Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 690



Nương tử của Triệu Đình, Đậu thị nghe hết những lời đó. Nàng ấy vội vàng dẫn nhi tử về nhà. Vừa đến nơi, nàng ấy thấy trượng phu bị gãy tay, còn đại bá ca thì gãy chân, bà bà thì nằm trên giường.

"Chuyện gì đã xảy ra? Các người gây thù oán với ai? Hơn nữa sao lại có chuyện bán nữ nhi?" Đậu thị giận dữ chất vấn.

Triệu Đình cúi đầu, không dám nhìn nương tử, nói nhỏ: "Không có chuyện đó. Làm sao nàng biết được?"

Đậu thị tức giận, tay chống nạnh: "Làm sao ta không biết? Trong thôn ai cũng nói các người đáng bị vậy!"

Triệu lão bà tử trợn mắt: "Làm sao họ biết được?"

Đậu thị đáp: "Ta không biết! Nhưng các người nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Uông thị ở một bên ba phải,"Làm gì có chuyện gì, chỉ là nhà mẹ đẻ thê tử trước của nhị đệ có tiền, này không phải bắt nạt chúng ta sao?"

Đậu thị: "Vì sao lại bắt nạt? Ta nghe nói nương lúc trước muốn đem hai nữ nhi của Triệu Đình cũng muốn bán đi phải không?"

Uông thị đứng một bên không dám nói gì. Đậu thị quay sang nhìn Triệu lão bà tử, bà ta giận dữ: "Ngươi không biết nói thì đừng nói, cái gì mà bán? Hai đứa nhỏ đó chỉ biết ăn không biết làm! Ta mới gửi chúng đi Kiều gia là có lòng tốt!"

Đậu thị quay qua nhìn trượng phu: "Ngươi cũng đồng ý chuyện này sao?"

Triệu Đình không dám đối mặt với ánh mắt nương tử, né tránh ánh mắt. Đậu thị vừa nhìn là biết, liền nhớ lại những lời người trong thôn nói, may mà nàng ấy sinh được nhi tử!

Đậu thị giận dữ tát thẳng vào mặt Triệu Đình, âm thanh vang dội khiến hắn ta bàng hoàng, sau đó nàng ấy ôm con rồi bỏ đi. Triệu Đình hốt hoảng chạy theo!

Triệu lão bà tử kêu lên: "Đuổi theo làm gì! Để nó đi! Mang tôn tử ta cướp về!"

Nhưng Triệu Đình với cánh tay chưa lành lặn, làm sao đuổi kịp thê tử. Đậu thị có xuất thân từ gia đình đồ tể, hơn nữa dung mạo không có ai xem vào mắt nên mới gả cho Triệu Đình đã nhị hôn nhưng lớn lên tạm ổn. Lúc nàng ấy gả đến đây thì có nghe người ngoài nói Triệu Đình có hai nữ nhi nhưng gả đến đây lại không thấy hài tử nào.

Không ngờ!

Đậu thị rùng mình khi nghĩ đến việc nếu nàng ấy cũng chết, liệu Triệu gia có định bán cả hài tử của mình không? Những người này sao lại độc ác đến vậy?

Trong khi đó, tại Kiều gia, sau khi rời khỏi nha môn, Chân Nguyệt dẫn mọi người về nhà, còn Kiều Triều thì dẫn người đi xử lý việc khác. Họ về đến nhà khi trời đã về chiều, mọi người còn chưa ăn gì, mà cửa tiệm cũng chưa mở lại.

Tiền thị nói: "Ta đi nấu cơm. Tam đệ muội, muội đi mua chút thịt và đồ ăn về."

Mạn Châu đặt nữ nhi xuống,"Đại tẩu, tẩu giúp muội trông đứa nhỏ."

Chân Nguyệt liền đứng dậy: "Để ta đi mua." Nói rồi nàng nhanh chóng đi ra ngoài.

Nơi này cách phố cũng không xa, Chân Nguyệt đi mua một con gà quay và một khối thịt ba chỉ, nhìn thấy có cá thì cũng mua thêm một con. Lúc này, nàng mới nhớ tới kế hoạch nuôi cá của mình, đúng rồi, nàng định nuôi cá. Chờ về nhà sẽ lên kế hoạch cụ thể.

Tiền thị đã chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn, nhưng Kiều Triều và những người khác vẫn chưa trở về. Tiền thị cho người ra cửa thành chờ.

Chân Nguyệt nói: "Không cần đợi, chúng ta ăn trước, để lại phần cho họ."

Mới bắt đầu ăn thì Kiều Triều và mọi người cũng đã trở về, ai nấy đều đói nên ngồi xuống ăn ngay.

Kiều Nhị nói: "Chúng ta chỉ đánh gãy một bàn tay của hắn, đáng ra nên đánh thêm tay nữa! Để hắn không thể làm việc!"

Tiền thị ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Gãy tay sao?"

Kiều Nhị: "Chúng ta đã đánh bọn họ, Triệu Đình gãy tay, Triệu Vĩnh gãy chân. Còn về bà già kia, chúng ta không dám đánh quá tay."

Tiền thị hậm hực: "Lẽ ra phải cho bà già đó vài cái tát! Tất cả đều do bà ta sai khiến, bà ta mới là kẻ độc ác nhất."

Kiều Tam tiếp lời: "Bọn đệ cũng đã đánh bà ta, chắc lão bà cũng có vết thương. Nếu không phải có người đến kịp, bọn đệ đã đánh thêm rồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 691



Kiều Triều nói: "Ta định làm người trong thôn lan truyền chuyện ác độc của nhà bọn họ."

Chân Nguyệt gắp cho Kiều Triều một cái đùi gà: "Ý hay đấy."

Sau khi ăn no, Kiều Triều đi tìm người thực hiện kế hoạch, còn Kiều Nhị và Kiều Tam mở lại cửa tiệm. Rất nhanh, có khách đến và bàn tán về sự việc.

"Lão bà tử kia thật là độc ác! Làm sao lại có người ác như vậy, tức phụ vừa c.h.ế.t đã định bán cả tôn nữ! Phụ thân cũng hèn nhát, không bảo vệ được nữ nhi mình. Đáng khinh!"

"Người như vậy quả thật không thể sống yên ổn, ta không dám buôn bán gì với loại người như thế nữa, sợ bị nghiệp quật."

