Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 190



Kiều Trần thị thở dài: "Hy vọng đêm nay không có tuyết nữa, nếu không sinh bệnh thì biết làm sao."

Đêm đó, khi Chân Nguyệt và con đang mơ màng ngủ, cửa phòng bỗng bị mở ra. Một bóng người bước vào thật cẩn thận.

Chân Nguyệt mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Kiều Đại?"

Kiều Triều đáp: "Là ta. Nàng cứ ngủ tiếp đi."

"Ừ." Nàng đáp rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Kiều Triều nhẹ nhàng sắp xếp đồ đạc rồi nhanh chóng chui vào giường, quá mệt mỏi nên chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Chân Nguyệt thức dậy thì Kiều Triều đã rời khỏi giường. Chân nàng vẫn còn hơi đau nhưng không nghiêm trọng. Nàng mặc quần áo, chăm sóc Tiểu A Sơ rồi mới đi ra ngoài. Kiều Trần thị đang giặt quần áo trong sân.

"Kiều Đại và mọi người đâu rồi?" Chân Nguyệt hỏi.

Kiều Trần thị đáp: "Sáng sớm họ đã đi cào tuyết rồi." Bà thở dài,"Cả đêm làm việc chưa được nghỉ bao lâu đã phải dậy sớm đi tiếp."

Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Đã chuẩn bị thức ăn cho họ chưa?"

Tiền thị từ trong bếp bước ra, nói: "Ta nấu mì cho họ ăn sáng, còn làm thêm mấy cái bánh bao để mang theo. Nước ấm cũng đã cho vào ống trúc để họ mang đi."

"Vậy thì tốt rồi."

Ở phía bên Kiều Triều, sau hai canh giờ lao động vất vả, họ cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Khi đang chuẩn bị dọn dẹp để trở về, bỗng dưng họ nghe thấy tiếng vó ngựa. Một viên quan mặc áo giáp cưỡi ngựa phi như bay về phía trước, theo sau là đội binh lính, một số cưỡi ngựa, một số chạy theo vội vã.

Lúc đầu, những người đang dọn tuyết hoảng sợ chạy trốn vào rừng, chỉ riêng Kiều Triều đứng yên bên lề đường, không nhúc nhích. Mấy trăm binh lính nhanh chóng chạy qua trước mặt hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến quân đội của triều Đại Chu.

Hắn nhận thấy trang bị của binh lính tốt hơn nhiều so với thời Đại Hạ, ít nhất là họ đều mặc áo giáp.

Khi đội quân đi qua, những thôn dân khác mới dám ló ra khỏi rừng."Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có quân đội xuất hiện?"

"Thảo nào họ bắt chúng ta dọn tuyết nhanh thế, hóa ra là để quân đội qua."

"Không lẽ sắp có chiến tranh à?"

"Nhưng chỗ này xa biên giới, không thể nào có chiến tranh ở đây được."

"Có thể họ đang trên đường ra biên giới, nhưng dường như quân số không nhiều lắm."

Mọi người bàn tán xôn xao. Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn cũng đến bên Kiều Triều.

"Đại ca, sao lúc nãy huynh không chạy?" Kiều Nhị hỏi.

Kiều Triều nắm chặt cái xẻng, đáp: "Chúng ta có phạm tội gì đâu mà phải chạy?"

Kiều Nhị gãi đầu,"Nghe cũng đúng."

Kiều Đại Sơn nói: "Chúng ta mau về nhà thôi, không thì Lão Tam lại phải mang cơm ra."

"Được."

Trên đường về, họ gặp Kiều Tam đang chuẩn bị mang cơm đi. Nhìn thấy ba người về, Kiều Tam vui mừng hỏi: "Cha, đại ca, nhị ca, sao mọi người đã về rồi?"

Kiều Nhị đáp: "Làm xong rồi thì về thôi. Hôm nay có món gì ngon vậy?"

Kiều Tam hớn hở: "Nương làm lạp xưởng với trứng gà."

Kiều Nhị xoa bụng,"Ta đói quá, về nhanh thôi."

"Được."

Về đến nhà, Kiều Trần thị vui mừng: "Mọi người đã về rồi à? Buổi chiều có phải đi nữa không?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Không cần nữa."

Kiều Nhị tiếp lời: "Vừa dọn xong tuyết thì gặp quân đội đi qua. Không biết chuyện gì xảy ra."

Kiều Trần thị lo lắng: "Quân đội không làm khó mọi người chứ?"

Kiều Nhị cười xua tay: "Chúng con có làm gì đâu mà lo."

Kiều Triều sau khi cất đồ xong liền nhìn vào bếp, rồi hỏi: "Chân thị đâu?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 191



Kiều Trần thị đáp: "Ở trong phòng. Chúng ta ăn xong cả rồi, ba người mau rửa tay rồi vào bếp ăn đi." Kiều Tam mang rổ thức ăn chuẩn bị sẵn lên bàn.

Kiều Triều nói: "Ta vào xem nàng trước. Chân nàng thế nào rồi?"

Kiều Trần thị trả lời: "Không có gì nghiêm trọng, hôm nay nàng đã đi lại được rồi."

Kiều Triều vừa bước vào phòng đã thấy Chân Nguyệt đang đút bột củ sen cho Tiểu A Sơ. Trên mặt nàng nở nụ cười dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ mặt không cảm xúc thường ngày. Trông nàng lúc này có phần ấm áp và dịu dàng hơn.

Ôn nhu ư? Hắn lại có thể nhìn thấy sự ôn nhu từ Chân thị? Không hiểu sao, hắn lại nghĩ tới đôi chân của Chân Nguyệt... Khụ... Không thể tiếp tục nghĩ nữa, trông thật như kẻ b**n th**.

Nghe tiếng động, Chân Nguyệt ngẩng đầu lên,"Đã về rồi à?"

Kiều Triều đáp,"Ừ, chân nàng sao rồi?"

Chân Nguyệt bình thản trả lời,"Không sao, đỡ hơn nhiều rồi, huynh cứ đi ăn cơm trước đi."

Ánh mắt Kiều Triều dừng lại trên bàn, nơi đặt chai rượu thuốc,"Còn đau không?"

"Có một chút, nhưng không đáng lo đâu."

