Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 180



Tiền thị kể tiếp: "Ta dĩ nhiên không nói là nhà mình kiếm được nhiều tiền, chỉ bảo là bán đồ ăn thôi, nhưng trong nhà cũng còn thiếu nợ nhiều lắm. Ta còn học theo đại tẩu, thử vay tiền từ các tỷ muội mình, nhưng không ai cho mượn."

Kiều Nhị ngồi cạnh bổ sung: "Rồi đến lúc chuẩn bị ăn trưa, không biết thế nào mà nhà bên Tiền gia lại ầm ĩ lên. Chúng ta chạy qua xem, hóa ra là nữ nhi nhà đó vừa về nhà, dẫn theo cả con rể. Hình như nhà bên nữ tử muốn đòi mười lượng bạc để gả cưới cho đứa đệ đệ, bảo nữ nhi phải tìm cách đưa tiền. Nữ tử đó nói sẽ về nhà tính cách, thế là con rể nổi giận."

"Hắn lớn tiếng nói nếu thê tử dám đưa mười lượng bạc thì hắn sẽ hưu thê, bỏ nàng ta. Lời qua tiếng lại, cuối cùng tên đệ đệ kia còn cãi lộn với anh rể, rồi cả hai động thủ. Nhà bên nữ tử người đông thế mạnh, con rể bị đánh bầm dập mặt mũi, cuối cùng quăng lại một câu: "Về nhà hưu thê" rồi bỏ đi."

Tiền thị tiếp lời: "Mẹ ta cũng đứng đó xem náo nhiệt, bảo nhà bên dám đòi mười lượng bạc? Sao không đi cướp đi, bà ấy nói cùng lắm chỉ dám đòi ba lượng thôi."

"Về đến nhà, mẹ ta bắt đầu bảo là trong nhà cần xây thêm một gian nhà, yêu cầu mỗi người góp một lượng bạc. Đại tỷ phu của ta thì không chịu, nói thẳng là không cho, nếu cứ đòi như vậy thì hưu đại tỷ đi, giống như nhà bên cạnh."

Kiều Nhị nói thêm: "Thế là lời vừa ra, liền cãi nhau to. Cậu em vợ và cha vợ ta định xông vào đánh nhau với đại tỷ phu, chúng ta phải ra sức khuyên can. Cuối cùng đại tỷ phu bảo dù thế nào cũng không cho tiền, còn bảo chúng ta góp. Ta đương nhiên cũng không đồng ý, một lượng bạc không phải ít đâu."

"Nhị tỷ phu cũng không muốn cho, cuối cùng hai bên thống nhất mỗi người góp nửa lượng bạc. Nhưng đại tỷ phu vẫn không chịu, bảo nhà đại tỷ lần nào có gì tốt cũng kéo về nhà bên họ, nếu đưa nửa lượng bạc thì nhà họ không đủ ăn cơm. Cuối cùng, đại tỷ phu tức giận bỏ đi, không mang theo đại tỷ."

Tiền thị nói tiếp: "Nhị tỷ phu cũng không muốn góp, hắn tự mình bỏ về. Cuối cùng, ta liếc mắt cho Kiều Nhị một cái để bảo chàng nhanh chóng rời đi. Cậu em vợ ta còn đuổi theo đòi giữ lại xe lừa, nhưng Kiều Nhị không cho, rồi chúng ta nhanh chóng bỏ về."

Chân Nguyệt đang ôm Tiểu A Sơ ngồi một bên nghe mọi người kể chuyện, bỗng nhiên phát hiện Kiều Triều cũng ngồi kế bên, trong tay còn cầm hạt dưa. Thấy Chân Nguyệt nhìn mình, Kiều Triều chìa hạt dưa ra,"Muốn ăn không?"

Chân Nguyệt:... Tư thế ăn dưa của huynh còn thành thạo hơn ta đấy!

Kiều Trần thị hỏi: "Vậy sao các con về muộn thế?"

Kiều Nhị đáp: "Trên đường về, chúng con gặp đại tỷ phu. Đại tỷ phu thấy chúng con liền nước mắt ngắn dài kể lể về tình cảnh thê thảm của mình. Cuối cùng, chúng con phải đưa đại tỷ phu về nhà trước rồi mới quay lại."

Tiền thị thở dài: "Ban đầu, ta còn lo nương ta không hài lòng với đồ đạc chúng con mang về, nhưng hóa ra bà ấy còn chẳng buồn để ý xem. Ấy chết!" Bất chợt, Tiền thị đập tay lên đùi,"Tỷ phu và các tỷ tỷ còn chưa cho Tiểu Niên nhà ta tiền mừng tuổi!"

Kiều Nhị trấn an: "Không sao, chúng ta cũng chưa kịp cho họ nữa mà."

Tiền thị than thở: "Chỉ là lần này chúng ta vội về quá, đồ đáp lễ còn chưa lấy ra được." Nghĩ lại, nàng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Kiều Nhị cố gắng an ủi: "Thôi không sao, dù sao trước đó nương nàng cũng đã cho chúng ta mười mấy văn tiền rồi còn gì."

Tiền thị gật đầu: "Cũng phải..."

Bỗng nhiên, Chân Nguyệt xen vào câu chuyện: "Đại tỷ phu nói gì với các ngươi?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 181



Kiều Nhị nhìn Chân Nguyệt và Kiều Triều, nhận ra hai người đã ngồi đó nghe chuyện từ lâu. Kiều Nhị đáp: "Đại ca, đại tẩu cũng đang nghe à? Đại tỷ phu ấy mà, hắn kể khổ nhiều lắm. Nói rằng mỗi khi có thứ gì tốt, đại tỷ lại mang về cho cậu em vợ của hắn, rồi mỗi lần mẹ vợ đến khóc lóc đòi tiền, đại tỷ liền mang tiền qua đưa cho."

"Thằng cháu ngoại đáng thương, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhỏ bé, gầy gò. Rõ ràng lớn hơn Tiểu Niên một tuổi mà trông còn nhỏ hơn nó." Kiều Nhị than phiền, nhìn lại Tiểu Niên khỏe mạnh, hồng hào nhờ có đồ ăn và quần áo đầy đủ ở nhà.

Chân Nguyệt nghe xong liền tổng kết: "Đại tỷ ngươi đúng là "siêu cấp đỡ đệ ma"!"

Tiền thị ngơ ngác: "Đỡ đệ ma là gì cơ?"

