Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 760



Đến sân viện nơi an trí Như Họa, hai người vừa bước vào, nàng ta đã nhanh chóng chạy ra hành lễ: “Bái kiến nhị vị phu nhân, không rõ danh tính hai vị là...?”

Tiền thị đánh giá Như Họa từ đầu đến chân, phải công nhận đây quả là một mỹ nhân thanh tú, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm tai, nhưng dáng vẻ mềm yếu như thế thì chắc gì biết trồng trọt. Trong lòng nàng ấy hừ nhẹ, nghĩ thầm: Kiều gia bọn họ là dựa vào trồng trọt mà lập nghiệp. Không biết cày cấy thì thật là vô dụng!

Không kìm được, Tiền thị cất tiếng: “Ngươi là Như Họa kia sao? Nhìn cũng chẳng ra sao, ngươi biết lúa nước mấy tháng cấy không?”

Như Họa thoáng giật mình, nhìn hai nữ nhân trước mặt cũng chắc không phải là người sau hậu viện của Kiều Đại, nếu một trong hai người là nương tử của Kiều Đại thì nàng ta tin chắc mình có thể nắm chắc tâm của Kiều Đại. Nhưng mà ai đời lại hỏi một câu nông dân như vậy! Lúa nước cấy tháng nào, nàng ta làm sao mà biết?

Như Hoa nhìn rất thẹn thùng: “Thưa hai vị phu nhân, thiếp không biết, không biết hai vị phu nhân ...”

Tiền thị: “Chúng ta có thân phận gì thì cũng không cần ngươi phải xen vào, dù sao đại tẩu ta khẳng định sẽ không thừa nhận ngươi. Ngươi nói ngươi đến lúa nước cũng không biết khi nào trồng thật vô tích sự, trong nhà nhiều người như vậy, hiện tại có nơi nào không thiếu lương thực, nhìn cũng không giống như là người có thể làm việc, đại ca dẫn người trở về quả thực chính là lãng phí lương thực, tam đệ muội, muội nói đúng không.

“A, ừm. Đúng!” Mạn Châu nói theo.

Như Họa vừa nghe liền biết thân phận hai người, thì ra là đệ muội của Kiều Đại a, “Thì ra là nhị phu nhân, tam phu nhân, Như Họa tuy rằng không biết trồng lúa nước, nhưng ta biết hồng tụ thiêm hương, sẽ biết khiêu vũ, viết chữ về tranh.”

Tiền thị cau mày: “Hồng tụ thêm hương thì được gì, chỉ tổ phí gạo ăn. Đại tẩu ta đây cũng biết chữ, coi bộ ngươi có gì hơn?”

Mạn Châu phụ họa: “Phải đó! Đại tẩu cũng biết chữ viết. Kiều ta ta ai mà chẳng biết chữ?”

Nghe vậy, Như Họa trong lòng chửi thầm. Nàng ta nghe đồn rằng phụ nhân Kiều Triều là một nông phụ thô kệch, sao có thể biết chữ. Hẳn là chỉ biết sơ sơ chút ít mà thôi. Nghĩ đến đó, nàng ta ngấm ngầm cảm thấy tự tin hơn, khẽ ưỡn n.g.ự.c tự nhủ mình chắc chắn sẽ làm Kiều Triều nhớ mãi không quên.

Tiền thị liếc nhìn cử chỉ ấy, liền quay sang nói với Mạn Châu: “Thật là đồi phong bại tục! Đại ca ta tuyệt đối không thể thích loại người thế này.” Rồi hai người bước ra khỏi viện, bỏ lại Như Họa ngậm ngùi.

Nàng ta bèn quay sang bảo nha hoàn, dúi vào tay nha hoàn một thỏi bạc: “Ngươi cứ trông chừng xem có ai tới, báo trước cho ta, và nhớ để ý Kiều Đại đi đâu, khi nào trở lại.”

“Dạ vâng.” nha hoàn sờ sờ bạc kia cảm thấy rất là vui.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 761



Lúc này, Kiều Triều đã đến trại nuôi heo, đứng bên ngoài nhìn Chân Nguyệt đang bận rộn chỉ đạo việc chữa bệnh cho lũ heo. Nàng đang nói chuyện với đại phu, thỉnh thoảng khẽ chau mày. Kiều Triều lặng lẽ quan sát mà không làm phiền, lòng không khỏi thầm khâm phục sự bình tĩnh và chu đáo của nàng.

Một lúc sau, khi đã xong xuôi, Chân Nguyệt xoay người định rời đi thì trông thấy Kiều Triều đang đứng phía xa, nàng bước lại gần hỏi: "Ngươi đã về rồi sao? Sao không đi nghỉ trước, có việc gì vậy?"

Kiều Triều rụt rè đưa tay ra, muốn kéo tay nàng, nhưng Chân Nguyệt hơi lưỡng lự, khiến hắn không khỏi thoáng buồn. Kiều Triều vội giải thích: "Ta tuyệt đối không muốn nạp thiếp. Nàng kia ta sẽ tìm cách đuổi đi. Ta không hề chạm đến nàng ta, A Nguyệt, hãy tin ta. Ta vẫn là của riêng nàng."

Chân Nguyệt nhìn hắn, lúc sau thở dài: "... Huynh tưởng ta ghét bỏ huynh? Ta vừa từ trại heo ra, tay còn bẩn muốn rửa đã rồi nói tiếp."

Kiều Triều ngẩn ra, rồi bật cười gượng, cúi đầu: "Ta cứ nghĩ nàng chê ta."

Chân Nguyệt: "Đi thôi, chuyện nạp thiếp trở về nhà rồi bàn." Kiều Triều đi theo cạnh nàng,"Ta không nghĩ nạp thiếp." Nếu mà hắn cứ nhìn thấy một nữ tử liền muốn nạp thiếp thì kiếp trước hắn đã sớm phi tử thành đàn rồi, không đến mức đời này mới thoát xử nam, hắn đối với những nữ nhân khác thật sự là không có hứng thú gì.

Chân Nguyệt: "Ta đã biết, hiện tại đi về trước."

"A."

Về đến nhà, A Sơ thấy Kiều Triều liền "hừ" một tiếng: "Nếu phụ thân có nữ nhân khác, con sẽ đi cùng nương, không ở đây nữa!"