"Để ta bôi thêm cho." Kiều Triều cầm chai rượu thuốc, đi tới trước mặt Chân Nguyệt, rồi ngồi xổm xuống. Nhanh như chớp, hắn kéo vớ của nàng xuống, khiến nàng chưa kịp phản ứng.

Chân Nguyệt định cựa quậy nhưng chân đã bị Kiều Triều giữ chặt,"Đừng nhúc nhích."

Chân Nguyệt thầm nghĩ... Ta không định cử động, nhưng huynh có thể đừng sờ mãi được không? Tay huynh còn lạnh quá...

Sau khi bôi rượu thuốc xong, Kiều Triều nhanh chóng đứng lên, đặt chai rượu thuốc xuống,"Ta ra ngoài ăn cơm đã." Hắn rời đi với vẻ mặt như thể vừa khó chịu điều gì đó.

Chân Nguyệt thu chân lại, ngạc nhiên trước hành động kỳ quặc của hắn hôm nay.

Ra ngoài, Kiều Triều khẽ lấy tay bịt mũi, một lúc sau mới dám buông ra. Sau khi chắc chắn không bị chảy m.á.u mũi, hắn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Đại ca, sao huynh cứ đứng trước cửa phòng mãi thế?" Kiều Tam từ phòng bếp bước ra, trông thấy Kiều Triều đứng đó không động đậy.

Kiều Triều vội đáp,"À, không có gì." Hắn nhanh chóng đi rửa tay rồi bước vào bếp ăn cơm.

Sau bữa cơm, ba người Kiều Triều trở về phòng để nghỉ ngơi. Đêm qua họ chỉ ngủ được vài giờ, sáng sớm đã phải thức dậy làm việc, nên ai nấy đều mệt mỏi.

Chân Nguyệt chân vẫn còn đau một chút, vì hôm nay không có việc gì quan trọng nên nàng ngồi trên giường, đắp chăn, đặt một cái bàn nhỏ trước mặt và bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy mà Kiều Triều đã mua về. Tiểu A Sơ được bà nội ôm đi, nên trong phòng chỉ còn lại Chân Nguyệt và Kiều Triều.

Kiều Triều nằm ngủ thật ngon, còn Chân Nguyệt thì cố gắng không gây ra tiếng động. Ở phòng bên cạnh, Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ, ba tỷ muội Tiểu Hoa đang học chữ với Kiều Tam, trong khi Tiền thị thêu thùa may vá, bởi vì quần áo của Kiều Nhị bị rách khi đi cào tuyết.

Khi Kiều Triều tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Chân Nguyệt đang chăm chú viết vẽ trên tờ giấy, trông rất nghiêm túc, giống như đang làm việc gì đó quan trọng.

Kiều Triều ngồi dậy và nhìn vào bản vẽ của Chân Nguyệt. Đó là một sơ đồ bố trí toàn bộ khu đất của Kiều gia. Mọi thứ được vẽ rõ ràng, từ việc xây chuồng heo, chuồng gà vịt cho đến cả kế hoạch khoan một cái giếng. Hiện tại, Kiều gia không có giếng riêng, hàng ngày họ phải ra sông gánh nước, nhưng trong bản vẽ của Chân Nguyệt đã có ghi chú về việc đào giếng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 192



Kiều Triều nhìn chằm chằm vào Chân Nguyệt, cảm thấy có phần xa lạ. Trước giờ, hắn biết nàng là người mạnh mẽ, cãi nhau không thua ai, nhưng cũng rất đảm đang, thông minh và chịu khó. Nhưng hắn chưa từng nghĩ nàng lại có thể vẽ ra những kế hoạch chi tiết như vậy.

Lúc này, Chân Nguyệt đang hoàn thiện bản vẽ về toàn bộ khu nhà của Kiều gia và một phần đất thuê. Nàng vẫn chưa bàn bạc với trưởng thôn về chuyện này.

"Nàng muốn đào giếng à?" Kiều Triều cầm lấy bản vẽ, bất ngờ hỏi.

Chân Nguyệt quay đầu lại, vô tình làm môi chạm vào cằm của Kiều Triều. Cả hai đều sững sờ trong giây lát, rồi Chân Nguyệt nhanh chóng lùi lại, tạo khoảng cách một cánh tay giữa hai người.

Kiều Triều nhíu mày,"Nàng đang ghét bỏ ta à?" Hắn còn chưa kịp cảm thấy ghét bỏ nàng mà.

Chân Nguyệt nhìn hắn từ đầu đến chân,"Ta nhớ là huynh chưa tắm rửa."

Kiều Triều bối rối,"Trời lạnh thế này, hơn nữa... Ta vừa đi cào tuyết, có rửa mặt mà." Người này sao lại còn ưa sạch sẽ hơn cả hắn?

Chân Nguyệt nhếch môi,"Nhưng hình như huynh cũng chưa rửa chân."

Kiều Triều cứng họng,"Ta quá mệt mà." Nói rồi, hắn nhanh chóng mặc quần áo, xỏ giày xuống giường,"Ta đi rửa chân ngay."

Khi ra ngoài, Kiều Triều chợt nhớ ra điều gì đó.

Chẳng phải vừa rồi nàng mới là người chiếm tiện nghi của hắn sao? Hắn quay lại định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Chân Nguyệt lại tiếp tục viết vẽ một cách nghiêm túc, hắn đành im lặng, tự nhủ thôi bỏ qua. Vả lại, hắn ngửi ngửi trên người mình, đúng là có hơi mùi, tắm một cái cũng tốt.

Sau khi tắm nước nóng xong, thời gian đã trôi qua gần một canh giờ. Lạnh lẽo ngoài trời khiến Kiều Triều vừa tắm xong đã hắt hơi một cái rõ to. Hắn vội vàng trở lại phòng, lập tức leo lên giường để sưởi ấm.

Chân Nguyệt đã vẽ xong kế hoạch, khi Kiều Triều quay lại, nàng mới từ tốn trả lời câu hỏi của hắn: "Đúng, ta muốn đào giếng. Huynh thử hỏi cha xem đào giếng khoảng bao nhiêu tiền?"

Kiều Triều suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Có lẽ phải xem giếng cần đào sâu bao nhiêu."

Chân Nguyệt gật đầu: "Khu vực này nước khá phong phú, chắc không cần đào sâu quá, khoảng ba đến bốn mét là được."

Kiều Triều: "Nếu vậy, ta sẽ hỏi cha xem. Nếu cha biết đào, chúng ta có thể tự làm, đỡ tốn tiền."

