ."

Sau đó, Kiều Triều theo Chân Nguyệt vào phòng. A Sơ thì tự giác ra ngoài, đi thăm hỏi các binh lính bị thương.

Trong phòng, Kiều Triều vừa cởi áo, Chân Nguyệt đã nhận ra những vết thương mới. Nhìn mấy vết đỏ trên vai và cẳng chân hắn, nàng cau mày: "Sao không nói gì?"

"Chỉ vết thương nhỏ, không đáng ngại." Kiều Triều đáp.

"Đến khi sốt lên rồi sẽ biết thế nào là ngại." Nàng đi lấy thuốc và băng bó cho hắn.

Sau khi Kiều Triều rửa sạch người, Chân Nguyệt nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương. Dù không nặng, nhưng thấy từng vết sẹo đỏ trên vai và chân Kiều Triều, lòng nàng vẫn không khỏi nhói đau.

Xong xuôi, hai người lên giường, nhưng Kiều Triều lại ôm chầm lấy nàng rồi xoay người đè nàng dưới thân... Chân Nguyệt không rõ có phải do hôm nay hắn g.i.ế.c người quá mức hưng phấn không, vậy mà buổi tối còn có sức lực lăn lộn nàng, hơn nữa đặc biệt hung ác, nàng cảm giác n.g.ự.c đều đau.

Lăn lộn một canh giờ, Chân Nguyệt đạp một chân hắn liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một ngày mệt mỏi thật là điên rồi.

Nhìn Chân Nguyệt chìm vào giấc ngủ, Kiều Triều hôn lên trán nàng đã lấm tấm chút mồ hôi, hắn liền rời giường lau cho nàng, sau đó lại ôm người mà ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Chân Nguyệt còn đang ngủ thì Kiều Triều đã dậy sớm đi làm việc, tuy rằng bọn họ đánh thắng một trận, nhưng chuyện về sau còn không biết có những người khác lại đây đánh bọn họ không.

Bên kia không nghĩ tới bọn họ bên này lợi hại như vậy, hơn nữa Phùng Thiết Hùng vậy mà lại bị g.i.ế.c chết.

"Rốt cuộc là ai!"

"Không biết! Người nọ kiếm thuật cùng cung tiễn rất lợi hại, còn có một người b.ắ.n tên cũng rất lợi hại, thiện xạ tốt, rất nhiều người của chúng ta đều là c.h.ế.t ở trong tay hắn. Bọn họ còn bày binh bố trận nữa."

"Ta nhớ rõ huyện lệnh huyện Thương Quận là gọi là Triệu Ngạn, hắn ta cũng không còn trẻ. Hình như là còn là hạng người tham sống sợ chết, chẳng lẽ lúc trước đều là giả vờ?"

"Không rõ lắm, ta hiện tại lập tức phái người đi điều tra."

"Đi đi."

Không có điều tra rõ ràng, bên phía Nam Dương vương liền không dám coi thường mà dụng binh, bọn Kiều Triều ở huyện Thương Quận bên này cũng có thể nghỉ ngơi

Ở phía Kiều Triều, nhờ tin tức của Uất Trì Thịnh, hắn đã biết được vị trí quặng sắt gần đó và nhanh chóng tổ chức chế tạo thêm vũ khí, mong rằng trong huyện có thể trang bị đầy đủ cho mọi người, kể cả nữ nhân.

Lộ Đại Thiết cùng nhi tử Lộ Bưu hiện tại được bố trí đi làm vũ khí, hai người rất là cẩn trọng, hiện tại thông gia lợi hại như vậy, bọn họ cũng không thể kéo chân sau.

Trương gia bên kia cũng được Chân Nguyệt sắp xếp ủ một ít rượu mạnh, rượu mạnh tiêu độc, quan binh bị thương có thể dùng đến.

Trừ mấy chuyện này ra, đất hoang cũng nhanh chóng cho người khai khẩn làm ruộng, lương thực là điều sống còn cho trận chiến.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 752



Kiều Triều bên kia lại kiểm kê một chút binh mã, nếu lại đến một đợt nữa thì bọn họ không nhất định có thể trụ vững, nhưng mà bọn họ không biết chính là, hiện tại có một phần lớn nạn dân từ huyện khác chạy trốn tới chỗ bọn họ bên này, bởi vì bên kia cũng đánh nhau rồi.

Chưa đến mấy ngày, cửa huyện liền tới một đợt lại một đợt người muốn tiến vào, nhưng không có mệnh lệnh thì quan binh thủ thành căn bản không dám cho người tiến vào, tin tức truyền đến chỗ Kiều Triều.

Kiều Triều suy nghĩ một chút nói: "Hỏi rõ ràng tin tức, nếu là dân chạy nạn thật sự liền cho vào, nam nhân thì tới chỗ ta, nữ nhân thì đi tìm phu nhân ta bố trí công việc, tiểu hài tử cùng lão nhân cũng đi tìm phu nhân ta sắp xếp."

"Rõ."

Toàn bộ huyện Thượng Quận đều đã nằm trong tay Kiều Triều, Uất Trì Thịnh cũng không còn cách nào chỉ có thể đi theo bên cạnh Kiều Triều, vị đại nhân nắm quyền nơi đây đã sớm chạy trốn.

Biết bên này thu nạn dân nên càng nhiều người đổ đến bên này.

Nhìn dòng người đến ngày một nhiều, Chân Nguyệt thở dài lo lắng về lượng lương thực dự trữ. Chuyện ruộng đất cũng được Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị giúp giúp.

A Sơ thường theo Kiều Triều đi luyện tập và cùng phụ giúp, mọi người trong thôn đều biết cậu là nhi tử duy nhất của Kiều Triều.