Kiều Triều gõ nhẹ đầu cậu: "Tiểu tử thúi! Ngươi không tin phụ thân sao?"

A Sơ xoa đầu, chần chừ đáp: "Nhưng mọi người đều bảo phụ thân muốn nạp thiếp, có người còn nói nương"

Kiều Triều rùng mình,"Ai nói nương con? Nói nương con cái gì?"A Sơ: "Bên ngoài có chút bà tám nói nương là một nông phụ không xứng với phụ thân, còn nói phụ thân hiện tại làm quan hoàn toàn có thể hưu nương, cưới một nương tử có gia thế tốt hơn."

Kiều Triều: "Đừng nghe những người đó nói, ai nói cứ ghi lại, để nhị thẩm con phái bọn họ đi làm công việc khổ mệt nhất, dơ nhất đi. Nương con là nông phụ, ta là nông phu, vừa vặn cùng nương con trời sinh một đôi, con đừng nghe bên ngoài đồn thổi linh tinh."

A Sơ gật đầu, lòng đầy an tâm, phụ thân hắn vẫn yêu thương nương nhất.

Kiều Triều lại đuổi khéo: "Con lớn rồi, ngày ngày ở nhà làm gì? Mau đi quân doanh mà rèn luyện!"

A Sơ khẽ đáp: "Dạ!" rồi rời đi. Kiều Triều nghĩ tiếp theo liền không có người làm phiền mình và Chân Nguyệt.

Sau khi Chân Nguyệt thay y phục, Kiều Triều cũng theo nàng vào phòng. Thấy hắn còn chưa nghỉ, nàng hỏi: "Huynh đã ăn gì chưa? Có muốn rửa mặt không?"

Kiều Triều đáp gấp: "Muốn!"

Chân Nguyệt: "Được, ta gọi người đưa cơm, rồi sẽ chuẩn bị nước ấm cho huynh."

Bỗng nhiên, Kiều Lực vội chạy vào: "Đại nhân!"

Kiều Triều nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Kiều Lực thưa: "Nữ nhân bên kia nói không khỏe, muốn gặp đại nhân."

Kiều Triều phẩy tay: "Không khỏe thì tìm đại phu. Ta không phải đại phu, không đi. Bảo nàng ta đợi yên ổn, nếu không chịu thì cứ để nàng ta ra đồng làm việc. Những chuyện không quan trọng đừng làm phiền ta."

Kiều Lực: "... Vâng!" Gãi gãi đầu rồi rời đi, không ngờ đại nhân lại thẳng thừng muốn một mỹ nhân xuống ruộng làm việc.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 762



Chân Nguyệt nghe vậy cũng có chút ngỡ ngàng,"Huynh thực sự định để người đó xuống ruộng sao? Ta nhớ bọn họ nói đó là một mỹ nhân, liệu có làm việc tốt được không?"

Kiều Triều: "Có ai ngay từ đầu đã biết làm chứ? Làm nhiều rồi sẽ quen thôi." Hắn ban đầu cũng có biết gì đâu, giờ chẳng phải cũng hiểu biết kha khá rồi sao?

Chân Nguyệt: "... Huynh lúc nãy nói muốn g.i.ế.c nàng thật sao?"

Kiều Triều nghiêm túc đáp: "Đúng vậy. Ta đoán nàng ta là người của Hoài Dương Vương, được phái tới để giám sát ta."

Chân Nguyệt hơi nheo mắt, rồi khẽ nhún vai: "Nếu vậy thì đưa nàng đến bờ hồ, lỡ trượt chân rơi xuống nước cũng dễ dàng ứng phó"

Kiều Triều lắc đầu: "Không ổn, làm thế thì cá trong ao lại chẳng còn ăn được nữa."

"Ừ, nghe cũng có lý thật."

Kiều Triều: "Cho nên ta định để cho nàng ta làm việc mệt chết. Như vậy không ai nói gì được."

Chân Nguyệt: "Vậy cũng không ổn đâu, người ta lại đồn rằng chúng ta hành hạ người?"

Kiều Triều: "Hay là âm thầm hạ độc?"

Chân Nguyệt khẽ lắc đầu: "... Cứ xem xét thêm đã."

Kiều Triều ăn xong rồi rửa mặt, sau đó nằm xuống giường, ôm eo Chân Nguyệt, đầu vùi vào bụng nàng, cằn nhằn: "Ở bên cạnh ta một chút đi, Hoài Dương Vương cứ muốn ta làm không công, mệt c.h.ế.t đi được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt mỉm cười xoa nhẹ đầu hắn: "Ngủ đi."

Cảm nhận được hương thơm thân thuộc bên cạnh, Kiều Triều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Sau khi hắn đã ngủ say, Chân Nguyệt nhẹ nhàng đắp chăn rồi rời phòng.

Ra ngoài, nàng gặp Tiền thị đang vội vàng tới gần, Tiền thị tỏ vẻ hào hứng nói: "Đại tẩu, muội vừa mới cùng tam đệ muội đi thăm nữ nhân kia, thật sự là người lả lướt, ăn mặc thì đồi phong bại tục, n.g.ự.c còn hở ra một nửa. Còn nghênh n.g.ự.c ưỡn eo với muội và tam đệ muội. Mà lại chẳng biết gì về ruộng lúa, đại ca hẳn sẽ chẳng ưa nổi nàng ta đâu. Đại tẩu yên tâm nhé."

Chân Nguyệt hết chỗ nói: "Sao muội biết Kiều Đại thích người biết trồng trọt?"

Tiền thị thoáng ngạc nhiên: "A, không phải sao? Đại tẩu trồng trọt giỏi, muội nghĩ đại ca thích nhất điều đó ở tẩu."

Chân Nguyệt: ". . Tuy rằng có thể vậy, nhưng chắc không phải là điều quan trọng."

Tiền thị: "Có thì tốt. Nữ nhân ấy tuyệt đối không biết trồng trọt, chỉ bảo mình giỏi gì mà hồng tụ thêm hương, còn biết đọc sách viết chữ nữa. Ai chẳng biết đọc sách viết chữ, đại tẩu còn giỏi ghi sổ nữa kia, nàng ta có làm được không?"

Chân Nguyệt: "Được rồi, các ngươi chỉ trò chuyện thế thôi chứ không có gì thêm sao?"