"Ừ." Chân Nguyệt nói tiếp: "Chuồng heo lần này phải làm chắc chắn, tránh để mưa lớn hay tuyết nặng lại sập. À, ngày mai nếu có thời gian, đi tìm trưởng thôn hỏi mua đất, huynh cùng cha cùng đi".

"Được."

Buổi tối, khi ăn cơm, Kiều Triều hỏi cha về việc đào giếng. Kiều Đại Sơn đáp: "Có thể tốn khoảng hai lượng bạc, nhưng thời tiết hiện tại quá lạnh, không thích hợp để đào giếng."

Chân Nguyệt chen lời: "Không sao, trước tiên lên kế hoạch đã, cứ tìm người trước."

Kiều Đại Sơn tiếp tục: "Bưu thúc của các con biết đào giếng, ta sẽ hỏi ông ấy. Đào giếng cũng không phải chuyện đơn giản, phải xem địa điểm thích hợp nữa." Bưu thúc chính là trượng phu của bà Nghiêm.

"Được. À, ngày mai cha với Kiều Triều đến gặp trưởng thôn để bàn chuyện mua đất, chuẩn bị đầu xuân trồng trọt."

"Được."

Chân Nguyệt còn bàn về việc mua heo con và gà con, đợi khi thời tiết ấm hơn, cả nhà sẽ chuẩn bị cho những công việc tiếp theo.

Sáng hôm sau, Kiều Triều và Kiều Đại Sơn mang theo một khối thịt khô và ít rau đến nhà trưởng thôn Kiều Phong để bàn chuyện mua đất. Kiều Phong hỏi: "Các ngươi định mua bao nhiêu đất?"

Kiều Triều đáp: "Chúng ta muốn mua khoảng bốn khoảnh ruộng trung bình và hai khoảnh ruộng kém, tốt nhất là liền nhau."

Kiều Phong vuốt râu,"Tìm được đất liền mảnh không dễ đâu."

Kiều Triều nói: "Không nhất thiết phải liền kề, nhưng cũng đừng quá phân tán."

Kiều Phong đáp: "Để ta đi xem, có gì ta sẽ báo cho các ngươi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 193



Kiều Triều đưa cho Kiều Phong hai mươi văn tiền, nói: "Phiền trưởng thôn giúp đỡ."

Kiều Phong vội vàng từ chối: "Không cần đâu."

Kiều Triều cương quyết: "Không sao, phiền ngài rồi." Sau đó, hắn và Kiều Đại Sơn rời đi.

Khi họ vừa đi, bà Kim, vợ trưởng thôn, nhìn vào giỏ đồ, nói: "Ôi, còn có cả thịt nữa!"

Kiều Phong đáp: "Quý trọng quá, lát nữa phải trả lại thịt cho họ."

Con dâu Bao thị nghe vậy, bước tới: "Cha, cha giúp nhà Kiều Đại tìm đất liền mảnh tốt nhé. Còn thịt này để lại đi, cả nhà mình lâu rồi không có miếng thịt nào." Nàng nhìn miếng thịt, nuốt nước miếng, vì từ sau Tết đến giờ, nhà họ chẳng có dịp ăn thịt.

Kim đại nương nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vậy để lại đi, cha con trước đây cũng giúp nhà Đại Sơn nhiều lần mà."

Bao thị đồng tình: "Đúng thế, giữ lại cũng phải thôi."

Kiều Phong lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng gật: "Thôi được, lát nữa ta sẽ đi xem có đất nào liền thành phiến mà bán."

Kiều Đại Sơn và Kiều Triều rời nhà trưởng thôn, cầm theo đồ đạc rồi đi thẳng đến nhà Nghiêm Bưu. Kiều Đại Sơn gõ cửa: "A Bưu, có ở nhà không?"

Không lâu sau, bà Nghiêm ra mở cửa, thấy Kiều Đại Sơn và Kiều Triều đến thì hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Chúng ta muốn gặp A Bưu bàn chút việc."

Bà Nghiêm mời vào nhà: "Được, các ngươi vào đi."

Nghe thấy tiếng động, Nghiêm Bưu từ trong nhà bước ra: "Đại Sơn, có chuyện gì mà đến vậy?"

Kiều Đại Sơn giải thích: "Nhà ta muốn đào giếng, nên đến hỏi ngươi."

Kiều Triều tiếp lời: "Bưu thúc, nhà ta muốn đào giếng, nghe nói thúc có kinh nghiệm, nên chúng ta muốn hỏi khi nào thúc có rảnh thì ghé xem."

Nghiêm Bưu trầm ngâm: "Hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp để đào giếng. Mà đào giếng ít nhất cũng tốn hai lượng bạc, phải xem kỹ tình hình nữa."

Kiều Triều đáp: "Không sao, ngài cứ xem khi nào có thời gian thì ghé qua nhà ta xem trước."

Nghiêm Bưu đồng ý: "Chiều nay ta rảnh, ta sẽ đến xem."

Kiều Triều đưa qua một cái rổ có rau xanh và vài quả trứng: "Cảm ơn Bưu thúc, đây là chút quà nhỏ."

Nghiêm Bưu xua tay từ chối: "Không cần đâu, ta giúp đào giếng, các ngươi chỉ cần trả tiền công là được."

Kiều Đại Sơn kiên quyết: "Cứ cầm lấy, rau xanh nhà ta mới hái, tươi lắm, tặng ngươi ăn thử."

Nghiêm Bưu đành nhận,"Được rồi, nếu thời tiết tốt, ta sẽ sắp xếp đánh giếng sớm."

Kiều Triều mỉm cười: "Không vội, ngài cứ xem trước đã".

Sau khi Kiều Triều và Kiều Đại Sơn rời đi, bà Nghiêm nhìn vào rổ: "Trời ơi, rau xanh tươi quá, củ cải cũng to thật. Nhà Đại Sơn trồng kiểu gì mà mùa đông rau vẫn tươi thế này nhỉ? Mùa này rau xanh khó trồng lắm. Ông phải giúp họ đào giếng thật cẩn thận đấy."

Nghiêm Bưu đáp: "Bà nói gì vậy? Tôi đào giếng cho ai cũng phải làm cẩn thận chứ."