Nghe tin Nam Dương vương bỗng nhiên bị Trần Trung vương làm khó dễ, Kiều Triều cũng yên tâm được chút ít, nhưng đồng thời, vì tiếp nhận nhiều dân chạy nạn, huyện thành cũng bắt đầu xuất hiện gián điệp từ các thế lực khác.

Tin tức về Kiều Triều dần lan rộng nhưng không có nhiều thông tin, bọn họ chỉ biết hắn trùng là thiên phu trưởng, đã cởi áo giáp về quê làm ruộng, về sau làm "thổ phỉ", lại được chiêu an.

Biết được có một nhân tài như Kiều Triều, Hoài Dương vương quyết định đích thân đến tìm gặp, nhất định phải lợi dụng tốt người này.

Quản Ương bên kia cũng biết đến tin tức của Kiều Triều, không ngờ được bây giờ hắn lại trở thành người lợi hại như vậy.

Ban đêm, khi phu thê họ bàn bạc về tình hình hiện tại, Chân Nguyệt thở dài,"Không thể tiếp nhận thêm dân chạy nạn được nữa, lương thực đã không còn đủ."

Kiều Triều suy tư,"Có lẽ ta phải tự mình dẫn người ra bên ngoài tìm kiếm lương thực."

Chân Nguyệt lắc đầu, nói vẻ trầm ngâm: "Tài nguyên ở đây quá thiếu, một huyện thành vẫn quá nhỏ bé. Nếu có thêm một phủ thành, tình hình hẳn sẽ tốt hơn nhiều."

Kiều Triều nghe lời Chân Nguyệt mà động lòng, bèn nói: "Ta sẽ hỏi Uất Trì Thịnh xem tình hình phủ thành hiện do ai quản lý."

Chân Nguyệt đáp: "Nhưng hiện giờ lực lượng chúng ta không đủ để quản cả phủ thành."

Kiều Triều cười: "Đôi khi không cần ta phải quá mạnh, chỉ cần họ yếu hơn là đủ. Như Thương Quận này, có kẻ đã bỏ mặc."

Chân Nguyệt gật đầu, nghĩ ngợi một chút: "Nghe cũng có lý."

Kiều Triều tìm Uất Trì Thịnh, người này nghe xong liền đáp: "Trước kia là Phạm đại nhân, nhưng tình hình giờ chẳng rõ lắm. Huynh biết đấy, không phải ai cũng quyết tâm giữ chức đến cùng." Trong lòng Uất Trì Thịnh có chút chua xót khi thấy mình, kẻ đỗ khoa cử thành công, lại thua một nông phu xuất thân như Kiều Triều, thậm chí thua cả nông phụ như Chân Nguyệt.

Kiều Triều bảo: "Vậy phiền ngươi đi phủ thành dò xét tình hình, xem có gì thay đổi."

Uất Trì Thịnh lắp bắp: "Ta? Ta không biết võ nghệ, trên đường gặp thổ phỉ hay quân của Trần Trung Vương thì sao?"

Kiều Triều bình thản: "Vậy nên ta sẽ cử người theo hộ vệ. Ngươi chọn ai tùy ý."

Uất Trì Thịnh nghĩ ngợi rồi đáp: "Vậy để Hồ Đại Dũng cùng ta đi. Còn lại ngươi chọn người đi cùng." Hồ Đại Dũng là tên thật của Hồ lão đại, cũng là người giàu kinh nghiệm, mà Uất Trì Thịnh giờ đã thấy rõ năng lực của Kiều Triều, nếu không làm tròn trách nhiệm e rằng mình sẽ bị bỏ rơi.

Kiều Triều: "Được, ta sẽ cho thêm người đi cùng."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 753



Không lâu sau, Kiều Triều cho Hồ lão đại dẫn mười người, đều trang bị vũ khí và ngựa, cùng đi với Uất Trì Thịnh. Trước khi đi, hắn dặn dò: "Gặp kẻ địch mà không đánh nổi thì rút lui ngay, không cần thiết phải đối đầu."

Hồ lão đại vỗ n.g.ự.c đáp: "Huynh cứ yên tâm, chúng ta nhất định trở về bình an."

Sau khi nhóm Uất Trì Thịnh rời đi, Kiều Triều cũng đưa người khai khẩn đất quanh huyện thành để trồng trọt, đồng thời sai người về thôn Đại Nam thu hoạch lương thực, tuy có phần bị phá hoại nhưng hắn không dám nói với Chân Nguyệt, sợ nàng lại lo nghĩ không ngủ được.

Trong khi đó, gián điệp của Trần Trung Vương và Nam Dương Vương đã sớm nghe được tin tức về gia đình Kiều Triều. Nghe chuyện Kiều Triều xuất thân nông phu nay có thể chỉ huy trận mạc, ai nấy đều kinh ngạc.

Chân Nguyệt lo liệu xong công việc bên ngoài cũng bắt đầu sắp xếp lại phủ nha. Căn phủ đệ của Huyện thái gia trước kia đã trống trải từ lâu, Kiều Triều bảo nàng cùng người nhà dọn vào ở. Căn phủ này rất rộng, có ba dãy sân với hoa viên và hồ nước. Chân Nguyệt cho nhổ hết hoa lá trong vườn để trồng rau, bắt cá từ hồ lên làm thức ăn, rồi lại thả cá giống vào.

Bên kia, Uất Trì Thịnh và đoàn người đến phủ thành. Tình hình nơi này tạm yên ổn nhưng vẫn ngầm mang không khí bất ổn, từ dân nghèo ăn xin, phú hào ngồi kiệu xa hoa, cho đến binh lính bắt người tùy tiện. Cả phủ thành dường như bình ổn mà cũng như đang trên bờ tan vỡ.

