Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 680



Tiền thị chống nạnh, tức giận nói: "Đại bá gì chứ? Tiểu Hoa nhà ta làm gì có đại bá? Đám người đó đều là những kẻ vô lương tâm, không c.h.ế.t tử tế được!"

Nam nhân kia tức giận đến nghẹn lời, quay sang Kiều Nhị nói: "Kiều Nhị, ngươi không thể không nhận ra ta chứ? Ta là Triệu Vĩnh đây! Trước kia tỷ của ngươi gả cho đệ đệ ta, sau đó sinh ra Tiểu Hoa và Tiểu Thảo."

Nghe đến đây, Kiều Nhị lập tức nổi giận, cầm lấy cái đòn gánh định đánh hắn ta: "Cút ngay! Các ngươi còn dám nhắc lại chuyện đó!"

Tiền thị vội vàng ngăn Kiều Nhị lại, vì hiện tại xung quanh có nhiều người đang vây xem, trong đó có cả khách quen đến mua hàng nhà họ.

"Đừng ra tay" Tiền thị nhanh trí ngồi bệt xuống đất, bật khóc to: "Trời ơi, nghiệp chướng! Đồ vô lương tâm, không c.h.ế.t tử tế được mà lại đến đây nhận thân! Mọi người ơi, tới phân xử cho ta với!"

"Trước đây đại cô nhà ta gả vào cái nhà vô lương tâm Triệu gia, vì sinh khó mà cả nương cùng hài tử đều mất. Vậy mà các người đối xử với ngoại sanh nữ ta thế nào? Không cho ăn, không cho mặc, còn định bán đi! Lúc đó Tiểu Hoa và Tiểu Thảo gầy đến nỗi không đi nổi, đúng là ác nhân hại đời!"

"Ngoại tổ mẫu của chúng ta thương tình, không đành lòng bỏ rơi hai tiểu hài tử, dù gia đình lúc đó cũng rất khó khăn. Lúc ta còn mang bụng bầu, cả nhà tiết kiệm từng miếng ăn để nuôi hai tiểu hài tử. Bây giờ, cuộc sống mới khá lên, bọn họ lại mò đến đòi nhận thân!"

"Lúc ta sinh Trọng Ca, thân thể yếu ớt thế nào, nhà ta khó khăn ra sao, nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi ngoại sanh nữ. Còn Triệu gia thì sao? Vừa chôn thê tử, đã cưới người mới, còn định bán nữ nhi của người thê tử trước. Đúng là độc ác!"

"Thật không ngờ các ngươi còn có mặt mũi đến nhận hài tử ở chỗ ta!"

Nghe vậy, đám đông xung quanh phẫn nộ.

"Mọi người nghe không? Cả thê tử lẫn hài tử đều mất vì sinh con, vậy mà lại đối xử tàn nhẫn với đám hài tử thế này."

"Thật là quá đáng! Người vừa c.h.ế.t đã định bán nữ nhi, đúng là vô nhân tính!"

"Chắc giờ thấy gia đình này giàu có, nên muốn đến chia phần đây mà!"

"Mới nãy ta thấy ngoại sanh nữ nhà lão bản xinh xắn, chắc chắn hắn ta định bán nha đầu này để kiếm tiền."

"Quá ghê tởm! Loại người như thế này đáng xuống địa ngục!"

Bất ngờ, có người cầm một cái lá cải ném thẳng vào Triệu Vĩnh, rồi đám đông bắt đầu ném đủ thứ rác rưởi vào hắn.

"Ai da! Các ngươi... Các ngươi..." Triệu Vĩnh sợ hãi vội vàng bỏ chạy. Hắn ta chạy mà lòng nghĩ, chắc chắn đó là Tiểu Hoa, về nhà hắn ta phải bàn bạc với gia đình xem nên làm gì.

Khi Triệu Vĩnh chạy khỏi, Tiền thị lau khóe mắt, đứng dậy: "Cảm ơn mọi người, không ngờ tên vô lương tâm đó lại đến đây nhận người."

Mọi người an ủi nàng: "Loại người như hắn ta sẽ gặp quả báo. Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần Tiểu Hoa và các ngươi một lòng, hắn không nhận lại được đâu."

"Phải đó, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, nếu hắn ta còn đến nữa, chỉ cần ngươi lên tiếng, chúng ta sẽ giúp ngươi đuổi hắn ta đi."

"Đúng vậy! Ta đã nhớ mặt hắn ta, về sau mà hắn ta có đến đây, cửa tiệm của ta sẽ không bán đồ cho loại người như thế, sợ làm ô uế hàng hóa của ta." Đây là lời của chủ tiệm bên cạnh.

Tiền thị cảm kích nói: "Cảm ơn mọi người, hôm nay giá củ cải giảm một văn tiền một cân, còn cả rau hẹ cũng thế."

"Lão bản nương hào phóng quá, cho ta mua năm củ cải!"

"Được rồi!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 681



Khi đám đông dần tan đi, Tiểu Hoa ngập ngừng nói: "Cữu cữu thẩm thẩm, có phải con đã gây phiền phức cho mọi người không?"

Kiều Nhị trấn an: "Không phải lỗi của con, con không cần để bụng."

Tiền thị: "Đây không phải lỗi của con, là do bọn vô lương Triệu gia. Nhưng giờ hắn ta đã nhìn thấy con rồi, không biết có về nhà bàn bạc gì không. Điều đáng lo nhất vẫn phụ thân của con. Nếu phụ thân con muốn nhận con về, thì phải làm sao?"

Kiều Nhị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta sẽ đi gặp lão tam, bảo đệ ấy viết thư gửi cho đại ca và đại tẩu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền thị gật đầu: "Được, huynh đi mau, cửa hàng để ta lo."

"Ừ, ta đi ngay đây."

Triệu Vĩnh về đến nhà liền đi tìm Triệu Đình, chính là phụ thân của Tiểu Hoa.

"Nhị đệ! Đệ biết hôm nay ta ở huyện thành gặp ai không?"

Triệu Đình hỏi: "Ai?"

Triệu Vĩnh: "Tiểu Hoa! Đệ còn nhớ Tiểu Hoa không? Nữ nhi của Kiều Ngư đấy, Tiểu Hoa!"

