Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 700



Quản Ương ngửi thấy mùi bánh bột ngô, cảm giác có chút quen thuộc, liền đưa tay lấy một cái từ phần của Du đạo nhân để ăn thử. Du đạo nhân vội kéo đĩa bánh về phía mình: "Ngươi chỉ được ăn một cái thôi, phần còn lại là của ta."

Quản Ương nói: "... Mùi vị của bánh bột ngô này rất quen thuộc, hình như ta đã từng ăn rồi."

Du đạo nhân đáp: "Có lẽ ngươi từng ghé qua nhà kia."

Quản Ương: "?"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Quản Ương nhớ ra đúng thật là mình đã đến nhà đó,"Nhà đó ta cảm thấy rất kỳ quái, trồng được cây trái rất tốt. Hơn nữa, ta còn phát hiện ra một giống cây mới, sản lượng cao hơn các loại ngũ cốc thông thường, mà hương vị lại không tồi chút nào."

Du đạo nhân hỏi: "Vậy sao ngươi không báo với triều đình?"

Quản Ương cười cười: "Ta có phải là quan đâu, làm sao báo cáo lên triều đình? Hơn nữa, gia đình đó rất lương thiện, ta không muốn quấy rầy họ."

Du đạo nhân: "Không sao, ngươi rồi sẽ gặp lại họ thôi."

Quản Ương: "?"

Du đạo nhân cười bí ẩn: "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Quản Ương liền hỏi tiếp: "Dù thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết Đại Chu còn tồn tại được bao lâu không?"

Du đạo nhân xoa miệng: "Vận mệnh của một vương triều không thể tính toán được chính xác, nhưng tạm thời chưa có vấn đề gì."

Quản Ương hỏi lại: "Tạm thời là bao lâu?"

Du đạo nhân đáp: "Đại khái là còn trong khoảng thời gian ngươi còn sống."

Quản Ương:... Ông đã hơn 60 tuổi, dù tinh thần còn khá tốt, nhưng không chắc có thể sống đến 70 tuổi hay không.

Sau đó, Quản Ương hỏi thêm, nhưng Du đạo nhân không nói gì nữa."Được rồi, không phải lúc nãy ông nói về giống cây mới sao, trưa nay ta cũng phải đi nếm thử."

Quản Ương đáp: "Ta sẽ chuẩn bị."

Trưa hôm đó, Du đạo nhân ăn khoai tây và dưa hấu, cảm thấy rất ngon.

"Dưa hấu không nên ăn nhiều." Quản Ương nhìn thấy Du đạo nhân vẫn cầm nửa trái dưa mà ăn không ngừng.

Du đạo nhân vẫy tay: "Không sao, ta tự biết mình."

Nhưng tối đến, bụng Du đạo nhân đau dữ dội, phải gọi đại phu. Quản Ương than thở: "... Ta đã bảo không nên ăn nhiều rồi mà. Chúng ta già cả rồi, sao ngươi không chịu nghe lời?"

Du đạo nhân xua tay: "Đây là số mệnh, số mệnh đã định tối nay ta sẽ bị đau bụng."

Quản Ương : ... Số mệnh gì, đại phu cũng nói ăn nhiều dưa hấu đau bụng.

Quản Ương không ngờ mình thật sự sống đến 70 tuổi, còn Du đạo nhân thì đã sớm đi mất tăm.

Kiều gia.

A Sơ nay đã mười ba tuổi, trở thành một thiếu niên. Mỗi ngày, thằng bé tự thức dậy sớm, luyện võ và đọc sách. Phu tử trước đó đã không còn dạy nổi hắn nữa, phần lớn giờ do Kiều Triều chỉ dạy.

A Trọng cũng theo học cùng, nhưng thân thể yếu ớt hơn, không khắc khổ như A Sơ. Tiền thị cũng không nỡ để nhi tử mình phải vất vả quá.

Trong thời gian này, Kiều gia còn có thêm thành viên mới. Mạn Châu sinh hài tử thứ hai là một nữ hài, rồi trong vòng hai năm tiếp theo sinh thêm một nam hài, đến hai năm sau nữa lại sinh thêm một nam hài nữa.

Tiền thị sau đó mang song bào thai, nay hai tiểu nhi tử cũng đã ba tuổi, hiện sống cùng Tiền thị và Kiều Nhị tại huyện thành.

Tiền thị sinh được ba nhi tử cũng rất sảng khoái sau quãng thời gian mong chờ nhi tử, nhưng vẫn phải giữ ý tứ trước mặt Chân Nguyệt.

Hiện tại, chỉ có nhà Chân Nguyệt là có một hài tử, còn hai tức phu khác thì mỗi người đã sinh bốn đứa.

Tiểu Hoa đã sớm gả đi, nàng ấy kết hôn với nhi tử lão bản tiệm rượu trong huyện thành, do lão bản nương tiệm may giới thiệu. Lúc được giới thiệu, Tiểu Hoa mới 14 tuổi, đến 16 tuổi thì thành thân. Sau một năm sinh được một nhi tử, hiện tại nàng ấy đang mang thai, cũng sắp sinh rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 701



Từ khi Tiểu Hoa gả vào nhà tiệm rượu, nhà họ Kiều không còn lo thiếu rượu, hơn nữa tiệm rượu còn mua ngũ cốc của Kiều gia để ủ rượu. Tuy nhiên, Chân Nguyệt chỉ bán một phần nhỏ, còn phần lớn ngũ cốc đều được dự trữ.

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng đã gả đi. Một người gả cho nhi tử lão bản tiệm quan tài, một người gả cho nhi tử tiệm rèn. Cả hai đều đã sinh một hài tử.

Những năm gần đây, nhà Kiều gia càng ngày càng mua nhiều đất. Mỗi khi đến mùa gieo trồng, cả dân làng Đại Nam và các thôn lân cận đều đến giúp trồng trọt. Nhà Kiều gia cũng mua thêm vài người hầu.

Tiệm bán tương của nhà Kiều cũng được mở rộng, danh tiếng của họ về nước chấm đã vang xa. Ngoài tương, họ còn bán măng muối, dưa chua và các loại đồ muối khác.

Cây trà trên núi Háo Tử đã trưởng thành. Lúc này, Chân Nguyệt thuê thêm người để hái trà và sao trà.

