Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 770



Kiều Trần thị lau nước mắt, dặn dò: "Con hãy bình an trở về."

"Dạ." Kiều Triều xoay người lên ngựa, A Sơ cũng nhanh chóng theo sau. Kiều Trần thị giật mình hỏi lớn: "A Sơ, cháu định đi đâu?"

Nhưng lúc này Kiều Triều đã bắt đầu đi xa, A Sơ cưỡi ngựa theo sát, quay lại vẫy tay: "Nãi, cháu sẽ đi theo phụ thân! Mọi người ở nhà giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ về."

"A! A!" Kiều Trần thị sững sờ, muốn đuổi theo nhưng A Sơ đã cưỡi ngựa đi xa.

"Này, này, lão gia, A Sơ cũng đi rồi!"

Kiều Đại Sơn đứng đó ngỡ ngàng: "Ta, ta đâu có biết gì!"

"Lão gia, Chân Nguyệt đâu, có phải nàng cho A Sơ đi không?"

"Ta cũng không biết!"

"Ông cái gì cũng không biết! Sao ông lại chẳng biết gì hết!"

Kiều Đại Sơn khổ sở đáp: "Ta thực sự không biết gì cả!"

Kiều Nhị, Kiều Tam và mọi người cũng ngạc nhiên không kém. Họ không ngờ đại ca và đại tẩu lại có thể an tâm để A Sơ đi theo Kiều Triều.

Lúc này, Chân Nguyệt bước ra, phát hiện chỗ bên cạnh mình từ sớm đã lạnh, biết rằng Kiều Triều đã rời đi từ lâu. Nàng chuẩn bị mặc quần áo, bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập: "Tức phụ lão đại! Tức phụ lão đại!"

Chân Nguyệt nhanh chóng mặc chỉnh tề, dù tóc vẫn chưa chải gọn, rồi đi ra mở cửa: "Có chuyện gì vậy?"

"Tức phụ lão đại, có phải con biết A Sơ đã đi cùng lão đại không?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Hôm qua Kiều Triều đã bàn với con, cho A Sơ đi theo học hỏi."

Kiều Trần thị vỗ đùi than thở: "Ai nha! Sao lại để nó đi, nếu nó gặp chuyện gì thì phải làm sao?"

Chân Nguyệt bình tĩnh nói: "Kiều Triều cũng có thể gặp chuyện. Nếu ngoài ý muốn cũng là mệnh của hắn!. Không có chuyện ngoài ý muốn, A Sơ là người thừa kế duy nhất của Kiều Triều, và tất cả sẽ thuộc về nó. Hiện giờ, Kiều Triều muốn cho A Sơ đi để học hỏi, nếu chẳng may có biến cố, thì A Sơ cũng sẽ có khả năng kế thừa vị trí của phụ thân nó."

Kiều Trần thị vẫn lo lắng: "Nhưng... A Sơ còn nhỏ quá!"

Chân Nguyệt: "Không còn nhỏ nữa, nó đã mười bốn rồi, tuổi này đã có thể cưới thê tử được rồi. Nó không thể mãi theo chúng ta ở hậu phương, nó cần phải trưởng thành."

Kiều Trần thị lo lắng hỏi tiếp: "Nhưng nếu A Sơ gặp chuyện gì thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Nếu A Sơ gặp chuyện gì, thì Kiều Triều cũng có thể gặp chuyện. Nếu như vậy, thì cả gia đình ta sẽ c.h.ế.t không còn chỗ chôn nữa!"

Nghe đến cảnh "chết không nơi chôn," Kiều Trần thị ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở: "Chúng ta không thể đánh sao? Hay là ta dắt cả nhà về thôn Đại Nam, trốn vào rừng núi cũng được mà!"

Chân Nguyệt kéo bà dậy, cứng rắn nói: "Không thể nữa! Đến nước này rồi, Kiều Triều đã được phong làm tướng quân tiên phong, huynh ấy từng g.i.ế.c Phùng Thiết Hùng, Nam Dương Vương sẽ không để yên cho huynh ấy. Danh tiếng Kiều Triều giờ đã vang khắp thiên hạ, huynh ấy không thể không chiến."

Rồi nàng khuyên nhủ: "Hai người cứ về nghỉ ngơi đi. A Sơ sẽ không sao đâu. Phụ thân nó đang ở đó, chắc chắn sẽ bảo vệ nó."

Kiều Trần thị đành để Kiều Đại Sơn dìu về phòng, lòng nặng trĩu vì không thể làm gì khác. Người đã đi rồi, giờ có muốn cũng chẳng còn cách nào thay đổi được.

Thực ra, trong lòng Chân Nguyệt cũng không khỏi lo lắng. Miệng nàng nói những lời bình tĩnh, nhưng trái tim thì vẫn rối bời. Nàng nhìn bầu trời ngoài kia, hôm nay trời khá đẹp, chỉ mong Kiều Triều bảo vệ tốt cho nhi tử và bản thân.

Lúc này, A Sơ đã theo Kiều Triều ra ngoài thành, phía sau là 300 tinh binh, cùng với Uất Trì Thịnh, Lưu Đại Ngưu và Trần Thanh Thủy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 771



Hành quân nhanh chóng, lần đầu tiên ra khỏi nhà nên A Sơ vô cùng hào hứng, trên đường nhìn thấy một con bướm cũng có thể bàn luận thật lâu. Khi nghỉ ngơi ăn trưa, bên cạnh bếp lửa, Kiều Triều đưa cho A Sơ một cái bánh bột ngô: "Ăn nhanh đi, đây có thể là bữa ngon nhất con được ăn đấy."

A Sơ ngạc nhiên: "... Không đến nỗi thế chứ?"

Kiều Triều cười nhớ lại: "Trước kia, lúc ta mới vào quân ngũ, phải ăn màn thầu đen cứng ngắc, nước cũng uống chẳng trôi. Trời thì lạnh, bụng thì đói, nếu không nghĩ đến việc phải trở về gặp nương con, ta suýt nữa đã bỏ cuộc."

A Sơ nghe vậy, khuôn mặt trở nên kiên nghị: "Phụ thân, con sẽ cố gắng học cách đánh giặc."

Kiều Triều vỗ vai nhi tử: "Ăn xong nghỉ ngơi một chút, sau này sẽ chẳng có nhiều thời gian nghỉ đâu."

"Con biết rồi."