"Mọi người biết không, trước kia cũng có một gia đình định bán hài tử. Nhà họ cũng chẳng đến mức quá khổ, vậy mà bán đi"

"Nhưng không phải nãi nãi, mẹ kế muốn bán đứa con của người trước. Đúng là có mẹ kế thì có ca kế."

"Vậy hài tử đó có bị bán không?"

"Bán rồi, thật đáng thương, nữ hài thì bán vào kỹ viện. Ngươi nói xem, ác độc quá không?"

"Trời ơi! Gả vào nhà như vậy thì đúng là kiếp nạn."

"Đúng vậy, chuyện này là báo ứng đấy. Nhà kia hiện giờ không biết đi đâu, có lẽ đã chết. Còn hai hài tử bị bán đi lại sống khỏe mạnh, đúng là báo ứng!"

"Một khi ác thì sớm muộn cũng gặp báo ứng!" Một người vỗ đùi nói to: "Người ác phải gặp báo ứng!"

Tiền thị cũng đứng gần đó nghe mọi người bàn tán. Một đám phụ nhân đang tụ tập nói về chuyện này, chuyện kia, chủ yếu là về bà bà, tức phụ, và đủ thứ linh tinh.

Tiền thị cũng tham gia câu chuyện, mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ nàng ấy vì không phải sống cùng bà bà, lại còn có cả phu thê họ đều ở huyện thành.

"Ngươi thật tốt, bà bà ở nông thôn, ngươi không phải hầu hạ bà ấy."

Tiền thị cười xua tay: "Đâu có, ta cũng mong bà bà ở đây để giúp đỡ. Bà ấy tốt lắm, không can thiệp vào chuyện của phu thê ta."

"Bà bà của ngươi đang ở nông thôn sao?"

"Đúng rồi, bà ấy sống cùng đại tẩu ta."

"Nga, sáng nay ta thấy đại tẩu ngươi đấy, nhìn hiền lành lắm."

Tiền thị cười: "Đại tẩu ta đương nhiên tốt rồi, ha ha." Hiền lành sao? Bình thường thì hiền thật, nhưng đừng có chọc vào đại tẩu ta!

Chân Nguyệt ở bên cạnh xem sổ sách, phát hiện vài sai sót và đánh dấu lại. Một canh giờ sau, Kiều Triều mới trở về. Trời đã muộn, nên họ quyết định ở lại huyện thành qua đêm, sáng mai mới về.

Lúc này, tại thôn Đại Nam, Tiểu A Sơ ngồi trên thềm cửa chờ cha nương về, nhưng đợi mãi đến khi mặt trời lặn cũng không thấy họ đâu. Kiều Trần thị đỡ tiểu hài tử dậy: "Đừng chờ nữa, trời đã tối rồi, cha nương cháu có lẽ mai mới về."

Tiểu A Sơ lo lắng hỏi: "Cha nương sẽ không về nữa sao?"

"Làm gì có chuyện đó. Cháu còn ở đây, sao họ không về được? Ngày mai họ về thôi, nương cháu không phải đã giao bài tập cho cháu làm sao? Đã viết xong chưa, nương cháu nói sẽ kiểm tra đó."

Tiểu A Sơ lắc đầu, thằng bé không có tâm trạng viết, chỉ muốn đợi cha nương về.

"Cháu viết xong thì cha nương sẽ về! Ăn cơm xong rồi viết, nếu ngày mai họ chưa về, nãi sẽ dẫn cháu đi tìm họ. Yên tâm đi!"

"Dạ được!" Cuối cùng, Tiểu A Sơ cũng bị dỗ vào nhà.

Ở huyện thành, vì Chân Nguyệt và Kiều Triều chưa ở đây qua đêm bao giờ, nên buổi tối họ tranh thủ ra ngoài dạo chơi. Phố phường vẫn rất náo nhiệt, nhiều tiểu thương bày bán đồ ăn và quần áo.

Họ đi ngang qua tiệm tranh trước kia Kiều Triều bán, nhưng giờ đã có lão bản mới, không rõ lão bản cũ đi đâu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 692



Kiều Triều chỉ vào cửa hàng cũ và nói với Chân Nguyệt về những tiếc nuối trong lòng. Chân Nguyệt vỗ vai an ủi hắn: "Cảnh cũ người xưa, mọi việc đều đã qua. Nhưng ngẩng đầu lên, ánh trăng vẫn là ánh trăng cũ đó thôi." Nàng chỉ tay lên trời.

Đêm nay, ánh trăng tròn và sáng rõ. Kiều Triều mỉm cười, nhìn lên ánh trăng rồi quay lại nhìn nàng, nói: "Nàng nói đúng, ánh trăng vẫn là ánh trăng, mà người thì vẫn là người ấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt nhận ra trong lời nói của hắn có chút ý tứ thổ lộ, liền hờn dỗi liếc hắn một cái: "Thôi, đi thôi."

Kiều Triều nắm tay nàng: "Ta đưa nàng đi ăn món ngon."

Sáng hôm sau, khi hai người dậy thì mặt trời đã lên cao. Kiều Nhị và những người khác đã sớm mở cửa tiệm. Hôm qua bị lỡ cả ngày, như Tiền thị nói, chậm trễ là chậm trễ kiếm tiền.

Chân Nguyệt và Kiều Triều thu xếp đồ đạc để trở về. Trên đường về, Chân Nguyệt mua một thùng cá bột, tất nhiên cũng mua thêm vài món khác để dỗ Tiểu A Sơ, chắc chắn thằng bé sẽ khóc khi hai người về muộn.

Khi họ về đến nhà thì đã là buổi chiều. Tiểu A Sơ quả nhiên giống như một quả pháo nhỏ, chạy ào ra ôm chặt lấy chân Chân Nguyệt, mắt đỏ hoe: "Nương, cuối cùng nương đã về!"

Kiều Trần thị cũng bước tới: "Hôm qua dỗ thằng bé mãi, nó cứ đòi chờ các con về."

Kiều Triều nhìn nhi tử: "Đã lớn rồi mà còn khóc nhè. Mau cho ta xem tay con có phải vì chúng ta vắng nhà mà lười biếng hay không?"

Tiểu A Sơ bị Kiều Triều kéo đi, lắc đầu: "Không lười đâu!"

Chân Nguyệt đặt thùng cá bột xuống rồi hỏi Kiều Trần thị: "Cha đâu rồi?"