Triệu Đình ngạc nhiên: "Tiểu Hoa? Là nữ ni Tiểu Hoa kia của ta sao? Nó còn sống sao? Hiện tại nó ở đâu?"

Lúc này, Triệu lão thái bà đi tới,"Cái gì? Tiểu Hoa nào?"

Triệu Vĩnh liền đáp: "Nương, Tiểu Hoa a! Là nữ nhi của đệ đệ, con của Kiều Ngư sinh ra!"

Triệu lão thái bà nhớ ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện rõ sự bất mãn: "Là hai hài tử bồi tiền đó à? Nhắc đến chúng làm gì? Bọn chúng là thứ vô dụng, chẳng giúp được gì!"

Triệu Vĩnh tiếp lời: "Hôm nay con thấy Tiểu Hoa ở cửa hàng trên huyện, tiểu nha đầu ăn mặc rất đẹp, còn đeo trang sức nữa, không biết giá trị bao nhiêu tiền."

"Đúng rồi, Kiều gia còn có cửa hàng ở huyện thành, đó là cửa hàng của Kiều Nhị và nương tử hắn. Con nghe thấy mọi người gọi bọn họ là lão bản. Nương à, Kiều gia phát đạt rồi, họ còn mở được cửa hàng ở huyện thành!"

Triệu lão thái bà kinh ngạc và đố kỵ: "Thật sao? Chắc không phải họ chỉ làm công ở đó chứ?"

Triệu Vĩnh khẳng định: "Thật đấy, Tiền thị còn lớn tiếng nói chúng ta đã bỏ rơi Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cho họ nuôi. Đám đông nghe thế còn ném lá cải và rác vào con, tức c.h.ế.t đi được."

Triệu lão thái bà nghe vậy càng thêm tức giận: "Ngày mai dẫn ta qua đó xem sao!"

Triệu Đình cũng thêm vào: "Ta cũng phải đi xem. Nếu thật sự là Tiểu Hoa, ta sẽ mang nó về nhà làm việc, hoặc tìm nhà nào cần tức phụ, đổi con bé với nữ nhi nhà bên để cho nhi tử ta thành thân!"

Triệu Đình sau khi cưới thê tử mới đã sinh được nhi tử, hắn còn cho rằng Kiều Ngư mệnh mỏng, ai bảo nàng ấy khó sinh? Ai bảo không để lại nhi tử nào cho hắn ta?

-

Bên Kiều gia, Kiều Triều và Chân Nguyệt nhanh chóng nhận được tin tức, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng biết chuyện.

Kiều Trần thị tức giận đập bàn: "Làm sao bọn chúng còn dám có mặt mũi quay lại!"

Nhớ lại chuyện cũ, Kiều Trần thị càng thêm phẫn nộ: "Nữ nhi ta trước kia gả vào nhà họ, phải hầu hạ nhà chồng, mang thai mà vẫn phải làm việc cực khổ, cả gia đình chúng chỉ biết hành hạ nó. Khi nó mang thai, chỉ được ăn dưa muối, không đủ dinh dưỡng nên mới khó sinh!"

Nói đến đây, nước mắt bà trào ra, bà ôm chầm lấy Tiểu Thảo: "Sau khi nữ nhi ta qua đời, bọn họ bắt đầu ngược đãi hai tiểu hài tử. Giờ nếu bọn chúng quay lại để bắt Tiểu Hoa, thì phải làm sao đây?"

"Lão đại, tức phụ lão đại, các con nghĩ phải làm sao bây giờ?"

Chân Nguyệt nhìn về phía Kiều Triều. Kiều Triều đáp: "Đánh một trận? Con sẽ dẫn người qua đập cho bọn chúng một trận ra trò! Triệu Đình có phải đã cưới nương tử mới rồi không? Nương tử hắn ta biết chuyện này không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 682



Kiều Trần thị nói: "Người mới cũng đã gả đó rồi, chắc chắn phải biết chuyện chứ?"

Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Hiện giờ tình hình Triệu gia ra sao?"

Kiều Trần thị thở dài: "Ta cũng không rõ lắm, ngày ấy tai họa xảy ra vậy mà chẳng trừng phạt bọn họ được. Vậy mà bọn chúng vẫn sống ổn như thế. Thật là bất công, nữ nhi nhà ta chịu bao nhiêu khổ sở, còn nhà chúng thì lại yên ổn thế này!"

Kiều Triều nói: "Để ta cho người đi dò la tình hình của bọn chúng."

Chân Nguyệt gật đầu: "Nếu Tiểu Hoa đã bị bọn chúng thấy ở huyện thành, chắc chắn sau này chúng sẽ còn tìm tới quấy rối. Ta chỉ lo chúng suốt ngày làm phiền làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà ta. Ta tính đi huyện thành một chuyến."

Kiều Triều lập tức nói: "Vậy ta cũng đi cùng nàng."

Tiểu A Sơ nhao nhao: "Con cũng muốn đi!"

Chân Nguyệt nhìn nhi tử rồi nghiêm khắc nói: "Con ở nhà đi, mỗi ngày còn phải đọc sách nữa. Nương đi xử lý việc lớn, con phải ngoan ngoãn ở nhà."

Tiểu A Sơ buồn bã cúi đầu: "Cha nương đều đi, con không muốn ở nhà một mình."

Chân Nguyệt "Nãi nãi và gia gia đều ở nhà, con không muốn ở lại với họ sao?"

Tiểu A Sơ lắc đầu, giọng nhỏ dần: "... Không đâu" Chỉ là bé vẫn thích ở cùng cha nương hơn."

Chân Nguyệt: "Chuyện này đã quyết rồi. Ngày mai chúng ta sẽ lên huyện thành. Ta phải chuẩn bị một chút đồ đạc."

Kiều Triều cũng đứng dậy: "Ta sẽ đi chuẩn bị cùng nàng."

-

Bên phía Triệu gia, bọn Triệu Vĩnh đang âm thầm theo dõi cửa tiệm của Kiều Nhị. Họ thấy Tiền thị cười nói vui vẻ với khách hàng, bán ra rất nhiều đồ, Kiều Nhị bận rộn đếm tiền, còn Tiểu Hoa thì đang giúp đỡ.