Họ hành quân suốt đêm, đến đêm hôm sau thì đến huyện Châu Dao. Binh lính trong thành nghe tiếng động thì cảnh giác cao độ, tưởng có kẻ địch tấn công.

"Ai đó ở dưới?"

Kiều Triều lên tiếng: "Ta là tướng quân tiên phong được Hoài Dương Vương thân phong, đến đây để chưởng quản huyện Châu Dao!" Nói xong, Kiều Triều giơ cao lệnh bài. Trên tường thành, binh lính giơ đuốc soi kỹ, thấy quả thật đúng là lệnh của Hoài Dương Vương."Mau mở cửa!"

Khi cửa mở, Kiều Triều dẫn quân vào thành. Huyện thái gia của huyện Châu Dao vừa bị đánh thức dậy, nghe thuộc hạ báo: "Tướng quân tiên phong đến rồi, nói là Hoài Dương Vương thân phong, đặc biệt tới chưởng quản quân đội của huyện Châu Dao. Đại nhân có muốn lên gặp không?"

"Được, lên, lên ngay. Nhưng mà Hoài Dương Vương phái ai đến đây mà giữa đêm tối thế này?"

Chờ huyện lệnh Trần An mặc xong quần áo tới huyện nha, đã thấy Kiều Triều ngồi nghiêm trang uống trà. Vừa bước vào, Trần An đã bắt gặp ánh mắt uy nghiêm của Kiều Triều, khiến chân ông như muốn khuỵu xuống, tưởng như đối diện với bậc đế vương.

Ông ta nuốt nước bọt, rồi kính cẩn nói: "Bái kiến tướng quân."

Kiều Triều khẽ gật đầu: "Trần huyện lệnh đứng lên đi. Phiền ngài trình bày chi tiết về tình hình binh lực, bố trí địa hình và lương thảo của dời châu huyện."

Trần An lúng túng đáp: "À... tướng quân mới đến, đêm cũng đã khuya, chẳng hay ngài có muốn nghỉ ngơi trước?"

Kiều Triều lắc đầu: "Không cần, cứ trình bày ngay đi."

Trần An ngần ngại: "Thông tin này rất nhiều, hạ quan cần người sắp xếp lại. Sáng mai, khi huyện thừa có mặt, chúng ta sẽ trình bày đầy đủ cho ngài. Ngài thấy thế nào?"

Kiều Triều im lặng nhìn ông ta một lúc lâu, khiến Trần An đổ mồ hôi hột. Cuối cùng, Kiều Triều đứng dậy: "Vậy được, sáng mai gặp. Trần huyện lệnh nhớ rõ, ta sẽ đợi."

"Dạ, dạ." Trần An lau mồ hôi, trong lòng run sợ, không hiểu sao lại thấy sợ Kiều Triều đến vậy. Nghe đồn vị tướng này vốn là nông phu mà thành, nhưng khí thế sao mà áp đảo đến thế. Trách không được hắn có thể đánh bại được Phùng Thiết Hùng.

Kiều Triều dẫn người về nghỉ ngơi, trong lòng đã phần nào thăm dò được Trần An – một kẻ vô dụng, không quan tâm tới việc gì, nhìn qua cũng biết không phải một quan tốt.

A Sơ nhận xét: "phụ thân, huyện lệnh này chẳng ra gì."

Kiều Triều gật đầu: "Không ra gì lại dễ dàng cho chúng ta khống chế."

"Phụ thân nói đúng!"

Sau khi Kiều Triều rời đi, Trần An vội sai người báo cho tất cả quan viên đến huyện nha để gấp rút sắp xếp tài liệu. Ông ta cảm thấy phiền phức vô cùng, không hiểu sao Hoài Dương Vương lại tin rằng Nam Dương Vương sẽ tấn công huyện Châu Dao và phái người đến quản lý như vậy. Nơi này nghèo nàn khốn khó, Nam Dương Vương liệu có nhắm tới làm gì? Nếu thực sự bị tấn công, ông chỉ cần đầu hàng là xong. Đánh? Đánh thắng nổi sao? Cả huyện chỉ có vài trăm binh lính.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 772



Sáng hôm sau, Kiều Triều đến huyện nha. Mặc dù huyện lệnh Trần An không nắm rõ gì, nhưng vị huyện thừa lại rất am hiểu, trả lời mọi câu hỏi của Kiều Triều rõ ràng. Kiều Triều quay sang Uất Trì Thịnh bên cạnh và nói: "Hắn ta giống ngươi đấy, hiểu biết rất nhiều nhưng lại chỉ có thể làm huyện thừa, không thể nắm chức huyện lệnh được."

Uất Trì Thịnh: "???" Có ý gì chứ?

Sau đó, Kiều Triều triệu tập toàn bộ binh lực trong huyện. Nhìn những binh lính lơ đễnh, uể oải, cơn giận của Kiều Triều lập tức bùng lên. Hắn nghiêm giọng quát: "Từ hôm nay, mỗi người phải chạy 20 vòng quanh sân, đồng thời mang theo một bao đá nặng 30 cân, tự đi mà lấy đá cho mình!"

Lập tức đám binh lính rộ lên tiếng than phiền: "Dựa vào cái gì?"

"Ngươi là ai chứ? Dựa vào cái gì mà quản chúng ta?"

"Ta không muốn tham gia quân ngũ, ta muốn về nhà!" Một người lính thậm chí cởi áo giáp định bỏ đi. Kiều Triều nhanh như chớp rút cung, b.ắ.n mũi tên ngay trước mặt tên lính đấy, khiến hắn ta giật mình sợ hãi. Kiều Triều lạnh lùng nói: "Ai muốn đi thì cứ đi, nhưng sẽ phải nằm trên cáng mà rời khỏi đây."

Cú uy h.i.ế.p khiến mọi người im bặt, không dám ho he gì nữa.

Kiều Triều nói tiếp: "Và thêm nữa, mỗi ngày, người chạy chậm nhất sẽ phải chạy thêm năm vòng và bị cấm ăn trưa. Giờ thì tất cả đứng nghiêm, gọi hết các bách phu trưởng ra đây gặp ta."

Ngay sau đó, vài bách phu trưởng xuất hiện. Kiều Triều phân công Lưu Đại Ngưu giám sát buổi huấn luyện, rồi dẫn các bách phu trưởng đi họp.

Ở huyện Quận Thương, sau khi Kiều Triều đi, toàn bộ công việc của huyện vốn do kiều Triều phụ trách nay đều đổ lên Chân Nguyệt. Huyện lệnh thì không có, nên những việc lặt vặt trong huyện đều phải báo lên nàng.