Bên trong thành còn tốt đi, ngoài thành có chút không ổn, họ gặp vài toán thổ phỉ nhưng nhờ dáng vẻ dữ dằn và ngựa chiến, lại thêm vũ khí trên tay, bọn thổ phỉ không dám cản đường. Dân chạy nạn thì đa phần bị chặn ngoài thành trừ khi có thân nhân hoặc tiền bạc để vào.

Đến cổng thành, thấy bọn họ có lệnh bài của huyện Thương Quận, binh lính gác cổng cũng nể mặt mà cho vào. Ngay sau khi họ rời đi, các binh lính khẽ bàn tán,"Không biết huyện Thương Quận đến đây làm gì."

"Có thể là thỉnh công chăng?"

"Có khả năng, huyện lệnh trước đó chạy đến đây, vậy bây giờ ai đang là huyện lệnh?"

"Ta không biết"

Vào trong thành, Uất Trì Thịnh nghe ngóng được rằng hiện Phạm Hứa Dương đang quản lý phủ thành, một người được đánh giá nửa tốt nửa xấu.

Uất Trì Thịnh: "Tốt xấu nửa nọ nửa kia, thì hẳn là xem như một người tốt."

Hồ lão đại: "Chúng ta sẽ đi gặp hắn ta sao?"

Uất Trì Thịnh: "Không cần đi, Kiều thiên hộ không có nói bảo chúng ta đi gặp? Chỉ là nói hỏi thăm một chút tin tức."

Hồ lão đại: "Đúng vậy, vậy trước tiên không đi gặp, còn tình tình về lương thực thì cũng phải hỏi thăm một chút."

Uất Trì Thịnh: "Cái này đơn giản." Hắn ta tìm mấy người địa phương dò hỏi một chút liền biệt được tin tức mình muốn,"Lương thực mới vừa thu, phần lớn là là lúa nước, cũng có một ít tiểu mạch, đúng rồi, còn có khoai tây nữa, sản lượng khoai tây không tồi. Đại khái là một mẫu hai đến ba thạch."

Hồ lão đại: "Mới hai đến tam thạch, quá ít." Thôn Đại Nam bọn họ sản lượng không ít như vậy.

Uất Trì Thịnh: "Còn ít sao? Này đã là rất nhiều rồi, không phải sao? Cũng không loại khoai tây này là ai phát hiện, ăn ngon mà sản lượng lại tốt như vậy."

Hồ lão đại: "Khoai tây là do Chân Nguyệt nương tử của Kiều gia trồng đầu tiên. Giờ mới thành như vậy."

Uất Trì thịnh hoài nghi,"Không thể đi? Lúc trước sao không có người nói với ta?" Nếu đúng như vậy thì sao hắn ta không biết? Hắn ta chỉ biết kiều Triều giữ chức quan, về sau mở rộng gieo trồng.

Hồ lão đại: "Ngươi không hiểu, chính là Kiều gia lúc trước trồng, ngươi về sau sẽ biết, hiện tại chủ yếu là hỏi thăm tin tức, đúng rồi, ta mang vài người xuống ruộng nhìn xem. Ngươi cùng mấy người dư lại liền ở trong thành hỏi thăm tin tức."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 754



Uất Trì Thịnh: "Được." Hắn ta đối với chuyện Hồ lão đại muốn đi xem đồng ruộng vẫn là không tán thành, không rõ vì sao còn còn phải đích thân xuống ruộng xem một chút, xem một chút có thể nhìn ra cái gì sao?

Hồ lão đại rất nhanh liền rời đi, Uất Trì Thịnh bên này thám thính được không đến hai ngày nữa thì Hoài Dương Vương kia sẽ tới phủ thành An Bình.

"Nghe nói muốn cùng Phạm đại nhân bàn chuyện, đúng rồi, còn có người rất lợi hại ở huyện Thượng Quận nữa, Hoài Dương Vương rất muốn gặp"

Uất Trì Thịnh thấy đây không phải tin tốt. Hoài Dương Vương định làm gì Kiều Triều? Thăng quan, làm lính hầu hay bắt ra tiền tuyến? Nếu Kiều Triều đi rồi, huyện Thương Quận e là sẽ khó giữ, Nam Dương Vương lại ngóc đầu lần nữa thì sao?

Nghe tin này, Hồ lão đại quyết định về báo ngay cho Kiều Triều. Sau một đêm nghỉ lại trong thành, hôm sau họ lên đường hồi phủ.

Khi Uất Trì Thịnh và đoàn người vào thành, Phạm Hứa Dương nhanh chóng nhận được tin tức. Hắn ta không hiểu rõ mục đích chuyến đi của người từ huyện Thương Quận, chỉ biết đây là vị thủ lĩnh huyện Thượng Quận đã diệt trừ Phùng Thiết Hùng khét tiếng.

Trước đây, vị quan huyện của vùng này từng chạy đến xin tị nạn, Phạm Hứa Dương khi đó chỉ cười nhạt rồi rút kiếm hạ sát ngay tại chỗ, khiến cho cả gia quyến quan huyện đều kinh hãi. Tuy nhiên, Phạm Hứa Dương cũng không làm khó dễ với người thân của vị quan kia, chỉ yêu cầu họ rời khỏi nơi đây. Với lão, kẻ đào ngũ là đáng khinh bỉ nhất.

Dù Phạm Hứa Dương có phần nể phục Kiều Triều, lão vẫn ngạc nhiên khi đoàn người chỉ ở lại trong thành một ngày rồi rời đi, không hề đến diện kiến mình. Phạm Hứa Dương đoán có lẽ họ đã nghe nói rằng Hoài Dương Vương muốn triệu kiến Kiều Triều và không muốn dính dáng đến sự việc này.