Kiều Trần thị đáp: "Ông ấy đi xuống ruộng rồi. Con lại mua cái gì thế?"

Chân Nguyệt: "Cá bột, định nuôi thêm cá. Trong nhà còn cái lu nào không? Con muốn nhờ cha tìm người giúp đào một cái ao ở góc vườn để nuôi cá."

Kiều Trần thị gật đầu: "Có lu đấy, đợi ông ấy về rồi tính. Mọi việc xử lý ổn thỏa chứ?"

Chân Nguyệt kể lại mọi chuyện: "Ổn cả rồi, Huyện thái gia phán rằng Triệu gia phải đưa cho chúng ta một ngàn lượng bạc mới được đem Tiểu Hoa về, còn Tiểu Thảo thì không nhắc đến."

Kiều Trần thị thở phào: "Ổn là tốt rồi, ta thật lo Tiểu Hoa và Tiểu Thảo sẽ bị kéo về để chịu khổ."

Chân Nguyệt trấn an: "Nếu họ còn dám đến nữa, chúng ta sẽ không nương tay đâu. Các nhi tử của nương còn đánh họ một trận rồi, chắc họ không dám quay lại nữa."

Sau đó, Chân Nguyệt lấy ra những món đồ đã mua: "Con mua ít xương về để nấu canh đêm nay, thêm chút đồ ăn nữa. Đây là hai xấp vải, nương với cha nếu thiếu quần áo thì tự may lấy."

Kiều Trần thị nói: "Chúng ta chẳng thiếu gì quần áo, có lẽ A Sơ và Tiểu Thảo cần nhiều hơn. Ta sẽ tranh thủ may cho chúng vài bộ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Con còn mua mấy que kẹo hồ lô cho bọn Tiểu Niên nữa."

"Con đi xem A Sơ, dỗ thằng bé một chút, thằng bé khẳng định là một bên khóc nhè một bên đánh quyền."

Kiều Trần thị: "Con đi đi, đồ vật để ta sắp xếp."

Đúng như dự đoán, thằng bé vừa khóc vừa tập võ, Kiều Triều đứng bên cạnh la mắng: "Nắm tay không đủ lực! Con ăn cơm chưa? Phải mạnh mẽ hơn!"

Chân Nguyệt:... Một người khóc, một người hung ác, thật là không đành lòng nhìn.

Khi Tiểu A Sơ tập xong, Chân Nguyệt vẫy tay gọi, thằng bé chạy tới mách: "Phụ thân bắt nạt con."

Chân Nguyệt đưa cho nhi tử một que kẹo hồ lô: "Ăn đi, cái này ngon lắm, nương thử rồi."

Tiểu A Sơ cắn một miếng, thấy quả nhiên ngon hơn cái đã ăn lần trước, nhưng...

"Vẫn không ngon bằng nương làm."

Chân Nguyệt cười: "Vậy khi nào nương rảnh sẽ làm cho con."

"Dạ "
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 693



Hài tử dễ dỗ, chẳng mấy chốc Tiểu A Sơ đã vui vẻ trở lại. Đặc biệt khi nghe Chân Nguyệt nói sẽ đào ao nuôi cá, thằng bé phấn khích: "Vậy sau này mỗi ngày con sẽ đi cho cá ăn!"

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Nhưng không được lơ là việc học đâu!"

Tiểu A Sơ đáp ngay: "Con không chậm trễ đâu! Hôm qua bài tập nương giao con đã làm xong hết rồi, nương có muốn kiểm tra không?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Được, dẫn nương đi xem."

Tiểu A Sơ kéo tay Chân Nguyệt dẫn nàng về phòng, Kiều Triều cũng mỉm cười theo sau.

Kiều gia trở lại yên bình, nhưng hai tháng sau, khi Triệu Đình hoàn toàn hồi phục, hắn ta nghe lời Triệu lão bà tử, cứ thỉnh thoảng lại tìm đến cửa tiệm của Kiều gia để gặp Tiểu Hoa, nói là để bồi dưỡng tình cảm phụ tử.

Đậu thị cũng đã bị hắn dụ trở về nhà. Còn làm sao khác được? Họ đã có hài tử với nhau. Tuy vậy, quan hệ giữa Đậu thị và Triệu lão bà tử không được tốt, hai người thường xuyên tranh cãi trong nhà.

Triệu lão bà tử đôi khi còn muốn đánh Đậu thị, nhưng Đậu thị không phải là người dễ bắt nạt. Từ nhỏ nàng ấy đã khỏe mạnh, lại từng phụ giúp nhà mẹ đẻ g.i.ế.c heo, trong khi Triệu lão bà tử đã già yếu, nên mỗi lần hai người xung đột, lão bà tử thường bị đánh đến phải kêu than.

Triệu Vĩnh vẫn đang trong thời gian dưỡng thương, không thể giúp đỡ gì, còn thê tử của hắn ta thì chỉ đứng nhìn, không muốn can thiệp vì chuyện không liên quan đến mình.

Triệu Đình bị Đậu thị uy h**p, nếu hắn ta dám giúp nương mình, nàng ấy sẽ mang theo nhi tử trở về nhà mẹ đẻ và không bao giờ quay lại. Vì thế, Triệu Đình không dám can thiệp, để mặc nương mình chịu đựng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù vậy, Triệu Đình vẫn nghe lời nương, thường xuyên lui tới huyện thành tìm Tiểu Hoa, dù không phải ngày nào cũng đến vì còn nhiều việc phải lo. Hắn ta không dám tiến lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn. Lần đầu Tiểu Hoa thấy hắn ta liền giật mình, vội chạy đi kể với Tiền thị.

Khi nghe xong, Tiền thị liền gọi Kiều Nhị mang đòn gánh, còn nàng ấy thì cầm lấy một bó rau cải và nhanh chóng ném thẳng vào Triệu Đình.

"Ngươi đúng là vô liêm sỉ! Còn dám mò đến đây? Cút đi! Đồ hèn hạ! Lăn ngay!" Tiền thị mắng chửi không tiếc lời.

Triệu Đình thấy tình thế bất lợi, vội vã bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: "Tiểu Hoa, ta là phụ thân con mà!"

Nhưng Tiểu Hoa không thèm nhận hắn ta. Nha đầu thà không có phụ thân còn hơn phải nhận một người phụ thân như hắn ta!