Không còn cách nào, Chân Nguyệt đành gọi Hồ lão đại đến giúp quản lý. Hồ lão đại gãi đầu bối rối: "Phu nhân, ta không biết quản lý việc này đâu, ta cũng không rành chữ nghĩa gì mấy."

Chân Nguyệt: "..."

Không còn cách nào khác, Chân Nguyệt đành giao việc cho Kiều Tam xử lý."Đệ đi tìm thêm ca ca của tam đệ muội đến hỗ trợ, mọi chuyện trong nha môn tạm thời giao cho các ngươi."

Từ khi Kiều Triều dẫn Uất Trì Thịnh đi, các quan nhỏ trước đây chỉ còn biết chạy trốn, không ai chịu ở lại lo công việc. Nếu không thì Kiều Triều cũng chẳng dễ dàng khống chế được nha môn như vậy.

Kiều Tam lo lắng: "Đại tẩu, đệ không làm được đâu, đệ nào có biết xử lý những việc này."

Chân Nguyệt: "Vì vậy ta mới bảo đệ đi cùng ca ca của tam đệ muội. Tạm thời các ngươi cứ xử lý trong hai ngày, ta sẽ sai người hỏi xem trong huyện có ai đã từng đỗ đạt hoặc từng làm quan nhưng về hưu, có thể nhờ họ giúp đỡ."

"Được."

Kiều Tam tìm gặp Chung Giai Hàng, nhưng vừa nghe xong, Chung Giai Hàng cũng lắc đầu từ chối: "Ta cũng chẳng biết làm, ta không được đâu."

Chân Nguyệt: "Ngươi không được cũng không biết có ai làm được nữa, không biết thì cứ thử hỏi Hồ lão đại xem sao. Hắn tuy không biết chữ, nhưng vẫn xử lý được nhiều việc. Nếu thực sự không xong, các ngươi cứ quay lại tìm ta."

"Được."

Giao việc xong, cuối cùng Chân Nguyệt cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, về phòng chợp mắt một lúc. Khi tỉnh dậy, nàng nhớ đến việc kiểm tra pháo đốt, nên đã đi đến đó. Đúng lúc đó, Mạnh Bình vừa hoàn thành xong một chiếc pháo trượng cỡ lớn.

Chân Nguyệt hỏi: "Đây là thứ ngươi mới nghiên cứu ra à?"

Mạnh Bình gãi đầu, đáp: "Cũng không hẳn là mới, chỉ là một loại pháo đốt lớn hơn."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 773



Chân Nguyệt nói: "Cũng được, biểu diễn thử cho ta xem."

"Vâng."

Ba người đến bãi đất trống, đặt pháo trượng vào một cái hố. Chân Nguyệt và Ma bà tử lui về sau khoảng 300 thước (hơn trăm mét), Mạnh Bình cẩn thận châm lửa rồi chạy nhanh về phía họ. Chỉ trong chốc lát, pháo trượng nổ vang lên một tiếng lớn, đinh tai nhức óc.

Nhìn cảnh đất cát b.ắ.n tung lên, Chân Nguyệt cảm thấy cũng tạm ổn, nhưng việc cần dùng lửa để kích hoạt vẫn chưa thật hoàn hảo.

Chân Nguyệt hỏi: "Cũng tạm, nhưng có cách nào làm cho pháo tự phát nổ khi được ném ra mà không cần châm lửa không?"

Mạnh Bình đáp ngập ngừng: "Hiện tại thì chưa có."

Chân Nguyệt bảo: "Vậy nghiên cứu thêm xem có cách nào để ném ra là nổ ngay."

Mạnh Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Không phải là châm lửa rồi ném đi sao?"

Chân Nguyệt nhìn hắn ta một lúc: "Nếu không kịp ném, ngươi có còn giữ được tay không?"

Mạnh Bình ngượng ngùng cười: "Chắc là không."

"Vậy đó. Ngươi cứ nghiên cứu thêm. À, chiếc pháo trượng lớn này, ta sẽ gọi thêm người giúp, ngươi và họ làm thêm một đợt nữa. Cần gì cứ nói, tăng chiều dài dây dẫn lửa lên khoảng năm, sáu thước."

"Được."

Rời khỏi đó, Chân Nguyệt đến kiểm tra khu trồng trọt và sang bên dệt may xem Mạn Châu cùng mọi người may áo bông.

Nàng hỏi: "Vải còn đủ không?"

Mạn Châu: "Chắc không đủ đâu, muội đã bàn với nhị tẩu. Nếu cần thì chúng ta có thể ra ngoài thành lấy thêm cỏ lau, dồn vào cho đủ."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Như vậy qua loa quá. Cứ tiếp tục làm đi, ta sẽ sai người đi nơi khác mua thêm."

"Được."

Chân Nguyệt tìm đến Hồ lão đại, nhờ hắn chọn vài người đi mua thêm vải: "Chi phí cứ bảo Kiều Tam lo liệu."

Hồ lão đại đáp: "Được, để ta chọn người đi." Bản thân hắn sẽ ở lại canh giữ huyện Quận Thượng.

Lúc này, ở phủ thành, khi Hoài Dương Vương nghe tin Kiều Triều đã đến huyện Châu Dao, liền chỉ định vài người: "Nếu tướng quân tiên phong không còn ở huyện Quận Thượng, nơi đó chắc hẳn thiếu người quản lý. Các ngươi đi hỗ trợ giám sát huyện Quận Thượng."

"Vâng!"

Hai ngày sau, Kiều Tam và Chung Giai Hàng tất bật giải quyết đủ thứ việc lặt vặt ở nha môn thì bất ngờ có người tới báo: "Tam gia, Chung gia, có người từ phủ thành đến, mang theo mệnh lệnh của Hoài Dương Vương, nói là tới tiếp quản huyện Quận Thượng."

"Cái gì!" Kiều Tam kinh hãi.

Chung Giai Hàng bình tĩnh hơn, nói: "Ngươi đưa họ vào nghỉ ngơi trước, chuẩn bị vài món ngon và rượu mời họ. Ta sẽ đi tìm người."

"Tốt."

Sau khi người kia rời đi, Chung Giai Hàng quay sang Kiều Tam: "Đệ đi báo với đại tẩu đệ, ta sẽ tìm Hồ lão đại."

"Được!"