Nhóm Hồ Lão Đại gấp rút trở về, đến sáng ngày hôm sau thì về tới Thương Quận. Vừa vào phủ nha, Uất Trì Thịnh lập tức hỏi: "Kiều thiên hộ đâu rồi?"

Kiều Lực đáp: "Đại nhân ra ngoài thành, có lẽ chiều mới về."

Hồ Lão Đại vội hỏi tiếp: "Phu nhân có ở trong phủ không?"

Kiều Lực gật đầu,"Phu nhân đang ở phía sau, để tiểu nhân đi gọi."

Chẳng mấy chốc, Chân Nguyệt bước ra, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hồ Lão Đại liền báo tin: "Nghe nói Hoài Dương Vương muốn gặp Kiều Đại. Chúng ta vừa từ phủ thành về, tin tức là chắc chắn."

Chân Nguyệt lập tức quay sang Kiều Lực: "Ngươi mau dẫn người đi gọi Đại nhân về."

Khi Kiều Triều trở về, Chân Nguyệt chuyển lời của Hồ Lão Đại và Uất Trì Thịnh, rồi cả hai vội vã đến gặp Kiều Triều.

Hồ Lão Đại nói: "Nghe nói Hoài Dương Vương hiện đang ở phủ thành và có ý triệu kiến Kiều Đại. Có thể vì huynh đã đánh thắng trận, nên muốn mời huynh hợp tác để đối phó Nam Dương Vương hoặc Trần Trung Vương."

Kiều Triều ngồi trầm ngâm, rồi hỏi: "Các ngươi nghĩ ta có nên đi hay không?"

Hồ Lão Đại dè dặt đề nghị: "Có lẽ không nên đi. Lỡ hắn ta muốn kéo ngài vào cuộc chiến, chẳng phải ngài phải rời khỏi Thương Quận sao?"

Kiều Triều suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi Uất Trì Thịnh về tình hình binh lực ở Phủ thành. Uất Trì Thịnh trả lời: "Trước kia, theo luật là có khoảng ba ngàn quân đóng tại phủ thành, nhưng nay thì khó nói. Như chúng ta cũng chẳng còn quân đóng ở huyện thành..."

Bọn họ g.i.ế.c địch đều là chắp vá lung tung, một bộ phận vẫn là lúc trước Kiều Triều huấn luyện qua đám thôn dân, một ít là đám người lúc sau chạy nạn tới.

"Có thể hiện tại phủ thành đóng quân hẳn cũng không nhiều lắm?"

"Ừm, hẳn là không nhiều lắm, nhưng là rất nhiều người, bọn họ có thể bắt lính."

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều: "Huynh nghĩ sao? Có nên đi Phủ thành không?"

Kiều Triều đáp, vẻ đăm chiêu: "Nếu không đáp ứng, chúng ta có thể sẽ bị chèn ép hoặc thậm chí không còn cơ hội trở về."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 755



Chân Nguyệt đề xuất: "Mang theo hai trăm quân cùng đi."

Kiều Triều: "Vậy nơi này làm sao bây giờ? Nếu đột nhiên có người tới công thành làm sao bây giờ?"

Chân Nguyệt: "Ta nhớ rõ chúng ta hiện tại chiêu mộ một ít binh, trước mắt cũng có hơn bảy trăm binh lực có phải hay không?"

Kiều Triều: "Đúng vậy."

Chân Nguyệt: "Chàng mang hai trăm đi, nơi này còn thừa 500, cũng có thể đối phó, nếu xảy ra chuyện, sẽ cho người đi truyền tin cho chàng, đến lúc đó chúng ta thủ nơi này."

Kiều Triều lắc đầu,"Rủi ro quá lớn. Chỉ khi nào nàng và mọi người cùng đi, ta mới an tâm."

Chân Nguyệt lắc đầu từ chối: "Không được. Ta phải ở lại đây cùng mọi người, nếu không họ sẽ nghĩ chàng bỏ trốn."

Kiều Triều quay sang hỏi ý kiến mọi người, Hồ Lão Đại đồng tình: "Huynh cứ mang hai trăm quân đi, nếu có chuyện chúng ta sẽ lập tức kéo quân tới ứng cứu."

"Lúc trước chúng ta cũng chỉ có hơn 500 binh, có thể làm một chút bẫy rập".

Uất Trì Thịnh: "Ta cũng có thể lưu lại."

Kiều Triều: "Ngươi đi cùng ta." Hắn không phải rất tin Uất Trì Thịnh.

Kế hoạch được quyết định, nhưng trước khi đi, Kiều Triều cùng mọi người đặt thêm bẫy xung quanh thành, chuẩn bị đá tảng để ngăn cản nếu có cuộc tấn công bất ngờ. Cung tên, dù là gỗ hoặc tre, cũng được chuẩn bị cẩn thận.

Sau vài ngày, người của Hoài Dương Vương từ phủ thành đến, đi đầu là Cơ Sơn, một cận thần của Hoài Dương Vương. Cơ Sơn yêu cầu Kiều Triều phải lập tức đi theo, lời lẽ kiêu căng, khiến mọi người phẫn nộ. Tuy nhiên, Kiều Triều bình tĩnh đáp: "Ta sẽ đi, nhưng cần thời gian chuẩn bị."

Ba mươi phút sau, khi Cơ Sơn trông thấy đội quân chỉnh tề do Kiều Triều chỉ huy, hắn ta tỏ vẻ lo lắng,"Sao nhiều người thế này?"

Kiều Triều đáp: "Đây là những tinh binh của chúng ta, ta muốn họ cùng đi diện kiến Hoài Dương Vương."

Cơ Sơn nghĩ Kiều Triều muốn khoe công lao nên gật đầu,"Cũng được, chúng ta khởi hành thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều: "Lại chờ một chút."