Lần lượt, mỗi khi Triệu Đình mò đến, Kiều Nhị và Tiền thị đều đuổi đánh hắn ta chạy đi. Tuy vậy, sau nhiều lần như vậy, Tiểu Hoa do dự và nói với Tiền thị: "Nhị thẩm, hay là để con về nhà đi. Có lẽ ông ta sẽ không tìm con nữa."

Tiền thị lập tức phản đối: "Không được! Nãi nãi cho cháu lên huyện thành là để tìm một nơi tử tế. Cháu tuy còn nhỏ, nhưng chính vì thế mà càng có nhiều cơ hội chọn lựa."

Kiều Nhị góp ý: "Hay là như vậy, Tiểu Hoa chưa đến nhà tam cữu giúp đỡ đâu, để nó qua đó giúp chăm sóc A Đóa."

Tiền thị đồng ý: "Được, ta sẽ mang nó qua hỏi thử tam đệ muội xem có đồng ý không."

Sau khi bớt bận rộn, Tiền thị dẫn Tiểu Hoa đến cửa hàng bên phố Đông. Ngoài cửa hàng, A Đóa đang chơi đá cùng vài hài tử khác, còn Mạn Châu thì ngồi nhìn từ xa. Khi thấy Tiền thị và Tiểu Hoa đến, Mạn Châu nhanh chóng đứng dậy chào: "Nhị tẩu, Tiểu Hoa, các ngươi tới chơi à?"

Tiền thị bước vào lau mồ hôi,"Trời hôm nay nóng quá!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 694



Mạn Châu mỉm cười: "Vừa hay muội mới làm ít đá bào đậu xanh, hai người uống chút cho mát." Băng đá này là do Chân Nguyệt sắp xếp người mang đến.

Kiều Tam cũng vội lấy ghế cho mọi người ngồi. Tiền thị uống một ngụm đá bào, cảm thấy dễ chịu hơn, rồi bắt đầu nói: "Phụ thân của Tiểu Hoa gần đây cứ thỉnh thoảng đến tìm con bé. Ta đã đuổi đánh hắn ta vài lần, nhưng hắn ta cứ đứng từ xa nhìn, thật đáng sợ!"

Kiều Tam nghe vậy liền bực mình: "Để đệ cho người đánh hắn ta thêm một trận!"

Tiền thị ngăn lại: "Không cần vội. Ta định gửi Tiểu Hoa sang đây ở một thời gian, chắc hắn ta biết con bé không còn ở nhà chúng ta nữa thì sẽ không tới nữa."

Mạn Châu đồng ý: "Không thành vấn đề. Muội sẽ dọn phòng ngay."

Tiền thị mỉm cười: "Vậy nhờ muội. Tiểu Hoa có thể giúp trông A Đóa nữa. À, nếu muội biết ai tử tế, có thể giới thiệu cho Tiểu Hoa một người tốt."

Mạn Châu gật đầu: "Được, muội sẽ để ý giúp."

Tiền thị lại hỏi: "Đại ca muội đâu rồi? Lần trước không phải đến huyện thành để chuẩn bị thi tú tài sao?"

Mạn Châu đáp: "Đúng vậy, nhưng sau đó huynh ấy phải lên phủ thành để thi. Hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì."

Tiền thị ngạc nhiên: "Không thi ở đây sao?" Kiều gia không có ai đi thi cử, chỉ có Kiều Tam biết chữ, nhưng cũng chưa thi đậu tú tài, nên gia đình không rõ chuyện thi cử lắm.

Mạn Châu giải thích: "Phải thi ở phủ thành. Tuy nhiên, đường từ huyện thành tới phủ thành cũng không xa. Trước khi đi, huynh ấy còn ở nhà muội đọc sách và liên lạc với mấy người cùng trường, rồi cùng nhau lên đường."

"Thì ra là vậy!" Tiền thị gật đầu hiểu ra, sau đó trò chuyện thêm một lúc rồi dẫn Tiểu Hoa về nhà chuẩn bị đồ đạc.

Vài ngày sau, Chung Giai Hàng trở về từ phủ thành, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.

"Đại ca! Huynh đã về rồi!" Mạn Châu vui mừng khi thấy xe ngựa dừng lại trước tiệm, Chung Giai Hàng bước xuống với vẻ mệt mỏi.

Chung Giai Hàng đáp ngắn gọn: "Ừ, đã về rồi."

Kiều Tam vội vàng lấy ghế cho Chung Giai Hàng ngồi, rồi nói: "Để đệ đi mua chút đồ ăn cho đại ca." Sau đó, hắn nhanh chóng đi sang tiệm cơm đối diện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Hoa mới đến hôm qua, mang ra một chén nước cho Chung Giai Hàng. Hắn nhận lấy: "Cảm ơn."

Tiểu Hoa thẹn thùng cười đáp lại, rồi quay về tiếp tục trông nom A Đóa.

Mạn Châu nhìn thấy sắc mặt của Chung Giai Hàng không tốt, liền hỏi: "Đại ca, có chuyện gì sao? Khảo thí không tốt cũng không sao đâu, sau này vẫn còn cơ hội mà."

Chung Giai Hàng lắc đầu, thở dài: "Không phải, ta đã không thi nữa, chỉ phí tiền mà thôi!"

Một lúc sau, Kiều Tam trở về với đồ ăn. Chung Giai Hàng bắt đầu kể: "Lần này có tổng cộng hơn bảy mươi người tham gia thi, nhưng chỉ có ba người đỗ. Ba người đó đều là con nhà quyền quý ở phủ thành, gia đình có người làm quan."

"Sau khi thi xong, có người đồn rằng đề thi đã bị lộ trước, nhưng ngay ngày hôm sau, người đó lại c.h.ế.t tại khách đ**m."

"Lúc ấy, chúng ta – những người cùng trường thi – đều hoảng sợ, chẳng dám ra khỏi khách đ**m, cũng không dám nói gì thêm."

"Có vài người nổi giận, đi phủ nha đòi công bằng, nhưng rồi tất cả bọn họ cũng biến mất vào ngày hôm sau. Cuối cùng, chỉ có tin đồn rằng họ không đỗ và bỏ trốn."

Chung Giai Hàng thở dài: "Ta nghĩ mình không nên thi nữa. Giờ ta định về quê làm phu tử dạy học."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 695



Mạn Châu và Kiều Tam nhìn nhau, rồi cả hai đều an ủi: "Không sao đâu, làm phu tử dạy học cũng tốt mà."