Hai người chia nhau hành động. Kiều Tam về đến nhà thấy Chân Nguyệt đang ngồi nghỉ dưới gốc cây, liền vội vàng nói: "Đại tẩu, có chuyện không hay rồi!"

Chân Nguyệt chỉnh lại ghế, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì? Sao lại hốt hoảng vậy, có phải có người tấn công không?"

Kiều Tam đáp: "Không phải tấn công, mà là Hoài Dương Vương phái người tới, nói là tiếp quản toàn bộ huyện thành. Rõ ràng mọi thứ ở huyện Quận Thượng đều do đại ca quản lý, giờ lại có người đến hưởng công lao của đại ca."

Chân Nguyệt đứng dậy, hỏi: "Có mấy người đến?"

Kiều Tam đáp: "Khoảng năm, sáu người. Chung đại ca đang cho người dọn rượu ngon đồ ăn mời họ, rồi cho người đi tìm Hồ lão đại nữa."

"Hiểu rồi. Ta sẽ đi cùng đệ một lát. Đệ cứ qua đó trước, thăm dò xem địa vị của bọn họ thế nào."

"Được."

Bên kia, khi nghe chuyện này, Hồ lão đại tức giận đến mức dậm chân: "Kiều Triều vừa đi thì bọn họ đã đến đòi chia công lao sao? Ta sẽ đi gặp bọn chúng!" Nói rồi, hắn chọn vài người, cùng Chung Giai Hàng đi tới nơi nhóm người kia đang ở.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 774



Khi Kiều Tam đến chỗ bọn họ trú ngụ, đúng lúc bọn họ đang ăn uống. Trên bàn là rượu ngon và thức ăn sang trọng, từng người ăn uống thỏa thích, khiến Kiều Tam cảm thấy khó chịu. Cả nhà hắn lâu lắm rồi không được ăn bữa nào tốt như thế.

Vừa thấy Kiều Tam, mấy người kia liền ngừng đũa, nhìn Kiều Tam từ đầu đến chân rồi hỏi: "Ngươi là ai?"

Kiều Tam mỉm cười: "Các vị đại nhân tốt, tiểu nhân là Kiều Tam, hiện đang tạm thời quản lý các công việc của phủ nha."

Một người cười nhạt, hỏi: "Kiều Tam? Vậy ngươi có quan hệ gì với tướng quân tiên phong Kiều Triều?"

Kiều Tam đáp: "Kiều Triều là đại ca của tiểu nhân."

"À, thì ra là Kiều Tam công tử. Mời ngồi. Ta là Hoàng Lục, lần này được Hoài Dương Vương phái tới tiếp quản huyện Quận Thương. Vậy chừng nào thì ngươi bàn giao công việc cho ta?"

Kiều Tam do dự, chưa kịp trả lời thì từ phía sau vang lên tiếng của Hồ lão đại: "Ta xem thử ai mà vô liêm sỉ đến vậy!"

Hồ lão đại cầm vũ khí, dẫn người tiến vào. Nhóm người của Hoàng Lục cũng lập tức rút vũ khí, hai bên căng thẳng đối đầu. Hoàng Lục cau mày hỏi: "Ngươi là ai?"

Hắn ta nhận ra Hồ lão đại mặc quân phục, liền ngờ rằng đây có thể là binh lính Kiều Triều để lại.

Hồ lão đại đáp: "Ta là phó tướng của tướng quân Kiều Triều. Còn ngươi là ai?"

Hoàng Lục hừ lạnh: "Phó tướng? Hoài Dương Vương không phong cho Kiều tướng quân phó tướng nào cả!"

Hồ lão đại gằn giọng: "Phó tướng do tướng quân chúng ta bổ nhiệm!"

Hoàng Lục cười khẩy: "Ý ngươi là muốn cãi lệnh của Hoài Dương Vương?" Hai bên giương cung bạt kiếm, chuẩn bị giao chiến thì chợt có tiếng hô "Dừng tay!" từ phía cửa. Mọi người quay lại thấy Chân Nguyệt bước vào.

Đám người của Hồ lão đại lập tức đứng nghiêm chỉnh, còn Hoàng Lục nhìn Chân Nguyệt ngờ vực, hỏi: "Ngươi là ai?" Một nữ nhân vậy mà lại bước vào đây?

Kiều Tam giới thiệu: "Đây là đại tẩu của tiểu nhân, thê tử của đại ca tiểu nhân."

Hoàng Lục suy nghĩ một lát rồi hành lễ, nói: "Thì ra là phu nhân của tướng quân, xin thứ lỗi! Tại hạ là Hoàng Lục, được Hoài Dương Vương phái đến tiếp quản huyện Quận Thương. Đây là các đồng sự của ta: Trâu Hùng, Ninh Nắn Bằng, Liêu Quang và Lâm Tiến Trình."

Hồ lão đại liền nói: "Chúng vừa đợi tướng quân rời đi là đến đòi tiếp quản toàn bộ huyện Quận Thương."

Chân Nguyệt quay sang Hoàng Lục, bình tĩnh hỏi: "Các ngươi có thủ lệnh không?"

Hoàng Lục đáp: "Đương nhiên có." Hắn ta rút lệnh bài từ trong áo ra. Thực ra, Chân Nguyệt không quen thuộc với các loại thủ lệnh, nhưng thấy nhóm họ đều lấy ra thì có lẽ đó là lệnh thật.

"Hoài Dương Vương đã giao cho các ngươi tiếp quản toàn bộ huyện Quận Thương sao? Tất cả mọi việc đều thuộc quyền các ngươi?"

Hoàng Lục đáp: "Đúng vậy, Hoài Dương Vương giao phó chúng ta quản lý phủ nha, vì hiện tại tướng quân Kiều Triều không có mặt. Phủ nha không thể để trống, chẳng phải sao?"

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi nói cũng có lý."

Hồ lão đại: "Phu nhân!"

Chân Nguyệt giơ tay ra hiệu cho Hồ lão đại và mọi người yên lặng, quay lại nhìn Hoàng Lục: "Việc trong phủ nha có thể giao cho các ngươi. Kiều Tam, cữu cữu của A Đóa, các ngươi về sắp xếp công việc, tranh thủ hoàn thành bàn giao tất cả cho Hoàng đại nhân vào sáng mai."

Kiều Tam: "Dạ, đại tẩu."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Chúng ta còn có việc khác cần làm, nên sẽ không quấy rầy nữa. Các ngươi cứ ăn uống thoải mái, nếu cần gì cứ nói với bọn hạ nhân. Sáng mai phủ nha sẽ được bàn giao đầy đủ."