"Không, bọn muội chỉ xem thử nàng ta ra sao rồi rời đi thôi," Tiền thị đáp.

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta sẽ qua gặp nàng ta một lần."

Tiền thị ngạc nhiên: "Đại tẩu, để muội gọi tam đệ muội, ba chúng ta cùng đi. Ta e nàng ta sẽ giở trò làm khó tẩu."

Chân Nguyệt: "... Muội nghĩ nàng ta sẽ làm khó được ta sao?"

Tiền thị xua tay: "Loại người này rất giỏi đóng kịch, khi tẩu còn chưa làm gì mà nàng ta đã khóc lóc thì mọi người lại nghĩ tẩu đối xử tệ bạc. Truyện xưa đều viết thế cả, các nữ nhân ác độc đều hành xử vậy."

Chân Nguyệt bật cười, cũng không biết Tiền thị xem loại sách vở gì, nhưng điều nàng ta nói quả không sai. Nàng biết Kiều Triều sẽ không vì một nữ nhân mà làm mặt lạnh với mình, huống hồ đến nay nàng còn chưa từng tỏ thái độ gay gắt với hắn đâu.

Lúc này, Như Họa đang trong phòng nghỉ ngơi, biết rằng Chân Nguyệt là một nông phụ giỏi trồng trọt, tuổi lại tầm như Kiều Triều, hẳn đã là lão thái bà, đoán chắc nàng sẽ kém sắc. Hình dung trong đầu như vậy, Như Họa nghĩ tới một người thô kệch, làn da nhắn nheo, sạm đi vì đồng áng, cả người vụng về không biết điều.

Kiều Đại vừa rồi không có tới gặp nàng ta, khả năng chính là bị nữ nhân kia làm loạn, nhưng mà trong lúc nàng nghĩ, nha hoàn bỗng nhiên chạy vào,"Đại phu nhân tới."

Như Họa hơi sững lại, vội nói: "Mau giúp ta trang điểm lại!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 763



Khi Chân Nguyệt đến cùng Tiền thị và Mạn Châu, một lúc lâu sau Như Họa mới mở cửa ra, tay vịn trâm, ngước nhìn rồi vội vàng cúi đầu: "Bái kiến phu nhân. Nô gia tên là Như Họa."

Vừa liếc qua Chân Nguyệt, Như Họa đã ngẩn người. Phu nhân Kiều Triều là thôn phụ sao? So không giống vậy? Nàng ta thấy trước mắt là một phụ nhân thanh cao, dung nhan đoan chính, vận áo tím nền nã nhưng không kém phần uy nghiêm, ánh mắt vẫn rất có thần, trái ngược với hình ảnh thô thiển mà nàng ta tưởng tượng. Một thoáng e dè dâng lên trong lòng.

Chân Nguyệt đánh giá nàng ta một lượt, rồi bảo: "Đứng dậy đi."

"Đa tạ phu nhân," Chân Nguyệt đi vào phòng, trực tiếp ngồi xuống ghế đầu, Tiền thị cùng Mạn Châu cũng ngồi ở ghế dưới hai bên, Như Họa đứng ở phía trước không dám ngồi xuống, Chân Nguyệt cũng không có khó xử nàng ta,"Ngươi cũng ngồi đi."

"Dạ, đa tạ phu phân" Như Họa nhẹ nhàng đáp, ngồi xuống nửa ghế.

Khi trà được dâng lên, Chân Nguyệt nhấp một ngụm, bắt đầu hỏi thăm: "Nhà ngươi ở đâu?"

Như Họa trong lòng chột dạ, chẳng lẽ Chân Nguyệt muốn mình nói từ thanh lâu đi ra, sau đó làm nhục mình. Nghĩ kỹ, nàng ta đáp: "Nô là người do Hoài Dương Vương ban cho đại nhân."

Chân Nguyệt thản nhiên: "Hoài Dương Vương phái ngươi theo Kiều Đại làm gì?"

Như Họa nhỏ giọng: "Là để phục vụ đại nhân."

Chân Nguyệt gật đầu: "Phục vụ? Nghĩa là như nha hoàn hầu hạ chủ nhân, phải không? Vậy khế bán thân của ngươi đâu?"

Sắc mặt Như Họa hơi đổi, nàng ta vội vàng đáp: "Tiểu nữ là lương dân." Nghĩ bụng chắc Chân Nguyệt không có gan tìm đến Hoài Dương Vương xác minh chuyện này.

Chân Nguyệt gật đầu nhẹ: "Lương dân sao? Ngươi biết làm gì?"

Như Họa lo lắng nghĩ liệu phu nhân có đang ám chỉ đến trồng trọt. Tiền thị vội nói: "Đại tẩu, lúc trước muội đã hỏi nàng ta, nàng ta bảo biết viết chữ vẽ tranh."

Chân Nguyệt điềm đạm đáp: "Hiện tại huyện Thương Quận không thiếu người viết chữ vẽ tranh."

Như Họa hấp tấp nói thêm: "Tiểu nữ còn biết thêu thùa."

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút: "Thêu thùa cũng tốt." Như Họa mừng thầm, nghĩ rằng Chân Nguyệt sẽ giao cho nàng ta may y phục cho Kiều Triều. Nhưng Chân Nguyệt quay sang bảo Mạn Châu: "Tam đệ muội, không lâu nữa trời trở lạnh, vốn dĩ ta định nhờ muội tổ chức may áo bông cho quân lính. Nay để nàng ta tham gia, cùng làm áo cho quân."

Mạn Châu đáp lời: "Dạ, đại tẩu."

Chân Nguyệt đứng dậy: "Vậy cứ thế đi. Ta có việc khác, xin cáo từ." Như Họa nghe vậy, không khỏi bối rối, vội lên tiếng: "Phu nhân, ta được ban đến là để phục vụ đại nhân."

Chân Nguyệt quay lại nhìn nàng ta thản nhiên đáp: "Muốn mất mạng thì cứ làm." Nói xong nàng đi thẳng, Tiền thị và Mạn Châu cũng nối gót theo sau. Trước khi rời đi, Mạn Châu còn bảo: "Lát nữa ta sẽ gọi ngươi đến nhận việc."

Như Họa nhìn bóng ba người khuất xa, không khỏi ngồi phịch xuống ghế, lòng run rẩy. Ánh mắt sắc lạnh và quyền uy của Chân Nguyệt khác xa với lời đồn đại về một nông phụ.