Triệu Vĩnh thì thầm: "Nương, nghe không? Người ta gọi Kiều Nhị là lão bản, còn gọi Tức phụ Kiều Nhị là lão bản nương!"

Triệu lão bà tử nhìn Tiểu Hoa rồi ghen tị: "Ngươi thấy Tiểu Hoa kia mặc quần áo không? Còn đẹp hơn cả Tiểu Phượng nhà ta. Ta còn thấy Tiểu Hoa biết viết chữ nữa!"

Triệu Vĩnh nhìn quanh: "Còn Tiểu Thảo đâu nhỉ? Sao không thấy nó?"

Triệu lão bà nhíu mày: "Chắc Tiểu Thảo ở nhà với cha nương Kiều Nhị. Ta nhớ nhà họ có ba huynh đệ, chắc những người còn lại đều ở nhà."

Triệu Vĩnh băn khoăn: "Nương, chúng ta có nên qua đó nhận lại Tiểu Hoa không?"

Triệu lão bà lắc đầu: "Hôm qua ngươi đòi nhận Tiểu Hoa, nhưng bị Tiền thị mắng cho một trận. Cả đám người cũng hùa theo giúp nàng. Nếu chúng ta qua đó bây giờ, chẳng phải sẽ giống hôm qua sao?"

Bà ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi về trước, rồi bàn bạc kỹ càng hơn."

"Được."

Cả nhóm lén lút rời đi. Một người qua đường tình cờ nhận ra Triệu Vĩnh, liền chạy đến cửa tiệm của Kiều Nhị báo tin cho Tiền thị.

Người ấy niềm nở chào: "Lão bản nương, buổi sáng tốt lành!"

Tiền thị vui vẻ đáp: "Sớm tốt lành! Phu nhân có muốn mua gì không? Hôm nay dưa non rất tươi, còn có dưa nước ngọt lắm. Có muốn mua về nấu canh không?"

Phụ nhân kia hạ giọng, ghé sát Tiền thị: "Ta vừa thấy người kia rồi, tên Triệu Vĩnh ấy."

Tiền thị lập tức nhìn quanh, giọng cũng nhỏ xuống: "Hắn ở đâu?"

"Bọn chúng vừa đi rồi. Ta thấy bọn chúng lén lút đứng ở bên kia nhìn trộm cửa tiệm của các ngươi. Các ngươi nên cẩn thận hơn."

Phụ nhân kia liếc nhìn về phía quầy, thấy Tiểu Hoa đang ghi sổ sách liền khen ngợi: "Ngoại sanh nữ nhà ngươi thật giỏi, chỉ tiếc là có người phụ thân như vậy."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 683



Tiền thị lạnh lùng đáp: "Phụ thân gì mà phụ thân! Tiểu Hoa nhà ta không có phụ thân, chỉ có cữu cữu và thẩm thẩm thôi. Chúng ta là người thân của nó, chúng ta sẽ bảo vệ nó."

Phụ nhân kia mỉm cười: "Các ngươi tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ gặp phúc lành."

Tiền thị: "Cảm ơn ngươi đã báo tin, đây, trái cây này ngươi cứ lấy, không cần trả tiền."

Phụ nhân kia ngạc nhiên: "Ngại quá."

Tiền thị cười: "Không sao, không đáng bao nhiêu. Nếu ngươi giúp Tiểu Hoa nhà ta giới thiệu một người tử tế, nhà ta còn có nhiều thứ tốt nữa."

Phụ nhân kia đáp ngay: "Ta chắc chắn sẽ tìm cho ngoại sanh nữ nhà ngươi một người tốt."

Tiền thị cười rạng rỡ: "Cảm ơn ngươi nhiều. Nếu thành, ta sẽ mời ngươi đến nhà ăn cơm. Nhà ta có nuôi gà vịt rất ngon, nhất định sẽ mời ngươi.

"Vậy thì tốt quá. Ta sẽ về hỏi thăm xem."

"Đi thong thả nhé!"

Sau khi Tôn phu nhân rời đi, Tiền thị liền đi đến quầy nói chuyện với Kiều Nhị. Tiểu A Trọng lúc này đang ngồi phía sau quầy, chơi với món đồ chơi nhỏ của mình. Khi nghe Tiền thị nhắc đến "người xấu", tiểu hài tử lập tức giơ thanh kiếm gỗ đào nhỏ xíu lên, hô: "Đánh người xấu!" Thanh kiếm gỗ này do Kiều Triều tặng trước đó, là thanh gỗ nhỏ, cũng không hề sắc bén.

Tiền thị xoa đầu A Trọng, khen ngợi: "Ngoan lắm." Sau đó quay sang Kiều Nhị: "Đương gia, huynh tính làm thế nào bây giờ?"

Kiều Nhị đáp: "Sáng nay Nhị Trụ có nói rằng đại ca và đại tẩu sắp đến đây, không cần lo lắng quá."

Tiền thị vui mừng: "Đại tẩu tới thật sao? Thế thì ta yên tâm rồi! Đại tẩu có nhiều kinh nghiệm đối phó với đám người kia, mà ta còn nghe Tôn phu nhân bảo lão thái bà của Triệu gia cũng đến. Loại ác độc như bà ta, đúng là nên để đại tẩu xử lý!"

Kiều Nhị: "Đến lúc đó nàng nhớ học hỏi từ đại tẩu đi, để sau này nếu có gặp lại thì nàng tự mình xử lý luôn."

Tiền thị lườm hắn một cái: "Vậy huynh cũng phải có vũ lực như đại ca mới được chứ!"

Kiều Nhị cười ngượng ngùng: "Ta sẽ cố gắng rèn luyện sau." Nhưng trong lòng lại nghĩ: với bao công việc cửa tiệm, thời gian đâu mà rèn luyện chứ?

Bên phía Triệu gia, sau khi về nhà, Triệu lão bà tử liền bảo Triệu Vĩnh đi thăm dò xem người Kiều gia đang ở đâu: "Để lúc cần, chúng ta trực tiếp đến nhà họ."