"Chờ cái gì! Còn có cái gì nữa?" Cơ Sơn nhíu mày, người này sao lại có nhiều việc như vậy, chủ tử hắn ta muốn gặp Kiều Triều là vinh hạnh của hắn, một nông phu được lên mặt bàn không biết dẫm phải vận cứt chó gì mới có thể đánh thắng trận, hắn ta luôn cảm thấy là do có cao nhân đứng đứng phía sau chỉ điểm cho Kiều Triều, hoặc là hẳn là tên Phùng Thiết Hùng quá mức rác rưởi, bằng không sao có thể đánh thắng trận.

Trước khi đi, Chân Nguyệt đưa Kiều Triều một chiếc túi, nói: "Ta chờ chàng trở về." Kiều Triều nắm tay nàng, dặn A Sơ: "Ở lại chăm sóc nương con."

A Sơ gật đầu, dù lòng cũng thấp thỏm. Cơ Sơn đưa mắt nhìn Chân Nguyệt và A Sơ, người có chỗ uy h**p, vậy dễ đối phó.

Ngày hôm sau, Kiều Triều và đội quân đến phủ thành. Vì đội quân không được phép vào thành, Kiều Triều chỉ mang theo vài người, trong đó có Uất Trì Thịnh.

Khi vào đến phủ thành và đến Phạm phủ, Kiều Triều nghiêm cẩn hành lễ: "Bái kiến Phạm đại nhân."

Phạm Hứa Dương lập tức đỡ hắn đứng dậy, ôn tồn: "Kiều Đại nhân không cần khách sáo, mời ngồi."

Khi Kiều Triều ngồi xuống, hạ nhân mang trà lên. Phạm Hứa Dương quan sát kỹ, thấy Kiều Triều dung mạo thanh tú, đĩnh đạc, phong thái không giống võ quan, mà giống một nho sĩ hơn. Người như vậy mà có thể đánh bại Phùng Thiết Hùng quả là kỳ lạ.

Ngược lại, Kiều Triều cũng thầm đánh giá Phạm Hứa Dương - một lão nhân gầy, râu tóc bạc trắng, nhưng thanh danh tàn nhẫn của lão, đặc biệt với việc lão từng một kiếm hạ sát vị quan huyện trước đây, khiến Kiều Triều hiểu rằng người này không dễ đối phó.

Phạm Hứa Dương vào chuyện chính, hỏi: "Kiều Đại nhân đã đi đường vất vả. Tình hình Thương Quận hiện giờ ra sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 756



Kiều Triều kể về những khó khăn thiếu thốn của huyện Thương Quận, nào là thiếu dược liệu, quân binh bị thương không có thuốc chữa trị, lương thực ngày càng cạn kiệt, lương bổng cũng thiếu thốn. Cuối cùng, hắn nhấn mạnh: "Không biết phủ thành có thể viện trợ cho huyện Thương Quận chút đỉnh chăng?"

Phạm Hứa Dương:... Tên tiểu tử này, là tới muốn đồ sao.

Phạm Hứa Dương chỉ cười nhẹ,"Hiện giờ tình thế khó khăn, phủ thành cũng trong cảnh thiếu thốn" Ngươi thiếu, ta thiếu, nơi nào cũng thiếu cả.

Kiều Triều điềm tĩnh đáp: "Huyện Thương Quận nằm ở tiền tuyến, nếu tài nguyên không đủ, khi quân địch tấn công, thì phủ thành cũng sẽ không tránh khỏi nguy hiểm." Phải chăng tài nguyên nên ưu tiên cho nơi hiểm yếu trước?

Phạm Hứa Dương mỉm cười tránh né: "Điều này cần có lệnh từ Hoài Dương Vương."

Dù không hy vọng sẽ được chi viện ngay lập tức, nhưng Kiều Triều vẫn cẩn trọng tường thuật tình hình để đối phương hiểu rõ sự thật.

Trong khi đó, Hoài Dương Vương vẫn đang vui chơi cùng mỹ nữ ở hậu viện, Cơ Sơn đã sớm báo về việc Kiều Triều đến, nhưng Hoài Dương Vương lại không lập tức tiếp kiến, tiếp tục vui chơi cho đến khi đêm xuống mới cho lệnh: "Bảo hắn nghỉ ngơi, ngày mai gặp mặt."

Cơ Sơn nhận lệnh và khi quay về trình báo, Hoài Dương Vương hỏi: "Ngươi thấy Kiều Triều thế nào?"

Cơ Sơn đáp: "Không thấy có gì đặc biệt, không giống kẻ võ nghệ cao cường. Có thể hắn được chỉ dẫn bởi người khác."

Hoài Dương Vương hỏi thêm: "Có gì có thể uy h.i.ế.p được hắn không?"

Cơ Sơn cẩn trọng đáp: "Trong nhà hắn có đông người, hắn là lão đại, có hai lão nhân, phía dưới có hai đệ đệ đều đã lập gia đình, và một thê tử cùng hài tử, dường như rất được hắn thương yêu."

Hoài Dương Vương gật đầu, hài lòng vì đã nắm được nhược điểm,"Tốt, ngươi lui đi nghỉ ngơi."

Về phần Kiều Triều, nghe tin phải chờ đến ngày mai mới diện kiến, hắn vẫn tỏ ra bình thản, đáp: "Vậy sáng mai ta sẽ qua."

Phạm Hứa Dương cho người đi sắp xếp, thủ hạ Phạm Hứa Dương đứng bên cạnh nói: "Hoài Dương Vương làm như vậy có không tốt lắm không? Nhưng mà nhìn vẻ mặt người nọ cũng không giống tức giận, nhưng nghe nói hắn lần này lại đây mang theo hai trăm tinh binh đến."