Phương pháp chế trà là do Kiều Triều tìm thấy trong một quyển sách ở phủ thành, sau khi dịch ra và thử nghiệm, cuối cùng Chân Nguyệt đã thành công, dù ban đầu lãng phí không ít lá trà.

Tuy nhiên, lá trà bị lãng phí cũng không hoàn toàn vô ích, vì sau đó Chân Nguyệt dùng chúng để làm món trứng luộc trong nước trà, cả nhà đều rất thích.

Ngoài lá trà, Kiều gia còn trồng thêm hoa hồi và bát giác. Sau khi thu hoạch, một phần được phơi khô để dự trữ, phần còn lại đem bán.

Không ngờ hoa hồi và bát giác lại có giá trị cao. Ban đầu Chân Nguyệt chỉ trồng ít, nhưng sau đó liên tục mở rộng diện tích trồng trọt.

Hiện tại, Kiều Đại Sơn không còn thường ra đồng làm việc. Ông đã già, chỉ thỉnh thoảng làm nghề mộc ở nhà, trông chừng mấy hài tử trong nhà. Công việc tuần tra đồng áng chủ yếu do Kiều Triều đảm nhận, đôi khi mới để người hầu đi thay.

Kiều Trần Thị lại càng không ra đồng, mấy năm gần đây bà còn béo lên. Mọi người đều nói bà già rồi mà vẫn có thể béo lên, trông có phúc khí. Trước đây bà còn sang huyện thành ở bên Kiều Tam mấy tháng để giúp trông hài tử.

Sân nhà Kiều gia cũng trồng rất nhiều thứ. Cây cối trong vườn đã trưởng thành, góc tường có cây mai, mỗi khi đông đến là hoa nở. Còn cây lê thì đến tháng bảy sẽ chín.

A Sơ nhỏ ngày nào với thanh kiếm gỗ đào nay đã có một thanh kiếm gỗ lớn hơn. Hắn còn có thêm một cây cung, do Kiều Triều đặc biệt nhờ người làm, khá nặng.

Kiều gia còn có một con ngựa. Kiều Triều thỉnh thoảng cưỡi ngựa vào núi săn bắn.

Trang trại nuôi gia súc cũng thay đổi nhiều. Vì cần đất để trồng trà ở núi Háo Tử, nên họ đã chuyển chỗ nuôi lợn, gà, vịt và thỏ đến một mảnh đất hoang mới mua gần núi. Vì sợ dã thú từ núi xuống ăn trộm, nên họ cũng xây một ngôi nhà gỗ thô sơ để nhốt gia súc vào ban đêm. Ban ngày thì thả chúng ra ngoài.

Ngô lão nhân ba năm trước sức khỏe yếu dần, nên chuyển về sống với nhi tử và tức phụ ở nhà Kiều, không phải làm việc nặng nữa.

Hiện tại, trang trại gia súc ngoài gia đình Lý Đại Đầu và gia đình Chân Lão Nhị còn có thêm một gia đình nữa, là những hạ nhân mới mua.

Hai năm trước, trại nuôi gà gặp dịch cúm, làm c.h.ế.t hơn trăm con gà vịt, khiến cả nhà sợ hãi.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, họ phải mang gà vịt c.h.ế.t lên núi chôn. Dù tổn thất nặng nề, nhưng Kiều gia vẫn chịu được.

Chân Nguyệt không phạt tiền, chỉ không phát thưởng, khiến ba gia đình thở phào nhẹ nhõm vì không bị trách mắng.

May mắn là thời điểm đó họ nuôi ít gà vịt, nên tổn thất không quá lớn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 702



Trang trại cũng chưa từng gặp phải dịch bệnh lợn. Thỉnh thoảng lợn có bệnh nhưng đều được mời đại phu đến chữa.

Kiều Nhị và Kiều Tam cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền để mua cửa tiệm. Từ nay họ có thể ở ngay sau hoặc trên lầu của cửa tiệm.

Cửa tiệm bán đủ loại hàng hóa, từ tương, rau khô đến những món hàng tạp hóa khác. Nhiều người buôn bán cũng đến nhập hàng từ cửa hàng của họ, đặc biệt là tương của Kiều gia và các loại rau khô.

Kiều gia nuôi cá cũng đã thành công, mỗi năm có thể thu hoạch một lần. Tuy nhiên, sản lượng không nhiều, chủ yếu để gia đình ăn, bán ra không đáng kể.

Chân Nguyệt đang ngồi trong vườn cắt nho. Vườn nhà họ trồng rất nhiều nho: "Nếu ăn không hết thì đem một ít ngâm rượu cũng tốt."

Kiều Triều đáp: "Vậy để ta chọn một bình rượu đem đến."

"Ừm."

Nho sau khi hái xong, một phần được đem cho người làm công ở tiệm bán tương, một phần để Kiều gia ăn, còn lại dùng để ngâm rượu.

Rượu nho được chôn dưới gốc cây mai, vài năm sau mới đào lên dùng.

A Sơ lúc này đã không còn là tiểu hài tử ngày nào. Hắn đang cưỡi ngựa cầm cung tên trong rừng, trước mặt không xa có một con nai.

A Sơ giương cung, nín thở, nhắm chuẩn, rồi bắn. Mũi tên trúng thân con nai nhưng nó vẫn chạy trốn.

A Sơ liền cưỡi ngựa đuổi theo, lại giương cung, b.ắ.n thêm một mũi tên trúng vào chân nai. Con nai lập tức ngã xuống đất.

A Sơ cưỡi ngựa chạy đến, nhìn bầu trời rồi xoay người trở về. Đi được một đoạn, hắn gặp hai hạ nhân đến cùng.

"Thiếu gia, lần sau ngài đừng mạo hiểm như vậy mà đi vào rừng một mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tiểu nhân biết ăn nói thế nào với đại gia và đại phu nhân?"

A Sơ cười: "Không sao đâu, ta rất giỏi. Thôi, trời không còn sớm, chúng ta về thôi."

Kiều Giang nhìn thấy con nai sau lưng ngựa của A Sơ, khen ngợi: "Thiếu gia thật là giỏi, người trong nhà chắc chắn sẽ rất vui."