Triệu Vĩnh đáp: "Được, đi nghe ngóng ngay."

Không lâu sau, Triệu Vĩnh rất nhanh đã nghe ngóng được chỗ của Kiều Nhị: "Họ đang sống ở gần đây, ngôi nhà đó hình như là họ mua. Chỉ có phu thê Kiều Nhị, Tiểu Hoa và nhi tử họ ở đó thôi. Lão nhân Kiều gia không thấy đâu."

Triệu lão bà tử nói: "Không chừng cha nương chúng đã c.h.ế.t trong trận tai họa rồi. Nhà Kiều gia yếu ớt thật, chỉ có tức phụ lão đại hung dữ chút nhưng cũng chẳng đáng lo. Đến lúc đó, ta sẽ ngã lăn ra trước cửa nhà họ, xem bọn họ có dám không đưa Tiểu Hoa và Tiểu Thảo về hay không."

Bà ta hạ giọng ra lệnh: "Các ngươi nhớ chuẩn bị kỹ lời nói. Cứ vu cho Kiều Ngư không giữ gìn đạo đức, rằng đứa hài tử trong bụng kia không phải của Triệu Đình. Nàng đã c.h.ế.t rồi thì chẳng ai minh oan được! Cứ nói nàng vụng trộm!"

Triệu Đình lưỡng lự: "Nhưng Kiều Ngư có vụng trộm đâu?"

Triệu lão bà tử trừng mắt: "Ngươi nói nàng vụng trộm thì nàng vụng trộm! Ai kiểm chứng được chứ?"

Triệu Đình đành đáp: "Vậy thì cứ thế đi."

Bà ta tiếp tục dặn dò: "Ngày mai, sáng sớm khi họ chưa ra khỏi nhà, chúng ta sẽ đến. Đêm nay ở lại huyện thành đã."

"Được!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 684



Ngày hôm sau, Chân Nguyệt cùng Kiều Triều khởi hành sớm để đi lên huyện thành, mang theo cả Kiều Lực và Ngô Loan. Họ đi cùng Vương Nhị Trụ, người chuyên giúp Kiều gia vận chuyển hàng lên huyện thành. Ngồi trên xe bò, Kiều Triều bỗng nhiên nói: "Nếu không, ta xem thử trong huyện có bán ngựa không, chúng ta mua một con ngựa về. Ngựa nhanh hơn, bình thường có thể kéo hàng, còn khi có việc gấp thì cũng dễ đi lại giữa huyện và nhà."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được đấy, đến lúc đó chúng ta xem thử."

"Ừ."

Trong khi đó, tại nhà Kiều Nhị, sáng sớm hắn vừa rời giường, rửa mặt và chuẩn bị đi mua bánh bao về làm bữa sáng. Tiền thị cũng vừa đánh thức Tiểu A Trọng dậy và mặc quần áo cho nhi tử. Bên kia, Tiểu Hoa đã dậy sớm nấu nước, vì nước trong nhà đều phải đun lên mới có thể uống.

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

Kiều Nhị ngạc nhiên, ai lại đến sớm thế này? Hắn ra mở cửa thì ngay lập tức bị một lão bà xông vào, mắng lớn: "Đồ vô lương tâm! Các ngươi đoạt chất nữ ta, vậy mà lại không cho nó về nhà, thật là không biết xấu hổ!"

Kiều Nhị đứng ngẩn người, bối rối: "Ngươi là ai?"

Tiểu Hoa nghe tiếng ồn ào liền bước ra, vừa lúc Triệu Đình đang nhìn chằm chằm vào nha đầu, liền gọi: "Tiểu Hoa, lại đây! Ta là phụ thân của con đây!" Nói xong, hắn đưa tay định kéo con bé lại.

Tiểu Hoa lập tức lùi lại, Kiều Nhị nhanh chóng đứng chắn trước mặt Triệu Đình, quát: "Ngươi định làm gì hả!"

Tiền thị lúc này cũng vội ra ngoài, đưa Tiểu A Trọng cho Tiểu Hoa, dặn: "Chăm sóc đệ đệ nhé."

Sau đó, Tiền thị tiến tới đối mặt với bọn Triệu gia, giận dữ quát: "Các ngươi định làm gì? Tự ý xông vào nhà dân thế này! Kiều Nhị, đi báo quan, tố cáo bọn chúng xâm phạm gia cư!"

Triệu lão bà tử đẩy mạnh Tiền thị, gào lên: "Ngươi dám báo quan à? Ngươi chỉ là con buôn! Bắt cóc hài tử nhà ta về làm công, có trả tiền không hả?"

Tiền thị bị đẩy lùi một bước, tức đến phát run. Từ khi Kiều gia phát đạt, chưa ai dám đối xử với nàng ấy như vậy. Nàng ấy gằn giọng: "Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Ngươi từng làm việc ở thanh lâu đúng không? Có phải bây giờ vẫn bán thân không? Đừng có nói là hài tử nhà bà, bà định trộm hài tử thì có!"

Tiền thị lập tức chạy ra cửa và hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Có người đến trộm hài tử! Lão bà đ* thối này đến trộm hài !"

Tiếng kêu của Tiền thị nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Mọi người đổ xô đến xem chuyện gì đang xảy ra.

Triệu lão bà tử nghe thấy Tiền thị mắng mình là lão bà đ* thối trộm hài tử, giận dữ không kìm được, liền túm lấy tóc Tiền thị.

"A!" Tiền thị hét lên đau đớn, nhưng nhanh chóng đẩy mạnh Triệu lão bà tử, rồi nhảy lên người bà ta, vừa đánh vừa hét: "Bọn buôn người trộm hài tử!"

Bên kia, hai huynh đệ nhà Triệu gia định xông vào giúp nương, nhưng Kiều Nhị đã nhanh tay cầm lấy đòn gánh, quát lớn và quất về phía bọn chúng: "Trộm hài tử! Trộm hài tử!"

Hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng kêu, liền cầm đòn gánh xông ra giúp đỡ, hô lớn: "Ai trộm hài tử?"

Tiền thị hét to: "Bọn chúng đấy! Ba người này định trộm hài tử nhà ta!" Lão thái bà đáng c.h.ế.t này sao khỏe như vậy, cào n.g.ự.c nàng ấy đau muốn chết.