Hoàng Lục gật đầu: "Rất tốt, rất tốt."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 775



Sau khi Chân Nguyệt cùng mọi người rời đi, Hoàng Lục cùng đồng sự bàn luận, thấy rằng chẳng có gì đáng ngại. Đến sáng mai nhận bàn giao xong thì toàn bộ huyện Quận Thương chẳng phải đã nằm trong tay bọn họ sao? Với lệnh bài từ Hoài Dương Vương, nếu ai dám cãi lời thì chính là phản tặc!

"Không phải nói Kiều gia chỉ toàn là thôn dân sao? Sao vừa rồi nhìn họ không giống chút nào, còn phu nhân của tướng quân, trông lại còn rất xinh đẹp nữa, hắc hắc."

"Nhỏ giọng thôi! Nghe thấy thì sao?"

"Họ dám làm gì chứ? Nào, uống tiếp thôi! Nếu có mỹ nhân bầu bạn thì càng hay."

Trong khi đó, trên đường trở về, Hồ lão đại vẫn chưa hiểu ra: "Chúng ta thực sự định giao phủ nha cho bọn họ sao?"

Chân Nguyệt cười: "Bọn họ chỉ cần phủ nha thôi mà. Còn quân doanh và mọi việc trong quân đội vẫn do ngươi phụ trách. Cho bọn họ phủ nha cũng tốt" Để bọn họ rảnh rỗi một chút.

Ánh mắt Hồ lão đại sáng lên, rồi hỏi tiếp: "Vậy còn những việc khác trong huyện, như việc trồng trọt hay quản lý xưởng thì sao?"

Chân Nguyệt: "Việc trồng trọt là việc của dân, bọn họ không hiểu canh tác đâu. Mùa lạnh cũng sắp đến, còn về xưởng – đó là công xưởng quân sự, vẫn là do ngươi phụ trách. Hơn nữa ngươi bây giờ là phó tướng, phó tướng chẳng phải có cấp bậc đấy sao?"

Hồ lão đại vui vẻ: "Ta hiểu rồi!"

Chân Nguyệt nhìn Kiều Tam và Chung Giai Hàng, nói thêm: "Còn hai ngươi, hãy sắp xếp công việc ở phủ nha cho ổn thỏa, sau đó cứ để mọi người tìm đến họ nếu có chuyện vặt vãnh."

"Rõ!"

Sáng hôm sau, Kiều Tam và Chung Giai Hàng bàn giao công việc cho nhóm của Hoàng Lục. Nhận lệnh bài trong tay, Hoàng Lục hớn hở định triệu tập mọi người trong phủ nha để ra oai, nhưng gọi mãi vẫn không thấy ai đến.

Hắn ta bèn hỏi một hạ nhân: "Phủ nha không có người sao?"

Hạ nhân đáp: "Vốn dĩ không có ai ở phủ nha mà?"

"Vậy những người trước đây đâu?"

"Trước khi tướng quân đến, huyện thái gia và các quan đã bỏ trốn cả rồi. Sau đó chỉ còn Uất Trì đại nhân ở lại, nhưng ngài ấy đã đi theo tướng quân tới huyện Châu Dao. Công việc sau này đều do Kiều Tam gia và Chung gia xử lý."

"Còn binh lính của phủ nha đâu? Binh của toàn huyện Quận Thương đâu?"

"Phủ nha không có binh lính. Binh lính trước đây đều thuộc về tướng quân, nhưng tướng quân đã dẫn người đi. Còn binh của toàn huyện Quận Thương chỉ nghe lệnh của tướng quân, không ở phủ nha mà ở trong quân doanh."

Hoàng Lục tức tối quát lớn: "Dẫn ta đến đó ngay!"

Khi đến quân doanh, Hoàng Lục và nhóm người bị chặn lại ở cổng.

Một binh lính gác cổng nói: "Đây là trọng địa quân doanh, không có lệnh bài không được vào."

Hoàng Lục giơ lệnh bài phủ nha ra: "Ta là huyện lệnh huyện Quận Thương, còn cần lệnh bài gì nữa?"

Binh lính lạnh lùng đáp: "Kẻ không thuộc quân doanh mà không có mệnh lệnh thì không được vào! Ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng không ngoại lệ!"

Người trong nhóm Hoàng Lục định xông vào, nhưng Hoàng Lục kịp thời ngăn lại. Hắn ta nói với lính gác: "Gọi phó tướng của các ngươi ra đây!"

Một lính gác đi vào trong, một lúc sau, Hồ lão đại dẫn vài người ra ngoài, vừa nhìn thấy Hoàng Lục đã cười nói: "Hoàng đại nhân đến? Có việc gì không?"

Trâu Hùng đứng sau Hoàng Lục, chỉ vào Hồ lão đại và quát: "Ngươi là ai mà dám thất lễ? Mau hành lễ bái kiến Hoàng đại nhân!"

Hồ lão đại bật cười: "Hoàng đại nhân? Ngài là quan chức bậc nào? Ta đây hiện là phó tướng, lẽ nào không cần các ngươi hành lễ với ta? Quan của ta chắc hẳn là cao hơn cái chức huyện lệnh của ngươi rồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 776



Trâu Hùng tức giận: "Phó tướng? Ngươi không có công văn bổ nhiệm!"

Hồ lão đại đáp: "Công văn? Chúng ta ở đây là ai nắm quyền thì người đó có tiếng nói, ta hiện tại chính là phó tướng. Công văn cứ để khi tướng quân trở về rồi viết sau."

"Hoài Dương Vương không hề phong cho ngươi làm phó tướng!"

"Nhưng ta hiện tại chính là phó tướng, nếu không tin thì đi mà hỏi tướng quân!" Rồi nhìn về phía sau "Có phải trước khi đi tướng quân đã dặn ta là phó tướng, toàn bộ binh lực huyện Quận Thương đều do ta quản?"

"Đúng vậy, thưa đại nhân!"

Hồ lão đại quay sang Hoàng Lục, cười nhạt: "Xem đó, với lại, chẳng phải ngài được giao quản lý phủ nha sao? Tới quân doanh làm gì? Ta nhớ rõ quan văn và võ quan không được can thiệp vào việc của nhau."

Hoàng Lục vừa định nói gì đó thì có người từ phủ nha chạy đến, gấp gáp báo: "Đại nhân, phủ nha có người kiện cáo, có chuyện khẩn cấp!"