Chân Nguyệt giải thích: "Là những người phụ nữ si ngốc, cứ có thứ gì tốt đều đưa cho đệ đệ, chẳng còn nghĩ đến bản thân mình. Nhị đệ muội, ở Kiều gia, ta không quản muội tiêu tiền hay đồ đạc của mình cho nhà mẹ đẻ, nhưng nếu muội còn định đem cả đồ của Kiều gia về bên đó, thì..."

Chân Nguyệt liếc sang Kiều Triều: "Huynh nói tiếp đi."

Kiều Triều thẳng thắn: "Vậy thì phải tách nhị đệ và nhị đệ muội ra ở riêng thôi."

Nghe xong, Tiền thị và Kiều Nhị sợ xanh mặt, vội xua tay: "Tiền thị không dám đâu, nếu nàng dám, ta sẽ..." Kiều Nhị vỗ ngực, ngụ ý rằng hắn sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

Tiền thị nghe Kiều Nhị nói vậy liền trừng mắt nhìn hắn, trong lòng có chút khó chịu,"Chàng thật sự muốn bỏ ta sao?"

Kiều Nhị thở dài, ôm vai nàng và nhẹ giọng nói: "Chuyện cũ đã qua thì bỏ qua đi, nhưng về sau nàng không thể làm như vậy nữa. Nàng có muốn Tiểu Niên cũng giống như trước, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm không? Còn nàng nữa, nàng nỡ lòng nào đem quần áo đẹp, giày tốt, vải dệt và số tiền cực khổ nàng kiếm được, chỉ để đem hết cho nương và đệ đệ của nàng sao?"

"Nếu nàng thực sự giống như đại tỷ của nàng, ta cũng sẽ nói như đại tỷ phu mà thôi."

Tiền thị mặt mũi có chút khó chịu,"Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ không làm vậy nữa." Trước đây, nương nàng chỉ cần khóc lóc kể khổ là nàng lại không thể từ chối, phải đưa ra chút tiền. Nhưng cũng chưa đến mức đưa hết.

Nàng là con thứ tư trong nhà, từ nhỏ đã bị mắng chửi nhiều hơn các tỷ tỷ, nên so với ba tỷ tỷ, nàng cũng không đến nỗi quá tệ.

Chân Nguyệt ở bên nghe liền lên tiếng nhắc nhở: "Lửa sắp tàn rồi kìa."

Tiền thị giật mình, quay lại lo lắng,"Ai da, lửa, lửa!" Nàng vội vàng thêm củi vào bếp, rồi hứa chắc nịch: "Lần sau nếu nương ta đến, ta sẽ tìm đại tẩu trước."

Kiều Nhị phụ họa: "Đúng vậy, tìm đại tẩu trước."

Chân Nguyệt:...

Không lâu sau, mì đã nấu xong, Kiều Nhị, Tiền thị cùng Tiểu Niên ngồi xì xụp ăn, Kiều Nhị cảm thán: "Vẫn là đồ ăn ở nhà ngon hơn."

Tiền thị quay sang nhéo eo hắn một cái, khiến Kiều Nhị đau đến trợn mắt: "Ta không nói nữa, không nói nữa."

Kiều Trần thị ở bên cạnh nói: "Đại ca đại tẩu của ngươi cũng vừa về, cũng kêu đói, ta cũng vừa nấu mì cho họ."

Nghe vậy, Tiền thị lập tức chú ý,"Đại tẩu, sao hai người về sớm thế? Muội tưởng hai người phải tối muộn mới về cơ."

Chân Nguyệt đáp đơn giản: "Không có gì, nên chúng ta về sớm thôi."

Tiền thị không hỏi thêm, nhưng trong lòng nghĩ chắc ở nhà mẹ đẻ của Chân Nguyệt cũng chẳng có gì ngon để ăn, nên mới về sớm vậy. Bây giờ mà so, chắc chỉ có nhà Chung gia là ăn uống khá hơn, còn lại đều không bằng nhà bọn họ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 182



Nhưng hai ngày sau, khi Chân Nguyệt đang bàn tính mua thêm gà vịt và mấy con heo con về nuôi, Tiền Giang thị lại đến, vừa vào nhà đã mắng xối xả: "Chân thị, lần trước nói là đưa mười lăm văn tiền để mua thứ tốt cho nữ nhi ta mang về nhà, thế mà các ngươi chỉ cho một ít củ cải với rau xanh!"

Nghe giọng chửi rủa từ xa, Chân Nguyệt biết Tiền Giang thị lại đến gây sự. Khi bà ta vào nhà, liền chỉ tay vào mặt Chân Nguyệt mà mắng: "Ngươi cái đồ tâm đen, trả tiền cho ta!"

Chân Nguyệt mặt lạnh, chộp lấy ngón tay của Tiền Giang thị và bắt đầu bẻ ngược lại, khiến bà ta đau đớn kêu lên: "Ai da, ngươi dám làm vậy với ta?"

Chân Nguyệt thản nhiên đẩy bà ta ra, rồi quay sang Kiều Nhị: "Nói với mẹ vợ đệ giá củ cải và rau xanh nhà ta bán đi."

Kiều Nhị lập tức nói: "Nương, rau xanh và củ cải nhà con bán vài văn một cân, một củ cải nặng ba cân đã phải mười mấy văn rồi. Chúng con mang về nhà nương đồ tốt, mà còn bị mắng là sao?"

Tiền thị liền lập tức chen lời: "Nương, nương còn chưa cho con phần đồ về thăm nhà đâu đấy."

Tiền Giang thị trừng to mắt, không tin nổi: "Cái gì? Củ cải đó mà đến mười mấy văn một cái? Không thể nào!"

Tiền thị giải thích: "Nương, thật đó! Nương không để ý thấy củ cải con mang về to hơn nhiều so với nhà mình trồng sao? Còn ăn ngon hơn nữa."

Tiền Giang thị nghĩ lại, đúng là to hơn củ cải nhà trồng, nhưng nhà bà còn chưa ăn thử nữa.

Chân Nguyệt tiếp lời,"Ta còn nghe nói hàng xóm nhà thông gia muốn xuất giá nữ nhi, mỗi nhà góp một lượng bạc xây nhà cho cậu em vợ, phải không? Cứ nói nữ nhi gả đi như nước đổ lá khoai, nhưng khi đòi tiền thì lại không tính là đã gả ra ngoài?"