Phải chăng vị Kiều phu nhân này không phải là một phụ nhân tầm thường mà rõ rành là người nắm quyền lực, nàng ta giống như một con kiến cho Chân Nguyệt mặc sức điều khiển.

Kiều Triều tỉnh lại nghe nói Chân Nguyệt đã đi gặp nữ nhân kia, lòng hắn có chút lo lắng, liền hỏi: "Nàng có nói gì thêm không?"

Chân Nguyệt liếc hắn một cái: "Có thể nói gì thêm nữa chứ?"

Kiều Triều đáp: "Ta còn một chuyện quên kể với nàng. Lúc đó, Hoài Dương Vương mời ta đến tửu lầu uống rượu, nữ nhân kia vốn xuất thân từ đó. Ta giả vờ uống say, để nàng ta dìu vào phòng nghỉ, khi nàng ta định cởi áo ta ra thì đã bị ta đánh ngất. Sau đó ta đặt nàng ta nằm trên giường, còn ta đứng dựa vào tường nghe lén cuộc trò chuyện của Hoài Dương Vương và thuộc hạ."

Kiều Triều giơ tay lên, thề: "Ngoài việc giả say để nàng ta dìu, ta không hề chạm vào nàng ta. Trên đường về cũng không gặp lại nàng ta, ta xin thề."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 764



Chân Nguyệt thực ra không để tâm lắm: "Nghe cách huynh nói, Hoài Dương Vương này chỉ là kẻ yếu kém, không có tài năng gì, trong tình thế này mà còn dẫn người đi uống rượu nơi hoa tửu sao?"

Kiều Triều: "Hắn không phải Hoài Dương Vương từ đầu. Sau khi vị Hoài Dương Vương trước qua đời, hắn mới lên thay, nhưng năng lực không đủ, nên trước đó đã để thua trận."

Chân Nguyệt: "Nữ tử kia tự nhận mình là lương dân, tưởng ta không biết thân phận của nàng ta sao? Khế ước bán mình của nàng ta đâu? Không ở chỗ huynh sao?"

Kiều Triều lắc đầu: "Chắc vẫn còn trong tay Hoài Dương Vương."

Chân Nguyệt bảo: "Vậy cứ mặc kệ đi, dù sao nàng ta ở nơi thôn quê này cũng chẳng làm nên trò trống gì. Ta đã bảo tam đệ muội sẽ để nàng ta đi may áo bông cho binh lính. Hai tháng nữa là trời trở lạnh rồi."

Kiều Triều nói: "Tùy nàng quyết định, nếu cần xử lí thì ta sẽ ra tay."

"Tạm thời không cần."

Kiều Triều ôm lấy Chân Nguyệt, đầu tựa vào vai nàng, nhẹ nhàng nói: "May mắn có nàng." Hắn thực sự yên tâm khi giao mọi việc phía sau cho nàng."À, Hoài Dương Vương phong ta làm tướng tiên phong, có khả năng sắp tới sẽ phái ta đi nơi khác đánh giặc."

Chân Nguyệt nghe xong có phần lo lắng: "Vậy phải làm sao đây?"

Kiều Triều nói: "Ta đã suy tính rồi. Đến lúc đó sẽ không đem tất cả binh lính đi, chỉ dẫn khoảng 300 người. Còn Hồ lão đại, ta để lại cho nàng, hắn sẽ ở lại đây, nghe theo ý nàng."

"Nếu có chuyện gì xảy ra, nàng cứ dẫn binh cùng cha nương trốn đi trước, còn lại không cần bận tâm, tính mạng của các ngươi là quan trọng nhất." Kiều Triều v**t v* gương mặt nàng, trong lòng hắn, mạng sống của họ mới là điều quý giá nhất, chẳng cần bận tâm gì khác.

Chân Nguyệt nắm tay hắn: "Nếu vậy, trước tiên biến nơi đây thành một pháo đài kiên cố, để không ai có thể tấn công được. Nếu có kẻ đến, ta sẽ bảo vệ đến cùng, chờ huynh đến tiếp viện."

Kiều Triều ngồi dậy: "Vậy ta lập tức sắp xếp xuống."

"Ừ."

Từ đó, toàn bộ huyện Thương Quận lại trở nên náo nhiệt, ai nấy đều tất bật chuẩn bị. Chân Nguyệt kiểm kê kho lúa, tính toán xem nếu bị vây hãm thì có thể cầm cự bao lâu. Các loại tài nguyên như gỗ, quặng sắt cũng được gom góp mang về.

"Diêm thạch! Núi Háo Tử của nhà ta chẳng phải có diêm thạch sao? Huynh dẫn một nhóm người đi khai thác ít nhiều mang về." Chân Nguyệt chợt nhớ ra.

Kiều Triều thắc mắc: "Diêm thạch không phải để làm đá băng sao? Mùa đông đến thì không cần lắm."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Diêm thạch không chỉ dùng để làm băng. Ở huyện Thương Quận này có người kỳ tài dị sĩ nào không? Kiểu như người luyện đan, đoán mệnh, hay am hiểu tinh tượng, lịch pháp chẳng hạn?"

Kiều Triều ngẫm nghĩ: "... Ta cũng không rõ, sẽ cho người dò hỏi xem."

"Ừ, mai ta sẽ dẫn người đi một chuyến lên núi Háo Tử."

"Ừ."

Sáng sớm hôm sau, Kiều Triều dẫn Kiều Nhị cùng hơn hai mươi người đến thôn Đại Nam. Lúc này thôn Đại Nam vắng lặng, mọi người trong thôn đều đã lên huyện thành.

Kiều Triều không về nhà mà trực tiếp dẫn đội lên núi Háo Tử. Nơi trước kia nhà họ từng đào diêm thạch được che phủ cẩn thận. Họ tìm kiếm một hồi lâu cuối cùng cũng phát hiện ra địa điểm cũ. Kiều Nhị cẩn thận gạt cỏ phủ ra, phía dưới là một lớp ván gỗ, vừa nhấc lên liền lộ ra một lỗ nhỏ. Chính là cái hầm trước kia nhà họ đã đào.

Kiều Triều dặn dò: "Mọi người bắt đầu đào, đào được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 765



"Rõ."