Hàng xóm vốn quen biết Tiền thị, nghe vậy liền cùng nhau xông vào đánh Triệu lão bà tử. Một người hét lớn: "Bọn buôn hài tử đáng chết!"

Triệu lão bà tử bị vây đánh, kêu gào: "Đừng đánh! Ta không trộm hài tử! Ta là nãi nãi của nó!"

Tiền thị lớn tiếng phản bác: "Phi! Nãi nãi cái gì! Nãi nãi Tiểu Hoa đã c.h.ế.t rồi! Nó ở nhà ta mấy năm nay, nào có gặp qua nãi nãi nào!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 685



Một người đứng gần đó nói: "Nhìn lão bà này, mặt mũi gian ác thế kia, chắc trộm nhiều hài tử rồi!"

Một người khác tiếp lời: "Đưa bọn chúng đến quan phủ!"

Lúc này, tiếng động quá lớn khiến đội tuần tra của quan binh phải đến can thiệp. Một quan binh hỏi lớn: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"

Tiền thị nhanh chóng đáp: "Đại nhân, bọn họ là bọn buôn người, mau bắt chúng lại!"

Triệu Vĩnh cố gắng chống cự lại đám đông và thanh minh: "Chúng ta không phải bọn buôn người, chúng ta là người thân của họ!"

Quan binh ra lệnh: "Trước hết bắt hết tất cả về phủ điều tra!" Và thế là cả nhóm đều bị giải đi.

Tiền thị lúc này cũng cảm thấy có chút bối rối, không ngờ sự việc lại đi xa đến vậy, nhưng nàng ấy nghĩ kỹ lại, bọn họ chẳng làm gì sai cả!

"Đi, mọi người cùng đến nha môn!" Tiền thị nói lớn.

Tiền thị chỉnh lại quần áo, rồi nói với Kiều Nhị: "Đi thôi, chúng ta cũng qua đó."

Kiều Nhị cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bế lấy Tiểu A Trọng và cùng nương tử bước đến nha môn. Hàng xóm đi cùng họ, một người an ủi: "Đừng lo, nếu bọn chúng thật sự là bọn buôn người, chắc chắn sẽ bị c.h.é.m đầu!"

Tiền thị: . . Ha ha Làm sao bây giờ? Bỗng nhiên có chút chột dạ, nàng ấy giống như quá xúc động? Gặp thanh thiên đại lão gia cũng không phải chuyện đơn giản.

Đột nhiên, nàng ấy lo lắng hỏi Kiều Nhị: "Đại tẩu đâu rồi? Khi nào đại tẩu mới đến?"

Kiều Nhị đáp: "Ta không biết, có lẽ hôm nay sẽ tới."

Tiền thị lập tức bảo: "Mau sai người đi tìm tam đệ, bảo đại tẩu nhanh đến cứu mạng!"

Kiều Nhị vội gọi một người hàng xóm quen thuộc, nhờ hắn đi tìm Kiều Tam. Người kia đáp: "Yên tâm đi, ta nhớ rõ tam lão bản mà."

Trước đây, cửa hàng của Kiều Nhị và Kiều Tam khá nổi tiếng, nên người này biết rõ. Sau này, Kiều Tam mở cửa hàng ở phố đông, và việc này không phải bí mật với ai.

Chân Nguyệt và Kiều Triều vừa đến cổng thành thì thấy Mạn Châu đang bế A Đóa đứng ở một bên. Khi thấy bọn họ, Mạn Châu vội chạy tới, nói nhanh: "Đại tẩu, đại ca! Nhị tẩu và nhị ca đã bị đưa đến nha môn rồi!"

Chân Nguyệt nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Lên xe trước đã, chúng ta sẽ đến đó ngay."

Kiều Triều bế A Đóa lên xe, Mạn Châu ngồi cạnh Chân Nguyệt, bắt đầu giải thích: "Muội cũng không rõ lắm, chỉ biết có người đến tìm tam ca, nói rằng nhị ca nhị tẩu bị liên quan đến vụ buôn người. Sau đó, bọn buôn người bị bắt đưa đến nha môn. Tam ca bảo muội chờ hai người ở đây, còn huynh ấy thì đi xem tình hình thế nào."

Kiều Triều suy đoán: "Có lẽ là người của Triệu gia."

Mạn Châu ngạc nhiên hỏi: "Triệu gia?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Là nhà phụ thân của Tiểu Hoa. Trước đây, khi đại cô tử gả qua đó sinh con, khó sinh mà qua đời, bọn họ còn định bán Tiểu Hoa và Tiểu Thảo đi. Nương mới đem hai đứa về nuôi."

Mạn Châu nghe vậy liền nhớ ra: "À, thì ra là vậy. Có phải mấy người đó muốn mang Tiểu Hoa đi không? May mà Tiểu Thảo đang ở quê."

Chân Nguyệt nói: "Chúng ta cứ đến đó trước đã."

Lúc này, ở nha môn, Huyện thái gia đã thăng đường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba người nhà Triệu gia quỳ dưới đất, áo quần xộc xệch. Tiền thị cùng Kiều Nhị cũng quỳ ở bên kia, quỳ một lúc đã thấy khó chịu. Tiền thị đã đưa A Trọng cho Kiều Tam bế, để khỏi phải cho hài tử quỳ cùng. Kiều Tam bế Tiểu A Trọng đứng ở bên cạnh quan sát.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 686



Tiểu Hoa và Kiều Nhị cũng quỳ một bên.

Huyện thái gia hỏi: "Ba người này là bọn buôn người? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Một quan binh bước lên báo cáo: "Đại nhân, khi chúng thuộc hạ đến, láng giềng quanh đó đều nói bọn họ là bọn buôn người, nên chúng thuộc hạ mới mang họ về."

Triệu lão bà tử lập tức khóc lóc: "Đại nhân, oan uổng quá! Chúng thảo dân không phải bọn buôn người. Là ai đó vu oan cho chúng thảo dân!"