Chân Nguyệt mỉm cười đầy ẩn ý: "Có vẻ như không phải thông gia không hài lòng với đồ chúng ta mang đến, mà là không hài lòng vì không nhận được một lượng bạc, đúng không? Ta cũng thấy chuyện kia của nhị đệ muội và đại tỷ phu có lý lắm. Gặp nhà mẹ đẻ như vậy thì đúng là bất hạnh rồi."

"Tục ngữ có câu, trưởng tẩu như mẹ. Nếu nhị đệ muội muốn giống như đại tỷ của nàng, cứ đem hết đồ trong nhà chồng về cho nhà mẹ đẻ, ta sẽ thay nhị đệ mà đưa nàng về nhà mẹ đẻ luôn. Chưa từng thấy nhà nào mà mẹ ruột cứ mãi muốn vơ vét đồ của nữ nhi đã gả đi, trừ khi muốn chuốc lấy trời phạt, tuyệt tử tuyệt tôn."

Chân Nguyệt lạnh lùng nhìn Tiền Giang thị: "Thông gia, có phải bà muốn chuốc lấy trời phạt hay là tuyệt tử tuyệt tôn?"

Tiền Giang thị nghe vậy mà sợ hãi, trong lòng lo lắng đến thót tim.

Chân Nguyệt cười nhạt: "Ta không giỏi trêu bà trời phạt, nhưng chuyện tuyệt tử tuyệt tôn thì Kiều Đại nhà ta có thể làm được nhanh lắm. Chỉ cần cắt bỏ hai cái tai là xong thôi. Thông gia có muốn thử trải nghiệm không?"

Tiền Giang thị kinh hoàng, trợn mắt: "Chân thị, ngươi dám sao?"

Chân Nguyệt cười lạnh lùng: "Ta không dám ư? Ngươi cứ ra ngoài hỏi xem, ai mà không biết ta là Chân thị, trong thôn ai chẳng biết danh tiếng của ta?"

Nói xong, ánh mắt của Chân Nguyệt trở nên nghiêm nghị, khiến Tiền thị cũng run sợ. Bà ta còn nhớ đến đại ca của Kiều gia, người chuyên thiến heo rất nhanh tay... Nghĩ đến thôi mà lạnh cả sống lưng.

Tiền thị liền nhanh chóng đẩy Tiền Giang thị ra: "Nương, nương về đi! Nhà có bao nhiêu việc phải làm kìa, nương về mau đi."

Tiền Giang thị sợ hãi, líu ríu: "Đúng rồi, đúng rồi, nhà còn nhiều việc lắm. Ta đi trước, ha ha..." Bà vội vã rời đi, giống như đang chạy trốn khỏi ác quỷ, vừa đi vừa nghĩ: Chân thị này thật đáng sợ, nàng ta thật sự dám làm chuyện kinh khủng đó ư?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 183



Khi Tiền Giang thị vừa rời khỏi, Chân Nguyệt ngồi xuống ghế, nhìn quanh mọi người rồi hỏi: "Vừa rồi ta nói đến đâu nhỉ?"

Kiều Tam nhỏ giọng đáp: "Đại tẩu, vừa nãy tẩu nói đến việc mua mấy con heo con."

Chân Nguyệt gật đầu: "À, đúng rồi. Đệ nhớ ghi lại, trước tiên mua ba con heo con về nuôi, một con cái, hai con đực. À, chuồng heo đừng đặt trong sân nữa, tìm một chỗ phía sau nhà mà xây chuồng heo."

Kiều Triều lo lắng hỏi: "Có khi nào sẽ bị trộm heo không?"

Chân Nguyệt đáp ngay: "Làm tường cao lên một chút là được." Nàng nghĩ đến lợi thế của nhà Kiều gia: diện tích đất rộng rãi, đủ để trồng rau và nuôi thêm gia súc.

Gà vịt heo còn chưa mua được, lại thêm trận tuyết lớn. Lần này tuyết còn dày hơn trước. Đêm đến, Chân Nguyệt nghe thấy âm thanh lạ như có thứ gì đó đổ sụp bên ngoài, nàng mơ màng nghĩ liệu có phải trộm không.

Chân Nguyệt đẩy đẩy Kiều Triều,"Huynh ra ngoài xem thử xem cái gì vừa rớt, có khi nào là trộm không?"

Kiều Triều nghe vậy liền bật dậy, lấy con d.a.o nhỏ ở góc tường và nhanh chóng ra ngoài kiểm tra. Bên ngoài sân, tuyết trắng phủ kín, từng mảng bông tuyết lớn rơi từ trời xuống. Lại có âm thanh gì đó đổ sụp xuống đất, hóa ra là cái chuồng gà bị tuyết nặng làm sập. May mà nhà không còn nuôi gà.

Kiều Triều thở phào nhẹ nhõm, thì ra là tuyết lớn. Tuyết lần này rơi dày đặc, một luồng gió lạnh thổi qua khiến Kiều Triều rùng mình, lạnh quá.

Hắn nhanh chóng đóng cửa lại và quay về giường, chui vào chăn,"Bên ngoài tuyết rơi lớn quá, tuyết làm sập chuồng gà rồi."

"Vậy được rồi," Chân Nguyệt trở mình và ngủ tiếp.

Kiều Triều nhìn tuyết rơi lớn ngoài kia, lòng nghĩ nếu quan phủ không làm gì, dân chúng sẽ gặp nạn. Nhưng rồi hắn lại tự nhủ, mình lo gì những chuyện này nữa, thiên hạ không phải của mình. Ngay cả cái nhà nhỏ này hắn còn chưa lo xong, mà thực ra cũng không phải hắn quản, tất cả đều là người bên cạnh hắn lo liệu.

Thôi, đi ngủ vậy, Kiều Triều xoay người, tay đặt lên eo Chân Nguyệt. Hai người tựa vào nhau, thấy ấm áp hơn.

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa lớn vang lên,"Phanh phanh phanh," nghe thật gấp gáp. Kiều Đại Sơn vội khoác áo, chạy ra mở cửa. Tối qua tuyết lớn, trời quá lạnh nên cả nhà còn chưa ai dậy.

Mở cửa ra, ông thấy là Kiều Tùng, con trai trưởng thôn.

"Có chuyện gì vậy?" Kiều Đại Sơn hỏi.

"Đại Sơn thúc, Lương gia sáng nay treo cờ trắng rồi," Kiều Tùng nói, khiến mọi người hiểu ngay chuyện gì xảy ra."Lương gia gia qua đời tối qua rồi."