"Đại ca là đồng sinh, khẳng định có rất nhiều người muốn huynh dạy."

Kiều Tam nói thêm: "Huynh làm tiên sinh dạy học cũng có thể kiếm tiền, giống như tiên sinh nhà đệ, mỗi tháng đều có tiền, không lo ăn lo mặc."

Chung Giai Hàng khẽ gật đầu: "... Ừ, nhưng đó là ở nhà đệ. Thôi, ta nghỉ ngơi một chút rồi về, nếu không trời sẽ tối mất."

Mạn Châu liền nói: "Được rồi, tiện thể giúp muội mang ít đồ về cho cha nương, cứ nói chỗ muội khá tốt."

Chung Giai Hàng đồng ý, rồi tiếp tục nghỉ ngơi.

Ở Chung gia, cha nương của Chung Giai Hàng ngày nào cũng thấp thỏm chờ tin tức. Phụ thân của hắn tuy ngoài miệng nói không vội, nhưng mỗi ngày đều giả vờ đi dạo quanh cửa thôn, mong ngóng nhi tử trở về.

Một ngày nọ, cuối cùng, Chung Giai Hàng cũng về tới. Khi trông thấy hắn, Chung phụ mắt sáng lên, vội chạy tới: "Thế nào rồi?"

Chung Giai Hàng chỉ lắc đầu. Ánh mắt của Chung phụ liền trở nên buồn bã, nhưng ông ấy vẫn cố gắng an ủi nhi tử: "Không sao đâu, vẫn còn nhiều cơ hội sau này."

Dù trong lòng đã hiểu rõ việc đỗ đạt là rất khó, nhưng ông ấy vẫn luôn nuôi chút hy vọng. Chung Giai Hàng lúc này mới nói ra dự định của mình: "Con không định thi nữa."

Gia đình đã chi tiêu rất nhiều tiền cho việc thi cử, thậm chí muội muội hắn còn phải trợ giúp. Bây giờ gia cảnh đã kiệt quệ, nên hắn không thể tiếp tục theo đuổi con đường này.

Chung phụ lập tức nhảy dựng lên phản đối: "Chỉ một lần thất bại mà thôi! Nam tử bốn mươi tuổi còn có thể thi đậu tú tài, chuyện này đâu có gì là lạ! Việc trong nhà không cần con lo lắng."

Chung Giai Hàng lắc đầu: "Không phải vì chuyện tiền bạc. Đợi con về nhà rồi con sẽ giải thích rõ hơn." Dù tiền là một phần lý do, nhưng còn có những điều khác khiến hắn quyết định từ bỏ.

Chung phụ thở dài, cuối cùng đành nói: "Được, về nhà trước đi, nương con cũng đang đợi con ở nhà."

Khi về đến nhà, Chung mẫu vội chạy ra: "Con đã về rồi! Đã ăn gì chưa? Cha nó, mau chuẩn bị chút gì đó cho con ăn."

Chung Giai Hàng liền đáp: "Con đã ăn ở nhà muội muội rồi, không cần vội." Hắn lấy ra ít quà: "Nương, nương tử, đây là quà con mua từ phủ thành, còn đây là túi đồ muội muội gửi về."

Chung mẫu hơi bất ngờ: "Sao lại để muội muội con gửi đồ về nhà?"

Chung Giai Hàng mỉm cười: "Muội muội nói dạo này bận bịu không thể về thăm, nên mua chút đồ gửi về, muội phu cũng không trách gì, không sao đâu."

Sau khi cả nhà ngồi lại với nhau, Chung Giai Hàng kể lại những gì mình đã chứng kiến trong kỳ thi ở phủ thành.

"Lúc đó, bọn con ai cũng hoảng sợ, lo rằng mình sẽ bị liên lụy. Khi nghe tin đề thi bị lộ, ban đầu chúng con cũng tức giận, có người còn xúi giục đi phủ nha đòi công bằng. Nhưng ngay sau đó, người đó đã bị g.i.ế.c tại khách đ**m. Điều này làm chúng con tỉnh ngộ, không ai dám lên tiếng nữa."

Hắn nghĩ đòi công bằng cũng không được gì, chỉ sợ liên lụy đến gia đình. Những người đó coi mạng người chẳng ra gì, hắn không muốn mất mạng, hơn nữa lại liên lụy đến cả nhà thì làm sao bây giờ?

Sau khi kể xong, Chung Giai Hàng nói rõ dự định sẽ làm tiên sinh dạy học.

Chung phụ khuyên nhủ: "Hay con cứ suy nghĩ lại, vừa làm tiên sinh dạy học vừa tiếp tục đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi sau cũng được mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chung Giai Hàng nhẹ nhàng đáp: "Phụ thân, sau kỳ thi này, phụ thân sẽ thấy rằng những học sinh hàn môn như bọn con rất khó có thể tiến xa". Ngay cả khi đỗ, không có nhân mạch và tiền bạc, cuối cùng cũng chỉ là kẻ làm nền cho người khác.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 696



Chung phụ thở dài, nhưng cũng đồng ý: "Nếu con quyết định làm tiên sinh dạy học, ta sẽ nói với trưởng thôn, xem có ai muốn cho hài tử nhà học chữ, họ sẽ gửi đến đây."

"Vâng."

Chung phụ: "Ta vẫn hy vọng con không vì một lần thất bại mà từ bỏ. Thời gian bốn, năm năm nữa vẫn còn dài, con hãy suy nghĩ kỹ."

"Con hiểu rồi."

Vài ngày sau, Kiều Triều và Chân Nguyệt cũng nghe tin Chung Giai Hàng không thi đỗ.

Kiều Triều nói: "Ta nghe từ tam đệ, lần này khoa thi có vẻ như bị lộ đề. Chung Giai Hàng cũng nói vậy."

Do chuyện của Triệu Đình, Kiều Triều lại lên huyện một chuyến, cho người đánh gãy thêm một cánh tay của Triệu Đình. Từ đó, Triệu Đình không xuất hiện nữa, có lẽ đang ở nhà dưỡng thương.

Chân Nguyệt kinh ngạc: "Thật sao?"

Kiều Triều đáp: "Không biết chắc, nhưng đã có tin đồn này thì hẳn không phải vô căn cứ". Đã có người chết, chắc chắn đây là chuyện lớn. Không rõ quan phủ có điều tra không, nếu không thì có khi họ là cùng một giuộc.