Tiền thị trừng mắt, nghĩ bụng, dù sao cũng đã thế này rồi, nàng ấy liền làm bộ không biết gì cả: "Ta vu oan các ngươi cái gì? Các ngươi vừa xông vào nhà ta liền đòi mang ngoại sanh nữ nhà ta đi, không nói một lời nào, ta lại không quen biết các ngươi. Nếu các ngươi không phải bọn buôn người, thì còn là gì nữa!"

Mọi người xung quanh nghe vậy đều gật đầu đồng tình. Nhà ai mà lại để người lạ xông vào mà đòi mang người đi như thế.

Triệu lão bà tử khóc lóc: "Ta không phải bọn buôn người, đây là tôn nữ ta! Ta mang tôn nữ ta về thì có gì sai?"

Tiền thị đáp: "Bà nói là tôn nữ của bà, vậy có chứng cứ gì không? Cả thôn Đại Nam ai cũng biết Tiểu Hoa là người của nhà ta. Còn các ngươi, ta chưa bao giờ thấy qua!"

Triệu Vĩnh lớn tiếng phản bác: "Chưa thấy qua? Ta đã đến cửa tiệm của ngươi lần trước, ngươi còn mắng ta!"

Tiền thị nói mỉa mai: "Ngươi dám nhìn chằm chằm ngoại sanh nữ nhà ta, ta không mắng ngươi thì mắng ai? Trông ngươi bẩn thỉu, đáng khinh như thế, ai mà không nghĩ ngươi là kẻ lưu manh? Nhà ai mà lại để kẻ xấu xí như ngươi nhìn chằm chằm vào khuê nữ?"

Triệu Vĩnh cố gắng thanh minh: "Không phải như thế! Ngày đó ngươi không nói vậy!"

"Còn không phải là mắng ngươi à? Nhìn kỹ ngươi đến đây trộm hài tử?"

"Bang!" Một tiếng đập mạnh kinh đường mộc vang lên, Huyện thái gia quát: "Im lặng! Cãi cọ cái gì?"

Cả đám người lập tức câm nín, Tiền thị cũng sợ hãi, tay ôm ngực.

Huyện thái gia chỉ vào Tiền thị: "Ngươi đứng lên, nói trước đi."

Tiền thị cung kính thưa: "Đại nhân, thảo dân tên là Tiền Lai Đệ, là tức phụ nhà Kiều gia ở thôn Đại Nam. Đây là phu quân thảo dân, mọi người gọi là Kiều Nhị. Chúng thảo dân có một cửa tiệm gọi là cửa tiệm Kiều gia ở huyện thành này, còn đây là ngoại sanh nữ của thảo dân, nhũ danh là Tiểu Hoa."

Một quan lại bên cạnh Huyện thái gia kiểm tra sổ hộ tịch, đối chiếu xong liền gật đầu xác nhận.

Huyện thái gia gật đầu, rồi nhìn sang Triệu lão bà tử cùng đám người Triệu gia: "Còn các ngươi, người ở đâu? Đến đây để làm gì?"

Triệu lão bà tử vội vàng nói: "Đại nhân, thảo dân là Triệu Thu Hoa, đến từ thôn Triệu gia. Đây là đại nhi tử nhà thảo dân, Triệu Vĩnh, Triệu Đình là nhị nhi tử nhà thảo dân. Chúng thảo dân thật sự bị oan, Tiểu Hoa là tôn nữ của thảo dân, nữ nhi của nhi tử thảo dân."

Tiền thị lập tức chen vào: "Cái gì mà nữ nhi của nhi tử nhà bà? Nếu Tiểu Hoa là hài tử nhà các ngươi, vậy sao suốt mấy năm nay nó lại sống ở nhà chúng ta?"

Triệu lão bà tử ấp úng: "Chẳng phải các ngươi đã đem cháu ta đi mà không cho chúng ta đến thăm hay sao? Chính các ngươi mới là kẻ cướp người."

"Ngươi nói là con cháu ngươi, vậy ngươi có biết tên của nó không?"

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên ngoài. Mọi người đều nhìn về hướng đó, cùng lúc đó Tiền thị thở phào nhẹ nhõm, Chân Nguyệt và Kiều Triều cuối cùng đã tới rồi.

Nàng ấy quay sang Triệu lão bà tử, ánh mắt đầy khiêu khích, như muốn nói rằng ngày tàn của bà lão đã đến.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 687



Chân Nguyệt tiến vào, quỳ xuống: "Đại nhân, thảo dân là Chân thị, đại tức phụ nhà Kiều gia. Về chuyện mà Triệu lão bà tử nói là thật, nhị tức phụ cũng không rõ hết nên mới lầm tưởng họ là bọn buôn người."

Tiền thị ngạc nhiên kêu lên: "Đại tẩu!"

Chân Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Tiền thị im lặng, rồi tiếp tục nói: "Tiểu Hoa đúng là nữ nhi của Triệu Đình, nhưng nha đầu ấy đã sống với gia đình thảo dân suốt bảy tám năm. Đại nhân có lẽ thắc mắc vì sao tôn nữ của họ lại phải sống ở nhà chúng ta lâu như vậy. Chuyện là, sau khi dại cô nhà thảo dân qua đời vì khó sinh, Triệu gia đã tính bán hai tiểu hài tử đi. Nhà thảo dân không đành lòng, nên đã đưa Tiểu Hoa và Tiểu Thảo về nuôi cho đến bây giờ."

Nghe đến đây, đám đông bắt đầu xì xào, bàn tán về sự tàn nhẫn của Triệu gia, vừa mất tức phụ đã định bán cả tôn nữ.

"Nướng bọn nhỏ vừa chết, lại muốn bán bọn nhỏ đi? Thật là quá đáng!"

"Đúng là không biết xấu hổ! Nuôi lớn xong thì đến đòi lại."

Triệu lão bà tử cố gắng thanh minh: "Nhưng dù sao thì Tiểu Hoa cũng là người nhà ta. Hiện giờ nó đã lớn, nên phải về nhà hiếu kính nãi nãi và phụ thân nó chứ!"