Hoàng Lục nhăn mặt: "Chuyện gì?"

"Chưa rõ, xin đại nhân trở về giải quyết."

Hoàng Lục trừng mắt nhìn Hồ lão đại một cái rồi nói: "Được, chúng ta về. Hồ phó tướng tốt nhất cứ như vậy đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ lão đại cười đáp: "Ta không như vậy thì ta nên như thế nào? Hoàng đại nhân cứ đi thong thả. Ta sẽ không so đo chuyện ngài vô lễ đâu."

Nhóm người Hoàng Lục không dám làm gì thêm trước cửa quân doanh vì dù sao đây cũng là địa bàn của Hồ lão đại, nên bọn họ đành nén bực tức quay về phủ nha. Về đến nơi, họ thấy hai lão nhân đang cãi nhau, tay lôi theo một con gà.

"Có chuyện gì?"

"Đại nhân, lão Lý này ăn trộm gà của thảo dân!"

"Cái gì mà gà của ngươi, đây là gà của ta!"

"Rõ ràng nó bay từ nhà ta qua nhà ông, đây là gà của ta!"

"Bay vào nhà ta rồi thì là của ta!"

"Gà của ta!"

"Gà của ta!"

Nhìn hai ông lão tranh cãi ầm ĩ, Hoàng Lục tức giận đập bàn quát: "Im ngay! Cãi nhau gì thế!"

Hai ông lão sợ hãi quỳ xuống, Hoàng Lục chỉ vào ông lão áo xám, bảo: "Ngươi nói trước."

Ông lão áo xám, tên Trần lão đầu, tố cáo rằng con gà từ nhà ông nhảy sang nhà Lý lão đầu, nhưng bị lão Lý chiếm đoạt.

Lý lão đầu cãi lại rằng con gà đã vào nhà ông thì là của ông, không có bằng chứng nào chứng minh nó là của Trần lão đầu.

Cả hai lại tiếp tục cãi vã, Hoàng Lục đập bàn quát: "Đủ rồi! Trả gà lại cho Trần lão đầu, không thì đánh mười roi! Cút!"

Cuối cùng, Lý lão đầu đành trả gà cho Trần lão đầu, rồi cả hai cùng rời đi. Nhưng chưa được bao lâu, lại có hai phụ nhân đến kiện nhau. Một người tố rằng người kia cố ý câu dẫn trượng phu mình.

Hai người này sống đối diện nhau trong cùng một sân, một người sau khi gội đầu thì đứng ngoài cửa hong tóc, khiến người đối diện cho rằng nàng ấy cố tình làm vậy để thu hút trượng phu mình.

"Nhìn bộ dạng trượng phụ ngươi như heo ấy, ai mà thèm câu dẫn? Trượng phu ngươi có ưa nhìn bằng trượng phu nhà ta không?"

"Trượng phu nhà ta còn đẹp hơn trượng phu nhà ngươi! Ngươi là muốn quyến rũ trượng phu nhà ta!"

"Ta thèm gì cái lão heo nhà ngươi? Phì! Đúng là heo thì phải đi với heo, chẳng ai thèm câu dẫn hai người đâu!"

Hoàng Lục quát to: "Im lặng!"

Một trong hai người giật mình, tay ôm ngực, vừa nói vừa nháy mắt với Hoàng Lục: "Đại nhân, sao lớn tiếng thế? Ngài dọa ta sợ đấy!"

Hoàng Lục suýt nữa nôn ra, quát to: "Cút hết đi! Ngươi thì béo như heo mà còn muốn quyến rũ ai? Đúng là lợn đi với lợn, không ai thèm đâu! Cút cút!"

Từng chuyện vặt vãnh một liên tục được mang đến khiến Hoàng Lục bực mình đến muốn phát điên. Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy đây là âm mưu! Tuyệt đối là âm mưu!

Đám đồng sự cũng bắt đầu lo lắng: "Hoàng Lục, giờ chúng ta nên làm gì đây? Phủ nha thì không một bóng người, tìm mãi cũng không có gì để nắm trong tay."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 777



Hoàng Lục đáp: "Một khi đã như vậy thì tự chúng ta đi tìm người."

Nhóm người bọn họ đi tuần khắp các con phố, nhưng cứ mỗi lần tới cửa tiệm nào là nơi đó lập tức đóng cửa. Một lão bản thấy vậy, vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: "Thưa đại nhân, nhà ta đột nhiên có việc cần phải đóng cửa về gấp, không liên quan gì đến các ngài đâu ạ."

Hoàng Lục không tin: "Thật chứ?"

Lão bản đó nhanh tay đưa một thỏi bạc ra: "Thưa ngài, tiểu nhân thật sự phải về giải quyết việc nhà."

Hoàng Lục ước lượng thỏi bạc, gật đầu: "Thôi được, ngươi đi đi."

Lão bản cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng đóng cửa, đến một góc vắng liền phun một tiếng khinh bỉ.

Một lúc sau, Hoàng Lục dẫn người đến một tiểu viện, thấy cổng mở liền bước vào. Trong sân có khá nhiều nữ nhân, từ trẻ đến già, đang chăm chỉ may quần áo.

"Ai cho các ngươi vào đây? Không biết đây là nơi không cho người lạ vào sao?" A Đóa thấy người lạ mặt liền cảnh giác hỏi, ý muốn đuổi họ ra ngoài.

Trâu Cùng tức giận chỉ vào A Đóa: "Láo xược! Có biết trước mặt ngươi là ai không?"

A Đóa: "Ta không quan tâm các ngươi là ai, không có lệnh của đại bá mẫu, nơi này không cho người ngoài vào. Đi ra ngay!"

Trâu Hùng nổi đóa, xắn tay áo định đẩy A Đóa ra, nhưng Hoàng Lục liền ngăn hắn ta lại."Chờ đã. trưởng bối nhà ngươi là ai mà ngươi dám ngang ngược thế này? Ta là huyện lệnh huyện Quận Thượng! Mấy người các ngươi đang làm quần áo cho ai?"

A Đóa khẽ giật mình. Tối qua khi ăn cơm, mọi người trong nhà có dặn nếu thấy Huyện thái gia mới thì nên tránh đi, nhưng giờ họ lại tới tận nơi thế này thì làm sao mà tránh?

Hoàng Lục nhìn thấy ánh mắt lo lắng của A Đóa, liền mỉm cười lạnh lùng. Trâu Hùng cười khẩy, nói: "Còn không mau bái kiến Huyện thái gia!"