Cả ngày đào bới, họ thu hoạch được hai xe diêm thạch. Sau đó nghỉ ngơi một lúc, mọi người lấy lương khô ra ăn. Kiều Triều từ trong túi lấy ra ít tương đậu nành, phết lên bánh bột ngô, Kiều Nhị nhìn thấy liền thèm: "Đại ca, cho đệ ít tương với."

Kiều Nhị có hai cái bánh màn thầu lớn, ăn cùng tương đậu nành chắc chắn ngon hơn.

Những người còn lại cũng cười nói: "Đại nhân, cho chúng ta chút tương đi."

"Đại nhân, ta cũng muốn thử."

Cuối cùng, Kiều Triều trầm mặc một chút, đây là tương mà A Nguyệt chuẩn bị riêng cho hắn, không ngờ lại sắp hết nhanh như vậy.

Kiều Triều cắn một miếng lớn bánh bột ngô, uống vài ngụm nước, nghỉ ngơi rồi tiếp tục khai thác.

Đến khi trời tối, họ mới chuẩn bị trở về. Trên đường về huyện thành, phía trước bỗng có động tĩnh. Kiều Triều lập tức cảnh giác, rút đao thúc ngựa tiến lên, những người còn lại cũng tiến lên cùng, còn Kiều Nhị cùng những người khác ở lại canh giữ xe ngựa.

Không lâu sau, Kiều Triều bắt được hai người, liền nghiêm nghị: "Có thể là gian tế! Đưa về tra hỏi!"

"Rõ, thưa đại nhân."

Trong khi đó, Chân Nguyệt cũng đã bận rộn cả ngày, kiểm kê xong toàn bộ tài nguyên ở huyện quận Thương, chuẩn bị dập nến đi ngủ thì Kiều Triều trở về.

Chân Nguyệt hỏi: "Sao lại về muộn thế? Ta cứ nghĩ huynh sẽ nghỉ đêm ở thôn Đại Nam chứ."

Kiều Triều lắc đầu: "Không nghỉ ngơi, trên đường về bắt được hai người, có thể là gian tế. Diêm thạch đã mang về, nàng xem thử có đủ không. Nếu chưa đủ, ta sẽ cho người đi thêm, nhưng ta sẽ không tự mình đi nữa."

Chân Nguyệt đáp: "Huynh sắp xếp là được rồi. Diêm thạch để mai ta kiểm tra. Để ta bảo người làm chút đồ ăn cho huynh." Nói rồi nàng đi ra ngoài.

"Ừ."

Sau đó, Kiều Nhị lại dẫn người đi đào thêm mấy xe diêm thạch nữa. Kiều Triều cũng sai người tìm kiếm "kỳ nhân dị sĩ" và cuối cùng đã tìm được một vài người.

"Phu nhân, người này tự nhận là biết đoán mệnh, nhưng lại đoán đúng sai lẫn lộn." Kiều Lực chỉ vào một lão nhân gầy gò, mặc áo đen, tên là Khương Khâu, được mọi người gọi là Khương đạo nhân.

Chân Nguyệt hỏi: "Đoán đúng sai lẫn lộn? Vậy có ích lợi gì?" Nàng nhìn những người khác: "Có ai biết luyện đan không?"

Mọi người đều lắc đầu. Chân Nguyệt có chút thất vọng nhưng cũng không bất ngờ: "Vậy các ngươi biết làm gì? Nói thử xem."

Một bà lão đáp: "Phu nhân, ta là bà mụ giỏi nhất ở huyện quận Thương, đỡ đẻ bao nhiêu hài nhi dù khó đến mấy cũng thành công, hài nhi hai chân ra trước ta cũng đỡ thành công, còn sống."

Chân Nguyệt xua tay: "Người tiếp theo."

Một người khác bước lên: "Phu nhân, ta là mối lái giỏi nhất! Nếu phu nhân cần mai mối, cưới gả, tìm ta là đúng người."

Chân Nguyệt xua tay: "Tiếp theo."

Một lão nhân khác tiến lên nói: "Phu nhân, ngày mai trời sẽ mưa."

Chân Nguyệt đánh giá lão, hỏi: "Ông có thể xem thời tiết?"

Lão đáp: "Biết chút ít."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ông ở lại. Người tiếp theo."

Một bà lão khác tự hào nói: "Phu nhân, ta có thể trừ tà bắt quỷ. Ai đau ốm chỉ cần uống nước bùa của ta là khỏi bệnh."

Chân Nguyệt nhìn bà ta, thấy bà mặc áo choàng có vẻ bí ẩn, liền hỏi: "Ta không tin chuyện ma quỷ, ngươi có biết phun lửa không?"

Bà lão gật đầu: "Biết chứ! Ta giỏi lắm, là truyền nhân đời thứ hai mươi tám của gia tộc."

Kiều Lực ở bên nói thêm: "Phu nhân, bà ấy là bà cốt, thường được mời đến nhà có tang để trừ tà."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 766



Chân Nguyệt nói: "... Người c.h.ế.t cũng là người nhà nhà mình thì cần gì trừ tà. Trước tiên cho ta xem phun lửa thử đi, ra ngoài."

Cả đoàn kéo ra ngoài. Bà lão uống một ngụm chất lỏng, rồi phun vào lửa, ánh lửa phóng ra từ miệng.

Chân Nguyệt gật đầu hài lòng: "Được rồi, bà ở lại. Người tiếp theo!"

"Phu nhân, ta biết tính toán thời vận..."

"Được rồi, ở lại đây. Người tiếp theo..."

Sau hơn nửa canh giờ tìm kiếm, Chân Nguyệt để lại bốn, năm người, tuy nhiên không ai biết luyện đan. Bất đắc dĩ, nàng quyết định để bà cốt ở lại nghiên cứu cách dùng diêm thạch chế thuốc nổ.

Lão già chuyên xem thiên tượng được giao việc xem xét thời tiết, người tính toán tốt sẽ phụ trách phòng thu chi.

Bà cốt, người ta hay gọi là Ma bà tử, vốn là truyền nhân đời thứ hai mươi tám của "Giả thần giả quỷ". Chân Nguyệt dẫn bà ấy đến một khu đất rộng rãi và đưa cho bà một xe diêm thạch: "Chỗ này có căn phòng nhỏ, bà sẽ ở đây, ta sẽ để người canh giữ. Cần gì cứ nói với họ, họ sẽ chăm sóc bà."