Kiều Đại Sơn ngạc nhiên,"Sao lại thế? Hôm trước ta thấy ông ấy còn khỏe mà?" Người còn tinh thần tốt, sao tự dưng lại ra đi?

Kiều Tùng lắc đầu.

Nhưng đây không phải lúc bàn chuyện này, Kiều Đại Sơn vội nói: "Ta sẽ qua giúp ngay."

"Được, cháu còn phải đi báo cho nhà khác nữa," Kiều Tùng đáp.

"Mau đi đi."

Kiều Đại Sơn nhanh chóng gọi mọi người trong nhà dậy, chẳng bao lâu, ông, Kiều Triều, Kiều Nhị và Tiền thị đều sang Lương gia giúp đỡ. Ở nông thôn, nếu nhà ai có người lớn tuổi qua đời, những gia đình khác đều cử người sang giúp.

Chân Nguyệt phải trông con nên không đi, nhưng nàng biết hôm nay chỉ là quàn linh cữu, phải đến ngày mai mới có thể chôn cất.

Tuy nhiên, Chân Nguyệt không biết rằng, ngoài chuyện Lương gia lão gia tử qua đời, đêm qua nhà bà Trương cũng bị tuyết làm sập một gian nhà. Giờ bà Trương đang ngồi khóc trời trách đất, còn trưởng thôn Kiều Phong phải cử thêm người đến giúp gia đình bà ấy dọn dẹp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 184



Ở thôn Đại Nam tình hình còn đỡ, nhưng các thôn khác có một số người già không qua được đêm lạnh, và nhiều căn nhà đã bị tuyết lớn làm sập. Những người thổi kèn trống cho tang lễ phải đi quanh các nhà trong thôn để làm việc.

Giữa buổi, Kiều Triều về một lần và nói với Chân Nguyệt: "Lão gia tử Lương gia bị đông cứng chết."

Chân Nguyệt sửng sốt: "Sao cơ?"

Kiều Triều giải thích: "Tối qua tuyết lớn kèm theo gió lạnh, vốn dĩ sức khỏe ông cụ đã yếu. Nghe nói cửa sổ không được đóng kín, nên ông cụ bị lạnh đến chết."

Chân Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Con cái của ông ấy đâu?" Vì sao không đóng cửa sổ? Không phải là cố ý chứ?

Kiều Triều trầm ngâm, biểu tình khó xử: "Khi bọn ta đến, họ đang tranh cãi nhau về một lượng bạc ông cụ để lại. Trưởng thôn phải ra mặt mới khiến họ lo liệu hậu sự cho ông ấy."

"Đại Chu không phải lấy hiếu trị thiên hạ sao?" Kiều Triều nhíu mày: "Sao lại xảy ra chuyện như thế này? Trước kia Đại Hạ chính là lấy hiếu làm gốc."

Chân Nguyệt nhìn hắn lạ lẫm: "Cái đó liên quan gì đến hiếu trị thiên hạ? Đây là lòng người thôi. Hoàng đế cách xa, cuộc sống của người dân bình thường chẳng liên quan gì đến những đạo lý cao xa đó."

Kiều Triều sững lại, suy nghĩ một lát rồi thở dài: "Nàng nói đúng, là ta nghĩ quá xa rồi."

"À, còn chuyện nữa. Nhà bà Trương bị tuyết đè sập một phòng, nhà mình thì ổn, nhưng vẫn nên bảo tam đệ dọn bớt tuyết trên mái nhà đi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta biết rồi."

Kiều Triều ra ngoài tiếp tục công việc.

Đến tối, Kiều Đại Sơn và những người khác chưa về, nhưng Tiền thị đã quay lại. Vừa về đến nhà, nàng liền kể cho Chân Nguyệt nghe chuyện bát quái ở Lương gia. Lão gia tử Lương gia có hai người nhi tử, một là Lương đại thúc, một là Lương nhị thúc. Cả hai đều có gia đình đông con, nhưng đã tách ra ở riêng từ trước. Lão gia tử sống cùng gia đình lão đại, còn lão nhị mỗi năm chỉ đến thăm chút ít.

Sau khi lão gia tử qua đời, Lương nhị thúc đổ lỗi cho đại ca vì đã chăm sóc không chu đáo, nói rằng nếu quan tâm hơn thì đã không để cửa sổ quên đóng. Nhị thúc thậm chí nghi ngờ lão đại cố ý để cha c.h.ế.t nhằm tiết kiệm lương thực.

Chân Nguyệt thắc mắc: "Lương gia đông người thế, chẳng lẽ một khẩu phần lương thực cũng không có?"

Tiền thị đáp: "Đại tẩu, không phải nhà ai cũng như nhà mình có đủ ăn đâu. Trước đây muội có nói chuyện với nương Nhị Cẩu, bà ấy bảo nhà mình khốn đốn lắm, không biết qua nổi mùa đông hay không. Bọn họ đã siết chặt lưng quần, mỗi ngày còn chẳng đủ ăn, bà ấy đành phải vào rừng tìm thêm chút đồ ăn."

Chân Nguyệt hỏi lại: "Nương Nhị Cẩu là ai nhỉ?"

Tiền thị mỉm cười: "Đại tẩu quên rồi sao? Nương Nhị Cẩu chính là Đỗ Quyên, nhị tức phụ của Lương đại thúc đó."

Chân Nguyệt chợt nhớ ra: "À, đúng rồi."

Tiền thị lắc đầu tỏ vẻ đồng cảm: "Không trách được trước đây muội thấy Nhị Cẩu so với Tiểu Niên nhà ta còn nhỏ bé hơn nhiều, trước kia hai đứa còn bằng tuổi, thậm chí Nhị Cẩu còn lớn hơn một chút. Ăn không đủ no thì làm sao lớn nổi được."

Tiền thị kéo chặt áo, than thở: "Tối qua tuyết rơi suốt đêm, hôm nay vẫn chưa ngừng, không biết tuyết sẽ kéo dài đến bao giờ, thật là lo."

Chân Nguyệt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lòng cũng có chút lo lắng về thời tiết khắc nghiệt: "Buổi tối nhớ mặc ấm, nếu bị bệnh thì khó tìm thầy thuốc lắm." May mắn là trong nhà còn dự trữ một ít thuốc từ trước.