Phạm Hứa Dương: "Hai trăm tinh binh? Nếu Hoài Dương Vương coi khinh hắn, vậy khả năng sẽ hối hận, trước tiên không cần phải xen vào, dù sao cùng chúng ta cũng không có quan hệ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão tuy rằng là đại nhân châu phủ, lúc trước là do hoàng đế khâm điểm, cùng Hoài Dương Vương hiện tại không có quan hệ, nhưng mà Hoài Dương Vương ngược lại không có tiêu diệt lão mà lại ưu đãi lão, làm Phạm Hứa Dương tiếp tục ngồi ở vị trí này, đơn giản cảm thấy lão có năng lực, muốn mượn sức lão mà thôi.

Rốt cuộc Phạm gia ở Giang Nam cũng là đại gia tộc, nếu đạt được mối quan hệ với đại gia tộc duy trì kia đối với ngôi vị cướp được là rất có lợi.

"Vâng"

Kiều Triều ở bên ngoài Phạm phủ, Kiều Triều sau khi nghỉ ngơi xong liền đi ngoài, lúc này tuy rằng là buổi tối nhưng trên đường vẫn là có người.

Kiều Triều tùy ý nhìn một chút, biết có người theo dõi, Kiều Triều cũng không có để ý, chỉ là nhìn bên này một chút, xem bên kia một chút, còn đi cửa tiệm trang sức mua cây trâm.

Kiều Triều sau khi đi dạo một lúc liền trở về, người đi theo dõi kia cũng trở về bẩm báo.

Sáng hôm sau, Kiều Triều trở lại Phạm phủ và cuối cùng cũng gặp được Hoài Dương Vương: "Bái kiến Hoài Dương Vương."

"Đứng dậy đứng dậy" Hoài Dương Vương cười, đánh giá kỹ Kiều Triều và tỏ vẻ hài lòng: "Kiều Đại ngươi thật là tuổi trẻ tài cao, lại có công lớn tiêu diệt Phùng Thiết Hùng, quả là dụng binh như thần."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 757



Kiều Triều khiêm tốn đáp: "Hoài Dương Vương quá khen, thấp hèn cũng không còn trẻ, cũng đã gần hơn 35."

Hoài Dương Vương cười lớn: "A? Ta lại thấy ngươi chỉ tầm ngoài hai mươi, ha ha" "Vậy lần này, Kiều Đại nhân đã lập công lớn, muốn ban thưởng gì cứ nói ra."

Kiều Triều đáp: "Tiểu nhân không mong gì cả, chỉ vì muốn bảo vệ gia đình mà bất đắc dĩ ra tay."

Hoài Dương Vương tỏ vẻ hào phóng: "Kiều Đại ngươi thật là hiếu tử trung thần! Nếu vậy, ta phong ngươi làm Tiên Phong Tướng Quân, thống lĩnh binh mã ngoại trấn, giúp ta diệt ngoại địch, thế nào?"

Kiều Triều thận trọng hỏi: "Không rõ chức Tiên Phong Tướng Quân này có thể thống lĩnh bao nhiêu binh mã?"

Hoài Dương Vương cười đáp: "Toàn bộ binh mã của huyện Thương Quận đều do ngươi cai quản."

Kiều Triều ngước mắt nhìn Hoài Dương Vương, tuy ngoài mặt hòa ái nhưng trong ánh mắt vị vương gia này ẩn chứa sự uy h.i.ế.p ngấm ngầm.

Kiều Triều chắp tay cảm tạ: "Tạ ơn Hoài Dương Vương, ta nhất định sẽ cúc cung tận ."

Hoài Dương Vương hài lòng,"Nếu ngươi giúp trẫm thống nhất Đại Chu, ngươi sẽ là Tướng Quân mà trẫm trọng dụng nhất!"

Kiều Triều cúi đầu nhận lệnh: "Thần sẽ không làm nhục sứ mệnh." Lại còn tự xưng là trẫm sao?

Hoài Dương Vương nâng tay hắn lên,"Kiều tướng quân, kế tiếp liền xem ngươi, Nam Dương vương bên kia khí thế mãnh liệt, ngươi đến giúp ta tiêu diệt nhuệ khí bọn họ!"

"Tuân lệnh!"

Sau buổi gặp, Hoài Dương Vương phấn khởi sai người tiễn Kiều Triều về. Khi biết chuyện, Phạm Hứa Dương chỉ nhếch mép, thầm mắng thầm: "Ngu xuẩn!"

Lão mắng ai cũng không khó để biết, chính là Hoài Dương Vương, hắn ta cho rằng Kiều Triều là kẻ ngu sao? Cứ như vậy sẽ khiến Kiều Triều bán mạng cho hắn ta, quả thực là quá buồn cười.

Lão điều tra được thì toàn hộ huyện Thương Quận đều đã nằm dưới tay của Kiều Triều, dẫn dắt mấy thôn đánh trả bọn thổ phỉ, không chỉ có như thế, lúc Kiều Triều còn trẻ chính là thiên phu trưởng, về sau cởi áo giáp làm ruộng, hắn làm thủ hạ dưới trướng Cố tướng quân thì sao không có năng lực và tầm nhìn được, cũng không có khả năng mềm yếu như vậy để dễ bị làm khó.

Phạm Hứa Dương sẽ nói cho Hoài Dương Vương sao? Đương nhiên sẽ không! Ở thời loạn thế như vậy, những đại gia tộc như bọn họ đương nhiên sẽ phải lựa chọn người có năng lực tốt nhất có khả năng đoạt được đế vị, nhưng mà nhà bọn họ hiện tại phải cân nhắc một chút, phái người đi tìm hiểu mỗi một thế lực xưng vương khắp Đại Chu, nhưng mà không có ai khiến cho bọn họ cảm thấy có thể đi theo nâng đỡ, cũng chỉ có thể để về sau nhìn lại.