A Sơ chỉ cười: "Đi thôi." Hắn chỉ mong nãi nãi đừng suốt ngày cằn nhằn nữa. Chỉ vì nương hắn chỉ sinh một nhi tử, nên nãi luôn muốn hắn ở nhà, mỗi khi hắn bị thương lại khóc.

May là phụ thân và nương hắn rất lý trí, chỉ cần hắn còn sống, không bị thương nặng là được.

Khi về đến nhà, A Sơ nhanh chóng xuống ngựa. Hắn không muốn đi vào từ cửa chính, sợ gặp nãi nãi. Hắn hạ giọng nói với người hầu: "Các ngươi giúp ta dắt ngựa vào chuồng. Ta sẽ mang đồ vào cửa sau. Nếu nãi nãi hỏi, cứ nói là ngựa cần được dắt đi dạo, ngựa phải thường xuyên vận động."

"Dạ vâng."

A Sơ lén lút cầm đồ chạy đến cửa sau, nhưng cửa lại không mở.

"Thất sách rồi, lẽ ra ta nên dặn họ mở cửa sẵn cho ta." A Sơ nhìn xung quanh, cuối cùng quyết định trèo qua tường.

Hắn đặt con nai xuống đất, xoa tay, rồi chạy lấy đà, dẫm chân lên tường và trèo lên. Sau một hồi vật lộn, thì hắn cuối cùng cũng leo được lên tường, vừa lúc chạm phải ánh mắt với phụ thân mình!

A Sơ: ...

Kiều Triều đang đào hố chôn rượu, nhìn A Sơ từ trên tường: "... Con đang làm gì ở đó?"

A Sơ chớp mắt rồi trèo xuống. Kiều Triều ra mở cửa cho hắn, vừa nhìn thấy A Sơ tay xách một con nai, liền nói: "Phụ thân, con đi săn về."

Kiều Triều hỏi: "Đi săn sao không đi bằng cửa chính, mà lại lén lút thế này?"

A Sơ giải thích: "Con sợ nãi nãi biết, nãi sẽ bắt lấy con rồi than khóc lải nhải."

Kiều Triều nghiêm mặt: "Đó là nãi của con! Con thấy nãi phiền sao? Nãi chỉ lo lắng cho con thôi! Một lát nữa về con chép lại 《 Hiếu Kinh 》 cho ta!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 703



Lúc này, Chân Nguyệt đi tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

A Sơ tỏ vẻ oan ức: "Nương!" rồi lôi từ túi ra một bó hoa héo: "Nương, hoa này con hái cho nương."

Kiều Triều: "... Đây là con đang hối lộ! Hoa này còn héo úa mà con cũng dám mang tặng nương?"

Chân Nguyệt cười, nhận bó hoa: "Nhi tử tặng là tình cảm, nói gì thì nói, đây cũng là tấm lòng của nó mà." A Sơ nghe vậy thì vui vẻ cười tít mắt.

Thái dương Kiều Triều nhảy dựng: "Nó sợ nãi nó phát hiện đi săn, khiêng con nai từ phía sau vào, cửa sau khóa nên nó tính trèo tường! Nó còn bảo nương hay lải nhải, nàng nói xem, như vậy ta có thể không phạt nó sao?"

Chân Nguyệt nhìn sang A Sơ, thấy quần áo thiến niên dính bẩn, nàng lấy khăn tay đưa cho nhi tử lau mặt: "Quân tử không nên làm việc nguy hiểm dưới chân tường, phụ thân con phạt cũng là đúng. Đưa con nai cho hụ thân, rồi con về tắm rửa sạch sẽ."

A Sơ nhanh chóng đáp: "Dạ, con sẽ chép thật kỹ 《 Hiếu Kinh 》." Hắn đặt con nai xuống rồi cúi đầu trở về phòng.

Bên ngoài, Kiều Giang dắt ngựa từ cửa chính vào thì gặp Kiều Trần thị, bà hỏi: "Thiếu gia của các ngươi đâu? Nó có phải lại vào núi không?" Kiều Giang và Kiều Đồ vốn theo A Sơ vào rừng, thấy vó ngựa dính đầy bùn, Kiều Trần thị liền nghi ngờ.

Kiều Giang cười gượng: "Không đâu, thiếu gia đang ở hậu viện. Chúng tiểu nhân chỉ đang dắt ngựa đi dạo. Thiếu gia nói mỗi ngày ngựa phải được dắt đi cho vận động."

"Đúng rồi, đúng rồi!" Kiều Đồ vội phụ họa.

Kiều Trần thị vẫn chưa tin lắm: "Thật sao?"

Kiều Giang liền đáp: "Lão phu nhân cứ ra hậu viện kiểm tra, thiếu gia thật sự ở đó."

"Đúng, đúng."

Kiều Trần thị vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, bà lẩm bẩm rồi đi về phía hậu viện. A Sơ lúc này đang chuẩn bị múc nước tắm. Trong hậu viện cũng có một cái giếng mới đào.

Thấy bóng dáng Kiều Trần thị, A Sơ vội chạy vào phòng, nhanh chóng thay áo khoác rồi ngồi xuống bàn chuẩn bị giấy bút, viết chữ.

"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng của Kiều Trần thị: "A Sơ?"

"Dạ, nãi ạ! Có chuyện gì vậy?" A Sơ vừa sửa lại tóc vừa ra mở cửa: "Nãi, cháu đang luyện chữ."

Kiều Trần thị nhìn thấy quần áo của A Sơ vẫn khá sạch sẽ liền tin lời Kiều Giang nói, gật đầu: "Vậy cháu luyện chữ đi, để nãi sai người mang chút đồ ăn cho cháu. Trời nóng thế này, cháu đổ cả mồ hôi rồi, để nãi kêu người mang thêm chút đá lạnh vào cho mát."

A Sơ nhanh chóng nói: "Nãi, không cần đâu ạ. Cũng sắp đến giờ ăn cơm chiều, nếu cháu ăn nhiều quá sẽ không ăn hết bữa cơm, nương cháu lại mắng cháu mất."

Kiều Trần thị cười: "Cũng phải, vậy nãi sẽ sai người pha cho cháu ly nước đường trước đã."

"Dạ, cảm ơn nãi."