Tiền thị đáp: "Muội biết rồi"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 185



Kiều Đại Sơn cùng mọi người mãi khuya mới về đến nhà, Kiều Triều mệt mỏi đến mức ngồi phịch xuống ghế, chẳng còn sức đứng dậy: "Nhà Trần Nhị Trụ cũng bị tuyết làm sập. Trước đó tay Trần Nhị Trụ bị thương, thế nên chúng ta phải sang giúp đỡ. Tuyết rơi dày có thể báo hiệu một năm bội thu, nhưng nếu tuyết quá lớn thì lại thành tai họa mất." Kiều Triều vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn đang rơi nặng hạt.

Chân Nguyệt mang ra cho Kiều Triều một chậu nước ấm để ngâm chân, rồi đưa cho hắn một bát mì: "Ngâm chân ăn mì rồi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải dậy sớm nữa mà."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, mai là ngày hạ táng lão gia Lương gia."

Thôn Đại Nam dù có vài căn nhà bị tuyết làm sập nhưng phần lớn vẫn còn vững chắc. Mọi người trong làng đều cảm nhận được cái lạnh cắt da, nhiều nhà còn đốt lửa trong nhà để giữ ấm, cửa nẻo đều đóng kín.

Cách xa vài trăm dặm ở huyện Thương, dưới chân tường thành, có những người dân nghèo đói rét mướt. Ngày hôm sau, người ta phát hiện nhiều nạn dân bị đông cứng đến chết. Có người còn ôm đứa con bé bỏng trong lòng, cả nhà vài người đều không qua khỏi.

Các binh lính tuần tra đã quá quen với cảnh tượng này, từ khi trời trở lạnh, mỗi ngày có vô số nạn dân đông cứng mà chết. Nhưng họ không thể cho phép những người này vào thành, vì bên trên đã ra lệnh không cho phép nạn dân vào.

Mỗi ngày, xác c.h.ế.t đều được họ đưa đi, tùy tiện tìm một cái hố lớn rồi chôn xuống. Còn trách ai đây? Chỉ có thể trách ông trời.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Triều cùng mọi người lại tiếp tục xuất phát. Hôm nay là ngày hạ táng lão gia tử Lương gia, Kiều Đại Sơn là một trong những người khiêng quan tài.

Kiều Triều và Kiều Nhị thì phải đi đào mộ, Lương gia định chôn lão gia tử trên núi, con đường khá xa và khó đi, nhất là khi tuyết vẫn rơi dày. Hành trình thật sự rất gian nan.

Chân Nguyệt không tham gia, nên không rõ tình hình bên ngoài.

Ở nhà, Tiểu A Sơ cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng cười khúc khích với Chân Nguyệt, chẳng có chút lo lắng nào. Dạo gần đây, Chân Nguyệt đã bắt đầu cho bé ăn bột củ sen và các loại thức ăn nhẹ khác, không cần lúc nào cũng cho b.ú sữa nữa.

Bên ngoài, Kiều Triều và mọi người cuối cùng cũng đào xong mộ. Kiều Đại Sơn cùng những người khác khiêng quan tài lên núi, theo sau là cả gia đình Lương gia, ai nấy đều mặc đồ trắng, đầu đội khăn tang, khóc lóc vô cùng thương tâm.

Tiếng kèn trống cùng tiếng khóc vang vọng xa, đến mức Chân Nguyệt ở nhà cũng nghe thấy. Kiều Trần thị ngồi xoa xoa khóe mắt, thở dài: "Lương thúc là người tốt, trước còn thấy tinh thần lắm, ai..."

Bà gọi là Lương thúc, còn Chân Nguyệt và Kiều Triều thì gọi là Lương gia gia.

Mọi người dốc hết sức khiêng quan tài lên núi, nhưng do tuyết dày và đường trơn trượt, việc đi lại đã khó, huống chi còn phải khiêng quan tài nặng nề. Tuy vậy, đây là việc trọng đại, không ai phàn nàn, và nhiều người đã đến giúp đỡ.

Cuối cùng cũng chôn cất xong, nhưng trên đường về, đột nhiên có người hét lên "A!" Một người bất ngờ lăn từ trên núi xuống.

Kiều Triều và Kiều Nhị lúc ấy vẫn đang ở phía sau, chưa rõ chuyện gì xảy ra. Hóa ra là người nhà Lương gia bắt đầu cãi vã, thậm chí xô đẩy nhau, dẫn đến việc có người bị đẩy ngã.

Người bị ngã không chết, nhưng chân có vẻ gãy và đầu bị thương.

Khi Kiều Triều vừa xuống núi chuẩn bị về nhà, có người chạy tới hét lớn: "Đinh nhị đã c.h.ế.t rồi!"

Mọi người ồ lên kinh ngạc.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 186



Kiều Triều và nhóm người chạy đến nhà Đinh nhị, phát hiện hắn ta nằm trên giường, đã không còn thở. Nhà Đinh nhị vốn đã tồi tàn, hắn ta cũng không có cha nương, chỉ có một mình. Trong nhà, sàn nhà vẫn còn những khúc gỗ đang cháy dở, không khí trong phòng ngột ngạt đến mức ai vào cũng cảm thấy khó chịu và phải ra ngoài ngay.

Trưởng thôn mấy ngày nay đã vất vả không ngừng vì trong thôn liên tục có người chết. Giờ đây lại có thêm một cái c.h.ế.t khó hiểu.

Sau khi mời đại phu tới kiểm tra, phát hiện nguyên nhân cái c.h.ế.t là do Đinh nhị đốt lửa sưởi ấm trong phòng nhưng lại đóng kín cửa, khiến hắn ta c.h.ế.t ngạt vì khí độc.

Đại phu nói: "Trong phòng nhóm lửa mà đóng kín cửa sổ rất nguy hiểm, dễ bị ngạt khí độc mà chết."

"A? Đốt củi trong phòng cũng có độc à?" Có người tỏ ra lo lắng, vì nhà họ thường hay làm vậy.

Đại phu đáp: "Tốt nhất là nên mở cửa sổ, không nên đóng kín phòng khi đốt lửa."

Đinh Nhị không có người thân, sau khi qua đời cũng không ai lo liệu hậu sự, cuối cùng trưởng thôn đành phải tìm người đào hố chôn cất sơ sài, không thể phong quan như Lương lão gia tử.

Khi Kiều Triều và mọi người trở về thì trời đã khuya, cả ngày toàn chuyện rắc rối, ai cũng mệt mỏi và lạnh cóng.