Sau đó, Kiều Triều đến gặp Phạm Hứa Dương, hỏi thăm về tình hình phủ thành, quân số đóng quân, lương thực, và các gia tộc lớn. Phạm Hứa Dương không giấu giếm, chia sẻ các thông tin mà mình biết. Tuy nhiên, Kiều Triều lại tự mình ra ngoài thành, đi xem xét đồng ruộng, điều này khiến Phạm Hứa Dương bối rối, thắc mắc không hiểu vì sao hắn lại hứng thú với ruộng đồng như thế.

Người truyền tin từ Thương Quận cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết nương tử của Kiều Triều là người rất quan tâm việc trồng trọt và có lẽ đó là lý do Kiều Triều dành thời gian xem xét đồng ruộng. Phạm Hứa Dương suy ngẫm, Kiều Triều thực sự có tâm với việc canh tác sao?

Thật sự là vì trồng trọt, Kiều Triều còn mang theo mấy loại đất trở về, để cho Chân Nguyệt biết về sau chỗ này có thể trồng loại cây gì thì tương đối tốt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 758



Vào ngày thứ hai, khi Kiều Triều định xin phép trở về, Hoài Dương Vương bất ngờ mời hắn đi tửu lâu uống rượu và cho vời một ca nữ đến hầu hạ. Kiều Triều thoái thác, nói rằng ở nhà mình có "hổ cái" ghen lắm, sợ bị phát hiện sẽ gặp rắc rối.

Hoài Dương Vương không hiểu được liền cười lớn: "Đường đường là tướng quân lại sợ thê tử! Ngươi đúng là hiếm thấy! Có lẽ thê tử ngươi đã già rồi đi, lại chỉ là nông phụ thô kệch không biết chữ thì làm sao xứng được với ngươi, ta đây tặng ngươi một người tâm đầu ý hợp, không cần ngại ngùng!"

Kiều Triều ngoài cười nhưng trong lòng lạnh lẽo: "Đa tạ Vương gia." A Nguyệt nhà hắn không biết chữ sao? A Nguyệt nhà hắn là nông phụ thô lỗ sao? Hắn về sau sẽ làm cho tên này mở rộng tầm mắt.

"Như Họa, về sau ngươi chính là người của Kiều tướng quân."

"Dạ." Nữ tử gọi là Như Họa đi đến bên cạnh rót rượu cho Kiều Triều,"Đại nhân, mời ngài uống rượu."

Kiều Triều bưng chén rượu lên uống một ngụm, theo sau ngã quỵ ở trên mặt bàn, thủ hạ của Hoài Dương Vương cười lớn: "Vậy mà đã say rồi"

Cơ Sơn: "Một tên nông phu thôi mà, sao có thể từng uống rượu ngon!"

"Đúng như ngài nói, Như Họa, mang theo người đi nghỉ ngơi đi."

"Dạ vâng."

Như Họa đưa Kiều Triều về phòng, định thay hắn cởi áo thì bất ngờ Kiều Triều bật dậy, một tay vung d.a.o đập nhẹ vào gáy nàng ta làm nàng ta ngất đi, sau đó đẩy nàng ta xuống gầm giường, tựa vào tường lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh. Nhưng phòng bên chỉ có tiếng vui đùa cùng ca kỹ, không có tin tức gì quan trọng. Kiều Triều liền nghỉ ngơi, mặc cho Như Họa nằm trên đất.

Ngày hôm sau, Kiều Triều xin phép trở về huyện Thương Quận, Như Họa cũng được Hoài Dương Vương gửi gắm để đi theo. Uất Trì Thịnh biết được, dè dặt hỏi: "Ngài ... không sợ Kiều phu nhân giận sao?"

Kiều Triều: "Ngươi mang theo một phần binh lính về trước rồi nói với nương tử ta."

Uất Trì Thịnh liền đi trước về báo tin cho Chân Nguyệt, kể lại việc Hoài Dương Vương đã phong chức Tiên Phong tướng quân cho Kiều Triều và còn gửi Như Họa đi theo.

A Sơ nghe vậy liền tức giận: "Nương! Vậy chúng ta không cần phụ thân nữa! Con sẽ đi theo nương!"

Chân Nguyệt không giận, chỉ hỏi kỹ thêm tình hình. Biết Như Họa là người Hoài Dương Vương ban cho Kiều Triều khi phong hắn làm tướng quân.

"Binh lực đâu? Có thể có bao nhiêu?" Chân Nguyệt bắt được trọng điểm.

Uất Trì Thịnh: "Hoài Dương Vương nói đại nhân có thể điều khiển binh mã huyện Thương Quận."

Chân Nguyệt: "... Cho nên chỉ là ban cho một cái chức danh dễ nghe? Đúng là tính toán rất tốt đấy. Đại nhân nhà ngươi không có tức giận chứ?"

Uất Trì Thịnh lắc đầu,"Tạm thời không thấy đại nhân tức giận."

"Ta đã biết, các ngươi đi trước nghỉ ngơi đi." Uất Trì Thịnh gãi gãi đầu, cũng không biết Chân Nguyệt có tức giận hay không nữa, nhìn nàng rất bình tĩnh.

Sau khi mọi người rời đi, A Sơ ở một bên quan sát vẻ mặt Chân Nguyệt,"Nương, nếu phụ thân thật sự có người thì phải làm sao bây giờ?"

Chân Nguyệt: "Làm sao bây giờ? Đem hắn đi thiến."

A Sơ:...

Chân Nguyệt: "Tin tưởng phụ thân con một chút, người nọ là Hoài Dương Vương cho, phụ thân con mà nói không cần thì rất có thể xảy ra xung đột, trước tiên chờ hắn trở về rồi nói sau."