Kiều Trần thị vừa đi, A Sơ thở phào nhẹ nhõm, vội múc nước rửa mặt, dùng khăn lau sạch người. Hắn thay hết quần áo, chỉ giữ lại áo khoác vừa thay lúc nãy vì sợ nãi quay lại bất ngờ.

Buổi tối nay Kiều gia ăn thịt nai. Chân Nguyệt thấy Kiều Triều gắp từng miếng thịt, nàng liền nhanh chóng đá vào chân hắn dưới bàn, ý bảo hắn ăn ít thôi!

Mỗi lần Kiều Triều ăn nhiều là đêm đến lại lăn lộn nàng đến đêm muộn.

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Sao nhà mình lại có thịt nai?"

A Sơ giật mình, đáp: "Phụ thân đi săn mang về đó ạ."

Kiều Trần thị hỏi lại: "Lão đại hôm nay ra ngoài sao? Sao ta không biết?"

Kiều Triều liếc nhìn A Sơ, thấy ánh mắt nhi tử cầu cứu, hắn liền nói: "Con ra ngoài vào buổi chiều, lúc đó nương đang ngủ trưa."

A Sơ nhanh chóng tiếp lời: "Đúng, đúng ạ!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 704



Kiều Trần thị gật đầu: "Thế à? Lão đại, con không cần thường xuyên vào rừng săn b.ắ.n đâu, núi non nguy hiểm, nhà mình đâu thiếu miếng thịt ăn."

Kiều Triều quay sang nhìn Chân Nguyệt, ra dấu xin thêm một miếng thịt nai, Chân Nguyệt lại dẫm chân hắn lần nữa rồi gắp thêm cho hắn một miếng.

Kiều Triều nhướng mày, đáp: "Thỉnh thoảng ra ngoài cũng không sao, nhà mình đâu có nuôi nai. Hơn nữa, có khi đi săn lại tìm được dược liệu quý."

Kiều Trần thị bảo: "Thôi, đừng vào sâu trong núi quá, đi quanh ngoài rìa là được rồi."

Kiều Triều cười: "Yên tâm, con biết rồi."

Sau bữa cơm tối, Kiều Triều tranh thủ lúc Chân Nguyệt đang tắm rửa, đến phòng của A Sơ, lúc này thiếu niên đang sao chép 《 Hiếu Kinh 》.

Kiều Triều nhắc nhở: "Lần sau mà để ta phải che giấu cho con nữa, thì sẽ phải sao thêm vài lần 《 Hiếu Kinh 》 nữa đấy."

A Sơ mếu máo: "Con không tin phụ thân có thể chịu nổi những lời nãi lải nhải." Từ khi Kiều Trần thị không còn làm việc đồng áng, bà trở nên lắm lời hơn hẳn, cả nhà ai cũng từng bị bà lải nhải qua.

Kiều Nhị và Kiều Tam không sống trong nhà, nhưng mỗi lần trở về cũng đều phải chịu đựng những lời than phiền của bà.

Riêng Chân Nguyệt thì ít khi phải nghe. Mỗi khi bà bắt đầu lải nhải, Chân Nguyệt lại bảo bà giúp việc này việc kia. Thế là Kiều Trần thị đi làm việc, và khi bận rộn thì bà không còn thời gian để lải nhải nữa. Mọi việc chỉ xảy ra khi người ta rảnh rỗi mà thôi.

Kiều Triều cười: "Ta không chịu nổi, thì nương con sẽ giúp ta."

A Sơ ngẩng mặt tự hào: "Đêm nay nương cũng đã giúp con rồi, hừ!"

Kiều Triều cười lớn: "Con phải sao thêm hai lần 《 Hiếu Kinh 》 nữa! Ngày mai ta sẽ kiểm tra!" Vừa nói dứt lời, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, liền đứng dậy đi ra ngoài.

A Sơ: "..."

Sau khi Chân Nguyệt tắm xong, đến lượt Kiều Triều. Tối đó, khi cả hai nằm trên giường, Kiều Triều đưa tay qua chạm vào Chân Nguyệt: "Nương tử, ta nóng quá."

Chân Nguyệt liền đá nhẹ một cái: "Đã bảo huynh đừng ăn nhiều quá rồi!"

Kiều Triều cười hì hì: "Chẳng qua là thèm quá thôi mà."

Cuối cùng, đúng như dự đoán.

Ngày hôm sau có người đến báo tin Tiểu Hoa lại sinh hài tử.

"Là nữ hài! Giờ thì đã đủ cả nếp lẫn tẻ rồi!"

Kiều Trần thị vui mừng: "Tốt quá, tốt quá! Ngày mai ta sẽ đến thăm nó."

"Vâng, vậy ta xin phép về trước."

Chân Nguyệt cho người đó nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, rồi còn thưởng thêm ít tiền mừng, sau đó mới để họ ra về.

Sau khi người đó rời đi, Kiều Trần thị bắt đầu thu xếp đồ đạc: "Ngày mai khi đến huyện thành, con đi với ta mua ít đồ, sau đó chúng ta ghé nhà Tiểu Hoa."

A Sơ nói với Chân Nguyệt: "Nương, con cũng muốn đi theo nương."

Chân Nguyệt vỗ vai nhi tử: "Con ở nhà trông coi, đợi đến tiệc trăng tròn rồi đi cũng được. Ngoan một chút."

"Dạ."

Kiều Triều nói: "Ta sẽ trông nom trong nhà."

"Ừm."

Chân Nguyệt và Kiều Trần thị đến nhà Kiều Nhị ở huyện thành, Tiền thị chạy ra đón: "Đại tẩu, nương đến rồi. Ta đã chuẩn bị đủ đồ, cũng đã bảo người báo tin cho Tam đệ muội. Bây giờ chúng ta liền đi ngay sao?"

Kiều Trần thị: "Ta nhìn xem con mua cái gì."

Tiền thị: "Giống như lúc Tiểu Niên sinh hài tử mà mua, hẳn là không thành vấn đề." Vải dệt, món đồ chơi cho hài tử, đồ bổ, thịt heo lương thực linh tinh.

Kiều Trần thị nhìn nhìn gật gật đầu,"Không tồi, đem đồ mang qua trước đi, chúng ta cũng mang theo một ít đồ vật, gộp chung rồi cũng mang qua đi."