Chân Nguyệt: "Hiếu kính thì tất nhiên phải, ta không phản đối. Nhưng các ngươi có biết rằng nhà chúng ta đã nuôi dưỡng Tiểu Hoa bảy tám năm, trải qua những năm tháng khó khăn nhất mà chúng ta vẫn cho con bé đồ ăn ngon, không bạc đãi bọn nó. Bây giờ, nếu các ngươi muốn đón con bé về, trước hết hãy trả lại chúng ta một ngàn lượng bạc cho công sức nuôi dưỡng."

Triệu lão bà tử tức tối, giọng the thé: "Một ngàn lượng? Không có khả năng!"

Chân Nguyệt cười mỉa: "Không có tiền thì đừng nói chuyện nhận lại người. Nếu không, dù chết, con bé cũng c.h.ế.t ở nhà chúng ta!"

Tiền thị nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy! Trước tiên đưa tiền đây! Nhà chúng ta đã lo cho Tiểu Hoa từ ăn mặc đến học hành, không trả tiền mà đòi mang con bé đi ư? Một ngàn lượng bạc, không hơn không kém!"

Triệu lão bà tử càng tức giận hơn: "Một nha đầu mà các ngươi đòi đến một ngàn lượng? Chỉ đáng một lượng bạc là cùng!"

Chân Nguyệt khinh thường nói: "Không có mắt mà cũng dám nói? Bộ quần áo con bé mặc trên người cũng đã đáng hơn một hai lượng rồi. Nhà chúng ta còn mời phu tử dạy con bé biết chữ. Đến khi tai họa xảy ra, dù lương thực khan hiếm đến mức giá trị bằng vàng, chúng ta vẫn nuôi dưỡng con bé. Các ngươi không có tiền thì đừng hòng nhắc chuyện khác."

Đám đông bên ngoài gật gù đồng ý, nhắc lại những khó khăn của thời tai họa và lương thực quý giá thế nào. Ai nấy đều thấy rằng Kiều gia đối xử quá tốt với Tiểu Hoa.

Triệu lão bà tử lại cố gắng tranh cãi: "Nhưng Tiểu Hoa cũng ở nhà các ngươi làm việc, không phải sao?"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Làm việc? Đương nhiên phải làm việc. Các ngươi đã bán con bé cho chúng ta!"

Triệu Vĩnh tức giận kêu lên: "Bán gì chứ! Chính các ngươi đã đem con bé đi mà!"

Chân Nguyệt mỉa mai: "Đem đi? Tại sao suốt bảy tám năm qua các ngươi không hề tìm đến? Ta còn nghe nói, chưa đầy một năm sau khi đại cô tử qua đời, Triệu Đình đã cưới nương tử mới. Không biết người mới đó có biết là hắn ta còn có nữ nhi không?"

Lúc này, một viên huyện thừa bước tới bên cạnh Huyện thái gia, đưa cho ông ta một cái hộp nhỏ. Đó chính là thứ mà Kiều Triều đã lén đưa cho viên quan này khi mọi người đang tập trung vào cuộc tranh cãi.

Huyện thái gia mở chiếc hộp ra, thấy bên trong là một chiếc vòng cổ bằng châu báu thượng hạng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 688



"Khụ khụ! Được rồi! Phán quyết là Triệu gia phải bồi thường Kiều gia một ngàn lượng bạc, sau đó mới có quyền mang Tiểu Hoa về. Nếu không nộp đủ, nha đầu đó sẽ ở lại Kiều gia. Quyết định vậy đi!"

Triệu lão bà tử kêu lên: "Thảo dân không đồng ý!"

Huyện thừa mang giấy ra để các bên ký tên, nhưng Triệu lão bà tử vẫn ngoan cố: "Thảo dân không muốn ký!"

Huyện thái gia giận dữ, râu mép dựng lên: "Không ký thì đánh mười đại bản trước rồi tính!"

Triệu Đình vội vàng nói: "Tiểu Hoa! Ta là phụ thân của con mà!"

Tiểu Hoa lạnh lùng quay đầu đi: "Phụ thân ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, ta không có phụ thân!"

Triệu Đình nghẹn lời, không nói được thêm câu nào.

Cuối cùng, dù không cam tâm, người nhà Triệu gia cũng phải ký tên và ấn dấu tay, vì họ không thể gom đủ một ngàn lượng bạc. Chân Nguyệt được Kiều Triều đỡ dậy sau khi buổi thăng đường kết thúc.

Tiền thị tiến lại gần, ngưỡng mộ nói: "Đại tẩu thật giỏi! Nhưng mà..." Nàng ấy thấp giọng hỏi,"Sao chúng ta lại thừa nhận? Họ có thể quay lại làm phiền nữa không?"

Kiều Triều lạnh lùng đáp: "Ta sẽ đảm bảo họ không dám quay lại lần nữa."

Chân Nguyệt nói: "Huyện nha sẽ điều tra ra sự thật sớm thôi, việc lừa dối Huyện thái gia sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Mặc dù đã mất một món châu báu, nhưng kết quả này là tốt nhất."

Nàng quay sang mọi người: "Chúng ta về thôi."

Tiền thị gật đầu: "Vâng, về thôi."

Chân Nguyệt, Tiền thị và những người khác quay về, còn Kiều Triều dẫn theo Kiều Nhị và Kiều Tam đi làm một việc gì đó khác.

"Họ đi đâu thế?"

Chân Nguyệt hỏi: "Có việc cần giải quyết. Chúng ta về trước."

Triệu gia cảm thấy cay đắng vì thất bại nhưng không thể làm gì được.

Triệu Vĩnh tức tối: "Ta vừa thấy lão đại nhà Kiều gia đưa đồ cho Huyện thừa! Họ chắc chắn đã hối lộ! Ta muốn đi báo quan!"

Triệu lão bà tử vội vàng ngăn cản: "Đừng đi!"

"Nương, tại sao không được?"

"Ngươi nghĩ sao? Nếu ngươi đi tố cáo, chưa đến nơi thì Huyện thái gia đã cho người g.i.ế.c ngươi để diệt khẩu rồi!"

Triệu lão bà tử đã trải qua nhiều việc, lập tức cản nhi tử lại.

Triệu Vĩnh không cam lòng, hỏi: "Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Triệu lão bà tử suy nghĩ một lát rồi nói: "Lão nhị, sau này ngươi hãy tiếp cận Tiểu Hoa thường xuyên, bồi dưỡng tình cảm. Ta không tin rằng một hài tử không có phụ thân có thể dễ dàng gả đi mà không cần đến chúng ta."