Bà Nghiêm thở dài: "Nhà Đại Sơn chắc giờ kiếm tiền được rồi. Trước đây còn nghĩ họ thiếu nợ nhiều, giờ nghĩ lại mới thấy tội nghiệp chính nhà mình."

Nghiêm Bưu nhíu mày: "Nhà mình thì có gì mà tội nghiệp?"

Bà Nghiêm liếc ông ấy: "Người ta có cháu trai, cháu gái đầy nhà, còn nhà mình thì sao? Cả tức phụ cũng không có."

Nghe thế, Nghiêm Túc đang định ra ngoài lại lẻn về phòng, tránh để nương lải nhải chuyện cưới tức phụ.

Chiều hôm đó, Nghiêm Bưu dẫn Nghiêm Túc đến nhà Kiều gia. Chân Nguyệt đứng ngoài sân đón, rồi chỉ vào một chỗ: "Bưu thúc, ngài xem chỗ này có thể đào giếng được không? Nếu ổn thì làm giếng ở đây luôn."

Chân Nguyệt chỉ vào khu vực gần cửa bếp, cạnh chỗ phơi quần áo, nghĩ rằng sau này đào giếng xong có thể tiện giặt giũ ngay tại đó.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 194



Nghiêm Bưu cầm xẻng đào thử một ít đất, do trời lạnh nên đất đã đông cứng, việc đào hơi khó khăn. Ông ấy đào một hố nhỏ, rồi sờ đất một chút, gật đầu nói: "Đào giếng ở đây được, nhưng có lẽ phải đào sâu một chút."

Chân Nguyệt đáp: "Không sao."

Nghiêm Bưu gật đầu: "Được, ta về chuẩn bị. Nếu thời tiết thuận lợi, ta sẽ dẫn người đến."

Kiều Triều lấy ra một lượng bạc đưa cho Nghiêm Bưu: "Đây là tiền đặt cọc."

Nghiêm Bưu nhận bạc, cất đi rồi nói: "Được rồi, ta đi về trước."

Sau khi rời khỏi nhà Kiều, Nghiêm Túc nói: "Cha, nhà Đại Sơn thúc thay đổi nhiều quá. Trong sân có cả lừa và cối đá, mái nhà cũng lợp ngói hẳn hoi, họ còn xây cả phòng tắm với mái ngói. Mọi người đều nói nhà Đại Sơn thúc kiếm được nhiều tiền, con nghĩ là thật."

Nghiêm Bưu khẽ nhắc: "Nói nhỏ thôi, nhà Đại Sơn thúc kiếm được tiền là nhờ họ có tài, đừng bàn tán lung tung. Con không biết trong thôn mọi người hay ghen tỵ thế nào à?"

Nghiêm Túc liền nhỏ giọng: "Con chỉ nói với cha và nương thôi."

Nghiêm Bưu nhìn nhi tử: "Ta thấy dạo này Kiều Đại thay đổi nhiều lắm. Sau này con nên giao lưu với hắn nhiều hơn."

Kiều Đại giờ trông tự tin, ánh mắt sáng rõ, khác hẳn trước đây luôn rụt rè, nhút nhát. Có lẽ vì trong nhà đã có tiền nên cậu ấy mới thay đổi. Tiền bạc đúng là có thể thay đổi con người. Không chỉ Kiều Đại, mà cả gia đình Kiều gia cũng thay đổi lớn. Ba nha đầu trong nhà đều lớn khôn, quần áo cũng sạch sẽ. Khác hẳn với bọn trẻ ở thôn, đứa nào cũng bẩn thỉu, nước mũi dính đầy mặt.

Hai ngày sau, khi tuyết đã tan bớt, Kiều Triều chuẩn bị ra khỏi nhà. Trước khi đi, hắn hỏi Chân Nguyệt: "Nàng muốn ta mang gì về không?"

Chân Nguyệt đáp: "Huynh xem ở chỗ bán hạt giống, xem có hạt giống cây ăn quả không. Mua về trồng trong sân."

Kiều Triều hỏi: "Nàng muốn loại nào?"

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Cây đào, cây táo, hoặc loại gì cũng được."

Kiều Triều gật đầu: "Được."

Sau đó, Kiều Triều lên đường, đi một mình đến huyện thành. Khi đến tiệm sách quen thuộc, lão bản nhìn thấy hắn liền vui mừng, lần trước bức vẽ kia bán được mười mấy lượng bạc.

"Xích Hoa công tử lại mang tác phẩm mới đến sao?"

Kiều Triều mỉm cười, lấy bức tranh ra: "Vừa vặn vào đông, vẽ một bức cảnh tuyết mùa đông."

Bức tranh vẽ phong cảnh thê lương, núi đồi phủ tuyết trắng xóa, dưới chân núi là thôn trang bị che phủ bởi tuyết dày, có người đang cào tuyết trong sân. Ở góc phải bức tranh là dấu ấn "Xích Hoa" đỏ thắm.

Chưởng quầy nhìn bức họa rồi khen ngợi: "Ai da, bức tranh này thật đẹp, núi tuyết được vẽ rất tinh xảo. Nếu thêm một bài thơ hay vào thì sẽ càng giá trị. Nhưng như thế này cũng rất tốt rồi. Tám lượng bạc, ngươi thấy sao?"

Kiều Triều đôi mắt sáng lên: "Nếu thêm thơ thì có thể được giá cao hơn à?"

Chưởng quầy gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Phải là thơ phù hợp với tranh, và phải là thơ hay. Nếu được, ta sẽ trả ngươi mười lượng."

Kiều Triều: "Để ta về suy nghĩ thêm, ngày mai ta sẽ mang lại. Tranh này ta xin mang về trước."

"Được."

Rời khỏi tiệm, Kiều Triều ghé qua cửa hàng hạt giống, mua theo lời Chân Nguyệt các hạt giống cây đào và cây táo.

Về đến nhà, sau khi đưa hạt giống cho Chân Nguyệt, Kiều Triều trải tranh ra và bắt đầu suy nghĩ. Chân Nguyệt bận rộn dùng dị năng chăm sóc hạt giống nên không chú ý đến việc Kiều Triều đang viết gì.

Không lâu sau, khi Chân Nguyệt đã xử lý xong hạt giống, Kiều Triều cũng hoàn thành bài thơ. Khi mực khô, hắn cẩn thận thu tranh lại và nói: "Hôm nay tranh chưa bán được, mai ta sẽ đi lại."