Chung Giai Hàng sau đó mở lớp dạy học trong thôn, mọi người đều vui vẻ gửi hài tử tới học. Dù sao cũng là đồng sinh trong thôn, việc có một người thi đậu đồng sinh là điều rất may mắn.

Tuy vậy, Kiều gia vẫn giữ phu tử của mình để dạy bọn A Sơ, không gửi hài tử qua lớp của Chung Giai Hàng. Nếu có gì không dạy được, Kiều Triều sẽ tự mình chỉ bảo.

Ngày tháng cứ thế trôi qua. Vụ việc khoa cử sau đó không còn tin tức, chẳng rõ có bị ỉm đi hay không. Kiều gia cũng chẳng có cách nào tìm hiểu kỹ càng. Mạn Châu thì mang thai lần nữa, nghén nặng, ăn gì cũng nôn. Kiều Tam phải lo chuyện cửa tiệm, nên cuối cùng Mạn Châu phải đưa A Đóa về quê, còn Tiểu Hoa thì trở về ở với Tiền thị.

Kiều Triều sắp xếp người giúp Kiều Tam quản lý cửa hàng.

Mạn Châu mang thai, Tiền thị sinh được hai đứa. Khi Kiều Trần thị đi dạo trò chuyện với mọi người trong thôn, họ bắt đầu hỏi về chuyện hài tử của nhà bà.

"Lão đại nhà ngài mới có một đứa, giờ nó lớn thế rồi, sao chưa sinh thêm đứa nữa?"

Kiều Trần thị nghĩ cũng phải. Lão đại mới có một đứa, như vậy sao ổn được.

Tối hôm đó, trong bữa cơm, Kiều Trần thị bắt đầu giục: "Chân thị, giờ A Sơ đã lớn rồi, các con tính chừng nào sinh thêm đứa nữa?"

Trước đây, khi lão đại còn ra trận, chuyện này có thể bỏ qua, nhưng giờ đã về nhà bao lâu mà vẫn chưa có tin gì?

Chân Nguyệt: "Nương, nếu người thích bồng cháu thì đợi tam đệ muội sinh xong, người có thể chăm cháu của tam đệ muội. A Sơ giờ còn không muốn con sinh thêm đứa nữa vì sợ tranh sủng."

A Sơ ngồi bên cạnh liền gật đầu xác nhận.

Kiều Trần thị không chịu: "A Sơ vẫn còn nhỏ, biết gì mà nói. Nếu các con muốn thì cứ sinh, ta vẫn còn sức để giúp trông cháu."

Kiều Triều đột nhiên nói: "Con bị thương khi ra trận, không thể sinh thêm."

"Á!" Kiều Trần thị lập tức sững sờ: "Lão đại? Thật... thật sự vậy sao?" Bà lắp bắp không tin nổi.

Kiều Đại Sơn và Mạn Châu cũng nhìn về phía Kiều Triều, còn Chân Nguyệt, tay đang gắp thức ăn, cũng khựng lại. Người này bị thương? Tại sao nàng chưa từng nghe nói?

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều bình thản nói: "Con đã có A Sơ rồi, nên không sao cả."

Kiều Trần thị buông đũa: "Sao lại không sao? Con đã đi khám đại phu chưa?"

Kiều Đại Sơn lên tiếng: "Ta sẽ hỏi thử xem có cách chữa trị không."

Kiều Triều nhìn Chân Nguyệt một thoáng rồi đáp: "Con đã khám rồi, quân y nói vết thương này không ảnh hưởng gì đến sức khỏe, chỉ là không thể sinh con. Ngoài chuyện đó ra, không có vấn đề gì."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 697



Chân Nguyệt: ... Những chuyện khác thì không ảnh hưởng.

Kiều Trần thị lo lắng hỏi: "Không còn cách nào sao?"

Kiều Triều: "Không biết, có thể một ngày nào đó tổ tiên phù hộ. Dù sao cũng là do duyên số thôi."

A Sơ ngây thơ hỏi: "Cha bị bệnh sao?"

Chân Nguyệt cười, gắp cho nhi tử một miếng thịt: "Không phải bệnh đâu, chỉ là về sau nhà ta chỉ có một mình con là hài tử thôi."

A Sơ đáp: "Còn Tiểu Niên tỷ và A Đóa muội không phải là hài tử sao?"

Chân Nguyệt cười: "Ý ta là nương và phụ thân con chỉ có một mình con thôi."

A Sơ vui vẻ đáp: "Vậy sau này khi con lớn lên, con sẽ chăm sóc cha nương thật tốt."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Được, nhớ lời này nhé, giờ ăn cơm đi."

Kiều Trần thị nghe vậy thì không nói gì thêm, chỉ tỏ vẻ đồng cảm với Chân Nguyệt, lo rằng đôi phu thê họ sẽ không hòa thuận vì chuyện này, nên bà nhanh chóng nói: "Phải rồi, một mình A Sơ là được rồi."

Kiều Đại Sơn cũng đồng tình: "Một đứa cũng tốt. Như nhà Doãn gia ở thôn bên không có hài tử, cuối cùng họ cũng chỉ nhận nuôi một đứa."

Kiều Trần thị liền tiếp lời: "Chẳng cần phải nhận nuôi, lão đại nhà chúng ta có A Sơ là đủ rồi."

"Đúng đúng đúng, không cần nhận nuôi."

Chân Nguyệt đùa: "Nếu mọi người thích nữ nhi, chúng ta có thể nhận nuôi một nữ nhi nữa cũng được."

Kiều Trần thị vội vàng nói: "Không cần đâu, hài tử nhà mình vẫn là tốt nhất."

Sau đó, khi Kiều Tam có dịp về nhà, Mạn Châu kể cho hắn nghe chuyện Kiều Triều không thể sinh thêm hài tử.

Kiều Tam ngạc nhiên thốt lên: "Không thể nào!"

Mạn Châu liền nhắc nhở: "Đại ca tự mình nói mà, nhưng đừng hỏi lại, sẽ làm tổn thương lòng huynh ấy."

Kiều Tam thở dài: "Được rồi, ta không hỏi."

Mạn Châu: "Dù sao thì đại ca cũng đã có A Sơ rồi, cũng chẳng có gì đáng lo. Còn ta, chỉ hy vọng đứa trong bụng này là nhi tử."