Ma bà tử ngập ngừng: "Phu nhân, ngài muốn ta làm gì vậy?" Bà ấy dù hay làm mấy trò thần quái, nhưng thực ra chưa bao giờ hại người, chỉ kiếm chút tiền lẻ lừa dăm ba người mà thôi, chẳng bao giờ dám đụng vào chuyện lớn.

Chân Nguyệt cười nhạt: "Ngoài diêm thạch, ta sẽ đưa ngươi thêm vài thứ. Ngươi chắc biết một số vật liệu khi trộn với nhau sẽ gây ra hiện tượng kỳ lạ. Ví như ngươi phun lửa cũng chỉ là nhờ uống rượu thôi, còn quỷ hỏa thực chất chỉ là do t.h.i t.h.ể sau khi c.h.ế.t tạo ra chất dễ cháy, không phải quỷ ma gì cả."

Ma bà tử ngạc nhiên: "... Phu nhân dường như còn hiểu rõ hơn cả ta."

Chân Nguyệt: "Tóm lại, ta muốn bà giúp ta chế ra thứ gì đó nguy hiểm, khi đốt lên có thể nổ mạnh, giống như pháo hoa nhưng uy lực hơn."

Chân Nguyệt đột nhiên vỗ đầu: "Suýt nữa thì quên, có thể làm pháo trúc cũng được. Ngươi biết làm không?"

Ma bà tử lắc đầu: "Không biết."

"Vậy ta sẽ tìm thêm người giúp ngươi. Cố gắng nghiên cứu cho tốt, nếu thành công thì công lao này thuộc về ngươi. Ta sẽ đưa vài viên pháo trúc, ngươi thử xem."

Ma bà tử nghe mà không hiểu, chỉ mơ hồ cảm thấy Chân Nguyệt muốn bà làm thứ pháo trúc uy lực hơn. Nhưng dù sao cũng có thể kiếm tiền, nên bà ta tặc lưỡi đồng ý.

Hai ngày sau, Chân Nguyệt tìm thêm một người biết làm pháo trúc đến. Nàng chỉ bảo: "Ta chỉ cần thứ khi ném ra có thể 'phanh' một tiếng thật lớn. Tất cả nguyên liệu ở đây, cần gì thêm cứ nói."

Sau khi Chân Nguyệt rời đi, Ma bà tử cùng người làm pháo tên Mạnh Bình chỉ biết tròn mắt nhìn nhau, cả hai đều chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, Mạnh Bình lên tiếng: "Ta chỉ biết làm pháo trúc thôi."

Ma bà tử liền bảo: "Vậy ngươi cứ làm đi, phu nhân bảo làm thứ uy lực hơn pháo trúc. Ta sẽ quan sát."

"Phải rồi!"

Thế là cả hai bắt đầu nghiên cứu cách làm một loại pháo trúc uy lực hơn.

Về phần lão già xem thiên tượng, đúng như dự đoán, ngày hôm sau có gió lớn. Chân Nguyệt giao cho ông ấy nhiệm vụ mỗi ngày xem thời tiết và dự đoán những ảnh hưởng có thể có đến việc trồng trọt.

Còn như Họa, đã sớm được giao nhiệm vụ theo Mạn Châu cùng các bà tử may áo bông. Mỗi ngày nàng ta đều ngồi trong phòng lớn cùng mọi người thêu thùa, may vá. Tuy có nhiều câu chuyện để nghe, nhưng nàng ta không hề quên sứ mệnh của mình. Dù vậy, mỗi khi định dò hỏi điều gì, một tiểu nữ hài bên cạnh luôn chăm chăm nhìn nàng ta.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 767



Như Họa biết tiểu cô nương ấy là ai, là A Đóa, nữ nhi của tam phu nhân. Mỗi khi nàng ta ngừng làm việc hoặc trò chuyện, A Đóa sẽ lập tức chạy đi báo với người khác, không cho ai đến gần nàng ta, khiến nàng ta không thể trò chuyện gì với ai.

Đã đến đây lâu như vậy mà nàng ta vẫn chưa gặp được Kiều Đại, nàng thậm chí còn dùng tiền hối lộ tiểu nha hoàn để biết được tung tích của hắn, nhưng Kiều Đại suốt ngày bận rộn chẳng hề về nhà, còn nàng ta thì bận làm việc, không có chút thời gian rảnh.

Sau một thời gian, Như Họa cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy. Làm mãi khiến tay nàng ta đã trở nên thô ráp, mỗi ngày ăn uống chỉ toàn thực phẩm thô, quá khổ sở.

Sáng nay, nàng ta làm bộ có "bà dì" ghé thăm, than rằng thân thể không khỏe để tránh làm việc. Mạn Châu biết một số nữ nhân trong thời gian này rất khó chịu, nên dặn người nấu nước đường đỏ cho nàng ta, bảo nàng ta nghỉ ngơi một hôm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ Mạn Châu rời đi, trong sân không còn ai, Như Họa liền sai tiểu nha hoàn đi dò la xem Kiều Triều đang ở đâu.

"Đại nhân hiện đang ở hậu viện, hơn nữa hôm nay phu nhân hình như cũng không có ở nhà."

Như Họa nghe vậy mắt sáng lên,"Tốt lắm! Mau đi chuẩn bị canh, ta sẽ mang qua cho đại nhân."

"Vâng."

Kiều Triều đang xem lệnh truyền tin từ Hoài Dương Vương, bất ngờ yêu cầu hắn dẫn quân đi chi viện cho huyện Dao Châu. Lệnh phải xuất phát ngay sáng mai, và khoảng cách từ huyện Thương Quận đến huyện Dao Châu cũng không xa lắm, chỉ khoảng ba bốn ngày hành quân, thậm chí nếu di chuyển suốt đêm có thể đến trong hai ngày.

Nhưng tình hình bên đó chưa rõ ràng, lệnh xuất phát lại quá gấp gáp khiến Kiều Triều âm thầm chửi thề, rồi gọi lớn ra ngoài: "Kiều Lực, kêu phu nhân về ngay, rồi gọi cả Uất Trì Thịnh, Hồ lão đại, ca của tam phu nhân, thêm cả Lưu Đại Ngưu, Trần Thanh Thủy... tất cả bọn họ đến."