Những người trong viện nhìn nhau bối rối, đa phần không biết Huyện thái gia đã đổi người. Trước đây mọi việc đều do Kiều Triều quản lý, sau khi Kiều Triều đi huyện Châu Dao thì mọi công việc trong huyện lại do Kiều Tam và cữu của A Đóa phụ trách. Nay lại thay đổi, đây là ai?

Lúc đó, Mạn Châu đi tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

A Đóa liền chạy đến nói nhỏ: "Nương, Huyện thái gia đến!"

Mạn Châu thoáng biến sắc, rồi nhanh chóng hành lễ: "Bái kiến Huyện thái gia."

Hoàng Lục đánh giá Mạn Châu, hỏi: "Ngươi là người quản lý xưởng may này?"

Mạn Châu đáp: "Dạ đúng."

Hoàng Lục nhìn quanh rồi hỏi: "Làm nhiều quần áo như vậy, là để bán đi đâu?"

Mạn Châu suy nghĩ rồi đáp: "Dạ, không phải để bán."

"Ồ, không bán mà làm nhiều thế để làm gì? Ai cho các ngươi làm?"

A Đóa: "Là Hồ thúc thúc bảo chúng ta... Ô" Nhưng chưa dứt lời đã bị Mạn Châu bịt miệng, vội đáp: "Hài tử nói linh tinh, mong đại nhân bỏ qua. Số quần áo này là để gửi cho quân doanh."

Nghe vậy, Hoàng Lục lập tức hiểu ra, thầm nghĩ thì ra là chuẩn bị cho quân đội. Hồ thúc thúc chẳng phải là tên phó tướng có vết sẹo trên mặt sao?

Hoàng Lục quay sang nhìn A Đóa hỏi: "Tên ngươi là gì?"

A Đóa nép sau lưng nương, Mạn Châu trả lời: "Dạ thưa đại nhân, đây là tiểu nữ, tên Kiều Quân Đống."

"Kiều?" Hoàng Lục híp mắt: "Tướng quân tiên phong là gì của các ngươi?"

A Đóa: "Đó là đại bá của ta!" Hừ, nếu đại bá ở đây thì đám người này đã chẳng thể nào vào nổi.

Hoàng Lục nở nụ cười, nói: "À, thì ra là gia quyến của tướng quân tiên phong, thật thất lễ rồi." Hắn ta chắp tay, cố tình lễ độ."Không cần sợ hãi, chúng ta chỉ đến thăm thôi, không quấy rầy nữa, xin cáo từ."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 778



Ra khỏi viện, nét mặt Hoàng Lục lập tức trở nên lạnh lùng. Trâu Hùng bên cạnh liền hỏi: "Sao lại đi dễ dàng thế? Đáng lẽ phải dạy cho chúng một bài học chứ! Ta còn thấy vài tiểu nương tử xinh đẹp, nếu có thể đưa đến hầu hạ bên cạnh khi uống rượu thì thật không tồi."

Liêu Quang thêm vào: "Cả huyện này không có nổi một hoa lâu ra hồn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng Lục liếc nhìn hắn ta: "Muốn nữ tử? Cứ kiên nhẫn vài ngày, tìm hiểu tình hình xong thì thiếu gì, tạm thời kín tiếng tiếng làm việc đã."

Nhóm người tiếp tục đi quanh huyện thành, chỗ nào cũng thấy xưởng may áo bông, xưởng làm lương khô, chuồng heo, gà vịt... tất cả đều được quản lý chặt chẽ.

Đi suốt cả ngày, Hoàng Lục nhận ra mọi người trong huyện ai nấy đều bận rộn, nhưng không biết nguồn lương thực từ đâu. Hắn ta suy nghĩ: "Không rõ kho lúa còn lương thực hay không, ngày mai chúng ta sẽ đi kiểm tra."

Trâu Hùng: "Đại nhân, chi bằng giờ chúng ta đi ăn đã."

Hoàng Lục sai người chuẩn bị cơm. Chẳng bao lâu sau, bữa ăn được bày ra: một đĩa rau luộc, một bát canh củ cải với chút thịt vụn, một đĩa dưa muối và một đĩa gà hầm khoai tây. Tất cả đều là những món đơn sơ, đạm bạc.

Nhìn bữa ăn này, Hoàng Lục cùng các đồng sự sững sờ: "Có nhầm lẫn gì không? Đây là cơm cho ai ăn?"

Hạ nhân đáp: "Đại nhân, bếp phủ nha hiện chỉ còn lại mấy thứ này, con gà kia là phần còn dư lại."

Hoàng Lục bực mình: "Không còn thì sao không đi mua?"

Hạ nhân thở dài, nhỏ giọng: "Phủ nha không còn tiền, thưa đại nhân."

Hoàng lục:???

"Không có tiền?! Vậy trước đây họ lấy gì để đánh giặc? hơn nữa ai lo tiền may áo bông?"

"Trước đây Kiều phu nhân là người chi tiền, mọi thứ do Kiều gia quản lý đều nhờ vào tiền của phu nhân ấy."

"Vậy tiền của huyện lệnh trước đâu hết rồi? Chẳng lẽ không để lại chút gì sao?"

"Thưa, vị huyện lệnh trước khi chạy trốn đã mang theo tất cả rồi." Hạ nhân cúi đầu, thì thầm. Nếu không phải nhờ Kiều gia, có lẽ phủ nha đã sớm tan nát.

Nhóm Hoàng Lục nghe mà tức đến nghẹn họng. Họ biết vị huyện lệnh trước đây đã chạy trốn, nhưng không ngờ hắn ta lại mang đi tất cả mọi thứ!

Không còn cách nào, Hoàng Lục đành móc số bạc nhận được từ lão bản sáng nay, bảo hạ nhân: "Đi, mua thêm thức ăn và rượu ngon về đây!"

"Dạ!"

Khi hạ nhân đi mua đồ, nhóm Hoàng Lục ngồi nhìn đĩa thức ăn đơn sơ trên bàn. Với người dân thường, thì bữa ăn này đã là không tồi, nhưng với những người quen ăn sung mặc sướng như họ, thì đây quả là cảnh chưa từng thấy.

Liêu Quang lẩm bẩm: "Đại nhân, chẳng lẽ ngài tin rằng phủ nha thực sự không có tiền? Nếu không có tiền, lấy đâu ra để đánh giặc? Hôm nay tiểu nhân thấy xưởng may áo bông làm đồ rất tốt, chẳng lẽ tất cả chi phí đều do Kiều gia bỏ ra?" Kiều gia có như vậy nhiều tiền?