Triệu Đình do dự: "Nương, có lẽ chúng ta nên từ bỏ thôi. Dù sao Tiểu Hoa cũng là nữ nhi con, mà hiện tại nó đang sống tốt."

Triệu lão bà tử tức giận tát Triệu Đình một cái: "Ngươi tính bỏ qua sao? Chúng ta bị đánh nhục nhã như vậy, có thể bỏ qua ư? Kiều gia chỉ dựa vào có chút tiền, ta sẽ tìm cách đối phó bọn họ!"

Triệu Đình không thể cãi lại, đành nghe lời nương.

Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau, mấy người lạ mặt bất ngờ lao ra, trùm bao tải lên đầu cả ba người nhà Triệu gia. Sau đó, không nói một lời, họ liên tục bị đ.ấ.m đá tới tấp!

"Ai da! Đừng đánh nữa!"

"Là ai? Ta sẽ báo quan!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có phải Kiều gia làm không? Ta sẽ báo quan!"

Mặc cho những lời kêu gào, bọn họ vẫn bị đánh không ngừng. Triệu Đình kêu thét lên khi tay hắn ta bị đánh gãy. Tiếng hét của Triệu Vĩnh vang lên khi chân hắn ta cũng chịu chung số phận.

Triệu lão bà tử hoảng loạn, khóc lóc: "Tha cho chúng ta! Chúng ta không dám nữa, không dám báo quan đâu! Xin tha cho chúng ta!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 689



Kiều Triều đứng từ xa nhìn, đợi đến khi thấy người khác đến gần thì ra hiệu cho thuộc hạ rút lui.

Khi đám người Triệu gia không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, họ tháo bao tải ra nhưng không thấy ai. Lúc này, một người hàng xóm đi tới, ngạc nhiên hỏi: "Triệu Bình gia, các ngươi làm sao thế này? Sao trông tệ vậy?"

Triệu lão bà tử ôm mặt khóc lớn: "Oa! Thật là khổ quá mà!"

Hiện tại, Triệu Vĩnh và Triệu Đình, một người gãy chân, một người gẫy tay, Triệu lão bà tử có thể không khóc sao?

Người trong thôn thấy tình cảnh đó cũng chỉ biết gọi người tới giúp đưa họ tới y quán. Triệu Đình gẫy tay phải dưỡng thương hơn một tháng, Triệu Vĩnh gãy chân phải nằm liền ba tháng, ngoài ra cả hai còn bị nhiều vết thương ngoài da.

Chi phí chữa trị tốn một khoản lớn, làm Triệu lão bà tử đau lòng vô cùng.

Về đến thôn thì trời đã muộn, trong nhà tức phu và hài tử đều đang chờ,"Nương, sao các người về trễ vậy? Phu quân! Ngươi làm sao thế này?" Uông thị kêu lên khi thấy trượng phu bị thương.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người bị ai đánh à?"

Triệu lão bà tử tức tối nói: "Chắc chắn là người Kiều gia! Ta sẽ đi báo quan!"

Triệu Vĩnh nằm một bên chịu đựng đau đớn, nói: "Nương, chúng ta không thấy rõ ai đánh mình."

"Dù sao cũng là bọn họ!" Triệu lão bà tử khăng khăng.

"Nhưng chúng ta không có chứng cứ để báo quan, hơn nữa Kiều gia giờ có tiền, chắc chắn đã hối lộ Huyện thái gia rồi."

Uông thị, nương tử của Triệu Vĩnh nghe chuyện mà sững sờ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Triệu Vĩnh kể lại việc gặp Tiểu Hoa và những gì xảy ra với Kiều gia.

"Một ngàn lượng bạc! Bọn họ sao không đi cướp luôn đi?!" Uông thị thét lên khi nghe số tiền.

Triệu Vĩnh: "Nhưng đó là phán quyết của Huyện thái gia. Bọn họ đã hối lộ quan rồi."

Uông thị nghe tới quan phủ thì sợ hãi, dù ban đầu định làm ầm lên: "Vậy chúng ta cũng đành thôi, tránh gây rắc rối thêm nữa."

Triệu lão bà tử vẫn không chịu: "Không được! Sao Kiều gia giờ sống sung túc mà không giúp chúng ta! Triệu Đình phải tiếp tục tiếp cận Tiểu Hoa, bồi dưỡng tình cảm. Còn Tiểu Thảo, không biết nó có ở đó không!"

Uông thị lo lắng: "Nhưng nhị đệ bị thương thế này... Lần sau nếu qua đó, liệu chúng ta có bị đánh nữa không?"

Triệu lão bà tử kiên quyết: "Bọn họ không dám đâu!"

Uông thị thở dài: "Hiện tại bọn họ đã dám đánh rồi đấy chứ."

Nương tử của Triệu Đình vẫn chưa về từ nhà mẹ đẻ, nên chưa biết chuyện. Khi nàng ấy trở về vào ngày hôm sau, người trong thôn đã bàn tán xôn xao về chuyện nhà Triệu gia.

"Triệu lão bà tử không phải người tốt, lúc trước đã muốn bán tôn nữ. Giờ lại định mang về, làm sao mà được?"

"Nghe nói hôm qua bọn họ bị đánh một trận ra trò, Triệu Đình gãy tay, Triệu Vĩnh gãy chân."

"Đáng đời! Đó là báo ứng! Lúc trước họ đã đối xử tệ bạc với Kiều Ngư như thế nào cơ chứ."

"Đúng vậy, mang thai cũng không cho ăn no, còn bắt làm việc, đến nỗi không đủ sức sinh hài tử."

"Kìa, thê tử Triệu Đình về rồi, đừng nói nữa. Có lẽ nàng ấy chưa biết chuyện này."

"Nghe nói lúc trước gia đình bên ngoại đã mang chất nữ về nuôi, nàng ấy chắc là không biết họ định bán tôn nữ, may mắn nàng ấy sinh nhi tử, bằng không bằng không, chắc cũng bị bán đi rồi."
 
Back
Top