Tuy nhiên, tin tức nhanh chóng đến tai Kiều Trần thị và cả nhà họ Kiều đều lo lắng mà nhìn Chân Nguyệt.

Kiều Trần thị : "Nếu lão đại thực sự không phải với con, ta sẽ đuổi hắn đi. Con và hài tử mãi mãi là người nhà Kiều gia."

Kiều Đại Sơn: "Đúng!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 759



Tiền thị rất là lo lắng,"Hiện tại đại ca quyền cao chức trọng, nếu đại ca cứ khăng khăng nạp thiếp vậy phải làm sao bây giờ? Còn có Kiều Nhị! Huynh có phải cũng sẽ có tâm tư như này không?" Tiền thị hung tợn mà nhìn về phía Kiều Nhị, nàng ấy chính là biết Kiều Nhị Kiều Tam nhà bọn họ đối với Kiều Đại là có bao nhiêu sự sùng bái, sẽ không muốn học theo đại ca đi nạp thiếp chứ?

Kiều Nhị: "Oan uổng ta a, ta nào có tinh lực làm chuyện đó, một mình nàng là đủ rồi. Nàng sinh cho ta nhiều hài tử như vậy, sao ta có thể làm chuyện có lỗi với nàng."

Tiền thị: "Ý của huynh là nói đại tẩu chỉ sinh một mình A Sơ cho nên đại ca muốn nhiều hơn?"

Kiều Tam: "A? Không phải đại ca không "được" sao? Làm sao sinh?"

Tiền thị: "Ha ha, hình như cũng đúng."

Chân Nguyệt:...

"Mọi người không cần lo lắng, chuyện này khả năng có một số việc chúng ta không biết, chờ Kiều Đại trở về sẽ biết." Chân Nguyệt không phải rất lo lắng,"Nếu thật sự như vậy, ta hòa li với Kiều Đại là được."

A Sơ: "Vậy con muốn đi theo nương."

Tiền thị: "Đại tẩu không cần a, nếu tẩu không ở đây thì cái gia đình này làm sao bây giờ? Tẩu không ở đây thì Kiều gia sẽ tiêu mất."

"Đúng vậy đúng vậy."

Chân Nguyệt: "Không nghiêm trọng như vậy, không tiêu được, ngày mai Kiều Đại hẳn là sẽ về, ta sai người thu dọn ra một gian phòng."

Mạn Châu ở bên cạnh đỏ mắt,"Đại tẩu đáng thương quá, còn phải vì nhân gia chuẩn bị phòng."

Tiền thị: "Nói đến vẫn là trách các huynh, nam nhân thúi! Thấy một người thích một người, ta phi!" Tiền thị đứng dậy chạy nhanh đi hỗ trợ.

Kiều Nhị lau mặt, phi ta làm gì? Lại không phải ta nạp thiếp.

Kiều Triều trên đường trở về cũng thấp thỏm, không biết Chân Nguyệt sẽ phản ứng ra sao. Như Họa ngồi trong xe ngựa, nhiều lần tìm cách tiếp cận nhưng hắn không hề để tâm.

Sáng hôm sau khi vừa về đến cổng, hắn đã thấy cửa đóng chặt. Hắn sai người đi gõ cửa, người giữ cổng hừ một tiếng đầy vẻ khó chịu nhưng không dám không mở cửa.

Kiều Triều xuống ngựa vào nhà, hỏi: "Phu nhân đâu?"

Người gác cổng lắc đầu,"Không biết, phu nhân không ở trong nhà."

Kiều Triều nhíu mày,"Không ở nhà? Nàng đi nơi nào?"

Người gác cổng lắc đầu: "Tiểu nhân không rõ, sáng sớm phu nhân đã ra ngoài, dặn ngài nghỉ ngơi, đồ ăn cũng chẩn bị tốt và cho cô nương mới đến một phòng."

Kiều Triều cảm giác bất ổn, đi vào nhà, thấy Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đang ngồi trong phòng khách cùng Tiền thị.

"Cha nương, con đã trở về."

Kiều Trần thị nhìn đằng sau Kiều Triều không thấy nữ tử nào, liền hỏi: "Nữ tử đó đâu?"

Kiều Triều: "Con cho người mang nàng ta đi hậu viện nghỉ ngơi."

Tiền thị: "Đại ca, sao không cho nàng ta bái kiến cha nương?"

Kiều Triều: "Không cần thiết, không phải người quan trọng."

Tiền thị nghe xong còn thấy được, chỉ là vẫn là không hài lòng,"Đại ca muốn nạp thiếp, có phải cần trong nhà chuẩn bị gì không?"

Kiều Triều nhìn nàng ấy một cái,"Đại tẩu muội đi nơi nào?"

Tiền thị ở dưới ánh mắt của Kiều Triều liền nhịn xuống,"Đại tẩu đi trại nuôi heo." Đúng vậy, dù lên huyện thành rồi thì heo vẫn phải nuôi.

Kiều Triều: "Sẽ không nạp thiếp, ta đi gặp nàng ấy đây." Nói xong liền rảo bước đi, không để ai nói thêm lời nào.

Nhìn theo bóng Kiều Triều đi xa, Tiền thị quay sang Kiều Trần thị, tỏ vẻ nghi ngờ: "Đại ca nói vậy liệu có đúng là thật không?"

Kiều Trần thị: "Nếu là người Hoài Dương Vương tặng, lão đại không nhận chẳng phải sẽ khó bề giải thích với Vương gia?"

Tiền thị: "Hoài Dương Vương kia cũng không ở đây, ai biết đại ca có nạp thiếp hay không? Thôi, ta phải đi xem mặt mũi nữ nhân ấy một lần. Ta phải rủ tam đệ muội cùng đi nữa." Nói rồi liền đi tìm Mạn Châu đi cùng.
 
Back
Top Bottom