Chân Nguyệt hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 195



Kiều Triều lắc đầu: "Không, chỉ là muốn chỉnh sửa một chút."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ, huynh tự quyết định được rồi." Nói xong, nàng ra ngoài, lấy xẻng để bắt đầu trồng cây đào và cây táo, chờ khi nảy mầm sẽ di chuyển cây.

Sáng hôm sau, Kiều Triều mang bức họa trở lại tiệm sách. Chưởng quầy mở tranh ra và ngay lập tức nhìn thấy bài thơ bên cạnh: "Thương Sơn lạnh giá, tuyết phủ trắng làng quê. Nông dân không ngắm tuyết, lòng nhớ xuân về."

Chưởng quầy đọc vài lần, rồi nhìn Kiều Triều: "Tuyệt vời! Công tử nhà ngươi chắc chắn là người có tấm lòng vì thiên hạ. Nông dân chẳng màng cảnh tuyết, chỉ lo cho mùa xuân năm tới."

Kiều Triều chỉ đáp: "Ừ."

Chưởng quầy tiếp tục khen ngợi: "Thư pháp cũng rất đẹp, chữ viết thật tinh tế! 15 lượng, ngươi thấy sao?"

Kiều Triều suy nghĩ rồi đáp: "18 lượng." Hắn đã bắt đầu biết mặc cả.

"Thành giao!" Chưởng quầy thu tranh lại và lấy tiền ra,"Lần sau có họa đẹp nhớ mang đến sớm, tốt nhất là có thơ kèm theo."

Kiều Triều nhận tiền: "Cảm ơn chưởng quầy."

"Không có gì, ngươi đi thong thả." Sau khi tiễn Kiều Triều đi, chưởng quầy tiếp tục ngắm tranh và lẩm bẩm đọc thơ, gật đầu liên tục: "Rất tuyệt!"

18 lượng, số tiền này còn nhiều hơn việc bán đồ ăn cả tháng trước. Kiều Triều dùng số tiền mua hai khối xương lớn, một con cá, một hộp điểm tâm và một ít đồ ăn vặt, rồi ghé qua tiệm bạc để mua thêm chút đồ.

Khi về đến nhà thì đã là buổi chiều. Chân Nguyệt đang ở trong phòng dùng dị năng dưỡng hạt giống. Với dị năng khôi phục mạnh mẽ, nàng không cần phải xuống ruộng nhiều như trước để chăm sóc cây cối. Đây là lợi ích lớn từ việc dị năng của nàng ngày càng mạnh hơn.

Khi Kiều Triều về đến nhà, hắn mang đồ ăn vào bếp trước, rồi quay vào phòng. Tuy nhiên, Chân Nguyệt lúc này không có trong phòng mà đang ở sau nhà xem những mầm cây đào và cây táo vừa trồng. Tối qua mới gieo, vậy mà hôm nay đã mọc mầm.

Kiều Triều mở cửa sổ nhìn ra sau thì thấy bóng dáng nàng, định gọi: "Chân..." nhưng rồi bỗng dừng lại, không biết nên gọi nàng thế nào, vì trước đây hắn ít khi xưng hô với Chân thị. Cuối cùng, hắn thử gọi: "A Nguyệt."

Chân Nguyệt nghe thấy, quay đầu lại, thấy Kiều Triều đang thò đầu ra từ cửa sổ: "Huynh đã về rồi?" Nàng nói và đi về phía hắn.

Kiều Triều chuẩn bị lấy bạc ra từ túi, nhưng Chân Nguyệt thấy vậy liền nói: "Huynh chờ một chút, để ta đi tiền viện rửa tay đã, rồi vào phòng chúng ta nói tiếp."

Kiều Triều ngừng tay, chờ nàng quay lại.

Bên kia, Tiền thị đang định vào bếp uống nước, nhưng vừa nhìn thấy trong rổ có cá và xương to, liền sửng sốt và thắc mắc ai đã mua về.

"Nương, trong bếp có cá và xương lớn, ai mua vậy?" Tiền thị ra hỏi Kiều Trần thị.

Kiều Trần thị đang ngồi ôm Tiểu A Sơ, ngạc nhiên: "Cá với xương to? Ai mang về thế?"

Tiền thị đáp: "Trong bếp có cá và xương to."

Tiểu Hoa đột nhiên nói: "Là đại cữu cữu mang về đó." Tiểu nha đầu vừa thấy Kiều Triều mang nhiều đồ về.

Tiền thị nhìn Tiểu Hoa: "Đại cữu cữu? Đúng rồi, hôm nay đại ca không có ở nhà. Chẳng lẽ đại ca đi săn?"

Kiều Trần thị đáp: "Ta không biết lão đại đã về. Hắn chỉ nói có việc và đi ra ngoài, ta tưởng Chân thị biết nên không hỏi nhiều."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 196



Tiền thị: "Ta sẽ đi xem." Khi vừa bước ra khỏi phòng, nàng gặp Chân Nguyệt trở về từ phía sau nhà: "Đại tẩu, đại ca có về nhà phải không?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ, hắn ở trong phòng."

Tiền thị nói: "Muội vừa thấy cá và xương lớn trong bếp, không biết ai mua về."

Chân Nguyệt đáp: "Ta nhờ hắn mua một ít đồ, chắc tiện tay mua thêm chút đồ ăn."

Sau khi rửa tay xong, Chân Nguyệt trở lại phòng.

Trong phòng, Kiều Triều đã để một ít điểm tâm và đồ ăn vặt trên bàn. Chân Nguyệt hỏi: "Sao huynh không đưa hết đồ cho nương cất?"

Kiều Triều đáp: "Một lát nữa ta sẽ mang qua." Rồi hắn lấy ra 15 lượng bạc đưa cho Chân Nguyệt: "Bức họa bán được 18 lượng, ta mua ít đồ và để lại một chút, số còn lại đây cho nàng."

Chân Nguyệt nhận bạc, hơi ngạc nhiên: "Sao nhiều vậy? Lần trước đâu được như thế này."

Kiều Triều giải thích: "Chắc lần này bức tranh đẹp hơn."

Chân Nguyệt cất bạc đi, vỗ nhẹ vai Kiều Triều: "Huynh vất vả rồi. Nếu mệt thì đi nghỉ ngơi đi."

Kiều Triều sau đó lấy ra một chiếc trâm bạc: "Cho nàng."