Kiều Tam vuốt bụng nương tử, ân cần nói: "Nam hài hay nữ hài gì ta cũng thích. Trưng binh không cần nữ đi, thế cho tốt." Miễn phải đau lòng.

Mạn Châu trừng mắt liếc: "Không được, phải sinh nhi tử mới yên tâm. Cửa tiệm của nhà ta còn cần người kế thừa."

Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào lòng nàng ấy. Hoặc có thể nói, hầu hết nữ nhân trong thời đại này đều suy nghĩ như thế. Nàng ấy luôn mong muốn có một nhi tử.

Kiều Tam: "Muội đừng lại nói chuyên này trước mặt đại tẩu, bằng không sẽ bị mắng, lúc trước nhị tẩu vẫn luôn nói muốn nhi tử, còn làm cho Tiểu Niên đau lòng đã bị đại tẩu mắng cho một trận, đại tẩu nói hài tử trong nhà đều phải được đối xử bình đẳng."

Kiều Tam: "Nữ nhi cũng tốt mà. Sau này, cửa tiệm để lại cho A Đóa kế thừa cũng được chứ sao?" Đại tẩu có nhi tử đương nhiên cảm thấy nữ hài hay nam hài như nhau, dù sao tẩu ấy cũng không có nữ nhi.

"Sao mà giống nhau được? Nữ nhi gả đi rồi là người nhà khác. Như ta gả về đây, cửa hàng nhà huynh có phải chia về nhà mẹ đẻ ta đâu?"

"Ừ, đúng vậy. Nhưng thôi, đừng nói chuyện này trước mặt A Đóa."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ta biết rồi, ta cũng thương A Đóa mà. Sau này, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn đầy đủ cho con bé."

"Được, được."

Sau khi Kiều Tam trở về huyện thành, hắn kể lại chuyện của Kiều Triều cho Kiều Nhị nghe, và từ đó cả nhà đều biết về chuyện Kiều Triều "không thể" sinh thêm con.

Đến ngày hội họp kế tiếp, Kiều Nhị và Kiều Tam cũng từ huyện thành trở về. Kiều Triều chỉ cần nhìn ánh mắt đồng cảm của họ là biết ngay họ đã nghe về chuyện này.

Kiều Triều: Thật sự không cần phải vậy, hắn vẫn được!

Kiều Nhị ân cần dặn dò Tiểu Niên: "Sau này con phải chăm sóc thật tốt cho A Sơ nhé." A Sơ sẽ là nhi tử duy nhất của Kiều Triều, nên đứa nhỏ này phải được bảo vệ kỹ lưỡng. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, đại ca và đại tẩu sẽ làm sao?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 698



Tiểu Niên bối rối nghĩ: ? A Sơ đệ đệ mạnh hơn cả bọn họ, cả ngày đều luyện võ, cần gì mình phải chăm sóc?

Chân Nguyệt: "A Sơ không cần các tỷ tỷ chăm sóc đâu, ngược lại A Sơ gần có thể chăm sóc các tỷ muội của nó. Nam nhi phải biết chăm sóc và bảo vệ nữ hài tử, hiểu chưa?" Câu sau nàng quay sang nói với A Sơ.

A Sơ nghiêm túc gật đầu: "Con sẽ chăm sóc thật tốt cho tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội."

Chân Nguyệt tiếp tục dặn: "Phải lịch sự với các nữ hài tử, không được bắt nạt người yếu hơn mình, nhớ chưa?"

A Sơ lặp lại lời cha từng nói: "Con biết rồi, phụ thân dặn nếu con bắt nạt người yếu hơn, cha sẽ đánh c.h.ế.t con."

Kiều Nhị vội can: "Không được, đại ca sao có thể đánh c.h.ế.t nhi tử mình chứ? Phải dạy dỗ từ từ. A Sơ, nếu phụ thân con có đánh con, nhớ nói cho thúc thúc nhé."

Kiều Triều liền đáp: "... Đừng nuông chiều quá mức, nếu nuông chiều quá, nó sẽ trở thành một ác bá mất. Đến lúc đó, ta thà không nhận nhi tử này."

Chân Nguyệt: "Không được, ta sẽ nhận nuôi một đứa khác. Hài tử hư không được yêu thích."

Nghe thế, A Sơ vội vàng ôm chặt lấy chân Chân Nguyệt: "Con không phải là ác bá, con là hài tử ngoan."

Chân Nguyệt xoa đầu A Sơ: "Ừ, nhớ giữ vững điều đó nhé."

A Sơ nghiêm túc đáp: "Dạ dạ."

Trong khi đó, việc nuôi cá của Chân Nguyệt không thuận lợi. Một ngày nọ, nàng phát hiện nhiều cá bột chết, bụng nổi trắng trên mặt nước. Nàng nhanh chóng gọi người đến vớt cá c.h.ế.t lên. Dù không thể ăn được, nhưng cũng có thể chôn chúng làm phân bón.

Kiều Triều nghe tin liền đến: "Chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt thở dài: "Cá c.h.ế.t hết rồi. Không biết tại sao mà không nuôi nổi."

Dù đã cố gắng chăm sóc, dùng đồ ăn cắt nhỏ để nuôi cá và thậm chí còn trồng hoa sen, rong và đá trang trí, nhưng cá vẫn không sống được. Bởi vì hồ bắt đầu có mùi hôi, Chân Nguyệt nghi ngờ rằng nước trong hồ không được thay thường xuyên như khi nuôi trong chum. Vì vậy, nàng quyết định vớt hết cá còn lại và nuôi tạm trong chum, đồng thời thay nước hồ.

Sau ba ngày thay nước, nàng trồng lại hoa sen và đặt đá. Kiều Triều còn đi tìm một đại sư đến xem xét hồ.

Chân Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Huynh làm gì vậy?"

Kiều Triều đáp: "Ta gọi thầy phong thủy đến xem thử xem có phải nơi này không hợp để nuôi cá hay không."

Chân Nguyệt: "..."

Thầy phong thủy là một ông lão ăn mặc giản dị. Ông ta nhìn chằm chằm vào Kiều Triều một lúc, sau đó quay sang nhìn Chân Nguyệt, ánh mắt như không dứt khỏi hai người.

Cảm thấy khó hiểu, Chân Nguyệt hỏi: "Chẳng lẽ do ta không hợp nuôi cá? Có phải do ta mạng hỏa?"