"Đại phu nói không thể nhóm lửa trong phòng đóng kín, sẽ c.h.ế.t người đấy," Kiều Nhị vừa về đến nhà liền nói.

Kiều Triều bổ sung: "Ý là không được đóng kín cửa sổ khi nhóm lửa."

"A, đúng rồi, đúng rồi."

Tiền thị nói: "Đại tẩu đã nói điều này từ trước rồi mà, còn bảo để một chén nước trong phòng nữa."

Kiều Nhị tiếp tục: "Có vẻ nhiều người không biết, như Đinh Nhị, hắn ta nhóm lửa trong phòng để sưởi ấm, cuối cùng bị ngạt khí mà chết. Trưởng thôn phải đi từng nhà nhắc nhở mọi người không nên đóng kín cửa sổ khi sưởi ấm. Dạo này nhiều chuyện quá, còn có người nói Lương gia lão gia tử c.h.ế.t không yên tâm, nên mới đem Đinh Nhị đi cùng."

Tiền thị ngạc nhiên: "Sao lại kéo cả Đinh Nhị vào? Lương lão gia tử với Đinh Nhị có liên quan gì đâu? Chuyện của Đinh Nhị rõ ràng chỉ là tai nạn."

Kiều Nhị đáp: "Đó là mấy người kia đồn thổi thôi."

Chân Nguyệt ngồi một bên suy nghĩ, chắc là do ngộ độc khí CO2 mà chết. Có vẻ như người ở đây không hiểu điều này.

Nàng hỏi: "Trước đây không ai nhắc đến chuyện này sao? Chưa từng xảy ra tai nạn thế này à?"

Kiều Trần thị đáp: "Chắc cũng đã có nhưng chúng ta không biết. Trước kia trong thôn chẳng ai nhóm lửa trong nhà cả, vì mọi người sợ cháy nhà. Nhưng năm nay lạnh quá, ai cũng làm vậy. Trước kia trời không rét như thế này, cũng không có tuyết rơi không ngừng như bây giờ."

Tuyết dày đọng lại một lớp ngoài sân, sau khi Kiều Triều và mọi người trở về nghỉ ngơi, họ lại phải ra dọn tuyết.

Tuyết chỉ ngừng rơi vào buổi tối, nhưng sáng hôm sau trưởng thôn lại đến gọi mọi người. Huyện thái gia đã phái người tới, yêu cầu mỗi thôn cử tráng niên ra dọn tuyết trên đường, nếu không muốn đi thì phải nộp tiền.

Kiều gia không nộp tiền, nên Kiều Đại Sơn, Kiều Triều, Kiều Nhị đều cầm xẻng ra ngoài dọn tuyết. Kiều Tam còn nhỏ nên ở nhà dạy Tiểu Hoa và các bé khác học chữ.

Hiện tại Tiểu Hoa và các muội muội đã có thể nhận biết nhiều chữ, thậm chí các bé còn biết cách tập viết trên mặt đất hoặc dùng nước viết trên bàn. Dùng giấy để luyện chữ thì không thể, vì như vậy quá tốn kém, mà Kiều gia hiện tại chưa đủ giàu để dùng giấy một cách phung phí.

Việc đi xúc tuyết không có cơm nước cung cấp, mọi người phải tự mang theo. Nhưng trời lạnh thế này, đồ ăn mang đi từ sáng đến trưa đã lạnh ngắt. Ban đầu, Kiều Trần thị dự định để Kiều Tam mang cơm và nước cho Kiều Đại Sơn cùng những người khác vào buổi trưa, nhưng Kiều Tam bị tiêu chảy. Chân Nguyệt liền nói: "Để con đi, nương chỉ cần trông Tiểu A Sơ giúp con là được."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 187



Kiều Trần thị đáp: "Vậy cũng được, nhớ cẩn thận một chút."

"Vâng," Chân Nguyệt gật đầu.

Nàng mang theo một cái sọt, bên trong có một hộp gỗ và ba ống trúc, tất cả đều được quấn bằng vải bông để giữ ấm. Chân Nguyệt đi rất nhanh, nhờ khả năng đặc biệt của mình ngày càng hồi phục, sức khỏe của nàng cũng cải thiện đáng kể.

Dọc đường, Chân Nguyệt gặp rất nhiều tráng niên đang xúc tuyết, thậm chí có cả một số phụ nữ, dù ít hơn. Nàng đi qua, có người liếc nhìn nhưng nàng không để ý, chỉ quấn khăn kín mặt và tiếp tục bước.

Khoảng ba mươi phút sau, nàng thấy Kiều Đại Sơn và hai người nam tử đang dốc sức xúc tuyết. Một số người khác đã ngồi nghỉ, ăn những chiếc bánh bột ngô nguội ngắt và cứng đờ.

Khi Chân Nguyệt đến gần, Kiều Triều ngẩng đầu lên, nhận ra nàng và ngạc nhiên hỏi: "Sao nàng lại đến đây?"

Kiều Triều bất ngờ vì Chân Nguyệt thường không thích ra ngoài, trừ khi ra ruộng làm vườn, mà cũng hiếm khi đi chợ. Những việc như đưa cơm thường sẽ do người khác đảm nhận, nên hắn lo lắng: "Có chuyện gì ở nhà sao?" Kiều Triều vội vàng ném xẻng sang bên rồi chạy lại.

Chân Nguyệt lắc đầu và đặt sọt xuống: "Không có gì, ta chỉ mang cơm cho các huynh thôi. Tam đệ bị đau bụng nên không đi được." Nàng nghĩ trời lạnh thế này không tiện để Tiền thị và Kiều Trần thị ra ngoài, sợ họ gặp rủi ro.

Kiều Triều cầm lấy sọt, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy tay Chân Nguyệt: "Vậy nàng nghỉ ngơi một chút đã."

"Ừ," Nàng đáp.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng đặt xẻng xuống, tiến lại chỗ Kiều Triều, nhìn hắn lấy từ trong sọt ra vài chiếc chén đũa, rồi một chiếc hộp gỗ và ba ống trúc. Bên trong ống trúc là nước ấm.

Mở hộp gỗ ra, bên trong chia thành ba tầng: một tầng là thịt, một tầng là rau xanh, và một tầng nhỏ hơn là dưa muối. Bên dưới có thêm cơm và vài chiếc bánh bột ngô, đủ để mỗi người có hai bát cơm lớn.