Chân Nguyệt nhìn chiếc trâm, rồi nhìn Kiều Triều, thấy hắn có chút ngượng ngùng. Kiều Triều nhìn sang hướng khác: "Khụ, nàng sinh Tiểu A Sơ cũng vất vả." Nếu là phi tử của hắn, sau khi sinh con chắc chắn còn được ban thưởng và thăng phân vị. Trước kia không có tiền, dù có chút ít cũng chỉ dùng để cải thiện cuộc sống, nên Kiều Triều chỉ có thể làm cho Chân Nguyệt một chiếc trâm gỗ. Nhưng trâm gỗ thì giá trị được bao nhiêu? Giờ đây có chút tiền dư dả, khi đi qua tiệm trang sức, hắn đã quyết định mua cho nàng một chiếc trâm bạc.

Chân Nguyệt nhìn chiếc trâm bạc được chế tác hoàn hảo,"Cảm ơn."

"Vậy ta giúp nàng mang lên nhé?" Kiều Triều bất ngờ đề nghị, vì trên đầu Chân Nguyệt vẫn đang cài chiếc trâm gỗ mà hắn làm cho nàng trước đây.

Chân Nguyệt hỏi: "Huynh có mua cho nương chưa?"

Kiều Triều lắc đầu, hắn chỉ mua cho nàng mà thôi. Thấy vậy, Chân Nguyệt khẽ nói: "Vậy trước tiên chưa mang vội, nếu không huynh định giải thích sao về việc huynh kiếm được nhiều tiền như vậy?" Vì trước đó hai người đã thống nhất chuyện bán tranh không được nói với người khác trong nhà.

Kiều Triều sững lại, không nghĩ tới điều này.

Chân Nguyệt tiếp lời: "Cứ cất đi đã. Đợi sau này khi nhà ta kiếm được nhiều tiền hơn, ta sẽ mang." Nàng đi đến bàn trang điểm, cất chiếc trâm vào hộp.

"Được." Kiều Triều không nói thêm gì nữa.

Chân Nguyệt cầm lấy hộp điểm tâm trên bàn,"Huynh nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ mang đồ này cho nương."

"Ừ."

Chân Nguyệt mang hộp điểm tâm đến phòng Kiều Trần thị,"Nương, nhị đệ muội, Kiều Đại vừa mua một ít điểm tâm và ăn vặt, hai người chia ra ăn đi. Tiểu Hoa với các cháu thì không nên cho ăn nhiều, tránh hỏng răng."

Tiền thị vui vẻ nhận lấy: "Tốt, muội sẽ không cho bọn trẻ ăn nhiều đâu."

Sau khi Chân Nguyệt rời đi, Tiền thị thầm nghĩ: "Không biết đại ca có bao nhiêu tiền trong tay, mà mua được nhiều đồ như vậy." Quả nhiên, sống chung với đại ca đại tẩu thì mới có thịt ăn, còn việc chia nhà thì tuyệt đối không thể.

Tối đến khi nấu cơm, Tiền thị đang làm cá thì hỏi: "Đại tẩu, cá này làm thế nào?"

Chân Nguyệt ngồi một bên cho Tiểu A Sơ uống cháo, đáp: "Cá là đại ca muội mua, hỏi hắn muốn ăn như thế nào."

Kiều Triều từ trong phòng bước ra đúng lúc: "Cái gì ăn thế nào?"

"Cá, huynh muốn ăn thế nào?" Chân Nguyệt đáp.

Kiều Triều nghĩ một lát rồi nói: "Lần trước nàng làm cá hầm cải chua rất ngon."

Tiền thị nghe vậy ngập ngừng: "Muội chưa biết cách làm món đó lắm."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ta sẽ chỉ cho, trước tiên hãy cắt cá ra".

"Được."

Bữa tối có các món cá hầm cải chua, xương hầm củ cải, rau xào, thịt khô xào đậu que, và hẹ xào trứng – tổng cộng năm món, cả nhà ăn đến no nê. Nhưng Chân Nguyệt để ý thấy đồ ăn nguội đi rất nhanh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 197



Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trời lạnh, nên đồ ăn dễ nguội nhanh. Hay là chúng ta đặt một cái bếp nhỏ bên cạnh, sau đó đặt nồi lên trên bếp, phía dưới để than củi. Chúng ta vừa ăn vừa giữ ấm đồ ăn, vậy sẽ không bị nguội nhanh."

Nàng chỉ nêu ý tưởng sơ bộ, còn việc làm cụ thể thì để Kiều Đại Sơn và mọi người quyết định.

Cả nhà đều tán đồng với ý kiến của Chân Nguyệt. Vào mùa đông, đồ ăn dễ lạnh, mà lạnh thì món ăn như cá lại càng tanh, vì vậy, giữ ấm đồ ăn là rất hợp lý.

Tuy nhiên, để thiết kế và xây dựng thế nào thì vẫn cần bàn bạc kỹ lưỡng. Kiều Triều bất chợt nói: "Không thể dùng nồi lẩu sao?"

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn: "Nồi lẩu không phải dễ dàng mà có được." Đó là thứ dành cho nhà giàu, một cái nồi như vậy có thể tốn đến mười mấy lượng bạc, và quá trình chế tạo cũng rất tốn kém thời gian.

Kiều Triều chững lại, nhận ra mình đã lỡ lời. Ở kiếp trước, bất kỳ thứ gì hắn cần chỉ cần ra lệnh một tiếng là có ngay. Hắn đột nhiên quên mất hoàn cảnh hiện tại của gia đình này. Ngay cả một cái nồi cũng không phải thứ dễ dàng mà có được.

Các món đồ như nồi đồng, nồi gang đều bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, muốn mua còn phải có giấy phép.

Kiều Đại Sơn lên tiếng: "Để ngày mai ta xem xem làm thế nào." Nếu tức phụ lão đại đã đề xuất, thì nhất định phải làm. Mấy ngày nay vì không có việc gì nhiều ngoài ruộng, cũng chẳng cần lên huyện thành kiếm việc, nên mọi người trong nhà cũng có chút rảnh rỗi.

Chân Nguyệt tiếp lời: "Còn về chuồng heo mà ta đã nói trước, cũng đã đến lúc bắt tay vào làm rồi."

"Được." Mọi người trong nhà bắt đầu bận rộn, trước hết đi chọn bùn đất mang về, còn Kiều Đại Sơn thì đi mua gạch.