Ông lão tiếp tục quan sát, hết nhìn Chân Nguyệt lại nhìn Kiều Triều, vậy mà lại không nhìn thấu được hai người này?

Kiều Triều hỏi tiếp: "Là do nhà chúng ta không hợp nuôi cá hay là do nguyên nhân gì khác?"

Lão thầy phong thủy sau đó quay sang hồ nước, bấm đốt ngón tay rồi phán: "Cục đá kia không nên để ở đó. Hãy chuyển nó sang chỗ khác."

Ông ta tiếp tục: "Có tiền đồng không? Cho ta hai đồng."

Kiều Triều lấy hai đồng tiền đưa cho lão, lão cầm rồi v**t v* vài cái trước khi ném xuống hồ.

"Ngươi có gỗ đào không?"

Kiều Triều nhanh chóng đáp: "Ta đi chặt ngay một nhánh."

Lão nhân kia cắm nhánh gỗ đào giữa hồ và bảo: "Đợi thêm vài ngày rồi hãy thả cá lại là được."

Kiều Triều liền cảm ơn: "Cảm ơn đại sư."

Lúc này, Tiểu A Sơ tan học về, vừa thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt liền chạy tới reo lên: "Phụ thân! Nương!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 699



Chân Nguyệt ôm lấy nhi tử, nhưng giờ Tiểu A Sơ đã lớn, sức mạnh cũng lớn hơn nhiều, bị nhi tử ôm chầm lấy khiến nàng lùi lại phía sau một chút.

Tiểu A Sơ vội hỏi: "Nương, cá thế nào rồi?"

Chân Nguyệt: "Tạm thời mọi chuyện ổn."

Lão nhân nhìn chằm chằm Tiểu A Sơ một lúc, rồi quay sang hỏi Kiều Triều: "Đây là nhi tử ngươi?"

Kiều Triều gật đầu: "Đúng vậy."

Tiểu A Sơ cũng quay lại nhìn lão nhân, Kiều Triều liền dạy nhi tử: "Thấy khách thì phải làm gì nào?"

Tiểu A Sơ liền chạy tới hành lễ: "Lão gia gia tốt!"

Lão nhân gật đầu mỉm cười: "Ngoan lắm."

Tiểu lão đầu nhìn Tiểu A Sơ càng kỹ lưỡng hơn, khiến Chân Nguyệt cảm thấy kỳ quặc. Nàng hỏi: "Vị tiên sinh này, A Sơ nhà ta có vấn đề gì sao?"

Tiểu lão đầu lắc đầu, cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là thấy cả nhà các ngươi tướng mạo đặc biệt hiếm thấy." Nhân trung long phượng, đều là người truyền kỳ.

Sau đó, cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong, Kiều Triều mời mọi người vào ăn, nhưng tiểu lão đầu không muốn ở lại dùng bữa, cũng từ chối nhận tiền thù lao. Tuy nhiên, lão nhân lại vui vẻ nhận bánh bột ngô và lương thực Kiều Trần thị đưa tặng.

Sau khi tiểu lão đầu rời đi, Chân Nguyệt quay sang nói: "Người này đúng là kỳ quái."

Kiều Triều trấn an: "Những người như vậy thường có chút kỳ lạ, nhưng không sao. Chỉ cần không phải kẻ lừa gạt thì không cần lo lắng. Giờ chúng ta xem thử cá nuôi thế nào rồi."

"Ừ"

Hai ngày sau, cá được thả trở lại hồ. Qua một thời gian, cá lớn lên khỏe mạnh mà không còn hiện tượng cá c.h.ế.t hàng loạt như trước.

Bọn Tiểu Thảo không có việc gì cũng đến xem cá, thỉnh thoảng còn rủ thêm vài đồng bọn trong thôn đến cùng. Đám hài tử rất thích thú, thậm chí còn đếm số lượng cá trong hồ. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, Chân Nguyệt luôn cử người trông chừng, phòng trường hợp đứa nào nghịch ngợm mà ngã xuống hồ.

Còn tiểu lão đầu, sau khi rời Kiều gia, tiếp tục bấm ngón tay tính toán rồi lẩm bẩm: "Lạ thật, sao không thể tính ra số mệnh của một nhà ba người này?"

Thật ra, tiểu lão đầu vốn là một đạo nhân, thường đi khắp nơi trong Đại Chu. Lần này khi đi ngang qua thôn Đại Nam, được Kiều Triều mời về nhà để xem xét hồ nước.

Rời khỏi thôn Đại Nam, lão tiếp tục hành trình về phủ thành. Trên đường đi, lão ăn bánh bao mà Kiều gia đã tặng, ăn cái này đến cái khác, bỗng nhiên dừng lại, nhìn nhân bánh với rau xanh và nấm, rồi tự hỏi vì sao lại thấy ngon đến vậy.

Nhớ lại khi nãy, lúc Kiều gia mời ăn cơm nhưng lão từ chối, tiểu lão đầu bất giác cảm thấy hơi hối hận.

"Hối hận cũng vô ích, mọi chuyện đều do mệnh số,"

Khi đến phủ thành, lão nhớ ra mình có một bằng hữu cũ ở đây, nên lão hướng đến nhà người đó.

Đến nơi vào lúc trời đã tối, người gác cổng nghe thấy tiếng đập cửa, vội vàng mở ra: "Ai đó?"

Tiểu lão đầu đáp: "Ta là bạn của lão gia nhà các ngươi, xin tá túc một đêm."

Người gác cổng ngẩn ngơ không hiểu.

Nghe tin Du đạo nhân đến, quản gia Quản ương liền bước ra đón tiếp: "Sao ngài lại đến đây? Ngài có việc qua đây à?"

Du đạo nhân ngáp dài: "Ngày mai hẵng nói, ta mệt rồi."

Quản ương hiểu ý, quay sang dặn người: "Chuẩn bị cho ngài ấy một gian phòng."

"Vâng," người gác cổng đáp.

Trước khi vào nghỉ ngơi, Du đạo nhân trao tay nải cho người hầu, dặn dò: "Trong này có chút bánh bột ngô, sáng mai hâm nóng cho ta ăn."

Sáng ngày thứ hai, trên bàn cơm, Quản Ương ngồi bên cạnh ăn cháo, còn Du đạo nhân thì ngồi ăn bánh bột ngô, miếng nào cũng cắn thật to, nhìn răng chắc khỏe, trông rất ngon lành.
 
Back
Top