Đồ ăn vẫn còn ấm. Ba người trước tiên uống một ngụm nước ấm, rồi ăn cơm, cảm thấy toàn thân như được hồi sinh. Trời quá lạnh, Chân Nguyệt chú ý thấy tay ba người đều đã đỏ ửng vì bị lạnh, mặt mày cũng không khá hơn.

Người xung quanh nghe thấy mùi thơm, ai nấy đều nhìn về phía Kiều Triều và đồng bọn, ngạc nhiên khi thấy họ được ăn một bữa lớn với thịt và nước ấm. Nhiều người nuốt nước miếng, nhìn lại chiếc bánh bột ngô lạnh ngắt trong tay mà chẳng còn hứng ăn.

Chân Nguyệt cảm thấy có chút không thoải mái, nàng tháo khăn che mặt xuống và nhìn quanh. Trời lạnh, tuyết phủ đầy mặt đất, mọi người chủ yếu lo xúc tuyết, nhưng có vẻ cả buổi sáng cũng chỉ xúc được một đoạn ngắn.

Kiều Nhị nói: "Hôm nay chắc tối muộn mới về, quan binh vừa nói chúng ta phải nhanh chóng làm cho xong."

Chân Nguyệt đáp: "Vậy để buổi tối ta lại mang thêm đồ ăn."

Kiều Triều lo lắng: "Tam đệ không sao thì cứ để cậu ấy tới. Trời tối, không an toàn."

"Ừ," Chân Nguyệt gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, có vẻ như mùi thức ăn quá hấp dẫn, khiến vài người khó chịu. Ba người nam tử tiến lại gần, một người dẫn đầu với vẻ mặt hung tợn nói: "Huynh đệ, cho xin chút đồ ăn? Mang nhiều thế chắc chia cho bọn ta một ít cũng không sao, đúng không?" Hắn tỏ vẻ, nếu không được, thì sẽ làm chuyện không hay.

Kiều Đại Sơn định đưa đồ ăn thì bị Kiều Triều ngăn lại. Nhìn thẳng vào ba người kia, hắn đáp: "Xin lỗi, vừa đủ cho bọn ta, không còn thừa."

Mọi người xung quanh chỉ nhìn mà không ai dám tiến lên, thậm chí có người thầm nghĩ nhóm Kiều Triều xứng đáng bị như vậy, ai bảo nhóm Kiều Triều dám ăn ngon trước mặt họ.

Người dẫn đầu bỗng quay sang Chân Nguyệt, cười nham hiểm: "Không cho thì để tiểu tức phụ này bồi bọn ta một chút chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 188



Chân Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, chưa kịp nói gì thì "A!" — tiếng hét vang lên khi Kiều Triều đã tung một cú đá mạnh, hất văng người dẫn đầu ra xa. Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn thoáng sợ hãi, Kiều Đại Sơn định lên tiếng: "Lão đại, hay là chúng ta nhịn cho qua..." Ý ông muốn dĩ hòa vi quý, tránh gây thêm rắc rối.

Nhưng Kiều Triều, với sát khí lộ rõ trong ánh mắt, quả quyết nói: "Không ai được phép vũ nhục ta và người của ta." Hắn biết rõ, xúc phạm Chân Nguyệt chẳng khác gì đụng chạm đến danh dự của chính mình.

Tên cầm đầu nằm ngã trên đất, ôm n.g.ự.c r*n r*: "Mẹ kiếp, tụi bây, lên!" Hắn vừa nói vừa cầm xẻng xông về phía Kiều Triều, hai kẻ theo sau cũng hùa theo.

Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn ban đầu còn e dè, nhưng khi thấy cả ba tên kia lao tới, họ cũng không ngần ngại cầm xẻng lao vào hỗ trợ. Chân Nguyệt nhanh tay nắm một nắm tuyết lớn, ném thẳng vào mặt tên dẫn đầu.

"A!" — tên kia hét lên, bị tuyết b.ắ.n vào mắt khiến hắn đau đớn, không kịp phản ứng. Kiều Triều nhân cơ hội đó quật ngã hắn xuống đất, cưỡi lên người và tung ra liên tiếp những cú đấm. Hai tên còn lại lao đến cứu viện, nhưng một tên bị Kiều Triều dùng xẻng đập vào bụng, tên còn lại thì trúng một cú đánh từ Kiều Nhị, lại còn bị Chân Nguyệt ném thêm nắm tuyết vào mặt.

"Xin tha, xin tha! Chúng ta sai rồi, không dám nữa!" Ba tên bại trận, không dám đối đầu tiếp, vội vàng cầu xin.

Kiều Triều không buông tha, đá thêm một cú vào tên cầm đầu: "Cút đi!" Bọn chúng ngay lập tức đứng dậy, hoảng loạn bỏ chạy. Những người xung quanh, ban đầu còn dõi theo tình hình, giờ đã bị sự dũng mãnh của Kiều Triều làm cho nản lòng, không dám tiến tới.

Ngay từ đầu, một số người cùng thôn đã thấy cảnh tượng này, liền vội chạy đi tìm trưởng thôn Kiều Phong."Trưởng thôn! Đại Sơn thúc bị người ta làm khó dễ, mau đến giúp!"

Kiều Phong lập tức dẫn theo vài người đi theo. Nhưng khi đến nơi, họ thấy ba kẻ kia đã bị Kiều Triều đánh cho chạy mất dạng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Kiều Phong hỏi.

Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn còn chưa hết bàng hoàng, nhưng Kiều Triều vẫn bình tĩnh đáp: "Không có gì nghiêm trọng."

Kiều Nhị liền giải thích: "Bọn chúng định cướp đồ ăn của chúng ta, rồi còn muốn làm khó dễ đại tẩu. Vì vậy, chúng ta mới phải đánh trả."

Kiều Phong nhíu mày: "Có biết bọn chúng thuộc thôn nào không?" Thôn của ông ấy không thể để bị kẻ khác làm khó dễ.

Kiều Nhị lắc đầu: "Không biết, trưởng thôn."

Kiều Phong vỗ vai Kiều Nhị và dặn: "Lần sau có chuyện gì xảy ra, lập tức gọi ta."

Kiều Đại Sơn đáp ngay: "Vâng, trưởng thôn."