"Vâng."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 705



Sau khi thu xếp xong, Tiền thị đưa Kiều Trần thị và Chân Nguyệt đến nhà Trương lão bản tiệm rượu ở huyện thành. Nhà họ Trương có một căn nhà nhị tiến khá khang trang.

Lúc Tiểu Hoa kết hôn, nhà họ Triệu từng định gây chuyện, nhưng Kiều Triều đã dẫn người đến dằn mặt bọn họ. Sau đó, những kẻ đó hoặc bị gãy chân, đứt tay, phải nằm liệt giường vài tháng trời, nên cuối cùng cũng không dám lộn xộn nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Chân Nguyệt và mọi người đến, phu nhân nhà họ Trương ra đón: "Ai da, các vị thông gia đến rồi."

Kiều Trần thị mang lễ vật đưa tới: "Chúc mừng, chúc mừng!"

Phu nhân họ Trương vui vẻ đáp: "Cảm ơn, cảm ơn. Mời các vị vào nhà. Tiểu tôn nữ của ta đang ngủ, nhìn giống hệt nương nó, đáng yêu lắm."

Chân Nguyệt nghe vậy, trong đầu lại nghĩ đến lúc A Sơ mới sinh, trông xấu như con khỉ. Nhưng nàng không nói ra, chỉ mỉm cười. Nhưng mà hài tử sinh ra ai cũng thế, qua một thời gian rồi sẽ đẹp hơn khi lớn lên.

Tại Kiều gia, A Sơ đang tập luyện võ cùng Kiều Triều. Bị Kiều Triều đá văng ra một góc, A Sơ hắt xì một cái, rồi nói: "A tê! Chắc chắn là nương đang nhớ con!"

Kiều Triều cười khẩy: "... Tiếp tục! Suốt ngày chỉ biết nương nương nương, hôm nay ta sẽ đánh cho con kiệt sức mới thôi."

A Sơ không chịu thua: "Phụ thân chẳng phải cũng suốt ngày theo nương đấy thôi? Hừ!"

Kiều Triều đáp: "... Nhưng ta và nương con là phu thê!"

"Con còn là hài tử bảo bối nhất của nương cơ!"

"Ta mới là phu quân bảo bối nhất của nương con đấy!"

Nếu Chân Nguyệt ở đây, chắc chắn sẽ phì cười. Bởi với nàng, bảo bối lớn nhất chính là lương thực!

-

Ở huyện thành, Chân Nguyệt cuối cùng cũng được gặp nữ nhi của ngoại sanh nữ. Nhìn hài tử nhỏ nhắn, quả nhiên nó giống như một chú khỉ con, nhưng vẫn có nét giống Tiểu Hoa.

Thấy Kiều Trần thị và mọi người tới, Tiểu Hoa vội ngồi dậy: "Ngoại tổ mẫu -"

Kiều Trần thị ân cần hỏi: "Cháu cứ nằm nghỉ ngơi, sức khỏe ổn chứ?"

Tiểu Hoa đáp: "Vẫn ổn ạ. Cháu sinh rất nhanh. Tên ở nhà của tiểu nha đầu là Quả Quả."

Phu nhân họ Trương vui vẻ nói: "Phải đó, đại danh thì để đến tiệc trăng tròn chúng ta mới đặt. Khi đó các vị nhất định phải đến dự nhé."

Kiều Trần thị gật đầu: "Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ đến."

Mọi người trò chuyện, ngắm tiểu hài tử một lúc lâu rồi mới rời đi để Tiểu Hoa nghỉ ngơi.

Sau đó, phu nhân họ Trương mời mọi người ngồi lại chính sảnh để nói chuyện. Hầu hết câu chuyện xoay quanh hài tử và những điều linh tinh khác.

Bất chợt, phu nhân họ Trương quay sang Chân Nguyệt: "Ta nhớ nhi tử nhà ngài cũng đã mười mấy tuổi rồi phải không? Đã tìm được mối nào chưa?"

Chân Nguyệt hơi ngập ngừng: "Nhi tử ta mới mười ba tuổi, còn nhỏ quá, ta nghĩ đợi thêm vài năm nữa". Nó vẫn chưa trưởng thành, nàng định để ít nhất 18 tuổi mới tính đến chuyện cưới thê tử cho nhi tử.

Phu nhân họ Trương gật đầu: "Mười ba tuổi cũng có thể bắt đầu xem xét rồi, nhưng không vội. Nam tử mà, không thê tử mới là điều đáng lo."

Kiều Trần thị tiếp lời: "Nếu ngươi có mối nào tốt thì cứ giới thiệu cho chúng ta."

Nghe vậy, Chân Nguyệt vội ngắt lời: "Nếu có ý định giới thiệu cho A Sơ, ta xin nói rõ trước là chúng ta sống ở nông thôn, không ở huyện thành. Sau này, A Sơ sẽ phải ở lại quê để giúp trông coi mọi việc."

Kiều Trần thị cũng gật đầu đồng tình: "Đúng đó, nhà chúng ta còn có cả xưởng làm nước chấm. Sau này, khi tức phụ lão đại cũng già rồi, mọi chuyện đều phải dựa vào A Sơ. Tức phụ lão đại nhà ta chỉ có một mình nó, nên chắc chắn nó phải ở lại nông thôn."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 706



Trương phu nhân: "Thật ra ta cũng có mối định giới thiệu, nhưng nghe các vị nói thì đúng là một vấn đề. Nữ tử ở huyện thành khó lòng mà chịu về nông thôn sống."

Kiều Trần thị: "Phải, đúng là vậy."

Chân Nguyệt lại nói: "Không sao, A Sơ còn nhỏ, chưa cần gấp."

Tiền thị cũng lên tiếng: "A Trọng nhà ta cũng xấp xỉ như thế nên có thể giới thiệu."

Chân Nguyệt: "A Trọng mới có mười một tuổi thôi, người thằng bé... Ta kiến nghị đợi thêm ít lâu nữa sẽ tốt hơn."

Tiền thị vừa nghe liền vội xua tay: "Vậy không được, không được. A Trọng nhà ta vẫn là chờ ca ca nó thành gia rồi mới tính."