"Dạ, đại nhân." Kiều Lực rời đi chưa lâu, thì cánh cửa bỗng bị gõ. Kiều Triều nghĩ Chân Nguyệt đã về, liền đứng dậy mở cửa, nhưng lại thấy Như Họa tươi cười bưng một bát canh đưa tới: "Đại nhân, là ta."

Ngay lập tức, bản năng cảnh giác trỗi dậy, Kiều Triều giơ chân đá mạnh một cái,"A!" Như Họa bị hất văng ra giữa sân, bát canh rơi xuống đất "phanh" một tiếng, vỡ tan tành.

Nghe tiếng động, có người chạy đến: "Đại nhân, có chuyện gì vậy?"

Kiều Triều chỉ vào Như Họa, ra lệnh: "Ai cho phép nàng ta vào đây? Đem giam vào đại lao!"

"Rõ!"

Ngay sau đó, Như Họa phun ra một búng m.á.u rồi ngất xỉu. Nàng ta chỉ muốn thử quyến rũ một chút, nào ngờ lại thành ra thế này!

Khi Chân Nguyệt vừa trở về, nghe chuyện liền bảo: "Gọi đại phu đến xem qua, nếu khỏe lại thì cho nàng ta vào ngục làm việc."

"Vâng, phu nhân."

Chân Nguyệt bước vào phòng, hỏi: "Có chuyện gì mà kêu ta về gấp vậy?"

Kiều Triều đứng dậy, tiến lại nắm tay nàng kéo ngồi xuống, gương mặt đầy vẻ oan ức: "Mới nãy ta suýt bị người ta sàm sỡ."

Chân Nguyệt cười, vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Đừng giả vờ. Ta nghe nói huynh đá nàng ta bay ra ngoài sân chỉ trong một cú đá. Ta đã sai người xem xét vết thương của nàng ta, sau đó sẽ cho vào ngục giam làm việc. Thôi bỏ chuyện đó qua một bên. Huynh gọi ta về có việc gì?"

Kiều Triều đáp: "Đợi một chút, chờ Hồ lão đại và mọi người đến đủ đã."

Lúc này, Kiều Lực vừa trở lại, thông báo: "Đại nhân, mọi người đã tập trung tại sảnh ngoài."

"Được, ta biết rồi. Ta sẽ ra ngay." Kiều Triều cùng Chân Nguyệt bước ra sảnh, nơi mọi người đã tập trung đông đủ. Kiều Triều đưa từng người xem lệnh truyền, Hồ lão đại không rành chữ nên có người đứng bên cạnh đọc lên, ai nấy đều sửng sốt nhìn về phía Kiều Triều.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 768



Kiều Triều hỏi: "Các ngươi nghĩ ta có nên đi hay không?"

Uất Trì Thịnh: "Thuộc hạ nghĩ nên đi thì tốt hơn, nếu không đi sẽ bị xem là chống lại mệnh lệnh, không rõ liệu có ai từ phủ thành đến điều tra hay không."

Hồ lão đại đập tay xuống bàn, khiến chén trà cũng rung lên: "Đi gì mà đi! Ta không đồng ý. Tình hình bên đó còn chưa rõ ràng. Nếu có hàng vạn đại quân đang chuẩn bị tấn công huyện Châu Dao thì chúng ta chẳng phải đi nộp mạng sao?"

Chung Giai Hàng đề nghị: "Hay là phái người đi huyện Châu Dao hỏi thăm tình hình trước đã. Từ trong thư lệnh thấy nói hình như binh mã của Trần Trung Vương sắp tấn công huyện Châu Dao. Chúng ta cũng không hiểu rõ người này là ai."

Kiều Triều nói: "Tìm hiểu tình hình là chắc chắn, nhưng ngày mai ta phải xuất phát. Một lát nữa sẽ chọn vài người đi trước để đến huyện Châu Dao."

Hồ lão đại hỏi: "Vậy ý huynh là huynh sẽ đi sao?"

Kiều Triều đáp: "Nếu ta không đi, liệu Hoài Dương Vương có đích thân kéo quân đến đây không? Nếu hắn dẫn đại quân đến cưỡng ép ta đi thì sao?"

Hồ lão đại cũng chỉ biết cau mày im lặng, những người khác thì không biết có nên đi hay không. Cuối cùng Hồ lão đại nói: "Huynh quyết định đi, nếu huynh đi thì chúng ta sẽ cùng đi theo."

Chân Nguyệt: "Không sao, huynh cứ đi, tới đó hãy tập hợp binh lính sẵn có. Chúng ta ở đây sẽ chi viện cho các huynh."

Kiều Triều gật đầu: "Vậy ta sẽ dẫn 300 tinh binh cùng đi."

Chân Nguyệt dặn dò: "Mang thêm lương thực, một lát nữa ta sẽ chuẩn bị sẵn."

Hồ lão đại đề nghị: "Ta sẽ đi cùng huynh."

Kiều Triều lắc đầu: "Ngươi không cần đi, những người khác đi cùng ta là được."

Sau khi bàn bạc một số vấn đề khác, cuộc họp kết thúc, mọi người lập tức bắt tay vào công việc. Uất Trì Thịnh lo việc chọn 300 binh lính để chuẩn bị khởi hành ngày mai, còn Hồ lão đại thì phụ trách sắp xếp lương thảo và ngựa.

Kiều Triều kéo Chân Nguyệt về nhà, ngập ngừng một lát rồi nói: "Ta muốn dẫn A Sơ theo cùng. Nó là nhi tử ta, không thể mãi ở hậu phương được."

Chân Nguyệt không đồng ý ngay lập tức. Nếu chỉ là đi diệt thổ phỉ thì nàng có lẽ sẽ không do dự, nhưng đây lại là ra trận đánh giặc...

"Việc này nên hỏi ý A Sơ thì hơn. Để ta kêu nó lại đây."

"Ừ."

A Sơ từ bên ngoài trở về, nghe nói phụ thân và nương tìm, liền chạy nhanh vào hậu viện: "Phụ thân, nương, có chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt hỏi: "Phụ thân con ngày mai phải đi huyện Châu Dao, con có muốn đi theo không?"

A Sơ ngạc nhiên hỏi: "Sao phụ thân lại phải đi? Còn nương có đi không?"