Sau khi Kiều Phong rời đi, Chân Nguyệt đưa chén cơm về phía mọi người: "Ăn nhanh đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi." Mặc dù đã xảy ra xô xát, đồ ăn vẫn còn hơi ấm, và nước trong ống trúc vẫn còn nóng.

Kiều Triều liếc nhìn Chân Nguyệt, nhận ra nàng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Nàng ngồi đó bình thản, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến hắn phải ngưỡng mộ tố chất tâm lý mạnh mẽ của nàng.

Nhưng mà cũng phải nói rằng, nếu không mạnh mẽ thì làm sao có thể trở thành đề tài bàn tán của cả thôn chứ?

Khi Kiều Triều và mọi người ăn xong, Chân Nguyệt lại chuẩn bị cõng sọt về nhà. Kiều Triều cầm lấy cái xẻng, giúp nàng sắp xếp sọt,"Ta sẽ đưa nàng về." Hắn lo sợ bọn người vừa bị đuổi đi có thể quay lại gây rối cho nàng trên đường về.

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Cũng được."

Hai người sánh vai đi trên đường, Kiều Triều bỗng nhiên nói: "Ta đã vẽ xong một bức họa, chờ khi mọi chuyện trong thôn lắng xuống, ta sẽ mang lên huyện thành." Trước đó, khi có thời gian, hắn thường vẽ để khuây khỏa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 189



Chân Nguyệt đáp: "Được, chuyện của huynh, huynh tự sắp xếp là được." Nàng không can thiệp vào việc riêng của Kiều Triều, vì nàng biết rõ hai người họ khác biệt nhau, mà hiện tại mối quan hệ của họ cũng chỉ là sự hợp tác mà thôi.

Đi được một đoạn, không may Chân Nguyệt bước trúng một cái hố bị tuyết che khuất, chân nàng trẹo đi. Nàng bất ngờ níu lấy chân của Kiều Triều."Tê..." Nàng cảm thấy cơn đau ở chân.

"Sao vậy?" Kiều Triều lập tức cúi xuống kiểm tra.

Chân Nguyệt nói: "Có cái hố dưới lớp tuyết, ta không cẩn thận bước vào và trẹo chân. Huynh đỡ ta dậy một chút." Nàng vịn vào cánh tay của hắn, cố gắng đứng dậy nhưng vẫn khập khiễng khi bước đi.

Kiều Triều đặt sọt xuống, nói: "Nàng cõng sọt, ta sẽ cõng nàng."

Chân Nguyệt hiểu rằng Kiều Triều còn phải quay lại làm việc, nên không từ chối. Nàng đeo sọt lên lưng, một tay giữ cái xẻng, rồi trèo lên lưng Kiều Triều. Hắn nhanh chóng cõng nàng về nhà.

Trên đường đi, cả hai im lặng, không nói thêm gì. Khi về đến nhà, Kiều Trần thị thấy họ cùng trở về liền ngạc nhiên: "Lão đại, sao con lại về?"

Kiều Triều đặt Chân Nguyệt xuống, giải thích: "Chân thị bị trẹo chân, dược đâu?"

Kiều Trần thị lập tức đáp: "Ô, để ta đi lấy ngay."

Kiều Triều đặt sọt vào chỗ, rồi bế Chân Nguyệt vào phòng, cởi giày và vớ ra, lộ rõ mắt cá chân đỏ ửng của nàng.

Khi nhìn thấy đôi chân trắng trẻo của nàng, Kiều Triều thoáng giật mình, vì không ngờ một thôn phụ lại có đôi chân đẹp đến vậy...

Khi Kiều Trần thị mang dược đến, Kiều Triều mới lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng đứng dậy,"Khụ, nương bôi thuốc cho nàng đi, con phải quay lại làm việc."

Kiều Trần thị đáp: "Con đi đi."

Trước khi rời đi, Chân Nguyệt nhắc nhở: "Mang theo ống trúc đựng nước ấm, dùng dây thừng buộc quanh cổ cho dễ mang."

Kiều Triều gật đầu: "Được."

Trên đường quay lại chỗ làm, trong đầu Kiều Triều cứ lởn vởn hình ảnh đôi chân của Chân Nguyệt. Một thôn phụ mà lại có đôi chân đẹp đến thế sao? Không đúng... Tại sao hắn cứ mãi nghĩ về chân của nàng?

Kiều Triều lắc lắc đầu, cảm thấy mình như kẻ b**n th**. Nhưng tại sao trước đây hắn chưa từng để ý rằng chân của Chân thị lại đẹp như vậy?

Không đúng, vì sao hắn cứ nghĩ về chuyện chân của nàng mãi?

"Tiểu A Sơ đâu?" Chân Nguyệt hỏi khi đang ngồi trên giường sau khi băng bó chân xong.

Kiều Trần thị đáp: "Ở chỗ ta ngủ rồi, trước đó còn khóc một lúc."

"Nương đem nó qua đây cho con, để con trông nó."

"Được."

Kiều Trần thị bế Tiểu A Sơ đã được quấn kín mít, đặt bên cạnh Chân Nguyệt rồi quay lại làm việc.

Buổi chiều, Kiều Tam cảm thấy khá hơn nên tự mình đi đưa cơm, còn Chân Nguyệt vì chân bị thương nên không xuống giường. Kiều Trần thị đem cơm tới tận nơi cho nàng.

Dù Kiều Trần thị có vẻ yếu đuối, nhưng bà là một bà mẹ chồng tốt bụng, nên Chân Nguyệt rất có thiện cảm với bà.

Tiểu A Sơ tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ liền đòi được bế. Chân Nguyệt chơi đùa với con, làm tiểu hài tử cười khúc khích. Nàng nhẹ nhàng véo má bé, nhìn kỹ thì thấy rằng Tiểu A Sơ càng lớn càng giống Kiều Triều ở cặp lông mày và cái mũi, còn đôi mắt thì giống nàng. Nhìn chung, thằng bé giờ trông rất kháu khỉnh, đáng yêu hơn nhiều so với khi mới sinh.

Chừng nửa canh giờ sau, Kiều Tam quay về, nói: "Cha và mọi người ăn xong lại tiếp tục làm việc."

Kiều Trần thị lo lắng: "Đêm lạnh như vậy, sao không để mai rồi làm tiếp?"

Kiều Tam giải thích: "Lúc chúng ta đang ăn, có quan binh đến, bảo mọi người phải làm nhanh hơn. Đại ca và mọi người còn chưa ăn xong đã phải tiếp tục làm."
 
Back
Top