Trương phu nhân cười nói: "Trong huyện này nhiều nữ tử lắm, A Trọng nhà ngươi cũng chẳng kém gì. Chắc chắn sẽ có nhiều người muốn gả."

Tiền thị nghe vậy, vui vẻ cười lớn: "Tốt, mượn lời may mắn của ngài."

Mọi người trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi chiều. Khi trời đã ngả về chiều, Kiều Trần thị mới xin phép ra về, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của nhà họ Trương.

"Khi tiệc trăng tròn diễn ra, các vị nhất định phải tới dự nhé."

"Tất nhiên, nhất định chúng ta sẽ tới."

"Vâng, đi thong thả nhé."

"Ai da, không cần tiễn đâu."

Khi nhà họ Kiều rời đi, phu nhân họ Trương mới quay lại mở quà tặng của họ. Cũng giống lần trước khi Tiểu Hoa sinh hài tử, có đủ thứ quà quý giá, đủ loại đồ đẹp mắt.

Cả trà và hương liệu cũng có. Trương phu nhân trước đây từng nghe nói nhà họ Kiều rất có điều kiện, nhưng vẫn có chút do dự vì Tiểu Hoa không phải người Kiều gia chân chính. Tuy nhiên, sau khi thấy cách nhà họ Kiều đối xử với Tiểu Hoa như người nhà, nàng ấy mới thôi những suy nghĩ đó.

Chân Nguyệt và Kiều Trần thị ở lại nhà Tiền thị qua đêm, sáng hôm sau mới về quê.

A Sơ đang ở trong phòng đọc sách, đọc một lúc rồi hỏi Kiều Giang: "Nương ta đã về chưa?"

Kiều Giang đáp: "Chưa ạ."

Một lát sau, A Sơ lại hỏi tiếp. Kiều Giang nói: "Thiếu gia, Kiều Đồ đang ở ngoài cửa chờ. Khi nào thấy xe ngựa về, hắn sẽ chạy đến báo ngay cho ngài."

A Sơ thở dài, buông sách xuống: "Thôi, ta đi tập võ. Phụ thân ta đâu? Ông đi đâu rồi?"

"Đại gia đang làm việc ngoài đồng, chưa về."

"Được rồi, ta không luyện võ nữa. Chúng ta ra đồng, ta sẽ hái ít trái cây mang về, đợi nương ta về còn có cái để ăn."

A Sơ liền dẫn Kiều Giang ra ngoài, dặn Kiều Đồ rằng khi nào nương hắn về thì báo ngay.

Ra đến ruộng, A Sơ tìm thấy Kiều Triều đang cùng người hầu làm sạch con lạch. Con lạch này được đào từ hai năm trước, giờ đầy bùn và rác. Kiều Triều dẫn người đến dọn dẹp.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Phụ thân!" A Sơ gọi lớn rồi chạy tới.

Kiều Triều lau mồ hôi, hỏi: "Sao con lại ra đây? Nương con và nãi nãi đã về chưa?"

A Sơ lắc đầu: "Chưa, con nhờ Kiều Đồ đứng chờ, khi nào nương về sẽ báo cho chúng ta biết." Nói xong, A Sơ cầm một cái xẻng nhỏ, định giúp Kiều Triều đào lạch nước.

Hạ nhân liền nói: "Tiểu thiếu gia, để chúng tiểu nhân làm là được rồi. Ngài vào nghỉ mát dưới bóng cây đi."

A Sơ từ chối: "Không cần đâu, ta muốn giúp."

Kiều Triều bảo: "Cứ để nó làm. Hôm nay chúng ta làm xong đoạn này, rồi nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục."

A Sơ liền đáp: "Vậy ngày mai con lại ra đây giúp."

Kiều Triều gật đầu: "Vậy nhớ dậy sớm mà ra."

Sau khi làm được một đoạn, Kiều Đồ thở hổn hển chạy đến: "Thiếu gia, đại gia, lão phu nhân và đại phu nhân đã về!"

A Sơ vội ném cái xẻng đi, chuẩn bị chạy về. Kiều Triều liền nhặt xẻng lên, ném lại cho A Sơ: "Con nhớ dẫn theo người đem đoạn lạch còn lại làm xong. Sau đó vào ruộng hái ít dưa mang về, ta về trước."

Nói xong, Kiều Triều nhanh chóng chạy đi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 707



A Sơ: "... Phụ thân! Sao phụ thân có thể như vậy chứ!"

Nhưng Kiều Triều đã chạy mất.

Cuối cùng, A Sơ vẫn ở lại hỗ trợ làm xong công việc, rồi hái vài quả dưa mang về. Thiếu niên mồ hôi nhễ nhại, quần áo bám đầy bụi bẩn, tay ôm một quả dưa hấu chạy vào hậu viện: "Nương!"

Chân Nguyệt từ trong phòng bước ra: "Đã về rồi!"

"Nương, con hái cho nương quả dưa này, để con bảo người bổ ra."

Chân Nguyệt cười: "Con để dưa xuống trước, nhìn con xem, người dơ quá rồi. Mau đi tắm rửa đi."

Kiều Trần thị cũng bước tới: "Ai da, đại tôn tử của ta làm sao mà thế này? Vừa rồi con đi đâu thế?"

A Sơ đáp: "Nãi, cháu ra ruộng hái dưa về cho mọi người ăn đấy, nhìn kìa!" Hắn chỉ vào mấy quả dưa dưới đất.

Kiều Trần thị khen ngợi: "Ôi, tôn tử của ta đúng là ngoan quá! Mau đi tắm rửa rồi thay quần áo đi."

A Sơ vâng lời: "Dạ!"

Kiều Trần thị mang dưa ra ngoài, rồi phát hiện không chỉ có một quả, mà còn mấy quả khác nữa.

Giản nương tử đang ở trong bếp bổ dưa hấu, lát nữa sẽ mang ra hậu viện.

Kiều Trần thị dặn: "Bổ vài quả dưa rồi mang qua tiệm tương cho mọi người ăn nữa nhé."

Giản nương tử đáp: "Vâng, lão phu nhân."

Trong khi A Sơ tắm rửa, Kiều Triều đã tắm xong và ngồi cùng Chân Nguyệt trong phòng, uống trà nói chuyện.