đương nhiên không thể chỉ một mình Kiều gia lo liệu. Những gia đình giàu có trong huyện đã bị Kiều Triều ép phải đóng góp, không nộp thì c.h.ặ.t đ.ầ.u ngay lập tức. Ai cũng nghe lệnh, vì chẳng ai muốn kết cục giống Phùng Thiết Hùng, bị g.i.ế.c ngay trước cổng thành.

"Phủ nha trước đây do Kiều Tam quản, hắn cũng là người Kiều gia, có khi nào chính hắn đã cuỗm hết bạc rồi không? Thảo nào hắn dễ dàng nhường lại vị trí."

Lý luận này có vẻ hợp lý, nên Hoàng Lục gật gù: "Cũng được, để mai chúng ta đến kho lúa kiểm tra. Rồi ta sẽ đích thân đến Kiều gia hỏi Kiều phu nhân một chuyến!" Hắn ta nghĩ bụng, quân doanh đầy lính canh, nên tạm thời cứ tránh xa. Đằng nào Kiều Triều cũng không ở nhà, Kiều gia chắc không làm gì được mình!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 779



Chân Nguyệt nhanh chóng nghe được chuyện nhóm Hoàng Lục đến xưởng dệt, liền hỏi: "Chúng có làm khó dễ mọi người không?"

Mạn Châu đáp: "Dạ không, họ chỉ hỏi han vài điều. Nhưng khi biết chúng ta là người Kiều gia, tên Hoàng đại nhân ấy liền dẫn người rời đi."

A Đóa chen vào: "Con đã nói với họ rằng đại bá con là tướng quân tiên phong."

Chân Nguyệt xoa đầu A Đóa: "Con không nói sai."

A Đóa: "Con thấy bọn họ nhìn không thiện cảm, đặc biệt là cách họ nhìn các Tô tỷ tỷ trong xưởng dệt ấy." Tô tỷ tỷ là một trong những nữ tử đẹp nhất xưởng.

Chân Nguyệt dặn dò: "Lần sau cứ đóng cửa lại, nếu không có lệnh của ta, tuyệt đối không mở cho ai vào."

"Dạ, đại bá mẫu."

Trong khi đó, Hồ lão đại vẫn còn hy vọng bọn Hoàng Lục đến quân doanh gây sự, để hắn có dịp "dạy bảo" chúng một trận, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy chúng đâu.

Hồ lão đại lẩm bẩm: "Còn tưởng hôm nay có thể dạy dỗ bọn chúng một chút."

Sáng hôm sau, tại phủ nha, dân chúng kéo đến xét xử đủ thứ việc lặt vặt. Đám người đi đào đá đòi lương thực, đồng loạt kêu lên: "Chúng ta là người đào đá, Kiều Đại đại nhân từng hứa cứ mười ngày là sẽ trả tiền hoặc phát lương thực!"

Hoàng Lục quát: "Đào đá làm gì chứ?"

"Để làm vũ khí chống giặc chứ sao!"

Hoàng Lục: "Đợi chút, ta phải kiểm tra xem kho lúa còn lương thực không. Các ngươi cứ chờ ngoài cổng."

Hoàng Lục liền cho người đóng cổng lớn, rồi phái người đến gọi Kiều phu nhân và Kiều Tam. Sau đó hắn ta cùng Trâu Hùng đến kho lúa. Tuy còn chút lương thực, nhưng không nhiều lắm.

Ninh Nắn Bằng đề nghị: "Có lương thực thì chia ra phát đi, không thì họ sẽ xông vào mất."

Hoàng Lục đáp: "Khoan đã, đây là lời hứa của Kiều Triều, không phải chúng ta. Cứ để họ tự đi tìm Kiều gia!"

Trâu Cùng nghe vậy liền cười,"Đúng rồi, đây đâu phải là việc của chúng ta!"

Khi nghe có người đến phủ nha đòi tiền công, Chân Nguyệt chỉ thị cho hạ nhân: "Cứ bảo với Hoàng đại nhân rằng tất cả đều do phủ nha đưa lệnh, giấy tờ người làm công đều mang dấu huyện lệnh huyện Quận Thượng, không liên quan gì đến Kiều gia. Bảo Hoàng đại nhân tự mình sắp xếp đi."

Không lâu sau, hạ nhân trở lại báo với Hoàng Lục rằng Kiều phu nhân từ chối gặp, chỉ gửi lời rằng: "kiều phu nhân nói đây là việc của Huyện thái gia, Kiều Triều trước đó đều dùng danh nghĩa phủ nha, mọi khế ước đều có lệnh của huyện lệnh chứ không phải lệnh của Kiều gia, nên ngài hãy tự xử lý."

"Bốp!" Hoàng Lục đập mạnh xuống bàn, tức giận: "Chúng thật cả gan!"

Ngay khi đó, một hạ nhân chạy vào bẩm báo: "Đại nhân, bên ngoài dân chúng vẫn đang ồn ào, họ hỏi chúng ta vì sao chưa phát lương thực, có phải không còn nữa không? Họ sắp xông vào đấy!"

Hoàng Lục đành hạ lệnh: "Mở kho lúa, phát lương thực cho họ!"

Dân chúng bên ngoài nghe sẽ được phát lương thực thì liền yên lặng, đứng chờ. Khi cổng mở, Hoàng Lục hỏi: "Trước kia Kiều Triều phát cho các ngươi bao nhiêu lương thực?"

"Dạ, hai cân lương thực ạ."

Hoàng Lục thở phào, nghĩ bụng như thế thì cũng không nhiều, liền ra lệnh phát hai cân cho mỗi người. Dân chúng lần lượt nhận xong rồi rời đi. Tuy nhiên, hạ nhân nhắc nhỏ: "Đây mới chỉ là nhóm đầu tiên, ngày mai có thể sẽ có nhóm thứ hai đến."

Hoàng Lục: "!!!"

Sau mấy ngày phát lương thực, Hoàng Lục dần nhận ra mình bị lừa: những việc phiền phức ở huyện Quận Thượng đều bị đẩy về phía họ, mà lại chẳng nhận được lợi nào. Họ không có nhân sự, không có tiền, lương thực thì phải chia ra phát, mà ngay cả cơm ăn mỗi ngày cũng phải tự bỏ tiền túi ra mua!
 
Back
Top Bottom