Khi mang gạch về qua làng, một vài người liền bắt đầu bàn tán, một số người thậm chí còn đoán rằng Kiều gia có thể sắp xây nhà.

"Đại Sơn, có phải nhà ông định xây nhà mới không? Sao lại mua gạch?"

Kiều Đại Sơn cười đáp: "Không, không có đâu, chỉ là lắp cái bếp nhỏ thôi."

"Lắp bếp mà cũng phải dùng gạch à? Dùng đá chẳng phải cũng được sao?"

Kiều Đại Sơn chỉ cười cười mà không trả lời. Ông đã học được rằng khi không biết trả lời thế nào thì cứ cười là xong, dù sao ông cũng không phải là người giỏi ăn nói.

Nghe Kiều gia không xây nhà, mọi người không nói thêm gì nữa. Họ ban đầu cứ tưởng Kiều gia kiếm được nhiều tiền và sắp xây căn nhà lớn.

Bếp vừa mới hoàn thành thì tết Nguyên Tiêu cũng tới.

"Nghe nói đêm nay trong huyện có lễ hội hoa đăng." Trong làng bắt đầu xôn xao.

"Vậy các ngươi có định đi không?"

"Không, không đi đâu. Sợ về muộn gặp phải dã thú thì nguy hiểm."

"Ừ, cũng đúng."

Tiền thị nghe xong liền về nhà kể lại cho cả nhà: "Nghe nói đêm nay trong huyện có lễ hội hoa đăng, ta lâu lắm rồi chưa được xem." Từ khi gả về Kiều gia, nàng không có cơ hội xem hoa đăng nữa. Trước khi lấy chồng, nàng chỉ được đi xem một lần khi còn nhỏ, vì huyện thành quá xa, mà người nhà quê như họ thì ít khi có điều kiện đi.

Tiểu Niên nằm trong lòng Tiền thị, ngước lên hỏi: "Nương, hoa đăng trông như thế nào? Con chưa từng thấy."

Tiền thị mỉm cười: "Ta nhớ là rất đẹp. Giống như một con cá mà bên trong có đèn vậy."

"Oa, làm sao có thể bỏ đèn vào bụng cá được?" Tiểu Niên tò mò, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng không khỏi thắc mắc vì các tiểu nha đầu cũng chưa từng được thấy hoa đăng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 198



Tiền thị giải thích: "Không phải cá thật, mà là con cá làm bằng giấy. Bên trong đặt ngọn nến, nhưng nương cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là khi còn nhỏ đã từng xem một lần."

Nghe đến đây, Kiều Nhị quay sang nhìn Kiều Triều, đề xuất: "Đại ca, hay là đêm nay chúng ta vào huyện xem hoa đăng đi?" Hắn nghĩ rằng nếu đi cùng đại ca, chắc chắn không cần lo lắng về an toàn, nhất là bây giờ đại ca đã mạnh mẽ và giỏi giang hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hắn còn để ý thấy đại ca mỗi sáng khi rảnh rỗi thường luyện quyền trong sân, thực hiện một vài động tác trông rất lợi hại. Kiều Nhị đã thử học theo một hai lần, nhưng cảm thấy quá mệt mỏi nên bỏ cuộc.

Kiều Triều quay sang hỏi Chân Nguyệt: "Muốn đi không?"

Chân Nguyệt thấy mọi người trong nhà đều háo hức: "Vậy ăn cơm xong chúng ta đi thôi." Nhân tiện nàng cũng muốn xem hoa đăng thời cổ đại trông như thế nào.

Nghe vậy, cả nhà vui mừng, Tiền thị lập tức đứng dậy: "Tối nay chúng ta ăn cơm sớm rồi cùng đi."

Kiều Nhị cũng sốt sắng: "Ta đi xem lửa giúp nàng một tay."

Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm không lo sợ đồ ăn bị lạnh nữa, vì có bếp nhỏ trong nhà với lửa than cháy rực bên dưới. Trong nồi là món thịt khô hầm củ cải, đậu que và dưa chua, tất cả hòa quyện trong một nồi hầm nóng hổi. Mọi người ngồi quanh, ấm áp và thoải mái.

Sau khi ăn xong, cả nhà thu dọn đồ, Chân Nguyệt chuẩn bị kỹ càng cho Tiểu A Sơ, mặc thêm quần áo ấm dày và quấn thêm chăn, rồi cùng mọi người ngồi lên xe lừa.

Chiếc xe lừa được che kín gió lạnh nhờ cái bồng phủ bên trên. Kiều Triều ngồi bên cạnh ôm Chân Nguyệt, trong lòng nàng là Tiểu A Sơ. Những người khác cũng ngồi gần nhau, nên ấm áp hơn rất nhiều.

Kiều Đại Sơn cầm cương đánh xe trước, một lúc sau đổi cho Kiều Nhị.

Cả nhà hào hứng đi tới huyện thành, mong chờ đêm nay được nhìn thấy hoa đăng.

Khi họ tới nơi, trời đã tối hẳn, nhưng lại đúng lúc hoa đăng bắt đầu thắp sáng. Trên đường, dòng người rất đông, hôm nay không cấm đi lại vào buổi tối, nên nhiều người đổ ra đường vui chơi.

Để xe lừa lại một chỗ, Kiều Triều đi cùng Chân Nguyệt, Kiều Nhị dắt Tiền thị, còn Tiền thị thì giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Niên."Nắm c.h.ặ.t t.a.y nương, không để mẹ mìn bắt đi, nếu không con sẽ không bao giờ được ăn thịt nữa đâu."

Tiểu Niên lập tức nắm chặt lấy áo Tiền thị,"Con biết rồi."

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo được Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn dắt tay. Kiều Tam cũng đi cùng họ, nhóm này dẫn đầu, còn Kiều Nhị đi ở giữa, Kiều Triều và Chân Nguyệt đi sau cùng.

"Nếu lỡ bị tách ra, chúng ta hẹn gặp lại ở chỗ xe lừa," Kiều Triều dặn.

Mọi người đều đồng ý vì đường quá đông đúc.

Chân Nguyệt cũng nhắc nhở: "Nhớ giữ chặt Tiểu Hoa và Tiểu Thảo, ta sợ có mẹ mìn lắm."