Chân Nguyệt kể: "Trương phu nhân kia còn định giới thiệu cho A Sơ một nữ tử, nhưng ta đã từ chối vì nhà mình sống ở nông thôn. Trương phu nhân chắc là quen biết toàn người ở huyện thành."

Kiều Triều nói: "A Sơ mười ba tuổi, giới thiệu cũng có sao đâu. Ôi!" Vừa nói xong, Kiều Triều bị Chân Nguyệt gõ một cái vào đầu.

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Cái gì mà không sao! Nó còn nhỏ, nếu làm chuyện không đúng, ta sẽ đánh c.h.ế.t nó! Bây giờ nó đã lớn, huynh phải dạy nó điều gì nên làm và điều gì không nên. Đừng để nó đi lừa gạt nữ nhi nhà người ta."

Kiều Triều cười lớn: "Nó mà lừa nữ tử? Cả ngày chỉ biết chơi đùa với mèo chó, ai mà để mắt đến nó chứ!"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Huynh sai rồi. Ta đã thấy có nữ hài tử trong thôn nhìn A Sơ mà mặt đỏ bừng bừng đó."

Kiều Triều ngạc nhiên: "... Vậy ta phải dạy dỗ nó cẩn thận rồi. Cứ bắt nó ra đồng làm việc nhiều vào, phơi nắng đen nhẻm thì nữ hài tử cũng chẳng còn để ý đến nó nữa."

Chân Nguyệt nhấp một ngụm trà: "Nếu nương huynh không nói ta thì không thành vấn đề."

Lúc này, Giản nương tử mang dưa hấu tới. Chân Nguyệt cầm một miếng ăn, trong khi A Sơ tắm xong, tóc vẫn còn ướt, liền chạy tới.

"Nương, nương gặp nữ nhi của biểu tỷ Tiểu Hoa thế nào? Trông hài tử có giống biểu tỷ Tiểu Hoa không? A Vịnh lớn rồi, mà lại chẳng giống biểu tỷ, chỉ giống biểu tỷ phu thôi." A Vịnh là đại nhi tử của Tiểu Hoa.

Chân Nguyệt cười đáp: "Có gặp rồi, tiểu nha đầu giống Tiểu Hoa lắm. Đợi đến tiệc trăng tròn, cả nhà mình sẽ qua đó. Khi đó con có thể nhìn xem."

"Dạ."

Sau khi ăn xong hai miếng dưa hấu, Chân Nguyệt bảo: "Phụ thân con muốn dạy con vài điều, nương ra ngoài trước nhé."

Kiều Triều ngạc nhiên: "Hả?"

A Sơ cũng thắc mắc: "Phụ thân? Phụ thân định dạy con cái gì? Có phải là một loại võ công lợi hại không?"

Kiều Triều: "... Không phải."

"Thế là cái gì?"

Kiều Triều: "Lần này nương con đến Trương gia, Trương phu nhân có nhắc muốn giới thiệu cho con một nữ hài tử. Con có muốn không?"

A Sơ trố mắt: "Con mới mười ba tuổi! Con không cần! Con không thích chơi với nữ hài tử đâu! Bọn họ lại không thể cùng con vào trong rừng đi săn."

"Con nói thế mà không sợ A Đóa biết à? Nếu biết con không cho con bé đi chơi cùng, chắc chắn tiểu nha đầu sẽ đi mách đấy."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 708



A Sơ vội nói: "A Đóa thì khác, con bé là muội muội. Lúc trước, Đào Hoa còn hỏi con có định lấy nàng ấy không! Nàng ấy nói nương nàng ấy muốn gả nàng ấy sang thôn bên cạnh. Con sợ c.h.ế.t khiếp! Nàng ấy gả thì gả, liên quan gì đến con? Con không định lấy nàng ấy."

Kiều Triều ngạc nhiên: "... Chuyện này sao ta không biết? Sao con không nói với ta? Con có nói với nương con không?"

A Sơ gãi đầu: "Con thấy mất mặt quá nên không nói."

Kiều Triều nhíu mày: "Còn ai nói với con những chuyện như vậy nữa không?"

A Sơ nghĩ một lúc rồi đáp: "Còn Dương Nha, nàng ấy còn định tặng con túi tiền, nhưng con không cần. Túi tiền của nàng ấy xấu quá."

Kiều Triều hỏi: "Nếu túi không xấu thì con nhận à?"

A Sơ lắc đầu: "Không, nương bảo không được tùy tiện nhận đồ của người khác."

Kiều Triều thở dài. Trước đây, khi Chân Nguyệt dạy nhi tử về những chuyện này, hắn còn nghĩ là quá sớm. Nhưng bây giờ hắn lại thấy như thế là muộn rồi. Chuyện giữa nam nữ cần phải dạy sớm mới đúng.

"Còn có ai khác nói với con chuyện tương tự không?"

A Sơ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Không có ai nữa. Nhưng trước đây, Cẩu Oa trong thôn còn nói lớn lên muốn cưới A Đóa. tên nhóc đó bảo nếu cưới được A Đóa thì sau này sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa. Con tức quá, đánh cho nó một trận! Hừ! Cái thằng xấu xí đó mà cũng mơ cưới A Đóa, phi!"

Sắc mặt Kiều Triều cũng trở nên khó coi, suy nghĩ một lúc hắn mới nhớ ra Cẩu Oa là hài tử nhà ai, liền nói: "Con làm tốt lắm. Hôm nay ta sẽ dạy con vài điều về chuyện của nam tử, và cách đối xử với nữ tử."

"A."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều tiếp tục: "Việc con từ chối Đào Hoa và Dương Nha là đúng. Nếu sau này con thích ai, trước tiên hãy nói với ta và nương con. Chúng ta sẽ tìm hiểu gia đình nữ tử đó. Nếu nhà họ gia phong tốt, và cả hai bên đều đồng ý, ta và nương con sẽ không phản đối đâu."

A Sơ hỏi: "Nếu nhà nữ tử ấy rất nghèo thì sao?"

Kiều Triều trả lời: "Nghèo không phải là vấn đề, điều quan trọng là gia phong phải tốt. Chỉ cần hai người sống hạnh phúc là được. Tất nhiên, nếu nương con không đồng ý, thì ta cũng sẽ không đồng ý."

A Sơ nói: "Mọi người nói không thích, con cũng không thích."