Kiều Triều vỗ vai con: "Nương con không đi, chỉ có ta đi và có khả năng sẽ phải ra trận. Nương con sẽ ở lại chi viện cho chúng ta từ hậu phương."

Nghe vậy, A Sơ lập tức hiểu chuyện, suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Chân Nguyệt: "Nương có muốn con đi không?"

Chân Nguyệt đáp: "Nếu con muốn đi thì cứ đi. Con đã lớn rồi, có thể tự quyết định."

A Sơ gật đầu chắc nịch: "Vậy con sẽ đi cùng phụ thân!"

"Tốt, con về chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta xuất phát.""Vâng."

A Sơ vừa rời đi, Chân Nguyệt chợt nhớ đến Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn: "Nếu nương biết A Sơ đi, e là sẽ khóc mất. Nương nhất định sẽ không muốn nó đi theo huynh đâu."

Kiều Triều ngẫm nghĩ: "... Hay là chờ khi chúng ta rời đi rồi mới nói với bà ấy?"

Chân Nguyệt: "Huynh biến hư rồi."

Kiều Triều cười: "Còn cách nào khác đâu" Bọn họ chỉ có một nhi tử duy nhất, chắc chắn bọn Kiều Trần thị sẽ sợ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 769



"Được rồi, để ta chuẩn bị đồ đạc cho huynh."

"Ừ, ta đi quân doanh xem qua một chút."

"Được."

Tối đó, cả nhà ai cũng đã biết Kiều Triều sẽ đi huyện Châu Dao vào ngày mai. Kiều Tam bất ngờ đề nghị: "Đại ca, để đệ đi cùng huynh."

Kiều Nhị liền lên tiếng: "Để ta đi cùng đại ca thì hơn, tam đệ nên ở lại nhà."

Kiều Triều đáp: "Các ngươi cứ ở nhà, nếu tình hình bên đó ổn định, ta sẽ gọi các ngươi sang sau."

Kiều Trần thị nghe xong không khỏi lo lắng, buông đũa: "Không thể không đi sao?"

Kiều Đại Sơn ngồi im lặng gãi đầu, vẻ mặt đầy lo âu. Ông đã già rồi, có muốn cũng chẳng giúp được gì cho nhi tử.

Kiều Triều: "Không thể không đi, đây là mệnh lệnh của Hoài Dương Vương. Nếu con không đi, tức là cãi lệnh."

A Sơ muốn nói ra việc mình sẽ đi cùng, nhưng nhìn thấy nương nắm tay mình lắc đầu, cậu liền nuốt lời định nói lại.

Sau bữa cơm, Kiều Trần thị vào bếp, dặn dò Giản nương tử chuẩn bị thêm lương khô: "Trong nhà còn tương không? Mang thêm cho ta mấy lọ."

Giản nương tử đáp: "Việc này đại phu nhân đã phân phó rồi, lương khô đã chuẩn bị sẵn, lát nữa tiểu nhân sẽ bảo người làm thêm một ít."

"Vậy tốt rồi, tốt rồi."

Trong phòng phía hậu viện, Kiều Triều ngồi trên giường ôm lấy Chân Nguyệt và nói: "Nếu chẳng may ta có chuyện gì, ta sẽ dặn người đưa A Sơ về. Khi đó, nàng cùng Hồ lão đại và mọi người rút vào trong núi, không cần ở lại đây nữa."

Hắn lo lắng, nếu hắn đi rồi, Kiều gia không còn ai ở nhà, e rằng Hoài Dương Vương lại có ý đồ xấu, nên nghĩ để mọi người tránh vào sâu trong núi vẫn là an toàn hơn.

Chân Nguyệt dựa đầu vào vai hắn, an ủi: "Huynh cứ lo cho bản thân mình là được, không cần lo lắng cho ta."

Kiều Triều nghĩ đến nương tử của mình, có thể là tiên tử, nên cũng thấy yên tâm phần nào."Vậy thì, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút nhé?" Nói rồi, Kiều Triều buông nàng ra, cúi đầu định hôn nàng, nhưng Chân Nguyệt liền đẩy ra: "Chưa tắm mà."

Kiều Triều ngượng ngùng: "... Được rồi, ta đi tắm ngay."

Đúng lúc ấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa,"Lão đại?" Giọng của Kiều Trần thị.

Kiều Triều liền chạy ra mở cửa. Kiều Trần thị mang theo một tay nải đến: "Lão đại, đây là quần áo, ta không biết khi nào con trở về, nhưng thấy trời lạnh dần rồi, trong này có áo bông, nhớ mặc vào cho ấm. Đây còn có đôi giày nữa."

Nỗi lo lắng của mẫu thân khi nhi tử phải đi xa nghìn dặm, bà dặn dò từng chi tiết. Kiều Triều nhận lấy đồ đạc,"Dạ, con biết rồi, nương. Con sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về."

Kiều Trần thị thở dài: "Con cứ bình an trở về là tốt rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Con sẽ bình an."

Chờ Kiều Trần thị đi rồi, Kiều Triều sắp xếp lại túi đồ, nhìn sang Chân Nguyệt rồi nói: "Ta đi tắm, nàng chờ ta nhé."

Chân Nguyệt nhướng mày: "..." Nàng không định chờ hắn, nàng cũng cần rửa mặt nữa.

Đêm đó, ánh nến trong phòng còn sáng đến nửa đêm. Sáng sớm hôm sau, Kiều Triều rời giường, nhặt quần áo trên sàn lên và phát hiện một mảnh vải uyên ương màu đỏ, hắn nghĩ ngợi rồi gấp lại, nhét vào trong túi đồ.

Sau khi rửa mặt và cầm lấy tay nải, Kiều Triều hôn nhẹ lên trán Chân Nguyệt, rồi rời đi. A Sơ đã chờ sẵn bên ngoài: "Nương đâu rồi?"

Kiều Triều khẽ nói: "Nương con vẫn còn nghỉ ngơi, chúng ta không cần làm phiền. Đi thôi."

"Dạ." A Sơ liếc nhìn cửa phòng Chân Nguyệt, trong lòng vẫn muốn gặp nương thêm một lần.

Kiều Trần thị cùng mọi người đã đứng đợi sẵn ở cổng. Kiều Triều tiến đến từ biệt cha nương: "Phụ thân, nương, con đi đây."
 
Back
Top Bottom