Kiều Trần thị đáp: "Biết rồi, con yên tâm." Dù tiểu nha đầu không đáng giá nhiều, nhưng vẫn có kẻ bắt cóc để bán, có khi bán vào những nơi làm nữ tử chốn lầu xanh ấy.

Xung quanh có nhiều quầy hàng nhỏ, trên các tầng lầu cũng có người đứng ngắm cảnh bên dưới. Một lát sau, họ thấy một gian hàng bán hoa đăng.

"Đẹp quá! Xem thử hoa đăng nào!" Mọi người hào hứng kéo tới gần.

Chân Nguyệt và cả nhà chỉ ngắm chứ không định mua. Bên cạnh có người hỏi giá một chiếc hoa đăng hình con thỏ, vậy mà không ngờ hoa đăng có giá tới một lượng bạc.

Càng không nói đến những loại đèn phức tạp hơn như đèn hồ ly, đèn cá chép, hay các loại đèn khác, giá cả còn đắt đỏ hơn nhiều.

Tất nhiên cũng có những chiếc đèn rẻ hơn, chỉ vài chục văn một chiếc đèn sen nhỏ, nhưng đối với Chân Nguyệt, mấy chục văn tiền cho một chiếc đèn cũng là khá cao.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 199



Cả nhà cuối cùng không mua chiếc đèn nào, vốn dĩ họ chỉ đến để ngắm hoa đăng chứ không nhất thiết phải mua về.

Kiều Triều thấy Chân Nguyệt cứ ngắm mãi một chiếc đèn mà không nỡ rời mắt, liền hỏi: "Muốn mua không? Nếu thích thì có thể mua, không sao đâu." Dù sao tiền của hắn cũng chủ yếu nằm ở chỗ nàng.

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần."

Kiều Triều cười: "Ta có thể vẽ thêm vài bức tranh để kiếm tiền mà."

Chân Nguyệt đáp: "Vật hiếm mới quý. Đừng vẽ quá nhiều. Để sau này mua cũng được, hoặc không thì về nhờ cha làm là được. Cha biết làm đèn lồng, chắc đèn hoa đăng cũng làm được, còn huynh sẽ vẽ nên đó, cứ vẽ đẹp là được."

Kiều Triều nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Thế cũng được."

Chân Nguyệt cười: "Đi thôi, nhị đệ muội và mọi người đi trước rồi."

"Ừ." Kiều Triều gật đầu.

Dọc đường đi, họ còn bắt gặp nhiều món ăn ngon. Phía trước, Tiểu Niên nuốt nước miếng, kéo áo Tiền thị, chỉ vào một quán nhỏ đòi ăn. Thứ tiểu nha đầu muốn là một loại bánh ngọt. Có chút tiền trong tay nên Tiền thị liền hào phóng mua cho nha đầu một cái.

Thấy vậy, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng hơi ghen tị, nhưng không lâu sau, Kiều Trần thị cũng mua cho mỗi đứa một cái, làm các nha đầu vui vẻ hẳn lên.

Nhìn thấy cảnh đó, Kiều Triều cũng mua một chiếc bánh ngọt, sau đó đưa cho Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt bĩu môi: "... Ta không phải trẻ con."

Kiều Triều cười, đưa bánh tới gần miệng nàng: "Ăn đi."

Chân Nguyệt cắn một miếng, cảm thấy bánh không ngon lắm, có lẽ là thiếu đường, thật sự không thể so với những món ngon mà nàng từng nghĩ đến.

Trong đầu Chân Nguyệt bắt đầu tính chuyện trồng mía hoặc củ cải đường để làm đường. Chỉ là không biết triều đại này có những loại cây đó không. Lúc về nhà, có lẽ nàng sẽ hỏi kỹ hơn.

Sau khi Chân Nguyệt ăn xong, Kiều Triều lại đưa bánh tới, nhưng nàng lắc đầu: "Huynh ăn đi, ta không muốn ăn nữa."

Thấy Chân Nguyệt không thích lắm, Kiều Triều liền ăn hết chiếc bánh. Nhưng ăn xong, hắn bỗng nhận ra... hình như hắn vừa ăn đồ thừa của Chân Nguyệt.

Chờ đã... Kiều Triều chợt nhận ra gần đây mối quan hệ giữa hắn và Chân Nguyệt dường như trở nên thân mật hơn rất nhiều. Trên đường, hắn luôn ôm nàng, rồi còn cho nàng ăn, giờ lại ăn cả phần còn lại của nàng.

Kiều Triều dừng lại, nhìn về phía Chân Nguyệt. Sao mọi thứ lại trở nên tự nhiên như vậy?

Chân Nguyệt đã đi trước được vài bước, thấy Kiều Triều không theo kịp, quay đầu lại gọi,"Đi a?"

Lúc này, phía sau bỗng có một đám người chen tới, Kiều Triều định tiến lên thì bị dòng người đẩy tản ra, còn Chân Nguyệt cũng bị đám đông cuốn đi.

Kiều Triều vội vàng đẩy người ra để tìm kiếm,"Chân Nguyệt? Chân Nguyệt?"

Hắn không ngừng tìm kiếm xung quanh, hỏi thăm vài người,"Xin hỏi có thấy một phụ nữ ôm đứa bé nào không?"

Nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu,"Không thấy."

Trong khi đó, Chân Nguyệt, bị dòng người đẩy xa hơn, thấy Kiều Triều đang cố gắng tìm mình giữa đám đông. Nàng định đứng đợi Kiều Triều ở một góc bên cạnh một quán nhỏ bán hàng rong, nhưng vừa đến gần thì bất ngờ có một nam tử chạy tới,"Nương tử, sao nàng lại ôm con bỏ đi thế? Mau trở về với ta." Hắn vừa nói vừa định kéo nàng về.

Chân Nguyệt lùi lại vài bước, nhận ra ngay đây là kẻ muốn bắt cóc người. Không nói gì, nàng xoay người định bỏ chạy.

Người đàn ông lớn tiếng hô,"Nương tử, nàng chạy cái gì? Có phải trộm người nên mới chạy không!" Nói xong hắn lao tới đuổi theo.

Chân Nguyệt ôm đứa bé nên không chạy nhanh được, nhưng nàng kịp lấy một con d.a.o nhỏ từ cái thớt của quán hoành thánh gần đó. Khách hàng và chủ quán đều sững sờ nhìn.
 
Back
Top