Kiều Triều: "Đừng nói chắc chắn như thế. Người con muốn là người con thích, chứ không phải người nương con muốn. Quan trọng là con thực sự thích, để sau này khỏi hối hận. Nhưng nhớ điều này, nếu con không thích nữ tử ấy, thì đừng làm điều gì không đúng với nàng ấy. Lén lút qua lại có thể làm hỏng danh tiết của nữ tử, nếu con không cưới nữ tử ấy, thì nữ tử đó chỉ có một con đường, đó là tự sát!"

"Chết thì xong hết, nhưng gia đình nữ tử ấy cũng sẽ bị liên lụy. Còn có con, người nà chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng. Trong nhà A Trọng, A Sam và huynh đệ muội về chuyện hôn sự cũng sẽ bị ảnh hưởng!"

"Nếu con dám làm nương bị người đời chỉ trỏ, thì ta sẽ đánh c.h.ế.t con!" Kiều Triều nói với ánh mắt nghiêm khắc.

A Sơ vội xua tay: "Con không làm! Con không nhận đồ của người khác!" Hắn biết rõ, nhiều người muốn gả vào nhà mình vì gia đình hắn giàu có và sung túc. Hắn chẳng có thời gian cho những chuyện này, cả ngày bận đọc sách, luyện võ, giúp đỡ công việc gia đình, thỉnh thoảng còn lén vào rừng săn bắn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 709



Kiều Triều tiếp tục: "Ta chỉ muốn nói trước với con để con biết cách đối phó. Nếu con thích một nữ tử, hãy nói với nương con, để nương xon nhờ người mai mối. Sau đó, mới tiếp tục tìm hiểu."

"Phụ thân, sao con không phải đi thi khoa cử?" A Sơ tò mò khi phụ thân hắn chưa bao giờ bảo hắn đi thi khoa cử, hắn hiện tại mười ba tuổi, tầm muồi tuổi là hắn có thể đi thi rồi.

Kiều Triều ngạc nhiên trước câu hỏi này, dừng lại một chút rồi nói: "Nếu con muốn thi, chúng ta có thể chờ một, hai năm nữa. Hiện giờ tình hình chưa ổn định lắm."

Kiểu Triều nhớ đến việc đợt thi cử trước từng nghi ngờ có người tiết lộ đề thi, nhưng không giải quyết được ngay. Vài năm sau, vụ việc mới bùng nổ, tất cả những ai liên quan đều bị lưu đày, bất kể có trực tiếp dính líu hay không.

Giấu diếm lâu như vậy mới bị bại lộ ra, chứng minh có nhiều sâu mọt còn đó, hơn nữa lại không có ai bị c.h.é.m đầu, lúc Kiều Triều nghe được cũng cảm thấy hoàng đế này chính là tên ngốc.

Kiều Triều cảm thấy đợi thêm thời gian nữa, xem tình hình ra sao. Khoa cử hiện tại chỉ dành cho con nhà quý tộc, gia đình hàn môn như bọn họ khó lòng đỗ đạt.

"Trước tiên không nói chuyện này, con cứ học hành chăm chỉ, rồi sau này muốn thi cũng không vấn đề gì."

"Dạ, được -"

Kiều Triều hỏi tiếp: "Buổi tối con có hay nằm mơ không?"

A Sơ khó hiểu: "Nằm mơ? Tối qua con mơ thấy đi săn hổ về tặng nương, nương rất vui, phụ cũng thế."

Kiều Triều thở dài: "... Không phải loại mơ đó. Buổi sáng con có làm ướt quần không?"

A Sơ ngơ ngác: "Không có mà?"

Kiều Triều gật gù: "Vậy thì chưa tới lúc. Khi nào tới, ta sẽ đưa cho con một cuốn sách để đọc."

"A..." Buổi tối nằm mơ ướt quần? Chẳng lẽ đái dầm sao? Hắn lâu rồi không có đái dầm!

Kiều Triều: "Tốt, nói chung là con còn nhỏ, nhớ đừng chạm vào nữ tử. Đợi ít nhất đến khi 16 tuổi, nếu khi đó con muốn, cứ nói với ta và nương con, chúng ta sẽ tìm thê tử cho con."

A Sơ đỏ mặt: "Con tạm thời chưa cần thê tử đâu."

Kiều Triều nói: "Bây giờ con muốn cũng không được, nếu có ai khen nữ tử nào tốt với con, nhớ nói cho chúng ta biết trước, tránh gặp rắc rối. Để ta nói cho con biết về những chiêu trò mỹ nhân kế..."

Nghe xong, A Sơ nghi hoặc nhìn Kiều Triều: "Phụ thân! Sao phụ thân quen thuộc chuyện này quá vậy? Có phải trước đây nhiều nữ tử muốn dụ dỗ người không? Nhưng phụ thân toàn ở nhà mà? Chẳng lẽ lúc người ở quân doanh?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều giật mình, liếc nhìn ra cửa, rồi gõ vào đầu A Sơ: "Nói bậy! Để nương con nghe thấy thì ta có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch! Ta trong sạch, cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về nương con! Đừng nói lung tung!"

A Sơ xoa đầu, lẩm bẩm: "Không có thì thôi, tức giận như vậy làm gì?"

Kiều Triều: "Nếu nương con không cho ta vào nhà tối nay, thì ta sẽ ngủ ở phòng con, bắt con đứng tấn cả đêm."

Sau lưng A Sơ đổ mồ hôi: "Con biết rồi, con biết rồi."

Kiều Triều dặn dò: "Có gì không hiểu, cứ hỏi ta. Đừng suốt ngày làm phiền nương con. Những chuyện này là việc của nam nhân, nam nhân mới hiểu rõ."

A Sơ đáp: "... Con hiểu."

Nói xong, Kiều Triều đi tìm Chân Nguyệt. Lúc này, nàng đang cho cá ăn ở hồ sau nhà. Hồ nước giờ đã khác trước, cá bơi lội dưới làn nước trong veo, gió thổi qua lá sen tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Thấy Kiều Triều đến, Chân Nguyệt hỏi: "Giảng giải xong chưa?"

Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh, cười: "Xong rồi, thằng bé còn kể cho ta nghe vài chuyện."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back